Cảm giác khi kết thúc series hay 1 bộ truyện là cứ tiếc nuối kiểu gì ấy, nửa muốn tiếp tục nửa muốn dừng vậy là đẹp rồi. Cơ mà trc có đọc Thất Dạ Tuyết với Nghịch Thủy Hàn xong cũng đơ đơ tầm 1 tuần, cảm giác ức chế không chịu nổi, nhất là Nghịch Thủy Hàn :v
Nhớ hồi xem ichigo 100%, đọc xong cái kết bị đơ mất 1 tuần. Hụt hẫn vãi nhưng sau đọc lại thì không có hứng mà đọc nữa.
cái bộ nghịch thuỷ hàn này ám cmn ảnh luôn , kinh vl . hồi còn nhỏ coi trên tv cứ mỗi lần hết phim là buồn vl , lại thêm quả nhạc cuối phim max u ám
thiệt luôn bác là mình mà thích bộ phim nào là coi đến tập kế cuối rồi vứt, éo coi tập cuối vì éo muốn nó end
mình thì lại buồn vì kiểu suy nghĩ "all good things come to an end" cái gì hay cái gì đẹp rồi cũng tới lúc tàn cuộc... cứ như một cuộc tình vậy ấy.
douma con hàng nào đây :'( khai ra mau P/S : Dự căn bệnh này là căn bệnh của những người đàn ông sống tình cảm và giàu cảm xúc
Cũng bị giống thớt, nhưng mà xem phim với truyện tranh thì không bị, chỉ phê phê lúc đọc truyện chữ thôi. Nhớ hồi cấp ba ốp nguyên tuyển tập Nam Cao, đọc xong đơ cho tới tận lúc thi xong đại học. Các thể loại end mà nhân vật chính chết hoặc bí bức không lối thoát có khi thấy bình thường, nhưng mà vớ phải quyển nào mà mô tả xã hội hoặc môi trường xung quanh đúng giai đoạn thối nát thì thôi rồi.
Mà bọn đại hiệp trong phim tàu cứ thích hành hiệp trượng nghĩa mà bỏ gái đẹp vậy lấy vợ thì ko hành hiệp được hay sao.????
bị y như thớt hết 1 bộ truyện dài, anime, manga , phim nhiều tập phim 1 tập thì ít hơn stun cũng gần 1 tuần Mà khắm nhất là truyện của bác NNA như kiểu ăn cá nấu chua ý đầu tiên thì thanh thanh mát mát thêm chút ngọt bùi, rồi tanh tanh cuối cùng thì như hóc xương làm sợ mất 1 thời gian. Sau lại thèm vì nó nhiều chất