Life Of Pi 3D (2012)

Thảo luận trong 'Phim ảnh' bắt đầu bởi anhpoly, 22/9/12.

  1. ColdRain

    ColdRain Dragon Quest

    Tham gia ngày:
    27/1/10
    Bài viết:
    1,377
    Nơi ở:
    Sài gòn
    Nhiều người vẫn quan niệm 3D "nhiều" là phải nhiều cảnh hiện hẳn ra màn hình mà -(

    Chứ bình thường coi phim 3D, mọi thứ đều có chiều sâu, cảnh trước cảnh sâu, cảnh hiện cảnh chìm rất tốt rồi...
     
  2. victorhugo

    victorhugo Dante, the strongest Demon Slayer Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    7/7/05
    Bài viết:
    14,062
    Nơi ở:
    CLUB "Rung Đùi"
    Bác nào đã đi xem phim này chưa, cho cảm nhận xem nào :">
     
  3. mairoixa

    mairoixa Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    11/1/06
    Bài viết:
    188
    Ai thích 3D thì thích chứ mình xem vài lần, thấy màu sắc ko được tươi như bên 2D
    Với lại vướng cặp kính nữa hơi bất tiện .
    Vẫn thích 2D hơn, lại rẻ tiền, tiền còn dư đó quất bắp rang bơ hay gì đó hay hơn :)
     
  4. Chobbit

    Chobbit Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    16/2/10
    Bài viết:
    299
    Mới coi phim về. Cảm nhận cá nhân thì không có gì xuất sắc như báo chí review ầm ĩ. Nội dung thì không quá khó hiểu, cảnh quay đẹp thì cũng không có gì đặc biệt tới mức tuyệt tác này nọ như báo chí ca ngợi. Nói đẹp thì xem Tree of life mình thấy còn nhiều góc quay đẹp hơn. Nói thật chứ báo chí PR kiểu tuyệt tác 3D đẹp nhất kể từ sau Avatar thì chắc là nói quá.

    Nói chung ai tò mò, thích xem thì cứ xem nhưng cá nhân mình thì phim 7/10.
     
  5. basaf_13

    basaf_13 Gate gate paragate Moderator

    Tham gia ngày:
    5/2/04
    Bài viết:
    4,664
    Nơi ở:
    Outworld
    Phim hay thật. Trôi qua nhanh quá, tới khi câu truyện kết thúc vẫn cứ ngớ ra.
    Xứng đáng xem lại !
     
  6. Fallen_Angel_

    Fallen_Angel_ C O N T R A

    Tham gia ngày:
    7/6/08
    Bài viết:
    1,662
    Nơi ở:
    Some Where In Heaven!
    Đc mấy cảnh sóng gió cũng hay, nhiều đoạn hồi hộp với bố anh người nhện quá.:2cool_burn_joss_sti
     
  7. Odisey

    Odisey The Miscast Sorcerer GVN LEGENDARY ‍ ⚚ Mystic Mage ⚚ GVN Dalit

    Tham gia ngày:
    24/6/03
    Bài viết:
    40,400
    Nơi ở:
    Hồ Chí Minh
    Phim gây tranh cãi và cảm nhận chêch lệch nhiều , trình của thầy Lý còn cần nâng thêm ? :5cool_ops:
     
  8. monk_da

    monk_da C O N T R A Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/10/10
    Bài viết:
    1,585
    Nơi ở:
    Wonderland
    Muốn +REP cho các bác review bình luận ở trên như Odisey, KOJIMA, Heardless nhưng chả hiểu sao FORUM cứ báo lỗi và không cho +REP lần 2 cho cùng 1 người nên đành tổng thanks các bác bằng comment vậy.

    Monk thăm dò khoảng 4 người bạn đã xem phim này.

    1 người bỏ về sớm do bạn ấy bị trailer và PR của báo chí lừa tình rằng phim này giống AVATAR, nên hi vọng hành động hay cái gì đó hoành tráng tương tự nhưng cuối cùng vỡ mộng nên bỏ về trước khúc cuối do thấy chán.

    3 người bạn kia thì họ tin vào câu chuyện
    [SPOIL]Thứ 2. Vì theo 1 người lý giải là theo kinh nghiệm coi phim của bạn ấy thì đoạn cuối luôn là điểm mấu chốt tiết lộ, giải quyết vấn đề nên bạn ấy cho rằng câu chuyện thứ 2 là cái ẩn ý của tác giả giấu đến phút chót để tiết lộ.[/SPOIL]

    Monk chỉ hỏi thăm dò chứ không tranh luận hay phân tích gì cả với các bạn ấy, chủ yếu để xem phản ứng của 1 khán giả bình thường, xem mà không cần ngẫm nghĩ phân tích thì họ cảm nhận câu chuyện theo cách nào mà thôi.
     
  9. thaivinhhau

    thaivinhhau Mayor of SimCity GameOver

    Tham gia ngày:
    8/5/08
    Bài viết:
    4,302
    Đã xem xong, phim xứng đáng là một trong những phim đáng xem nhất trong năm nay. Tuy nhiên chưa thể gọi là siêu phẩm, nhất là việc nói nó là phim 3D siêu phẩm thì xem lại.

    Phim có nhiều cảnh quay đẹp. Nhưng đoạn khởi đầu hơi dài dòng chỗ cái tên của nhân vật chính, dù rằng mục đích đoạn khởi đầu là để nói về ảnh hưởng của những lời dạy của ông bố đến đứa con trai. Nhiều chi tiết không cần thiết như người yêu của thằng Pi. Khúc rời khỏi đảo ăn thịt thì hơi hụt hẫng. Đáng lẽ phả có 1 đoạn vật vã trên sóng nước cho đến khi cả người và hổ chỉ còn da bọc xương. Với cả, nếu như ở trên đảo thì đáng lẽ ở lâu lâu chút mà tẩm bổ cho có sức chứ.
     
  10. Heardless

    Heardless シェンムー Ryo Hazuki Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    23/4/05
    Bài viết:
    9,802
    Nơi ở:
    Azkaban prison
    Chỉ có 2% dân Ấn theo Phật giáo,nhiều nhất là đạo Hindu rồi tới đạo hồi.
    Điều duy nhất mình ko hài lòng ở Lý An là làm phim suvival mà bạo lực làm yếu quá,đến cả cảnh giết con cá cũng ko dám quay rõ.
    1 số manh mối từ imdb cung cấp
    [SPOIL]The name Richard Parker is subject of a strange synchronicity: in the Edgar Allan Poe's novel book "The Narrative of Arthur Gordon Pym of Nantucket", published in 1838, Parker was a sailor who survived the sinking of his ship together with three others, but was cannibalized by the other three survivors in order to survive. In 1884, a ship called Mignorette sank in the ocean, in which four people survived, including a cabin boy named Richard Parker, who was subsequently killed and eaten by the other three survivors. Yann Martel, writer of Life of Pi's novel book, named the Bengal tiger as "Richard Parker" based on these events.
    Share this
    Towards the end of the story, Pi mentions that the carnivorous island was never seen again, and it creates an element of doubt about the version of the story with the tiger. In the beginning of the movie, when Pi tells the writer about Lord Vishnu, he says, "Vishnu sleeps on the shore-less cosmic ocean, and we are the stuff of his dreams." The carnivorous island had the shape of Vishnu lying on the ocean[/SPOIL]
     
    Chỉnh sửa cuối: 17/12/12
  11. vaanr

    vaanr C O N T R A Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    29/7/04
    Bài viết:
    1,537
    Nơi ở:
    Paradise
    Vậy nếu là rạp cresemall thì nên đi phòng 3D số mấy vậy ? có ai biết hok :(
     
  12. Odisey

    Odisey The Miscast Sorcerer GVN LEGENDARY ‍ ⚚ Mystic Mage ⚚ GVN Dalit

    Tham gia ngày:
    24/6/03
    Bài viết:
    40,400
    Nơi ở:
    Hồ Chí Minh
    Well , vấn đề này thật ra là do ..."thời lượng phim" đã hơi dài ...nếu kéo nữa thì chắc các phòng chiếu lại dị ứng như các phim Ấn Độ khác .

    @ Vaar : phòng 3D của Cressent thường là phòng số 7 thì phải . Tuy khung ảnh rộng nhưng khi vào phim thì hai bên sẽ bị rút lại ...cho nên chẳng khác mấy so với chỗ khác . 5 hàng ghế đầu (xa màn hình) luôn là vị trí tốt nhất , chọn hàng ghế thứ 3 từ trên xuống là lựa chọn ưu tiên .

    @ Heardless : hmm nếu thế thì giữa câu chuyện thực tế và trong film tuy lấy ý tưởng nhưng lại diễn ra hoàn toàn ngược lại , và câu chuyện mà chúng ta được thấy mang tính tưởng tượng , ngụ ngôn hơn là so với sự thật tàn khốc chăng ? Thật tiếc khi biết điều đó :-<
     
  13. KOJIMA

    KOJIMA ! Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    3/8/05
    Bài viết:
    4,652
    Có một chi tiết mình tìm không thấy có trong truyện, không biết mọi người nghĩ sao về chi tiết này:
    [spoil]
    Con Khỉ Nước Cam được ông bố cho uống thuốc ngủ, mình nghĩ đối với 1 con Khỉ uống thuốc ngủ khả năng chìm theo con tàu sẽ cao hơn 1 con người. Nếu con Khỉ đã bị chết chìm thì nhân vật ở trên thuyền với Pi phải là bà mẹ.

    Chưa hết, con Khỉ này cũng có 1 đứa con và bị cuốn theo con Tàu. Nó cũng tương tự việc Mẹ của Pi đau lòng khi mất anh trai của Pi.

    Do đó, có vẻ như ý của đạo diễn cũng muốn nói câu chuyện thứ 2 là thật.
    Chỉ có điều đạo diễn làm đoạn cuối chưa tới, chưa cảm thấy sự tàn bạo trong câu chuyện thứ 2 nhiều lắm. Câu chữ được rút gọn lại, ngoài ra do phải vừa đọc phụ đề ở dưới và vừa nhìn tâm trạng của Pi ở trên khiến cho câu chuyện thứ 2 không cảm nhận đầy đủ. Mình và bạn đi xem cùng đều công nhận điều này. Khi mình đọc và gửi bản Text cho bạn mình để đọc, cả 2 đều thấy đoạn kể trên phim không thấm bằng đọc chữ, không tàn bạo bằng.

    Cho bạn nào chưa đọc truyện.
    [spoil]
    "Con tàu đắm. Nó gây ra một tiếng động giống như một tiếng ợ ma quái đầy kim loại. Mọi thứ sủi sùng sục trên mặt nước rồi biến mất tăm. Tôi thấy mình quẫy chân dưới nước Thái Bình Dg. Tôi bơi về phía chiếc xuồng cứu nạn. Đó là chuyến bơi khó khăn nhất trong đời. Dường như tôi không nhích được tí nào. Tôi sặc nước liên tục. Tôi thấy rất lạnh. Tôi mất sức nhanh chóng. Tôi đã không thể đến được xuồng nếu ông bếp không ném cho tôi một cái phao và kéo tôi lên. Tôi trèo được lên xuồng và ngất xỉu.
    Bốn người chúng tôi sống sót. Mẹ tôi bám được vào đám chuối trôi và ra được xuồng. Ông bếp đã ở trên xuồng cùng với một thủy thủ.
    Hắn ta ăn ruồi. Ông bếp ấy. Chúng tôi mới ở trên xuồng chưa hết một ngày; chúng tôi có thức ăn và nước uống có thể sống được nhiều tuần; chúng tôi có đồ câu cá và những cái máy cất nước; chúng tôi không có lý do gì để sợ rằng sẽ không có ai đến cứu chúng tôi. Thế mà hắn đã cứ đứng vung tay bắt ruồi và ăn hau háu. Ngay đấy thôi mà hắn đã thấy đói khủng đói khiếp. Hắn gọi chúng tôi là lũ ngốc và ngu xuẩn vì không tham gia bữa tiệc ruồi với hắn. Chúng tôi đều tự ái và kinh tởm, nhưng không biểu lộ ra. Chúng tôi vẫn cư xử rất phải phép. Hắn là một người lạ, một người ngoại quốc. Mẹ mỉm cười, lắc đầu và giơ hai tay lên làm bộ từ chối. Hắn thật kinh tởm. Mồm miệng hắn chỉ biết phân biệt như một cái thùng rác. Hắn còn ăn cả chuột. Hắn cắt con chuột và phơi ra nắng. Tôi - tôi phải thú thật - tôi đã ăn một miếng nhỏ, rất nhỏ, sau lưng mẹ. Tôi đói quá. Hắn thật là một tên cục súc, lão đầu bếp ấy, bẳn tính và đạo đức giả.
    Người thủy thủ còn trẻ. Thực ra thì anh ta lớn tuổi hơn tôi, có lẽ đã ngoài hai mươi, nhưng anh ta bị gẫy chân lúc nhảy khỏi tàu và đau đớn biến anh ta thành một đứa trẻ. Anh ta đẹp, không có tí lông nào trên mặt và có nước da thật sáng sủa. Nét mặt anh ta - gương mặt rộng rãi, mũi tẹt, cặp mắt dài có mí nhỏ - trông thật thanh lịch. Tôi nghĩ anh ta trông giống một vị hoàng đế Trung Hoa. Anh ta đau khủng khiếp. Anh ta không nói tiếng Anh, một chữ cũng không, không yes, không no, không hello, không thank you. Chỉ nói tiếng Trung Quốc. Chúng tôi chẳng ai hiểu tí gì. Chắc hẳn anh ta phải thấy cô đơn lắm. Khi anh ta khóc, mẹ ôm anh ta vào lòng và tôi thì nắm lấy tay anh. Thật là buồn, rất buồn. Anh đau đớn mà chúng tôi thì chẳng làm được gì.
    Chân phải của anh đã gẫy thảm hại ngay đoạn bẹn. Xương lòi ra khỏi thịt. Anh kêu thét lên vì đau. Chúng tôi hết sức nắn lại chân cho anh và mong cho anh ăn được uống được. Nhưng cái chân bị nhiễm trùng. Chúng tôi nặn mủ cho anh hàng ngày, nhưng chẳng đỡ được chút nào. Bàn chân đen xạm lại và phồng rộp lên.
    Đó là ý tưởng của lão bếp. Hắn là một thằng cục súc. Hắn chế ngự chúng tôi. Hắn thì thầm rằng chỗ xạm đen ấy sẽ lan rộng ra và chỉ có cắt cái chân ấy đi mới cứu được anh ta. Vì xương đã gãy rời ở bẹn, sẽ chỉ việc cắt qua thịt thôi rồi buộc chặt lại để cầm máu. Tôi vẫn còn nghe thấy tiếng thì thầm nanh ác của hắn. Hắn sẽ thực hiện việc này để cứu mạng anh thủy thủ, chúng tôi sẽ chỉ phải giữ chặt anh ta. Thuốc mê sẽ chỉ là sự bất ngờ. Chúng tôi cùng nhào vào anh. Mẹ và tôi giữ chặt hai cánh tay còn lão bếp thì ngồi đè lên cái chân còn lành lặn. Anh thủy thủ giẫy giụa và kêu thét. Ngực anh ta phập phồng dữ dội. Lão bếp dùng con dao rất nhanh. Cái chân lìa ra. Lập tức, mẹ và tôi buông tay và quay ra chỗ khác. Chúng tôi tưởng không ghì anh xuống nữa thì anh cũng thôi giẫy giụa. Chúng tôi tưởng anh sẽ nằm yên. Nào ngờ, anh ngồi phắt ngay dậy. Những tiếng kêu thét của anh càng kinh khủng hơn vì chẳng biết anh đang kêu gì. Anh ta cứ kêu còn chúng tôi cứ đứng đực ra nhìn. Máu phun ra khắp nơi. Tệ hơn nữa là cảnh tượng trái ngược giữa những cử chỉ điên cuồng của người thủy thủ tội nghiệp và vẻ thanh thản nhẹ nhàng của cái chân anh ta đang nằm dưới đáy xuồng. Anh cứ nhìn chằm chằm vào nó, như thể đang cầu khẩn nó hãy trở về. Cuối cùng, anh ngã xuống. Chúng tôi vội vàng vào việc. Lão bếp gập mấy nếp da đậy lên mẩu xương gẫy. Chúng tôi buộc cái mỏm cụt bằng một miếng vải rồi lấy thừng thắt chặt phía trên vết thương để cầm máu. Chúng tôi đặt anh nằm thật thoải mái trên một cái đệm xếp bằng các áo phao và giữ ấm cho anh. Tôi nghĩ tất cả những việc đó chỉ vô ích mà thôi. Tôi không thể tin rằng con người có thể sống qua được những đau đớn đến thế, những băm chặt dã man đến thế. Suốt tối và đêm đó anh ta rên rỉ, hơi thở nặng nhọc và không đều chút nào. Anh lên nhiều cơn hoảng loạn rất kích động. Tôi tưởng anh sẽ chết trong đêm đó.
    Anh vẫn bám lấy sự sống. Sáng hôm sau, anh vẫn còn sống. Anh lúc tỉnh lúc mê. Mẹ cho anh uống nước. Tôi chợt nhìn thấy cái chân. Nó làm tôi ngạt cả thở. Xuồng chòng chành trôi đã làm cho nó lăn vào một bên và bị quên lãng trong bóng tối. Nó đã rỉ nước và trông có vẻ teo đi. Tôi lấy một cái áo phao và dùng nó làm găng, tôi nhặt cái chân lên.
    "Cậu làm gì thế?" - Lão bếp hỏi.
    "Tôi sẽ ném nó xuống biển" - Tôi đáp.
    "Đừng có ngốc. Ta sẽ dùng nó làm mồi câu. Đó là lý do chính".
    Hắn có vẻ lúng túng sau khi đã nói xong câu cuối cùng, vì giọng hắn tự nhiên nhỏ hẳn đi. Hắn quay đi chỗ khác.
    "Lý do chính?" - Mẹ hỏi - "Ông nói thế là có nghĩa gì?"
    Hắn giả vờ như đang bận rộn việc gì đấy.
    Giọng mẹ to lên - "Có phải ông đang nói rằng chúng ta cắt chân của cậu bé tội nghiệp này không phải để cứu nó, mà chỉ để lấy thịt làm mồi câu có phải không?"
    Thằng cha cục súc im lặng.
    "Hãy trả lời đi!" - Mẹ hét lên.
    Như một con thú bị dồn vào bước đường cùng, hắn giương mắt chĩa thẳng vào mẹ. "Đồ ăn dự trữ đang cạn dần" - hắn gầm gừ - "chúng ta cần có thêm thức ăn hoặc là chết".
    Mẹ nhìn trả hắn không kém phần dữ tợn. "Đồ dự trữ của chúng ta không cạn dần. Chúng ta có rất nhiều thức ăn và nước uống. Chúng ta có biết bao nhiêu hộp bích-quy để ăn cho tới khi được giải cứu". Mẹ cầm lấy cái hộp nhựa trong đó chúng tôi đã cất những khẩu phần bích-quy của mình. Nó nhẹ bỗng. Một vài mẩu vụn còn lại trong đó kêu lạch cạch. "Cái gì thế này!" - Mẹ mở hộp - "Bích-quy đâu cả rồi? Đêm qua còn đầy một hộp mà!"
    Lão bếp ngoảnh mặt đi. Tôi cũng vậy.
    "Đồ quỷ sứ ích kỷ!" - Mẹ kêu lên - "Chúng ta hết thức ăn nhanh như vậy chỉ vì ông đã lén ăn vụng một mình!"
    "Nó cũng thế đấy" - Hắn nói, gật đầu về phía tôi.
    Mắt mẹ nhìn sang tôi. Tim tôi nặng trĩu.
    "Piscine, có thật không?"
    "Mẹ, đang đêm, con ngủ không được vì đói. Ông ta cho con một cái bích-quy. Con đã ăn mà không suy nghĩ..."
    "Chỉ một cái thôi ư?" - Lão bếp dè bỉu.
    Đến lượt mẹ quay đi chỗ khác. Hình như giận dữ trong mẹ đã tan đi hết. Không nói một lời nào thêm, mẹ quay lại chăm sóc anh thủy thủ.
    Tôi ước gì mẹ giận dữ. Tôi ước mình bị mẹ trừng phạt, chứ không im lặng như thế này. Tôi đến xếp lại mấy cái áo phao cho anh thủy thủ nằm được dễ chịu hơn và để được ở bên cạnh mẹ. Tôi nói thầm - "Mẹ, con xin lỗi mẹ". Mắt tôi rưng lệ. Khi ngước lên, tôi thấy mẹ cũng vậy. Nhưng mẹ không nhìn tôi. Mắt mẹ nhìn bâng khuâng vào một ký ức nào đó giữa không trung.
    "Chúng ta đơn độc quá, Piscine ơi, chúng ta đơn độc quá" - Mẹ nói. Giọng mẹ làm tiêu tan mọi hy vọng trong người tôi. Tôi chưa bao giờ thấy đơn độc như vào giây phút ấy. Chúng tôi đã ở trên xuồng hai tuần lễ và bắt đầu ngấm thương đau. Càng ngày càng khó tin rằng cha và Ravi còn sống.
    Khi chúng tôi quay lại, lão bếp đang nắm lấy chỗ mắt cá và dốc ngược cái chân trên mặt biển để cho nước chảy đi. Mẹ lấy tay che mắt anh thủy thủ.
    Anh chết im lặng, sự sống chảy ra khỏi anh như nước chảy khỏi cái chân anh. Lão bếp lập tức chặt thịt anh. Cái chân làm mồi không tốt. Thịt chết quá rữa không bám chắc được vào lưỡi câu, cứ bở ra dưới nước. Con quỷ kia không bỏ phí thứ gì. Lão cắt hết thành từng miếng, kể cả da anh thủy thủ và từng đoạn gan ruột của anh. Khi đã làm xong phần thân, lão chuyển sang hai tay, vai và chân. Mẹ và tôi run bắn vì đau đớn và khủng khiếp. Mẹ gào lên với lão bếp - "Đồ quái vật kia, sao ngươi có thể làm thế được? Ngươi mất hết tính người rồi sao? Nhân phẩm của ngươi đâu? Thằng bé tội nghiệp đã làm gì ngươi? Đồ quái vật!" Lão bếp vặc lại mẹ bằng những lời lẽ thô tục không thể tin được.
    "Vì Chúa, ít nhất cũng đậy mặt người ta lại đã!" - Mẹ kêu lên. Thật không thể chịu nổi trước cảnh một gương mặt đẹp như thế, cao thượng và bình thản như thế, lại gắn với cảnh tượng như vậy. Lão bếp nhảy ngay lên đầu anh thủy thủ và ngay trước mắt chúng tôi lão cắt da đầu và lột bong mặt anh ra. Mẹ và tôi nôn mửa.
    Khi đã xong, lão ném cái xác đã bị băm vằm xuống biển. Chỉ một lúc sau, những rẻo thịt và các mẩu gan ruột đã nằm phơi nắng la liệt khắp xuồng. Chúng tôi rúm người lại vì sợ. Chúng tôi cố không nhìn. Nhưng mùi thì không thể xua đi đâu được.
    Sau đó khi lão bếp đến gần, mẹ tát thẳng vào mặt lão, một cái tát thẳng tay khiến không khí vỡ vụn ra trong một tiếng bốp sắc lạnh. Đó thật là một cái gì choáng ngợp đột ngột hiện ra ở mẹ. Và thật anh hùng. Đó là một hành động căm thù, thương cảm, đau buồn và dũng cảm. Nó được cử hành để tưởng nhớ người thủy thủ đáng thương, để cứu vãn nhân phẩm của anh.
    Tôi choáng người. Lão bếp cũng vậy. Lão đứng im không nói một lời trong khi mẹ nhìn thẳng vào mặt lão. Tôi để ý thấy lão tránh không nhìn vào mắt mẹ.
    Chúng tôi rút lui về chỗ riêng của mình. Tôi ở ngay gần mẹ. Người tôi tràn đầy một cảm giác hỗn độn giữa khâm phục hết lòng và sợ hãi đến ghê rợn.
    Mẹ luôn dè chừng lão bếp. Hai ngày sau, mẹ thấy hắn làm điều đó. Hắn đã cố giấu giếm, nhưng mẹ nhìn thấy lão đưa tay lên miệng. Mẹ quát to - "Ta thấy ngươi rồi! Ngươi vừa ăn một miếng! Bảo là để làm mồi câu! Ta đã biết mà! Đồ quái vật! Sao ngươi có thể thế được? Đó là người! Là đồng loại của ngươi!" Nếu mẹ tưởng hắn sẽ sợ hãi, sẽ nhổ ngay ra, khóc lóc và xin lỗi, thì mẹ đã nhầm. Lão tiếp tục nhai. Sự thực là lão còn ngẩng đầu lên và công khai đưa nốt rẻo thịt vào mồm. "Cũng giống thịt lợn" - Lão lẩm nhẩm. Mẹ biểu lộ sự phẫn nộ và kinh tởm bằng cách quay ngoắt đi một cách dữ dội. Lão ăn một rẻo nữa. "Ta thấy khỏe lên rõ ràng" - Lão lại lẩm nhẩm. Rồi lão tập trung vào câu cá.
    Mỗi chúng tôi có góc riêng của mình trên xuồng. Thật lạ lùng khi thấy ý chí có thể dựng lên những bức tường ngăn cách như thế nào. Có nhiều ngày liền chúng tôi như không nhìn thấy lão.
    Nhưng chúng tôi không thể hoàn toàn phớt lờ lão. Lão là một kẻ cục súc, song có thực tế. Lão tháo vát chân tay và hiểu biết biển cả. Lão đầy những ý tưởng hay. Lão là người nghĩ ra cách làm một cái bè để giúp cho việc câu cá. Nếu chúng tôi sống sót được, đó cũng là nhờ có lão. Tôi giúp lão hết sức mình. Lão rất hay nổi cáu, lúc nào cũng quát nạt và mắng chửi tôi.
    Mẹ và tôi không ăn một tí thịt nào của anh thủy thủ, một miếng nhỏ cũng không, mặc dù có vì vậy mà yếu đi, nhưng chúng tôi bắt đầu ăn những thứ lão bếp bắt được từ biển lên. Mẹ tôi, một người suốt đời ăn chay, đã buộc lòng phải ăn cá sống và rùa sống. Mẹ rất khổ sở vì thế. Mẹ không bao giờ hết cảm giác lợm giọng và buồn nôn. Tôi thì dễ hơn. Tôi thấy cái đói làm cho cái gì cũng ngon cả.
    Khi đời ta nhận được một niềm an ủi, dù chỉ là ngắn ngủi, ta khó cầm được cảm giác ấm áp đối với người đã mang cho ta niềm an ủi đó. Thật là phấn khởi khi lão bếp kéo lên xuồng một con rùa hay bắt được một con dorado thật to. Những lúc đó chúng tôi mỉm cười rạng rỡ và trong lòng thấy ấm áp hẳn lên trong nhiều giờ liền. Mẹ và lão bếp đã chuyện trò một cách lịch sự, thậm chí còn nói đùa với nhau. Có những khi hoàng hôn rất đẹp, cuộc sống trên xuồng đã gần như tốt đẹp thực sự. Những lúc ấy tôi đã nhìn lão - đúng thế - tôi đã nhìn lão thật dịu dàng. Còn âu yếm nữa là khác. Tôi tưởng tượng chúng tôi đều là bạn rất thân từ lâu. Lão là một người thô thiển ngay cả khi lão đang vui vẻ, nhưng chúng tôi vờ nhưng không thấy điều đó, và thậm chí không nghĩ là chúng tôi đang vờ. Lão nói chúng tôi rồi sẽ cập được vào một hòn đảo. Đó là hy vọng lớn nhất của chúng tôi. Chúng tôi mỏi mắt dò xét chân trời để tìm một hòn đảo không bao giờ hiện ra. Đó là lúc lão ăn cắp thức ăn và nước uống.
    Thái Bình Dương vô biên và bằng phẳng nổi sóng cao như những bức tường vĩ đại xung quanh chúng tôi. Tôi đã nghĩ chúng tôi không bao giờ có thể vượt qua được những bức tường đó.
    Lão đã giết mẹ. Lão bếp đã giết mẹ tôi. Chúng tôi đang chết dần vì đói. Tôi yếu lắm. Tôi không còn đủ sức giữ chặt một con rùa. Vì vậy mà nó sổng mất. Lão đánh tôi. Mẹ đánh lão. Lão đánh trả mẹ. Mẹ quay sang bảo tôi "Đi đi!", rồi đẩy tôi về phía cái bè. Tôi nhảy sang bè. Tôi tưởng mẹ sẽ sang cùng. Tôi rơi xuống biển, rồi lóp ngóp trèo lên bè. Hai người đánh nhau. Tôi chẳng làm gì được, chỉ nhìn. Mẹ đang đánh một người lớn. Lão ác và khỏe. Lão tóm lấy cổ tay mẹ và bẻ quặt. Mẹ rú lên rồi ngã xuống. Lão nhảy lên trên và rút dao. Lão giơ dao lên. Con dao hạ xuống. Khi lão giơ nó lên, nó đã đẫm máu. Con dao lên xuống liên tiếp. Tôi không thể thấy mẹ. Mẹ nằm dưới sàn xuồng. Tôi chỉ thấy lão. Lão ngừng tay, ngẩng lên và nhìn tôi. Lão ném mạnh cái gì đó sang tôi. Một dòng máu quật mạnh ngang mặt tôi. Không cái roi nào có thể quật đau đến thế. Tôi đã ôm cái đầu mẹ trong tay mình. Tôi buông tay. Nó chìm xuống biển giữa một quầng máu, bím tóc dài của mẹ ngoằn ngoèo như một cái đuôi. Cá lượn tròn và theo nó xuống sâu, cho đến khi bóng xám một con cá mập dài cắt ngang qua và cái đầu biến mất. Tôi ngẩng lên. Tôi không thể nhìn thấy lão. Lão đang giấu mình dưới đáy xuồng. Lão xuất hiện khi quẳng thi thể mẹ tôi xuống biển. Mồm lão đỏ lòm. Nước biển sục lên đầy cá.
    Suốt ngày và đêm đó tôi ngồi trên bè, nhìn lão. Không ai nói một lời. Lão đã có thể cắt dây bè. Nhưng lão không cắt. Lão giữ cho tôi sống, như một lương tâm xấu xa.
    Buổi sáng, ngay trước mắt lão, tôi kéo dây và trèo lên xuồng. Tôi rất đuối sức. Lão không nói gì. Tôi cũng vậy. Lão bắt được một con rùa. Lão cho tôi chỗ máu rùa. Lão làm thịt rùa và để phần ngon nhất cho tôi trên cái ghế giữa xuồng. Tôi ăn.
    Rồi chúng tôi đánh nhau và tôi giết lão. Mặt lão không biểu lộ gì, không tuyệt vọng, cũng không giận dữ, không sợ hãi và cũng không đớn đau. Lão buông xuôi. Lão để cho mình bị giết, dù vẫn cố chống cự. Lão biết lão đã đi quá xa, ngay cả với những tiêu chuẩn súc vật của lão. Lão đã quá trớn và không còn muốn sống nữa. Nhưng lão không hề nói "Tôi xin lỗi". Sao con người lại bám chặt lấy điều ác như vậy nhỉ?
    Con dao nằm sờ sờ trên mặt ghế ngay từ đầu. Cả hai chúng tôi đều biết thế. Lão đã có thể vớ lấy con dao ngay từ đầu. Chính lão là người đã để nó ở đấy. Tôi nhặt nó lên. Tôi đâm dao vào bụng lão. Lão nhăn mặt nhưng vẫn đứng yên. Tôi rút dao ra và đâm tiếp. Máu phọt ra. Lão vẫn không ngã. Nhìn vào mắt tôi, lão hơi ngẩng đầu lên một chút. Lão muốn nói gì chăng? Chắc là thế. Tôi đâm dao vào cổ họng lão, ngay sát cục yết hầu, trái táo của Adam. Lão đổ vật xuống như một hòn đá. Và chết. Lão không nói một lời nào. Lão không có lời cuối cùng. Chỉ ho sặc máu. Con dao có một sức mạnh năng động khủng khiếp; một khi đã xung trận, nó khó lòng ngừng lại. Tôi đâm lão liên tiếp. Quả tim lão khó moi quá - có bao nhiêu là ống chẳng chịt quanh nó. Tôi vẫn moi được nó ra. Vị nó ngon hơn thịt rùa nhiều. Tôi ăn gan lão. Tôi cắt thịt lão thành từng miếng lớn.
    Lão đã là một kẻ ác. Tồi tệ hơn, lão đã gặp cái ác trong tôi - cái ích kỷ, lòng căm giận, sự tàn bạo. Tôi phải sống với điều đó.
    Cô đơn lại bắt đầu. Tôi quay về với Chúa. Tôi đã sống sót".
    (Im lặng hồi lâu)
    [/spoil]
    [/spoil]

    Giá như mà đạo diễn chấp nhận rate +18 để lồng thêm hình ảnh vào đoạn kể của Pi những hình ảnh bằng người thật, bộ phim sẽ cân não hơn rất nhiều và nó cũng tương xứng với phần trước đó quá hoành tráng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17/12/12
  14. Chobbit

    Chobbit Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    16/2/10
    Bài viết:
    299
    [spoil]Khởi đầu dài dòng nhưng từ lúc đặt chân lên đảo tới kết thúc cực kì nhanh, giống như rút gọn cho hết phim nhanh. Thực ra phim 2 tiếng vẫn chưa phải là quá dài. Ko thể đòi hỏi yếu tố bạo lực, mạnh mẽ được vì bản thân Pi là người ăn chay, dễ cảm thấy tội lỗi, dằn vặt khi làm chuyện ko tốt.

    Con cọp chính là phần con của Pi & suốt chuyến lưu lạc trên biển, phải nhờ phần con với bản năng gốc này tồn tại song song với phần người thì Pi mới vượt qua được. Chứ nếu chỉ phần người, sợ giết những thứ khác, sợ phải chiến đấu vì sinh tồn thì Pi đã buông xuôi rồi. Bởi vậy khi tới đất liền hình ảnh con cọp biến mất vô rừng là hình ảnh phần con của Pi cũng biến mất vì trong cuộc sống bình thường Pi sẽ không cần phải sống với bản năng sinh tồn, đấu tranh giữa việc kill or be killed nữa.

    Nhờ câu chuyện 2 mới làm sáng tỏ vấn đề chứ nếu không người ta sẽ không hiểu nổi chuyến hành trình của Pi vì nó quá siêu thực. Tuy nhiên xem xong vẫn không thấy có cảm giác tin vào god này nọ. Chỉ thấy Pi mù quáng về God & có cảm giác mọi bất hạnh, khó khăn đều do tính cách của Pi như lúc đầu đòi mưa to hơn rồi lật thuyền, lúc sau thì quậy nước làm cá voi nhảy lên mất hết đồ ăn, lần nữa thì kéo hết bạt che để cho con cọp (phần con đối mặt với bão tố & mém chết). Không thể nói god đã giúp Pi mà chính là phần con (cọp) đã giúp Pi. Từ lúc phải chiến đấu để tồn tại trên thuyền cho tới bản năng mách bảo phải rời khỏi đảo (con cọp lên thuyền ở thay vì ở trên đảo khi chiều xuống) vì nếu hài lòng với cuộc sống trên đảo thì Pi đã chết trong quên lãng trên đảo. Người ta thích nghe, xem những gì đẹp đẽ nhất dù thực tế của nó rất tàn khốc nên câu chuyện 1 sẽ làm cho cuộc hành trình hấp dẫn hơn, chứ kể như câu chuyện 2 thì chắc nhiều người không thích vì nó quá trần trụi, tàn khốc. [/spoil]

    Chính vì cái review tuyệt phẩm rồi 3D xuất sắc này nọ nên làm nhiều người dễ thấy thất vọng khi xem phim. Nếu không có những review dạng nói quá như vậy thì sẽ làm người xem phim dễ gần, cảm nhận với phim hơn. Vẫn giữ quan điểm 7/10 :)
     
  15. vaanr

    vaanr C O N T R A Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    29/7/04
    Bài viết:
    1,537
    Nơi ở:
    Paradise
    thanks, do mình nghĩ là rạp bên cressent mall là rạp mới nên màn hình và âm thanh ngon hơn chỗ megastar hùng vương ><!
     
  16. Nomurasan

    Nomurasan Zael ♥ Calista Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    17/1/08
    Bài viết:
    14,746
    [spoil]chỉ ấn tượng nhất với hòn đảo hình người
    phim dài, xem cũng được nhưng không ấn tượng lắm, ko thích lắm
    nhiều ẩn ý, triết lý nhưng không dễ hiểu, dễ thấm
    cảnh quan cực đẹp và độc đáo, nhưng chưa đến mức như báo chí tung hô
    thỉnh thoảng ratio bị chuyển và 4:3 khá kì quặc, cái này 1 chú bên US cũng nói
    3D tàm tạm, bây giờ xem 3D thích nhất chắc chỉ có xem phim hoạt hình[/spoil]

    .
     
  17. RickBe

    RickBe Thy Phương Nhi Thảo Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    5/11/06
    Bài viết:
    19,815
    Nơi ở:
    TP.HCM
    Xem khá là thất vọng, ngay cả gấu của mềnh vốn rất thích dòng phim kiểu này còn nói thấy chán. Thực sự cảm thấy phim làm chưa tới, hoặc đạo diễn ngại hoặc là làm phim này chỉ cần nhiêu đó là đủ để mọi người dễ hiểu hay chăng?


    phim dài dòng từ đầu và rút khi về cuối, cái này mình cực ghét.
    6.5/10


    phim bì kéo ngắn màn hình, làm mình đợi gần 2h để coi rạp số 5 ở mega hùng vường, rốt cuộc công cốc. hài.......
     
    Chỉnh sửa cuối: 17/12/12
  18. Ruby159

    Ruby159 Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    16/1/08
    Bài viết:
    32
    Nơi ở:
    Final Fantasy's World
    cho mình hỏi coi 3d phim này ở lotte được không mấy bác ? mình chỉ mới coi 3d bện galaxy thôi( mà thấy kính đen hơi tối) ,megastar cũng chưa đi

    - - - Updated - - -

    cho mình hỏi coi 3d phim này ở lotte được không mấy bác ? mình chỉ mới coi 3d bện galaxy thôi( mà thấy kính đen hơi tối) ,megastar cũng chưa đi
     
  19. xgame87

    xgame87 Donkey Kong Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    31/8/06
    Bài viết:
    481
    Nơi ở:
    Afterfly
    Lotte keangnam xem cũng được, kính thì kính nào chả hơi tối. ở đây được cái chỗ ngồi thích. Nhưng âm thanh ở đây hơi bé thì phải. Hôm trước xem nghe cảnh bão bùng chưa phê.
     
  20. sorrowdragon

    sorrowdragon Legend of Zelda

    Tham gia ngày:
    24/7/04
    Bài viết:
    1,093
    Nơi ở:
    Theatre of Dreams
    Mới xem ở Lotte Keangnam. Phim hay, mặc dù không xứng với những gì được kỳ vọng so với truyện và qua tung hô của báo chí nhưng mình vẫn cho là phim hay. Nói chung là đáng để đi xem :D.
     

Chia sẻ trang này