Đây là những khoảnh khắc thú vị nhất truyện Những khoảnh khắc mà ai ai cũng muốn thấy Yeah Mô tuýp này thường thấy trong manga nhưng ko bao giờ chán Chap này thật sự rất có hồn P/s: Lời cảnh báo của thằng bé chắc liên quan đến một mystery nào đó Nhưng nghe thấy vậy thì tớ càng cảm giác là hai người này dễ thành đôi
Ừm cám ơn Gia nhiều, vui vì cậu thích, hì hì, bây giờ mình đang bắt đầu tập viết ngắn và đơn giản trở lại. Chap phụ 6.5 vừa rồi như là 1 thử nghiệm nhỏ. Đối với cái FDTD này thì là 1 chuyến hành trình dài, mình nghĩ sẽ không ai đủ kiên nhẫn nuốt hết chữ, do vậy, mình muốn cải thiện lại cách viết.
Câu nói cuối gần như của Aaron quá . Hoặc đó chỉ là suy đoán của mình thôi :P. Chương nào cũng ngắn mà đầy đủ thế này thì đạt chuẩn rồi , miễn sao nội dung vẫn hay và cách thể hiện vẫn tốt như những chương dài khác của cậu thì quá tuyệt . Mình hơi ngờ vực chuyện hai người này thành đôi , có lẽ là do June biết Alicia yêu ai đó rồi, nhưng...tương lai đâu phải là thứ có thể đứng yên một chỗ .
Chà, truyện này thật đúng style của atiso. Càng lúc càng bí ẩn 1. Thắc mắc về câu chuyện của Alicia. Không biết có phải là cuộc đời của cô không ? 2. Nhân vật giả gái ý chang Zack 3. Miêu tả đánh nhau hay lắm 4. Atiso thật có tài trong việc dẫn dắt người đọc với những mys cậu tạo ra Đọc chả hiểu mô tê gì
Truyện này vẫn đang viết phải không:chicken: Thế giới này làm mình nhớ tới nhưng câu chuyện miền tây, mất đi nhưng công nghệ hiện đại, những gia tộc mạnh mẽ, súng ống....... Những mắt xích đang gắn kết với nhau, không hiểu sao mình thấy những triết lý trong truyện dừơng như tôn truyện lên một tầm cao mới
Đôi chị em kia đc mta đã có phần đáng yêu hơn, nhưng chắc là k dễ yêu rồi. Mình có cảm giác chuyến hành trình của Joseph chắc bây giờ mới gọi là bắt đầu quá (hoặc là chưa) btw, vẫn tiếp tục hóng chương mới.
@forgiuse: cám ơn, mình cũng muốn viết ngắn lắm, muốn đến chết đi được nhưng...không phải mọi sự trên đời đều có thể diễn tả đơn giản đi được. @Med: mình không hiểu sao cmt của cậu cảm thấy chút miễn cưỡng, thôi thì cứ đọc là được rồi, không cần phải gắng nhận xét quá đâu. Trả lời thắc mắc của cậu : Alicia luôn coi tình yêu của mình là tình yêu 'cấm' nên vẫn thường bộc bạch nó qua những câu chuyện mô phỏng lại. @Bimbopro: Ừm, mình vẫn đang viết, cám ơn cậu vì đã ủng hộ, mình không tính chỉ dừng truyện ở mức súng ống và hoang tàn đâu, mà còn sẽ mở rộng ra. Do thế giới đã thay đổi quá nhiều, chẳng ai biết là sẽ có thứ gì đang chờ đợi họ ngoài kia cả. Thời nay, chúng ta không cần đi đâu cũng có thể biết đến thế giới qua TV, sách, ảnh...nhưng còn vào thời sau này của Joseph, cách tốt nhất để biết được rõ 1 cái gì đó là đi đến tận nơi để xem. @Kagi: Ha ha, bắt đầu rùi, nhưng không quá ào ạt đâu. Mong là sau này chị em Alicia - Euena sẽ có cái nhìn nhiều thiện cảm hơn trong mắt cậu. ---------- 7 Những bông hoa đẹp nhất khi chúng đứng đơn độc, trơ trọi giữa không gian nơi vẻ đẹp của nó là thứ nổi bật duy nhất. Nơi mà tất cả mọi vật xung quanh dù hợp lại cũng không thể sánh được sắc, được hương của đoá hoa ấy. Nó là nữ hoàng sắc đẹp, là báu vật quý giá, là thứ mỏng manh cần nâng niu, gìn giữ nhất. Nếu đặc biệt hơn, nó chính là trái tim, khởi nguồn của những dòng sinh mệnh nuôi dưỡng mọi thứ quanh nó. Ta đã tìm thấy một bông hoa như thế, ngay chính tại nơi mình sinh ra và lớn lên, trắng ngần, xinh đẹp quá đỗi, một thứ của cải mà nhân loại không có khả năng để sở hữu, không đủ tư cách để làm vẩn đục nó. Đứng một mình giữa không gian đầy những thứ máy móc nhân tạo không khiến vẻ đẹp của nó suy hao mà chỉ tăng thêm. Nhưng cũng như mọi thứ độc tôn trên thế giới, cái giá lớn nhất dành cho vẻ đẹp ấy chính là sự đơn độc thống khổ kéo dài không bao giờ chấm dứt được. Có lúc ta đã nghĩ là nếu đoá hoa kia có thể nói được, có lẽ nó sẽ muốn nói là nó nhớ không khí trong lành, ánh nắng dịu dàng của bầu trời, mặt đất cùng cỏ cây như thế nào. Nó sẽ nói là nếu được gặp lại những thứ ấy, thì cho dù không phải là xinh đẹp nhất, không phải là một đoá hoa cũng được. Ta đã giữ cái ý nghĩ ấy trong đầu mình lâu rất lâu đến mãi tận sau này. Một ngày, ta bỗng nhận được lệnh triệu tập khẩn cấp, tất cả anh em bọn ta phải lên đường để tìm kiếm một thứ đặc biệt mới để thay thế cho đoá hoa xinh đẹp nhưng kiệt quệ kia, cái mới tìm thấy sẽ lại tiếp tục công việc cho ra đời những thế hệ siêu việt ra đời tiếp theo và nuôi dưỡng chúng. Ta băn khoăn về số phận của bông hoa cũ kia, rồi nó sẽ ra sao? Mang mối bận tâm đó ta vẫn khẩn trương chuẩn bị cho cuộc hành trình đi tìm kiếm, tuy thế, khác với anh em của mình, mục đích của ta khi ra đi không phải là tìm thứ tuyệt mỹ ấy về để rồi lại đặt nó vào đằng sau những lồng kính, hay sử dụng cho việc tạo ra các thế hệ gì đó. Ta không quan tâm. Ta chỉ muốn, thực sự muốn thấy một đoá hoa nhan sắc vô thường nhưng sống đúng ở nơi nó thuộc về, nơi nó đã sinh ra và lớn lên. À phải, Tiara – bông hoa mà ta đã không tiếc lời để khen ngợi ấy, là mẹ của tất cả bọn ta. ---------- Người kỳ lạ đó ngày hôm nay lại xuất hiện, mới sáng sớm - trong lúc bao nhiêu người vẫn còn chưa thoát khỏi hẳn cơn mộng mị hoặc chỉ vừa mới bắt đầu thu dọn đồ đạc…người đó đã đứng sẵn bên cạnh đường ray cùng với toàn bộ hành lý đã chuẩn bị đầy đủ từ bao giờ. Cũng như ngày đầu đến đây, anh ta tuy cũng đúng giờ như vậy, luôn sở hữu được tấm vé đầu tiên trong ngày, nhưng lại vì một lý do nào đó mà cho đến lúc tàu cập bến vẫn không thấy di chuyển một bước, chỉ cứ đứng đó nhìn đoàn tàu rời xa đi, cứ thế đến hôm nay đã là ngày thứ tư rồi. Lại một ngày nữa khi chàng trai ấy lại xuất hiện ở cạnh đường tàu cũng vào đúng thời điểm ấy, chẳng còn ai ở sân ga còn nhận ra anh ta nữa – kẻ có dáng người cao, mái tóc màu trắng dài cột đuôi ở sau, cặp mắt chất chứa một nỗi u buồn xa xăm, trang phục nổi bật lên vì một lớp áo choàng quấn vai. Dòng người xung quanh anh ta vẫn qua lại, lên xuống tàu đông đúc, ồn ào như mọi khi, chẳng có gì khác lạ, người thanh niên lặng lẽ đứng giữa dòng người, tự nhủ thêm một ngày nữa có lẽ mình sẽ tiếp tục ở lại đây, duy trì sự chờ đợi cho một thứ không biết phải gọi tên là gì… Chưa đến. Nó vẫn chưa đến. Một dấu hiệu thúc đẩy cho sự ra đi, để bắt đầu cuộc hành trình tìm đường quay trở về, sẵn sàng vứt bỏ thân phận sứ giả của trời để thực sự được gặp lại cội nguồn của mình. Để giải thoát cho nụ cười của bông hoa ấy không mãi mãi bị giam cầm ở vị trí mẹ của tất cả những giống loài thượng đẳng. Nó vẫn chưa đến sao, cái dấu hiệu ấy? ... “Sẽ trễ tàu mất thôi, đi với em nào !” Ánh mắt màu trắng đục nhìn xuống với chút ngỡ ngàng, bắt gặp màu xanh ngọc bích từ đôi mắt nhỏ bé nhìn lên, đứa trẻ tóc hồng nhạt mỉm cười, nắm lấy bàn tay của kẻ thất thần kia rồi kéo đi. “Chúng ta cùng lên tàu nhé.” ------- Điểm dừng của chuyến tàu này không hẳn là nơi mà Joseph muốn đến, nhưng chưa rõ sẽ cần phải đi đâu, về đâu để có thể thực hiện mục đích của mình nên anh cũng không cần băn khoăn thêm nữa về nó. Tấm vé tàu mà anh đang cầm bây giờ chính là của June, nó không muốn phải chờ đợi kẻ đồng hành thứ ba kia nữa nên nhượng lại tấm vé đó cho anh. Thế là may mắn hơn bao nhiêu kẻ đang phải xếp hàng chen lấn ngoài kia, Joseph nay đã có một vị trí ổn định trên toa tàu lửa. Cảnh vật bên ngoài thường là những đồng cỏ xanh, đôi khi là những cấu trúc đô thị đổ nát vẫn chậm rãi chạy dần ra phía sau. Jose chống tay ở bệ cửa sổ suy nghĩ về nơi mình cần phải đến. Anh không nghĩ được cách nào để tìm ra tung tích của Cherry ngoài việc nhớ lại manh mối về gia tộc Lackblood. Tuy vậy thì việc tìm ra cái dòng họ quái gở như thế trên thế giới rộng lớn này cũng giống như việc chẳng có chút manh mối nào vậy. Việc trước nhất cần làm có lẽ là thu thập thêm nữa thông tin về gia tộc Lackblood, không chỉ là qua những cuốn sách mô tả về các huyền thoại linh tinh, vốn chỉ coi gia tộc kia là một câu truyện cổ tích dân gian. Cái Jose cần là một nguồn thông tin chính xác, chắc chắn phải có những tài liệu nghiêm túc hơn nói về dòng họ này và những ảnh hưởng của họ trong lịch sử. Jose biết được rằng những lời đồn đại và truyền thuyết luôn được phóng tác từ một câu chuyện có thật, và Lackblood cũng có thể là một trong số đó. Một gia tộc có thật, sống tại một địa điểm có thật với những thành viên của mang trong mình những đặc điểm kỳ lạ như Cherry. Vậy, nơi anh cần đến có lẽ là một thành phố rộng lớn nơi trình độ tri thức ở đó phát triển để có thể tìm được những tài liệu lưu trữ về những thứ như vậy tại đó. Bước đầu tạm thời có vẻ mơ hồ nhưng Jose tin đó là thứ duy nhất lúc này mình có thể đặt hết hy vọng để theo đuổi, tốt hơn là cứ quanh quẩn mãi không tìm được đích đến. Trong lúc đang bận bịu với dòng suy nghĩ của mình, Jose chợt cảm thấy một thứ gì đó bay ập vô mặt, rồi một mùi hương quen thuộc xộc lên. Lấy tay gỡ vật vừa bay tới ra, Jose nhận ra cái áo khoác cũ kỹ của mình, nhìn về hàng ghế đối diện, anh biết cô gái tóc vàng Alicia vừa hoàn tất xong công việc khâu vá chán nản nhất trần gian và ném trả cái áo lại cho mình. Hành động của cô ta có vẻ bất lịch sự nhưng Jose cũng chẳng dám lên tiếng phàn nàn về điều đó. “Cám ơn cô !” Jose biết là mình chẳng cần cám ơn, nhưng không nói ra thì anh không còn là anh nữa. Thế là bất chấp sự ngại ngùng giữa hai người, anh vẫn cố nói ra được nó. Anh không rõ cảm giác dè dặt đối phương của cả hai từ đâu mà có, có thể là do anh và Alicia đã có những ấn tượng không hề tốt về nhau lúc ban đầu nên sinh ra sự xa cách không đáng có giữa hai con người vốn thân thiện. “Không có gì…còn June đâu rồi?” Alicia lảng qua vấn đề khác bằng một câu hỏi mà bản thân Jose cũng đang thắc mắc, anh còn nhớ ban nãy vừa mới ngồi xuống chỗ này được một lúc thì thằng bé khi đó vẫn còn đang ngồi đung đưa hai bàn chân kế bên anh, giờ thì nó đã đi đâu mất tiêu, từ khi nào mà cả anh và Alicia đều không hay biết. “Lại đi đâu nữa rồi.”-Alicia thì thầm trong miệng rồi lấy tay chống lên thanh gác, nhoài người dậy nhìn ra xung quanh. Không có dấu hiệu cho thấy thằng bé ở gần đây, vẻ ngoài của June khá nổi bật nên chỉ cần nhìn thoáng qua đám đông là sẽ biết ngay nó hay không có nó ở đó. Không thấy June, Alicia bước ra khỏi chỗ ngồi, nhìn lối thông đến những toa tàu khác như đang phân vân có nên đi tìm nó không, hoặc cô đang nghĩ nên tìm ở toa nào trước. Rồi cô quay lại nhìn chỗ ngồi của mình, trông như đang tính toán thứ gì đó về đống hành lí cồng kềnh của mình và June. Đoán mò ý nghĩ của cô gái, Jose lên tiếng “Cô cứ đi tìm thằng nhóc đi, để hành lý ở đây tôi canh chừng cho.” Alicia chỉ lặng lẽ đưa mắt ngang chỗ ngồi của Jose, nhìn ánh mắt khó hiểu đó Jose không thể đoán cô đang nghĩ gì, và thậm chí còn không dám tự hỏi cô ta có nghe thấy lời đề nghị của mình không? Rồi cuối cùng, sau một lúc đứng im, chống tay vào hông thở dài, cô ta nói “Không, anh đi tìm June đi, tôi sẽ ở lại để canh chừng chỗ này.” “…” ….. Không gian của những toa tàu chật hẹp và tối tăm, chính ánh sáng từ bên ngoài thông qua những ô cửa sổ là thứ duy nhất giúp mọi người có thể nhận ra nhau. Chuyến tàu này cũng không yên tĩnh và an phận như bình thường, liên tục có những người cứ đi đi lại lại ở giữa từ toa tàu này đến toa tàu kia, họ đang bận bịu với thứ gì đó mà chẳng ai thực sự muốn tìm hiểu. Kể cả Jose, người không có việc gì để làm trên đây cũng phải đứng lên đi vòng vòng một chút vì một mối bận tâm vốn không thuộc về anh. Alicia không tin tưởng Jose, anh biết điều đó, nhưng so với việc tìm ra đứa trẻ đi cùng mình hay đống hàng lý kia quan trọng kia thì cô đã chọn đống hành lý. Nghe thoạt nhiên thật vô lý nhưng thật ra nếu xét kỹ thì Alicia đã suy nghĩ sâu xa, cô yêu cầu Jose đi tìm June vừa tránh gây mất thiện cảm với thằng bé vì làm phiền nó, vừa thử lòng Jose, lại còn an tâm bảo vệ được đồ đạc của mình. Nói thật là cho dù có nghĩ được như thế thì bản thân Jose cũng không thể hoàn toàn an tâm để người khác làm việc đáng ra là của mình được, chỉ có những người rất tự tin về khả năng lo liệu mới có thể làm như vậy. Tạm không nghĩ về cô gái tóc vàng kia trong chốc lát, Jose đi lên những toa tàu phía để tìm June. Hai toa tàu phía sau là những toa cuối cùng nên trông không có vẻ thú vị gì mấy, nếu là con nít thì Jose cũng muốn đi lên đằng trước hơn, và khi mở cửa bước vào đó, Jose tự nhiên thấy tự hào khi mà đã lâu rồi mới có một lần mình đoán trúng phóc. Dù rất nhiều người có mặt ở toa đó, nhưng dưới ánh sáng ban ngày khá rõ rệt Jose vẫn thấy được mái tóc hồng bồng bềnh của June lấp ló đằng sau một dãy ghế. Từ từ tiến lại, Jose thấy đối diện với hàng ghế mà thằng bé đang ngồi có hai người đàn ông đang ngủ, đầu nghiêng ngả, chân gác lung tung, trông có vẻ mệt mỏi, họ ngủ rất say dù cái chỗ ngồi đó không thể gọi là lớn cho một lúc hai người đàn ông cùng nằm. Jose cũng tự hỏi thứ gì đã hấp dẫn thằng bé đến nỗi nó phải bỏ toa của mình để chạy qua đây ngắm hai kẻ râu ria kia ngủ ngáy thế kia. Khi đến được đó rồi, Jose mới biết câu trả lời của điều mình đang thắc mắc là gì. Thoạt đầu, Jose cứ ngỡ rằng người ngồi cạnh bên thằng bé June – kẻ mà từ xa Jose không thấy được do bị khuất sau hàng ghế - là một cô gái, vì người ấy có mái tóc dài trắng cột đuôi ra sau, đôi mắt trắng đục toát lên vẻ đẹp băng giá, sống mũi đẹp đến hoàn hảo và đôi môi mỏng như những thiếu nữ xuân thì. Jose bị bất ngờ một lúc cho đến khi June phát hiện ra anh đứng kế bên, nó cười với anh rồi nói thứ gì đó mà anh không nghe rõ, và rồi Jose người kia quay sang mình, không mỉm cười nhưng vẫn có thấy được sự niềm nở từ khoé miệng “Hân hạnh được gặp anh.” Dựa vào câu nói đó, Jose có thể đoán trước đó là một màn giới thiệu nhau của June cho hai người họ với nhau đại loại như ‘Đây là B, còn kia là A’. Khẽ cúi người đáp lại cử chỉ thân thiện đó, Jose lặng lẽ nhận ra nếu xét kỹ một vài điểm khác trên gương mặt lẫn giọng nói thì dường như đây là một chàng trai. Và có lẽ sẽ không sao nếu xưng hô ‘anh’ với người lạ mặt đó. Chỉ lạ một điều là từ khi rời khỏi New Kroy đến giờ, ít nhất đã có 3 lần Jose ngỡ ngàng không biết gọi đối phương bằng giới tính gì, và tất nhiên June cũng là một trong số đó. “Đây là bạn của em à, June ?” Jose hỏi, June lập tức gật đầu mỉm cười, nhìn cụ cười đó của nó anh không nhận ra thằng bé già đời với nhiều suy tư mà mình gặp hôm qua là đây. Dù xuất hiện cạnh bênh một kẻ lạ lùng, đối với Jose thì nó vẫn là bí ẩn nhất, nếu không tính Alicia và kẻ mặc áo đen anh chạm trán trong nghĩa địa, hay Cherry, hay người mẹ của mình, hay…gì cũng được. “Bọn em vô tình quen nhau lúc vừa lên tàu, thấy anh ấy dường như chỉ đi có một mình nên em chạy qua bắt chuyện cho vui.” Jose không nói gì, chỉ đứng nghe June luyên thuyên kể về người bạn mới quen của nó, nhìn anh ta chắc chắn là hơn tuổi nó không dưới con số 10 nhưng đối với thằng bé này thì dường như tuổi tác không là vấn đề quan trọng lắm. Mất một lúc sau khi thì Jose mới có cơ hội nhắc thằng bé là Alicia đang tìm nó, có lẽ nó nên về lại chỗ của mình thì hơn. Gật đầu chẳng chút phiền lòng, June tạm biệt chàng trai kia và cùng Jose trở về toa tàu của mình. Tuy nhiên, rời khỏi đó được một lúc thì nó nói “Thật ra ban nãy em nói dối đấy. Em đã biết người thanh niên ban nãy được 3 ngày nay rồi.” Jose làm vẻ mặt khó hiểu thay cho câu hỏi, June lại tiếp tục “Em và Alicia cùng chờ ở nhà ga đã 3 ngày nên vô tình biết được là có một người còn ở đó lâu hơn bọn em. Chính là người tóc trắng ban nãy đấy.” “Vậy…vậy ư?”-Jose ngạc nhiên, dù chẳng hiểu là mình đang cố hiểu ra chuyện gì “Phải, để em nói thật với anh một điều nữa, dường như người kia không hề có ý định đi tàu, anh ta chỉ đứng ở mãi đường ray thôi chứ không hề bận tâm đến con tàu. Bởi vậy cho nên vào sáng nay, khi chúng ta quyết định rời đi, em đã đến và kéo tay anh ta leo lên tàu với mình luôn.” Jose không biết mình nên để miệng chữ o hay chữ v để thể hiện hết sự ngạc nhiên, nhưng cuối cùng anh chẳng biểu hiện ra chút gì, chỉ vẫn im lặng để cho thằng bé chìm đắm trong những ý nghĩ lạ lẫm của nó. Cả hai lại tiếp tục quãng đường trở về chỗ ngồi, June đi trước, Jose theo sau, rồi trong một thoáng bất chợt, anh mở lời hỏi “Sao em lại quyết định làm như vậy, ý anh là sao lại quyết định kéo tay người kia lên cùng chuyến tàu với mình?” Thằng bé lắc đầu, những chùm tóc nhỏ dài hai bên thái dương khẽ đu đưa theo hướng chuyển động, nó nói “Em không biết tại sao, chỉ cảm thấy là cần phải làm như thế thôi. Anh biết không, từ người kia, em cảm thấy được một nỗi khát khao cháy bỏng muốn làm được điều gì đó mà bản thân anh ta thậm chí chẳng có đủ can đảm để nghĩ về nó.” Khẽ thở dài, thằng bé lại tiếp tục bước đi, chỉ riêng Jose đứng yên lại phía sau với những suy nghĩ về lời của thằng bé trong đầu. Có lẽ June không nói dối, nó đã từng nhìn thấy những cảm xúc trên con búp bê của Cherry nên có lẽ cũng đã thấy được điều gì đó chất chứa bên trong chàng trai luôn phảng phất mang theo nỗi phiền muộn kia. Jose không biết từ khi nào mình đã bị mắc kẹt giữa mênh mông những thứ kỳ lạ không bao giờ có thể thấu hiểu hết được như vậy. Chỉ mới có hai ngày kể từ khi bắt đầu cuộc hành trình của mình, anh đã trải qua và gặp gỡ với những thứ mà anh dám chắc là có ngồi tưởng tượng cả đời ở New Kroy cũng không thể tìm thấy một cái giống được. Đoàn tàu cũ kỹ lại tiếp tục lăn bánh theo đường ray, chậm chạp chạy xuyên qua những ngọn đồi trơ trọi, những cánh rừng xanh thẳm, những con sông thường kết thúc dòng chảy tại một con đập…hướng đến những miền đất xa xôi, điểm hẹn âm thầm bất ngờ chờ đón nó từ đằng xa chân trời không bao giờ có thể đoán trước được, cho dù đó là một chuyến đi vốn được định sẵn trên một đường ray. Thoáng chốc mặt trời đã đi được gần hết chặng đường của nó, kéo theo đằng sau nó là bầu trời ngả xanh, báo hiệu cho một đêm dài khắc nghiệt. Đến cùng lúc với những ánh dương sắp lụi tàn đằng xa chân trời phía Tây là một đợt gió rét thấu xương, và sau sự khởi đầu không mấy dễ chịu đó, những bông tuyết đầu tiên bắt đầu rơi.
Mình nghĩ Tiara không hẳn là mẹ của anh tóc bạc đâu , cách tả anh ta của Axe trông giống hệt như rằng ảnh là một con người nhân tạo như Homunculus vậy hoặc những gì như thế :P. Mà cậu đổi từ Blackblood (máu đen) sang Lackblood (thiếu máu) từ khi nào thế ? . Jose đúng là người thu hút những kẻ không định nghĩa rõ giới tính (nói thật đến giờ mình cũng không biết rằng liệu June có phải là trap hay không ). Cái đoạn o và v ấy, không biết có ai có há miệng để làm theo hay không ?
Ha ha, mình biết là đọc nhanh sẽ khiến cậu bỏ qua những tiểu tiết nhưng quan trọng mà June thì chắc chắn là trap rồi, chỉ là loại nào thôi thì chưa biết được thôi, hà hà. Nhưng yên tâm là những nhân vật sau không còn lệch lạc giới tính nữa đâu.
Truyện mang phong cách Mỹ mà Axe chơi trap đúng phong cách manga anime Nhớ hồi HDT cũng có một nhân vật giông giống trap Nhiều bạn có Trap Fetish Mình thì âm dương cứ phải cân bằng
Mình không nhớ nổi ai là người thứ 3 mà jose nhầm giới tính Ban đầu mình tưởng cốt truyện chỉ xoay quanh ma cà rồng thôi, nhưng coi bộ có hơn một chủng tộc biến dị Một nhóm người có mục đích khác nhau, nhưng dường như lai bắt đầu đi chung một con đường, và coi bộ có mỗn anh jose là có vẻ.......bình dân nhất Có cảm giác bông hoa tiara là có liên quan gì đó đến sự biến dị của con người Thực ra mình nghĩ ở thế giới này ở đâu cũng phải có rừng rậm chứ sao có đồng cỏ được, cây cối biến dị hết mà
@Gia: Ha, Mỹ hay ở đâu thì cũng có trap đấy, phổ biến nó được gọi là Crossdressing, không phải là loại thú vui bệnh hoạn hay là tâm trí bất loạn gì mà thực ra một cách để bảo vệ danh tánh và bản thân mình. Ví như một cô gái giả trai để tránh cho đàn ông để mắt đến, một chàng trai giả gái để mong có được sự ưu tiên...v...v.. @Bimbopro:Người thứ ba là người đàn ông mặc đồ phụ nữ ngồi trên chiếc xe chở bột với Jose ý. Ừm, hì hì, mình cũng có chút lầm lẫn, tuy là có đồng cỏ nhưng rất hiếm khi xanh, thường là khô cằn hoặc bị thực vật có hại xâm chiếm, mặc dù bản thân cỏ cũng có thực vật xâm thực. Thông cảm vậy nhé, hì hì. ---------- 8 Tôi xin được sống như một bông tuyết, trong sạch, tinh khiết và mang cấu trúc kỳ vĩ duy nhất chỉ có một trên thế giới này, để có thể được cùng với những bông tuyết khác mang đến cho cuộc đời thêm những cảnh sắc trắng tinh diệu đẹp đến rung động lòng người mỗi khi mùa đông lại đến. Tôi xin nguyện chết như một bông tuyết, để sau sứ mệnh của mình là góp một phần hương sắc cho cuộc đời, lại có thể được thả mình cạnh bên những bằng hữu, anh em bên dưới mặt đất, mỉm cười nhìn về phía ánh nắng mặt trời ám áp đang dần lên. Tất cả tuy rồi sẽ tan thành những giọt nước, nhưng lại hạnh phúc vì có thể tiếp tục tham gia vào vòng tuần hoàn sự sống vẫn tiếp diễn bên trong lòng mẹ Trái đất. Ví von như thế giống như là một kẻ mơ mộng hay một kẻ dại khờ không biết thế nào là cuộc sống khắc nghiệt bên ngoài. Nhưng thà hãy làm một kẻ mơ mộng, thà dại khờ chứ đừng bao giờ để thực tại kia lấy đi mất sự thiện lương trắng ngần như những bông tuyết, còn sót lại từ thuở sơ khai trong tâm hồn chúng ta. Xin hãy để tuyết luôn trắng, luôn đẹp như vậy, đừng vấy bẩn nó bằng bất cứ thứ gì hay bất cứ lý do gì đi chăng nữa. Cho dù đã tan ra rồi, tuyết vẫn mãi là chính nó thôi. --------- Những cánh cửa sổ còn mở lúc này cũng đã kéo xuống, những kẻ gan lì nhất cuối cùng cũng đã chịu thua những cơn gió lạnh từ bên ngoài mạnh mẽ lùa vào. Bên trong không gian toa tàu chữ nhật góc tù, lờ mờ nhìn rõ dưới những ngọn đèn không sáng lắm là những hành khách đã khoác lên trên mình phụ trang giữ ấm cơ thể, áo len và găng tay, đôi khi đơn giản chỉ là một tấm chăn mỏng quấn quanh người. Trước đó vài tiếng đồng hồ, thời tiết trở lạnh đột ngột, nhưng nó cũng không làm cho mọi người ở đây nghĩ là họ sẽ trải qua một đêm lạnh tuyết rơi dày sau đó, những hạt đầu tiên rơi xuống từ lúc nào không ai hay, cũng không ai biết được chúng đã bắt đầu xuất hiện từ khi nào. Nhìn từ trong, qua khung cửa sổ ra bên ngoài chỉ thấy một khoảng đen mù mịt, không nhìn rõ được ra xa để biết mình đã đến địa phương nào, liệu có phải một vùng quê xứ lạnh nào ngoài kia hay không. Thứ duy nhất xuất hiện chập chờn là những hạt tuyết, đôi khi rơi vụt ngang qua ô cửa ở một khoảng cách gần đủ để thấy. Hà ! Alicia thổi mạnh một hơi vào lòng bàn tay, kéo người ngồi dịch vào phía trong đồng thời dùng tay đẩy đống hành lý của mình sát ra bên ngoài thêm một chút để che chắn được gió lạnh lùa vào từ những kẽ hở phía cửa sổ. Kéo chiếc áo lông thú sát vào người, Alicia ngồi bắt chéo một chân rồi ngả người sang bên, lấy ra một cuốn sách, hy vọng có thể giết chút thời gian với nó trong lúc tạm quên đi cái lạnh vật vờ đeo bám xung quanh mình. Ở hàng ghế đối diện với Alicia, Joseph ngồi ngủ khoanh hai tay với đầu ngả về phía ô cửa sổ, bên cạnh là June đang quấn đến hai lớp chăn bông quanh người, đầu tựa vào người Joseph, cũng ngủ say với đôi mắt nhắm nghiền. Alicia nhìn hai kẻ đó thân thiết nhanh chóng mà sinh ra sự ngờ vực, không hiểu vì sao June lại chọn kẻ bình thường nhất trong cả tá người chung quy là bình thường để đồng hành cùng? Thằng bé đang cố gắng nhắc nhở cô về chuyện gì chăng? Như là đàn ông trên thế giới này vẫn đầy ra đó, đâu chỉ có mỗi ông anh của nó đâu còn bản thân Alicia nên đối diện với sự thật tàn nhẫn trước mắt thì hơn? Chỉ mới có 13, 14 tuổi đầu mà nó đã suy nghĩ được nhiều thứ như vậy rồi à? Ôi, con nít thời nay. Dù là thế nào, chỉ nghĩ đến cái thực tế mình đang phải đồng hành cùng một kẻ lạ mặt khác không phải là Heil cũng đủ khiến cho Alicia cảm thấy buồn bực khó chịu. Chuyến tàu này cũng đã chạy được gần một ngày trời, đã qua hơn hai trạm dừng, trong thời gian đó có rất nhiều người lên và xuống, thế nhưng kẻ tên Joseph kia vẫn còn ngồi lì ở đây đến giờ với hai người bọn họ, trông như là đang có ý định bám theo cô và June luôn vậy. Có thể là cô ích kỷ hoặc khó tính, nhưng việc có mặt của Joseph trong chuyến đi của mình khiến Alicia cảm thấy không thoải mái. Cô nhất định phải hỏi mục đích của hắn là gì khi tự dưng lại xuất hiện một cái đùng, rồi gia nhập và cư xử với nhóm của cô cứ như đã thân thiết từ lâu lắm vậy. Nếu hắn là một kẻ xấu xa, cô phải cảnh báo hắn biến đi trước khi thực sự nảy sinh ý đồ, bằng không có khi cô sẽ lại không kiềm chế được mà đòi luộc hắn bằng dao một lần nữa không chừng. Quyết định trong đầu như thế, mặc kệ là kẻ kia đang thức hay ngủ, Alicia vẫn đá mạnh một cái vào chân hắn để gọi dậy. Joseph lập tức mở to hai mắt ra và sau đó suýt xoa cái giò của mình, hắn cũng không dám la lớn khi phát hiện ra những tiếng ngáy khe khẽ trong đêm, đồng thời nhận ra một cơ thể bé bỏng nằm chui rúc vào bên hông mình. June khi ngủ say trông đáng yêu như một con mèo lười. “Cô gọi tôi có chuyện gì à?”-Joseph lập tức hỏi ngay, không nghi ngờ gì về chuyện ai có thể đá vào chân hắn trong buổi đêm này. “Tôi cần nói chuyện với anh một chút.”-Alicia trả lời với giọng khó chịu Vẻ mặt của Joseph thoáng chút ngơ ngác, như là đang tự hình dung ra sự nghiêm trọng của câu chuyện mà Alicia muốn nói với hắn. Sau một lúc im lặng, hắn thở dài “Là chuyện gì?” ….. Quả nhiên – Joseph tự nhủ trong đầu, anh biết thế nào Alicia cũng thắc mắc với anh về chuyện đó. Chẳng phải lạ sao khi một kẻ lạ mặt như anh tự nhiên lao đầu vô làm một thành viên của họ từ khi nào, lại còn cười nói và ăn uống vui vẻ như những kẻ đã thân quen từ lâu. Alicia chắc chắn không thích sự xáo trộn này, nên không lạ khi rút cuộc cô lại chỉ thẳng vào Jose rồi nói ‘Có phải anh đang tưởng bở là sẽ trở nên thân thiết với chúng tôi chỉ vì giúp đỡ June một hai chuyện lặt vặt rồi được nó tin tưởng đúng không? Nếu đúng là như vậy thì tôi sẽ nói cho anh biết là sẽ không có chuyện đó đâu, dù anh đang có ý đồ xấu xa nào đó thì cũng nên từ bỏ đi, vì nếu phát hiện thấy là tôi sẽ giết anh đấy’. Thứ tự những thứ mà Jose làm sau đó là: trợn mắt, há mồm, thở dài, nhún vai, cười xoà, nhìn lung tung một lúc rồi mới lên tiếng “Tôi thấy hình như là cô đã nghĩ hơi nhiều rồi.” “Thế nói cho tôi nghe mục đích chuyến đi này của anh xem, định đi tới đâu? Để làm gì?” Thật sao?-Jose lại tự nhủ- cô gái này thực sự phải hỏi đến tới mức đó sao? Những việc Jose đang làm là rất bình thường mà, anh có quyền cơ bản của một khách đi tàu đó là tự do lựa chọn chỗ ngồi, tự do làm bạn, tự do nói hoặc không nói những chuyện cá nhân. Chung quy, chẳng có lý do gì khiến anh phải trả lời câu hỏi kia của Alicia cả. Tuy là thế, đối với một người như Jose thì vốn dĩ chẳng có bí mật gì lớn để giấu diếm, mà anh cũng chẳng ngại giấu diếm chúng bao giờ, như bao nhiêu người khác từng tò mò về mục đích chuyến đi của anh, Alicia lập tức được Jose kể lại toàn bộ những chuyện liên quan đến bố, mẹ và cả cô em gái nuôi kỳ lạ của anh. Gần như là mọi thứ, không giấu diếm đến những chi tiết nhỏ nhặt như con búp bê gỗ hay gã áo đen trong nghĩa trang. Alicia khá giống June, lắng nghe câu chuyện với vẻ mặt có thể nói hơi lãnh đạm, trông giống như đang ngẫm nghĩ xem có chi tiết nào cho thấy lời Jose là bịa đặt không, hoặc có thể chỉ đơn giản là đang suy nghĩ về những thứ được nghe. Khuôn mặt của Alicia sau đó trông rất phức tạp, cô vẫn giữ hai bàn tay đan nhau ở trên đùi, mắt đăm đăm nhìn về phía những ngón tay thon dài, Jose chẳng thể biết được là cô đang cảm thấy ra sao về câu chuyện của mình. “Thôi đi ngủ đi, mai chúng ta sẽ nói tiếp chuyện này.” Đó là những lời cuối cùng mà Jose nghe từ Alicia, cô ta sau đó nghiêng đầu dựa vào đống hành lý nằm bên cạnh mình rồi khẽ nhắm mắt lại. Jose chỉ biết ngồi đó một lúc với cảm giác trống rỗng, thấy như không được trải qua cảm giác tâm sự đúng nghĩa. Nhanh chóng bị giấc ngủ dang dở ban nãy lôi kéo quay về, trước khi nhắm mắt một lần nữa, Jose chợt nghĩ đến những thứ cần phải làm vào ngày mai rồi bất giác thở dài. --------- Khi June chợt tỉnh giấc giữa giấc ngủ vì cái cổ mỏi, nó vô tình trông thấy màu xám kỳ lạ của bầu trời tờ mờ sớm, nhưng phát hiện ấy cũng không là gì so với việc nó thấy đoàn tàu đã dừng lại và những hàng ghế xung quanh hiện đang trống trơn người. Hoảng sợ ngồi bật dậy, trong lòng nó thấp thỏm lo lắng rằng mình đã bị trễ bến, nhưng khi ngoái đầu ra sau và nhận ra người thanh niên nó dựa đầu vào ngủ suốt đêm qua vẫn còn ngồi cạnh bên, thằng bé bèn thở phào nhẹ nhõm. Tâm trí nó sau đó lại để dành cho câu hỏi về đoàn tàu vắng tanh và đứng yên đột ngột. Gài lại chiếc áo ấm và bò ra khỏi lớp chăn, nó đi dọc theo toa tàu và nhìn ra ngoài, cảnh vật hiện hữu là những cành cây khô xơ xác lưa thưa ở cả hai bên, những thảm cỏ nhạt màu phủ đầy tuyết kéo dài lên trên cao, trông đoàn tàu như đang đứng ở giữa chân của hai ngọn đồi đối mặt nhau. Nơi này có lẽ là một địa điểm nào đó nằm vô định ở giữa chuyến hành trình đến ga đích, thường thì những nơi như thế này vốn cũng vô danh và vô hướng, cho nên không thể nói rõ là nó nằm ở đâu, thuộc về khu vực nào, thị trấn nào, quốc gia nào, hoàn toàn vô định hướng. June tò mò muốn ra bên ngoài để xem thử tại sao đoàn tàu lại dừng lại đột ngột, nó đã thấy cửa toa đang mở, nhưng lòng lo sợ là sẽ có chuyện gì đó bất trắc nên nó không có đủ dũng khí đi một mình. Thế nên nó đành phải quay lại chỗ ngồi của mình và gọi người thanh niên nó mới quen tối hôm kia thức dậy. “Sao cơ? Mọi người trên tàu biến đi đâu mất rồi à?” Joseph cũng không có vẻ gì là biết nhiều hơn June về tình huống hiện tại, anh lập tức đứng dậy và theo sau thằng bé đi xung quanh tìm hiểu, cả hai cùng thắc mắc những thứ giống nhau trong đầu, riêng phần June thì lại có thêm một câu hỏi là người bạn đồng hành của nó đã biến đi đâu vào lúc này? Joseph ra khỏi được toa tàu thì xoay lại đỡ thằng bé xuống theo, ngay khi vừa chạm chân xuống đất thì June đã thấy đế giày của nó ngập trong tuyết, bên ngoài gió thổi mạnh, mang theo những hạt tuyết trắng bay ngược hướng tàu chạy về phía họ. Khung cảng xung quanh vắng lặng hoang vu, trong tiếng ù ù ê tai của những cơn gió thổi qua, vẫn thoáng nghe được từ phía trước có tiếng ai đó nói, lần theo con đường đá trắng dọc thân tàu, Jose và June chạy về đằng trước đầu máy, nơi dường như đang có rất nhiều âm thanh hỗn độn khác nhau phát ra ở đó. “Mau lên, mang cây xẻng qua đây, xúc cả chỗ này nữa.” “Ai là đàn ông con trai thì ra phụ đào một tay đi nào.” Có rất nhiều người đang đứng ở đó, khách hàng lẫn công nhân phụ việc trên tàu lửa, tất cả tụ thành một nhóm rất đông xung quanh đầu xe lửa, hướng về phía đằng trước nơi một vùng tuyết dày đang chất thành đống rất cao cách không xa chỗ họ. Chỉ cần nhìn đoàn người hì hục mang xô và xẻng đào không ngừng nghỉ chỗ đường ray bị nghẽn do tuyết phủ đó cũng đủ để cho June biết chuyện gì đang xảy ra. Tuyết lở xuống từ trên đồi đã khiến cho đường ray bị che lấp và đoàn tàu phải dừng lại, bất đắc dĩ các lái tàu phải yêu cầu khách trên tàu cùng giúp họ một tay để giải phóng cho con đường bị tắc, nhanh chóng đưa con tàu trở lại lộ trình cũ. Cũng tại đó, họ nhanh chóng nhận ra Alicia đang đứng ở ngoài rìa, khoanh hai tay lại và nhìn về chăm chăm phía ngọn đồi. Cô là kẻ khác biệt duy nhất khi không hề chú ý đến công việc đào bới xung quanh mà lại đang suy nghĩ đến thứ vớ vẩn nào đó, trong lúc bao nhiều người vẫn đang gào thét là đang cần thêm sức phụ chứ không phải sức nghĩ. Không bao lâu sau khi tiến lại gần cô gái có vẻ vô tâm đó, June và Joseph nhanh chóng nhận được ánh nhìn từ cô ta, Alicia đưa mắt lướt một lượt qua hai người bọn họ rồi thở dài quay đi. Không cần hỏi hay tìm kiếm trả lời làm gì nữa, ai nấy cũng đã biết là có chuyện gì xảy ra, ba người đứng nhìn khung cảnh bận rộn đó được một lúc nữa thì bỗng có một người chạy đến và nhờ Joseph đến giúp một tay. Nhận một cái xô, Jose lập tức chạy theo sau người kia đến chỗ những người đàn ông khác đang đào, họ chất tuyết lên đầy xô rồi nhờ anh đem chúng ra nơi khác để đổ. June lắc đầu ngán ngẩm vì biết Jose chắc chắn đã xui xẻo bị đẩy cho phần việc nhọc thân nhất, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ thấy mệt đứt hơi rồi. June nhìn quanh khung cảnh tuyết trắng phủ xám ngọn đồi, nơi này chắc chắn sẽ trông rất u buồn và hiu quạnh nếu như hôm nay không vô tình có một đoàn tàu xe lửa xui xẻo bị mắc kẹt ở đây. Sự hiện diện của rất nhiều con người cùng với âm thanh do họ tạo ra đã giúp cho sự thanh vắng của nơi này bị lấn át đi rất nhiều, khiến cho June cũng cảm thấy ấm áp hơn cho dù đang đứng ở giữa trời gió tuyết thổi từng đợt không dứt như thế này. Bất chợt, Alicia tiến đến chỗ June, nắm tay nó và dắt đi. Bị bất ngờ lôi khỏi đám đông, nó hỏi một cách gấp gáp “Khoan đã, Alicia, chúng ta đi đâu vậy?” “Rời khỏi nơi này.” “Cái gì?” ….. Dù đang phải còng lưng khiêng tới khiêng lui mấy cái xô đầy tuyết trong lúc miệng thở không ra hơi nhưng tâm trí joseph vẫn không bị lấn áp hoàn toàn. Thực tế anh đang bị ám ảnh về bộ dạng suy tư của Alicia sáng nay, trông giống như cô ta đã suy nghĩ ra được thứ gì đó từ vụ tuyết lở trông có vẻ rất thông thường này. Nếu không phải Alicia mà là ai khác thì Jose có lẽ đã không để ý như vậy, đi với cô gái kỳ lạ này luôn cho anh cảm giác cô ta thận trọng và suy tính nhiều hơn so những người bình thường. Cho nên mỗi khi thấy cô ta trầm tư, thái độ có vẻ nghiêm trọng suy xét một thứ gì đó thì rất có thể là chúng đang thật sự có vấn đề, không chỗ này thì cũng chỗ kia. Còn giữ những suy nghĩ đó trong đầu, Jose giật nảy mình khi nhìn sang đã thấy hai chị em nhà nọ biến đi đâu mất tăm. “Tôi xin nghỉ tay một chút được không?” Bất đắc dĩ phải trốn việc, Jose chạy ngay về toa tàu của mình để tìm Alicia và June, trong lòng cảm thấy được một sự bồn chồn khó chịu, giống như cái cảm giác anh đã trải qua khi Aaron bỏ đi. Có lẽ luôn là kẻ bị bỏ lại đằng sau cho nên Jose đã nhạy cảm với cái cảm giác này đến mức có tác dụng đối với cả người xa lạ luôn chăng? Nhưng liệu nó có luôn luôn đúng? Anh chỉ sợ tìm thấy chị em họ rồi mà lại chẳng có chuyện gì hết thì hoá ra…bị hố rất lớn sao? Thế là tranh thủ đoạn đường quay trở về toa tàu, Jose tranh thủ suy nghĩ xem rút cuộc có thứ gì bất thường mà Alicia thấy được từ trận lở tuyết. Lúc anh vừa đến thì thấy Alicia nhìn chăm chăm vào ngọn đồi, chắc chắn nó có liên quan, nghĩ thử xem, một trận tuyết lở thường là do lớp giữa của tầng tuyết dày bị nén chặt lại bởi trọng lượng phía trên nó, khiến nó bị rắn lại và không liên kết được với tầng nằm ở dưới đáy, khi không còn đủ độ bám thì trọng lực sẽ khiến khối giữa rời đi, tạo khoảng trống làm cơ sở cho lớp tuyết trên cùng theo dốc mà đổ xuống ào ạt. Như vậy khi nhìn vào ngọn đồi xơ xác này rõ ràng Alicia đã thấy nó không có đầy đủ điều kiện cho một vụ lở tuyết, chưa đủ độ cao, tuyết vẫn chưa đóng đủ dày và mặt trời chưa lên đủ cao để khiến độ rắn của lớp giữa đột ngột thay đổi. Đây là điểm bất thường mà vẫn chưa có ai nhìn ra được ngoài cô gái đó. Ngoài ra, khi đem những xô tuyết đi đổ, Jose có để ý là tuyết ở hai bên chân đồi thưa hơn so với ở giữa đường ray, thoạt nhìn thì có vẻ bình thường vì tuyết lăn xuống sẽ dồn ra giữa nhiều hơn do trọng lực. Tuy vậy, lở tuyết quy mô nhỏ cỡ một ngọn đồi thì sẽ không đủ lực để dồn toàn bộ tuyết ra đến giữa đường ray, cùng lắm thì cũng dàn đều chúng ra xung quanh thôi chứ không tập trung như vậy. Còn nữa, lở tuyết khác với sạt lở bùn ở chỗ nó không xảy ra đồng loạt, cho dù bên kia có động mạnh như thế nào đi nữa cũng chưa chắc có thể kéo bên này sạt lở theo, thế nhưng nhìn thảm cỏ lưa thưa bị vùi dập kia, Jose có thể chắc chắn đã có hai vụ tuyết trôi từ cả hai bên đồi đi xuống chỗ này. Vậy, cái gì có thể khiến mọi thứ trong tự nhiên đi sai khác với quy luật của nó? Câu trả lời chỉ có thể là con người. Chỉ có họ mới có thể tạo ra những thứ như vậy thôi, và dù họ tạo ra nó với mục đích gì đi nữa thì cũng khiến Alicia cảm thấy nghi ngờ, có lẽ đã quyết định sẽ rời khỏi đây càng sớm càng tốt cùng với June. “Khoan đã! Khoan đi đã!” Jose chạy đến toa tàu vừa kịp lúc Alicia cùng June đang xách hành lý rời đi. Ánh mắt cô gái tóc vàng thoáng hiện lên sự khó chịu, trong khi vẻ mặt thằng bé tóc hồng nhạt tỏ ra rất mừng rỡ. “Anh Jose, chị ấy định bắt cóc em khỏi anh đó.” Jose biết là June đùa, nhưng anh lúc này không có thời gian để cười hay đùa lại, chạy đến gần Alicia, anh hỏi cô ta ngay lập tức về nghi vấn của mình “Đúng là thế.”-Alicia đáp ngay mà không chần chừ “Nhưng rút cuộc là cô cảm thấy nó nguy hiểm ra sao để rồi lại bỏ đi như thế? Tôi nghĩ hai chị em đơn độc rời khỏi đoàn thế này có khi còn gặp nhiều nguy hiểm hơn đấy chứ?” “Chúng tôi tự làm thì sẽ tự chịu, anh không cần quan tâm.” “Nhưng…cô không định nói chuyện này cho mọi người biết ư? Nhỡ đâu có chuyện gì đó xảy ra thật thì mọi người sẽ ra sao?” “Anh cũng biết rồi mà, sao không tự đi nói với họ đi?” “Ý tôi là cô phát hiện ra chuyện này đầu tiên cơ mà. Tại sao lại không nói với mọi người về nó ngay từ đầu để họ đề phòng? Lỡ tôi cũng không phát hiện ra được thì sao?”-Jose hỏi với giọng không hài lòng “Đó không phải là vấn đề của tôi.”-Alicia nói rồi đẩy Jose ra một bên, dắt tay June bước đi. “Khoan đã ! Làm ơn nói rõ cho tôi biết đi, thật ra là sẽ có chuyện gì xảy ra vậy?”-Jose hạ giọng của mình xuống Alicia rủa thầm trong bụng ‘Joseph, cái tên phiền phức trời đánh chết tiệt này’. Nén sự bực mình trong lòng xuống, cô quay lại nhìn thẳng vào Jose rồi nói “Nếu như tôi đoán không lầm thì khoảng một tiếng nữa sẽ có một băng cướp tới đây tấn công tất cả chúng ta.” …
Nhiều khả năng mình nghĩ June cũng có thể nghe đc câu chuyện của Jose :P. Dựa vào hành động của Alicia, mình nghĩ ra những trường hợp này: 1. Alicia định tự đi xử bọn cướp, nhưng mang theo June làm gì ? 2. Alicia có thể quen ai đó trong bọn cướp (hoặc ít ra là cô ta nói vậy), nên đi đến nơi để nói chuyện. 3. Alicia dùng những người trong đoàn tàu đánh lạc hướng để chạy thoát, hoặc dùng làm lợi thể để thực hiện trường hợp 1 :P. Logic về vụ tuyết lở hay đấy :P, cậu nghiên cứu từ kênh National Geographic Channel à ? .
Lở tuyết này mình cố lục lọi lại trí nhớ thuở xem Rampage Planet trên Discovery, chi tiết thì không nhớ lắm nhưng từ cái đại khái mình có thể sáng tạo ra thêm các tình huống, tất nhiên là có thể sai nhưng mà cũng không phải là không đúng. Hì hì Hành động của Alicia thực ra rất đơn giản : dắt June đi trốn, hết nguy hiểm thì về, tàu chạy rồi thì đi bộ. Ha ha.
Cái người đàn ông đó là giả nữ chứ đâu giống nữ thành ra mình chẳng để ý nữa tại sao phải một tiếng nữa cướp mới tới. tưởng chúng phải tiềm phục sẵn rồi chứ jose, alicia dự kiến sẽ ở lại, tổ chức bắn súng phản công bon cướp, sao mình thấy không khí miền tây ở đây quá, chỉ có điều là giữa băng tuyết Thực sự thích tình cách của alicia, thực tế chứ không ích kỷ, không vĩ đại, trong sáng nhưng cũng không tàn bạo, đen tối. Mình luôn muốn xây dựng một nhân vật như vậy. June và alicia coi bộ cũng không phải gia tộc bình thường, vậy mà cũng không biết gì về chuyện em gái nuôi của jose cả, hay là họ không nói ta?????
@bimbopro: thật sự thì Alicia lẫn Joseph đều không có dũng khí hay sự cao thượng đến mức đó đâu, cậu cứ tưởng tượng họ cũng giống với những nhân vật quần chúng khác, hoảng sợ và tìm cách thoát thân khi có sự cố đến, tránh đối mặt với kẻ thù càng nhiều càng tốt. Vì nói thật ra họ đều còn có những mục đích khác cần hoàn thành, nên phần nào cũng hơi...ích kỷ. Alicia và June không hẳn là biết về Cherry, nhưng họ có biết về Lackblood, hì hì @Gia: ha ha, ừm, trông cũng giống Satori đấy, nhưng cô bé thực sự trông hơi khác một tí nữa. [spoil][/spoil]
9 Giữa cái lạnh giá khó chịu dấy lên trong khung cảnh rộng lớn trắng xoá ngoài kia cùng cảm giác chờ đợi chán chường, Alicia không thực sự có tinh thần để suy nghĩ nhiều thứ, nếu nghĩ ra được chuyện này thì sẽ bỏ qua chuyện khác. Tâm trí của cô cả buổi sáng hôm nay chỉ để dành cho một cảm giác như khó thở xâm chiếm. Giấc mơ tối hôm trước đã khiến cho nỗi buồn tạm quên trong cô chợt nổi dậy, cô buồn khi lại nghĩ đến Heil, khi nhận ra rằng sẽ còn rất lâu nữa thì cô và cậu ấy mới có thể gặp lại. Cho đến lúc đó, liệu Heil sẽ trải qua những gì, còn cô sẽ trải qua những gì? Chúng liệu rồi có thể ngày càng làm lu mờ đi sự tạm bợ trong mối quan hệ của hai người? Alicia cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi về nó, cho đến khi… Đoàn tàu chợt dừng lại. Một khung cảnh lộn xộn đến khó chịu tràn lan ra khắp cả toa tàu, bất giác khiến Alicia cũng bận rộn theo nó. Rồi người thanh niên tóc trắng mà Joseph có đề cập đến đột nhiên xuất hiện giữa đám đông những người đang nháo nhào kéo xuống tàu, hắn tiến đến chỗ ngồi của June, đưa mắt nhẹ sang nhìn cô, sau đó quay lưng xuống tàu, chậm rãi từng bước đi về phía ngọn đồi. Chỉ trong một thoáng chốc, mái tóc và chiếc áo choàng phất phơ cơn gió tuyết hoà lại làm một với màu trắng của ngọn núi, người thanh niên biến mất như một giọt sữa rơi xuống nền đất trắng tinh. Bất giác trong lòng Alicia có một cảm giác kỳ lạ, cô quyết định xuống tàu và đi kiểm tra. --------- Gã ngốc Joseph đang đứng từ xa, hô hào với mấy người kia về những lời Alicia nói với hắn. Tại sao hắn lại nhanh chóng tin lời cô nói như vậy? Alicia nghĩ có lẽ là do hắn đã quá coi trọng sự an toàn của bao nhiêu con người ở đây cũng nên. Joseph thì không chần chừ một chút nào, lập tức chạy đi cảnh báo với mọi người về nguy cơ cướp cạn, thế nhưng… “Cướp? Cướp ở đâu ra ?” “Truyện cười gì đây? Không vui tí nào đâu nhé.” “Trời lạnh thường hay làm cho con người ta sinh ra ảo tưởng đó mà. Nào, lại đây đào phụ tôi một chút đi, sẽ ấm lên ngay ấy mà.” Chưa kịp để Joseph biện minh là mình không bị hoang tưởng, Alicia đã tiến lại nắm cổ áo hắn và lôi đi. “Cô làm gì vậy? Tôi còn chưa kịp giải thích cho mọi người hiểu chuyện gì mà?” “Cách thuyết phục của anh…cho dù là tôi cũng tưởng anh bị điên chứ nói chi họ. Bỏ đi, lời của chúng ta có nói ra gì thì cũng chẳng ai tin đâu, bản thân câu chuyện nghe cũng hoang đường nữa. Thay vào đó, chúng ta nên đi tìm người phụ trách con tàu này sẽ tốt hơn.”-Alicia nói “Phải…phải ha.”-Joseph chột dạ … “Ha ha ha ha ha…” Một tràng cười lớn từ người trưởng phụ trách lái tàu, ông đang cùng ngồi uống trà nghỉ mệt cùng với những nhân viên đi với mình cạnh một đống tuyết lớn, tất cả họ đã nghe câu chuyện của Joseph, sau đó chỉ cười lớn y như là ở đây vừa diễn ra một màn tấu hài. “Chuyện này là nghiêm túc đấy, ngài trưởng phụ trách à.”-Joseph nhấn mạnh Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của hai người Alicia và Josepeh, vị trưởng phụ trách cũng không cười nữa. Khi người trước mặt mình bất chợt tỏ ra nghiêm túc một vấn đề gì đó, thì dù nó thật hay không thì bản thân ông cũng nên tỏ ra tôn trọng một chút với tư cách một người được tín nhiệm. “Thôi được rồi, vậy hai người hãy nói cho tôi xem: tại sao lại cho rằng khu vực này trong chốc lát nữa sẽ bị cướp? Gì chứ quả thật tôi không nghĩ ra được một chút liên hệ nào giữa việc lở tuyết và những chuyện hai người phỏng đoán.” Joseph liền quay sang Alicia, nhìn cô như muốn nhờ nói một lời giải thích nào đó với vị trưởng phụ trách kia, bản thân anh cũng rất muốn biết là tại sao Alicia lại suy nghĩ từ vụ lở tuyết ra được một kết luận như vậy. Khuôn mặt của cô gái biểu hiện sự miễn cưỡng trong giây lát, nhưng rồi với sự nài nỉ của Joseph, cô đành phải trần thuật lại những điều bất thường mà cô nhìn thấy từ vụ lở tuyết, những người lái tàu nghe thấy có chút mơ hồ, nhưng vẫn hiểu được đại khái những gì mà cô muốn truyền đạt. Trước sự tinh tường của cô gái này về những vấn đề đó, họ cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên lẫn nghi hoặc, không phải là hơi lạ sao khi một hành khách bình thường như Alicia lại có thể có được những suy nghĩ sâu xa đến vậy. Mà nếu không nói về kiến thức, chỉ riêng về sự nhạy bén, tỉ mỉ của cô với những sự việc xung quanh đã khiến họ cảm thấy cô gái đang đứng trước mặt mình không bình thường thế nào. Sau khi đã nói hết những gì có thể, giải thích cẩn thận từng thứ muốn nói trong phạm vi mà vốn từ của mình cho phép, Alicia và Joseph cùng đứng chờ phản ứng từ những thuyền viên. “Ừm…”-Vị trưởng phụ trách có vẻ đăm chiêu, ông chắc đang cân nhắc những gì vừa nghe được với hoàn cảnh hiện tại, một loạt những thông tin mới ập đến cùng lúc sẽ không dễ dàng để tiếp nhận được ngay. Phải nghĩ đến mọi tình huống có thể xảy ra, cho dù khả năng xảy ra nó thấp như thế nào - vị trưởng phụ trách thầm nghĩ – huống chi những dấu hiệu này cho thấy khả năng xảy ra của tình huống rất cao. Việc này cho dù thế nào cũng không nên dễ bỏ qua, cẩn thận vẫn hơn, vì nếu như có chuyện gì đó xảy ra thật thì trách nhiệm thuộc về ông sẽ rất lớn. “Thôi được rồi, tôi theo ý hai người, tôi sẽ đi thông báo sự việc này với tất cả mọi người, có lẽ chúng ta sẽ kiếm một nơi nào đó tạm lánh đi để tránh băng cướp, nếu chúng thực sự xuất hiện. Còn nếu không, thì cứ coi như đi tìm một chỗ nghỉ chân cũng tốt.” “Vâng, cám ơn đã tin tưởng chúng tôi, ngài trưởng phụ trách.”-Joseph nói, giọng điệu có phần nhẹ nhõm. “Không cần phải như vậy, tôi phải cảm ơn hai bạn vì đã lưu ý ta chuyện này mới đúng.”-Vị trưởng phụ trách cười xoà-“Tôi suýt chút đã quên mất bài học về an ninh của thế giới này rồi. Ở giữa một nơi hoang vu không có luật lệ này, lại chẳng hề có chút cảnh giác nào, quả thật là lần này tôi quá bất cẩn.” Sau khi vị trưởng phụ trách đi cùng với đồng nghiệp của mình về phía những người đang đào tuyết ngoài kia để thông báo, Alicia liền quay sang Joseph nói “Vậy là anh hài lòng rồi nhé, tôi giờ phải đi đây.” “À vâng, chuyện lần này thật cảm ơn cô rất nhiều.”-Joseph lộ vẻ biết ơn chân thành-“Cô đã vì sự an toàn mọi người mà đã chịu khó ở lại cùng tôi thuyết phục họ, chứ nếu chỉ mỗi mình tôi e là không biết phải nói đến bao giờ.” “Cái này thì…anh nên cảm ơn June, nếu không phải nó nài nỉ tôi ở lại giúp anh, và tôi chẳng cách nào mang nó đi được trừ khi đáp ứng yêu cầu của nó, thì tôi đã không ở lại.” Joseph chỉ biết cười trừ, sự tình quả thật như Alicia nói, nếu không có June dùng ‘quyền lực’ của nó năn nỉ cô gái lạnh lùng này ở lại giúp anh thì đã không có chuyện hai người còn đứng tán dóc ở đây một chút sau khi đã thuyết phục xong đoàn lái tàu. “Nói về những người đã gây ra lở tuyết”-Joseph hỏi Alicia khi đang cùng cô quay về chỗ của June-“Sao cô cho rằng những người đó là cướp, sao cô biết rằng còn khoảng một tiếng nữa chúng mới tới mà không phục kích sẵn ở đây đợi sẵn chúng ta?” Bị Joseph hỏi dồn dập, Alicia không tỏ ra khó chịu, chỉ nhún nhẹ vai trả lời “Chuyện đoán ra bọn cướp chỉ là linh cảm thôi, những kẻ gây ra vụ lở tuyết mờ ám tốn nhiều công sức và thời gian như thế này chắc chắn là những kẻ vô công rỗi nghề hoặc phường xấu xa. Mà giữa nơi hoang vắng như thế này thì đạo tặc trộm cướp là phổ biến nhất. Thời gian một tiếng trước khi bọn cướp tấn công cũng là phỏng đoán của tôi thôi, tôi cũng từng nghĩ đến chuyện phục kích, nhưng quan sát kỹ cả ngọn đồi thì thấy có rất ít dấu hiệu chứng tỏ chuyện đó. Bọn chúng đi cướp tàu lửa chắc chắn sẽ dẫn theo rất đông người, từng đó người nếu giấu mình giữa rừng cây hoang vu thừa thớt này mà không bị bất cứ hành khách nào phát hiện thì rất khó, nhất là khi mọi người không ở yên trên tàu mà lại đi lung tung xung quanh như vậy. Thời tiết lạnh giá cũng là một trở ngại cho chúng khi ở đây chờ đợi chúng ta, nhưng mục đích lớn nhất của chúng khi cố tình đến trễ đó là…” Như chợt nhận ra điều gì đó, hai mắt Joseph chợt sáng lên, anh nói “A, có phải là để tiêu hao sức lực của chúng ta?” Alicia khẽ gật đầu “Ừm, tôi cho là vậy, người khoẻ mạnh thì hì hục đào tuyết đến kiệt sức, người yếu ớt thì chờ đợi đến chán nản. Khi tinh thần lẫn thể lực của mỗi người trên tàu trở nên suy giảm thì sự đề phòng của họ cũng lập tức mất đi, lúc bọn cướp tấn công thì họ sẽ không có cách nào chống trả lại, nhất là trong cái lạnh thế này thì khả năng đó lại càng mong manh.” “Nhưng bọn cướp không có mặt ở đây, vậy làm thế nào để biết được thời gian xe lửa đến cũng như quan sát được thời cơ lúc mọi người mệt mỏi để mà ra tay?” “Thì chỉ cần cử một hai tên tay sai đến đây là được, có lẽ chúng đã canh lịch tàu chạy, đến đây từ sớm để quan sát, với số lượng ít ỏi này thì chúng ta chẳng có cách nào biết được, sau đó tên này chỉ cần trông thấy mọi người trong đoàn tàu bắt đầu đào tuyết là đã có thể chạy về căn cứ báo cho cả lũ cùng phát động tấn công.” “A, có phải đó là lý do cô cho rằng khoảng một tiếng nữa chúng mới tới không?”-Joseph hỏi-“Thời gian tên kia chạy về báo động và thời gian cả bọn chạy lên tấn công cộng lại.” “Ừm, một tiếng là khoảng thời gian chắc ăn để mọi người trong đoàn tàu mệt lử vì đào tuyết, bọn cướp không thể đến nơi rồi đứng chờ cho đủ thời gian được, thế nên tôi nghĩ bọn chúng sẽ kéo dài thời gian di chuyển sao cho vừa đến nơi là có thế tập kích được ngay.” “Sẽ như thế nào nếu chúng ta không xuống xe lửa để đào tuyết, nếu chỉ cần ngồi im một chỗ trên tàu liệu có an toàn hơn?” “Cũng có khả năng đó xảy ra, nhưng bị kẹt giữa một vùng đất mênh mông hẻo lánh, lại lạnh giá thế này, hầu như chẳng ai muốn phải chờ đợi quá lâu mà chẳng làm gì. Đống tuyết lở đó cũng là một đòn tâm lý, thoạt nhìn rất dễ ngộ nhận là nó rất dễ xúc đi, cho nên ai nấy đều nghĩ chỉ cần cố gắng chịu cực một chút thì sẽ có thể rời khỏi nơi khỉ ho cò gáy này ngay, và hết thảy họ đã bị lừa. Mà cho dù cánh đàn ông không nghĩ như thế thì cũng sẽ bị cánh phụ nữ trên tàu hối thúc phải làm thôi, nói chung là rất khó tránh khỏi việc phải động tay động chân.” Joseph thở dài, quả nhiên là vậy, những người đi tàu bình thường sẽ không ai có thể ngờ được lại có quá nhiều âm mưu ẩn giấu sau mỗi hành động của họ như vậy. Bọn cướp đã lợi dụng rất nhiều yếu tố khách quan ở nơi đây cốt chỉ để cho kế hoạch của chúng thật thuận lợi thành công. Vì sao? Vì sau khi kế hoạch này đã triển khai rồi, dù thành công hay thất bại, những người đi tàu sẽ không bao giờ bị mắc lại trò lừa này nữa. Cái Joseph không ngờ nhất là toàn bộ kế hoạch nhọc nhằn này lại bị cô gái Alicia kia nhìn thấu một lần chỉ bằng việc để ý quan sát, rõ ràng cho thấy cô ta không phải là một người tầm thường. Nếu phải đoán, Joseph cho rằng cô gái này trước đây ắt hẳn cũng đã từng có một thời gian lăn lộn chiến đấu, sinh tồn…có thể là trên chiến trường khốc liệt giống như anh cũng nên. Thân thủ, kinh nghiệm giao chiến, giác quan nhạy bén cùng thói quen quan sát của cô ta không phải là dễ dàng thấy được ở một người bình thường. Nhưng trong lòng Alicia còn tỏ ra nghi hoặc hơn Joseph, rõ ràng là có kẻ đã sớm nhìn ra mọi sự việc ở đây sớm hơn cả cô, đó chính là người thanh niên tóc trắng. Thậm chí hắn còn cố tình đến nhắc nhở cho cô và vạch sẵn kế hoạch lánh đi ngay từ sớm. Tên đó, chắc chắn không đơn giản như bề ngoài trông có vẻ yểu điệu của hắn. Nói đến việc lẩn tránh, Alicia tự dưng nhớ đến một chuyện, cô bèn quay qua nói với Joseph “Anh hãy chạy lại chỗ mọi người, bảo họ đừng mang theo hết hành lý, đồ đạc của mình, hãy để lại một ít nếu có thể. Hành lý để lại cũng nên nhét vào đâu đó, làm chúng trông có vẻ như là bị ai đó bỏ quên lại vậy. Anh đi ngay bây giờ nhé.” Joseph ngớ người nhìn Alicia một lúc, nhưng chỉ sau một lúc anh liền hiểu được chủ ý của cô khi muốn anh làm vậy, anh lập tức quay người chạy đi ngay. Alicia nhìn theo bóng dáng đã khuất của Joseph, lòng chỉ có thể cầu mong cho sự việc ngoài ý muốn nhất sẽ không xảy ra. ….. Càng đi sâu vào bên trong khu rừng nằm trên ngọn đồi, cây cối càng xuất hiện nhiều hơn, tuyết rơi ít hơn cũng khiến cho tuần số xuất hiện của những cành cây khô héo cũng ít đi, rừng cũng vì thế mà ngày càng rậm rạp hơn. Alicia ngẫm ra mình đã đi bộ gần hơn hai tiếng đồng hồ, lúc này cũng là giữa trưa rồi, thế mà bầu trời vẫn u ám như tảng sáng, con đường mòn để thoát ra khỏi khu rừng cũng đã biến mất, đường đi tới trước thì vẫn mịt mù, khiến cho người bị kẹt lại ở giữa rừng như cô cảm thấy bối rối cực kỳ. Cõng trên vai June đang say ngủ, Alicia cũng không tiện dừng lại, thế nên cô đành phải đi tiếp, lòng thầm mong ít nhất sẽ tìm thấy được một nơi nào đó trống trải bằng phẳng trong rừng để có thể ít nhất ngồi nghỉ mệt một lúc. Tại sao Alicia lại chọn cách đi sâu hơn vào trong rừng mà không đơn giản là lẩn tránh một lúc rồi quay lại? Đầu tiên là vì cô e ngại bọn cướp, không thể chắc chắn là chúng chỉ là những kẻ cướp tài sản, nếu như chúng còn là những tên giết người man rợ hay buôn người thì khi thấy toa tàu trống trơn sẽ tổ chức truy đuổi rất gắt gao, do đó để đề phòng tình huống xấu nhất thì cô cũng đành phải nhọc thân một chuyến. Thứ hai là do cảm giác, khi thấy được người thanh niên tóc trắng bỏ vào rừng, dáng đi không chút chần chờ e ngại, cô tự dưng nghĩ đến có khả năng hắn biết được có nơi an toàn trong rừng. Dù gì hắn cũng là kẻ tính toán nhanh nhất mọi chuyện, đi theo hắn có lẽ sẽ không thiệt gì. Nguyên nhân thứ ba thì nghe có vẻ rất ấu trĩ: cô hy vọng có thể bỏ lại đằng sau gã Joseph phiền phức, cô không còn ghét hắn như tối hôm qua nhưng…quả thực cô vẫn không quen cảm giác có hắn kè kè đi bên cạnh June và mình, ít nhất cô cũng nên tách hắn ra một lúc để cô có thể nói chuyện riêng được với June. Sự đời trớ trêu, không ngờ thằng bé lại lăn quay ra ngủ ngay khi Alicia tìm thấy cơ hội để cho hai người ở riêng. Alicia chợt nhận ra những cành cây đằng trước dường như đã thưa thớt hơn, đằng sau chúng tự dưng cô có thể nhìn thấy bầu trời. Chắc chắn đã đến rìa bên kia ngọn đồi rồi-Alicia thầm nghĩ, ra khỏi rừng thì chắc chắn cô có thể an tâm hơn về chuyện dừng chân hay chuyện tìm đường. Nghĩ thế, Alicia liền hít một hơi, phóng người ra phía trước, băng xuyên qua những bụi cây cuối cùng ngăn trở cô đến với thảo nguyên trước mắt.
Gã tóc trắng này kì bí thật . Nhiều khả năng có thể là antagonist ẩn chăng ? . Mà kế hoạch của bọn cướp tinh vi thật đấy .
Well, Alicia(Atiso) làm Joseph(med) phải khâm phục. Cậu nhíu mày nói: -Có thể nhìn ra kế hoặc tinh vi vậy. Không lẽ cô(atiso) là gián điệp của bọn cướp sao ?