"Không ai đi theo con suốt hành trình, vì thế nếu có một ngày, người con yêu thương rời xa thì con cũng đừng hoảng hốt" Đôi lúc cảm thấy mất cân bằng, lại về với mẹ. Nếu như...
Cái ngày ấy .... Nhà mình chằng có gì , mới chuyển đến phải sống ở căn nhà lá , chằng có gì ! Nghe nghèo đến nỗi trời mưa là phải cầu xin chúa cho nhà khỏi sập , và mình đã có mặt ở thời điểm mà dường như cả nhà 3 người ko thể đứng lên . Mình nhớ nhất là quãng thời gian mà ở nhà mình ko có chai nước màu kho thịt . mẹ lấy nước pha vào , hôm đó cả nhà đc ăn thịt màu xanh lá Và nhà mình cũng từ từ khá lên , cả nhà đc đón thêm thành viên mới là mình , cứ một buổi ở với ông bà nội , 1 buổi ở nhà . Đằng trước nhà có ruộng rau muống . 4 tuổi lon ton chạy theo mấy anh thả diều , còn ko thì đạp cái xe zeep làm từ vỏ đạn ông nội làm thời chiến đi vòng vòng , mấy đứa bé khác thèm chảy nước miếng tùm lum , cho đến giờ thì mình cũng ko quên đc nó . Cái hồi mà ba đạp chiếc xe khung ngang đi chơi , chân mình bị vướng vào căm xe , cái chân máu ko , mẹ khóc quá trời , còn mình thì nhìn mẹ mà cười . Lên 7 hay 8 tuổi gì đấy cũng ko rõ lắm , ba mẹ hùn tiền lại để mua chiếc cánh én , con dành ngồi trước ! con còn nhớ như in cái lần đầu đc đi xe máy . Đến trung thu , ba làm cái lồng đèn con gà với cái mũi bằng kẽm , thằng hàng xóm kêu chơi " mổ " lồng đèn , kết quả là lồng đèn con cá của nó rách , nó khóc ùm lên mà cả xòm đều nghe ... Đã 18 năm trôi qua từ ngày con ra đời , 18 năm cho một căn nhà để con ko phải khổ , nhà mình cũng đã khác xưa ,tháng nào ba mẹ cũng than là tiền điện quá 200 k do 2 anh em xài 2 cái PC , tiền xăng cho con đi học . " 2 ông bà già công nhân đi làm mữa mật ra mà ko đứa nào hiểu , Con biết , ba mẹ đã hy sinh cho con quá nhiều , mà con chẳng làm gì cho ba mẹ vui cả Cầu xin chúa cho ba mẹ luôn khỏe để ba mẹ mãi là chỗ dựa của chúng con . Con cảm ơn ba mẹ
Don't you see how great it would be if we're together? No hiding, no supression, no sigh, no tear,...
sau 1 hồi nói chuyện tình hình đã trở lại như cũ không có gì tiến triển có lẻ là cô ấy lại tiếp tục lạnh lùng với mình dù mình cố gắng đến đâu ^^!
Đã nói chuyện lại bình thường vui đùa nhưng được chả bao lâu thì trở lại vạch xuất phát Có mấy ai biết bây giờ mình lạnh như thế nào , đau đau lắm..biết không...
Mình cứ cố làm cho những người xung quanh mình chán ghét mình dù sao chán ghét cũng sẽ mau quên còn hơn là sau này những người mình thương yêu phải buồn phải khổ phải khóc vì mình..Mình không có can đảm không có lòng tin làm cho họ vui vẽ nên thôi thà để sự chán ghét lấp đầy sự yêu thương...Dù sao cũng tốt..Xin lỗi Khìn xin lỗi Ngốc của anh..Mong hai người sau này hạnh phúc..
Thế, chỉ vì 1 vài câu nói từ 1 phía, em đã như vậy với anh, quả thực là... Miệng lưỡi nhân gian, quá ư thâm độc... Chán, buồn, dằn vặt...
Thèm.... Thèm cái cảm giác mất ngủ vì nhớ nhung 1 người ..... Thèm đc nhớ lại cảm giác ngày ngày, đêm đêm chỉ nghĩ về 1 người..... Muốn đc quay lại khi xưa dẫu chỉ là trong tích tắc, để chìm đắm trong cảm giác say nắng 1 người ..... Nhớ khi ấy ngày nào cũng luôn suy nghĩ cách nào để tạo ấn tượng với người ta.... Mặc dù cả 3 người mình đều ko có happy ending. Nhưng nhớ lắm.... Bây giờ đã 2 năm ở bên người thứ 4 (nhưng thật sự là 1st love). Ko phủ nhận mình may mắn và hp khi có người ta..... Nhưng sao chợt thèm cái cảm giác khi xưa..... Mình hi vọng đây chỉ là nhất thời.....
phù lại 1 buổi sáng nữa sáng sớm dọn dẹp xong mình lại lao lên đễ viết vài dòng hôm nay mình sẽ cố gắng không on yahoo.Cứ để sợ thờ ơ dần dần chiếm đi cái sự quan tâm sự lo lắng trong mình, có lẽ như vậy tốt hơn cho mình và cho cả 2 người mình thương yêu.Dần dần rồi họ cũng chán cũng ghét mình , ừ thì như cứ như thế mình đã nói rồi cứ để sự chán ghét lấp đầy sự yêu thương của họ dành cho mình dù sao sự chán ghét cũng sẽ mau quên dần hơn sự yêu thương ...Trời sáng âm u thật , lạnh...Thôi buổi sáng chúc Ngốc và Khìn có 1 ngày tốt lành....