Cậu chắc k có ny Như tớ tính cũng lạnh, bt k bắt chuyện với ai, nhưng nếu ngta chủ động nc thì vẫn vui vẻ trả lời thôi. Như cậu bạn bè có ý tới thăm chơi mà muốn tống đi thì hơi có tí vấn đề. Theo tớ, đây là bệnh ngại tiếp xúc chủ động thôi. Tớ dám cá nếu 1 ông/bà Tây nào đến hỏi cậu đường đảm bảo cậu sẽ liếm ngay Còn nếu thấy ngta lại gần mà chạy mẹ mất gọi 113 thì chịu )
Hơ giờ ngẫm lại mình cũng có 1 phần giống chủ topic nhỉ ra đường gái xấu hay đẹp gì cũng không quan tâm ( 1 phần cô đơn là do đây) ... bạn chủ topic nên đi học về 1 lĩnh vực nào đó nhẹ nhàng thôi trong quá trình học có bạn bè nói mấy câu với nhau từ từ nó sẽ tiến triễn thôi good luck!
theo tôi thứ bác thiếu là 1 thằng bạn đích thực, thực sự hiểu bác. Năm nay lên ĐH xa quê nhà cũng hay rơi vào tình trạng của bác lắm, 1 phần là do khó thích nghi nữa. Nhưng đc cái bạn bè tốt thì tôi có nhiều và tâm sự với chúng nó suốt, đc chúng nó động viên nên quên hết à. Khi có ai bắt chuyện thì cố gắng niềm nở khiến họ cười với mình. Lúc người khác cười với mình thấy lòng mình ấm lắm
Ngày trước cũng hay cười , nhưng cái cười nó vẻ ngượng ngạo , ko được tự nhiên như xưa nữa ! Có 2 nhỏ bạn cực thân , hôm sn mình có rủ 1 đứa đi , tuy là 1 buổi tiệc nhỏ nhưng khá vui và ấm cúng , tối đến 2 đứa về riêng để có cơ hội nói chuyện nhiều hơn , nhỏ có nói với mình là hình như mày khác xưa nhiều quá , suy nghĩ 1 chút về nhiều thứ mà mình nghĩ có chút thay đỗi, nó nói mới nói : cái thằng S khi xưa vì nhút nhát nên ít nói , còn bây giờ thì lạnh lùng nên mới vậy ! vừa nói vừa cười nên mình chã để ý lắm , nhưng rồi vài hôm mới bắt đầu suy nghĩ về điều đó , bật yahoo và gặp nhỏ kia , mới tâm sự về điều ấy , nó ko nói gì nhiều , nhưng dạng suy nghĩ như nhỏ kia , bất ngờ thật , chã hiểu ra sao nữa ! chắc căn bệnh đó xuất phát từ đó ! Hôm nay cố gắng rủ vài thằng bạn đi ra ngoài dạo phố , cố gắng nghĩ ra vài câu chuyện cười mà mình nhớ được kể cho tụi nó nghe , rồi nói đủ thứ chủ đề , nhưng rồi sự nhàm chán lại bắt đầu cũng như chã cải thiện được điều gì nhiều NHiều đứa nói ,con trai lạnh cũng là 1 phần làm con gái tìm đến , nhưng dạng như thế mình chã thích , mún được như xưa mà ko có cách nào khác tối mai ở đây có hát đình , cố gắng làm như mấy ông trên bày ra để xem có kết quả gì không...Giờ nhìn con pé mà ngày trước mình còn mến đắm đuối , giờ chã có 1 chút cảm xúc đặc biệt nào mà lòng não nề !
Ôi bạn tôi Sao bạn lại giống tôi đến thế .Tôi cứ quanh quẩn với những thứ vốn dĩ đã trở thành thói quen cố hữu trong tôi, tôi không muốn bất cứ một ai động (chạm) đến mình ( ngay cả gia đình ) . Mỗi lần như thế tôi bỗng trở nên cáu gắt 1 cách khó hiểu .. Ngay cả tôi cũng không kiềm đc cảm giác đó Đi làm bt thì không sao nhưng mỗi lần khách hàng có ý chê sản phẩm or cách phục vụ của tôi or 1 ai đó làm chung thì tôi lại muốn nện cho họ 1trận (...) ) (May là chưa lần nào có sự cố xảy ra ) Tôi sợ mình sẽ hư mất ,thật đấy ! Trước đây tôi không như thế nhưng bỗng dạo gần đây tôi chỉ muốn sống một mình , chẳng hỏi chẳng rằng cứ cắm đầu đi như cái bóng vậy thôi ..Lại còn đánh nhau với mấy thằng bạn thân , cũng may chúng nó hiểu .. Tôi không hiểu tại sao lúc này tôi lại như vậy? Phải chăng đây là sự chuyển biến trong hành động , suy nghĩ của một thiếu niên thành 1 người lớn ở cái tuổi 18 ?
có thể do cuộc sống căng thẳng quá, ko có gì giải tỏa nên nó vậy, ví dụ các bác cứ dành khoảng 1-2 tiếng mỗi ngày cho sở thích riêng của mình xem có bớt hung hãn đi ko. Em có thằng em cứ về nhà là căng thẳng nhăn nhó, lí do thì cũng là vậy đó còn cũng có thể do chơi game nhiều, bắn chém nhiều rồi gặp người thật ko có cảm giác gì nữa thì sao ?
Trong các bộ tiểu thuýet kiếm hiệp thì nhân vật lạnh lùng hay đóng vai chính ví dụ như thằng Hoa Vô Khuyết trong song long ngũ hiệp, thằng Tiêu Phong trong tiếu ngạo giang hồ, thằng vô lệ trong anh hùng vô lệ, thằng Thành Khôn trong ỷ thiên đồ long ký. Nói chung là lạnh thì được gọi là cool man hay cold man gì đó...
Khổ thân, các em 9x bây giờ bị lắm bệnh quá nhỉ Thế hệ mầm non đất nước mà cứ ốm đau dặt dẹo mãi thế này thì đáng lo ngại quá ::(::(::(
tớ 88 đây này,nhưng bệnh thì cứ bệnh lạnh lùng gái theo,theo thời gian nó thấy mình nhàm,nó bỏ cool cái lỗi j hành động từ trong tâm.tâm này sinh từ niệm thôi thì ta nên thay đổi từ ý niệm,nghĩ về 1 cuộc sống tích cực,có thể khả quan hơn :'> nói chung h thời đại công nghệ,phần lớn coi máy tình là bạn,ko còn như hồi xưa,rủ bạn rủ bè chơi năm mười,lò cò,đào thuốc bồi hay lên rừng hái sim về ăn,nên dần dần ta quên đi những người bạn xưa cũ ao ước 1 lần nhỏ lại
bạn không bệnh gì cả chỉ là có ích cảm xúc mà thôi thử nghe theo tôi : giết tất cả cha mẹ ,những người thân thương nhất của bạn ,cộng thêm cái vụ bạn sẽ bị tử hình thì xem xem bạn như thế nào có rung sợ hay sung sướng gì không nhé
Cứ nghĩ sau 1 đêm quậy hết cỡ thì nó làm suy nghĩ mình khác hơn , nhưng rồi khi ở 1 mình nó vẫn quay lại...đã thế thấy chán chường tất cả, càng ngày càng nặng thêm ...Mới nghe 1 bài nhạc buồn , tự dưng nhớ lại mấy chuyện buồn xưa rồi ngồi đấy mà khóc , chã hiểu nổi nữa .Nếu ai ở TPHCM bít địa chỉ của bác sĩ tâm lý nào khá thì giới thiệu mình biết với , kiểu này ko bít chịu nổi bao lâu nữa
ai biểu ngồi đó mà nghĩ hoài chi rồi buồn với khổ, không có việc gì làm hả, đi học về có bài không, nếu dư thời gian sao không kiếm thêm việc làm một ngày tại hạ mở miệng nói không quá 10 câu, nhưng cũng chẳng thấy buồn gì ráo
lâu lâu nói chuyện đoàn hoàn tí lo gì 1 ngày nào đó nó tự dung hết thôi nhưng tốt nhất là cứ mãi mãi có trái tim bằng sắt đi vì lỡ bạn mà yêu ai thì khổ đấy vì người ta có câu "sắc hương mĩ nữ là cạm bẫy của anh hùng" mà chúng ta toàn là người thường thì thử nghĩ xem sẽ cỡ nào ngoài lề tí: hôm nay vừa vô được nhận tới 2 cảnh báo của các anh chị ở đây luôn:'>
Khổ nỗi mấy em tớ quen đều lánh đi sau 1 tháng thăm dò ::( Và sau lần nghiện Kiyoshi tớ mất dần cảm giác girl xinh , giờ khoái boy hơn @AnTi_InTer : Tớ ở HCM ,Q.Tân Phú đây , trước đây có tham gia nhiều hội game rồi ,đên khi đi off ko đi được vì............. ko có xe máy , đi xe đạp thì chết mất :whew:
Đáy là đm tại cậu nhìn màn hình nhiều :'> Cảm giác nhìn tận mắt + sờ mó [nếu có thể] Nó bay hơn nhiều hị hị :'>