Ko có tn. Anh đã quên phải ko? Àh ko. Hôm qua anh đã ko hứa rằng hôm nay sẽ tiếp tục. Em lại ngu ngốc rồi. Sao hôm nay trời lạnh thế? Chẳng có đc cái cảm giác hào hứng đón Giáng Sinh nữa. Chỉ thấy lạnh thôi...
Một ngày. Được biết hai điều. Không điều nào nhẹ nhàng. Và lòng lại dậy sóng... Điều thứ nhất. Cũng là điều vốn dĩ mình biết từ lâu rồi, nhưng mình vẫn nuôi một hi vọng. Không hiểu là gì,nhưng ít ra nó làm mình thoải maí. Nếu cuộc sống quá dễ dàng cho một hi vọng trở thành hiện thực, thì hẳn nhiên ngta sẽ xem thường nó. Nhưng mà, để nhận dạng đc hi vọng đó như thế nào, thì hẳn nhiên nó sẽ trở thành một điều thật buồn. Sẽ có chút nước mắt chảy. Nhưng không phải là cảm giác phản bội. Mà là cảm giác sự chân thành còn có, là niềm tin chưa chết đi, và con tim sẽ không bao giờ hối hận. Cảm ơn vì những ngày đã qua, hôm nay và mai sau... Điều thứ hai, bảo rằng sẽ tập bỏ đi một thói lệ quen thuộc. Khó đấy. Khi mà thói quen đó đã ăn sâu, mọc thành cội rễ trong tâm tư người. Là sẽ ít gặp mọi người, là sẽ ít liên lạc, rồi sẽ ra sao nếu khi cần có? Thôi thì cố gắng vậy . Sẽ ít nói lại. Nói nhiều mà thực sự hành động không đc nhiều, cũng giống như một thùng rỗng kêu to. Mà mình thấy mình riết giống như vậy. Thôi thì bây giờ chỉ có làm việc và học. Mình tính tìm thêm một chỗ làm. Mà thời gian sao hạn hẹp quá. Riết thấy mình tham tiền quá, muốn làm việc một ngày 24 tiếng luôn. ............ Em .... em có trông thấy tôi khi tôi đối diện em không ? Không ! Em .... em có cười với tôi khi tôi đối diện em không ? Không ! Em .... em .... em .... Đêm ! Khuya ! Em onl . Đêm ! Khuya ! Tôi onl . Đêm ! Khuya ! Lạnh lùng . Đêm ! Khuya ! Dửng dưng . Đêm ! Khuya ! .... chỉ là đêm khuya .... "Tôi đứng đó. Nườc mắt lưng tròng nhìn về phía đó. Một khoảng đen kịt... Đó là gì? Sự cô đơn? Sự hụt hẫng? Hay là cái chết? Tôi mặc kệ. Bước tiếp những bước chân của mình. Dẫm lên đám gai chằng chịt mà đôi chân rướm máu, suýt ngã quỵ đến hơn mươi lần. Nhưng đôi chân vẫn bước thật nhịp nhàng...Tôi biết mình không hối hận... Bởi không có những niềm vui trên những con đường đầy hoa hồng tẻ nhạt..."
bình yên rồi.... tìm được một chút bình yên trong tim sau 1 khoảng thời gian, không ngắn cũng không dài. Tìm lại được bình yên sau những cảm giác khó chịu... mọi chuyện đã ko còn được như cũ. Nhưng không sao, miễn sao bây giờ nó đang theo hướng tốt lên là được (hy vọng là thế). CÒn 1vài điều không rõ ràng. vẫn còn ám lấy đầu óc. Đang cố gắng tập trung cho việc khác. Một lúc nào đó thuận tiện rồi sẽ tìm hiểu. Xem 2012. Phim cũng hoành tráng lắm. Nếu như lần trước không miss cuộc hẹn đi xem film với mọi người, thì sẽ không có bữa hôm nay. Nếu như lần trước đi cùng với mọi người, nếu như bên cạnh t là a, liệu có giống như khi đó, khi t cũng không thể nhìn thấy con đường phía trước.
Rồi từ đây đôi ta hai lối,đường của em em cứ bước đi. Và hãy xem như hai chúng ta chưa từng gặp. Ngày mai lỡ nếu có gặp nhau,một hai câu quan tâm đến nhau. Rồi đi thôi đừng để trái tim ngậm ngùi. Và hãy quên anh đi người ơi,hãy xem như là một giấc mơ. Vì đôi ta đã đến với nhau quá bất ngờ. Thời gian cho đôi ta đã hết,người hãy đi đi lưu luyến chi. Hãy xem như ngày qua chúng ta sống tạm mà thôi