đọc cái này sao thấy giống như bạn dựa vào cái HP 1 để viết nhỉ ? :) con Rose thấy vừa giống mẹ Her mà vừa giống ông bác Percy của nhó :P (nhứt là chỗ "Rose lúc này đang đọc cuốn sách Những bí quyết để vươn tới sự thành đạt" í ) khá kết cái chi tíêt "Thời đại mới" của phanthieugia ! cái này tự nhiên làm nhớ tới Snap :(
Rose có thể thấy là một phiên bản của Hermonie nhưng khác ở chỗ là có khát vọng cao hơn Cho tớ hỏi sao chi tiết "thời đại mới" lại làm bạn nhớ tới Snape? Tò mò quá, phải chăng vì Snape là người tốt? Ừm thực ra ở Thời Đại Cũ thì Nhà Slytherin cũng không chỉ toàn người xấu. Ví dụ như Snape và Horace Slughorn :) Thanks
Chương 4 Trong phòng thay đồ. Anh Fred lúc này nghiêm túc hơn bao giờ hết. Thật không giống anh Fred thường ngày. Chính xác hơn là anh ấy đang rất căng thẳng. Đến nỗi anh cứ dành thì giờ ra để “trấn an” mọi người bằng điệp khúc: - Bình tĩnh nào, lần này chúng ta sẽ chiến thắng thôi, lần này sẽ chiến thắng thôi…. Hình như anh ấy tự nói với chính mình thì đúng hơn. Nhưng anh ấy làm tôi đã căng thẳng còn căng thẳng hơn ấy chứ! Đội tôi gồm có hai truy thủ nữ là Alice Spinnet, Katherlyn Bell và một truy thủ nam là Ronald Vane. Hai tấn thủ nam là Albert Johnson và Michael Jordan. Vâng! Anh ấy trùng tên với siêu sao bóng rổ huyền thoại Michael Jordan ở Thế Giới Muggle. Thật buồn cười là anh ta giống ông ấy một cách kỳ lạ. Ngoại trừ là anh ấy không cao cho lắm. Anh Michael cười với Fred: - Đừng lo, đội trưởng! Năm nay chúng ta có Albus mà! Trước khi ra sân đấu, tất cả chúng tôi đồng thành hét vang để củng cố tinh thần: QUYẾT THẮNG! QUYẾT THẮNG! Bà Hooch thổi còi. Trận đấu đã bắt đầu. Mười lăm cây chổi vút lên không trung. Lúc này khán giả đang hò hét cổ vũ rất náo nhiệt. Tôi vui mừng khi Rose đang cổ vũ cho tôi. Điều đó khiến tôi quyết tâm phải thắng trận này. Bất chấp là có thể tôi còn thiếu kinh nghiệm. Nhà Slytherin cũng đang cổ vũ đội họ náo nhiệt không kém, trừ Bella. Cô ấy có vẻ cổ vũ không nhiệt tình lắm. Người bình luận trận đấu này là Lulu Scamander. Một cô gái xinh đẹp học cùng năm với tôi bên Nhà Ravenclaw. Mẹ của cô ấy là Luna Lovegood. Chú Ron đã từng bảo Luna là cô gái hài ước và kỳ quặc nhất mà chú ấy đã từng gặp. Và có lẽ Lulu cũng kỳ lạ không kém. Ngoài tiếng cổ vũ và tiếng bóng bay vun vút là tiếng bình luận của cô: - Lúc này Alice đang giữ bóng! Ôi không! Max Flynt của đội Slytherin đã giành được Quaffle. Anh ta đang bay về phía cột gôn của đội Griffindor! Tôi thật không hiểu sao khối thịt di động đó lại có thể nhanh như vậy…. - Lulu! Đó là lời nhắc nhở của cô Mc Gonagall. Lúc này đang đứng cạnh giám sát cô. - Dạ, em xin lỗi….TUYỆT VỜI! Thủ Quân Nhà Griffindor đã chặn được dễ dàng. Đó không ai khác là Albus. Người mà đã được anh Fred giữ bí mật cho đến gần trận đấu mới chịu công bố. Có lẽ năm nay Nhà Griffindor sẽ có sự thay đổi…Katherlin Bell lúc này đang dẫn bóng tới cột gôn Nhà Slytherin. Max Flynt lao tới chặn cô. Nhưng một trái Bludger từ đâu bay vụt tới đánh văng anh ta ra chỗ khác. Người phát trái đó không ai khác là Michael Jordan! Lúc này trước mặt Katherlin rất trống trải, có lẽ cô chỉ việc nhẹ nhàng đưa bóng vào gôn. Quả thật…..GRIFFINDOR GHI BÀN! Học trò Griffindor bùng lên hoan hô, còn Nhà Slytherin thì la ó ầm ĩ. Anh James thỉnh thoảng nháy mắt với tôi khi anh lượn qua chỗ tôi. Anh ấy có lẽ đang tìm trái Snitch. Và anh Fred cũng vậy. Và tôi thấy trên khán đài, ông Hagrid cũng đang theo dõi trận đấu. Max Flynt lại xông tới. Hắn có lẽ sẽ phải mất công vô ích nữa thôi! Nhưng tôi đã quá chủ quan. Một Tấn Thủ bên Slytherin đã nện một trái Bludger lao về phía tôi. Tất nhiên tôi không điên khi dùng tay chụp trái Bludger. Nhưng do tôi né trái Bludger nên Max đã đưa được Quaffle vào gôn. Thế là bị gỡ hòa mất rồi! Anh Fred lượn qua dặn tôi: - Cẩn thận với Max Flynt đấy, Albus! Max Flynt là học sinh năm thứ 6 và rất to cao. Nghe đồn anh ta là người có cú ném rất mạnh. Lúc này, Lulu Scamander vẫn hăng hái bình luận: - Đội Slytherin đang giữ banh. Truy Thủ Akariam Pucey đã né được trái Bludger do Michael đánh ra. Và anh ta vượt qua Tấn Thủ Albert Johnson. Ba Truy Thủ Nhà Griffindor dù đã nỗ lực nhưng vẫn không thể chặn được anh. Đúng lúc này, Max Flynt cùng lao lên phối hợp với Akariam… Lần này tôi sẽ chặn cho kỳ được. Bỗng nhiên Akariam ném trái Quaffle thẳng về phía tôi mặc dù anh ta chưa đến gần. Và tôi liếc nhìn về phía Max Flynt. Anh ta tăng tốc độ vượt qua Akariam và lao về phía trái Quaffle. Max Flynt vo nắm đấm to tưởng của hắn lại và dùng hết sức bình sinh đấm một cú thiệt mạnh. Trái Quaffle lao tới nhanh như điện xét. Lực bóng lao tới nhanh và căng đến nỗi mặc dù tôi đã chụp được nhưng vẫn bị rớt qua vòng gôn. Thế là đội tôi đã bị dẫn trước. Chưa kịp hoàn hồn thì bỗng nhiên trái Snitch bay xẹt qua mặt tôi. Và anh Fred đang đuổi theo nó. Theo sau là anh James. Lulu vẫn đang bình luận trận đấu: -…..Alice Spinnet đã chuyền bóng cho Katherlin Bell. Ôi không! Flynt đã cướp được bóng. Nhưng một trái Bludger lao tới tống ngay vào mặt anh. Lần này do là Albert Johnson. Vâng! Và anh đã phải lên cáng cứu thương! Hy vọng cha mẹ vẫn còn nhận ra anh sau chấn thương này! Dạ, em giỡn chút thôi mà cô…GRIFFINDOR GHI BÀN! Tay tôi lúc này vẫn còn tê sau khi đỡ đòn của Max Flynt. May là anh ta đã tạm nghĩ dưỡng thương chứ tôi nghĩ mình không thể đỡ được cú thứ hai. Max Flynt thật đúng là quái vật! Tôi nhìn thấy giáo sư Malfoy trên khán đài. Khuôn mặt ông ta vẫn lạnh lùng như trước nhưng hình có đã có sự lo lắng. Anh Fred và anh James vẫn thi nhau rượt bắt trái Snitch ngoan cố. Có thể nó họ đang bất phân thắng bại. Và Akariam lao tới. Tôi cố hết sức để chụp được quả này. May là đã thành công. Nhưng khán giả Griffindor bỗng nhiên bùng nổ trong tiếng hò reo. Giọng Lulu vang lên rất to: - TẦM THỦ NHÀ GRIFFINDOR LÀ FRED WEASLEY ĐÃ BẮT ĐƯỢC BANH SNITCH! NHÀ GRIFFINDOR ĐÃ CHIẾN THẮNG VỚI TỶ SỐ 170-20!! Thì ra là thế. Tôi cũng phấn khởi hoan hô. Cô Mc Gonagall dường như cũng rất vui. Sau đó tôi đi uống trà với ông Hagrid. Bây giờ tôi đã hiểu tại sao anh Fred đang cần một Thủ Quân tới vậy. Mấy năm trước luật lệ Quidditch đã thay đổi. Trận đấu Quidditch đã có giới hạn thời gian. Cho nên khi hết giờ mà chưa ai bắt được Snitch thì sẽ dựa vào tỷ số đề quyết định đội nào thắng. Sau trận đấu tôi rút ra một điều: Mình chưa quen bắt những đường bóng mạnh. Tôi quyết tâm sẽ chuẩn bị tốt hơn ở trận sau. * * * Vậy là ngày lẽ Giáng Sinh đã tới. Lúc này khắp sân trường đã bị tuyết phủ rất dày. Mặt hồ đã đóng băng. Từ trên cửa sổ có thể thấy ông Hagrid đang vất vả quét tuyết để dọn đường. Và ở gần đó, anh Peter Weasley đang đuổi bắt anh Fred. Anh Fred vừa chạy vừa cười rất sảng khoái. Chắc ảnh bị anh Fred chọi tuyết vô mặt. Lúc này đi bộ ở hành lang thì rất lạnh. Gió lạnh đến nỗi có cảm tưởng là nước mũi chảy ra thì cũng bị đóng băng. Khi thở thì phì ra khói như hút thuốc vậy. Ấm nhất là ở trong phòng sinh hoạt chung Nhà Griffindor và Đại Sảnh Đường. Tôi thích thú khi Scorpius tỏ ra ganh tị khi tôi được chơi Quidditch và bực bội vì Nhà nó đã bị Nhà tôi đánh bại. Còn Rose thì vẫn vào thư viên đọc sách mặc dù đã nghỉ lễ. Và tôi thấy anh James đang nghiên cứu những cuốn sách về Nghệ Thuật Hắc Ám. Khu vực sách ấy chỉ dành cho lớp lớn. Nirvana rủ tôi chơi bài Poker. Poker là trò chơi bài ở Thế Giới Muggle. Chỉ khác là các bộ bài Poker ở thế giới này đã được phù phép để nó tự tráo và chia bài. Cứ như đó là một người chia bài vô hình vậy. Tôi rất hay chơi với cha mẹ tôi và anh James.Tôi thường là người thắng. Dường như tôi có khiếu môn này. Và quả thực tôi đã thắng Nirvana ngon ơ. Ngày mai là tôi sẽ về nhà thăm cha mẹ. Nirvana cũng vậy. Tôi rất nhớ họ. Thời gian trôi qua thật nhanh. Chỉ trong thoáng chốc là đã hết nửa năm học. Nirvana lúc này đang ở văn phòng của giáo sư Neville. Cho nên tôi đang định tới thám hiểu khu rừng Cấm. Tôi thực sự rất tò mò là trong rừng này nó nguy hiểm thế nào. Nirvana bảo trong đó có nhiều thú dữ nguy hiểm. Nghe đồn còn có cả ma cà rồng với người sói nữa. Tôi chợt thấy hơi ớn. Thế nên tôi đã từ bỏ ý định đấy và quay lại. Bỗng nhiên tiếng sáo gỗ ở đâu đó thu hút tôi. Tiếng sáo nghe rất du dương và lãng mạn. Tiếng sao đó ở gần khu rừng Cấm. Thế là tôi đã bị tiếng sáo thu hút đến đó. Và tôi thấy rõ người đang thổi sáo là ai. Đó là Bella Monroe. Tôi thật không ngờ cô ấy thổi sao hay đến vậy. Mặc dù khung cảnh xung quanh không có gì lãng mạn hay thơ mộng cả. Nhưng tôi có cảm giác không gian xung quanh chúng tôi như đang biến đổi. Dường như cô ấy khiến mọi thứ xung quanh trở nên đẹp hơn, ấm áp hơn. Tôi cảm thấy mình như đang dung hòa trong giai điệu trữ tình và ngọt ngào này. Giai điệu ấy như đang hòa cùng cơn gió. Giai điệu đó không mãnh liệt, nồng cháy như vầng thái dương sáng rực mà nhẹ nhàng tinh tế như vầng trăng dịu dàng tỏa sáng khắp thế gian trong đêm tối. Tất nhiên lúc này không phải trời tối. Nhưng đó là cảm nhận của tôi. Không hiểu sao tim tôi như đập rộn ràng. Cô ấy bỗng ngừng thổi. Tôi như tỉnh lại. Bella nhìn thấy tôi và tỏ ra ngượng nghịu trông rất đáng yêu: - Ơ…bạn nghe thấy hết rồi hả? Chắc dở lắm…phải không? Tôi khẳng định: - Không! Bạn thổi sáo rất hay! Trước giờ mình chưa từng nghe giai điệu nào hay như thế này! Cô ấy dường như rẩt vui: - Thật hả? Hay bạn đang an ủi mình vậy? - Mình nói thật mà! Thật sự hay đến nỗi mình không thể nào diễn tả được bằng lời. Hình như có sự khác lạ trong tôi. Phải chăng tôi đã thích cô ấy? Không thể chứ! Tôi thích Rose cơ mà? Nhưng dù sao điều này cũng không được phép. Cha của cô ấy là anh của mẹ tôi. Cho nên dù thích cỡ nào tôi cũng phải chôn giấu trong lòng thôi. Đúng vậy! Tôi và Rose chỉ là bạn mà thôi…. Tối hôm đó, bữa tiệc đêm Giáng Sinh thật ngon lành: Đùi gà, thịt nướng, khoai tây chiên, xúc xích .v.v. Toàn những món mà tôi thích. Thật tuyệt! Anh Fred kéo một cây pháo phù thủy. Và nó nổ thành những tiếng giòn giã nghe rất vui tai. Các giáo sư cũng đang trò chuyện một cách vui vẻ. Ông Hagrid lúc này uống rượu đã say túy lúy. Cô Mc Gonagall cười nhiều chưa từng thấy. Bình thường thì đố mà thấy cô cười nổi một cái đấy! Giáo sư Neville có lẽ đã cố gắng một cách vô ích khi chọc cười giáo sư Draco. Ông ta cũng tỏ ra cười cợt nhưng có lẽ chỉ là xã giao thôi. Tôi và Nirvana đã tham gia vào cuộc chiến cầu tuyết của anh Peter và Fred. Anh Peter dường như đã phát mệt khi phải đuổi theo anh Fred nên ảnh cũng tấn công anh Fred bằng những quả cầu tuyết. Thực ra là do Anh Fred đã lôi bọn tôi vào cuộc chiến. Nhưng anh Peter đã rất vui vẻ. Tôi cũng ít khi thấy anh ấy cười. Anh Peter lúc nào cũng chỉ chăm chú học bài. Sau trận chiến, tôi và Nirva đã lạnh cóng và mệt bở hơi tai. Nhưng dù sao tôi thấy rất vui. Khi về nhà, tôi đã cố tình giấu chuyện xích mích với Aumus. Nhưng anh James lại kể ra. Mẹ tôi tỏ ra không vui cho lắm. Cha tôi thì bảo: - Thật sự cha nghĩ con không nên làm thế với Aumus. Dù sao cậu ta cũng là con của một người bạn của cha. Nhưng cha không nghĩ con đã làm sai. Cha vẫn luôn tin tưởng vào con. Con hãy dùng trái tim để cảm nhận. Nếu thấy đúng thì cứ làm. Cho nên không cần phải áy náy gì cả. Điều này khiến tôi được an ủi. Cha tôi rất vui khi tôi gia nhập đội Quidditch. Tôi không kể về xung đột giữa tôi với Scorpius và giáo sư Draco. Tôi không muốn ông ấy phải lo quá nhiều. Tôi muốn chứng minh với cha tôi rằng tôi đã trưởng thành và có thể tự giải quyết được chuyện của mình. Và tôi đang phân vân có nên kể với cha tôi rằng tôi đã kết bạn với một nữ sinh Nhà Slytherin không. Sau đó tôi đã quyết định rằng để việc đó trở thành một bí mật thì sẽ hay hơn. Em Lily thì cứ hỏi tôi đi học thế nào. Tôi cũng trổ vài chiêu bùa chú ra để lấy le với em gái tôi. Em ấy vỗ tay nồng nhiệt trước màn biểu diễn của tôi. Và tôi nghĩ mình đã ba hoa hơi nhiều với em ấy. Lily mặc dù khá tinh nghịch nhưng rất dễ thương. Tôi nghĩ sẽ rất vui nếu năm sau Lily vào cùng Nhà với tôi. Thỉnh thoảng khi ở một mình, giai điệu của bài thổi sao của Bella ngân nga lên trong tôi. Khiến tôi thấy rất phấn chấn.
ở Jap anh em họ đc fép yêu nhau, còn ở Eng thì sao ta hehe, cậu viết hay hơn nh` rồi đấy, nhưng vẫn còn 1 số đoạn bị ngắt khá đột ngột và cụt lủn. Cố lên !
cái lớp sau này tiến bộ quá nhỉ :-> Harry 11 tuổi zô trường chưa biết gì, lũ này 11 tuổi zô trường biết yêu rồi
Đúng òi, Harry biết yêu từ khi học năm 3 ^^ Thực ra thì Albus đã có cảm tình với Rose từ trước khi nhập trường Hogwart cơ Chính xác là lúc nào thì sau này có đoạn Flashback của Albus
mình cũng ko bik nói làm sao nhưng cảm thấy nhớ tới snap, có lẽ vì ông là 1 Slyer chăng ... và trước cái Thời đại mới ấy thì hầu hết các Slyer đều là các phù thủy xấu và hèn nhát ... nhưng snap thì khác. mình chỉ nghĩ đơn giản vậy thui :) Chà ... con của Luna, nhỏ Lulu Scamander tường thuật trận Quiz hay đấy chứ ! (thấy cái cách này hơi na ná thằng Lee) Fic hay vậy bạn có post wa mấy cái HP 4rum hem ?
Ừ, Snape đúng là thật sự rất dũng cảm, nhưng ngoài ra tớ thấy Horace Slughorn cũng khá dũng cảm đấy, ông ta dám đấu tay đôi với Voldemort Luna hồi trước đã từng là bình luận viên ƯQuidditch trong tập 6 Cô ấy mặc dù kỳ quặc nhưng rất hài ước Cho nên tớ cho Lulu trở thành một nhà bình luận viên vui nhộn Truyện này tớ chỉ post ở đây thôi, chứ không có post qua mấy chỗ khác Chương 5 Trước ngày bắt đầu học kỳ hai, tôi đã trở lại trường. Tối hôm qua tôi đã có một cơn ác mộng. Tôi đứng trước một khung cảnh đổ nát. Đống đổ nát ấy không thể nhầm được là trường Hogwart. Tôi không tin được trường học thân yêu của tôi lại có thể bị như vậy. Cái gì có thể làm được điều đó chứ? Xác người nằm ngổn ngang và những người bị thương thì đang được điều trị. Nhưng thật ngạc nhiên là một trong số những người bị thương đó chính là bố tôi. Nhưng nhìn trông trẻ hơn, chừng hai mươi mấy tuổi thôi. Và có một cô gái đang nói chuyện với ông ấy. Người này không thể nhầm được là Bella. Đó chính xác là Bella lúc trưởng thành vì cô ấy lúc này trông cũng khoảng hai mươi mấy tuổi. Tôi đã có một ý nghĩ điên rồ: không lẽ người đó chính là tôi lúc trưởng thành. Đúng vậy! Vì người đó mặc dù rất giống cha tôi nhưng lại không mang kính và không có vết sẹo hình tia chớp. Tôi đã rất bối rối. Mặc dù tôi đang đứng gần đó. Nhưng họ chẳng vẻ gì là nhìn thấy hay biết tôi có mặt ở đấy cả. Dường như không ai nhận ra sự tồn tại của tôi. Bella lúc lớn vẫn vậy, khuôn mặt khá xanh xao và đôi mắt đẹp lung linh. Thật lạ là cô ấy ăn mặc như một ninja. Tôi thì đã nhuộm tóc nâu và trông khá đẹp trai. Và một cô gái nữa xuất hiện: Đó là Rose. Cô ấy mặc bộ áo choàng màu xanh lá rất đẹp. Chuyện gì thế này? Đây là tương lai ư? Không thể thế được! Tương lai không thể đen tối và u ám thế chứ! Xung quanh tôi chỉ là một đống đổ nát và xác người, bầu trời thì âm u chết chóc, những con quạ đen bay rào rào khắp nơi. Và một đám người nữa từ xa đi tới, bao gồm những người tôi quen biết và những người lạ mặt: Đó là ông Hagrid nhưng đã bị chột mắt phải. Nirvana mặc một bộ giáp sắt trông như một kiếm sĩ. Và thật ngạc nhiên trong nhóm này có Scorpius. Nó mặc một bộ giáp màu trắng kỳ lạ ở trước ngực có hình một cái đầu lâu ghê rợn. Đúng lúc đó, tôi bị tỉnh giấc đột ngột. Phù! Thì ra chỉ là nằm mơ! Nhưng sao nó thực và sống động như thế chứ? Sau đó tôi thôi nghĩ về giấc mơ ấy. Bởi vì đội Hufflepuff đã thắng đội Ravenclaw. Đội tôi sẽ đấu với đội Huflepuff ở vòng chung kết. Nếu thắng thì đội tôi sẽ giành cúp vô địch. Vì vậy tôi rất chăm tập luyện mặc dù dạo này trời mưa liên miên. Sau buổi tập, tôi trở về lâu đài trong tình trạng ướt nhẹp vì mưa. Trong hành lang tới căn phòng sinh hoạt chung Nhà Griffindor thì tôi thấy Nirvana đang đấu tay đôi với Scorpius. Nhưng Scorpius có vẻ đang chiếm ưu thế. Tôi xông tới và hô: - Expelliarmus! Cây đũa phép của Scorpius bị đánh văng xuống đất. Nó cười đểu: - Đừng can thiệp thế chứ, Potter! - Nirvana là bạn tôi! Tôi có thể can thiệp bất cứ lúc nào! Scorpius nhặt cây đũa phép lên và nói: - Hai đánh một thì thôi vậy, hẹn gặp lại khi khác nhé Nirvana trông bực bội hết sức. Cậu ta nói: - Bộ bồ nghĩ mình không thắng nổi nó sao? Tôi trả lời: - Tớ không thể chỉ đứng nhìn được Khi về phòng sinh hoạt chung, tôi ăn một thỏi socola ếch. Và bên trong là một tấm thẻ phù thủy. Ở mặt sau chính là ba tôi. Cái thẻ ghi: Harry Potter Trường thần sáng của Bộ Pháp Thuật Harry Potter nổi tiếng nhờ đã chiến thắng Chúa Tể Hắc Ám Voldemort vào năm 2006; nhờ khám phá ra cách vận dụng Giả Kim Bí Thuật vào thực chiến. Ông thích xem Quidditch và chơi bài Poker. Bố tôi thật là nổi tiếng. Tôi mong có ngày mình cũng sẽ được ghi lên tấm thẻ phù thủy như vậy. Bố tôi trong tấm thẻ nháy mắt với tôi và đi mất. Giả Kim Bí Thuật là một loại phép thuật rất phức tạp. Ban đầu mọi người chỉ sử dụng nó cho những việc nhỏ nhặt chứ không áp dụng vào chiến đấu. Đại loại là nội lực pháp thuật của mỗi người có thuộc tính nhau. Muốn vận dụng được thuộc tính của mình vào chiến đấu thì phải biết câu thần chú. Nhưng cho dù biết được thì cũng rất khó để học thuộc vì câu thần chú rất dài. Dài như công thức để pha chế Độc Dược vậy. Tóm lại muốn vận dụng được Giả Kim Bí thuật thì phải làm được hai bước: Đầu tiên là xác định xem bản thân mình là thuộc tính gì. Thứ hai là tự nghĩ ra công thức phù hợp để áp dụng. Cha tôi mang thuộc tính lửa. Ông có thể tạo ra lửa và dùng nó để chiến đấu. Nó mạnh hơn so với các pháp thuật thông thường. Ông ấy là người đầu tiên nhận ra thuộc tính của mình và biết cách vận dụng nó. Ông ấy đã viết sách Tất cả các cách khám phá ra thuộc tính của bản thân và công thức áp dụng. Cho nên số lượng những người biết sử dụng Giả Kim Bí Thuật đã tăng lên nhanh chóng. * * * Trận đấu Quidditch với đội Hufflepuff đã tới. Tôi thật không ngờ Truy Thủ của đội đó chính là…Rose. Cô ấy phì cười khi thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi. Hóa ra tôi không phải là Vũ Khí Bí Mật duy nhất. Lần đầu do còn chưa hết ngạc nhiên nên tôi đã bị Rose ném bóng lọt gôn. Không hiểu sao khi đối đầu với cô ấy lại khiến tôi mất tập trung tới vậy. Và quả thật….tôi bị lọt lưới lần 2. Tỷ số lúc này là 20-10 nghiêng về đội Hufflepuff. Anh Fred quát: - Không cần phải tỏ ra ga lăng lịch sự đâu! Cứ chơi hết mình đi! Rose lúc này lại ôm bóng xông tới lần 3. Cô nhoẻn miệng cười. Nhưng lần này tôi đã chụp được bóng. Tôi đã bình tĩnh trở lại. Trận này tôi quyết không thể thua được! Lulu lúc này đang hăng say bình luận -…..hiện giờ tỷ số đang nghiêng về đội Hufflepuff. Tôi thật sự mong đội Griffindor có thể phục thù cho đội của tôi! Dạ, em nói sự thật mà cô…và Rose đã vượt qua tất cả cầu thủ đội Griffindor để lao tới cột gôn…. Rose quả thực là một người cưỡi chổi giỏi hơn tôi. Và đường bóng cô ấy ném rất nhanh. Hầu như mọi người nghĩ tôi đã không thể chụp kịp. Nhưng đôi tay nhanh nhẹn của tôi đã phát huy rất tốt. Tôi đã chụp được bóng. Điều đó khiến mọi người rất ngạc nhiên. Học sinh Nhà Griffindor reo hò tên tôi ầm ĩ. Dường như đã sắp hết giờ mà anh Fred vẫn chưa tìm thấy Snitch. Thật may là Alice Spinnet đã ghi thêm một quả gỡ hòa. Tỷ số lúc này là 20-20. Theo luật mới của môn Quidditch là nếu hết giờ mà không đội nào bắt được Snitch thì sẽ phải đấu tiếp cho tới khi một trong hai đội bắt được trái Snitch mới thôi. Nói tóm lại là hủy chế độ tính giờ. Rose lúc này đang lao tới phía tôi lần nữa. Nếu lần này tôi chụp hụt thì đội Griffindor thua chắc. Đường bóng nhanh một cách bất ngờ. Tôi nghĩ nếu chụp thì chắc chắn sẽ hụt. Thế là tôi liền đấm quả bóng cho nó chệch quỹ đạo. Và quả thật, trái Quaffle đã đập vào cạnh vòng và nẩy ra. Khán giả Griffindor lại được phen thở phào. Khi chỉ còn một phút cuối cùng. Tôi đã tin là trận đấu chuẩn bị chuyển sang chế độ không tính giờ thì Ronald Vane đã làm khán giả một phen bất ngờ khi ghi thêm một bàn thắng nữa cho đội Griffindor. Tôi hò reo vui sướng. Thế là đội tôi đã giành được cúp Quidditch năm nay. Thế là tôi đã giành được chiến thắng. Cha mẹ tôi chắc chắn sẽ rất vui. Với chiến thắng của đội tôi, bảng điểm Nhà Griffindor đã đứng đầu. Rose đã không thành công khi ôm mộng muốn Nhà Hufflepuff được Cúp Nhà. Nhưng tôi nghĩ Nhà Hufflepuff hiện giờ đang đứng thứ 2 phải gọi là lần đầu tiên trong lịch sử chứ chả chơi. Thật may là Rose không tỏ ra buồn. Cô ấy còn chúc mừng tôi nữa chứ. Và anh James bảo: Anh thật tự hào vì em đấy. Không hiểu có phải do tôi đã thức quá khuy để ăn mừng hay không mà tối hôm đó tôi có một giấc mơ kỳ lạ: Ở trong một khu rừng nào đó lúc đêm tối, một người đàn ông lạ mặt mặc áo choàng đen đang nói chuyện với một chàng trai trẻ mà tôi không rõ mặt. Người đàn ông có khuôn mặt trắng bệch một cách đáng sợ. Ông ta hình như đang rất ngạc nhiên: - Cậu nói….thật chứ? Nhưng làm sao tôi có thể tin cậu? Anh chàng đó đang khoanh tay và đứng dựa lưng vào một thân cây. Giọng anh ta nghe rất quen: - Hãy tin tôi, chúng tôi sẽ thu nhận các ông. Một Thời Đại Mới sắp nổ ra. Tôi sẽ cho ông thấy. Các ông sẽ không phải sống cuộc sống ẩn dật nữa. Ông chỉ việc làm như tôi nói. Các ông sẽ được tự do đi lại và sống một cuộc sống bình thường. Thế Giới Pháp Thuật này rồi sẽ nằm trong sự kiểm soát của chúng ta. Anh ta rất tự tin vào lời nói của mình Người đàn ông dường như đã bình tĩnh lại: - Nhưng Hòn Đá Hồi Sinh hiện giờ đang được bảo vệ rất nghiêm ngặt ở Hogwart. Làm sao có thể lấy lại chứ? Anh ta cười: - Ông biết tại sao tôi lại tìm ông không? Tôi đã đọc cuốn sách Những sinh vật nguy hiểm nhất mọi thời đại. Ông là Chúa Tể của các Vampire hùng mạnh nhất mọi thời đại. Là sinh vật mà các loại bùa chú pháp thuật đều vô tác dụng với ông. Ông hoàn toàn có thể vượt qua mọi cạm bẫy pháp thuật để lấy nó. - Nhưng tôi không biết Hòn Đá đấy ở đâu? - Tôi nghĩ là mình sắp tìm ra nơi cất giấu viên đá rồi, cứ chờ đấy, mấy hôm nữa tôi sẽ đến nói cho ông biết. Tôi giật mình tỉnh giấc. Giấc mơ vừa rồi là sao? Hòn Đá Hồi Sinh là một trong ba Bảo Bối Của Tử Thần. Nó đã bị mất tích trong khu rừng Cấm rồi mà? Sao bây giờ lại ở trong Hogwart? Phải chăng ai đó ở Hogwart đã tìm thấy và cất giấu nó ở đâu đó? Có lẽ cô Mc Gonagall biết chuyện này. Nhưng rốt cục giấc mơ của tôi có phải là thật không? Gã thanh niên đó là ai? Người đàn ông đó dường như là một Vampire. Chẳng lẽ khu rừng đó chính là rừng Cấm. Tôi không biết phải tính sao nữa. Chẳng lẽ lại đi kể với cô Mc Gonagall. Tôi nghĩ cô sẽ không bao giờ tin vào chuyện này. Nhưng tôi cảm thấy giấc mơ của tôi là một điềm báo trước. Thế là sáng hôm sau, tôi kể lại giấc mơ của mình cho Nirvana. Cậu ấy tỏ ra bán tín bán nghi. Tôi nghĩ có khi giáo sư Neville cũng biết rằng trong trường này cất giấu Hòn Đá Hồi Sinh. Nhưng kỳ thi cuối năm sắp tới, tôi lúc này đang lu bù với hàng núi bài tập. Đến nỗi mà Nirvana ngủ gật ở trên bàn học. Mệt quá, tôi đi ra ngoài cho thoải mái. Trời đẹp thế này mà phải ở trong trường suốt! Và tôi gặp Bella. Cô ấy chúc mừng tôi vì đoạt cúp Quidditch. Tôi bảo: - Bạn có thể thổi lại bài sáo hôm trước mình đã nghe không? Mình thích nó lắm. Bella cười hạnh phúc: - Bạn thích nó thật hả? Được thôi! Bỗng nhiên giọng nói của người mà tôi không mong chờ nhất đã vang lên. Đó là Scorpius. - Ô! Hai người bây giờ có vẻ thân thiết quá nhỉ? Tôi quay lại trừng mắt nhìn Malfoy. Nó nói bằng giọng đe dọa: - Albus Nhà Griffindor kết bạn với một nữ sinh Nhà Slytheirn! Đây là một câu chuyện hay đúng không? Nó sẽ là một tin giật gân đấy? Rồi bạn bè cậu sẽ nghĩ sao? Rằng cậu đã trở thành một Slytherin? Chỉ có Nirvana là người duy nhất biết tôi kết bạn với Bella. Đó là một sự bí mật. Một thành viên Nhà Griffindor kết bạn với thành viên Nhà Slytherin là điều chưa bao giờ xảy ra trong lịch sử. Hầu hết mọi người đều có thành kiến với Nhà Slythein. Dường như Malfoy đã nắm được thóp của tôi. Bella lên tiếng bằng giọng tha thiết: - Đừng làm thế mà, Malfoy Malfoy cười to: - Cậu sợ hả, Bella? Đừng lo! Cậu sẽ không gặp ảnh hưởng gì đâu! Chỉ có cậu Albus đây sẽ phải mang tiếng xấu thôi! Bella kêu lên: - Nhưng dù sao Albus cũng là bạn của mình, xin cậu đấy, Malfoy! - Trời ơi! Không lẽ cậu đã thực sự coi Albus là bạn sao, Bella? Cậu làm tớ khó xử đấy! - Đi mà! Sau một hồi ngẫm nghĩ, Malfoy nói: - Thôi được rồi! Tôi sẽ tạm giữ bí mật cho hai cậu. Đừng có mừng vội đấy, Potter! Nói rồi Malfoy bỏ đi. Thật không thể ngờ được Bella có thể thuyết phục được Malfoy.
Truyện bạn rất hay và có sức hấp dẫn Nhưng một chi tiết là cho hs năm 1 học bùa giải giới và đối phó với ông kẹ thì có quá mức với tụi nó ko ?
rất ủng hộ , cố gắng làm cho mạch chuyện chậm dần 1 chút và đi sâu vào các tình tiết được coi là kịch tính . Và nặn ra những tình huống thật bất ngờ nhé . Vụ PR về mấy vụ kia tốt nhất là không nên suy nghĩ nhiều , nên vác theo ông bố Harry đi cùng , nếu có ẩu đả gì đó :P .. Giống như mấy phim xác ướp ai cập ý , lão có con rồi mà vẫn đi tìm xác ướp
Thanks Theo nguyên bản thì học sinh phải đến năm thứ 2 mới được học bùa Giải Giới, còn ông Kẹ thì là năm 3 Sau nhiều năm thì tớ muốn giáo án ở trường thay đổi một chút, và sự thay đổi này là để thích hợp với Chiến Tranh Tương Lai Theo mạch truyện thì cậu có thể thấy Hòa Bình sắp chấm dứt, một thế lực Hắc Ám mới dường như đã ra đời và đang hoạt động ngấm ngầm Ừ, tớ sẽ cố gắng ^^ Hi, đó cũng là một ý kiến hay
Chương 6 Bella trầm ngâm: - Khi mới vào Nhà Slytherin. Tớ quả thực không ưa Malfoy cùng các bạn của cậu ta. Nhưng cậu ấy đối xử khá tốt với thành viên cùng Nhà. Tôi nghĩ có lẽ đó là điểm tốt duy nhất của Malfoy. Kỳ thi cuối năm đã đến. Giáo sư Flitwick bắt từng đứa phải làm cho các trái táo trên mặt bàn đặt vào đúng những cái đĩa mà không được làm rớt ra ngoài. Giáo sư Mc Gonagall quan sát chúng tôi biến một con chuột thành một con mèo. Mặc dù những con mèo này chẳng khác con chuột là mấy. Nhưng con mèo nào vẫn còn kêu “chít chít” mới bị loại. Căng thẳng nhất có lẽ môn Độc Dược. Tôi cố gắng lắm mới ra được công thức pha chế thuốc trị tàn nhang. Môn thì cuối cùng là Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám. Tôi không ngờ là đề thi lại chẳng có gì mới. Chúng tôi chỉ việc đối đầu với Ông Kẹ. Chỉ khác là từng đứa một vào phòng để làm bài thay vì đứng đông đủ như lần trước. Chắc giáo sư Neville làm thế để tăng sự độc lập trong chiến đấu. Ông Kẹ của tôi vẫn hóa thành một con gián to một cách đáng sợ. Nhìn râu của nó ngoe nguẩy và những cái chân bò lổm ngổm khiến tôi hơi chùn chân. Cuối cùng tôi đã thành công mặc dù chưa mỹ mãn lắm. Giáo sư Neville cười an ủi tôi. Sau kỳ thi, Rose dường như chẳng có vẻ gì lo lắng lắm. Nirvana thì lúc nào cũng lo là sẽ bị thi rớt. Tôi nghĩ chắc cậu ấy lo xa quá rồi. Khi tự suy nghĩ lại các bài thi mình đã làm thì tôi nghĩ chắc mình sẽ qua thôi. Sau đó tôi nằm dài trên mặt cỏ để thư giãn. Thật dễ chịu! Tối hôm đó, giấc mơ đó lại đến. Vẫn ở trong khu rừng Cấm ấy. Vẫn người đàn ông và gã thanh niên mà tôi không bao giờ rõ mặt ấy. Anh ta đang cầm một cái túi khá to. Người đàn ông hỏi: - Cái gì vậy? Anh ta không trả lời. Và mở ra cái túi đấy ra. Đó là một chiếc gương. Sau đó gã thanh niên đặt nó dựa vào gốc cây rồi nói. Giọng nói của anh ta nghe rất quen nhưng tôi vẫn không thể luận ra được đó là ai: - Tôi đã biết Hòn Đá ở đâu! Nó nằm ở một nơi gọi là Ngôi Nhà Trong Gương. - Không thể chứ? Câu thần chú để vào Ngôi Nhà Trong Gương nghe nói đã bị thất truyền rồi cơ mà? - Đúng vậy. Nhưng có người đã nói cho tôi biết. - Vậy là chỉ việc đi vào trong đó và lấy Hòn Đá về thôi đúng không? - Đúng vậy. Xem đây! Anh ta chĩa đũa phép vào mặt gương và hô: - Neporomi! Chiếc gương thay vì phản chiếu hình ảnh của người đàn ông thì lại có hình ảnh một cái hàng lang dài và khá tối. Người đàn ông đó nói: - Bây giờ chỉ việc bước vào đúng không? - Đúng vậy, có lẽ ông sẽ không gặp trở ngại gì đâu. Nhưng nếu có thể tránh được một cuộc đấu vô nghĩ thì ông nên tránh! Quan trọng là lấy được Hòn Đá! Chú ý nghe tôi nói này! Cho dù ông có không lấy được Hòn Đá thì vẫn phải trở về ngay! Đừng chần chừ lâu ở đấy! Đên dài lắm mộng! Tôi không phải là người duy nhất biết được câu thần chú để xâm nhập! Chuyện này là bí mật! Không được để ai biết! Ông phải cẩn thận! Không được chủ quan! Nhớ kỹ điều tôi nói! - Được rồi, cậu cứ ở đây mà chờ tin tốt của tôi. Tôi tỉnh giấc. Tôi đã nhớ câu thần chú đó là gì. Nếu không ai tin tôi thì tôi sẽ làm một mình vậy. Tôi đi ra đứng trước cái gương ở bên cạnh giường. Nếu đây chỉ là giấc mơ thì tôi sẽ không thể vào được. Tôi hít một hơi dài rồi hô nhỏ: - Neporomi. Quả thực, hình ảnh của tôi trên gương đã biến thành một cái hành lang y hệt như trong giấc mơ. Tôi định gọi Nirvana dậy để xem cảnh kỳ lạ này. Nhưng tôi nghĩ mình nên làm một mình. Nếu thất bại thì cậu ấy sẽ bị nguy hiểm. Nếu có chết thì tôi sẽ chết một mình thôi! Sau đó tôi rón rén đưa tay vào trong gương. Quả thực tay tôi xuyên vào trong. Cứ như đây không phải là mặt gương mà là mặt nước vậy. Rồi tôi bước vào. Tôi thấy mình đang đứng trên một hành lang khá tối. Phía sau tôi là cái gương. Hình ảnh trên cái gương là phòng ngủ Nhà Griffindor. Có lẽ đây cũng là lối thoát ra! Hành lang này khá dài và rộng. Và tôi đi đến một căn phòng rộng lớn. Trong căn phòng này chẳng có đồ đạc gì ngoài một cái bệ ở giữa căn phòng. Và người đàn ông đó quả thực đang ở đây. Hắn ta đến gần một cái bệ ở giữa căn phòng. Trên cái bệ đó có lẽ Hòn Đá Hồi Sinh. Ông ta cầm nó lên và cười đắc thắng. Tôi nghĩ mình không có khả năng cướp được Hòn Đá trên tay ông ta. Và tôi đã quyết định rằng nên phá hủy nó! Ông ta dường như đang say sưa cho chiến thắng này nên không để ý phía sau. Nhân lúc ông ta không chú ý. Tôi xông tới hô: - Expelliarmus! Hòn Đá trên tay ông ta bị tôi đánh rơi xuống đất và vỡ tan. Thế là xong. Hòn Đá Hồi Sinh đã vỡ nát. Hòn đá huyền thoại đã gây nên bao chiến tranh đổ máu giờ chỉ còn là một đống mảnh vụn. Ông ta quay lại nhìn tôi với gương mặt rần rật vì tức giận. Sự thất vọng đã lộ rõ trên mặt ông ta. Chiến thắng đã ở trong tay rồi mà còn để vuột mất! Khuôn mặt trắng bệch của ông ta trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết. Và ở hai bên môi mọc ra hai cái răng nanh dài và nhọn hoắt trông cực kỳ ghê rợn. Ông ta quả thực là một Vampire. - Thằng nhóc kia! Mày là ai? - Tôi là Albus Severus Potter! Kế hoạch của ông đã thất bại rồi! - Potter! Mày biết mày đã làm gì không? Mày có biết mày đã phá hủy một trong Bảo Bối Tử Thần không? Mày điên rồi! - Tôi không điên! Tôi phá hủy hòn đá chỉ vì sợ nó sẽ rơi vào tay những kẻ như ông! Gã Vampire dường như đã mất hết bình tĩnh và có lẽ hắn đang muốn ăn tươi nuốt sống tôi cho hả giận: - Nhưng…sao mày lại có thể đến được nơi này! - Đó là một bí mật! Có lẽ nhiệm vụ của tôi đến đây là hết. Bây giờ phải chuồn thôi. Hắn không thể nào vào được phòng ngủ Nhà Griffindor. Vì hắn vào từ chỗ rừng Cấm thì sẽ trở ra ở đó. Chỉ cần chạy được qua cái gương đó là tôi thoát! Ngay lập tức tôi ù té về phía cái gương. Nhưng hắn đã nhảy vọt qua đầu tôi và chặn lại. Gã đó nghiến răng ken két. Vậy là không còn lối thoát nữa. Chỉ còn cách chiến đấu thôi! Tôi hô to: - Stupefy! Pháp thuật quả thật vô hiệu với hắn. Gã Vampire dùng tay gạt thần chú của tôi sang một bên. Hắn ta gầm gừ: - Trò trẻ con này thì làm gì được ta chứ! Mày phải chết vì đã phá hỏng kế hoạch của ta. Mày đã làm một việc quá kinh khủng! Tôi chợt nghĩ ra cách để câu giờ. Mặc dù chẳng biết câu giờ để làm gì nhưng tôi sắp nguy to rồi. Phải làm một cái gì đó. Tôi cố bình tĩnh lại và nói: - Đây không phải kế hoạch của ông! Đó là của người khác! - Mày….sao mày biết? - Ông không có khả năng thực hiện được thần chú để vào đây vì ông là một Vampire và ông cũng không hề có đũa phép. Cho nên tôi đã nghĩ….có một phù thủy khác đã bảo ông làm việc này. Tôi nói dối. Và có vẻ hắn tin. Hắn ta gầm gừ: - Mày cũng thông minh đấy! Đúng là có người đã chỉ cho ta và giúp ta vào được chỗ này. - Ông có thể kể cho tôi được không? Đằng nào tôi sắp chết rồi Gã Vampire dường như đã mắc một sai lầm lớn. Hắn đã quên lời dặn của gã thanh niên: Cho dù có lấy được viên đá hay không thì cũng phải trở về ngay lập tức. - Thôi được rồi, muốn nghe thì ta sẽ cho người toại nguyện. Đằng nào thì ngươi đã nằm trong tay ta rồi. Ngươi biết ta là ai không? Ta vốn là Bá Tước Dracula – Chúa Tể của các Vampire mạnh nhất mọi thời đại. Ta là Vampire duy nhất có thể vô hiệu hóa mọi loại pháp thuật. Nhưng…trừ cái pháp thuật của bọn phù thủy các người, cái phép gọi Thần Hộ Mạng gì gì đấy!
Chương 7 Hắn ta say sưa kể. Tôi lúc này chỉ biết nghe chứ không thể chạy hay làm gì khác được. Thì ra hắn cũng giống bọn Giám Ngục. Chỉ có Thần Hộ Mệnh mới xua đuổi được. - Ta đã chán vì phải sống ẩn dật trong rừng Cấm. Ta bị truy nã gắt gao lắm mà! Đúng lúc đó cậu ta xuất hiện. Tôi buột miệng hỏi: - Cậu ta? Người đó là ai vậy? - Ta không thể nói được. Danh tính của người đó là tuyệt mật. Cậu ta đã dặn thế. Không hiểu vì sao cậu ta lại có thể tìm thấy ta. Không ai có thể tìm ra nơi ta ẩn nấp. Hình như có ai đó đã chỉ cho cậu ta biết. Sau đó cậu ta đã đưa ra một thỏa thuận: Nếu đồng ý đi lấy Hòn Đá Hồi Sinh thì ta sẽ được gia nhập lực lượng của cậu ta Và sẽ không phải lo về việc bị truy nã nữa. - Lực lượng gì vậy? Tử Thần Thực Tử? - Ta không rõ nữa! Nhưng đó là một thỏa thuận hay. Cho dù có lấy được hay không thì người đó vẫn muốn ta gia nhập lực lượng của cậu ta. Tất nhiên rồi! Ta vốn có ích mà! Không hiểu gã thanh niên đó là ai? Hắn định làm gì? Chẳng lẽ hắn định thu thập đủ ba món Bảo Bối Tử Thần? Hắn muốn thống trị thế giới? Gã Dracula chợt như nhớ ra điều gì đó: - À đúng rồi! Cậu ta bảo ta không nên chần chừ ở trong này quá lâu. Cho nên ta phải giết mi thôi! Tôi sẽ chết ở đây sao? Dù sao tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần khi vào đây rồi. Và tôi cũng đã thành công trong ngăn chặn hắn có được Hòn Đá. Bỗng nhiên tôi nhìn thấy Nirvana ở trên hành lang. Không lẽ Nirvana đã tỉnh giấc và nhìn thấy điều lạ ở cái gương cho nên cậu ấy đã đi vào đây! Nirvana trông rất hoảng hốt: - Có chuyện gì vậy, Albus? Nơi đây là đâu? Ông ta là một Vampire ư? Tôi hét to: - CHẠY ĐI! NGUY HIỂM LẮM! Tên Dracula liền lao tới Nirvana trước khi cậu kịp bỏ chạy: - Lại thêm một con mồi nữa hả? Hay lắm! Ta không thể để cho ai biết bí mật này, vì thế ta sẽ cho cả hai đứa bay chết! Biết là không thể chạy kịp nên Nirvana dùng mấy câu thần chú được học trong năm vừa rồi và tất nhiên là vô tác dụng. Hắn sắp giết cậu ấy! Ta phải làm gì đó! Tôi định liều mạng xông tới thì một chuyện lạ xảy ra: Một con rồng xuất hiện trong cái gương và lao tới tấn công Dracula. Hắn ta sợ hãi lùi lại. Nếu có một loại phép thuật có thể đẩy lui được hắn thì đó là Thần Hộ Mệnh. Nhưng đó là Thần Hộ Mệnh của ai? Và có một người bước từ trong gương vào. Đó là cô Mc Gonagall. Thật không thể tin được! Sao cô lại ở đây? Vị cứ tinh đã xuất hiện. Có lẽ mình sống rồi! Tên Dracula lúc này hoảng hốt thấy rõ: - Bà…bà là ai? Cô Mc Gonagall dõng dạc: - Mc Gonagall - Đương kim hiệu trưởng của trường Hogwart! Sau đó cô nhìn tôi và giận dữ: - Ai cho phép con vào đây? Con có biết là nguy hiểm lắm không? Tôi phân trần: - Nếu con không đến đây thì hắn đã lấy được Hòn Đá Hồi Sinh và chuồn mất rồi! - Tí nữa con phải giải thích với ta mọi chuyện đấy! Tên Dracula lúc này đã bị Thần Hộ Mệnh của cô Mc Gonall dồn tới chân tường. Cô Mcgonagall hô: - Accio! Một thanh gương bay từ trong gương về phía cô Mc Gongall. Cô giơ tay lên. Thanh kiếm bay tớ rơi tõm vào tay cô. Đó là một thanh gươm trắng bạc sáng loáng, chuôi gươm có đính hồng ngọc rất đẹp. Đó là thanh gươm gì vậy ta? Cô Mc Gonagall chĩa mũi kiếm về phía Dracula. Hắn ta lúc này vô cùng hốt hoảng vì đã không còn đường thoát. Nhưng chỉ hai giây sau đó, thái độ của hắn thay đổi đột ngột. Dracula bỗng nhiên cười lớn. Trông hắn rất điên cuồng: - Các người tưởng là đã thắng rồi ư? Không! Không! Đây chỉ là một phần trong kế hoạch của cậu ta thôi. Đây mới chỉ là sự khởi đầu thôi! Hòa bình sắp chấm dứt rồi! Thế giới này sắp bị diệt vong! Hãy tin đi! Trong tương lai cậu ta sẽ thống trị thế giới này! Một Đế Chế mới sắp xuất hiện! Một Chúa Tể Hắc Ám mới sắp ra đời! Hãy chờ xem! Ta không nói chơi đâu! Thật tiếc là ta không thể sống cho đến lúc đó mà chứng kiến! Nhưng cũng tại ta đã không chịu nghe lời dặn của cậu ta nên đã tự chuốc lấy cái chết thôi. Nhưng không sao cả! Rồi các người sẽ bị giết thôi! Những kẻ chống đối cậu ta sẽ bị loại bỏ! Hahahahahaha! Cô Mc Gonagall nói dứt khoát: - Ta sẽ quyết không để chuyện đó xảy ra đâu! Bây giờ…hãy chết đi! Cô vung kiếm chém một nhát vào tên Dracula. Sau đó hắn bốc cháy rồi dần dần tan biến. Vậy là Dracula đã hoàn toàn bị tiêu diệt. * * * Cô Mc Gonagall đã dặn tôi chuyện đêm đó là hoàn toàn bí mật. Chỉ có bốn người biết chuyện này: Cô hiệu trưởng, tôi, ông Hagrid và Nirvana. Và tôi cũng không được kể cho cha mẹ. Mọi người bây giờ chắc chắn không hề biết tôi vừa trải qua một đêm phiêu lưu kinh hoàng. Lần đầu tiên tôi phải đối mặt với cái chết. Cha tôi ngày xưa có lẽ cũng vậy. Thì ra ông Hagrid đã vô tình nhặt được Hòn Đá khi đi vào trong rừng Cấm. Ông đã đến gặp cô Mc Gonagall. Sau đó cô đã quyết định đem giấu vào Ngôi Nhà Trong Gương. Trong đó đã cái nhiều bùa chú bảo vệ và cả bùa Báo Động. Đó lý do cô đã đến biết và đến cứu. Và tôi đã biết thanh gươm mà cô Mc Gonagall sử dụng chính là thanh gươm Godric Griffindor. Đó cũng là thanh gươm mà cha tôi đã từng sử dụng. Cô đã hối lỗi khi giữ Hòn Đá lại mà không tiêu hủy nó ngay từ đầu để suýt nữa có hai học sinh phải thiệt mạng. Chưa bao giờ tôi thấy cô xúc động tới vậy. Ông Hagrid cũng vậy. Ông ấy cũng đã tự trách mình sao ông không hủy quách nó ngay từ đầu cho rồi. Cũng chả trách được. Tôi nghĩ sau khi Voldemort bị tiêu diệt thì thế giới này đã hòa bình tận 19 năm. Làm sao có thể tưởng tượng được là vẫn có kẻ muốn thu thập Bảo Bối Tử Thần cớ chứ. Và tôi cũng được biết cây đũa phép Tử Thần đặt ở dưới mộ cụ Dumbledore cũng bị hủy nốt. Thực ra đó là ý kiến của chính cụ Dumbledore. Bây giờ Bảo Bối Tử Thần chỉ còn mỗi Áo Tàng Hình. Bữa tiệc bế giảng hôm đó thật vui. Nhà Griffindor đã nhận được Cúp Nhà. Rose thì vui mừng chúc mừng tôi. Còn Scorpius thì bực bội hết sức. Và còn vui hơn nữa khi biết kết quả kỳ thi lên lớp. Tôi và Nirvana đều đậu điểm cao. Rose thì khỏi nói. Cô ấy đứng đầu khối học sinh năm thứ nhứt. Thật tiếc là Scorpius cũng đậu tuốt. Tôi mong nó bị đuổi học cho rồi. Chưa kể nó còn biết bí mật mối quan hệ giữa tôi và Bella nữa chứ. Ngẫm đi ngẫm lại thì tôi có nhiều bí mật thật. Nào là kết bạn với nữ sinh Nhà Slytherin, sau đó là ngăn chặn âm mưu của Dracula và gã thanh niên. Rồi những giấc mơ kỳ lạ nữa. Cô Mc Gonagall đã không thể lý giải được năng lực đặc biệt của tôi. Dường như những gì tôi mơ thấy đang xảy ra trong hiện tại. Mỗi học sinh đều nhận được thông báo là không được dùng phép thuật trong kỳ nghỉ hè. Tôi chợt hơi lo một điều: Giấc mơ về tương lai đen tối mù mịt kia có phải là một điềm báo không? Lời nói của Dracula vẫn còn ám ảnh tôi. Và cả cô Mc Gonagall nữa. Cô đã tỏ ra lo lắng thấy rõ. Hiện giờ tung tích kẻ chủ mưu vẫn chỉ là con số 0. Nhưng đó rõ ràng là người tôi quen biết. Là học sinh trường Hogwart sao? Liệu đó có phải là Scorpius? Tôi đã tự an ủi mình rằng đó chỉ là một giấc mơ bình thường thôi. Không phải điềm báo điềm biếc gì hết. Hôm nay là ngày tôi về nhà. Trải qua bao nhiêu chuyện, được về nhà nghỉ ngơi thật vui. Nhưng cũng hơi buồn vì không gặp bạn bè một thời gian. Sáng nay tôi dậy rất sớm. Không phải là vì tôi hồi hộp nên không ngủ được. Mà vì trước khi ra tàu hỏa tôi còn muốn gặp một người. Thật mệt khi tôi và cô ấy không thể nào gặp nhau công khai trước mặt mọi người. Và tôi đi ra mặt hồ. Tôi đã hy vọng cô ấy lang thang ở bên hồ như mọi khi. Quả thật Bella đã ở đó từ lúc nào. Tôi nói: - Mình đang muốn tìm bạn đây! - Ừ! Mình cũng thế! - Tụi mình sẽ không được gặp nhau cho đến năm học tới. Nhớ gửi cú cho mình nhé - Được rồi! Trước khi về phòng sinh hoạt chung Nhà Griffindor, tôi lại được thưởng thức tiếng sáo hay tuyệt của cô ấy. Khi tiếng sao kết thúc, trước khi quay đi tôi nói: - Tạm biệt nhé! Cô ấy mỉm cười thật tươi: - Ừ, hẹn gặp lại nhé…..
Bạn viết ngày càng lên tay và nd ngày càng hấp dẫn ... thần hộ mệnh của cô Mc Gonagall từ 3 kon mèo giờ hợp lại thành 1 con rồng rùi đọc tới đây mình nghĩ chắc thằng Albus trong tương lai là sẽ có khả năng tiên tri chăng ?
V_V tình tiết chậm hơn 1 tí được không bạn , tớ đọc đến đoạn cậu bé mơ và thấy ông bạn kia nói với 1 ông bạn nữa phép thuật biến gương thành cửa đi . Nếu như thế này thì việc tiếp cận hòn đá phù thủy là quá dễ dàng . hơn nữa khi con trai của potter sử dụng luôn phép thuật mà bố cậu dùng trong các năm thứ 4 đến thứ 7 của trường ... Hơn nữa là 1 nhát mà hòn đá phù thủy đã vỡ tan . Thế thuật hồi phục đâu ? , hơn nữa hòn đá này đặc biệt làm sao chỉ rơi với độ cao 1 mét trên tay đã vỡ tan , nó là đá chứ có phải thủy tinh đâu . Điều dám chắc nó còn phải cứng hơn kim cương :)
Cô Mc Gonagall hiện giờ là đương kim hiệu trưởng thay thế Thầy Dum và cũng là người có nhiều vai trò nhất trong truyện nên tớ muốn Thần Hộ Mệnh của cô phải thật khủng Albus đã mơ thấy một âm mưu đang diễn ra bí mật và cũng nhờ thế mà chặn được âm mưu xấu xa ấy. Và Albus thỉnh thoảng mơ thấy tương lai nhiều năm sau, biết đâu cậu ta có khả năng tiên tri thật? Thật ra mục đích tớ cho Bảo Bối Tử Thần được xuất hiện trong phần này là vì muốn chấm dứt nó vĩnh viễn Có thể hiểu câu chuyện về Bảo Bối Tử Thần đã hoàn toàn chấm dứt và nó sẽ không ảnh hưởng tới những phần tiếp theo của bộ truyện Cho nên tớ đã cho Hòn Đá này dễ vỡ như Hòn Đá Tiên Tri và không có khả năng hồi phục lại đc
Tớ cũng đang tập viết truyện viết mãi cả tháng mà có 10 trang trong word , mỗi ngày tớ viết tầm 3 tiếng vào đêm khuya nhưng viết cứ đọc đi đọc lại sửa mãi .Tớ có góp ý với cậu thế này, các câu đối thoại của nhân vật cậu nên phá cách 1 chút ko nên viết như trên. Ví dụ: Tôi nói: ........................... Rose cắt ngang lời tôi : ......................... (.......................) là lời thoại. Nhiều khi bạn nên khi lời thoại trước rồi nhận mạnh người nói sau. Nhiều tính tiết cậu nên làm cho nó cách điệu 1 tí đừng thiên quá về 1 hướng đọc sẽ có vẻ trơn nhưng ko hấp dẫn lắm :-* Từ từ mô tả đừng nên dùng chung chung quá ví dụ như từ biến mất hay xuất hiện nên làm cho nó hoành tráng hơn :-* Tạm thời thế :)