[Hoàn thành] (Tiểu thuyết) Case of Sandra - Câu chuyện về Sandra

Thảo luận trong 'Review - Preview - Fanfic' bắt đầu bởi Thiệu Sói, 3/8/21.

?

Theo bạn cái kết như thế nào?

  1. Không hay

    0 phiếu
    0.0%
  2. Tạm

    1 phiếu
    100.0%
  3. Hay

    0 phiếu
    0.0%
  1. Thiệu Sói

    Thiệu Sói Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    4/5/20
    Bài viết:
    84
    Chương 21 – Cuộc phục kích

    Ngày điều động quân đã đến, Sandra dậy thật sớm để ăn sáng và chuẩn bị tư trang. Cô không mang theo gì nhiều, chỉ có ít quần áo, thanh gươm, tấm ván trượt và 5 lọ Hi-potions.

    “Hãy trở về” Eddie nói ngắn gọn với Sandra khi cô đứng ở cửa, quay mặt đi dấu nước mắt.

    Sandra ra đi, vẫy chào gia đình Eddie trong ánh nắng mai.

    ***

    Khi đến được quảng trường Kalm, cô đã thấy có rất đông người. Cô nhận được đồ quân nhu, bao gồm một bộ quần áo lính, mũ len da cam, giầy và găng tay da. Cô thay quần áo, sau đó lên xe đến điểm tập kết là doanh trại của WRO bên ngoài Kalm.

    Tại đây, cô được giao cho một khẩu súng trường và đạn dược. Cô trải qua đợt rèn luyện thực chiến với quái vật bên ngoài Kalm trong vòng 1 tháng. Nhờ có tế bào của Sephiroth, cô dễ dàng hoàn thành tốt các bài kiểm tra.

    Một tháng sau, Sandra được WRO giao nhiệm vụ đến Egde.

    ***

    Ruỳnh. Ruỳnh. Ruỳnh.

    Đoàn xe tải lắc lư đi, hướng về phía Edge vào buổi sáng sớm. Sandra đang được chở cùng những người lính khác trên thùng một chiếc xe tải lớn.

    Sandra cảm thấy hơi mệt. Cô nhắm mắt, nhớ về gia đình Eddie đang ở Kalm, về dì Lola, về chị Anna. Cô cảm thấy như muốn khóc.

    “Ai đây nhỉ. Phải chăng là cô bồi bàn Sandra ở nhà trọ Kalm? Hơi mệt à, nhóc?” Đột nhiên có một giọng nói nam sang sảng vang lên. Sandra có đôi chút ngạc nhiên vì sự vô ý của người này, khi cô đang muốn nghỉ ngơi thì hắn lại hỏi thăm bằng giọng trịch thượng, mà có đôi chút ồn ào dù bị át đi bởi tiếng động cơ xe tải.

    Cô mở mắt, ghé nhìn. Cô nhận ra một khuôn mặt quen thuộc đang cúi nhìn. Thì ra đó là Eric. Ông đang ngồi gần cô trên chuyến xe. Vì ông ngồi góc xe và đội mũ nồi che kín mặt, cô đã không nhận ra ông cho đến tận bây giờ.

    Dù vui mừng vì gặp được một khuôn mặt quen thuộc, nhưng vì không muốn trả lời câu hỏi của ông nên Sandra im lặng.

    Tốt hơn hết là mình nên giữ khoảng cách. Cô nghĩ.

    Rồi đột nhiên, có tiếng nổ.

    Đùng. Đoàng.

    “Quân ta bị phục kích. Xuống!” Eric hét lên. Sandra và những người còn lại nhảy xuống xe.

    Sandra núp sau chiếc xe tải, ghé nhìn. Trước mắt cô là đoàn xe tải bị phục kích bằng máy bay và bộ binh từ hai bên. Thành phố Edge ở xa xa. Súng nổ khắp nơi. Rất nhiều người chết.

    Quang cảnh y hệt như trong giấc mơ cô từng có, cô sợ hãi thở dốc.

    “Lập đội hình chiến đấu!” Eric lại hét lên.

    Sandra giữ chặt khẩu súng trường, lao vào cuộc chiến.

    ***

    Lúc đó là giữa trưa ở Edge, Sandra đang một mình chạy trên con phố trống trải. Trời mưa rất to. Cô chạy trong mưa. Cô đã ở trong cuộc chiến này bao lâu, cô không còn nhớ rõ. Đồng đội cô nhiều người đã hy sinh, có người bị thương nên bị tụt lại phía sau. Trong làn mưa, cô chỉ thấy lờ mờ Eric chạy phía trước và hai người lính khác chạy phía sau. Cô là một trong những người đến Edge trước tiên.

    Đột nhiên, Eric dừng lại ở ngã tư, ghé mắt nhìn.

    Trước mặt Eric và Sandra là tòa nhà cao, có quân WRO canh giữ cẩn thận.

    “Đó là trụ sở của WRO ở Edge. Thật may mắn vì trụ sở vẫn an toàn. Chúng ta phải tập hợp ở đây trước khi có chỉ thị mới. Đi nào!”

    Sandra theo chân Eric hướng đến tòa nhà trụ sở.

    ***

    “Chào đồng chí. Tên, cấp bậc và nhiệm vụ?” Người lính ở cánh cửa tòa nhà giơ tay chào Eric, nói.

    “Eric Carter, Đội trưởng WRO tại Kalm. Chúng tôi đến báo cáo tình hình ở Kalm” Eric giơ tay chào, lấy trong túi áo ra giấy tờ và đưa cho người lính.

    “Lên đi” Sau khi xem giấy tờ, người lính tránh đường cho Eric và Sandra đi lên.

    ***

    Khi Eric, Sandra và hai người lính nữa lên được văn phòng trụ sở của WRO, đã có rất đông người ở đó. Văn phòng bừa bộn, lộn xộn nhưng duy chỉ có một chiếc bàn lớn ở giữa phòng, bên trên là giấy tờ và máy tính. Những sĩ quan quân phục trắng và quan chức trong bộ đồ xanh tranh luận ồn ào.

    “Thưa ngài Ủy viên, có đồng chí Eric Carter, đội trưởng ở Kalm đến báo cáo theo kế hoạch” Một người lính quân phục trắng nói với người đàn ông đứng ở sau chiếc bàn lớn khi Eric và Sandra bước vào phòng. Đó là một người đàn ông tóc dài ngang vai, để râu và mặc đồng phục xanh nước biển.

    “Báo cáo đồng chí Ủy viên” Mọi người trong phòng đều im lặng khi Eric sang sảng báo cáo “Tôi là Eric Carter, đội trường của WRO chi nhánh Kalm. Tôi xin báo cáo đồng chí: Dù bị phục kích chặn đánh trên đường đến Egde, quân viện trợ từ Kalm chúng tôi đã đến được Edge, sẵn sàng hỗ trợ trong chiến dịch tại Midgar lần này. Tôi là một trong những người đầu tiên đến đây. Sau tôi, nhiều người nữa đang đến. Xin hết!”

    “Tốt quá! Tốt quá!” Người đàn ông trong bộ đồng phục màu xanh nước biển tiến tới bắt tay Eric, Sandra và hai người lính. “Có được sự hỗ trợ từ Kalm, chiến dịch lần này có nhiều cơ hội thành công hơn rồi!” Người đàn ông nói. Rồi ông quay sang người lính bên cạnh “Sắp xếp chỗ ở cho họ. Dựng trại nếu cần. Chúng ta tiến đánh Midgar ngay trong ngày mai!” Người đàn ông tuyên bố.

    “Đó là ai thế?” Sandra kiễng chân, hỏi nhỏ Eric.

    “Cô không biết đó là ai sao?” Eric tỏ vẻ ngạc nhiên “Đó là Reeve Tuesti, ngài Ủy viên, người thành lập nên WRO” Eric trả lời thận trọng.

    ***

    Đến chiều, nhiều người lính nữa đến. Sandra, Eric và hai người lính được sắp xếp ở lại trong trụ sở WRO để bảo vệ ngài Ủy viên tối hôm đó.

    Tuy phải nằm dưới sàn và ăn đồ hộp, thời gian nghỉ ngơi vẫn là hết sức quý giá với Sandra. Nhưng trong bóng tối, cô không sao ngủ được. Cô nằm trằn trọc, dù đồng đội và Eric đã ngủ hết xung quanh.

    Cô nhìn về phía văn phòng vẫn sáng đèn của Reeve. Cô quyết tâm đến đây thực hiện mục tiêu của mình.

    “Ngài ủy viên. Tôi là Sandra đây? Ngài còn thức không?” Cô gõ cửa.

    “Sandra à? Mời vào” Tiếng Reeve vang lên.

    Sandra bước vào căn phòng chỉ có một chiếc đèn bão ở giữa phòng.

    “Ngài Ủy viên…” Sandra mở lời.

    “Sandra…Xin hãy gọi ta là Reeve.” Reeve ngắt lời “Chức danh Ủy viên quá trịnh trọng” Reeve đang ngồi ở chiếc ghế sau bàn, dang tay mời Sandra ngồi.

    “Ngài Ủy viên” Sandra ngồi xuống ghế nhưng vẫn khăng khăng, như phớt lờ câu nói của Reeve. “Tôi có thể tin tưởng và hỏi ngài một việc không?”

    “Được. Ta có thể giúp cô việc gì?” Reeve thắc mắc.

    “Tôi có người dì tên là Lola, mất tích ở Midgar. Lý do tôi tham gia cuộc chiến này là để tìm dì ấy”

    “Đó thực sự là một lý do cá nhân đấy” Reeve có vẻ không vui.

    “Đúng vậy” Dù biết Reeve không hài lòng, Sandra vẫn khẳng định “Tôi muốn hỏi ngài. Là người đứng đầu WRO, ngài có biết được những vụ mất tích vào khoảng cách đây ba năm ở Midgar, trước sự kiện thiên thạch. Dì tôi mất tích trong thời gian đó và tôi muốn tìm dì ấy?”

    “Ở Midgar trước sự kiện thiên thạch? Dù ta là Trưởng ban Phát triển đô thị của Shinra trước sự kiện thiên thạch, nhưng ta không được tiếp cận vào những bí mật của Công ty. Và thực sự WRO không có nhiều thông tin sau khi tiếp quản. Nhưng…” Reeve ngập ngừng.

    Tim Sandra như ngừng đập.

    “… ta có được thông tin tình báo rằng từ khi Deepground xuất hiện, những bí mật của Shinra ở Midgar được Deepground nắm giữ. Một trong số đó là những vụ bắt cóc thành viên AVALANCHE được thực hiện bởi nhóm Turk. Những người bị bắt cóc bị Deepground bắt sau khi Shinra sụp đổ và nhốt trong tổng hành dinh của chúng dưới lò phản ứng Mako số 0 ở Midgar. Nếu cô muốn tìm dì của mình, ta nghĩ đó là đầu mối duy nhất. Tuy nhiên…”

    Dì Lola, dì đang bị nhốt ở Midgar sao? Sandra nghĩ, đầu chong chong.

    “… ta nghĩ cô nên tập trung vào cuộc chiến sắp tới này. Nó sẽ cam go và khốc liệt hơn chúng ta có thể tưởng tượng” Reeve nói.

    Sandra không thể nghĩ thêm được gì nữa, lí nhí cảm ơn rồi bước ra khỏi phòng Reeve.

    Đêm đó, Sandra thức trắng.

    ***

    Sáng hôm sau, khi Eric và hai người còn lại thức dậy, họ nhận ra rằng Sandra vẫn còn thức và đã chuẩn bị đầy đủ hành trang cho chiến dịch.

    Khi cô bước xuống cánh cửa tòa nhà trụ sở WRO, cô nhận ra một khuôn mặt quen thuộc.

    “Yuffie?” Cô nhận ra bóng dáng một người quen trong nhóm lính WRO “Chị Yuffie!” Sandra gọi lớn.

    Yuffie mặc một chiếc áo bó màu xanh, cùng quần da cam, giày đen và tất trắng. Trên lưng cô là một cái phi tiêu lớn.

    “Sandra? Đã lâu không gặp em. Em đang làm gì ở đây?” Yuffie chạy đến bên Sandra, tròn mắt. Rồi nhìn thấy cô mặc quân phục của WRO, Yuffie thốt lên “Em gia nhập WRO? Vậy là…”

    “Vâng. Em đến đây để chiến đấu với Deepground chiều nay!” Sandra xoa đầu.

    “Vậy à? Thật tốt quá! Vậy thì, chị có quà cho em đây” Yuffie nói, lấy từ trong túi ra một viên ngọc phép thuật, nó ánh lên màu đỏ chói.

    “Đây là viên Pheonix Summon. Nó có thể triệu hồi phượng hoàng lửa. Em hãy giữ lấy nó đi. Chị muốn em giữ nó để bảo vệ bản thân” Yuffie đưa cho Sandra viên ngọc.

    “Sao chị lại đưa cho em ngọc phép thuật, chẳng phải chị rất hay thu thập chúng sao?” Sandra ngạc nhiên.

    “Hãy coi lần này là ngoại lệ. Em hãy tạm thời giữ lấy nó và trả cho chị sau cũng được” Yuffie cười toét.

    Sandra cầm viên ngọc, nhìn đoàn lính WRO đang chuẩn bị, rồi nhìn dọc con đường đại lộ về phía Midgar mịt mù.

    Hết Chương 21
     
    Chỉnh sửa cuối: 28/8/21
  2. Thiệu Sói

    Thiệu Sói Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    4/5/20
    Bài viết:
    84
    Chương 22 – Cuộc chiến Midgar

    Cuộc chiến xảy ra vào chiều tối, khi những áng mây xanh vẫn còn trên bầu trời, mặt trời bừng sáng đằng xa, chiếu xuống những tia sáng vàng đỏ.

    Đoàn xe tải WRO từ Edge hướng đến Midgar, xông vào trận chiến. Hỗ trợ họ là phi đội phi thuyền với hỏa lực tên lửa cực mạnh, phối hợp với đội ngũ bộ binh nhảy xuống bằng ván trượt.

    Đoàng. Đoàng. Đoàng. Đoàng. Đoàng.

    Quân bộ binh WRO tiếp đất, nã súng vào quân Deepground.

    Từ phía Midgar, những con robot to lớn công nghệ cao, cùng từng đoàn máy bay trực thăng và lính bộ binh Deepground lục đục tham chiến. Những quả tên lửa bắn lên bởi quân pháo đối không Deepground đối đầu với phi đội phi thuyền của WRO, một số bị trúng đạn, bay lảo đảo, rơi xuống rồi nổ tung.

    Đùng. Đùng. Đoàng.

    Trận chiến diễn ra rất khốc liệt, hai bên tổn thất đáng kể.

    Sandra nhảy ra khỏi một chiếc xe tải của WRO. Cô cầm chắc khẩu súng và xông vào chiến trường.

    ***

    Khi Sandra chạy về phía Midgar, cô nhìn sang phải, một chiếc xe tải màu trắng có lắp dàn tên lửa trên nóc chạy cùng chiều cô. Chiếc xe tải phóng hỏa tiễn về phía quân Deepground, nổ tung và biến thành một bức tường lửa.Thấp thoáng trong làn khói bụi là một chiếc xe máy, cùng chàng trai và một thanh kiếm sáng loáng. Với những nhát chém sắc lạnh, chàng trai áo đen tóc vàng chém bay quân bộ binh Deepground, khiến những con robot khổng lồ nổ tung.

    Phải chăng đó là…? Sandra thầm nghĩ, nhìn thấy chiếc xe và khuôn mặt quen thuộc. Cô nhớ tới người đã đưa cô tới Kalm.

    Sandra hướng khẩu súng trường về phía quân Deepground và xả súng.

    Tạch tạch tạch tạch tạch.

    Cô chạy hết tốc lực về phía trước, vừa chạy vừa tránh né đạn và xả súng. Lính của Deepground đổ gục và robot nổ tung trước làn đạn của cô. Tốc độ và độ chính xác của cô khiến bản thân cô thấy ngạc nhiên.

    Chẳng bao lâu, cô đã đến được sát những tòa nhà đổ nát của Midgar.

    Rồi cô hướng mắt nhìn lên trên, từ trên phi thuyền rơi xuống một bóng hình quen thuộc. Đó là Vincent. Anh đang lướt tấm ván trượt trong không trung và rơi xuống phía dưới. Một chiếc trực thăng của quân Deepground bay lên phía anh, xả súng.

    Tạch tạch tạch tạch tạch.

    Vincent tránh làn đạn, rồi hướng khẩu súng ngắn về phía chiếc trực thăng.

    Đoàng. Đoàng. Đoàng. Đoàng.

    Chiếc trực thăng trúng đạn, cháy rực rồi nổ tung trong không trung.

    Nhận ra mối nguy hiểm từ Vincent, một con robot của Deepground hướng nòng súng lên phía anh, phóng tên lửa và xả đạn. Vincent tránh làn đạn, lướt tấm ván lên những tòa nhà bằng thép của Midgar, rồi mất hút trong đống đổ nát của thành phố.

    ***

    Khi Sandra đến được thành phố, quanh cô không có một ai.

    Nhiệm vụ của cô là tấn công trụ sở của Deepground tại lò phản ứng Mako số 0, nằm dưới khu tổ hợp của tòa nhà Shinra. Và đó cũng là nơi dì Lola của cô bị giam giữ.

    Sandra chạy giữa các khu phố đổ nát của Midgar, hướng về khu tổ hợp.

    Chợt cô nhận ra một người lính WRO có khuôn mặt quen thuộc đang đứng nép ở góc tường phía trước mặt. Một khuôn mặt vuông với đôi mắt đỏ. Đó là Rae.

    “Anh Rae!” Sandra mừng lắm, cô gọi anh.

    “Sandra? Em cũng gia nhập WRO? Ở đây nguy hiểm lắm. Em nên đợi thêm đồng đội đến” Rae quay lại, tròn mắt ngạc nhiên nhìn Sandra, lúng túng nói.

    “Thì sao chứ? Đừng coi thường em. Chúng ta phải tấn công trụ sở Deepground, anh đi cùng em chứ?” Sandra nói.

    “Được rồi! Đi nào!” Nhìn thấy vẻ quyết tâm của Sandra, Rae gật đầu nói.

    ***

    Tạch tạch tạch tạch.

    Đoàng. Đoàng. Đoàng. Đoàng.

    Toán quân Deepground gặp bất ngờ, đổ gục trước loạt đạn của Sandra và Rae.

    Hai người phối hợp khá ăn ý và đã tiến được khá xa.

    Tuy nhiên Sandra cảm nhận được sự kỳ lạ từ Rae. Anh im lặng bất thường suốt chặng đường.

    Khi Rae và Sandra đến được khu hành lang khu tổ hợp dẫn đến Lò phản ứng Mako số 0. Đột nhiên, Eric cùng hai người nữa xuất hiện từ phía sau, hét lớn.

    “Sandra! Rae là gián điệp của Deepground đấy! Bắn chết nó đi!”

    “Xin lỗi nhé, Sandra” Rae nói khi vừa nhìn lại phía sau. Rồi hắn chĩa súng vào mạn sườn cô, nổ súng.

    Đoàng.

    Bất ngờ, Sandra cố nhịn đau, chĩa súng vào Rae. Bằng một động tác chuyên nghiệp, Rae đẩy nòng súng của Sandra hướng đi nơi khác, khẩu súng trường của cô rung lên. Cú đẩy làm cô ngã xuống.

    Tạch tạch tạch tạch.

    Cùng lúc, Rae hướng khẩu súng lục trên tay hắn về phía sau, nã đạn vào Eric.

    Đoàng. Đoàng. Đoàng.

    Chưa kịp định thần, Sandra đã thấy Rae chạy về phía trước, chạy thoát sau khúc quanh.

    Sandra chạy lại phía Eric và hai người lính, thì nhận ra cả ba đã tắt thở.

    Cô nhận ra mình đã hết đạn. Thêm nữa, cô còn trúng một viên đạn từ Rae. Cô vứt khẩu súng trường xuống sàn hành lang, rút thanh gươm trên lưng xuống, rồi tiến về phía trước.

    Hết Chương 22
     
    Chỉnh sửa cuối: 28/8/21
  3. Thiệu Sói

    Thiệu Sói Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    4/5/20
    Bài viết:
    84
    Chương 23 – Trận chiến cuối cùng

    Khi Sandra đi hết dãy hành lang và đến được giữa trung tâm khu tổ hợp, cô gặp một chiếc thang máy lớn, tròn.

    Đây hẳn là thang máy tổng dẫn đến lò phản ứng Mako số 0, mình phải đi xuống. Sandra nghĩ.

    Sau khi bước qua cánh cửa để vào thang máy, chợt Sandra nghe tiếng nói trầm, lớn.

    “Hail Weiss!” Một người đàn ông to lớn, với tóc dài và quần áo màu xanh lục chầm chậm bước tới từ phía cánh cửa đối diện. “Ta là Azul, Azul Thiên thanh thuộc nhóm Tsviets. Ngươi là người đầu tiên của WRO đến được đây. Chúc mừng. Nhưng đáng tiếc, đối thủ lần này của ngươi là ta!” Azul nói.

    “Hãy thả dì Lola của ta ra!” Sandra hét lớn, giữ chắc thanh gươm.

    “Ai cơ? Lola? À. Cô gái được đưa đến bởi các Turk? Đó là Maxi-Kimaira-WT3, phát minh mới nhất của Ngài Weiss, thật vinh hạnh cho ngươi, hôm nay là bữa tối của nó!” Azul nói.

    Rồi Azul vẫy tay, Sandra nghe thấy tiếng động lớn.

    Rầm. Rầm. Uỳnh.

    Một con quái vật lao xuống từ trên cột chống thang máy tổng, bổ nhào xuống vồ lấy Sandra, cô nhanh chóng tránh né.

    Cô nhìn con quái vật Maxi-Kimaira-WT3. Đó một con quái vật dị hợm, có đầu và thân mình giống sư tử, có bốn chân và hai tay, cánh, tuy nhiên trên lưng nó lại có thêm đầu dê bên phải và đầu rồng bên trái, chân sau như chân chim và chóp đuôi là một con rắn. Nhưng điều cô nhận ra là cô kinh hãi. Trồi lên phía trên chiếc đầu sư tử là hình dáng người dì của cô, Lola, với đôi mắt đỏ ngòm, nhìn xuống phía cô. Cô phát hiện con quái vật là một thí nghiệm kết hợp với người dì đã chết của mình. Trái tim cô như tan vỡ.

    “Ta nghĩ ta sẽ để nó xơi tái ngươi trước” Azul nói, rồi quay người bước đi. Cánh cửa sau lưng hắn đóng sầm lại.

    Sandra xông lên tấn công trước. Với những nhát chém sắc lạnh, cô xông tới chém xối xả vào con quái vật.

    Keng. Keng. Keng.

    Tuy nhiên, con quái vật hết sức nhanh nhẹn. Nó nhảy từ bên này sang bên kia, tránh được hầu hết những nhát chém của cô. Những nhát chém còn lại, nó đỡ được bằng đôi bàn tay đầy móng vuốt.

    Rồi bất thình lình, con quái vật quay lại tấn công. Con rắn ở chóp đuôi của nó cắn ngập răng vào vết thương của Sandra, phun ra nọc độc màu xanh lá.

    Xè. Xè. Xè. Con rắn kêu lên.

    Sandra dính đòn, loạng choạng lùi bước.

    Ngay sau đó, con quái vật lắc lư ba cái đầu thú, thực hiện đòn thế phép thuật. Từ bên trong cơ thể, Sandra cảm nhận được một khối băng đang lớn dần, lớn dần rồi vỡ tan. Đó là đòn băng giá. Vì bị thương từ viên đạn và nhiễm độc, Sandra không thể tránh né. Bị tổn thương nghiêm trọng, Sandra quỳ xuống, thở gấp.

    Không, mình không thể thua cuộc như vậy! Sandra thầm nghĩ.

    Cô liền lấy ra viên ngọc phép thuật Phoenix Summon mà Yuffie đưa cho. Tay phải cầm ngọc, tay trái hướng xuống mặt sàn kim loại. Mặt sàn kim loại xung quanh thanh máy, dưới sức mạnh của cô, nứt toác ra, vỡ vụn thành hàng ngàn mảnh nhỏ, xoáy tròn và biến mất trong lòng bàn tay.Sức mạnh viên ngọc trên tay phải của cô dường như cũng bị hút vào bên trong lòng bàn tay,nhạt màu dần.

    Con quái vật như cảm nhận được sự nguy hiểm. Nó xông tới, cào xé bằng đôi tay đầy móng vuốt.

    Nhưng khi nó tiến đến gần cô, nó bị hất văng đi bởi một luồng ánh sáng đỏ chói lóa. Sandra bay lên giữa thang máy. Thấp thoáng sau lưng cô là hình ảnh của một con phượng hoàng lửa đang dang cánh. Dường như cô đã hợp nhất với viên ngọc. Xung quanh cơ thể cô, hàng ngàn mũi tên kim loại hình thành. Sandra dang cánh tay, những mũi tên kim loại bay tới, cắm vào khắp nơi trong ánh sáng chói lòa, gây tổn thương con quái vật trầm trọng.

    Con quái vật gục xuống.

    Sandra đáp xuống. Cô nhận thấy sức khỏe của mình đã được hồi phục. Vết thương từ đạn bắn và vết cắn cũng không còn chảy máu.

    “Cháu xin lỗi, dì Lola, cháu xin lỗi” Sandra chạy tới, quỳ xuống bên xác con quái vật, rồi khóc nấc lên.

    Mình không thể dừng ở đây, mình phải đi tiếp. Rồi cô nghĩ.

    Đoàng.

    Khi vừa đứng lên, cô chợt thấy trái tim mình đau nhói. Cô nhìn xuống và thấy trước ngực mình có một lỗ hổng.

    Đứng đó ở cánh cửa là Azul, với khẩu pháo trên tay nghi ngút khói.

    “Ahahahahaha” Hắn cười rồi quay đầu bước đi về phía hành lang.

    Cô lùi lại hai bước. Rồi không thể đứng vững được nữa, cô ngã xuống bờ vực phía sau, rơi vào không gian vô định.

    Hết Chương 23
     
    Chỉnh sửa cuối: 21/8/21
  4. Thiệu Sói

    Thiệu Sói Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    4/5/20
    Bài viết:
    84
    Chương 24 – Một nửa sự thật

    Ngày Sato đến Costa Del Sol, mặt trời tỏa ánh nắng chói chang. Xung quanh anh, nhiều người mặc đồ tắm đi tắm biển. Có một đám trẻ em đang chơi bóng đá ở quảng trường. Chiếc áo blue trắng khiến anh trở nên nóng bức, anh bước vào quán bar.

    “Yo. Chào đằng ấy” Anh chàng bartender ở sau quầy giơ tay chào anh.

    “Cho hỏi, ở đây có ai tên là Anna Willows không?” Anh hỏi.

    “Anna hả? Có đấy” Anh chàng bartender trả lời “Anna!” Rồi anh ta gọi lớn.

    Bước tới từ góc quán là một cô gái tóc nâu xoăn hạt dẻ, mặc bộ đồng phục hồng, tạp dề trắng.

    “Tôi là Anna đây. Anh hỏi gì?” Anna nhìn từ đầu đến chân nhà khoa học, thắc mắc.

    “Tôi có thư cho cô, gửi từ em cô Sandra” Sato đưa bức thư cho Anna.

    “Sandra?!” Anna rất ngạc nhiên, nhận lấy bức thư rồi xé mở.

    Cô đọc bức thư:

    Gửi chị Anna,

    Em biết bức thư này là một bất ngờ đối với chị, bởi chị em mình đã không liên hệ gì với nhau kể từ khi chị bỏ đi.

    Chị hiện giờ thế nào, cuộc sống có ổn không?

    Chị có biết không, chú Pete mất rồi. Chú mất vì Khu 7 sập xuống trước sự kiện Thiên thạch.

    Hiện giờ, em đang sống ở Kalm với một người quen, bác Eddie. Cuộc sống của em khá tốt.

    Tuy nhiên, em muốn tìm gặp chị và dì Lola. Em sẽ quay lại Midgar để tìm dì Lola trước. Và với tình hình hiện tại, em phải tham gia WRO và đến đó tham chiến.

    Chị có thể đến Kalm không? Em muốn gặp chị tại đó cùng với dì Lola sau khi cuộc chiến kết thúc,

    Em rất mong thư của chị.

    Sandra,

    PS: Chị có thể gửi thư cho em thông qua Sato, anh ấy cũng ở gần Kalm và em dự định gặp anh ấy sau cuộc chiến.

    Anna bồi hồi xúc động. Đây là lần đầu tiên cô nhận được thư từ cô em gái nhỏ bé của mình. Nhưng cô quay đi cố kìm những giọt nước mắt, rồi lấy giấy bút rồi viết lên những dòng chữ nhỏ bé:

    Gửi Sandra,

    Trước tiên, chị rất mừng vì em vẫn ổn.

    Tuy nhiên, chị xin lỗi vì đã không liên hệ với em sớm hơn. Nhưng quả thật, chị đang có một cuộc sống khá tốt ở Costa Del Sol này. Chị đang sống cùng một cô con gái năm tuổi.

    Chị rất buồn vì được tin chú Pete đã mất. Nhưng chị nghĩ chị không thể giúp gì được. Thêm nữa, ngày đó chị có bất đồng với chú Pete về việc nhận nuôi em.

    Đúng vậy, Sandra. Chị nghĩ đã đến lúc phải nói cho em biết sự thật này. Em là đứa trẻ mồ côi. Không ai biết cha mẹ em là ai. Chú Pete cứ khăng khăng nhận nuôi em từ cô nhi viện Midgar, trong khi chị không đồng ý. Đó là lý do mà chị bỏ đi. Em đã được bỏ lại trước cô nhi viện Midgar khi mới tầm năm tháng tuổi. Trên áo em ghi dòng chữ duy nhất: Alexa Faremis.

    Nếu em muốn, em có thể đến Costa Del Sol với chị. Chị rất tiếc vì không thể trở về Midgar với em được vì bận công việc và con nhỏ.

    Mong thư của em,

    Chị,

    Anna Willows.

    Anna cho bức thư vào một chiếc phong bì nhỏ.

    “Hãy cầm lấy bức thư này rồi đưa nó cho Sandra” Anna nói với Sato.

    Sato gật đầu, nhận lấy rồi rời đi.

    Hết Chương 24
     
    Chỉnh sửa cuối: 28/8/21
  5. Thiệu Sói

    Thiệu Sói Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    4/5/20
    Bài viết:
    84
    Chương 25 – Đầu mối

    Phải chăng mọi chuyện đã hết với Sandra?

    Nhưng không.

    Số phận cứu rỗi cô thêm một lần nữa, có thể là lần cuối cùng.

    ***

    Sandra mở mắt tỉnh lại khi đang nằm trên một chiếc giường êm ái. Cô nhìn thấy đang bón thức ăn cho mình là một khuôn mặt quen thuộc. Denzel.

    “Denzel, phải em đấy không?” Sandra nói khò khè.

    “Anh Cloud nói chị rất may mắn là còn sống đấy!” Denzel đặt bát cháo xuống, lấy chiếc khăn ướt đang để trên trán Sandra xuống. “Anh ấy tìm thấy chị rơi xuống một vườn hoa khi đang thám thính lại lò phản ứng số 0 sau cuộc chiến. Còn chị Tifa thì nói đó là số phận của chị.”

    Chắc hẳn mình còn sống là nhờ tế bào của Sephiroth. Sandra thầm nghĩ.

    “Đây là đâu?” Sandra hỏi Denzel.

    “Đây là Thiên đường Thứ bảy. Nhà của chúng em.” Có tiếng nói từ cửa vọng vào.

    Sandra nhìn ra cửa, đứng đó là một cô bé, trên tay là một chậu nước nóng.

    “Marlene!” Denzel kêu lên.

    ***

    Sandra ở lại quán Thiên đường Thứ bảy trong vài ngày. Cô được Denzel và Marlene chăm sóc cẩn thận. Đến ngày thứ tư, cô đã hoàn toàn khỏe mạnh.

    “Em muốn trở về Kalm, anh đưa em trở lại đó nhé?” Sandra nói với Cloud.

    Cloud không nói gì, nhưng anh gật đầu.

    ***

    Khi Cloud đưa Sandra đến được Kalm, trời đã tối.

    “Đừng để mình rơi vào nguy hiểm lần nữa” Cloud nói với Sandra khi cô xuống xe. Rồi anh nhanh chóng phóng xe đi trước khi cô kịp nói gì.

    ***

    Vài ngày sau khi trở về Kalm, hay tin Sato đã trở về, Sandra đến thăm anh.

    Tại ngôi nhà trắng, Sato đưa cho Sandra bức thư của Anna. Sandra đọc bức thư rồi thần người ra mất một lúc.

    Mình là đứa trẻ mồ côi? Mình không phải họ Willows? Tên mình là Alexa Faremis? Vậy cha mẹ mình là ai? Sandra đăm chiêu nghĩ.

    “Faremis… Faremis…” Cô lẩm bẩm, lục trong trí nhớ về một cái tên dường như cô đã quên.

    Rồi cô nhớ đến có lần chú Pete nhắc về một nhà khoa học nổi tiếng với cái tên Faremis.

    Cô liền quay sang hỏi Sato.

    “Sato? Anh có biết đến một nhà khoa học với cái tên Faremis không?”

    “Faremis à?” Sato nghiêng đầu “Nổi tiếng nhất thì chỉ có Giáo sư Gast Faremis thôi. Nếu em hỏi đến ông ta thì có, ta có biết ông ấy, khi ta còn làm cho Shinra” Sato trả lời.

    “Chị Anna nói em là đứa trẻ mồ côi, tên thật là Alexa Faremis. Có thể nào em là con của Giáo sư Gast?” Sandra buột miệng hỏi Sato.

    “Điều đó thì ta cũng không chắc. Vì Giáo sư Gast rất kín tiếng chuyện đời tư” Sato lắc đầu “Nhưng với đầu mối là cái tên Alexa Faremis, có thể tìm kiếm thông tin tại căn nhà hoang ở Nibelheim. Hầu hết những thông tin quý giá về tập đoàn Shinra trước đây được lưu giữ tại đó. Tại sao em không đến đó thử xem?” Sato hỏi Sandra.

    Đúng. Mình phải đến Nibelheim. Nếu điều chị Anna nói là thật thì đó là đầu mối để mình tìm được thông tin về cha mẹ. Sandra thầm nghĩ.

    Sandra định bước đi ra phía cửa, nhưng rồi cô quay lại và nói với Sato.

    “Em có được năng lực hấp thụ vật chất từ khi sinh ra. Gần đây em không thể sử dụng được nữa, tuy vẫn khỏe mạnh, nhanh nhẹn và chính xác. Đó là vì sao vậy?” Sandra hỏi Sato.

    “Hừm… Đó có thể là tác dụng phụ của tế bào Sephiroth” Sato gục đầu nghĩ một lúc, rồi anh kết luận.

    Hết Chương 25
     
    Chỉnh sửa cuối: 17/8/21
  6. Thiệu Sói

    Thiệu Sói Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    4/5/20
    Bài viết:
    84
    Chương 26 – Tìm mẹ

    Sandra ở lại Kalm một thời gian. Cô không muốn quá vội vàng với chuyến hành trình phía trước.

    Để đến được Nibelheim, mình cần một con Chocobo. Nhưng rồi một hôm cô nghĩ.

    Nghĩ vậy, Sandra chuẩn bị hành trang, rồi lên đường đến Trang trại Chocobo phía Đông-Nam Kalm.

    ***

    Sandra đến trang trại Chocobo vào một buổi chiều. Trang trại rộng lớn, gió lộng, hàng cây lay động và những con Chocobo đủ màu sắc sau hàng rào chắn khiến Sandra choáng ngợp.

    Quác. Quác.

    Những con Chocobo kêu lên khi Sandra tiến đến gần.

    Nhìn thấy căn nhà bằng đá mái đỏ đằng xa, Sandra tiến tới, cô thấy cánh cửa mở, liền bước vào.

    “Xin chào, có ai ở nhà không?” Sandra gọi lớn.

    “Ai đấy?” Một ông già tóc bạc, râu quai nón và đội chiếc khăn đỏ bước ra chào.

    “Chào ông. Cháu là Sandra. Cháu muốn thuê một con Chocobo” Sandra thỏ thẻ.

    “Thuê à? Hãy đến gặp Choco Billy ở khu chuồng trại” Ông già nói cộc lốc rồi quay đi.

    Khi Sandra đến khu chuồng trại, cô nhìn thấy một cậu bé tóc đỏ, đội mũ rơm, trên đó đính một chiếc lông Chocobo, áo trắng, quần xanh đang cào rơm bằng một cái đinh ba. Lúc đến gần, Sandra nhận ra trên mũi cậu dán một cái ơ gâu.

    “Xin chào? Cậu có phải là Choco Billy?” Sandra mở lời.

    “Tôi có thể giúp gì?” Choco Billy dừng làm việc, quay sang Sandra hỏi.

    “Tôi muốn thuê một con Chocobo” Sandra nói.

    “Ở đây chúng em không cho thuê. Nhưng chị có thể mua viên ngọc phép thuật Chocobo Lure này với giá 2000 gil. Rồi em có thể chỉ cho chị cách bắt một con”

    “2000 gil? Chẳng phải giá đó hơi đắt ư?” Sandra hỏi. Rồi cô lúng túng lục túi. May mắn cho cô, cô vẫn giữ được túi đeo chéo, thanh gươm và tấm ván trượt vì chúng đều rơi cùng cô khi ở Midgar. Thanh gươm cô cần giữ lại để chiến đấu với quái vật trên đường. Năm lọ Hi-Potions cũng vậy. Chỉ còn tấm ván trượt này.

    “Tôi có thể đổi tấm ván trượt này lấy viên ngọc được không?” Rồi Sandra nói.

    “Được chứ” Choco Billy có vẻ mừng rỡ “Còn về cách bắt Chocobo. Chị hãy lắp viên ngọc này vào thanh gươm, rồi ra bên ngoài trang trại, tìm được nơi có dấu chân Chocobo. Khi gặp Chocobo, hãy ném cho chúng những bó cỏ này, rồi tiêu diệt hết những quái vật nếu có. Sau đó, con Chocobo sẽ thuộc về chị” Choco Billy hướng dẫn.

    ***

    Sau khi đến bắt được một con Chocobo, Sandra lên đường đến Nibelheim.

    Để đến được Nibelheim, cô phải đến Junon và bắt tàu đến Costa Del Sol. Cô dự định gặp lại Anna tại đó

    ***

    Khi Sandra đến được bến cảng của Costa Del Sol, trời đã về chiều. Mặt trời đỏ nắng phía đường chân trời.

    Cô đi chầm chậm từ bến cảng đến khu quảng trường, hướng về phía quán bar.

    Từ cửa quán bar đi ra là một cô gái với tóc nâu xoăn hạt dẻ, mặc bộ đồng phục hồng, tạp dề trắng. Cô bước ra khỏi quán và nhìn về phía mặt trời, như thể trút bỏ gánh nặng sau một ngày làm việc mệt nhọc.

    Sandra nhìn cô gái với hình bóng quen thuộc xa xăm. Cô ngay lập tức nhận ra chị mình.

    “Chị Anna, em nhớ chị quá” Cô chạy tới ôm chầm lấy Anna, khóc nức nở.

    “Sandra?” Anna tròn mắt ngạc nhiên.

    ***

    “Vậy đó là mọi chuyện đã xảy ra. Thật tội nghiệp cho chú Pete và dì Lola” Anna nói với Sandra khi cả hai ngồi trên chiếc ghế gỗ hướng ra bờ biển “Và em cũng phải trải qua nhiều chuyện quá”.

    “Em dự định đến Nibelheim để tìm tung tích cha mẹ em? Chị có đi được cùng em không?” Sandra hỏi Anna.

    “Chị xin lỗi. Chị không thể đi được vì còn có cháu nhỏ.” Anna lắc đầu. “Em hãy đi tìm cha mẹ trước. Nếu tìm được hãy viết thư cho chị” Nhưng rồi cô nói với Sandra.

    Sandra ở lại với Anna trong vòng ba ngày. Đến ngày thứ tư, Sandra từ biệt Anna để lên đường đến Nibelheim.

    ***

    Trải qua một cuộc hành trình dài, Sandra cuối cùng cũng đến được Nibelheim.

    Khi Sandra bước đi từ con đường dẫn vào đến chiếc tháp nước giữa thị trấn, cô cảm giác thị trấn này có điều gì đó kỳ lạ. Không khí u ám và dù vẫn có người dân, nhưng cô cảm giác những ánh mắt kỳ lạ đang liếc nhìn cô, từ phía sau và từ đằng sau những cánh cửa sổ đóng hờ. Điều đó làm cô sởn tóc gáy.

    Cô bước vào nhà trọ, hỏi người chủ quán trọ.

    “Xin chào! Xin hỏi ở thị trấn có ngôi nhà hoang nào của Tập đoàn Shinra bỏ lại không?”

    “Của Tập đoàn Shinra? Cô là ai và tại sao cô cần biết điều đó?” Gã chủ quán trọ tỏ vẻ không thoải mái.

    “Tôi là Sandra Willows, là nhân viên trực thuộc WRO. Tôi đến đây truy tìm thông tin về Shinra đã mất” Cô nói dối.

    “Nhà hoang à?” Gã chủ quán trọ gục đầu “Ở Nibelheim này thì chỉ có Dinh thự Shinra ở phía Bắc làng là bỏ hoang. Nhưng nơi đó có những lời đồn không hay. Cô không nên đến đó” Lão nói.

    “Lời đồn không hay? Kiểu như thế nào” Sandra hỏi dò.

    “Kiểu như… liên quan đến ma quỷ” Gã chủ quán trọ hạ thấp giọng.

    Dù gì thì mình cũng phải đến đó. Sandra nghĩ.

    ***

    Sandra nghỉ trọ tại thị trấn một đêm và đến Dinh thự Shinra vào sáng hôm sau.

    Vào buổi sáng, nhưng đứng trước dinh thự bỏ hoang vẫn khiến cô lạnh gáy. Ánh sáng như thể không chiếu tới được đây. Cây cỏ thì xác xơ. Và tiếng gió rít qua những tấm gỗ kêu ken két.

    Được rồi, vào thôi. Sandra quyết tâm, đẩy cánh cửa sắt bước vào.

    ***

    Sandra lang thang rất lâu trong những hành lang dài và tối của Dinh thự. Cô đến hết tất cả các phòng. Nơi đâu cũng đều một mùi ẩm mốc, cũ kỹ. Đôi chỗ còn vương vết máu khô. Nhưng tất cả các phòng đều trống không. Rồi khi cô tìm thấy một cầu thang xoắn đi xuống tầng hầm.

    Trông như một con đường xuống đến địa ngục, cô thầm nghĩ.

    Sau khi đi hết cầu thang, Sandra lang thang trong con đường ẩm ướt. Cuối cùng, cô tìm được một căn phòng ở cuối đường hầm.

    Kééétttt. Sandra đẩy cánh cửa gỗ bước vào.

    Đó là một căn phòng thí nghiệm. Căn phòng tối, ngổn ngang với nhưng chai lọ và những bình chứa chất lỏng. Khi Sandra đi vào sâu hơn, cô đến được một thư viện. Những quyển sách dầy chất đống trên những giá sách khắp phòng.

    Đây hẳn là nơi mà tiến sĩ Sato đã nhắc đến, Sandra nghĩ.

    ***

    Sandra dành cả ngày tìm thông tin về cha mẹ mình trong thư viện. Đó là một công việc khá nhàm chán và tốn thời gian. Cô phải lần từng trang sách và tìm thông tin về cái tên Faremis. Nhưng rồi, đến cuối ngày, cô tìm được một tờ giấy mà cô tin rằng là điều mà cô đang cần tìm.

    Đó là một bản giấy khai sinh cũ, đã sờn rách, được đựng trong một túi hồ sơ có ghi tên cô: Sandra Willows. Trên tờ giấy khai sinh ghi tên người được chứng sinh là Alexa Faremis, với tên mẹ là Ivy Rosebrough. Tuy nhiên, tên cha bị gạch xóa, không thể đọc được.

    Cô tìm trong đống tài liệu thông tin về cái tên Ivy Rosebrough, thì được biết rằng đó là người trợ lý của Giáo sư Gast, trước đây sống ở Nhà trọ Icicle, và hiện đang sống ở Thị trấn Rocket.

    Mẹ, phải chăng người đang sống ở Thị trấn Rocket? Sandra nghĩ.

    Bước khỏi Dinh thự Shinra, Sandra chắc chắn về điều mình muốn. Cô muốn đến Thị trấn Rocket và tìm tung tích Ivy Rosebrough.

    Hết Chương 26
     
    Chỉnh sửa cuối: 21/8/21
  7. Thiệu Sói

    Thiệu Sói Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    4/5/20
    Bài viết:
    84
    Chương 27 – Kết thúc

    Khi Sandra đến được Thị trấn Rocket, cả thị trấn đang rất nhộn nhịp. Phía trên cao, một cỗ máy lớn đang được cố định lại bằng xích nối xuống phía dưới. Cỗ máy có vẻ đang được sửa chữa, vì tiếng khoan, tiếng búa và tiếng cắt vang lên khắp nơi. Nhiều người thợ tụ tập xung quanh cỗ máy.

    “Đó là… một chiếc phi thuyền?” Sandra hỏi người đàn ông da ngăm đen, to lớn, với cánh tay bằng máy đứng bên cạnh.

    “Đúng vậy. Đó là chiếc phi thuyền của ông bạn ta. Tên nó là Shera. Nó thật hoành tráng đấy chứ? Hả?” Hắn gật đầu nói sang sảng.

    Bùm.

    Đột nhiên, có một vụ nổ ở cầu tàu phía trước chiếc phi thuyền. Rồi từ trong làn khói đen, mấy người đàn ông chạy ra.

    “Chết tiệt! Này, Barrett, lão về rồi thì đừng có lười biếng đứng ở đấy nữa. Hãy lên đây giúp một tay đi” Một người đàn ông tóc vàng, áo xanh, đầu đội một chiếc kính cúi xuống từ trên lan can chiếc phi thuyền, chỉ người đàn ông da ngăm đen, chửi bới.

    “Được rồi, được rồi, tôi lên đây, Cid” Như thể miễn cưỡng chấp nhận mệnh lệnh, người đàn ông to lớn kêu lên.

    ***

    Sandra hỏi đường đến nhà Ivy Rosebrough thì được một người thợ chỉ cho.

    Đó là ngôi nhà gỗ màu nâu ở cuối thị trấn, với hàng rào màu trắng và dàn hoa giấy trước nhà.

    Đứng trước ngôi nhà, Sandra cảm thấy bồi hồi xúc động. Những sự kiện đã trải qua lướt qua tâm trí cô. Cô muốn bước vào căn nhà, nhưng có điều gì đó ngăn cô lại. Cô biết sau cánh cửa này là sự thật, là kết thúc.

    Lấy hết dũng cảm, cô mở cửa, bước vào căn nhà.

    “Xin hỏi, có Ivy Rosebrough ở nhà không ạ?” Sandra nói lớn.

    “Ai đấy ạ?” Người phụ nữ cất tiếng

    Từ trong nhà, một người phụ nữ trên chiếc xe lăn xuất hiện. Sandra nhận ra đó là một người khuyết tật. Bà có mái tóc vàng và khuôn mặt nhiều nếp nhăn. Trông bà giống hệt như Sandra.

    “Xin hỏi, bà có phải là Ivy Rosebrough không?” Sandra nói, giọng run run.

    “Đúng là tôi Ivy đây ạ. Xin hỏi ai đang hỏi đấy ạ?” Ivy ngước đôi mắt trắng nhìn Sandra, cô nhận ra bà đã bị mù.

    “Mẹ! Con là Alexa đây. Con gái của mẹ đây” Sandra chạy đến bên Ivy, ôm chầm lấy bà.

    “Alexa, con đấy sao? Ôi con gái của mẹ! Đây là thật hay là mơ?” Ivy lấy tay ôm lấy đầu, lấy vai, lấy tay Sandra, dò hỏi.

    “Vâng, con đây. Alexa đây. Mẹ ơi” Sandra không kiềm được nước mắt.

    ***

    Hai mẹ con tâm sự được một lúc lâu.

    “Con mừng quá. Mẹ ơi. Con đã tìm được mẹ rồi” Sandra nói. “Vậy cha con là ai? Có phải là Giáo sư Gast?” Cô nói với Ivy.

    “Giáo sư Gast? Không. Không phải” Ivy lắc đầu. “Cha con là Anton Faremis. Ông ấy là một người lính trong SOLDIER và đã chết trận trong chiến tranh Wutai-Midgar. Mộ cha được đặt ở sau nhà”

    “Vậy tại sao ngày đó mẹ lại để con lại cho cô nhi viện nuôi?” Rồi như trách móc, Sandra hỏi.

    “Ngày đó, mẹ và cha đều làm cho Shinra. Tuy nhiên, con sinh ra ngay đúng vào thời điểm chiến tranh. Vào lúc đó, cả mẹ và cha con đều không thể nuôi con được. Vậy nên mẹ đã để con lại cho cô nhi viện. Sau đó, cha con phải ra chiến trường còn mẹ gia nhập quân y. Cha con chết trận còn mẹ thì bị thương, phải sống một mình ở Thị trấn Rocket này. Vì bị thương, nên mẹ không thể về Midgar đón con được. Mẹ tưởng đã mất con rồi. Mẹ đã khóc con hết nước mắt. May mà có ông Barrett giúp đỡ...” Ivy nhắm mắt như hồi tưởng.

    ***

    Từ đó, Sandra ở lại với Ivy.

    Sandra thường xuyên viết thư cho Anna, nói rõ rằng cô đã tìm được mẹ và đang sống ở Thị trấn Rocket ra sao.

    Một ngày nọ, khi Sandra đang giúp Ivy lau dọn khung cửa sổ trước nhà, thì cô nhận ra một khuôn mặt quen thuộc.

    “Chị Anna” Sandra gọi lớn.

    “Alexa, chào em!” Anna vui mừng bước tới “Chị nhận được thư của em rồi. Mẹ con chị muốn đến ở cùng em. Đây là bé Sofia” Anna dắt tay một cô bé, tầm chừng năm tuổi.

    “Cháu chào cô Alexa” Cô bé đứng nép phía sau Anna, ngập ngừng nói.

    Sandra mỉm cười. Cô cảm thấy như những lời nguyện ước của mình đã thành sự thật. Cô thầm cảm ơn những người cô đã gặp, cả những người tốt và những người xấu. Và cô cảm thấy như dần quen với cái tên mới của mình: Alexa Faremis.

    Hết - 21.08.2021
     
    Chỉnh sửa cuối: 1/9/21

Chia sẻ trang này