Chặn fb, chặn youtube, chặn twitter, chặn nghe nhạc, chặn xem video. Chặn luôn skype. Ờ, mạng làm việc của mình mà lại để cty người ta quản, mà ko có skype mất luôn liên lạc với mấy dealer khác thì làm sao? Cuối cùng mới thấy nx về sếp của nó thật chuẩn. Thôi té thôi.
Tôi quen e rất tình cờ và bất ngờ tôi yêu e, nhưng, e đã có người ấy. Không thể nào đi tiếp, tôi tự đưa mình vào những sai lầm. Sai lầm nối tiếp sai lầm, tôi và e xa nhau. Trong 8 tháng, tôi đã rất vât vả để xóa nhòa e trong ký ức của tôi. Thời gian đúng là 1 phương thuốc hữu hiệu, tôi tưởng chừng như đã quên được e. Rồi một ngày, e nhắn tin cho tôi, ký ức của tôi lại quay về. Tôi lại đi theo vết xe đổ lần nữa. Giờ đây tôi phải làm gì ? Tại sao e không buông tha cho tôi ? Tại sao số phận không buông tha cho tôi ?
Dẫu biết rằng cố quên là sẽ nhớ, nên dặn lòng cố nhớ để mà quên. Thôi thì anh đành chúc em hạnh phúc thôi, anh không ngờ điều đó đến nhanh như vậy, chịu thôi Rồi một ngày nào đó em sẽ hối tiếc, em đừng tưởng không có em thì anh sẽ đau khổ, quên đi nha má Tặng em: Em ra đi như nhà vắng chó, bát cơm thừa biết đổ cho ai Chúc em hạnh phúc Goodbye my love Anh sẽ kiếm đứa khác ngon hơn em nhiều, rồi em sẽ nghĩ: "Giá như..." Chậc, ngày mai quyết tâm bỏ thuốc thôi
Hơn 2 tuần làm việc. Một công việc thật tuyệt vời. Chưa bao giờ nghĩ sẽ có lúc mình yêu công ty( chính xác chỉ là 1 indie game nhỏ) hơn ở nhà. Cũng có thứ chưa hài lòng nhưng so với thứ hài lòng thì chỉ bé bằng mắt muỗi. Một lĩnh vực thật mới mẻ, khác biệt. Được mở mắt thật nhiều. Suy nghĩ về nhiều cái gần như xoay chuyển hoàn toàn. Một công việc thật tuyệt vời!!!
Món quà cuối cùng em tặng tôi giờ cũng đã bị chó nó gặm ( theo đúng nghĩa đen ) Những gì tôi từng dành cho em cũng đã bị vứt cho chó gặm từ lâu rồi. Tạm biệt... thật sự
gần 8 năm qua. Tôi! Một người thằng XXX và cái tình yêu tôi dành cho em vẫn không bớt đi một chút nào. Tôi thật sự yêu em và mong cho em được hạnh phúc
Cuộc đời đâu phải là trò chơi gì, đâu thể lần lượt thử hết thứ này tới thứ khác được chứ!? Cảm thấy thật chua xót và hoang mang, thực sự là mỗi khi ta bắt đầu yêu ai đó thì họ sẽ lại rời xa ta thật sao? Bao nhiêu năm sống một cách lạnh lùng là để làm chi chứ? Để không rung động lần nữa và yêu thương lần nữa sao? Vậy sao ta lại như bây giờ chứ? Ta hoang mang quá...
... hẹn mình đi ăn mà sao chẳng thấy gọi nhắn tin gì hết, để mình ngồi chờ 1 cục cả buổi tối. Vui cả ngày chỉ chờ đến tối đi ăn 1 bữa đầu tiên (có thể là hẹn hò?), vậy mà không đi cũng chẳng thèm nói gì hết ..... chắc người ta chẳng có ý gì với mình đâu ....... buồn cả buổi tối thứ bảy tới nguyên ngày chủ nhật, chả muốn làm gì ....
Lâu rồi mới gặp 1 cô gái nói chuyện hợp đến thế Hy vọng em sẽ vui hơn vào ngày mai Ít nhất cũng cám ơn em đã dành thời gian nói chuyện phiếm với anh
một ngày thật là đáng nhớ Lần đầu tiên thấy bằng chứng sống của " Tính già hóa non" , miệng nam mô bụng một bồ mưu mô . Cái mặt nạ của chị sơ sài quá ... chưa đủ che mắt bọn trẻ con ít tuổi nữa là ... Xin lỗi chị tôi ko sống đc như vậy.
người đó trả lời mình rồi .... cũng hơi vui một chút, nhưng không biết người đó có ý gì với mình không :( .......
muốn tự do , phải vứt đi cái mà mình nâng niu , mới không bị ràng buộc chăng ?? em sẽ là 1 kỉ niệm trong đời anh . Tạm biệt em
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận Đình tiền tạc dạ Nhất Chi Mai Cứ mỗi lần nhớ đến 2 câu thơ này là lại nhớ đến em