BB hả cậu -------------------- Đêm qua lại có a trong giấc mơ ấy xuyên suốt giấc mơ, chứ ko ngắt quãng và thoảng qua như những lần trước. liệu đến bao giờ thì a xa hẳn với giấc mơ mình nhỉ ?!? Giấc mơ a đè nát cuộc đời e
Đem ngồi xem lại những bức ảnh cấp 3 ngày xưa.Nhanh thật,nửa năm rồi,bao nhiêu kỉ niệm bạn bè thầy cô trường lớp.Nhớ lắm những tiết học Hóa trốn ông Phụ hấp,nhớ lắm những tiết kiểm tra của cô Lan Lý,nhớ lắm những lúc cãi nhau tay đôi với cô Mươn,tất cả bây giờ đã trôi qua rồi,chỉ còn xã hội lừa loc,đất Hn đầy bụi xe.Tương lai,hoài bão,công việc,sự nghiệp,gia đình,xa rồi cái thời học sinh.................... Thời gian đã làm thay đổi tất cả,có lẽ mình đang chạy theo một cái gì đó đã mất rồi,có lẽ mình đang cố gượng ép yêu một người đã không còn như xưa nữa,có lẽ mình đang cố níu kéo những hoài niệm một thời hồn nhiên,vô tư trong sáng,có lẽ mình đã lạc lối rồi.......................
- Xa thì cố tìm vị trí tốt để nhìn , gần được rồi lại ko dám - 3h sáng còn chưa ngủ, hỏi thì bảo chuyện gia đình. Đổi yh mới rồi, ko biết có nên add vào ko
Thax bạn. Bài đó nghe hay wá đi mất. T5 này ta đi trơi vậy. Dạo này mất phương hướng trầm trọng :( mình cũng tiếc một tình yêu học trò. Trách sao đc, con ng rồi ai cũng đổi thay ! Why do good things come to an end ? " ng ta sẽ chờ ng ta kia mà. " còn mấy ngày nữa đâu mình ghét tết !
Tớ ko lùi bước nữa đâu, mặc dù tớ biết có rất nhiều trở ngại phía trước.. Mặc dù biết thành công của tớ chỉ chiếm 20%..Tớ sẽ cố.
Có 1/2 là sự thật, 1/4 hoang tưởng và còn lại là gì thì chỉ có trời mới biết... Khi một cánh cửa đóng lại… Thì 1 cách cửa khác sẽ mở ra. Thế nhưng có đủ sức để đứng dậy và mở nó ra hay không là chuyện khác, lần đầu tiên bị vấp ngã, đau điếng … khóc thật to. Không biết là nó sẽ lành trong bao lâu thế nhưng, ngày qua ngày cứ thấy thật đau, đau đến mức đã cười rất tươi làm người khác ngạc nhiên "sao trông mặt nhí nhảnh hơn bình thường". Vậy mà đâu đó lúc đang cười nước mắt lại chảy ra. Sợ quá, vội vàng gạt ngay nước mắt. Đâu được khóc, đâu có quyền khóc, phải mạnh mẽ lên! Tự hứa là như thế nhưng chưa lần nào làm được. Cuối cùng chỉ có thể là kẻ mạnh và "vô tư" trong nơi ấm nhất thế giới và vẫn là đợi đến đêm thật khuya, lúc chẳng có ai lại vỡ òa qua điện thoại, nghẹn ngào làm người khác phải hốt hỏang bảo. - "Sao lại chẳng thế giúp gì được, thôi thôi đừng cúp máy để nghe…khóc cũng được, không sao! Khóc đi". Chờ gì… chẳng bao giờ người ta cho không cái gì đâu! Tất cả phải tự làm lấy, biết là thế nhưng sao vẫn chờ, chờ ai đó đến và đỡ lên, sẽ hỏi han, sẽ chăm sóc, sẽ quan tâm và giúp lấy lại tự tin để mở tiếp cánh cửa còn lại … sẽ chẳng có ai ngòai bản thân ra đâu, nơi ấy chỉ không ai vào được ngòai người trong cuộc. Thôi thì… Nhẹ nhàng ... Còn ngày tức là còn ánh sáng. Đó không phải thứ thiết yếu nhất hay sao. Chỉ cần có vậy, còn lại là phù du. Cảm thấy rời rạc, dù vẫn biết giữa các ký tự cần có khoảng trống để mang một ý nghĩa. Đứng đủ xa để biết dừng ở đâu là tốt. Không đặt suy tư lên đâu cả thì sẽ không thất vọng.
Sorry seems to be the hardest word Ronan Keating : Time after time - When u say nothing at all Yêu zồi
Tình cờ anh thấy em bỗng anh vui như ngày xưa Vội ôm em sau những xa vời Từng dòng thư gửi em hỏi sao em không trả lời Chợt nhìn thấy lệ rơi trên mi buồn Nhìn vào đôi mắt em biết em không như ngày xưa Dù như đôi mắt ấy nghẹn lời Chợt nhận ra với em bóng anh nay chỉ còn trong ký ức Em đi qua như ta chưa từng quen Ngày xưa em xa khuất nơi chân trời Để bóng anh buồn vương một đời Để nhớ em từng đêm mưa tới Để lòng anh chơi vơi biển khơi Còn đâu yêu thương dẫu em quay về Vẫn chỉ anh lạc chân trên đường Có tiếng dương cầm đâu réo rắt Dìu anh đi trong đêm gió mưa buồn tênh