Updating ... hình như lũ con gái được sinh ra để làm trễ việc của bọn con trai thì phải vì chiều naymình bận nên sẽ up tiếp vào chiều ngày mai
mình xin lỗi vì bài tập hôm nay nhiều quá , ngày mai kt nên không thể viết tiếp , sáng thứ năm mình sẽ viết tiếp
[spoil]Chương VI - 2 : Ngày hôm qua . Hôm nay , một ngày thật đẹp trời , nó về nhà trong một tâm trạng hứng khởi vì mọi chuyện trong cuộc đời của nó , quà sinh nhật năm ngoái của nó khi nó tròn 18 tuổi là một chiếc xe đời mới khi nó học xong và xin được việc làm , nó cũng vui vì hôm nay , lần đầu tiên nó cầm trên tay những tờ bạc do chính tay nó làm làm ra dù nhà nó cũng chẳng khó khăn gì … Bao nhiêu chàng trai bám theo nó vì mái tóc dài chấm ngang vai với một gương mặt thanh tú , và nhà nó thuộc hạng giàu có nhất nhì cái thành phố này , nói chung thì cuộc đời nó chẳng có gì để mà chê cả . Vừa mở cửa bước nhà , nó thấy lạ vì hôm nay nhà nó chẳng có ai ngoài mấy cô giúp việc , chắc cha nó đang làm việc trong phòng , thế là nó rón rén bước lên trên , hôm nay nó muốn tạo bất ngờ cho cha nó thay vì đến ôm cha nó như mọi ngày … Hình như cha nó đang nói chuyện với ai đó , giọng ông trầm trầm không như mọi ngày , như sợ ai nghe thấy : - Mới đó mà đã 18 năm rồi đấy … , chuyện xảy ra cứ như mới ngày hôm qua vậy . - Kể từ cái ngày ấy , hình như anh lúc đó nhận nuôi một đứa bé thì phải ? - Người kia cất tiếng . - Người bạn đã gởi nó cho tôi trước lúc anh ấy qua đời , chỉ với một tin nhắn … - Ông ấy đã bị thanh toán bởi một tổ chức đen tối nào đó , cả gia đình chỉ có mỗi đứa trẻ còn sống , nghe nói cô chị con bé ấy đang làm ở công ty THE LIGHT cũng mất tích … - Ông nói tiếp . - Thế còn đứa bé ? … - Bây giờ nó là con gái nuôi của tôi… ! - Ông trả lời , vừa dứt lời thì cánh cửa phòng mở ra , Yumi đã đứng đó từ bao giờ , hai hàng nước chảy dài trên má , nó đứng đó nhìn ông ta với một cặp mắt vô hồn , nó cất tiếng thì thào nhỏ đến nỗi lắng tai nghe lắm thì cũng không rõ : “ Sa…sao…các người giấu tôi suốt cả 18 năm trời thế …. ? ” . Nó loạng choạng cả thân người như muốn quỵ xuống … Mười tám năm trôi qua đối với nó chỉ toàn là nụ cười rạng rỡ của mọi người dành cho nó . Nó có một anh trai nhưng lúc nào ông cũng dành nhiều tình thương hơn cho nó , để bây giờ , nó cảm thấy chính nó như bị phản bội … Các cô giúp việc phải dìu nó về phòng , và nó ở trong đó không ăn không uống một ngày một đêm , phát ra từ phòng nó chỉ toàn những tiếng nấc , thời gian trong căn nhà ấy ngày hôm đó dường như ngừng trôi , mọi người cũng chẳng ai muốn làm công việc thường nhật của mình nữa … Sang ngày thứ hai thì cửa phòng không khóa nữa nhưng Yumi không còn ở đó ., nó bỏ đi đâu mất , đến khi nó về thì mái tóc dài không còn nữa , nhưng cũng kể từ ngày đó tính tình nó cũng thay đổi … Nó nóng tính hơn , không có ngày nào là nó không quát tháo vì những chuyện không đâu , nhưng điều cha mẹ nó lo lắng là càng ngày nó càng giống tính con trai , và sẽ có một ngày , cô bé Yumi của mười tám năm trước sẽ không còn nữa * * * - Cậu giấu tụi này chuyện gì à ? - Không biết từ lúc nào , Pearl đã đứng kế bên nó , và Pearl sẽ không biết là trên đời này tự nhiên lại có thêm một người lại đòi cắt cái mái tóc nâu đỏ của nó . - ….. - Tại sao cậu lại nói Cris sẽ chết ? - Pearl lại tiếp tục hỏi , vì nó biết lúc này nó cần phải kiên nhẫn . - …… - Hình như Yumi chẳng muốn nói chuyện với nó . - Thôi mà ! Yumi , dù gì con gái với nhau thì nói chuyện dễ hơn là khi cậu nói chuyện với tên cù lần kia mà , đúng không ? - Và lần này nó đã thành công , Yumi đã chịu mở lời với nó , dù chẳng có chút gì gọi là thân thiện : - Tôi nghi ngờ Robert là người của ZNA , được chưa ? … - Nhưng tại sao … ? - “ Con bé này nhiều chuyện thật …” Rồi Yumi kể cho Pearl nghe chuyện ngày hôm đó một cách ngắn nhất , vì nó không muốn dài dòng với nhỏ này , nó chốt một câu rồi bỏ đi chẳng để nhỏ này hỏi câu tiếp : - Tôi đã quan sát Cris và Robert hôm hắn vào viện trên đường giao hàng , đã định nhờ hắn giúp tôi vì hắn thừa khả năng làm việc ấy , nhưng vào lúc Robert định giết hắn thì tôi tự nhủ sẽ không để hắn vì mình mà phải gặp tai nạn … Nhưng trước khi đi , nó còn quay lại nói thêm : - Nếu không thì bỏ cái chuyện xe cộ này đi , cần tiền thì tôi giúp cho ! ….. Chẳng mấy chốc , con đường lại trở về trạng thái của nó vào ban đêm , yên lặng và vắng vẻ …[/spoil] Chap này ngắn thiệt , phần tiếp mình được up vào ngày mai
Ừm, phải đấy, bỏ đi, đâu có đáng để liều mạng, Pearl nên quay về làm một đứa con gái bình thường thì hơn ---------- Nói vậy thôi chứ dễ gì bỏ đi đam mê, nếu không thì nó đã không rủ thằng Cris đi đua xe trong khi còn hàng tỉ việc khác
[spoil]Chương VI - 3 : Draft - Continue or not ! . …. “ Nếu em có hoài bão hoặc ước mơ gì đó . Em phải cẩn thận .” … Người phụ nữ vừa nói chuyện với tôi đã đi khỏi từ đó từ lâu , trước mắt tôi là một bầu trời u ám , Pearl xuất hiện , nó đứng đó và cười với tôi , Albert cũng ở đó , tôi đạp ga phóng xe về phía trước , có một chiếc xe chạy tới ….Tôi thiếp đi và khi tỉnh lại mọi người vây quanh tôi , cố cười để an ủi . Và Robert chợt đến : “ Thì ra chính là mày , mày đứng sau tất tất cả chuyện này ” …. - Yumi ! Yumi , cứu . - Không một tiếng đáp lại mọi vật xung qunh dường như ngừng lại , chỉ còn tôi và Robert trong trận chiến , ánh đèn rọi thẳng vào mắt , đầu óc tôi quay cuồng , Yumi đã đi đâu mất từ nãy tới giờ … “ Chính ước mơ đó có thể hại em và những người bạn của em đấy … ” Chiếc xe của Robert lao về phía tôi với một tốc độ kinh hồn … Đầu xe húc thẳng vò người tôi , tôi cảm nhận được sự nứt gãy từ bên trong cơ thể mình , máu từ miệng chảy ra , tôi gục ngã trước mũi xe , người tôi như nát vụt từng mảnh , một cơm mưa đổ xuống rửa sạch tất cả những vết máu trên người tôi , bầu trời như mở ra rộng hơn và trog xanh hơn , tôi cảm thấy tâm hồn mình thật nhỏ bé và như nhẹ nhõm , thật kì lạ là tôi thấy mình đang bay . Có mơ hay không thì tôi cũng chẳng rõ vì sau đó Pearl chạy đến ôm chầm lấy tôi và khóc , tôi chưa bao giờ thấy nó buồn đến thế , nó ôm tôi rất lâu và rất chặt như sợ ai giành mất tôi từ tay nó …Như ngày xưa , tôi bao giờ rời chiếc xe đồ chơi của chính mình , ngay cả khi chụp ảnh … Mưa ngày một lớn , Pearl vẫn ngồi đó ôm chầm lấy tôi : - Sao cậu lại để ra nông nỗi này hả … - Nó nói trong nước mắt , mà mưa hay nước mắt thì tôi cũng chẳng biết nữa . Tôi liền chạm tay vào bờ vai đang rung lên từng hồi của nó , và thật kì lạ tôi không tài nào cảm nhận được bờ vai lẫn mái tóc của nó dù tôi vẫn hay thường giật tóc nó … Như vậy có nghĩa là hoặc Pearl không tồn tại , hoặc là tôi đã chết … Tôi muốn nói với nó là hãy mạnh mẽ lên nhưng không tài nào cất lên tiếng , hình như nó chẳng hề kia thấy tôi , Rồi bầu trời mở ra như chào mừng tôi , và cuối cùng thì thời khắc của tôi đã đến , tạm biệt tất cả … tôi đi đây , và cơ thể tôi đang dần nhẹ đi … Mặc cho Pearl ở dưới đang cố lay tôi dậy trong vô vọng : - Cris ! Có nghe tôi nói gì không ? Chiếc xe của cậu tôi đã sửa xong rồi …. Cậu tỉnh lại đi …. Đồ tồi tệ ! Bạn bè với nhau mà cậu nỡ bỏ tôi mà đi hay sao …Có nghe tôi nói không . - Pearl hét khan cả tiếng , cả người nó như muốn che cho tôi giữa cơn mưa giá lạnh - CCCCCCCCCCCCRRRRRRRRRRIIIIIIIIIIIIIIIIISSSSSSSSSSSSSS - Nó ngất lịm sau tiếng thét , tôi quay lại nhìn nó rồi , tiếp tục bay về trời , gần đến trời thì tự nhiên tôi cảm thấy lạnh buốt và ướt sũng , tôi hắt xì một cái … …. …. Pearl đang đứng trước mặt tôi , và tay nó đang cầm môt cái ca nước nhỏ , và nó tạt thẳng vào mặt tôi … - Bà chơi kiểu gì kì thế ? - Tôi gắt lên . - Sao ông ngủ kiểu gì mà tôi lay hoài không dậy thế - Nó vừa nói , một tay chỉ cái đồng hồ … Đã 9 giờ 30 rồi sao , trể học mất . Tôi định đứng lên thì nó ngăn tôi lại : - Bộ cậu tính nạp mạng cho thầy giám thị à ? - Nó cằn nhằn tôi tiếp : “ Bà chủ nhà dắt tôi vào đánh thức ông , la hét đập giường kiểu gì ông cũng không dậy là sao thế ? Tại ông hôm nay tôi phải nghỉ học . Mà … ” . Đang nói tự nhiên nó bỏ lửng cả câu như thế , con nhỏ này có ý gì đây / Tôi hỏi nó bằng một giọng có vẻ nghi ngờ : - Sao thế ? …. - Tôi thấy ông coi phim kinh dị cũng nhiều , mà ông mơ thấy gì mà khóc ướt hết cả gối thế ? - Có chuyện ây sao , chẳng phải nó tạt nước mình sao ? - Hay là bị em nào bỏ rồi … - Nó nháy mắt với tôi . Lũ con gái thì chỉ đoán mò là giỏi , nhưng mà mình mơ thấy gì ấy nhỉ ? - Hôm nay tôi qua đây có chuyện muốn bàn với cậu … Silence Café - 16/10/2028 : 9 giờ 5 AM … Tại đây , nó kể cho tôi toàn bộ sự việc đêm qua . - Bà nói lại lần nữa thử xem ! . - Tôi tức tối , phải kiềm chế mới không la lớn làm phiền mọi người xung quanh … - Tôi thấy nguy hiểm lắm … - Pearl ngập ngừng . - Thế còn Caz .? - Yumi nói … - Pearl một lần nữa làm tôi tức điên . - Nếu là bà , bà có nỡ ăn tiền nó không ? - Nhưng thà như thế , còn hơn là để Caz tham gia chung đội đội đua rồi … - Pearl nói lí nhí trong miệng : “Chính ước mơ đó có thể hại cậu và những người bạn của cậu , trong đó có cả tôi đấy ! ” . - Thế còn ước mơ của cô , không có từ tiền thưởng thì cô đào đâu ra , đừng nói là nhờ con kia nhá …. - …… - Vậy … Có cách nào không nguy hiểm không ? Nó hỏi tôi … - Có … - Tôi thở dài , nhưng Pearl thì khác , hai mắt nó sáng rực như đèn pha con xế khi kích hoạt N2O … - Cách gì thế ? - ….. - “ Nói đi mà ” … Pearl hối thúc tôi . - Bà chế ra cả đội Cyborg đua thế tụi này , còn không thì lắp hệ thống điều khiển từ xa vào xe cho cả bọn ngồi nhà mà đua … - Tôi nhếch mép , Pearl kêu trời một tiếng . - Yumi đã nói … - Bà lại tin con nhỏ “ đẹp trai ” ấy à … - Hết nó rồi tới tôi , hai đứa thay phiên nhau kêu trời … - Yumi tốt lắm , không tệ như ông nghĩ đâu , nó nữ tính lắm … - Nữ tính cái gì , bà cứ ngồi xe chung với nó hôm thứ sáu đi rồi biết … - Vậy là ông với nó giấu tôi chuyện gì à ? Nó nheo mắt nhìn tôi , lộ hết rồi... Và tôi đang tưởng tượng một cơn bão quét qua Silence Café sẽ như thế nào … Nhưng trái với suy nghĩ của tôi .. Nó không như mọi lần , mắt nó nhắm nghiền một hồi lâu … Nó nói một câu và rời khỏi quán cà phê , bỏ tôi ở ngơ ngẩn như thằng mới từ trên trời rớt xuống : - Tôi sẽ từ bỏ đội đua ….[/spoil] Updating ...
Chắc bạn phải viết hết và mình đọc luôn 1 lượt rồi nhận xét thôi! Chứ mỗi lần đọc 1 ít, ý tưởng cứ tản mác, ko phân tích sâu đc
thời gian đâu ra mà viết hết chứ . ---------- Post added at 11:33 ---------- Previous post was at 11:28 ---------- có hai ending trong chap 7 : 1/. Sau khi Pearl bỏ về , Cris ngồi lại và quyết tâm đi tìm Yumi để hỏi tội ... Sau một hồi nói chuyện , cả hai đi đến quyết định là đi tìm Caz với hy vọng anh chàng sẽ thuyết phục Pearl tham gia vào đội đua trở lại ... 2/. Cris tự tìm cách thuyết phục Pearl , một chương awakening romance của tác giả ... Các bạn sẽ chọn cái nào ....Từ bây giờ tới 7 giờ 30 sáng mai ...
NUMBER 2, Việc quái gì mà cứ phải lôi con Yumi với thằng Caz hoài thế, Leave Pearl Alone !!! ------- Mình có linh cảm lựa chọn của mình sẽ dẫn đến bad ending
Phù, cũng giải quyết xong được hết các chap rồi! Mình nhận xét 1 chút thôi nhé! Những chiếc xe hòa nhoáng với đèn gầm xanh đỏ và những bình xịt nitro đầy sức mạnh, những cung đường uốn lượn đầy thử thách, những khúc cua gắt đến thắt tim người... tất cả, đều tồn tại trong 1 giấc mơ hồi niên thiếu của tôi! 1 tay đua đường phố! Tôi yêu thích cái cảm giác ngồi sau tay lái, tay gài số, chân đạp ga và chiêm ngưỡng cảnh vật xung quanh nhòa dần đi theo từng khúc đường mà 4 bánh xe dễ dàng nuốt trọn từng mét, hả hê nhìn từng chiếc xe 1 là bại tướng của mình, dần dật trôi tuột về phía sau. Đấy, chỉ cần tưởng tượng đến cái cảm giác đó thôi, là tôi đã cảm thấy thật sự phấn khích, rùng mình rồi! Và, tôi đã tình cờ đoc được "Những ngọn lửa trong gió..." 1. Ưu: Quả thật, "Những ngọn lửa trong gió" đúng là rất có lửa! Hừng hực cháy trong suốt 7 chương. "Ngọn lửa" cháy ko dứt qua những đường đua, những màn rượt đuổi nghẹt thở. Các tình tiết diễn ra liên tục, cao trào luôn được đẩy lên. Hành động tiếp nối hành động. Những câu miêu tả gãy gọn rất phù hợp với cái không gian và ko khí mà truyện tao ra từ đầu: "Nhanh, mạnh, cuồng nộ" (Fast and Furious ) Những điều này hệt như những gì mà tôi đã có thể tưởng tượng ra, trong những giấc mơ thời đó của mình! Tôi đua, tôi vượt qua và thắng tất cả! Để dựng được 1 cái ko khí đã là khó, dựng ra được 1 cái ko khí khiến người khác cũng cảm thấy như vậy, còn khó hơn nhiều lần! Và "Những ngọn lửa trong gió.." đã làm được, xuất sắc! 2.Khuyết: Thế nhưng, có vẻ như tôi đã được chiêm nghiệm cảm giác "đua" hoài, mà ít khi nào có được những phút thư thái khác mà tôi gọi là "những khoảng lặng", và nếu có, thì nó cũng chỉ thoáng qua, nhẹ hẫng và chẳng bõ để tôi nghỉ ngơi! Tôi cần được nghỉ ngơi, được hoàn hồn và suy tính cho những cuộc đua tiếp theo. Tôi phải tiến bộ, phải phát triển để làm chủ được chiếc xe của mình và làm nó trở nên "bất khả chiến bại", đủ sức và sẵn sàng hạ bệ tất cả những ai thách thức giấc mơ vô địch của mình! Thế nhưng, tôi liên tục bị đưa vào các cao trào, các cuộc đua. Tôi liên tục nến trải những kịch tính liên tục được đẩy lên, nhưng cao trào thì lại rất hạn hữu được đẩy đến, do đó mà tự nhiên nhiều khi tôi thấy mình bị "hẫng", đua xong rồi ko biết phải làm gì! Đành rằng, tôi có Yumi và có Pearl, nhưng có vẻ 2 bạn ấy cũng như tôi, chú tâm quá nhiều vào các cuộc thi thố "tốc độ", mà ko chú tâm đến những "góc độ" khác. Nhiều ki 2 bạn này ở cạnh tôi, nói chuyện với tôi,nhưng tôi lại hình như là ko hoàn toàn hiểu hết về họ. Có cái gì đó, khiến tôi cứ nghĩ về họ, là thấy có 1 cảm giác rất mơ hồ! Tôi thấy có lỗi, vì dù sao họ cũng là bạn tôi, sát cánh với tôi trong những khó khăn, và đáng lẽ qua những sự kiện này, thì tôi phải ngày càng hiểu về họ hơn mới đúng! 3.Hy vọng là bạn viết tiếp Nhìn chung là tôi cảm thấy rất cảm ơn "Những ngọn lửa trong gió..." vì đã mang lại cho tôi những cảm xúc thật sự là thú vị và hấp dẫn thuở thiếu thời!
Thằng em họ mình mà đọc được cái fic này chắc sẽ có cùng cảm xúc với Bloodmoon2, tuy vậy nó chẳng bao giờ chịu bỏ thời gian ra đọc bất cứ thứ gì cả nên thua...
vậy tiếp cái này hay viết cái mới :( . http://forum.gamevn.com/showthread.php?787022-My-fiction-Flygon-s-new-adventure-project-text-game-
^ Hãy cho "Những ngọn lửa trong gió..." 1 cái kết xứng đáng với tất cả những gì mà cuộc phiêu lưu này mang lại cho người đọc Sau đó, tiếp tục cái kia! Như mình đã nói, nếu truyện của bạn ngoài yếu tố hành động,thì đôi khi cũng xen kẽ 1 chút những điểm dừng để đi sâu miêu tả tâm lý các nhân vật. Với những tác phẩm dạng này thì nhan vật nào cũng có cá tính cả, nên rất có "đất" để bạn "diễn" Nếu lấy hành động làm trọng tâm của tác phẩm, thì tính cách của nhân vật sẽ là 1 sự bổ khuyết cho những hoàn cảnh nghet thở, nhân vật dám hành động thì ko bao giờ "nhạt nhoài" cả . Nếu muốn tập trung thể hiện 1 quá trình đuổi theo khát vọng, phấn đấu vượt trên tất cả để đạt được ước mơ (mê tốc độ) của các nhân vật, thì hành động sẽ là 1 cách hay nhất để miêu tả diễn trình này. Nếu kết hợp nhuần nhuyễn 2 điều này thì sẽ mang lại 1 sự thành công hơn cả về mặt "nổi"- hành động nghẹt thở hấp dẫn và mặt "chìm" -những nhân vật đầy cá tính, kiệt xuất dám làm dám chịu, dám vươn lên để hoàn thành giấc mơ của mình. Mong sẽ còn đc đọc tiếp những tác phẩm có chất lượng từ bạn