Ko ngờ có một ngày nghe tin bạn bè bị covid ko qua khỏi, ngay ngày sinh nhật mình ... nhớ lần ăn kem cùng bác, send gift cho game của bác nữa ... mong bác ra đi thanh thản ....
Stress quá. Giúp ng mà hại mình thế này, cứ thấy chuông reo là sợ. Giúp là từ tâm mà sao có cảm giác bị truy sát vậy? “ Tội nghiệp nó, giúp r thì giúp cho trót đi “ Vậy có ai tội nghiệp mình ko? Vừa chán vừa buồn vừa áp lực. Khóc thì sốt, đứng nấu nồi bún bò 3 tiếng khóc 1 tiếng. Cứ nghĩ đến là ức chế, là mệt mỏi. Trời ơi mình đang bầu mà, mình cần bản thân vui vẻ. Mình đã k ngủ đc r cứ thế này sao mình chịu đc?
Ngủ ko đc. Em nằm trong túi nilon lạnh ngắt. Không có chị, ko có bố mẹ, ko có cả con gái em. Vợ e cứ bảo ổn mà chị lo lắm. E đi thanh thản rồi nhưng chị cứ k tin e đã mất. Em hiền lành vậy mà. Lúc chị khổ e đã bảo bọc và bảo vệ chị. Chị đau lòng lắm Bin ơi…
Ko ngủ đc. Ko biết ngta đã thiêu em chưa? Chị vẫn còn ko chấp nhận đc sự thật e đã đi khi e vừa tròn 32t. Bố mẹ ráng cứng rắn vì sợ chị buồn, sợ ảnh hưởng em bé. Nay Mưa đc 29w rồi. Nhóc con cuộn và đạp nhiều lắm.
Dự tính tuần sau sẽ xin nghỉ việc. Sang năm là sinh nhật 30. Thời gian trôi nhanh quá, vậy là hơn 2/3 năm trôi qua rồi. Không biết 2 tháng rưỡi cuối năm có làm được gì ko?
Mẹ nói mẹ nhớ em, mẹ khóc. Mình thì cứ lâu lâu làm gì r cứ hay ngồi thừ ra, mình vẫn k chấp nhận đc. Mình cứ hết tha thẩn vào discord r lại đi chọc phá chỉ để cười. Hôm nay em gái hỏi mình tin Chúa hay tin Phật. Mình bảo mình méo tin gì cả. Chỉ vì mình thấy ng tốt thì chết nhiều còn ng xấu cứ nhởn nhơ. Thiệt sự k có lòng tin chút nào :(
Ko ngủ tròn giấc đc. Cứ đôi ba tiếng lại tỉnh dậy. Người bắt đầu mệt nhiều, cổ họng vẫn khô quéo, uống bao nhiêu nc cũng ko đủ. Tay chân cứ như của ai ko à ~_~
Đừng để bản thân mệt mỏi, tiêu cực. Mình mạnh mẽ đc 5 năm rồi bây giờ ráng thêm chút xíu đi. Giờ sắp có Mưa mà, còn cả cu Tin đang chờ mẹ đón nữa. Nhắm thấy gì ko suôn sẻ thì nc đi, đừng ôm mọi thứ trong lòng vì ngại phiền hà nữa. Ko nc đc? Cổ họng cứ nghẹn lại r lắc đầu. Thi thoảng nằm mơ thấy những thứ cũ r sợ hãi, sợ bản thân mình làm tổn thương hiện tại. Rồi mình thấy em trai, rồi mình nhớ đến cảnh em ấy sáng ăn 1/2 quả táo, tối nhập viện. Đành rằng lúc mất em ấy cười nhưng mà….
Cũng chả biết vì sao còn nhớ pass acc này, log lại rồi cũng chỉ biết cười nhẹ thôi. Lần nào cũng là cảm giác bóp nghẹt mà chẳng rõ vì lý do gì, rồi cứ thể để nó tàn phá dần cơ thể. Quá khứ thì lúc nào cũng là quá khứ. Đời người thì chẳng biết sống nay chết mai, làm đc điều mình thích, có thật sự là thích ko?
Nghĩ tới giờ làm phúc phải tội thật, làm từ a-z khách về , chốt xong deal, có tiền tươi mà vẫn bị ăn chửi, lỗi vì một tnhan zalo bảo form mới nên ngày tháng kéo lên đầu page trong khi rule thì đếch thèm update, form mẫu thì đếch có. Ôm prj thứ hai dự toán giải pháp 100tr kêu giờ kiếm cái nào ngon bổ rẻ miễn phí, ờ ok chắp vá một đống tool free với bộ automation miễn phí luôn, xong khách khen, sale ưng, sếp kêu tao low tech tìm về giải pháp excel nhưng bảo mật cao. OK!
Đau muốn chết. Đau răng thôi mà lan ra nửa đầu, luôn cả tai. Đi cấp cứu thì bv răng hàm mặt từ chối xử lý vì thai to rồi. Đứng khóc dưới chân chung cư khá lâu, người qua kẻ lại mặc kệ họ. Về đến nhà thì con lại gò, chân phù to, mấy ngón chân cứ dính lại với nhau. Quả thật chỉ muốn chết mẹ cho xong …
Muốn ngủ cũng ko đc, muốn chết cũng ko xong. 18 tiếng r ko ngủ đc, sinh sớm cũng ko đc, khát nc uống nhiều cũng ko đc, nằm ko đc, ngồi cũng ko, đứng càng đau hơn. Giờ nhập viện thì cũng tự mình ôm cái đau, y tá giúp à? Ko có đâu. “ Em mệt, muốn ngủ “ Lại những giấc mơ cũ + 1 giấc mơ mới. Cổ họng cứ như đang bị ai bóp, k thở đc. Rõ ràng có lớp màng chặn lại nhưng k biết là gì. Sợ? Uh mình sợ. Mình áp lực. Rất muốn buông…