Fanfic | Eyes on me

Thảo luận trong 'Review - Preview - Fanfic' bắt đầu bởi Leon Kenshin, 17/7/11.

  1. Leon Kenshin

    Leon Kenshin Leon S. Kennedy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    6/3/04
    Bài viết:
    13,583
    Nơi ở:
    Bangkok, Thailand
    CHƯƠNG PHỤ 2

    TÒ MÒ RADIO

    [spoil]

    TÉNG TÉNG TÉNG TENG TÈNG TENG TÉNG TÈNG TENG

    Xin chào quý vị thính giả nghe đài đã đến với Tò Mò Radio chuyên mục Chuyện cũ người xưa ngày hôm nay. Tôi là Q và Tò Mò Radio là chương trình phát thanh được phát mỗi tuần một lần định kỳ vào thứ 5 và gồm rất nhiều chuyên mục lý thú về điều tra, phép thuật, học dược vâng vâng và vâng vâng.

    Đầu tiên chúng tôi xin cảm ơn nhà tài trợ - Nông trại Chocobily đã tài trợ phát sóng chuyên mục Chuyện cũ người xưa kỳ này.

    Thưa quý thính giả, vào 30 năm trước, Tò Mò Radio hân hạnh được phát sóng số đầu tiên và chủ đề xuyên suốt của số đó là vụ án cái xác khô héo trong một ngôi nhà gần thị trấn Believe. Chúng tôi đã được đặc cách vào tận hiện trưởng để đăng tin và vụ án dần chìm vào quên lãng do các thám tử bảo rằng có thể do một vụ bắt cóc nào đó gây ra. Đứa bé mất tích cũng không tìm ra được tung tích. Cũng có thể bọn bắt cóc đã dung phép thuật ẩn tung tích đứa trẻ cũng nên.

    Nay trong chuyên mục Chuyện cũ người xưa, chúng tôi xin được phát lại trọn vẹn phần tường thuật trực tiếp của phóng viên chúng tôi tại hiện trường vào 30 năm trước, như một cách tưởng niệm về nạn nhân xấu số cũng như luôn nhắc nhở chúng tôi phải cố gắng nâng cao tính tò mò của Tò Mò Radio. Xin mời quý vị và các bạn lắng nghe.

    TÉNG TENG TENG TENG TÈNG TENG TÉNG TÈNG TENG

    Xn chào quý vị và các bạn đã đến với Tò Mò Radio số đầu tiên được phát sóng trực tiếp từ hiện trường một vụ án xảy ra gần thị trấn Believe. Tôi là K, phóng viên đang trực tiếp tường thuật tại đây. Thưa quý vị, hiện tôi đang đi theo các thám tử vào trong căn nhà. Theo các thám tử nhận định thì đây là hiện trường gây án duy nhất. Trước mắt tôi là, ôi không ghê quá, là xác của nạn nhân.

    Ngôi nhà này nằm cách biệt với thị trấn Believe và hầu hết mọi người trong thị trấn này không ai biết tên nạn nhân. Họ chỉ biết nạn nhân là thợ săn và hay săn bắt các thú hoang bằng khầu súng ngắn và đem bán lại cho các tiệm thực phẩm. Nghe nói ông ta còn có một đứa con (việc này có thật hay chỉ là đồn chỉ có ông ta mới biết được).

    Tôi xin được phỏng vấn một vài người của thị trấn Believe từng giao tiếp với nạn nhân.

    - Chào cô S, chẵng hay cô quen biết nạn nhân trong trường hợp nào?

    - Cô S: ông ta là một gã đàn ông quái dị lắm, mặt mày lúc nào cũng lạnh lùng và hung dữ, tóc ông ta bạc trắng cả rồi, râu ria khắp mặt nhìn rất ghê rợn. Tôi từng hỏi tên ông ta là gì để tiện giao tiếp nhưng ông ta từ chối, còn chửi lại tôi rằng tôi nhiều chuyện. Tôi cũng chỉ là dân buôn bán, ai giao gì thì mua nấy, nên từ đó tôi cũng không quan tâm về thân thế ông ta nữa! Bẵng đi năm bảy bữa không thấy ông ta tới giao thịt nữa, tôi cũng lấy làm lạ. Không ngờ ông ta đã…

    - Cảm ơn cô S đã cung cấp thông tin rất quan trọng cho chúng tôi. Còn ông L đây là người đã phát hiện nạn nhân đã chết, xin mời ông kể lại toàn bộ sự việc.

    - Ông L: Tui cũng hay đi ngang qua ngôi nhà này, công việc buôn bán giao đồ cần thiết đó mà. Mỗi khi đi qua đây, tui chỉ muốn đi thật nhanh. Sát khí nặng lắm cô ạ, tôi không biết phải giải thích thế nào nữa. Đôi lúc tui có nghe tiếng trẻ con khóc thút thít vọng ra, tôi cũng định len lén vào xem sao. Mà cô biết không, tôi nói rồi đó, có mùi sát khí nặng lắm, như là địa ngục trần gian đấy. Tui không dám vào.

    - Vậy làm thế nào ông biết được nạn nhân qua đời thưa ông?

    - Cô cũng biết khi xác mà bỏ hoang không chon thì lâu ngày sẽ bốc mùi hôi lắm. Hai bữa trước tui đi giao hang ngang qua, tui chịu không nổi cái mùi hôi thối này. Như chuột chết ấy, à không, như bọ rết rít chết thì đúng hơn. Hôi lắm, tui bèn đánh liều gõ cửa. Gõ mãi thì chẳng ai trả lời. Tui phải thừa nhận rằng, cái mùi hôi thúi đó nó quyến rũ tui cô ạ, tui tò mò muốn vào xem bên trong cái nhà này thực ra là gì, nghĩ là làm, tui xông cửa vào. Cô tin được không, trước mắt tui, ngay phòng khách đấy, là một người đàn ông máu me đầm đìa, lưỡi lè lên, mắt trợn ra. Cái xác nhìn khô héo cũng lâu rồi, các vệt máu cũng khô lại. Nhưng nói sao nhỉ, ghê lắm cô à. Và tôi chạy về Believe rồi kêu mọi người lại xem sao.

    - Cảm ơn ông L về tin tức quý giá ông cung cấp. Sau đây xin mời cô M chia sẻ thêm thông tin về nạn nhân này.


    Rẹt… rẹt…

    Rẹt… rẹt…

    (có tiếng ai đó vọng vang)

    - Anh Q ơi, đoạn băng ghi âm có vấn đề rồ, không thể phát lên được!

    Xin cáo lỗi cùng quý vị thính giả nghe đài, vì đoạn băng hơi cũ nên trục trặc kỹ thuật là điều không thể tránh khỏi. Chúng tôi sẽ cố gắng khắc phục vấn đề này và chuyên mục Chuyện cũ người xưa kỳ này xin tạm dừng tại đây. Hẹn gặp lại quý vị vào tuần sau cùng với đoạn thu âm còn lại, cảm ơn quý vị đã nghe đài.

    Tiếp theo Tò Mò Radio xin được chuyển qua mục...

    [/spoil]
     
    Chỉnh sửa cuối: 19/12/11
  2. Leon Kenshin

    Leon Kenshin Leon S. Kennedy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    6/3/04
    Bài viết:
    13,583
    Nơi ở:
    Bangkok, Thailand
    CHƯƠNG 16

    * Ngã ba đường *
    * Hôn mê *

    [spoil]

    Thằng bé chạy mãi về phía trước. Nó không dám ngoảnh đầu lại, nó sợ cha nó sẽ đuổi theo từ phía sau. Nó chỉ còn cách cố chạy thật nhanh, đến một nơi mà không ai biết đến sự tồn tại của cha con nó. Nó muốn chấm dứt cơn ác mộng này càng sớm càng tốt.

    Nó chạy vào khu rừng nọ, tối tăm và âm u. Nó không chắc khu rừng này sẽ dẫn đến đâu. Nó không rõ có những hiểm nguy gì phía trước. Nó không còn đường quay lại, nó chẳng muốn quay lại căn nhà đó nữa. Dù sao thà chết ở một nơi hoang vắng, tĩnh lặng thế này còn hơn là chết vì những trận đòn nhừ tử của cha nó.

    Nó thấm mệt, người nó lảo đảo, nó muốn ngủ. Nó không rõ mình đã chạy bao lâu rồi, nhưng nó thấy bản thân đã an toàn, cha nó sẽ không đuổi được đến đây đâu. Nó kiếm một góc nào đó, dưới thân cây to, rồi thiếp đi.

    Cậu mơ, đã lâu rồi cậu không mơ. Trước đó, cậu ngủ trong tâm trang thấp thỏm lo sợ, sợ đang ngủ say cha cậu lại nổi điên lên hành hạ. Cậu chưa bao giờ có một giấc ngủ ngon thực sự. Hôm nay, cậu đã có thể ngủ ngon rồi, dù rằng hoàn cảnh xung quanh cũng không ổn cho lắm.

    Trong giấc mơ, cậu đang đi lòng vòng một nơi nào đó không xác định. Xung quanh chỉ là một màu tím buồn hiu hắt, cậu cứ đi, tiếp tục đi.

    Cậu gặp một cái đầu sừng dê hiện ra giữa một ngã ba đường. Cậu khiếp vía, cái đầu sừng dê này mở to mắt, nhìn cậu, môi nó đang cười.

    "Này cậu bé, cậu đang gặp khó khăn phải không? Cậu có muốn ta giúp cậu không? Đổi lại ta và cậu sẽ ký một bản thỏa thuận nhé? Cậu đừng nhìn ta bằng ánh mắt nghi ngờ làm gì, ta là bạn cậu,chắc chắn đấy. Ta không dối gạt cậu đâu. Ta chỉ yêu cầu cậu một việc, một việc giản đơn đó mà. Không khó đâu cậu bé. Ta cô đơn lắm, ta cần một nơi trú thân một thời gian, không dài, cũng chẳng ngắn đâu. Khi nào ta cần thì ta sẽ đi, ta hứa sẽ không làm phiền cậu quá nhiều. Ta sẽ che chở cho cậu khỏi những kẻ áp bức, ta sẽ giúp cậu có sức mạnh. Cậu bé, ta đã chờ một người nào đó vào khu rừng này quá lâu rồi, ta sắp chán, ta sắp chịu hết nổi rồi. Giúp ta nhé cậu bé?"

    Thằng bé không hiểu cái đầu sừng dê đang nói những gì. Dù sao hiện tại nó cũng chỉ có một mình, giúp cái đầu sừng dê thì giúp, chẳng sao cả. Nó ừ một tiếng, phải, nó đồng ý những gì mà cái đầu sừng dê bảo.

    Cái đầu sừng dê không ngờ lại có nơi trú ngụ dễ dàng như thế. Ôi cái khu rừng chết tiệt đã giam giữ cái đầu sừng dê quá lâu, hắn mòn mỏi chờ đợi những con mồi vào đây. Trải qua bao nhiêu năm không rõ, rốt cuộc cũng chỉ là công cốc. Khu rừng này là một kết giới, những người bình thường không thể thấy để vào. Nhưng hôm nay, thằng bé này, bằng cách nào đó, nó đã vào được kết giới, để rồi cái đầu sừng dê có thể xâm nhập vào giấc mơ của nó.

    Là cơ hội ngàn năm một thưở, cái đầu sừng dê biết hắn phải nắm bắt cơ hội này. Hắn nhanh chóng chuyển hóa linh hồn vào thằng bé này, và bắt đầu một giấc ngủ tiếp theo. Phải, hắn vẫn phải chờ, chờ một cái gì đó đến với hắn.

    Thằng bé tỉnh giấc, một giấc mơ kỳ quái. Nó nhận ra mình không ở khu rừng nữa, nó đã thiếp đi cạnh một con suối nhỏ, và phía bên kia cây cầu treo là một thị trấn. Thật lạ lùng, nó đã ngủ ở một khu rừng cơ mà. Mặt trời đang lên, khởi đầu ngày mới, nó nghĩ chắc là do nó mệt quá nên sinh ra ảo giác đêm qua.

    Nó đi vào thị trấn kia xem thế nào, bụng nó réo lên. Từ trước vụ cha nó đến giờ, nó chưa ăn gì cả. Đói quá đi mất. Đến được lối vào thị trấn, người nó bỗng đau ran. Nhức nhối, ê ẩm quá đi mất. Cơn đói cũng đến cùng lúc đó. Nó ngất đi trong cái nhìn của những người thẫn thờ thị trấn.

    Một người pháp sư khoảng ba mươi nhìn thấy tất cả, cô đã đem thằng bé về nhà mình chăm sóc. Cô là một Black Wizard, là pháp sư ưu tú của làng Hope này. Cô có tấm lòng lương thiện, hiền hậu nhưng cũng dũng cảm và mạnh mẽ. Cô có một cô con gái nhỏ mười tuổi, là kết tinh tình yêu giữa cô và người chồng quá cố. Một thân cô nuôi nấng đứa con và thường xuyên vắng nhà do công việc pháp sư bận rộn.

    Hôm nay, nhân lúc được nghỉ, cô đã dẫn con bé đi mua sắm và gặp được thằng bé này. Cô có một chút kỹ năng về tiên tri, vừa mới nhìn thằng bé, cô đã có một linh cảm kỳ lạ. Có gì đó lạ thường từ thằng bé này, và nó khiến cô tò mò. Ngoài ra, nhìn thấy thân thể thằng bé đầy những vết đánh, cô cũng xót xa.

    Qua bao nhiêu ngày, thằng bé đã tỉnh lại. Nó thấy mình đang nằm ở một chỗ lạ hoắc. Một cái giường êm, một chiếc gối mềm và một bộ quần áo ấm. Một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp, hiền hậu đến gần nó, xóa đầu nó, mừng rỡ.

    "Cháu đã tỉnh rồi sao? Cháu đã hôn mê cả tuần rồi đấy!"

    Người phụ nữ giải thích cho nó cô ta là ai. Nó cảm giác đây là người tốt. Khi người phụ nữ hỏi nó tên gì, nó bảo nó không có tên. Cha nó không bao giờ gọi tên nó cả.

    Người phụ nữ suy nghĩ một lúc rồi bảo nó:

    "Vậy ta sẽ gọi cháu là Laguna nhé. Laguna Loire, Loire là họ của người chồng quá cố của ta! Cháu chịu không nào?"

    Laguna, phải, từ hôm đó, nó đã có được một cái tên cho mình. Tên nó là Laguna, Laguna Loire.

    [/spoil]
     
    Chỉnh sửa cuối: 17/10/11
  3. Leon Kenshin

    Leon Kenshin Leon S. Kennedy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    6/3/04
    Bài viết:
    13,583
    Nơi ở:
    Bangkok, Thailand
    CHƯƠNG 17

    * Hoa *
    * Người vợ *

    [spoil]
    Chúng tôi đến thị trấn Tear đã được hai ngày. Từ sau khi ra khỏi hang dơi, tôi và Zell đi bộ một khoảng không xa thì tới được thị trấn này và tìm được một nhà nghỉ giá rẻ ở tạm. Zell nói tôi từ thị trấn Tear đi về phía tây một ngày đường thì sẽ đến được khu rừng lạc lối, nơi chúng tôi cần đến.

    "Tui sẽ đi dò hỏi xem sao, tốt nhất anh nên ở lại đây nghỉ ngơi!" - Sáng hôm sau khi thức giấc, Zell đã đi ra khỏi nhà nghỉ và để lại mảnh giấy này.

    Xét cho cùng, Zell cũng là một người bạn tốt. Tuy rằng tính tình cậu ta lóc chóc, nói nhiều, đôi lúc khiến tôi phiền nhiễu, nhưng mọi việc trong cuộc hành trình này cậu ta đều lo toan giúp tôi cả.

    "Anh đừng nghĩ tui giúp anh quá nhiều, vì Aerith đã nhờ tui thôi!" - Thế nào cậu ta cũng sẽ viện lý do như thế này nếu tôi tỏ ý cảm ơn cậu ta.

    Cứ ở nhà nghỉ mãi thế này thật vô vị, tôi thu xếp chăn nệm vào một góc rồi ra dạo thị trấn.

    Thị trấn Tear không đông dân cư lắm, không có sự nhộn nhịp hoạt náo như Bravery nơi Zell ở. Mọi thứ diễn ra bình lặng, khách từ phương xa đến cũng được đối xử như người bản xứ, có kẻ mua thì cũng có người bán, thái độ của người dân ở đây không được nhiệt tình cho lắm, nhưng cũng chẳng thất lễ. Bù lại ở đây có một cảm giác yên bình, dễ chịu khó tả. Điều này gợi cho tôi những kỷ niệm về Storm, không rõ từ sau chuyện đó đến nay, thị trấn ấy ra sao rồi. Khi chuyện này xong xuôi, tôi định sẽ trở về đó xem thế nào.

    Tôi đi qua một căn nhà lớn, có khuôn viên, hồ bơi, hoa trồng khắp nơi. Căn nhà này có hai tầng, kiến trúc trông hiện đại và nổi bật với mái ngói màu xanh da trời êm dịu, hòa cùng với các loài hoa ở khu vườn. Mái ngói màu xanh làm tôi nhớ đến Rinoa, về căn nhà lúc cô còn sống ở Storm.

    Cửa rào lúc này mở toang, tôi tò mò nhìn vào trong vườn. Vườn hoa rất đẹp, các loài hoa đủ màu sắc đua nhau khoe sắc. Hẳn chủ nhà là một người rất yêu hoa.

    - Cậu thanh niên này rất lạ, cậu là người mới đến đây à? - Một người đàn ông lớn tuổi từ khu vườn bước ra, nhìn tôi rồi hỏi.

    Người đàn ông này tóc bạc gần hết, để kiểu tóc ngắn thường thấy của những người lớn tuổi. Khuôn mặt của ông hơi dữ, có nhiều nếp nhăn và khắc khổ. Dù rằng bộ đồ ông đang mặc thì trông sang trọng và nhã nhặn.

    - Xin lỗi, vì hoa trong vườn này đẹp quá nên tôi đã đứng nhìn mãi!

    - Haha, ít có người trẻ nào thích hoa lắm, cậu là người duy nhất mà tôi thấy đấy! - Người đàn ông trông có vẻ vui, ông lấy bình tưới hoa gần đó rồi tưới cho đám gần ông nhất

    - Chỗ tôi ở trước kia cũng có một cánh đồng hoa vàng óng, tôi và cô bạn thường ra đó chơi!

    - Vườn hoa này là của vợ tôi trồng từ rất lâu rồi, từ lúc tôi và cô ấy dọn đến thị trấn này! Mong muốn của cô ấy là tôi có thể giữ được vườn hoa này mãi xanh như thế này! - Người đàn ông tiếp tục nói, giọng thoáng buồn

    - Xin hỏi ông tên gì để tiện xưng hô?

    - Đã lâu rồi ta không trò chuyện với ai, ta suýt nữa cũng không nhớ tên của mình là gì! Xem nào, cậu có thể gọi ta là Fury! Còn cậu đây là?

    - Tôi là Squall, một người vãng lai mới đến đây!

    - Squall, một cái tên hay đấy! Cậu đến thị trấn này có việc sao? - Giọng Fury có vẻ dò hỏi

    - Phải, tôi có chút việc, nhưng cũng sẽ sớm rời khỏi đây thôi! - Tôi đáp lại, giấu biệt về mục đích của mình

    - Ta hiểu, mỗi người đều có những lý do không tiện nói! - Ông lão tiếp tục cầm bình đi tưới - Cậu giống với người vợ quá cố của ta ở điểm này, đến bây giờ ta vẫn không hiểu rõ được con người cô ấy!

    Tôi im lặng, không biết phải nói gì.

    - Cô ấy đã qua đời khi con gái chúng tôi lên năm. Ngay cả khi cô ấy rời khỏi cõi đời này, cô ấy vẫn có điều gì đó không yên. Ánh mắt cô ấy dành cho tôi, luôn ẩn chứa nỗi niềm sâu xa nào đó, mà tôi không thể hiểu. Cậu đã bao giờ yêu chưa Squall?

    Câu hỏi bất ngờ của Fury làm tôi bối rối. Yêu? Cảm giác tôi có khi ở bên Rinoa có được gọi là yêu không? Cảm giác thù hận muốn trả thù cho Rinoa liệu đã là yêu?

    - Tôi không rõ cảm giác của mình, chắc là có! - Tôi đáp

    - Tôi đã yêu vợ tôi bằng tất cả trái tim, gia đình chúng tôi cũng rất hạnh phúc, rất đầm ấm. Nhưng đó chỉ là bề nổi thôi. Tôi có cảm giác vợ tôi luôn nghĩ về một người nào đó, một người mà đến cô ấy cũng không nhớ ra là ai. Tôi quen cô ấy từ một buổi biễu diễn ở quán bar, cô ấy là ca sĩ chính của quán 7th Heaven tại một thành phố lớn nằm ở hướng bắc lục địa này. Lần đầu tôi gặp cô ấy thì tôi đã đem lòng hâm mộ và yêu thương. Có lẽ mọi chuyện là định mệnh. - Fury thở dài

    - Không hiểu sao hôm nay tôi lại tâm sự với một người lạ về chuyện của mình! - Fury lại tiếp tục đi tưới hoa ở nhánh bên kia.

    - Ông đừng bận tâm!

    - Ngày mai là ngày giỗ của vợ tôi, ngôi mộ cô ấy ở trên ngọn đồi phía sau làng này! Tôi mong cậu có thể cùng tôi đi đến đó! - Fury chợt ngỏ lời

    - Nhưng... tôi không biết gì về bà nhà cả! Và chúng ta cũng chỉ mới gặp nhau... - Tôi vội từ chối

    - Tôi nghĩ có lẽ cô ấy đã để tôi gặp cậu! Có cậu đi cùng hẳn cô ấy rất vui!

    Tôi cũng muốn từ chối, một người xa lạ ở một nơi không quen thuộc, chỉ nói đôi ba câu lại đề nghị đi cùng viếng mộ vợ ông ấy. Tôi mà kể cho Zell thì cậu ta cũng có hốt hoảng lên cho xem. Với lại bản thân tôi cũng không muốn cuộc hành trình bị gián đoạn. Tôi có việc cần làm và tôi cũng không muốn phí thời gian vào việc này.

    Tuy nhiên tôi cũng rất muốn nghe thêm về câu chuyện của người vợ Fury. Nó có những nét lôi cuốn tôi, không phải vì tôi tò mò. Tôi chẳng rõ phải lý giải cảm giác này thế nào.

    Và tôi đồng ý với lời đề nghị của Fury. Fury cười rất vui, khi ông ta cười thì trông ông cũng hiền hậu và dễ tính đấy chứ. Ông bảo tôi đợi ở đây một chút rồi chạy vào nhà lấy ra một chiếc đĩa CD cũ, ông bảo đây là một trong những bản nhạc hay mà vợ ông từng trình diễn tại quán bar năm nào mà ông có dịp thu lại, ông muốn tôi nghe thử. Tôi cảm ơn ông và nhận chiếc đĩa rồi bảo rằng cũng đã trễ và tôi phải quay về nhà nghỉ.

    Trên đường về, tôi nhìn chăm chú chiếc đĩa, có hàng chữ trắng nhỏ nhỏ "Những bài ca tuyệt vời của Julia, người mà tôi yêu!". Hẳn Fury rất yêu người phụ nữ này.
    [/spoil]
     
    Chỉnh sửa cuối: 17/10/11
  4. Leon Kenshin

    Leon Kenshin Leon S. Kennedy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    6/3/04
    Bài viết:
    13,583
    Nơi ở:
    Bangkok, Thailand
    CHƯƠNG 18

    * Mất tác dụng *
    * Đều giống nhau cả *

    [spoil]
    -Tôi nghĩ anh cần phải nghỉ ngơi thêm, Laguna à. Trông anh vẫn không ổn lắm!

    Celes nắm lấy tay Laguna, cô hiểu rất rõ tình trạng của anh. Sau khi giảm được thân nhiệt anh vào hai hôm trước thì sức khỏe anh cũng kém rõ rệt. Giọng anh hiện giờ khàn hơn trước, di chuyển cũng chậm hơn mấy ngày qua. Cô không rõ bệnh tình thực sự của anh thế nào, nhưng trong khả năng của cô thì cô chỉ biết bảo anh nghỉ ngơi và ghé một làng lân cận chữa trị.

    - Tôi ổn mà Celes, chúng ta cần đến tòa tháp chết ngay! Càng chần chừ do dự thì càng chậm trễ! - Laguna cố cười, tỏ vẻ anh vẫn bình thường. Celes không tin vào những gì Laguna đang gượng thể hiện.

    - Sức khỏe rất quan trọng, nếu anh có mệnh hệ gì thì tôi biết ăn nói thế nào với bà đây? Đồng ý rằng tôi theo anh trong cuộc hành trình này là tâm nguyện của bà, tuy nhiên với tư cách là một người bạn, tôi khuyên anh hãy ngừng lại và nghỉ ngơi đi Laguna à! - Celes dừng bước, cô đã quyết không tiếp tục đi nữa.

    - Celes, cô sẽ không hiểu đâu, việc này rất quan trọng với tôi! Cô không muốn đi cũng chẳng sao, tôi sẽ tiếp tục!

    - Anh có hiểu tôi đang nghĩ không Laguna? Toàn bộ cuộc hành trình này tôi hoàn toàn không rõ gì cả. Tôi không biết anh từ đâu đến, thân phận anh ra sao. Quá khứ của anh là một bí ẩn, và cách hành xử của anh càng làm tôi không muốn đi theo anh nữa. Anh có xem tôi là bạn hay không? Tôi có cảm giác tuy chúng ta đi cùng nhau mấy tháng, nhưng anh xem tôi là gì chứ? Là cháu của ân nhân, là một người phiền phức? Tôi không thể chịu nổi nữa. Tôi đi theo anh chỉ là một cái bóng mờ nhạt, tại sao vậy Laguna? Tại sao anh không thể trải được lòng mình ra chứ?

    Celes tuôn một tràng những gì mà cô để trong lòng từ lâu. Cô xưa nay rất kiệm lời, cô ít khi nói thẳng như vậy, chẳng hiểu sao, với người đàn ông đang đứng trước mắt cô, cô không thể giữ bình tĩnh được nữa.

    Laguna đau nhói trong tim, anh hiểu anh đã làm tổn thương một người nữa rồi. Càng che giấu thì càng làm hại nhiều người, âu cũng là cái giá mà anh phải trả.

    - Tôi hiểu những gì cô đang trải qua, bắt cô đi cùng một kẻ như tôi thật không đáng. Tôi sẽ kể cho cô nghe về những chuyện trước kia, khi chúng ta xong việc ở tòa tháp chết! Tôi nghĩ khi cô nghe được những chuyện này thì cô sẽ hiểu thêm về tôi! - Laguna chỉ đáp lại ngắn gọn như vậy, rồi anh tiếp tục đi.

    Trông dáng đi mệt mỏi của Laguna thế kia, Celes không đành lòng bỏ mặc. Phóng lao thì theo lao, cô im lặng đi phía sau anh.

    Cả hai đến được tòa tháp chết. Nơi này vào xa xưa là một trong những nhà ngục ngày xưa giam giữ các quái vật và hàng năm đều có các cuộc tranh tài sinh tử của những hiệp sĩ, chiến binh tại đây, gọi là "Quần Hùng Hội Tụ". Do mức độ tàn bạo và đẫm máu, vào khoảng một trăm năm trước, những người thuộc hiệp hội hòa bình đã lên tiếng phản đối rồi dần dần cuộc tranh tài này đã không còn diễn ra nữa. Tòa tháp này cũng chẳng còn ai dám ra vào, để trơ trọi giữa rừng sâu và gọi là tòa tháp chết.

    [​IMG]

    Mùi tử khí ở đây rất nặng, đầu lâu, xương sọ lăn lóc, nhìn chung nơi này đã bỏ hoang lâu lắm rồi. Laguna lấy một cây đèn pin và dặn dò Celes:

    - Tòa tháp này từ ngày trước đã có phong ấn không cho pháp sư ra vào đây. Vì vậy mọi phép thuật đều vô hiệu khi vào bên trong này. Chúng ta chỉ có thể dùng vũ khí bên trong đó!

    - Tôi có thể dùng kiếm, nhưng tôi e nếu không có Cure thì các vết thương sẽ khó hồi phục lại nhanh chóng!

    - Tạm thời chúng ta sẽ dùng Potion, tôi có mua sẵn vài bình đây! - Laguna mở đèn pin lên và đi vào tòa tháp - Cô phải xem chừng đấy, tòa tháp này xưa kia là nơi chứa quái vật, tôi không rõ hiện bên trong là gì, nhưng thứ chúng ta cần tìm thì nằm tại tầng cao nhất.

    Cả hai người tiến vào tòa tháp. Bên trong tối tăm u ám và ghê rợn, nhìn chung không dành cho người yếu tim. Xác người, máu khô, mùi hôi thối đầy rẫy.

    - Những cuộc chiến dành danh hiệu thật vô nghĩa! - Celes nhận xét

    - Vô nghĩa hay không còn tùy vào cách nhìn của những người này, có thể với chúng ta, đó là vô nghĩa, ngược lại, với người khác, là điều tự hào! - Laguna đi chầm chậm, dò xét phía trước và lên các bậc thang

    - Đánh giết lẫn nhau để dành lấy danh hão "Thiên Hạ Đệ Nhất", có đáng không chứ? Danh vọng có thể đánh đổi bằng tính mạng sao?

    - Vậy việc chúng ta làm hiện giờ, đi tìm "nó", có đáng không cô bé? - Laguna lên đến tầng thứ nhất, quan sát kỹ xung quanh rồi đi tiếp

    - Đây là hai việc hoàn toàn khác nhau, chúng ta có lý do để làm việc này! - Celes thủ sẵn kiếm đề phòng bất trắc, khi nãy cô có thử niệm phép nhưng quả là không thể sử dụng được.

    - Cơ bản, chúng ta và những người này, những xác khô này đều giống nhau cả đấy! Đều có một mục tiêu hướng tới, phải đánh đổi để có được. Họ đã đánh đổi bằng cả tính mạng, cốt yếu đạt được "Thiên Hạ Đệ Nhất". Có thể với chúng ta, đó là vô nghĩa, nhưng vào lúc ấy, họ phải đạt được điều đó! - Laguna vừa soi đèn vừa lên tiếp tầng hai, không gian xung quanh im ắng, vẫn đầu lau, hài cốt, máu khô khắp tầng.

    - Khi xưa tôi từng mong muốn giá như thế giới này có thể là một thế giới đại đồng, mọi người không có tranh chấp, chung sống hòa thuận cùng nhau. Thì có lẽ khổ đau, hận thù cũng chẳng còn nữa. Lớn hơn một chút, tôi hiểu mỗi con người trên đời đều có những ước mơ, những quyết tâm phấn đấu để đạt được ước mơ đó. Vô tình, con người đã làm tổn thương đồng loại. Rồi đến giờ, tôi phải thừa nhận, sống quả không dễ dàng, thế giới này thật phức tạp... - Celes thở dài

    - Con người chỉ có một mạng để sinh tồn thôi cô bé, mạng do ta quyết định, thành hay bại cũng do tự thân ta, suy nghĩ thư thả một chút thì sẽ thấy cuộc đời này còn nhiều điều tươi đẹp lắm!

    Cả hai đã qua bốn tầng lầu và càng ngày càng lên cao hơn. Khi lên đến tầng thứ năm, Celes bỗng có một cảm giác ớn lạnh, như thể có ai đó đang lườm cô.

    - Laguna, tôi thấy có ai đó, hay con gì đó, ở tầng này!

    - Tôi cũng cảm thấy vậy, coi bộ đến lúc lấy súng ra rồi! - Laguna mở nhanh ba lô và lấy Machine Gun ra rồi soi đèn xung quanh.

    Bất chợt anh thấy đèn chiếu qua một thân hình đỏ, có cánh rất lớn.

    - Lẽ nào là...! - Laguna thì thầm

    - Một con rồng! - Celes đoán, tức khắc trong bóng tối, con vật đó lao ra và tấn công hai người!

    - Là rồng hay phụng gì thì chúng ta cũng phải đấu với nó! - Một con rồng đứng sừng sững trước hai người.
    [/spoil]
     
    Chỉnh sửa cuối: 17/10/11
  5. Leon Kenshin

    Leon Kenshin Leon S. Kennedy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    6/3/04
    Bài viết:
    13,583
    Nơi ở:
    Bangkok, Thailand
    CHƯƠNG 19

    * Giai điệu ấm áp *
    * Tự sát *

    [spoil]

    Tối hôm đó, tôi bật nghe những bài nhạc mà Julia từng hát. Thật may là trong nhà nghỉ, mỗi phòng đều có tivi, máy nghe đĩa tân tiến.

    - Ra anh chàng lạnh lùng của chúng ta đây lại có thể một phút tan băng, tìm được một chiếc đĩa hát về? - Zell đang loay hoay chuyển kênh tivi bằng remote

    - Còn cậu cả ngày nay đã tìm được gì rồi, cậu loắc choắt?

    - Này đừng gọi tui bằng biệt danh đó, tui đã dò hỏi mọi người xung quanh và chỉ có thể rút ra kết luận: chúng ta nên chấm dứt việc tìm Faith tại đây ngay! - Zell quả quyết

    - Rốt cuộc là sao?

    - Không một ai vào được rừng lạc lối mà trở ra được cả, anh biết khi tui hỏi, người ta nhìn tôi thế nào không? Ánh mắt họ xem tui như thằng điên ấy, không có việc gì làm! - Zell nhảy dựng lên, rên rỉ

    - Nghiêm túc nào, nếu cậu muốn, cậu có thể trở về! Tôi có đi ngang qua các shop phép thuật và họ có bán các cuộn teleport, có thể di chuyển về Bravery đấy! Còn tôi, tôi vẫn tiếp tục đi! - Tôi khẳng định, giọng chắc nịch, phải, đi tìm Faith là mục tiêu của tôi, tôi sẽ không từ bỏ.

    - Được được, anh đã có ơn cứu mạng tui, tui cũng không thể thấy anh đi mà bỏ mặc! Coi như thiệt xui xẻo khi anh là bạn của Aerith, và Aerith lại có ơn với tui! - Zell lắc đầu, trông mặt cậu ta khá thất vọng

    - Tạm thời ngày mốt chúng ta sẽ lên đường, ngày mai tôi phải đem chiếc đĩa này trả lại Fury! - Tôi để chiếc đĩa vào máy hát và bật lên

    - Được được, tui cũng chẳng muốn lên đường ngay, anh thử nghĩ coi, nếu chúng ta không tìm được Faith, mãi mãi lạc trong rừng lạc lối, thì sẽ thế nào nhỉ?

    - Sẽ không có chuyện đó!

    - Nếu như chuyện này xảy ra thì sao đây anh Gió, anh bảo không có chuyện đó à? Anh lấy gì mà khẳng định như thế?

    - Trực giác bảo tôi!

    - Đây là vấn đề sinh tử anh bạn à, không thể chỉ nói là tôi dựa vào trực giác của tôi được! Chậc, liệu có phải là sai lầm không cơ chứ!

    - Đó là chuyện của cậu, tôi bảo rồi, cậu có quyền không đi cùng tôi! Xin lỗi, cảm phiền cậu có thể cho tôi yên tĩnh nghe nhạc hay không?

    Tôi chẳng muốn tranh cãi với Zell về chuyện này nữa, ngay từ đầu tôi đã không cần ai theo tôi. Bản thân tôi chỉ còn một mình trên đời này, sống hay chết, miễn sao không ảnh hưởng đến ai là được.

    Bài mà Julia đang hát nghe rất quen đấy, hình như là "Melodies of Life" thì phải? Ngày trước tôi cũng thường nghe nhạc lắm, nhất là những bài nhạc nhẹ và trữ tình. Giọng của Julia ngọt ngào, truyền cảm và lôi cuốn người nghe thật, chả trách sao Fury đã say mê bà ấy. Trong tôi có một cảm giác ấm áp lắm, như thể Julia đang sưởi tan tảng băng trong tôi vậy.

    Từng bài trôi qua, chưa lúc nào tôi thư thái như vậy. "1000 Words", "Rose of May"... tất cả giải tỏa nỗi lòng hiện tại của tôi. Đặc biệt là bài "Isn't it beautiful", một bài hát buồn, qua chất giọng của Julia, nó càng buồn thêm. Chất lượng đĩa nghe rất rõ, hẳn là Fury giữ gìn rất kỹ hoặc ông sang ra thành nhiều bản.

    Tôi lại nhớ đến Rinoa, về giai điệu bài hát cô đàn và hát dạo nào. Giọng hát của Rinoa cũng trong trẻo như Julia thế này, liệu hai người có liên quan với nhau không? Mà đó cũng không là chuyện quan trọng nữa, nay cả hai người đã về nơi vĩnh hằng, bắt đầu cuộc sống mới tại Faith rồi.

    Nếu tôi qua được rừng lạc lối, đến được thác vĩnh hằng, nghĩa là tôi đã đến được Faith. Khi gặp lại Rinoa tại đấy, câu đầu tiên tôi sẽ hỏi em là gì? Hay em sẽ nói gì với tôi? Tuy biết chỉ gặp được em chốc lát (có thể đấy chứ), nhưng với tôi, đó đã là hạnh phúc rồi. Tôi từng nghĩ thà mình tự tử chết quách cho xong, thế là tôi có thể trở thành Soul bay đến Faith gặp Rinoa rồi. Tuy nhiên nếu tôi chết rồi, ai sẽ trả thù cho Rinoa? Mọi nguyên cớ của chuyện này là thế nào? Những gút mắc này tôi phải từ từ tháo gỡ, tôi tin mọi chuyện sẽ được sáng tỏ khi tôi gặp Rinoa.

    Sáng hôm sau, tôi dậy sớm và chuẩn bị đến nhà Fury. Zell vẫn còn ngáy ngủ, dù sao thì cứ để mặc cậu ta thì hơn. Tôi soi gương một chút, lâu rồi tôi không làm như vậy. Trông tôi có vẻ già hơn trước, vết sẹo trên trán vẫn chưa phai hẳn. Nó vẫn hằn một vết đỏ mờ ngay trán. Vết sẹo này cũng là một câu chuyện tuy nhỏ thôi, với tôi thì suốt cả đời tôi vẫn không quên được.

    Tôi lấy chiếc đĩa ra khỏi máy hát rồi đến nhà Fury. Trên đường đi tôi muốn mua một bó hoa viếng Julia, nhưng nhìn xung quanh chưa có tiệm nào mở cửa cả. Tôi vừa đi vừa ngâm nga bài "Why", đôi khi để đầu óc thư thả có vẻ tốt. Từ đằng xa, tôi thấy Fury đứng trước nhà. Ông vẫy tay kêu tôi. Hôm nay ông mặc đồ trông sang trọng hơn và trang nghiêm hơn.

    - Cậu đúng giờ quá đấy Squall - Trên tay Fury là một bó hoa đầy màu sắc, tôi nghĩ ông hái các bông hoa trong vườn và hợp thành bó hoa này.

    - Bó tay trên tay ông rất đẹp, và cho tôi được gởi lại chiếc đĩa này!

    - Cậu cứ giữ lấy mà nghe, ta còn nhiều bản copy ở nhà, thế cậu đã nghe hết rồi à?

    - Vâng!

    - Julia hẳn sẽ vui lắm đấy! - Fury bỗng cười vui vẻ - Cậu thích bài nào trong đĩa này?

    - Hầu hết tôi đều thích, như "Why", "Melodies of Life", tuy nhiên, bài mà tôi có ấn tượng nhất là "Isn't it beautiful?" - Tôi suy nghĩ một lúc rồi đáp lại

    - Những bài Julia hát tuy đã được các ca sĩ khác trình diễn, nhưng qua chất giọng cô ấy, những bài hát này như có luồng sinh khí mới! Cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi bộ về hướng tây sẽ đến được ngọn đồi! - Fury và tôi bắt đầu đi

    - Con gái ông không đi cùng sao?

    - Con bé đó đã rời khỏi nơi này lâu rồi, thỉnh thoảng nó có viết thư về hỏi thăm. Tôi và nó cũng không hợp nhau cho lắm, mà tôi cũng không thích ép buộc con bé làm gì. Con trẻ lớn rồi thì nên để chúng có cuộc đời riêng. - Fury trầm ngâm khi nhắc về cô con gái - Mà cậu biết không Squall, như tôi đã kể đấy, Julia và tôi từng có những ngày tháng đẹp nhất, phải, thật đẹp. Tuy rằng tôi có cảm giác cô ấy có một khoảng trống ký ức về một ai đó, thì đó cũng không là vấn đề gì cả. Nhưng vào năm con bé nhà tôi lên năm, thì ác mộng đã bắt đầu. Julia ra đi vĩnh viễn.

    Fury ngừng lại một chút rồi kể tiếp:

    - Ngày hôm đó là ngày con bé nhà tôi học mẫu giáo. Nó đã rất háo hức biết bao. Tôi không thể tin được là, Julia, lại uống thuốc tự tử. Mọi chuyện vẫn bình thường kia mà, trước đó, chúng tôi còn dự định cùng con gái cuối năm ấy đi du lịch nữa. Thế mà, buổi sáng kinh hoàng ấy đã chấm dứt tất cả. Tôi thấy Julia ngất liệm trong phòng tắm, trên tay nàng là hộp thuốc, cậu biết không Squall, nàng đã uống hết hũ thuốc đó đấy. Mấy chục viên chứ ít gì. Miệng nàng sùi bọt mép, mắt vẫn mở, như đang nhìn tôi ấy. Ánh mắt đó, vẫn ẩn chứa gì đó sâu xa lắm, về một người nào đó, mà tôi, mãi mãi chẳng biết được.

    Tôi lặng thin, tôi rất muốn nói một lời an ủi Fury, rồi tôi chẳng thể cất nên lời. Có lẽ tôi chỉ là một khán giả đứng bên ngoài nghe ông, một người đang độc thoại, kể về nỗi đau mà ông đã trải qua.

    - Rồi con bé bước vào phòng tôi, bảo đã đến giờ đi học rồi. Nó thấy Julia nằm đó, nó hỏi tôi mẹ nó đang làm gì vậy? Cậu nghĩ tôi nên nói với nó thế nào đây? Là mẹ nó đã tự tử, đã chết rồi. Hay nói với nó rằng, mẹ nó đang chơi một trò chơi, mà trong trò chơi này, mẹ nó đã thua nên phải nằm ra như thế. Tôi khóc, xưa nay tôi rất ít khóc, nhưng Julia đã không còn, thì tôi còn gì để sống nữa cơ chứ? Con bé không hiểu gì cả, nó bảo tôi nín đi, rồi kêu mẹ nó dậy. Nó lay mãi, lay mãi, Julia vẫn không phản ứng. Đối với một con bé 5 tuổi như con gái tôi, nó nào biết được sống hay chết có ý nghĩa thế nào?

    Fury và tôi rời khỏi làng, câu chuyện mà ông đang kể hòa cùng nước mắt, mắt Fury lúc này đỏ hoe. Tôi cùng ông bước tiếp đến ngọn đồi, tôi nhớ về giai điệu bài hát "Theme of Love", có lẽ nó hợp với tâm trạng Fury vào lúc này đây.

    [/spoil]
     
    Chỉnh sửa cuối: 17/10/11
  6. Leon Kenshin

    Leon Kenshin Leon S. Kennedy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    6/3/04
    Bài viết:
    13,583
    Nơi ở:
    Bangkok, Thailand
    CHƯƠNG 20

    * Đôi cánh *
    * Lơ lửng *

    [spoil]

    [​IMG]

    Con rồng trước hai người to lớn, mập mạp và toàn thân đều màu đỏ. Đuôi nó nhọn và dài, hai cánh rộng tua tủa gai giúp nó có thể che chắn trước đòn tấn công của kẻ thù cũng như bay đến tấn công đối thủ thật nhanh. Đầu nó có sáu chiếc sừng đen và thật xấu số nếu có ai đó bị nó hút. Nó là Ruby Dragon, một trong các loài rồng hung hãn và mạnh mẽ nhất thế giới.

    Laguna và Celes đứng yên không cử động, cả hai đang so găng với Ruby Dragon. Đôi bên đang đợi thời cơ thích hợp để tấn công.

    - Cô có thấy hai đôi cánh của nó đang giương về phía bên phải không, nó sắp lao về hướng cô đấy! Đây là cơ hội tốt để trừ đôi cánh! - Laguna vừa quan sát Ruby Dragon vừa khẽ bảo Celes

    - Tôi hiểu ý anh, chỉ cần bỏ được đôi cánh của con rồng này thì xem như chúng ta sẽ có được lợi thế! - Celes cũng không rời mắt khỏi Ruby Dragon, tay cô cầm sẵn thanh kiếm Falchion

    - Nếu tôi không thể hạ đôi cánh của nó thì chúng ta sẽ chạy lên các tầng trên, càng nhanh càng tốt!

    Ruby Dragon như định sẵn, lao về hướng Celes. Cô vung kiếm ra đâm vào nó, tuy nhiên da của con rồng này rất dai và đàn hồi nên những thế kiếm cô đánh trả không làm nó tổn thương. Laguna bước chầm chậm về phía sau, quan sát thật kỹ đôi cánh con rồng này nhằm tìm sơ hở. Anh thấy những khớp xương nối giữa thân và cánh rồng rất nhỏ và có vẻ mỏng. Anh cầm Machine Gun lên và nhắm.

    "Tuyệt đối không được hụt!" - Laguna dặn lòng mình, anh phát đạn liên hồi về phía Ruby Dragon. Thấy Laguna bắn lén, Ruby Dragon lao về hướng anh. Lúc này từ cánh nó tuôn ra những hạt máu nhỏ màu đỏ rực, tiếc thay lực phát đạn anh không đủ mạnh và chính xác nên chỉ làm nó bị thương rất nhẹ.

    Laguna né những đòn cào từ móng vuốt nhọn của con rồng và tìm cách tiếp cận đôi cánh nó. Celes vung kiếm tiếp và cũng cố gắng đâm cho được khớp xương điểm yếu của Ruby Dragon, thật không may kiếm của cô lại không có tác dụng gì với bộ da này.

    Ruby Dragon bắt đầu tung cánh che chắn tấm thân và đứng yên một chỗ. Cảm thấy có gì đó không ổn, Laguna hét lớn bảo Celes hãy lên tầng trên ngay. Cả hai chạy lên tầng tiếp theo thì thấy từ dưới một luồng lửa nóng lao đến, Ruby Dragon đang dùng Fire Breath thổi hai người.

    - Chạy lên tiếp nào kẻo chúng ta thành than đấy! – Laguna theo quán tính cầm tay Celes kéo cô chạy tiếp lên phía trên

    - Giá mà phép thuật của tôi có thể sừ dụng được thì…

    Cả hai chạy lên tầng tiếp nữa, lúc này Laguna thấy có một chiếc rương. Anh vội chạy đến mở chiếc rương và lấy ngay thứ trong đó để vào ba lô.

    -Thứ cần tìm đã xong, giờ chúng ta làm thế nào để thoát khỏi tòa tháp này đây! – Laguna suy tính, phía dưới Ruby Dragon đang bước lên thật nhanh, có vẻ cánh nó không thể bay được nữa

    - Laguna, tôi thấy một dòng chữ! – Celes chăm chú xem một dòng chữ rất nhỏ khắc trên vách tường, xong cô dùng kiếm vẽ ngay trên mặt đất một vòng tròn có ngôi sao lục giác. - Các pháp sư không thể sử dụng phép thuật tại đây, nhưng với vòng tròn lục giác, chỉ cần vẽ ra và đứng ngay trong đây thì phép thuật vẫn có tác dụng! – Celes nhanh chóng giải thích với Laguna

    Lúc này đây Ruby Dragon đã lên đến tầng mà hai người đang đứng. Nó lao về phía cả hai, Celes niệm ngay Blizzard về phía nó, bỗng tảng bang nhỏ lúc này đã hóa thành tảng bang dài và dày hơn, hướng về phía cánh của Ruby Dragon.

    - Là Blizzara, cấp cao hơn của Blizzard! Lẽ nào nhờ vào sức mạnh của vòng lục giác này mà tôi có thể thi triển được Blizzara?

    Ruby Dragon gào lên một tiếng, máu từ cánh nó chảy ra nhiều hơn. Nó lại giương cánh ra che chắn và chuẩn bị dùng Fire Breath.

    Celes niệm ngay Runic bảo vệ cô và Laguna khỏi Fire Breath. Laguna cảm thấy không thể cứ đứng yên ở đây mãi, anh đảo mắt thật nhanh xem xét xung quanh rồi mừng rỡ khi phát hiện gì đó.

    - Celes, cô biết phép thuật Float phải không?

    - Float là phép căn bản nhất mà các pháp sư phải học, ý anh là sao?

    - Cô có thấy cửa sổ đằng kia không? Chúng ta sẽ rời khỏi đây bằng cách nhảy xuống đó!

    - Và khi chúng ta vừa nhảy xuống ra khỏi tòa tháp này thì tôi sẽ lấy lại được sức mạnh phép thuật và phải niệm ngay Float?

    - Chính xác, chúng ta không thể đánh được Ruby Dragon khi cô ở mãi trong vòng tròn này. Cô nhớ phải niệm thật nhanh, bằng không với độ cao thế này thì chúng ta sẽ thành những linh hồn tha phương!

    - Anh lúc nào cũng đùa được, tôi sẽ thử xem!

    Celes niệm thêm một lần Blizzara về Ruby Dragon, con rồng lại quá đau và tru liên hồi. Cô cùng Laguna chạy thật nhanh qua nó và về hướng cửa sổ. Từ trên nhìn xuống quả rợn người, một độ cao quá mức bình thường.

    - Nhảy nào, không còn thời gian nữa đâu! - Laguna nắm Celes cùng nhảy xuống.
    Cả hai rơi xuống với tốc độ cực nhanh, Celes nhanh chóng niệm Float lên cả hai. Cô cố gắng tập trung dù trong long cô rất sợ.

    “Chỉ cần có Laguna bên cạnh, mình sẽ không có gì phải sợ!” - Cô thầm nghĩ và niệm thành công Float. Cả hai tiếp tục rơi xuống nhưng nhờ có Float, khi gần xuống măt đất, tốc độ đã giảm dần và Laguna cùng cô xoay người lại theo hướng chân chạm đất.

    - Hạ cánh an toàn rồi đấy! – Laguna mồ hôi lúc này nhễ nhại, nhìn anh không khác gì một con chuột lột

    - Chưa phải là nơi an toàn đâu, chúng ta nên rời khỏi đây! – Celes nắm tay Laguna và chạy

    - Này, tôi vẫn còn sức, không cần cô phải kéo đâu!

    - Anh nên nhớ, khi rời khỏi chỗ này, anh còn câu chuyện phải kể đấy!

    Thật lòng Laguna không thể thất hứa, nhất là với Celes. Dù rằng anh không muốn kể câu chuyện về anh, anh muốn câu chuyện này mãi mãi được chôn giấu, ngay cả khi anh xuống mồ.

    Người anh lúc này hơi đau, không còn là cơn nóng người hôm nọ, mà lần này đau nhói từ những vết thương cũ.

    “Mong sao mình vẫn còn sức, mình không được để cho Celes biết…”

    - Này, sao anh không trả lời tôi, anh đừng thất hứa đó! – Celes cùng Laguna chạy khỏi tòa tháp chết được một khoảng xa, cảm thấy đã ở trong khu vực an toàn, Celes dừng lại

    - Tôi có thể thất hứa với bất kỳ ai, nhưng với cô bé thì không! - Laguna nhìn thẳng vào Celes, nói với một giọng cương quyết

    Celes hơi đỏ mặt, cô quay sang chỗ khác, cốt không để Laguna thấy mặt cô hiện tại.

    - Anh có quyền không kể, đó là sự lựa chọn của anh!

    - Không, cô bé cần phải biết, vì cô bé là người duy nhất có thể thay tôi làm những việc mà tôi đang thực hiện!

    [/spoil]
     
    Chỉnh sửa cuối: 17/10/11
  7. Leon Kenshin

    Leon Kenshin Leon S. Kennedy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    6/3/04
    Bài viết:
    13,583
    Nơi ở:
    Bangkok, Thailand
    CHƯƠNG 21

    * Vật vờ *
    * Nữ pháp sư *
    * Chúng ta giống nhau *

    [spoil]

    - Bố ơi, người ta mang mẹ đi đâu vậy, bố ơi, trả lời con đi!

    Ông bố cúi gầm mặt, không trả lời cô bé con đang khóc lóc giãy dụa. Những người này đang khiêng mẹ cô vào một chiếc hộp dài, mà sau này cô biết đó là chiếc hòm chôn người đã khuất.

    Hai hôm nay ông bố đã không còn thiết sống nữa rồi, việc hậu táng người vợ, ông giao hết cho dịch vu mai táng. Ông không thiết làm gì cả, hàng xóm qua chia buồn cùng, ông đuổi họ về cả. Người vợ ông yêu thương đã đi rồi, đã về thế giới bên kia rồi. Bà đã bỏ hai bố con ông mà đi thật rồi. Ông không cam tâm nhìn bà được người ta đem vào hòm, ông càng không muốn thấy nét mặt đau khổ của cô bé con. Ông vờ như không nghe, không thấy, không hay, không biết mọi chuyện.

    Hai ngày rồi ông mất ngủ, ông thức trắng đêm. Mỗi lần chợp mắt, cảnh tượng kinh hoàng đó cứ tái hiện, cảnh người vợ ông sùi bọt mép, ánh mắt vô hồn nhìn ông. Ông không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Julia?

    Ngày qua ngày sau đó, mọi việc trong nhà, ông giao cho người làm cả. Cô bé con ngày càng ít nói với ông. Khoảng cách giữa hai người ngày một xa dần đi. Ông giam mình trong phòng, không thiết trò chuyện với ai. Ngày qua ngày, ông bật các bài của Julia lên nghe và nhìn mãi hình của nàng. Bản thân ông vẫn chưa chấp nhận được chuyện này, ông ước sao những chuyện gần đây chỉ là một giấc mơ.

    Ông ngắm nhìn các vật còn lại của Julia:từ những tấm hình đen trắng cũ, đến những chiếc váy dạ tiệc mà nàng mặc cùng ông đi dạ tiệc, những trâm cài, son dưỡng... Tất cả đều còn ở đây, ông nhớ mới dạo nào nàng còn muốn cùng cả nhà đi du lịch, cùng chăm lo cho cô bé con yêu dấu, nay vẫn chưa việc nào thực hiện được.

    Những tháng sau nữa, ông tiếp tục sống vật vờ như một cái xác. Ngày qua ngày với ông không quan trọng, cô bé con đến tuổi đi học ông cũng không màng đến, ông hàng ngày chỉ nghe các bài nhạc của Julia, ngắm các kỷ vật của nàng, thế là đủ.

    Một ngày nọ, một nữ pháp nữ cao tuổi xuất hiện tại thị trấn này. Nghe mọi người kể về câu chuyện của ông, bà đã tìm đến nhà ông và cả hai có một buổi trò chuyện kỳ lạ. Người đàn bà này là ai mà có thể biết được những tâm sự, những nỗi lòng của ông như thế? Bà ta chỉ bảo là một nữ pháp sư đi ngang qua đây thôi, chỉ vì chút hiếu kỳ, chút lòng thành mà bà muốn giúp ông thôi. Bà ta nói nếu ông muốn gỡ được phần nào gút mắc trong lòng mình, bản thân ông nên đi gặp nàng Julia. Bà nói phía trên thị trấn có khu rừng lạc lối, nếu ông có thể qua được khu rừng đó, ông sẽ đến được thác vĩnh hằng, nơi giao nhau giữa thế giới thực tại và thế giới bên kia - Faith. Tại đó, ông có thể gặp được người mà ông cần gặp, nhưng chỉ được một lần mà thôi và ông phải tận dụng cơ hội này.

    Nữ pháp sư rời khỏi, để lại cho ông hy vọng nhỏ nhoi, một mục tiêu của cuộc sống. Cái xác rỗng mấy tháng nay, phút chốc tỉnh người lại và ngẫm những gì mà nữ pháp sư lạ mặt kia gợi ý. Ông phải gặp được nàng, phải hỏi nàng cho ra lẽ, cớ sao nàng lại ra đi vội vàng thế kia?

    ***

    -Fury, Fury!

    Tôi gọi Fury đến mấy lần, trông ông thất thần khi đến mộ của Julia. Sau khi chúng tôi rời thị trấn đến ngọn đồi phía sau, ông bước đi thật chậm, có lẽ ông không muốn nhớ lại những chuyện buồn từ quá khứ, về bà Julia. Chúng tôi im lặng không nói lời nào, khi đến mộ của Julia, ông mới bảo tôi đã đến nơi rồi, nơi này là nơi Julia yên nghỉ. Quanh mộ bà là các hoa vàng, hệt như cánh đồng hoa vàng ở thị trấn tôi ở. Trên ngôi mộ chỉ có hàng chữ “Julia Heartilly, hãy yên nghỉ em nhé…” mà tôi đoán do Fury đã khắc lên. Ông đặt hoa xuống và vẫn im lặng, không nói lời nào.

    Mười lăm phút trôi qua, ông cứ lặng người như thế, sợ rằng ông có chuyện, tôi mới gọi ông. Phải mấy lần sau, ông mới đáp lại tôi bằng một câu hỏi lửng.

    -Squall à, liệu cậu có muốn gặp lại một người cậu rất yêu thương không, nếu người đó đã không còn nữa?

    - Tôi muốn chứ, chỉ cần gặp được một chốc lát, tôi cũng sẽ gặp người đó!

    -Tôi đã từng đi vào khu rừng lạc lối trên thị trấn này, cốt theo lời của một nữ pháp sư, để được gặp lại Julia. Cậu biết không Squall, từ khi Julia ra đi, tôi cũng không thiết sống nữa, nếu phải chết trong khu rừng lạc lối, để sớm gặp lại nàng ở thế giới bên kia, tôi cũng nguyện. Thế nhưng, tôi cũng không nỡ bỏ cô con gái bé bỏng lại một mình. Trong chuyện này, nó hoàn toàn vô tội. Lúc đó đầu óc tôi nghĩ toàn những gì tồi tệ nhất để được gặp lại Julia. Tôi sẽ tự sát, hay cả hai bố con tôi cùng tự sát? Cái từ tự sát đó nó ám tôi lắm Squall à, cho đến khi nữ pháp sư đó xuất hiện và gợi ý tôi có thể gặp lại Julia một lần nữa, dù rằng chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi mà thôi. Cậu biết đó Squall, khi người ta đang ở tận cùng của tuyệt vọng, thì lời của nữ pháp sư như sợi dây dần kéo tôi lên, trở về thực tại.

    Tôi hơi sửng sốt khi nghe Fury kể đến đây. Ông ấy đang nói đến rừng lạc lối, đến thác vĩnh hằng. Tuy nhiên tôi cố gắng bình thường để ông không để ý, vì tôi không muốn tiết lộ chuyện của mình.

    -Tôi đã lên đường vào rừng lạc lối đấy cậu trai trẻ. Tôi đã dặn dò người làm chăm sóc cho con bé một thời gian và tôi rời khỏi nhà với lý do là muốn thanh thản sau việc Julia ra đi. Tôi đã không báo với con bé một lời, mà tôi cũng không muốn con bé lo lắng, hay đúng hơn là, nó vẫn chưa thể hiểu được những gì mà tôi sắp thực hiện. Tôi mang theo một cái máy nghe nhạc, một lốc pin dự trữ, các hộp đồ khô rồi lên đường. Khu rừng lạc lối không đáng sợ như tôi nghĩ đâu Squall, chẳng có gì trong đó cả, ngoại trừ cây cối, bụi rậm và gió thổi. Mà cũng chính vì chẳng có những thứ gọi là nguy hiểm như quái vật hay thú dữ nên càng phải thận trọng. Tôi đã lạc mất nhiều ngày, chỉ đi quanh quẩn một chỗ mà mãi không tìm được lối ra. Khoảng thời gian đó, tôi thường bật nhạc của Julia lên nghe. Tôi tin nàng luôn bên cạnh tôi và khi nghĩ đến điều đó, tôi như được tiếp thêm sức mạnh. Lương thực lúc này cũng cạn dần, những cục pin cũng dần vơi đi, và trước mắt tôi, có thể tôi sẽ chết mãi ở khu rừng này, tôi mệt mỏi rồi tôi thiếp đi lúc nào chẳng hay…

    Tôi lắng nghe kỹ từng lời mà Fury kể, tôi chắc rằng ngày mai, khi tôi vào khu rừng đó, tôi cũng sẽ giống như ông vậy. Tôi thầm cảm ơn tạo hóa đã cho tôi gặp Fury, để tôi biết thêm về một người ca sĩ tài hoa, để tôi biết được rằng chặng đường phía trước tôi đi còn chông gai lắm nếu tôi muốn gặp lại Rinoa. Fury lúc này cứ kể mãi, cho đến khi thấy đã quá trễ, ông dừng câu chuyện lại rồi bảo tôi đến lúc về thị trấn.

    Lúc chúng tôi về đến nhà Fury thì trời đã tối hẳn.

    -Ngày mai tôi sẽ rời khỏi thị trấn này!

    -Ngày mai cậu đi rồi à! Tuy thời gian chúng ta biết nhau rất ngắn ngủi, nhưng, có cảm giác tôi và cậu như đã quen từ lâu! Cậu có nghĩ thế không Squall?

    - Có thể, vì con đường chúng ta cũng giống nhau – Tôi đáp lại ngập ngừng

    -Cậu bảo sao Squall? Phải chăng…

    -Hẹn gặp lại ông, vào một ngày gần nhất! Tạm biệt! – Tôi quay người lại theo hướng nhà trọ rồi vẫy tay chào Fury

    Fury cũng không hỏi tôi gì nữa, đó là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau. Sau này, khi tôi quay lại thị trấn thì Fury đã không còn nữa. Người ta bảo vào một ngày đẹp trời, ông đã ra đi trên giường bệnh với nụ cười thanh thản, mà có lẽ lâu lắm họ mới thấy được.

    ------------------------------------------------------------------------------------------------
    (Còn tiếp - chương 23)

    [/spoil]
     
    Chỉnh sửa cuối: 17/10/11
  8. Leon Kenshin

    Leon Kenshin Leon S. Kennedy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    6/3/04
    Bài viết:
    13,583
    Nơi ở:
    Bangkok, Thailand
    CHƯƠNG 22

    Hồi ức của Laguna (1)
    * Cô ca sĩ và người hâm mộ thầm lặng *

    [spoil]

    Quán bar hôm nay đông hơn ngày thường, có lẽ vì hôm nay là thứ bảy và có sự tham gia của nữ ca sĩ Julia. Cô là một ca sĩ mới nổi có một chất giọng ngọt ngào và mượt mà, bất kỳ bài hát nào qua giọng cô thì dù là bài rất tệ cũng trở thành hay như thường. Julia thường để tóc ngang vai, mái xéo qua một bên và mặc chiếc đầm đỏ sậm khi biểu diễn.

    Từ khi Julia xuất hiện tại quán bar 7th Heaven này, khách đến đông nườm nượp, đến nỗi chủ quán phải đánh tiếng mời Julia biểu diễn thêm một vài ngày trong tuần.

    - Xin thứ lỗi, tôi chỉ diễn được vào ngày thứ 7 mà thôi! - Julia từ chối khéo léo rồi kèm theo lý do - Tôi còn công việc ở nhạc viện, nghiên cứu các bản nhạc phổ cổ là việc tôi yêu thích! Còn công việc ca hát này chỉ là một sở thích phụ mà thôi!

    Chủ quán thất vọng khi nghe Julia đáp lại, tuy rằng không mời được Julia diễn thêm, bù lại cô hứa với chủ quán nếu sau này cô có ra album thì 7th Heaven bar sẽ là nơi đầu tiên được cô quảng bá.

    Julia có nhiều fan hâm mộ, đa phần là các đại gia trung niên, cốt ý nhìn ngắm cô gái trẻ đẹp, có thanh có sắc này. Cô thì không mảy may quan tâm đến họ, nhưng mà, có một người mà cô không sao rời mắt được. Là chàng trai tóc dài, áo khoác màu xanh dương nhạt, có vẻ phong trần lãng tử. Lần nào cũng vậy, khi cô hát xong phần của mình thì người này đã nhờ bồi bàn đưa tăng cô một đóa hoa hồng, hoa hồng lục rồi bỏ đi.

    Tổng cộng, cô đã nhận được hàng chục đóa hoa hồng lục từ chàng trai này. Khi cô muốn tìm chàng thì anh đã rời khỏi. Cô muốn gởi một lời cảm ơn đến vị khán giả thầm lặng này.

    Một ngày thứ bảy, trời đổ mưa giông dữ dội, quán 7th Heaven vắng hơn thường lệ. Chỉ có lác đác vài người khách lãng vai đến uống rượu. Julia vẫn lên trình diễn các bài nhạc quen thuộc như bao lần trước như "Melodies of Life", "1000 words", "Rose of May". Như mọi lần, cô vẫn thấy bên dưới tuy vắng người, nhưng người hâm mộ đó vẫn có mặt.

    Bên ngoài, mưa vẫn không dừng, khi cô trình diễn xong, thay vì đi vào cánh gà thì cô chạy xuống bên dưới, đến bàn của anh chàng đó.

    - Anh có phải là người luôn tặng tôi hoa hồng lục không?

    - Sao cô biết đó là tôi? - Chàng trai thoáng cười, tay cầm ly rượu bên bàn uống tiếp

    - Người bồi bàn nói với tôi về anh! Theo mô tả thì tôi nghĩ đó là anh! Và... - Julia ngập ngừng một chút, trong khi anh ta vẫn nhấm nháp ly rượu,mắt vẫn thoáng nhìn cô. - Và tôi có linh cảm như vậy đấy, anh luôn có mặt trong các buổi trình diễn của tôi.

    - Tôi có thể mời cô ngồi xuống uống một ly rượu cùng tôi không? - Chàng trai đứng lên, cúi người và đưa tay mời Julia.

    Julia muốn biết thêm về người hâm mộ thầm lặng này, vì vậy cô đã không chối từ.

    - Vì sao anh lại tặng hoa hồng lục cho tôi? - Julia khẽ hỏi

    - Vì cô giống như hoa hồng lục đấy, ở cô, có sự hy vọng, sự nhiệt huyết mà tôi có thể cảm nhận được. Cũng như đóa hoa hồng lục, luôn tỏa ra hương thơm cũng như ánh sáng xanh từ nó. Cô Julia, mạn phép cho tôi hỏi, cô đã có người yêu chưa?

    - Anh... anh không thể một câu tế nhị hơn sao? - Julia đỏ mặt, cô vội lấy ngay ly rượu uống để đỡ ngượng

    - Có nhiều cách bày tỏ tình cảm, có người tỏ tình một cách lãng mạn, có người thì chờ thời gian dần qua, mưa dầm thấm đất. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được cô Julia tiếp chuyện, càng không nghĩ cô nhớ về tôi như vậy!

    - Anh tặng hoa cho tôi, lẽ nào không có chút bày tỏ tình cảm trong đó?

    - Không, tôi không hề nghĩ việc tặng hoa cho cô Julia là một hình thức bày tỏ tình cảm của mình. Đó chỉ là lời cảm ơn của tôi đến cô, cảm ơn cô đã hát lên những giai điệu thật tuyệt phục vụ mọi người, trong đó có tôi!

    - Và... ? - Julia lấp lửng hỏi

    - Và...? Và hôm nay, tôi được gặp cô Julia đây, có thể xem tạo hóa đã cho chúng ta gặp nhau, được ngồi cùng nhau tại đây. Và cảm giác của tôi lúc này là, tôi thích cô, từ giây phút này trở đi, tôi thực sự thích cô!

    - Anh bảo anh thích tôi, mà đến giờ tôi vẫn không biết được tên anh là gì?

    - Laguna Loire! Đây không hẳn là tên thật của tôi, nhưng, nó có lẽ hơn cả tên thật!

    - Hơn cả tên thật? Thế tên thật của anh là gì?

    - Tôi không biết, tôi càng không muốn biết! Nói chung là tên gọi cũng chỉ là gọi tên, có tên hay không cũng vậy, tính cách mới làm nên một con người!

    - Theo anh, tôi là một người thế nào?

    - Xinh đẹp, đáng yêu, duyên dáng, lương thiện, nói tóm lại là đủ các tính tốt trên đời!

    - Anh đừng chọc tôi Laguna, tôi không thích cách nói chuyện tâng bốc thế đâu!

    - 100% là thật cô Julia à, với ai thì tôi không biết, còn với cô, tôi có thể nói cô là người phụ nữ tuyệt vời!

    - Vì tôi xinh đẹp, nên anh mới nói thế? Nếu nói xấu xí, anh sẽ thế nào?

    - Không phải là ngoại hình, cũng chẳng vì tôi đang nịnh cô. Tôi tìm được sự đồng cảm từ cô, qua những bài hát, những giai điệu. Tôi không biết khi cô hát thì có như tôi không, còn tôi, nghe cô hát, tâm hồn tôi đã vượt khỏi thể xác, nó cứ bay loanh quanh một không gian nào đó, ngập tràn ánh sáng và hy vọng. Gọi là thiên đường giai điệu có lẽ không ngoa. - Laguna lúc này đưa cho Julia một đóa hoa hồng lục - Julia, tình cảm của tôi dành cho em không thể đo bằng thời gian, tiền bạc. Đó là cảm giác như có tự lâu lắm rồi.

    - Laguna, anh có thể cho tôi thời gian được không? Nếu hỏi tôi có tình cảm với anh không, thì có một chút chút đấy. Cảm giác mà tôi có được lúc này cũng từa tựa như anh vậy, nhưng vẫn còn có gì đó mà tôi cần có thời gian suy nghĩ. Một tuần sau, hẹn anh vào một tuần sau, lúc ấy, tôi sẽ cho anh một câu trả lời! - Julia bày tỏ tâm tư của cô với Laguna

    - Tôi hiểu, tôi cũng quá đường đột với cô Julia, xin thứ lỗi cho tôi bằng ly rượu này! - Laguna rót tiếp rượu rồi kính Julia - Đôi khi, chúng ta phải nắm lấy cơ hội trước mắt, nếu đã để mất, thì chúng ta sẽ hối hận! Sống hôm nay không biết ngày mai, nhưng tôi sẽ chờ câu trả lời của cô, cô Julia!

    Julia và Laguna nói chuyện phiếm một chút nữa, khi trời tạnh mưa, thì Laguna tạm biệt cô rời khỏi quán.

    - Này Julia, anh chàng đó, có vẻ rất hâm mộ cô đấy! - Chủ quán lúc này đi ra và hỏi Julia về Laguna

    - Anh ấy là một người thẳng thắn, khác với những người còn lại! - Julia nhìn mãi cửa ra vào, cho đến khi bóng Laguna dần xa khuất.

    Một tuần nhanh chóng trôi qua, vào hôm thứ sáu, bên hội khảo cổ đưa cho Julia một bản phổ nhạc cổ mà trong một lần khai quật một khu phế tích, họ đã tìm được.

    Cách viết các nốt và hợp âm trong bản phổ này rất khác với các bản mà cô từng được giao. Thông thường cô sẽ phân tích sự khác biệt giữa các bản phổ của ngày nay và so sánh với bản phổ cổ, xem vào thời xa xưa cách sử dụng phối âm có khác biệt gì hay không.

    Làm việc cả ngày trong phòng nghiên cứu cũng thấm mệt, nhìn lại lịch thì hôm nay là thứ bảy, cô nhanh chóng thu xếp đồ rồi đến ngay 7th Heaven Bar hát. Cô đã suy nghĩ về Laguna, về lời tỏ tình của anh. Xưa nay cô được rất nhiều người theo, các đàn anh lớp trên của trường đại học cũng có, bạn đồng trang lứa cũng không ít. Khi vào nhạc viện, cô cũng được hai ba người theo đuổi. Tuy nhiên cô không có cảm giác gì với họ, Ngay cả các đại gia hay lui tới 7th Heaven, cô cũng làm lơ.

    Chỉ riêng anh chàng Laguna này, khiến cô bồi hồi xao xuyến, một chút thôi. Cô sẽ nói gì với anh hôm nay? Rằng chúng ta thử đến với nhau xem? Hay lúc này vẫn chưa là thời điểm thích hợp?

    Dù cô có suy nghĩ thế nào thì sự thật rằng, đêm nay, Laguna đã không đến quán bar.

    Lần đầu tiên, cô nhận ra, anh không xuất hiện bên dưới nữa. Cũng không có hoa hồng lục được người bồi bàn đem đến cho cô như mọi khi.

    Liệu có phải như Laguna từng nói với cô, "Sống hôm nay không rõ ngày mai!?" Laguna đã biến mất từ đêm đó, cho đến nhiều đêm sau đó...

    ------------------------------------------------------------------------------------------------
    (Còn tiếp - chương 24)

    [/spoil]
     
    Chỉnh sửa cuối: 17/10/11
  9. Leon Kenshin

    Leon Kenshin Leon S. Kennedy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    6/3/04
    Bài viết:
    13,583
    Nơi ở:
    Bangkok, Thailand
    CHƯƠNG 23

    * Món nợ *
    * Đàn mèo hồng *

    [spoil]
    - Nè, tui nghĩ chúng ta đã lạc đường thiệt rồi đó anh bạn, nãy giờ chúng ta chỉ đi lòng vòng một chỗ thôi! – Zell thất vọng, cậu ngồi bẹp xuống đất, không đi nữa

    -Có thể cậu nói đúng, chúng ta đã bị lạc! – Tôi từ tốn đáp, đồng thời quan sát khu rừng này

    - Anh có thể bình tĩnh thế à? Chúng ta đang bị lạc, và chúng ta có thể chết dần chết mòn tại đây! Ngay khu rừng lạc lối quỷ quái này! Lương thực chúng ta mang theo không còn nhiều đâu chàng trai lạnh lùng à! – Có vẻ Zell đã không thể kiên nhẫn được nữa, cậu nổi điên lên nói xối xả vào tôi

    Tôi không muốn cãi nhau với cậu ta. Là do cậu ta tự theo tôi , rồi cũng chính cậu than thở. Tôi không cản, không ép, nói chung là không phải lỗi của tôi.

    Chúng tôi đi vào khu rừng lạc lối này đã được năm, sáu ngày. Sau khi từ giã Fury hôm đó thì hôm sau tôi và Zell đã lên đường. Buổi tối hôm đó Zell còn hớn hở khoe với tôi rằng cậu ta đã tìm ra cách không bị lạc mãi trong rừng lạc lối.

    -Ông quên Teleport Tome rồi à, cứ mua rồi đến khi lạc thì kích hoạt, nó sẽ tự đưa chúng ta về đây! Đấy, đơn giản thế mà nhiều người không biết hay sao ý!

    - Thế cậu không biết gì à? Teleport vô dụng khi vào khu rừng này, nếu không thì người đời nào gọi đây là rừng lạc lối!

    -Ôi không, thế mà tui cứ tưởng đây là sáng kiến cơ đấy! Này Squall, anh có chắc là chúng ta sẽ không lạc chứ? Anh tin rằng anh sẽ gặp được cô bạn gái đã mất sao?

    -Đừng hỏi tôi mãi một câu như thế, tôi chỉ có thể nói là, nếu chúng ta gặp được đàn mèo hồng, thì chắc chắn chúng ta sẽ đến được thác vĩnh hằng!

    - Đàn mèo hồng? Anh đang nói gì thế? Phải chăng anh đã biết được chuyện gì?

    -Nếu cậu tin tôi, thì đừng hỏi gì cả! Tôi cần ngủ sớm, cậu cũng ngủ đi, mai chúng ta phải đi sớm đấy!

    Nếu tôi gặp được đàn mèo hồng, thì chắc chắn tôi sẽ gặp đến được thác vĩnh hằng, ranh giới giữa hiện thực và hư không, Faith chính là nơi đó.

    -Nè bình tĩnh thế đủ rồi anh hai, mèo hồng đâu? Năm sáu ngày qua, đến con kiến chúng ta còn chẳng thấy, anh có nhầm lẫn không? – Zell lại than thở, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.

    Tính của Zell theo cá nhân tôi là quá nóng nẩy, quá bộp chộp, một mẫu người không thể kiên nhẫn trong những việc đòi hỏi nhẫn nại.

    -Thôi đừng có lơ tui nữa, nãy giờ sao im re với tui vậy, anh nói gì đi chứ!

    Zell rên rỉ, cậu ta có lẽ hiểu sự im lặng đáng sợ như thế nào, nhất là, với một người hay nói nhiều như cậu ấy.

    -Thôi thôi, giờ đến tiết mục kể chuyện qua ngày nhé, nếu tui còn sống sót trở ra, chắc chắn tui sẽ rất cảm tạ trời đất, chắc chắn tui sẽ chạy đến gặp Xu ngay, để bảo với nàng rằng, tui rất yêu nàng!

    -Xu? – Tôi lên tiếng

    -Xu là người tui thầm thương trộm nhớ hai năm nay rồi. Cô ấy là một dược sĩ ở Bravery, tui biết được cô ấy trong một lần đến dược xá lấy thuốc trị vết thương!

    -Tôi tưởng người cậu thích là Aerith?

    - Hông, với Aerith đó là chuyện từ lâu rồi. Với Aerith, tui mang nợ cô ấy nhiều, nó thiên về mặt nghĩa, mà tui nói anh rồi đó, Aerith cũng hông có thích tui đâu! Bả có người yêu rồi mà!

    -Tôi biết, nghe nói người yêu của Aerith hiện có công việc gì đó đi xa, và thanh Gunblade này, cũng là Aerith đưa tôi mượn tạm từ kho vũ khí của người đó!

    -Tui biết người yêu của bả, là tên gì ấy tui ko nhớ, nhưng hắn nhìn na ná như anh, có điều tóc tai chỉa chỉa ra hơn và tính tình thì vui vẻ hơn anh nhiều. Tui đã từng gặp tên đó một lần, trong một dịp Aerith về thăm gia đình tui cũng như viếng mộ bà lão họ hàng. Tên ấy tuy tui nói chuyện không nhiều, nhưng nhìn chung là một người tin cậy, và Aerith có thể nương tựa vào hắn ta!

    -Cậu cũng quan sát tỉ mĩ đấy!

    -Đương nhiên rồi, dù sao Aerith cũng là một cô gái tốt, cô ấy cũng từng giúp tui mà, tui cũng mong cổ có thể tìm được hạnh phúc cho mình! Anh không biết đâu, ngày đó, cả làng tui nghi ngờ tui là kẻ giết người, duy chỉ có Aerith là tin tôi không làm như vậy và ra sức giúp tui tìm chứng cứ!

    -Giết người? – Tôi hơi ngạc nhiên

    -Phải, anh không hình dung được đâu. Tui bình thường cũng nóng nẩy lắm, nhưng mà không biết sao bữa hôm đó, tui lại nổi điên quá mức lên, đấm thẳng vào mặt thằng hay gây sự với tui ở thị trấn. Anh biết sao không, mũi nó đầy máu, như chảy máu cam vậy. Xong tui bỏ đi, bỏ mặc nó nằm khóc tức tưởi. Mà rõ rang đấm như thế thì sao chết được phải hông? Vậy mà đùng một cái, sáng hôm sau, người nhà tên ấy qua nhà tui, bảo con họ chết rồi. Rằng tên đó chết do bị tôi đánh hôm qua. Người nhà tui kêu tui xuống, rồi cùng qua nhà tên này coi thi hài nó sao. Quả đúng thiệt, mũi thằng đó đỏ ao, sung vù lên. Nó thành cái xác rồi, mắt mở trao tráo, người nhà nó nói là lúc nó về, nó thở không ra hơi nữa, nó nói nếu nó chết, thì tui là hung thủ đã giết nó.
    -Rồi cậu bị cho là hung thủ đã gián tiếp giết tên đó?

    -Phải, nhân chứng nạn nhân rành rành ra đó, cộng thêm độ nổi tiếng đánh lộn xưa nay của tui. Má tui lúc đó khóc dữ lắm, bà nói tại sao tui không sống yên phận, cứ thích gây sự lung tung, giờ giết người rồi đó. Tui nói rõ ràng là chỉ đấm nó một phát thôi, lực cũng không mạnh đến mức giết chết tên đó như vậy. Nhưng chẳng ai tin cả, trừ một người.

    -Aerith?

    -Đó, bả nghe hết toàn bộ câu chuyện, xong bả xin phép gia đình nạn nhân cho bả khám nghiệm. Aerith học ngành dược và pháp sư trắng, nên những chuyện cứu chữa này nọ bả rành lắm. Lúc đó tuy bả chỉ là thực tập sinh nhưng kiến thức và kinh nghiệm thì nổi trội nhất thị trấn đó. Bả xem xét một hồi rồi mới nhờ ba tui đi mua một chai Holy Water về. Khi có Holy Water thì bả lấy nó tưới lên xác tên đó, trời ơi, lúc mà vừa tưới lên khắp người hắn, thì toàn thân nổi mẫn đỏ lên cả.

    -Là do trúng độc Zombie? – Tôi suy đoán

    -Chính là độc Zombie. Bả hỏi người nhà tên đó mấy ngày gần đó hắn có biểu hiện gì khác lạ không, rồi hỏi han những người sống lân cận thì mới biết là, ba ngày trước khi tui đánh nó, nó đã từng tiếp xúc với một con chó hoang. Có thể con chó này trước đó đã lẻn vào khu rừng và bị tụi Zombie cắn một phát, nên nó đã bị dính độc này. Tên này không những đụng vào con chó mà còn đá nó bằng chân trần nữa. Biểu hiện của nạn nhân khi trúng độc Zombie là không có gì cả, chỉ nổi mẫn đỏ hơi ngứa như bị dị ứng, nhưng nếu không phát hiện kịp thời thì nguy cơ tử vong rát là cao, mà khi đã dính thì máu sẽ mất dần hàng ngày, mà bản thân người nhiễm không hề biết. Sau đó thì toàn thân họ teo tóp lại như xác chết và tử vong.

    -Thế cậu đấm hắn một phát, cậu có bị lây không?

    -Xém thôi, may mà Aerith đã chữa trị cho tui kịp thời. Aerith nói nhiễm Zombie cần lấy Holy Water pha với Remedy và nấu lên uống liên tục trong vòng ba ngày thì mới mong khỏi được. Trong thời gian đó, bệnh nhân phải cách ly với mọi người kẻo truyền nhiễm, nói chung là tui đã nợ Aerith một mạng, và nay khi Aerith nhờ tui giúp ông thì tui phải giúp!

    -Ra là vậy!

    -Nè có cần cụt ngủn vậy hông, ông không thể nói thêm sao? Như sau này khi tui hỏi Aerith là sao bả lại nhìn ra là tên đó chết vì độc Zombie, thì bả nói với tui rằng chỉ là trực giác, và, chắc chắn, tui không quá mạnh tay tới mức giết người, vì, tui đánh lộn yếu xìu!

    -Đúng rồi, tôi cũng nghĩ vậy! – Tôi buột miệng

    -Dẹp dẹp, không kể gì nữa, tui đi ngủ! Anh làm tui mất hứng quá, liệu mà trông chừng đàn mèo của anh đó! Zell chui vào túi ngủ, tôi nhìn xung quanh rồi cũng lấy túi ngủ ra chợp mắt một chút.

    ***
    Lương thực cạn dần, pin nghe nhạc cũng gần hết, lẽ nào ông sẽ chết ở đây? Ông tin rằng tạo hóa sẽ không làm như vậy. Ông nghe nhạc tiếp, những bài nhạc quen thuộc của Julia. Rồi ông chợp mắt lúc nào không hay.

    Ông nghe thấy tiếng động, nghe như tiếng “kupo” gì đó. Ông tỉnh dậy, thấy xung quanh mình là một đàn mèo đang đi vòng tròn quanh ông.

    [​IMG]

    Gọi là mèo thì cũng không hẳn, gọi là thỏ cũng không đúng. Da chúng màu hồng, lùn lùn, nho nhỏ, tai như tai thỏ, nhưng có thêm đôi cánh dơi phía sau. Mũi đỏ chót, hơi to và trên đầu có một quả bong bóng màu cà chua lơ lửng. Chúng thấy ông tỉnh dậy, chúng đi nhanh hơn.

    Ông không hiểu ngôn ngữ của chúng, chúng cứ “kupo”, “kupo” mãi. Ông hỏi chúng từ đâu đến, chúng đang làm gì vậy thì đáp lại, cũng chỉ là “kupo”, “kupo”. Đàn mèo có khoảng chục con, nhìn na ná giống nhau, chúng đi xoay vòng mãi. Rồi chúng bắt đầu hát vang một bài ca.

    Lúc này, ông nghe được bài ca này. Không còn là “kupo” như lúc nãy nữa.

    “Chúng tôi là những chú Moogle
    Chúng tôi đến đưa bạn đi
    Chúng tôi không làm hại bạn đâu
    Chúng tôi chỉ cảnh báo bạn rằng
    Nếu bạn có thể nhìn thấy một con đường phía trước
    Thì hãy đi thằng lên, đừng quay lại, đừng nhìn lại phía sau
    Chúng tôi là những chú Moogle
    Chúng tôi không lừa gạt bạn đâu
    Chúng tôi chỉ nhắc nhớ bạn rằng
    Hãy cẩn thận với con đường
    Những lời dối trá lừa lọc sẽ cản trở bạn
    Kupo, kupo, kupo!!”


    Lúc này, trước mặt ông, một con đường trắng xóa hiện ra, đàn mèo hồng dần biến mất.

    Chỉ còn lại mình ông, cùng con đường mới xuất hiện này.

    ------------------------------------------------------------------------------------------------
    (Còn tiếp - chương 25)

    [/spoil]
     
  10. Leon Kenshin

    Leon Kenshin Leon S. Kennedy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    6/3/04
    Bài viết:
    13,583
    Nơi ở:
    Bangkok, Thailand
    CHƯƠNG 24

    Hồi ức của Laguna (2)
    * Tôi là ai quan trọng với em vậy sao? *

    [spoil]

    Đã nhiều tuần trôi qua, Julia vẫn đều đặn đến 7th Heaven Bar trình diễn, cũng vào thứ bảy hàng tuần. Laguna vẫn không xuất hiện.

    Cô cũng chưa sẵn sàng để trả lời Laguna. Với cô, tình yêu là xuất phát từ sự đồng điệu của hai tâm hồn, phải cùng vượt qua gian nan và sóng gió thì cả hai mới hiểu nhau được. Cô không tin vào tình yêu sét đánh, cũng như tình yêu miễn cưỡng có thể vun đắp theo thời gian.

    "Thực ra thì mình chưa rõ về Laguna. Anh ta là ai, có xuất xứ như thế nào? Trong những lần nhìn vào mắt Laguna, mình có cảm giác bên trong đầy u uất và đau buồn. Mình muốn hiểu thêm về Laguna, trước khi mình có thể yêu anh ấy" - nhiều khi đang ngồi nghiên cứu tìm hiểu bản phổ cũ đó, cô thường suy nghĩ như thế này.

    Bạn bè cô đều lấy chồng có con cái cả rồi. Cô vẫn chưa tìm được cho mình một ý trung nhân mà cô mong ước. Quan niệm của cô bị bạn bè cho là lỗi thời, rằng thời nay nếu có anh chàng nào đẹp mã và tử tế thì cứ yêu ngay đi kẻo lỡ. Cô chỉ cười trừ rồi nói sang chuyện khác.

    Trong thời gian này, cô vẫn miệt mài giải mã các nốt nhạc cổ của bản phổ ấy. Thực ra mà nói thì công việc trên lương không cao, cũng như không thịnh trong thời buổi hiện tại. Hầu như ít người học ngành nghiên cứu nhạc phổ cổ như cô, vì nhu cầu xã hội là không cần thiết. Đa phần đều thi vào nhạc viện với mong ước làm một ca sĩ nổi tiếng, khi đó vừa có tiền tài vừa có danh vọng. Nhiều khi chỉ cần có vẻ ngoài đẹp một chút thì cũng có khả năng làm ca sĩ rồi.

    Ngay từ nhỏ, Julia đã được định hướng học làm pháp sư, nhưng cô đã từ bỏ vì lý do cô không thích chiến đấu hay phải đi đây đi đó. Cô lén nhà đi học hát, học đàn và cô đã có nền tảng nhạc lý vững chắc từ khi đó. Cũng vì việc này mà khi bố mẹ cô phát hiện, cả ba đã cãi nhau rất nhiều lần và vì cái tát của ba cô mà Julia đã bỏ nhà đi, cô không tin mình không thể tồn tại. Từ dạo ấy cô đã bắt đầu đi làm thêm ở các quán ăn, nhà hàng và phòng trà. Rồi cô cũng để dành dụm tiền để học ngành nghiên cứu nhạc phổ.

    Cô biết 7th Heaven Bar vào một dịp rất tình cờ, khi cô muốn tìm một công việc làm thêm vào ba năm trước. Cô đến 7th Heaven Bar xin việc và người tiếp cô là chủ của quán đó, một cô gái trẻ đẹp có mái tóc đen và trang phục như võ sư, rất gọn gàng và đơn giản. Cô gái không nói tên thật của mình ra, chỉ nói Julia hãy gọi cô là "cô chủ". "Cô chủ" mắt hoe hoe đỏ, cô nói cô vừa cãi nhau với một người mà cô rất yêu quý và nay người đó đã bỏ cô mà đi. Cô xin lỗi Julia vì hôm nay không phỏng vấn gì cô được và hẹn Julia vào một ngày khác. Trước khi rời khỏi, Julia đã hát tặng "cô chủ" bài "Theme of Love", một bài hát cũ từ nhiều năm trước - như một lời cầu chúc và chia sẻ tâm trạng của cô.

    Julia là thế, cô có thể hát bất kỳ lúc nào, để chia vui hay an ủi một người mà cô tình cờ quen biết. "Cô chủ" sau khi nghe xong bài hát, đã bình tâm trở lại rồi bảo Julia ở lại trò chuyện một lúc. Sau cô mời Julia đến hát tại 7th Heaven Bar từ lúc đó đến hiện tại. Lúc đầu Julia hát một tuần ba buổi, sau cô chỉ còn hát vào thứ bảy vì cô đã tốt nghiệp một năm sau đó và xin việc ở nhạc viện. Vì vậy 7th Heaven Bar đặc biệt đông khách vào thứ bảy. "Cô chủ" cũng không nhắc gì đến người con trai đó nữa, tâm trạng của cô cũng khá lên nhiều.

    Julia dần hiểu được giai điệu của bản phổ cổ, cô đã giải mã gần xong bản phổ này và nếu được, cô muốn phối âm thử thành một giai điệu hoàn chỉnh. Cô cũng đã thử viết lời dựa trên giai điệu của bản phổ này, mà cô đặt tên là “Eyes on me”, lấy cảm hứng về Laguna cũng như những bí ẩn về anh, dù rằng toàn bộ lời bài hát không thực sự có ý như thế.

    Gần đây, cô nghĩ về Laguna nhiều hơn. Cô nghĩ nếu Laguna chợt xuất hiện, liệu cô có thể đón nhận tình cảm của anh ấy? Liệu cô có dám thử xóa bỏ một trong những quan niệm chuẩn mà xưa giờ cô vẫn đặt ra? Nếu gọi đó là tình yêu thì cũng không hẳn, chỉ là sự cảm mến đặc biệt mà cô dành cho anh. Cô đã từng yêu, và từng đau khổ, vì vậy cô không dám đón nhận một tình yêu nào nữa, và những chuẩn cô đặt ra là vì lẽ đó.

    Vào một đêm mưa giông thứ bảy, Julia vẫn đến hát tại 7th Heaven Bar, hôm nay cô bị cảm nhẹ, cô chỉ muốn hát thật nhanh để về nhà nghỉ ngơi. Vì mưa lớn, quán cũng không đông khách cho lắm, nên “cô chủ” cũng bảo cô hát ít bài hơn thường lệ rồi về nghỉ ngơi.

    Khi hát xong bài “1000 words”, người phục vụ đưa cho cô một đóa hoa hồng lục. Cô chớp mắt liên hồi, rồi nhìn xuống bên dưới, rồi cô nhận ra một bóng hình mà cô ngỡ đã biến mất mãi mãi. Laguna đang ngồi bên dưới nhìn cô, vẫn mái tóc dài lãng tử, vẫn cái nhìn trìu mến cùng nụ cười mỉm đó, là Laguna thật sao?

    “Cô chủ” như hiểu được cảm giác của cô, vội ra sân khấu và nói chương trình hôm nay đã kết thúc rồi đưa cô vào bên trong.

    -Tôi nghĩ cô nên xuống dưới gặp anh ta! – “Cô chủ” khẽ cười rồi nói với Julia

    -Tôi vẫn chưa có câu trả lời cho anh ấy, anh ấy xuất hiện quá đột ngột… - Julia bối rối, cô do dự liệu có nên gặp Laguna hay không

    -Hạnh phúc là do bản thân mình tạo ra, nếu cô có tình cảm với anh ấy thì đừng do dự, nếu không có thì cũng nên nói rõ với người đó. Và thực ra mà nói, câu trả lời dù ở thời điểm nào cũng vậy thôi. Là hôm sau hay tháng sau hay năm sau, cũng đều như nhau cả. Quan trọng là bản thân cô nghĩ gì.

    -“Cô chủ”, còn cô thì sao?

    -Tôi không hối hận với những gì đã xảy ra. Tôi đã yêu hết mình, đã làm những gì trong khả năng của mình. Dù người đó có quay lại hay không với tôi cũng không còn quan trọng. Tôi vẫn luôn yêu người đó. Quán bar này luôn chào đón người đó trở về. Tuy rằng tôi không biết liệu suy nghĩ của mình có hợp lý hay không, đợi chờ một người trong mòn mỏi mà đến hy vọng cũng không có liệu có đáng hay không?

    Julia không biết đáp gì cả, cô lặng im. “Cô chủ” cũng lặng lẽ rời khỏi, Julia ngó ra ngoài kia nhìn, khách đã về gần hết, nhưng, Laguna vẫn ngồi đó.

    Cô thu xếp đồ vào giỏi rồi bước ra, Laguna thấy cô xuất hiện, liền đứng ngay lên, nắm lấy tay cô.

    -Tôi xin lỗi vì đã lỡ hẹn, một cái hẹn mà lẽ ra vào 4 tháng trước tôi phải đến.

    Julia im lặng, cô không biết phải nói gì với Laguna, rõ ràng cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh cơ mà.

    -Em vẫn giận tôi sao?

    -Không, chỉ là, tôi không biết phải đáp lại anh thế nào! – Julia cố quay mặt không nhìn Laguna

    -Và em chọn cách im lặng? – Laguna khẽ nhìn Julia

    - Vâng, bản thân tôi cũng không rõ về tình cảm của mình…

    -Em có thể đi dạo với tôi được không? Tôi muốn được bên em trong những ngày tới, sắp đến tôi lại phải đi nữa rồi!

    -Thực ra anh là ai? Anh đang làm gì? Tôi không rõ gì về anh cả, tôi chỉ biết anh là một người hâm mộ tôi, và anh luôn tặng hoa hồng lục cho tôi. Anh ngỏ lời yêu tôi, nhưng bản thân tôi thì chưa sẵn sàng… - Julia quay lại nhìn vào mắt Laguna, vẫn đôi mắt u uất đó, cô không nhìn được gì trong đôi mắt đó

    -Tôi là ai quan trọng với em như thế sao? - Laguna hỏi một cách thất vọng

    -Không hẳn là quan trọng, nhưng anh cứ đặt mình vào tôi mà xem, một người kỳ lạ lúc ẩn lúc hiện, liệu anh có thể hiểu được người đó hay không?

    -Và em muốn biết tôi là ai?

    -Tôi không ép buộc anh, chỉ là, tôi chỉ muốn cho bản thân mình và cả anh một cơ hội cùng một sự rõ ràng. Tôi không thích kiểu mập mờ như thế này. – Julia giải thích

    -Tôi hiểu, vậy không cần đi đâu nữa, tôi sẽ ngồi đây, kể với em những gì em muốn biết. Nhưng đó là những chuyện mà tôi đã muốn lãng quên. Tôi không thể nói dối em, vì tôi không thích thế. Tôi cũng chẳng thể tóm lược về tôi chỉ trong một hai câu, vì đó thực sự là một câu chuyện dài. Và em biết không Julia, tôi yêu em từ lần đầu gặp em, và em là người phụ nữ đầu tiên mà Laguna này yêu, và lần đầu tôi biết được cảm giác yêu là gì.

    Cả hai ngồi xuống bàn, “cô chủ” ra và bảo bên ngoài còn mưa giông lắm, hai người có thể ở lại cho đến khi tạnh mưa. Laguna kể về câu chuyện của mình, Julia lắng nghe không sót một chi tiết. Sau đó cô hiểu rằng, cả đời này, cô sẽ chỉ yêu mình Laguna mà thôi. Không ai có thể thay thế được anh. Cô yêu anh vì cô hiểu được về anh, và bài hát “Eyes on me” mà cô đang viết lời dựa trên giai điệu bản phổ cổ chính thức hoàn thành vào một tuần sau đó. Julia dự định sẽ trình diễn thử tại 7th Heaven Bar, cũng là lời tri ân tặng đến Laguna.

    Julia không ngờ rằng, đó là lần cuối cùng cô và Laguna gặp nhau.

    ------------------------------------------------------------------------------------------------
    (Còn tiếp - chương 26)

    [/spoil]
     
  11. Leon Kenshin

    Leon Kenshin Leon S. Kennedy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    6/3/04
    Bài viết:
    13,583
    Nơi ở:
    Bangkok, Thailand
    CHƯƠNG 25

    * Tiếng kêu *
    * Vùng vẫy *

    [spoil]
    Tôi và Zell đang đi trên một con đường trắng xóa, không thấy lối đi cũng như lối về. Những gì mà Fury nói với tôi đều chính xác cả.

    Đàn mèo hồng cho tôi biết những người tôi cần tìm hiện đang đợi tôi ở thác vĩnh hằng. Họ cũng căn dặn chúng tôi phải đi thẳng về phía trước và tuyệt đối đừng quay đầu lại.

    -Trời ơi, sao phía trước toàn là một màu trắng không vậy nè!

    Đi được cũng khá lâu rồi mà chúng tôi vẫn chưa thấy thác vĩnh hằng. Zell đang mệt, tôi nghĩ thế. Khắp nơi lúc này toàn một màu trắng sương mù, chúng tôi cứ đi thẳng mãi về phía trước.

    -Cứu tôi với!

    Tôi nghe thấy có tiếng ai đó kêu cứu từ phía sau. Theo quán tính, tôi định quay lại thì chợt nhớ lời dặn của đàn mèo hồng, tôi khựng lại và đi tiếp.

    - Nè Squall à, anh không nghe tiếng kêu cứu sao, nó phát ra từ sau lưng chúng ta đấy!

    - Cậu không nhớ đàn mèo hồng đã dặn gì sao, chúng ta phải đi về phía trước, tuyệt đối đừng quay đầu lại! Tôi không rõ khi quay lại sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng hãy nghe lời họ!

    - Tui hiểu, tui hiểu. Có điều tiếng kêu cứu nghe rất thánh thót, hẳn phía sau phải là một cô gái xinh đẹp lắm.

    -Nếu cậu muốn chuốc phiền phức thì cậu cứ việc, nhưng đừng ảnh hưởng gì đến tôi.

    - Anh có cần phải nói vậy không? Bộ tui lúc nào cũng gây rắc rối hay sao chứ?

    - Đó là chuyện của cậu, cậu đứng ở đây, cậu đi với tôi đều do cậu quyết định. Tôi không nài nỉ hay ép buộc, vì vậy, tôi chỉ xin cậu, làm ơn đừng phiền đến tôi.

    Mặt Zell có vẻ bực tức, cậu không nói lời nói rồi đi tiếp. Tôi hiểu Zell nghĩ gì, và tôi không muốn Zell gây ra bất cứ phiền toái nào đến tôi. Rinoa đang ở phía trước đợi tôi, tôi cần gặp cô ấy. Tôi đã chờ đợi nhiều tháng qua rồi, tôi không thể để bao công sức tan biến trong phút chốc được.

    Chúng tôi tiếp tục đi thêm một quãng nữa, hai bên con đường vẫn trắng xóa, màn sương ngày một dày thêm.

    “Anh Squall, em ở sau anh đây!” – tôi nghe thấy tiếng Rinoa đang gọi tôi.

    Theo quán tính, tôi định quay lại phía sau thì Zell đã ngăn tôi lại.

    -Anh đã nghe được gì vậy? Có phải là tiếng nói của cô gái đó không?

    -Là tiếng của Rinoa, cô ấy đang ở sau chúng ta!

    -Và anh xém quay lại? Anh đã nói với tui những gì? Rồi nay chính bản thân anh lại như vậy?

    “Anh Squall ơi, chờ em với… Ối, đau quá, em bị trật chân rồi” – giọng nói tiếp tục vang lên, tôi không giữ bình tĩnh được nữa. Là thật hay là giả, là người hay là ma, tôi không còn phân biệt được. Mỗi khi nghe được giọng Rinoa, tôi chỉ muốn đến bên em, ôm em thật chặt. Tôi muốn quay lại phía sau, cốt để nhìn xem đang xảy ra chuyện gì, nếu đó là Rinoa thật thì sao. Nếu là thật, thì cô ấy đang gặp nguy hiểm, tôi phải cứu cô.

    -Anh không được quay lại, Squall à, tui không rõ anh đã nghe thấy những gì, nhưng tui biết sự cám dỗ của nó lên anh mạnh hơn những gì tui từng gặp. Đừng vì một phút yếu lòng mà phải hối hận, bản thân anh cũng đã nói với tui rằng đừng tự chuốc lấy phiền phức sao?

    - Đừng nói nữa, tôi xin cậu, đừng nói nữa! - Đầu tôi chợt đau, tôi không muốn phải do dự nữa, tôi mệt lắm rồi. Phải chịu đựng khổ sở như thế này đến bao giờ, con đường phía trước rất dài, tiếng của Rinoa vẫn vang mãi trong tôi. Tôi không thể chịu được nữa. Tôi quay người lại phía sau, mặc cho Zell can ngăn. Tôi đã nhìn thấy nàng, là Rinoa.

    Nàng ở phía sau vẫy tay gọi tôi, tóc nàng tung bay trong làn sương trắng, nàng mặc trang phục thường ngày. Chân nàng đã bị trật và nàng ngồi tại đó, cách tôi một khoảng không xa.

    "Anh Squall, cứu em với, em rất cô đơn anh Squall à, hãy đến bên em đi, hãy giúp em đứng dậy, rồi chúng ta sẽ ở bên nhau nhé anh!"

    Tôi lẳng lặng bước về phía nàng, ý thức tôi, con người tôi, đều gục ngã trước giọng nói, ánh mắt nàng. Tôi không tin đó là cạm bẫy, Rinoa, người tôi yêu, đang hiện hữu trước mắt tôi kia mà.

    -Anh không được tới đó, đó không phải là Rinoa! Đó là một quái vật, một con quái vật đó Squall! - Zell kéo tay tôi lại và "BINH", Zell đấm vào mặt tôi thật mạnh.

    -Cậu làm trò gì thế Zell, cậu điên rồi à? - Tôi ngã xuống đất rồi dần đứng lên

    -Anh nhìn kỹ lại đi, xem cô gái đó là ai?

    Tôi nhìn về phía Rinoa. Nàng đâu rồi, nơi Rinoa khi nãy ngồi không còn bóng dáng nàng nữa, mà là một con quái vật to lớn đầy gai nhọn. Bộ dạng gớm ghiếc và kinh tởm của nó, suốt đời tôi cũng sẽ không quên.

    [​IMG]

    -Là cạm bẫy, Squall, anh thấy chứ? Tất cả là cạm bẫy! - Zell cũng không còn bình tĩnh được nữa, giọng cậu ta run rẩy. Trước mặt tôi và cậu là một con quái vật rất lớn, nếu phải đánh nhau thì chúng tôi nhanh chóng làm mồi cho nó.

    "GỪ GỪ" - Con quái vật bước về phía chúng tôi, nó vung bàn tay đầy móng nhọn và lông lá ra và tôi nhanh chóng né ra.

    -Chúng ta không đấu lại nó đâu Squall, mau chạy về phía trước đi!

    Tôi và Zell chạy, cố gắng chạy thật nhanh về phía trước. Con quái vật này tuy to lớn nhưng bước chân của nó lại đầy uy lực và nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc nó đã đuổi theo chúng tôi. Chúng tôi chạy mãi vẫn không thấy lối ra, xung quanh vẫn là một khu vực trắng xóa. Con quái vật lại vung tay về phía chúng tôi và tôi không còn sức lực để né nữa rồi. Tôi đã bị nó tóm gọn, bàn tay lông lá và móng nhọn của nó ghìm chặt tôi, tôi càng giãy thì nó càng bóp mạnh. Zell thấy tôi bị bắt bèn cố sức lao vào nó tấn công hòng buộc nó buông tôi ra. Kết cục thì Zell bị chân con quái đá một phát văng ra xa rồi bất tỉnh

    Mồm con quái vật đầy nước dãi, ánh mắt nó lộ rõ vẻ thòm thèm. Tôi thấy hai hàm răng đầy nanh nhọn đáng sợ của nó, tôi cố vủng vẫy nhằm tìm cách thoát khỏi lòng bàn tay con quái này, tuy nhiên nó ghìm tôi thật chặt. Lẽ nào số phận đã buộc tôi phải chết trong tay con quái này? Tôi không cam tâm, tôi không chấp nhận việc này. Tôi phải gặp được Rinoa, tôi phải gặp được nàng. Rồi tôi thấy thân thể mình nhẹ tênh, tôi chẳng còn sức lực gì cả. Mắt tôi dần nhắm lại, hình ảnh cuối cùng mà tôi thấy là con quái vật đang giơ tôi lên cao và mồm nó há ra. Tôi sắp thành miếng mồi ngon của nó, và tôi sắp đi về cõi u mê. Mọi chuyện kết thúc như vậy sao?

    ***

    Ông là một người lý trí, phía sau ông là tiếng của Julia vẫy gọi, ông vẫn dửng dưng như không. Nói đúng hơn là, ý chí gặp bằng được Julia nó mạnh hơn bất kỳ sự cám dỗ nào. Ông không tin đây là thác vĩnh hằng, ông không tin những chú mèo hồng dối gạt ông. Vì vậy ông tiếp tục đi mãi về phía trước, trên con đường trắng xóa không thấy điểm dừng này.

    Tiếng kêu cứu của Julia ngày một nặng thêm, ngày một kích thích ông hơn. Nhưng ông không bao giờ quay lại, vì ông biết, Julia mà ông yêu thương luôn điềm đàm, trang nhã và thanh lịch. Dù có khó khăn đến mấy, cô vẫn giữ được bản tính vốn có của mình. Bản thân ông cũng không biết phép thuật hay võ công, nếu có quái vật xuất hiện thì ông đành phó mặc cho số phận. Ông không muốn chết ở đây, cô bé con còn chờ ông trở về. Ông đi tiếp, đi mãi về phía trước.

    Thời gian bất định, nhật nguyệt bất phân, từ khi vào con đường này, những cảm giác cơ thể đều không còn nữa. Ông không thấy đói, cũng không buồn ngủ. Có điều đi mãi thế này cũng hơi mệt một chút, song khi nghĩ đến việc gặp được Julia, ông có thêm động lực đi tiếp. Tiếng kêu đó cũng giảm dần, giảm dần. Chợt ông hơi buồn ngủ, thật kỳ lạ, giờ ông muốn ngủ. Ông vẫn không quay về phía sau, ông ngồi xuống theo hướng phía trước rồi thiếp đi. Ông chìm giấc mộng và đây là giấc ngủ ngon nhất mà ông có được, từ khi Julia ra đi.


    ------------------------------------------------------------------------------------------------
    (Còn tiếp - chương 27)

    [/spoil]
     
  12. Leon Kenshin

    Leon Kenshin Leon S. Kennedy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    6/3/04
    Bài viết:
    13,583
    Nơi ở:
    Bangkok, Thailand
    CHƯƠNG 26

    Hồi ức của Laguna (3)
    * Buổi trình diễn bài hát máu *

    [spoil]

    Trong một tuần kế đó, Laguna có việc phải đi vài ngày, còn Julia tiếp tục hoàn chỉnh lời nhạc và hòa âm từ bản phổ cổ. Trong thời gian phối âm, cô có một cảm giác hơi rợn người, thỉnh thoảng xuất hiện khi cô nghe lại bản thu nháp cho giai điệu này. Julia nhận thấy giai điệu bản phổ này không có nét gì cổ xưa cả. Khi hòa âm và phối khí, giai điệu phát ra rất ngọt ngào, nhẹ nhàng và sâu lắng. Tuy nhiên khi nghe kỹ, Julia cảm nhận có gì đó ẩn chứa bên trong giai điệu này. Cô không thể giải thích được, nó thuộc về linh cảm của cá nhân cô. Ngày thứ bảy tới cô sẽ trình diễn bài hát này tại 7th Heaven Bar, như một cách để giới thiệu với mọi người về công việc mà cô đang làm, rằng nó không nhàm chán như vẻ ngoài, cũng như gởi tặng đến người cô yêu: Laguna.

    Ngày hôm sau, cô đã hoàn tất lời bài hát, cô đặt tên bài hát này là "Eyes on me", được lấy cảm hứng từ đôi mắt u sầu của Laguna, nhưng được cải biên lại thành một chuyện tình đẹp qua toàn bộ bản nhạc. Cô hy vọng bài hát này sẽ được phổ biến và trở thành một bài nhạc cho các cặp tình nhân. Phần lời cô viết bằng tất cả cảm xúc cô có được từ những lần gặp Laguna. Hai nhân vật trong lời bài hát có thể được xem như Laguna và Julia.

    Về phần Laguna, anh đang có công việc phải giải quyết và hứa với Julia sẽ tới 7th Heaven Bar đúng hẹn. Trong thời gian công tác, anh có đi qua làng Hope và sẵn tiện ghé vào mời “mẹ nuôi” của anh đến tham dự buổi trình diễn của Julia vào thứ 7 này.

    -Cậu đã mời lẽ nào tôi lại không đến, Laguna, cậu đã tìm được hạnh phúc của riêng mình, là mẹ nuôi của cậu, tôi rất mừng vì điều này! – Người phụ nữ trung niên, ăn mặc như một pháp sư tỏ vẻ vui mừng khi nghe Laguna báo tin

    -Liệu… “lời nguyền mẫu phụ” có ứng nghiệm không? Mười năm qua, không lúc nào mà tôi ngừng nghĩ về nó, tôi đã cố gắng quên đi về lời nguyền này, để rồi khi gặp Julia, tôi ngỡ mình có thể dứt bỏ được quá khứ bản thân để hướng về một tương lai tốt đẹp. Nhưng khi tôi ngủ, tôi vẫn nghe văng vẳng tiếng của ông ấy, phải, ông ấy vẫn luôn theo tôi, vẫn nói với tôi bằng những lời cay nghiệt nhất… - Laguna trầm tư một lát rồi nói bằng giọng khẽ buồn

    -Laguna, “lời nguyền mẫu phụ” không thể phá giải bởi người ngoài, người đàn ông đó vì quá thương nhớ người vợ đã mất, trút giận và nguyền rủa lên đứa con của ông ta bằng “lời nguyền mẫu phụ”. Khi tôi gặp cậu gục ngã tại thị trấn Hope, tôi đã nhận thấy cậu là một đứa trẻ đặc biệt và số phận của cậu sẽ không được suông sẻ như những người khác. Nhưng Laguna này, dù cậu có mang lời nguyền hay không thì cuộc đời này vẫn thuộc về cậu. Mỗi hành động cậu làm, mỗi quyết định cậu đưa ra cũng sẽ ảnh hưởng tới cuộc đời cậu. Lời nguyền thực ra chỉ là một trong các thử thách mà cậu gặp phải, vì vậy đừng quá để tâm đến nó. – Người phụ nữ rót một tách trà nóng cho Laguna rồi lên tiếng

    -Bà Loire, ngày đó nếu bà không xuất hiện thì e là Laguna này đã thành một kẻ đầu đường xó chợ. Trong tận sâu thẳm con tim tôi, bà là một ngưởi mẹ, là một ân nhân suốt đời tôi mãi ghi nhớ. Biết đọc, biết viết, biết sử dụng súng và Machine Gun, mọi thứ đều do bà giúp tôi cả. Mà đến giờ, tôi vẫn chưa báo đáp bà được gì cả…

    -Laguna, chỉ cần cậu sống hạnh phúc là tôi yên tâm rồi, cậu đã dứt bỏ ràng buộc với ông ấy vào 10 năm trước rồi, người đàn ông đó đã chết rồi, đừng để ông ta làm vướng bận cậu nữa.

    -Ông ta đã chết, là do tôi gây ra, tôi đã giết người, liệu có phải là lời nguyền đó mà ra hay không?

    -Đừng nghĩ quá nhiều nữa Laguna à, thứ 7 này tôi sẽ đến 7th Heaven Bar, Julia hẳn là một cô gái tuyệt vời? – Bà Loire chuyển sang câu chuyện khác

    Nhắc đến Julia thì mắt Laguna sáng lên, anh khẽ cười rồi kể cho bà Loire nghe đủ chuyện về nàng. Bà Loire vừa nghe vừa hình dung về Julia, hẳn phải là một cô gái tài sắc vẹn toàn mới có thể lay động trái tim khép kín và chịu nhiều tổn thương như Laguna.

    **​

    Laguna ngừng kể một lúc, anh nói khát nước rồi đi ra bờ sông lấy nước, bảo Celes chờ mình một chút.

    “Anh ấy và bà mình đã có mối liên hệ như vậy, chả trách sao bà nhất quyết bảo mình giúp Laguna…” – Celes trầm ngâm suy nghĩ về những chuyện Laguna đã kể. Những chuyện chính anh vẫn chưa kể hết, song từ đầu tới giờ, từ tuổi thơ của Laguna cho đến khi anh gặp bà cô, quả là những chuỗi ngày đau khổ với anh. Bề ngoài vẫn thường cười của anh chỉ là một cái vỏ che chắn cho sự bất hạnh, khổ đau mà anh phải chịu. Cô không có quyền đánh giá về cha anh vì cô chưa một lần tiếp tục, tuy vậy, ông đã tạo một ấn tượng với cô, về sự độc ác và nhẫn tâm về “lời nguyền mẫu phụ”. Sao ông ta có thể làm được chuyện như vậy với con trai mình? Thương nhớ người vợ đã mất để rồi trút tất cả những dằn xé đớn đau lên chính con trai, giọt máu duy nhất kết nối giữa người vợ và ông ta? Hay là, cả cuộc đời của ông ấy chỉ có duy nhất một mình mẹ của Laguna, ngoài ra Laguna có ra đời hay không cũng chẳng quan trọng?

    Kết cục mà ông ta nhận có là quả báo cho những gì ông đã gây ra lên Laguna? Để rồi chính cái chết của ông lại là ám ảnh của Laguna trong suốt khoảng đời còn lại của anh. Celes thấy mình còn may mắn hơn Laguna gấp nhiều lần. Tuy cha mẹ cô đã mất khi làm nhiệm vụ, thì cô vẫn còn có bà, vẫn còn một người thân quan tâm chăm sóc.

    -Này, cô uống nước không? – Laguna đi lấy nước trở về, đưa cho Celes một bình nước

    -Tôi không khát, cảm ơn anh!

    -Cô có muốn nghe tiếp câu chuyện? Đoạn sau thực lòng tôi không muốn kể cũng như nhớ lại, đó là một ký ức trống rỗng nhất mà tôi trải qua! – Laguna thở dài

    -Tôi hiểu, tôi xin lỗi vì đã bắt anh phải nhớ lại những ký ức đau buồn này, tôi không hình dung được là… anh đã gặp quá nhiều chuyện như vậy.

    -Không sao đâu cô bé, tôi nghĩ cô cần phải biết về chuyện này… Thời gian của tôi sắp hết rồi… Và tôi cần phải hoàn thành xong việc-cần-làm… Dù là ai mở ra đi chăng nữa, là Julia hay là tôi, dù vô tình đi nữa thì cũng phải có một đoạn kết.

    -Vào ngày thứ 7 đó đã xảy ra chuyện gì cơ chứ?

    -Ngày hôm đó là ngày mà ký ức trống-rỗng đáng sợ xuất hiện!

    Rồi Laguna tiếp tục câu chuyện còn dang dở…

    **​

    Tối thứ 7 đó, có rất đông khán giả đến dự buổi ra mắt bài hát mới “Eyes on Me” của Julia. Lượng khách cứ đông dần đến nỗi “cô chủ” phải cáo lỗi với các khách tới trễ rồi hẹn họ vào một ngày khác. Julia bữa đó ăn mặc đơn giản như mọi lần, cô mặc bộ váy đỏ sẫm và đeo một sợi dây chuyền bạc. Tóc Julia được cắt gọn dài ngang vai và đeo thêm một chiếc kẹp màu xanh biếc. Bà Loire cùng Laguna đã có mặt ở đây từ khá sớm và ngồi ở những hàng đầu. Nước uống phục vụ hôm nay tăng đến 30% so với mọi ngày và khách vẫn kêu nước nườm nượp.

    Julia chuẩn bị sẵn disc bỏ vào máy đọc, cũng như xem lại dàn âm thanh. Rồi cô lấy từ trong giỏ ra một cây vĩ cầm. Hôm nay cô sẽ vừa hát, vừa kéo vĩ cầm và chỉ trình diễn độc nhất bài “Eyes on Me” dự kiến kéo dài trong 5 phút. Vì đây là một bài hát mới cũng như viết tặng Laguna nên từ trước, cô đã bàn với “cô chủ” về việc cô chỉ trình bày duy nhất một bài mà thôi. Đó cũng là lý do “cô chủ” đi quảng bá rầm rộ cũng như tăng giá nước uống lên khá cao so với những dịp lễ lộc.

    Giờ trình diễn bắt đầu, Julia bước ra sân khấu, trên tay cô là cây vĩ cầm. Ở bên trong, cô chủ chuẩn bị bật nhạc. Từ bên dưới, Laguna cứ mãi nhìn Julia, hôm nay trông nàng đẹp hơn mọi khi. Bà Loire cũng thấy ở cô gái này có sự thanh cao, mạnh mẽ nhưng cũng dịu dàng và tốt bụng. Có cô gái này ở cạnh Laguna, bà cũng yên tâm.

    Nhạc từ phía trong bắt đầu bật, Julia vừa kéo vừa cầm vừa hát. Những lời đầu tiên của bài hát vang lên…

    Whenever sang my songs
    On the stage, on my own
    Whenever said my words
    Wishing they would be heard
    I saw you smiling at me
    Was it real or just my fantasy
    You'd always be there in the corner
    Of this tiny little bar


    Mọi người đều chú tâm thưởng thức giai điệu, vừa ngọt ngào, vừa sâu lắng cùng tiếng hát du dương của Julia. Duy chỉ có bà Loire cảm thấy có gì đó không ổn trong giai điệu này. Bà đổ mồ hôi nhiều rồi nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm gì đó.

    -Bà Loire, bà bị sao vậy? – Laguna quay sang thấy bà Loire đổ mồ hôi rất nhiều, anh hốt hoảng

    -Laguna, hãy kêu Julia ngừng ngay bài hát này lại đi, nếu không, tôi e sẽ không có chuyện không hay xảy ra! – Bà Loire khẽ nói, bà lấy từ trong giỏ xách ra một quyển sách mà Laguna loáng thoáng nhìn ra là “High Spell Arcane”.

    My last night here for you
    Same old songs, just once more
    My last night here with you?
    Maybe yes, maybe no
    I kind of liked it your way
    How you shyly placed your eyes on me
    Did you ever know?
    That I had mine on you


    Lúc này ở trên sân khấu, Julia đã hát đến đoạn thứ hai của bài hát. Không hiểu sao bản thân cô có cảm giác rợn người kỳ lạ. Cô chợt nhìn về phía dưới thì mọi người đều ôm đầu và bất chợt la lên một cách điên loạn. Một cảnh tượng hỗn loạn đang xảy ra phía dưới.

    -Tắt nhạc đi, tắt mau đi! – Laguna từ phía bên hét lên. Mọi chuyện dần xấu đi khi ở hàng ghế khán giả, có những người máu phụt ra từ người họ rồi chết ngay tại chỗ. Mọi người như không còn là chính mình nữa…

    Bản thân Laguna bỗng đau toàn thân, cả người anh phát sáng, toàn thân anh bao phủ bởi một ánh sáng màu đỏ… Trên đầu anh bỗng mọc ra một chiếc sừng dê…

    Julia cũng thấy không ổn, cô định xuống dưới tìm Laguna thì cơn đau đầu dữ dội xuất hiện. Trong cánh gà, “cô chủ” lúc này cũng bất tỉnh.

    Khung cảnh hôm đó chỉ còn một người không bị ảnh hưởng, là bà Loire. Bà nhắm mặt lại, trên tay cầm quyển sách phép và đang niệm gì đó. Nếu bà Loire suy đoán không lầm, thì cùng một lúc, có những chuyện tình-cờ đang xảy ra và kéo theo là những chuyện đáng sợ sắp xảy ra…

    ------------------------------------------------------------------------------------------------
    (Còn tiếp - chương 28)

    [/spoil]
     
  13. leon0205

    leon0205 Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    19/8/10
    Bài viết:
    265
    CHƯƠNG 27

    * Ngọt ngào *
    * Câm lặng *

    [spoil]
    Hôm nay là một ngày nắng ấm, tôi và Rinoa ngồi tựa vào nhau tại cánh đồng hoa cúc vàng. Hương hoa êm dịu lan tỏa xung quanh, tạo một cảm giác bình yên trong tâm hồn tôi.

    -Anh có biết về một giai điệu rất ngọt ngào, mà hàm chứa trong nó là một lời nguyền chết chóc không? – Nàng khẽ hỏi tôi

    -Lần đầu anh được nghe đấy, thế đó là giai điệu gì vậy?

    -Anh biết không, giai điệu này khi trình diễn lúc đông người thì lời nguyền chết chóc mới ứng nghiệm, và giai điệu sẽ đánh thức một sinh vật đang ngủ say ở một nơi nào đó!

    -Nghe có vẻ bí ẩn nhỉ, sao đột nhiên em lại nói về những chuyện này?

    -Chỉ là thuận miệng thôi… Chẳng qua dạo này em đọc nhiều sách quá đấy mà! Mà anh này, nếu một ngày nào đó, em không còn trên cõi đời này nữa, thì anh sẽ thế nào?

    Lúc đó tôi không hiểu ẩn ý trong câu hỏi của nàng, mãi đến sau này tôi mới hiểu được thì ra nàng đã biết trước mọi chuyện. Khi đó tôi chỉ cười cho qua chuyện rồi bảo nàng:

    -Cô nương à, em đọc sách quá nhiều thật rồi đó, hôm nay em thật kỳ lạ!

    -Em muốn anh trả lời em, nếu chuyện đó xảy ra thì anh sẽ thế nào? – Rinoa cương quyết hỏi tôi

    -À, nếu em bất chợt ra đi, hẳn anh sẽ rất đau khổ!

    -Anh sẽ luôn nhớ về em chứ?

    -Tất nhiên, chúng ta là hàng xóm đã lâu mà, em là người bạn duy nhất của anh trong thị trấn này đấy! – Lúc này tôi rất muốn ngỏ lời nói với nàng rằng, tôi đã yêu nàng từ lâu. Trong mắt tôi, nàng còn hơn cả một người bạn thân, tôi muốn quay lại giang tay ôm lấy nàng, tôi muốn hôn khẽ lên mái tóc mềm mại của nàng.

    -Em cũng không mong ngày đó tới, nếu ngày đó tới, em mong anh hãy sống vui vẻ anh nhé!

    -Giỡn thế là đủ rồi đấy cô bé, anh không muốn nghe những chuyện này nữa đâu!

    -Anh biết không, ban đầu em cứ nghĩ cuộc đời mình đã chấm dứt từ ngày em rời khỏi ngôi nhà ghẻ lạnh, u ám đó. Em đến thị trấn này trong tình trạng một cái xác trống rỗng, phải, trong trạng thái rỗng toét. Em không nghĩ là khi đến đây, mình lại được gặp anh, được bên anh mỗi ngày. Những giây phút đó em luôn trân trọng và trong thâm tâm, em luôn muốn anh được hạnh phúc, được vui vẻ, ngay cả khi không có em bên cạnh. – Nàng lại nói những chuyện vu vơ nữa rồi, cô bé của tôi hôm nay có vẻ đa sầu đa cảm hơn thường ngày

    -Anh cũng muốn em được hạnh phúc, hãy nghĩ về mười hay hai mươi năm sau, lúc đó chúng ta thế nào cũng có con đàn cháu đống nhiều vô kể, một không khí gia đình ấm áp quây quần bên chúng ta. Trong đó có anh, có em…

    -Anh nói gì thế, sao anh lại lôi em vào chứ, lúc đó mỗi người chúng ta đã có gia đình riêng cả rồi, đâu như hiện tại, chúng ta còn được gặp nhau như thế này.

    Nàng không hiểu hay cố tình không hiểu những ẩn ý tôi đề cập. Tôi phải lắc đầu thở dài nhè nhẹ, lại thất bại nữa rồi. Sao tôi không thể nói thẳng với nàng rằng, tôi rất yêu nàng cơ chứ.

    Bất chợt, nàng quay người qua và ngước lên, hôn lên môi tôi thật nhanh. Nụ hôn diễn ra quá nhanh, mà sau này khi nghĩ lại, rất ngọt ngào và khó phai. Tôi không kịp phản ứng gì cả, nàng hơi đỏ mặt rồi đứng dậy bỏ đi, miệng nói lí nhí:

    -Cảm ơn anh vì những gì anh đã làm cho em! Xin đừng hiểu lầm về hành động khiếm nhã này của em, em thật lòng cảm ơn anh rất nhiều vì mấy năm nay đã luôn ở bên cạnh em.

    -Rinoa…

    -Em mệt quá, em phải về đây, hẹn gặp lại anh sau nhé.

    Rinoa chạy nhanh về nhà, bỏ lại tôi với vẻ mặt ngẩn ngơ giữa cánh đồng hoa. Vị ngọt từ đôi môi của nàng vẫn chưa tan, tôi bất động nhìn theo cho tới khi bóng nàng khuất dần, là một lời cảm ơn thôi sao?

    **​

    -Nè Squall, dậy dậy đi, có chuyện kỳ lạ lắm!!

    Một tiếng gọi chói tai quen thuộc đang kêu tôi, đầu tôi rất đau, tôi gắng mở mắt ra và thấy mình đang nằm trên con đường trắng xóa. Zell vui mừng khi thấy tôi tỉnh lại, tôi cố nhớ chuyện gì đang diễn ra. Rõ ràng là, tôi vừa mới gặp Rinoa tại cánh đồng hoa mà.

    -Squall à có chuyện kỳ lạ thật rồi, con quái vật ghê tởm đó đã biến mất không dấu vết, chỉ có một vũng máu đằng kia kìa! – Zell chỉ tay về vũng máu gần chỗ tôi bất tỉnh

    -Con quái vật nào thế… Đầu tôi đau quá, tôi chẳng nhớ gì cả.

    -Anh không nhớ gì à? Có một con quái vật giả dạng cô người yêu của anh và dụ anh lại gần, xong nó hiện nguyên hình ra và tóm lấy anh định ăn thịt. Tui xông vào đánh nó thì bị đẩy ra xa bất tỉnh. Tiếp theo thế nào tui không rõ. Khi tôi tỉnh lại thì thấy anh nằm bất động ở đây rồi, và kế anh là vũng máu đen tanh này đây. Đúng là có chuyện gì đó xảy ra rồi. – Zell đăm chiêu suy nghĩ

    -À… Tôi nhớ ra rồi, lúc đó khi con quái vật sắp đưa tôi đến miệng thì tôi đã bất tỉnh… Lẽ nào ý cậu nói có ai đó đã tiêu diệt con quái này…

    - Có thể, mà anh Squall nè, tui có chuyện rất quan trọng cần nói với anh!

    -Đừng bảo với tôi là cậu sắp trách tôi vì chính tôi đã triệu tập con quái đó nhé?

    -Anh nói người khác thì ngon lắm, đến khi vào chuyện thì bản thân anh là kẻ lầm đường lỡ bước trước! Chính thái độ không phân biệt đúng sai của anh mà suýt nữa anh làm mồi cho con quái và tui chắc cũng vậy. Anh Squall, Zell tui lâu nay rất ít khi nghiêm túc, nhưng chuyện này tui mong anh không lặp lại nữa! – Zell nói với tôi bằng thái độ và ánh mặt nghiêm nghị nhất mà tôi mới biết lần đầu

    -Được rồi, là lỗi của tôi, tôi xin lỗi. Tôi cũng không nghĩ lúc đó bản thân mình lại thiếu kiềm chế đến như vậy… Nhắc tới Rinoa là tâm trí tôi không thể bình tĩnh được…

    -Đó đó, là một điểm yếu của anh, vậy mà suốt ngày anh cứ chê trách tui. Anh nên nhớ chúng ta là một nhóm, tui đã đi cùng anh thì có nhiệm vụ quan tâm và giúp anh. Anh nên mở lòng mình ra đi, đừng có cái kiểu hay la người khác cùng bộ mặt bất cần nhăn nhó như thế!

    Tôi không nói gì, vì tất cả những gì Zell nói hoàn toàn đúng. Vì cạm bẫy trên đường mà tôi quên mất mục đích thật sự của cuộc hành trình này. Đây không phải là Faith, Rinoa thực sự mà tôi tìm kiếm đang ở thác vĩnh hằng, nơi giao nhau giữa Faith và thế giới hiện tại, đợi tôi.

    -Cảm ơn cậu! Chúng ta đi tiếp chứ!

    -Đương nhiên phải đi rồi, nhìn vũng máu đen ngòm này trông khiếp quá!

    Chúng tôi đi tiếp về phía trước, đi mãi đi mãi, lần này Zell và tôi có nhiều chuyện để nói hơn. Có vẻ sau sự việc trên, ấn tượng xấu của tôi về Zell cũng giảm dần. Cũng nhờ bất tỉnh mà tôi đã nhớ ra tên bài hát Rinoa đã đàn và hát cho tôi nghe: “Eyes on me”, một bài hát tuyệt vời.

    Lần đầu (cũng là lần cuối) được nghe nàng trình diễn, tôi đã hỏi nàng tên bài này là gì, nàng chỉ mỉm cười rồi nháy mắt ra hiệu, và tôi loáng thoáng hiểu có thể tên bài này là “Eyes on me” chăng? Tôi hỏi lại nàng rồi nàng chỉ mỉm cười. Thật kỳ lạ, khi con người ta ở bước đường cùng thì những ký ức bị lãng quên và nhỏ nhặt nhất chợt quay về. Giai điệu của bài “Eyes on me” này nghe rất du dương, êm dịu cùng lời nhạc sâu sắc, kể về chuyện tình của một ca sĩ quán bar và một người hâm mộ thầm lặng.

    “Có khi nào liên quan đến Julia và Fury không?” – tôi bỗng nghĩ như thế, nhưng ý nghĩ này vụt tắt vì tôi nhớ trong chiếc đĩa Fury tặng tôi, không có bài hát này. Chắc là trùng hợp với Julia – cũng đều là ca sĩ quán bar – thôi mà.

    Đi được một quãng đường dài, vẫn chưa thấy lối ra, chúng tôi mệt dần rồi dừng lại ngủ lúc nào không hay. Một giấc ngủ ngon đến lạ thường.

    **​

    -Sao em không nói gì với anh? Julia, anh đã đến được đây, em hãy nói gì đi chứ Julia?

    Julia im lặng, lẳng lặng rót nước cho ông rồi đến bên cửa sổ ngôi nhà nhỏ nhìn ra ngoài. Ông tỉnh lại trong ngôi nhà hoang này và người duy nhất trong căn nhà này là Julia. Nàng không nói gì với ông cả, nàng chỉ mỉm cười, lặng im nhìn ông, rồi lại mỉm cười. Ông hỏi gì nàng cũng không đáp, nàng chỉ nhìn ông, bằng ánh mắt chứa nhiều nỗi u sầu mà đến giờ vẫn là một bí ẩn với ông.

    -Em không có chuyện gì để nói với anh sao? Lẽ nào thời gian chúng ta bên nhau không để lại cho em kỷ niệm nào sao? Anh vẫn chưa chấp nhận được là em đã ra đi, em đã tự sát. Không lý do, không lời giải thích, em có biết là em tàn nhẫn lắm không Julia? Tàn nhẫn với anh, và với con gái của chúng ta nữa. Nó không có tội tình gì cả, mà giờ đây ngày nào nó cũng buồn và ngồi khóc, cứ hỏi mãi về mẹ nó. Anh đến đây chỉ để muốn hỏi em, rằng vì sao em lại chọn cách ra đi như vậy? Điều uẩn khúc trong lòng em là gì? Julia, trả lời anh đi…

    Dù ông có nói thế nào đi nữa thì Julia cũng chỉ nhìn ông bằng ánh mắt khó hiểu đó. Ông lao người về phía Julia và ngã lăn ra đất. Julia giờ đây chỉ còn là một Soul, cô không còn là con người nữa và thân thể vật lý cũng tan biến từ khi cô ra đi rồi. Ông không ngồi dậy, hình như ông đang khóc. Julia đến bên ông, vuốt đầu và “hôn” lên mái tóc đã bạc màu vì đau buồn của ông. Ngoài kia, trời dần tối và tiếng nước đổ từ thác vĩnh hằng vang liên hồi, đôi khi có tiếng chuông ngân ở đâu đó, rồi trời tối hẳn.

    ------------------------------------------------------------------------------------------------
    (Còn tiếp - chương 29)

    [/spoil]
     
  14. Leon Kenshin

    Leon Kenshin Leon S. Kennedy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    6/3/04
    Bài viết:
    13,583
    Nơi ở:
    Bangkok, Thailand
    CHƯƠNG 28

    Hồi ức của Laguna (4)
    * Đầu sừng dê suy ngẫm về cuộc đời và máu vẫn chảy *

    [spoil]

    Tận sâu thằm của tâm hồn, cái đầu sừng dê chợt thức giấc. Ái chà, hắn đã ngủ quá lâu rồi, từ khi có được nơi trú ngụ này, hắn ngủ rất là ngon. Hắn tồn tại song song với vật chủ này được nhiều năm rồi, từ sau cái lần vật chủ đi vào kết giới và “ừ” một tiếng “giúp đỡ” hắn. Hắn ngủ say và chờ đợi ngày xuất hiện, nói một cách khác, hắn chờ đợi một “kích hoạt”.

    Cái đầu sừng dê sinh ra rồi bị giam giữ tại kết giới trong khu rừng nọ. Hắn sinh từ giai điệu chết chóc, từ sự oán than và hờn giận con người của những kẻ gọi là thần linh đó. Từ lúc bị giam giữ tại kết giới, hắn tự hỏi hắn đã làm gì mà lại bị thần linh giam giữ như vậy? Hắn không hại ai cả, việc hắn xuất hiện trên cõi đời này chỉ là một sự ngẫu nhiên. Thế mà họ gán cho hắn cái tên Paragon, gán cho hắn một lý do vớ vẩn nào đó rồi giam giữ hắn tại nơi âm u buồn tẻ này.

    Đầu sừng dê không có năng lực cụ thể nào, năng lực mà hắn hiện có vẫn còn rất yếu. Hắn có thể nghe được những tiếng gọi từ sâu thẳm lòng đất, của những con quỷ nhỏ lẻ loi và cô độc. Hắn được chúng bảo rằng ngày xưa khi loài người và thần linh chưa xuất hiện thì lũ quỷ thống trị cả thế gian này. Rồi từ đâu, Gaia và Madeen xuất hiện, sản sinh vạn vật, soi sáng thế gian. Lũ quỷ bị những kẻ đó gọi là tà ác, và đánh đuổi chúng xuống sâu trong lòng đất. Con người từ đó trở nên ác cảm với lũ quỷ.

    Lũ quỷ bảo con người chỉ trông mặt mà bắt hình dong. Họ chỉ “nghe rằng” quỷ là rất đáng sợ, rất ghê rợn, thường hay ăn thịt người hay làm hại đến con người. Thực chất, quỷ cũng như người thôi, cũng có tâm tư, tình cảm, cũng có suy nghĩ, cảm xúc, chỉ khác là, hình dáng giữa quỷ và người thì quỷ trông hung dữ và khiếp sợ hơn người. Nhưng người thì lại thâm hiểm và khó lường hơn quỷ. Từ khi bị con người chiếm lấy thế giới, thì tính hiền lành, nhân hậu của quỷ không còn nữa. Chính hai kẻ gọi là thần đó đã dung túng, bao che cho con người và đẩy quỷ xuống lòng đất. Rồi khi quỷ đã an phận ở lòng đất thì người có chịu buông tha để yên cho chúng? Lòng đất là nơi cư ngụ của chúng, thế nhưng con người đã làm gì nào? Trồng trọt, chăn nuôi, xây cất nhà cửa, phát triển cái gọi là “kinh tế” của chúng, để rồi bao khí thải độc hại cũng ngấm dần xuống lòng đất, và lũ quỷ cũng chết dần hàng loạt.

    Đầu sừng dê lắng nghe không sót chi tiết nào, hắn nghĩ con người thật tham lam và phá hoại, vì lợi ích của bản thân và được hậu thuẫn của thần linh mà làm tàn. Lũ quỷ kể tiếp cho hắn nghe về giai điệu chết chóc, rằng đó là một hành động đúng đắn duy nhất mà lũ quỷ ủng hộ thần linh. Chúng bảo con người chết đi, để lũ quỷ có thể lên mặt đất và sinh sống, lấy lại những gì đã mất. Rồi một tên nhạc sĩ đã phá hỏng tất cả những mong muốn của chúng. Hắn hòa tấu một giai điệu và hai thần linh đó đã bị lay động, rồi tha thứ cho con người. Mọi chuyện trở về như xưa. Con người ngày càng tiến bộ, mưu mẹo hơn. Chúng biết sử dụng phép thuật để đánh đuổi lũ quỷ, cũng như sử dụng các vũ khí tối tân để đàn áp các quái vật và những kẻ chống lại chúng.

    Quái vật cũng từ sự lai tạp của tự nhiên, mỗi sinh vật trên thế giới này đều bình đẳng, cớ chi con người lại muốn chiếm cả thế giới? Sừng dê thật không hiểu nổi, hàng ngày hắn trò chuyện cùng lũ quỷ ở lòng đất. Tuy chưa bao giờ biết mặt, chỉ có thể nói qua “ý niệm” nhưng với sừng dê, thế cũng là quá đủ, để hắn hiểu thêm về thế giới này.

    Ngày qua ngày, sừng dê mong mỏi được thoát ra khỏi nơi đây, cái kết giới nhàm chán và buồn tẻ này. Hắn từng tự nói với bản thân, nếu có ai đó giải cứu hắn thì hắn sẽ nguyện giúp kẻ đó trở thành hùng mạnh. Nhiều năm trôi qua, chẳng ai có thể giúp được hắn. Sự mong mỏi được giải thoát và cái lương thiện từ ban đầu của hắn đã thay đổi theo thời gian rồi. Hắn lại tự nói với lòng rằng nếu có kẻ nào giải thoát cho hắn, hắn sẽ lập tức ra tay tiêu diệt kẻ đó ngay. Hắn lại đợi chờ trông ngóng thở dài cũng không thấy ma nào xuất hiện. Hắn thất vọng lắm, làm người tốt cũng khôn được, làm kẻ xấu cũng không xong. Lũ quỷ nghe hắn than thở như thế bèn bảo cần gì phải làm người tốt, cũng cần chi phải làm kẻ xấu, hắn sinh thế nào thì cứ thế đấy.

    Đầu sừng dê lại suy ngẫm và quyết định: nếu hai kẻ thần linh đó đã gán cho hắn cái mác tội lỗi xấu xa đó thì nay hắn sẽ theo nguyện vọng của hai kẻ đó. Tuy nhiên hắn cần sự kích-hoạt cũng như cần một vật chủ, một kẻ có thể giải thoát hắn khỏi kết giới cũng như cho hắn nương nấu một thời gian nhằm hấp thụ sinh lực của thế gian. Và vào một ngày nọ, “chốt khởi điểm” đã xuất hiện. Là một thằng bé, không hiểu từ đâu, nó có thể vào được kết giới và lại đồng ý để hắn trú ngụ (dù cho nó không đồng ý đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ có cách để dẫn dụ giải thoát hắn ra khỏi đây).
    Và hôm nay, giai điệu ấy đã “kích hoạt” năng lượng trong cái đầu sừng dê, với sức mạnh tiềm tàng của vật chủ này qua nhiều năm, ngày hắn có thể xuất hiện đã gần lắm rồi.
    **

    Quán bar 7th Heaven lúc này như một dòng sông máu, một số người gục ngã, một số đánh đấm lẫn nhau, một số khác vừa khóc vừa cười một cách điên loạn, máu cứ chảy và cành tượng kinh hoàng cứ diễn ra. Người Laguna phát sáng liên tục và hai chiếc sừng dê từ trên đầu anh cứ dài thêm. Người anh bắt đầu nổi lông lá và khuôn mặt dần biến dạng.

    Julia đã tỉnh lại và chạy đến Laguna, nhưng cô không thể chạm vào anh. Luồng điện cực mạnh từ người anh đã đẩy cô ra xa, môi và tay chân cô va đập vào những chiếc bàn và chảy máu. Bà Loire ngừng không niệm chú và đến bên Julia. Bà tạo một vòng kết giới nhằm bảo vệ bà và Julia trong thời điểm hiện tại.

    -Bà Loire, là lỗi của tôi, là giai điệu từ bản phổ cổ đó đã gây ra chuyện như thế này… Laguna đang cần bà giúp đó, bà Loire, xin bà, hãy giúp Laguna, anh ấy đang bị biến dạng kìa. – Julia quay sang bà Loire với vẻ mặt hốt hoảng

    -Quá muộn rồi Julia, “hắn” sẽ xuất hiện sớm thôi và Laguna cũng như chúng ta sẽ chết tại đây… - bà Loire lắc đầu thở dài

    -Bà Loire, ý bà là thế nào, “hắn” là ai?

    - Theo truyền thuyết từ xưa và rất xưa, thì con người đã phạm tội với thần linh và hậu quả là 2 vị thần đã dùng giai điệu chết chóc trừng phạt con người. Vì sự khẩn cầu của một người nhạc sĩ mà họ đã dừng lại và đem bản phổ chết chóc đó giấu tại một nơi nào đó trên thế giới này. Họ không ngờ rằng một con quỷ đã được sinh ra từ giai điệu này, cũng như từ sự hận thù oán của họ. Thật may khi hai vị thần đã giam giữ con quỷ này tại một nơi nào đó. Những gì tôi vừa kể nằm trong những chương cảnh báo dành cho những Wizard. High Spell Arcana là quyển sách do đại pháp sư Minwu – ông tổ của Magic – viết nên và căn dặn những Wizard rằng nếu như một ngày nào đó, giai điệu chết chóc xuất hiện thì hãy sử dụng phép thuật mạnh nhất của mà ngài đã sáng tạo và viết nên: Reset

    -Bà Loire, nói như vậy bà có thể ngăn chặn được việc này lại sao? Vậy bà hãy niệm phép thuật Reset gì đó đi!

    -Reset là phép thuật có thể nghịch đảo thời gian, đưa thời gian trở về 1 năm trước đó, một Wizard chỉ có thể sử dụng Reset khi có dấu hiệu của con quỷ và giai điệu đó xuất hiện, và chỉ dùng được một lần mà thôi, tuy nhiên tôi không thể sử dụng được Julia à. Tôi không thể…

    -Là vì… có phải là mọi người sẽ lãng quên ký ức của nhau, và sự kiện có thể bị thay đổi?

    -Đó là một phần… Phần còn lại là vì Laguna… Nếu ta đoán không lầm thì con quỷ đang ký sinh trong người của Laguna, nói một cách khác thì hiện tại nó đang khống chế Laguna và không sớm thì muộn, nó sẽ điều khiển hoàn toàn cậu ta! Hai chiếc sừng dê và toàn thân lông lá hiện tại của cậu ta đang nói lên điều ta lo ngại!

    -Bà Loire, trong lúc này bà là hy vọng của mọi người, lẽ nào là vì tôi mà thế giới này sẽ gặp nguy hiểm sao… - Julia bật khóc, cô không thể tin rằng vì bài hát “Eyes on me” từ giai điệu bản phổ cổ đó lại khiến mọi chuyện tới mức này.

    -Nếu Reset thực thi thì mọi chuyện sẽ quay về 1 năm trước, đồng nghĩa với việc con quỷ ký sinh trong Laguna vẫn tồn tại và chuyện cô và cậu ta gặp nhau vẫn có thể xảy ra. Trừ khi… - bà Loire suy nghĩ một lúc, ngoài kia Laguna vẫn đang bị biến dạng và người chết ngày một nhiều…

    -Cô Julia – bà Loire nhìn thẳng vào mắt Julia – cách này chỉ còn trông cậy vào cô! Lịch sử có thể thay đổi, cô và Laguna có thể sẽ không bao giờ gặp lại nhau trong tương lai nữa!

    Julia thẫn thờ chốc lát, rồi cô hỏi lại bà Loire về “phương án cuối cùng” này. Cô nhìn ra phía Laguna và mọi người bên ngoài. Bà Loire không ép buộc cô, bản thân việc này tùy thuộc ở cô. Nhưng cũng vì cô mà mọi chuyện trở thành như vậy thì cô phải là người kết thúc.

    -Được bà Loire, tôi đồng ý! Tôi đồng ý thành vật chủ mới của con quỷ đó!

    ------------------------------------------------------------------------------------------------
    (Còn tiếp - chương 30)

    [/spoil]
     
    Chỉnh sửa cuối: 19/12/11
  15. Leon Kenshin

    Leon Kenshin Leon S. Kennedy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    6/3/04
    Bài viết:
    13,583
    Nơi ở:
    Bangkok, Thailand
    CHƯƠNG 29

    * Vết sẹo hay là chuyện về một kẻ ganh tỵ *
    * Tách trà *


    [spoil]
    Ngày tôi còn nhỏ thì cha đã rời bỏ mẹ con tôi mà đi. Trong lòng của mẹ thì ông đã chết rồi. Đến tên họ của ông, mẹ cũng chẳng nói cho tôi biết. Họ của tôi là Leonhart, mà theo tôi được biết, là lấy từ họ của mẹ mà ra. Mẹ tôi là Raine, Raine Leonhart, một người phụ nữ khắc khổ, ít nói nhưng luôn dành trọn tình thương vào tôi, người thân duy nhất của bà trên đời này,

    Ngày xưa, tôi nhất định không chịu đến trường học, chỉ muốn ở nhà phụ bà việc nhà, nhưng bà kiên quyết bắt tôi đi học, bà nói biết con chữ là rất quan trọng, Lúc dó gia đình chúng tôi buôn bán tạp hóa tại nhà, công việc cũng tàm tạm. Hàng ngày mẹ lo buôn bán, thanh toán hóa đơn, thống kê sổ sách, nhiều khi công việc quá bận mà có ngày hai mẹ con tôi ít nói chuyện với nhau. Ngoài việc buôn bán, mẹ cũng tranh thủ làm sẵn thức ăn để đó, khi tôi đi học về thì có ngay bữa tối dùng rồi.

    Năm tôi tám tuổi, tôi được đưa vào một lớp nọ và gặp phải một kẻ mà tôi không thể ưa nổi. Hắn tên là Seifer. Nghe tụi bạn trong lớp kể, gia cảnh của hắn rất khá, và lúc nào cũng có hai tên hầu cận đi theo. Seifer không thích học, trong lớp, hắn chuyên bày trò phá phách thầy cô, cũng như chọc ghẹo các bạn nữ. Với thái độ ngông nghênh đó và việc gia đình hắn đút lót tiền bạc cho giáo viên ém nhẹm việc học hành tệ hại của hắn nên hầu như, điểm số của hắn trong lớp lúc nào cũng cao. Việc đó thì cũng không liên quan tới tôi, vì tôi và hắn ít khi đụng chạm hay xích mích gì.

    Một chuyện tai bay vạ gió xảy ra khi một cô bạn nhỏ tặng tôi một hộp Chocolate hiệu Chocobo (là một loại kẹo có hình các chú gà Chocobo, một loại thú chăn nuôi phổ biến, có thể dùng di chuyển, tải hàng thay ngựa), cô bạn ấy lại là hoa khôi trong lớp. Trong lớp có nhiều đứa con trai muốn nói chuyện với cậu ấy nhưng cậu đều từ chối. Việc tặng hộp kẹo Chocolate cho tôi đã tới tai Seifer và hắn đã dằn mặt tôi một trận.

    -Mày khôn hồn thì trả lại hộp kẹo đó cho nó đi, mày không biết tao đang để ý nó à, thằng nhãi ranh!

    Seifer vừa nói dứt câu thì hai tên hầu cận đi theo đã đấm vào bụng tôi hai cú đau điếng. Lúc đó là giờ ra chơi, vì vậy hành động này của hắn ít ai để ý tới. Tôi ôm bụng ráng chịu đau và đi vào lớp học, mặc kệ thái độ mỉa mai và hung dữ của hắn. Mẹ đã dạy tôi cái gì nhịn được thì cứ nhịn, tôi không muốn mẹ phải lo cho tôi, mẹ đã làm việc mệt mỏi lắm rồi. Và chuyện này tôi không kể cho mẹ nghe.

    Cây muốn lặng, gió chẳng, tuy là con nít nhưng Seifer đã lộ ra vẻ nham hiểm và độc ác từ nhỏ rồi. Tôi cứ tưởng im lặng không nói gì thì sẽ khiến hắn lơ tôi đi, nhưng không, hắn còn cay cú và quyết phải làm tôi bẽ mặt một trận. Một bạn trong lớp tôi bị mất tiền và khi giáo viên soát cặp từng người, số tiền đó lại nằm trong cặp tôi. Tôi biết chắc chỉ có Seifer mới giở trò này và tôi nói với giáo viên rằng tôi không lấy cắp tiền của bạn đó. Giáo viên tuy tin tôi, song chứng cứ rành rành thế này, cô chỉ bảo tôi về nhà làm bản kiểm điểm và mời mẹ tôi lên gặp.

    Mẹ tôi sau khi nghe tôi kể chuyện này thì bà rất tức giận, bà hỏi tôi về Seifer cũng như vì nguyên cớ gì mà hắn lại hại tôi như vậy. Tôi kể vụ được tặng hộp Chocolate cho bà nghe và bà quyết định vi bảo vệ an toàn cho tôi mà tôi sẽ nghi học. Bà sẽ cố gắng dạy tôi học ở nhà. Bà sẽ không thể cho bất cứ ai làm hại đến tôi. Đó cũng là mong muốn của tôi, thực chất tôi chả thích tới trường chút nào cả. Từ đó, tôi không gặp Seifer nữa.

    Vết sẹo trên trán tôi bắt nguồn từ một lần tôi đi mua đồ ăn cho mẹ và đụng Seifer trên phố. Hắn đang cầm một cây kiếm gỗ và chặn đường tôi lại. Tôi cố gắng tránh đi thì bị cây kiếm gỗ đó quẹt một nhát vào trán. Không có cảm giác đau, chỉ hơi hơi rát mà thôi, Seifer cười hả hê và cùng hai tên hầu cận bỏ đi. Tôi mặc kệ và đi mua đồ tiếp. Đến khi về nhà thì mẹ tôi hốt hoảng về vết đỏ ửng này, nó không chảy máu, cũng không đau gì cả, nhưng nó cứ sưng đỏ mãi. Tôi kể bà nghe về Seifer và bà thở dài, nói từ nay tôi nên tránh mặt hắn khi gặp ở xa thì hơn. Vết đỏ cứ đỏ và sau nó thâm lại, trông như một vết sẹo. Nhìn cũng không đến nỗi mất thẩm mỹ, và với tôi thì nó chỉ là một việc nhỏ. Chỉ cần có mẹ bên cạnh thì dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng không sợ.

    Hai năm sau, lúc tôi mười tuổi, tôi xin bà cho học kiếm pháp, lúc đó bà rất khuyến khích tôi học, vì tôi có thể mạnh mẽ hơn cũng như tự bảo vệ được bản thân. Một năm sau bà qua đời, đi một cách nhẹ nhàng, thanh thản, không đau, không bệnh, chỉ chìm vào giấc ngủ dài mà thôi. Tôi đóng cửa tiệm tạp hóa và đi đến chỗ kiếm thuật vừa học vừa phụ việc ở đó kiếm tiền. Sau ba năm học thì lúc này tôi có thể dạy lại người khác mức căn bản và tầm trung, vì vậy tôi trở về nhà và hàng tuần dạy kiếm cho tụi nhỏ trong làng.

    Về Seifer, có một lần tôi lại đụng độ hắn, sau ba năm không gặp. Vẫn gương mặt đáng ghét tới mức khinh bỉ cùng hai tên hầu cận, càng lớn hắn càng ngông nghênh hơn và vào lần đó, khi đụng tôi ngoài phố, hắn lại tính đập tôi một trận vì lý do “gặp tao mà không chào à” thì đã bị tôi đập lại một trận nhừ tử, cả chủ lẫn tớ.

    -Mày đã hà hiếp tao quá lâu rồi! Nay tao chỉ trả lại những gì mày đã gây ra cho tao!

    Và Seifer cũng đã biết sợ, tin đồn hắn bị hạ gục lan khắp thị trấn và cũng chẳng ai sợ gì hắn nữa. Cả gia đình giàu có của Seifer trong thời điểm đó cũng làm ăn xuống dốc không phanh, vì tránh bị điều tiếng nên vài ngày sau, cả nhà hắn đã dọn đi nơi khác. Vết sẹo vẫn còn hằn trên mặt tôi nhưng lâu rồi cũng thành quen, vết sẹo như nhắc cho tôi nhớ rằng tôi sẽ không để ai hiếp đáp nữa.

    **​

    Tôi dần tỉnh lại, rồi gắng mở mắt. Tôi thấy mình nằm trên giường trong ngôi nhà xa lạ. Ngôi nhà này trông rất giống với ngôi nhà mà tôi được Aerith cho ở tạm trong những ngày bị thương. Ngoài kia có tiếng thác đổ không mạnh lắm. Nhìn qua cửa sổ thì ngoài kia đang vào lúc xế chiều.

    Tôi đảo mắt một vòng thì thấy được một hình bóng thân quen đã khuất dạng rất lâu rồi. Khi thấy nàng đang rót nước dưới bếp, tôi xuống giường và chạy tới ôm nàng. Nhưng tôi không thể ôm được, nàng ở đó, đang bên cạnh tôi đây, tuy nhiên khi chạm vào nàng thì nàng giống như một vật vô hình, thấy thì rất rõ, chạm thì không được.

    -Là em, là em thật sao? Anh có nằm mơ không?

    -Anh không nằm mơ đâu, anh đã đến được thác vĩnh hằng, nơi giao nhau giữa thế giới hiện thực và Faith – thế giới của những người đã khuất. – Rinoa đun sôi ấm nước và lấy trà cho vào tách – Mà anh lên phòng khách đợi em chút đi, em đun trà cái đã

    Tôi lên phòng khách đợi (cũng là nơi tôi vừa tỉnh giấc). Ngôi nhà này khá nhỏ, chỉ có gian bếp ở dưới và phòng khách với một chiếc bàn nhỏ, vài cái ghế gỗ và một chiếc giường. Ngoài ngôi nhà là một khoảng sân nhỏ với hoa cúc vàng được trồng xung quanh. Phía xa kia là một thác nước cùng sương mù mờ ảo.

    -Phía sau thác nước đó là Faith, khi vào đó rồi thì vĩnh viễn không thể trở ra được! – Rinoa bưng hai tách trà đặt trên bàn

    Tôi quay lại nhìn nàng. Nàng không thay đổi gì nhiều, cũng ánh mắt, gương mặt, trang phục như ngày xưa. Nàng vẫn là một cô gái bên mái nhà xanh ngày nào. Nếu có khác, thì nay nàng đã trở thành một Soul, một linh hồn không thể chạm tới từ một người ở thế giới bình thường như tôi.

    -Em đã ở đây đợi anh sao? – Tôi lấy tách trà uống một ngụm, vị thanh ngọt của hoa cúc cùng hơi nước ấm vừa pha lan tỏa khắp cơ thể.

    -Trà này được làm từ hoa cúc vàng ngoài kia. – Nàng bỏ qua câu hỏi của tôi – Bản thân em lúc này là một người không hình bóng, tuy hữu hình nhưng lại vô hình. Những đồ vật trong ngôi nhà này em và anh đều có thể chạm được vì đây là ranh giới giữa hiện tại và Faith. Em đã đến đây từ lần cuối cùng gặp anh, và em biết rằng một ngày nào đó, anh sẽ tìm em, và em cũng có chuyện muốn nói với anh. Vì vậy em vẫn chưa vào Faith và đợi anh tại ngôi nhà này. Ngôi nhà này được tạo nên từ ký ức, nói một cách khác nó là một vùng không gian riêng biệt với mỗi Soul và chỉ những người có mối liên hệ với Soul mới vào được đây. Dù rằng khi nhìn ra ngoài thì cũng vẫn là thác vĩnh hằng và cây cầu đi qua thác nước – Faith.

    -Như vậy là người bạn đồng hành với anh đã không đến được đây?

    -Khi anh trở lại con đường trắng xóa thì anh sẽ gặp lại những người đã đi cùng anh đến nơi này! Thời gian ở con đường trắng xóa sẽ đóng băng lại và thời gian tại nơi đây sẽ không ảnh hưởng gì tới bên ngoài cả!

    -Em có biết, mấy tháng nay, rất nhiều chuyện đã xảy ra, và anh không hề biết tung tích gì của kẻ đã sát hại em. Kẻ đó là ai, hẳn là có gì đó trong câu chuyện này. Anh không chấp nhận là em đã ra đi Rinoa à, và anh phải gặp em, nhằm tìm ra tung tích của kẻ đó, để trả thù cho em!

    -Không anh à, những gì anh tận mắt thấy không phải là những việc đã xảy ra. Em và anh đã và đang bị cuốn vào vòng xoay của quá khứ. Những gì đã “mở ra” thì cần phải được “đóng lại”! Cái chết của em chỉ là một bước đệm để tiến tới quá trình “kết thúc” thông qua anh mà thôi! – Rinoa uống một ngụm trà rồi nhìn tôi thật lâu, như thể đang đợi tôi hỏi về điều này.

    ------------------------------------------------------------------------------------------------
    (Còn tiếp - chương 31)

    [/spoil]
     
    Chỉnh sửa cuối: 20/12/11
  16. leon_kenshin

    leon_kenshin Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    28/7/06
    Bài viết:
    400
    Nơi ở:
    Sài Gòn
    CHƯƠNG 30

    * Gia tộc hai phe Zabac *
    * Cơn đau *


    [spoil]

    Celes và Laguna đi về hướng của tòa thành đá nằm cách tòa tháp chết hai ngày đường. Tại những địa điểm không thể định vị được như thế này thì Teleport đều vô dụng và chỉ còn cách đi bộ.

    Câu chuyện mà Laguna kể dang dở ở đoạn phép thuật Reset và khi kể đến đó, anh bảo cô họ cần đến tòa thành đá nhằm tìm báu vật thứ tư của cuộc hành trình này, nếu không thì sẽ quá muộn. Anh hứa khi tìm được báu vật thứ tư, anh sẽ kể cho Celes nghe về phần còn lại của câu chuyện.

    Celes hỏi anh rằng thực chất những vật trong cuộc hành trình này (thường anh gọi là “nó”) có công dụng gì và dùng vào mục đích gì thì Laguna chỉ im lặng hoặc cười cười cho qua. Anh bảo đến lúc thích hợp thì anh sẽ nói. Celes thì không thích thái độ này của anh, nhưng vì cô đã quá quen như vậy rồi nên đành im lặng không hỏi nữa.

    -Có lẽ như lời nguyền “mẫu phụ” sẽ luôn bám theo tôi mãi! – Laguna chợt lên tiếng

    -Anh có trách ông ấy không?

    -Tôi cũng không rõ, chính tay tôi đã giết chết ông ấy, oan oan tương báo có lẽ sẽ kết thúc nếu tôi ra đi. Trách cứ đi nữa, nếu có trách, thì trách tôi đã khiến mẹ đột ngột ra đi.

    -Anh đừng nói như vậy, anh sẽ không sao đâu!

    -Không ai rõ thể trạng này bằng tôi cả, hình hài này, tấm thân này do ông ấy ban cho, và cái gì của ông ấy rồi cũng phải trả lại cho ông ấy!

    “Mày đã giết mẹ mày, rồi mày sẽ giết cha, hại lần lượt những người bên cạnh mày. Hạnh phúc của mày là bất hạnh của những người yêu thương mày. Cả cuộc đời của mày sẽ là nỗi cô đơn không ai đưa tiễn. Tao nguyền rủa mày, chính mày đã hại chết người mà tao yêu! Và tao không cho phép mày có hạnh phúc đâu!”

    -Tôi vẫn nhớ như in lời nguyền đó, một lời nguyền không thể phá giải. Người duy nhất có thể giải là ông ta, nhưng ông ta mãi mãi ra đi rồi. Phải, suốt cả cuộc đời, ông ta chỉ yêu mỗi mình mẹ tôi, và chính tôi là người đã chia cách bọn họ. Và nay, những gì đang xảy ra với tôi cũng thế, tôi chỉ là tên mang lại bất hạnh cho người khác. Julia, Raine, những người phụ nữ tôi yêu thương, tôi chỉ mang lại nỗi đau cho họ. Nếu Julia không quen tôi, có thể, cô sẽ không hòa tấu giai điệu đó, sẽ không gây ra cảnh máu đổ thành sông, người chết rất nhiều như vậy…

    Laguna đấm thật mạnh vào thân cây bên cạnh, anh gào thét “Là lỗi của tôi” nhiều lần, nhìn thấy Laguna như vậy, Celes thật không đành lòng. Anh nào biết đâu phải chỉ mình anh đau mà cô cũng rất đau. Nghe anh kể những hồi ức đã qua, cô rất muốn khóc cho số phận của anh. Nhưng xưa nay cô luôn tỏ ra là một người mạnh mẽ, vì vậy cô không thể yếu lòng như vậy. Và nay khi chứng kiến Laguna đau buồn tuyệt vọng như vậy, cô cũng không biết phải làm thế nào để xoa dịu nỗi đau của anh.

    Rồi cô lặng lẽ đến bên anh, cầm tay anh nắm thật chặt.

    - Anh không đơn độc, vẫn còn tôi ở đây! Anh đừng lo, khi nào còn tôi thì lời nguyền đó mãi mãi sẽ không ứng nghiệm đâu. Dù anh có xảy ra chuyện gì đi nữa thì tôi vẫn sẽ luôn bên anh.

    -Celes à rồi tôi sẽ làm hại cô thôi, ông ta sẽ không buông tha cho tôi! Dù ông ta đã chết rồi đi nữa thì ông ta vẫn bám theo tôi. Với ông ấy thì tôi là thứ rác rưởi cần phải loại trừ, hành hạ không hơn không kém. Nhìn thấy tôi đau đớn và chết dần là niềm vui của ông ta.

    -Laguna, đừng suy nghĩ quá nhiều như vậy. Người đàn ông đó đã chết rồi, và lời nguyền có đang xảy ra, đang ứng nghiệm đi chăng nữa, thì tôi sẽ cùng anh vượt qua! – Celes vẫn nắm tay Laguna không buông

    -Celes… - Laguna dựa người vào Celes, đã từ lâu anh không có được cảm giác ấm áp thế này, hai người ngồi dựa vào nhau một hồi lâu. Laguna ngủ thiếp đi rồi, như một đứa trẻ và Celes để yên cho anh ngủ say. Laguna đã quá mệt mỏi sau bao nhiêu năm, và hiện tại cô là điểm tựa duy nhất của Laguna, cô không trông mong gì vào tình cảm này nhưng vì Laguna, cô nguyện làm tất cả.

    Hôm sau, cả hai lên đường tiếp tục tới tòa thành đá. Tòa thành đá cũng là một trong các phế tích bỏ hoang từ trăm năm trước. Tương truyền rằng tòa thành này xưa kia là một trong các trung tâm buôn bán lớn trên thế giới. Gọi là tòa thành đá vì xung quanh đều được bao phủ bởi một loại đá kỳ diệu có thể hấp thụ cái nóng và cái lạnh, vì vậy dân tình quanh năm sống ở đây đều không bị ành hưởng bởi khí hậu và nhiệt độ bên ngoài.

    Tuy nhiên, vì sự tranh chấp nội bộ của gia tộc quản lý tòa thành này – Zabac - đã dẫn tới chiến tranh giữa hai phe: một bên bảo vệ cho nền cai trị gia tộc từ xưa tới giờ (phe bảo thủ) và một bên muốn trao lại quyền cai quản cho người dân (phe cấp tiến). Cả hai đánh nhau ngày này qua ngày khác, rồi một hôm, phe cấp tiến vì muốn đánh nhanh thắng nhanh, đã cố tình phá hủy phong ấn đá trong tòa thành này. Thật không may rằng, khi phong ấn đá bị phá vỡ, nhiệt độ trong thành đột ngột thay đổi theo nhiệt độ bên ngoài, người dân lâu nay vốn được phong ấn bảo vệ nên khi gặp sự thay đổi nhiệt độ quá đột ngột như thế thì họ lăn đùng ra chết một cách bất đắc kỳ tử, mà sau này theo những nhà sử học nghiên cứu cho thấy, là cơ thể họ không thích ứng kịp thời với sự thay đổi này. Phong ấn vỡ ra không cách nào nối kết lại được, người dân cũng như hai phe trong gia tộc Zabac cũng chết dần và tòa thành này dần trở thành một phế tích.

    -Nếu cả hai có thể ngồi lại nói chuyện với nhau, thì số phận của tòa thành đá, của người dân trong đó không đến nỗi bi thảm như vậy! – Laguna kể xong thì thở dài

    -Con người là vậy đó, chỉ thấy được cái lợi trước mắt, phe cấp tiến vì muốn chiến thắng, cứ nghĩ phá bỏ được phong ấn thì sẽ dẫn phe bảo thủ tới chỗ chết, nhưng họ lại không nghĩ rằng chính họ cũng sẽ bị như vậy! – Celes lên tiếng

    -Những cuộc chiến tranh vô nghĩa đều xuất phát từ sự hẹp hòi, ích kỷ của con người. Nếu chúng ta có thể độ lượng một chút, nghĩ thoáng một chút, thì tôi nghĩ thế giới này sẽ rất bình yên!

    -Nói thì có vẻ dễ lắm, khi làm mới thấy được giữa lời nói và thực tế đôi khi khác xa nhau. Dù sao đi nữa thì, việc của quá khứ cũng đã qua rồi, chúng ta không lấy lại được những thứ đó nữa, chỉ có thể chuộc lỗi từ quá khứ và hướng tới hiện tại mà thôi!

    [​IMG]

    Cả hai bước vào trong tòa thành đá. Tòa thành đã bỏ hoang từ lâu, nên những mùi hôi thối của các xác chết nay đã thối rửa vẫn còn nặng. Sương mù bao phủ từng lớp dày xung quanh, các cây và cỏ dại mọc cành lá um tùm che cả lối đi và chia thành hai ngã. Celes rút kiếm ra chém mở đường. Các kiến trúc trong tòa thành này rêu bám đầy và có dấu hiệu xuống cấp rõ rệt.

    -Anh có biết “nó” nằm ở đâu không? – Celes tiếp tục vung kiếm mở lối đi

    -Theo vị trí trên bản đồ thì có thể nó ở đâu đó trong ngôi nhà của gia tộc Zabac – Laguna nhìn kỹ tấm bản đồ khu vực này và nơi được đánh dấu X màu đỏ.

    -Gia tộc Zabac? Nhưng trong đây đều là đống đổ nát cả.

    -Ký hiệu đười ươi, gia tộc Zabac thường sử dụng ký hiệu này trước ngôi nhà của họ. Celes, cô và tôi chia nhau ra tìm trong phế tích xem có nơi nào có ký hiệu đười ươi hay không, nếu có thì hẳn gần đó là tàn tích của gia tộc Zabac. – Laguna đi về một hướng và Celes đi hướng còn lại.

    -Cẩn thận đấy Laguna! – Celes căn dặn

    -Yên tâm đi, như cô đã nói, lúc nào còn có cô thì tôi sẽ không sao! – Laguna mỉm cười rồi xách Machine Gun đi

    Laguna dùng Machine Gun bắn các cành cây chắn rồi quan sát các ký hiệu trong các đống đổ nát. Chợt người anh giật lên một chốc, anh sắp đứng không vững, anh buông Machina Gun ra và đặt tay lên vùng ngực.

    -Sao lại đau vào lúc này chứ…

    Mồ hôi anh cứ tuôn ra, người anh sắp nóng lên, lần này anh sắp gục ngã thật. Đầu óc anh choáng váng và anh ngất ngay sau vài giây. Trước đó, anh gắng kêu tên Celes, nhưng không kịp nữa rồi.

    Celes đi về hướng còn lại, cô quan sát và để ý về ký hiệu đười ươi mà Laguna nói. Đi ngang qua một đống đổ nát khác, Celes thấy có gì đó sáng lên, cô vòng lại xem rồi thấy rằng đó là một tảng đá có khắc ký hiệu hình con đười ươi, như vậy là hẳn xung quanh đây là nhà của gia tộc Zabac. Cô đi xung quanh tìm xem có gì kỳ lạ không thì bất chợt một quái vật từ trên một cây cao kia nhảy xuống chắn đường cô.

    -Laguna, Laguna, tôi tìm thấy nơi ở của gia tộc Zabac rồi!

    Không nghe tiếng Laguna trả lời, Celes nghĩ anh đã đi khá xa với chỗ cô đứng. Con quái vật đó tiến sát dần về phía cô, Celes hơi run, nhưng vẫn bình tĩnh quan sát con quái này. Trước mặt cô là Malboro, một trong các quái vật hung tợn nhất trên thế giới.

    ------------------------------------------------------------------------------------------------
    (Còn tiếp - chương 32)

    [/spoil]
     
  17. Leon Kenshin

    Leon Kenshin Leon S. Kennedy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    6/3/04
    Bài viết:
    13,583
    Nơi ở:
    Bangkok, Thailand
    Chapter 30 & 1/3 còn lại

    [spoil]

    Đến hôm nay 22/12, hơn 5 tháng rong đuổi cùng fic này thì 30 trên tổng số 46 chap đã hoàn thành, như vậy 2/3 chặng đường đã qua và vẫn còn 1/3 chặng cuối để đến được một đoạn kết.

    Đây là một fic mình đầu tư rất nhiều trong cách viết cũng như cố gắng kể lại một câu chuyện cũ mà mới về các nhân vật trong FFVIII.

    Squall, Zell, Laguna, Celes, Julia... tất cả các nhân vật tuyệt vời này đã đồng hành cùng mình trong thời gian qua và trong thời gian tới, mỗi người họ sẽ có được một kết thúc theo lựa chọn mà họ đã quyết định.

    Và xin mời các bạn tiếp tục theo dõi cuộc hành trình cùa Squall, Laguna, Celes tại 16 chapter cuối của fic.

    Trân trọng.
    LK.

    [/spoil]
     
  18. Leon Kenshin

    Leon Kenshin Leon S. Kennedy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    6/3/04
    Bài viết:
    13,583
    Nơi ở:
    Bangkok, Thailand
    CHƯƠNG 31

    * Ngày Đoàn Tụ 24/12 *
    * Bước đệm *


    [spoil]

    Cha cô bé đã rời nhà một thời gian dài, để lại cô bé con trơ trọi giữa ngôi nhà rộng cùng những người làm. Không tin tức, không thư từ, ông chỉ để lại một lá thư viết vội đôi dòng cho cô bé, bảo cô đừng quá lo lắng, ông đi công chuyện một thời gian và sẽ trở về sớm thôi.

    Từ ngày mẹ cô mất, cha cô hoàn toàn thay đổi, ông không còn vui vẻ như trước nữa. Tính ông hay cáu gắt, cũng như thường khóc khi nhắc đến mẹ. Ông bỏ mặc cô cho những người làm chăm sóc, suốt ngày ông ngồi nghe đi nghe lại những bài hát của mẹ được thu vào trong các CD cũ.

    Cô bé chỉ mới sáu tuổi, có lẽ với cha cô thì cô còn rất nhỏ, sẽ không thấu hiểu những gì ông đang phải đã trải qua. Nhưng có lúc nào ông nghĩ về tâm trạng của cô con gái lúc này không? Cô cũng mất mẹ vậy, chính cô đã thấy mẹ sùi bọt mép, đã ra đi như thế nào. Từ nay không còn ai dắt cô đi dạo vào mỗi chiều nữa, từ nay chẳng còn những bữa ăn ngon do mẹ xuống bếp làm nữa và giọng nói ngọt ngào của mẹ mỗi khi trò chuyện với cô trước khi ngủ đã biến mất rồi. Ngày đầu tiên đi mẫu giáo với bao nôn nao, phấn khởi phút chốc biến thành những chuỗi ngày đau buồn, cô độc.

    Mùa đông năm nay lạnh hơn mọi năm, ngoài trời tuyết rơi dày đặc đường phố, người ta phải lấy xẻng dọn tuyết nhằm đi lại dễ dàng hơn. Sắp đến ngày Đoàn Tụ nữa rồi. Ngày Đoàn Tụ là ngày lễ lớn từ xưa, vào ngày này mọi người trong gia đình sẽ quây quần bên nhau ăn uống và trò chuyện, với các món ăn chính như gà tây quay ăn với bánh mì nướng, bánh kem hình khúc gỗ và rượu nho (với trẻ em thì thay bằng nước trái cây quả anh đào). Trong ngày này, dù bận rộn với công việc thế nào thì mọi người cũng phải ráng thu xếp để có một buổi tối cùng gia đình. Có thể nói đây là dịp để mọi người trong nhà hiểu nhau hơn, cũng như tâm sự về cuộc sống bản thân trong một năm qua. Ngày Đoàn Tụ thường lấy vào ngày thứ bảy của tuần thứ 3 trong tháng 12 (và năm nay thì ngày này rơi vào 24/12).

    Với cô bé con, ngày Đoàn Tụ trong những năm trước thật vui và ấm cúng khi có cha, có mẹ cùng cô dùng bữa và hai người còn tặng cô các món quà. Cô thích nhất là món súp đậu hầm thịt do mẹ làm, cũng như món bò sốt cà do cha cô đích thân xuống bếp. Thế mà năm nay, ngày Đoàn Tụ với cô bé lại là một ngày buồn nhất, trống trải nhất. Các chị người làm ngày đó cũng trở về với gia đình, họ nói với cô bé nhớ khóa cửa nhà thật chặt, đồ ăn họ đã nấu sẵn để trong bếp, khi cần cô bé chỉ cần bỏ vô lò quay và chờ 5 phút là có thể dùng được. Họ sẽ quay lại nhà vào sáng ngày 25.

    Tối đêm 24, tuyết rơi nhiều và trời có gió lạnh. Cô bé mở lò sưởi điện, một mình ngồi hâm đồ ăn lại và dọn chén đĩa ra. Cô bé dọn đúng 3 phần, một phần cho mẹ, một phần cho cha và một phần cho cô. Trên bàn ăn cô đốt ba ngọn nến đặt ở giữa, cô tắt bớt đèn và khi thức ăn nóng, cô mang dọn ra bàn. Các chị người làm đã nấu sẵn các món cô thích, ngoài ra còn có món gà quay truyền thống và nước trái cây quả anh đào. Khi mọi thứ bày đủ trên bàn, cô nhắm mắt cầu nguyện, ước gì cha cô đột nhiên trở về và cùng cô dùng bữa. Ước gì mẹ cô có mặt tại đây, dù chỉ là một phút thôi cũng được.

    Ngoài kia tiếng chuông từ ngọn tháp lớn của thị trấn vang lên, báo hiệu giây phút đoàn viên của các gia đình bắt đầu. Cô mở mắt ra, ngôi nhà vắng lặng chỉ mình cô, nến vẫn cháy và thức ăn dần nguội. Có lẽ điều kỳ diệu không thể xuất hiện, cô đành lằng lặng dùng bữa một mình. Ăn các món yêu thích, cô vẫn không thấy ngon miệng. Chẳng giống với mẹ làm chút nào, cô dùng mỗi món một ít rồi thôi. Cô nhớ về những năm trước, có cha có mẹ bên cạnh, cùng những món quà bất ngờ. Chẳng hiểu sao, cô bé muốn khóc, tâm trạng cô lúc này nặng trĩu, nó bị đè nén cảm xúc quá lâu rồi. Cô khóc một mình, khóc nức nở, nước mắt lăn dài trên má cô bé con bé nhỏ…

    **​

    Rinoa bắt đầu câu chuyện bằng ngày Đoàn Tụ lẻ loi vào năm lên sáu. Tôi hiểu tâm trạng của nàng, và tôi cảm thấy mình còn may mắn hơn nàng vì lúc đó tôi còn có mẹ bên cạnh.

    -Em đừng kể nữa, nếu chuyện này khiến em đau buồn! – Tôi không biết nói thế nào, đành nói một câu trống rỗng như vậy với nàng

    -Anh đừng lo, em vẫn ổn. Khi kể ra tâm trạng của em nhẹ hẳn ra. Cuộc đời của em đã thay đổi từ khi mẹ em ra đi. Rồi từ đó, quan hệ giữa bố và em cũng không tốt lắm. Khi ông trở về sau ngày Đoàn Tụ được 2 tháng, ông như người mất hồn vậy, và tâm trạng của ông còn tệ hơn trước rất nhiều.

    -Bố em có phải tên Fury không, và mẹ em là Julia? – Tôi hỏi nàng, những tình tiết nàng kể về bố và mẹ rất trùng hợp với nhữn g gì Fury kể với tôi

    -Sao anh lại biết tên bố và mẹ em? – Rinoa có vẻ ngạc nhiên

    -Thì ra là vậy, giờ anh đã hiểu…

    Tôi kể nàng nghe về Fury, về lần viếng mộ Julia và câu chuyện về thác vĩnh hằng mà Fury từng kể tôi nghe. Nàng bảo thật không thể tin được rằng, tôi lại biết Fury, và còn cùng ông thăm mộ mẹ nàng nữa.

    -Bố em vẫn khỏe chứ? – Nàng hỏi

    -Hàng ngày ông chăm sóc vườn hoa của mẹ em. Ông bảo đó là nguyện vọng của bà

    -Vườn hoa đó ngày trước do em đòi mẹ trồng đấy. Em thấy nhà nào cũng có vườn hoa cả và em bảo mẹ trồng như người ta. Ngày nào em cũng cùng mẹ tưới và chăm sóc khu vườn…

    -Bố em có lẽ không biết em đã gặp chuyện… Ông vẫn mong mỏi em trở về.

    -Em rời khỏi ngôi nhà đó khi em đủ nhận thức về mối quan hệ hiện tại với bố, rằng em không thể sống chung với ông được nữa. Khuôn mặt u uất, đau buồn đó hàng ngày ám ảnh em. Phải, em biết là bố rất thương mẹ, nhưng bà đã qua đời rồi, vì sao ông không thể gác lại chuyện đó và sống một cuộc đời mới cơ chứ?

    Nàng thở dài, rồi uống tiếp tách trà rồi tiếp tục nói:

    -Em rời khỏi bố một phần vì lý do đó, phần vì con quỷ bên trong em!

    -Em nói sao? Con quỷ? – Tôi tròn mắt kinh ngạc

    -Con quỷ sừng dê trú ngụ trong em. Lúc đầu là những cơn ác mộng, em không thể kể với ai về chuyện này. Vì có kể đi nữa thì cũng chẳng thể giúp được gì cho em. Con quỷ đó bảo em là một vật chủ yếu ớt, và nó không thể tiếp tục sống trong cơ thể này được nữa.

    -Chuyện này là thế nào? Vì sao trong em lại có con quỷ sừng dê?

    -Em không biết nó từ đâu tới, nhưng nó đã ẩn trong người em từ lâu rồi. Có điều lúc đầu nó không xuất hiện, mãi đến khi em tìm thấy bản phổ đó, một bản phổ cổ và được mẹ em viết lời dựa trên giai điệu đó, Eyes on Me là tên bài hát dựa trên giai điệu này.

    -Có phải là bài mà em đã đàn và hát cho anh nghe không?

    -Phải, bản phổ đó là một “khởi điểm” đánh thức con quỷ. Con quỷ bảo em khi thời cơ đến, khi nó tìm được một vật chủ mạnh hơn thì nó sẽ thoát xác và tiến tới thế giới này. Em đã tới thị trấn Storm nhằm trốn chạy nó, dù em biết đó chỉ là một ảo tưởng mà thôi. Tuy nhiên vì nó đang ở trong cơ thể em, vì vậy muốn thoát ra thì nó cần một sự chuyển-giao, tựa như em chết hoặc một em có thai chẳng hạn. Khi đó linh hồn nó sẽ chuyển qua người khác gần nó nhất.

    -Sao em lại biết những chuyện này?

    -Chính người đã giết em tiết lộ với em như vậy! – Nàng do dự một lúc rồi đáp

    -Em bảo sao? Là hắn ta… Anh vẫn không hiểu gì cả… - Tôi hơi sửng sờ, kinh ngạc khi nghe nàng kể đến đây

    -Anh cứ bình tĩnh, như em đã nói trước đó, cái chết của em chỉ là một bước đệm để tiến tới quá trình “kết thúc” thông qua anh mà thôi! Và tất cả là một kế hoạch nhằm chấm dứt mọi chuyện liên quan tới con quỷ đó!

    **​

    Ông tỉnh lại trước khu rừng lạc lối, thật kỳ lạ, ông đã thiếp đi tại ngôi nhà hoang đó, nơi có Julia ở đó. Nàng đến bên ông, xoa đầu và “hôn” lên mái tóc bạc màu của ông, rồi nàng thì thầm, chỉ một câu duy nhất mà thôi.

    “Hãy chăm sóc vườn hoa của em và Rinoa…”

    Rồi ông chìm vào giấc ngủ, ông muốn đáp lại nàng, cũng như, muốn hỏi nàng vì sao nàng lại câm lặng như vậy, để rồi nàng chỉ nói với ông mỗi một lời như vậy.

    Và nay, ông biết rằng, cơ hội gặp lại nàng đã không còn nữa. Ông đã được đưa ra khỏi thác vĩnh hằng, khỏi rừng lạc lối, và lý do mà nàng tự tử, bỏ rơi ông và cô bé con vẫn là một ẩn số. Ánh mắt xa xăm hướng về một ai đó, mãi mãi chôn vùi cùng nàng.
    Ông lủi thủi đứng dậy và về lại thị trấn Tear, về ngôi nhà trống vắng, chỉ còn cô bé con ở đó. Nhưng bản thân ông chỉ cần có Julia mà thôi…


    ------------------------------------------------------------------------------------------------
    (Còn tiếp - chương 33)

    [/spoil]
     
  19. Leon Kenshin

    Leon Kenshin Leon S. Kennedy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    6/3/04
    Bài viết:
    13,583
    Nơi ở:
    Bangkok, Thailand
    CHƯƠNG 32

    * Đừng sợ, Celes *
    * Malboro đáng sợ *


    [spoil]

    -Celes, cháu đừng sợ, có bà ở đây! Đừng sợ, đừng sợ! – Bà Loire ôm chằm lấy cô cháu gái bé nhỏ, cô bé rất hoảng sợ khi nhìn thấy lửa cháy ngày một lớn trong ngôi nhà đó. Hôm ấy, cha mẹ cô nhận nhiệm vụ bảo vệ một gia đình giàu có nọ khỏi sự đe dọa của một Wizard ác. Celes khi đó được năm tuổi, và cô đòi đi cùng với cả nhà dù cha mẹ bảo cô nên ở nhà cùng bà Loire. Bà Loire đành đi theo nhằm bảo vệ cho cô cháu gái cũng như hỗ trợ cho con gái và con rể khi cần thiết.

    Tối hôm đó, tên pháp sư ác xuất hiện và bà Loire đã dẫn cả gia đình giàu có cùng Celes rời khỏi ngôi nhà, trong khi cha mẹ Celes chiến đấu với hắn ta. Vì sự ích kỷ của gia đình giàu có ngăn cấm cô con gái qua lại với pháp sư ác đó mà thành ra, cô ta đã tự tử trước mặt cả nhà và điều này khiến tên Wizard phát điên lên, tấn công mọi người. Đứng bên ngoài, lòng bà Loire không khỏi lo ngại vì phép thuật của tên Wizard này khá cao cường, bà e cô con gái cùng con rể không đấu nổi với hắn. Rồi khói đen từ trong ngôi nhà thoát ra, lửa cháy bao phủ cả ngôi nhà. Bà Loire e rằng có chuyện không lành thật. Celes muốn chạy vào cứu cha mẹ, nhưng bà Loire đã ngăn cô bé lại. Cô khóc lóc, gào thét, lửa mỗi lúc một mạnh mà vẫn chưa thấy cha mẹ cô ra.

    Rồi từ trong ngôi nhà đó, có hai bóng người bước ra, là cha và mẹ của Celes. Cả hai bị thương rất nặng và gục ngã trước mặt mọi người. Mẹ của Celes cố gắng gọi tên cô bé. Cô chạy tới bên mẹ và bà nắm lấy tay Celes thật chặt, nói rằng từ nay Celes phải mạnh mẽ lên, vì cha và mẹ không thể ở bên cô được nữa. Xong rồi bà trút hơi thở cuối cùng. Cha của Celes cũng không qua khỏi. Celes khóc rất nhiều, trong một ngày mà hai người thân yêu đã vĩnh viễn rời bỏ cô mà đi. Bà Loire lòng đau như cắt, nhưng bà không thể khóc, vì bà biết lúc này bà cần phải mạnh mẽ để hoàn tất hậu sự cho hai người, cũng như chăm lo cho Celes.

    Gia đình giàu có đó chẳng những không thương tiếc gì cha mẹ Celes mà còn nhất quyết không giao đủ số tiền như đã hứa, vì lý do ngôi nhà của họ đã cháy và còn buộc bà Loire đền lại. Bà Loire trong giây phút đó không nhịn được nữa, bà đã dùng phép thuật Frog niệm lên cả nhà đó, và cho họ thành ếch mãi mãi. Vì họ mà bà đã mất đi người con gái độc nhất, Celes vừa mất mẹ vừa mất cha. Vậy mà họ chẳng những dửng dung mà còn trách cứ và ngang ngược như thế. Từ đó, bà Loire quy ẩn, không nhận bất cứ nhiệm vụ nào nữa, cũng như chuyên tâm chăm sóc và dạy dỗ Celes. Đồng thời, bà Loire nhận xem chiêm tinh và tiên đoán vận mệnh cho mọi người. Ngoài ra thì bà không muốn chiến đấu hay sử dụng phép thuật nữa.

    Celes thì không muốn trở thành một Wizard thuần như bà Loire, vì cái chết của cha mẹ, nên cô muốn mình có thể vừa bảo vệ bản thân, bảo vệ mọi người và chiến đấu chống lại đối thủ. Một Black Wizard thuần thì không thể nào được như vậy cả, và cô chỉ học Blizzard, phép thuật cơ bản nhất của Black Magic, đồng thời học thêm các phép cứu chữa cơ bản của White Magic thuộc nhánh White Wizard. Cô tập trung vào việc rèn luyện kiếm pháp nhiều hơn. Dù cô không thích học hết các phép thuật Black Magic thì bà Loire vẫn dạy cho cô một phép thuật mạnh của dòng Magic này để cô có thể phòng thân: Flare.

    **​

    Cũng chỉ vì ngày đó học cho qua nên Celes chưa từng thực thi Flare lần nào cả. Hôm nay, cô buộc phải nhớ lại những lời mà bà Loire dạy cô nhằm thực hiện Flare đối phó con quái này.

    [​IMG]

    Gọi Malboro là quái vật đáng sợ cũng không ngoa vì chỉ xét về vẻ bề ngoài thôi cũng khiến người ta khiếp hãi. Malboro thường sinh sống ở các khu có đá vôi và cỏ cây mọc um tùm. Hình dáng của nó trông như một con bạch tuộc có rất nhiều xích tu. Malboro rất to lớn và có màu vàng nâu của đất, nó hấp thụ những dưỡng chất của đất, của cỏ cây và ăn thịt các động vật yếu hơn nhằm tồn tại.

    Mỗi một xích tu là một con mắt, vì vậy Malboro có độ nhạy trong việc quan sát và tấn công đối thủ. Mồm Malboro rất rộng và to, có thể nuốt chửng một người có tầm vóc bình thường vào như chơi. Khi đã lọt vào mồm của Malboro rồi thì cứ xác định sẽ bị các chất axit chua tiết ra từ đó làm tan chảy cơ thể dần và người bị nuốt sẽ chết một cách nhanh chóng. Malboro ngoài việc sử dụng các vòi tấn công thì nó còn thổi vào không khí một hơi thở ghê tởm và kinh khủng, gọi là “Bad Breath”, chứa các loại độc cực mạnh. Nếu may mắn thì Malboro sẽ không thể sử dụng chiêu thức này, còn nếu nó đã sử dụng thì cứ xác định người trúng nó sẽ làm mồi cho Malboro là vừa.

    Malboro lao tới Celes và vung các vòi tấn công cô, Celes nhảy lên các đống gạch vụn và niệm Blizzara lên Malboro nhằm đóng băng nó tạm thời. Tuy nhiên Malboro đã né kịp thời rồi tiếp tục lao về phía Celes. Cô lại né và vung kiếm ra chặt thử các vòi của Malboro. Khi chặt đứt một vòi thì từ đó tiết ra một chất nhờn, khi chất nhờn này rơi xuống đất thì đất đổi màu và cỏ cây chết úa. Celes vừa chém các vòi vừa cẩn thận tránh các chất nhờn này. Malboro bị chặt mất mấy con mắt thì gào rú lên rồi lại lao về phía Celes.

    “Chỉ có Flare mới có thể đốt được Malboro. Chính bà đã dạy mình rằng các quái vật có nguồn gốc từ đất thì phải dùng lửa để đốt chúng. Đáng lẽ ngày trước mình nên học Fire. Fire mình không nhớ, còn Flare cần tập trung nhớ lại cách thi triển thực thi. Nó cứ tấn công thế này thì làm thế nào để thực thi được cơ chứ?”.

    Cô tiếp tục né tránh Malboro và con quái ngửa mặt lên trời một chút rồi nó bắt đầu há mồm ra và thở ra một cơn khói màu nâu. Malboro chuẩn bị tung tuyệt chiêu mạnh nhất của nó: Bad Breath. Celes lúc này đành phải sử dụng Runic nhằm lập rào chắn bảo vệ cô khỏi nguy hiểm. Trong 30 giây sau đó, cô tạm thời được an toàn vì tất cả những đòn tấn công đều vô hiệu. Malboro phun ra hơi độc vào Celes và vì được Runic che chắn nên hơi độc không ảnh hưởng gì đến cô cả. Trong 30 giây, cô nhắm mắt và nghĩ về Flare.

    Rồi, cô chợt nhớ về Combine Spell mà bà cô từng dạy. Trong trường hợp nguy cấp, cô có thể hãy sử dụng phương thức kết hợp hai phép thuật thành một phép thuật mới. Lúc này vòng hộ thể Runic mất tác dụng, và Malboro tiếp tục lao về phía Celes. Celes mở mắt hướng về phía Malboro và cô thu kiếm vào. Một tay cô thi triển Blizzara, một tay cô thi triển Blizzard. Rồi cô giao hai tay vào nhau, bắt đầu thực hiện Combine Spell. Cả hai phép thuật đều thuộc yếu tố Ice, vì vậy khi kết hợp với nhau, chúng sẽ tạo thành phép thuật Ice cấp cuối cùng: Blizzaga. Blizzard và Blizzara lúc này hướng về Malboro và một luồng sáng xuất hiện, nhiều tảng băng lớn xuất hiện bao phủ lấy Malboro, giam lỏng nó trong rào chắn bằng băng.

    “Blizzaga thật lợi hại… Trong lúc này mình cần tập trung niệm Flare!”

    Các tảng băng tan dần ra, Malboro lúc này thoát thân ra được và chuẩn bị phun một đợt Bad Breath nữa vào Celes. Lúc này Celes đưa tay trái về phía trước rồi bắt đầu đọc dòng niệm. Lửa từ bàn tay trái hiện lên rồi lớn dần thành một quả cầu lửa lơ lửng. Cô bắt đầu ném quả cầu lửa đó về phía Malboro.

    “Không được sơ suất, nếu hỏng sẽ phải thi triển lần nữa, mà mình thì không thể dùng lại Combine Spell trong thời gian quá ngắn thế này!”

    Quả cầu lửa lao về Malboro, Malboro cố gắng né tránh nhưng quả cầu lửa cứ lớn dần lên. Khi quả cầu chạm vào mình con quái thì hàng loạt các tia lửa từ đó bắn ra rồi bao phủ lấy Malboro. Nó cố giãy dụa nhằm thoát ra, song đã quá muộn. Quả cầu phát nổ một tiếng lớn làm rung chuyển mặt đất và các tàn tích xung quanh. Trước đó Celes đã nhanh chóng tìm một chỗ núp ở đống đổ nát nhằm tránh sự ảnh hưởng của lực nổ lên mình. Malboro chỉ kịp rú lên một tiếng trước khi thân xác và hồn nó biến thành nhiều bong bóng nhỏ rồi theo gió bay về Faith.

    Celes lúc này ra khỏi chỗ trú, tàn tích trước kia đã hoang tàn thì nay sau trận chiến còn tệ hơn nhiều, toàn khói bụi mù mịt và đất đá cháy đen hàng đống. Bỗng cô thấy từ chỗ quả cầu lửa phát nổ khi nãy, mặt đất đã nứt ra và nhô lên cái gì đó. Cô đến gần quan sát thì thấy vật nhô lên có hình thù giống một chiếc rương.

    “Khá giống với các chiếc rương trước kia… Thì ra “nó” nằm đây!”.

    Cô lấy chiếc rương lên, xem xét rồi mở ra, bên trong quả là “nó”.

    “Những thứ này thật đơn giản, tuy nhiên tìm ra được chúng là cả vấn đề. Rốt cuộc, chúng có công dụng gì?” – Celes lấy những thứ bên trong bỏ vào giỏ rồi để chiếc rương lại. Cô cần tìm Laguna đã.

    ------------------------------------------------------------------------------------------------
    (Còn tiếp - chương 34)

    [/spoil]
     
    Chỉnh sửa cuối: 26/12/11
  20. Leon Kenshin

    Leon Kenshin Leon S. Kennedy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    6/3/04
    Bài viết:
    13,583
    Nơi ở:
    Bangkok, Thailand
    CHƯƠNG 33

    * Eyes on Me *
    * Chuyển giao *


    [spoil]

    Ông về nhà được nhiều ngày, tâm trạng ông vẫn không khá lên được. Cô bé con tìm cách hỏi chuyện ông thì bị ông gạc qua một bên. Ông chỉ muốn yên tĩnh, nghe những bài hát của Julia, nghĩ về những phút giây bên nàng. Con người ông lúc này chỉ còn là cái xác không hồn, một cái vỏ rỗng toét, không mục đích sống, không muốn tồn tại.
    Từ đó trở đi, khoàng cách giữa ông và cô bé con cứ xa dần. Hai người sống cùng một nhà, ăn cùng một bàn, nhưng, hàng ngày chỉ nói dăm ba câu theo kiểu thăm hỏi đơn thuần và cứ thế mỗi người sống trong một góc riêng của mình.

    Khi cô bé con đủ nhận thức thì cô hiểu rằng giữa cô và người cha đã có một hố sâu khó thể lấp đầy và cả hai như đường thẳng song song, cứ chạy mãi và chẳng giao nhau tại bất kỳ điểm nào. Cô bé con nay trở thành một thiếu nữ mới lớn, có những cảm xúc cũng như suy nghĩ khác với ngày xưa. Cô không chấp nhận được việc người cha luôn mang một tâm trạng u uất để sống, trong nỗi nhớ nhung không nguôi về người vợ đã mất. Cô từng cãi nhau với ông rằng đâu phải chỉ riêng ông buồn đau như vậy? Đâu phải chỉ mình ông mất đi người vợ, mà còn có cô nữa. Chính mắt cô thấy mẹ sùi bọt mép và chết trong phòng tắm, cũng chính cô thấy người ta đem bỏ mẹ vào hòm và đem chôn đi. Nỗi đau mà ông chịu cũng là nỗi đau mà cô phải chịu. Thế nhưng ông có quan tâm đến cô không? Ông có hiểu được cảm giác mà cô phải trải qua, khi mới 5 tuổi đầu không?

    -Bố không xứng đáng làm cha!

    Cô nói với ông như thế và chạy lên phòng, rồi bật khóc. Cô không hiểu nổi suy nghĩ của ông ấy, hà tất gì cứ ôm lấy quá khứ, ông có thể tạm gác quá khứ và hướng tới tương lai cơ mà. Con người chỉ có một cuộc đời mà thôi, sống ra sao do bản thân mình cả. Cô chỉ thấy ông đang “vịn” vào cái chết của vợ, của mẹ cô để chui rút trong một “vỏ bọc”, để trốn tránh thực tại rằng cuộc đời này còn rất nhiều điều đáng để sống, hơn là cứ ôm lấy một hình bóng cũ.

    Mấy ngày sau, trong lúc bố cô ra ngoài, cô lẻn vào nhà kho cũ, nơi ông luôn cấm cô không được vào. Cô nghĩ hẳn trong đây chứa những kỷ vật của mẹ cô. Và cô đã đoán đúng, trong này là những đồ dùng, những bản thu nháp, những sách báo ảnh… có liên quan đến mẹ cô – Julia. Gọi là nhà kho nhưng bên trong cực kỳ tươm tất và sạch sẽ, hẳn là bố cô luôn vào đây quét dọn, nhìn cách sắp xếp các món đồ trong này thì cũng rõ. Có lẽ điểm tựa tinh thần duy nhất của ông hiện tại là nhà kho này.

    Cô cố gắng xem các kỷ vật cũng như thận trọng không làm lệch vị trí, nếu bố cô mà biết thì ắt hẳn hai bố con sẽ cãi nhau um sùm lên nữa. Thế giới này là thế giới của riêng ông, và cô chỉ là một người ngoài không hơn không kém…

    ***​

    -Trong nhà kho đó, em phát hiện nền gạch trong đây nhô lên một đoạn nhỏ, rất khó thấy, nhưng chẳng hiểu sao lúc đó, em thấy rất rõ. Em tò mò cúi xuống và kéo nhẹ nền lên thì thấy bên trong đó là một tờ giấy cũ, đi kèm theo nó là lời một bài hát gọi là “Eyes on Me”! – Rinoa ngừng tại đây một lúc rồi quay sang tôi, tôi vẫn chăm chú lắng nghe những gì cô kể, xong cô đọc lại toàn bộ lời của “Eyes on Me” cho tôi nghe:

    Whenever sang my songs
    On the stage, on my own
    Whenever said my words
    Wishing they would be heard
    I saw you smiling at me
    Was it real or just my fantasy
    You'd always be there in the corner
    Of this tiny little bar

    My last night here for you
    Same old songs, just once more
    My last night here with you?
    Maybe yes, maybe no
    I kind of liked it your way
    How you shyly placed your eyes on me
    Did you ever know?
    That I had mine on you

    Darling, so there you are
    With that look on your face
    As if you're never hurt
    As if you're never down
    Shall I be the one for you
    Who pinches you softly but sure
    If a frown is shown then
    I will know that you are no dreamer

    So let me come to you
    Close as I wanna be
    Close enough for me
    To feel your heart beating fast
    And stay there as I whisper
    How I loved your peaceful eyes on me
    Did you ever know
    That I had mine on you?

    Darling, so share with me
    Your love if you have enough
    Your tears if you're holding back
    Or pain if that's what it is
    How can I let you know
    I'm more than the dress and the voice
    Just reach me out, then
    You will know that you are not dreaming

    Darling, so there you are
    With that look on your face
    As if you're never hurt
    As if you're never down
    Shall I be the one for you
    Who pinches you softly but sure
    If a frown is shown then
    I will know that you are no dreamer


    -Câu chuyện tình về một cô gái và một chàng trai tại quán bar, ánh mắt của chàng trai đó làm cô gái mãi không quên. Em nghĩ lời bài hát này xuất phát từ chuyện tình của mẹ em. Và nhân vật nam trong bài hát này, em nghĩ, không phải là bố!

    -Sao em lại nghĩ như vậy?

    -Nếu là bố em thì mẹ đã không giấu bản phổ và lời bài hát này trong nền gạch. Lời nhạc này em nghĩ mẹ viết về người mà mẹ yêu thực sự, yêu hơn bất cứ ai trên đời này, kể cả bố em và em. Có lẽ cũng vì người này mà mẹ đã tự tử. Như em đã nói với anh, em còn tìm được một bản nhạc phổ cũ, cùng một bản nháp giải mã các hợp âm trong đó. Và em nghĩ lời bài hát được viết trên nền bản phổ này.

    Tôi suy tư một chút, tôi vẫn chưa thấy có gì gọi là kỳ lạ trong này. Thực ra hiện giờ, thứ tôi muốn nghe là chuyện Rinoa nói cái chết của nàng là một “bước đệm”, và tôi là người kết thúc. Tất cả mọi chuyện là thế nào chứ?

    -Em hiểu anh đang nghĩ gì, anh rất nóng lòng muốn biết về cái chết của em và cho rằng những chuyện mà em đang kể là dư thừa? Nhưng mọi chuyện đều có liên quan cả, em đã mang bản phổ này cùng lời giải mã hòa tấu thử thì vô tình giai điệu phát ra đã đánh thức con quỷ trong em! Phải, một con quỷ, gọi là Paragon.

    -Có phải là con quỷ đầu sừng dê không?

    -Em nghĩ anh đã biết về sự tồn tại của nó. Paragon đã ký sinh trong em ngay từ khi em chào đời, phải nói là nó đã chuyển giao từ mẹ em sang em. Giai điệu từ bản phổ cũ đã “đánh thức” Paragon trở lại.

    Kể đến đây thì nàng ngừng một chút rồi bảo tôi:

    -Đợi em một chút nhé, em xuống dưới bỏ thêm trà vào.

    Rinoa cầm bình nước xuống bếp, tôi thì thẫn thờ một chút khi nghe đến đây. Làm thế nào Rinoa nghĩ rằng tôi biết đến sự tồn tại của đầu sừng dê? Trước đó trong giấc mơ, tôi đã gặp ác mộng về hòn đảo quái dị cùng những con quỷ đầu sừng dê lôi kéo tôi… Và Paragon chính là con quỷ được sinh ra từ giai điệu chết chóc của Gaia và Madeen nhằm trừng phạt con người. Theo lời Aerith thì hai vị thần này đã phong ấn con quỷ này tại một nơi nào đó, tại sao nó lại thoát ra được và ký sinh vào người Rinoa? À không, trước đó nó đã ký sinh vào Julia…

    -Chúng ta tiếp tục được chứ? – Rinoa bưng bình nước lên rồi rót trà vào tách nàng, mùi hương hoa cúc vàng tỏa thơm ngào ngạt. – Em vẫn không rõ vì sao Paragon lại có thể tồn tại trong mẹ em, nhưng bằng cách nào đó, nó đã chuyển giao sang em khi em ra đời, và em trở thành vật chủ ký sinh của nó. Như em từng nói, cơ thể của em rất yếu so với những gì nó mong đợi, vì vậy nó muốn tìm một vật chủ mới. Tuy vậy, quyền chuyển vật chủ vẫn thuộc về em!

    Cô uống một ngụm trà rồi tiếp tục kể:

    -Paragon là gì em cũng không rõ, tuy nhiên những giấc mơ về các con quỷ, về thế giới của quỷ làm em rất sợ. Em nghĩ Paragon đang có âm mưu gì đó, có lẽ là muốn cả thế giới này tràn ngập quỷ dữ!

    Tôi hơi rợn người một chút, Aerith cũng từng nói, nếu hai vị thần không phong ấn Paragon thì có lẽ quỷ dữ sẽ tràn lên mặt đất này.

    -Vậy còn anh? Vì sao anh lại là người “kết thúc”, lẽ nào…

    -Phải, thực ra khi em đến thị trấn Storm này, khi em quen được anh, và đến khi em gặp người đàn ông đó, thì em đã nghĩ tất cả đều được sắp đặt. Dòng thời gian vẫn chuyển động và những gì đã được định trước thì nay sẽ phải đi theo quỹ đạo của nó. Em, anh và người đàn ông đó, tất cả chúng ta đều có liên quan với nhau.

    -Người đàn ông đó, là ai?

    -Là người mà mẹ em rất mực yêu, và cũng là người mà mẹ đã viết nên lời nhạc Eyes on Me, Laguna Loire, đồng thời cũng là người hạ sát em theo như kế hoạch đã định, nhằm chuyển giao Paragon sang một vật chủ mới…

    Tôi cắt ngang lời của nàng, tôi nghĩ tôi đã dần hiểu được mọi chuyện.

    -Là anh? Vật chủ mới là anh? Và Paragon hiện đang ở trong cơ thể anh?

    -Đúng là như vậy. Quá trình chuyển giao cần một người ra đi nhằm chuyển đổi vật chủ, cũng như cần một người thực hiện nghi thức chuyển giao, và cũng cần một người để chuyển giao. Em xin lỗi, nhưng, chỉ có anh mới có thể kết thúc mọi chuyện.

    -Vì sao phải là anh, mà không phải là một người nào khác cơ chứ?

    Rinoa im lặng một hồi lâu, cô lại bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nơi thác vĩnh hằng vẫn chảy và những đóa hoa cúc vàng xoay chuyển theo gió.

    -Anh còn nhớ tên mình là gì không?

    -Không, từ khi anh tỉnh lại, anh đã không còn nhớ tên mình là gì nữa rồi!

    -Vậy tên anh hiện giờ là gì?

    -Một cô gái chăm sóc anh và gọi anh là Squall. Nhưng, chuyện này thì có liên quan gì tới việc mà anh hỏi chứ?

    -Khi mọi chuyện kết thúc, có lẽ anh sẽ tìm được tên mình là gì! Em tin là như vậy, anh Squall à.

    -Đến em cũng không nhớ tên anh là gì sao?

    -Một dòng ký ức đã bị chặn lại, em nghĩ là do sự chiếm hữu của Paragon trong cơ thể anh quá mạnh, và dòng ký ức này có liên quan đến tên của anh! Em cũng không rõ việc này có mục đích gì, song ắt hẳn tên của anh là mấu chốt của cái gì đó có liên quan tới Paragon…

    ------------------------------------------------------------------------------------------------
    (Còn tiếp - chương 35)

    [/spoil]
     

Chia sẻ trang này