Bạn viết hay quá rất hấp dẫn, có tiềm năng đó Í nhưng mình mới đọc, cho mình hỏi một tí được ko? Theo lý thuyết thì Rose là chị họ của Albus đúng không? Hay là mình nhầm
chà ... với đẳng cấp ấy thì Alessa mà gia nhập phe "Chúa" thì đúng là 1 mối nguy hiểm lớn đây ... (mà nghe Phanthieugia nói vụ Alessa phản bội Al thì có vẻ không hợp lý lắm ... từ đầu con Alessa đã nói là chỉ giúp Al nâng cao tốc độ thôi, chứ nó có khẳng định mình đứng về phe nào đâu nhỉ ... mà nếu thực sự Alessa về phe "Chúa" thì mình lại cảm thấy khá tội nghiệp cho Alessa ... giống như cái cảm giác khi nghe Thằng Mug chống lại phe Ẻagon trong truyện Ẻagon í :(
Sango tinh đấy, tớ đánh lạc hướng độc giả một chút thôi mà Chỗ này tớ không hiểu lắm, tại sao Alessa về phe Chúa thì bạn lại cảm thấy tội nghiệp cho Alessa?
Cho con bé Alessa về phe Chúa đê để sau này Albus còn cơ hội để đấu với nó xem ai mới thực sự là Lucky Luke
Chương 47: Nỗi thất vọng lớn của Lucy Sáng hôm sau, sau khi dùng xong bữa điểm tâm. Tôi rời khỏi Đại Sảnh Đường. Lily hỏi: - Sao thế, anh hai? Hôm qua đội mình thắng mà sao trông anh có vẻ…không vui lắm. Tôi phải cố gắng rặn ra một nụ cười: - Đâu có! Anh vui lắm mà! Giấc mơ tối qua vẫn còn làm tôi hơi ám ảnh. Năng lực của tôi có vẻ ngày càng mạnh hơn. Tôi có thể thấy được quá khứ của người khác. Mặc dù tôi chẳng làm cách nào có thể điều khiển được năng lực này. Đây là một năng lực rất hay. Nhưng lần này tôi chẳng thấy nó hay chút nào. Quá khứ của Alessa là một trong những cái mà tôi không muốn xem chút nào hết. Và không biết Alessa có bị Rahaan dụ dỗ không? Tôi rất lo rằng Alessa vì khao khát muốn em gái mình sống lại thì có thể sẽ mất tỉnh táo và có những quyết định sai lầm. Bỗng nhiên tôi thấy Alessa đang đứng nhìn tôi một cách thất thần. Không hiểu cô ấy quan sát tôi bao lâu rồi. Alessa nói bằng giọng run run: - Đó….đó là năng lực gì vậy? Thật sự…bạn đã thấy hết chuyện đó…rồi ư? Một giây sau, tôi hiểu ra Alessa đang nói đến cái gì. Tôi ấp úng: - À….mình cũng không rõ đó là năng lực gì…nhưng mình thật sự không cố ý xem quá khứ của bạn đâu! Alessa nói bằng giọng buồn bã rồi quay lưng lại: - Xin lỗi, mình không muốn ai biết về chuyện đó hết. Tôi kêu lên: - Khoan đã, Alessa! Nhưng cô ấy đã bỏ đi rất nhanh. Nirvana, Rose và Bella xuất hiện ngay lúc đó. Bella hỏi: - Có chuyện gì vậy, Albus! Tôi nói: - À….trông giấc mơ hôm qua, mình đã thấy quá khứ của Alessa! Rose ngạc nhiên: - Vậy hả? - Alessa không muốn ai khác biết về chuyện đó. Cho nên hãy miễn cho mình việc phải kể chuyện đó ra nhé. Đó là một quá khứ tồi tệ đối với Alessa. Không hiểu sao tôi không kể cho họ về cuộc thỏa thuận giữa Alessa và Rahaan. Có lẽ vì tôi thấy thương hại cho Alessa. * * * Dường như Alessa dạo này đang giữ khoảng cách với tôi. Cô ấy hay tránh mặt tôi. Không lẽ Alessa ghét tôi ư? Một lần, tôi bắt gặp Alessa ở hành lang. Lần này tôi chặn cô ấy lại và hỏi: - Alessa! Có phải bạn giận mình không? Vì mình đã thấy….. - Không phải mình giận bạn đâu……. - Thế thì tại sao? - Nói chung là bạn đừng nên tiếp tục chơi với mình nữa! Bạn đừng nên quá tin tưởng ở mình như vậy. Alessa quay lưng bỏ đi. Tôi nói theo: - Có phải là vì Rahaan không? Cô ấy dừng lại. Alessa không quay đầu lại nên tôi không thấy được vẻ mặt của cô ấy ra sao. Alessa nói: - Ồ….ra là bạn cũng thấy được cả chuyện đó. Bạn thật đặc biệt…. - Rahaan đang cố dụ dỗ bạn đấy! Đừng nghe lời nó! Nhưng Alessa không trả lời. Cô ấy bỏ đi. Lucy hỏi tôi: - Có chuyện gì mà liên quan đến Rahaan vậy, Albus? Thế là tôi đành phải kể mọi chuyện cho Lucy. Cô ấy bực bội hết sức: - Tại sao cậu không kể cho những người khác. Nếu Alessa theo phe Rahaan thì sao? Cậu không nên tìm gặp cô ta nữa. Tôi nói dứt khoát: - Tôi tin rằng Alessa sẽ không làm thế đâu! Lucy thở dài: - Tôi thấy cậu tin người quá đấy! * * * Hôm nay chúng tôi bắt đầu học môn Độn Thổ. Người dạy môn này là cô Hermonie. Cô ấy tự giới thiệu: - Xin chào! Tôi là Hermonie Granger! Là người sẽ dạy các trò môn Độn Thổ. Chắc các trò cũng biết là không thể Độn Thổ ở trong Hogwart. Nhưng cô hiệu trưởng đã bỏ nó đi. Tất nhiên là chỉ trong Đại Sảnh Đường này thôi. Và đừng có cố thử Độn Thổ qua các bức tường của Đại Sảnh Đường nhé, nếu không muốn phải chịu hậu quả đáng tiếc. Cô ấy nhìn về phía tôi rồi nói tiếp: - Mỗi người hãy tự kiếm lấy một khoảng trống trước mặt mình để luyện tập. Chúng tôi bây giờ đang chen lấn xô đẩy nhau, ai cũng cố tìm cho mình một chỗ trống thích hợp. Cuối cùng tôi cũng kiếm được một chỗ. Khi tất cả học sinh các Nhà đều đã kiếm được một chỗ cho mình. Giáo sư Hermonie nói tiếp: - Được rồi! Bây giờ chú ý nghe kỹ đây! Đầu tiên phải thật tập trung vào đích đến của mình. Sau đó trong ý thức của các con phải tràn ngập ý muốn làm được điều đó. Nào! Chuẩn bị xong chưa? Nghe tôi đếm đây! Một….hai…ba! Tôi bị mất thăng bằng và ngã xuống đau điếng. Độn Thổ thật sự khó hơn tôi tưởng. Và xung quanh các học sinh khác cũng vậy. Cô Hermonie vẫn bình tĩnh nói: - Được rồi! Không sao hết! Lần đầu tôi cũng bị hệt như các trò thôi! Nào! Cố gắng lên! Chuẩn bị tiếp nào! Một….hai….ba! Lần hai cũng chẳng mấy khả qua. Và có một tai nạn đã xảy ra. Summerby ở Nhà Hufflepuff kêu lên hoảng hốt. Chân của Summerby cách chỗ cậu ta đứng khoảng năm feet. Cô Hermonie dùng phép để gắn cái chân của Summerby lại. Nhưng cậu ta vẫn sợ đến nỗi tái xanh cả mặt mày. Giáo sư Hermonie nói một cách thản nhiên: - Trường hợp này xảy ra khi ta thiếu tập trung! Quan trọng nhất là phải có sự tập trung thật tốt! Các con hiểu chứ? Tôi đang tưởng tượng xem hồi mới học môn nay, cô ấy có được bình tĩnh như vậy không. Hay là cũng bị như Summerby. Nhưng cô Hermonie được đảm nhận dạy môn Độn Thổ thì hẳn là ngày xưa cô ấy cũng giỏi môn này lắm. Đến cuối buổi học, người duy nhất làm được trong lớp là Alessa. Cô Hermonie cười tươi với cô ấy: - Giỏi quá, rất hiếm người chỉ mới buổi học đầu tiên mà đã làm được như vậy đấy! Mười điểm cho Nhà Slytherin! Alessa nở một nụ cười gượng gạo. Bella buồn bã nói: - Alessa dường như đã trở lại như ngày xưa. Trầm tính và ít nói. Không biết chuyện gì đã xảy ra cho cô ấy? Dạo này trong phòng sinh hoạt chung Nhà Slytherin, cô ấy lúc nào cũng chỉ ngồi thui thủi một mình. Tôi hỏi: - Sao bạn không thử bắt chuyện với Alessa đi? - Mình đã thử! Nhưng cô ấy không trả lời! Tôi nghĩ có lẽ Alessa bây giờ đang đấu tranh nội tâm dữ dội. Cô ấy muốn em gái mình hồi sinh nhưng lại không muốn gia nhập Hắc Ám. Lucy hỏi tôi: - Nếu thực sự Alessa chống lại chúng ta thì cậu sẽ làm gì? Tôi nói dứt khoát: - Tôi đã bảo là tôi tin tưởng…… - Nhưng cậu phải nghĩ đến tình huống xấu nhất chứ? - …………. - Cậu trả lời đi, Albus? - Có cần thiết không? - Cần chứ! Tôi không muốn thấy cậu bị cô ta giết chết đâu! - Có lẽ tôi sẽ….tìm mọi cách để Alessa tỉnh ngộ…. - Nếu không được thì sao? Cậu sẵn sàng ra tay với cô ta chứ? - Cái này….. - Cậu không nên do dự, Albus! - Tất nhiên là tôi sẽ không do dự…… - Nhưng cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi! Nếu cô ta thực sự muốn giết cậu thì cậu sẽ ra tay với cô ta chứ? Ý tôi là chiến đấu hết mình ấy! Cậu không thể nương tay với kẻ định giết mình đúng không nào? - Nhưng…Alessa rất mạnh….tôi không nghĩ mình có thể thắng được cô ấy…. - Hừm! Alessa có thể rút đũa phép rất nhanh nhưng cô ta không giỏi Giả Kim Bí Thuật! - Ừ, cô nói đúng, Lucy! - Lần thứ hai tôi muốn nói là cậu chưa trả lời thẳng vào câu hỏi của tôi? Cậu sẽ chiến đấu hết sức mình chứ? - Tất nhiên rồi…… - Cậu sẽ đánh bại Alessa chứ? - Tôi biết Alessa là bạn tôi. Và cô ấy đã dạy tôi Kỹ Thuật Rút Đũa Phép Tốc Độ Cao. Nhưng nếu Alessa thực sự về phe Hắc Ám thì tôi sẽ ngăn cản cô ấy tới cùng! - Đến lúc đó hãy làm được như cậu nói đấy nhé! - …………… * * * Trong giấc mơ tối hôm nay, tôi thấy Lucy và Joshua đang nói chuyện với nhau ở trong lớp học nào đó. Lucy hỏi một cách lo lắng: - Nghệ Thuật Hắc Ám là một thứ đáng kinh tởm! Tại sao bạn lại thích thú với nó quá vậy? Joshua ngồi tựa lưng vào ghế và trả lời một cách thoải mái: - Mình thấy Nghệ Thuật Hắc Ám rất hay và rất mạnh! Có thể bạn kỳ thị nó! Nhưng không có nghĩa là nó là thứ không đáng để yêu thích! Lucy cau có nói: - Mình không muốn bạn như vậy! Bạn dường như đang bị nó làm cho mê muội! Joshua vẫn bình tĩnh nói: - Bạn lo cho mình hả, Lucy? - Tất nhiên! - Đừng lo! Với nó mình đang ngày càng mạnh lên! Giờ đây mình đã ở đẳng cấp Vĩ Nhân! - Nếu bạn muốn mạnh lên thì đâu nhất thiết phải là Nghệ Thuật Hắc Ám chứ? - Nó giúp ta mạnh lên rất nhanh! Bạn cũng nên tìm hiểu về nó đi! - Không bao giờ! - Sao bạn có vẻ gay gắt vậy, Lucy? Ngừng một lúc, Lucy buồn bã hỏi: - Bạn là ai vậy? Joshua ngạc nhiên hỏi lại: - Cái gì cơ? Sao bạn lại hỏi thế? - Người đang ngồi trước mặt mình không phải Joshua ngày trước! Cậu ấy đâu rồi? - Cậu nói cái gì thế? Mình vẫn là mình mà! - Không! Joshua trước đây là một người tốt bụng. Giờ đây cậu ấy đã bị Nghệ Thuật Hắc Ám khiến cho trở nên tà ác rồi! Lucy đứng dậy và bỏ đi rất nhanh. Joshua cũng đứng dậy và kêu lên: - Khoan đã, Lucy! Lúc này một số học sinh khác trong phòng học đang nhìn Joshua chằm chằm. Cậu ta cáu kỉnh ngồi phịch xuống và lẩm bẩm: - Cô ta làm sao thế nhỉ?
Chương 48: Albus đấu với Alessa Sáng hôm sau, tôi không biết có nên kể chuyện này cho Lucy không. Thứ nhất, Lucy không nhớ gì cả. Có kể cũng vô ích. Thứ hai, có lẽ đó là một trong những ký ức tồi tệ nhất của Lucy. Tôi không muốn Lucy phải buồn. Nhớ lại vẻ mặt buồn bã của Lucy lúc đó, tôi thật sự càng không muốn kể chuyện này ra. Có vẻ Joshua đã đam mê Nghệ Thuật Hắc Ám đến nỗi làm tan vỡ tình bạn giữa cậu ta và Lucy. Lúc này tôi cũng thấy tức giận thay cho Lucy. Cậu ta thật điên rồ! Cậu ta không trân trọng tình bạn đó. Có lẽ Lucy đã phải buồn lắm. Mà có khi Lucy có cảm tình với cậu ta cũng nên. Seiya cũng chỉ vì đam mê Nghệ Thuật Hắc Ám mà đánh mất bản thân mình. Nhiều lúc tôi nghĩ thứ đáng sợ nhất trên đời này chính là Nghệ Thuật Hắc Ám. Nó rất cám dỗ. Tui đã từng đọc cuốn sách nói về Chúa Tể Hắc Ám Voldemort. Voldemort đã dấn sâu vào Nghệ Thuật Hắc Ám đến nỗi không ra người ngợm nữa. Trong khi vừa đi vừa suy nghĩ ở Tiền Sảnh, tôi bắt gặp Alessa. Tôi không biết Alessa có đọc được suy nghĩ vừa rồi của tôi không. Bỗng nhiên tôi bị đánh ngã ra sau bằng thần chú impedimenta. Lucy hoảng hốt kêu lên. Tôi vội vàng đứng dậy và hỏi: - Bạn làm gì vậy, Alessa? Alessa lạnh lùng nói: - Hãy chuẩn bị đi, Albus! Bây giờ chúng ta sẽ đấu một trận một mất một còn với nhau! Điều tôi lo lắng đã xảy đến. Nhưng không lẽ nó lại đến nhanh vậy ư? Tôi thốt lên: - Không lẽ….bạn đã đồng ý? - Đúng vậy! Nếu bạn nương tay với mình thì coi chừng sẽ phải hối hận đó! Tôi chưa kịp nói gì thì Alessa tấn công tôi bằng Bùa Choáng. Tôi tránh kịp và hô: - Expelliarmus! Nhưng Bùa Khiên của Alessa đã chặn đòn của tôi. Tôi phải tập trung để tránh đòn thì mới đối phó được với kỹ thuật rút đũa phép lợi hại của Alessa. Vậy là trận đấu mà tôi không mong đợi nhất đã đến. Tôi cũng dùng Bùa Khiên để đỡ Bùa Choáng của Alessa. Và tôi hô to: - Watera! Bùa Khiên của Alessa không đỡ được đòn này của tôi. Câu thần chú này do anh Banka dạy thật hữu ích. Alessa bị ngã văng vào tường. Tôi lo lắng hỏi: - Bạn có sao không? Alessa đứng dậy nói một cách giận dữ: - Tốt nhất là cậu đừng có tỏ ra thương hại đối thủ như thế! Vừa dứt câu, một tia sáng nhá lên. Vì bất ngờ nên tôi không né kịp. Vai trái của tôi như thể bị chém bằng dao. Tôi hỏi: - Đây là thần chú gì vậy? Không lẽ nó là Nghệ Thuật Hắc Ám? Alessa bình thản nói: - Đúng vậy! Đây là lời nguyền Cắt Sâu Mãi Mãi! Vai tôi đang chảy máu một cách đau đớn. Không lẽ cô ấy thật sự muốn giết tôi ư? Đúng lúc đó, các học sinh và giáo sư xuất hiện. Có lẽ sự ồn ào này đã khiến họ kéo đến đây. Cô hiệu trưởng kêu lên: - Chuyện gì thế này? Albus! Trò bị sao vậy? Đúng lúc đó, thằng nhóc Rahaan xuất hiện và nói: - Có vẻ trận đấu này sẽ bị làm phiền đây! Cứ để ta lo! Bỗng nhiên tôi bị nhấc bổng lên không trung và tiếng gió rít lên. Đây chính là thuật Teleport mà Yfu vẫn hay dùng. Khi chạm đất, lúc này tôi và Alessa đang ở trong Đại Sảnh Đường. Và Rahaan cũng ở đây. Nó nói: - Bọn chúng hiện giờ cũng đang bận chiến đấu nên sẽ không ai làm phiền cô đâu! Alessa! Hãy giết nó đi! Một tia sáng nhá lên. Tôi né được thần chú này thì lại bị trúng Bùa Choáng của Alessa. Cô ấy quá nhanh. Mặc dù đã choáng váng nhưng tôi vẫn cố sức đứng dậy. Và tôi chợt nhận ra Lucy đã bị Rahaan tóm gọn trong lòng bàn tay. Tôi hét lên: - Thả Lucy ra ngay! Rahaan cười: - Ngay cả bản thân mày còn chưa lo được nữa là còn lo cho người khác! Tôi nói với Alessa: - Bạn thật sự nghĩ rằng làm như thế này ổn sao, Alessa? Bạn thật sự khao khát muốn em gái sống lại đến nỗi có thể bất chấp mọi thứ ư? Cảm xúc trên mặt Alessa lúc này rất khó hiểu. Cô ấy nói: - Đúng vậy! Tôi hô: - Wate…. Nhưng tôi bị đánh bật vào tường trước khi kịp đọc hết câu thần chú. Tôi vừa đứng dậy thì thấy đau đầu dữ dội. Alessa đang sử dụng lời nguyền Tra Tấn. Tôi nghe thấy tiếng Lucy khóc lóc: - Đừng làm thế, Alessa! Đừng làm đau cậu ấy! Cơn đau đầu của tôi chợt tan biến. Tôi mất thăng bằng ngã xuống đất. Rahaan gào to: - Cô làm cái gì vậy, Alessa? Giết nó đi! Đừng chần chừ nữa! Alessa lúc này có vẻ đang do dự. Tôi chớp lấy cơ hội này và hô: - Stupefy! Nhưng thần chú của tôi bị Alessa đẩy bật ra một cách dễ dàng. Rahaan cười một cách đắc thắng: - Mày yếu quá, Albus! Lần này mày chết chắc rồi! Tôi nghĩ đã đến lúc phải dùng Giả Kim Bí Thuật. Alessa lại tấn công tôi bằng lời nguyền Cắt Sâu Mãi Mãi. Tôi tập trung nghĩ đến một bức tường băng. Và một bức tường bằng băng xuất hiện chặn đòn của Alessa lại. Bỗng nhiên một tiếng nổ vang lên và Alessa biến mất. Đó là thuật Độn Thổ. Và tôi lập tức bị trúng bùa Trói Thân. Alessa đã Độn Thổ xuất hiện ngay phía sau tôi. Chết tiệt! Đúng là có thể Độn Thổ được trong phạm vi Đại Sảnh Đường. Bây giờ tôi đã bị trói chặt. Vậy là hết rồi! Tôi sẽ bị giết thôi..... Rahaan gào lên đắc thắng: - Giết nó đi, Alessa! Mau lên! Cô sẽ được tuyên dương vì chiến công này đấy! Tôi thấy một sự do dự rõ ràng trên khuôn mặt Alessa. Cô ấy chĩa đũa phép vào tôi được vài giây rồi. Nhưng không có một câu thần chú nào xuất hiện cả. Rahaan lên tiếng: - Được rồi! Có lẽ cái này sẽ khích lệ cô! Nó búng tay một cái. Trong không trung, một cô bé khoảng chừng tám tuổi xuất hiện. Đó chính là em gái của Alessa. Thật sự cô bé đó đã sống lại ư? Cô bé đó ngơ ngác: - Chị Alessa! Em đang ở đâu vậy? Trông mặt Alessa lúc này xúc động một cách rõ rệt. Rahaan nói to: - Cô muốn đoàn tụ với em gái mình thì mau lên nào! Lucy cố vùng vẫy trong tay Rahaan. Cô em gái của Alessa thì không hiểu chuyện gì đang diễn ra xung quanh mình. Tôi buồn bã nói: - Nếu bạn cho rằng việc mình đang làm là đúng thì….hãy ra tay đi, Alessa! Lucy hét to: - KHÔNG! Rahaan phá ra cười một cách điên cuồng. Sau một hồi đấu tranh nội tâm dữ dội, Alessa hô: - Avadar kedarva!
Ợ...thằng Albus đã thua...không như suy nghĩ của mình Bạn Alessa hóa God-Mode nhỉ, bùa quái gì cũng biết
Đại Sảnh Đường là nơi dạy học sinh Độn Thổ cho nên Alessa đã tận dụng điều đó Albus cũng biết lời nguyền tra tấn Crucio, chỉ có điều với tính cách của Albus thì cậu ấy sẽ không dùng nó
Chương 49: Hình dạng thật sự của Rahaan Patterson Nhưng thần chú chết người đó chỉ xượt qua tai tôi. Tôi ngẩng đầu lên nhìn Alessa. Cô ấy đang rơi nước mắt. Rahaan tức giận hét to: - ALESSA! GIẾT NÓ NGAY LẬP TỨC! NẾU KHÔNG TA SẼ LÀM CHO EM GÁI CÔ BIẾN MẤT NGAY ĐẤY! Alessa nói bằng giọng run run: - Tôi không thể….làm được….. Thằng nhóc Rahaan lập tức búng tay lần nữa. Tôi thấy em gái của Alessa đang dần tan biến như sương khói vậy. Alessa gào lên một tiếng rồi chạy tới chỗ cô bé. Cô bé đó khóc to: - KHÔNG! CHỊ ƠI! CỨU EM VỚI! Nhưng quá trễ. Alessa chưa kịp chạm vào thì cô bé ấy đã biến mất. Rahaan giận dữ nói: - Đồ ngu! Tao đã cho mày một cơ hội! Vậy mà mày không chớp lấy! Alessa ngồi phịch xuống đất và khóc nức nở: - Xin lỗi em….chị không thể cứu được em…..cậu ấy làm bạn chị…..hãy tha thứ cho chị…… Rahaan càng tàn nhẫn hơn: - NÓ SẼ KHÔNG THA THỨ CHO MÀY ĐÂU! MÀY ĐẶT TÍNH MẠNG THẰNG KIA LÊN TRÊN EM GÁI MÀY! MÀY CŨNG CHỈ LÀ ĐỒ XẤU XA! Đến lúc này tôi không thể chịu nổi nữa rồi. Tôi hét to: - RAHAAN! MÀY IM NGAY CHO TAO! Ầm! Thằng Rahaan trúng thần chú Watera của tôi và ngã văng vào tường. Thằng Rahaan đứng dậy và gầm gừ: - Mày chết rồi, Albus! Mày dám động vào tao hả? Hôm nay sẽ là ngày chết của mày đấy! Được rồi! Đích thân tao sẽ giết mày và đem Lucy về! Nó lấy ra từ không trung một quyển sách dày màu đỏ. Đó chính là quyển sách mà nó vẫn hay đem đi hồi trước. Alessa vẫn ngồi đó. Trông như mất hồn. Rahaan mở quyển sách đó ra và lẩm nhẩm gì đó. Quyển sách đó bỗng phát sáng. Và từ trang sách có một đốm sáng bay ra rồi đáp xuống đất. Một tiếng nổ vang lên. Ở chỗ đó xuất hiện một tên quái vật to lớn trang bị giáp sắt màu đen đến tận răng. Rahaan cười lạnh lùng: - Đây là Zabura! Một trong những quái vật mạnh nhất thời cổ đại! Và bản thân ta cũng là một quái vật! Mày hãy chịu thua đi! Tôi nói dứt khoát: - Còn lâu! Thằng Rahaan rút đũa phép ra tấn công tôi bằng Bùa Choáng. Đòn này bị bật lại bởi Bùa Khiên của tôi. Nhưng Zaruba tạo ra một cơn lốc phá thủng Bùa Khiên của tôi. Nhưng tôi đã kịp nhận ra uy lực của đòn này nên đã tránh trước. Bỗng nhiên tay trái của thằng Rahaan dài ra dộng ngay một cú đấm vào mặt tôi. Tôi bị ngã văng xuống đất. Bàn tay nhỏ bé thế mà cú đấm lại rất mạnh. Đòn đó làm mũi tôi chảy máu mũi ròng ròng. Zabura lại tạo ra một cơn lốc tấn công tôi. Tôi vẫn chưa hết choáng váng bởi đòn vừa rồi. Chưa kể tôi còn bị thương ở trận chiến với Alessa nên đã không né kịp. Tôi bị ngã văng vào tường. Tôi thấy đầu mình đang chảy máu. Rahaan và Zabura quá mạnh. Chưa bao giờ tôi thấy mình bất lực như thế này. Rahaan cười to: - Vĩnh biệt Albus! Đây là đòn cuối dành cho mày đây! Nào! Zabura! Tên quái vật giáp sắt Zabura tấn công tôi bằng cơn lốc cực mạnh. Lần này là hết thật sao? UỲNH! Một tiếng nổ lớn vang lên. Nhưng tôi thấy mình không hề hấn gì cả. Chính xác thì đòn đó đã bị chệch hướng và bắn vào khoảng tường bên cạnh tôi. Rahaan gầm gừ: - Mày muốn chống lại bọn ta sao, Alessa? Alessa dường như đã lấy lại được tinh thần, cô ấy nói to: - Đúng vậy! Cậu ấy là bạn ta! Có chết thì cùng chết! Thằng Rahaan nói một cách hiểm độc: - Được! Được lắm! Tao sẽ cho bọn mày chết hết! Alessa cúi đầu xuống nói với tôi: - Xin lỗi, Albus! Mình thật quá ngu ngốc! Có lẽ mình nên chấp nhận một sự thật rằng….em ấy đã ra đi mãi mãi…… Tôi đứng dậy và mỉm cười: - Chuyện đó để sau đi! Bây giờ lo đối phó với nó đã! Có Alessa giúp sức làm tôi thấy mình như được tiếp thêm sinh lực. Rahaan và Zabura lập tức bị bắn tung vào tường. Alessa mỉm cười: - Các ngươi không thắng nổi ta đâu! Zabura đứng dậy và tấn công Alessa bằng một cơn lốc. Nhưng cô ấy Độn Thổ để tránh đòn. Rahaan bắt đầu có vẻ lo lắng. Nó nói: - Đã đến lúc ta phải hiện nguyên hình rồi! Cơ thể thằng nhóc Rahaan phát sáng. Nó bắt đầu cao lên và mọc ra đôi cánh dơi ở sau lưng. Khuôn mặt của nó nhọn hoắt và đôi mắt đỏ như máu. Đây là hình dạng thật của nó ư? Tôi thấy Alessa có vẻ lo lắng. Rahaan cười gằn: - Mày sẽ phải rút lại lời nói vừa rồi đấy! Vừa dứt lời, đôi cánh của Rahaan đột nhiên mọc dài ra đánh văng Alessa vào tường. Zabura bồi thêm một đòn cơn lốc cực mạnh. Tôi tạo ra một bức tường băng đỡ cho cô ấy. Alessa nói to: - Chạy đi, Albus! Đừng lo cho mình! Tôi vẫn đứng đó: - Mình sẽ không bỏ mặc bạn đâu! - Tất cả là lỗi tại mình! Vì vậy bạn nên bỏ mình lại đây! - Không bao giờ! ẦM ẦM! Lần này cả tôi và Alessa trúng đòn của Rahaan rồi ngã văng ra xa. Tôi và cô ấy đã bị trúng đòn nặng đến nỗi không thể đứng dậy nổi nữa rồi.........
ặc ... lần này chắc Albus với Alessa phải cầm cự cho tới khi có cứu viện rồi T,T tình hình này thì rõ ràng 2 đứa ko địch lại Rahaan với con Zabura nó summon ra ròi.Có thể cứu viện sẽ là Her chăng