Nghe litte love mà sướng nhưng chả hiểu sao lúc nào cũng thấy có gì hem ổn , có lẽ là quá ngắn chăng ... Thôi thì cứ cố gắng như mình luôn nói , đời có lâu mà phũ phàng
Cuối cùng cũng xong hết assignments Lần sau chừa không dám đợi tới gần ngày due mới làm nữa Ôi cái assign cuối làm trễ mất 1 ngày rầu buồn quá
Sinh nhật em trai, mà đến nhìn mặt nó còn không nhìn mặt mình nữa thì biết sao . Thôi thì anh chúc mày vui vẻ vậy.
Anh chịu dưới cơ lần cuối phát này, dù anh và cái máy tính của anh phải nhịn đói và kô đc nâng cấp, xong phát này chứng nào tật ấy thì té.
Đêm...miên man về sáng Như một trò chơi, mọi người đuổi bắt nhau. Toàn nhìn về mục tiêu trước mắt, có ai ngoái lại phía sau mình? Có mấy ai bắt được cái mình muốn? Chỉ thấy toàn nhận nỗi đau, và buồn. Biết rằng một ngày nào đó, nỗi đau đó sẽ đến. Nỗi đau sẽ không lạ, nhưng cũng sẽ không vì vậy mà bớt đau hơn. Cũng thế thôi. Chỉ không biết nó sẽ đến như thế nào. Có những lời xin lỗi, ko phải dành cho mình, nhưng thấy vui một chút vì có một người đã biết hối hận, hi vọng là vậy. Nhưng "xin lỗi" là một từ đáng ghét, ít nhất là trong một vài trường hợp Chẳng ai có lỗi cả, đều là tự nguyện. Cuộc đời, sao mà cứ như một vòng tròn Sợ... Muốn lắm chứ..............một lần bỏ hình bóng ra khỏi suy nghĩ...mà nó cũng tự hỏi mình hình bóng ấy bây giờ ra sao ?. Vâng... phải rồi nó vẫn mơ mà......cơn mơ dài quá....có lẽ nó sống không thực tế như lời bạn bè nó vẫn bảo...nhưng không lẽ tất cả là cơn mê sao...nhìn cái nick sáng mà nó không còn dám chào...1 lời chào có thể nick đó tắt mãi mãi... Một ngày lại trôi...cảm nhận được thật nhiều yêu thuơng,cũng thấy mất đi thật nhiều... Cuộc sống mà,chẳng có gì mãi mãi cả. và nhất là tình yêu.... Cuốn trôi xa tất cả..trái đất dù tròn nhưng cũng sẽ có những kẻ chỉ găp một lần rồi thôi..lời hứa sẽ là dĩ vãng...hẹn thề cũng chỉ là chót lưỡi đầu môi... Ở đời... đôi khi có thể chế ngự cảm xúc, có thể nở một nụ cười mà chẳng có gì vui, có thể say khi chẳng có gì buồn... Nhưng khó mà kìm nén tình cảm cho được. Chẳng phải vậy sao ! Cảm xúc, tình cảm, tưởng chừng là chúng giống nhau, nhưng mà lại khác nhau đấy. Lạ nhỉ, hôm nay trong đầu ta hoàn toàn không có gì về cái gọi là Quá Khứ. Đầu óc ta trống rỗng. Có lẽ nên như vậy, và nên giữ trạng thái này mãi mãi. Một chặng đường mới sắp đến, và ta không muốn bị nặng đầu về bất cứ cái gì không liên quan. Ta cần yên tĩnh. Và ta thực sự muốn trút bỏ tất cả những gì liên quan đến...Tất cả... Ngày mai thế nào nhỉ , có được như hôm nay không? Ngày mai, uh ngày mai, biết đâu sẽ lại là một nấc thang mới trong cuộc đời của ta? Biết đâu ngày mai sẽ tươi sáng và tốt đẹp hơn ngày hôm nay?Ta không hy vọng vào cái gọi là một cuộc sống mới. Ta chưa nghĩ đến. Nhưng chắc chắn, dứt bỏ điều đã xảy ra cũng là trút bỏ cho ta một gánh nặng. Ta không cần biết ngày mai sẽ ra sao, sẽ như thế nào, không biết liệu ta có còn quằn quại và đau đớn nữa hay không...Ta chỉ cần biết rằng cho hôm nay, cho bây giờ, trong ta ... không có bất kỳ một ý nghĩa nào cả. Ừ, cứ nghĩ vậy đi , cứ giữ ý nghĩ đó trong đầu, dù nó chỉ tồn tại trong một ngày hôm nay thôi cũng được. Không có ..., ta cảm thấy trống trải và thiếu hụt. Nhưng hiện tại, không có ..., ta cảm thấy nhẹ nhàng. Ta đã từng cố gắng vì ai..chỉ mình ta biết. Và ta sẽ cố gắng vì ai, cũng chỉ mình ta biết. Ta muốn giờ đây ta sẽ tự tìm đường đi cho mình, ta sẽ không còn dựa vào ... nữa. ... không thể là chỗ dựa và càng không phải nguồn động lực cho ta nữa rồi. Còn nghĩ nhiều, còn thù hận là còn yêu. Ta biết tình cảm này trong ta chưa phải hoàn toàn đã chấm dứt, nhưng một phút lơi là có thể khiến ta an tâm. Ta đang cảm thấy rằng ... đang dần dần tan biến trong ta. Có thể vì cảm xúc của ta đã tê liệt đến thành không còn cảm giác, có thể vì ta nghĩ nhiều đến mức tưởng rằng ta không còn nghĩ. Nhưng mà thôi, chẳng sao nữa. Cái ta quan tâm không phải là quá khứ hay tương lai ta và ... sẽ ra sao. Cái ta hài lòng là hiện tại ta không đang thấy yêu ... nhiều như trước. Nhận ra rằng, chỉ cần một giây phút trong đời, cũng có thể thay đổi và khiến cả cuộc sống của mình rẽ theo một hướng khác. Con đường ... đang đi, rẽ theo hướng nào kia, ta không quan tâm. Ta cũng không muốn đoán trước xem liệu con đường ... và con đường của ta liệu có còn ngày giao nhau lần nữa hay không. Bỡi lẽ, ta cảm giác ta đang bước qua một lối rẽ quan trọng, và con đường cũ đã ở phía đằng sau mà ta không còn ngoảnh lại nhìn nữa. Ta chỉ biết đi theo con đường này..đi mãi. Phải chăng đây mới là con đường của ta? Ta sẽ đi trong bao lâu? Ta không biết, nhưng chỉ cần biết con đường này là dành cho ta, cho riêng ta, thì ta sẽ vẫn tiếp tục bước đi... Hôm nay mở comp ra, lại thấy dòng chữ quen thuộc: Are you determined? "Mày có quyết tâm không? " Và phải rồi. Nothing else matters. Ta đã tìm được lẽ sống đích thực của ta. Không còn cần đến ... Không còn cần đến dằn vặt và đau khổ, không còn cần đến tất cả những gì vừa mới đi qua. Ta vẫn đang đứng dưới cơn mưa rào mùa hạ. Nhưng ta biết, cơn mưa sắp ngớt rồi, cầu vồng sắp lên rồi chăng? Phía cuối chân trời. Nắng lên. Viết cho ngày đầy nắng... Tạm biệt cơn Gió của ta. Hãy cứ bay đi, Gió nhé, bay đi và đến nơi mà Gió cần phải đến. Ta không còn giữ chân Gió nữa. Ta cũng đang theo đuổi con đường của riêng mình. Ta cũng sắp biến thành Gió để bay đi...tới nơi mà ta cần phải tới...
Giờ chỉ muốn được về nhà :( , mệt mỏi chán nản với cái đất sài gòn quá rồi mặc dù vẫn phải gắn bó với nó dài dài nữa ...
Trời đang mưa @@ 2 hôm nay tự dưng mưa gió ầm ầm @@ Lợn gầy đi Long Hải , lợn béo ở nhà chờ quà =) Mưa thì mát , mà cũng sợ sợ :(
Mỗi ngày đều cảm thấy buồn, buồn vì nhớ em, buồn vì gặp em mà em không quan tâm, không đoái hoài, ... Chỉ có mình ta gặm nhấm nỗi buồn ... Phải làm sao để em biết rằng ta rất thương em? Phải làm sao để em quan tâm ta nhiều hơn, không trốn tránh ta nữa ?... Hy vọng ngày nào đó, em cũng sẽ thương ta ... như ta thương em ...