Chương 91: Hy vọng Sylvia mỉm cười: - Ván này ta lại thắng rồi, Cherry! Cherry đang đổ mồ hôi hột: - Tạo sao....ngươi có thể đoán trước được mọi nước đi của ta? Sylvia nhe răng cười gian: - Vì ngươi yếu hơn ta! Chỉ đơn giản là vậy! Cherry bực tức nói: - Ván nữa nào! Nhưng Sylvia từ từ đứng dậy: - Ngươi đã thua thật rồi! Hãy chấp nhận đi! Giờ là lúc đấu sức! Cherry cũng đứng dậy: - Được thôi! Nhưng ngươi đừng nghĩ cuộc chiến này sẽ giống như đấu cờ! Ngươi sẽ thảm bại thôi, Sylvia! * * * Takara chỉ về phía tôi với vẻ mặt tự tin: - Ta sẽ tấn công vào tay trái của ngươi đó! Hãy lo phòng thủ đi! Tôi thách thức: - Thử xem! Những quả cầu băng xông tới tấn công Takara liên tiếp. Nhưng cô ta liều mạng xông thẳng tới. Trong khoảng khắc đó, Takara dường như đã nắm được quỹ đạo tấn công của tôi. Cô ta đã tránh được hết và áp sát tôi. Điều tiếp theo tôi cảm thấy là tay trái mình bị vật nhọn nào đó xé rách thịt đau khủng khiếp. Tôi nhận thấy móng vuốt mọc ra ở trên hai bàn tay của Takara. Và trên móng vuốt của cô ta dính máu............. Takara mỉm cười tự đắc: - Hãy đầu hàng đi! Rồi ta sẽ trị thương cho ngươi! Đừng cố nữa, Albus! Chết tiệt! Đòn tấn công nặng quá! Vết thương của tôi khá sâu! Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc đâu! Tôi gằn giọng: - Ta chưa đánh hết sức đâu, Takara! Takara mỉm cười: - Vậy sao? Tiếp theo sẽ là tay phải của ngươi đó, Albus! Lần này tôi tạo ra một bức tường băng kiên cố để chặn Takara lại. Đây là bức tường phòng thủ mà tôi rất tự hào vì nó đã chặn được tuyệt chiêu cực mạnh của Ekeziel và Diablo. Nhưng móng vuốt của cô ta xuyên thủng sự phòng ngủ của tôi một cách dễ dàng. Tôi sửng sốt đến nỗi không kịp tránh né hay làm gì đó khác....... Và rồi tay phải của tôi bị trúng đòn của Takara lần nữa. Đau đến mức khiến tôi khuỵu xuống. Thật không thể tin cô ta có thể mạnh đến mức này......... Takara ngạc nhiên: - Thật đáng ngưỡng mộ! Với hai vết thương nặng như vậy mà ý chí của ngươi không hề thuyên giảm! Thảo nào mà Bella thích ngươi đến vậy! Tôi đã cố lắm mới tới được đây! Không thể chịu thua ở đây được! Có lẽ đây là thời điểm thích hợp để làm theo kế hoạch đã bàn lúc trước.......... Trên tay tôi xuất hiện cây lưỡi hái to đùng. Takara kêu lên: - Thứ vũ khí này trông thật tuyệt! Không ngờ ngươi có thể đạt tới trình độ này! Lúc này Takara có vẻ không phòng bị. Tôi phải chớp lấy cơ hội này và ra tay! Mặc dù hai tay đang rất đau đớn nhưng tôi vẫn cố hết sức dùng nó để tấn công Takara. Và nó đã thành công. Takara bị trúng nhát chém của tôi vào đôi chân và chảy máu ròng ròng. Takara khuỵu chân xuống và gầm gừ: - Chết thật! Có lẽ ta hơi chủ quan......... Đây là kế hoạch của tôi! Sau khi đả thương Takara thì tôi sẽ xông thẳng tới văn phòng của Tổng Thống và bắt ông ta giải phong ấn cho Bella. Cũng may là lưỡi hái của tôi có thể đả thương đc Takara. Nếu không thì kế hoạch này sẽ hỏng bét, thực lực của Takara thật đáng sợ. Giờ đây Takara đã bị thương ở chân và không thể đuổi kịp tôi được. Tôi chạy hết sức đến cuối hành lang mặc cho cơn đau ở hai cánh tay vẫn đau rát. Dựa theo cách Takara đứng thủ thế trước cánh cửa này thì có thể suy ra lão David đang ở trong đó. Nhưng biết đâu là tôi đoán sai? Dù sao thì tôi cũng đặt cược sự may mắn của mình vào lần này! Nhưng có lẽ đây là một tính toán non nớt của tôi! Không bao giờ một Tổng Thống lại được bảo vệ lỏng lẻo như vậy. Có lẽ tôi nên có một phương án dự phòng. Nhưng liệu còn kịp không? Khi tôi phá cửa xông vào bên trong thì bị hai tên Vệ Binh dí súng vào cổ. Với khoảng cách này thì tôi không thể làm gì được. Vậy là hết rồi......... Lão David đang ngồi chiễm chệ trên ghế. Trên bàn là một bộ cờ vua. Ông ta mỉm cười nham hiểm: - Ta đoán trước được nước đi này của ngươi rồi, Albus! Cho nên đã cho sẵn người mãi phục ở đây! Thật khá khen cho ngươi có thể vượt qua được Takara! Thực lực của cô ta còn mạnh hơn cả Diablo nữa! Nhưng một tia hy vọng lóe lên trong đầu tôi. Và tôi biết mình cần phải làm gì...... Lão David hét to: - GIẾT NÓ! Những viên đạn của hai tên Vệ Binh không chạm được vào da thịt của tôi. Bởi vì tôi đã tạo ra một lớp băng bảo vệ quanh cơ thể. Tôi đã sợ rằng trong lúc nguy cấp đó mình không thể nào hoàn thành kịp sự phòng thủ này. Tôi vung lưỡi hái tiêu diệt hai tên Vệ Binh. Lão David hốt hoảng nhảy ra khỏi ghế và tìm đường chạy thoát. Tôi nói bằng giọng đe dọa: - Ông không còn đường thoát nữa đâu! Hãy giải phong ấn cho Bella ngay lập tức! Lão David thở dài: - Được rồi! Nhưng ta cần tìm một nơi kín đáo! Nếu mất tập trung thì ta sẽ không thể làm được! Tôi gằn giọng: - Ông đừng có giở trò! Lão ta kêu lên: - Tính mạng của ta đang nằm trong tay cậu! Hãy tin ta! Ta sẽ không đời nào dám mạo hiểm tính mạng của mình đâu! Tôi dí sát lưỡi hái vào cổ ông ta rồi nói: - Được rồi! Vậy chúng ta sẽ đi đâu? Ông ta nói: - Xuống tầng dưới và tìm một căn phòng kín đáo. Nếu làm ở đây thì Takara sẽ có thể phá đám bất cứ lúc nào! Tôi ngó ra ngoài hành lang và không thấy Takara đâu cả. Vết máu của cô ta dẫn tới một căn phòng đóng kín khác. Có lẽ cô ta đã đi trị thương. Đây là thời điểm tốt nhất để đưa lão David ra chỗ thang máy. Với vết thương nặng như vậy thì Takara còn lâu mới xong. Lão David hỏi: - Tạo sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà cậu có thể bọc Giáp Băng quanh cơ thể mình nhanh như vậy? Tôi trả lời: - Sức mạnh của tôi đã tăng đột ngột! Chính tôi cũng đang ngạc nhiên đây! Cũng may là ông đã cho tôi một chút thời gian! Lão David thở dài: - Thật là sai lầm! Ta đã không ra lệnh giết cậu ngay bởi vì ta có sở thích muốn thấy vẻ mặt thảm hại của đối thủ mình! * * * Yfu nói với Francoise: - Mình có linh cảm chẳng lành! Bạn hãy lên đó giúp Albus đi! Francoise nói: - Albus sẽ tự mình chiến đấu với Takara! Mình tôn trọng ý nguyện của cậu ấy! Với lại Albus bây giờ rất mạnh! Đừng lo! Yfu hỏi: - Thế còn Sylvia? Trong suốt thời gian qua, có lẽ chúng ta nên chấp nhận cô ấy là đồng đội! Francoise thở dài: - Được rồi! Thật sự đôi khi mình không hiểu nổi Sylvia nữa! Ừm....có lẽ mình cung hơi lo cho cô ấy! Hy vọng Sylvia có thể đánh bại Cherry! Bỗng nhiên cửa chính bật mở ra. Hàng chục những tên Vệ Binh và Kỵ Binh từ bên ngoài xông vào. Những kẻ canh giữ chung quanh hòn đảo giờ đã tập trung cả ở đây. Xung quanh Francoise xuất hiện những cuộn sóng nước chảy ào ạt quanh cô ấy. Yfu vội đứng dậy nhưng Francoise nói: - Để bọn chúng cho mình, Yfu! Mình vẫn còn khỏe lắm! Sau đó Francoise quay ra nói với đám binh lính bằng vẻ mặt quyết tâm: - Trên kia đang có hai người chiến đấu vì tương lai của Thế Giới này! Ta sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào dám quấy rầy bọn họ! Trong khoảng khắc này Yfu thấy Francoise thật hùng dũng. Cô quyết định nghỉ ngơi một lúc rồi sẽ tiếp sức với Francoise...... * * * Sau khi băng bó đôi chân cẩn thận, Takara đứng lên và nói: - Albus giờ này có lẽ đã bắt ngài làm con tin! Ta phải ngăn hắn lại! Bella bên trong Takara lên tiếng: - Ngươi đã thua rồi, Takara! Ta biết Albus rất giỏi mà! Takara gầm gừ: - Đừng vội mừng! Lần này ta sẽ không chủ quan nữa đâu!
Albus, David và Takara đang ở tầng 4 Tầng dưới là Sylvia đang đấu với Cherry Tầng một thì Francoise và Yfu đang đấu với đám quân đội Liệu chuyện gì sẽ xảy ra?
truyện kêt trung thế này: Tất cả mọi người tập trung xuống hầm, đánh nhau hỗn loạn, Al thì choảng nhau với chúa.Bác Quảng thấy 2 bên đánh lâu quá nên mở bkav ra quăng cho 1 trái bom. Hầm sập, tất cả chết hêt, 1 mình bác Quảng đứng lên lập lại cơ đồ, lấy hiệu là "Quảng quăng bom", đc mọi người tôn thờ "bkav vô đối" Hết
Chương 92: Tinh Chi Lực Sylvia cau mày: - Trước khi bắt đầu vào cuộc đấu, ta muốn hỏi ngươi một câu! Khi giết bạn bè của mình......ngươi thật sự không có cảm giác gì sao? Cherry nở nụ cười sắc lạnh: - Không hề! Đúng là chúng ta đã từng là bạn! Nhưng bây giờ thì không! Thậm chí ta còn thấy vui sướng nữa! Câu trả lời của Cherry khiến Sylvia phẫn nộ: - Ngươi.....vui sướng cái gì? Cherry trả lời thản nhiên: - Ta đã lo rằng mình có thể sẽ do dự khi ra tay với các ngươi! Ta thấy vui vì mình làm điều đó mà không hề cảm thấy một chút ân hận nào cả! Thực tế luôn luôn chiến thắng lý trí! Đó là cái mà ta muốn đạt được......... Những ký ức hạnh phúc hồi trước của cô với các đồng đội của mình đột nhiên tuôn trào. Mặc dù nói là thuộc hạ nhưng cô luôn coi họ là bạn bè của mình. Sylvia đã nghĩ rằng lỗi này hoàn toàn là do cô ấy. Nếu không phải do quá tin tưởng Cherry thì sự tình đã không nên nông nỗi như thế. Cherry kêu lên: - Lạy chúa! Tại sao cô lại buồn bã như vậy chứ? Cô trở nên đa cảm như thế từ lúc nào vậy, Sylvia! Sylvia gằn giọng: - Đa cảm thì có gì là sai chứ? Cherry nói: - Ngươi nghĩ có thể thắng nổi ta sao? Sylvia hỏi: - Nếu ta thắng thì sao? Ngươi sẽ đưa ta thuốc giải chứ! Ta biết là ngươi có nó mà! Cherry mỉm cười: - Được thôi! Vừa nói dứt câu, Sylvia chĩa đũa phép về phía Cherry và hô to: - Watera! Nhưng thật kinh ngạc khi Cherry chỉ đứng im mà vẫn không bị trúng đòn. Rõ ràng câu thần chú của Sylvia không hề bị chệch hướng. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Cherry dang hai tay ra và mỉm cười tự đắc: - Đây gọi là Vô Chiêu! Có lẽ ngươi không nhìn thấy ta di chuyển đúng không? Thật ra ta chỉ nhích người một chút xíu đủ để tránh đòn của ngươi! Một tiếng nổ vang lên, Sylvia độn thổ ra phía sau lưng Cherry và tấn công bất ngờ. Nhưng điều tiếp theo xảy ra là cổ tay của Sylvia bị Cherry nắm lấy. Chỉ trong tích tắc, Sylvia bị ngã lộn một vòng xuống đất. Đồng thời Cherry còn bồi thêm một cú sút khiến Sylvia ngã văng ra xa. Cú đá cực mạnh đó đã khiến Sylvia chảy máu ròng ròng. Cherry phá ra cười: - Võ thuật của ta khá chứ, Sylvia? Sylvia vẫn đứng dậy và chùi máu trên miệng: - Trận đấu mới chỉ bắt đầu mà! Đừng vội mừng! Vừa dứt câu, Cherry đã áp sát Sylvia. Theo phản xạ thì cô ấy giơ hai tay lên đỡ đòn. Nhưng sai lầm đó của Sylvia khiến Cherry chộp lấy tay của cô ấy. Sylvia lập tức bị quật ngã đập đầu xuống đất. Mặc dù đã bị chảy máu ở đầu nhưng Sylvia vẫn đứng dậy được. Cherry có vẻ hơi bực: - Đồ lỳ lợm! Đã vậy thì ta không nương tay nữa đâu! Rất nhanh, Cherry xông tới lần nữa tung cú đấm vào giữa bụng Sylvia. Nhưng đó là đòn lừa. Cho nên Sylvia bị trúng một cước vào mặt và ngã văng vào tường. Đòn này khiến Sylvia bị rơi cái bịt mắt và để lộ ra vết sẹo nhỏ ở chỗ đó. Cherry mỉm cười lạnh lùng: - Vết sẹo đó thật xấu xí nhỉ? Ngươi có ghen tỵ với sắc đẹp của ta không, Sylvia? Sylvia gầm gừ: - Đúng là ngươi rất xinh đẹp! Nhưng tâm hồn ngươi lại cực kỳ xấu xí! Cherry điên tiết xông tới tung cú đá mạnh đến mức khiến Sylvia gãy tay trái. Và một cú đấm vào giữa bụng khiến cô ấy thổ huyết. Nhưng thật kinh ngạc khi Sylvia vẫn có thể đứng dậy được. Cherry gầm gừ: - Ta sẽ cắt ngươi thành nhiều mảnh! Trên tay cô ta xuất hiện một thanh gươm sắc bén. Và Cherry xông tới tấn công Sylvia. Mặc dù né được nhưng Sylvia bị một vết cắt trên mặt và chảy máu ròng ròng. Cherry ngạc nhiên: - Phản xạ tốt thật! Nhưng cô chỉ làm được đến thế thôi! Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy sự chêch lệch sức mạnh của hai ta là quá lớn sao? Sylvia gằn giọng: - Ta sẽ không bao giờ chấp nhận cái thực tế của cô! Cherry cười nhạo: - Đừng ngây thơ nữa, Sylvia! Thực tế luôn được tạo ra từ sự phi lý và không công bằng mà! Không phải ta đã từng nói với cô như vậy sao? Những kẻ đã chết đó chỉ là một lũ ngu ngốc! Nghĩ lại thật buồn cười khi thấy vẻ mặt sửng sốt của chúng! Bọn chúng không hiểu tại sao ta lại làm như vậy! Nhưng Cherry bỗng nín cười. Sát khí tỏa ra từ Sylvia khiến cô ta hơi ớn. Ánh mắt của Sylvia trở nên đen tối và sâu thăm thẳm như muốn nuốt chửng Cherry vậy. Sylvia đã mất hết bình tĩnh: - Ngươi sẽ phải chết, Cherry! Cherry vung kiếm xông tới tấn công Sylvia. Nhưng những đường kiếm của Cherry không thể nào chém trúng Sylvia. Cô ta hoảng hốt: - Không lẽ ngươi đã.....sử dụng được Vô Chiêu....mà chỉ nhìn ta làm một lần? Sylvia lạnh lùng nói: - Đúng vậy! Và cô ấy dộng ngay một đấm vào mặt Cherry khiến cô ta ngã văng ra sau. Sylvia gằn giọng: - Chưa hết đâu! Watera! Cherry đã tin chắc rằng với Vô Chiêu thì có thể tránh bùa chú này một cách dễ dàng. Nhưng chỉ ngay tích tắc sau cô ta đã nhận ra bùa Watera lần này có gì đó khác thường. Nó có uy lực cực mạnh. Đến nỗi không thể né được............. Cherry bị trúng câu thần chú mạnh khủng khiếp này và ngã tít ra xa cho đến tận cuối hành lang. Một cái lọ màu đen nhỏ xíu văng ra khỏi áo Cherry. Cô ta thổ huyết: - Tại sao câu thần chú này có thể mạnh như vậy được? Sylvia nói: - Đó là Tinh Chi Lực! Cherry mỉm cười: - Ta hiểu rồi! Đó là khả năng đặc biệt giúp ta có thể đẩy sức mạnh của các câu thần chú thông thường tới giới hạn cao nhất đúng không? Với khả năng này thì đối phó với Giả Kim Bí Thuật quả thật rất có lợi.......... Sylvia hô: - Accio! Cái lọ nhảy tõm lên lòng bàn tay của Sylvia. Cherry gầm gừ: - Chết tiệt thật! Biết thế ta đã vứt cái lọ này đi rồi! Sylvia lạnh lùng nói: - Ta biết ngươi sẽ không giữ lời hứa mà! Cherry hỏi: - Nhưng cho dù đó là Tinh Chi Lực đi chăng nữa. Nó cũng không thể mạnh như vậy được! Không lẽ.......... Sylvia tu một hơi hết cái lọ rồi nói: - Ta đã tập trung toàn bộ sức mạnh vào đòn này. Đó chính là lý do! Cherry ngạc nhiên: - Ngươi thật lợi hại! Có lẽ ngươi sẽ người đầu tiên trên Thế Giới có thể làm được như vậy! Sylvia chĩa đũa phép vào Cherry và nói: - Đã đến lúc ngươi phải đền mạng rồi đó! Cherry nở nụ cười trông điên hết sức: - TA KHÔNG BAO GIỜ HỐI HẬN VỀ NHỮNG QUYẾT ĐỊNH CỦA MÌNH! CHO DÙ NGƯƠI CÓ LẤY ĐƯỢC THUỐC GIẢI ĐỘC THÌ CŨNG KHÔNG ĂN THUA ĐÂU! Sylvia hỏi: - Ngươi nói vậy là có ý gì? Cherry cười sắc lạnh: - Ngươi đã bị trúng độc quá lâu! Cho dù không chết thì chắc chắn sẽ có chuyện gì đó xảy ra với ngươi! Ta nói thật đấy! Sylvia mỉm cười: - Đằng nào cũng vậy! Khi nó chưa xảy ra thì ta không quan tâm! Avada kedarva!
Chậc chap 91 rồi kia à Phục bác quá xá Nếu tính theo tập chắc được cuốn 200 trang hở còn theo word không biết được 20k chứ không GIA ?
Chương 93: Sylvia - Thiên Thần Bóng Tối Trận chiến kết thúc. Cherry đã gục ngã. Một cảm xúc kỳ lạ xuất hiện bên trong Sylvia. Mặc dù đã chiến thắng nhưng cô không cảm thấy vui vẻ gì cho lắm. Bỗng Sylvia nhận thấy có ai đó đang đi thang máy xuống tầng ngày. Cô chĩa đũa phép về cánh cửa chuẩn bị tấn công. Và đằng sau cánh cửa là một sức mạnh rất khủng khiếp. Những người khác không có sức mạnh như thế này. Chính vì điều đó nên cô ta tin rằng kẻ đang ở trong thang máy ắt hẳn phải là kẻ địch. Cửa thang máy mở ra. Sylvia giật mình khi đó là Albus. Suýt nữa thì cô đánh trúng cậu ấy rồi. Albus cũng giật mình và kêu lên: - Là mình đây mà, Sylvia! Và bên cạnh Albus là lão David. Trông ông ta có vẻ hết sức lo sợ. Sylvia lo lắng: - Tay của bạn....... Albus nói: - Không sao đâu, mình đã cầm máu rồi! Sylvia nhận thấy Albus nhìn đang nhìn vết sẹo ở chỗ mà trước đây là mắt trái của mình. Cô vội vàng quay đi và nói: - Đừng nhìn, Albus! Sylvia chạy ra nhặt cái bịt mắt lên đeo lên. Albus mỉm cười: - Đừng bận tâm! Mình đã nói rồi! Bạn vẫn là một cô gái xinh đẹp mà, Sylvia! Câu nói đó khiến Sylvia đỏ bừng mặt lên. Và Albus có vẻ không hề để ý đến điều đó. Sau đó, Albus nhìn quanh hiện trường và nói: - Bạn đã tiêu diệt Cherry rồi hả? Thật may quá! Khi xuống đây mình đã rất lo cho bạn! Sylvia mỉm cười: - Mình đã uống thuốc giải rồi! Albus mừng rỡ: - Thật sao! Sylvia gật đầu: - Ừ! Bạn đã...bắt được lão ta hả? Vậy Takara đâu? Albus nói: - Takara bị mình đánh trọng thương nên giờ đang ở trên kia chữa trị. Bây giờ mình phải kiếm một căn phòng kín đáo để ông ta giải phong ấn cho Bella! Lão David thở dài: - Thật không thể ngờ cả Cherry cũng bị cô đánh bại, Sylvia! Sylvia lạnh lùng nói: - Đã là gì so với những việc ông đã gây ra cho tôi! Lão David chế nhạo: - Cô chỉ là một kẻ giết người! Có quyền gì mà lên lớp ta chứ? Sylvia giận dữ: - Tất cả những người ta giết đều đáng chết! Bọn chúng là những kẻ đã đứng về phía Diablo ngay từ đầu! Đó là nguyên nhân khiến cha mẹ của ta và những người khác bị chết! Sau khi Diablo bị tiêu diệt thì chính ông đã bao che cho bọn họ! Đáng lẽ bọn chúng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật! Lão David vội nói: - Nhưng bọn họ bảo rằng là do Diablo đã ếm Lời Nguyền Độc Đoán lên họ! Sylvia chĩa đũa phép vào lão ta và hét lên: - Ông đừng có giả vờ! Ông biết chính xác là họ không bị ếm bùa gì hết! Chỉ tại bọn chúng mà bao nhiêu người lương thiện khác phải thiệt mạng, những người dám đứng lên chống lại hắn cũng không có ai giúp đỡ! Cuộc nói chuyện giữa họ khiến tôi cực kỳ bất ngờ. Thì ra Sylvia không phải kẻ giết người bừa bãi. Có lẽ cô ấy làm thế là để trả thù cho cha mẹ mình. Albus buồn bã nói: - Mình biết bọn chúng rất đáng chết! Nhưng giết người không phải là cách tốt nhất! Mặc dù...mình cũng đã giết người.......có lẽ mình không có tư cách để nói như vậy......... Sylvia thở dài: - Mình biết...... Lão Daivd cười nhạo: - Ngươi đang nghĩ gì trong đầu vậy, Sylvia? Cho dù có thế nào thì ngươi vẫn là một tên tội phạm! Tốt nhất là hãy theo ta! Phe Ánh Sáng không có chỗ cho ngươi đâu! Albus gầm lên: - IM NGAY! ÔNG CÒN NÓI NỮA THÌ ĐỪNG TRÁCH TÔI! Lão ta sợ hãi đổ mồ hôi hột: - Thôi được.....ta sẽ không nói nữa...... Sau đó Albus nói với Sylvia một cách chắc chắn: - Mình không quan tâm tới quá khứ của bạn! Bạn luôn luôn là một đồng đội và cũng là một người bạn của mình! Sylvia ngạc nhiên mất một lúc. Câu nói này có ý nghĩa rất lớn với cô ấy.......... Albus nhếch mép cười: - Còn về việc bạn đang bị truy nã thì.....mình đã có một kế hoạch! Sau này bạn sẽ mãi mãi không phải lẩn trốn nữa đâu! Sylvia sửng sốt thấy rõ: - Kế hoạch gì cơ? Albus nở nụ cười ẩn ý: - Rồi bạn sẽ biết! * * * Sylvia nhìn quanh hành lang rồi chỉ vào một căn phòng ở cuối hành lang rồi nói: - Chúng ta đến phòng này đi! Tôi dẫn lão David vào trong phòng và nói: - Bây giờ hãy làm đi! Nếu không tôi sẽ giết ông! Lão David nói: - Được....được rồi! Sau đó ông ta ngồi xuống đất, mắt nhắm lại và bắt đầu lẩm nhẩm niệm chú. Sylvia hỏi: - Vậy những người khác đâu? Tôi buồn bã nói: - Francoise thì không sao. Yfu đang bị thương. Họ đang ở dưới tầng một. Còn Evan thì đã bị Diablo....... Sylvia có lẽ hiểu được tôi muốn nói gì nên đã không hỏi thêm. Cô ấy buồn bã nói: - Vậy.....gã Đội Trưởng đó rốt cuộc là ai vậy? Tôi trả lời: - Hắn ta chính là Diablo! Sylvia trầm ngâm: - Thảo nào mà hắn ta lại lợi hại như vậy! Hóa ra Diablo vẫn còn sống! Có phải.....chính bạn đã đánh bại hắn đúng không? Tôi ngạc nhiên: - Sao bạn biết! Sylvia mỉm cười: - Khi nãy mình đã cảm nhận được một sức mạnh rất lớn ở phía sau cửa thang máy. Mình đã không nghĩ đó là bạn. Cho nên mình tin rằng bạn đã đánh bại hắn! Tôi gật đầu: - Đúng vậy! Mình cũng không rõ là đã làm cách nào để giải phóng được sức mạnh đang ngủ say bên trong mình......... Sylvia nói: - Đó là bộc phát thôi! Bạn cũng giống mình mà! Tôi nói bằng giọng lo lắng: - Takara còn mạnh hơn Diablo nữa! Phải cẩn thận với cô ta! Sylvia sửng sốt: - Bạn không đùa đấy chứ? Không thể tin được là nhân cách Takara ẩn chứa sức mạnh tiềm tàng ghê gớm như vậy! Tôi cúi mặt nói: - Mình không có tài giỏi như vậy đâu! Thật sự ngay từ lúc đầu, mình đã sợ hãi sát khí của Diablo đến nỗi không cử động được! Mình thật là một kẻ hèn nhát! Sylvia nói bằng giọng trìu mến: - Nhưng bạn đã vượt qua được nỗi sợ hãi đó, đúng không nào? Đó mới là điều quan trọng nhất! Lời nói của Sylvia khiến tôi hết sức xúc động. Điều đó khiến tôi bớt hổ thẹn hơn........... Sylvia mỉm cười một cách hạnh phúc: - Bạn thật là một người tốt, Albus! Mình rất hạnh phúc về những gì bạn đã làm cho mình! Tôi nhe răng cười: - Đừng khách sáo, Sylvia! Chúng ta là bạn bè mà! Với lại đã là gì so với những việc bạn đã làm cho mình chứ?
I'm return !!! Tui đã trở lại với sự lợi hại gấp đôi :) Dao này bận ôn thi nên k đốc thúc đc bác phan viết tiếp :)
Chương 94: Tiên đoán của Lucifer Lucifer hỏi Lucy: - Em thử đoán xem sau cuộc chiến này sẽ có bao nhiêu người sống sót? Dường như trong giọng nói của Lucy có sự lo lắng: - Có lẽ là năm người.......... Lucifer giơ hai ngón tay lên và nói: - Nếu giấc mơ vừa rồi của anh không sai thì chỉ có......hai người mà thôi! Lucy toát mồ hôi lạnh. Lucifer có vẻ nhận ra điều đó nên hỏi: - Em đang lo lắng cho bọn chúng hả? Cũng phải thôi, trước đây bọn chúng từng là bạn của em mà! Lucy hỏi: - Vậy.....hai người đó là ai? Lucifer nói ngay: - Albus và Sylvia! Lucy bụm miệng: - Những người khác thì sao? Chuyện gì xảy ra cho họ? Lucifer trầm ngâm: - Yfu và Francoise sẽ bị Takara giết chết. Bella thì quyết định tự sát để ngăn Takara làm hại Albus! Nói xong hắn đột ngột rời khỏi ghế: - À....anh phải đi chỗ này một chút! Em cứ ở lại đây! Cần gì thì cứ gọi Isaac nhé! Lucifer rời đi bỏ mặc Lucy đang chìm trong sự lo lắng.............. * * * Ông Harry Potter, Ronald Weasley, Neville Longbottom và Draco Malfoy đang ngồi trong một nhà giam rộng lớn. Bên ngoài cửa nhà giam là một đĩa cơm chán ngắt trông hết sức bẩn thỉu. Ông Ronald rên rỉ: - Đói muốn chết mất............. Ông Neville giờ đây trông cũng gầy đi. Ông Harry thì lo lắng nói: - Không biết giờ này các con ta sao rồi? Cả Ginerva nữa.............. Ông Neville lên tiếng: - Ôi Hannah....hy vọng bọn chúng không làm hại em............. Ông Ronald bỗng gầm lên: - Nếu bọn chúng dám động đến Hermonie thì tôi quyết sống mái với bọn chúng! Ông Draco bực bội nói: - Quan trọng là phải tìm cách thoát ra được khỏi chỗ này đã! Ông Harry nhìn chấn song nhà giam rồi nói: - Phòng giam này đã được ai đó yểm bùa cực mạnh! Muốn thoát ra e không phải là dễ............ Bỗng nhiên cả bốn người bọn họ nhận ra có một kẻ kỳ quái đeo mặt nạ cười mặc áo choàng trắng đang chậm rãi bước tới chỗ bọn họ. Ông Ronald hỏi: - Cậu là ai vậy? Kẻ lạ mặt gãi đầu: - Tôi hả? Tôi chỉ là một kẻ vô danh thôi! Hắn nhìn đĩa cơm ở trước cửa buồng giam rồi tặc lưỡi: - Cha chả! Cái này mà là thức ăn cho người ư? Ông Draco sốt ruột: - Nhưng cậu là ai mới được chứ? Không một người bình thường nào có thể vô đây được! Kẻ lạ mắt trầm ngâm: - Cái này thì....cũng đâu quan trọng lắm! Cái tên cũng không quan trọng bằng hình ảnh đúng không nào? Ông Harry lên tiếng: - Vậy tại sao cậu lại đeo mặt nạ? Hắn ta gãi đầu: - Xin lỗi....vì mặt tôi rất xấu xí! Có thể miễn cho tôi việc phải bỏ mặt nạ ra được không? Ông Neville nói: - Cậu là thuộc hạ của Lucifer hả? Cậu vào đây có mục đích gì? Hắn ta trầm ngâm: - Lucifer hả? Đó là một con người vĩ đại! Tôi vào đây tìm kiếm sự yên tĩnh! Ông Ronald giận dữ: - Vĩ đại ư? Ngươi nghĩ hắn ta vĩ đại sao? Lucifer chỉ là một kẻ xấu xa tự cho mình là Thần Thánh mà thôi! Hắn ta xua tay: - Ồ không! Lucifer không phải là một người xấu! Ngài ấy làm tất cả những chuyện này là vì tương lai của Thế Giới này! Ông Harry cau mày: - Ngươi nói gì cơ? Cái gì mà vì-tương-lai-của-Thế-Giới-này chứ? Hắn ta tiếp tục khẳng định: - Đúng vậy! Vì-tương-lai-của-Thế-Giới-này! Ông Draco lạnh lùng nói: - Đừng có quá tâng bốc hắn như thế! Nếu thật sự Lucifer có mục đích tốt đẹp thì tại sao hắn lại gây nên chiến tranh khiến bao người vô tội phải thiệt mạng? Hắn ta nói tiếp: - Có lẽ hy sinh một vài con tốt là việc cần thiết............. Ông Neville giận dữ: - Các ngươi điên rồi! Ta không cần biết mục đích của các ngươi tốt đẹp như thế nào....nhưng các người đã gây ra quá nhiều tội ác! Hắn ta vội nói: - Bình tĩnh nào....tôi đến đây không phải để tranh cãi về vấn đề này.....tôi có thông tin về con cái của các vị đây.......... Câu nói này khiến tất cả như bừng tỉnh. Ông Ronald vội hỏi: - Vậy các con của tôi sao rồi? Hắn ta buồn bã nói: - Rose và Nirvana đã chết....bị Ekeziel giết....tôi rất lấy làm tiếc........... Ông Ronald gầm lên: - ROSE ĐÃ CHẾT Ư? TA KHÔNG TIN! ĐỒ NÓI LÁO! Điều tiếp theo mà ông Harry, Draco và Neville nhận thấy là ông Ronald đột nhiên gục xuống bất tỉnh. Ông Harry kêu lên: - Ron! Cậu sao vậy? Hắn ta lên tiếng: - Đừng lo! Tôi đã làm vậy để ông ấy bình tĩnh hơn! Những thông tin này là sự thật! Xin tất cả hãy tin tôi! Tất cả đều sửng sốt trước sức mạnh kỳ lạ của gã quái dị này. Rốt cuộc hắn là ai chứ? Ông Neville rơi nước mắt: - Ôi.....Nirvana....thế này tôi biết ăn nói thế nào với Hannah đây........ Ông Harry an ủi ông Neville rồi nói bằng giọng căng thẳng tột độ: - Vậy.....các con của tôi.....sao rồi? Hắn ta mỉm cười: - Albus, Lily, Hugo và Scorpius cho đến giờ này vẫn ổn! Ông Harry và ông Draco thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ông Harry đột nhiên cảm thấy đau khổ. Vì chính Ekeziel đã giết chết Rose và Nirvana. Dù sao Ekeziel cũng là con trai của ông. Điều đó khiến ông Harry không thể nào tự tha thứ cho bản thân mình được............. Hắn ta nói tiếp bằng giọng hồ hởi: - Còn các bà vợ của các ông thì đang bị giam ở chỗ khác! Họ vẫn bình an! Xin đừng lo lắng quá! Sau đó hắn quay sang nói với ông Harry: - Tôi đã đọc các cuốn sách nói về ông! Thật ấn tượng! Vết sẹo đẹp tuyệt giờ vẫn còn trên trán ông đúng không? Ông Harry vẫn tiếp tục chìm trong sự ray rứt về tội ác của Ekeziel. Hắn ta nói: - Có tin tốt đây! Ekeziel đã bị Banka tiêu diệt rồi! Và cũng có cả sự góp phần của con trai ông nữa đó, Harry! Tin này khiến tất cả vui lên một chút. Nhưng hắn ta nói: - Và tin xấu là: Hiện giờ dưới trướng Lucifer đã có rất nhiều kẻ có thực lực mạnh hơn hẳn Ekeziel! Tin này khiến tinh thần của mọi người như sụp xuống. Trên đời này vẫn tồn tại những kẻ mạnh hơn Ekeziel sao? Hắn ta quay đi. Ông Harry vội hỏi: - Cậu có vẻ không giống người xấu! Vậy tại sao lại đi theo Lucifer? Hắn quay lại và nói: - À, đúng rồi! Từ bây giờ các vị sẽ được thưởng thức những món ăn ngon nhất trần gian! Và hắn vẩy tay một cái. Giữa phòng giam xuất hiện một cái bàn gỗ tuyệt đẹp và trên đó đầy thức ăn thịnh soạn. Sau đó hắn rời đi. Ông Harry chợt vỡ lẽ ra điều gì đó: - Khoan đã! Tôi nhớ ra rồi! Stacy đã từng kể về hắn! Không lẽ....hắn chính là............thật không thể tin được kẻ đó lại là hắn!
Chương 95: The invincible Takaramono Takara bắt đầu bước tới chỗ thang máy. Một cảm xúc kỳ lạ xuất hiện bên trong cô ta. Đó là cái gì vậy? - Câu hỏi này đang xuất hiện trong đầu Takara. Dường như Bella cũng cảm nhận được điều này. Và tự nhiên cô ấy cảm thấy mình nên hy vọng một chút........... Tại sao ta không tránh kịp lưỡi hái của tên Albus đó? Tại sao ta đã do dự khi quyết định giết chết hắn? - Takara cảm thấy thật khó chịu khi nghĩ đến điều này. Bella bắt đầu cảm thấy Takara có những cảm xúc dần dần giống với một con người hơn. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Không lẽ trong suốt thời gian qua Takara bắt đầu thay đổi? Môi trường bên ngoài đã khiến cô ta như vậy? Nó lại xuất hiện.....cái ký ức ấy.....Bella sẵn sàng hy sinh vì Albus.....và cậu ta đã từ bỏ thể diện của mình để cứu Bella khi cô ta bị Khỉ Chúa bắt....hy sinh vì người khác là cái quái gì chứ? Hy sinh vì người khác là một sai lầm! - Takara đang đứng trước cửa thang máy và suy nghĩ về những điều này. Takara bắt đầu bấm cửa thang máy. Khi đi vào bên trong, Bella sửng sốt khi thấy Takara bấm xuống tầng một. Cô ta bắt đầu tìm kiếm từ tầng dưới cùng sao? Tại sao cô ta không tìm kiếm từ tầng ba trước? - Bella không hiểu nổi Takara đang nghĩ gì trong đầu. Bella lên tiếng: - Ngươi định làm gì vậy, Takara? Bỗng nhiên sát khí của Takara xuất hiện ào ào như một cơn lốc: - Đi tìm những đứa còn lại! * * * Lúc này đám Vệ Binh vì sợ hãi trước sức mạnh của Francoise nên đã bỏ chạy tán loạn. Và cô giờ đã có thể được nghỉ ngơi. Francoise mỉm cười đắc thắng: - Mình đã nói rồi mà! Bọn lâu la này chỉ cần một mình Francoise này là đủ! Yfu nói: - Nhưng cũng do bọn chúng không còn ai chỉ huy nên khí thế chiến đấu bị giảm sút! Francoise gật đầu: - Bạn nói đúng! Mà không biết giờ này Albus sao rồi.......... Yfu đứng dậy và nói: - Mình đã hồi phục rồi! Chúng ta phải lên giúp cậu ấy! Nhưng ngay lập tức, Yfu và Francoise cảm nhận được một luồng sát khí khủng khiếp xuất hiện trong thang máy. Nó còn lớn mạnh hơn cả của Albus nữa. Và cửa thang máy mở ra, Takara từ từ bước tới chỗ họ. Cô ta lạnh lùng nói: - Hãy đầu hàng đi! Các ngươi không có một chút cơ hội nào để đánh thắng ta đâu! Sức mạnh áp đảo này khiến Yfu và Francoise như bị cứng họng. Nhân cách thứ hai của Bella lại ẩn chứa sức mạnh kinh khủng vậy ư? Đó là sức mạnh Thần Thánh! Ở độ tuổi này mà Takara có thể đạt tới đẳng cấp đó ư? Đây là lần đầu tiên Yfu và Francoise cảm thấy sợ hãi như vậy. Đây là lần đầu tiên họ muốn bỏ chạy.............. Và Takara xông tới. Francoise lập tức nhốt cô ta vào một quả cầu nước. Nhưng Takara đã thoát ra một cách dễ dàng và hạ gục Francoise chỉ bằng một đòn. Trong suốt thời gian nghỉ ngơi, Yfu có thể Phân Thân được một lần nữa. Và cô ấy biến thành ba người. Nhưng cũng giống như lúc Takara đoán được quỹ đạo tấn công của Albus và từ đó tránh được hàng loạt khối băng của cậu ta. Lần này cô ta dùng trực giác của mình đoán được bản thể thật đang nằm ở đâu. Cuối cùng Yfu cũng bị cô ta hạ gục dễ dàng............. Đây mới chính là sức mạnh thật sự của cô ta sao? Không giống như lúc đấu với Albus, cô ta đã rất do dự. Làm sao để ngăn được cô ta đây? - Bella đang kinh hoàng trước sức mạnh kinh khủng của Takara. Trước khi Takara xuống tay giết chết Yfu và Francoise thì Bella vội lên tiếng: - Khoan đã! Dù sao họ cũng không phải là mục tiêu của ngươi mà! Takara dừng tay và nói: - Đúng rồi! Ta cần giữ tính mạng hai đứa này để trao đổi với ngài David! Bella đột ngột hỏi: - Takara! Ngươi thật sự không muốn giết Albus đúng không? Takara lạnh lùng nói: - Ai bảo ngươi là ta không muốn giết hắn? Bella nói: - Ta có thể cảm nhận được điều đó........... Takara giận dữ: - Ngươi nhầm rồi! Ta sẽ tiêu diệt hắn cho ngươi xem! Bella van xin: - Đừng làm vậy, Takara! Tôi xin cô! Takara gầm lên: - Nhưng Albus đang bắt ngài David phong ấn ta lại! Ta phải ngăn hắn! Bella nói bằng giọng cương quyết: - Nếu ngươi dám làm hại Albus thì....ta sẽ tự sát! Takara sửng sốt: - Ngươi nói gì cơ? Liệu ngươi có làm nổi không? Bella nói bằng giọng đe dọa: - Ta sẽ làm được! Đến lúc đó ta sẽ làm cho ngươi xem! Ngươi biết là ta có thể mà, Takara! Cô ta dám làm thật sao? Hay là cô ta chỉ dọa mình thôi? Nhưng nếu cô ta tự sát thì Albus và bạn bè hắn bỏ ra bao công sức đến cứu cô ta chẳng phải là uổng phí sao? - Takara bắt đầu lo lắng. Sự tuyệt vọng đã xuất hiện bên trong Bella. Giờ đây không ai có thể đánh thắng nổi Takara nữa. Có lẽ tự sát là việc cuối cùng mà cô có thể làm được để ngăn Takara lại............. * * * Tôi hỏi Sylvia: - Tại sao Takara không kiểm tra từ tầng này trước mà lại xuống tầng một! Sylvia đổ mồ hôi hột: - Không biết nữa.....đây chính là sức mạnh của Takara sao? Thật khủng khiếp! Cô ta còn mạnh hơn cả bạn nữa, Albus! Tôi lẩm bẩm: - Đúng vậy.......... Sylvia trầm ngâm: - Mình rất lo cho Yfu và Francoise....hy vọng cô ta không làm hại họ........ Tôi kêu lên: - Đúng rồi! Họ đang ở dưới đó! Mình phải đi giúp họ ngay! Có lẽ cô ta muốn làm hại họ sao? Sylvia vội ngăn tôi lại: - Bạn hãy ở lại đây trông chừng ông ta! Takara có thể sẽ bắt Yfu và Francoise làm con tin để trao đổi! Cho nên cô ta sẽ không giết họ đâu! Tôi vội nói: - Đừng ngăn mình, Sylvia! Mình rất lo cho họ! Trước sự cương quyết của Albus, Sylvia thở dài: - Được rồi! Vậy mình sẽ ở lại canh chừng lão ta! Đừng giáp chiến cô ta vội, hãy theo dõi tình hình trước đã! Tôi gật đầu và vội chạy xuống cầu thang bộ. Vì nếu đi bằng thang máy thì Takara sẽ phát hiện ra tôi. Yfu! Francoise! Hãy chờ mình nhé! Mình sẽ không để cô ta làm hại các bạn đâu! Sylvia đi vào trong phòng và hỏi lão David: - Nghi thức này bao giờ mới xong vậy? Cần phải mất nhiều thời gian vậy ư? Lão David nói: - Hãy tin tôi! Đúng là cái này phải mất nhiều thời gian! Chưa kể Takara hiện giờ rất mạnh! Phong ấn cô ta lại khó hơn nhiều so với Bella! Sylvia hỏi tiếp: - Nhưng ông có chắc chắn thành công 100% không? Lão David lẩm bẩm: - Cũng không chắc lắm......... Sylvia chĩa đũa phép vào cổ ông ta: - Ông phải làm được! Nếu không tôi sẽ giết ông! Và hãy mau lên, Albus đang có nguy cơ phải đối mặt với Takara! Hãy hoàn thành trước khi cô ta có thể giết cậu ấy! Nếu Albus chết thì ông cũng nói lời vĩnh biệt đi! Lão ta vội nói: - Được....được....ta sẽ cố gắng hết sức..........
Chương 96: Tuyệt vọng Takara nhận thấy có ai đó đang đi xuống tầng một bằng cầu thang bộ. Ta có thể cảm nhận được.....đó là hắn! - Takara nở nụ cười sắc lạnh. Và cô ta đã đoán đúng. Đó là Albus. Bella kêu lên: - Hãy chạy đi, Albus! Đừng đối mặt với cô ta! Bạn không thể thắng được đâu! Takara nói: - Hắn sẽ không chạy đâu! Tất cả là vì ngươi đó, Bella! Albus định sẽ ẩn nấp ở một chỗ nào đó để theo dõi Takara. Nhưng nhìn thấy Yfu và Francoise nằm la liệt như vậy khiến cậu không thể chịu nổi nữa. Việc này quá sức chịu đựng với cậu. Albus hét lên: - TAKARA! NGƯƠI ĐÃ LÀM GÌ HỌ? Takara lạnh lùng: - Hãy bình tĩnh đi! Ta chưa giết bọn nó đâu! Bây giờ ngươi hãy lên kia và đem ngài David xuống đây! Ta sẽ tha cho bọn chúng! Đúng như Sylvia đã nói. Takara muốn trao đổi con tin. Mình phải làm gì đây? Nếu đồng ý thì mình sẽ mất cơ hội cứu Bella. Nhưng không đồng ý thì Yfu và Francoise sẽ bị giết mất. Mình phải làm gì đây? - Albus đang đấu tranh nội tâm dữ dội. Takara giơ móng vuốt lên: - Đừng do dự nữa! Hãy quyết định mau lên đi! Bella hay các bạn của ngươi? Số phận của bọn chúng đang phụ thuộc vào quyết định của ngươi đấy! Bella nói to: - Albus! Hãy mặc kệ mình! Nhưng tất nhiên những lời nói này của Bella không thể nào tới tai Albus. Albus bình tĩnh nói: - Trận đấu lúc nãy chúng ta chưa xong! Giờ ngươi muốn đấu tiếp không, Takara? Takara phá ra cười: - Ta biết ngươi đang dự tính gì! Ngươi nghĩ có thể đánh thắng ta ư? Được rồi! Cứ thử xem! Trên tay của Albus xuất hiện một cây lưỡi hái to lớn hình bán nguyệt. Móng vuốt của Takara bỗng biến đổi. Và chúng trở nên to và dài như những cái dĩa lớn............ Takara mỉm cười: - Ta sẽ cho ngươi thua tâm phục khẩu phục, Albus! * * * Sylvia nhận thấy lão David bắt đầu ngồi dậy và bước ra khỏi phòng. Trông ông ta hết sức căng thẳng. Đã xong chưa? Có thành công không? - Sylvia chĩa đũa phép vào ông ta. Lão David run rẩy: - Xin lỗi.....sức mạnh của Takara hiện giờ đã vượt quá khả năng của ta.....ta đã cố hết sức....xin hãy tin ta.......... Sylvia hét lên: - Tôi đã nói rồi! Ông phải làm được! Sylvia giận dữ vung vẩy đũa phép định tấn công lão ta bằng câu thần chú gì đó. Lão ta giơ hai tay và nói: - Khoan đã....ta nói thật mà....có giết ta thì cũng chẳng thay đổi được gì đâu......... Nhưng không có một câu thần chú nào phát ra từ cây đũa của Sylvia. Và cô ấy đã cố hết sức nhưng không được. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Pháp thuật của mình đâu hết rồi? - Sylvia hoảng hốt. Lão David từ trạng thái lo sợ chuyển sang cười nhạo: - Ta hiểu rồi! Đây là hậu quả của việc ngươi bị trúng độc quá lâu đây mà! Ngươi đã bị mất hết pháp thuật rồi, Sylvia! Sylvia tiếp tục vung vẩy đũa phép trước mặt ông ta một cách bất lực: - Không thể nào........... ẦM! Sylvia bị lão David dùng Bùa Choáng đánh văng vào tường và bất tỉnh nhân sự. Lão ta phá ra cười: - Bây giờ ngươi chỉ là một con kiến so với ta! Sao nào? Còn dám đe dọa ta nữa không, nhãi ranh? Dám giỡn mặt với ta hả? Đồ không biết trời cao đất dày! Ta phải đi báo cho Takara ngay mới được! - Lão David vội vàng chạy đến cửa thang máy. * * * Sau một hồi đấu quyết liệt, cuối cùng lưỡi hái của Albus đã bị móng vuốt của Takara chặt gẫy thành nhiều khúc. Các khúc gẫy của lưỡi hái rơi xuống đất trước mặt Albus. Điều đó đánh dấu sự kết thúc của cuộc đấu này. Thời gian lúc đó như chậm lại.......... Vậy là hết rồi ư? Tôi không thể đánh thắng Takara sao? Bao công sức chúng tôi bỏ ra đến đây đã tiêu tan sao? Tôi đã thua thật rồi ư? - Nỗi tuyệt vọng đang xuất hiện trong Albus. Takara mỉm cười: - Ngươi đã thua thật rồi, Albus! Hành trình của ngươi và các bạn ngươi đến đây là kết thúc! Albus đổ gục xuống một cách thất vọng. Vậy là cậu sẽ phải lựa chọn giữa Bella và các bạn. Cho dù lựa chọn thế nào cũng là một mất mát lớn. Hy vọng cuối cùng bây giờ là phụ thuộc vào câu thần chú của lão David........... Takara cau mày: - Ai đang đi thang máy xuống kia? Sylvia ư? Tại sao bạn lại xuống đây? Bạn muốn giúp mình ư? Nhưng lão David là hy vọng duy nhất của mình bây giờ! Bạn đừng để lão ta ở lại một mình chứ, Sylvia! - Albus thất thần. Thời gian trôi qua thật căng thẳng đối với Albus. Và cửa thang máy mở ra từ từ. Đó là lão David. Không thể nào! Sylvia đâu rồi? Tại sao lão ta lại ở đây? - Albus trợn tròn mắt. Lão David nói to: - Sylvia giờ đã mất hết pháp thuật nên ta có thể xuống đây! Thần may mắn đã phù hộ ta! Wahahahahaha! Takara hỏi: - Câu thần chú của ngài không có tác dụng với tôi đúng không? Lão David mỉm cười: - Đúng vậy! Cô mạnh hơn ta tưởng nhiều đấy! Bây giờ hãy giết hết bọn nhãi ranh này đi, Takara! Chiến thắng giờ đã thuộc về chúng ta! Sự xuất hiện của lão David đã làm mọi hy vọng của Albus tiêu tan. Giờ đây cậu cảm thấy mình thật bất lực. Mặc dù đã mạnh lên rất nhiều, nhưng không cứu được Bella thì còn ý nghĩa gì nữa? Sự hy sinh của Evan đã trở thành vô ích......xin lỗi bạn, Evan......mặc dù mình chưa biết nhiều về bạn.....nhưng bạn thật sự là một người dũng cảm.... - Albus rơi nước mắt. Hồi học năm đầu tiên.....vào cái ngày tươi sáng đó.....tiếng sao du dương lãng mạn của Bella.....dáng vẻ ngượng nghịu đáng yêu của cô ấy khi bị Albus phát hiện ra......cậu ấy sẽ không bao giờ quên....... Cái lần đó......khi Albus đứng ra bênh vực cho Bella trước sự bắt nạt của Aumus.......cô ấy vẫn nhớ mãi như mới chỉ ngày hôm qua...........đối với Bella....lúc đó Albus thật oai hùng dũng cảm.....cũng giống như lúc cậu cầu xin Sylvia cứu cô ấy khỏi tay Khỉ Chúa........ Cuộc chiến đã chính thức kết thúc. Nhóm Albus đã thất bại hoàn toàn. Điều đó khiến Bella đi đến quyết định cuối cùng. Phải làm nó thôi! Cho dù có chết cũng phải bài trừ được kẻ nguy hiểm như Takara!
Chương 97: Quyết định của Takaramono Albus đột ngột kêu lên: - Này Takara.....tôi có một thỉnh cầu....hãy tha cho những người khác được không? Takara nói bằng giọng có âm sắc rất lạ: - Ý ngươi là tha cho bọn chúng và chỉ giết ngươi sao? Albus quỳ gối sát đến nỗi đầu chạm đất: - Đúng vậy! Tôi xin cô! Mặc dù đã thấy Albus từng làm như vậy nhưng Takara vẫn thấy sửng sốt một cách kỳ lạ. Câu nói của Albus vẫn văng vẳng bên trong tâm trí của Takara "Bella sẵn sàng hy sinh vì tôi, vậy tại sao tôi không thể hy sinh vì cô ấy chứ?". Tại sao lời nói của hắn lại có ảnh hưởng tới ta nhiều như vậy chứ? Tình bạn là cái gì chứ? Tình yêu là cái gì chứ? Tại sao con người ta có thể hy sinh cho điều đó? Có thể đánh đổi cuộc đời mình cho điều này? - Takara đang khổ sở bởi những suy nghĩ như vậy. Lão David cười to: - Quên đi, Albus! Tất cả các ngươi đều bị xử tử hình! Các ngươi tưởng xông vào đây là có thể dễ dàng trở ra như đi chợ ư? Takara điên tiết: - DẸP CÁI TRÒ ỦY MỊ ẤY ĐI, ALBUS! BỌN CHÚNG CÓ ĐÁNG ĐỂ NGƯƠI HY SINH KHÔNG? NẾU NGƯƠI THẬT SỰ LÀ ĐẤNG CỨU THẾ THÌ NGƯƠI PHẢI SỐNG! NGƯƠI HIỂU KHÔNG? NGƯƠI MÀ CHẾT THÌ MỚI LÀ MỘT MẤT MÁT TO LỚN CHO THẾ GIỚI NÀY! Albus vẫn quỳ ở đó: - Không! Tất cả các sinh mạng đều quan trọng! Tôi không phải là Đấng Cứu Thế gì cả! Tôi chỉ là một người bình thường muốn cứu các bạn của mình! Takara bừng bừng sát khí: - Được! Đã vậy ta sẽ cho ngươi chết trước! Móng vuốt của Takara nhanh đến nỗi Bella không kịp phản ứng để dừng cô ta lại. Nhưng điều đó chỉ đúng một phần. Một phần nữa là Bella có cảm giác rằng Takara thật sự không muốn giết Albus............ Móng vuốt của Takara dừng ở giữa trán Albus. Và máu chảy xuống từ đó. Nhưng đôi mắt của Albus vẫn mở to không một chút sợ hãi. Cái gì? Hắn không sợ chết thật sao? Cái tên này......ta chưa bao giờ thấy một ai điên rồ như hắn cả..... - Takara sửng sốt. Albus vẫn cầu khẩn: - Tôi xin cô.....xin hãy tha cho họ.......... Trước khi Takara có thể quyết định nên tiếp tục ấn móng vuốt vào sâu hơn hay không thì cô ta cảm thấy mình đi giật lùi lại vài bước. Tại sao cơ thể mình lại tự chuyển động? Chuyện gì đang xảy ra thế này? Không lẽ....... - Takara hoảng hốt. Takara giờ không điều khiển được hai tay của mình nữa. Chúng tự động chĩa móng vuốt vào trái tim của mình. Chết tiệt! Ngươi định làm thật sao, Bella? Đừng có điên! - Takara toát mồ hôi lạnh. Trong giọng nói của Bella không hề có chút do dự: - Ta có cảm giác rằng ngươi sẽ không giết Albus. Nhưng ta không thể đánh cược bằng mạng sống của cậu ấy! Đừng làm vậy, Bella! Ngươi biết ta không muốn giết Albus mà! - Takara gầm lên. Bella nói dứt khoát: - Nhưng ngươi sẽ không do dự khi ra tay với người khác đúng không? Takara kêu lên: - Vậy cô muốn sao? Cô muốn ta phải tha cho toàn bộ bọn họ ư? Albus và lão David đều sửng sốt khi thấy Takara tự chĩa móng vuốt vào ngực mình. Trông cô ta khổ sở một cách kỳ lạ. Lão David hỏi: - Chuyện gì đang xảy ra với cô vậy, Takara? Không lẽ là.....do con nhỏ Bella đó? Takara gật đầu. Albus đột nhiên hiểu ra ý định của Bella. Cậu ta đứng dậy và bước tới: - Khoan đã, Bella! Bạn đừng làm vậy! Giống như là thần giao cách cảm vậy, giọng nói của Bella đột nhiên vang lên trong tâm trí Albus: - Takara là một kẻ nguy hiểm! Nếu mình chết đi thì.....có lẽ sẽ tốt hơn! Albus rơi nước mắt: - Không, Bella! Bạn đừng làm vậy mà....... Giọng nói của Bella lại vang lên trong đầu Albus: - Chính mình đã gây ra bao nhiêu rắc rối này! Vì mình mà Evan đã chết và Sylvia thì bị trúng độc. Tất cả là lỗi tại mình! Albus hét lên: - Không! Tất cả là lỗi của Takara! Bella buồn bã nói: - Không! Takara ở bên trong mình! Đó cũng là lỗi của mình! Takara kêu lên: - ALBUS! NGĂN CÔ TA LẠI MAU! CÔ TA ĐIÊN MẤT RỒI!! Khoảng khắc đó thời gian như chậm lại, Albus chết điếng khi thấy móng vuốt của Takara bắt đầu chuyển động. Cậu ta lao tới dùng hai tay giữ chặt móng vuốt của Takara lại. Máu chảy ròng ròng ra từ hai tay của Albus. Đau thấu tận óc. Nhưng Albus không dám buông tay ra. Vì cậu sợ rằng nếu buông ra thì Bella sẽ........... Takara lúc này vô cùng kinh ngạc trước hành động của Albus. Cô ta nói: - Bộ....ngươi không thấy đau sao? Albus thở dốc: - Có chứ.....nhưng tôi không thể.....để Bella chết được..... Bella ràn rụa nước mắt: - KHÔNG, ALBUS! BỎ TAY RA ĐI!! Albus hét lên: - MÌNH SẼ KHÔNG ĐỜI NÀO BUÔNG TAY RA ĐÂU! MÌNH YÊU BẠN, BELLA! NẾU BẠN CHẾT THÌ MÌNH CŨNG SẼ CHẾT LUÔN!! Chết tiệt thật! Ta phải làm gì đây? Albus có lẽ sẽ không ngăn nổi Bella.......ta cũng không thể ngăn nổi cô ta..... - Takara căng thẳng tột độ. Và Takara thấy móng vuốt của mình không chuyển động nữa. Nhưng Albus vẫn giữ chặt tay............. Albus nói như hết hơi, mặt cậu bắt đầu tái đi dần dần: - Bella....hãy ngừng lại đi.........mình xin bạn....nếu bạn chết thì bao cố gắng bọn mình bỏ ra.....sẽ đổ xuống sống xuống biển mất..... Bella khóc lóc: - Tại sao? Tại sao bạn phải làm vậy chứ? Takara vội nói: - Được rồi! Tôi sẽ tha cho tất cả bọn họ được chưa? Lão David cũng lên tiếng: - Hãy dừng tay lại, Bella! Ta hứa sẽ thả hết tất cả các bạn của ngươi về, được chưa? Bella nói: - Đây là cơ hội duy nhất để ngăn chặn ngươi, Takara! Cho dù ngươi có tha cho họ thì ta cũng không thể để ngươi lộng hành được! Với sức mạnh hiện này, ngươi là mối đe dọa lớn ở Thế Giới này! Nếu bỏ lỡ lần này, ta e rằng lần sau sẽ không đủ sức mạnh để ngăn ngươi được nữa! Takara gầm lên: - Đồ chết tiệt! Cô muốn dồn tôi vào đường cùng sao, Bella? Bella lau nước mắt đi một cách giận dữ: - Không! Chính cô đã dồn ép tôi trước! Albus vẫn không buông tay ra khỏi móng vuốt, mặc cho máu đang chảy ròng ròng xuống đất. Bella kêu lên: - Bỏ tay ra đi, Albus! Nếu mất nhiều máu quá bạn sẽ chết đấy! Nhưng khi nhìn kỹ Albus, cả Takara và Bella đều cực kỳ sửng sốt. Albus đã bất tỉnh từ lúc nào. Nhưng cậu ta vẫn đứng đó và nắm chặt móng vuốt. Nếu mình tiếp tục làm thì Albus sẽ đứt tay mất. Mình phải làm gì đây? - Bella cắn môi đến độ chảy máu. Lão David cũng kêu lên: - Cái thằng nhóc này......sức mạnh ý chí của nó kinh khủng vậy sao? Thật không thể tin được! Tất cả những chuyện này khiến ta thật mệt mỏi.....Albus! Ngươi thật đáng ngưỡng mộ! Cái sức mạnh đó......sự hy sinh đó......thật vĩ đại! - Takara lẩm bẩm. Bỗng nhiên Takara thấy mình đã làm chủ được đôi tay của mình. Bella nói: - Ta chịu thua.....nếu ta tiếp tục thì cậu ấy sẽ chết mất.......... Takara khéo léo rút móng vuốt ra khỏi đôi tay nắm chặt của Albus. Cuối cùng cậu ta đã đổ gục xuống. Lão David nói: - Giờ cô tính xử trí với bọn chúng ra sao đây, Takara? Ta đã hiểu ra rồi.....sự hy sinh.....tình bạn.....tình yêu.....ta đã biết nó ra sao rồi.....ta có thể cảm nhận được nó từ....đáy lòng mình.....Albus! Bella! Các ngươi đã dạy ta một bài học kinh nghiệm quý báu....... - Takara mỉm cười. Bella tuyệt vọng nói: - Vậy là hết rồi........... Ta chịu thua! - Takara đột ngột lên tiếng. Lão David hỏi lại: - Cô nói gì cơ? Mình có nghe nhầm không? Cô ta vừa nói cái gì vậy? - Bella như bừng tỉnh. Takara mỉm cười: - Có lẽ tôi....nên dừng ở đây! Tôi đã hiểu ra nhiều điều quan trọng! Lão David toát mồ hôi: - Ý cô là sao? Takara dùng phép cầm máu cho Albus rồi dịu dàng băng bó đôi tay của Albus lại. Cô ta nói: - Từ giờ tôi sẽ không xuất hiện nữa! Thế này là đủ rồi! Bảo trọng nhé, ngài David! Lão David kêu to: - Đừng đi, Takara! Với sức mạnh lúc này, cô có thể thống trị Thế Giới này! Takara lắc đầu: - Ồ không.....việc đó bây giờ không quan trọng nữa.......... Bella vẫn chưa hết ngạc nhiên: - Cô....nói thật hả, Takara? Takara nhoẻn miệng cười: - Cô biết là tôi nói thật mà, Bella! Hai người đã giúp tôi hiểu ra nhiều điều! Xin lỗi vì tất cả mọi chuyện. Tôi sẽ không gây rắc rối nữa! Tạm biệt tất cả! Lão David hét: - KHÔNG!!! Mái tóc màu hồng của Takara bắt đầu đổi sang màu đen. Sát khí xung quanh Takara bắt đầu dần dần biến mất. Và Bella đã trở lại............
Rất hay , dù có chút mất mác nhưng thành quả thu được thật to lớn :) Bella quay lại Takara vĩnh viễn biến mất ( nghi Takara có tình củm với Albus lắm ) , kết cục vầy quả có hậu ... Cứ hồi hợp lo cho top Harry wa' , anh Phan làm cho Harry chết đẹp đẹp xíu nghen , chết lãng nhách là ko đc đâu ah`
Chương 98: Cuộc chiến cuối cùng ở Hogwart Ở Đại Sảnh Đường, ông Neville Longbottom nói với con trai: - Cũng vào thời điểm này, cha và các bạn của mình đã chiến đấu với Voldemort và các Tử Thần Thực Tử. Bây giờ điều đó lại xảy ra. Có thể con học chưa đủ nhưng ta tin con có thể làm được! Nirvana đột nhiên ôm chầm lấy cha mình: - Nhưng con rất lo....nếu chúng ta thua thì sao? Con rất lo cho cha! Ông Neville xoa đầu cậu con trai: - Chúng ta hãy cùng hy vọng nào......... Ông Dean Thomas đứng cạnh đó cùng với con trai mình. Ông ấy buồn bã: - Và cũng có nhiều khác biệt....Seamus đã không còn nữa.......... Bean Thomas rưng rưng nước mắt: - Con rất quý chú ấy. Chú ấy rất vui tính......... Cô hiệu trưởng nói: - Tất cả chúng ta sẽ cố gắng hết sức để chiến thắng bọn chúng! Giống như hồi đó........... Ông Ronald cắn răng: - Bầu không khí thật là căng thẳng, còn hơn cả hồi đó nữa............. Cô Hermonie trầm ngâm: - Draco Malfoy đâu rồi? Liệu cậu ta có ở lại không? Ông Ronald chế nhạo: - Nếu điều đó xảy ra thì.........sẽ là một sự khác biệt lớn đấy! Ông Michael Corner lên tiếng: - Biết đâu đấy! Cậu ta đã không còn giống như hồi đó nữa! Giờ đây Draco đã mạnh mẽ hơn, dũng cảm hơn. Tôi có thể cảm nhận được điều đó! Ông Harry gật đầu: - Tôi cũng tin vậy! Cô Lavender Brown mỉm cười: - Mọi người thật lạc quan! Ước gì tôi cũng được như vậy! Ông Ernie MacMillan(Chồng của Lavender) nói: - Em đã đến đây cùng anh! Em cũng là một người lạc quan đó chứ? Ông Ronald bỗng kêu lên: - Có chuyện gì vậy, Harry? Ông Harry lắc đầu: - Không có gì! Chỉ là vết sẹo của mình hơi đau........... Câu nói này làm tất cả mọi người sửng sốt. Điều đó khiến ông ấy vội nói: - Tôi biết mọi người đang nghĩ gì! Không phải Voldemort đâu! Hắn đã thực sự biến mất rồi! Chẳng là.....vết sẹo này sẽ lên cơn đau...mỗi khi có chuyện chẳng lành sắp xảy ra......... Cô Luna Lovegood mơ màng: - Ồ.....vậy sao? Biết đâu đấy.........biết đâu Lucifer đã hồi sinh Voldemort.......... Câu này làm mọi người tái mặt. Harry hoảng hốt: - Đây không phải lúc đùa, Luna! Em không thấy mọi người đang rất căng thẳng sao? Ginnerva Weasley kêu lên: - Cho dù Lucifer có là Thần Thánh đi chăng nữa thì hắn cũng không thể làm vậy! Không có quyền năng nào giúp người chết sống lại cả! Cô Hermonie và một số người khác dường như đang cố nín cười. Ông Geogre Weasley cùng với con trai đang bàn bạc với cô Mirneva McGonagall về kế hoạch bảo vệ trường Hogwart. Có lẽ họ muốn sử dụng những bảo bối ở Tiệm Giỡn. Họ có một số bảo bối rất hữu dụng. Biết đâu lần này lại có ích! Cô Cho Chang thì đang nhìn ông Harry chằm chằm một cách lo lắng. Điều đó hình như khiến cô Ginnerva hơi khó chịu một chút. Ông Lee Jordan ngáp: - Mọi người cứ thoải mái tinh thần đi nào! Đằng nào việc gì đến rồi nó sẽ đến, phải không nào? Chính nghĩa cuối cùng sẽ chiến thắng! Michael Jordan nói một cách tự hào: - Cha thật bình tĩnh! Cô Parvati Patil(Vợ của Lee Jordan) nói bằng giọng quyết tâm: - Chúng ta sẽ tử thủ ở đây! Trường Hogwart giống như nhà của chúng ta vậy! Giáo sư Filius Flitwick hùng hổ nói: - Dù sao ta cũng đã từng là vô địch đấu tay đôi! Lần này có chết cũng phải hạ được vài tên! Giáo sư Pomona Sprout nói với cô hiệu trưởng nói: - Với Giả Kim Bí Thuật của tôi, những cái bẫy sẽ thành công........... Ông Draco Malfoy cùng với con trai mình bước tới chỗ cô hiệu trưởng. Trông cô ấy có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy sự hiện diện của họ. Vậy là ông Harry Potter và Michael Corner đã đúng. Cha con nhà Malfoy đã ở lại bảo vệ Hogwart. Ông Harry vuốt chòm râu bạc trên cằm: - Ta đoán không sai mà............. Ông Ronald trố mắt: - Cậu ta thật sự....ở lại ư? Cái gì đã làm cậu ta thay đổi trong suốt bao năm qua vậy? Cô Hermonie mỉm cười: - Thời gian cũng có thể làm thay đổi con người mà, anh Ron! Một giọng nói vang lên khiến ông Ronald giật mình: - Anh ấy là một người dũng cảm! Đó là cô Asteria Greengrass. Một người phụ nữ xinh đẹp và hiền hậu. Nhiều người vẫn không thể tin được tại sao cô ấy lại chịu kết hôn với một gã khó chịu như Draco. Cô Asteria nhìn ông Draco và bắt đầu kể: - Hồi còn học ở Hogwart, khi lần đầu gặp anh Draco. Tôi lúc đó cũng ghét anh ấy như mọi người vậy. Tôi chưa bao giờ.....muốn tham gia vào những trò bắt nạt người khác của anh Draco và các bạn của anh ấy. Nhưng về sau....anh ấy đã thay đổi rất nhiều...... Tình yêu có thể làm thay đổi một con người? Điều đó không hẳn là đúng nhưng không phải lúc nào cũng là sai. Có lẽ vậy! Ông Harry hỏi cô Asteria: - Có học sinh Nhà Slytherin nào ở lại không? Ngoài Scorpius Malfoy ra! Cô Asteria nói: - Alessa McCormack.....Bella Monroe........chỉ vậy thôi! Ông Ronald trầm ngâm: - Vậy là năm nay có nhiều sự khác biệt thật! Ông Kingsley Shacklebolt, Billius Weasley, Oliver Wood, anh Teddy Lupin, chị Victoire Weasley và cô Fleur Delacour đã xuất hiện cùng với các Thần Sáng. Ông Harry mỉm cười: - Vậy là hầu hết mọi người đều đã ở đây. Đoàn Quân Dumbledore giờ chuẩn bị tập hợp và chiến đấu! Cô Luna nói một cách xúc động: - Em vẫn nhớ.....cái lần em gia nhập Đoàn Quân Dumbledore.....lúc đó em đã có những người bạn thực sự! Cô Ginnerva nói với Lily: - Trận chiến này rất nguy hiểm! Mẹ nghĩ con nên về nhà! Lily vùng vằng: - Con sẽ không về! Con muốn ở lại chiến đấu với cha mẹ! Ông Billius hỏi ông Harry: - Albus đâu rồi? Lâu lắm rồi anh chưa gặp nó! Ông Harry trả lời: - À....nó đang ở bên cạnh Bella Monroe.....vâng! Cô bé ấy là vợ tương lai của Albus đấy! Ông Geogre nghe thấy thế liền reo lên: - Thật vậy sao? Cô bé đó thế nào vậy? Fred Weasley lên tiếng: - Bella là một cô gái tốt! Con rất quý em ấy! Con vẫn không tưởng tượng được một một cô gái hiền lành như Bella mà lại vô nhà Slytherin! Tất nhiên là con không có ý kỳ thị! Chỉ là con nghĩ vậy thôi! Ông Harry nhấc gọng kính lên và nói: - Hai đứa đó giống như một cặp trời sinh vậy! Ông Percy Weasley cùng với con trai mình cũng đã đến. Ông ấy nói: - Cuối cùng cuộc chiến không mong đợi nhất sắp sửa xảy ra! Tôi vẫn nhớ còn nhớ hồi đó, mọi việc xảy ra chỉ như mới ngày hôm qua.......... Nhờ có các Bảo Bối Tử Thần mà mình đã chiến thắng Voldemort. Nếu không có những vật ấy e rằng chúng ta đã thua. Giờ đây mình phải làm sao? Trong khi đối thủ là những kẻ có sức mạnh Thần Thánh? - Ông Harry lo lắng. Hugo Weasley khóc lóc nói với cha mình: - Con xin lỗi vì đã tỏ ra hèn nhát......con sẽ không thế nữa! Ông Ronald vội nói: - Con trai không được khóc! Ta luôn sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của con! Vì con là con trai của ta, Hugo! Dennis Creevey nói với cha mình: - Cha đừng ngăn cản con! Con sẽ ở lại! Ông Colin Creevey mỉm cười: - Được.....được rồi!