Mình thay đổi nhiều quá ... mới chỉ có 1 năm thôi mà ... hay là minh mới 16 tuổi vẫn đang "dậy thì" nhỉ
có một ngày nào đó, t lại cùng m đi trên con đường đó, dưới ánh nắng chiều ko hả m? những ngày rảnh rỗi này, t ngồi nhìn ánh nắng đẹp của buổi ban chiều mà thầm ước... t ko hiểu sao t lại nghĩ đến m nhiều hơn. Mỗi ngày đều suy nghĩ, mỗi ngày đều muốn cầm điện thoại lên nhắn tin, nhưng lại sợ... sợ lắm chứ, sợ câu trả lời không được như mình muốn, đã bao lần là vậy rồi... nghĩ lại cũng không thể ngờ mình lại có những khoảnh khắc có thể trở thành kỉ niệm trong t, còn m? m có nhớ về thời gian đó ko? đôi lúc t sợ chính bản thân mình. Khi t bảo mình muốn quên, t ko thể quên được, mọi thứ cứ ở đó, ngày nào cũng nhớ, nhớ đến đau lòng. Rồi bất chợt 1 ngày, t gặp m, rồi bất chợt 1 ngày, t nhận ra, mình đã quên tất cả những gì đã giữ trong 1 thời gian dài. tất cả chỉ là trống rỗng khi đọc lại những gì mình đã từng ghi... cảm giác ư? sao chẳng còn nhớ nữa, để rồi giờ đây, t lại nghĩ về 1 điều gì đó khác hơn. Nhưng... t thà nhớ về những gì đã trải qua, hơn là cứ nghĩ về những thứ mà mình khó có thể đạt được .... t và m, cũng chỉ là những kẻ xa lạ thôi mà >.<
Tôi mặc xác các người ! Tôi không cần biết là cái gì xảy ra ! Tôi là thế đấy ! Chịu được thì chịu ! Không được thì dọn !
Chỉ có một cảm giác. Lâng lâng. Và trống. Rất trống. Thèm như con mèo lười co cuộn ng trong chăn, ngáy ngủ. Ghét cảm giác này. Nảy sinh thêm cảm giác ghét.
Đôi lúc hạnh phúc trong cuộc đời này đơn giản chỉ bằng những cử chỉ, những hành động, những câu nói rất bình thường. Ngay cả khi mình đã có được nó mình không thể nhận ra nó, để khi mất đi, nó lại hiện về như một hồi ức. Và lúc đó chỉ biết khóc, chỉ biết thầm trách sao mình không biết trân trọng hạnh phúc đó. Người ta thường nói vậy, đôi lúc mình không tin. Nhưng khi mình vào hoàn cảnh đó, đã mất đi một thứ gì đò, mình bắt đầu tin rằng, có những thứ trên cuộc đời này, nếu mình không trân trọng, một khi đã mất đi rồi, thì mình sẽ hối tiếc cả đời, hạnh phúc là một trong số những điều ấy. Hạnh phúc ở quanh ta, quan trọng là ta biết tìm nó như thế nào, và giữ lấy nó ra sao. Phải chăng đúng như một câu nói: Hạnh phúc đôi lúc rất tầm thường, nhưng tìm kiếm được hạnh phúc không phải là dễ dàng. Người ta lại nói: hạnh phúc là con đường chúng ta đang đi, là thực tại chúng ta đang sống, vì vậy phải biết trân trọng nó. Nhưng con đường đó có ai bên cạnh, và con đường đó sẽ đi đến đâu?
A few days had passed but all I kept saying was, "I can't believe it. I already passed all IT courses in my student life!" Although I passed XML and Database with a normal grade but it's all my best for not to fail them! Hell Yes! NO more IT stuff in my life anyMORE. I remember that I still can't hear Celine Dion’s "A New Day Has Come" without suffering and struggling in my heart that time. I was waiting for so long For a miracle to come Where it was dark now there's light Where there was pain now there's joy Where there was weakness, I found my strength And My Heart told me myself to be strong. Through the darkness and good times I see a light in the sky. A new day has come.
Why do we never know what we've got 'til it's gone? [video]6TO7CVsfTU4[/video] "So any turns that i can't see, I'll count on a stranger on this road So what if it hurts me? So what if i break down? So what if this world just throws me off the edge I gotta find my place Don't care about all the pain in front of me Cause, I'm just trying to be happy, Just wanna be happy..." [video]9c-4z5H43F0[/video]
- Mai bố mổ rồi. Hi vọng mọi chuyện tốt đẹp :) - Hôm qua đã fail rồi, hôm nay lại để fail lần 2 Thôi như vậy an toàn hơn
"Ơ , thằng này nói chuyện kiểu gì đấy ?" "Bố đố mày biết bố nói chuyện kiểu gì đấy" Kệ thôi, mặc xác nó , từ lâu tao chơi với mày là vì xã giao mà mày không biết điều mà cứ khệnh khạng ...
Số của mình thật là xì tin \:d/. Quen em nào em đó chạy qua SanJose trốn hết .....cứ phải dang dở thế này sao :(
hix chắc 15' nữa là mình chết mất phải làm gì bây giờ. Thôi phó mặc cho số trời vậy mặc dù mình biết thằng trời nó mất dạy lắm.