[Fanfic] Hậu Harry Potter

Thảo luận trong 'Văn Học' bắt đầu bởi phanthieugia, 9/9/09.

  1. Hồi Ức

    Hồi Ức C O N T R A

    Tham gia ngày:
    20/11/05
    Bài viết:
    1,527
    Nơi ở:
    Moon Night
    Cách viết của cậu là dạng triển khai nghĩa là cậu đưa sự việc ra trước sau đó mới đi từ vấn đề chính ra. Cậu nên liên kết các sự việc phụ hoặc lên quan đến cái chính mà cậu cần nói tuy viết thế có dài dòng nhưng có lẽ sẽ hay hơn theo tớ thấy thế.
    RÚt ra được khá nhiều kinh nghiệm trong các bài CM thanks all :D
     
    phanthieugia thích bài này.
  2. TomyG:.

    TomyG:. C O N T R A

    Tham gia ngày:
    7/3/08
    Bài viết:
    1,733
    Nơi ở:
    Silent Hill
    Filch bị ăn đạn lạc của cuộc chiến Albus vs Peeves nên chết ngắc =))
     
  3. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,292
    Albus có lẽ là một trong số ít học sinh dám đối đầu với Peeves :))
    Chắc cậu tự tin mình có Bàn Tay Thần Sầu và Lucy hộ vệ =))

    Thanks vì đã góp ý
    Tớ viết văn kém lắm nên hy vọng mọi người thông cảm :>

    =)) =))
    Tớ rất thích sự hài ước của cậu đấy, TomyG
    Đọc comment của cậu mà tớ chết cười =))

    Một đoạn truyện ngắn của tớ để tưởng niệm cái chết của ông Filch:
    Ông Filch nghe thấy tiếng cười he hé của Peeves liền xông tới cùng bà Norris trung thành. Lần này mi chết rồi, Peeves! Ta sẽ bắt tận tay mi và bảo cô hiệu trưởng đuổi mi ra khỏi Hogwart. Nếu được tao sẽ xích mày lại và nấu mày thành cháo trong vạc dầu. Tao sẽ cho mày sống dở chết dở vì dám trêu gan lão Filch này!
    Vừa ló mặt ra khỏi cửa thì một viên đạn phấn ghim thẳng vào giữa hai chân mày của ông Filch. Vâng! Ông Filch đã đổ gục như chuối. Ông ta ngã đè lên bà Norris. Con mèo đã chết vì tắt thở. Cả hai đều đã chết.
    Albus và gã yêu tinh nhìn nhau. Peeves liền nói thầm với Albus:
    - Tôi và cậu giữ bí mật chuyện này nhé!
    Albus làm bộ mặt hả hê khủng khiếp:
    - OK! Chúng ta sẽ dàn dựng sao cho mọi người thấy ông ta chết vì bị tai nạn!

    =)) =))
     
  4. TomyG:.

    TomyG:. C O N T R A

    Tham gia ngày:
    7/3/08
    Bài viết:
    1,733
    Nơi ở:
    Silent Hill
    mỗi ngày 2 chap đi cậu ...... :">
     
  5. thien_vn

    thien_vn Dragon Quest

    Tham gia ngày:
    2/5/07
    Bài viết:
    1,204
    Nơi ở:
    SÀI GÒN
    Mình chưa đọc hết truyện của bạn này sáng tác, chỉ mới đọc sơ thôi, phải chi bạn viết theo ngôi kể thứ 3 thì hay hơn, sẽ có được cái nhìn bao quát hơn. Hiện giờ mình đang đọc cuốn Trăng Non, trời ơi phải nói là đọc rất chán, mới đọc được tới chap 7 à, tại vì khi đọc lên thấy nhân vật cứ xưng tôi tôi nghe thấy phát chán gì đâu...( có lẽ tại mình chưa đọc cuốn Chạng vạng mà lại nhảy vô đọc cuốn trăng non nên mới thấy vậy chăng? phim thì mình coi rồi:D) mà phải chi nó kể theo ngôi thứ 3 như bà Rowling thì hay hơn...góp ý thôi, ko có chê gì đâu nha, tại cũng chưa có đọc mà :P
     
  6. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,292
    Dạo này tớ bận lắm, nên không thể viết mỗi ngày 2 chap được :D

    Tại vì tớ thích đọc các tác phẩm theo ngôi thứ nhất thành ra truyện của tớ cũng vậy :))
     
  7. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,292
    Chương 11


    Peeves đột nhiên xuất hiện. Gã yêu tinh nhìn thấy cảnh này rồi nở một nụ cười đáng sợ. Tôi chưa kịp nói gì thì hắn bỗng dưng la to:
    - Khủng khiếp quá! Giết người rồi! Bớ người ta! Có học sinh giết người!
    Peeves chết tiệt! Hắn chơi tôi vố này rồi!

    Và học sinh ùa ra từ khắp nơi tới. Tất cả học sinh đều kinh hoàng sợ hãi khi nhìn thấy xác ông Filch và con mèo. Các giáo sư cũng đã đến. Giáo sư Neville liền dẫn tôi đến văn phòng của ông để giải vây cho tôi trước những cái nhìn soi mói. Cô Mc Gonagall thì giải tán tất cả đám học sinh đang đứng đó ngơ ngác trộn lẫn vẻ không tin được. Đúng là ông Filch rất đáng ghét. Nhưng nhìn cách ông chết thật sự không thể cười nổi.

    Giáo sư Draco cũng đi theo chúng tôi. Và một cuộc tranh cãi đã nổ ra giữa giáo sư Neville và giáo sư Draco. Thật cảm động khi giáo sư Neville ra sức bênh vực cho tôi:
    - Tôi tin trò Albus! Bộ ông quên nó là con của ai sao? Tại sao ông có thể nghĩ Albus lại làm như vậy, hả Draco?

    Cô Mc Gonagall xuất hiện ngăn chặn cuộc cãi vã. Vẻ mặt cô lúc này rất nghiêm trọng. Cô nói:
    - Ông Filch và con mèo Norris đã bị giết bằng lời nguyền Avada Kedarva. Không một học sinh năm thứ hai nào có thể thực hiện được lời nguyền này.
    Cả hai giáo sư lúc này cực kỳ sửng sốt. Giáo sư Draco hỏi lại:
    - Tôi không nghe nhầm chứ?
    Giáo sư Neville thì làm vẻ mặt không-thể-tin-được.
    Rồi cô Mc Gonagall nhìn tôi:
    - Con về được rồi đó!

    Sao trong trường Hogwart lại có kẻ biết lời nguyền chết người này? Chẳng lẽ kẻ đó đang ở đây? Kẻ đã viết thư đe dọa tôi! Chưa bao giờ tôi có cảm giác lo lắng tới vậy. Lucy cũng sợ sệt thấy rõ, tôi cảm giác được cô ấy đang run rẩy trên đầu tôi:
    - Chẳng lẽ kẻ đó….đang muốn tìm cậu hả?

    Mặc dù tôi thấy khá thương xót cho ông Filch. Nhưng không thể bằng thương cho tôi lúc này. Một đứa học sinh có lẽ đang bị đe dọa tính mạng. Có lẽ kẻ đó sẽ không tha thứ cho tôi vì đã phá đám hắn hồi năm ngoái.

    Ở phòng sinh hoạt chung, Aumus Finnigan tỏ ra khoái trá. Hắn châm chọc tôi một cách độc địa:
    - Cám ơn mày vì đã tiêu diệt lão Filch dùm tao! Nói thật là tao không ưa lão chút nào! Đúng vậy! Ở trường này chả có ai ưa lão cả! Mày đã làm một việc có ích đấy!
    Lucy cũng tỏ ra tức tối dùm tôi. Cô ấy nói:
    - Có cần tôi trả đũa cho cậu không! Hắn không thấy tôi đâu mà.
    Nirvana thì nói thầm với tôi:
    - Thật sự khủng khiếp! Chả lẽ…hắn đang tìm cậu!
    Cậu ấy chỉ tổ làm cho tôi càng lo lắng hơn.

    Mấy ngày sau, mọi người chỉ bàn tán về cái chết của ông giám thị Filch và con mèo. Có nhiều người mừng ra mặt. Cũng phải thôi. Bởi vì không còn ông giám thị Filch chuyên rình bắt tụi học trò nữa. Tôi chỉ thắc mắc là ai sẽ đảm nhận vị trí giám thị còn trống đây?

    Em Lily của tôi thì đánh mất sự vui vẻ thường ngày. Em ấy rất sợ hãi. Rose thì càng cặm cụi đọc sách hơn bao giờ hết. Giáo sư Draco thì lúc nào cũng nhìn tôi bằng ánh mắt như thể tôi là kẻ giết người vậy.

    Và bây giờ các học sinh đồn đại rằng có một phù thủy hắc ám đang ẩn nấp trong trường khiến tôi càng lo lắng hơn. Tôi lúc này đang đứng ở hiện trường vụ án. Xung quanh chẳng có dấu vết gì. Xác của ông Filch và con mèo chắc đã được đem chôn.

    Rose dường như đã trở thành một thám tử. Cô cầm kính lúp soi khắp nơi gần hiện trường vụ án. Anh James thì nói rằng anh tin tôi. Và anh hứa sẽ bắt được thủ phạm thực sự để minh oan cho tôi.

    Nhưng thật lạ là không thấy hồn ma ông Filch quay trở lại. Cha tôi đã từng nói: “Chỉ có người nào không còn lưu luyến và muốn đi tiếp thì mới không quay trở lại”

    Tôi nghĩ ông Filch đột ngột chết oan như thế này thì ổng phải quay trở lại chứ? Và các giáo sư cũng rất ngạc nhiên. Họ cũng đợi ông Filch quay về vì biết đâu ông nhìn thấy mặt kẻ ra tay. Nhưng cứ chỉ chờ trong vô vọng. Thế là chẳng có manh mối gì rồi! Vụ này xem như đi vào bế tắc!

    Bây giờ tôi mới thấy được Lucy có ích làm sao. Bởi vì thằng Aumus liên tục bị túm tóc véo tai một cách bí ẩn. Thủ phạm không ai khác là Lucy. Thật vui khi cô ấy làm thế là vì tôi. Tôi cười đau cả bụng khi thằng Aumus cứ gào hét inh ỏi:
    - Đứa nào làm đấy! Đồ hèn! Giỏi thì ra đây!

    *
    * *​

    Sáng hôm sau, gần mười một giờ, cả trường bắt đầu kéo ra sân Quidditch. Hôm nay là trận đấu Quidditch giữa đội tôi và đội Slytherin. Tôi cảm thấy bầu trời hôm nay có gì đó rất lạ mà không thể lý giải được. Tự nhiên tôi thấy hơi nhức đầu. Anh Fred hỏi:
    - Sao thế, Albus?
    Tôi không muốn làm anh Fred lo lắng nên nói:
    - Không có gì ạ!

    Lucy hỏi tôi:
    - Hình như cậu không được khỏe, Albus?
    - Không sao, tôi chỉ hơi nhức đầu thôi, có lẽ ra ngoài trời một lúc là hết ngay ấy mà.

    Khi cả hai đội bước ra sân. Max Flynt nhìn tôi bắng ánh mắt đe dọa. Tôi cũng nhìn lại hắn. Bà Hooch chuẩn bị thổi còi:
    - Ba…hai…một…bắt đầu!
    Cùng tiếng cổ vũ của đám đông, mười bốn cầu thủ bay vút lên trời. Cơn nhức đầu của tôi chợt tan biến một cách kỳ lạ. Có lẽ đúng là ra ngoài trời thì tôi hết nhức đầu.

    Một trái Bludger đột ngột bay về phía tôi. Tôi đã không kịp né. Nhưng anh Michael đã lao đến dùng gậy nện nó đi chỗ khác. Và nó đánh văng Akariam Pucey lúc này đang ôm bóng về phía tôi. Nhưng trái Quaffle lại rơi vào tay Max Flynt. Hắn ta dùng hết sức bình sinh ném một cú thật mạnh. Tôi phải dùng hai tay mới đỡ được đường bóng cực mạnh đó. Max Flynt gầm gừ tức tối.

    Sau đó tôi chuyền bóng về phía Katherlin Bell và chị ấy chụp được. Chị Katherlin đang dẫn bóng về phía cột gôn Nhà Slytherin. Bỗng tôi thấy Max Flynt giật cây gậy của tấn thủ đội hắn và nện trái Bludger về phía tôi. Hắn muốn ám sát tôi chăng?

    Anh Michael lại xông tới chặn đứng đòn này. Nhưng Max Flynt không chịu bỏ cuộc. Hắn lại đập tiếp trái Bludger đó quay trở về phía chúng tôi. Và dường như đã diễn ra một trận Tennis bằng banh Bludger. Anh Michael và Max Flynt đang đập Bludger về phía nhau. Trái Bludger bị đập bay qua bay lại không khác gì bóng Tennis.

    Trận Tennis lúc này vẫn đang bất phân thắng bại. Bỗng tôi thấy đau đầu dữ dội. Đau đến nổi tôi cảm thấy như mình đã ngã khỏi chổi và đang rơi tự do. Trước khi không còn cảm thấy gì nữa tôi nghe thấy tiếng hò reo rất to và hình như có cái gì đó nhỏ bé đang đỡ dưới lưng của tôi…..

    *
    * *​

    Khi tôi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong bệnh xá. Bên cạnh giường là Nirvana, Rose, Lily, anh James, Hugo và anh Fred. Tôi chợt nhớ ra trận đấu:
    - Trận đấu thế nào rồi? Đội ta thắng hay thua, hả anh Fred?
    Anh Fred mỉm cười với tôi:
    - Đừng lo, anh đã bắt được banh Snitch. Chúng ta thắng rồi.
    Anh James nói:
    - Đúng vậy, sau đó Fred đã nhìn thấy em rơi khỏi chổi và kịp thời cứu em đấy, Albus.

    Tôi ngồi dậy rồi nói:
    - Cám ơn anh Fred.
    Anh Fred xua tay:
    - Không có gì đâu, em nằm xuống nghỉ ngơi đi. Nhưng lúc đó anh thấy hơi lạ…hình như em rơi khá chậm….ơ…cũng có thể là do anh tưởng tượng….
    Tôi thấy mình khỏe hẳn rồi. Cơn đau đầu cũng không còn nữa. Tôi thật không thể lý giải được cơn đau đầu kỳ lạ này.

    Bỗng nhiên tôi không thấy Lucy đâu cả.. Tôi đột ngột nói to:
    - Có ai thấy Lucy ở đâu không?
    Bỗng mọi người trố mắt ra nhìn tôi một cách khó hiểu. Tôi vừa chợt nhớ ra là ngoài tôi ra thì không ai biết về Lucy cả.

    Lily hỏi tôi:
    - Lucy nào hả anh hai?
    Tôi gãi đầu:
    - À không….ý anh là cây chổi của anh….nó vẫn lành lặn chứ?

    Hugo Weasley lên tiếng:
    - Ồ! Ra là anh lo lắng cho cây chổi, anh an tâm đi, nó không sao hết. Ơ! Mà anh đặt tên mới cho cây chổi của anh hả?
    Tôi gật đầu vội vã và nhìn quanh xem có thấy Lucy không. Nhưng không thấy cô ấy đâu cả. Lucy chưa bao giờ rời khỏi tôi. Không lẽ Lucy đã đi chơi khi tôi còn nằm ở bệnh thất. Hay là.....
    Rose hỏi:
    - Có thật là bạn thấy khỏe hẳn rồi chứ, Albus?
    Tôi ngồi dậy và ra khỏi gường:
    - Ừ, mình ổn mà!

    Bất chấp sự can ngăn của cô Pomfrey, tôi chạy ra khỏi bệnh xá trước sự ngạc nhiên của mọi người.
    Mình có linh cảm chẳng lành. Phải đi tìm Lucy ngay!

    Tôi chạy ra sân bóng, lúc này đã vắng hoe. Có lẽ Lucy đã gặp chuyện gì đó khi tôi rơi khỏi chổi chăng? Cô có ở đây không, Lucy? Tôi vừa chạy đi tìm Lucy khắp nơi vừa gọi:
    -LUCY! CÔ Ở ĐÂU?
    Sau một hồi tìm kiếm bở hơi tai xung quanh khu vực cột gôn đội Griffindor. Tôi đã nhìn thấy Lucy đang nằm trên bãi cỏ. Để tìm một người tí hon ở chốn này quả thật chả khác gì mò kim đáy bể. Đúng là kỳ tích!

    Dường như Lucy đã kiệt sức. Vầng hào quang xung quanh Lucy lờ mờ một cách yếu ớt. Lucy đã từng bảo tôi vòng hào quang biểu hiện cho năng lượng sống của cô ấy. Khi nó tắt hẳn có nghĩa là cô ấy sẽ chết. Tôi đỡ Lucy lên và gọi to. Cuối cùng Lucy đã tỉnh lại.

    Không hiểu sao Lucy lại như vậy. Tôi hỏi:
    - Chuyện gì với cô vậy, Lucy?
    Lucy nói một cách mệt nhọc:
    - Không có gì….lúc đó tôi quá hoảng sợ khi thấy cậu rơi từ độ cao như vậy. Cho nên tôi đã cố hết sức để đỡ cậu…..nhưng để đỡ một người khổng lồ như cậu quả thật không phải dễ…cho nên tôi đã dốc hết năng lượng sống của mình…khả năng của tôi chỉ có vậy….hy vọng cậu rơi đủ chậm để có ai trông thấy mà cứu kịp thời…..
    Tôi nói to:
    - Cô việc gì phải làm vậy chứ? Suýt chút nữa là cô chết rồi đấy!
    Lucy nói:
    - Cậu là người bạn duy nhất của tôi trên thế gian này....tôi không thể để mặc cậu được....
    Mắt tôi lúc này đã cay cay. Thật không ngờ Lucy sẵn sàng hy sinh tính mạng để cứ tôi.
    Bỗng tôi thấy Lucy mỉm cười hạnh phúc:
    - Cậu khóc vì tôi ư? Cái cảm giác này.....thật ấm áp....một kẻ cô độc như tôi...lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là tình bạn....tình thương.....
    Tôi nói bằng giọng run run vì xúc động:
    - Tôi thật....không biết phải cảm ơn cô thế nào đây? Cô đã cứu sống tôi.....
     
  8. TomyG:.

    TomyG:. C O N T R A

    Tham gia ngày:
    7/3/08
    Bài viết:
    1,733
    Nơi ở:
    Silent Hill
    ủa, sao đọc fần này thấy ... hơi hướm của bộ cũ quá :-?

    ps: đừng cho Lucy chết đấy nhá :">
     
  9. bumbumbum

    bumbumbum Mayor of SimCity

    Tham gia ngày:
    14/10/02
    Bài viết:
    4,205
    Nơi ở:
    Angiang, An Gian
    Tớ chỉ mới đọc Chương 1-2, mà bạn đừng cho Albus mê mẩn Rose quá, 2 đứa là anh em họ mà :|
     
  10. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,292
    Chương 12


    Lucy cười:
    - Không có gì đâu…chúng ta là bạn mà…đúng không?
    Tôi gật đầu:
    - Đúng vậy, là bạn mãi mãi!

    Lucy vốn hồi phục rất nhanh nên tôi đỡ lo hơn. Nếu Lucy mà có mệnh hệ gì thì tôi sẽ không bao giờ tự tha thứ cho bản thân mình. Cô ấy bây giờ chưa thể bay được như bình thường nên tôi để tạm cô ấy vào túi áo.

    Trên hành lang đi qua Đại Sảnh Đường, tôi thấy Aumus đang đấu tay đôi với một ai đó. Và cô gái đang đấu với cậu ta trông rất quen. Tôi đến gần thì nhận ra đó là Bella. Chuyện này lại tái diễn nữa sao?

    Bella bị Aumus đánh ngã sòng xoài bằng thần chú cực mạnh. Máu như dồn lên não tôi.

    Tôi xông tới và hét to:
    - Aumus! Dừng tay lại! Mày làm cái trò gì vậy hả?
    Nó quay sang nhìn tôi với vẻ mặt cười đắc thắng:
    - Gì nữa đây? Mày lại muốn can thiệp vào chuyện này như hồi năm ngoái hả?
    Tôi đỡ Bella đứng dậy và hét to:
    - BELLA LÀ BẠN TAO! TAO KHÔNG CHO PHÉP MÀY LÀM GÌ CÔ ẤY!

    E hèm! Do mất bình tĩnh nên tôi đã không chịu để ý xung quanh. Lúc này đã khá đông học sinh các Nhà. Và họ nghe hết những gì tôi vừa nói. Những tiếng xì xào vang lên:
    - Tớ có nghe nhầm không?
    - Đứa con gái Nhà Slytherin đó là bạn của Albus Potter?
    - Đúng mà! Rõ ràng chính nó nói vậy!
    - Thằng Albus mất trí rồi sao?
    - Một học viên Nhà Griffindor kết bạn với một nữ sinh Nhà Slytherin sao?
    - Chuyện này chưa bao giờ xảy ra trong lịch sử! Có lẽ tôi đang nằm mơ chăng?

    Những tiếng xì xầm đó càng làm tôi sôi gan hơn. Kết bạn với nữ sinh Nhà Slytherin thì sao chứ? Nếu chưa ai làm thì tôi sẽ là người đầu tiên trong lịch sử làm điều đó. Các cậu nghĩ sao về tôi cũng được! Ừ, có lẽ tôi hơi điên! Nhưng đây là nguyên tắc sống của tôi!

    Aumus đột ngột phóng một thần chú cực mạnh về phía tôi. Nhưng tôi né kịp và trả đòn:
    - Stupefy!
    Hắn bị đánh văng vào tường trước sự sửng sốt của tất cả học sinh.

    Aumus Finnigan đứng dậy và gằn giọng:
    - Được lắm, Potter! Bây giờ mày hãy chọn đi! Mày đứng về phía nào?Griffindor hay Slytherin?
    Tất cả học sinh lúc này đang nín thở chờ nghe câu trả lời của tôi. Nhưng tôi đã có sẵn đáp án trong đầu rồi:
    - Tao chọn Griffindor nhưng sẽ không đứng về phía mày! Mày côn đồ không khác gì Scorpius! Mày mới không xứng là một thành viên Nhà Griffindor!

    Aumsu quát to:
    - Đừng ngụy biện! Mày và đứa con gái Nhà Slytherin kia đã kết bạn từ hồi đó đúng không? Có lẽ bọn mày đã bí mật làm bạn từ lúc đó!
    Rồi hắn quay sang dõng dạc nói với khán giả:
    - Thưa bà con! Hãy nhìn xem! Nó đang bảo vệ một đứa Nhà Slytherin! Nó không phải là một học viên Griffindor!

    Sau đó Aumus quay sang chỉ thẳng vào mặt tôi:
    - Cha chả! Sỉ nhục thanh danh Griffindor thế này thì không được rồi. Tại sao mày lại không vào Nhà Slytherin ngay từ đầu đi chứ?
    Tôi đáp trả:
    - Tao chưa bao giờ muốn vào Nhà Slytherin! Nhưng mày xem! Bắt nạt một cô gái yếu đuối thế này có xứng làm nam nhi không? Tao chỉ bảo vệ lẽ phải thôi!

    Đúng lúc đó trong đám đông có một đứa thông báo: Giáo sư Draco đến đấy!
    Aumus lườm tôi lần cuối rồi bỏ đi. Đám đông bắt đầu tự động rời đi hết.

    Bella cúi đầu xuống nói:
    - Thành thật xin lỗi! Mình lại làm bạn phải chịu tiếng xấu vì mình! Bạn không cần phải làm thế đâu....mình sẽ tự giải quyết được...
    Tôi nâng vai Bella lên rồi nhìn thẳng vào mắt cô ấy:
    - Chúng ta là bạn đúng không? Thấy bạn mình gặp hoạn nạn mà không giúp thì tớ thực sự không thể làm được!
    Việc này đã là gì so với Bella. Cô ấy đã dám dùng tính mạng mình để cứu tôi. Không lẽ chỉ vì sợ người ta đàm tiếu mà tôi lại chỉ đứng trơ mắt đó ra mà nhìn? Tôi không phải người như vậy!

    *
    * *​

    Sáng hôm sau tuyết rơi dày nghịt. Lucy bây giờ đã khỏe hẳn và bay vòng quanh tôi một cách hưng phấn. Thật vui là Nirvana và Rose luôn ủng hộ tôi. Em gái tôi cũng vậy. Hugo Weasley thì có vẻ rất ấn tượng trước việc làm của tôi. Cậu bé coi tôi là một anh hùng khi dám đứng ra chống lại Aumus bất kể sẽ bị ảnh hưởng thế nào.

    Trên đường tới thư viện. Có một nhóm học sinh Hufflepuff và Ravenclaw đang đứng túm tụm với nhau xì xầm chuyện gì đó. Chắc chắn là nói về tôi rồi!

    Quả thật là như vậy, bọn nó còn chả thèm hạ giọng xuống. Thằng Eragon Macmilan nhà Hufflepuff đang diễn thuyết:
    - Tớ tin chắc thằng Albus đã giết ông Filch. Các cậu thấy không? Nó dường như đang kết bè phái với bọn Slytherin. Hình như nó đang có âm mưu gì đó….
    Con bé Anna Abbot nhà Hufflepuff ngắt lời:
    - Nhưng là âm mưu gì mới được chứ?
    Eragon lắc đầu:
    - Biết làm sao được? Ai biết được thằng đó nghĩ gì trong đầu? Tớ đã bảo là thằng đó vốn hơi kỳ lạ mà! Nhưng có thể đó là một âm mưu rất xấu xa. Có lẽ nó đang muốn trở thành một Tử Thần Thực Tử…..

    Bỗng nhiên một giọng quát rất to làm bọn nó giật nảy mình:
    - IM HẾT ĐI CHO TÔI!
    Đó là Bella Monroe. Cô ấy đang rất giận dữ. Nhìn thấy một cô gái hiền lành như Bella tức giận như vậy quả thực là rất lạ.

    Bella chĩa đũa phép về phía bọn chúng và nói to:
    - Tôi không cho phép các người nói xấu cậu ấy! Có gì thì cứ nói xấu tôi đây này!
    Eragon cười to:
    - Đừng to mồm! Một mình mày thì làm gì nổi bọn tao chứ?
    Tôi quả thật bất ngờ khi cô ấy lại mạnh mẽ tới vậy. Có điều một mình cô ấy mà đấu với sáu đứa: bao gồm ba đứa nhà Huflepuff và ba đứa nhà Ravenclaw thì thua mất. Có lẽ tôi phải ra tay thôi!

    Tôi tằng hắng thật to. Bọn nó quay lại. Eragon làm vẻ mặt ngạc nhiên:
    - Á à Albus, vừa nhắc đến là đã thấy xuất hiện ngay! Nhưng hai người bọn mày đấu nổi với sáu người bọn tao không?
    Anna nói với Eragon:
    - Có nhất thiết phải đánh nhau không, Eragon?
    - Nhưng rõ ràng bọn nó gây sự trước mà! Với lại chúng ta đông hơn mà, việc gì phải sợ chứ!

    Bỗng nhiên có một người bước tới một cách hiên ngang: Đó là Scorpius Malfoy. Cậu ta cười ngạo nghễ:
    - Thêm tao nữa là đủ, đúng không?
    Eragon cười nhạo
    - Ba người bọn mày mà đòi?
    Scorpius tảng lơ Eragon đi và quay sang nói với tôi:
    - Tôi làm thế này không phải vì cậu đâu, chẳng qua vì bọn chúng dám bắt nạt một học sinh Nhà Slytherin. Làm sao tôi có thể để yên được chứ!
    Eragon nói:
    - Được rồi, thích thì chiều!

    Và trận hỗn chiến đã diễn ra. Một học sinh Nhà Griffindor và hai học sinh Nhà Slytherin đấu tay đôi với ba học sinh Nhà Hufflepuff và ba học sinh Nhà Ravenclaw. Tôi đã thành công trong việc tước đũa phép của thằng Eragon. Anna thì nửa muốn đấu nửa lại không muốn đấu nên nhìn thấy tình cảnh bất lợi bèn chuồn lẹ. Bella cũng tước được đũa phép của một đứa bên Nhà Ravenclaw. Scorpius thì đánh văng đứa còn lại Nhà Hufflepuff. Bên bọn nó chỉ còn hai đứa Nhà Ravenclaw. Bọn nó bị tôi, Scorpius và Bella tổng lực đánh gục hết.

    Đúng lúc đó, chúng tôi nhìn thấy cô Mc Gonagall từ xa. Thế là cả ba đứa tôi sử dụng thần chú: ù té quyền! Mỗi đứa chạy một hướng khác nhau. Tốt hơn hết là chạy thật nhanh trước khi cô phát hiện ra bọn Hufflepuff và Ravenclaw đang nằm ngổn ngang ở hành lang.
    Lucy vỗ tay đôm đốp:
    - Đánh khá quá, Albus!

    Ở trong phòng sinh hoạt chung, anh Fred chọc tôi vui lên bằng cách: Hỏi tôi xem đang dự định giết ai tiếp theo. Và anh ấy tống thẳng một con kỳ nhông lửa vào mồm thằng Aumus khi nó định châm chọc tôi. Khiến thằng đó sợ hãi kêu ré lên và chạy mất. Cám ơn anh Fred!

    *
    * *​

    Lễ Giáng Sinh năm nay tôi ở lại trường vì gia đình tôi cùng với gia đình Weasley đi du lịch ở Rumani. Cho nên ngoài tôi, anh James và Lily ra còn có Rose, Hugo, và anh Fred ở lại trường. Anh Peter cũng ở lại trường vì ảnh muốn tận dụng kỳ nghỉ này để tìm ra thủ phạm giết Thầy Filch. Có lẽ anh ấy đang hy vọng sẽ lập được chiến công lớn lao trong năm nay.

    Đại Sảnh Đường lúc này được trang hoàng cực kỳ lộng lẫy. Những cây thông Giáng Sinh phủ tuyết trắng và hoa tầm gửi giăng mắc khắp trần nhà. Lucy cũng rất vui vẻ. Cô ấy cứ nhảy nhót một cách ồn ào trên đầu tôi rồi bay vòng vòng khắp Đại Sảnh Đường. Anh Fred làm pháo bung xòe nổ khắp nơi. Ông Hagrid thì sau khi uống say đã làm một bài ca khủng khiếp. Khiến ai ai cũng bị tra tấn lỗ tai.

    Bỗng nhiên tôi thấy đau đầu dữ dội. Chẳng lẽ giọng hát “hay tuyệt” của ông Hagrid đã làm tôi đau đầu. Không phải! Nó lại đến! Lại cơn đau đầu lần trước! Chuyện gì đang xảy ra với bộ não của tôi vậy?
    Lucy thì cứ cuống quýt hỏi tôi: Chuyện gì vậy, Albus? Có cần đến bệnh thất không?

    Cảnh vật chung quanh tôi đột ngột thay đổi. Khung cảnh trước mắt tôi lúc này không phải là Đại Sảnh Đường mà là ở một khu rừng nào đó. Có hai kẻ lạ mặt đang nói chuyện với nhau. Kẻ lạ mặt mặc áo choàng màu đen đang nói với người mặc áo choàng màu tím. Gã mặc áo choàng màu đen có giọng khá trẻ:
    - Tôi vẫn chưa tìm thấy kẻ sở hữu Lucy.
    Người mặc áo choàng màu tím có giọng khàn khàn của một ông già:
    - Hừm! Thời gian không còn nhiều đâu, Chúa đã nói rằng kẻ sỡ hữu Lucy là một học sinh ở Hogwart.
    - Chúa của chúng ta không bao giờ nói sai! Ông an tâm! Rồi tôi sẽ tìm ra kẻ đó giống như đã tìm ra nơi cất giấu Hòn Đá Hồi Sinh.
    - Đúng vậy, cậu thật sự là một thiên tài. Với biệt tài tìm kiếm của cậu thì sẽ không có thứ gì mà cậu không thể tìm ra!
    - Muộn nhất là đến cuối năm học này tôi sẽ tìm ra hắn. Tôi tin rằng mình sắp tìm ra rồi
    - Được, được, giao cả cho cậu đấy………….
     
  11. TomyG:.

    TomyG:. C O N T R A

    Tham gia ngày:
    7/3/08
    Bài viết:
    1,733
    Nơi ở:
    Silent Hill
    hả ? Eragon =P~

    bắt đầu thấy thằng Scorpius có vẻ ngon lành đấy :-?
    đoạn cuối chap12 có vẻ hấp dẫn hơn cả đoạn Filch bán máu ;))
     
  12. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,292
    Ừ, Eragon đó =))

    Ngon lành thế nào cơ? :D

    Ừ, hóa ra vẫn có kẻ biết đến sự tồn tại của Lucy \:D/
     
  13. TomyG:.

    TomyG:. C O N T R A

    Tham gia ngày:
    7/3/08
    Bài viết:
    1,733
    Nơi ở:
    Silent Hill
    íh là Lucy chắc có liên quan đến tiết mục đấu boss ở năm thứ 2 này rồi ;))

    ngon lành hơn bố nó, sau này sẽ là 1 goodboy ;))
     
  14. TheWars

    TheWars Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    29/8/09
    Bài viết:
    56
    Hay Hay cố gắng lên bạn nhé . :D
    Vì tương lai của Hậu Hp . =))
     
  15. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,292
    Ừ, bây giờ tớ chỉ tập trung vào làm dự án này thôi b-)
     
  16. ::Yuna::

    ::Yuna:: T.E.T.Я.I.S

    Tham gia ngày:
    30/3/09
    Bài viết:
    509
    Nơi ở:
    Meine eigene Welt
    Mình thấy mấy chương sau dẫn hấp dẫn hơn rồi đấy , giọng văn cũng " nuột" hơn trước ^^.
    Cố lên nha ! ;;)
     
  17. sango1993

    sango1993 Donkey Kong Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    6/8/06
    Bài viết:
    337
    Nơi ở:
    The Hell
    ]
    đọc đến đoạn đó mình thấy Lucy có vẻ ko hề đơn giản như nó nói với thằng Albus :|
    theo mình đoán có lẽ Lucy là 1 thứ vũ khí gì đó hoặc đang nắm giữ 1 thứ vũ khí hay 1 bí mật rất khủng khiếp về 1 phép thuật cổ xưa nào đó ! (cũng có thể nó là boss cuối ko chừng =)))
     
  18. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,292
    Tưởng tượng hay đấy bạn :>

    Thanks vì đã ủng hộ :D
     
  19. ::Yuna::

    ::Yuna:: T.E.T.Я.I.S

    Tham gia ngày:
    30/3/09
    Bài viết:
    509
    Nơi ở:
    Meine eigene Welt
    Mình cũng nghĩ là Lucy có một vai trò quang trọng nào đó.;;)
    Mỗi một nhân vật mới được xuất hiện thì đều không phải là ngẫu nhiên mà nằm trong dụng ý của tác giả cả, phải không???;))
     
  20. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,292
    Chương 13


    Cơn đau đầu của tôi chợt biến mất. Và tôi lại thấy mình đang ở Đại Sảnh Đường chứ không phải trong rừng. Tôi vội chạy về phòng sinh hoạt chung Nhà Griffindor.
    Lucy hỏi tôi rối rít:
    - Có chuyện gì mà vội vã thế, Albus?

    Lúc này tất cả học sinh đều ở Đại Sảnh Đường dự tiệc Giáng Sinh nên ở phòng sinh hoạt chung tất nhiên là không có ai. Tôi kể mọi chuyện mà tôi vừa thấy cho Lucy nghe.

    Lucy cứ cuống quýt bay vòng vòng chung quanh tôi:
    - Sao bọn họ lại muốn tìm tôi chứ? Mà sao họ lại biết đến sự tồn tại của tôi?
    Tôi cũng đã tự hỏi điều đó. Có lẽ ngoài tôi ra có ai cũng thấy được Lucy chăng? Nếu kẻ đó là một học sinh ở Hogwart thì chắc hẳn hắn đã thấy Lucy đi cùng với tôi. Nhưng tại sao hắn chưa ra tay? Hay là vì hắn không muốn để lộ thân phận? Có lẽ ông Filch đã bị hắn giết chết khi phát hiện ra điều gì đó chăng? Nhưng lúc này quan trọng hơn hết là không thể để Lucy rơi vào tay bọn chúng!

    Tôi nói:
    - Lucy nè! Có lẽ từ bây giờ cô nên ở trong túi áo tôi và không được bay lung tung nữa!
    - Tại sao?
    - Thì cô nghe rồi đấy! Họ đang tìm cô! Và hắn ở trong Hogwart này! Cô cứ tạm trốn trong túi áo tôi cho đến hết năm học được không?
    Mặc dù có vẻ miễn cưỡng nhưng Lucy cũng đồng ý.

    Lucy bỗng nhiên làm vẻ mặt rất khó hiểu. Cô ấy nói:
    - Có thể là kẻ đó biết về quá khứ của tôi chăng? Tôi thật sự không nhớ gì nhiều về quá khứ của mình. Tại sao tôi lại được sinh ra? Sinh ra với mục đích gì? Khi tôi có ý thức về sự tồn tại của mình thì đó cũng là lúc không ai biết đến sự tồn tại của tôi.

    Tôi cũng rất tò mò về Lucy. Có thật chỉ đơn giản cô ấy là một sinh vật không ai biết đến không? Hay Lucy còn có vai trò gì đó khác? Nhưng dù sao Lucy cũng là bạn tôi! Và tôi cũng đã mắc nợ cô ấy! Có chết tôi cũng không thể để Lucy rơi vào tay kẻ xấu xa đó!

    Lúc này tôi đang nhìn ra ngoài cửa sổ đăm chiêu thì thấy một cái gì đó rất quen. Đó là hồn ma của ông Filch! Ông ta đang đi xuyên qua bức tường phòng sinh hoạt chung Nhà Griffindor rồi ngã gục xuống. Linh hồn của ông trông rất lờ mờ. Ông Filch nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ. Không phải ánh mắt đáng ghét hay soi mói học sinh như trước nữa. Mà gần như là đang tha thiết muốn nói cho tôi biết điều gì đó.

    Ông nói như hết hơi:
    - Này nhóc….Albus….ta đã phải cố gắng lắm mới….có thể về đây được….ma thuật hắc ám đó thật sự….thật sự hùng mạnh…..ta phải nói cho ngươi….biết điều này….nhưng có lẽ….ta không gắng gượng được lâu hơn nữa…..
    Tôi định đỡ ông dậy nhưng đôi tay của tôi xuyên qua khi chạm vào ông Filch. Tôi đã quên mất ông Filch là một hồn ma.

    Tôi nói:
    - Có chuyện gì đã xảy ra với ông vậy?
    Ông Filch nói tiếp:
    -…..kẻ đó….đã giết ta….ta thật sự không ngờ….một học sinh lại biết lời nguyền chết người này….hắn còn sử dụng….ma thuật hắc ám….để cho ta không thể về được….ta đã cố hết sức để có thể về đây….nhưng sự cố gắng này….đã khiến ta phải đi rồi….ta phải nói cho cậu biết kẻ giết ta là ai….đừng nghĩ là ta muốn giúp cậu….ta chỉ muốn nó bị trừng phạt thôi….

    Ông Filch có vẻ không gắng gượng được nữa rồi. Tôi giục:
    - Ông hãy nói mau đi, kẻ đó là ai?
    Ông ta hít một hơi dài rồi nói:
    - Được rồi….chắc cậu cũng không ngờ đâu….vì kẻ đó là…..aaaaa!
    Ông Filch bỗng nhiên kêu la đau đớn. Tôi thật không hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa. Linh hồn ông Filch bỗng nhiên bốc cháy rồi nổ tung thành bụm khói.

    Thế là hy vọng cuối cùng đã mất. Người duy nhất thấy mặt kẻ đó đã tan biến. Tôi thật không hiểu có loại ma thuật hắc ám nào có thể hãm hại cả một con ma. Ông Filch đúng là đến chết vẫn làm tôi thấy phát bực. Giá như ông nói ra tên kẻ đó luôn có phải là kịp rồi không?

    Tôi ngồi phịch xuống ghết sofa rồi thở dài chán nản. Và Lucy cũng làm thế y hệt trên đầu tôi.

    *
    * *​

    Rồi thời gian cứ thế trôi qua, tôi bắt đầu cảm thấy an tâm vì không có chuyện gì xảy ra nữa. Năm học này sắp hết rồi! Có lẽ kẻ đó sẽ phải bỏ cuộc thôi! Không ai có thể tìm ra Lucy đâu!

    Nhưng thật sự là tôi đã gặp nhiều chuyện không vui. Đầu tiên là thua trận Quidditch. Có lẽ do mãi suy nghĩ nên trái Bludger đã đập gãy tay tôi. Đối với một thủ quân thì đôi tay là rất quan trọng. Thành ra Rose đã thoải mái ghi bàn. Và đội Hufflepuff đã giành được cúp năm nay. Cho nên Cúp Nhà năm nay về Nhà Hufflepuff là cái chắc. Nhà này nhờ có Rose nên luôn luôn dẫn đầu về điểm số. Chỉ có đấu Quidditch là cơ hội duy nhất cho các Nhà vượt lên. Nhưng vô vọng rồi!

    Sau đó tôi đã trải qua một kỳ thi căng thẳng. Hôm nay tôi còn hai môn thi cuối cùng là Bùa Chú và Biến Hình. Giáo sư Flitwick bắt từng đứa phải thực hiện bùa Ngăn Trở để làm tê liệt mấy chục con yêu Cornish bay điên loạn trong phòng học. Mấy con yêu này cứ túm tóc tôi và còn định giật đũa phép của tôi nữa chứ. Nhờ có sự giúp đỡ của Lucy nên tôi đã thành công. Khó nhất có lẽ là môn Biến Hình. Cô Mc Gonagall thì bắt chúng tôi phải biến con thỏ thành một đôi dép.

    Cuối cùng cũng đã xong. Có Lucy đồng hành quả thật là tiện lợi. Giờ thi lý thuyết, Lucy đã đi nhìn bài Rose rồi chỉ cho tôi mấy câu mà tôi không biết. Nhờ thế mà tôi tin rằng mình chắc chắn đạt điểm cao mấy môn lý thuyết.

    Trong khi đang nằm dài trên bãi cỏ một mình. Cả ngày hôm nay tôi không thấy Lily đâu cả. Em ấy đi đâu rồi nhỉ? Bỗng nhiên có một con cú bay qua thả ngay vào mặt tôi một bức thư. Tôi chợt thấy lo lắng vì bức thư này không ghi tên người gửi. Chẳng lẽ lại là hắn?

    Tôi mở ra đọc. Câu đầu tiên của bức thư đã làm tim tôi như rớt ra ngoài:
    Em gái ngươi đang nằm trong tay ta. Mười một giờ tối nay hãy đem Lucy tới rừng Cấm để đổi lấy em gái ngươi. Nên nhớ hãy đi một mình thôi!

    Hắn đã bắt Lily rồi! Biết làm sao đây! Mình đã thề là sẽ không để Lucy rơi vào tay hắn. Nhưng mình không thể để Lily chết được.

    Lucy bay lên và nhìn thẳng vào mắt tôi:
    - Tối nay cậu cứ đem tôi đi nộp cho hắn!
    - Nhưng….
    - Tôi không thể để em gái cậu gặp nguy được!

    *
    * *​

    Đây có lẽ là lần đầu tôi sử dụng áo tàng hình. Chiếc áo mà cha đã tặng tôi ngay từ năm đầu đi học. Đi một mình trong hành lang đêm tối hơi rờn rợn. Cuối cùng tôi cũng ra khỏi trường Hogwart trót lọt.

    Và đây cũng là lần đầu tôi đi vào khu rừng Cấm. Khu rừng này vào ban đêm thật đáng sợ. Nghe đồn trong này còn có cả người sói. Tôi bỏ áo tàng hình ra và đi xung quanh để tìm hắn.

    Bỗng giọng của hắn vang lên khiến tôi giật mình. Bây giờ có lẽ là lúc tôi xem mặt mũi hắn ra sao.

    Tôi quay lại và thấy hắn đang mặc áo choàng đen trùm kín. Nhưng thật thất vọng khi hắn đeo mặt nạ. Hắn đeo một cái mặt nạ sắt hình đầu lâu.

    Hắn cười lạnh lùng:
    - Đúng hẹn lắm! A! Kia là Lucy phải không? Quả thật không sai! Mày đúng là kẻ đã sở hữu Lucy! Tao đoán không sai mà!
    Tôi hỏi:
    - Làm sao mày biết?

    Hắn ta nói tiếp:
    - Ngay từ đầu tao đã nghi ngờ mày rồi. Đầu tiên là tao thấy mày hay lẩm bẩm một mình. Nhưng lúc đó tao cũng chưa dám chắc chắn người đó là mày. Vì mày sống khá nội tâm nên nói chuyện một mình thì cũng…có thể lắm. Mày vốn kỳ lạ mà. Nhưng đến một hôm, tao thấy mày đang nói chuyện với ai đó ở sân bóng Quidditch. Ngoài sân bóng hôm đó chỉ có mỗi mình mày. Mày nói chuyện một mình? Tao không nghĩ vậy! Mày nói chuyện với ai đó đang tàng hình? Lúc đó tao đã nghĩ đến Lucy! Đúng vậy! Mày là người khả nghi nhất cho đến thời điểm này! Không thể là ai khác được!

    Chết thật! Rốt cục hắn là ai? Hắn đã thấy mình ở sân bóng ư? Rõ ràng lúc đó mình không thấy ai ở gần đó mà? Nhưng sao hắn lại hiểu rõ về tính cách của tôi như vậy?
     

Chia sẻ trang này