Spoiler: part17 ♣Chuyện 3 : Ma rừng Cuối năm 2013,tôi tốt nghiệp đc hơn một năm nhưng đã đi làm từ rất sớm,cảm thấy chán công việc hiện tại,bèn nộp đơn xin nghỉ .Nhà tôi có mấy người họ hàng ở Daklak,muốn lên thăm nhiều lần mà chưa có dịp,hơn nữa tầm đấy là tháng 9, đã gần hết mùa mưa,thời tiết không đến nỗi nào Tôi bắt một chuyến xe lên nhà dì ruột của tôi,nhưng ở được 2 hôm thì thấy quả thực chán chường ,nằm vật vờ ở nhà,sáng mở mắt ra thì rừng núi,tối đến gà chưa lên chuồng người đã đi ngủ.Vừa hay ,có điện thoại,là thằng Đ ( thằng này là anh họ ở trước nhà tôi ).Nó khoe vừa mới lên Daklak,muốn xin số điện thoại của mấy dì nhà tôi để lên chơi.Như bắt được vàng,tôi đáp trong điện thoại : Chơi cái đ** gì trên ni,tau cũng đang ở nhà dì đây,mi ở mô,mai lại đón tau chứ ở đây buồn quá “ Thằng Đ cười he he,bảo sáng mai tau lên chứ cũng mới tới,chưa biết đường Mãi trưa hôm sau nó mới mò ra đường,đang ăn cơm thì một con xe máy hiệu gì không rõ,chỉ trơ khung,dính đầy bụi đất,bánh xe quấn mấy vòng xích,nhìn rất ra dáng trèo đèo lội suối.Trên xe thằng Đ cười nhe răng với cả nhà.Nó mang tới cho dì tôi một chai mật ong,bảo là hôm trước chặt cây được ,biếu dì ăn lấy thảo.Sau đó tôi cũng xin dì vào chỗ nó chơi,dì tôi ậm ừ,ăn cơm xong hai thằng liền phóng đi Thì ra thằng Đ đợt này đi theo bố,chính là cậu họ của tôi,tên Th,lên đây học việc.Nó học hành không khá,không đỗ đại học được mà phải học trung cấp,rồi bố xin cho vào cơ quan,sau đó liên thông .Sau chuyến này về nó sẽ tốt nghiệp,có bằng đại học mới chắc chân được.Công việc chính của hai bố con là trắc địa.Trắc địa là gì ? Là đi trước,khảo sát đánh giá tình hình đất đai để chuẩn bị cho những công trình lớn đi theo sau Đường rất xa và xấu,chiếc xe không có giảm xóc,ruột gan tôi muốn trào ra ngoài,sẩm tối mới vào tới lán của đoàn.Hoàn toàn không có điện,chỉ có một cái đèn ắc quy nhỏ treo ở cái lán chính giữa để máy móc mà thôi.Hai bên là hai cái lều nhỏ,chỗ ngủ của đoàn,ngoài bố con thằng Đ thì có 2 anh công nhân nữa.Có 2 người đi lấy thêm vật tư hôm sau mới quay lại Ngay chính giữa là một đống lửa to,đốt lên lấy ánh sáng.Chỗ này cách xã gần nhất cũng phải 2 tiếng đi xe máy,tên Ê A gì đó không nhớ rõ Khi tôi đến thì cậu Th đang đứng chửi vọng sang,cách đó chừng 20m,cũng có một cái lều,có ba bốn bóng người đang đứng,hình như có cả công an nữa.Chửi chán chê,câu quay sang với tôi cười hề hề,thái độ thay đổi ngay lập tức.Vỗ vai,hỏi thăm tôi,rồi kêu thằng Đ mang rượu ra nhậu đi thôi chứ tình hình này không làm ăn gì được rồi. Rượu vào cậu mới kể,đám người bên kia là bọn buôn gỗ,chúng nó tưởng cậu vào đây phá việc làm ăn của chúng nó nên hôm qua cứ tới kiếm chuyện khiến công nhân không dám làm.Câu tức quá cầm dao cương lại thì chúng nó cũng lấy dao đòi chặt hết máy móc,đành phải dịu giọng hòa hoãn,âm thầm đi báo công an xã tới.Ai dè,cùng một duộc với nhau,hai thằng công an ăn hại vào cũng chỉ hỏi mấy câu qua quít rồi đi về.Không ngờ đến tối thì xảy ra chuyện Bên phía đám buôn gỗ có ba đứa,đêm đang nằm ngủ trong lều thì nghe lành lạnh,một thằng tỉnh dậy thấy hai đứa nằm cạnh mình đã biến đâu mất.Lắng tai nghe kĩ thì có tiếng rúc rích khe khẽ,mời mò dậy,vén cửa lều chui ra.Bên ngoài đống lửa nhóm lúc tối đã gần tàn hết,tiếng động đã im bặt từ lúc nào.Thằng đó mới móc đèn pin ra,phát hiện hai thằng kia đang ngồi cách đó chừng 5 bước chân,quay lưng lại đang làm gì đó,âm thanh rúc rích hẳn là do hai đứa này gây ra.Nó kêu ê một tiếng,hai thằng kia quay ngoắt lại,mồm đầy máu me,lông gà,mắt long lên trừng trợn.Thằng cầm đèn giật thót,đánh rơi cái đèn,vừa hay có cơn gió thổi lửa bùng lên,phát hiện hai thằng trước mặt đã không cánh mà bay Sáng hôm sau,chủ của đám lâm tặc này vào dẫn thêm mười mấy thằng nữa.Ông tên T,một tay làm ăn lõi đời,khác hẳn với mấy thằng ong ve chỉ chực ăn thịt người ta.Ông T biết cậu tôi là dân trắc địa thì cười xòa,qua bắt tay và xin lỗi hộ mấy thằng em.Chuyện mất tích trong đêm cũng là do ông T kể,sau đó tìm kiếm cả một ngày mà không thấy đâu,đến chiều tối mới gọi công an xã vào,cậu tôi nhìn thấy 2 thằng công an là thò đầu sang chửi,vừa hay lúc đó tôi tới: -Răng(Sao) cậu lại chửi công an,không sợ nó bắt à ? Cậu Th nuốt hết một ly rượu cười khà khà : Tau sợ mấy thằng trốc tru ( đầu trâu ) hắn phá đồ chứ mấy thằng công an làm chi được,cùng lắm gọi điện về nói không làm được thì nghỉ thôi ! Bữa rượu kéo dài đến nửa đêm,có năm người mà cái can 5 lít vơi đi gần hết,chúng tôi xiêu vẹo kéo nhau vào lều ngủ,không quên đút thêm củi vào bếp lửa,những gộc cây to bằng cẳng chân người lớn sẽ cháy tới sáng mai Tôi nằm không biết đã ngủ được bao lâu,khi tỉnh lại thì cổ họng khô cháy,mở mắt ra mà không tài nào nhúc nhích nổi.Hơn nữa,hai bố con thằng Đ cũng đã không thấy đâu nữa.Tôi nằm như người bị bóng đè,mà đúng là bị đè thật,vừa cảm giác có gì không ổn,ngay lập tức phát hiện trên đỉnh lều,có hai bàn tay và một cái mặt người to lớn đang áp vào Trán và lòng bàn tay tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh,trong thâm tâm tôi cứ nghĩ không biết cậu Th và thằng Đ đã đi đâu,phải ra khỏi lều để đi tìm hai người đó,nhưng càng nghĩ thì cảm giác lại bị đè chặt xuống hơn nữa Không lâu sau,thằng Đ chui vào,rồi cậu Th cũng vào theo sau,bấy giờ tôi mới có cảm giác nhẹ nhõm đi,cái bóng to lớn cũng biến mất.Nhưng mà,hai bố con nhà này không thấy tôi nằm trợn mắt ra đấy hay sao ? Đêm hôm lại đi đâu ? Ngoài kia vừa xảy ra chuyện gì ? Trong đầu tôi quay cuồng mấy câu hỏi rồi thiếp đi Buổi sáng đã tới từ lúc nào không hay,mặt trời lên ngang ngọn cây tôi mới dậy,áng chừng cũng phải 9h rồi.Rượu hôm qua nặng thật,đầu vẫn hơi ong ong.Cậu tôi và 2 anh công nhân đã đi đâu rồi,chỉ còn thằng Đ đang ngồi ăn mì tôm,mắt có vẻ lơ ngơ,xem ra thằng này cũng không khỏe hơn tôi là bao Thấy tôi dậy nó lại nhe răng cười,chú yếu quá,giờ ni mới dậy được.Tôi đốp ngay : Còn khỏe như mi thì cũng dậy không kịp đi làm đó chi,hehe Rồi tôi mò ra một gói mì tôm sống,nhai trệu trạo,sực nhớ ra chuyện đêm qua,bèn hỏi : - Tối qua mi với ông Th đang ngủ mà đi mô rứa - Mi không nghe thấy chi à ? – Thằng Đ đáp - Không - Tối qua đoàn ông T đi tìm người ,mà tìm ko được,lại lạc thêm một đứa nữa.Làm ầm cả đêm mà không được,tau dậy coi Ăn vội miếng mì tôm,tôi mò ra khoảnh rừng phía trước đi đái.Tới một gốc cây bị chặt ngang,dấu vết đã cũ,có mấy bụi cây dại mọc lùm xùm.Trong khi đang khoan khoái xả nước,chợt tôi nhận ra,trên mặt đất ngay cạnh chân mình có mấy vết cào xới còn rất mới.Cứ tưởng là có con chuột con sóc gì đó,tôi bò xuống xem,nhất thời trong lòng hoảng sợ,theo bản năng giật lùi lại rồi ngã lăn ra mấy vòng.Trên mặt đất,một khuôn mặt người nằm đang nhìn ra,mặt ngây dại,miệng cười khành khạch Tức thì tôi hét lên một tiếng,vùng dậy chạy về phía lều.Mấy con chim lạ nghe tiếng tôi nhất thời tung cánh bay đi mất,không gian chợt trở nên xao xác.Thằng Đ nghe tiếng tôi,liền xách một cây rựa phát rừng chạy tới,mồm hớt hải kêu : Chi rứa ? Chi rứa ? (Gì thế ) Tôi lắp bắp không thành tiếng,nhận ra mình đã quá hoảng sợ,bèn cố gắng hít thở sâu,tay chỉ chỉ về phía gốc cây.Chưa kịp nói gì thì thằng Đ đã hùng dũng cầm rựa xông tới,để rồi chưa đầy 30 giây sau nó đã bật ngược trở lại phía tôi,quăng luôn cả cây rựa ,hô : Chạy ! Sau lưng chúng tôi vang lên tiếng cười khành khạch lớn dần, gáy lạnh toát.Tôi và thằng Đ chạy một mạch về lều,nó chui vào lấy điện thoại gọi cho cậu Th.Nhưng cầm lên chưa kịp bấm,nghĩ sao lại quẳng lại vào trong ,chạy sang phía đám người của ông T .Tôi nhìn theo thấy thằng Đ chỉ trỏ múa may,rồi một đám người lục tục chạy về phía gốc cây.Tôi dù sợ nhưng vẫn len lén đi theo Ông T bò lồm cồm xuống nhìn vào,từ trong bụi cây phát ra tiếng gào lớn khiến ông giật mình,bò dậy ,ngoắc tay ra hiệu cho 2 thằng lính vào lôi ra.Thằng người trong bụi cây bắt đầu kêu gào,chửi bới gì không rõ,hơn nữa còn giãy dụa rất mạnh.Lôi được nó ra nằm trên đất thì chợt nó vùng dậy chạy,được chừng chục bước thì bị chụp lại,nó nhe răng ra,mồm đầy máu đen với lông gà,mặt dữ tợn,chực cắn người.Đám đông phải trói nó lại mới yên Ông T vẫn chưa xong,cúi người nhìn vào .Ở trong vẫn còn một đứa nữa,no nằm im,mắt mở thao láo.Nhìn thấy ông T,nó cười,rơi ra một cái đầu gà sống nhai dở.Trong hốc tối,đôi mắt nó hình như sáng xanh lên Hai thằng này chính là hai thằng đêm trước đang ngủ bỏ đi .Không ngờ lại ở gần bên cạnh,chả hiểu sao đám ông T đi quần cả ngày mà không thấy.Chúng nó quần áo bẩn thỉu xộc xệch,có chỗ đã rách.Một thằng vẫn không ngừng giãy dụa,còn thằng kia vẫn im lìm.Khi đi ngang lều của chúng tôi,tự dưng nó rú lên.Vài người giật mình,tiếng rú trong rừng vắng lại càng văng vẳng.Thằng Đ đi gần ,bị nó rú lên bất ngờ,giật nảy cả người,hơi lạnh chạy dọc xương sống,phát run nhưng vẫn chưa đến mức không đứng vững Chợt tôi nhớ ra,không phải bên ông T có đến 3 người mất tích sao ? Cậu Th cùng 2 anh công nhân đi một mạch đến chiều mới về,thằng Đ ton hót ngay.Cậu có lẽ cũng tò mò,liền đi về phía gốc cây hồi sáng.Lát sau quay về,mặt đăm chiêu,bảo cả 2 thằng tôi và 2 anh công nhân : Mấy đứa đừng có đụng vô cái gốc cây bị chặt nha,chết đó Thằng Đ hỏi nhưng cậu không đáp,chỉ nói là dặn sao thì nghe vậy đi.Từ đó đến tối cậu trở nên trầm hẳn,không cười nói hể hả như bình thường nữa.Bữa ăn tối lặng lẽ trong ánh lửa nhảy múa và bóng đèn ắc quy yếu ớt.Tôi âm thầm nhìn về phía trước,một mảng bóng đen rộng lớn lặng lẽ phủ lên khoảnh rừng hoang vắng,người không kiềm chế được mà rùng mình một cái Ăn xong,tôi với thằng Đ xách can rượu uống dở ra khề khà,nói chuyện trên trời dưới đất.Cậu Th lặng lẽ ngồi một góc,lôi một xấp tài liệu cùng cây đèn pin ra,vừa hút thuốc vừa đọc.Xung quanh tiếng côn trùng rỉ rả mỗi lúc một nhiều Hai giờ sáng,tôi bừng tỉnh,bởi vì có tiếng động,hình như có người ném đá vào lều.Soạt một tiếng nữa,tấm bạt rủ trước lều rung lên khe khẽ.Chợt tai tôi ù đi,rồi hai bố con cậu Th choàng dậy,vén lều ra ngoài.Chứng kiến tất cả nhưng tôi không thể dậy nổi,cũng không nghe tiếng động nào.Bất giác,liếc nhìn lên mái lều,một khuôn mặt cùng hai bàn tay to lớn đã áp vào từ bao giờ,đè tôi cứng ngắc Chuyện gì xảy ra bên ngoài ? Cậu Th và thằng Đ đi ra mãi không thấy vào,lại một lần nữa càng tỏ ý muốn ra ngoài lại càng bị đè chặt hơn. Cửa lều bung ra,thằng Đ chui vào,lay tôi lia lịa.Áp lực biến mất,tai tôi nghe trở lại bình thường,đồng thời cái bóng trên đỉnh lều ngưng tác quái.Tôi ngồi thừ người ? Cái bóng to lớn này không phải tôi đã từng gặp hồi ở Tân Phú rồi sao ? Bên ngoài có tiếng chửi bới,là tiếng cậu Th ! Tôi sau mấy phút định thần cũng chui ra.Cậu Th tay cầm dao,tay cầm đèn,đứng chửi oang oang.Cậu chửi đứa nào đêm hôm ném đá phá cậu,bắt được thì chặt tay Tôi vô thức liếc sang bên phía ông T,bên đấy cũng đang lục đục làm gì đó,xem chừng cũng đã gặp chuyện.Đang hóng thì bên đấy rộ lên tiếng chửi bới,rồi người chạy huỳnh huỵch,ánh đèn pin loang loáng.Rồi tiếng người huyên náo,kêu nhau í ới.Chúng tôi bèn hộc tốc chạy sang Vừa hay có 5,6 người đang giữ tay giữ chân một thằng,lôi xềnh xệch nó vào chỗ ông T đang đứng.Thằng này là thằng bị lạc trong đêm đi tìm người đầu tiên.Quần áo nó cũng bẩn thỉu như 2 thằng tìm đc hồi sáng.Nó thấy ông T thì nhào lên,gào vào mặt ông : Giết ttttttttttttt giết ttttttttttt!!!! Rồi nó quay sang cậu Th khi ấy vừa đi tới,vung tay ra,không ai cản kịp,may sao không đánh trúng Rồi ngoạc mồm ra,mắt trợn to như muốn rách : Tay đây,chặt đi ! Giếttttt ! Cậu hình như hơi tái mặt,giật lùi lại.Tôi với thằng Đ lần lượt chứng kiến 3 vụ trong một ngày,trong lòng cảm giác gai gai lạnh.Là điên,hay là… Ông T vẫn bình thản,đúng là bản lĩnh của một tay đi rừng sừng sỏ.Bấy giờ ,dưới ánh đèn tôi mới nhìn kĩ ông này.Áng chừng cũng phải gần 70 rồi, tóc bạc trắng, nhưng mà còn rất khỏe,thần thái nhanh nhẹn Cậu tôi lên tiếng : Ông T,có chuyện chi rứa ? Ông ta liếc nhìn cậu Th,rồi quay sang nhìn thằng người đang bị đè ra đất kia,nói khẽ : - Nói thật với chú Th,chỗ ni không ở lâu được.Tui kêu xe rồi,sáng mai bọn nớ vô đón.Chú cũng liệu mà rút đi Tới đây tôi hơi bất ngờ,vì ông T này nói giọng miền trung,rất quen thuộc Rồi ông ta bước lại gần cậu Th,đưa tay chỉ ra ngoài bóng tối,nói khẽ: -Có cái gốc cây…Độc lắm ! Cậu tôi nhìn theo hướng chỉ tay,rồi nhìn về phía tôi với thằng Đ,sau đó nói to : - Tổ cha nhà ông đó,ông cũng biết mà hồi sáng ko nhắc hai thằng con tui.Hắn không biết,đụng vô có phải chết ko Sau lưng ông T có một người chừng 30 tuổi,gọi ông T bằng chú,bước lên hỏi - Gốc cây nớ có chi rứa chú ? Ông T thở dài,bảo,thôi ngồi xuống đây kể cho nghe,nghe rồi thì phải nhớ mà tránh,cả nhà còn có mi thôi đó _________________________________________________ Chuyện của ông T : Ông T là đồng hương với chúng tôi,quê ở một huyện miền núi.Đi buôn gỗ và thú rừng từ thời còn trẻ.Ngày đó ông cùng với anh trai của mình làm ăn rất to.Một lần có tay kia mua mấy xe gỗ không trả tiền.Ban đầu nghĩ là khách quen,cũng không dám đòi gắt.Sau này phát hiện ra người khách này không những quịt tiền,mà sau lưng còn âm thầm giành mối,mua rẻ bán đắt,ăn trên đầu trên cổ anh em nhà ông Anh trai ông T vốn nóng tính,sai mười mấy thằng lính tìm tới tận nhà để chém,không ngờ ông khách kia biết trước,nhanh chân đưa vợ con chạy mất. Sau đó chuyển xuống dưới xuôi ở,anh trai ông T cũng biết sơ sơ nhưng rừng nào cọp nấy.Ở cái đất này anh em ông là vua,nhưng liều mạng mò sang vùng khác có khi chúng nó chém cho mất xác.Tay khách kia mỗi lần có hàng là chạy lên nhận tiền rồi chạy về liền,không sao bắt kịp.Hơn nữa,trên đầu còn có pháp luật,ngang nhiên chém người rồi vỡ lở ra là đổ bể hết chuyện làm ăn. Anh em ông T tức tối không biết làm gì,mới đốt trụi cả nhà người ta.Nhà cháy sách,phát hiện ra có một cây gỗ đen thui,đường vân chằng chịt,kì dị.Màu đen hoàn toàn tự nhiên,không phải do cháy,thấy lạ mới đem về nhà Vừa hay,có môt thằng đàn em ,ngày xưa có thời gian đi đào vàng giới thiệu hai ông thầy,người em chuyên lo đất đai,người anh chuyên giải hạn,làm bùa.Hai người này còn trẻ,có lẽ mới hơn hai mươi tuổi thôi.Người em tính tình hiền lành,bảo việc này không biết làm,đã rút lui.Còn người anh bảo làm được,chỉ cần làm ra một vật,ông khách kia cầm vào,chắc chắn việc làm ăn sẽ lụn bại.Có điều,làm vụ này giá không hề rẻ Anh trai ông T không ngần ngại gật đầu ngay,hỏi thầy vật đó là vật gì.Thầy lạnh lẽo đáp: Tui nghe nói mấy ông đốt nhà người ta mà có cây gỗ màu đen không cháy à ? - Đúng rồi thầy ! - Ừ,nhà ông nớ để cây âm mộc trong nhà là coi như tới số rồi đó Ai cũng thắc mắc,âm mộc là gì.Thầy tiếp tục giải thích: - Âm mộc hay âm trầm mộc chính là cây gỗ mun,bên ngoài thân bình thường nhưng ruột đen nhánh.Cây ở nhà ông kia thì đen toàn thân.Nguyên nhân là do cây mọc ở nơi âm khí nặng nề,hoặc thậm chí ngay gốc cây có xác chết.Hấp thụ thứ đó,cây trở nên đen từ trong ra ngoài,cứng chắc khác thường.Hơn nữa,tích tụ càng lâu,càng dễ sinh ra nhiều chuyện ma quái.Ông khách kia chắc là không biết,đem về nhà,cũng là tự mình đi vào chỗ chết vậy Bây giờ,làm sao để ông đó mang khúc gỗ về nhà là được Thằng đàn em kia lại tiếp lời: Ông Ng (tên ông khách ) dạo ni hay đi bắt khỉ.Ta rình là bắt được đó Nhưng thầy mỉm cười: Khỏi cần bắt ! Hôm sau thầy bảo tiện một khúc gỗ,đẽo một bức tượng nhỏ,bảo người để ở chỗ ông khách tới,mọi chuyện sẽ xong Phần gỗ thừa còn lại,thầy bảo anh em ông T vứt đi.Ban đầu tính thả trôi sông,nhưng gỗ này cực nặng,thả xuống là chìm,không trôi được.Đành phải cột thêm mấy cây gỗ khác,thả trôi xuống dưới xuôi Ông T khẽ thở dài: - Thứ nớ,ai xui mà vớt lên thì gặp họa to Chợt chuông điện thoại vang lên,ông T đứng dậy,bỏ ra ngoài .Chúng tôi chưng hửng,không biết chuyện sau đó thế nào thì một người tiếp lời.Đó là một người đàn ông hơi gầy,cụt một tay Ông khách kia sau đó chết rất thảm,trong một đêm đi lấy hàng,bị xe cán nát bét,vợ nghe đâu cũng treo cổ chết,còn đứa con thì không ai biết đã đi đâu.Cả cơ nghiệp bị người ngoài lấy hết Còn anh trai ông T,sau đó không lâu bị tai nạn chết cả vợ chồng.May thay đứa con hôm ấy không đi,chính là người thanh niên gọi ông T bằng chú Về phần ông T,hồi trước ông có một đứa con gái,năm 14 tuổi tự dưng bị cảm mạo,sau một đêm cũng chết .Cố mãi mới thêm được đứa con gái nữa thì gầy yếu.Mấy năm trước ra Hà nội học ,mới vài tháng thì bị ma dọa cho thần kinh suốt một năm sau đó.Đến khi đỡ thì cho học ở một trường trung cấp của tỉnh nhà.Nhưng tội cho nó,yêu phải một thằng không ra gì,dính bầu rồi nó chạy mất.Con gái ông T nhờ bạn đưa đi phá,suýt chết.Từ đó về nhà nằm một xó,cả ngày không nói năng gì.Thỉnh thoảng đêm đến ú ớ kêu khóc,bảo có đứa con gái nào ngồi dưới góc giường nhìn nó nhe răng cười Kể đến đó,người đàn ông thở dài : Âu cũng là làm việc tổn hại âm đức.Ngày trước tui giới thiệu ông thầy,để thầy làm hại người ta,rồi cũng bị gỗ đè nát tay… Ông T nghe điện thoại đã xong,trở vào bảo xe ô tô đã sắp đến rồi,nãy giờ ông ra chỉ đường cho chúng nó vào Một lát sau có tiếng ù ù,chiếc xe kamaz cũ kĩ bò vào,đám chặt gỗ lục tục dọn đồ lên xe.Trước khi đi,ông T nói với cậu tôi : - Hồi sáng tui nhìn rồi,cả gốc cây đen thui.Phần gốc là phần tập trung âm khí nhiều lắm chú.Chỗ đồng hương tui khuyên thật đó,đi đi Câu tôi nghe xong không nói gì,chỉ gật gật rồi đi về.Đêm đấy tôi không ngủ được,cứ nghĩ mình đang ở gần một gốc cây có ma.Sáng hôm sau tôi bảo thằng Đ chở lại nhà dì,lấy lý do phải về Sài gòn có việc.Kì thực là tôi sợ.Dù sao cũng không ai muốn đêm hôm vặn cổ gà ăn sống rồi chui đầu vào bụi cây nằm đâu _____________________________________________ Trở về Sài gòn,tôi làm freelance sống qua ngày.Đến cuối tháng 11,đột nhiên mẹ tôi gọi : Bà nội mất.Về ngay ! Tôi vừa về tới sân bay thì Vinh nổi mưa gió,,những chuyến bay sau đó phải bay ra Hà nội,thành thử tôi là người về sớm nhất trong số những người xa quê Nhà bà nội tôi rất hẹp,cái hòm phải để ngoài sân.Đêm đó tôi nằm trong cái rạp được dựng vội ở con đường phía trước nhà,đang nửa mơ nửa tỉnh thì bàng hoàng nhận ra có bóng trắng to lớn,đứng trong nhà,tay vin song cửa nhìn ra sân,chỗ bà tôi nằm... Spoiler: part18 ♣Chuyện 4 : Chuyện ngày xưa Tôi ngồi ở ngoài,mùa đông bắc miền trung lạnh buốt.Nhà bà nội tôi nhỏ xíu,phòng khách kê bộ bàn ghế và tủ thờ.Thành thử hòm phải để ở ngoài,con cháu về không có chỗ nghỉ,hơn nữa đàn ông thì phải canh đêm,không được để nhang đèn nguội lạnh.Đợt đấy thời tiết xấu,họ bên nội tôi phần lớn ở miền nam,bay tới sân bay Vinh thì không thể nào hạ cánh,bay thẳng ra Hà nội,rồi từ đấy đi xe về.Tối đó có bố con chú út ,và anh em nhà tôi.Cũng còn mấy ông cháu rể nữa,nhưng mà trời lạnh quá,hẳn đã lủi đâu mất.Từ chập tối đã kịp dựng rạp,cờ phướn treo lên.Nhưng đến đêm khuya thì tạm thời ngừng tiếng kèn trống.Dù sao cũng là ở thành phố,ồn ào quá cũng không phải phép.Điểm này thì ở quê thoải mái hơn rất nhiều.Mấy ông trong ban nhạc cũng ngồi chụm lại một góc,gật gà gật gù Tôi cũng đang lơ mơ thì gió lạnh luồn qua,tỉnh dậy,rùng mình một cái.Bên cạnh ấm nước chè nóng được mợ tôi bưng ra đã nguội lạnh lúc nào.Tôi lại càng lạnh hơn,khi vừa đưa mắt vào nhà,bên trong,từ phòng khách nhà bà nội tôi,cái bóng trắng cao lớn im lìm nhìn ra.Tôi á khẩu,đây đã là lần thứ mấy rồi? Nó là thứ gì vậy ? Dù đang là đêm khuya nhưng xung quanh tôi vẫn chừng 7 , 8 người đàn ông,bên cạnh nhà bà,là nhà chú út tôi cũng mười mấy người lớn bé.Song,rốt cục,tôi nhận ra nó không phải nhìn mình,mà đang nhìn chăm chăm vào cái hòm bà tôi để bên ngoài,mấy ngọn đèn cầy leo lét,nhang cũng sắp tàn.Tôi định thần,cái bóng lùi vào bóng tối trong nhà,biến mất.Quay sang,định bụng nhắc chú tôi đốt thêm nhang thì chú đã không còn ngồi ở đó nữa.Đồng thời,nhà bên cạnh có tiếng phụ nữ kêu toáng lên,tiếng trẻ con không biết khóc hay cười,rồi sau đó là cả đám người nhốn nháo Thằng A,con chú út tôi quát to : Cái chi đó ? Cái chi đó ? Có tiếng mếu máo,con L,vợ thằng A vừa khóc,vừa la.Cả nhà đổ vào,thằng cu Q,con của thằng A mồm dính máu,vừa nhai nhóp nhép,vừa nhìn mọi người,nhoẻn miệng cười,trong miệng nó là một miếng da nhai nát thò ra Con L tay trái đầy máu,tay phải vẫn đỡ thằng Q,hơi đẩy nó ra xa nhưng không quẳng xuống đất,tuy sợ hãi cực độ nhưng vẫn là tình mẫu tử.Trẻ nhỏ cắn thì không phải là chuyện hiếm gặp,có điều lần này vết cắn quả thực rất đáng sợ,bay hẳn một miếng da thịt ở giữa ngón cái và ngón trỏ,miệng còn nhai nhóp nhép.Mấy bà chị họ tôi nhìn thấy cảnh đó thì rú lên,đàn bà có cái tính cộng hưởng rất mạnh,cả nhà nhanh chóng chìm vào sự hoảng hốt.Chỉ khi thằng A quát lớn,xông tới,đồng thời mấy người đàn ông bên ngoài cũng ủa vào thì đám người mới trấn tĩnh lại Thằng A liếc tay vợ,rồi nhìn sang thằng con,mắt nó nhìn quanh hau háu,miệng vẫn không ngừng nhai chóp chép,máu dính vòng quanh.Nó thò tay vào đỡ thay vợ,khi con L vừa rút tay về,thằng cu Q lại nhè tay thằng A đang bế nó,ngoác ra,cắn tới.Thằng A không có được cái quyết tâm giữ con như vợ mình,rốt cục đã buông tay,đánh bịch cu Q xuống đất một cái.Thằng cu này vốn đi chưa vững,chẳng hiểu sao,vừa chạm đất đã vùng dây chạy ngay được.Nó ào vào bếp,đi ra sau nhà.Vừa hay,từ bên ngoài,có bóng đen chộp lấy,nhấc bổng lên. Đoàn người ùa vào theo,đèn bật sáng,chú tôi đang đứng ở cửa,hai tay luồn dưới nách,nhấc lên,nhìn ngó.Thằng cu Q cũng không lăm le đòi cắn,mà nhìn trân trân,rồi òa khóc Mấy phút trước,chú tôi cũng đang ngồi gật gù cạnh tôi thì nghe sau nhà có tiếng gà kêu quang quác.Đợt bà tôi yếu,người ta cho cũng nhiều,vợ chồng chú cũng mua sẵn một đàn về nhốt sẵn đó,hầm cho bà ăn.Có điều bà đi rồi mà gà còn nhiều quá.Chú lại sợ thằng nào nhân lúc nhà rối ren vào kiếm chác,mới chạy ra coi thử.Tới cửa bếp,con chó nhép nhà chú đang ngồi ở đó nhìn ra.Nhà bà tôi là nhà kiểu cũ,sau cùng là một khu đất có nhà vệ sinh,nhà tắm,với một khoảng trống để cái chuồng gà.Con chó đang nhìn gì ở ngoài,phát hiện có người vào thì như vững dạ hơn,ào ra sủa oanh oách.Đám gà trong chuồng vẫn không ngừng xôn xao.Trong ánh đèn vàng vọt,chú phát hiện ra,cả đám súc vật này đều đang hướng về phía nhà mình mà kêu. Giữa nhà bà và nhà chú tôi có một bức tường thấp,xây lên cho có,vừa hay,cả đám người huyên náo,chạy đuổi theo thằng cu Q.Chú nhón chân,trèo qua,chụp ngay lấy nó,bế lên.Thằng Q nhìn thẳng,miệng cũng thôi nhóp nhép,máu vẫn dính xung quanh.Nhưng chú không mảy may bận tâm,ngày trước,lúc còn đi lính ở Campuchia,còn đầy chuyện kinh dị hơn nhiều.Thằng Q cũng trở lại bình thường,nôn ọe liên tục,rồi òa khóc Bên ngoài,có cơn gió tạt qua,tắt ngúm ngọn đèn cầy trên hòm bà.Bên trong,nhang bàn thờ tổ tiên lặng lẽ bùng lên,không ai hay biết _______________________________________________ Tầm những năm 40,ông C sống ở Thái.Ông lưu lạc qua đây cũng được mấy năm ,sau đó quen với một người phụ nữ Việt.Thương hoàn cảnh ly hương,hai người sống với nhau như vợ chồng,có được một đứa con trai.Ông C to khỏe,hàng ngày đi làm thuê ở chợ.Ít lâu sau,hai vợ chồng gom góp mua một chiếc xe cũ chở hàng,cuộc sống cũng cứ thế yên ả trôi đi Đến một lần,ông C nảy ra ý định về quê,ngày trước loạn lạc phải bỏ nhà mà đi,không biết những người ở lại ai còn ai mất.Nếu chuyến này về mà gia quyến còn đầy đủ,chuyến sau ông sẽ mang cả vợ con về theo.Là người,ai chẳng muốn sống ở quê hương,là người Việt Nam,điều đó lại càng thôi thúc hơn nhiều Có điều,chỉ một mình ông C thực hiện được ước muốn.Bởi vì sau khi ông về thì tình hình đất nước rối ren,đường trở lại của ông đã sớm không còn nữa.Chuyến đi của ông trở thành chuyến đi một chiều ,vĩnh viễn không có khứ hồi.Sau nhiều năm,hi vọng tìm vợ con cũng tàn lụi.Ông đi tiếp bước nữa với một người phụ nữ gần nhà qua mai mối.Hai người có với nhau 9 mặt con.Mãi đến cuối những năm 80,khi chiến tranh kết thúc đã lâu ông cùng với người con trai cả mới có thể đi tìm.Có điều,khu chợ năm nào đã trở thành một vùng hoang vắng,đêm không có chó sủa,ngày không có gà gáy.Người xưa đã sớm trở thành dĩ vãng,ông C quỳ xuống khóc rưng rức.Người đàn ông to lớn,cao những 1m80 khóc như một đứa trẻ.Thứ còn lại duy nhất là một bức hình chụp đã cũ,mờ mịt gần hết hết.Sau chuyến đi đó,ông bỏ ra thờ Ông C không biết rằng,ngày đó sau khi ông đi,tình hình chính trị rối ren,khu chợ của đám người tứ xứ này bị dẹp,chỉ có hai mẹ con kiên trì ở lại.Ngày đó chẳng có điện thoại,nếu bế con đi,chắc chắc sẽ không bao giờ gặp lại nữa.Bởi vậy hai mẹ con cứ thế sống trong cảnh chờ đợi,túng thiếu và cực khổ Khi chờ đợi trở thành thói quen,nó không còn làm đau đớn nữa,nhưng không phải lúc nào chờ đợi cũng sẽ có kết quả Bà vợ là một người yếu ớt cả thể chất lẫn tinh thần.Không bao lâu,đứa con trai viêm phổi chết.Rồi chính bà cũng đi theo nó.Cả hai cứ thế chết đi,không minh không bạch,không ai hay biết.Trước khi chết,bà thề sẽ tìm bằng được kẻ bội bạc Về phần ông C,khi trở về,đặt hình hai vợ con lên bàn thờ,nhưng người vợ mới không cho.Có vẻ quá đáng nhưng cũng khó mà trách,lòng dạ đàn bà vốn hẹp hòi,trong chuyện tình cảm lại càng thiếu suy nghĩ hơn.Chuyến đi tìm người cũ của chồng mình đã là quá lắm rồi,giờ lại còn mang về thờ trên đầu nữa,ai mà chịu nổi.Nghĩ thế bà quát ông,ông C thì hiền lành,dẫu sao người đã chết không thể nào bằng người hiện tại được.Ông mang xuống để ở nóc tủ,nhưng bà vợ vẫn không chịu,rốt cục không được thờ cúng nhang đèn gì,chỉ có một tấm hình như thế mà thôi Năm 1985,có cô con dâu thứ mới về,tết đến dọn nhà,khi đang lau dọn phòng khách,nhìn thấy bức hình lạ,bèn hỏi ông : - Cậu ơi cậu,đây là ai cậu ? ( không hiểu sao lại gọi cha là cậu,cái này mình không hiểu lắm ) Ông C bấy giờ đã già,tóc bạc râu dài,đang ngồi chà cái lư đồng,đáp : - Mẹ cả của bây đó - Mẹ cả là chi cậu ? - Là vợ trước của cậu - Mẹ còn không cậu ? Đang ở mô rồi ? - Mất lâu rồi con nà Cô con dâu nghe thế,thì chùi sạch sẽ bàn thờ,tủ gỗ rồi đi vào nhà,lấy một cái ly uống nước,bỏ vào đấy ít hạt gạo.Trong đầu chỉ nghĩ đơn giản,người đã chết rồi,ở đây ai cũng có bát nhang thờ,người này cũng phải có Tới trưa,vợ ông C đi chợ về,bà quát tháo ầm ĩ,chửi hết con dâu,chửi luôn cả ông C.Ông chỉ thở dài,không chấp.Kể từ đó tấm hình bị úp lại trên chiếc tủ cũ,rất nhiều năm sau mới lại thấy ánh mặt trời _________________________________________________ Chú tôi bế thằng Q vào nhà,ôm nó vào người,dựa đầu lên vai.Con L đang băng bó tay,còn thằng A thì sợ.Chẳng ai dám đụng vào nó,chỉ lén nhìn và e ngại.Có điều thằng Q lúc này đích thị là thằng Q thường ngày,rất quấn ông nội.Nó đang thiu thiu ngủ trên vai thì chợt choàng dậy,nhìn lên cái gác xép khóc ré lên.Chú tôi nhìn phắt lên,cái rèm hình như còn khẽ lay động,nghiến răng,ngoắc tay kêu thằng A lại gần,trao thằng Q rồi đi vào nhà.Thằng A không dám ôm con mình vào người,cứ giữ khoảng cách một đoạn.Cho đến khi chú tôi quay trở lại thì tròng vào cổ thằng Q một sợi dây bạc rất to,hơn nữa bên dưới còn có hẳn một cái nanh cọp rất dài.Đây là thứ chú thửa được thời còn đi lính Sau đó thì đêm qua trong yên bình,không còn chó mèo gà qué gì kêu nữa,thằng Q cũng ngủ rất ngon.Chỉ tội con L,mấy hôm sau bị sốt cao một trận 6 giờ sáng,mấy người nhà tôi ở xa rút cục cũng đã về tới nơi.Chú tôi mắt thâm quầng vì mất ngủ,sau khi chờ mọi người thắp nhang xong thì kéo bác cả tôi vào nhà.Bác chính là ba của anh Ch và thằng C thời trước ở trọ cùng tôi.Bác là một nhà báo,hoàn toàn không tin tâm linh,thậm chí có phần hơi báng bổ Chẳng biết chú tôi kể gì,chỉ nghe bác nói hơi to tiếng : Chú thì chỉ có nói bậy bạ - rồi bỏ ra ngoài Nhưng có vẻ chú tôi không bỏ cuộc,liền gọi vợ bác cả vào,cả mẹ tôi nữa ____________________________________ Bà nội tôi rất khỏe,85 tuổi vẫn xâu kim,đọc báo được,ngày ngày đi bộ ra chợ cách nhà chừng 3 cây số để ăn sáng,đánh tổ tôm,tam cúc với mấy bà già ngoài chợ tới trưa mới về.Khi mất bà đã 96 tuổi,mà trước khi mất,bà chỉ nằm chừng hơn một năm,mà không hẳn liệt giường,chỉ không còn sức đi ra ngoài nữa thôi,thần trí cũng hơi lẩn thẩn.Dạo gần mất,đêm đêm thỉnh thoảng nằm ở giường bên cạnh chú cứ nghe bà nói chuyện rì rầm,có hôm thì quát to,dẫm chân xuống giường rất mạnh Ông C năm xưa chính là ông nội tôi,người con cả đi cùng ông sang Thái năm đó chính là bác cả,còn người con dâu thứ dại dột,lỡ mồm làm bà nội tôi úp hình bà cả xuống không ai khác là mẹ tôi. Chú tôi không rõ chuyện này lắm,mới gọi bác cả vào hỏi chuyện,ai ngờ bác tính gàn,không giúp được gì lại còn quát tháo Bà tôi mất rồi,năm sau bên nội tôi xáo trộn nhiều,vợ chồng lục đục,trẻ con ốm đau bệnh tật liên miên.Vợ bác cả đi coi thầy bảo : Họ này có hai cái vong chết đường nó ám.Ngày xưa có người thờ nhưng nó không chịu,bởi vì vai vế không đúng Hỏi ra mới biết,người thờ trước chính là mẹ tôi.Nhưng là con dâu,lại là con dâu thứ,vong không chịu.Tôi cũng không rõ đợt đấy xử lý ra sao.Chỉ biết chuyện này về sau không nhắc tới nữa ♣Chuyện 5: Cậu Th Đợt bà mất,tôi về đúng 3 hôm rồi bay vào lại,không hề biết cậu Th đang nằm ở nhà,người gầy rộc đi.Cậu về nằm nhà không lâu sau cái hôm tôi rời lán Đợt ấy,đám chặt gỗ ông T đi rồi,nhóm cậu Th mới yên ổn làm việc được.Vì đã trễ mấy hôm rồi,cậu ép công nhân làm rất căng.Có điều,được vài hôm thì có biến.Sáng ngủ dậy,cái lán để thiết bị bị dời ra cách đó chừng mười mét.Trên mặt đất không có dấu vết di dời,đồ đạc còn nguyên,cứ như có người nhấc bổng mọi thứ lên rồi đặt ra xa vậy.Đám người hoang mang nhưng cậu tôi trấn tĩnh,hẳn có thằng nào muốn ăn cắp thiết bị lại bày trò giả ma giả quỷ.Thế là cậu cắt cử đêm nào cũng phải có hai người canh,mỗi người nửa buổi Lúc ấy đã vào tháng mười,mùa khô daklak ban đêm rất lạnh,nhưng hôm ấy còn có đôi hạt mưa nhỏ,rơi lộp bộp trên mái lều khe khẽ.Tối đó đến lượt cậu Th canh,chợt nghe có tiếng con chim lạ bay ngang qua kêu toang toác.Cậu bỏ điếu thuốc đang hút dở ,nheo mắt nhìn ra,màn đêm đặc quánh và lạnh lẽo.Cậu đút mấy cây củi to nữa cho lửa bùng lên.Con chim sà xuống,đậu ngay trên cái gốc cây đen đúa ,nhìn về phía cậu,trong ánh lửa bập bùng,hình như mắt nó đỏ lên,tà dị.Cậu Th nghe ớn lạnh,đưa tay chụp cây rựa phát rừng,ném thẳng về phía con chim.Chỉ nghe kêu á một tiếng,âm thanh rất quen thuộc.Rồi có bóng người loạng choạng đi về phía cậu.Tới gần mới nhận ra,là một trong số công nhân của mình.Anh này ôm một bên tay,máu chảy ròng ròng ,vừa chạy tới vừa kêu : Con mà chú Th ơi,con mà.. ! Cậu tôi hoảng hồn nhận ra,đỡ lấy anh công nhân,lay đám kia dậy băng bó,còn mình thì bần thần đứng nhìn vào khoảng không tối tăm Sáng hôm sau,cậu Th lò dò ra nhặt rựa,thấy nó đã cắm vào thân cây gỗ đen,có vết máu tóe ra,chảy từ đấy về phía lán,có chỗ hình như còn bị con gì liếm,vết bị nhòe đi Cậu chui vào lán,anh kia đang nằm,vừa mở mắt ra nhìn thì cậu hỏi ngay : Đêm hôm mi ra đó làm chi ? Anh này nhìn cậu tôi không nói,rồi ơ một tiếng,ngất xỉu,sờ trán thấy nóng hầm hập Tối hôm sau,cậu Th không yên tâm,ngồi canh tiếp.Con chim hôm qua lại tới,nó bay qua kêu một tiếng.Tức thì cậu ngất đi.Khi tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên đất,cạnh cái lán để thiết bị,có điều,cái lán một lần nữa đã bị dời ra xa Cậu ngồi dậy,mặt mũi dính đầy đất,lòng nghi nghi hoặc hoặc.Thứ gì đó năm lần bảy lượt muốn đuổi cả đoàn đi khỏi đây Trách nhiệm là trách nhiệm.Ăn cơm nhà nước,không làm sao được.Cậu nói cứng với công nhân,khẳng định tối qua trộm nó vào bê đồ,nửa đường phát hiện có người nên mới bỏ chạy,sau này càng phải canh phòng cho cẩn thận hơn Ba hôm sau,trời càng lạnh hơn nữa.Đang giữa trưa,dù có nắng nhưng vẫn không xua tan được hơi lạnh của rừng núi.Đang ngồi ghi chép tự dưng cậu thấy trước mặt có thứ gì lấp lánh.Bỏ quyển sổ qua một bên,cậu đi về phía ánh sáng,như con cá nhìn thấy mồi.Trên gốc cây gỗ đen,có một mảnh gương,nắng chính ngọ chiếu vào làm nó không ngừng tỏa sáng.Cậu tò mò mà quên mất rằng,gốc cây đó là chỗ không nên tới.Đưa tay nhặt mảnh gương lấp lánh đó lên,vừa nhìn vào lập tức thần trí mê man,bất tỉnh,lăn đùng ra đất.Bởi vì trong gương dù đang lấp lánh nhưng chỉ thấy một màu đen.Cậu nằm đó,cái vòng gỗ bình an đeo trong người nứt làm đôi Quân mất tướng như rắn mất đầu,không có người chỉ đạo,đợt đo đạc kết thúc sớm.Cậu Th được chẩn đoán là mắc một loại virus lạ trong rừng,uống đủ thứ thuốc mà hầu hết thời gian đều bất tỉnh,chỉ đôi khi mở mắt ra nhìn rồi lại nhắm mắt,người gầy đi nhanh chóng.Người ta đưa cậu về nhà .Đợt bà nội tôi mất là cậu về đc tầm một tháng rồi.Mãi tới tết,cậu bất ngờ khỏe lại,bảo đã biết phải làm gì với gỗ đen rồi,nhưng sau đó cậu chỉ nhận mấy công trình nhỏ,loanh quanh dưới xuôi.Đời có nhiều chuyện nếu tránh được thì nên tránh,kiêng được thì nên kiêng Hết !
Part14, chuyện 12 tội con chó Vàng quá, nhưng vẫn chưa hiểu lắm sự liên quan giữa con chó với con ma.
tên nào từng thử rơi vào trạng thái bóng đè chưa. ta làm đc trò đó 2 lần rồi đó, nhưng sau đó mất cảm giác nên phải hôm nào bị đè xong thoát đc mới có cảm giác để tự làm lại.
Chỗ dn ta đang làm là gần biên giới cam, gần khu nghĩa địa, lúc mới đi làm bị bóng đè hoài gì, nhận thức được luôn nhưng dậy không được, la hét nhưng k ra tiếng. về lâu chắc đè riết chán quá nên không thấy đè nữa..
Chưa đọc mà góp ý với chủ thớt là khi viết dấu câu như . , ? ! : gì gì đó, thì người ta sẽ viết dấu liền với từ đi trước sau đó sẽ có dấu cách. Chỉ có sau dấu ( thì viết liền. Ví dụ: (đây chính là ví dụ). http://thuthuatphanmem.vn/mot-so-quy-tac-co-ban-khi-soan-thao-van-ban-word/
Theo mình nghĩ nếu do mình tưởng tượng ra thì ko quất nó đc, chứ nếu nó là dạng vật chất thì quánh nó mềm mình luôn chứ mà nhây, (từng gạ kèo đấm nhau khi bóng đè, sau đó ko thấy đè nữa )
ma nó tàng hình thoắt hiện thoắt ẩn biết ở đâu mà dọa , mà ngoại hình của con người éo có gì để ma nó sợ ông hỏi ngu ngơ như trẻ con nhể , mà ai k tin thì đi ra nhe khỏi troll
Đã đọc hết 18 phần. Nhận xét: - Hay: mỗi câu chuyện vừa riêng lẻ, vừa là một thành phần trong câu chuyện khác. - Dở: viết lủng củng, sai chính tả, nhiều chỗ không rõ nghĩa, logic không có. - Cái chuyện bà già trầu mời "ăn không" viết đạt nhất, nhưng đoạn cuối phi logic. Anh ta lái xe tự đâm vào đường chết thì ai là người thuật lại chi tiết "tránh bà già trầu". Nếu như thằng nhóc năm xưa "ăn" luôn bà già thì chắc cục diện đã khác Ps: nếu những điều chủ thớt viết là thật thì đời chủ thớt sao u ám quá, nhìn đâu cũng thấy ma quỷ mà không có chút ánh sáng nào. Tội nghiệp.