Buồn

Thảo luận trong 'Tâm sự' bắt đầu bởi N?K, 29/12/09.

  1. rekka318

    rekka318 Space Marine Doomguy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    21/9/08
    Bài viết:
    5,821
    Nơi ở:
    Hải Phòng
    Như kiểu " dau " "dễ cây" ở phố thì mình dùng
    về quê vẫn dùng " rau " " rễ "
    Khi viết chat nhắn tin đt hay tỉnh thoảng trên 4rum này mình vẫn dùng " bùn " thay bằng " buồn " đỡ mất nhiều thao tác hơn, khi nói hay viết văn thì chưa bao h thay từ bùn = buồn cả :-"
    Bác cán bộ nào đeo thẻ giữ gìn trong sáng tiếng Việt vào xoắn cái nào :-"
     
  2. NhocPooh

    NhocPooh ♪ღ♪ 9422932241176 ♪ღ♪ Moderator GameVN Lady

    Tham gia ngày:
    27/7/05
    Bài viết:
    2,519
    Nơi ở:
    Ho Chi Minh City
    Bàn luận về vấn đề của chủ topic đâu ko thấy, chỉ thấy các bạn quay ra cãi nhau về vấn đề post bài và cách phát âm :-w Từ bài này trở đi mà còn bàn vấn đề đấy nữa là đi hết nhá b-(
     
  3. The_Angel

    The_Angel Lão Làng GameVN Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    19/5/03
    Bài viết:
    19,951
    Nơi ở:
    HVĐ
    Xin phép sửa tên topic luôn, buồn thiệt =((.

    Cha Nờ già đầu rồi mà viết thế à, lần sau tôi chém đấy b-(.
     
  4. Play Ground

    Play Ground Mario & Luigi

    Tham gia ngày:
    28/2/08
    Bài viết:
    719
    Qua cuộc tranh luận vừa rồi, có mấy lời muốn nói với bạn chủ topic.

    Nếu bạn nhìn lại từ trang đầu cho đến giờ, cụ thể là từ ý kiến khơi mào cuộc tranh luận về từ ngữ, bạn sẽ thấy thái độ nhìn nhận cuộc sống cũng như cách giải quyết vấn đề của tôi. Để ý, bạn sẽ thấy cái sự buồn, nó diễn ra liên tục, muôn hình vạn trạng xung quanh ta đó. Nhưng vấn đề là ta sẽ rút ra được cái gì khi suy ngẫm về những cái sự buồn đó? Hay chỉ đơn giản là ngồi ôm nhau than thở cho qua ngày đoạn tháng?

    Dám nói, cuộc đời con người đều có từng giai đoạn và cơ bản đều giống nhau. Có khác nhau chỉ là sự dài ngắn của từng giai đoạn. Ngày thơ ấu, ta tung tăng vui đùa không màng thế sự. Vui nhiều hơn buồn. Được chơi, được ăn, được ngủ là mãn nguyện rồi. Đời còn gì sướng hơn thế? Càng lớn bắt đầu có nhận thức, chuyện tự nhiên kéo tới. Không muốn cũng bắt buộc phải thấy buồn. Lúc này trong đầu vang lên: đời rốt cuộc là buồn hay vui đây? Nhưng mà gẫm, đó cũng là lẽ tự nhiên, như việc ta lớn lên và già đi vậy. Tôi nhớ giai đoạn từ lớp 11-12, mình bắt đầu có nhận thức lờ mờ về quan hệ xã hội xung quanh và, chứng kiến sự kiện chấn động tâm lý nhất - chia tay người bạn gái. Lên đến đại học, hạnh ngộ những con người ưu tú, có cơ hội quan sát và suy ngẫm rất nhiều về những gì đang ra bên ngoài, phân tích thái độ sống và cách hành xử của những người xung quanh, nhờ thế mà rút ra được nhiều điều quý báu cho bản thân. Tới bây giờ thì có thể nói đã tạm định hình được suy nghĩ.

    Lại nói về chuyện phát sinh tranh luận về từ ngữ. Ở đây tôi dùng từ tranh luận bởi vì tôi đã thật sự tranh luận bằng cách đưa ra dẫn chứng và lý lẽ rõ ràng để ủng hộ cho quan điểm của mình. Tôi cho rằng tranh luận là cần thiết và không thể tránh khỏi để ta giải quyết những vấn đề trong cuộc sống, đặc biệt với môi trường forum là một nơi cực kỳ thuận tiện để tiếp thu và học hỏi. Vì sao? Vì bạn có điều kiện tiếp xúc với vô vàn con người từ mọi loại thành phần và học vấn. Bạn thấy đó, chỉ nội việc tranh luận về từ ngữ đó thôi mà đã có biết bao nhiêu cách tiếp cận vấn đề khác nhau rồi phải không? Đó còn chưa nói đến cách nhìn nhận và giải quyết vấn đề nữa. Người thì phản ứng mạnh mẽ, người thì ủng hộ bênh vực. Rồi thì cả mod cũng can thiệp, mặc dù theo tôi thấy là không cần thiết cho lắm. Tuy có nhiều anh em phản ứng bằng cách dùng từ mạnh (ở đời chẳng ai giống ai phải không?) nhưng nó rất có ý nghĩa, hơn hẳn việc để cho topic này trở thành một nơi chỉ để cho người ta vào than vãn.

    Như vậy, điều tôi muốn nói ở đây là gì? Tôi muốn nói rằng, hễ ta còn sống là còn chuyện buồn, thế thì điều quan trọng chính là cách ta nhìn nhận cuộc sống. Cụ thể là tạo cho cuộc sống của ta một ý nghĩa. Tôi đã có thể đơn giản bỏ qua ý kiến về cách dùng từ của người miền Nam, như thế sẽ tôi sẽ không phải mệt mỏi tranh luận làm gì cả. Nhưng tôi đã không làm thế. Bằng việc nghĩ việc làm của mình có ích, tôi đã tạo cho cuộc sống của mình một chút ý nghĩa.

    Phải nói rằng hiện giờ cuộc sống thực tại của tôi có nhiều khó khăn. Định cư ở một đất nước mới ở cái tuổi 20, bỏ lại những thứ thân thuộc và 3 năm học đại học ở Việt Nam để bắt đầu lại từ đầu. Trước đó, chỉ cần 1 năm nữa thôi là tôi tốt nghiệp, đã nghĩ tới chuyện làm luận án. Và bạn cũng không biết là tôi đã cảm thấy mình vô dụng và là gánh nặng biết bao nhiêu lần đâu. Chưa kể đến việc tìm kiếm một cách khó khăn người mình có thể tin tưởng được, và không chắc là mình đã tìm ra chưa... Nhưng rốt cuộc tôi rút ra được một câu trả lời, cũng trở thành kim chỉ nam cho đời mình: dòng đời đưa đẩy, ta không thể bắt mọi thứ theo ý mình thì chi bằng chấp nhận thực tại và nương theo đó mà bước tới trước. Với suy nghĩ như thế, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Hiện tại, tôi biết khả năng của mình tới đâu, có thể làm gì và không thể làm gì. Những gì nho nhỏ có thể làm được, tôi sẽ cố gắng làm ngay và hết sức, không để vụt qua để sau này phải thấy hối hận. Như thế là đã tự tạo chút hạnh phúc cho bản thân mình vậy.

    Đôi lời chân thành.
     

Chia sẻ trang này