[Fan Fiction] Wildland

Thảo luận trong 'Thư viện' bắt đầu bởi Fire_Witch, 4/3/10.

  1. Fire_Witch

    Fire_Witch Space Marine Doomguy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/2/10
    Bài viết:
    5,782
    Nơi ở:
    Tatalia
    CHƯƠNG IV
    WAR OF THE WORLD



    Ánh bình minh vừa ló dạng trên thảo nguyên cỏ bao la. Miền núi rừng hoang vu lại thức dậy chào đón một ngày mới. Nắng chan hoà nhưng màn sương mờ vẫn không bao giờ bị xua đi dù bầu trời có trong xanh đến thế nào.
    Sherinda ngồi ủ dột trong buồng riêng của mình ở chuồng nhân mã. Từ lúc Tallow đi đến giờ, cô lúc nào cũng như người mất hồn, không tự giam mình suốt ngày trong phòng thì cũng lết đi lang thang như một mụ điên.
    -Con bé sắp "hoá rồ" rồi!- một bà nhân mã trung niên nói nhỏ.
    -Thằng người yêu nó phắn khỏi thành, nó buồn quá nên thành ra thế ấy mà bác!- Provan đáp lại.
    -Suỵt, nói khẽ thôi! Ông thủ lĩnh mà nghe thấy thì "mệt" đấy!
    -Sợ gì chứ!- một ông đứng tuổi xen vào- Dù gì thì con bé cũng chỉ là dân ngoại thành mới nhập, chẳng qua số đỏ là con rơi của ông thủ lĩnh nhân mã chứ nếu không đã biến khỏi đây từ lâu rồi!
    Bây giờ câu chuyện tình về chàng yêu tinh Tallow và nàng nhân mã Sherinda đã trở thành đề tài nóng cho mọi người bàn tán, là chuyện kể đầu lưỡi của các cư dân thành Rampart. Không chỉ ở bên chuồng nhân mã mà tất cả mọi nơi đều bình luận sôi nổi. Nhưng những lời cảm thông, tội nghiệp dường như chẳng thấy đâu, mà chỉ toàn là mỉa mai, khinh miệt, xen lẫn những ý kiến dèm pha, soi mói.
    Một bà giúp việc trong thành đem nước suối và cỏ khô tới chuồng ngựa. Bà tranh thủ hỏi mấy nhân mã đang ăn uống gần đó:
    -Thế "vụ đó" xong chưa?
    -Đã xong đâu!- một nhân mã ngẩng lên, đáp- Con bé Sherinda đang chết dí trong kia kìa! Mấy ngày nay nó cứ ngồi bẹp ra đấy, ăn không chịu ăn, uống không chịu uống, cũng chẳng thèm ra luyện tập gì cả!
    [​IMG]
    Một cô nhân mã trẻ mang một đĩa cỏ tươi và một bình sữa vào cho Sherinda. Cô "công chúa" vẫn ngồi nguyên tại chỗ, không phản ứng gì trước những thức ăn vừa mới đặt trước mặt mình. Cô cứ nhìn chăm chăm vào một điểm xa xăm nào đó mà cũng không biết là đang nhìn cái gì.
    -Cô ăn đi!- cô nhân mã bưng đĩa cỏ lên cho Sherinda.
    Vẫn không thay đổi điểm nhìn, Sherinda gạt tay cô gái giúp việc ra và quát lớn:
    -Đi ra! Đi ra ngay! Để tôi yên!
    Mẹ nàng đang đứng ở cửa. Cô nhân mã gióp việc vén rèm lên cho bà bước vào trong.
    -Có chuyện gì lộn xộn ở đây thế?- bà nói.
    Phu nhân nhân mã nhìn khắp lượt xung quanh căn buồng rồi nói với cô gái kia:
    -Thôi được rồi, ngươi cứ lui ra đi! Ta cần nói chuyện với Sherinda một chút!
    Cô nhân mã vẫn không ngước lên.
    -Sherinda! Sao thế con? Con phải ráng ăn cho thật nhiều để lấy sức chứ!
    Sherinda khẽ chạm tay lên người bà. Cử động chậm chạp và có vẻ mệt mỏi.
    -Nào! Mẹ nghe các chị nhân mã kể lại là con bỏ ăn đã ba ngày nay rồi! Trông con xanh và gầy đi nhiều quá!
    Bà cầm một nhành cỏ non đặt vào tay Sherinda. Cô miễn cưỡng phải cầm lấy, nhưng rồi lại buông thõng cánh tay xuống, thẫn thờ nhìn ra xa qua khung cửa sổ, mắt lấp lánh nước.
    -Thôi nào, Sherinda của mẹ ngoan lắm cơ mà!- bà nhân mã nói giọng mềm mỏng.
    Sherinda đột nhiên quay sang ôm chầm lấy mẹ, oà khóc nức nở như một đứa trẻ con đang làm nũng. Bà nhân mã vỗ vỗ lưng nàng, thủ thỉ:
    -Không sao, không sao mà con!
    Sherinda ngước lên nhìn mẹ, cô nói trong tiếng nấc:
    -Mẹ ơi, con khổ quá! Chỉ có mẹ là hiểu con thôi!
    -Mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi mà! Mẹ biết là con yêu Tallow, bây giờ cũng vẫn còn yêu, nhưng đôi khi số phận trớ trêu ta phải chấp nhận...
    -Nhưng mẹ ơi...
    -Chẳng lẽ con cứ như thế này mãi sao? Hẳn là khi ra đi, Tallow không muốn con ở lại mà như thế này đâu! Nếu nó mà biết con ngã gục thế này, nó sẽ buồn lắm đấy!
    -Rồi ngày mai con sẽ sống thế nào đây?- đó dường như không phải là một câu hỏi, mà Sherinda đang tự nói với chính mình.
    -Ơ kìa, con đừng bi quan như thế! Sẽ không sao đâu...
    Vừa lúc đó thì ông thủ lĩnh đi vào. Ông gọi bà vợ ra ngoài, bảo có chuyện cần nói gấp.
    -Mẹ đi nhé! Con cũng bình tâm lại đi!
    Nói rồi bà nhân mã bước ra ngoài, để Sherinda một mình lại trong phòng. Nàng ngẩng mặt lên, nước mắt vẫn chảy ròng ròng nhưng trên gương mặt không biểu lộ một chút tình cảm nào.
    "Phải rồi! Không thể cứ sống mãi như thế này được!"- Sherinda tự nhủ với chính mình, đôi bàn tay nắm chặt lại, những dòng suy nghĩ cứ tuôn ra trong đầu cô- "Mình còn trẻ, cả cuộc đời còn dài! Mình sẽ không buồn nữa, vì Tallow muốn như thế!". "Tallow!"- trái tim nàng tiếp tục nói- "Em sẽ cố gắng vui sống! Tương lai tươi sáng đang ở phía trước!".
    Rồi Sherinda đứng dậy, khoan khoái bước ra khỏi chuồng. Cô chạy lại chỗ các bạn bè của mình đang chơi đùa và cất tiếng nói lanh lảnh, một nụ cười nở trên môi.
    Mọi người chỉ biết tròn mắt trước sự thay đổi đến chóng mặt của cô nhân mã này.
    Vợ chồng ông thủ lĩnh đứng ở trong chuồng, nhìn ra thấy vậy cũng chỉ biết lắc lắc đầu, mỉm cười bỉ hiểm.

    [​IMG]
    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 13/4/10
  2. Fire_Witch

    Fire_Witch Space Marine Doomguy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/2/10
    Bài viết:
    5,782
    Nơi ở:
    Tatalia
    Sáng sớm tinh mơ. Trời còn mờ sương. Các nhân mã lục đục dậy sớm chuẩn bị đồ nghề gươm giáo đi tập luyện.
    Sherinda dậy từ rất sớm, cô gần như không ngủ được cả đêm. Bình thường thì đâu có thế, nhưng lần này không hiểu sao cứ đặt lưng xuống là Sherinda lại thấy bồn chồn, bất an, như thể sắp sửa có một chuyện gì đó rất hệ trọng sắp xảy ra vậy. Có lẽ khoảng thời gian ở gần bên Tallow đã khiến cái giác quan thứ sáu nhạy bén của anh ngấm sang cô mất rồi.
    Sherinda chải lại mái tóc. Cô quyết định sẽ tết chúng lại thành hai bím cho gọn thay vì để xoã như mọi khi. Cô cũng chẳng mặc áo giáp sắt kín bưng nữa, mà thay vào đó là một lớp giáp mỏng mạ bạc lóng lánh như vảy của các mỹ nhân ngư giống các chị yêu tinh cưỡi Pegasus, tà xẻ cao và hở một khoảng hình giọt nước ở trước ngực. Không những thế, cô nhân mã còn đeo lên người hàng đống đồ trang sức chứng tỏ quyền uy: vương miện cài đầu, vòng cổ nạm đá quý, nhẫn ngọc mắt mèo... Sherinda đang muốn thay đổi "cục bộ" bản thân để bước vào một cuộc sống mới- cuộc sống chỉ còn cung kiếm, không còn có tình yêu!
    -Sherinda này, tôi thấy phục cậu thật đấy!- Lika nhìn cô bạn, mắt đong đưa đầy vẻ dò la.
    -Về chuyện gì mới được cơ chứ!- Sherinda đáp, hoàn toàn không có ý hỏi.
    -Là vì chuyện đó mà cô em vẫn bình tâm như vại chứ còn gì nữa! Biết rồi còn cứ giả bộ!- một giọng nói cất lên tõ phía sau, Sherinda quay lại và nhận ra đó là Guinye, "bà chị" yêu quý của nàng.
    -À... -Sherinda ngập ngừng; vậy là đồng loại của cô vẫn chưa buông tha cô về chuyện cũ.
    -Phải người khác, như tớ chẳng hạn, bị chồng "cắt cầu" là kể như "tiêu" luôn!- cô bạn tai vểnh Provan từ đâu đi tới, cũng tham gia vào câu chuyện.
    -Tallow không phải chồng tớ! Anh ấy cũng không "cắt cầu" ai cả!- Sherinda nói như quát lên.
    -Hí hí, gì mà "lóng" thế!- Guinye giả ngọng- Chẳng phải anh chàng yêu tinh ấy đã bỏ béng cô em ở lại đây để đi ngao du sơn thuỷ, chu du thiên hạ đó sao!
    -Thôi chẳng sao đâu! Thời buổi này con trai thiếu giống gì! Chúng nó cứ phải gọi là nhan nhản, mình không ưng thì thôi cớ sao lại phải để nó chọn mình, phải không nhỉ!
    -Mấy bà đừng có chọc giận Sherinda nữaaaa! "Công chúa" mà nổi cơn thì... Phải biết là tình cảm của hai người sâu đậm lắm chứ! Nhất là cái đoạn...xxx ở trên đỉnh Dragon Cliffs ấy, nhứ!
    -Thật thế sao?- Lika cúi xuống, hỏi Sherinda đang ngồi dưới đất- Thế mà bọn này không biết gì đấy! Kể đi!
    -Có gì đâu kể!- Sherinda bực bội, vớ lấy ngọn giáo của mình- Các cậu đừng có nghe mọi người phóng đại này nọ, tôi và Tallow đã làm gì nhau đâu!
    -Ồ..hồ hồ...
    Ba "bà cô" lắm mồm cứ thế quây lấy Sherinda, hỏi ba lăng nhăng những câu vớ vẩn, thi thoảng "bình loạn" thêm vài câu trên trời.
    Chỉ tội nghiệp cho cô nhân mã, vừa bình tâm lại chưa được bao lâu thì đã bị các chị em lôi lại chuyện cũ, khiến tâm hồn cô đang như đất bằng đột nhiên lại dậy sóng.
    Cũng may là đúng lúc ấy thì ông thủ lĩnh đứng ở trong chuồng hét cả đám mau chuẩn bị nhanh để còn ra bãi tập, nên bọn họ không còn có cơ hội nào để chất vấn Sherinda nữa.
    Nhưng cả đoàn ngồi ngoài bãi tập chờ mãi, chờ mãi mà không thấy có ai đến hướng dẫn mình tập. Các nhân mã ngồi bệt hết lên cỏ, chờ đợi, tranh thủ nói chuyện rôm rả.
    Mặt trời đã lên quá rừng thông độ một con sào. Vẫn không có vị tướng nào tới. Bình thường giờ này là đã gần kết thúc buổi tập rồi, vậy mà bữa nay giờ này vẫn còn đang đứng không... Ai ai cũng có vẻ mệt mỏi vì phải đợi quá lâu.
    -Hay là hôm nay không tập?- một bà nhân mã lão làng nói vu vơ.
    -Vô lý, nếu nghỉ thì chúng ta phải được báo từ trước chứ!- ông thủ lĩnh cáu gắt.
    -Có khi hôm nay nghỉ thật đấy ạ!- Sherinda vừa ngáp, vừa chỉ tay về phía toà thành chính, nói- Cháu để ý thấy từ sáng sớm trong Fort các tướng có vẻ nhộn nhịp lắm, chắc là chuẩn bị cái gì đấy...
     
  3. Fire_Witch

    Fire_Witch Space Marine Doomguy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/2/10
    Bài viết:
    5,782
    Nơi ở:
    Tatalia
    Sherinda vừa nói đến đó thì có mấy tướng tất tả đi đến, trên tay lỉnh kỉnh mấy thứ đồ gì không rõ. Bà Kyrre đi đầu, lướt rất nhanh qua đoàn nhân mã đang nằm ngồi la liệt, ngoái lại nói nhanh:
    -Hôm nay các ngươi được nghỉ tập! Về đi!
    Trong lúc các nhân mã còn chưa nghe thủng câu nói thì bà Jenova cùng ông Clancy đã đi ngay tới, theo sau là năm, sáu con ngựa một sừng và gần chục gã người lùn nâng cấp. Họ rất nhanh, len vào giữa đám nhân mã, nhìn quanh quất một hồi rồi tóm tay, lôi đi mấy con.
    -Đây, đây nữa! Ra kia xếp thành một hàng mau!- bà Jenova nói gấp gáp, mắt vẫn đảo liên hồi rồi nói với ông Clancy- Thấy được không? Ông phụ giúp tôi lựa ra mấy con nhân mã chưa nâng cấp cái!
    Có khoảng 20 nhân mã bị hai vị tướng lôi ra ngoài, bắt đứng thành một hàng. Cả Sherinda cũng nằm trong số ấy.
    Trong khi cả đoàn nhân mã đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì ông Gelu đã xuất hiện. Hôm nay ông bận một bé áo giáp bó sát người, đầu đội mũ sắt, hông giắt gươm- trang phục mà chỉ có khi đi chiến đấu các tướng mới mặc. Một cô gái giúp việc dẫn ngựa ra cho ông. Vị tướng lập tức nhảy lên ngựa, kêu to mở cổng thành, rồi thúc đoàn quái vật đi.
    -Chắc là...-ông thủ lĩnh nói ngắt quãng.
    -Gì cơ?- mấy người xung quanh ông hỏi lại
    -Tôi đoán hôm nay các tướng có kỳ họp thường niên liên thành!- cha của Sherinda đáp.
    -Có lẽ vậy!
    Đoàn người quái đi ra khỏi thành Rampart, nhanh chóng lấy được tốc độ cao trên thảo nguyên mênh mông. Vài dân du mục lang thang đang bán hàng quán ở ven đường gần bìa rừng thấy thế vội vàng dẹp lại, nhường đường cho các tướng.
    Đi giữa khung cảnh hùng vĩ bao la, Sherinda lại thấy xao xuyến lạ. Cô lại nhớ tới chàng yêu tinh Tallow với mối tình đầu thơ mộng nhưng cũng đầy trái ngang.
    "Tallow, giờ anh đang ở chốn nào?"- Sherinda thầm nghĩ-"Anh có được bình yên không? Em đang trên đường đi công du đây...Ước gì có anh ở bên cạnh...Tallow, em yêu anh...".
    Đoàn người vẫn tiến về phía trước.
    -Đi họp sao lại phải dẫn quân theo nhỉ!- một con nhân mã thì thào với bạn nó bên cạnh.
    -Ôi dào, chuyện thường như cân đường! Để phô trương ấy mà! Với lại là đã họp thì kiểu gì chẳng có ý kiến, mà ý kiến thì kiểu gì chẳng bất đồng, mà bất đồng thì...Hì hì hí!
    Hai vị tướng đi ngoại giao là ông Alagar (lớp Druid, một người chuyên phép Ice Bolt) và ông Gelu cũng đang nói chuyện rôm rả. Họ đang bàn về kỳ họp sắp tới với những ý kiến của thành dự kiến sẽ nói trong đó.
    Sherinda đứng ở hàng thứ ba trong đoàn nhân mã, khá gần hai vị tướng nên nghe được hết nội dung cuộc trò chuyện của họ.
    Ông Gelu rút từ trong túi một tấm bản đồ bằng da thuộc, mở ra nghiền ngẫm một lúc rồi bảo ông bạn cùng thành đang đi bên cạnh:
    -Đi đường nào thì gần nhỉ?
    -Tốt nhất là đi men theo chân núi!- ông Alagar chỉ tay sang bên phải, đáp- Khi nào gặp vạt rừng thưa thưa là rẽ vào đó, đi cho nhanh!
    -Ừ! Thế sẽ nhanh hơn là đi theo đường bờ biển!- vị tướng lớp Ranger nói, rồi ông quay ra sau, hô to thúc đoàn quái vật nhanh chân- Nào! Rẽ phải! Thành Fortress, miền đầm lầy Tatalia thẳng tiến!!!
     
  4. Fire_Witch

    Fire_Witch Space Marine Doomguy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/2/10
    Bài viết:
    5,782
    Nơi ở:
    Tatalia
    Thành Fortress, vùng đất thấp Tatalia...
    Fortress là một trong chín thành của Erathia. Thành được xây ở miền đầm lầy Tatalia thần bí, nằm giữa những khu rừng già rậm rạp với những vùng nước chằng chịt. Nhưng không giống như ở thành Rampart, ở đây không có rừng thông mà là rừng cây nhiệt đới quanh năm xanh tốt. Sự âm u của núi rừng thâm sâu ẩm ướt tạo nên vẻ huyền bí và hoang dại đến ấn tượng cho nơi này.
    -Một vùng đất hoang sơ!- ông Alagar thốt lên.
    -Phải, hoang dại và thần bí hơn cả thành chúng ta!- ông Gelu đáp lại.
    -Tôi mới tới đây lần đầu!- vị tướng du mục tiếp.
    -Thời trai trẻ khi thực tập cùng các yêu tinh Vori có lần tôi đã tới bờ biển Tatalia, nhưng vào sâu bên trong thì cũng chưa từng!
    Sau một hồi băng rừng rậm nhiệt đới và một cuốc đò qua những đầm lầy, cuối cùng thành Fortress cũng đã dần hiện ra trước mắt đoàn tướng thành Rampart, ẩn hiện sau tán những cây cổ thụ trăm tuổi.
    Không khí ướt át hơi nước vùng đầm lầy khiến Sherinda và các quái vật cùng thành khác- những quái chỉ quen sống với khí hậu ôn đới khô lạnh ở AvLee- cảm thấy khó chịu. Bùn từ những vũng lầy đã bám chặt vào móng Sherinda và làm lớp lông trắng ở chân nàng bị lấm bẩn.
    -Cuối cùng cũng đã đến nơi! Kể cũng ấn tượng thật!- ông Gelu lẩm bẩm, không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy toà Fort của thành Fortress sõng sững hiện ra trước mặt.
    Phía trước đã có 3,4 đoàn tướng khác đến trước. Họ đều đến từ các thành khác nhau của Erathia, với phục trang và các loại quái đặc trưng của miền, vô cùng đa dạng và phong phú.
    Kia là ông Kilgor và và Oris, hai vị tướng tới từ hai lớp sức mạnh và phép thuật của thành Stronghold; họ cưỡi ngựa màu xám bờm nâu, mặc trang phục giống như các thổ dân da đỏ: quần áo thổ cẩm làm bằng da thuộc nhiều màu sắc, đầu đeo vải gắn lông chim nhuộm phẩm. Các vị tướng ở thành này cũng hoang dã, nhưng họ hoang dại theo kiểu man rợ - hầu hết các thành ở Erathia đều như vậy, trừ thành Castle ở thủ phủ Enroth và Tower ở miền Bracada quanh năm tuyết phủ. Còn đang đứng bên vực nước nhàn nhã nhìn quanh quất là bà Luna, một nữ tướng thành Conflux, theo sau là đoàn quân các elemental; phải chú ý lắm mới thấy bay xung quanh bà là bầy tiên bướm bé chỉ bằng hai đốt ngón tay... Ngay bên cạnh đoàn tướng thành Rampart lúc này là đoàn thành Dungeon- một
    thành nằm hoàn toàn trong các hang động- mà dẫn đầu là ông Alamar. Ông này có một mái tóc vàng dài thượt, gương mặt nhăn nheo với một nụ cười "ác ôn" giả tạo. Theo sau chỉ vỏn vẹn có 5 con Scorpicore và 2 con Black Dragon.
    -Eo! Tướng thành nào mà xấu tệ!- Sherinda nghe thấy một cậu người lùn kêu lên với bạn khi cậu ta trông thấy vị tướng thành Dungeon.
    Liền sau đó là một cái cốc đầu đau điếng của ông trưởng đoàn người lùn dành cho gã vừa mới "phát ngôn bừa bãi":
    -Đồ dốt! Ăn nói thế à? Đó là ông Alamar, tướng lớp Warlock thành Dungeon đấy!
    -Nghe nói ông này là người Enroth?- tiếng một yêu tinh nói nhỏ.
    -Ừ!-ông Harry đáp- hồi đầu The Restoration of Erathia, ông ấy phục vụ cho Archibald, cha của ông Gryphonheart, tức là ông nội của bà nữ hoàng Catherine (đang là tướng lớp Knight thành Castle)! Nhưng khi triều Archibald sụp đổ, ông ấy đã có đủ năng lực để tách ra và tới Nighon, miền hang động của thành Dungeon, phục vụ cho các Overlord và rồi trở thành một thầy pháp tài giỏi như ngày nay!

    [​IMG]

    [​IMG]
     
  5. Fire_Witch

    Fire_Witch Space Marine Doomguy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/2/10
    Bài viết:
    5,782
    Nơi ở:
    Tatalia
    "Kẹt kẹt"! Tiếng sợi dây xích khổng lồ đang chuyển động vang lên, cánh cổng dẫn vào thành từ từ được mở ra. Những suy nghĩ và những cuộc nói chuyện dang dở tạm được ngừng lại, tất cả bước vào trong thành.
    -Xin chào mừng tất cả mọi người đã đến với thành Fortress!- một vị nữ tướng trong chiếc khăn choàng xuất hiện, dang hai tay niềm nở chào đoàn người, đó là bà Mirlanda lớp Witch, đang đứng cạnh bà là một tướng nam lớp Beastmaster, ông Bron.
    -Chúng tôi rất hoan nghênh các vị! Tôi biết chỗ này không được lộng lẫy như thành của các vị, mong được bỏ quá!!!- bà Mirlanda tiếp.
    -Thôi khỏi! Dẹp khoản mời chào đi, ngài Bron! Chúng ta phải vào việc nhanh để tôi còn về đốc thúc việc xây thêm khu nhà mới trong khuôn viên thành!- bà Oris đáp, giọng gắt gỏng.
    -Bà ấy đến từ một nơi rất xa!- ông Kilgor đi cùng bà Oris nói nhỏ với ông Bron.
    "Xa gì mà xa!"- bà Mirlanda lẩm bẩm- "Krewlod ở ngay dưới nách, sát vách với Tatalia còn gì!"
    Ông Straker-tướng lớp Death Knight, đến từ thành Necropolis- thì luôn miệng càu nhàu vì đất bùn làm lấm bẩn chân con ngựa trắng của mình. Ông Bron thấy các nước chư hầu coi thường mình thì tức lắm, định lên tiếng đối đáp nhưng bà Mirlanda đã kéo tay ông nói nhỏ:
    - Cố nhịn đi!
    Đoàn người ngựa chậm rãi đi vào trong, vừa đi vừa thận trọng quan sát khắp lượt thành Fortress. Chẳng qua là họ sợ có mai phục chờ sẵn hoặc có những cái bẫy tinh vi được giăng ở đâu đó...
    -Hừ..mmm! Bắt đầu căng thẳng rồi đấy!- ông Gelu lẩm bẩm một mình.
    Đoàn tướng thành Rampart đi song song với đoàn thành Necropolis. Bất ngờ, cô nhân mã Lika bị một con Wraith (quái cấp 3 thành Necropolis) trông vô cùng kinh dị quay sang "hù" cho một cái. Cô sợ quá, vội nhảy vọt sang ôm lấy Sherinda.
    -Bì..bình tĩnh!- Sherinda cũng run run.
    -Hết cả hồn!- Lika đưa hai tay lên ôm cổ, mặt tái mét quay sang nhìn con xương ma áo đen với cặp mắt loé đỏ đang cười hềnh hệch lộ ra những cái răng sắc lẻm.
    Các vị tướng thành Fortress mời tướng của 8 nước khác vào toà Fort họp, còn tất cả quái vật thì được lùa ra vạt rừng gần đó chờ họp xong.
    -Nơi này đáng sợ quá!- Sherinda thì thào với cô bạn Lika đang đứng bên cạnh.
    -Có lẽ không đến mức ấy, tôi chỉ thấy chỗ này hơi âm u và huyền bí thôi! Có điều hơi ẩm ướt quá! Dù gì thì toà thành chính ở đây vẫn vững chắc và hoành tráng hơn thành mình, nhỉ?- Lika trả lời.
    -Đúng là không khí miền đầm lầy!- Sherinda vừa ngước nhìn những cây cổ thụ rêu phong với những sợi dây leo chằng chịt, vừa lẩm bẩm.
    "Tallow!"- Sherinda lại nghĩ đến chàng- "Giờ này anh đang phiêu bạt chốn nào... Từ hồi đó đến giờ em chưa nghe được tin tức gì của anh...Em nhớ anh nhiều lắm, anh có biết không...".
    Trái tim nhỏ bé của cô nhân mã như bị ai bóp nghẹn lại, nước mắt cô chỉ chực tuôn ra trên hai gò má. Cô phải quay mặt đi để tránh bị đồng loại nhìn thấy mình đang khóc.
    "Tallow!"- Sherinda nghĩ tiếp- "Ở đây cây cối rậm rạp quá, em không thể thấy được ánh mặt trời. Nhưng em tin rằng phía trên những tầng cây kia, một bầu trời trong xanh, sáng ngời đang mở ra trên đầu tất cả chúng ta! Chúng ta vẫn đâng đứng dưới một bầu trời, phải không anh..?..."
    Còn trong khi đó, trong căn phòng chính rất lớn của toà Fort, 13 vị tướng đến từ 9 thành khác nhau đang họp bàn rất say sưa và sôi nổi.
    -Ta bắt đầu buổi họp được chưa nhỉ?- Ông Dracon thành Tower hơi bực bội khi thấy mọi người đã đến đông đủ mà hai vị tướng của thành Fortress vẫn chưa tuyên bố bắt đầu.
    -Ồ, xin các vị cứ tự nhiên nêu ý kiến!- bà Mirlanda nói.
    -Hừm, ở đây các ông bà là chủ trì cuộc họp cơ mà!- bà Oris chống cằm, nói dửng dưng.
    -Thôi...thôi được rồi!- bà Mirlanda cười gượng, chỉ tay về phía ông tướng cùng thành- Ông ấy sẽ bắt đầu!
    Một bầu không khí căng thẳng và u ám bắt đầu bao trùm lên cả gian phòng. Bao giờ chẳng thế, cứ mỗi lần họp thường niên là y như rằng các tướng lại hục hặc nhau, rồi kiểu gì cũng lại cãi nhau ỏm tỏi. Nhưng đúng là lần này tình hình có vẻ "căng" hơn bình thường nhiều.
    Ngồi đầu chiếc bàn dài là ông Bron; ông ta đang nói về vấn đề cai quản thế giới:
    -Theo tôi, chúng ta nên chuyên tâm lo việc luyện phép và sức mạnh, đồng thời truyền đạt kiến thức cho các tướng trẻ xuất sắc. Có như vậy thì mới ấm no, hạnh phúc được!
    Bà Mirlanda gật gù ra vẻ hiểu ý. Bà rút tưg trong áo choàng ra một mảnh giấy da cừu, giơ lên cho mọi người xem và giới thiệu:
    -Đây là toàn bộ bản kế hoạch chi tiết của thành chúng tôi! Nó bao gồm các vấn đề về kinh tế, tài chính và xã hội! Mời các vị xem qua...
    Các vị tướng chuyền tay nhau mảnh giấy, xem xét kỹ lưỡng. Chợt, ông Alamar lên tiếng:
    -Tôi thấy bản kế hoạch này hoàn toàn chẳng mang lại một chút lợi ích gì cho các quốc gia cả!
    Hai vị tướng của thành Fortress chưa kịp nói gì thì ông Cuthbert (thành Castle) đứng dậy, nói lớn:
    -Về điểm này thì tôi đồng ý với ngài Alamar! Dù được giao phải bảo vệ thế giới này nhưng nếu vì thế mà cứ so so núp trong mảnh thành nghèo thì sẽ tàn lụi mất!!!
    -Tôi cũng thấy vậy!-bà Fiona, lớp Demoniac của thành Inferno nói chen vào- Lúc đến đây, tôi thấy cái mỏ đá to đùng ngay gần cổng thành mà cứ bỏ hoang phế chẳng được khai thác; thật phí phạm!!!
    -Đúng đấy!- đến lượt bà Luna lớn tiếng- Vậy theo ngài thì bấy lâu nay chúng ta tuyển quái vật, dày công huấn luyện chúng trở thành những chiến binh cừ khôi, rồi lại còn đầu tư mua vũ khí, cải thiện quân sự, để làm gì?
    Được thể, vài vị tướng khác cũng nhao nhao lên, mỗi người nói một câu. Cuộc hội thảo bỗng chốc biến thành một vụ cãi nhau lộn xộn.
    Không chịu được, bực mình quá, ông Bron đập mạnh tay xuống bàn mấy cái, hét lớn:
    - Không được cãi lộn nữa!!! Tôi đề nghị mọi người giữ trật tự!!!
    Mấy vị kia thấy vậy, càng được thể lấn tới:
    -Thôi đi! Ngài chỉ là tướng của thành đứng thứ 8, lấy quyền gì mà nạt nộ chúng tôi!- ông Roland lớp Knight, vua của Enroth đứng dậy chỉ tay thẳng vào mặt ông Bron mà nói.
    - Nếu ông muốn bám lấy mảnh đất bùn lầy này của mình thì cứ việc! Chúng tôi sẽ về thành và xây dựng đất nước thật hùng mạnh! Đến lúc tất cả đều cầm gươm, thì lúc ấy thành của ông có bị đánh tan tành cũng đừng có trách ai không báo trước!!!
    - Tôi nói là làm đấy!-ông Alamar bực bội đáp- Hãy chuẩn bị đi, từ nay các nước sẽ giao chiến! Kẻ chiến thắng sẽ là bá chủ thế giới!
    Ông Bron tức quá, nắm chặt tay hét lớn:
    -Khỏi nhiều lời! Giao chiến thì giao chiến!

    [​IMG]
     
  6. Fire_Witch

    Fire_Witch Space Marine Doomguy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/2/10
    Bài viết:
    5,782
    Nơi ở:
    Tatalia
    Cả đoàn chiến binh ùa ra ngoài, ai ai đều khẩn trương lấy ngựa, phóng nhanh đi. Trong thành rất im lặng mặc dù mọi người đang rất giận dữ.
    Bên ngoài, các quái vật vẫn đang thong thả chơi nhàn nhã. Những con thuộc loài ăn cỏ thì mân mê với lớp rêu sũng nước dưới chân, lũ ngựa một sừng thành Rampart thì nằm dài dưới tán cây hay dựa vào gốc cây tranh thủ chợp mắt chút xíu, bọn ma quỷ thành Necropolis bạo gan hơn đi loanh quanh thám hiểm rừng già.
    Tất cả vẫn không hay biết tình hình căng thẳng đang diễn ra giữa các vị tướng chủ nhân của chúng ở trong toà Fort.
    Không nói không rằng, các tướng thình lình xuất hiện, lôi quái vật của thành mình đi, trước khi chúng kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
    -Hừmmm...Biết ngay là kiểu gì cũng có chiến tranh mà! Mình đã đoán là có mà trật đằng giời!- ông Gelu lầm bầm một mình, dường như chỉ có ông mới nghe được câu đó của mình.
    Đoàn tướng các miền vừa ra khỏi, cổng thành Fortress liền đóng rầm lại, cầu được rút lên ngay tức thì. Trong thành, tiếng gươm giáo vang lên loảng xoảng.
    -Có chuyện gì đã xảy ra vậy?- ông thủ lĩnh nhân mã hốt hoảng, quay sang chỗ ông nhân mã khác, hỏi.
    -Ông hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai!!!
    Sherinda cũng lo lắng không kém. Trước khi đi cô đã có linh cảm không hay, nhưng không sao biết được là có chuyện gì.
    -Có ai hiểu tất cả chuyện mày là gì không?- một cậu nhân mã lơ láo nhìn quanh.
    -Tôi cũng chẳng biết ất giáp gì!- Sherinda trả lời.
    Bùn miền đầm lầy được xới tung lên bởi đoàn người ngựa đang hừng hực khí thế. Bây giờ ai ai cũng chỉ lo về thành mình thật sớm để chuẩn bị cho cuộc chiến.
     
  7. Fire_Witch

    Fire_Witch Space Marine Doomguy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/2/10
    Bài viết:
    5,782
    Nơi ở:
    Tatalia
    Lại kể đến chuyện anh chàng yêu tinh Tallow. Bỏ đi khỏi thành đã hơn một tuần nhưng thực chất chàng ta vẫn loanh quanh ở AvLee này, chưa đi đâu xa. Mà thực chất thì cũng có biết đi đâu đâu cơ chứ. Chàng ta đang lẩn lút trong rừng, nhưng cũng ít khi dám đi sâu vào bên trong mà thường chỉ ở phía ngoài bìa rừng gần đường cái.
    Hôm nay tự nhiên Tallow thấy bồn chồn lạ. "Lại sắp linh tính thấy cái gì đây!"- chàng ta nghĩ thầm trong bụng.
    Vừa lúc lò dò ra gần đường thì Tallow thấy đoàn người ngựa thành Rampart đang rậm rập từ đâu trở về thành. Chàng vội nấp mình sau những gốc cây thông cổ thụ, không dám hé mắt ra nhìn. Kỳ lạ là tim chàng lúc đã cứ đập thình thình mà chắc chắn là không phải vì sợ. Khi đoàn tướng đã đi xa thì chàng mới dần trở lại bình thường được.
    Tất nhiên, Tallow không hề hay biết trong đoàn người đó có Sherinda, vừa mới đi qua, ngay trước mặt, chỉ cách chàng có mươi bước chân!

    Chưa đầy một ngày, ông Gelu và ông Alagar đã về tới miền AvLee hoang dại. Họ tức tốc mở toang cổng thành, rầm rập thúc ngựa vào. 15 vị tướng khác đã đứng chờ sẵn ở trước toà Hall.
    -Có chuyện gì phải không?- bà Kyrre lên tiếng khi thấy hai ông tướng cùng thành hớt hơ hớt hải cưỡi ngựa chạy vào thành.
    -Khá là nguy cấp đấy!- ông Gelu vội vàng xuống ngựa, sai một tên giúp việc cất hộ chiến mã, ông thở hổn hển, nói không ra hơi.
    -Bình tĩnh nào! Sao?- bà Mephala hỏi.
    Cùng lúc đã ông Alagar đi sau cũng đã vào tới nơi. Ông không kịp xuống ngựa thì đã bị mọi người vây quanh hỏi han.
    -Tình hình khá căng! Sắp đánh nhau đến nơi rồi!- vị tướng lớp Druid đáp.
    -Thế là sao? Ông nói rõ ràng hơn xem nào!- ông Ufretin ngạc nhiên, nói lớn.
    Ông Gelu ví lấy bình nước, tu ừng ực một hơi cạn sạch rồi nói:
    -Là thế này! Mấy ông bà già thành Fortress muốn an nhàn tu dưỡng, truyền lại kiến thức cho bọn tướng trẻ! Còn thì mấy ông bà miền khác lại muốn... Tôi cũng chẳng hiểu họ muốn cái gì! Như là họ muốn đánh nhau lên ngôi bá chủ ấy!
    -Thế bây giờ sao?- bà Gem nói.
    -Còn sao giăng giời đất gì nữa!- ông Alagar nói to- Chuẩn bị lực lượng đi chứ còn gì nữa! Loạn đến nơi rồi!
    Mọi người trợn tròn mắt nhìn nhau, không ai bảo ai câu gì.
     
  8. Fire_Witch

    Fire_Witch Space Marine Doomguy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/2/10
    Bài viết:
    5,782
    Nơi ở:
    Tatalia
    Tình hình căng thẳng đã lan đến cả lũ quái vật. Chúng lờ mờ hiểu ra rằng sắp có một cuộc chiến lớn xảy ra, và chúng sắp phải ra trận, sắp sửa đối mặt với cái chết nơi chiến trường.
    Các thành khác cũng tương tự. ở thành Inferno, miền Eeofol, các tướng đã huỳnh huỵch xây thành, đốc thúc thợ rèn chuẩn bị đúc nhiều vũ khí, chuyển tất cả giáo mác hỏng vào lò nung.
    -Một cuộc chiến lãng xẹt!- ông Ignatius (lớp Demoniac) vừa xoay xoay cái mũ giáp, vừa nhếch mép lên cười khẩy!
    -Ông khỏi nói cũng biết!- bà Fiona cùng thành vừa lôi mấy con Hell Hound (quái cấp 3), vừa quay sang đáp.
    Còn tại thành Stronghold, các tướng đã triển khai hết lực lượng, kéo cả đội quân đi loạn đường. Đúng là vùng đất của sự man rợ, họ gần như "làm cỏ" cả miền xung quanh thành, quyết chiến với các quái vật đứng dọc đường để chiếm các mỏ tài nguyên quý giá.
    Ngay cạnh Krewlod là Tatalia. Từ mờ sáng tinh mơ, hai vị tướng lão làng nhất thành là ông Bron và bà Mirlanda đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi đâu vào đấy. Nhưng với kinh nghiệm của mình, họ quyết định không ra chiến trường, mà để một tướng trẻ đảm nhiệm việc ấy. Và Adrienne- một nữ tướng lập dị với niềm đam mê phép thuật lửa- đã được lựa chọn. Ở đấy tuy bà Adrienne bị xa lánh và không được mọi người ưa gì cho lắm, nhưng nhờ có năng lực vượt trội không ai có về việc dùng phép lửa mà bà ta đã được các tướng khác tín nhiệm.
    Bà Adrienne thúc ngựa vào thành. Bà ta vừa mới phi ngựa từ một khu vực hoang dại nào đó của cái đầm lầy này vào thành. Vốn dĩ đã bị người dân đầm lầy xa lánh vì tài năng dị hợm, bà từ lâu đã không sống trong thành Fortress mà chọn cuộc đời ngao du hướng ngoại. Không kịp thay cả cái áo choàng đầy bụi đường, Adrienne đã đã bị bà Mirlanda đưa cho một đám quái vật bảo ra trận tức tốc.
    -May quá bà đã về đến đây rồi!- ông Bron mừng quýnh quáng
    -Đi ngay đi! Không thì sẽ không kịp đâu! Khởi hành sớm giờ nào hay giờ ấy! Chúng tôi tin vào….. ờ…. tài năng của bà. Bảo trọng đấy!- bà Mirlanda nói gấp gáp.
    -Bà khỏi dặn lôi thôi!- Adrienne nói- Nếu không có tôi tham chiến suốt mấy tháng trời trong thời Armageddon's Blade thì cái miền này đã tan tác dưới tay bọn undead từ lâu! Khả năng chiến đấu của tôi còn gấp mấy lần bà!
    Trở lại với thành Rampart...
    -Liệu có sao không ông?- bà phu nhân nhân mã lo lắng hái chồng.
    -Chưa biết được thế nào đã hỏi!- ông thủ lĩnh gắt, mắt vẫn giữ trạng thái căng thẳng nhìn đăm đăm về phía trước, suy nghĩ- Rất có thể ngay ngày mai, mà cũng có khi là chiều hôm nay, chúng ta sẽ phải xông pha trận mạc đấy!
    Hai người chưa kịp nói gì thêm thì đã thấy mấy vị tướng giằng co nhau ở trước chuồng ngựa.
    -Không! Tôi phải đi!- ông Gelu nói lớn.
    -Để tôi đi mới phải!- ông Ryland (lớp Ranger) quát lại cũng to không kém- Tôi thông thạo miền núi rừng này như lòng bàn tay đấy!
    -Nhưng chúng ta đâu có phải chiến đấu ở trên mỗi đất rừng! Các thành khác đều nằm ở các đất khác nhau mà!- ông Gelu cãi- Hãy để tôi lo trước tiên đã!
    -Ông ấy nói phải đó!- bà Jenova nói.
    -Được rồi, được rồi!- ông Gelu quay lại nói với ông Ryland- Sớm muộn gì tất cả chúng ta đều phải ra trận mà!- rồi ông quay sang phía bà Jenova- Bây giờ bà hãy vào Tavern bảo Kyrre, cái bà tướng nhanh đến phát khiếp ấy, bảo bà ta lo chuẩn bị các thứ đi rồi ra trận! Thôi, tôi đi trước đây!
    Nói rồi ông dẫn theo 9 tên yêu tinh bắn cung đã được huấn luyện đặc biệt trở thành những tên Sharpshooter(1) đáng gờm; rồi ông bước ra khỏi thành, thúc ngựa phóng thẳng.
    Sherinda núp ở trong buồng trong chuồng nhân mã, hé mắt nhìn ra cổng thành qua ô cửa sổ nhỏ buông rèm. Gương mặt cô hết sức lo lắng cũng như bao người khác.
    Một cuộc chiến tranh vừa nổ ra. Thế giới đang đứng trước một cuộc đại chiến khốc liệt.


    (1) Specially của Gelu là nâng cấp cung lv2 thành Castle và cung lv3 thành Rampart thành Sharpshooter :P
     
    Chỉnh sửa cuối: 8/6/10
  9. Fire_Witch

    Fire_Witch Space Marine Doomguy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/2/10
    Bài viết:
    5,782
    Nơi ở:
    Tatalia
    CHƯƠNG V
    KÉN RỂ




    Khái quát lịch sử hình thành thế giới...

    Từ thực tế.....
    Thuở hỗn mang, cái thuở khi mà thế giới còn đang chìm trong bóng tối mịt mùng, khi mà trời đất còn lùng bùng chưa phân chia rõ. Vào thời điểm ấy, các địa cực đều phủ một màu băng giá lạnh trắng xoá, khắp nơi mờ mịt mây bụi khói lửa; các đại lục chưa rõ định hình, mà chỉ là những mảng địa chất trôi nổi trên các tầng nham thạch nóng báng. Nơi trung tâm Thế giới, nơi duy nhất có thể tiếp xúc được với ánh sáng, vẫn chỉ là một cái lỗ khổng lồ chọc thẳng xuyên qua màn đêm đen u tối.
    Và ở giữa khung cảnh bùng nhùng hỗn tạp ấy, từ trong đất, những mầm sống đầu tiên đã dần dần trỗi dậy khi những tia nắng non chiếu lên lớp đá nham thạch cằn cỗi chan hoà cả thế gian.
    Những mầm sống ban đầu chỉ là những loài cây cỏ thấp bé, những mảnh tảo nhỏ thuộc giống thực vật bậc thấp hay các sinh vật đơn bào sống trong nước. Trải qua những thời gian dài, môi trường trên Thế giới đã có những sự biến đổi lớn: các lục địa khô cằn dần được phủ xanh mướt một màu cây cỏ, những trận mưa dai dẳng đã hình thành nhiều ao hồ mới và các biển, đại dương rộng thêm ra. Chính vì sự thay đổi đã mà giới sinh vật cũng có sự biến chuyển. Các sinh vật đơn bào đã liên kết lại với nhau, dần tiến hoá thành những dạng cao hơn để thích nghi với môi trường sống. Từ những loại động vật nguyên sinh dị hình, dần tiến hoá thành loài cá vây tay di chuyển lên mặt đất, rồi những loài bò sát khổng lồ và cuối cùng là những con linh trưởng thông minh...Thảm sinh vật ấy mau chóng chiếm lĩnh toàn bộ địa cầu: tõ khe vùc sâu 11.000m dưới đáy biển cho tới núi cao 8.848m ngất trời...

    Đến trong truyền thuyết...
    Trong lịch sử, cũng như ở trong các truyền thuyết, thần thoại của nhiều dân tộc khác nhau trên thế giới, đâu đâu ít nhiều cũng có những câu chuyện phỏng đoán hoặc thêu dệt về sự khai sinh ra Thế giới. ở đây, có hai câu chuyện tiêu biểu đáng nói nhất, đó là:
    Truyền thuyết về người khổng lồ bàn Cổ của người Trung Quốc. Tương truyền, vào thời thượng cổ, trời đất dính vào nhau như một quả trứng gà lớn. Bàn Cổ lớn lên trong khoảng trời đất bùng nhùng đó. Trời cao thêm một trượng, đất dày thêm một trượng, thì ông cũng theo đó mà cao thêm một trượng. Qua một vạn tám nghìn năm, trời và đất đã cách nhau rất xa; Bàn Cổ cũng trở thành người khổng lồ đội trời đạp đất. Khi ông sắp chết, hơi thở ra biến thành mây gió, tiếng nói cất lên thành sấm sét, mắt trái biến thành mặt trời, măt phải biến thành mặt trăng, tứ chi là tứ cực, ngũ thể là ngũ nhạc, máu thành sông ngòi, gân thành núi khe và đường xá; thịt biến thành ruộng đất, râu tóc thành các vì sao trên trời, da lông trở thành cá cây hoa lá; răng xương biến thành các loại khoáng thạch, tinh dịch cốt tuỷ biến thành trân châu bảo ngọc; các giọt mồ hôi trên mình biến thành sương xa mưa móc, những con côn trùng nhỏ được gió thổi bay tung, đều ào ào biến thành lê dân trăm họ trên mặt đất này.
    Còn câu chuyện thứ hai như sau: thuở ban sơ, Thế giới chỉ là một khoảng bùng nhùng không rõ ràng. Tại nơi trung tâm trời đất lúc bấy giờ bỗng mọc lên một cây sồi con, lá non xanh mướt. Cây sồi con ấy cứ lớn dần lên, rồi đến một ngày chọc xuyên qua lớp mây đen đặc, không còn nhìn thấy phía trên đỉnh có gì nữa; trời đất cũng vì vậy mà tách xa nhau ra. Rồi đến một ngày, trên bầu trời chỗ cây sồi lớn, hàng ngàn chùm sáng đỏ toả ra làm loá cả một khoảng trời rộng. Và từ trên ngọn cây, một con vật khổng lồ vỗ cánh bay ra. Con vật ấy toàn thân óng ánh sắc lửa, sải cánh của nó rợp cả một vùng. Rồng lửa bay tới đâu, ánh sáng chan hoà, nắng ấm lấp lánh và cỏ cây xanh mướt trải trên Thế giới đến đấy. Phút chốc, sự sống lan tràn trên khắp cả miền đất hoang vu này.
    Và miền đất Erathia kỳ diệu đầy sức mạnh và phép thuật đã được khai sinh ra từ đấy.
    Nhiều năm về trước, cả thế giới từng bị chấn động bởi một toán quân man rợ có tên là Kreegan. Không ai rõ xuất xứ thực sự của lũ người này, chỉ biết chúng đến từ miền địa ngục Eeofol. Chúng rất tàn bạo, đã cướp bóc của tất cả các quốc gia trong vùng đất này. Nhiều vị tướng hiện nay cũng từng là nạn nhân của bọn chúng. Bẵng đi một thời gian, từ sau thời kỳ Armageddon’s Blade, lũ quân này biến mất một cách bí ẩn, hệt như tan thành cát bụi, không còn để lại chút dấu tích. Từ đã đến nay không thấy bọn chúng trở lại, nhưng những đau thương mà chúng gây ra thì có lẽ vẫn còn mãi.
    Mặc dù các nước trong thế giới này đều bình đẳng như nhau, nhưng xét về quyền lực thì có lẽ Enroth là có thế nhất. Thành Castle của miền này là nơi vua Roland cùng hoàng hậu Catherine- hai người lãnh đạo tối cao của quân đội Erathia- cư ngụ trong những ngày đất nước loạn lạc. Nữ hoàng Catherine là người đã lập lại hòa bình trên toàn thế giới. Bây giờ tuy chiến tranh, song họ vẫn giữ được ngai vàng và tham gia chiến trận như bao vị tướng khác.
    Phần lớn các tướng đang hoạt động hiện nay đều xuất phát từ quân đội Erathia, một số khác thì rời tới hàng ngũ AvLee để sống một cuộc đời hoang dã, hoà mình với thiên nhiên như những tướng gốc của thành Rampart. Còn lại là các miền khác tự thành lập quân đội riêng của mình. Cũng có một số tướng, ban đầu phục vụ cho các miền nói trên, nhưng rồi theo tiếng gọi của thiên nhiên kỳ bì, họ đã tới nơi ngã ba đường đồng bằng, cùng với các tướng hoá thân từ các năng lượng tự nhiên lập nên thành Conflux.
    .............
     
  10. Fire_Witch

    Fire_Witch Space Marine Doomguy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/2/10
    Bài viết:
    5,782
    Nơi ở:
    Tatalia
    Một ngày mới lại vừa ló dạng phía chân núi xa. Vẫn là mặt trời của mọi ngày, nhưng sao hôm nay ánh bình minh trông thật ảm đạm quá. Cũng phải, cuộc "thế giới đại chiến"- war of the world đã bắt đầu, một bầu không khí chinh chiến căng thẳng bao trùm lên khắp mọi nơi trên đất Erathia.
    Tiếng chim ríu rít trên những cây thông và trong những tán cây sồi già của thảo nguyên xứ lạnh. Tuy đang chiến tranh nhưng vì các miền khác cũng phải xây dựng lực lượng, đánh chiếm khai phá nội địa khá lâu nên nơi đây khung cảnh vẫn thanh bình và yên tĩnh.
    Trong thành Rampart, mọi công việc liên quan đến kháng chiến đều được xúc tiến một cách khẩn trương. Hàng chục con Centaur được lùa vào dãy chuồng gần cổng thành; từng tốp Dwarf được dẫn vào các túp lều cỏ sau rặng cây gỗ linh thiêng... Các hoạt động trong thành diễn ra rất nhanh chóng và im lặng.
    Bước vào Tavern lợp lá, qua hai cây cột "totem" màu đỏ được trang trí hoa văn giống thổ dân, ông Gelu gọi hai vị tướng đang ngồi uống rượu ra ngoài.
    Hai người - Malcom đầy tài nghệ phép thuật của lớp Druid và Ivor cao quý của lớp Ranger- một trong hai sẽ được chọn làm tướng chính thức cùng tham gia cuộc chiến với ông Gelu và bà Kyrre. Cả hai đều đang cố thể hiện mình để được xông pha trận mạc.
    Cuộc "chạy đua" ra trận không chỉ dừng lại ở các tướng, mà còn lan đến cả các đám quân. Các quân cấp thấp đều phải cố chứng tỏ được mình có sức mạnh, sẵn sàng xả thân vì nghĩa lớn, không ngần ngại phơi thây trên chiến trường để được tướng chọn ra trận. Thực sự thì thành công của các phe có được hay không chính là nhờ các đám quân là chính, tướng chỉ là người điều khiển mà thôi. Nếu tất cả lâu la đều bị tiêu diệt cả thì tướng cũng chỉ có nước chết.

    Sherinda đang ngồi tự giam mình trong buồng. Kể từ khi cuộc chiến tranh nổ ra, lúc nào cô cũng ở trong thình trạng căng thẳng và lo lắng cực độ. Các cảm xúc trong người cô nhân mã bây giờ lẫn lộn hết cả vào nhau: buồn có, thất vọng, lo sợ có, chán nản cũng có, thậm chí là xen cả một chút...vui mừng. Cái phần "vui mừng" ấy, Sherinda cũng chẳng biết là do đâu mà có, và vui mừng vì cái gì nữa.
    Nhưng trước tiên là cô lo cho bản thân mình. Có thể cô sẽ bị một vị tướng nào đấy lôi ra mặt trận, đứng trong đội quân xông pha cảm tử và có thể hy sinh, chấm dứt cuộc đời bất cứ lúc nào. Mặc dù đối với quái vật, được chết trên chiến trường, được xả thân mình, không tiếc mạng làm nên những chiến thắng lừng lẫy cho các vị tướng, là một niềm vinh hạnh lớn lao, nhưng đối với một quái vật còn trẻ tuổi yêu đời như Sherinda, điều ấy thật chẳng dễ dàng chút nào.
    Thứ hai là cô lo cho- cái này thì hơi to tát, cô lo cho thế giới này sắp sửa lại bị chìm trong máu lửa liên miên. Cái viễn cảnh một thế giới hoang tàn bị phá huỷ bởi một sinh vật linh thiêng có tên là "Rồng lửa" giống như trong các câu chuyện mà người cha vẫn kể đã hiện ra trước mắt Sherinda. Mỗi lần mường tượng ra như thế là cô lại cảm thấy rùng mình lo sợ.
    Và thứ ba, tất nhiên, Sherinda lo cho...Tallow, anh chàng yêu tinh "người yêu" của nàng! Cô nhân mã lo không biết giờ này chàng đang ở chốn nào, có được bình yên không, có biết thế giới đã nổ ra một cuộc chiến tranh khốc liệt hay không... Hàng loạt câu hỏi cứ ong ong trong đầu Sherinda, khiến cô thấy đau đầu và choáng váng.
     
  11. Fire_Witch

    Fire_Witch Space Marine Doomguy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/2/10
    Bài viết:
    5,782
    Nơi ở:
    Tatalia
    Sherrinda đang ngồi trong buồng thì bất chợt, bà chị Guinye từ đâu bỗng xuất hiện, nhẹ nhàng "lướt" tới đằng sau, khẽ khàng như một hồn ma, vỗ nhẹ vào vai cô nhân mã Sherinda.
    -Xin chào cô em!- giọng nói chua loét của Guinye vang lên từ phía sau.
    Đang ngồi trầm ngâm suy nghĩ, lại bất ngờ có người chạm vào vai, Sherinda giật mình đánh thót, nhảy dựng lên kèm một tiếng hét chói tai.
    -Phù! Hoá ra là chị! Làm em hết cả hồn!- Sherinda quay lại, đặt tay lên ngực thở hổn hển, nói không ra hơi.
    -Thì em cũng làm chị suýt rụng tim!- Guinye nói.
    Sherinda mời bà chị ngồi. Nhưng bụng chưa kịp chạm ổ rơm thì Guinye đã nói luôn:
    -Trông em có vẻ căng thẳng quá nhỉ!
    Nhận ra cái ẩn ý đầy mỉa mai trong ánh mắt đong đưa của bà chị, Sherinda hỏi lại, giọng dè chõng:
    -Ý chị... là sao...?
    -Ha ha ha!- Guinye ngửa cổ lên trần cười sằng sặc- Làm gì mà hoảng hồn thế hả em! Chị chỉ giỡn chơi thôi mà!
    Sherinda tiếp tục, giọng vẫn đề phòng, cô lùi ra xa bà chị hơn một chút:
    -Chị tới đây có việc gì vậy? Chẳng lẽ chỉ có...thế?
    -À...Tất nhiên là có chuyện rồi! Em đã nghe các tướng kể lại chưa? Chắc là chưa nhỉ!- Guinye liến thoắng- Sáng sớm ngày hôm nay ông Gelu đã tiêu diệt được một tốp 5 tên ma cây ở cạnh bờ sông, chúng nó chặn lối vào Waterwheel ấy mà! Bà Kyrre thì thu phục được hơn hai chục tên yêu tinh chưa nâng cấp ở ngoài bìa rừng! Ôi, em biết tướng thành mình Diplomacy giỏi thế nào rồi chứ! Rồi còn...
    -Chuyện đó thì liên quan gì tới em!- Sherinda đột ngột ngắt lời.
    -À à... Cứ để chị nói cho xong đã nào!- Guinye cười nhạt, đáp- Dạo gần đây có rất là nhiều quái dọc đường đã bị tiêu diệt! Mà có cả bọn quái miền khác mới ghê chứ! Bọn trung lập thì chẳng nói làm gì rồi...
    -Thì sao...?- Sherinda hoảng thực sự, nh­ng cô vẫn cố che giấu sự lo lắng trên gương mặt mình.
    -Mà này, không hiểu lũ yêu tinh cung bạc (grand elf) ở đâu ra mà lắm thế, hình như chúng ở trên rừng tràn xuống hay sao ý! - bà chị của nàng tiếp- Tính tổng cộng hơn 60 tên bị "trảm" rồi!
    -Chuyện...chuyện đó...-Sherinda lắp bắp, cô phải dựa hẳn người vào vách chuồng mới đứng vững được; cô đang nghĩ tới chuyện gì, chắc chúng ta cũng đoán ra.
    -Ơ mà...- Guinye lườm lườm, bà chị toát ra một vẻ nham hiểm đáng sợ- Hình như Tallow "của em" rời thành, tức là cũng trở thành quái lang thang phải không? Cậu ta không biết có còn luẩn quẩn ở AvLee này không nhỉ?
    Sherinda lùi lại phía sau, cô cố đẩy người ra khỏi bà chị của mình càng xa càng tốt.
    -Sao bỗng dưng chị lại nói tới chuyện đó?
    -Ồi... Quên mất! Bây giê em có còn nhs gì tới cậu ta nữa đâu nhứ! Thế nên cậu ta có...rơi đầu, tan xương nát thịt ở Avlee hay ở miền nào khác đi chăng nữa thì cũng chẳng phải quan tâm, nhỉ!!!
    Sherinda nghe những lời xỉa xói đường mật ấy mà trong lòng đau quặn. Bà chị cùng cha khác mẹ quá độc ác, đã khơi lại nỗi lòng tái tê của nàng. Sherinda úp mặt vào tay, nghẹn ngào:
    -Trời ơi...Không...
    -Sao thế em?- Guinye đi đến bên, vờ khoác vai cô an ủi.
    Sherinda bất ngờ gạt phắt tay Guinye, hét toáng lên rồi chạy vụt ra ngoài trước ánh mắt ngỡ ngàng xen lẫn...khó hiểu của bà chị.
    -Không! Buông tôi ra!!!- Sherinda hét lên.
    Cô nhân mã lao nhanh ra khái chuồng ngựa. Cô chạy tới bên cổng thành đóng kín, đập liên hồi vào những phản gỗ dày, gào khóc:
    -Mở ra! Mở cổng ra! Cho tôi ra ngoài!!!
    Thấy ồn ào, các nhân mã, một số quái vật khác và cả các tướng đang đứng gần đấy đổ ra xem.
    -Sherinda! Sherinda!- bà phu nhân nhân mã hét to, chạy đến đỡ nàng.
    -Có chuyện gì thế hả?- bà tướng Jenova đi tới, hỏi.
    -Dạ...không có gì đâu ạ! Bọn tiểu nhân không dám làm phiền các tướng...Mời các tướng cứ về lo công chuyện...- ông thủ lĩnh nhân mã cuống quýt.
    -Thôi! Đi về!- ông tiếp, vừa nói vừa kéo tay cô con gái đang điên cuồng cào vào cánh cổng thành- Mày đang làm cái trò gì thế hả!
    Sherinda vẫn vùng vẫy để thoát khỏi gọng khoá của những bàn tay rắn chắc:
    -Thả tôi ra! Để tôi ra ngoài thành! Tallow! Anh đang ở đâu???
    Vừa nghe hai chữ "Tallow" thoát ra khỏi miệng Sherinda, ông thủ lĩnh nhân mã mặt sa sầm xuống. Trời đất xung quanh như long lở ra. Vậy là con gái ông vẫn còn nhớ tới anh chàng yêu tinh ngày nào.
    -Về chuồng!!!- ông nhân mã hét to.
    -Không! Tallow! Em yêu anh!!!- Sherinda gào lên.
    Vừa lúc đó, ở trong một căn nhà chòi trên cây ở trong rừng, Tallow đang ngồi lau lại bộ cung tên cũng đột nhiên giật mình, ngoái lại:
    -Quái, ai gọi tên ta mà nghe thảm thiết vậy?
    Sau khi ăn mấy bạt tai của cha và lãnh mười roi của các ông nhân mã lão làng, Sherinda bị tống vào buồng riêng của mình, gào khóc cỡ nào cũng không được ra.
    Các nhân mã còn cẩn thận cắt cử hai thanh niên lực lưỡng đứng cầm giáo canh ở cửa phòng nàng và một người nữa gác ở cửa sổ.
     
  12. Fire_Witch

    Fire_Witch Space Marine Doomguy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/2/10
    Bài viết:
    5,782
    Nơi ở:
    Tatalia
    Trong căn phòng lớn, tất cả các nhân mã đều đang tụ họp.
    -Chuyện này là thế nào hả?- ông thủ lĩnh bực tức, giọng hằn học; ông cứ khoanh tay trước ngực mà đi đi lại lại khắp phòng.
    Bà phu nhân liếc ngay sang phía Guinye, ánh mắt bà sắc như dao mới chuốt. Guinye mặt mày tái mét, vội tách ra khỏi hàng, tới quỳ trước mặt cha mẹ, cúi gằm mặt xuống, mắt liếc ngang dọc.
    -Mày lại làm gì hả?- ông nhân mã ném một cái nhìn hằn học về phía cô con gái.
    -Dạ...- Guinye lắp bắp, trông cô ta lúng búng mới thật là tội nghiệp và buồn cười làm sao- Con...con chỉ... con chỉ nói có vài câu với Sherinda thôi mà cha...
    -Mày đã nói gì?- bà phu nhân gần như gầm lên.
    -Dạ...dạ... Con...con...Con chỉ bảo là...là...- cô ta khẽ ngẩng lên- Con chỉ nói đùa..., đùa thôi ạ, là...Tallow...Tallow...Ơ...hắn ta… đã bị các tướng...các tướng thành mình...xử...xử lý rồi ạ...
    -Đồ ngu!!!- ông thủ lĩnh xông tới, đánh Guinye một cái đau điếng, mấy người xung quanh liền can ngăn- Sao mày có thể ngu đến như vậy được chứ con! Mày có biết là mất bao công sức bọn ta mới giúp con bé Sherinda quên được cái thằng cha yêu tinh khốn kiếp ấy không hả? Vậy mà bây giờ, mày làm hỏng hết!!!
    -Cha...mẹ!- Guinye khẩn khoản- Con biết lỗi rồi ạ! Xin cha mẹ hãy tha cho...
    Ông thủ lĩnh nhân mã đi lại một hồi, chống tay vào cằm suy nghĩ... Bà vợ ông thì ủ dột ngồi trên chiếc bàn, lắc lắc đầu thất vọng.
    -Thôi được rồi!- ông nhân mã lên tiếng sau một hồi lâu suy nghĩ (ông suy nghĩ suốt từ lúc nãy tới giờ mới xong)- Ta sẽ không trách phạt con, Vì dù gì thì chuyện cũng đã vậy rồi. Nhưng tõ nay cái mồm phải ngậm lại, nghe chưa, đừng có bô lô ba la lắm điều nữa!
    -Thế...cha định làm gì ạ?- Guinye như "bừng tỉnh" sau lời tha bổng của cha, cô ta trở lại vẻ tinh ranh hàng ngày.
    -Hư...ừm...m! Nói cho mày để mày lại ngoác mồm ra à, đồ mỏ nhọn!- bà phu nhân vẫn chưa hết bực tức.
    Nghe thấy thế, Guinye chỉ còn biết ngượng ngùng lui về phía sau.
    Về phần Sherinda, do bị nhốt trong phòng kín, lại đang thểu não âu sầu nên cô chẳng nghe gì vê cuộc nói chuyện như nảy lửa ở ngoài kia. Bây giờ trong đầu cô chỉ còn lại hình ảnh chàng yêu tinh Tallow với bộ cung tên ngời sáng dưới ánh nắng thành Rampart, và hình ảnh đó đã choán hết tâm trí cô. Bất giác, cô thấy mắt mình cay xè, rồi nước mắt cứ thế trào ra, tuôn rơi lã chã trên gương mặt xinh đẹp.
    Vài ngày sau, mặc dù Sherinda không có vẻ gì là muốn bỏ đi tìm Tallow nữa, nhưng các nhân mã vẫn trông chừng cô một cách rất cẩn thởn. Cả ngày cô chỉ được quanh quẩn trong phòng, đi đâu cũng có những ánh mắt dè chừng của đồng loại dõi theo soi mói, và gần như cô không được ra khỏi chuồng. Tất cả các buổi tập luyện bắt buộc, cha cô đều xin các tướng miễn cho.

    Hôm đó là một ngày trời đẹp nắng ấm. Có thể nói là một ngày tuyệt với cho thành Rampart cũng được. Khi mặt trời vừa nhô lên sau những rặng cây sồi già, chiếu những tia nắng nhẹ mơn man lên thảo nguyên cỏ, cũng là lúc tin báo thắng từ chiến trường về tới thành. Bà Jenova mình vẫn còn mặc bộ áo giáp chằng chịt vết kiếm, phóng như bay trên con ngựa của mình về thành, từ xa đã hét vang tin thắng trận:
    -Ông Gelu vừa đánh chiếm được một thành Rampart trung lập ở rìa AvLee! Trong đó đã xây cả đến Unicorn Glade nâng cấp! Thắng trận rồi! Thắng trận rồi!!!
    Cái tin ấy được lặp đi lặp đi lặp lại đến mấy chục lần, tất cả tướng và quái vật đều vui mừng ra mặt. Có thêm được thành này, lực lượng sẽ được bổ sung thêm rất nhiều và chiến thắng tuyệt đối chỉ còn là...vấn đề thời gian.
    -Vui thật đấy nhưng để thu phục được các nước khác thì cũng không phải là dễ đâu!- ông Coronius cười.
    Vừa lúc đó thì bà Kyrre cũng về tới thành. Và tin đầu tiên bà thông báo cũng vẫn là chiến thắng ở thành Rampart trung lập.
    -Các ông các bà biết gì chưa?- bà Kyrre hồ hởi.
    -Rồi! Chiến thắng ở rìa AvLee chứ gì!- mấy người đứng gần đó cười toe toét.
    -Ừ!- bà Kyrre đáp, rồi quay ra phía sau chỉ tay vào đám quái vật mình dẫn theo- Đây là số quái mới bổ sung! Chúng là các nhân mã và thi mã ở thành đó đấy!
    Đám nhân mã mau chóng được các tướng lùa vào chuồng ngựa, cả lũ thi mã cũng được dẫn ra Enchanted Spring. Khi đoàn nhân mã mới đi vào trong, mọi người ngựa khác đều tròn mắt, há hốc mồm nhìn theo. Tất cả bọn họ đều đẹp và oai vệ đến kỳ lạ. Nam thì hoang dại, nữ cũng vạm vỡ, nhưng nỗi bật hơn cả là anh chàng đi đầu. Anh ta to khoẻ, cơ bắp hơn hẳn các đồng loại; mái tóc màu vàng cát sáng lên dưới ánh mặt trời; đôi mắt xanh lá cây lóng lánh như hai viên ngọc lục bảo quý giá... Các nhân mã khác đứng cạnh đều bị lu mờ trước anh ta, và dường như chỉ tôn thêm sự lộng lẫy cho ảnh mà thôi. Vẻ đẹp kỳ lạ ấy đã khiến những cô gái khác trong chuồng ngựa bị cuốn hút và không sao cưỡng lại được, rít lên tường tiếng phấn khích.
    -Tên thủ lĩnh!- ông Ryland cất tiếng gọi- Đây là toán quân mới, ngươi trông coi chúng cẩn thận nhé, đó sẽ là lứa xuất trận tiếp theo đấy!
    -Dạ? Vâng!- ông thủ lĩnh hơi ngạc nhiên một chút khi liếc nhìn đoàn quân lạ mặt vừa mới tới. Đứng cạnh chúng, trông ông chỉ như một đứa trẻ mới lên hai.
    Nhưng dường như lạ thành nên bọn nhân mã mới không dám ho he gì nhiều, chúng vẫn phải ngoan ngoãn nghe lệnh ông thủ lĩnh.
    -Được rồi! Ê, vào trong này!- ông gọi- Đây sẽ là buồng của mấy người! Hơi chật một tí đấy! Từ nay ta sẽ trông coi các người!
    Ông thoáng nghe thấy có tiếng lẩm bẩm của một nhân mã nữ với bộ ngực...khủng bố:
    -Chúng ta có còn là trẻ con nữa đâu mà trông với cả nom! Hứ!
    Nhưng ông không phản ứng gì trước những lời ấy.
    -Chúng tôi rất cảm ơn ông đã dành cho một chỗ ngả lưng!- mấy nhân mã đi đầu lên tiếng.
    Ông thủ lĩnh nhìn một lượt toán quân mới. Mắt ông dừng lại ở anh chàng đi đầu.
    -Hừm..ừm...Coi bộ sáng sủa, cao to đẹp giai ra phết đấy nhi? Cậu tên là gì đấy?- ông cầm cây giáo khẽ chạm vào mặt tên đứng đầu tiên.
    -Rafa! Còn ngài?- anh ta đáp dửng dưng nhưng đôi mắt thì đầy ẩn ý, một cái ẩn ý quyến rũ.
    -Có khí phách đấy!- ông thủ lĩnh nhận xét- Người ta thường gọi ta là Thủ lĩnh!
    Anh chàng mỉm cười. Bên ngoài, các cô nhân mã vẫn còn chưa hết... choáng váng!
    -Được rồi! Lát nữa, ra ngặp ta! Sau bữa ăn tối, nhá!- ông thủ lĩnh nói rồi quay lưng đi thẳng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13/5/10
  13. Fire_Witch

    Fire_Witch Space Marine Doomguy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/2/10
    Bài viết:
    5,782
    Nơi ở:
    Tatalia
    Sau bữa ăn nhẹ với cỏ tươi và nước suối, các nhân mã nằm lăn kềnh ra nghỉ ngơi sau một ngày vất vả. Ngày mai là chủ nhật, chỉ còn một hôm nữa là đến ngày các tướng về thuê quân.
    Anh chàng nhân mã Rafa bước lại gần ông thủ lĩnh đang ngồi với các ông khác, đánh tiếng:
    -Xin chào các ngài!
    Ông ta đang đánh bài, quay lại và nhận ra kẻ vừa cất tiếng gọi là ai. Ông ta đặt các quân bài xuống rồi mỉm cười, đặt tay lên vai Rafa, nói:
    -Sang phòng ta nhé!
    Ông dẫn cậu ta vào phòng mình, kéo rèm kín mít rồi bước ra. Trước lúc cánh cửa đóng sập lại, ông còn cẩn thận dặn thêm:
    -Cậu ở yên đấy nhớ! Tôi sẽ trở lại ngay.
    Rồi ông đóng cửa thật mạnh, đi sang phòng Sherinda. Ông sắp làm gì, tên Rafa hẳn biết rõ, chính vì thế khi ông đi khỏi hắn cười đắc ý lắm.
    -Chào con!- ông nhân mã nói khi vừa bước vào trong phòng- Con đi với cha ngay nhé, có chuyện gấp đấy!
    Sherinda lúc đó đang đọc sách, cô thấy cha nói vậy thì vô cùng ngạc nhiên. Bởi lẽ từ lúc cô dại dột chạy ra cổng thành gào thét vì những lời kích động của chị Guinye, cha mẹ và các đồng loại rất ít khi tiếp xúc nói chuyện với cô.
    -À quên!- cha nàng quay lại ngay sau khi ông vừa đóng cánh cửa phòng ra ngoài- Con chải lại tóc, rồi trang điểm cho thật đẹp đi nhé!
    Sherinda làm theo như một cái máy. Cô còn đầu óc nào để mà suy nghĩ được nữa chứ. Với lại, hình như những tình tiết trong cuốn truyện "Tình yêu và sự phản bội" vừa đọc đọc ám ảnh cô thì phải.

    [​IMG]
    Chưa bước hết hai chân sau vào phòng cha, Sherinda đã nhìn thấy anh chàng nhân mã Rafa đứng ở đó. Cô cũng giật mình, nhưng không phải là cái giật mình vì vẻ đẹp trai và oai vệ của anh ta giống như những cô gái khác đã nghĩ, mà là thấy ngạc nhiên vì sẽ thô kệch toát ra từ con người anh ta.
    Tên Rafa nở nụ cười trên môi khi thấy Sherinda. Đó có thể gọi là một nụ cười quyến rũ và khêu gợi, nhưng Sherinda thì chỉ thấy trong đó sẽ khinh bỉ đáng ghét.
    -Đây là Rafa!- cha nàng chỉ tay giới thiệu- Cậu ta mới từ thành Rampart khác đến! Con có thấy...
    -Chào em! Ôi! Một người đẹp tuyệt mỹ!- tên Rafa chưa kịp để ông thủ lĩnh nói hết câu đã chạy ngay lại, định cầm lấy hai bàn tay của Sherinda.
    -Ông có thể giới thiệu rõ hơn về mình trước đấy!- Sherinda gạt tay trước mặt, giọng đề phòng trước tay nhân mã trẻ tuổi lạ hoắc này.
    Tên nhân mã đưa tay ra sau hất mái tóc dài đến chấm vai của mình một cách điệu nghệ. Hắn ta đáp với giọng đầy vẻ ngạo mạn:
    -Hãy để khi chúng ta gần gũi nhau em tự khám phá!
    -Cha!- Sherinda quay sang cha, giọng bực tức, ánh mắt nàng đầy vẻ căm phẫn- Tên kiêu căng phách lối này ở đâu ra vậy?
    Ông nhân mã vội cười trừ:
    -Coi kìa con! Cậu ta từ miền rìa AvLee đến, chắc là chưa quen với cách sống ở thành chúng ta!
    -Ra là dân nhà quê tỉnh lẻ!- câu này Sherinda chỉ lẩm nhẩm để một mình nàng nghe thấy.
    -Cha đang định để cậu ấy...ờ...làm bạn với con, ở bên chăm sóc con... suốt đời! Được không con?
    -Cái gì? Làm chồng con?- Sherinda nói gần như hét lên, rồi quay sang phía tên Rafa trợn tròn mắt- Anh làm chồng tôi?
    Rồi cô bò ra cười.
    -Thôi được rồi!- Sherinda vẫn cười sằng sặc trước vẻ ngạc nhiên của hai người trong phòng- Để tôi hỏi anh vài câu này đã nhé.
    Một nụ cười lại xuất hiện trên đôi môi Rafa. Hắn tự tin đáp:
    -Được thôi! Tôi có thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào của em! Xin m...
    Trong khi tên nhân mã kia chưa kịp nói xong chữ cuối cùng trong câu của hắn thì Sherinda đã nói ngay:
    -Anh cho biết lịch sử miền AvLee?
    Tên Rafa đang đắc ý, đột nhiên ngớ người ra. Ông thủ lĩnh liền quay sang nàng nói lớn:
    -Kìa con!
    -Cha cứ kệ con!- Sherinda tiếp, khi tên Rafa vẫn còn đang lúng túng- Anh hãy kể tên các loại quái vật cả nâng cấp và chưa nâng cấp có ở thành chúng ta?
    -Ơ...ơ...Centaur,...Dwarf,....ơ...ơ...- anh chàng điển trai lắp bắp được vài chữ rồi tắc tị.
    -Thế đấy!- Sherinda nói- Cha giới thiệu cho con một gã đẹp mã nhưng đầu óc thì rỗng tuếch!- nói rồi cô bực tức bỏ về phòng.
    -Còn đừng đấy làm gì! Đi! - ông nhân mã nói tên Rafa.
    Khi hắn ta ngượng ngùng bước ra khỏi cửa, ông tức quá còn đá bồi cho hắn một phát vào mông, quát:
    -Làm tao bẽ mặt này!

    [​IMG]
     
  14. Fire_Witch

    Fire_Witch Space Marine Doomguy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/2/10
    Bài viết:
    5,782
    Nơi ở:
    Tatalia
    Sau vụ "kén rể bất thành" của người cha vừa rồi, Sherinda cảm thấy rất thất vọng và cô càng nhớ chàng yêu tinh Tallow hơn.
    -Sự việc diễn ra còn tồi tệ hơn là tôi tưởng!- ông thủ lĩnh nói với vợ- Tôi cứ tưởng con bé sẽ vui, thế mà ai ngờ...
    -Thì tại ông vội vàng quá!- bà phu nhân nói- Muốn gì thì gì cũng phải tìm hiểu kỹ đã chứ! Chưa gì ông đã lôi ngay một tên về!
    -Bà bảo tôi biết làm thế nào được! Tôi thấy thằng cha đẹp giai, tưởng sẽ khiến con bé Sherinda thấy rung động, ai dè...
    -Thế ông chưa nghe thấy câu "chớ thấy tốt mã mà ham" à?- cuộc nói chuyện của hai người có vẻ như sắp biến thành một vụ cãi cọ.
    -Bà có giỏi thì làm đi!
    -Thôi khỏi! Tôi làm sao giỏi bằng ông! Ông cứ liều liệu đấy!
    Nghe thấy những lời ấy của cha mẹ, Sherinda chỉ biết thở dài, chán nản, cô không thể làm gì hơn.
    Được vài hôm sống trong tình trạng căng thẳng như thế, ông thủ lĩnh lại "vác" về một anh chàng nhân mã khác giới thiệu cho Sherinda. Lần này thì ông đã cẩn thận nhờ các anh em điều tra kỹ từ trước, anh chàng này xuất thân từ một gia đình nhân mã có truyền thống ham học hỏi, tức là về mặt kiến thức thì chắc chắn đã đạt đủ tiêu chuẩn của Sherinda.
    Ai dè trong suốt buổi gặp mặt ra mắt, Sherinda chỉ chán ngán ngáp dài, rồi trỏ tay vào anh chàng mới nói đúng một câu với cha:
    -Thông minh! Nhưng cha không thấy là chưa nâng cấp thì không hợp với con à?
    Nỗi thất vọng lại xâm chiếm trên gương mặt tất cả những người đang có mặt ở đó.
    Đã gần một tháng kể từ khi cuộc chiến tranh thế giới nổ ra. Hiện tình hình vẫn còn đang rất căng thẳng, và còn lâu mới ngã ngò được. Các miền đều đang tung hết tất cả lực lượng nhằm thâu tóm các thế lực đối địch. Tuy nhiên lực lượng các bên vẫn còn chưa thực sự đủ mạnh nên mới chỉ dám "giễu võ giương oai" ở vùng giáp ranh mà chưa dám xông vào thành trung tâm.
    Gay gắt nhất có lẽ là cuộc chiến tranh biên giới giữa Tatalia và Krewlod. Hai nước này hục hặc nhau ở miền biên thuỳ đã lâu lắm rồi, bây giờ lại nhân có cuộc chiến tranh nên càng đánh nhau dữ hơn. Cứ sáng nào cũng thế, hai bên lại dàn quân kín đặc mấy cây số suốt dọc chiều dài biên giới, bắc loa chửi bới khiêu khích nhau. Những chó sói, thằn lằn, basilisk, chaos hydra,... hằm hè với các ogre, quỷ một mắt, behemoth...; những gươm giáo nhọn hoắt chĩa sang đấu với những đá, rìu, chày cối... Hai bên cứ thế đấu khẩu nhau suốt, không ai chịu ai.
    Nằm dưới những hang động khổng lồ ngoằn nghoèo ngầm dưới lòng đất là thành Dungeon. Toà Hall của thành nằm phía dưới bên phải toà Fort, ngay trước một cửa hang lớn; trên cao là hang rồng chất đầy ngọc ngà châu báu và ngôi đền được dát vàng bạc toàn bộ; nhiều chỗ trên vách đá còn được tạc những hình thù tinh xảo. Công bằng mà nói, thì đây phải là thành đẹp nhất, lầng lẫy hơn cả thành Castle của nhà vua của Enroth.
    Bà Mutare, nữ tướng "khoái rồng" của lớp Overlord đang đi nhặt nhạnh báu vật xung quanh "đại bản doanh" của mình. Rong ruổi suốt 2-3 ngày liền mà chỉ thu thập được có 5 thanh thuỷ tinh, 3 đống ngọc, 2 hòm châu báu và chiếm được một mỏ gỗ không có quân canh. Hiện nay quân của bà mới chỉ có 78 con Infernal Troglodyte, 30 con Beholder do bà Lorelei chia cho và một vài quái trung lập khác "nhặt" được ở dọc đường. Xem ra tất cả các nước đều chưa dám tới thành nước khác đánh nhau hoặc đánh các quái "khủng" dọc đường.
     
  15. Fire_Witch

    Fire_Witch Space Marine Doomguy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/2/10
    Bài viết:
    5,782
    Nơi ở:
    Tatalia
    Thôi, chúng ta không lan man với những câu chuyện chiến tranh nữa. Hãy cùng trở lại với khu thành Rampart và câu chuyện tình ở nơi đây.
    Trong suốt thời gian vừa qua, nếu bận đi chiến đấu ngoài chiến trường thì thôi, chứ cứ rảnh ra lúc nào là ông bà thủ lĩnh nhân mã và các anh em lại ráo riết đi tìm một "đấng lang quân" đồng loại thích hợp cho cô công chúa Sherinda, với hy vọng cô sẽ quên hẳn được mối tình đã qua với anh chàng yêu tinh Tallow kia.
    -Vô ích rồi!- bà phu nhân chống tay vào cằm, nói chán- Chẳng lẽ chúng ta không thể tìm được nổi một nhân mã phù hợp cho con bé ư?
    -Đó phải là một người vừa thông minh, sáng suốt, lại phải khoẻ mạnh! À, còn phải... đèm đẹp nữa thì mới xứng đáng làm con rể ta chứ- ông thủ lĩnh thêm vào.
    Vừa lúc đó thì tay trợ lý của ông đi đến bên cạnh, hắn cúi xuống nói nhỏ với ông:
    -Thưa thủ lĩnh, thế thì em nghĩ là... hơi cao quá đấy ạ! Thời bình còn khó nữa huống gì là bây giờ, chiến tranh đang loạn hết cả thế giới...
    Ông thủ lĩnh quay ra phía sau. Đột nhiên ông ta khựng lại, nhìn trân trân vào anh chàng trợ lý. Rồi khi cả hai người kia còn đang ngỡ ngàng thì ông đã hét to lên đầy vẻ sung sướng:
    -A ha! Ta nghĩ ra rồi! Ta tìm thấy rồi! Cậu chính là người có những tiêu chuẩn ấy! Sao bấy lâu nay ta ngốc thế nhứ, cứ tìm ở đâu đâu...người thích hợp ngay bên cạnh ta đây này!!!
    Tay trợ lý mặt đỏ bừng, gãi đầu gãi tai nói lí nhí:
    -Ôi...Thủ lĩnh cứ đùa! Em...em không dám đâu ạ!
    -Không!- bà phu nhân reo lên, bật dậy khỏi ghế- Cậu phải làm con rể chúng tôi! Cậu hoàn toàn phù hợp!
    Và thế là một buổi "nói chuyện" nữa lại được tổ chức. Nhưng cũng như tất cả các lần khác, suốt buổi Sherinda chỉ ngồi một chỗ với gương mặt lờ đờ buồn ngủ và một thái độ hết sức lạnh nhạt.
    -Ơ...cha mẹ có việc phải đi bây giờ...Ngày...ngày mai cha có chuyến chinh chiến dài ngày với ông Coronius! thôi, cha đi đây!- ông thủ lĩnh tạo điều kiện cho tay trợ lý và Sherinda ngồi lại với nhau.
    -Khoan đã! Mọi người định để con ở lại một mình với thằng cha này sao???- Sherinda hét với theo khi hai người bước ra khỏi phòng.
    Nhưng họ vẫn đi thẳng. Sherinda mặt mày cau có, quay lại lườm tên nhân mã đang đứng ở phía sau:
    -Cha tôi phái anh tới cho tôi hử? Mà anh tên là gì, tôi còn chưa biết đấy?
    -Ơ...tôi...cô...cô...
    Thấy anh chàng kia cứ lúng ba lúng búng mãi không nói được câu nào, Sherinda được thể bồi tiếp thêm:
    -Nào, anh có việc gì không thì nói ngay đi! Tôi bận lắm, không có dư dả thời giờ ngồi đây nghe anh lắp bắp đâu!
    -Ơ..ê..ơ..Như...nhưng... tôi...tôi…..
    -Thôi đủ rồi! Biến!!!- Sherinda quát to.
    Lúc này thì Sherinda đã nổi cơn thịnh nộ thực sự. Ai bảo cha mẹ nàng cứ giới thiệu hết anh chàng này đến anh chàng nọ cho cô trong khi cô không hề thích, nổi giận là phải. Anh chàng trợ lý thủ lĩnh vốn nhát gan hơn cáy, thấy Sherinda đang phừng phừng tức giận như vậy sợ quá, vội vàng co cẳng chạy thục mạng ra ngoài, tông cửa đập trúng mặt hai ông bà thủ lĩnh đang nấp ở bên ngoài rình nghe!
    -Trời ơi!- bà mẹ nàng hét lên- Con sao vậy chứ? Ai cũng không đồng ý! Con đừng để đến lúc mẹ phải nài ép...
    -Xin cha mẹ đừng làm thế nữa!- Sherinda cũng hét lại- Con đã nói rồi, con yêu và sẽ chỉ yêu một mình chàng yêu tinh Tallow thôi! Cha mẹ đừng tốn công vô ích!
    Hai người đứng trân trối nhìn cô con gái đang giận dữ bỏ về phòng. Hết cách. Họ đành phải để yên.
     
  16. Fire_Witch

    Fire_Witch Space Marine Doomguy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/2/10
    Bài viết:
    5,782
    Nơi ở:
    Tatalia
    Sang tuần, trong đợt tuyển quân ra trận của bà Kyrre, Sherinda đã bị chọn. Cô sắp sửa phải ra chiến trường.
    Trong lòng cô nhân mã vô cùng lo lắng. Cha mẹ cô còn lo gấp bội. Bây giờ cuộc chiến mới thực sự khốc liệt và Sherinda bị chọn đi đúng giai đoạn ấy.
    Ngày hôm đó, trong khi chiến đấu để chiếm một má vàng với lũ vampire lord khát máu bay từ Deyja sang, đã có tới 75 nhân mã nâng cấp, 42 yêu tinh và 3 ma cây hy sinh. Bọn quỷ hút máu người ấy bay rất nhanh, lại đánh không phản, thế nên mới chết nhiều quân như vậy.
    May mắn là Sherinda không nằm trong số 75 người bị chết. Phải nói là nàng cao số vì trong trận đánh ấy chỉ có 11/86 nhân mã sống sót. Cha mẹ nàng cũng an toàn rời chiến trường
    Và may hơn nữa là sau vụ thảm sát của bọn ma cà rồng nói trên, bà Kyrre đã tức tốc trở về thành Rampart chính để nghỉ ngơi và lấy thêm quân sỹ. Đáng lẽ chiến trường ở gần thành rừng mới chiếm kia hơn, nhưng bà Mephala vừa vào đó mua hết quân rồi nên ở đó hiện không còn con quái vật nào.
    Tối hôm đó, dưới ánh lửa bập bùng, ông bà thủ lĩnh nhân mã đang ngồi thì thầm tâm sự với nhau.
    -Tôi lo quá ông ạ!- bà nhân mã nói nhỏ- Kiểu này e không sớm thì muộn con Sherinda cũng mất mạng mất thôi!
    -Bà đừng có nói gở...
    -Nhưng cũng không phải là không đáng lo! Ông nghĩ sao?
    -Phải giữ con bé ở trong thành, không cho nó tham chiến!
    -Nhưng...các tướng đã chọn nó rồi...
    -Ừ, vậy mới gay chứ! Hay tôi thử xin mấy vị tướng xem...
    -Ông nghĩ là họ sẽ nghe lời ông à?
    Ông thủ lĩnh ngẫm nghĩ hồi lâu, những nếp nhăn xô về trên trán.
    -Đã thế thì chỉ còn có cách này...- nói rồi, ông ghé vào tai bà vợ nói thầm-... Bà thấy có được không?
    -Không!- bà phu nhân hốt hoảng, dựng dậy- Thế thì độc ác với con bé quá!
    Ông thủ lĩnh lẳng lặng đứng lên, ông đáp dửng dưng trước khi bá vào trong chuồng:
    -Chỉ còn cách đó mới cứu được con bé thôi! Bà cứ suy nghĩ đi! Gì thì gì nó cũng đâu có phải là con bà đẻ ra mà xót nhiều! Là cha, tôi phải lo cho con tôi!
    Bà phu nhân đứng chết trân một chỗ. Bà ôm ngưc:
    -Phải, phải...Không...

    Hôm đó, ông Gelu trở về thành, dẫn theo 14 con nhân mã nâng cấp mới mua được ở một chuồng ngựa trong rừng. Cũng như mọi lần, ông giao cho ông thủ lĩnh nhiệm vụ trông coi lũ quái mới.
    Ông thủ lĩnh săm soi kỹ từng anh chàng nhân mã một. Và ông đã không phải thất vọng. Trong tốp "lính mới" có một tay trông khá được; không đẹp trai nhiều nhưng hội tụ đầy đủ các yếu tố đặt ra: vạm vỡ, cường tráng, có học thức và đặc biệt là rất giỏi phép thuật tự nhiên. Nhưng thay vì gặp gỡ ra mắt thông thường- mà ông biết là không bao giờ mang lại một kết quả gì, ông đã vạch ra một kế hoạch vô cùng hiểm độc, mà ông nghĩ rằng cô con gái của mình sẽ không thể trở tay kịp.
    Tối đó, khi trăng đã lên cao, ông thủ lĩnh mở một bữa tiệc cỏ để đãi tất cả các nhân mã hiện có trong thành, gọi là để thêm sức cho những trận đánh tiếp theo. Tất nhiên, Sherinda tránh mặt cuộc vui này; nàng vẫn tự giam mình trong phòng riêng.
    Cả một đống cỏ non và hàng chục thùng nước suối trong vắt, mát lạnh được bày ra trước mắt bàn dân thiên hạ. Ông thủ lĩnh cười tươi rói:
    -Có chút lễ mọn, cứu đói cho "đại gia đình"!
    Chẳng cần đợi mời mọc, phân chia gì thêm, trận ăn diễn ra rào rào.
    Ông thủ lĩnh quay sang nháy mắt rất nhanh với anh chàng nhân mã đã "chấm" hồi chiều, ra hiệu cho anh ta bắt đầu kế hoạch hai người đã bàn sẵn.
    -Tôi nghĩ...Nên dừng lại thì hơn! Tôi không muốn con bé phải chịu khổ!- bà phu nhân lay lay chồng, không giấu được những giọt mồ hôi rịn ra trên vầng trán.
    Ông thủ lĩnh gạt phắt:
    -Im đi! Bà không biết gì thì thôi! Đừng có nhiều lời.
    Anh chàng nhân mã kia đi vào centaur stable, bước thẳng đến buồng của Sherinda. Trông hắn ta rất sung mãn.
    -Hê hê hê!- tên nhân mã cười vô cùng nham hiểm khi hắn bước vào phòng và thấy Sherinda đang ở trong đó.
    -Ông...ông... Sao lại vào đây? Có biết đây là đâu không hả?- Sherinda đứng bật dậy.
    -Hê hê hê! Ta biết chứ! Đây là buồng của mày, và hai lão già thủ lĩnh "đáng kính" đã sắp xếp nó thành phòng tân hôn, của tao và mày!- tên nhân mã đực vừa nói, vừa lột phăng chiếc áo đang mặc trên người, ném lên ghế.
    Thì ra cái "kế hoạch thâm hiểm" của ông thủ lĩnh là thế này: ông ta sẽ cử một tên nhân mã nào đó vào với Sherinda, rồi...; nếu mà nàng có mang thì các tướng sẽ không bắt phải ra trận nữa. Như thế là ông ta được "một công đôi việc", vừa giữ được Sherinda ở thành không bị ra chiến trường đe doạ tính mạng, vừa "đóng thuyền" nàng thoát khỏi mối tình với anh chàng yêu tinh Tallow.
    Hắn nhìn chòng chọc vào thân thể Sherinda bằng một ánh mặt khiếm nhã đầy vẻ thèm thuồng. Sherinda hoảng thực sự, cô thận trọng lùi về phía sau, vừa lùi vừa chú ý dưới chân để tránh bị vấp ngã. Mắt cô không rời khỏi tên lạ mặt kia.
    -Ông...Liệu hồn! nếu ông động vào người tôi, tôi sẽ la lên đấy!
    -Cứ việc! Ông già mày đã trao đứt mày cho tao rồi! Còn bà già kia thì còn lâu mới dám xông vào!- nói rồi hắn đóng sập cửa đi, khoá chổt lại và bợ một phát gãy đôi chiếc chìa khoá.
    Sherinda hét toáng lên. Nhưng cô chỉ nghe thấy tiếng mẹ van nài cha:
    -Ông ơi tôi xin ông! Ngừng ngay cái trò này lại cho tôi nhờ!
    -Không! Vô ích thôi! Con bé sắp có chồng rồi! Bà sẽ không làm gì được đâu!
    Cay đắng! Bà phu nhân nước mắt lã chã. Bà vừa thương con, vừa thấy tội nghiệp cho chính bản thân mình. Hồi trước, khi còn trẻ, bà cũng đã bị chôn vùi tuổi thanh xuân bằng đúng cách như thế. Người cha của bà đã dẫn bà vào cho ông thủ lĩnh nhân mã mà bà không hề hay biết trước.
    Tên nhân mã đực giờ đã say máu. Hắn hăm hở lao vào Sherinda lúc này đã bị dồn vào góc tường. Hắn định sẽ đè cứng Sherinda xuống đất rồi cởi áo nàng, và rồi sau đó sẽ... Nhưng thật bất ngờ, tên nhân mã bệnh hoạn đã không thể làm được việc ấy. Khi đôi bàn tay bẩn thỉu của hắn sắp sửa chạm vào thân thể tuyệt mỹ của Sherinda thì nàng đã nhanh tay vớ được con dao gọt hoa quả để trên chiếc bàn cạnh đó- thật may là con dao ở ngay trong tầm tay nàng. Và rồi..."Xoẹt"! Con dao đi một đường thật ngọt, tên nhân mã kia hét lên một tiếng đau đớn. Máu từ giữa hai chân sau của hắn vọt ra thành đường cong cầu vồng.
    -Á á á! Nó giết tôi rồi làng nước ơi!!!- hắn thở gấp, kêu không ra tiếng.
    Máu bắn tứ tung khắp phòng. Sherinda trông thấy thế càng hăng hơn. Bây giờ máu trong người nàng đã sôi lên sùng sục, nàng như sắp biến thành một con mãnh thú hăng máu, hoang dại và tàn bạo. Nàng vật ngửa tên nhân mã đực ra sàn nhà, day day con dao để xẻo trọn bộ của tên kia. Hắn vùng vẫy điên cuồng nhưng không sao thoát khỏi đôi tay giờ đã rắn như thép nguội của Sherinda.
    -Thằng dê già! Tao thiến mày!!!!!- Sherrinda căm phẫn dồn lực vào con dao.
    Nghe thấy những tiếng thét chói tai, bà phu nhân hoảng quá; bất chấp chồng, bà cầm rìu xông tới phá cửa phòng con. Và cảnh đầu tiên bà trông thấy khi cánh cửa vừa đổ ra là Sherinda đang hừng hùc khí thế, trên tay nàng cầm con dao đẫm máu và khắp phòng máu đỏ lòm. Tên nhân mã đau đớn quá, lết nhanh ra khỏi phòng và hét toáng vào mặt ông thủ lĩnh nhân mã:
    -Lão già đểu cáng! Ông giới thiệu cho tôi một con yêu quái!
    Rồi hắn ta chuồn thẳng ra ngoài. Vợ chồng ông nhân mã há hốc mồm, trợn tròn mắt nhìn con, không nói được câu nào.
    ......
    Trời đất như sụp đổ xung quanh Sherinda. Nàng đã quá thất vọng. Suýt chút nữa thì nàng đã trở thành vợ một người mà nàng chưa gặp bao giờ- một tên vô lại, và may mắn là điều ấy không xảy ra.
    Một bầu không khí u ám bao trùm lên khắp thành Rampart.
    Rõ ràng là không một ai có thể thay thế được vị trí của Tallow trong trái tim Sherinda. Điều ấy đúng, và đúng mãi mãi.

    [​IMG]
     
  17. Fire_Witch

    Fire_Witch Space Marine Doomguy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/2/10
    Bài viết:
    5,782
    Nơi ở:
    Tatalia
    CHƯƠNG VI
    NHỮNG MIỀN ĐẤT LẠ


    Rõ ràng là từ khi cuộc chiến tranh thế giới nổ ra đến giờ, miền AvLee với thành Rampart vẫn là nước chiếm ưu thế nhất. Xét về lực lượng quái vật, họ không sánh được với thành Castle, nhưng các tướng thì lại tốt hơn nhiều. Nói thế những cũng không có nghĩa là các miền khác cầm chắc thua cuộc. Mỗi bên lại có những ưu, nhược điểm riêng và vì thế không ai chịu ai. Đến thời điểm này mỗi nước đều có 3,4 thành là ít.
    Lại nghe có tin tướng Zydar và Axsis lớp Heretic thành Inferno vừa mới xông đến miền Deyja và làm cỏ, chiếm gọn thành Necropolis trung tâm. Nhưng hoá ra đó chỉ là kế nghi binh, các tướng thành ma đã rút hết về hai thành Necropolis khác và ẩn náu ở đó chờ cơ phản công. Bỏ thành trung tâm cũng có cái lý của nó: nếu các tướng thành khác mua quân ở thành Necropolis, morale sẽ bị trừ hết vì quái ở thành này toàn thuộc loại undead.
    Còn khi đó, tại miền biên thuỳ giữa đầm lầy Tatalia và đất núi Krewlod, cuộc xung đột đã chuyển sang vũ trang. Đôi bên đã xé rào biên giới, nhảy sang tàn sát lẫn nhau. Dân Krewlod vẫn nổi tiếng là man rợ, một khi đã hăng máu thì không còn cần phải biết đến đúng sai phải trái gì, thậm chí người cùng thành cũng có thể tàn sát lẫn nhau. Thế nhưng trong trận đánh lần này, ông Gurnisson (lớp Barbarian) do chủ quan mình đã đạt level 25, nên cứ xông vào đội quân của bà Mirlanda (lớp Witch) dù đông gần gấp đôi mình. Kết quả là lũ quái vật của ông bị đánh cho một trận tơi bời khói lửa, chúng nháo nhào tháo chạy chẳng cần đợi hiệu lệnh rút quân của tướng. Nào đã xong, bà Mirlanda có Shackles of War, giữ cho đối phương chẳng thể nào rút được. Cuối cùng ông Gurnisson đành phải làm tù binh cho thành Fortress.
    Còn chuyện về bà nữ hoàng Catherine của Enroth. Sau một thời gian tạm lui về miền thôn quê để trấn tĩnh, bây giờ bà ta đã cùng chồng là vua Roland tung hoành ngang dọc, chiến đấu anh dũng như bao vị tướng khác.
    Và những người thành Castle đã không phải thất vọng. Enroth nhanh chóng lấy lại được "phong độ" ngày nào, và xứng đáng với cái tên "thủ đô của thế giới".
    Mà cũng không chỉ có các miền đấu đá nhau. Ngay bản thân trong hàng ngũ quân đội của các thành, các tướng cũng có những tư thù riêng với nhau. Điển hình nhất là thành Dungeon: hai class vốn dĩ đã chẳng lấy làm dễ chịu gì khi phải liên minh, sống chung với nhau dưới một vòm hang Nighon; họ coi nhau như kẻ thù. Rồi đến chuyện bà Andra, ông Alkin thành Fortress có mối thâm thù với vua Tralossk vì ông này đã từng khinh rẻ, âm mưu hại họ bằng việc đẩy ra chiến trường; đặc biệt tay lao động đường phố mã Wystan (lớp Beastmaster) còn đang nung nấu một kế hoạch lật đổ lão vua già để lên ngai vàng của Tatalia trong một ngày không xa. Cũng không thể không kể đến bà Sephinroth- nữ tướng duy nhất của lớp Warlock, thành Dungeon; bà là con rơi của vua quá cố Gryphonheart (cha đẻ của nữ hoàng Catherine), cũng đang âm mưu xây dùng lực lượng riêng để về đánh úp vợ chồng bà em, lên ngai vàng Enroth.
    Ôi, thế là chúng ta lại bị vướng vào những chuyện chiến tranh nữa rồi. Nhưng cũng khôgn thể không nói đến được, bởi đây là vấn đề tầm cỡ cả thế giới. Không biết rồi đến bao giờ chuyện này mới chấm dứt, hay để rồi cuối cùng khi các thế lực vẫn đang bất phân thắng bại mà thế giới của chúng ta đã hoang tàn? Liệu rằng có phải lịch sử đang lặp lại, loài người đang đứng trước nguy cơ bị diệt vong lần thứ hai? Chúng ta chỉ còn biết cầu Chúa, và mong Chúa sẽ khoan dung mà nương tay với thế giới này.

    Lại kể đến chuyện anh chàng yêu tinh Tallow. Đã hơn ba tháng kể tõ khi chàng rời khỏi thành Rampart, và cho đến nay vẫn chưa quay lại thành lần nào. Cũng phải, bởi nếu bây giờ mà lò dò về thành kiểu gì cũng... đầu rơi khỏi cổ; không chết vì các tướng thì cũng bị giới quái vật xử lý. Chàng bây giờ như một kẻ tội đồ đáng xấu hổ của xã hội.
    Dù gì thì chàng cũng đã chấp nhận số phận, và bắt đầu cuộc phiêu lưu của mình đến những miền đất xa xăm...
     
  18. Fire_Witch

    Fire_Witch Space Marine Doomguy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/2/10
    Bài viết:
    5,782
    Nơi ở:
    Tatalia
    I. Vẫn ở AvLee
    Hiện tại thì Tallow đang phải trốn chui trối nhủi, không bao giờ dám đến gần thành quá năm cây số. Đặc biệt là từ sau vụ suýt chạm trán với đoàn tướng thành Rampart đi họp về vừa rồi, chàng tuyệt nhiên không dám bén mảng đến gần đường hay khu vực đông người qua lại như trước nữa. Với lại thế giới đang có chiến tranh, đi lại lung tung rất dễ bị các tướng tưởng nhầm là quái lang thang và xuống tay giết hại.

    [​IMG]

    Có một điều mà chúng ta chắc chắn, rằng Tallow vẫn còn yêu say đắm nàng nhân mã kiêu sa Sherinda, đến giờ chưa phai nhạt chút nào. Hình ảnh nàng vẫn luôn in đậm trong tâm trí của Tallow, không lúc nào biến mất, dù đôi lúc chàng có cố gạt đi để tập trung vào một việc gì đó. Sherinda vẫn như đang ở bên cạnh, đấy là chàng yêu tinh tưởng tượng ra thế; cái tưởng tượng ấy nhiều khi rõ nét đến mức tưởng chừng như chỉ cần giơ bàn tay về phía trước là có thể bắt được nàng rồi.
    Và hằng đêm, hiển hiện trong giấc mơ của Tallow, tất nhiên, vẫn là hình ảnh của nàng với những kỷ niệm khó phai mờ.
    "Tôi yêu em, Sherinda!"- Tallow lẩm nhẩm nghĩ. Chàng vẫn thường nhắc đi nhắc lại câu nói đã rất nhiều lần như để tự an ủi cho cái cảnh ngộ cô đơn buồn tủi của mình. Ban ngày, chàng vẫn tìm vào nhà của các dân du mục sống lang thang hay những ngôi làng nhỏ của yêu tinh lẩn khuấn trong rừng để kiếm việc làm. Chàng làm đủ thứ việc: từ hái lá thuốc, xay xát dạo, đến chở hàng, may vá...; cốt sao kiếm được chút tiền để phòng thân và có chút vốn liếng, sống lay lắt qua ngày.
    Ngày làm việc vất vả, đêm đến ngủ lại vạ vật giữa rừng giữa màn sương giá lạnh. Khi nào may mắn lắm thì được những yêu tinh tốt bụng cho nằm nhờ dưới hàng hiên và được một miếng giẻ rách đắp cho đỡ lạnh. Cuộc sống thật khó khăn và bấp bênh.
    Nhưng dù có vất vả và khó khăn đến đâu thì vẫn không thể sánh bằng nỗi đau trong lòng chàng yêu tinh. Từ trước đến nay chàng mới chỉ yêu đúng một lần, một tình yêu thực sự, vậy mà mối tình đầu lại bị ngăn cấm. Để rồi cô gái mà chàng yêu thương phải ở lại nơi quê nhà còn nghèo đói, còn chàng thì phải khăn gói rời thành để bảo toàn sự bình yên.
    Ban ngày, ánh nắng dìu dịu chiếu trên khắp miền như làm vợi đi phần nào nỗi lòng Tallow. Nhưng cứ mỗi khi bóng hoàng hôn lẩn khuất phía chân trời xa, từng đàn đừng đàn chim ríu rít nhau bay về tổ, và khi màn đêm bắt đầu đổ sập xuống đầu, thì nỗi cô đơn, hiu quạnh lại ùa về trong lòng chàng. Sự cô độc giữa chốn núi rừng đêm hoang vu lạnh lẽo, với bóng đêm đen đặc bao lấy xung quanh,... thật là đáng sợ làm sao.
    Những lúc như thế chỉ có đống lửa nhỏ leo lét giữa rừng khuya như một đốm sáng le lói thắp lên giữa đêm tối mênh mông của cuộc đời chàng.
    -Ôi! Ước gì có một phép màu nào đó xảy ra... Ta sẽ về bên nhau...Sherinda...- giọng Tallow phát ra khe khẽ, vậy mà vẫn làm xao động cả bầu không gian rộng lớn xung quanh.
    -Giá mà ta có đôi cánh của Archangel và sức mạnh của Rồng Crystal! Khi đó ta sẽ đến với nàng, rồi đưa nàng đi mà không một kẻ nào có thể ngăn cản được!
    Rồi chàng lại tự lẩm bẩm một mình:
    -Nhưng than ôi! Ta chỉ là một gã yêu tinh nhỏ bé! Một gã yêu tinh giữa núi rừng AvLee!!!
    Tallow vẫn đang trông chờ vào một phép màu nào đó sẽ xảy ra. Dù chàng biết đó chỉ là một nỗi mong chờ vô vọng. Dù chúng ta có đang đứng trên đất Erathia, mảnh đất của sức mạnh và phép thuật, thì một điều kỳ diệu vẫn sẽ mãi mãi chỉ có trong những câu chuyện cổ tích và truyền thuyết mà thôi.
    Những đêm cô đơn cứ thế tiếp diễn. Và rồi khi đêm đã qua, bình minh đang tới, mặt trời lại dần ló dạng trên thảo nguyên, chiếu những tia sáng dìu dịu xuống thế gian, thì những nỗi lo toan khác lại ập đến, còn mạnh mẽ và đáng sợ hơn nhiều. Bởi lẽ: bắt đầu một ngày mới là bắt đầu một ngày chinh chiến.
    Chiến tranh tàn khốc vẫn chưa chấm dứt.

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 8/6/10
  19. Fire_Witch

    Fire_Witch Space Marine Doomguy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/2/10
    Bài viết:
    5,782
    Nơi ở:
    Tatalia
    Tallow lo cho mình một mà lo cho Sherinda mười, à không, lo trăm lo ngàn ấy chứ! Cứ mỗi lần nghe thấy tin báo có trận tướng thành Rampart đánh ở đâu là chàng lại đứng ngồi không yên, không biết người yêu mình giờ này ra sao, có phải ra trận không, rồi có bị thương hay tệ nhất là hy sinh ở đâu không... Nhưng linh tính chàng mách bảo rằng Sherinda vẫn bình yên, điều đó khiến chàng bớt nghĩ ngợi nhiều.
    Rồi thì chàng lo không biết ở quê nhà, Sherinda sống ra sao, có được hạnh phúc không hay cũng u uất như chàng... Gì thì gì điều chàng lo nhất vẫn là không biết Sherinda đã...có người... chưa, hay nàng vẫn ngốc nghếch đợi "kẻ này" trở lại? Mà hỡi ôi đường về thì còn xa và mịt mờ lắm.

    Trời chạng vạng. Bóng tối mau chóng đổ ập xuống. Tallow hiện đang ở bờ biển AvLee, một nơi cách khá xa thành Rampart và chàng nghĩ ở đây sẽ an toàn hơn là lẩn lút trong rừng.
    Tuy vậy cũng hẳn là không nguy hiểm. Bọn quái mã một sừng cũng thường hay lên bờ kiếm ăn, hoặc một tàu tuần tiễu nào đó có thể bất ngờ quét ánh đèn vào rừng ven biển kiểm tra,... cũng chẳng biết thế nào được.
    Tallow ngồi bên đống lửa nhỏ, nhìn thẳng ra biển. Ngoài kia biển đêm đen kịt ì oạp tiếng sóng vỗ bờ. Chàng đang dùng áo lụa lau lau chiếc mề đay bằng đồng dập của mình. Bây giờ trên người chàng chỉ còn hai thứ quý giá nhất là nó và bộ cung tên mà thôi.
    Nhìn chiếc mề đay, kỷ niệm về những ngày tháng bên Sherinda lại dội về trong ký ức, lòng chàng yêu tinh chợt nhói đau, nỗi tê tái lại ùa về trong tâm thức.
    Nhưng đêm nay không chỉ có cô đơn và bình lặng như mọi khi. Tallow nhanh chóng nhận ra rằng mình không phải là kẻ duy nhất có mặt trên bãi biển hoang vắng này.
    Bằng con mắt tinh tường của loài yêu tinh, Tallow chẳng mấy khó khăn để phát hiện ra một con thuyền ở ngoài xa, đang đi loanh quanh chuẩn bị tìm nơi cập bờ. Tallow lập tức leo lên một cây cao, nấp mình rất khéo giữa những tán cây rậm rạp và kín đáo quan sát con thuyền.
    -Không phải thuyền của AvLee!- Tallow khẳng định chắc nịch với bản thân mình.
    Đó là một con thuyền mang cả buồm đen lẫn buồm trắng: buồm màu đen chìm lỉm giữa màn đêm, làm cho người ta khi trông vào tưởng như chỗ đó không có gì; còn phần buồm trắng hếu thì nổi bật lên như những hồn ma vật vờ trên biển. Trên cánh buồm lớn nhất phía trước thuyền có vẽ hình một con rồng phương Đông bằng mực đen, trông vô cùng đáng sợ. Mũi thuyền nhọn hoắt với những tấm mành chắn tên nhô ra chứng tỏ đây phải là một tàu chiến.
    Trên thuyền hoàn toàn không có lấy một ánh lửa. Đây chính là chi tiết làm Tallow để ý nhất: thông thường không một thuyền trưởng nào ngu dại đến mức để tàu của mình đi trong đêm tối mà không đốt đuốc, trừ phi muốn đâm đầu vào đá ngầm hoặc có âm mưu đổ bộ bí mật vào đâu đó. Con thuyền lạ nhanh chóng cập bờ, êm như ru. Từ trong bóng tối, có thể dễ dàng nhận ra hàng trăm tên phù thuỷ đội mũ chóp, cầm chuỳ, mấy chục mụ người rắn sáu tay và hơn mười gã khổng lồ cầm gươm sét sang choang trong không gian. Đó là thuyền của Bracada, thành Tower.
    Toán quân di chuyển trong rừng với tốc độ tương đối chậm nhưng tuyệt đối không phát ra một thứ tiếng động nào. Chúng di chuyển như những hồn ma giữa rừng đêm đen kịt. Từ chỗ nấp, Tallow có thế nghe thấy rõ tiếng thì thầm nói chuyện của chúng ở ngay dưới chân mình.
    Tên đi đầu, có lẽ là một vị tướng, đang quay lại nói với một người khác:
    -Bao giờ chúng ta tới nơi?
    Người kia đáp lại cũng khẽ khàng không kém, giọng họ chỉ như tiếng lá cây rừng xào xạc mà thôi:
    -Nếu cứ tốc độ này thì chúng ta hoàn toàn có thể tới trước khi trời sáng!
    -Cụ thể là bao lâu?
    -Chắc khoảng độ ba, bốn giờ sáng gì đó! Bây giờ mới chỉ tầm...à... mười một giờ là cùng!- người kia ngửa mặt lên trời nhìn những vì sao, đoán.
    -Hay lắm! Bây giờ chúng ta sẽ đi xuyên qua rừng!
    -Sao ông chắc chắn như vậy?
    -Cách đây 3 năm trong kỳ họp thường niên ở AvLee, tôi đã đi lối đó!
    -Tuyệt! Phen này thành Rampart trung tâm ắt về tay ta!
    Tallow núp trên cây nghe thấy những lời ấy mà bủn rủn chân tay, lạnh toát cả người. Vậy là bọn cao nguyên Bracada đã mò được tới tận AvLee này và chúng chuẩn bị đánh úp thành Rampart.

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 8/6/10
  20. Fire_Witch

    Fire_Witch Space Marine Doomguy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/2/10
    Bài viết:
    5,782
    Nơi ở:
    Tatalia
    Tình thế bây giờ thật là "tiến thoái lưỡng nan": ở cũng không xong, mà đi thì càng chết. Bọn quái vật thành Tower đã tiến gần đến thành Rampart trung tâm lắm rồi, và những người trong thành vẫn chưa hề hay biết gì cả.
    Trong đầu Tallow mơ hồ nghĩ đến một cái trạm ngựa vẫn đặt ở lối vào rừng.
    Bằng những bước đi thoăn thoắt, Tallow di chuyển trong đêm tối nhanh như một con khỉ. Leo trèo vẫn là bản năng của yêu tinh mà.
    Ba giờ sáng. Tallow đến được cái Stable ở cửa rừng, chàng đã bỏ xa đoàn tướng thành Tower một quãng khá dài. Không ngần ngừ lấy nửa giây, chàng yêu tinh đẩy cửa bước vào trong.
    Anh chàng gác trạm đang lơ mơ ngủ khò. Tallow lập tức đánh thức hắn ta dậy và nói:
    -Nguy cấp lắm rồi! Có kẻ sắp sửa tấn công thành Rampart trung tâm đấy! Anh phải về cấp báo ngay mới kịp!
    -Làm sao mà tôi tin được cậu!- anh chàng gác trạm giọng vẫn còn ngái ngủ- Mà cậu là ai?
    -Anh không cần biết tôi là ai! Bây giờ nhiệm vụ của anh là phóng ngựa tới thành Rampart, đưa cho các tướng bức thông điệp này!- nói rồi chàng lấy giấy bút hí hoáy viết vài dòng vắn tắt, dúi vào tay anh chàng kia.
    -Ô hay...
    Tallow lập tức giơ túi tiền ra. Đó là tất cả tài sản bằng tiền mặt mà chàng có.
    -Cái này đã làm anh đổi ý chưa?
    Đỡ lấy túi tiền, nâng nâng trên tay, anh chàng gác trạm nét mặt tươi tỉnh hẳn, cười:
    -Thế thì vô tư! Nhưng mà anh có nghĩ là các tướng sẽ tin tôi không?
    -Thế thì...-Tallow ngập ngừng vài giây, chàng giật lấy tờ giấy và ký tên mình ở cuối rồi nhét vào túi anh kia, nói nhanh- Anh hãy đưa cho một cô nhân mã tên là Sherinda, chắc chắn cô ấy sẽ tin anh!

    Ngay sau đó, bức thư dễ dàng được chuyển đến tận tay Sherinda. Thoạt đầu cô không tin, nhưng ngay sau khi nhận ra đây đúng là tuồng chữ của Tallow, người yêu mình, cô đã tin hẳn. Trong lòng Sherinda vừa vui mừng lại vừa lo sợ. Nàng rất mừng vì người mình yêu dấu vẫn bình yên, nụ cười rạng rỡ và sự hạnh phúc hiếm khi thấy lại xuất hiện sáng bừng trên gương mặt nàng; nhưng trước mắt vẫn còn cuộc chiến đấu... Không chút chần chừ, cô chạy ngay lại báo với vị nữ tướng của mình là bà Kyrre lúc đó đang đứng ở sân trước thành với khá đông quái vật:
    -Thưa ngài! Có tin dữ ạ! Có tướng thành Tower sắp sửa ào sang đây!
    -Cái gì? Sao ngươi biết?- bà Kyrre ngạc nhiên, hỏi lại.
    -Dạ, có người đã báo cho tôi biết! Ngài hãy mau chuẩn bị lực lượng...
    -Vào lúc đêm hôm thế này ­? Ai đa nói cho ngươi?
    Cùng lúc đó thì cha của Sherinda và bà trưởng đoàn ma cây đi tới; họ hỏi:
    -Dạ...Có chuyện gì mà mới tinh mơ đã ầm ỹ lên thế ạ?
    -Con bé này bảo có người nói cho nó biết thành chúng ta sắp bị bọn Bracada tấn công!
    Ông thủ lĩnh nhân mã quay sang nạt Sherinda:
    -Thôi đi! Mày còn gây ra chưa đủ chuyện nữa hay sao? Mày ở trong thành suốt làm sao biết được gì!
    Đến nước này thì Sherinda không thể giấu được nữa. Cô tin những điều Tallow thoong báo là đúng.
    -Thôi được ạ! Con sẽ nói! Chính Tallow đã báo cho con biết! và con xin lấy đầu ra để thề rằng đó hoàn toàn là sự thật!
    Tất cả những người có mặt ở đó đều kinh ngạc. Ông thủ lĩnh nhân mã hét vào mặt cô con gái:
    -Cái gì? Thằng cha yêu tinh đó? Nó vừa ở đây...Với mày à?
    -Không!- giọng Sherinda vẫn đầy mạnh mẽ, không có chút gì là sợ hãi- Anh ấy không về đây, mà nhờ một người gác Stable ở bìa rừng báo lại!- rồi nàng quay sang bà Kyrre, khẩn khoản- Xin ngài hãy mau chuẩn bị....Còn chần chừ nữa sẽ không kịp đâu ạ!
    Một bầu không khí căng thẳng bao trùm lên khắp thành...


    mượn tạm cái hình của Lineage:
    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 12/6/10

Chia sẻ trang này