[Fan Fiction] Wildland

Thảo luận trong 'Thư viện' bắt đầu bởi Fire_Witch, 4/3/10.

  1. Fire_Witch

    Fire_Witch Space Marine Doomguy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/2/10
    Bài viết:
    5,782
    Nơi ở:
    Tatalia
    Trời tang tảng sáng cũng là lúc đoàn tướng Bracada áp sát thành Rampart. Không biết tình hình ở trong đó thế nào.
    -Liệu đã chắc chưa?- bà Rissa (lớp Alchemist) hỏi người cùng thành là ông Dracon (lớp Wizard).
    -Hừm! TẤN CÔNG!!!!- ông Dracon không cần trả lời câu hỏi của bà tướng cùng thành.
    Sau tiếng thét vang của vị tướng, bầy quái vật đông như kiến nhào ra, nhất loạt xông vào thành Rampart. Song chúng chưa kịp định thần thì đã bị toán quân canh thành bủa vây.
    -Thưa thủ lĩnh Dracon! Chúng ta bị kẹp ở giữa rồi!- một tên Titan hét to.
    -Không được cuống! Dàn trận thành vòng tròn mau!- ông Dracon hét; ông ta đang bị "kẹt" giữa một lũ ma cây.
    -Hừ! Làm sao mà chúng biết âm mưu của chúng ta mà chuẩn bị nhỉ!- bà Rissa đứng ở ngoài thành, lẩm bẩm trong sự kinh ngạc.
    Vừa lúc đó thì bọn yêu tinh trên tháp tỉa cung xuống lũ Iron Golem, rụng như sung! Rồi nhất loạt rồng vàng, ngựa một sừng xông ra chiến đấu. Các tướng thành Tower bị bất ngờ, không kịp trở tay.
    -Đỡ đòn của ta này!- bà Kyrre điên tiết, tống một quả phép Lightning Bolt xuống giữa đầu bọn người rắn Naga.
    Lập tức ông Dracon xua bọn Enchanter và Arch Mage của mình ra đập lũ nhân mã của thành Rampart. Không may Sherinda bị một viên đạn phép của chúng bắn trúng, trọng thương!
    May mắn là cha nàng thấy vậy vội vàng lôi nàng ra bên ngoài, chỗ cái First Aid Tent để cấp cứu. Nàng dần dần tỉnh lại và tiếp tục sát cánh bên các anh em quái vật để bảo vệ thành trì thân yêu.
    ..................
    Trận đánh mất hơn nửa ngày mới ngã ngũ. Tuy ở thế bị động nhưng cuối cùng thành Rampart cũng đã chiến thắng. Ông Dracon và bà Rissa bị tóm gọn, đang được tống vào phòng giam để chờ xét sau; có thể họ vẫn được ra trận, nhưng phải đứng trong hàng ngũ AvLee!
    Chiến thắng vẻ vang! Với chiến công này, các tướng thành Rampart càng khẳng định được vị thế và sức mạnh của mình, thâu tóm toàn bộ Erathia chỉ còn là vấn đề thời gian!
    Nhưng riêng với chàng yêu tinh Tallow và nàng nhân mã Sherinda thì còn trăm ngàn các mối lo khác. Từ sau trận đánh với tướng thành Tower, các nhân mã ngày càng quản thúc Sherinda chặt chẽ hơn, không cho cô bước ra khỏi chuồng một giây phút nào, tất nhiên là cha nàng đã chạy chọt để rút tên nàng khỏi danh sách quái ra trận của các tướng. Còn Tallow, chàng ta đã bị giới quái vật phát lệnh truy nã. Điều này thật vô lý, vì chính nhờ chàng báo mà thành Rampart mới tránh được một cuộc tập kích bất ngờ và một thất bại ê chề; nhưng đối với các quái vật, bây giờ chàng thật chẳng khác gì một tên tội phạm nguy hiểm cần loại bỏ.
    Trước tình hình bị ráo riết truy lùng như thế, Tallow đã đi đến một quyết định nhanh chóng nhưng chính xác, và có lẽ là thích hợp nhất trong thời điểm bây giờ, đó là: rời khỏi AvLee!
    Chàng yêu tinh quyết định sẽ rời bỏ mảnh đất rừng biển yêu quý với thành Rampart và người yêu Sherinda yêu dấu; chàng sẽ lên đường đi ngao du thiên hạ, dù rằng trong lúc chiến tranh như thế này đi lang thang là rất nguy hiểm nhưng ở lại thì cũng nào có an toàn gì. Và nơi mà chàng định đến sẽ là...


    Sau đây là những diễn biến chính của trận đánh giữa Tower và Rampart :D:

    [spoil]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG][/spoil].
     
  2. Fire_Witch

    Fire_Witch Space Marine Doomguy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/2/10
    Bài viết:
    5,782
    Nơi ở:
    Tatalia
    II. Eeofol
    Miền Eeofol với thành Inferno nằm ở vùng hoang tàn bên rìa Erathia. Nơi đây vẫn được mệnh danh là chốn "địa ngục trần gian", hay "thế giới bên dưới trồi lên mặt đất"; và thực sự là đúng như thế, bởi "inferno" có nghĩa là "địa ngục". Các tướng lớp Demoniac và Heretic cùng đứng trong một hàng ngũ quân đội với một liên minh chẳng lấy làm dễ chịu gì. Nhưng họ đều có chung một đặc điểm là tăm tối, mỗi người chỉ biết sống trong thế giới của riêng mình và cống hiến hết mình cho sức mạnh và phép thuật. Về quái vật của miền, ở đây hoàn toàn không có quái bay được, mà chỉ có những tên quỷ sử biết kiểu di chuyển "độn thổ" mà thôi. Chúng đánh rất khoẻ, và là một nỗi khiếp sợ đối với tất cả các miền khác.
    Khi Tallow mới đến đây, chàng cứ tưởng đã là chiều tối, mặc dù rõ ràng là chàng biết bây giờ mới là giữa trưa. Hỏi ra mới biết ở vùng này mặt trời không bao giờ lặn cả, lúc nào cũng là hoàng hôn và bóng tối đỏ quạch thì bao trùm lên khắp miền. Quả là một nơi đáng sợ.
    Trời quá nóng nực, Tallow cởi phăng áo giáp, chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi làm bằng vải lụa mỏng màu trắng. Nhưng để tránh bị soi mói, tốt nhất là cứ phải cố mà chụp cái mũ lên đầu để che đi đôi tai yêu tinh cái đã.
    Ngồi vào một quán nước vỉa hè, Tallow nhìn quanh quất để xem có gì bất thường hay không. Trong quán không có ai, nhưng vào sau Tallow còn có hai ông khách nữa- có lẽ là dân bản địa, họ vào mua một ít thuốc lá cuộn rồi đi ngay.
    Bây giờ Tallow mới nhìn kỹ bà bán hàng. Đó là một bà già với gương mặt nhăn nheo, đầy những nốt ruồi. Bà ta thật xấu, nếu không muốn nói là xấu xí thậm tệ; có lẽ ở vùng này, ai ai cũng đều như thế cả.
    -Cậu dùng gì?- bà già bán nước hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tallow.
    -Ừm...Cứ cho chén nước đi!- Tallow đáp ỡm ờ, mắt lại phóng về phía thành Inferno.
    Thành xây trên một gò đất cao. Trong thành vang lên những tiếng gươm giáo loảng xoảng, tiếng kêu tru tréo của mấy con quái vật, cách xa đến thế mà cũng vẫn còn nghe được. Từ trên nóc toà thành chính đã xây hoàn chỉnh, một cột khói lưu huỳnh lấp lánh bay lên trời, tạo thành một đám mây lơ lửng; trông từ xa thành như một con tàu lớn làm bằng đá với những lớp tường rào bao quanh.
    -Từ xa mới tới hả?- bà già lại lên tiếng.
    Tallow giật mình. Chàng biết dân Eeofol tinh lắm, lại còn đáng sợ nữa. Có dấu cũng chẳng được, chàng đành nói thật:
    -Vâng! Tôi là dân AvLee!
    -Nghe chất giọng lơ lớ của cậu là tôi biết liền! Hồi trẻ tôi còn lạ gì AvLee!
    -Bà từng ở đó rồi à?
    -Đúng, nhưng mà lâu lắm rồi! Ông nội tôi là dân AvLee chính gốc đấy!
    Cứ như đang ngồi giữa chợ âm phủ với cái nóng hầm hập và những cột nham thạch thi thoảng lại phụt lền từ dưới đất, Tallow khẽ rùng mình rồi tiếp tục câu chuyện:
    -Bà có biết chỗ nào cần người không? Tôi đang kiếm việc!
    -Ra cậu không phải là dân du lịch?- bà bán nước dò hỏi.
    -Tôi là dân du cư!- Tallow nói dối, hy vọng bà già không tìm hiểu thêm.
    -Thế à! Nhưng mà cậu là dân miền khác, khó đấy! Cậu cũng biết là bây giờ đang chiến tranh...
    Bà già vừa nói đến đấy thì đoàn quái vật thành Inferno do một vị tướng lớp Heretic chỉ huy ào ào phóng qua, cát bụi bay mù mịt, bám đỏ quạch vào các hàng quán bên đường.
    -Đấy!- bà bán nước chỉ tay, nói- Đó là ông Zydar, một người theo dị giáo! Cả tuần nay ông ta cứ luẩn quẩn quanh thành, chờ có đủ tiền mua quân rồi mới ra trận được!
    -Bộ miền mình mới làm việc gì tốn nhiều tiền lắm?
    -Ừa! Cạn kiệt tài nguyên mua 2 con Azure!
    Nghe đến đấy, chàng yêu tinh bỗng giật mình. Eeofol mua được rồng vô địch rồi ư? Vào lúc thế trận sắp ngã ngũ, chỉ cần một con là đã có thể thâu tóm thiên hạ rồi. Tallow nuốt nước bọt đánh ực, chàng nghĩ đến chuyện hai con rồng ấy cùng đội quân tội lỗi của thành Inferno tả xung hữu đột vào giữa thành Rampart...
    -Hưực! Thế...thế tình hình ở đây sao rồi?- Tallow vặn vặn nắm tay, giọng đã có phần hơi lạc đi.
    -Cũng không tệ! Bốn thành! Hai Inferno, một Conflux, một Stronghold!
    Tallow không nói gì thêm, chàng lập tức trả tiền nước, đứng dậy rồi đi thẳng.
    Trời về chiều, ấy là theo giờ thực tế, chứ còn ở đây thì lúc nào mà chẳng là chiều. Bầu trời đã u tối lại càng trở nên đen tối hơn. Cái nóng nực hôi hám của chốn địa ngục khiến ai cũng đều phải khó chịu.
    Tallow đi dần đến cuối chợ. Chỗ này lác đác lẻ tẻ vài quán hàng rong, người đi lại cũng ít. Chàng chọn một phiến đá tương đối sạch sẽ ngồi xuống nghỉ ngơi.
    Đang định giở bình nước ra uống thì chợt Tallow nghe thấy có tiếng cười ở đằng sau. Chàng giật mình quay lại và trông thấy một tên ma nữ. Choáng váng! Đó là một con bé có nước da hồng như than đượm, với đôi cánh dơi to tướng ở phía sau lưng. Lát sau có thêm 3,4 con rồi nguyên cả bầy gần chục đứa kéo tới.
    Bọn chúng đều ở trần, trên người chỉ mặc độc một chiếc quần tết bằng lá ở bên dưới. Bên trên là những bộ ngực khủng bố ngồn ngộn chẳng thèm che đậy. Tallow lùi lại phía sau, chàng thận trọng không để cho mắt mình nhìn thấy bộ dạng hở hang của bọn ma nữ. Chàng nắm chắc chiếc túi của mình, hét lớn:
    -Mấy cô muốn gì?
    Bọn ma nữ cười khúc khích, giọng cười của bọn chúng mới khả ố và đáng ghê tởm làm sao.
    -Khé khé khé! Tự nhiên ở đâu chui ra một anh chàng đáng yêu đến thế này nhỉ!
    -Ừ! Bữa nay chị em mình lại được một bữa "lên tiên" rồi!
    -Khục khục! Để chị, để chị!
    Một tên ma nữ có vẻ là đầu đàn đáp xuống đất, tay nắm vào cạp quần chuẩn bị cởi ra. Tallow lại hét lên:
    -Đồ ma quỷ! Lùi lại!
    Tallow dứ dứ bộ cung tên. Chàng cố làm cho lũ ma nữ sợ nhưng vô ích, chúng biết chàng không có đủ tên để hạ hết chúng.
    Đúng lúc cả bầy con gái chuẩn bị lao vào Tallow thì..."Phập"! Con bé đứng cuối bị một mũi giáo không biết từ đâu bay đến đâm xuyên người, thòi từ đằng sau ra trước. Nó hét lên một tiếng rồi đâm nhào xuống đất, chết tươi, máu lênh láng cả ra mặt đường. Tiếp theo là 2, 3 con nữa bị tên bắn trúng cổ, rơi xuống đất giãy giụa, kêu la. Được một lúc thì lăn ra chết. Đám còn lại thấy thế hoảng quá, nháo nhào bay mất, không kịp thu hồi xác đồng bọn.
    -Đừng sợ!- một giọng nữ vang lên; đó là bà Fiona, một nữ tướng lớp Demoniac, là một con người nhưng lại sống giữa các quỷ thần và demon ở thành Inferno.
    -Ngươi là ai?- bà Fiona tiếp.
    Tallow vẫn còn hơi hoảng hốt và kinh ngạc, nhưng rồi chàng cũng lấy lại được bình tĩnh:
    -Thưa bà, tôi là một yêu tinh (nói đến đây chàng hơi ngập ngừng một chút, dù gì thì cũng vẫn phải đề phòng)! Tôi tản cư từ miền khác tới...
    Rồi chàng quay lại nhìn mấy cái xác ma nữ nằm chết ở giữa đường với ánh mắt nghi ngại.
    -Đó là bọn Succubus, gọi nôm na là nữ yêu quái ấy mà! Dạo gần đây chúng nó không hiểu từ đâu đến đông lắm! Bọn chúng rất dâm dục và bệnh hoạn, thường dụ dỗ để ăn nằm với đàn ông rồi sau đó giết cứng, ăn tươi nuốt sống! Bọn ta đang tính thu phục chúng về làm commander đây!
    Tallow vâng dạ vài câu với vị nữ tướng rồi rút thẳng. Lỡ đâu bà ta lại đùng đùng xuất hiện với mấy con quái vật để tiêu diệt quái lang thang thì sao... Ở đây là lúc nào cũng phải đề phòng.
    Có lẽ thấy loanh quanh ở chốn địa ngục này chẳng có kết quả gì mà có khi lại còn oan mạng như chơi, chàng yêu tinh Tallow quyết định sẽ đi đến nơi khác, an toàn hơn và hứa hẹn hơn.
    Nhưng đi đâu bây giờ? Biết đi đâu khi mà ở đâu cũng có chiến tranh liên miên (thì đang "war of the world" mà). Bracada thì chắc chắn là không được rồi, vì bọn họ vừa mới bị dân AvLee đánh cho tơi bời xong, đến đó khác nào tự nộp mạng; Krewlod, Enroth thì không xong vì xa quá; Nighon thì còn nguy hiểm hơn là ở đây! Thôi thì sang Tatalia vậy?
    Tallow ra bến tàu xếp hàng. Cũng có khá nhiều người đi di cư; phân nửa trong số họ là dân Eeofol, còn lại là những người từ nơi khác đến như chàng, chuẩn bị đi sang nước thứ ba kiếm sống. Họ đều bộn bề với vợ con và những túi hành lý to nặng, xếp hàng để chờ được lên một chiếc tàu hoặc một chiếc xe nào đó đi tha hương.
    Đến lúc rút tiền ra mua vé thì...Hỡi ôi! Chàng chẳng còn đủ tiền để mua nổi một chiếc vé hạng bét dù là để đi trong miền! Và thế là chàng đành phải cuốc bộ ra khỏi vùng đất!
    Tallow lê bước trên con đường đầy bụi đất. Chàng cứ đi, cứ đi mãi, mong sớm ra khỏi cái vùng đất điên loạn này. Con đường cứ dài hun hút, trải trên những miền đất hoang vu không bóng người. Và những lúc như thế, chàng lại nhớ đến Sherinda, cô nhân mã của cuộc đời chàng; tim chàng lại nhói nhau.
    Mặt trời đã khuất dần sau những gò đất nhấp nhô. Chàng yêu tinh mừng thầm vì cuối cùng mình cũng đã ra khỏi cái miền đất Eeofol tội lỗi đáng sợ.
    Nhưng nỗi vui mừng đó chẳng kéo dài được bao lâu vì miền đất chàng vừa mới đặt chân đến đây, miền đất đang xuất hiện trước mắt chàng đây, trông còn hoang vu chết chóc và u ám hơn nhiều!
    Khắp nơi rải rác xương trắng của người và thú vật, lác đác có vài ngôi mộ con con, cây cối thì chết khô đồng loạt... Bầu trời u tối và trải đầy mây đen, là là xuống sát mặt đất... Nơi đây chẳng có vẻ gì của sẽựsống.
    -Mình đang ở đâu đây?- Tallow nhìn ra cảnh vật chết chóc, tự lẩm bẩm với chính mình.
    Một bộ xương trắng nằm dưới đất ở ngay bên cạnh cậu chợt cất tiếng nói:
    -Deyja! Cậu trai ạ!
     
  3. Fire_Witch

    Fire_Witch Space Marine Doomguy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/2/10
    Bài viết:
    5,782
    Nơi ở:
    Tatalia
    III. Deyja
    Trước khi chúng ta bước vào cuộc phiêu lưu ở miền đất mới của chàng yêu tinh Tallow, có lẽ phải ghé qua xem tình hình ở thành Rampart đã. Sau trận đánh quyết tử với các tướng thành Tower, hôm nay đoàn tướng và quái vật thành Rampart mới có dịp nghỉ ngơi để lấy lại sức chuẩn bị cho những trận chiến tiếp theo.
    Nhạc hội trong chuồng nhân mã tưng bừng. Đó là đám cưới của Lika. Chồng cô là một nhân mã ở thành lân cận. Trong bộ đồ cưới màu trắng, Lika thẫn thờ lê bước theo gót bố mẹ đi chúc tụng các anh em, trong lòng không có một cảm xúc. Cô đi lướt qua chỗ Sherinda, cố ý làm ra vẻ không nhìn thấy nàng. Sherinda ái ngại nhìn theo Lika khi cô bạn cùng người chồng mới cưới được hai nhân mã người hầu dẫn vào buồng.
    Cách đấy mấy hôm, bà chị của Sherinda là Guinye cũng lên xe hoa về nhà chồng; đó là một lễ cưới chóng vánh được tổ chức ngay trên chiến trường, giữa bộn bề gươm giáo. Guinye kết duyên cùng một anh chàng cùng thành theo ý nguyện của cha mẹ là ông thủ lĩnh nhân mã. Bây giờ cô đang đợi có mang.
    Sherinda nhìn thấy những cảnh ấy mà thấy xót xa vô cùng. Cô đau xót cho những người chị, người bạn gái đã phải từ giã cuộc đời tự do, từ giã tuổi thanh xuân mơn mởn, để theo gót người ta về nhà chồng, để hiến dâng thân mình cho những người đàn ông xa lạ mà họ không hề yêu, thậm chí chưa từng gặp mặt. Đau đớn hơn là khi Sherinda tự ngẫm đến bản thân mình. Hằng ngày, cô vẫn phải chịu những lời nói mỉa móc, cay nghiệt của cha mẹ, rằng cô chỉ là đồ bỏ, đồ yêu đương lăng nhăng mù quáng, đồ cứng đầu ngu ngốc... Sherinda đang phải sống một cuộc sống tồi tệ và tăm tối, bức bách không lối thoát. Lâm vào tình cảnh ấy, liệu có mấy người đủ sức chịu đựng mà vượt qua nổi? Cô đang trông đợi vào điều gì? Đang chờ Tallow ư? Hay là chờ vào một phép màu nào đó? Rút cuộc rồi tất cả chuyện này sẽ đi về đâu? Liệu có một cái "tương lai tươi sáng" nào không, hay rồi cuối cùng cuộc đời cô cũng lại chìm vào quên lãng như bao quái vật thời đại khác?
    .................
    Kỳ thực mà nói thì trông Deyja còn đáng sợ và chết chóc gấp mấy chục lần Eeofol! Mảnh đất của ma quỷ và những oan hồn mà lại. Nhưng ít nhất thì ở đây cũng không tội lỗi mà chỉ đen tối thôi. ở Deyja không có sự kinh tởm mà chỉ đầy ai oán đau thương.
    Nhưng quái đản là nơi mà Tallow đặt chân đến lại là vùng mà dân thành Inferno đã chiếm đóng, vì thế nên khắp nơi toàn là bọn quỷ địa ngục đi lại nhởn nhơ. Chàng đành phải vừa đi vừa hỏi đường để tới hai thành Necropolis lân cận.
    Suốt cả dọc đường đi, đi đến đâu Tallow cũng bị những ánh mắt của dân địa phương soi mãi. Dù có chụp mũ kín tai thì cái vẻ trắng trẻo và "con người" của chàng cũng đủ để người ta nhận ra giữa đám đông ma quỷ và người quái dị.
    -Xin hỏi...Đường này có phải dẫn tới thành Necropolis của Deyja?- Tallow ghé vào một quán nước bên đường, hỏi.
    Lão bán hàng nhìn Tallow bằng một ánh mắt khiếm nhã quét từ đầu đến chân chàng rồi đáp dửng dưng:
    -Không biết!
    -"Bán cho tôi chai nước"!- Tallow nói.
    -À...Đi hết con đường này, gặp một cái hố chôn người tập thể thì quẹo trái, hai cây số là tới nơi!
    Rời khỏi khu chợ ma quỷ, Tallow hít một hơi dài để lấy lại...nắm vía và chuẩn bị tinh thần sẽ phải "đối mặt" với lũ hồn ma bất chợt xuất hiện trên đường đi.
    Chẳng mấy khó khăn mà Tallow tìm được đến thành Necropolis trung tâm mới của Deyja. Ở đây chỉ có sáu vị tướng đang hoạt động, năm trong số họ là của lớp Necromancer, còn lại một người là ông Vokial, một tướng chúa ma cà rồng của lớp Death Knight. Ban đầu họ thấy có người mới đến thì cũng đề phòng, nhưng rồi thấy Tallow hiền hoà, không có vẻ là một mật thám xấu xa, họ cũng rất niềm nở đối với cậu.
    Trong thành, chắn ngay phía trước là khu nghĩa địa rộng khủng khiếp và hàng bia đá.
    Những ngôi mộ cũ nát, chẳng ai hương khói từ đời nào lố nhố, đổ nát nằm ngổn ngang trước cổng thành.
    Phía dưới chân toà Capitol là một đống xương người, xương thú vứt bừa bãi, chất đống cao ngang đầu.
    Quái vật ở đây toàn thuộc loại undead, chúng không chết-vì-đã-không-dưới-một lần-chết.
    Mỗi con quái vật ở đây đều đầy thù hận. Chúng không nói với nhau câu gì bao giờ cả. Có lẽ bởi phần lớn chúng đều đã chết một cách rất đau đớn. Cứ mỗi lần có người chết, thây họ lại được vứt vào trong Cursed Temple và khi những cái thây đó rữa nát toàn bộ, chúng trở thành những con Skeleton và Skeleton Warrior.
    Đội mồ sống dậy là Wight và Wraith; không ai nhìn thấy phần bên dưới của chúng bao giờ, vì chúng hoàn toàn không có chân; những con quái vật này vẫn còn giữ được bản chất là...thích ngủ trong các nấm mồ và dạo chơi cùng các linh hồn lang thang.
    Nằm dựa vào vách núi phía bên phải thành là Dragon Vault- một đàn tế xác, chính xác hơn thì là một hầm vòm hoang phế, xương máu văng tứ tung.... Mỗi một con rồng khi chết, đều bị đặt lên đàn tế, đốt bó đuốc "xua hồn" rồi bị nhét xác vào hầm vòm để từ từ phân huỷ. Sau một thời gian, những nắm xương còn lại sẽ sống dậy, được gọi là "Bone Dragon" còn hồn rồng thì trở thành "Ghost Dragon". Trong số những con quái vật này, có con trước đây từng là Black Dragon, Gold Dragon, thậm chí là cả Azure Dragon! Nhưng tất cả đều đã chết...
    -Ngươi đến đây hẳn là phải có chuyện?- người tiếp Tallow là Xsi, một nữ thầy đồng trong dáng vẻ thi hài xương xẩu; gương mặt bà ta kinh dị đến mức chàng không dám nhìn thẳng vào.
    -Dạ! Xin các ngài đừng lo lắng, tôi chỉ là một gã yêu tinh lang thang, vì không có chốn nương thân nên mới phải đi khắp nơi kiếm việc!- Tallow đáp, giọng cố tỏ ra bình tĩnh nhưng thực chất cậu ta đang rất run sợ trước những vị tướng xa lạ này.
    Đúng lúc đó thì..."Choang!"! Một người trong trang phục áo choàng kín mít phi ngựa thẳng vào trong toà Capitol rộng hoác, cầm kiếm chém lung tung vào các cột sắt. Theo sau bà ta là một người nữ nữa với cái mũ chụp đầu to tướng, cũng lao theo phóng giáo bừa.
    -Trời đất ơi!- Tallow hét lên khi hai người kia xáp vào đánh nhau ở gần chỗ mình.
    -Thôi! Thôi! Hai bà!- ông Vokial hét to- Bây giờ không phải là lúc đánh nhau!
    Hai tướng nữ dừng kiếm. Họ quay lại nhìn các vị tướng cùng thành rồi ném một cái nhìn nghi ngại về phía "kẻ mới đến" Tallow.
    -Hắn là ai?- một người bỏ bịt mặt ra, bà ta là Vidomina, một tướng phép thuật thành Necropolis. Bà ta đang lườm Tallow bằng con mắt dữ tợn.
    -Không có gì! Nó muốn gia nhập chúng ta ấy mà?- bà Xsi trả lời như một câu hỏi.
    -Accept bao nhiêu?- đến lượt người kia lên tiếng, đó là bà Septienna, cùng lớp với bà Vidomina.
    -Không tốn xu nào!
    -Ở đâu?- bà Vidomina nói, ngôn từ rất tiết kiệm.
    Không cần đợi câu trả lời, hai người tiếp tục xáp vào đánh nhau tiếp. Lần này họ gọi cả quái vật và giở cả phép thuật ra.
    Tallow nhận ra rằng không giống như những tướng khác ở đây, hai người đó là human, thực sự! Thì ra nguyên nhân của vụ lộn xộn từ nãy là như thế này: bà Vidomina vốn là tướng chuyên phép gọi hồn, tức là "giỏi" nhất ở đây, đáng lẽ phải được chọn làm tướng ra trận sớm nhất. Thế nhưng bà ta không phải là người gốc Deyja mà vốn là một nhà giả kim của Bracada, vì thế ở đây bà không được trọng vọng. Bất mãn với việc Septienna chỉ là một người chuyên phép vớ vẫn mà được tác oai tác quái, hai bà đã tuyên chiến với nhau. Như vậy là trong nội bộ thành Necropolis cũng đã có mâu thuẫn.
    Ông Vokial hỏi Tallow:
    -Người bảo mình đã từng bị tống cổ ra khỏi thành Rampart hả?- ông cố tình nhấn mạnh hai chữ "tống cổ".
    -Dạ?- Tallow ngước nhìn lên, lộ rõ vẻ lo sợ; chàng ngập ngừng- Vâ...âng...Đại để là thế ạ...
    -Tức là ngươi muốn chống lại bọn AvLee?
    Gương mặt của các vị tướng đứng đối diện lúc này thật nham hiểm. Tallow chợt thấy lạnh toát sống lưng; một cơn ghê sợ cực điểm xuyên thẳng từ đỉnh đầu đến gót chân chàng.
    Bất chợt, một con Power Lich (quái cấp 5 nâng cấp) hớt hơ hớt hải chạy xộc vào trong toà Capitol, hét tướng:
    -Nguy rồi! Nguy rồi thưa các tướng!
    Mấy tên Skeleton cầm giáo đứng gác ở cửa thấy thế giơ giáo chặn lại:
    -Sao ngươi vô lễ thế hả! Các tướng đang nói chuyện!
    -Bỏ ra, ta phải vào!- con Power Lich nói to- Có tin cấp báo về bọn tướng địch!
    Bên ngoài kia, đoàn tướng thành Rampart do bà Mephala chỉ huy với hàng ngàn con quái vật đang bao vây kín đặc dưới chân thành Necropolis. Hành động bất ngờ khiến các tướng thành ma không kịp trở tay, hay biết gì.
    -Gay rồi! Bọn chúng có hơn 500 nhân mã, 200 yêu tinh, gần 100 Silver Peagsus và mấy chục con Gold Dragon! Nâng cấp hết rồi!- một con Black Knight báo cáo lại với các tướng.
    -Hừ! Làm thế quái nào mà bọn chúng lại hành động xuất quỷ nhập thần thế được nhỉ?- bà Vidomina đứng ở cửa sổ ngó ra bên ngoài, nhìn xuống thấy đoàn lực lượng hùng hậu của thành Rampart, đã có vẻ lo sợ.
    Tallow cũng nhao ra cửa, lẩm bẩm:
    -AvLee ư?
    Lập tức tất cả các ánh mắt đổ dồn vào chàng yêu tinh đang đứng lơ ngơ ở đó. Một người chỉ tay vào chàng, hét:
    -Là nó đấy! Chính nó là nội gián!
    Tallow ớ người ra. Thực sự thì chàng không hề hay biết chuyện này! Và trước khi Tallow kịp định thần xem chuyện gì vừa xảy ra thì các tướng thành Necropolis đã hô hào xông vào bắt cậu ta.
    -"Khử" nó chứ các ngài?- một con ma cà rồng tóm tay Tallow, quặt ra đằng sau. Nó hỏi các tướng, để lộ ra những chiếc răng nanh hút máu sáng loá.
    -Không! Không có thời gian! Tạm thời cứ nhốt nó vào trong Blacksmith cái đã! Nhớ canh gác cẩn thận đấy!
    Nói rồi, chỉ trong nháy mắt, Tallow bị một lũ ma quỷ trói chặt tay chân, quẳng vào trong Blacksmith. Chàng rùng mình khi thấy xung quanh mình là những bình máu đỏ tươi tanh lòm lòm.
    Phía bên ngoài, tình hình đang vô cùng căng thẳng. Các tướng thành Necropolis đã chuẩn bị xong lực lượng: 486 con xương, 37 con Zombie, 78 con kị sỹ, 16 con rồng ma... Đoàn quân do ông ma cà rồng Vokial chịu trách nhiệm chỉ huy, tất cả đã sẵn sàng "tiếp đón" bà Mephala thành Rampart.
    Xung phong!!! Đám quái vật do hai vị tướng cầm đầu ào ào xông vào nhau. Lũ Gold Dragon ra tay trước, chúng bay lên khạc hơi lưu huỳnh vàng vào bọn Dread Knight. Liền sau đó, bọn kị sỹ phản công lại gấp đôi damage, làm mấy con rồng chết tại chỗ. Bà Mephala bắt đầu giở phép thuật ra; bà dồn hết lực tung chưởng Implosion nổ trên đầu lũ Power Lich, chịu không nổi bọn chúng lăn ra chết như ngả rạ. Đôi bên càng chiến đấu càng hăng.
    Tuy thành Necropolis có lực lượng mỏng hơn thành Rampart nhưng lại đánh cực khoẻ, thành thử số lượng quái vật hai bên chết ngang nhau. Khắp chiến trường bây giờ la liệt xác chết và xương trắng, máu me tứ tung, lũ quái còn sống thì xông vào nhau đánh bừa chẳng còn phân biệt đúng sai gì; các tướng thì thi nhau giở hết những chiêu phép thuật mà mình có ra. Khung cảnh hết sức hỗn loạn.
    -Không biết Sherinda có ở trong đó không nhỉ?- Tallow nằm trong Blacksmith, ngó qua ô cửa thông gió ra ngoài nhưng vì vướng bãi mộ trước thành nên chẳng nhìn thấy gì cả.
    Trái tim chàng yêu tinh xốn xang. Chàng cảm nhận Sherinda ở đâu đó gần, rất gần đây.
    Và chàng đã linh cảm đúng! Hiện tại nàng nhân mã đang có mặt trong đội quân của bà tướng ranger, đang ở trên chiến trường!
    Sherinda cùng các anh chị em nhân mã khác nhất loạt cầm giáo xông lên chặn lũ ma cà rồng nâng cấp đang bay vè vè trên đầu, mở đường cho các War Unicorn chạy lên đập bọn Ghost Dragon. Cần phải rất cẩn thận khi đánh bọn này, chúng mà cào cho một phát thì cứ phải gọi là máu tuôn rơi!
    Bên phía ông Vokial chỉ còn lại có 5 tên kị sỹ, trong khi bà Mephala vẫn tới tởn 6 con Gold Dragon và nhiều quái khác. Đáng lẽ ông có thể xin rút quân, hoặc đầu hàng, nhưng lòng kiêu hãnh không cho phép ông làm như vậy. Và ông đã anh dũng sát cánh bên những con quái vật của mình cho đến giây phút cuối cùng.
    Chiến thắng! Vậy là miền Deyja đã bị xoá sổ hoàn toàn. Từ nay các thành Necropolis đều thuộc về AvLee, miền hoang dại sắp sửa lên đến ngôi bá chủ thế giới.
    Ngọn cờ hình silver unicorn đã được cắm trên nóc thành Necropolis thay cho lá cờ hình đầu lâu trước đây. Từ nay Deyja đã là thuộc địa của AvLee, về cơ bản là vậy!
    Tallow khó khăn lắm mới thoát khỏi được cái Blacksmith ghê rợn đầy máu me và bò lên một gò đất cao phía sau toà thành chính. Chàng đứng từ trên cao nhìn xuống và sửng sốt: khu thành mới vừa đấy mà giờ đã tan hoang, nó vốn dĩ đã đáng sợ mà bây giờ còn đầy vẻ chết chóc. Một nỗi kinh rợn ngập tràn chàng.
    Nhưng sửng sốt hơn là trong đám tàn quân kia, Tallow đã nhận ra nàng- dù nàng có đứng lẫn trong ngàn vạn nhân mã hay quái vật khác, chàng vẫn dễ dàng nhận ra được. Phải, Sherinda đang đứng ở đó, nàng trông khoẻ mạnh và dũng mãnh vô cùng, không còn như xưa nữa. Bất giác Tallow hét to lên, tiếng hét như hoà vào với gió rít não nề:
    -Sherindaaaaaa!
    Nàng nhân mã giật mình nhìn lên. Nàng nghe thấy tiếng gọi đó không phải bằng tai, mà là bằng tri giác. Trong một thoáng chốc nàng gọi với theo:
    -Tallow!
    Nhưng tiếng hô xuất quân trở về của bà Mephala đã át đi tất cả. Đoàn quái vật đông đảo lập tức quay gót trở về, bỏ lại sau lưng khu thành trì đổ nát tan hoang.
     
    hardy thích bài này.
  4. Fire_Witch

    Fire_Witch Space Marine Doomguy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/2/10
    Bài viết:
    5,782
    Nơi ở:
    Tatalia
    Lâu lắm mới post....... Cái truyện này viết lâu lắm rồi nên đôi chỗ có hơi dở........

    IV. Krewlod
    Hôm nay trời đẹp quang đãng. Tallow đang đi trên con đường trải sỏi rộng thênh thang. Chàng vừa đặt chân tới một miền đất mới: Krewlod- mảnh đất của đá và đất của thành Stronghold.
    Nơi đầu tiên mà Tallow đến, cũng như khi chàng tới những miền khác, vẫn là khu chợ. Chàng tin mình có thể kiếm được một cái gì đó ở đây.
    Vùng mà chàng tới không sầm uất lắm. Cũng phải, vì đây là khu vực gần giáp ranh với miền đầm lầy Tatalia, tức là vùng xảy ra chiến tranh ác liệt nhất. Chẳng những phải hứng chịu hậu quả từ những trận đánh quyết liệt của các tướng hai miền, mà ở đây còn thường xuyên bị bọn giặc cướp từ trên vùng cát hoang tràn xuống cướp phá. Bọn chúng cướp bóc, trấn lột của nhân đân, xông vào tận nhà người ta đốt phá, ngang nhiên cưỡng hiếp phụ nữ giữa đường phố... Loạn thử hỏi ở đâu hơn chốn này?
    Tallow đang đi bỗng thấy có đám đông phía trước. Tụ tập ở đó toàn là dân thường nên chàng nghĩ chắc không có gì nguy hiểm, liền đi tới đó xem. Ngồi ở giữa vòng tròn người, dựa vào gốc cây dừa là một người đàn bà trẻ măng, mặt mũi bầm tím như vừa bị thụi giữa mặt. Đang đỡ chị ta là một mụ trung niên mặt mày cau có, bà ta liên tục lẩm bẩm chửi rủa:
    -Ông mà biết đứa nào giật túi gạo của nhà ông thì ông đập cho bằng chiết!
    Tallow đoán có một bọn cướp nào đã vừa xuống đây tấn công người phụ nữ để cướp của. Chàng sợ ở lại sẽ lôi thôi nên đi thẳng.
    Tallow định bụng sẽ vào thành Stronghold xin việc nhưng lại sợ giống như ở thành Necropolis người ta tưởng nhầm là gián điệp nên lại thôi. Chàng đành tìm vào một quán trọ ven đường.
    -Chào ông chủ!- Tallow lên tiếng khi bước vào trong.
    Ông chủ quán đang lúi húi quét dọn dưới sàn, thấy có người vào thì ngẩng lên đáp:
    -Cậu cần gì?
    Tallow thẳng thắn trình bày:
    -Tôi là dân từ xa đến! Tôi muốn tìm việc!
    Ông ta nhìn Tallow nghi ngại (biết ngay là lại thế mà!), đáp:
    -Tìm việc thì phải tới các xưởng hay các trại lính chớ, sao lại vào quán trọ?
    -Chẳng là tôi chưa có chỗ ăn nghỉ...-Tallow giãi bày.
    -Xin lỗi! Chỗ chúng tôi chật rồi!- tay chủ quán đáp gọn lỏn rồi lại chúi vào cái chổi tiếp tục quét dọn.
    -Ơ...
    Tallow biết rõ là ông ta nói dối. Sở dĩ như vậy là vì đang có chiến tranh, không ai muốn cho dân ngoại bang vào tá túc, sợ lỡ có chuyện gì vạ lây. Nhưng rồi có lẽ thấy bộ dạng anh chàng yêu tinh tội nghiửp quá, ông chủ quán chỉ cho cậu chỗ khác:
    -Thôi thế này! Cậu đi về phía kia khoảng 5 cây số, có một nhà trọ do một người AvLee làm chủ! Chắc cậu là người ở miền đó sẽ dễ ăn dễ nói hơn! Thế nhé, cậu cũng phải hiểu cho chúng tôi!
    Tallow đành quay ra, đi theo lối mà ông chủ nhà trọ bảo. Chàng mệt và đói đến độ chẳng còn suy nghĩ được gì.
    -Này! Dạo này bà chủ nhà trọ đó ốm yếu lắm nên không biết còn mở cửa hàng không nữa!- ông chủ trọ nói với theo.
    Mặc kệ, Tallow vẫn cứ cắm cúi bước. Bây giờ chàng như con chim di trú bay lạc đàn, vô phương hướng, vô vọng giữa đất xa xứ lạ.
    Trời đang trở lạnh. Tuyết lất phất rơi trên những tảng đất khô khốc. Mùa đông năm nay đã về...
    Sau một hồi cuốc bộ nhừ cả chân, cuối cùng chàng yêu tinh cũng đã tới được nơi mà ông chủ hàng đã bảo. Chàng nhanh chóng nhận thấy "cái nhà trọ" thực chất chỉ là một cái chuồng ngựa không hơn không kém. Nhưng lúc này mệt mỏi quá rồi, chàng cứ gõ cửa bừa. Bây giờ chỉ có mong được đặt lưng xuống mà nghỉ thôi.
    Thò đầu ra cửa là một câu thanh niên trẻ măng. Cậu ta hỏi một câu không- thể- bình- thường hơn được:
    -Anh cần gì?
    -Tôi muốn thuê trọ!- Tallow trả lời, chàng giơ chiếc túi ra để chứng tỏ mình là dân xa nhà.
    -Xin lỗi! Nhà tôi có người ốm, bữa nay không cho khách trọ đâu!
    Nỗi thất vọng lại xâm chiếm Tallow. Chàng đang mệt mỏi quay bước trở lại thì chợt có tiếng nói xen lẫn với tiếng ho húng hắng vọng từ trong nhà ra:
    -Cứ cho khách vào đi! Ngoài trời tuyết rơi lạnh lắm!
    Cậu thanh niên vội vàng chạy vào trong, không kịp đóng cả cửa. Cậu ta nói to:
    -Bác! Bác không sao đấy chứ?
    Qua khe cửa, Tallow nhìn rõ thấy màu lông nâu và cái đuôi ngựa của cậu ta.
    Đó là nhà của nhân mã!
    Tallow bước vào trong. Chàng nhìn quanh quất... Cậu nhân mã bảo Tallow:
    -Xin lỗi, ở đây không có nước nóng cho anh tắm rửa! Để tôi mang đồ ăn lên cho anh nhé?
    -Chậc! Không sao!- Tallow tặc lưỡi, đáp- Bây giờ tôi chỉ cần nghỉ ngơi thôi, cảm ơn cậu!
    Rồi Tallow nằm xuống ổ rơm. Nhưng không hiểu sao chàng không sao ngủ được mà cứ thao thức suốt. Tallow ngồi dậy, dựa vào bức vách bằng nứa, đưa tay lên đầu bỏ chiếc mũ trùm ra.
    Ngạc nhiên về đôi tai đặc biệt của Tallow, cậu nhân mã trẻ tới bắt chuyện với chàng, ban đầu cũng có vẻ hơi dè dặt:
    -Anh...là...yêu...yêu tinh à?
    Một thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi Tallow cũng vui vẻ đáp lại:
    -Đúng vậy! Còn cậu chắc chắn là nhân mã, cùng quê với tôi?
    Cậu thanh niên lặng im không nói gì.
    -Gia đình cậu chuyển tới đây từ bao giờ?- Tallow hỏi tiếp.
    -Không! Em sống ở đây từ nhỏ!- giọng cậu nhân mã đột nhiên rành rọt lên hẳn- Thú thực là từ hồi có ý thức, em đã thấy mình sống ở Krewlod rồi! Em có biết AvLee là gì đâu anh!
    -Đó là một vùng thảo nguyên bạt ngàn, với những rừng thông vô tận, những rặng sồi cao và bờ biển hoang vắng!- Tallow đáp, mặt ngửa lên trần nhà nhìn.
    -Thật thế ạ?- cậu nhân mã hào hứng, để rồi ngay sau đã xịu giọng xuống- Được ở đó chắc là tuyệt lắm...
    -Cũng không chắc đâu! Sự đời nhiều khi rắc rối lắm...
    -Anh nói cứ như tiểu thuyết ý!
    -Thật đấy! Cuộc đời anh giống như tiểu thuyết ấy! Mà...tình hình chiến tranh ở đây sao rồi?
    -Khốc liệt lắm anh ạ! Đang "làm trùm" ở đây là ông công tước Boragus cùng gã con trai Jabarkas, cả hai bọn họ đều là ogre! Nhưng thực chất ông vua tự trị Kilgor mới là tướng chính. Chỉ sau có vài tháng, ông ta đã tự "nâng trình" mình lên level 30 và đánh chiếm được rất nhiều vùng lân cận. Giỏi là vậy nhưng ông lại không được lòng những người trong thành. Chính vì tài năng và tính thích hoạt động độc lập của ông mà các vị tướng cùng lớp khác không bao giờ liên kết được với Kilgor, vì vậy trong nội bộ lớp Barbarian không khi nào thống nhất!
    -Thế thì Krewlod cũng chẳng mạnh lắm, nhỉ!
    -Vâng, mạnh thế nào được bằng Tatalia bên cạnh!
    -Thật sao?
    -Vâng, nhưng tuần nào bọn em cũng phải đưa 14 nhân mã chưa nâng cấp cho các tướng thành Stronghold để bọn họ thủ thành! Mà này...Sao từ nãy tới giờ anh hỏi em nhiều thế! Còn anh thì sao?
    -Ừm...Chuyện của anh dài lắm!
    Câu chuyện mới tới đó thì tạm ngừng lại. Bà già nằm trong buồng trong lên cơn ho húng hắng. Cả Tallow và cậu nhân mã trợ đều chạy vào xem.
    Vừa tới cửa, một luồng không khí nóng ấm vụt qua khiến chàng yêu tinh phải giật mình lùi lại, lấy tay che mặt. Luồng khí ấy dường như phát ra từ người bà lão. Trong lúc còn chưa kịp định thần xem chuyện gì vừa xảy ra thì bà già nhân mã đã lên tiếng gọi chàng, giọng thều thào và yếu ớt:
    -Chàng trai yêu tinh trẻ! Vào đây!
    Tallow ngập ngừng bước vào, chàng tiến đến gần bên giường bệnh của bà lão. Bất ngờ, bà ta tóm lấy tay Tallow, mạnh mẽ đến nỗi làm chàng hoàn toàn bất ngờ.
    -Bà...ơ...
    -Ta không lầm đâu! Là con! Đúng là con rồi!
    -Xin lỗi... Bà nói gì cơ...Cháu không nghe rõ...- Tallow cúi xuống gần hơn, hỏi lại.
    Bà già tóm lấy đầu chàng, thều thào nói tiếp:
    -Ta là mẹ ruột của con!
    -Tallow choáng váng..,...hoảng hồn. Chàng giật tay mình ra khỏi tay bà già, lảo đảo lùi lại.
    -Không...không...Cái gì……………
    -Ta là mẹ con!- bà già nhân mã lập lại- Nhiều năm trước ta đã bị trúng tà khí và trở thành một mụ già yếu ớt thế này đây! Nhưng sự thật ta là mẹ của con, T-a-l-l-o-w!
    -Sao...sao bà biết rõ tên tôi?- chàng yêu tinh hoảng sợ tột đé, mặt mày tái mét- Còn...còn...còn...ông Harry?
    -Nói láo!- bà nhân mã cố hét to bằng sức tàn còn lại- Ta mới là mẹ của con!
    Nói rồi bà gọi Tallow lại gần. Trong khi chàng còn chưa biết phải xử trí thế nào thì cậu nhân mã trẻ đã ủn chàng vào lần chỗ bà già.
    Bà nhân mã móc từ trong áo Tallow ra chiếc mề đay bằng đồng dập- vật mà cậu vật hết sức nâng niu gìn giữ bấy lâu nay.
    -Đây là vật ta đã đeo cho con khi con bị bắt đi ở cửa rừng!
    Tallow trợn tròn mắt. Đầu ãc chàng choáng váng.
    -Cứ...cứ cho là...bà...bà nói đúng đi! Nhưng...tôi...bà...yêu...yêu tinh...nhân...mã...mã..thì... thì...
    -Cách đây nhiều năm trong một kỳ họp thường niên của các tướng ở Krewlod, gã Harry khốn kiếp đã theo đoàn AvLee tới đây….. Khi đó hắn đã hứa hẹn với ta đủ điều….. Nhưng rồi khi biết ta có mang, hắn đã âm mưu cướp đứa bé khỏi tay ta!
    Tallow quá kinh ngạc không nói được một lời nào.
    Bà già lại đặt tay lên chiếc mề đay, khẽ khàng vỗ nhẹ vào mặt đồng của nó. Và "tách"! Chiếc mề đay bửa ra làm hai mảnh, bên trong có hình một con nhân mã!
    -Bà cụ nói đúng đấy!- câu nhân mã lên tiếng, giọng nói lạnh lùng- Những điều bà ấy nói hoàn toàn là sự thật! Anh không tin thì thôi!
    -Con hãy tin lời ta! Ta không phải là kẻ đã vứt con đi! Chính Harry- người cha đáng kính của con, đã đem bán con cho các yêu tinh thành Rampart. Những yêu tinh ở đó đã hứa giữ kín chuyện này và coi con như một yêu tinh thực sự của AvLee.
    -.....
    -Thế đấy!- bà nhân mã nói trong tiếng nấc.
    -Nói vậy...con không phải là yêu tinh ư?
    -Không! Anh vẫn là yêu tinh!- cậu nhân mã đáp- Chính gốc!
    -Nhưng...giờ con phải làm gì?- Tallow gần như hét lên.
    Bà lặng yên hồi lâu, rồi bà nhìn ra cửa sổ, về phía mặt trời còn đang cố lấp ló sau những áng mây nặng trĩu. Bà nắm tay Tallow, thều thào:
    -Ta sắp chết rồi, không còn sống được bao lâu nữa! Nhưng con hãy cứ an tâm mà sống! Hãy cứ vững tin mà đi về phía trước! Một tương lai tương sáng đang đợi con!
    Nói rồi, bà nhắm mắt lại, cánh tay bà từ từ...từ từ hạ xuống. Bà đã trút hơi thở cuối cùng.
    -Không! Mẹẹẹẹ!!!- Tallow hét lên đầy ai oán và đau khổ.

    Một bầu không khí u ám và nặng nề bao trùm lên tất cả
    Mặt trời đã khuất hẳn sau nhưng đám mây trên bầu trời nặng trĩu
    Gió đang rít lên, lạnh lẽo và não nề.
    Ngoài kia, cuộc chiến tranh tàn khốc vẫn còn đang tiếp diễn...
     
  5. Fire_Witch

    Fire_Witch Space Marine Doomguy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/2/10
    Bài viết:
    5,782
    Nơi ở:
    Tatalia
    CHƯƠNG VII
    LỬA TRỜI


    Có thể nói Erathia đang ở trong giai đoạn đen tối nhất của lịch sử- giai đoạn chiến tranh tiếp nối. Thời kỳ này còn khủng khiếp hơn cả The Silent Time những năm trước khi giải phóng. Thế giới ngập chìm trong những cuộc chinh chiến liên tu bất tận, loài người cũng như các loài quái vật tuyên chiến với nhau để rồi cuối cùng quay sang tàn sát lẫn nhau bất kể bên mình hay bên địch.
    Cứ mỗi lần loạn lạc như thế là lại báo hiệu sự tàn lụi của thế giới, rồi sau đó một thế giới mới hồi sinh, và rồi thế giới ấy lại chìm trong chiến tranh máu lửa, lại lụi tàn biến mất...
    Chính con người đã tự huỷ hoại cuộc sống của chính mình- cuộc sống mà Chúa trời và các đấng Tối cao đã ban tặng.
    Những trận chiến khốc liệt giữa tướng với tướng, giữa tướng với quái vật dọc đường vẫn diễn ra hàng ngày, hàng giờ ở khắp mọi nơi. Từ trong hang núi, bờ biển, đến lòng đất, trong các thành trung lập, hải đảo, lênh đênh trên đại dương... đâu đâu cũng thấy xác "các chiến binh quả cảm" hoặc "những con quái vật trung thành" rải đầy rẫy. Còn ở những nơi quái vật trú ngụ, tiếng gào thét, tru tréo vang xa cả trăm mét; những War Machine Factory thì tiếng đao, tiếng búa gõ đập chan chát, lò nung khói lửa không lúc nào ngơi.
    Cả thế giới đang chìm trong một cuộc chiến tranh khốc liệt. Xin lập lại điều ấy một lần nữa.
    Rất nhiều quái vật và cả một số vị tướng đã bắt đầu bất mãn với cuộc chiến tranh thế giới này. Họ dần dần nhận ra rằng mình đang dấn thân sâu hơn vào chém giết chết chóc vô nghĩa và muốn dứt ra.
    Nhưng tiếc thay, số người phản đối chiến tranh lại quá là ít ỏi, một mình họ không thể thuyết phục nổi mọi người dừng tàn sát lẫn nhau. Những con người ấy, họ đã chủ động tách ra khỏi cuộc chiến, tìm về những miền hoang vu để lánh xa cõi đời đầy ô tục và sống một cuộc sống hoà mình với thiên nhiên, cỏ cây hoa lá, sống hết mình chìm đắm giữa những sức mạnh của tự nhiên...

    Chuyện ghi lại được ở thành Fortress, Tatalia:
    Mặt trời đứng bóng. Ánh nắng phần nào xua đi bớt được cái vẻ âm u tĩnh mịch của vùng rừng già nhiệt đới. Hôm nay là đầu tuần, các tướng đang lũ lượt trở về thành để mua thêm quân và hồi lực trước khi tiếp tục lên đường đi chiến đấu.
    Nữ tướng Adrienne mở cửa đánh "rầm" khi bà bước vào toà Capitol được "treo" giữa hai thân cây đại thụ. Trong gian phòng chính, các người hầu đang mài lại vũ khí và có một số tướng thì tranh thủ mượn một ít sách đọc.
    -Ái chà, thủng thỉnh quá nhỉ!- bà tướng Mirlanda lên tiếng khi vừa thấy mặt bà Adrienne.
    -Mirlanda, bà đã nói dối!- bà Adrienne đưa tay bỏ chiếc áo choàng, nói.
    -Chuyện gì cơ?- bà tướng già đặt bó đao kiếm xuống đất cho mấy tên người hầu.
    -Chẳng phải bà bảo tôi đi chiến đấu bảo vệ miền đầm lầy của chúng ta hay sao?
    -Tôi không hiểu.- bà Mirlanda vớ lấy mấy chai nước cốt thảo mộc, trộn chung lại với nhau trong một cái bát to, không thèm ngẩng lên.
    -Bà và ông Bron bắt tôi phải đi đánh chiếm các vùng khác!
    -Thế thì sao?
    Bực mình trước thái độ dửng dưng có phần quá coi thường mình của bà Mirlanda, vị nữ tướng trẻ bắt đầu nổi giận. Bà đập mạnh tay xuống bàn, hét lớn:
    -Thôi đi! Các ông bà đã lợi dụng tôi! Biến tôi thành một công cụ thế mà được à?
    Bà Mirlanda lúc này mới liếc con mắt lên, tay vẫn cầm chiếc đũa khuấy đều thứ nước đen ngòm trong bát; bà ta nói giọng gườm gườm:
    -Vậy thì bà nghĩ làm thế nào để thắng được trong cuộc chiến này?
    -Thế vậy thì bà nghĩ nguyên nhân nào đã dẫn đến cuộc chiến tranh mà tất cả chúng ta đang tham gia?- Adrienne lập tức đáp lại, nở một nụ cười đầy vẻ khinh bỉ.
    -Không phải! Đó là do chúng!- Mirlanda đột ngột hét lên, quay phắt sang phía vị tướng cùng lớp- Chúng đã khiêu khích chúng ta!
    Sau đó là nhiều phút lặng yên không nói gì. Chỉ còn tiếng "xoèn xoẹt" của kim loại cạ trên đá, "xì xào" của cây rừng đung đưa lá, "lóc tóc" của tiếng nước nhỏ giọt từ trên cây xuống ao...
    Bà Adrienne lại lên tiếng:
    -Cứ giả sử chúng ta hay một miền nào đó thắng trận, rồi sẽ ra sao tiếp theo?
    -Hãy dừng những câu hỏi chất vấn kiểu đó đi, bà phù thủy lửa ạ!- bà Mirlanda đáp lại, giọng vô cùng bực tức- Rốt cuộc là bà muốn gì?
    -Ngừng cuộc chiến vô nghĩa này lại!- vị nữ tướng trả lời gọn lỏn.
    -Hừ!
    -Không đúng sao? Chẳng phải bà cũng không biết rằng rồi cuộc chiến tranh này sẽ đi đến đâu và dẫn đến kết cục gì sao? Và rồi liệu thế giới của chúng ta có tồn tại nổi đến lúc chiến tranh kết thúc hay không?
    -Đủ rồi!- bà Mirlanda gắt gỏng.
    Một bầu không khí cẳng thẳng bao trùm lên khắp gian phòng.
    -Thôi được rồi!- sau một hồi lâu im lặng, bà Adrienne đã có vẻ dịu giọng trở lại- Nể bà, tôi vẫn tham gia cuộc chiến này! Nhưng nói cho bà biết, tăng cường sức mạnh và bảo vệ quê hương lúc này là động lực duy nhất của tôi đấy!
    Nói rồi, bà sập cửa bước ra ngoài. Đi xuống sân chính, bà lùa lũ quái vật mới bổ sung vào đội quân của mình ra ngoài thành, rồi lên ngựa phóng thẳng.

    Trở lại với câu chuyện ở thành Rampart... Hôm nay trong nhà của các quái vật có vẻ nhộn nhạo hẳn; trông đứa nào đứa nấy mặt mũi căng thẳng, đi đi lại lại ra ra vào vào suốt, ra vẻ bồn chồn lắm. Lũ thi mã thì bay loạn xạ, bọn nữ yêu tinh giữ không nổi, đành mặc kệ; các yêu tinh áo xanh và áo bạc thì túm tụm lại với nhau họp bàn suốt, chẳng ló mặt ra tên nào, không khí trong Upg. Homestead vô cùng căng thẳng; bọn người lùn câm như hến, không nói với nhau một câu nào, chỉ có mấy người lão làng thì sậm sùi bàn bạc với nhau chuyện gì đó còn bọn trẻ thì bị bắt ở trong Upg. Dwarf Cottage hết.
    Chẳng là, như chúng ta đã biết, AvLee vừa giành được toàn quyền kiểm soát Deyja- thành phố ma quỷ; điều đó có nghĩa là các tướng thành Rampart bây giờ phải cai quản thêm hai thành Necropolis khác. Bỏ thành không thì rõ ràng không được, hơn nữa bọn Eeofol chiếm được một thành ma ở gần đấy cũng đang nhòm ngó. Trước tình hình ấy, các tướng vừa ra "trát lệnh" sẽ phải điều động một lượng lớn quái vật hiện có ở thành Rampart trung tâm để đến canh giữ hai thành Necropolis kia.
    Đến làm lính gác cho thành ma là cả một chuyện lớn! Đơn giản một lẽ: ở đó đầy rẫy những quỷ, yêu ma, xác chết..., toàn quái undead thuộc về "thế giới bên kia", kinh dị và đáng sợ vô cùng!
    Lúc này thì Sherinda chẳng còn đầu óc nào mà suy nghĩ nữa. Nàng không còn biết gọi cái cuộc sống mà mình đang sống là gì: chuỗi ngày đau khổ tộn cùng, luôn luôn phải đối mặt với những âm mưu và cái chết, hay là những ngày tháng vô vị, luẩn quẩn không lối thoát...; nàng cũng không biết được nữa...
    Sherinda đang ngồi trong căn buồng nghỉ của các nhân mã. Lika đang ngồi cạnh cô, đang ca cẩm về cuộc hôn nhân vừa có của mình:
    -Ôi, tôi đến chết mất thôi Sherinda ạ!- Lika kêu trời- Thằng chồng tôi đúng là thứ bệnh hoạn và rác rưởi nhất trên đời!!!
    -Gì đến mức thế!- Sherinda đáp lại, giọng lãnh đạm.
    -Cậu làm sao mà biết được... Ngày nó lười chảy thây ra, thì ngu dốt quá có được tướng nào gọi ra trận đâu mà! Thế rồi thì đến đêm...Nó lôi mình ra "hành hạ" đủ điều, nhục ơi là nhục!
    -Biết thế nào được.- Sherinda nhìn qua cửa sổ, đặt tay lên tim mình, đáp- Cậu đã "trao" cho hắn rồi còn gì!
    -Ừ, thế mới khốn nạn chứ!- Lika hậm hực- Nhưng cứ để rồi xem...
    Hai cô nhân mã chưa kịp nói thêm câu gì thì bất chợt ông Alagar đi vào. Ông gọi tất cả ra tập trung ngoài sân, chọn lựa một hồi rồi tuyên bố:
    -Một nửa gồm 58 nhân mã bên trái ta sẽ được bổ sung vào trạm gác trước cổng thành ta, nửa còn lại gồm có 63 người sẽ lên đường di đến thành Necropolis cùng ta!
    Sherinda nằm trong số 63 nhân mã phải tới Deyja canh giữ thành cho các tướng (ồ ồ, thế thì chúng ta mới có chuyện để nói chứ!).
    Bạn bè nhìn Sherinda ái ngại, họ biết nàng sắp phải đi đến một nơi vô cùng khủng khiếp. Nhưng có lẽ việc Tallow bỏ đi khỏi thành Rampart đối với cô đã là khủng khiếp nhất rồi, có lẽ không còn điều gì đáng sợ hơn như thế nữa. Vì thế nên trước điều này, Sherinda hoàn toàn không có một phản ứng gì cả.
    -Sherinda...- Lika ngập ngừng.
    -Sao thế?- Sherinda trả lời, tay mân mê cái vạt áo.
    -Em sắp dấn thân vào chỗ chết mà không sợ à?- Guinye xoa xoa cái bụng chửa, khệnh khạng đi vào.
    Sherinda chẳng buồn ngẩng mặt lên, nàng đáp buồn buồn:
    -Đối với tôi bây giờ, chẳng có gì là đáng sợ hết! Đi tới thành Necropolis thì có sao...
    Mấy cô nhân mã lắc lắc đầu, nhìn nhau một hồi rồi nói với Sherinda:
    -Đừng có ngây thơ quá thế! Đó là mọt nơi vô cùng quái đản! Tới đó rồi không biết chừng bị bọn Zombie làm nhục, rồi đâm bệnh hoạn ra, hay có khi lũ Vampire Lord ngứa tay ngứa chân lại đè ngửa ra hút cho cạn sạch máu đi thì thôi...
    -Mấy người nói nghe cũng đáng sợ đấy nhỉ!- Sherinda cười méo xệch.
    Vừa lúc đó thì ông thủ lĩnh nhân mã- cha của Sherinda- xồng xộc tông cửa chạy vào. Ông ta chưa vào đến nơi đã vội vàng hét to:
    -Thế nào...thế nào? Sherinda, con đã nghe thấy ông Alagar nói gì chưa? Con phải tới thành Necropolis canh giữ đấy!!!
    Sherinda không nói gì, nàng chỉ ngước đôi mắt xanh lên nhìn cha, rồi đôi mắt ấy lại cụp xuống đầy vẻ mệt mỏi.
    -Không thể thế được!- ông thủ lĩnh vẫn oang oang trong khi mọi người đều đang yên lặng- Chỗ đó nguy hiểm trùng trùng, có khác nào đi vào chỗ chết không cơ chứ!!!
    -Có sao đâu cha, con đã lớn rồi, với lại đây là lệnh của các tướng...- Sherinda đáp, giọng không biểu lộ một chút cảm xúc nào.
    -Con nghĩ cha sẽ chịu để yên để con một mình thân gái đi đến đó chắc? Không đời nào!- ông thủ lĩnh vẫn hét lên, rồi ông lao nhanh ra khỏi chuồng ngựa.
    Mọi người trong phòng thở dài ngao ngán.
    Mọi người trong phòng thở dài ngao ngán.
    Ông thủ lĩnh nhân mã chạy xộc vào toà Capitol đang mở toang cửa. Trong đó có ông Ivor đang bàn bạc cùng một số yêu tinh về việc đưa quân đi.
    -Chuyện gì mà ông hớt hơ hớt hải vậy?- một yêu tinh hỏi ông thủ lĩnh nhân mã.
    -Tôi muốn gặp ông Alagar! Mà thôi, ở đây có ông Ivor, cũng được!
    Vị tướng cau mày hỏi ông ta:
    -Ngươi có việc gì hệ trọng không mà sao lại tự tiện chạy vào đây?
    -Dạ, tất nhiên tôi muốn trình báo! Ngài xem con gái của tôi... Nó là phận gái, yếu liễu đào tơ vậy mà các ngài nỡ bắt đi đến chốn ma quỷ âm binh?
    Ông Ivor còn chưa kịp trả lời thì ông trưởng đoàn yêu tinh đã đập bàn thình thình, quát lớn:
    -Này ông nhân mã, sao ông dám chống lệnh các tướng hả? Ông thử nhìn xem trong đoàn quân cử đi có bao nhiêu người là nữ? Đã ra chiến trường thì ai mà chẳng như ai!
    -Thôi đi! Các ông đừng có xen vào chuyện của chúng tôi!- ông thủ lĩnh cũng chẳng vừa, quát lại.
    -Ông đừng làm như chỉ có con gái ông mới là nhất! Cái con bé tằng tịu với thằng cha Tallow phản bội chứ gì?
    -Á à...Mày dám xúc phạm ông à?
    Bỗng chốc lại nổ ra cuộc cãi nhau to. "Cục tức" trong người hai bên yêu tinh- nhân mã bấy lâu nay tưởng đã xẹp nay lại bùng lên dữ dội. Sự bất hoà giữa hai loài lại được nâng cao gần lên đến đỉnh điểm.
    -Im ngay! Trước mặt ta mà các ngươi dám nói thế à?- ông Ivor bực mình quát- Các yêu tinh lần sau không được phát ngôn bừa bãi nh­ thế!- rồi ông quay sang ông nhân mã- Còn yêu cầu của ông, tất nhiên là ta không thể chấp nhận được rồi!
    Đôi bên hầm hè nhau. Nêu không vì đang có cuộc chiến thì hai loài đã lại có một vụ đánh nhau to nữa rồi.
     
  6. Fire_Witch

    Fire_Witch Space Marine Doomguy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/2/10
    Bài viết:
    5,782
    Nơi ở:
    Tatalia
    Trong khi ấy, ở cách đó rất xa, chàng yêu tinh Tallow vẫn đang lang thang khắp nơi ở Krewlod, chưa biết đi đâu.
    Từ sau sự việc bất ngờ về "người mẹ nhân mã", Tallow lúc nào cũng như người mất hồn. Lúc này chàng đang chìm ngập trong những suy nghĩ miên man...
    Điều thứ nhất, Tallow không biết được rồi còn chuyện gì sẽ xảy ra với chàng nữa. Thứ hai, chàng lo lắng cho người yêu Sherinda đang héo mòn chờ đợi mình ở quê nhà, không biết nàng có được bình an hay không, có còn nhớ đến mình nữa hay không... Điều thứ ba, cái này chàng chỉ cảm nhận mà thôi, có một cái gì đó rất lạ sắp sửa xảy ra mà chàng không sao biết được; cái đó ở rất, rất xa nơi này, nhưng sẽ ảnh hưởng đến toàn thế giới, chàng chắc chắn là như vậy.
    Lại vừa có tin là các thành Conflux đều đã bị những miền khác chiếm. Tatalia, Krewlod, Eeofol,..., đều tranh nhau xâu xé thành này, các tướng của thành thì bị chia đi phục vụ tá lả. Lực lượng của họ quá mỏng manh so với các nước khác.
    Tính chất khốc liệt, tàn ác và quy mô của cuộc chiến tranh ngày càng tăng. Sau gần nửa năm chinh chiến, mới chỉ có hai thế lực tuyên bố đầu hàng sau khi bị các lực lượng khác tấn công quá dồn dập, không còn khả năng chống đỡ. Trên thế giới bây giờ đầy rẫy nạn trộm cướp, dịch bệnh hoành hành, xác chết chất thành đống, máu chảy thày sông,...; tiếng khóc ai oán của nhân dân vang lên khắp nơi nhưng không ai động lòng thương xót.

    Đó rồi cũng sẽ chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác. Mặt trời vừa mới ló dạng trên mặt biển chiếu những tia nắng nhè nhẹ lên miền Bracada. Các tướng của thành Tower lục tục thức dậy, chuẩn bị cho ngày xông trận mới.
    Ông Astral (lớp Wizard), đồng thời là tướng mạnh thứ hai đang hoạt động của thành Tower, phát hiện ra trong vùng của thành mình có một gã lạ mặt nào đó; hình như là của thành Rampart. Ông lấy làm lạ vì thành Rampart ở cách đấy khá xa, làm sao tới nhanh đến thế được.
    -Hừm...Không lẽ bọn AvLee đã mò tới được chỗ của ta?- ông Astral lẩm bẩm trong bụng, nỗi tức giận và căm phẫn đột nhiên trào lên trong con người ông- Đã dám bắt giam hai tướng của phe ta, giờ lại còn định tới đây thôn tính miền của ta chắc!
    Tự tin vì có tới 38 gã Titan và 63 con Naga Queen, ông Astral xông ngay tới chỗ kẻ lạ mặt. Thì ra đó chính là bà Melodia của lớp Druid thành Rampart, một nữ tướng không nổi bật lắm; bà chỉ biết âm thầm phục vụ cho những đội ngũ thuê mình nên ít khi được người ta biết đến.
    Melodia thực chất không phải là tướng chính thức xuất trận mà chỉ hoạt động như một người đi nhặt nhạnh tài nguyên lẻ mà thôi. Cũng vì vậy nên lực lượng của bà không nhiều, chỉ có vài con quái vật để đề phòng gặp phải quái trung lập hoặc bị cướp bóc dọc đường.
    Bị ông Astral tấn công bất ngờ, bà Melodia không kịp chạy, đành phải giáp chiến. Vừa vào trận, đội Wood Elf của bà đã bị các Arch Mage của ông Astral bắn tơi tả. Bà Melodia có 2 con Gold Dragon nhưng vừa rồi khi cho thuyền đi vào xoáy nước đã bị chìm hết, chỉ còn lại một con Green Dragon. Chính vì vậy mà bà mau chóng bị vị tướng thành Tower hạ gục.
    Nỗi căm thù bùng lên. Ông Astral không chỉ giết chết hết đội quân, mà còn đánh trọng thương luôn cả bà Melodia, trấn lột của bà nhiều đồ có giá trị như Helm of Chaos, Angel Feather Arrows, Pendant of Free Will...
    Không biết có phải chính vì hành động tàn ác đó không mà đột nhiên mặt đất nóng ran, bầu trời tối sầm lại. Từ trên trời, các vằn lửa và các đám mây sét vần vũ bay. Ai ai đều rất sửng sốt.
    -Trời ơi! Cái gì kia?- ông Astral ngửa cổ lên trời, trợn tròn mắt.
    -Một bầu trời rực cháy!- bà Melodia chỉ kịp nói thế rồi gục xuống ngất xỉu.
    Trong thành, ông thuật sĩ Theodorus đứng trên Lookout Tower, trông lên trời, rồi quay vào hét lớn với đám quân canh:
    - Thắp hết đuốc lên! Cho sáng rõ ra xem nào!!!
    Dù hàng trăm cây đuốc đã được đốt, nhưng bầu trời thì ngày càng tối thêm, trong thành mịt mù như gặp trận "nhật thực".
    Không chỉ có ở Bracada mới thấy sự lạ, từ khắp nơi trên đất Erathia, ở đâu cũng có thể thấy mây đen giăng kín ở phía thành Tower.
    Từ phía Tây Nam, bất ngờ xuất hiện một vật thể to lớn lạ lùng. Cái vật thể ấy toàn thân đỏ rực, ánh lên những vàn lửa tưởng chõng như đang hừng hực cháy. Người ta chưa bao giờ trông thấy một thứ gì khổng lồ, vĩ đại và kỳ vĩ đến như vậy. Con vật đang bay thẳng tới thành Tower; "nó" sải đôi cánh tới đâu, bóng tối bao phủ trên mặt đất tới ấy. "Nó" phun lửa đến đâu, cỏ cây đồi núi bị thiêu rụi đến đấy.
    Quái vật, tướng, dân thường,... không còn phân biệt gì nữa, thi nhau tháo chạy càng nhanh càng tốt. Ai ai cũng chỉ chăm chăm lo giữ mạng mình.
    Phần lớn đều cố chạy qua những rặng thông để tới vùng khác; một số tranh nhau lên chiếc thuyền mà bà Melodia vừa bỏ lại lúc nãy; một số khác bị kẹt lại, hoảng quá bổ nhào xuống biển tìm cách thoát thân. Tuyết và băng quá dầy đã làm cản trở bước chân người chạy, và do đó tất cả nhanh chóng bị chìm vào biển lửa.
    Ở một vài thành phố của Krewlod và thủ phủ Enroth giáp ranh với Bracada, mọi người cũng phải sơ tán khẩn cấp vì sợ những đợt lửa nóng lan sang các cánh rừng sẽ thiêu trụi nhà cửa, làng mạc, thành phố cùng các công trình kiến trúc.
    Trước khi bị ngọn lửa nuốt chửng, người ta còn nghe thấy một con Titan nữ nói lời cuối:
    - Trời ơi! Chẳng lẽ "ngày tận thế"đến thật rồi sao???!!!???...
    Phút chốc, cả miền Bracada bị cháy rụi hoàn toàn, không còn nhận ra được nữa. Tất cả tuyết đều đã bị tan chảy, và thay vào đó là lớp tro dày cả thước dính nước nhầy nhụa. Tất cả chỉ còn là một miền hoang với những cây cỏ bị thiêu nham nhở, những ngọn lửa tàn cháy trên đám cỏ khô... Không còn dấu vết của bất kỳ cây cối, nhà cửa, sông nói, hay thành trì.
    -Chuyện……. chuyện gì đã xảy ra……..? – đoàn tướng thành Tower vừa chạy thoát, đứng trên một cái gò cao nhìn xuống, thốt lên.
    "Vật thể lạ" biến mất nhanh như lúc "nó" xuất hiện, để lại bầu trời vẫn u tối đáng sợ. Từ trên trời, đôi khi lại có những hòn lửa đỏ rực rơi xuống lả tả, làm bùng cháy lên khung cảnh hoang tàn.
    Vậy là Bracada đã bị xoá sổ. Một con ngựa đua nữa đã rời khỏi cuộc chiến.
     
  7. Fire_Witch

    Fire_Witch Space Marine Doomguy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/2/10
    Bài viết:
    5,782
    Nơi ở:
    Tatalia
    Cả thế giới đều đang xôn xao về việc vừa xảy ra ở miền Bracada hôm nọ. Khắp nơi bây giờ đâu đâu cũng chỉ có duy nhất một chủ đề bàn tán: thế giới vừa xảy ra chuyện gì?
    Chưa bao giờ những cư dân của Erathia lại được chứng kiến một sự việc kỳ lạ và đáng sợ đến như thế. Chỉ trong chớp mắt, cả một miền cao nguyên trù phú đã bị nhấn chìm hoàn toàn trong biển lửa và thiêu rụi không còn chút dấu vết. Từ trước đến nay không một sức mạnh nào có thể gây nên điều ấy được.
    Mọi người đều đang hoảng loạn, buộc phải tạm gác tất cả các chuyện binh đao chinh chiến lại. Tất cả các tướng đều được gọi về thành của mình để họp bàn. Giới quái vật cũng đang vô cùng xôn xao.
    Hiện tại có hai luồng ý kiến chính trái ngược nhau xoay quanh vấn đề này: người thì bảo đó chỉ là hiện tượng tự nhiên, trong quá khứ đã từng xảy ra nhiều lần, điển hình là vụ thiên thạch rơi xuống trái đất làm tuyệt diệt loài khủng long 65 triệu năm về trước; kẻ thì cãi đó đích thị là "thần" hiện hữu, rằng vừa có một thế lực siêu nhiên nào đã xuống tàn sát trừng trị loài người và thế giới bắt đầu đi đến bờ vực tàn lụi. Ban đầu ý kiến cho rằng trái đất vừa hứng chịu một trận thiên thạch có vẻ là có lý, nhưng rồi vì không trả lời được câu hỏi: tại sao bình thường những hiện tượng tương tự đều có dấu hiệu báo trước, chí ít cũng phải từ trước đó vài ngày, vậy mà lần này lại đột ngột xảy ra trong chớp mắt? Rồi thì không thể có lửa tự nhiên sinh ra từ trên trời được, nếu là thiên thạch thì phải để lại những tảng đá trên mặt đất, đằng này tất cả đều biến mất không chút dấu vết gì? Lại thêm hình ảnh một vật thể khổng lồ lấp loá trong ánh lửa càng khiến người ta tin thêm vào một "vị thần" có sức mạnh vô địch nào đó đã gây ra vụ cháy khủng khiếp vừa qua.
    Nhưng bàn luận thì cứ bàn, chứ ngay cả người trong cuộc còn không hiểu chuyện gì xảy ra thì người khác biết sao được.

    Đang ở miền quê của Krewlod, tức là khu vực gần tiếp giáp với Bracada, nơi vừa xảy ra trận "cuồng phong lửa", Tallow đang trong tình trạng vô cùng lo lắng.
    Đi quanh vùng này, đâu đâu cũng thấy những nhà cửa, làng mạc, cây cối ruộng đồng bị cháy nham nhở. Dọc hai bên vệ đường đầy rẫy những xác chết nằm chỏng chơ chẳng hề có chăn chiếu gì che đậy. Họ đều là nạn nhân của vụ cháy lớn, nhưng chết vì lửa thì rất ít mà "tử" vì dẫm đạp lên nhau chạy trốn trong cơn hoảng loạn thì là nhiều.
    Khu vực này vốn đã tiêu điều, nay lại càng thêm đói khổ, nhân dân ta thán, tiếng khóc ai oán vang lên khắp nơi.
    Điều mà Tallow lo lắng vẫn không gì khác ngoài sự an toàn của cô nhân mã Sherinda. Chàng ta đang không biết tình hình của người yêu thế nào, sau sự việc vừa xảy ra có bị làm sao không, rồi thành Rampart thế nào... vân vân và vân vân...
    Liều mình, Tallow rút giấy bút ra viết một bức thư nhanh cho Sherinda.
    "Sherinda, người mãi mãi trong trái tim tôi.
    Đã nửa năm, nửa năm trôi qua tôi chưa được gặp em, chưa được đi bên em cùng trò chuyện. Nay tôi đang ở Krewlod, đang viết thư cho em nhưng không biết nó có đến được tay em không và khi em đọc được những dòng này của tôi thì tôi đang ở miền nào nữa.
    Sự việc vừa xảy ra ở Bracada thật là khủng khiếp, em nghĩ sao về chuyện đó? Tôi thì nghĩ rằng thế giới này sắp sửa đến hồi kết thúc rồi nếu như chiến tranh vẫn cứ tiếp diễn như thế này, nếu loài người không bị trừng phạt thì cũng sẽ tự tiêu diệt lẫn nhau mà diệt vong . Tôi không thể viết dài, viết nhiều nên chỉ có thể nói với em vài lời mà thôi. Em có bình yên không?
    Dù ở bất cứ nơi đâu và bất cứ khi nào, tôi vẫn luôn hướng về em, luôn có hình bóng em trong trái tim mình.
    Mãi mãi yêu em!"
    Bức thư không đề tên mà chỉ kết thúc bằng một hình trái tim màu đỉ. Có lẽ Sherinda cũng đoán ra được người gửi là ai rồi.
    ……Khi đó, tại thành Rampart, tất cả các vị tướng đều đang hội họp đông đủ trong toà thành chính sau khi từ khắp nơi trên thế giới trở về. Dù ở xa đến mấy các tướng cũng vẫn phải về, thôi thì nhân tiện lấy thêm quân cũng tốt. Nội dung cuộc họp của họ cũng không phải là chuyện gì khác ngoài vụ việc khủng khiếp vừa xảy ra ở miền Bracada tuyết phủ.
    Trong căn phòng lớn của thành chính, tất cả các tướng của hai lớp Ranger và Druid đều tới để nói chuyện. Ông Gelu, bà Mephala cùng tất cả mọi người đều lo lắng ra mặt.
    Trong cuộc họp, bà Kyrre liên tục nói:
    - Chắc chắn tôi đã thấy mà! Một vật khổng lồ đã bay về phía tôi đứng! Sải cánh của nó có thể che phủ cả một vùng! Và khắp thân mình nó đỏ rực như muôn ngàn ánh lửa tập trung lại! Chắc chắn con rồng đó là nguyên nhân làm cho cả miền Bracada bị thiêu rụi hoàn toàn!!!
    Tất nhiên chẳng có ai tin lời vị nữ tướng. Họ không nghĩ rằng trên đời lại tồn tại một thứ khủng khiêp đến như vậy.
    Chỉ trừ Gem, một tướng phép thuật của thành. Khi vừa nghe bà Kyrre nói đến từ "con rồng", bà đã giật nảy mình, hỏi giật lại:
    - Bà vừa nói đến "rồng" phải không???
    Bà Kyrre đáp lại:
    -Vâng! Tôi thấy rõ hình con rồng mà!
    Bà Gem bảo mọi người đợi một lát rồi lôi ra một quyển sách cổ. Bà thổi cho bay lớp bụi và mở ra, lật lật từng trang dò tìm khá lâu. Sau một hồi, dường như đã lần ra thứ cần tim, bà giơ hai tay sang ngang nói với mọi người bằng một giọng vô cùng đáng sợ:
    - Tôi có một vài điểm nghi vấn! Trong quyển sách này có nói một đoạn về "con rồng"! Mọi người nghe này...
    Rồi vị nữ tướng bắt đầu kể:
    - Thuở xa xưa, khi mà loài người trên Thế giới còn trong thời kỳ ăn lông ở lỗ, chưa có thành quách vững chãi như bây giờ, thì đã nổ ra những cuộc chiến tranh giành quyền lực hết sức khốc liệt. Tình hình thế giới cũng biến loạn không kém gì hiện nay. Giữa lúc loạn lạc, một vật thể lạ đã bay tới, sải đôi cánh bao phủ bóng tối lên khắp nơi, phun lửa thiêu rụi cả thế giới!!! Lần cuối cùng Rồng xuất hiện là vào năm 1234 AST, theo như sách ghi nhận, tức là vào cuối thời kỳ The Silent Time! Khi đó đã có một thiên sứ với thanh bản kiếm thần kỳ xuất hiện, đánh đuổi Rồng.
    - Vậy là sau bao năm biến mất, bây giờ con rồng đó lại xuất hiện?- ông Gelu nói.
    Bà Gem vội ngắt lời, quát:
    -Ông đừng có gọi là "con rồng"! Đó là quái vật thiêng đấy! Phải gọi là "Ngài" hoặc "Rồng" nghe chưa!!!
    Bà Mephala nói với tất cả mọi người:
    - Thôi được rồi, bây giờ tạm thời chúng ta chưa thể biết được gì hơn. Các tướng xông trận tạm thời cứ ở lại thành 2-3 hôm nữa; các nước khác chắc cũng đang rối ren nên không đi đánh đâu!
    Tan cuộc họp, Gem trở về phòng mình. Kyrre đi theo sau.
    Trong phòng riêng của vị tướng cùng thành, bà Kyrre đốt đèn, ngồi xuống ghế, hỏi:
    - Có phải cứ mỗi khi thế giới loạn lạc, cư dân chém giết lẫn nhau là "Rồng" lại xuất hiện phải không?
    -Đúng vậy!- bà Gem kéo chiếc khăn choàng, đáp bằng giọng buồn buồn- Tôi thực sự không thích cuộc chiến này! Bao nhiêu năm chiến tranh The Shadow of Death với tôi thế là đã quá đủ rồi. Đây là một cuộc chiến phi nghĩa! Nhưng chúng ta cũng chỉ biết khoanh tay đứng nhìn mà thôi! Làm gì được, bà bạn quý hoá của tôi ạ!
    Vị tướng ranger hỏi lại:
    - Vậy bà có nghĩ tôi nên rút khỏi cuộc chiến này?
    Nhận thấy Gem không trả lời câu hỏi của mình, Kyrre nói tiếp:
    -Tôi cũng không thích chiến tranh, nhưng biết đâu...Nếu nước chúng ta chiến thắng, thế giới được thống nhất, lại chẳng tốt hơn sao?
    - Đợi đến lúc đó thì Rồng đã phá huỷ cả thế giới với loài người chúng ta rồi bà ạ!
    Dưới sân, các quái vật cũng đang tụ tập lại với nhau bàn chuyện. Không ai dám tách lẻ ra bây giờ vì sợ.
    Cô công chúa nhân mã Sherinda cũng không còn giữ được vẻ lạnh lùng và lãnh đạm thường ngày. Vụ việc vừa xảy ra thật là khủng khiếp, và điều đó đã khiến nàng lo lắng vô cùng. Tất nhiên, nàng vẫn luôn dành phần suy nghĩ lớn nhất của mình cho người yêu Tallow, lúc đó nàng chưa nhận được thư chàng nên không biết chàng đang ra sao.
    -Tình thế như thế này thì chắc là việc điều quân đi Deyja phải tạm hoãn lại!- bà phu nhân nhân mã đang ngồi cạnh Sherinda, nói.
    -Cái đó thì còn chưa biết được! Nhưng này, có phải là bên thành Tower đã bị phá huỷ hoàn toàn rồi không?- ông thủ lĩnh nhân mã nói với bà vợ.
    -Thế ông còn không tin là cả Bracada giờ chỉ còn là một bãi đất hoang vu đến rợn người à?- ông yêu tinh Harry, cha của Tallow, giờ đã được tướng Gelu nâng cấp trở thành một Sharpshooter, ngồi gần đó bực bội nói to.
    Thế là cuộc đụng độ giữa yêu tinh- nhân mã lại vừa mới châm thêm ngòi nổ. Đôi bên thấy tình hình có vẻ căng thẳng bèn lập tức tản về nhà riêng, tránh những vụ xung đột máu lửa đáng tiếc.

    Về phía thành Fortress, sáng sớm hôm sau, trong một cuộc họp bất thường, ông Bron lớp Beastmaster thông báo cho tất cả mọi người:
    - Tatalia đang đứng trước nguy cơ bị nguy hiểm bất cứ lúc nào! Rõ ràng nước chúng ta ở khá gần miền Bracada- miền đất vừa bị phá huỷ! Đêm qua tôi đã nghe những tiếng ì ầm trong lòng đất! Biết đâu bất thình lình một lúc nào đó...Bây giờ chúng ta đang rất cần ý kiến!!!
    Ông Wystan-lao động đường phố mã trưởng, đồng thời cũng là người kế vị của ngai vàng Tatalia- lên tiếng:
    - Muốn ngăn chặn thì chỉ có một cách là đánh thắng tất cả các nước còn lại để thống nhất Erathia trước khi Rồng kịp ra tay tàn phá thôi!
    -Không được!-ông Gerwulf (vị tướng lớp Beastmaster, người đã mang chiếc Ballista đầu tiên tới Tatalia) phản đối- Tôi không đồng ý với ý kiến của lao động đường phố mã! Nếu như vậy Rồng sẽ càng tức giận thêm thôi!
    -Thế theo ông còn cách nào hơn à?- bà Voy (lớp Witch) nhìn sang ông Gerwulf hoài nghi.
    -Tôi lại cho rằng tạm thời ta nên ngừng việc tiến quân- bà tướng Adrienne thêm vào.
    Một người khác bực bội lớn tiếng:
    -Ngưng là ngưng thế nào! Chuyện vừa rồi xảy ra, để người Bracada giải quyết! Chúng ta vẫn cứ tiếp tục cuộc chiến!
    -Này, thế bây giờ bọn tướng thành Tower ra sao rồi?- mấy người trong lớp Witch xì xào ở phía cuối chiếc bàn dài.
    -Hình như là đang phải xin người Enroth cho ở nhờ ở vùng ngoại thành, cũng bị quản lý ghê lắm!- có người khẽ đáp lại. Phút chốc tất cả đều ồn ào họp bàn riêng.
    Ông Bron đập bàn, hét bảo mọi người im lặng. Rồi ông nói:
    - Theo tôi, bây giờ chúng ta bằng một cách nào đó, phải thuyết phục được các nước còn lại ngừng chiến tranh, có như vậy thì mới hoà bình được!!!
    Cuộc họp bàn còn diễn ra sôi nổi thêm nhiều giờ nữa mới chấm dứt.
    Tình hình thế giới sau vụ Rồng lửa xuất hiện đang hết sức rối ren. Tuy vẫn còn nhiều vấn đề chưa biết giải quyết ra sao nhưng các hoạt động chiến tranh đã bắt đầu tiếp tục trở lại, dù rằng có rất chậm chạp.
    Cũng phải đến quá trưa các tướng thành Rampart mới dám ra trận. Họ còn mất cả buổi sáng để họp bàn, tranh luận đủ thứ mà kết quả là chẳng giải quyết được việc gì; rồi đến khi chuẩn bị lên đường cũng chẳng biết mình phải bắt đầu lại từ đâu, sẽ đi đến đâu và làm gì. Tình trạng căng thẳng và bế tắc đó cũng xảy ra tương tự ở các miền còn lại.
    Vài ngày sau các tướng AvLee phần lớn đã toả đi khắp nơi hoạt động, chỉ để lại vài người chưa được ra trận ở lại và một tướng để canh thành.
    ...............
     
  8. Fire_Witch

    Fire_Witch Space Marine Doomguy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/2/10
    Bài viết:
    5,782
    Nơi ở:
    Tatalia
    Đêm đã về khuya, không gian yên ắng và tĩnh lặng lại trở về với khu thành Rampart âm u sương khói.
    Sherinda không sao ngủ được. Nàng cứ trằn trọc không yên. Cũng phải thôi, bởi vì ngày mai, nàng phải cùng các anh em đi cùng ông Alagar tới trấn giữ thành Necropolis miền Deyja đáng sợ. Đêm nay rất có thể sẽ là đêm cuối cùng nàng được ở đây, ở lại nơi AvLee thân yêu này.
    Cha mẹ nàng là ông bà thủ lĩnh nhân mã do đang phải đầu quân cho đội quân của ông Gelu đi chiến đấu xa thành rất nhiều ngày nên không thể can thiệp gì được nữa.
    Cô nhân mã quyết định sẽ ra ngoài đi dạo, hãng mát một lúc. Bước ra ngoài cửa Upg. Centaur Stable là cả một vùng đất trời mênh mông. Bầu trời đêm đã không còn u ám nữa mà lấp lánh ánh sao lung linh, tuy mặt trăng thì vẫn còn mang sắc máu đỏ úa. Lòng Sherinda mênh mang... Khung cảnh này khiến cô nhớ lại cái đêm đầu tiên gặp gỡ chàng yêu tinh Tallow... Đó cũng là một đêm trăng thanh gió mát, vòm trời lồng lộng và khu thành Rampart chìm trong yên ắng tĩnh mịch như thế này... Vậy mà giờ đây nàng chỉ còn lại một mình, với nỗi cô đơn buồn tủi vô bờ bến và biết bao nhiêu hiểm nguy gian khổ đang chờ đợi ở phía trước...
    Sherinda bước lại gần Fountain of Fortune, cái hồ theo kiểu phong thuỷ phương đông đặt ở gần toà Capitol. Nơi đây vẫn là chốn hẹn hò khi xưa của chàng và nàng, vậy nhưng thời gian dài đã xóa mờ tất cả...
    Cô nhân mã ngồi xuống bên bờ hồ nước. Cô lắng nghe tiếng từng giọt nước nhỏ giọt, đưa tay xuống khuấy động những cọng cỏ mọc sát mép nước... Kể từ khi cuộc chiến xảy ra, đã lâu lắm rồi Sherinda mới có được những khoảng lặng lẽ bình yên như thế này.
    Cô nhìn về phía xa, miên man trong những suy tư sầu muộn nhưng vẫn ánh lên một tia hy vọng lạc quan.
    Đằng đông, lờ mờ sau những rặng núi cao cao, ánh bình minh đã bắt đầu ló dạng phía chân trời.
    Sáng hôm sau, mặt trời đã lên, chiếu ánh sáng ấm áp chan hoà cả thế giới, đoàn tướng thành Rampart đã sẵn sàng cho một chuyến đi xa.
    -Lên đường!!!- giọng ông Alagar hô dõng dạc.
    Cánh cổng thành bằng gỗ nặng trịch từ từ được mở ra. Đoàn quân hung hậu lập tức chuyển động. Từng hàng từng hàng quái vật bước đều theo sau vị tướng chủ nhân đi đến miền đất mới Deyja.
    Sherinda đứng trong đoàn người ùn ùn đi tới, lòng dậy lên một cảm xúc vô cùng khó tả. Cô thấy nửa xao xuyến, lưu luyến luyến tiếc miền đất nơi mà mình đã lớn lên này, thậm chí tình cảm đó còn mạnh mẽ hơn tình yêu mà cô đã dành cho người yêu đầu tiên Tallow; nửa cô lại thấy có một chút gì đó vui mừng vì mình đã tránh xa được phần nào binh đao bạo lực, cái ồn ào xô đẩy của chốn thành trì trung tâm, để rồi sắp tới đây được dấn thân vào những thử thách mới, cam go hơn, ở một miền đất xa lạ mà chưa bao giờ cô được đến...
    Sherinda cũng đã từng tham gia nhiều trận tiến quân dài ngày cùng các anh em, có khi là kéo dài cả tháng trời, và nàng cũng đã từng đến Deyja một lần để đánh thành Necropolis rồi, nhưng chuyến này thì thật khác, bởi lẽ lần này có thể nàng sẽ không bao giờ trở về quê nhà nữa, biết đâu đấy...
    Chỉ đến khi đã đi được một đoạn xa, Sherinda mới quay đầu lại nhìn...
    Phía sau cô chỉ còn lại thảo nguyên cỏ mênh mông bao la bát ngát tung bụi mù sau những bước chân của đoàn quân quái vật, xa xa là những rặng núi cao ngất với rừng thông ngàn năm huyền bí.
    Thành Rampart thân yêu đã hoàn toàn xa khuất hẳn.
    Trước mặt là những chặng đường mới đầy thử thách và chông gai, với những điều mới lạ cũng như biết bao sự nguy hiểm chưa khám phá hết.
    -Tạm biệt! Tạm biệt AvLee!- Sherinda thì thầm.
    Rồi cô lại quay đầu lên, tiếp tục sải những bước dài trên con đường bất tận.
     
  9. Fire_Witch

    Fire_Witch Space Marine Doomguy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/2/10
    Bài viết:
    5,782
    Nơi ở:
    Tatalia
    CHƯƠNG VIII
    CHYỆN TÌNH DEYJA


    Cuộc chiến trường kỳ giữa các miền của Erathia đang dần đi vào hồi kết mặc dù còn rất đông các thế lực còn lại và lực lượng của họ cũng rất hùng hậu. Từ sau vụ Rồng lửa xuất hiện, tất cả dường như đều đã phần nào đã nhận ra sai lầm của chiến tranh và đang cố gắng để chấm dứt nó. Nhưng một cuộc chiến đã kéo dài hơn nửa năm trời thì không thể đột ngột nói dừng là dừng được. Chính giai đoạn này mới là thời kỳ quyết liệt và gay go nhất.
    ..................
    Đoàn quái vật thành Rampart vừa bước vào địa phận Deyja. Chưa cần vào đến trung tâm thành phố, ở ngay miền biên giới cũng đã đủ để nhận ra vẻ ma quái kinh dị ở nơi này rồi. Khung cảnh thì như chúng ta đã biết: hoang tàn và đổ nát. Khắp nơi rải đầy xương trắng và những xác chết còn chưa kịp tan rữa hết, không của người chết thì cũng là hài cốt quái vật, cây cối thì chết khô gãy rạp, xoài ra trên mặt những cánh đồng khô cỏ cháy rộng mênh mông; xa xa là mấy rặng núi đen xì, chạy bao quanh như tạo thành một biên giới tự nhiên bao bọc lấy miền; thỉnh thoảng lại bắt gặp trên đường những hố chôn người tập thể chưa kịp chôn lấp, mùi hôi thúi và ruồi nhặng bay đầy; lại có cả các hồ nước cạn khô đến tận đáy, chỉ còn trơ lại những tảng đá lố nhố và một thứ máu khô đen sạm dưới đáy... Miền này vốn dĩ đã hoang vắng, nay các tướng thành Necropolis lại còn thất trận bỏ đi hết, càng làm cho miền Deyja trở thành một vùng đất chết theo đúng nghĩa của nó. Nói tóm lại, khung cảnh chẳng thay đổi gì kể từ khi Sherinda cùng đội quân của bà Mephala tới đây lần cuối cùng cách đây hơn một tháng.
    Ông Alagar đưa đội quân của mình vào một quán rượu ở ven đường- ngôi "nhà" duy nhất mà mọi người thấy được kể từ khi bước vào địa phận Deyja. Gớm, coi cái quán rượu... chẳng khác gì một ngôi nhà hoang, có khi mấy cái nhà mồ còn khá khẩm hơn! Tất cả các cửa kính ở đây đều bị đập vỡ tan tành không thương tiếc, bên trong thì ngổn ngang tanh bành như thể có một vụ xô xát lớn hoặc là động đất cấp nặng vừa mới xảy ra vậy, mạng nhện thì chăng đầy khắp mọi nơi và đặc biệt là quán còn được "trang trí" bằng vô số...xương sọ người nữa.
    Trong quán rượu không có ai, trên chiếc bàn của chủ quán chỉ có một cây nến cháy leo lét cắm trên một khúc xương bánh chè lợn, toả ra một thứ ánh sáng mờ ảo.
    -Này, có ai ở đây không?- ông Alagar lên tiếng phá tan bầu không gian im lặng đến rợn người, giọng ông vang vang giữa các bức tường.
    -Lạ nhỉ...Không thấy ai...- một gã yêu tinh đi đầu thì thầm.
    Bất ngờ, một con ma xương xẩu trong bộ áo choàng đen sì với hai con mắt đỏ lập loè thình lình xuất hiện trước mặt vị tướng thành Rampart. Ở bên ngoài quán rượu, bầy quái vật của ông cũng hét lên thất thanh khi có hàng chục con ma tương tự như vậy xuất hiện.
    -Chúng mày là ai? Có biết ta là ai không mà dám tấn công hả?- ông Alagar rút phắt kiếm, chém chết một con ma tức thì.
    Lũ wraith còn lại sợ chết khiếp. Thì ra chúng là quái vật trung lập ở đây, thấy có tướng miền khác đến định xông ra chặn đường nhưng không ngờ đội quân đông quá, chúng phải đầu hàng.
    -Có biết từ bây giờ vùng đất này đã thuộc quyền sở hữu của bọn ta rồi không hả?- ông Alagar quát bọn wraith.
    -Xin lỗi ngài!- con đầu đàn lên tiếng- Đó là nhiện vụ của bọn tôi mà! Dù sao thì chúng tôi cũng xin "biến" đây!
    Nói rồi, lũ xương ma biến mất. Không gian lại trở nên yên lặng hơn bao giờ hết.
    -Ở Deyja có ngày chết đau tim!- một con dendroid solider quay sang nói với người đứng cạnh.
    Sherinda đi ở giữa đội quân, xung quanh có các anh em đứng kín nên cũng đỡ sợ. Nhưng đó là đối với các cuộc tấn công trên mặt đất, còn nếu lũ yêu ma nhào từ trên không xuống thì đành chịu.
    Bầu không khí ở Deyja lúc nào cũng rờn rợn đầy vẻ kinh dị. Trong không gian thi thoảng lại phảng phất mùi tử khí, mùi máu tanh tanh, mùi hương khói ma quái... Bây giờ còn đang là mùa đông, dưới mặt đất luôn có một màn sương mờ màu trắng đục bay là là, càng tô thêm vẻ kinh dị cho chốn ma quỷ này.
    Phút chốc, thành Necropolis đã thấp thoáng hiện ra trước mắt.
    Vừa bước qua cổng thành ọp à ọp ẹp để tiến vào khoảng sân nghĩa địa hoang tàn đổ nát của thành, mọi người trong đoàn đã nghe thấy có tiếng người ở bên trong vọng ra.
    -Ai vậy nhỉ, ở đây có người...?- Sherinda bắt đầu rợn gai ốc.
    -Ôi dào!- vị tướng dòng tôn giáo cổ lên tiếng- Chắc lại mấy con ma ấy mà! Ở đây thì thiếu gì thứ đó, ít người nhiêu ma mà!
    Hoá ra là không phải. Đó là bà Septienna, ông Nimbus của lớp Necromancer và bà Tamika của lớp Death Knight cùng khoảng gần trăm con quái vật bản địa của họ. Họ đã quy hàng và muốn gia nhập vào quân đội các tướng đánh thuê của AvLee.
    -Quý hoá quá khi ông tới thăm!- bà Septienna buông giọng ẽo ợt khi tiếp đón những vị khách từ xa tới.
    -Thôi khỏi!- ông Alagar vừa nói vừa bước xăm xăm vào trong- Từ bây giờ tôi sẽ ở hẳn đây để canh thành! Thế nên có lẽ cũng không phải "phiền" các ông bà đâu! Tôi nghĩ chắc mọi người cũng không muốn thuê các ông bà phục vụ cho AvLee!
    -Coi kìa, gì mà lạnh nhạt thế!- ông Nimbus đứng dựa vào cột nhà, đáp.
    -Thôi được rồi! Dù gì thì đông người vẫn còn hơn là ở đây một mình!- ông Alagar nói với mấy ông bà tướng Deyja.
    Để gọi là, ba ông bà tướng phe undead có mở một bữa tiệc nho nhỏ để dành khoản đãi vị tướng thành Rampart và các quái vật của ông ta. Bọn họ cho bày tiệc trong toà thành chính và ngoài sân, thắp đèn đuốc sáng trưng. Mọi người đều đang tập trung đông đủ ở đó, nói chuyện ồn ào rôm rả.
    Trong khi các tướng và quái vật khác đang vui vẻ tiửc tùng thì cô nhân mã Sherinda lại tách riêng ra, đi lững thững giữa bãi tha ma các ngôi mộ. Bầu không khí ma quỷ của thành Necropolis chẳng làm cô thấy sợ hãi chút nào. Bây giờ đây đã là "nhà" của cô rồi.
    -Tallow!- Sherinda lẩm bẩm một mình- Anh đang ở đâu? Có biết giờ này em đ• phải rời xa quê nhà AvLee thân yêu để làm lính nơi đất khách quê người rồi không? Em nhớ anh nhiều lắm!
    Rồi nàng cứ thơ thẩn đi lại giữa khung cảnh hoang tàn của một thành phố chết, đầu óc trống rầng còn trái tim thì đập liên hồi những nhịp đập không tên.
    Đứng trên đỉnh Upg. Dragon Vault, Sherinda lặng nhìn toàn cảnh khu thành Necropolis. Trong lòng nàng, những cảm xúc khó tả lại trào lên, như bóp nghẹn trái tim của nàng.
    Nàng đâu có biết rằng, chàng yêu tinh Tallow cũng đã trở lại Deyja- mảnh đất ma quỷ- này. Chỉ khác một điều là chàng chuẩn bị tới thành Necropolis ở vùng ven biên giới thuộc quyền sở hữu của người Eeofol mà thôi. Tất nhiên, đôi bên không hề hay biết đến sự hiện diện của nhau ở tại miền đất này.

    Sáng sớm tinh mơ. Ít nhất thì ở Deyja cũng còn có mặt trời buổi sớm, chứ không tối hù hù như ở Eeofol hay tệ hơn là ở tít trong lòng đất, hoàn toàn không thấy gì như Nighon. Dù rằng ánh sáng chiếu rất mờ nhạt, chỉ le lói như một tia hy vọng hão huyền dành cho con người mà thôi.
    Bà Tamika, nữ tướng lớp Death Knight đã được các tướng miền AvLee chính thức thuê ra trận. Bà này rất có năng lực trong việc tổ chức các trận đánh cao cấp và đặc biệt là có tài huấn luyện lũ kị sỹ cấp 6. Nhiệm vụ chính của bà là đi "thu thập" tài nguyên khoáng sản lẻ và các mỏ gỗ, đá còn sót lại trong vùng, còn công việc thủ thành và chiến đấu với các tướng nước khác thì vẫn phải do ông Alagar người chính gốc AvLee đảm nhận.
    Ngày đầu tiên ở Deyja cũng không quá tệ. Các tướng đã chiếm được thêm hai mỏ gỗ, đánh được một Naga Bank ở dọc đường, thu phục được trên dưới 100 con ma các loại cùng gần 500 tên Halberdier (vốn là những kẻ đi thu thuế, quái cấp 1 thành Castle). Sức mạnh của AvLee đang từng bước được nâng cao hơn.
    Vì không có nhà riêng dành cho các quái nơi khác nên đội quân thành Rampart của ông Alagar phải nghỉ ở ngay trạm gác cổng thành. Những chỗ tốt hơn phải ưu tiên dành cho các quái bản địa.
    Hôm nay vị tướng Druid phải ở lại thành một ngày để hồi mana. Đám quái vật của ông cũng vì thế mà được nghỉ ngơi thêm.
    Như thường lệ, Sherinda lại đi dạo một vòng quanh khu nghĩa địa trước khi về ngủ, đây là việc mỗi tối cô vẫn thường làm kể từ khi tới thành Necropolis.
    -Mai sẽ là một ngày bận rộn lắm đây!- cô nhân mã hít một hơi thật sâu, tự nhủ với mình. Ngày mai cô cùng các anh em sẽ tới phía bắc của Deyja để chiếm một mỏ lưu huỳnh, hiện mỏ này đang được canh giữ bởi bọn Efreet Sultan của Eeofol.
    Có một khoảng đất trống khá rộng ở bên ngoài khu mộ, vốn dĩ đây là chỗ dành để cho các thành ở gần biển xây bến tàu; Sherinda liền rảo bước tới đó và ngồi nghỉ.
    -Ừm...- Sherinda vừa ngồi duỗi chân ra, vừa hít hít cái không khí lạnh lẽo xung quanh mình một cách đầy thoải mái và phấn khích.
    Chợt..."CHOANG", "XOẢNG", "RUỲNH"! Những tiếng đổ vỡ đinh tai nhức óc ở đâu bỗng vang lên làm cô nhân mã giật thãt. Cô vội quay nhanh sang phía phát ra tiếng động. Đó là khu nhà hoang- nơi cư ngụ của lũ ma cà rồng khát máu.
    "Vút"! Một vật thể từ toà Upg. Estate lao vọt ra với tốc độ kinh người, theo sau đó là bóng một vật khác xẹt qua cũng nhanh không kém. Hai cái bóng ấy cứ lượn vòng vòng quanh toà nhà ba gian, thoắt ẩn thoắt hiện, kèm theo đó là những tiếng kêu la thất thanh và tiếng đỗ vỡ rầm rầm.
    Chưa kịp định thần xem chuyện gì đang xảy ra thì bất ngờ, ánh đèn trong toà nhà hoang loé lên làm cô nhân mã Sherinda loá mắt, loạng choạng đi lùi lại phía sau. Đúng lúc đó, "hiển hiện" trước mặt cô là hai con ma cà rồng hung dữ, chúng vừa biến hoá thành hình người từ những con dơi quỷ. Hai con ma đang đánh nhau rất quyết liệt.
    Lúc đó vì đang hoảng hốt, các hành động lại diễn biến quá nhanh nên Sherinda không thấy rõ mặt hai con ma cà rồng. Cô chỉ thoáng qua thấy một tên tóc vàng chỉ còn một tai và một tên khác chằng chịt sẹo trên mặt; cả hai đều có hàm răng sắc lẻm và khắp người đang chảy máu đầm đìa.
    Hai con ma cà rồng đang hăng máu chiến đấu. Chúng không thèm để ý đến bất cứ thứ gì xung quanh mà chỉ chăm chăm vào cổ họng của đối phương để xé nát nó hòng kết liễu địch thủ. Những đường lượn của chúng cũng thật là uyển chuyển làm sao.
    Bất ngờ, tên ma cà rồng tóc vàng tóm được chân đối thủ và tung ra xa. Hắn ngã bịch, rơi đúng chỗ Sherinda đang đứng, khiến cô nhân mã bị đè cứng xuống dưới đất. "Ha ha ha ha ha!!!"- một tràng cười vô cùng ghê rợn vang lên. Tên mà cà rồng tóc vàng hăm hở lao vào kẻ địch- lao thẳng đến chỗ Sherinda.
    Cô nhân mã vô cùng sợ hãi, nhắm tịt mắt lại như để không phải chứng kiến cảnh ghê sợ này. Gã mặt sẹo đã mằm gọn dưới hàm của tên một tai, hộc máu ra, chết ngay tại chỗ; còn Sherinda thì bị văng ra xa, cùi trỏ tay cô đập vào một bia mộ bằng đá, bật máu.
    "Giải quyết" xong kẻ địch, con ma cà rồng bắt đầu ngửng mặt lên... Ánh mắt của hắn dừng lại ở chỗ cô nhân mã đang co dúm dã, chính xác hơn là đang hắn tập trung vào cánh tay bị chảy máu của cô.
    -Một con mồi ngon mắt!- Hắn hét lên rồi ngay lập tức biến thành dơi xông tới chỗ Sherinda trước khi cô nhân mã kịp hiểu điều gì.
    Chỉ trong nháy mắt, tên ma cà rồng một tai đã tóm gọn được Sherinda bằng hai cánh tay chắc khỏe và khoá cứng cô lại. Hắn cười nham nhở, để lộ ra bộ răng nanh hút máu sắc lẻm còn đang dính đầy máu tươi:
    -Bữa ăn nhẹ bằng nhân mã! Ha ha ha ha ha!
    Rồi bằng một động tác rất nhanh và dứt khoát, hắn xé toạc lớp áo choàng của Sherinda, để lộ nước da trắng hồng toả hương thơm phức của nàng. Nàng có thể cảm nhận được đôi bàn tay lạnh lẽo rắn như thép nguội đang giữ chặt mình, còn những chiếc răng của gã ma dơi thì dang đặt vào khoảng giữa quai hàm và xương quai xanh của nàng.
    "Không!", Sherinda hét lên trong tuyệt vọng. Vô ích, bộ nanh nhọn hoắt của gã ma cà rồng bệnh hoạn đã cắm phập vào vai nàng, thứ nước dãi bẩn thỉu chảy lênh láng cả ra mặt đất.
    Sherinda chỉ còn kịp làm một việc theo bản năng đó là nhắm thật chặt mắt lại, cắn chặt môi để kìm nén cơn đau và khỏi bật ra những tiếng hét. Vai phải của nàng đau như hàng ngàn vạn mũi kim đâm và nàng cảm nhận rõ được rằng máu của mình đang dần dần bị rút cạn. "Thế là hết!"- Sherinda thầm nghĩ- "Deyja... khốn kiếp!". Nàng mơ hồ nhận thấy có tiếng người kêu la thất thanh và tiếng bước chân dồn dập đang tiến đến gần. Muộn thật, muôn thật rồi.
    Trước khi lịm đi vì đau đớn, Sherinda còn lờ mờ cảm nhận được tiếng kêu của con ma cà rồng một tai như bị đâm một nhát chí tử, phát đó dễ phải đủ 40 damage, rồi cả cơ thể cô được giải phóng khỏi con quỷ khát máu đó và một đôi tay đang đỡ cô dậy.
    -Cô ấy bị ma cà rồng cắn!- một giọng nói vang lên.
    Bây giờ thì Sherinda chẳng còn thiết gì nữa. Cô biết mình sắp sang bên kia thế giới.
    -Chết tiệt! Tình hình sao rồi?- một giọng khác vang lên, có vẻ như là của một phụ nữ.
    -Toạc một bên vai, cô ấy mất nhiều máu quá!
    "Vĩnh biệt!"- Sherinda tự nhủ như để đưa tiễn chính mình, và rồi cô nghe thấy có tiếng ai đó gọi mình thất thanh:
    -Sherinda!!!
    Bằng một nỗ lực cuối cùng, cô nhân mã mở bõng đôi mắt, nhưng không dám chắc là mình có mở mắt thực không hay chỉ là một hành động trong mơ. Trước mặt nàng bây giở hiện hiện rõ một bóng người, người ấy đang đỡ lấy đầu cô và gọi cô liên hồi bằng một giọng khản đặc.
    -Tallow!- Sherinda nhìn thấy rõ.
    -Đúng là Tallow rồi!- tiềm thức của Sherinda lên tiếng.
    Cô cảm thấy mình được bế đi. Rồi tất cả chìm vào bóng tối sâu thẳm.
    Còn khi đó, ở bên kia biên giới, chàng yêu tinh Tallow đột nhiên cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp nghẹn, đau thắt và có cảm giác như ngừng đập.
    Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì bất ngờ trên bầu trời, hàng ngàn con ngựa bay có cánh không biết từ đâu ào ào đổ tới, kín đặc cả một vùng trời. Chúng kêu lên những tiếng chói tai váng động. Bên dưới thung lũng mênh mông, một vị tướng trong bộ áo choàng màu lửa đỏ đang đứng giữa một đám đông quái vật thành Inferno, cầm gươm chém loạn xạ. Đôi lúc ông ta chỉ tay về phía trước, và từ trên trời những tia sét chói loà bổ xuống giữa lũ Pegasus, có khi lại là những quả bóng lửa khổng lồ xuất hiện giữa không trung.
    Vị tướng khá mạnh, nhưng lũ thi mã trung lập cũng phải vừa. Xem chừng ông ta đang yếu thế.
    Trận đánh vẫn còn đang tiếp tục thì vị tướng hết lực, đành chịu không dùng được phép nữa. Lũ ngựa bay đã gây khó khăn, làm tướng địch phải tốn nhiều lực hơn khi dùng phép, thế nên mới bị hết mana nhanh chóng đến vậy. Đội quân thành Inferno xem ra đã bị triệt hạ quá nửa: bọn Familiar nằm chết la liệt dưới đất, bọn chó ba đầu chỉ còn là những đống xương tàn vấy máu, mấy tên Arch Devil đều đã bị thiêu cháy thành tro bụi chỉ còn lại mỗi bộ giáp và cái liềm.
    Vị tướng vẫn đang điên cuồng chống đỡ. Ông biết những nỗ lực của mình có khi chỉ là vô ích.
    Từ trên cao, chàng yêu tinh Tallow đã chứng kiến hết toàn bộ trận chiến hoành tráng đó.
    Một hàng gồm hơn mười tên quỷ sứ đầu dê cầm liềm ra sức quật những đường cắt toé lửa vào lũ thi mã. Những xác ngựa rơi lả tả xuống dưới đất, máu nhuộm thẫm cả một khoảng đất rộng. Những tên quỷ ném lửa thì đang cố sức trụ vững trước những đòn thế của quân địch, phần lớn đều đã hết lượt bắn. Bọn quái vật còn lại đã bắt đầu núng thế nhưng vẫn kiên cường sát cánh bên nhau...
    Những cố gắng của vị tướng thành Inferno dần dần bị kẻ địch dập tắt, con đường sống của ông đang bị bọn đối thủ cắt đi.
    Không ngần ngại lấy một giây, chàng yêu tinh Tallow lập tức rút từ chiếc giỏ sau lưng mình ra một nắm tên, tra vào cung và bắt đầu ngắm. Những mũi tên gỗ bịt đầu sắt cứ thế được tỉa lên trời, triệt hạ hết lũ Pegasus đang điên cuồng hăng máu. Bọn nữ yêu tinh cưỡi trên chúng cũng chỉ còn nước rơi xuống đất mà chết.
    Tallow đứng đó, mái tóc chàng vàng ánh lên trên nền trời rực lửa và ánh mắt sáng ngời giữa đêm đen u tối. Trông chàng như một tượng đài kỳ vĩ được thiên nhiên khắc tạc và đang đứng giữa thiên nhiên bao la của đất trời.
    Chẳng mấy chốc là lũ ngựa bay đã bị hạ gục hết, đội quân và vị tướng nọ đã được cứu. Không quản hiểm nguy, Tallow đư ra tay cứu giúp. Đó cũng là yêu tinh, nhưng nào có phải đồng loại của chàng, bởi lẽ đó là loài yêu tinh trung lập khát máu tàn bạo, gây bao đâu khổ cho dân lành.
    Vị tướng bước tới gần Tallow. Ông ta bỏ khăn choàng ra và Tallow lập tức nhận ra đó là Zydar, một tướng theo dị giáo ở thành Inferno rất giỏi việc dùng phép, mà chàng đã từng được biết đến vài năm về trước khi ông tới thành Rampart trong kỳ họp thường niên giữa các tướng.
    -Cảm ơn cậu!- ông Zydar ngả mũ chào Tallow, ông có hơi khựng lại khi nhìn thấy đôi tai yêu tinh của chàng.
    Tallow thận trọng lùi ra xa hơn, chàng vẫn nắm chặt cây cung đã tra sẵn tên, nói:
    -Không có gì ạ! Tôi chỉ là một quái vật lang thang thôi, nhưng tôi không tham gia vào chiến tranh nên...
    -Ta hiểu rồi- vị tướng ngắt lời rồi đột nhiên phá ra cười- Cậu đã cứu mạng ta, cứu mạng cả biết bao sinh mạng quái vật của Eeofol này! Chỉ một mình, một mình cậu mà triệt hạ được hơn một nghìn con Pegasus như vậy, chẳng phải là khá lắm hay sao!!!
    Tallow cười gượng. Vị tướng nói tiếp:
    -Thế này nhé! Vì công lao của cậu, ta chính thức mời cậu về thành Necropolis thuộc quyền sở hữu của Eeofol ở gần đây!
    Chàng yêu tinh giật mình. Ông ta vừa nói gì vậy? Mời về thành ư? Ông ta định làm gì mới được cơ chứ?
    -Ơ...Tôi...tôi không dám đâu ạ!- Tallow lắp bắp.
    -Không sao! Cậu cứ đi với tôi, có được không?
    Chẳng cần đợi Tallow trả lời, cũng chẳng chờ xem phản ứng của chàng ra sao, ông Zydar tống chàng lên lưng một con chó ba đầu và hô đoàn quân khởi hành về thành.
    -Chịu khó ngồi yên nhé! Chỉ lát nữa là sẽ về đến nơi thôi!- ông Zydar quay lại, niềm nở với chàng.

    Thành Necropolis, sở hữu của miền AvLee...
    Bóng đêm vẫn bao trùm lên, nuốt chửng lấy tất cả. Từ trong suy nghĩ, Sherinda cảm thấy có một màn sương mờ bao phủ lấy trí óc mình.
    Chuyện gì đã xảy ra? Nàng thầm nghĩ trong đầu.
    Phải rồi, cái buổi tối chết tiệt ở cái thành chết tiệt này, nàng đã trông thấy hai con ma cà rồng đang đánh nhau, một tên bị giết tươi không thương tiếc, còn tên kia hăm hở lao vào người nàng mà cắn xé, mà hút máu...
    Nàng nghĩ mình chết thật rồi.
    Nhưng...Chết rồi mà sao lại còn thấy đau đớn thế này? Vai nàng đau tựa như bị đè hàng vạn trái núi lên, cơn đau buốt ấy lan xuống cả lưng, cả ngực và xộc thẳng lên đầu. Có ánh sáng. Thiên đường chăng? Hay là lỗ địa ngục? Không, chắc chắn đây không phải là cả hai nơi đó, vì ở những miền cực lạc ấy đâu có phải chịu đau đơn như thế này?
    Đúng rồi! Trước khi nhắm mắt lại và để cho bóng tối bao trùm lấy thân thể, Sherinda đã nhìn thấy, một cách rất rõ ràng, không thể nhầm vào đâu được, đó chính là Tallow, lúc đó đang đứng ngay ở đó, bên cạnh nàng, đang gào thét tên nàng, giành giật lại sự sống cho nàng.
    Cái gì? Tallow ư? Tallow ở đâu? Ở đây á? Tiềm thức của Sherinda nói.
    Giấc mơ của Sherinda...
    Bóng tối từ từ mở ra. Nàng đang đi trên một thảm cở xanh rì, giữa đất trời bao la tràn ngập ánh sáng. Có tiếng thác nước róc rách chảy, dòng suối uốn lượn chảy quanh co dưới chân những ngọn đồi nho. Trên bầu trời là một chiếc cầu vồng bảy màu rực rên trên nền xanh biếc điểm những gợn mây trắng. Mặt đất lấp lánh như muôn ngàn ánh sao. Đó quả là một vùng đất tiên cảnh.
    Ở vùng đất ấy chỉ có duy nhất một cây sồi xanh, mọc trơ trọi giữa cánh đồng bát ngát. Và ở đó, dưới tán cây râm mát xoè rộng, có một người con trai đang đứng đợi nàng.
    Vẫn là gương mặt ấy, gương mặt xương xương với bờ môi mềm mại và đôi tai yêu tinh to nhọn đặc biệt. Không thể lẫn vào đâu được, đó đích thị là Tallow.
    Người con trai đưa tay cho nàng, trên môi nở một nụ cười thật hiền hậu. Gương mặt chàng toát lên sự hạnh phúc.
    Một cách rất tự nhiên, nàng chạy ngay lại phía người con trai đang mở rộng vòng tay chờ đón mình. Nàng giơ hai tay về phía trước như để đón nhận lấy điều ấy.
    -Tallow!- Sherinda thốt lên hạnh phúc.
    Nhưng khi nàng chạy tới bên cây sồi già thì....Chẳng còn ai ở đó. Giữa khung cảnh thần tiên lại chỉ còn cô độc mỗi mình nàng. Không còn Tallow nữa.
    Rồi bất giác, Sherinda nhìn lên trên...Chàng yêu tinh đang ở trước rừng nho, đăm đắm nhìn nàng. Rồi chàng quay lưng lại, đi về phía trước, bóng chàng cứ thế nhỏ đần, nhỏ dần rồi khuất hẳn trong rừng nho.
    -Không! Anh đừng đi!- Sherinda hét lên.
    Và rồi tất cả lại chìm trong bóng tối mịt mùng.

    Sherinda mở bừng mắt. Cơn đau đã quay lại. "Tôi là ai? Và tôi đang ở chốn nào đây?"- đầu óc nàng quay cuồng, trống rỗng. Dần dần, nàng đã nhớ lại được tất cả mọi chuyện khủng khiếp vừa xảy ra.
    -Cô đang bị thương rất nặng đấy, chưa cử động được đâu!- một giọng nói rất quen vang lên bên cạnh Sherinda.
    Lúc này cô nhân mã mới ý thức được tình trạng của mình: một bên vai cô bị rách toạc, đang băng bó trắng muốt, tóc tai và quần áo thấm đầy máu đỏ tươi, cả người đang phát run lên vì lạnh.
    Sherinda ngước mắt lên nhìn. Trước mắt nàng- có lẽ là chủ nhân của giọng nói vừa rồi, và cũng là giọng đã hét vang tên nàng khi nàng đang nằm trên vũng máu- đó là một chàng lính, là con người, trong bộ áo xanh của các lính canh thành Castle. Sherinda biết đó là người đã cứu mình.
    -Tallow!- Sherinda buột miệng thốt ra cái tên ấy.
    -Tallow?- Anh chàng lính gác nhắc lại lời nàng bằng một giọng đầy vẻ ngạc nhiên.
    Sherinda không trả lời (vì thực sự cô không nhận ra là mình vừa nói cái gì). Cô cụp mắt xuống, kéo chăn nằm xuống giường:
    -Đây là đâu?
    -Cô không nhớ gì à?- giọng nói kia tiếp tục- Cô đã bị một con ma cà rồng cắn trọng thương! May đúng lúc đó tôi đi qua và hô hào mọi người tới cứu! Vết thương không làm độc đâu nhưng khá sâu, cô phải tĩnh dưỡng dài dài đấy!- anh chàng lính trả lời.
    -Anh là quái trung lập của thành Castle mới được nhận về đây à?- Sherinda nằm quay lưng vào tường, nói tiếp.
    Anh lính hơi dừng lại một chút, rồi anh ta đáp:
    -Đúng vậy! Tôi tên là Xantro!
    -Cảm ơn Xantro!- Sherinda đáp một cách mệt mỏi- Còn bây giờ tôi mệt lắm, anh có thể cho tôi nghỉ một chút được không?
    Anh chàng lính gác nhẹ nhàng kéo chăn lên cao cho Sherinda. Trước hành động ân cần hơi quá mức này, cô không phản ứng gì cả. Anh ta bước ra khỏi phòng, khẽ khàng đóng cửa lại, một nụ cười mỉm mãn nguyện nở trên môi. Trái tim anh ta đập lên liên hồi.
    Thế còn chuyện gì đã xảy ra ở thành Necropolis bên kia Deyja? Xin thưa ngay rằng ở đó hiện... chẳng có chuyện gì xảy ra cả! Mọi người đang tập trung lại bày tiệc nhảy múa, ăn uống linh đình!
    Khắp thành chăng đầy đèn màu rực rỡ, sáng lấp lánh chẳng còn vẻ gì là ma quái thường ngày. Trong toà thành chính, Capitol và Tavern mở hàng trăm bàn tiệc, với đủ thứ sơn hào hải vị và những loại rượu hảo hạng. Mọi người cùng nhau hàn huyên tâm sự, kể cho những câu chuyện hấp dẫn nhất và dành cho nhau những lời chúc tụng tốt đẹp nhất. Các tướng và đám quái vật đêm nay vui chơi xả láng hết mình, gạt hết mọi chuyện chiến sự sang một bên. Đêm nay sẽ chỉ có tiệc tùng mà thôi.
    Trong gian phòng chính của toà thành- một nơi mà chỉ những khi nào có sự kiện gì rậm ré hay đặc biệt quan trọng thì mới được dùng đến, một bàn tiệc dài từ đầu đến cuối phòng với những món ăn tuyệt hảo đang được bày biện. Tất nhiên, những thực khách đang ngồi trên chiếc bàn đó là các tướng thành Inferno hiện đang hoạt động ở Deyja và...Tallow.
    -Ôi! Chỉ là một chuyện nhỏ, đâu cần phải bày vẽ thế này ạ! Tôi...tôi không dám!- Tallow luống cuống khi thấy khung cảnh xa hoa lộng lẫy trước mắt.
    -Cứ tự nhiên đi! Anh bạn trẻ!- một vị nữ tướng với chiếc mũ sõng dê cao vót lên tiếng, trông bà ta cực kỳ quen mà Tallow không thể nhớ nổi tên.
    Sau một cái búng tay của ông Zydar, những người hầu gái lập tức bưng các món ăn vào. Trông món nào mãn nấy cầu kỳ công phu và có vẻ toàn những cao lương đắt tiền.
    -Ấy chết! Tôi...- Tallow bối rối.
    -Không sao!- ông Zydar cười vui vẻ- Đây là tiệc mừng chiến thắng, thắng lợi, cũng là nhân việc tôi thoát chết trở về! Cậu cứ thoải mái đi!
    Trong lúc chàng yêu tinh đang bối rối hết sức, điệu bộ luống cà luống cuống, lưỡi ríu lại, thì bà Fiona (bây giờ thì Tallow đã nhớ được ra tên bà ta, đó chính là vị nữ tướng đã cứu chàng khỏi bọn Succubus bệnh hoạn) đã thì thầm vào tai chàng như để gỡ bí:
    -Không sao cả đâu! Trước đây tôi cứu cậu, nay cậu cứu lại tướng của chúng tôi, điều ấy to lớn hơn nhiều! Chắc cậu không biết, chứ ông Zydar là tướng mạnh nhất hiện tại của miền chúng tôi, nếu không có ông ấy, sự bền vững của Eeofol sẽ bị lung lay! Ơn này sẽ còn phải mang nợ với cậu dài dài!
    Không đợi phản ứng của Tallow, bà tướng đứng lên dõng dạc tuyên bố to với mọi người:
    -Xin trân trọng giới thiệu, đây là Tallow- chàng yêu tinh dũng cảm và tài trí hơn người đã cứu giúp đất nước của chúng ta!
    Mọi người có mặt trong phòng vỗ tay rần rần. Mặt Tallow lúc này chẳng khác gì một quả gấc chín.
    Rồi ngay sau đó, "trận" ăn diễn ra rào rào, chẳng đợi mời mọc, phân chia gì. Mọi người cứ thế ăn uống, nốc rượu đến say mèm, nhảy múa lắc lư trong tiếng nhạc inh ỏi. Lũ quái vật dưới sân cũng tiệc tùng linh đình và xả láng chẳng kém. Quả đúng là ngày đại vui.
    Riêng Tallow thì chẳng hứng thú gì. Suốt buổi chàng chỉ ngồi câm như hến, nhấm nháp qua loa rồi ngồi nhìn mọi người.
    Ba giờ sáng. Tan tiệc, phần lớn mọi người đều mệt nhoài, say mèm, chào nhau rồi tản về phòng lăn ra ngủ. Trên bàn tiệc lúc này chỉ còn lại Tallow cùng ba vị tướng lớp Demoniac là bà Fiona, bà Marius và ông Ignatius là còn ở lại nói chuyện với nhau.
    -Tôi định dành cho cậu một sự bất ngờ đấy, Tallow ạ!- bà Fiona ngồi chống tay lên bàn, nói.
    Tallow vẫn chưa hết lúng túng nên chàng ta cứ ấp a ấp úng mãi không nói được câu nào.
    -Phải không?- bà tướng human quay sang hai người bạn cùng lớp, nháy mắt.
    -Đúng rồi! Hí hí hí!- ông Ignatius cười ranh mãnh, lộ ra những cái răng vàng choé.
    -Ơ...ơ...Tôi...tôi...không dám...làm...làm phiền các tướng...các tướng đâu ạ. Xin phép...-Tallow luống cuống kéo ghế đứng dậy.
    -Khoan!- ông Ignatius kéo tay chàng ngồi xuống- Chúng tôi đã nói là sẽ dành cho cậu một điều bất ngờ nhất mà!
    -Phải đó, chỉ một điều này nữa thôi!- bà Fiona nói, rồi quay sang bà Marius nháy mắt ranh mãnh- Marius?
    Chỉ có bấy nhiêu thôi mà dường như vị tướng demon hiểu hết. Hình như giữa những con người chốn địa ngục này có "thần giao cách cảm" vậy, Tallow nghĩ vậy. Bà Marius nhe răng cười đáp lại rồi đi nhanh ra khỏi phòng tiửc; trước lúc bóng khuất hẳn ngoài hành lang, bà còn ngoái lại cười hềnh hệch, không biết nói với ai:
    -Đợi nhé!
    Đến nước này thì Tallow đành phải ngồi yên. Cái "món quà bí mật" này khiến chàng thấy hơi nóng ruột. Không biết mấy ông bà này còn nghĩ ra cái gì nữa đây...
    Không đày mươi phút sau, vị nữ tướng quay trở lại. Và... đi theo phía sau bà là ai kia? Ôi, có thể tin được không? Đó là một cô Horned Demon đẹp tuyệt trần, xinh như mộng!
    "Món quà" đầy bất ngờ này khiến Tallow cảm thấy choáng váng. Nhưng choáng váng vì cái gì, thì chàng cũng không rõ nữa. Không biết là vì thân hình bốc lửa và dung mạo tuyệt vời của cô gái demon, hay là vì quá bất ngờ nữa.
    Thế nhưng chắc chắn một điều rằng, lần choáng này của Tallow khác xa với lần đầu tiên gặp gỡ cô nhân mã Sherinda bên máng nước chuồng ngựa. Cảm xúc của chàng yêu tinh lần này hoàn toàn không giống như khi đó.
    -Đây là "món quà" của chúng tôi dành cho cậu đấy!- ba vị tướng đồng loạt đứng lên, cười.
    -Như...nhưng...- chàng yêu tinh tròn mắt- Tôi...tôi không hiểu...
    -Có gì mà không hiểu!- bà Marius dẫn cô gái tiến tới gần Tallow- Từ bây giờ, cô ấy sẽ là vợ của cậu! Và một người tài năng như cậu thì hoàn toàn xứng đáng để trở thành người của Eeofol chúng tôi!!!
    Cái gì??? Hàng ngàn chiếc gương vỡ tan xung quanh Tallow. Mấy ông bà tướng thành Inferno chơi kiểu gì thế này? Lấy vợ ­? Còn...còn Sherinda? Sherinda thì sao???
    Đứng trân trối như chết đứng mất hơn một phút, Tallow mới bình tĩnh trở lại và dần dần lấy lại được...nhịp thở:
    -Khô...không thể, thưa các ngài!- giọng Tallow run run.
    -Có gì mà không thể!- ông Ignatius nói- Đừng ngại, cậu sẽ luôn luôn là khách quý ở đây!
    Bây giờ Tallow mới để ý kỹ cô gái demon. Đó quả là một mỹ nhân tuyệt vời, vừa mang trên người vẻ quyến rũ hoang dại, lại vừa toát lên sự quý phái lộng lẫy. Đôi tai dài đeo đầy vàng lấp ló sau mái tóc màu nâu đỏ lượn sóng, phía trước nhô ra hai chiếc sừng màu bã trầu gần tương tự như của lũ Unicorn nhưng cong hơn. Màu mắt của nàng xanh biếc như hai hòn ngọc lục bảo quý giá... Trên người cô gái, nổi bật dưới bộ quần áo bó sát là những đường cong đầy vẻ khêu gợi. Đôi chân quỷ thô kệch đã được giấu dưới lớp váy trắng tinh...
    -Không....Ngài hiểu lầm ý tôi rồi!- Tallow ra sức phân trần- ý tôi là... tôi không thể lấy vợ được, thưa ngài!
    Chỉ một giây thôi là gương mặt của các vị tướng đã thay đổi hoàn toàn. Họ từ vui vẻ chuyển sang tức giận ra mặt. Bà Fiona đập gãy đôi một chiếc bàn nhỏ, hét lớn:
    -Cái gì? Ngươi là ai mà dám coi thường người Eeofol bọn ta? Bọn ta đã hậu đãi ngươi như thế rồi còn gì!
    Ông Ignatius tóm chặt vai Tallow không cho cựa quậy, trong khi bà Marius thì rút gươm chĩa thẳng vào mặt chàng, quát:
    -Chẳng lẽ ngươi lại dám khinh một mỹ nữ trong đội quân demon của ta? Ai cho phép ngươi coi thường thiện ý của bọn ta hả!
    Tallow run rẩy, lắp bắp không nói được câu nào. Nếu những người đang đứng trước mặt là quái vật, thì chàng đã "hạ gọn" từ lâu rồi, nhưng khổ nỗi họ lại là tướng nên chẳng làm được gì.
    -Không bàn cãi nữa!- bà Fiona tức giận tra kiếm vào bao, quay ngoắt đi thẳng- Đúng ba ngày nữa, lễ cưới của ngươi và con bé này sẽ được tổ chức!
    Bà Marius, ông Ignatius cũng bực tức bỏ ra ngoài, ném những cái nhìn hằn học về phía chàng yêu tinh, buông một câu đe doạ:
    -Liệu hồn!
    Mọi người đều bỏ đi hết, để lại một mình Tallow đứng chết trân giữa căn phòng rộng sáng choang ánh đèn.
    “Chết...Chết rồi!"- Tallow thầm nghĩ, mặt mày tái nhợt- "Dân Eeofol quả là man rợ kiểu địa ngục!"
     

Chia sẻ trang này