Con người ko phải lúc nào cũng đạt được thứ mình muốn, hay có được một ngày suôn sẻ, nhưng không có nghĩa là những chuyện không vui sẽ kéo dài mãi. Chỉ cần kiên trì, rồi ngày không vui kia sẽ qua đi, một lúc nào đó ở tương lai nhìn lại sẽ chỉ thấy như 1 vết chấm trên hành trình cuộc đời. Cố lên nhé. Cảm ơn vì đã ở lại và tiếp tục sống. P/s: lúc viết ra những dòng này, ban đầu cũng chỉ định than thở như mọi hôm. Nhưng dù gì cũng cuối năm rồi, thôi thì gói gọn trong những câu chữ này để bước tiếp qua năm mới. Happy new year mọi người. Hy vọng ở tương lai có thể gặp đc nhau, trò chuyện và làm quen.
Cảm giác sống với căn bệnh này cả đời thật k chịu nổi, hỏi đủ người đều bó tay, xem tài liệu tiếng a cũng vậy, nếu vắn số vậy thì chấp nhận vậy. Endgame
Nhà mình có 1 người dì bị ảo thanh, mà hơi ngược với bác là ai cũng bảo bả đi khám bác sĩ nhưng bả thì quả quyết là mình ko có bị Ban đầu ai cũng nghĩ bả thính tai, nghe dc hàng xóm nói xấu mình trong khi người khác tới nhà chơi thì ko nghe thấy gì. Dần dà đi đâu bả cũng bảo có người nói xấu mình
Cũng đã đến cái tuổi mà nghe hoặc chứng kiến những người xung quanh mình, dù quen biết hay không, rời đi khỏi thế gian này để đến đc nơi tốt đẹp hơn, ko còn bị nỗi đau cơ thể giày vò mỗi phút mỗi giây. Chỉ là sau này con sẽ không nghe cô gọi lại để nói "Đi làm về khuya thế này nữa hả" hay là "Đúng là con đc mẹ lo từng chút" từ cô nữa. Từ cô tỏa ra năng lượng ấm áp mà không giống bất cứ ai. Con mong cô nhắm mắt an nghỉ, nếu có linh thiêng, con mong cô luôn phù hộ gia đình cô mọi điều an lành cô hằng mong. Con chào tạm biệt cô, cô Hà. Mong cô an yên.
Cảm giác chết 1 mình trong bệnh viện nó ntn vậy? Cảm giác đau đến mức ko muốn thở nữa nó ntn? Loại cảm giác này mình đã cảm nhận được và mỗi lần nhớ và nghĩ đến mình bắt đầu khóc và khó thở. Các bạn có ng may mắn vượt qua đc, một số ng thì không. Biết đâu mình sắp nằm ở vế sau thì sao?
Rồi chúng ta vẫn sẽ sống, sống với những ký ức vụn vặt từ những người đã mất, góp nhặt từng chút chỉ để mong rằng khi họ nhắm mắt đi sẽ thực sự yên tâm mà an nghỉ. Chúng ta, suy cho cùng, vẫn cần phải sống...
Buồn, k biết chịu đc bao lâu cái bệnh này, bị bất tỉnh r tỉnh ra chỉ buồn vì m vẫn phải chịu đựng nó.
Vừa nhận được job offer của một công ty ở Việt Nam, lúc đầu định nộp chơi xem sao, ai ngờ phỏng vấn 3 vòng trong một tuần thì bên đó gửi offer luôn. Lương cũng cao nhưng lại nằm ngoài vùng an toàn của bản thân, trước giờ chỉ làm kỹ thuật nghiên cứu chứ chưa làm customer service bao giờ nên có chút chần trừ. Đi du học rồi làm việc cũng hơn 5 năm, giờ nghĩ đến đường về nhà. Vừa háo hức, vừa có chút sợ sợ.