Chốn này, nơi có chim và vú, nhưng cũng có những trái tim đậm sâu. Nơi có đại gia pọt che, nhưng cũng có đám ĐBRR.
đm 150 củ lúc nào lương 150 củ thật thì giờ ko ngồi đắn đo suy nghĩ coi nên đăng kí cái lớp onl kia 1 củ
Seri tuổi 30, có vẻ nhiều bác trong này cũng độ tầm 9x đời đầu Mình cũng xin phép chia sẻ tí: - Hiện chắc 31 (sn 91), công việc chính là Nhiếp anh gia Kiến trúc & Nội thất (đại khái là chụp nhà cửa) - Sau 2 năm đổi qua nghề này thì cũng đang ổn định, tuy nhiên sau 2 tháng nghỉ dịch thì công việc đang bắt đầu lại khá chậm chạp nên đợt này cũng hơi lo lo chút, kiểu nghĩ nghề này chắc cũng làm một vài năm nữa thôi, sau đó không biết sẽ chuyển làm gì - Hiện tại về tài chính thì tạm ok với một khoảng tiết kiệm tương đối, tuy nhiên thì đang hiện phải hỗ trợ trả nợ gia đình (cũng là một khoản nợ to) năm sau bố về hưu rồi nên cũng chưa biết sau đó sẽ ra sao - Về tình cảm thì đã có người yêu đang du học bên nước ngoài, cuối năm nay sẽ về, tuy nhiên tình hình covid nên các chuyến bay về ít quá, cũng chưa biết có kịp về ăn Tết cùng nhau không Chốt lại thì từ giờ đến cuối năm mọi việc cũng đều là đợi chờ chứ không có nhiều khởi sắc, hy vọng năm sau lập gia đình rồi công việc đi vào ổn định. Cũng trải qua vài lần thử thách cuộc đời cứ nghĩ mình đã đủ mạnh mẽ, những dịch dã cũng làm mình thấy trầm xuống, cũng lo lắng cho tương lai, chắc một phần vì mang tiếng là thằng đàn ông nên cứ nghĩ đến chuyện tài chính phải vững chắc....
Ít ra còn có ký ức đẹp để mỗi khi buồn thì nghĩ đến, ai đôi khi cũng có những lúc trầm lắng cần ở 1 mình để suy ngẫm mà. Như ta thích cái cảm giác nằm nghe tiếng mưa rồi ngẫm nghĩ mấy kỷ niệm đẹp mà buồn từng trải qua, cười cái rồi thôi, đâu phải lúc nào cô đơn cũng là khổ đau đâu.
Bổ sung thêm là cô ấy làm cùng công ty. Mình có nói với mấy thằng đồng nghiệp là t thích cô ấy nhưng t ko cần làm bạn trai cô ấy. chỉ cần ngày nào cũng nhìn thấy là vui rồi. Và từ ngày ko nhìn thấy, mình buồn mất 2 tuần, mấy hôm nay mới bớt lại.
Mình cũng có vài lời chia sẽ với bạn trước khi nick mình bị ôm boom. Tình cảnh kiểu này mình đã từng trải qua ở độ tuổi 26 - 28 rồi. Năm mình 26t, mình có vào đây tâm sự về cái cuộc đời tẻ nhạt của mình. Đã thế còn nợ tiền học tùm lum khoảng 20–40k$ gì đó. Mình học cũng ko giỏi. Lúc đó cắm đầu vào cái game Tera. Chơi hơn 6k tiếng mà chả đc tích sự gì. Mình trầm cảm, tiếc nuối thời gian đã qua ghê lắm. Từ năm mình 27t là mình bắt đầu thay đổi sau khi nói chuyện lại với người con gái mà hiện giờ là vợ mình. Nhưng để kua dính đc bả vào lúc đấy ko phải là dễ. Nếu cứ sống thế này thì có chó nó yêu chứ gái nào chịu lấy thằng loser, xấu trai đã thế còn nghèo như mình. Mình mất ngủ nhiều đêm để suy nghĩ làm sao để cải thiện cuộc sống tương lai đây. Lúc đấy mình vô tình xem lại film Up và mình đã ngộ ra là mình đã sống quá “AN TOÀN”. Lúc nào mình cũng ở trong vùng an toàn của bản thân, lúc nào cũng phải nhờ người này giúp, người nọ cứu… Mình tổng hợp lại sở thích và khả năng của mình. Mình thích gì? - Giày, công nghệ. Mình giỏi gì? Code, kiên nhẫn. Thế là mình nghỉ, làm sao để kế hợp giữa việc Code và Sở thích để tạo ra tiền? Mình len lõi hỏi mấy thằng bạn mỹ đen của mình về văn hoá sneaker của tụi mẽo. Bỏ ra 1 số vốn trên dưới 200$ để bắt đầu công cuộc săn hypebeast item. Mua được là 1 chuyện mà đem bán đc lại là chuyện khác. Khó khăn, áp lực, nợ tiền đổ lên đầu mình tới nổi mình chỉ muốn bỏ cuộc. Nhưng may mắn là con bot của mình đã chạy và mình đã tìm cách đứng lên. Con bot mình viết còn giúp mình làm 1 số việc khác, nhiều hơn cả việc mua giày hypebeast. Từ đó mình chuyển dần sang nghề reseller làm passive income, nguồn thu nhập chính vẫn là từ code. Có tiền rồi thì trả hết nợ tiền trường, tiền xe, mua cho ba mẹ 1 căn nhà nhỏ, và quan trọng là bay về VN hỏi cưới người con gái ấy. Dịch ập tới năm 2019, vợ mình cũng khốn đốn việc làm… Thế là mình kêu bả ở nhà luôn đi, mình nuôi… Mỗi tháng mình quăng về VN tầm $2000 giá trị đồ đạc (từ thuốc vitamin cho tới quần áo). Giao cho vợ bán, lời thì bả giữ, lỗ thì mình chịu… Đợi ngày đoàn tụ bên mẽo quốc. Giờ mình 31t rồi, cũng chả có công việc ổn định, chỉ ngồi nhà code và mua đồ bán lại. Nhưng được cái vui là có giày gì mới đẹp mình đều post lên gvn chia sẽ kỉ niệm hằng ngày. Nếu 1 thằng loser xấu trai như mình còn làm đuợc thì những loser đẹp trai khác còn làm đc nhiều hơn cả mình.
Tháng 7 này có lẽ nếu không dịch bệnh thì mình bắt tay kiếm tiền luôn, khi mọi thứ đã sẵn sàng đâu vào đó. Trúng dịch bệnh, cv đắp chiếu từ đó đến giờ, thế là dự định đổ bể, xong, đói. Project: https://intranhtreotuong.com/ Khi đó mình còn nhớ, 7/9 giãn cách, khi đó trong ví còn đúng 62.000 VND. Đó cũng không phải lần đầu tiên như vậy. Khi đó cũng nghĩ, mọi thứ ok, làm ăn có lãi sẽ trả được nợ. To còi với mấy đứa "chủ nợ" kiểu, giờ tao làm ăn, tao có tiền trả nhé với điệu cười đắc chí, ai dè....... Đến giờ, vẫn sống sót và vẫn gõ được phím. Hôm nay bạn cấp 3 hỏi han, cũng chỉ biết cảm ơn bạn và cảm ơn mọi thứ ở đây không dồn mình vào đường cùng. Cũng đang thử một cơ hội khác, để xem vận may có mỉm cười hay không, hay lại im lặng nữa.
topic này khiến mình tự cảm giác phần con thú vật hạ đẳng của mình đang dần mất đi, mình vào đây là để sục cạc để vui vẻ xạo lòn để tạm quên đi nỗi đau khi cố gắng lê lết giữa cõi đời ô trọc này. Bye ae topic này feel quá hạng như mình không nên vào đọc
chủ thớt vẫn còn hên lắm lỡ sinh ra xã hội không chấp nhận thì ý định treo cổ hiển thị mỗi ngày nhé, ko đợi tới 30 tuổi đâu. nên đừng nhìn lên mà sống nữa, nhìn xuống đi
Sống được thì ráng sống , chẳng qua sinh tồn sao cho nó thích hợp , nó tươi sáng hơn thôi . Tâm lý so bì vừa là thứ có thể thúc đít mình chạy những cũng là thứ thuốc dễ đẩy bản thân vào thế khốn cùng không tìm được đường ra . Ngoài ra thẩm du giúp mi dễ ngủ và hạnh phúc tạm thời . Nhớ rửa sạch trước khi ngủ .. Đời sống tinh thần loser tuổi 33 như ta khá khỏe mạnh , có điều vật chất không được đầy đủ lắm . Hồi xưa còn vật vờ chuyện nhà riêng do làm tụt khoái lạc song châu cũng không thể nào có được , gần đây có vẻ le lói hơn tí . Do tinh thần luôn ổn nên ngại quen gái và hít drama , gái không thích gây drama thì toàn lấy chồng cmnr . Vấn đề cuối cùng vẫn là do bản thân lười đi kiếm .
Có ông anh quen cũng thân, có lần thấy bản thân không ra cái gì, tâm sự với ổng bị thì bị ăn chửi: Bây giờ mày như vậy có phải đều do lựa chọn của mày không? Đéo cái gì tự nhiên cả. Nghĩ lại bao lần tự hứa học hành nâng cao trình độ, bao lần nhát ko dám nhận việc làm thêm, sợ khó, sợ khổ nên cũng bớt buồn. Cái ngại với sợ khó nó tạo cái sức ì lớn mà mình vẫn chưa khắc phục được. Nhiều lúc mở miệng ra hỏi thì có job, bạn bè kêu cứ nhận làm, ko biết nó chỉ mà mình vẫn ngại.
vậy up lên phêthưnam69 đi fence. Sống khổ riết sẽ quen, có động lực ngay, sướng nhiều khổ 1 lần sẽ dễ shock.