Có bác nào vừa nói là TVK học nhiều nhưng ko tới nơi tới chốn thì xem lại _ Càn khôn đại na di + cửu dương thần công học max ko ai bàn cãi _ Long trảo thủ thủ của Tl là học lõm lúc giao đấu nên đánh được vài chiêu là giỏi rồi _ Thái cực quyền và thái cực kiếm do TTP truyền lại, nó lĩnh hội 100 %, tại vì ít dùng + học lúc nguy cấp + ko được học tâm pháp, chỉ có chiêu thức nên không rõ ưu nhược điểm của nó => uy lực bị giảm nhưng vẫn mạnh _ Y thuật và độc thuật do 2 người có tay nghề cao nhất truyền lại là Hồ Thanh Ngưu và vợ của ông ta, truyền 100 % đấy, học thuộc toàn bộ luôn nhưng do ít bị trúng độc nên mọi người tưởng hắn ko học tới nơi tới chốn _ Max thế vân tung, khing không thượng thừa của võ đang => TVK chỉ yếu ở khoảng Thái cực quyền và thái cực kiếm thui, những thứ khác thì học láng và học max tất
nói ngược TCQ và TCK của T3P truyền cho về căn bản là vô chiêu, chỉ cần lãnh hội chiêu ý thôi và trong mấy tháng ở lại võ đang, khuyết học của 2 thầy trò gần như đã được bổ sung rồi::) cái này thì nói làm gì đc học lúc còn ở VD hồi nhỏ, VK có càn khôn đại na di nên thế vân tung của VK cũng lợi hại hơn trước khi học được::( lại có thánh hỏa lệnh thần công nữa chú này chưa đọc truyện rồi, quách tương khoảng tuổi T3P, ko nhớ nhầm thì lớn hơn vài tuổi, dĩ nhiên do ko bằng T3P nên ko sống lâu được đến thời VK::) đầu truyện ỷ thiên đồ long ký có đoạn quách tương đi tìm dương quá đến TL đấy
Nói chung đời sau thường mạnh hơn đời trước....như thế võ lâm mới phát triển đc chứ Hỏa Vân Tà Thần < Tiêu Phong < Quách Tĩnh < Dương Quá < Trương Tam Phong < Trương Vô Kỵ < Dương Cô Nương < Thạch Phá Thiên Thế cái truyện này là sao nhỉ http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237nnn4nmnmn31n343tq83a3q3m3237nvn
Ỷ Thiên Đồ Long Ký là truyện mà tôi thấy chia thời gian rất rõ ràng; thành 3 phần và được Kim Dung phân chia rành mạch! Phần đầu là Quách Tương đến chùa Thiếu Lâm, gặp Trương Quân Bảo và Giác Viễn đại sư; sau đó sau trận giao chiến với Côn Lôn Tam Thánh Hà Túc Đạo khiến cho Giác Viễn phải đem thùng nước xách cả Quách Tương và Trương Quân Bảo đi; Vô Sắc thiền sư có mặt lúc Giác Viễn viên tịnh nên từ đó Cửu Dương Chân Kinh phân thành 3 nhánh cho 3 người nghe được ... Phần tiếp là Trương Thúy Sơn gặp gỡ Ân Tố Tố, và cùng nhau lạc đến Băng Hỏa Đảo, sau đó ra đời Vô Kỵ; về đến Trung Nguyên cho đến khi Vô Kỵ rơi vào hang núi học được Cửu Dương Chân Kinh ... Phần cuối là từ khi Vô Kỵ ra khỏi hang núi đến hết Chính việc phân ra như vậy tạo cảm giác gần như chuyển tiếp liên tục cho dù đã trải qua 100 năm từ thời AHXĐ với TĐĐH mà không gượng gạo chút nào
Trong các main char này thì mọi người thấy ai mạnh nhất ::) Tôi thì đang băng khoăn giữa Dương Cô Nương với Thạch Phá Thiên
Võ công tất cả các môn phát xuất phát từ đâu? Thiếu Lâm Tự Người sáng lập Thiếu Lâm Tự là ai? Đạt Ma Sư Tổ Đạt Ma Sư Tổ mạnh nhất là điều ko cần bàn cãi
nhưng chưa có ai từng đọ sức cùng Đạt Ma cả, lý do? Đạt Ma quá mạnh tác giả ko muốn cho nhân vật chính teo sớm
ông nào bảo đạt ma sư tổ sáng tạo ra 72 tuyệt kĩ thiếu lâm thế? đọc lại đoạn này đi Võ công Thiếu Lâm được khám phá, trước tác bổ túc thêm mỗi ngày mỗi nhiều qua tinh thần kích lệ di ngôn của Tổ Sư để lại, do đó các Sư trưởng, các cao thủ thiên tài Thiếu Lâm Tự, lần lượt phân chi khai sinh nhiều lối luyện công vô cùng mới lạ, nhiều bài quyền tân kỳ nổi danh như: Bạch Ngọc Phong đời nhà Nguyên nương theo bài Tiểu La Hán quyền 18 thế, chế ra bài "Linh thú ngũ quyền" gồm Long, Hổ, Báo, Xà, Hạc mỗi bài nếu thu hẹp lại thì có 4 cách biến chuyển theo tư thế của 4 loài thú tiên, cách luyện cực kỳ chậm chạp, bài này sau được dành cho môn đồ sở đẳng luyện nội công nhập môn trước khi chính tông luyện công ở các bực cao hơn. Cũng bài này khai triển thành 128 thế với những đường quyền, cước vô cùng lợi hại: Khi nhu khi cương, khi hư khi thực, chợt cao chợt thấp, chợt xa chợt gần, biến ảo dị thường. Minh Tông đại sư một hôm đang luyện bài Mê tông La Hán quyền, chợt nhìn ra sân chùa, thấy những cách mai rơi rụng lạ lùng trước cơn gió tàn đông, hòa điệu với tuyết phủ, người quyên mất thực tại, chân vẫn bước theo bộ vị mà tay cứ uốn éo theo tư thế của những cánh hoa rơi, mỗi cánh mai rơi rụng một khác, sau này người khám phá ra những thế quyền mới, trong ba ngày đêm sáng tác một loạt 5 bài quyền, gọi là "Ngũ Lộ Mai hoa quyền" bốn bài đánh theo bốn phương Nam, Bắc, Ðông, Tây một bài chủ tại trung ương, tổng hợp của 4 bài kia, vận khí nhiều hơn dụng lực, bài này sau được chuyển danh thành "Mai Hoa Phong Vũ quyền", gọi tắt là Phong quyền, chủ nhu hòa vận khí, từ thế ẻo lả mềm mại như không có hơi sức. Phong quyền chuyên đánh gió, là khắc tinh của Lôi quyền. Ai đã từng luyện 5 bài Mai Hoa đều nhận thấy điều đó. Nhiều người lầm tưởng "Ngũ lộ Mai Hoa" là sáng tác của Ngũ Mai lão ni đời Mãn Thanh. (Hai danh từ giống nhau chỉ là sự trùng hợp vô tình. Ngũ Mai Lão ni nguyên họ Hoàng Hoa ở Bạch hạc sơn, Long sơn Tự, Họ Hoàng Hoa ở chân núi Bạch Hạc: Hoàng Hoa trại, trại được lập từ đời vua Sùng Chính nhà Minh, đặc biệt của phái "Bạch Hạc " là thương pháp nổi danh nhất có bài "Bạch Hạc thiết hê thương" ) còn quyền cước hoàn toàn thuộc Thiếu Lâm. Chiêu Ðức sư trưởng nương theo bài La Hán Lôi quyền chế ra bài Lôi Quyền, một bài quyền với lối đấm đá ào ạt, mạnh như vũ bão, nhanh như điện chớp, bài này dùng để kết thúc trận đánh, hoặc giải quyết thần tốc trong đám địch thủ đông người. Năm pho sách của Tổ Sư để lại quá súc tích, hàm dưỡng nên đã trải qua bao nhiêu thế hệ, mỗi người một cách khai thác mãi không bao giờ hết. Từ 5 pho sách ấy những võ công mới lạ cứ sanh nở ra mãi, có người cao hứng mai lo luyện tập và truyền dạy những lợi thế của mình, lần ra những nguyên tắc căn bản. Thiếu Lâm phái nổi lên một phong trào sáng tác sôi nổi hơn bao giờ cả -- xưa nay vật cùng tắc biến, thế sự thăng trầm, tột độ của sự hưng thịnh là điều sắp suy tàn, các trưởng lão Thiếu Lâm Tự dư hiểu điều đó, các ngài lo buồn và bắt buộc hành động để cứu vãn tình thế. Mùa thu năm 1333, tây lịch, vào đời vua Huệ Tôn (Thuận Ðế) niên hiệu Nguyễn Thông, Ðại Hội võ thuật Thiếu Lâm khai mở, không phải để biểu diễn võ công tường trình công tác, mà để chỉnh lý nội bộ. Ðại Hội này có mặt bốn vị Trưởng Lão tiền bối Thiếu Lâm đã ẩn cư gần 20 năm nay, nay lại xuất hiện để minh chức cho một khúc quanh trong lịch sử Thiếu Lâm. Triệu tập Ðại Hội do sư trưởng đời thứ 12: Nguyên Hạnh thiền sư, dự Ðại hội gồm có các trưởng tràng chi nhánh, các tân, cựu môn đồ, các quan nhân (nguyên là môn đồ Thiếu Lâm ra xuất chánh) mục đích của Ðại Hội là cảnh cáo các võ sư tự ý mở dạy bừa bãi công phu sở trường của mình, không sát với chương trình đã ấn định và tiêu chuẩn của Thiếu Lâm phái, kỳ Ðại Hội cũng sửa lại một vài qui điều đã lỗi thời. Suốt hai tháng bàn cãi sôi nổi, gần 700 đại diện chi nhánh võ phái toàn quốc đưa ra nhiều ý kiến khác nhau, phần cuối Ðại Hội vô tình lái qua một hướng khác: các võ sư địa phương, các cao thủ đưa ra những môn tu luyện mới lạ từ sau ngày Tổ Sư viên tịch, mà các môn này đã được các Sư trưởng tiền nhân cứu xét và chấp nhận đặc cách vào danh sách võ công hậu bộ của Thiếu Lâm, không một lý do nào lại không được tu luyện nếu mình cảm thấy có sở trường ăn khớp với môn đó. Sau gần nửa tháng bế tắc Ðại Hội và Sư trưởng chưa tìm ra phương pháp thích đáng thì Nguyên Nhiên tăng một? môn đồ sơ đẳng của Thiếu Lâm đưa ra ý kiến là phải tập những võ công căn bản, sau đó ai có thiên tài gì tùy ý luyện riêng. ý kiến được chấp nhận. Sau khi tổng kết lại thì ngoài 5 pho sách do tổ sư lưu truyền, số sáng tác sau này có cả ngàn thứ khác nhau, được xếp thành 72 loại, dù sau này có một thiên tài tìm thêm được các công phu mới nữa, và có la lớn lên rằng đây là loại đặc biệt chưa từng có thì cũng vui lòng được cho xếp vào một trong 72 trên vì cùng thứ và không ngoài 72 thứ mà Ðại Hội đã ấn định, vd. như có nhiều cách tập khinh công khác nhau, cách tập có nhiều nhưng chung quy cũng để luyện khinh công thì được xếp vào tuyệt kỹ thứ 15 : có tất cả 8 phương pháp tập thủy công khác nhau và dù sau này có thêm nhiều cách mới nữa thì cũng thuộc bộ thủy công .. 72 môn loại này được thiên hạ truyền thành danh là 72 tuyệt kỹ, danh từ đặc biệt của Thiếu Lâm gọi là "Thất thập nhị huyền công niên tuyệt kỹ".
Nhân vật này chỉ xuất hiện vài trang, và để lại dấu ấn qua 4 câu thơ thôi: "Nam Chung Nam Sơn Hậu Hoạt Tử Nhân Mộ Thần Điêu Hiệp Lữ Tuyệt Tích Giang Hồ" Giỏi nhưng không tinh, thuần, tinh là cốt lõi... Vô Kỵ cái gì cũng chấm cũng mút, gặp cái gì cũng ăn thì còn biết gì là ngon là dở. "Thần Công Kua Gái" nó chưa max. Mỡ nhiều thế mà húp đc mỗi Mẫn Mẫn =.='
nói về "Kua Gái thần công" thì chả có thằng nào qua được Vi Tiểu Bảo phải nói là sư phụ Kế đến là cha con nhà Đoàn Dự Cổ Long thì có con Sâu hôi
ko , ý tôi đang nói đến Sở Lưu Hương . Lý Tầm Hoan có phải là tiểu Lý phi đao ko mình ít đọc Cổ Long nên cũng chả biết nhiều :whew: