thấy Kai, thấy sói, lại liên tưởng Hây dà :-( ------ Bạn nói không ngoa, quả là chap sau có tươi sáng hơn thật, có cảm giác văn phong thay đổi đi rất nhiều, như là thành hai người viết truyện khác nhau vậy. Nhưng nhân dạng của hai elf chưa được tả, cho nên tự nhiên trong đầu mình lại liên tưởng đến 2 ku avatar mặc khố đứng đấu võ với nhau (Đúng là vậy đấy) :-P Là Amisa hay Kai? Ai sẽ là thánh sứ (sứ giả chứ nhỉ, lại lậm qua bên Ngục Thánh), sao mình có cảm giác nhân tài sáng giá Amisa sắp hy sinh. Amisa là dạng elf tiến hoá chăng, hay như Kai nói là "Đồ cổ" nên chất lượng tốt hơn ? Dù thế nào thì việc bị một cô gái hơn mình quả là một cảm giác không dễ chịu. Nếu mình là Kai, không những ghen tỵ, mà còn xấu hổ. Là sư huynh, là đàn ông, mà lại thất thế thế kia...X-( Và mình mong chờ nhiều hơn nữa về những đoạn miêu tả cuộc sống sinh hoạt của loài Elf cùng với cánh rừng nơi mà chúng đang sinh sống đấy. À mà,có Fairy trong truyện này không hở bạn? :-p ---------- Sói Haiti? Có sừng? Là con này phải không? (16+) [spoil][/spoil]
Thiu thế nào được, món ăn sống tươi ngon vậy mà Không quên đâu, nhưng tớ viết chậm + lười thành ra nó mới thế ^^ Kai với Sói có dính dáng gì tới nhau vậy? Lối viết này có thể nói là lối viết trước đây của tớ, còn lối viết bây giờ thì như của chap 1 đó. Chuyển đi chuyển lại vẫn được, mặc dù tớ thích lối viết mới hơn. Còn vụ trang phục thì tớ đang ngâm cứu kĩ hơn một chút. Nhưng tại sao lại có liên tưởng thế hả trời Elf truyền thống đâu có thế [-x Amisa đã là Sứ Giả rồi mà. Elf trong truyện tớ sống khá tách biệt với nhau, vậy nên mới có chuyện Kai và Lara lâu rồi không gặp nhau. Chương... 4 tớ sẽ cố nói thêm về cộng đồng Elf Còn Fairy, nhiều khả năng là không. Không không, sói Hati trong thần thoại Bắc Âu kìa
^À: ông Axe chế ra người sói Kai trong topic nối truyện, và nhân vật này ít dc dùng. Nay nhắc đến Kai và Sói thì máu buồn nổi lên ấy mà ^^ Vài dòng nhận xét: Chương 0 với chương 1: Giọng văn trầm buồn, sâu lắng như đêm khuya yên tĩnh. Đó là một điều hay, nhưng buồn quá đến nỗi cảm thấy sự tuyệt vọng cùng cực trong tương lai thì nhiều khi bị 'bội thực buồn' nên sợ đọc tiếp lắm Chương 2: Đã bớt đi cái chất giọng buồn và nhìn vẻ ngoài có vẻ tươi tắn hơn nhiều, nhưng nội tâm nhân vật vẫn chất chứa nỗi buồn :) Keep going forward!
Update Phụ lục [spoil] Skoll và Hati – Những con thú đuổi theo Mặt Trời và Mặt Trăng. Skoll và Hati là hai giống sói khổng lồ mà truyền thuyết kể rằng đã tồn tại từ buổi bình minh của thời gian. Trên thực tế, một con sói Skoll/ Hati trung bình to gấp ba lần một con sói thông thường vào tuổi trưởng thành. Khác với những con sói thông thường, hai giống sói này nở ra từ trứng mà con sói mẹ sinh ra. Sói Skoll/ Hati khi vừa nở đã có thể tự săn mồi, nhưng khả năng sử dụng ma thuật của chúng chỉ hình thành khi đã đạt tới tuổi thứ mười - độ tuổi trưởng thành. Chiếc sừng trên hộp sọ được cho là nơi tập trung năng lượng ma thuật của chúng. Vòng đời của hai giống sói này được cho là khoảng hơn ba trăm năm, tuy nhiên, hiếm khi có thể bắt gặp một con sói như thế, bởi hai lý do. Thứ nhất, chỉ những con cái mới có thể đạt tới độ tuổi ấy, những con đực lìa đời khi chúng sống tới năm thứ năm mươi. Thứ hai, khi đạt tới tròn một trăm tuổi, những con sói Skoll/ Hati cái sẽ lùi về những hang động và chìm vào giấc ngủ say, chỉ tỉnh dậy để sinh sản sau hàng chục, thậm chí vài trăm năm sau. Sói mẹ chết sau khi đẻ trứng. Sở dĩ sói Skoll/ Hati được gọi với cái tên sói Mặt Trời và sói Mặt Trăng là bởi sức mạnh của chúng luân chuyển theo chu kì của Mặt Trời và Mặt Trăng. Một con sói Hati mạnh nhất vào đêm trăng tròn và yếu dần khi mặt trăng khuyết đi. Đêm trăng non là khi sói Hati dễ bị tổn thương nhất. Ngược lại, khi mặt trời ở trên đỉnh đầu là lúc sói Skoll đạt tới đỉnh cao sức mạnh của nó, và lúc đêm xuống là khi chúng yếu nhất. Sói Skoll được cho là đạt tới trạng thái bất tử vào trưa ngày hạ chí. Điểm khác biệt duy nhất về hình dáng bên ngoài của hai giống sói này là màu lông của chúng. Sói Hati và sói Skoll khi mới sinh đều có bộ lông màu xám, nhưng khi sói Hati trưởng thành thì màu xám nhạt dần tới khi chuyển hẳn thành trắng, còn với sói Skoll, sắc xám này dần chuyển thành màu cát trong vòng đời. Có nhiều tranh cãi về sự khác biệt của hai giống sói này. Bởi lẽ chúng có chu kì sức mạnh rất tương đồng, nhưng lại trái ngược nhau, phụ thuộc vào Mặt Trời và Mặt Trăng, nhiều giả thuyết cho rằng hai giống sói này là tử thù của nhau. Tuy nhiên, mặc dù đã có một số ghi chép ủng hộ giả thuyết này, nó vẫn chưa được chứng thực, bởi lẽ môi trường sống của hai loài rất khác biệt và ít có khả năng chúng chạm trán nhau. Truyền thuyết kể rằng khi một con sói Hati cái và một con sói Skoll đực giao phối, con sói huyền thoại Fenris, lớn gấp ngàn lần cha mẹ của chúng sẽ được sinh ra. Nó sẽ nuốt trọn Mặt Trăng, Mặt Trời, tiếng rống của nó sẽ làm các vì sao vụt tắt và là báo hiệu của ngày Tận Thế. [/spoil]
^Mình thích mấy cái phụ lục như vậy nè Lồng ghép những ý tưởng vào trong truyện mà lại không làm nó dài dòng thì quả là một công việc khó khăn. Nên những cai phụ lục này đôi khi lại rất hay khi đọc giả thích tìm hiểu thêm về thế giới tưởng tượng của tác giả
chà, cái phụ lục đưa ra vài thông tin khá hay đó, có lẽ bạn Alonewolf sợ sói Haiti của cậu ấy bị hiểu lầm là Wendigo thật :-D Thông tin này là từ đâu đến vậy bạn, nghe có vẻ giống với thông tin chắt lọc rồi dịch từ đâu đó. Mấy con thú này còn xuất hiện ở đâu nữa? Game, novel hay truyền thuyết nào đó không? Did You Know: thịt sói Haiti là món đặc sản của người dân Haiti cho đến trước khi bài hát "waving flag" xuất hiện :-p (nguồn: Axewiki)
oài, theo thần thoại bắc âu thì Fefnir là con của Loki, sau lại có cả vụ Skoll và Hati sinh ra con sói imba thần thánh cắn cả Tyr, nuốt cả Odin đây . Nghe nói cái ngày mà cả 2 con bắt kịp mặt trăng mặt trời là ngày Ragnarok .
Tớ dựa nhiều vào thần thoại Bắc Âu mà. Tuy nhiên thì theo đúng thần thoại Bắc Âu thì Skoll và Hati là con của Fenrir / Fenris. Và chính con sói Fenris này giết Odin Tớ cố viết giống với thông tin kiểu học thuật đó, chứ thực ra không phải chắt lọc hay dịch từ đâu đâu. Nhưng có ảnh hưởng từ một số thứ khác ngoài thần thoại Bắc Âu. Còn về nó đã xuất hiện ở đâu thì tớ nhớ hình như WoW có 1 trong hai con sói này Ừ, tớ cũng khoái đọc phụ lục, nhất là về sinh vật, nên nghĩ viết thử xem thế nào. Thanks ^^ Nói về inspiration thì đây là một cái rất hay: http://rpg-creatures.blogspot.com/
Đối với các sinh vật kỳ bí thì phân loại thế nào nhỉ? theo mình là chia làm 3 loại : sinh vật trong các truyền thuyết , sinh vật huyền bí và sinh vật tưởng tượng. (sorry, ngôn ngữ hạn chế) SV Truyền thuyết là sinh vật xuất hiện ở trong các truyền thuyết dân gian hay sử thi, nói chung là các tác phẩm cổ được đông đảo người biết đến. Ví dụ: Rồng, Kỳ Lân..... SV huyền bí là những sinh vật lạ không có trong các truyền thuyết, chỉ mới xuất hiện trong khoảng thời gian ngắn và thường được biết đến một cách gián tiếp thông qua các bằng chứng vụn vặt và lời kể của các nhân chứng, không có tài liệu ghi chép cụ thể. VD: Chubacara, Mothman... SV tưởng tượng là sinh vật chế, hoàn toàn không tồn trong thực tế, cũng như không xuất hiện một tài liệu nào đó lớn mang tính phổ biến, chúng thường là sản phẩm của trí tưởng tượng thời hiện đại. VD: Scorpiorn King, Terminator... Edit:Sau khi về nhà và ngẫm nghĩ lại trên thấy bảng phân loại trên chưa đủ, nhưng mà cứ để cho vui vậy :-P
...tớ biết là chắc mọi người đều nghĩ tớ đã drop cái này Tớ rất là xin lỗi những ai có theo dõi bộ này =( [spoil] Chương Ba: Những Cái Bóng Ngươi thấy gì trong bóng tối, Trong sự tối tăm của chính bản thân mình? Chiếc giường có mùi ẩm mốc và cũ kĩ. Nó cựa mình, thò đầu và nghếch mũi ra khỏi tấm chăn dạ đỏ, hít một hơi đầy lồng ngực. Cổ họng khô khốc. Không khí trong căn phòng cũng chẳng khá hơn là bao. Khô, lạnh, có mùi của tất cả những vật lâu ngày không có hơi ấm của sinh vật sống. Giống như mùi cỏ khô bị chôn sâu dưới lòng đất lâu ngày. Khi tỉnh dậy, nó đã thấy mình nằm ở đây. Vẫn căn phòng lần đầu tiên nó gặp cô gái ấy, vẫn cánh cửa gỗ màu huyết dụ và khung cửa sổ bấy giờ đang đóng chặt, mà trừ những âm thanh của gió ra, thì đằng sau là sự tĩnh lặng. Bộ đồ nó đang mặc không còn là bộ đồ lông cừu bẩn thỉu và ngứa ngáy lúc trước. Thứ vải này, dù là làm bằng chất liệu gì đi nữa, cũng dễ chịu, thoải mái, mà lại ấm áp hơn rất nhiều. Cảm giác nhẹ bẫng và yên lành. Nó đưa tay lên cổ, nơi mà cô gái đã đặt đôi răng nanh xuống, ngập vào da thịt. Vết cắn vẫn ở đó, nhưng máu đã không còn rỉ xuống. Nó nhìn quanh, tìm một chiếc gương để có thể nhìn vết cắn ấy, nhưng tuyệt nhiên chẳng có thứ gì có thể soi được trong căn phòng này. Trống trải biết nhường nào. Đôi mắt nó chợp đập vào một bộ đồ để trên chiếc tủ thấp cạnh đầu giường. Nó rướn người, vớ lấy bộ đồ gấp gọn gàng ấy và trải ra ra trước mặt. Vải da, nhẹ hơn là nó nghĩ. Những miếng da dày, màu nâu sẫm gần ngả về đen phủ đè lên nhau, đính lại bằng những nút kim loại đã hoen rỉ. Rõ ràng đây là một bộ áo giáp, thứ y phục của chiến trường. Tay nó lướt qua bề mặt nhám của bộ đồ trong khi thầm nhủ. Ngoài ra còn có hai miếng vải rời - mà nó đoán là để bảo vệ phần bả vai – một đôi găng tay và một đôi ủng trên sàn. Nó bấm móng tay vào miếng vải, nhưng thứ da này không mềm mại, và không hề để lại một vết hằn. Cứng, dù vẫn có đôi chút sự uyển chuyển trong đó, gần giống như vỏ của một số loại thân cây. “Tỉnh lại rồi sao?" Một giọng nói vang lên khiến nó giật mình và đảo mắt nhìn quanh. Nhưng căn phòng vẫn trống rỗng, chẳng có gì thay đổi. “Giao cảm.” Câu trả lời ấy vẫn giữ nguyên một vẻ lãnh đạm. Lần này thì nó nhận ra chủ nhân của tiếng nói đang vọng trong đầu mình. Scarlet? Nó nghĩ thầm, và ngay lập tức giọng nói ấy đáp lại: “Phải.” Giao cảm. Vậy có nghĩa là cô ta có thể đọc được suy nghĩ của nó? Vậy còn chiều ngược lại? Ý nghĩ rằng cô ta có thể nhìn thấy tất cả những gì trong tâm trí khiến nó hoảng loạn trong giây lát. Rồi nó nhớ tới ánh mắt của cô, và chợt hiểu rằng cô ta đã luôn luôn nhìn xuyên thấu qua tâm can nó. Nó gần như đợi chờ một lời nói, một lời giải thích vang lên trong trí óc mình, nhưng cô gái mang tên Scarlet đó chỉ giữ im lặng, mặc dù nó biết cô vẫn hiện diện bên trong nó. “Mặc bộ đồ da và tới căn phòng lần trước.” – Giọng cô lại vang lên. Mỗi câu nói của cô là một mệnh lệnh. Không xét hỏi, và cũng không được quyền xét hỏi, nó chỉ khẽ gật đầu. Nỗi sợ của nó đối với cô chỉ là một phần rất nhỏ, trên hết là một sự kính phục mà bản thân nó cũng không thể nào giải thích được. Trước một sinh vật cổ xưa, đẹp đẽ và đầy sức mạnh, đó là cảm xúc duy nhất được phép hiện hữu. Như đã nghe được câu trả lời từ nó, sự hiện diện của cô dần nhạt đi. Tới khi đã biết là chỉ còn lại một mình, nó mới nhìn bộ đồ đặt trên đùi lần nữa và chợt nhận ra mình không biết cách mặc thứ phục trang này. Gió rít lên và đập mạnh vào cửa sổ. Ném bộ đồ qua một bên, nó vùng chăn dậy và tiến lại gần cửa sổ. Nền đá lạnh và khô cứng, khiến chân nó như phải bỏng. Chiếc chốt chặn cửa đã hoen rỉ từ lâu, vang lên những tiếng kít kít khi nó ráng sức rút lên. Khi cuối cùng chiếc chốt cũng chịu bật ra thì ngón tay nó thuận đà đập vào thanh sắt, đau nhói. Nó khẽ xuýt xoa, rồi giang tay mở toang cửa, để không khí buổi chiều muộn tràn vào, xua đi thứ mùi ẩm mốc lưu cữu bên trong. Từ hướng này, không thể nhìn thấy Ingemar, mà chỉ có những dãy núi bao bọc quanh thung lũng, trắng xóa. Trên cao, bầu trời mang một màu đen kịt mặc dù tuyết đã ngừng rơi. Gió đập vào mặt rát buốt, khiến đôi mắt nó cay xè và cái mũi thì đỏ ửng lên. Dù vậy, nó vẫn để cửa mở toang, bởi lẽ không khí ngột ngạt bên trong làm nó khó chịu quá chừng. Nó muốn có chút nước, hay tuyết để cho vào cổ họng, nhưng những nhúm tuyết vun lại trên bệ cửa sổ đã bị quét đi khi cánh cửa mở ra. Nó hít một hơi dài đầy buồng phổi thứ không khí băng giá bên ngoài, và cảm thấy rằng mình vẫn đang sống. *** Cô gái vẫn mặc bộ đồ y như những lần trước nó thấy. Một chiếc áo thụng trắng với nhiều nếp gấp, phủ dài quá gối nhưng chưa chạm đất, vài đường viền đỏ nơi khuỷu tay và hông. Một bộ đồ, giống như khi người ta đi dự dạ tiệc, trái ngược với thanh kiếm trên tay cô. Cô nhìn bộ đồ da trên tay nó và không hỏi gì, chỉ khẽ búng tay. Những miếng da bắt đầu di chuyển quanh thân mình nó và tự tìm tới vị trí thích hợp. Những sợi dây thắt lại. Đôi ủng xộc xệch thít chặt vào cổ chân, chắc chắn. Giọng nói từ tốn của cô vang lên: “Da của rồng non, không thể bị cắt đứt, chỉ có thể bị đâm thủng. Nó sẽ bảo vệ ngươi.” “Bảo vệ tôi? Khỏi cái gì?” Câu hỏi chưa kịp dứt, thì cái bóng màu trắng – đỏ đã lao mình về phía nó. Thanh kiếm trên tay cô vung xuống, chém một đường mạnh mẽ. Như một bản năng, nó nhắm mắt lại và đưa cả hai tay lên đỡ, rồi ngay lập tức nhận ra hành động ấy ngu ngốc tới nhường nào. Đường kiếm chém xuống đôi găng da, đẩy lùi nó về đằng sau. Tay nó tê dại và rồi đau buốt tưởng như đã gãy. Hoặc cũng có thể chúng đã bị cắt đứt rồi cũng nên. Nhưng đôi tay nó vẫn còn nguyên vẹn. Nó mở mắt và ngạc nhiên khi thấy thậm chí không có một vết trầy trên đôi găng tay. “Ngay cả móng vuốt của ta cũng không thể cắt đứt nó ở trạng thái này. Ngoại lệ duy nhất là thần khí.” Như để chứng minh, cô nâng tay nó lên và cầm thanh kiếm rạch một đường trên chiếc găng da. Tay nó khẽ run rẫy khi cảm nhận được đôi tay cô, dù là qua một lớp da dày đi chăng nữa. “Tuy nhiên, lửa, khi đạt tới một nhiệt độ nhất định, có thể làm nó yếu đi.” – Cô vuốt nhẹ tay dọc đôi găng, ngừng nói trong giây lát – “Chúng ta sẽ tập kiếm thuật, ta và ngươi. Đấu trực tiếp.” “Kiếm thuật? Cô nói… Nhưng, còn cô?” Nó nhìn cô lần nữa. Thứ vải cô đang mang trên người trông thật mỏng manh và mềm mại. Bất cứ một vật sắc nào cũng có thể rạch nát nó dễ dàng. “Đó là nếu ngươi chạm được vào ta.” – Cô trả lời như thể đọc được ý nghĩ của nó. Mà cũng có thể là vậy lắm. Cô đưa thanh kiếm trên tay mình cho nó, và rút một thanh kiếm khác, mảnh dẻ hơn, ngắn hơn, từ bệ đỡ trên tường xuống. “Sẵn sàng?” – Cô hơi cúi xuống, gót chân trần đặt hờ trên nền đá và cả người hơi ngả về phía trước. Lưỡi kiếm ngắn chúc xuống. Thanh kiếm nặng hơn là nó nghĩ. Một con dao găm trên tay luôn làm nó vững dạ hơn, nhưng với thứ vũ khí này, nó cảm thấy mình mới vụng về và ngu ngốc làm sao. Dù vậy, nó vẫn siết chặt lấy cán kiếm bằng cả hai tay, đặt ngang hông, chĩa mũi kiếm về phía trước và chờ đợi cô. Nó gật đầu. Một lần nữa, cô lại lao tới. Nhưng lần này nó có thể nhìn rõ cử động của cô. Cô vung tay và lưỡi kiếm chém chéo từ dưới lên, nhằm vào hông nó. Một âm thanh sắc lẻm vang lên, và hai lưỡi thép gặp nhau, tóe ra những tia lửa. Tay nó tê rần. Cô xoay tay, đảo thanh kiếm và gạt thẳng vào cổ tay nó, nhanh và chuẩn xác. Keng! Thanh kiếm của nó rơi xuống nền đá. Còn mũi kiếm của cô thì chĩa thẳng vào cổ nó. “Làm lại. Chậm hơn.” – Cô hạ lưỡi kiếm xuống và lùi lại. Nó nhặt thanh kiếm lên, lòng không khỏi tự hỏi mục đích của việc này. Nhưng ánh mắt sắc của cô khiến nó không dám cất lời. “Giữ kiếm ngang hông, chếch lên một chút. Chân trái tiến lên phía trước. Chân phải lùi về sau, vuông góc với chân trái. Giữ kiếm chủ yếu bằng tay phải.” Nói đoạn, cô vào thế cho nó quan sát. Thanh kiếm không nằm ở trực diện mà được cầm ở phía hông phải. Tay trái nắm phần dưới chuôi, còn tay phải siết vào phần trên, sát đai kiếm. “Sẵn sàng?” Một lần nữa, giọng cô vang lên. Và một lần nữa, nó gật đầu. Một cú đâm mạnh mẽ vào chính diện ngực, nhưng chuyển động của lưỡi kim loại thì chậm hơn lần trước. Nó vội vung kiếm gạt qua một bên, chỉ để đánh vào khoảng không. Cô thu chiêu lại, và chuyển thành một cú chém. Thanh kiếm dộng thẳng vào ngực khiến nó không khỏi bật ra một tiếng rên. Chấn động đẩy ngã nó, đập lưng vào nền đá đau điếng. Khung sườn bị ép mạnh, tưởng chừng bao nhiêu xương cốt đã gãy vụn hết. “Đứng lên.” – Cô nhìn nó đang nằm vật trên sàn thở hổn hển với đôi mắt không hề thay đổi. Không thương xót, không chần chừ, ngần ngại. Nó chống thanh kiếm, gượng nâng thân mình dậy. Mũi kiếm trượt và khiến nó loạng choạng ngã nhoài về phía trước, cho tới khi một bàn tay đẩy lên vai, ngăn nó lại. “Tiếp tục.” Thứ gọi là cảm xúc không hiện hữu trên gương mặt cô. Những gì nó nhớ sau đó là những ánh chớp sáng loáng, những đòn tấn công dồn dập, những tia lửa khi hai thanh kim loại đập vào nhau. Dáng điệu của cô gái ấy, từng bước một, giống như những bước nhảy sắc gọn và chết người. Màu trắng của bộ đồ và màu đỏ của mái tóc, chẳng khác gì cặp môi đỏ trên gương mặt bằng cẩm thạch. Tất cả những gì liên quan tới cô đều khiến nó nghĩ tới hai sắc màu ấy, ngoại trừ đôi mắt màu hổ phách. Nó nhớ tới thanh kiếm sượt ngang qua cổ, để lại một vệt máu dài. Rồi cô lại gần và kề sát vào nó. Lập tức, nó quên hết mọi nỗi đau thể xác. Những vết bầm, những vệt hằn tím đỏ. Nó cảm thấy cái lạnh rùng mình chạy dọc sống lưng, và kèm với đó là cả một sự mong chờ tới phát điên. Hai chiếc răng nanh ấy rồi sẽ cắn ngập xuống nó, và trả nó về một cảm giác yên bình tới trống rỗng. Nó thèm muốn và cũng sợ hãi khoảng hư không ấy biết nhường nào. Nhưng thay vì hai chiếc nanh sắc, ngón tay trỏ của cô lướt trên, lau đi vết máu trên cổ nó. Cô nhìn ngón tay mình chăm chú, và nó chợt tự hỏi thứ chất lỏng tanh đượm mùi kim loại ấy có gì hấp dẫn. Cô bỏ đi, và buổi tập kết thúc. Lúc ấy, nó mới nhìn thấy, dưới ánh sáng của những ngọn đuốc ma trơi thắp trên tường, cô không hề có bóng. *** Cô gọi nó xuống, nhưng khi nó tới nơi thì cô không ở đó, mà chỉ có vài khoanh bánh mỳ trong một chiếc giỏ trên bàn, kèm theo một đĩa thịt hầm. Nó mệt tới mức tưởng không nhai nổi đồ ăn, và sự vắng mặt của cô làm nó càng thêm phần chán nản, mặc dù nó không rõ vì sao. Dù vậy, nó vẫn gắng nuốt trôi mớ thịt để lấy lại chút sức lực. Chiếc dĩa và con dao bạc để bên cạnh như chờ đợi, nhưng nó không để ý, mà bốc từng thớ thịt lên bằng tay trần. Mềm dừ, mặc dù hơi nhạt. Nó nhai từng miếng một cách chậm rãi, như thể tin rằng như thế sẽ làm những cơ bắp vốn đã đau nhừ của nó không lâm vào tình cảnh tệ hại hơn. Nó không nhận ra đây là thịt loài thú gì, bởi lẽ đã lâu lắm rồi nó mới không vội vàng nuốt chửng bất cứ thứ đồ ăn gì mình tìm được. Cũng chẳng mấy chốc mà chỗ thịt ấy đã hết. Nó vẹt đĩa, gần như hài lòng, xen lẫn sự tiếc rẻ. Giỏ bánh mỳ nó quyết định sẽ mang lên phòng để dành ăn sau. Nó sẽ ở lại đây tới hết mùa đông. Cô ta có hút máu nó thực đó, nhưng ở đây, nó còn có đồ ăn và một chỗ ngả lưng ấm áp. Ngoài kia là gió, tuyết, cái đói, và đầy những nguy hiểm tiềm tàng khác. Vả lại, hẳn nó đã chết cóng nếu không có cô ta mang về đây. Miễn là được sống sót, nó không màng cho cô ta một chút máu của mình. Một ngày hai bữa ăn đã là quá đủ cho một lý do. Nó đưa tay lên cổ sờ vết cắn. Hơi ngứa, như thể chỗ đó đang lên da non. Răng nanh của cô ta sắc hơn của nó rất nhiều, chắc chắn là như vậy. Khẽ liếm môi, lưỡi nó cựa vào hàm răng và không khỏi khiến nó thầm so sánh. Hẳn là cả móng vuốt cô ta cũng rất sắc bén, suy cho cùng, cô ta đã so chúng với cả vũ khí cơ mà. Và cái cách nói ấy, ‘ngay cả móng vuốt của ta’, làm nó không khỏi tò mò. Cô gái ấy, đầy những điều bí ẩn, nhưng có lẽ nó không nên thắc mắc quá nhiều. Nó vẫn còn nhớ ánh mắt của cô khi nó hỏi về giống loài của mình. Và nó cũng không chắc là mình đủ can đảm để hỏi cô lần nữa. Nhưng có lẽ nó sẽ phải tìm cách nào đó để tránh bị thương nặng khi tập kiếm - thêm một việc mà nó hoàn toàn không rõ mục đích. Trong thâm tâm nó, vẫn luôn có cái gì như là một sự kính phục pha lẫn niềm ham muốn được biết rằng, thực ra, cô là ai. Là giống loài gì. Một sự hiện diện, một sinh thể lớn hơn bất cứ kẻ nào nó từng gặp, kể cả những tên Orc cao gấp đôi bản thân nó. Nó đứng dậy rời khỏi phòng. Cái bóng của nó, hắt trên tường, nhạt bằng một nửa cái bóng của giỏ bánh mỳ trên tay. [/spoil]
Chà, mình cũng cứ tưởng là cậu đã drop ấy chứ, công nhận là truyện ra chậm thật. btw chap này khá hay, theo mình đoán human và vampire có lẽ đã từng có 1 chút quan hệ gì đó chăng, ít nhất là quan hệ trong chuỗi thức ăn, nhưng trước đây vì 1 lí do gì đó mà cả 2 đã gần như biến mất? Và anh main chẳng mấy chốc sẽ trở thành vampire thôi, hay là ghoul? Sau này anh main sẽ là vệ sĩ của cô? hay là thành 1 trong những ng` bạn ít ỏi của cô? hay sau này cô sẽ thả anh main đi khi đã huấn luyện hắn mạnh lên?
Tớ viết chậm phần lớn là do... lười, và dễ bị phân tán tư tưởng, nhất là khi ngồi máy tính :( Well, chap này chậm tới mức thế một phần (nhỏ) cũng vì tớ mất thời gian tìm hiểu về trang phục, giáp, vũ khí thời trung cổ. Tớ muốn giữ cho truyện này thực tế ở một mức nhất định. Ví dụ như cái phần tập đấu kiếm, đấy là một trong 4 (hay 5) thế kiếm cơ bản khi sử dụng trường kiếm (longsword) của Đức. Tất nhiên là ở một mức nhất định thôi, vì kiến thức tớ chưa đủ sâu, và đây cũng là truyện fantasy. Mấy cái vụ liên hệ giữa vampire và human tớ xin giữ kín, sẽ tiết lộ sau Nhưng xin nói trước là vampire và elf có một mối quan hệ khá sâu sắc. À, còn cái bóng nhé, tớ không nói là nó bị nhạt đi một nửa sau khi anh main bị hút máu à nha
Chờ mọc râu Gặp mấy truyện này thường những ai chịu khó sẽ ngồi đọc lại từ đầu còn không buông luôn :( ----------------------------------- Nhỏ mcr chắc nuôi thằng kia để mần thịt hoặc là bắt nó làm maid btw, alone học cách miêu tả đấu kiếm với trang phục chỗ nào thế
Ờm, tớ chủ yếu là tìm đọc trên google thôi, cũng nhiều mà. Dạo gần đây thì tớ hay đọc ở đây: http://www.thearma.org/essays.htm, nhưng nhiều lúc lắm chữ quá rồi cũng ngại đọc :< Vài cái khá thú vị tìm hiểu được khi viết chap3: - Quan niệm katana > kiếm phương tây trung cổ là hoàn toàn sai lầm. Xét về độ phức tạp, thậm chí kiếm phương tây còn có phần phức tạp hơn. - Mặc áo choàng (loại áo choàng đỏ dài bay phất phới trong gió ấy) trong chiến trận là một điều cực kì sai lầm, trừ phi nó được sử dụng thay cho khiên, hoặc ở vùng có nhiệt độ thấp. - Áo giáo da thực ra chưa được tìm thấy một bộ đầy đủ bao giờ, mà thường là được sử dụng một phần kèm với chain mail và plate mail. - Áo giáp cho nữ thực ra không có 2 phần nổi lên dành riêng cho ngực btw, rất rất cảm ơn những bạn nào vẫn đủ kiên nhẫn để theo dõi cái này
Sắn tiện alone cho hỏi nếu miêu tả châu âu trung cổ thì hình như bữa ăn của họ ko có gạo đúng không Vậy bữa ăn của một gia đình thường thế nào: bánh mì, bơ, thịt, trái cây ?
Ừm, cái đó còn tùy vào gia đình đó. Nông dân thì thường ăn bánh mỳ làm từ lúa mạch, lúa mạch đen. Nói chung là ít khi ăn thịt, và nếu có thì cũng chỉ quanh quẩn thịt lợn, bò, cừu thôi, vì săn bắn là đặc quyền của quí tộc. Thay vào thịt thì họ thường dùng bơ, sữa, trứng. Rau củ hầu như ko bao giờ được ăn sống, mà thường là cho vào nồi nấu chung thành món hầm. Và còn tùy vào mùa nữa, mùa hạ và mùa thu thì thức ăn thường phong phú hơn, trong khi mùa đông và đầu xuân thì thức ăn khá khan hiếm. Ngoài ra, họ cũng uống rất nhiều bia ale. Quý tộc thì ăn nhiều thịt và ít rau hơn. Các loại thịt cũng phong phú hơn, như hươu, thỏ, chim trời etc. Bánh mỳ cũng là bánh mì trắng, làm từ bột mỳ, bột mịn và mềm hơn so với bánh mỳ đen. Đặc biệt những người giàu có thường dùng nhiều gia vị trong đồ ăn, vì thời đó hương liệu là thứ quí hiếm và rất đắt. Thường thì họ dùng rượu thay vì bia.
Woaw những kiến thức này thật là hay và bổ (óc) ích : D Nếu thực sự Elf với Vampire có một mối quan hệ nào đó thì việc hai câu chuyện đang đi song song mà có xu hướng xáp lại gần nhau thì hết bất ngờ rồi, hoặc có thể cái này chẳng có gì là bất ngờ, cậu đang giấu cái gì đó lớn hơn : D Đọc chap này và ngẫm lại tí tẹo thì dường như học hỏi được chút gì đó về cách giản lược miêu tả của cậu, ví dụ như đoạn thằng ku với cái áo ý, thường người ta sẽ ghi " nó kéo cái áo lại gần và trông kỹ chất liệu cái áo thì phát hiện có ve sống trên ấy", ở đây chỉ cần đi thẳng đến chất liệu luôn chứ chẳng cần lặp lại, hợp với những người đọc nhanh và chú tâm : D. Việc tập kiếm cho thằng ku này thì vừa lạ vừa quen, lạ vì quá trình chuẩn bị rất công phu và kỹ lưỡng, kỹ thuật đấu kiếm cũng được chăm chút dù cho chỉ là tập luyện. quen vì biết chắc sẽ có một ông thầy khó tính + một thằng học trò bầm dập. Việc miêu tả ăn uống nên hạn chế vì: nó làm mình ê răng (: P) --------- Thường ở với nhau một thời gian, người ta sẽ nhanh chóng nảy sinh đủ thứ: tò mò, đồng cảm, thương cảm, tình cảm...v...v...Nhưng con Scarlet này đã huỷ đi cái thông lệ ấy bằng cách nuôi thằng này như chó cảnh sát, huấn luyện, cho ăn, sử dụng (bịch máu), còn lại thì nhốt cả ngày.... (Thậm chí chó cảnh sát còn tốt hơn :-0) Khả năng là thằng này sẽ vừa hận vừa biết ơn con bé này. Sau này nó gia nhập độ quân nào đó, đến đây lấy thủ cấp con bé, không quên để lại 1 câu" thanks for the meals"
Đúng rồi, nó ko có gì là bất ngờ nên tớ mới nói Thực ra cái vụ luyện kiếm này cũng hơi... điêu Vì chẳng ai dám luyện ngay lần đầu bằng kiếm thật sất, nhưng đây là... fantasy cho nên Đọc cm của cậu lúc nào cũng thấy hài