Bình tĩnh đi bác. Có lúc em cũng rơi vào tình trạng như bác, nghĩ cả đến chuyện chấm dứt cuộc đời mình. Nhưng mà không nên tự cô lập mình như vậy chứ, cứ gặp bạn bè đi, nói chuyện với ai đó sẽ thấy đỡ hơn nhiều hơn đấy (Bờ vai là bộ phận quan trọng nhất của cơ thể chính là vì nó là chỗ mà bạn và bạn của bạn tìm cần đến khi đau khổ). Không thích đi chơi mà muốn được ở một mình thì và yên tĩnh thì làm cái thẻ đọc thư viện vào đó giết thời gian, kiếm mấy cái tiểu thuyết cổ cổ để đọc, nên đọc loại phiêu lưu gì gì đó họ hay có những tư tưởng mới đọc sẽ cảm thấy khá hơn đấy bác ạ. Hình như bác chơi GTA đúng không, lượn đường GTA không thấy khá hơn ạ.
Đã từng giống thế :'> del hết nik ym :'> xong lại hì hụi add lại những đứa bạn thân Đi chơi với mấy đứa bạn thân rồi xả ra là hết ức chế ::) dần dần rồi hết thôi
Cũng đã từng qua 1 thời kì giống như ông , nhưng phải mất đến 1 năm mấy mới hết , nhưng tính tình thay đỗi xa lắc so với hồi xưa ! Thường những lúc chán nản đến nổi , vào phòng vệ sinh cầm theo con dao để tự tử cho rồi , nhưng lại thôi , chịu đựng giết thời gian trên net , bỏ bê tất cả , chã cần thiết những thứ gì , thấy cuộc đời sao mà nhạt nhẽo thế , ! Cả 1 mùa hè chỉ đơn giản , sáng dậy ra net , xong trưa về ăn cơm nước , lại ra net đến tối về ngủ kết thúc 1 ngày , rồi tuần này tháng sau cứ tiếp đến mà trôi qua , đến 1 ngày tìm kiếm được cái sở thích của mình , thấy cuộc đời bỗng tốt hơn , biết phải sống để phấn đầu cho điều ấy ... Thời gian rồi cũng qua thôi , ý kiến đơn giản là kinh nghiệm mỗi người , hi vọng sẽ là 1 liều thuốc tốt cho ông p/s mà ông cũng là 1 fans One Piece ? Tui cũng nhờ OP mà kết thúc cái chán chường đó :'>
Hic mình sao khi TN TPPT xong cũng bi thế chán nản chả muốn là gì kiếm truyện chưởng luyện + đú theo phong trào "ăn chơi ko ngại máu rơi", nghĩ lại cũng hãi hùng chỉ 1.5 tuần nghiệm hết bô Song Long Đại Đường dài 800 hồi :o:o Đọc xong thấy yêu đời hơn được tý Mà công nhận cái phong trào "ăn chơi ko ngại máu rơi" cũng giúp giải tỏa ức chế vải lìn. Nhìn dòng máu bên tay trái từ từ rơi xuống sàn tay phải nhâm nhi điếu thuốc con mèo cảm giác rất khó tả. Thêm nghe mấy bản Doom nữa, nhiều lúc muốn chết quắc cho rùi. Sống sau mà khổ thế. Đúng là đời là bể khổ. Hic hic Dạo này đang có hiện tượng bị lại. Bắt đầu chán nản bỏ bê học hành chơi game miết. Hic ko biết làm sao chữ dứt bệnh đây nhỉ? Chả lẽ lại nhồi nhét công việc ko cho đầu óc thảnh thơi để nghĩ bậy bạ nữa. Ai chỉ cách điii
việc học của mình mà lại cần người khác coi trọng lại còn hoài bão tan biến , nói ra nghe buồn quá. Cố lên việc học và hoài bão là của mình cơ mà. Còn bạn bè nếu bọn nó ko chịu hiểu mình thì cũng đừng trách bọn nó, đâu phải ai cũng đủ tế nhị để hiểu nhau đâu . Mình giờ cũng có vấn đề, ngày đi làm tối chơi game ko có mùi gái, cứ thế này mấy năm nữa chắc cũng điên mất .
Thì hè vừa qua đối với tôi cũng thế , thích thằng Monkey D Luffy vì cái hoài bão của nó , cũng mong muốn vậy đó chứ nhưng hem có được Thế giờ 18 tuổi , công ăn việc làm không có , không ai đóng tiền học cho thì học = mắt , nghĩ mà nản , ở nhà thì ông bố không công ăn việc làm , mẹ thì toàn cờ bạc chứ không chịu làm việc . Nghĩ chán lắm chứ , nhiều lúc muốn thay đổi mà chẳng biết tiền đâu , tôi chịu cảnh này từ năm lớp 8 , lớp 9 đến giờ rồi . Bữa hồi đầu tháng tôi mới bỏ nhà đi 3 ngày , đi tìm tôi về nhưng cũng không khá hơn là mấy . Mà tính tôi thì không thích đi bộ đôi , chắc tôi tính bỏ nhà ra đi quá
tự lập thử xem đi kiếm việc nào đó làm trang trải cho cuộc sống mà chắc hơi khó tui cũng muốn nhưng vức ra ko nổi đành thử giờ còn ăn bám:'>
Lời khuyên chân thành 1 bạn đi gặp bác sĩ tâm lý, giải quyết vấn đề bức xúc của bạn 2 sau khi bạn bình tĩnh và có lý lẽ, bạn nên gặp cha mẹ bàn thảo với vấn đề học tập của bạn (vì mình thấy trong lời nói của bạn thì cha mẹ của bạn không muốn bạn tiếp tục học), nếu ba mẹ bạn vẫn không đồng ý thì bạn nên nhờ bà con nói giúp, hay thầy cô nói giúp bạn... Xin lỗi.. tôi chưa đọc kỹ bài viết sau của bạn.. bạn không cho biết khả năng học tập của bạn thế nào? có khá không? chứ trung bình thì tiêu.. vì tôi chả hi vọng gì ở cha mẹ bạn đồng ý cho bạn tiếp tục học.. còn những người như cha mẹ bạn (xin lỗi nhé.. tớ nói vậy hơi hỗn láo.. nhưng sự thật là vậy) chỉ khi nào họ thực sự mất đi cái gì quí giá trong cuộc đời thì mới hi vọng họ suy nghĩ tới việc cho bạn tiếp tục đi học
Thật sự thấy thông cảm với gia cảnh như vậy Po có 1 thằng bạn giống vậy.Và với gia cảnh như thế thì là bất khả thi với những lời khuyên dạng như "tự lập đi" v..v. Khó lắm lắm...
Gần quận 9 ko , tui chở lên đám bạn tui giải sầu , vài lần là hết ngay ...Gia cảnh ông thì thật khó chịu , nhưng tui cũng có vài thằng bạn còn sầu đâu hơn nữa , ông già thì cứ tối ngày nhậu nhẹt , bà già thì bệnh hoạn suốt ngày , nó phải nghĩ học sớm , nhưng vẫn sống vui tươi , có nhiều khi nhậu vào chán nản nghe nó kể chuyện mà mún rớt nước mắt theo , nhưng sáng dậy lại bình thường , vui vẻ Ông vẫn giữ được việc học là 1 kì công rồi , nếu có thể đứng dậy , thì đảm bảo những điều thất bại sau này sẽ chã thể nào làm ông chán nản như xưa đâu Cho tui xin cái YH ông , để có gì thích thì pm , với lại cùng tuổi dễ nói chuyện hơn
Tôi không có ở HCM , tôi ngoài Bắc , tôi pm ông Y!M tôi rồi đó Tôi đang suy nghĩ lại việc đi học , phải chịu thôi ông à
thời gian thay vì bạn ngồi trước máy để chat hay chơi game thì bạn thử đi dạo ngắm nhìn cuộc sống xung quanh diễn ra, hay ngồi ngoài công viên,... và sẽ có thể bạn sẽ nhận ra được cuộc sống này sẽ không buồn chán như bạn nghĩ đâu:hug: