Hôm qua có dẫn gái lên tầng 2 ngồi: - Sao không làm cái kệ để giày dép, cứ để lộn xộn nhìn mất thẩm mĩ vãi :( - Cái kiểu tính tiền trước làm uống xong không muốn kêu ly nữa luôn . Uống mỗi 2 ly cacao ngồi luôn đến tối :( - Không có đồ ăn nhẹ :(
Hồi học ĐH bọn mình tập hợp được một nhóm những đứa có ý thức, chăm chỉ nhất và chỉ làm với nhau, không đứa nào phải cân đứa nào. Đến lúc lũ còn lại GATO đòi phân ngẫu nhiên để được gánh hòng nâng cao điểm. Ngay lần đầu tiên mình đã phân hạn nộp trước 5 ngày, nộp sai bắt sửa, thời hạn sửa là 1 đêm, nửa đêm mình gọi điện hỏi nó xong chưa (bắt ghi cả số máy bàn đề phòng bùng), xong ngồi ép nó viết cho đến khi được mới tha. Đứa nào ngang ngược đuổi thẳng ra khỏi nhóm, nói thầy giáo nó không chịu làm, cho thi lại luôn. Sau vụ đó chính bọn đấy phải đi xin chia nhóm theo kiểu cũ vì làm thế kia vất quá nó chịu ko nổi
Khách có đứa thích việt, có đứa thích hàn, có đứa thích âu mỹ, mở toàn âu mỹ không để đám fanboi sơn tường nó tế à - Kệ giày: Làm rồi, đếu ai để, vứt bừa hết ra, dẹp rồi - Tính tiền trước quán nào chả thế, trừ cf cóc với quán ăn, quán nhậu thôi, còn các quán cf mới đều thế mà (Lyns, Dingtea, KFC, Chatime,.v.v...) - Đồ ăn nhẹ muốn làm lắm mà ko có chỗ làm, quán nhỏ xíu ko có bếp nữa
cứ mở hẳn âu mĩ, ít ra còn có thể tuyển được đứa nhân viên nào yêu quán ở lại làm lâu dài vì hợp nhạc, thêm 1 lượng khách văn hóa cao thích quán nữa, bọn thích âu mĩ sẽ hành động như một người âu mĩ, có khi sẽ cần thêm kệ để giày dép
Bạn dễ nhưng phải có uy mới quản đc nhân viên. Chứ kiểu của bạn thì mần răng làm chủ đc. Bác phải tuỳ lúc, phải có những chuyện dễ, có những chuyện khó. Độc tài quá thì bọn nó sẽ nghỉ hết. Phải biết giữ ai, bỏ ai. Đôi lời của một thanh niên chưa bao giờ làm chủ.
quở trách lúc nó sai và khen ngợi lúc nó làm tốt là đc rồi. khi thường thì có thể đùa vui nhưng đụng vào công việc là phải nghiêm túc. quán ta thì nhân viên ở xa tới nên nó ngủ tại quán luôn, nếu mở quán muộn thì cũng chỉ mắng chứ ko phạt tiền, chỉ phạt tiền khi nó làm hỏng đồ thôi. thi thoảng đông khách quá như ngày lễ chả hạn thì cho mỗi đứa 100 uống nước thì chúng nó sẽ biết điều hơn. như ta mỗi ngày 8/3 hay 20/10 là cho mỗi đứa 200k, mấy đợt thời tiết nóng bức 34-35 độ thì cho mỗi đứa 100k, bọn nó chả ngoan như cún sáng hôm sau dậy sớm làm sớm rồi dọn dẹp hẳn hoi hết .
Chịu, kỳ đi học cũng lập được 1 cái grp làm toàn được D với HD, đùng 1 cái qua cái môn khác ông thầy bắt random chia nhóm, chui ngay vào cái nhóm 2 thằng ấn và 1 thằng hong kong, mà thằng hong kong thì ngay từ đầu nó đã không tới lớp rồi. Tới cái lúc mình bắt 2 thằng ấn đưa bài nó cho mình coi thì nó vứt cmn 1 cái đống ngôn ngữ tiếng anh của dân chúng nó, nguồn thì chúng nó vất vào mặt mình cả cái link wiki :v. Rốt cuộc đành xin ông thầy cho làm 1 mình, rồi sau có cái ác mộng hơn 20 tờ A4 + thuyết trình solo 20' như trên. Tưởng cao lắm được P ai ngờ ra con C mừng hết lớn. Tới cái bài sau thì nguyên đám ý kiến với ông thầy bắt ổng cho phép tự lập grp riêng mới thoát được cái cảnh solo đó.
đồ ăn nhẹ nên đặt mấy quán bánh mì ấy, mua về để sẵn trong tủ rồi đem ra thôi. mai rãnh ghé qua ngồi xem chút ^^
Lol. Quản lý là 1 nghệ thuật. Phải từ từ mới hiểu đc. Dễ quá thì nó ko coi mình ra gì, khó quá thì nó ngầm chống phá, nên phải trung hòa lại. Ta đi nhiều nơi thấy có nhiều cách rất hay, ko cần luật lệ gì cả, chỉ cần ghi chép vào file excel rồi cuối tuần lôi ra coi, thằng nào đi trễ quá thì nhắc nhỏ vài câu, phải nhỏ nhẹ và nói nó như kiểu "em đi trễ cũng đc, miễn là làm tốt, nhưng nên chú ý hôm đó là t7 cn khách đông, hạn chế giúp a". Còn vụ nghỉ thì phải cắt 1 tuần lương, tốt nhất là tính lương theo tuần, nhưng luôn giữ lại 1 tuần để bắt nó báo trước khi nghỉ.
Tóm lại thì mình vẫn thù nhất vụ random, bất công với người chăm và là cớ cho bọn lười ỷ lại. Ra đời bấp bênh là chuyện ra đời, mục đích của việc học là học tập và kiểm tra sức học thực tế của sinh viên, chứ không phải là kiểm tra khả năng gánh team và độ may rủi khi chọn nhóm.
trễ thì mắng vài câu rút kinh nghiệm chứ trừ lương thì hơi khổ, làm cả ngày đc vài đồng trừ mất của nó rồi thì nó làm làm gì nữa.