Bóng đá EU - Khi mấy thằng nhà giàu Brexit

Thảo luận trong 'Thể thao' bắt đầu bởi El Villano, 14/6/19.

  1. silipden1102

    silipden1102 SỊP ở đây rồi Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    2/4/09
    Bài viết:
    6,697
    Hết trận Su thỏ ra ngồi trà đá bốc phét với bích khuê cả méc si mà =)) lá cải vcl
     
  2. Marvell

    Marvell Persian Prince Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    20/9/07
    Bài viết:
    3,595
    Tại cả trận đá nhạt quá, báo chí chẳng có gì để đăng, phải kiếm chuyện bên lề .... =))
     
  3. Harry Kane

    Harry Kane G.O.A.T

    Tham gia ngày:
    22/11/18
    Bài viết:
    6,459
    Nơi ở:
    Munich
    Anh Milan thắng anh Juve 3 0 luôn, thôi sack Pirlo đi cho rồi.
     
  4. Marvell

    Marvell Persian Prince Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    20/9/07
    Bài viết:
    3,595
    Juve cố tình thua, không có vé C1 mùa sau là để đuổi khéo anh 7 đi .
    Pirlo vẫn sẽ được đảm bảo chiềc ghế sau chỉ thị của blđ Juve thôi mà .... =))
     
  5. heoconbusua

    heoconbusua snake, snake, snaaaake Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/5/06
    Bài viết:
    8,054
    Nơi ở:
    Ho Chi Minh City
    Anh Juve năm nay xàm vcl, đ hiểu cho Pirlo làm HLV làm gì :2cool_sad:
     
  6. Lucarius

    Lucarius | Mighty Avenger | Berserker Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    4/7/09
    Bài viết:
    3,594
    Nơi ở:
    Milano
    [​IMG]

    vô địch k đc thưởng bonus cho toàn đội mà còn đề nghị trừ 2 tháng lương khủng hoảng tài chánh :8cool_amazed:
     
  7. amorphous1234

    amorphous1234 mindless, formless, senseless

    Tham gia ngày:
    23/9/15
    Bài viết:
    12,073
    Barca lại tự huỷ.
     
  8. changdasau

    changdasau C O N T R A Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    19/5/11
    Bài viết:
    1,828
    ông Deschamp này có tật thù dai hay gì mà đì thằng nhỏ
     
  9. Clone_nhatanh

    Clone_nhatanh Legend of Zelda Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    10/7/04
    Bài viết:
    1,134
    Ơ vl sao mất mẹ khúc giữa :-sss để tí về check lại
     
  10. nhatanh

    nhatanh Samus Aran the Bounty Hunter Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    19/5/04
    Bài viết:
    6,456
    Nơi ở:
    Outworld
    Nhân dịp Inter giành Scudetto cái nhỉ :5cool_big_smile:
    *Đm nhục quá lúc chiều post thế nào mất mẹ khúc chính của bài, vừa xong đành ngồi dịch lại =))
    source: https://www.theplayerstribune.com/posts/adriano-has-a-story-to-tell-soccer

    Có câu chuyện Adriano muốn kể
    [​IMG]
    11/05/2021
    Người ta nói tôi đã mất tích.

    "Adriano từ bỏ bạc triệu để ra đi."

    "Adriano đang chơi ma tuý."

    "Adriano biến mất trong mấy khu ổ chuột (TN: favela)"

    Mọi người biết đã bao nhiêu lần tôi thấy báo giật tít kiểu đấy rồi không? dương cụ.

    Ừ, tôi đây. Đang cười ngay trước mặt mọi người đây.

    Cậu muốn nghe sự thật không? Từ chính tôi nói ra? Không tí xạo lìn nào? Được rồi, kéo ghế lại đi, người anh em.

    Bởi vỉ Adriano có chuyện để kể cậu nghe đây.

    "Khu ổ chuột."

    Bản thân cái từ đấy, mọi người lúc nào cũng hiểu sai nó. Đám người ngoài, họ không hiểu đâu, trời ạ. Những khi họ nói về Brazil, hay những khi họ nói về lũ nhỏ trong khu ổ chuột?

    Họ luôn vẽ ra một bức tranh đen tối. Lúc nào cũng là đau khổ và bất hạnh, đùa chứ.

    Và ừ, đôi khi nó cũng thế thật. Nhưng chuyện phức tạp hơn. Khi nghĩ tới khu ổ chuột, thật ra tôi nghĩ tới chúng tôi đã có nhiều niềm vui tới nhường nào. Tôi nghĩ về những lúc thả diều, chơi đánh quay và đá bóng trong ngõ. Tuổi thơ đích thực, đéo phải cái củ hồ bách thảo bấm, bấm, bấm vào màn hình mà lũ trẻ bây giờ vẫn làm.

    Tôi được bao bọc bởi gia đình tôi, bởi người thân tôi. Tôi lớn lên trong một cộng đồng.

    Ngày ấy tôi không đau khổ. Tôi đã sống.

    [​IMG]
    Khi nghĩ tới khu ổ chuột, thật ra tôi nghĩ tới chúng tôi đã có nhiều niềm vui tới nhường nào. Tôi nghĩ về những lúc thả diều, chơi đánh quay và đá bóng trong ngõ

    Nghe này, tôi đã kiếm được rất nhiều tiền trong sự nghiệp của mình. nhưng bạn sẽ phải trả bao nhiêu tiền để lại lần nữa có được nhiều niềm vui như thế? Cậu hiểu ý tôi chứ?

    Quả bóng luôn dính lấy chân tôi. Nó đã được Chúa đặt vào đấy. Khi tôi 7 tuổi, vài người trong nhà tôi cùng gom tiền lại để tôi có thể đến chơi bóng ở học viện của Flamengo - escolinha (ngôi trường nhỏ). Vãi đái ông ơi! Từ khu ổ chuột tới Flamengo??? Đi thôi! Tôi mang giày ngay đây! Bến xe bus đi đằng nào?

    Nhưng cũng hơi điên rồ vì bọn tôi sống ở Penha, và nếu cậu biết Rio cậu sẽ hiểu quãng đường từ Penha tới học viện của Flamengo ở Gávea nó dài vãi hồ bách thảo. Hồi đó là thập niên 90s, trước khi họ làm Tuyến Đường Màu Vàng. Khi đó đại loại là nhảy 2 tuyến xe bus, và dĩ nhiên tôi chỉ là một hạt lạc nhỏ, nên tôi cần người lớn đi kèm.

    Đoạn này là chỗ bà tôi bước vào câu chuyện.

    Bà tôi! Chết tiệt! Tốt nhất cậu nên tự ban phước cho bản thân trước khi nhắc tên bà! Đời tôi mà không có bà ư? Quên mẹ đi. Cậu sẽ không bao giờ biết tới cái tên Adriano đâu.

    Tôi bảo ông này, ông không hiểu bà ấy đâu. Nhân cách này! Huyền thoại này! Để tôi kể nhanh ông nghe một câu chuyện....

    Quả bóng luôn dính lấy chân tôi. Nó đã được Chúa đặt vào đấy.
    - Adriano​

    Một lần khi tôi còn ở Inter, cánh báo chỉ bám đuôi tôi khắp nơi, sục sạo cái gì đấy ở chỗ tôi. Chúng nó thực sự đã cắm trại ngoài nhà tôi, và không chịu bỏ đi. Tôi cảm thấy như bị mắc bẫy, giồi ôi. Lúc ấy bà tôi đang ở chỗ tôi, và tôi nghe tiếng bà tôi đun sôi nước trong bếp.

    Tôi hỏi, "Thế nào rồi, bà ơi? Bà đang làm món gì đấy?"

    Bà nói, "Không, không. Bà đâu có nấu ăn đâu, con yêu."

    Nhưng bà đang giữ một cái nồi bự chà bá, như kiểu bà đang nấu pasta ấy.

    Bà lại nói tiếp, "Bà đang chuẩn bị quà cho bạn bè nhà mình ở ngoài kia."

    Tôi bảo, "Gì cơ??? Bà ơi, bà điên rồi. Không làm thế được đâu!!!!"

    Bà đáp lại, "Không, không. Bà chỉ định mang ít nước tắm cho bạn bè bên toà soạn thôi mà! Ấm áp dễ chịu lắm! Họ sẽ thích cho mà xem!"

    Hahahah! Vãi cả đặc sản! Bà tôi thật sự nghiêm túc, trời đất ơi! Tôi đã phải trấn tĩnh bà lại. Bà thì cứ kiểu, "Chúng nó phải ngừng ngay việc gây chuyện cho cháu bà! Bà phải dạy chúng nó một bài học!"

    Nên đó là bà tôi đấy, OK? Giờ cậu hiểu rồi chứ?

    Khi tôi còn là một thằng nhóc, ngày qua ngày bà sẽ ngồi xe bus với tôi tới chỗ tập, và dĩ nhiên chúng tôi không có nhiều tiền, nên bà sẽ làm chút bỏng ngô để chúng tôi có đồ ăn gì đó. Hoặc có lúc bà sẽ cắt một miếng bánh mì trắng ra và đổ ít đường vào giữa. Mấy thứ cơ bản. Bất cứ thứ gì chúng tôi có thể kham được. Nhưng đôi khi những thứ đơn giản lại là những thứ ăn ngon nhất, phải không? Con mẹ nó, đặc biệt là khi cậu đang đói. Món bỏng ngô đó vị như thiên đường vậy!

    Dù sao thì, khi chúng tôi bắt đầu tập, bà tôi sẽ làm gì? Ngồi ở một quán cà phê dễ chịu và làm một tách trà? Không, trời ơi, bà sẽ phải ngồi đó và nhìn tôi chơi bóng suốt nhiều tiếng đồng hồ.

    Buồn cười nhất là bà không bao giờ gọi được đúng tên tôi.

    Từ lúc tôi mới đẻ ra, bà đã gọi tôi là "ADI-RANO!"

    Rồi chúng tôi sẽ tập luyện và bà sẽ hò hét mấy đứa nhóc khác, "Này! Chuyền bóng cho Adirano kìa!! Con đang làm gì vậy, con yêu? Đưa bóng cho Adirano đi!"

    Tôi đã phải kêu bà, "Bà ơi! Trật tự đi! Không nói thế được đâu!"

    [​IMG]

    Rồi trên chuyến xe bus về nhà, bà sẽ bắt đầu phân tích.

    Bà sẽ bảo, "Adirano, tại sao con lại chạy thế này? Sao con không đi sang bên kia? Bà chẳng thể hiểu tại sao con lại không sút, con yêu."

    Hahhahaha! Trời đất ơi! Bà thật sự đã thúc đít tôi! Bà đã là Mourinho còn trước cả Mourinho! Tàn nhẫn luôn, người anh em ạ!!!

    Chúng tôi cứ theo nếp như vậy trong khoảng 8 năm. Từng ngày và mọi ngày. Cùng nhau. Tôi sẽ không bao giờ quên đuợc khi ấy. Không, không, không bao giờ. Tôi còn chẳng biết tôi đã giành bao nhiêu giờ ngồi trên xe bus với bà tôi. Đó từng là cả cuộc đời của chúng tôi. Tôi muốn nói là, mọi người nghĩ tôi còn thời gian vào lúc nào để học chứ? Không có gì lạ khi tôi đúp lớp 5 tới 3 lần!

    Bà tôi đã hi sinh cuộc sống riêng của bà để tôi có cơ hội cố gắng trở thành một cầu thủ bóng đá. Và rồi tới một ngày, chuyện như từ trên trời rơi xuống, giấc mơ cả đời tôi suýt nữa đã chấm hết.

    Chấm hết, ông ạ!

    Khi tôi 15 tuổi, Flamengo sắp giải phóng hợp đồng với tôi. Nghiêm túc đó. Thề có Chúa. Vấn đề là khi đó thật ra tôi lại là một hậu vệ cánh trái, và tôi lại đang lớn quá nhanh. Quá nhiều bỏng ngô mất rồi! Thử tuởng tượng tôi? Adriano? Là một thằng giao hoan đất trời con mẹ nó hậu vệ trái? Rồi thì tới cuối năm đó, các huấn luyện viên tập hợp hết lũ trẻ bọn tôi lại và xếp thành hai hàng.

    Họ sẽ chỉ vào cậu và nói, "Cậu này, sang bên kia."

    Hàng trái, cậu bị giải phóng.

    Hàng phải, cậu được ở lại.

    Họ chỉ vào tôi. "Adriano, sang kia."

    Là hàng trái. Thôi chào thân ái.

    Và rồi, nhờ phước của Chúa, ngay khi tôi cất bước, một ông huấn luyện viên la lên, "Ơ kìa, không, không, không. Không phải Adriano. Cậu ấy tạm thời vẫn ở lại đây."


    Mọi người nghĩ tôi còn thời gian vào lúc nào để học chứ? Không có gì lạ khi tôi đúp lớp 5 tới 3 lần!
    - Adriano​

    Không thể tin nổi, phải không? Khi có bàn tay của Chúa can thiệp vào cuộc đời chúng ta, chúng ta chẳng thể giải thích được.

    Vào lúc đó, tôi đã hiểu ra rằng mọi việc ở đây đều có tính sống còn. Khi họ chuyển tôi lên tuyến trên, tôi biết đó là cơ hội cuối của mình. Vậy tôi đã làm gì?

    Người anh em à, tôi chiến. Tôi đấm bỏ mẹ tất cả những thằng cản đường tôi.

    Đó lại là một thứ nữa mà người ngoài cuộc không thể hiểu được. Khi cậu là một tiền đạo, nó không còn là một cuộc đua. Không, không, không. Khi bóng đến chân cậu, và có hai ông trung vệ hộ pháp đang tìm cách giết cậu, nó không còn là một cuộc đua.

    Nó là một cuộc chiến. Là đánh nhau đường phố.

    Vậy tôi đã làm gì? Tôi cho tất cả những thằng to xác chết tiệt ngáng đường tôi ăn đấm!

    PUM! Hahahah! ;-)

    Adriano sẽ là thằng khốn cuối cùng không gục ngã. Có ngân hàng đảm bảo luôn.

    [​IMG]

    Flamengo giữ tôi lại làm tiền đạo, ơn Chúa, và rồi một vài năm sau, khi tôi 17 tuổi, tôi có cơ hội được tập với đội một. Nhưng giờ đây tôi phải thi đấu với người lớn. Họ chơi bóng để nuôi sống gia đình mình. Đây là một cấp độ khác hẳn. Nên tôi phải chứng tỏ với tất cả mọi người là họ không thể bắt nạt tôi được. Tôi sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc ấy - chúng tôi đang đá 11-v-11 và trái bóng vẫn đang chạy luẩn quẩn. Chẳng có gì đáng nói xảy ra. Rồi bất thình lình, bóng tới chân tôi trong vòng cấm. Nó thật sự từ trên trời rơi xuống. Đám hậu vệ xông vào tôi, và tôi thì cứ thế đẩy chúng ra. OOOF!!!

    Tôi xoay người, và tôi chỉ nhìn thấy bàn thắng tuyệt con mẹ nó đẹp này, đang ở ngay trước mũi giày tôi.

    Bóng đang ở chân trái tôi. Và cậu biết tôi sẽ làm gì mỗi khi tôi có bóng bên chân trái tôi rồi đấy, người anh em.

    Tôi còn chẳng giải thích nổi. Cứ như thể Chúa trên trời cao đã với ngón tay của người xuống và chạm vào chiếc giày đó. Tôi nhắm mắt lại và đá quả bóng hết sức bình sinh.

    TUM!!!!

    Bóng chạm vào cột dọc.

    THOOOONK!!!!

    Và nó bay xuyên không trung như một chú chim.

    SHHEEEEWWW!!!

    Vút lên cao. Tạm biệt bóng!!

    Trời ạ, tôi thề có Chúa, quả bóng dội về tít tận vạch giữa sân. Không đùa đâu. Về tít tận vạch giữa sân. Và tôi có thể thấy ánh nhìn trên gương mặt của tất cả mọi người. Các cầu thủ, huấn luyện viên, tất cả mọi người.

    Bọn họ kiểu như, "Ôi vãi đặc sản! Chính là thằng nhóc này rồi."

    Và tôi có thể nhớ mình đã nghĩ trong đâu, Cảm ơn người, Đức cha trên trời cao. Cảm ơn người vì món quà này.

    Adriano sẽ là thằng khốn cuối cùng không gục ngã. Có ngân hàng đảm bảo luôn.
    - Adriano​

    Vài tháng sau, tôi được gọi lên đội tuyển quốc gia. Mọi thứ diễn ra nhanh như vậy đó. Tôi khi ấy vẫn còn sống trong khu ổ chuột với cha mẹ mình. Thật ra thì, lúc họ đưa thông báo trọng đại về đội hình triệu tập trên TV, tôi vẫn còn đang ngủ ngày.

    Mẹ tôi vào phòng la lên, "Adriano! Adriano! Dậy đi con! Con được gọi lên tuyển rồi! Ôi Chúa tôi!"

    Tôi thì vẫn ngáy khò khò. Zzzzzzzzz.

    Mẹ lại bảo, "Con được gọi lên tuyển rồi! Chúa ơi! Chúa ơi!"

    Tôi nói, "Hả? Gì cơ? Mẹ có đùa con không?"

    Tôi nhảy ra khỏi giường và nhìn thấy tên mình trên TV.

    Thôi nào, đùa à, Nghiêm túc chút đi. Tôi mới 18 tuổi. Đang sống trong khu ổ chuột. Làm sao cậu có thể nói rằng tôi không được Chúa phù hộ? Câu chuyện của tôi, nó nghe chẳng hợp lí tí nào cả, kể cả với chính tôi.

    Chỉ một năm sau, tôi chuyển tới Inter Milan, và được mọi người gọi tôi là Hoàng Đế.

    Cậu giải thích thử xem? Tôi bảo cậu nghe, là bàn tay của Chúa đấy.

    [​IMG]

    Tôi vẫn nhớ khi tôi vừa tới Ý, và tôi chẳng hiểu cái gì đang diễn ra. Tôi chỉ nhìn quanh và thấy những gã kiểu như, "Seedorf. Ronaldo. Zanetti. Toldo. Chết tiệt thật." Tôi bị ngợp bởi mấy ông này, được chứ? Seedorf cởi trần đi quanh phòng thay đồ - chỉ có 7% mỡ cơ thể trên người gã khốn này! Nể luôn!!

    Tôi sẽ không bao giờ quên, ngày chúng tôi đá trận giao hữu với Real Madrid ở Bernabeu, và tôi ra sân từ băng ghế dự bị. Chúng tôi được hưởng một quả đá phạt ngoài vòng cấm, và tôi bước tới trước trái bóng. Ơ hay, sao lại không nhỉ? Ừ thì bởi vì, đoán xem kẻ nào từ phía sau tôi bước tới và nói. "Không, không, không. Quả này để tao."

    Materazzi! Chính tên khốn xấu tính to xác đó! Hahahah!

    Tôi gần như chẳng hiểu nổi những gì hắn nói, vì khi ấy tôi vẫn chưa biết tiếng Ý. Nhưng tôi hiểu được là hắn đang tức.

    "Không, không, không!"

    Hắn muốn quả đá phạt đó. Nhưng Seedorf bước vào và nói, "Không, cho thằng bé đá quả này đi."

    Không ai muốn sinh sự với Seedorf. Nên tất nhiên Matterazzi phải đứng sang một bên, và buồn cười nhất là nếu cậu xem trong video, cậu có thể nhận ra Matterazzi đang chống nạnh đứng đấy nghĩ, Thằng oắt con bỏ mẹ này chuẩn bị phang quả bóng lên hàng ghế đầu cho mà xem!!!

    Mọi người suốt ngày hỏi tôi về quả đá phạt đó.

    Như nào? Như nào, như nào, như nào? Làm thế nào mà anh đá được quả bóng mạnh tới vậy?

    Tôi chỉ bảo họ, "Mẹ nó ông ạ! Tôi có biết đâu! Tôi chỉ sút nó bằng chân trái và Chúa đã làm nốt đoạn còn lại!"

    TUM!!!

    Góc trên khung thành.

    Tôi thật sự chẳng giải thích nổi. Nó cứ như vậy diễn ra thôi.

    https://view.ceros.com/players-tribune/adriano-video-iframe


    Đó là khởi đầu của chuyện tình của tôi với Inter. Tới tận hôm nay, Inter vẫn là câu lạc bộ của tôi. Tôi yêu Flamengo, São Paulo, Corinthians ... Tôi yêu rất nhiều nơi tôi từng tới thi đấu, nhưng Inter là một nơi đặc biệt với tôi.

    Cánh báo chí nước Ý? OK, đó lại là chuyện khác. Hahahaha.

    Còn câu lạc bộ Inter? Là đỉnh nhất luôn, ông ơi.

    Bài hát này vẫn khiến tôi nổi da gà mỗi khi tôi nhớ về cách mọi người hát nó lên tại San Siro.

    Che confusione

    Sarà perché tifiamo

    Un giocatore

    Che tira bombe a mano

    Siam Tutti in piedi

    per questo brasiliano

    batti le mani

    che in campo c'è Adriano

    "Náo loạn quá đi

    Sẽ bời vì chúng ta cổ vũ

    Cho một cầu thủ

    Người ném lên sân cỏ những trái lựu đạn

    Tất cả chúng ta hãy đứng dậy vì người Brazil này

    Hãy cùng vỗ tay

    Bởi trên sân đang có Adriano
    "


    [​IMG]

    Chết tiệt, ông ơi. Một gã ổ chuột như tôi ư? Tôi lại là Hoàng Đế của Italia? Tôi thậm chí còn chưa làm được gì nhiều, và mọi người đã đối đãi với tôi như một ông hoàng rồi. Thật điên rồ. Tôi nhớ lần cả gia đình tôi cùng đi từ Rio tới thăm tôi, và khi tôi nói gia đình tôi, tôi không nghĩ cậu hiểu ý tôi đâu, người anh em. Ý tôi là gia đình tôi. Theo kiểu Brazil. Tôi không chỉ nói về bố và mẹ, ý tôi là 44 nguời, ôi trời! Anh chị em họ! Cô dì chú bác! Bạn bè của tôi!

    Cả khu nhà tôi cùng lên hết trên chuyến bay ấy.

    Rồi tin tức tới tai chủ tịch câu lạc bộ, ông Moratti (một huyền thoại!!). Và ông Moratti nói, "Này, đây là một dịp đặc biệt đối với cậu bé. Hãy kiếm cho gia đình cậu ấy một chiếc xe bus." Moratti đã cho người của ông giữ được cả một chiếc xe bus du lịch cho mọi người. Cậu hình dung được không, 44 người Brazil đi du ngoạn ở Ý? Hahaha! Loạn hết cả lên, người anh em ạ. Lúc ấy mọi người quẩy tung trời.

    Đây là lí do tôi sẽ không bao giờ nói xấu về ông Moratti hay về Inter một lời nào. Mọi câu lạc bộ nên được vận hành kiểu này. Ông ấy quan tâm tới tôi với tư cách một con người.

    Nào, tôi biết cậu đang nghĩ gì.

    "Nhưng Adriano, tại sao anh lại bỏ bóng đá mà đi? Tại sao anh lại rời bỏ chúng tôi?"

    Lần nào về Ý tôi cũng được hỏi câu này.

    Cậu biết không, đôi lúc tôi cảm thấy mình là một trong những cầu thủ bị hiểu nhầm nhất hành tinh này. Mọi người không thật sự hiểu chuyện gì đã xảy ra với tôi. Câu chuyện họ kể sai bét hết. Thật tình thì chuyện rất đơn giản thôi.

    Trong vòng có 9 ngày, tôi đã đi từ ngày hạnh phúc nhất đời mình, tới ngày tồi tệ nhất đời mình.

    Tôi đã lên tới thiên đường rồi lộn xuống địa ngục. Thật sự đấy.

    25 tháng 7, 2004. Trận chung kết Copa America gặp Argentina. Mọi người dân Brazil đều nhớ trận đó. Chúng tôi đang thua bọn khốn nạn đó vào những phút cuối. Chúng bắt đầu chơi bẩn với chúng tôi, chọc quê chúng tôi, tìm đủ cách khiến chúng tôi mất bình tĩnh để bọn chúng có thể câu thêm giờ. Luis Fabino muốn đấm bỏ mẹ cả đám chúng nó! Hahaha! "Quên mẹ trận này đi! Anh em xông lên giết hết mấy thằng khốn kiếp đấy!"

    Phần còn lại là một khúc thơ, ông ạ. Nó là điện ảnh. Nó là bài ca. Tôi không biết nó chính xác là cái gì, nhưng nhất định không phải thực tại.

    Trái bóng bay vào trong vòng cấm. Hỗn loạn. Toàn người. Toàn cùi chỏ. Tôi chả nhìn thấy cái đéo gì! Nếu cậu xem video, thì thật ra tôi đã giơ cùi chỏ lên để thúc thằng nào đấy. Nhưng rồi, bất thình lình, trái bóng đã nằm trong chân tôi. Một món quà trời cho.

    Tôi nghĩ, Ồ! Mày tới đây với tao nào, đồ chó đẻ xinh đẹp này!!

    Sẽ là nói dối nếu tôi bảo cậu tôi biết mình đang nhắm vào đâu.

    Tôi chỉ sút bóng bằng chân trái mạnh hết sức có thể.

    THUM!!

    Một nụ hôn từ gã béo gửi tới bọn Argentina!!!!

    Bóng phi thẳng vào lưới, và tôi không thể diễn tả được cảm xúc khi ấy. Đúng là phi thường.

    Bọn tôi mới chỉ gỡ hoà thôi, nhưng bọn tôi biết mình đã bẻ gãy được chúng. Bọn tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra ở vòng luân lưu, và nó thật sự đã diễn ra như thế.

    Juanzão — poom!!!!

    Chúng tôi là những nhà vô địch.

    Còn bọn Argentina thì đéo.

    Đánh bại Argentina theo cách đấy, cho tổ quốc tôi, với gia đình tôi chứng kiến ... đó có lẽ là ngày hạnh phúc nhất đời tôi.

    Nghĩ mà xem. Thằng bé tới từ giao hoan đất trời con mẹ nó khu ổ chuột, ôi trời. Làm sao tôi có thể không nghĩ rằng Chúa trên trời cao đã với tay xuống cuộc đời tôi cơ chứ?

    Và đó cũng là bài học cho tất cả mọi người. Bởi vì không quan trọng bạn là ai - bạn có thể ở đỉnh cao thế giới, bạn có là một Hoàng Đế - nhưng cuộc đời bạn có thể thay đổi giống như...

    *Rắc*

    Giống như vậy.

    Trong vòng có 9 ngày, tôi đã đi từ ngày hạnh phúc nhất đời mình, tới ngày tồi tệ nhất đời mình
    - Adriano​

    Mùng 4 tháng 8, 2004.
    9 ngày sau. Tôi đã trở lại châu Âu với Inter. Tôi nhận được cuộc gọi từ quê nhà. Họ nói cha tôi đã mất. Bị đau tim.

    Tôi không thật sự muốn nói về việc này, nhưng tôi có thể nói rằng sau ngày hôm ấy, tình yêu bóng đá của tôi đã không bao giờ còn như xưa. Bố tôi yêu bóng đá, nên tôi yêu bóng đá. Đơn giản vậy đấy. Đó là vận mệnh của tôi. Khi tôi đá bóng, tôi đá bóng cho gia đình mình. Khi tôi ghi bàn, tôi ghi bàn cho gia đình mình. Nên khi bố tôi mất, bóng đá đã không bao giờ còn như xưa.

    Tôi ở bên kia đại dương tại Ý, cách biệt với gia đình mình, và tôi đã không thể thích ứng được với việc đó. Tôi đã rất suy sụp, ôi trời. Tôi bắt đầu uống rất nhiều rượu. Tôi không thật sự muốn luyện tập nữa. Hoàn toàn không phải tại Inter. Tôi chỉ muốn được về nhà.

    Nói thật với cậu, mặc dù tôi đã ghi rất nhiều bàn thắng ở Serie A trong mấy năm ngắn ngủi đó, và mặc dù người hâm mộ rất yêu quí tôi, niềm vui của tôi đã không còn. Là bố tôi đấy, cậu hiểu chứ? Tôi không thể cứ thế bật lại công tắc và trở lại chính mình được.

    [​IMG]

    Không phải mọi chấn thương đều là về thể chất, cậu hiểu chứ?

    Khi tôi làm vỡ gân Achilles năm 2011? Ôi trời, tôi biết đó là lúc mọi thứ đã kết thúc với tôi, về mặt thể chất. Cậu có thể làm phẫu thuật và phục hồi chức năng rồi tìm cách tiếp tục thi đấu, nhưng cậu sẽ không bao giờ còn như trước nữa. Sự bùng nổ của tôi đã không còn. Khả năng thăng bằng của tôi đã không còn. Mẹ nó chứ, tới giờ tôi vẫn còn đi cà nhắc này. Tôi vẫn còn một lỗ thủng ở mắt cá chân.

    Mọi chuyện cũng y như vậy khi cha tôi mất. Ngoại trừ vết sẹo khi ấy ở bên trong tôi.

    "Trời, chuyện gì đã xảy ra với Adriano vậy?"

    Người anh em à, đơn giản lắm.

    Tôi có một lỗ thủng ở mắt cá, và một lỗ thủng trong linh hồn.

    Năm 2008, khi đó là thời Mourinho ở Inter, và mọi thứ đã quá sức chịu đựng. Cánh báo chí bám theo tôi khắp nơi, và chuyện với Mourinho lúc nào cũng kiểu, "Cái mả mẹ nó! giao hoan đất trời mẹ nó vãi đặc sản! Cậu đây là định chơi tôi đấy hả, đúng không, nhóc con?"

    Tôi nói, Ôi Chúa ơi. Làm ơn mang con ra khỏi đây.

    Tôi chỉ là không đủ sức chịu đựng nữa.

    Tôi được gọi lên tuyển quốc gia, và trước khi tôi đi Mourinho hỏi, "Cậu sẽ không quay lại đâu, đúng không?"

    Tôi đáp lại, "Ông cũng biết rồi mà!"

    Vé một chiều, người anh em ạ.

    Cánh báo chí, nhiều lúc họ không hiểu rằng chúng tôi cũng là con người. Có rất nhiều áp lực khi bạn là Hoàng Đế. Tôi chẳng có xuất phát điểm nào cả. Tôi từng là cậu nhóc chỉ muốn được đi đá bóng, rồi uống thức uống của nó và tụ tập với những nhóc khác bạn nó. Và tôi biết đây không phải chuyện cậu được nghe nhiều từ phần lớn cầu thủ ngày nay, vì mọi thứ bây giờ đã quá nghiêm túc và có quá nhiều tiền bạc dây vào. Nhưng tôi chỉ đang thành thật thôi. Tôi chưa bao giờ thôi là đứa bé tới từ khu ổ chuột đó.

    Báo chí nói rằng tôi đã "biến mất." Họ nói rằng tôi đã quay lại khu ổ chuột và đang nghiệp ngập ma tuý, và đủ thứ chuyện điên rồ khác. Họ đăng ảnh tôi và nói rằng tôi bị bao vây bởi cả một đám tội phạm băng đảng, và rồi thì chuyện đời tôi là một tấn bi kịch. Còn tôi phải bật cười, vì họ không biết bản thân đang làm cái gì khi họ nói chuyện kiểu đó. Họ không hiểu họ đang tự làm lòi đuôi mình nhiều tới nhường nào.

    Tôi chẳng có xuất phát điểm nào cả. Tôi từng là cậu nhóc chỉ muốn được đi đá bóng, rồi uống thức uống của nó và tụ tập với những nhóc khác bạn nó.
    - Adriano​

    Tôi quay lại với những người tôi thuộc về, với bạn bè của tôi, với cộng đồng của tôi. Tôi không muốn sống trong cung điện trên non cao xa cách với mọi người. Tôi trở về với những người biết tôi từ ngày tôi còn là ADI-RANO, ăn bỏng ngô trên xe bus.

    Tất nhiên, mọi thứ đều có cái giá của nó. Sức khoẻ tôi đã xuống cấp - cả về thể chất và tinh thần. Tôi biết mình cần một chút giúp đỡ. Nên rốt cuộc tôi đã tới São Paulo để có thể nhận sự giúp đỡ từ REFFIS. Vào thời điểm ấy, SPFC có một số bác sĩ giỏi nhất thế giới. Tôi bắt đầu đi gặp một bác sĩ tâm thần để giúp tôi đối phó với bệnh trầm cảm, và rồi tôi đã có thể vực dậy lại bản thân mình.

    Và đây là lúc tôi phải gửi chút yêu thương tới ông Moratti, vì ông vẫn luôn thoải mái với chuyện này. Ông để tôi có không gian riêng, vì ông hiểu những gì tôi đang phải trải qua. Tôi đi đi về về từ Ý tới Brazil một vài lần. Nhưng đến cuối cùng, tôi không thể giấu ông.

    Một ngày ông Moratti gọi tôi lại và hỏi, "Cậu thấy thế nào rồi?"

    Và tôi nói với ông, "Tôi không thể tiếp tục được nữa rồi. Tôi phải ở lại Brazil."

    Và ông đã chấp nhận việc đó hoàn toàn. Ông để tôi được yên bình ra đi. Và tôi thật sự kính trọng ông rất nhiều vì điều đó.

    "Adriano từ bỏ bạc triệu để về nhà."

    Đúng, có lẽ tôi đã từ bỏ bạc triệu. Nhưng cậu sẽ dán cái giá bao nhiêu lên linh hồn mình? Cậu sẽ phải trả bao nhiêu tiền để lấy lại được bản chất của mình?

    Thời điểm ấy, tôi đang suy sụp vì cái chết của bố tôi. Tôi muốn lại được cảm thấy là chính mình. Tôi không dùng ma tuý. Tôi có uống rượu không? Có, dĩ nhiên rồi. Chắc con mẹ nó chắn, tôi có uống rượu. Uống mừng với cậu nào, người anh em. Nghe này, nếu cậu thử nước tè của tôi - thề có Chúa - cậu sẽ không tìm được tí ma tuý nào từ cơ thể tôi đâu. Ngày mà tôi chơi ma tuý cũng sẽ là ngày mà mẹ và bà tôi đều chết. Nhưng cậu biết không? Chắc chắn cậu sẽ phát hiện ra có tí dấm. Cốc nước đái đó có lẽ sẽ biến thành vẩn vẩn như kiểu một cốc caipirinha!

    Khi tôi về nhà ở Rio để chơi cho Flamengo, tôi không còn muốn làm Hoàng Đế nữa. Tôi muốn làm Adriano. Tôi muốn lại được có niềm vui. Và người anh em à, chúng tôi đã có kha khá niềm vui. Tôi sẽ kể thật với cậu về đội Flamengo. Thỉnh thoảng bọn tôi tới sân tập không phải vì bóng đá, mà chỉ vì bữa nhậu sau giờ tập. Ngay sau khi chúng tôi giải tán - poom! - thì đến giờ quẩy. Đi thẳng sang Mercado Produtor. Mấy bà vợ đều biết chuyện luôn! "Bọn anh sẽ về lúc nửa đêm nhé!" Hahahah. ;-)

    Ngày tiếp theo trên sân tập, một vài tên sẽ rất khổ sở, và một tay khác sẽ nói, "Không sao đâu, người anh em. Tôi thấy ông ăn hồ bách thảo rồi. Để tôi chạy thay phần ông cho! Có tôi đây rồi!!!"

    Chúng tôi làm mọi thứ cùng nhau, ông ạ.

    Và chúng tôi đã thắng. Giành được danh hiệu giải quốc nội đầu tiên trong 17 năm cho Flamengo? Thôi nào, người anh em. Đấy là chuyện đặc biệt.

    [​IMG]

    Tôi đã không bao giờ còn như xưa sau khi bố tôi mất, nhưng mùa đấy tôi thật sự cảm thấy mình đã ở nhà. Tôi lần nữa lại cảm thấy niềm vui. Tôi lần nữa lại cảm thấy như Adriano.

    Adriano là thằng nhóc tới từ khu ổ chuột.

    Adriano là thằng nhóc ngồi xe bus với bà.

    Adriano là thằng nhóc mà Flamengo suýt định đuổi.

    Adriano là thằng nhóc đã chiến đấu.

    Adriano là thằng khốn cuối cùng không gục ngã.

    Tôi chưa bao giờ thôi là con người đó. Tiền bạc, danh vọng, sự công nhận... không có gì thay đổi được cách cậu ra đời, cậu hiểu chứ?

    Tôi chưa giành được cái World Cup nào, không.

    Tôi cũng không thắng được ở Libertadores, không. (Washington, thằng đầu nam dương thần kiếm đó!!!)

    Nhưng cậu biết gì không? Tôi đã thắng gần như tất cả mọi thứ khác. Và tôi đã sống một đời hết ý, người anh em ạ.

    Tôi rất tự hào được làm Hoàng Đế. Nhưng không có Adriano, Hoàng Đế chỉ là thằng vô dụng.

    Adriano không đội vương miện. Adriano là thằng nhóc trong khu ổ chuột được Chúa trời phù hộ.

    Giờ cậu hiểu rồi chứ?

    Cậu thấy không?

    Adriano không biến mất vào khu ổ chuột. Hắn chỉ về nhà thôi.

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 13/5/21
  11. Tên truy cập

    Tên truy cập The Connoisseur Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    25/4/05
    Bài viết:
    6,715
    Báo chí TBN đang đưa tin trước việc Zidane cân nhắc rời đi vào cuối mùa, BĐH tổ chức họp để tìm phương án HLV mới và Raul là lựa chọn hàng đầu. Pirlo-esque move nếu là sự thật :-ss. Allegri cũng là một lựa chọn.
     
  12. _Rain_

    _Rain_ Ame no Shinryū「高貴の」 CHAMPION ⚜ Duel Master ⚜ Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    13/3/09
    Bài viết:
    13,968
    Nơi ở:
    Làng Vũ Đệ
    Đan hói về Juve thôi, tầm 1 mùa world cup nữa thay Deschamps là đẹp :1cool_byebye:
     
  13. HaQuyenn

    HaQuyenn Fire in the hole!

    Tham gia ngày:
    22/5/20
    Bài viết:
    2,706
    Zidane và Pirlo đổi chỗ cho nhau à, 2 đội có vẻ thân thiết, lại còn Raul nữa, thời này hlv giỏi ko còn ai nữa nên các clb hy sinh thành tích dành chỗ train hlv trẻ luôn ;]
     
  14. amorphous1234

    amorphous1234 mindless, formless, senseless

    Tham gia ngày:
    23/9/15
    Bài viết:
    12,073
    Zidane đi thì Allegri đến chứ h đang thời kỳ đi xuống ai lại để Raul lên thay.
     
  15. amorphous1234

    amorphous1234 mindless, formless, senseless

    Tham gia ngày:
    23/9/15
    Bài viết:
    12,073
    Thôi rip Juve. Năm sau giữ Pirlo thêm mùa nữa nhé =))
     
  16. mozart_nht

    mozart_nht Blue is the colour Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/12/08
    Bài viết:
    16,058
    Nơi ở:
    Hà Nội
    1 ông vài cái cup quốc nội ở Ý và Anh dưới danh nghĩa HLV, 1 ông vẫn miệt mài xỏ găng
     

    Các file đính kèm:

  17. heoconbusua

    heoconbusua snake, snake, snaaaake Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/5/06
    Bài viết:
    8,054
    Nơi ở:
    Ho Chi Minh City
    Zidane chân mệnh thiên tử vcl
     
  18. Xiaon00b

    Xiaon00b Samus Aran the Bounty Hunter Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    6/4/12
    Bài viết:
    6,467
    Atletico thọt mẹ 1 trái rồi , Đan hói lại ẵm cup =))
     
  19. Mộc Phù Dung

    Mộc Phù Dung Chrono Trigger/Cross

    Tham gia ngày:
    1/2/21
    Bài viết:
    6,854
    Bà xã thẻ đỏ luôn, oc thật =))
     
  20. Shadowless

    Shadowless C O N T R A Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    10/5/09
    Bài viết:
    1,715
    Đệch, Su thỏ, 2-1, căng vc ~^o^~
     

Chia sẻ trang này