Tôi buồn...... Hôm nay tôi buồn,buồn đơn giản vì cô đơn,cô đơn mà lại không phải cô độc,tôi bước đi trên con đường sài gòn,hàng ngàn người đi qua đi lại,tây có ta có tàu có miến miên lào cam có hết,da đen co da vàng có da nhuôm nhuôm cũng có.......họ đi từng tốp,từng cặp nhìn họ mới vui vẻ làm sao,ấm áp làm sao còn tôi.Giữa thế gian này tôi chỉ có 1 mình thế nên tôi buồn..... Tôi bước vào 1 quán ăn,người phục vụ nhìn tôi anh ta hỏi: -Anh đi mấy người. Tôi nói: -1 người... Và tôi bước vào,tôi ngồi 1 mình ngắm nhìn trời đất sài gòn....đã bao lâu rồi nhỉ nửa năm hay đã 1 năm rồi tôi luôn ngồi ăn 1 mình.Xung quanh tôi rất nhiều người,họ cười nói với nhau,họ cụng ly họ hò zdô ta nâng chén lên ta cùng tiêu sầu còn tôi...tôi chỉ có 1 mình tôi chỉ có thể nhìn họ,nhìn và cười 1 mình.....1 vài người đi ngang thấy tôi cười họ cũng cười,họ nghĩ tôi điên và tôi cũng nghĩ là tôi hơi điên,và sau cơn điên tôi lại cảm thấy buồn.... Tôi gọi đồ ăn nhưng tôi ko ăn được nhiều,tôi ngồi uống như mọi người nhìn xung quanh và miên man suy nghĩ,chợ đêm sài gòn khá đẹp với liên tiếp những lượt người đi qua đi lại tấp nập,họ mua bán,chụp ảnh chỉ trỏ xì xồ xì xào với nhau vài câu với đủ mọi loại tiếng từ "ồ ye" tới "xoong thủng",văng vẳng đâu đây tiếng hét chạy bàn của những anh bồi,tiếng xèo xèo của món xào và dĩ nhiên cả thứ tiếng nửa tây nửa ta nửa pháp lai anh chèn tiếng lóng hoa kì với những động tác hoa tay múa chân của những người bán hàng lưu niệm,nếu để ý ta sẽ nhận thấy họ biểu diễn còn hay hơn cả trong kịch câm...thế là tôi cười,trong thoáng chốc tôi cười nhưng sau đó tôi lại cảm thấy buồn,buồn vì nhớ hà nội..... Rồi từ trong quán ăn 1 giọng ca vang,không lớn,không thật sự trong nhưng cũng đủ để khiến cả cửa hàng phải ngoái nhìn,người đi đường đứng lại: Anh mong chờ mùa thu Trời đất kia ngả màu xanh lơ..... Tiếng ca vang lên trong không trung,đầu tiên nó chầm chậm nhè nhẹ,nhỏ thôi nhưng rồi nó lớn dần lớn dần cùng với tiếng vỗ tay,hưởng ướng gõ nhịp chạm cốc của mọi người cho đến tận khi bài ca kết thúc tất cả mới để ý.......thì ra đó là 2 cụ già đã nhập tới tiên cảnh anh hiểu tôi tôi hiểu anh chúng ta đều hiểu nhau,rượu vào lời ra ta cùng ca với gió.Quả là một dịp không thể bỏ qua,quán ăn dường như vui hẳn lên,nụ cười hiện rõ trên gương mặt mọi người từ tây đến ta qua tầu,ai cũng cười ai cũng vui và ai cũng hưởng ứng,có người vỗ tay,có người tiến tới chụp ảnh cùng để tỏ rõ sự ngưỡng mộ 2 người nghệ sĩ,có người mang bia tới để nhập vui .... tất cả đều hân hoan niềm vui hiện rõ trên nét mặt,2 người nghệ sĩ dường như chỉ 1 bài ca là ko đủ,cảm hứng dâng trào họ bắt đầu làm thơ và nâng ly cùng mọi người.Tôi rất vui,trong giây phút đó quả thật tôi rất vui,vui bởi cái vui chung của mọi người nhưng đó chỉ là thoáng chốc......rồi tôi lại buồn,buồn khi nghĩ đến cả những người già mà họ vẫn còn có niềm vui vậy mà tại sao một người trẻ tuổi như tôi lại ngồi đây mà buồn,thế nên tôi buồn và chìm dần đi trong suy nghĩ của bản thân... Hà Nội giờ ra sao rồi nhỉ,giờ chắc cũng sắp đến tiết trung thu rồi..đi trên đường phố sài gòn tôi thấy hình như ở các hàng bánh kinh đô đã bắt đầu trưng băng rôn quảng cáo bánh trung thu,ôi bánh trung thu .....còn nhớ cái thời ngày xưa khi nước nhà mới mở cửa mỗi năm 1 lần cứ gần đến tiết này là tôi lại ao ước,ao ước sao cho ngày trung thu đến thật nhanh,không cần biết ngày đó có trăng hay không,hay ông trăng có vượt quá ngọn tre nhà tôi hay không tôi vẫn cứ mong bởi mặt trăng trong ruột chiếc bánh nướng còn vàng và ngon lành hơn nhìn ông trăng thật nhiều.Mùi bánh thơm,vỏ bánh mềm,bùi bùi với nhân đậu xanh ngọt lịm và đặc biệt là ông trăng trứng muối của tôi nằm ở giữa .... với 1 li trà đặc thật ngon,nước trà vàng nhưng trong ko cặn hương trà thoang thoảng trong không gian lộng gió ... ôi tôi nhớ Hà Nội quá......nhớ quá mà thành ra tôi buồn... Thế là tôi ngồi đây,ngồi và nghĩ.....tôi ko có ý định chơi game,cũng chả buồn nghe nhạc,tôi mệt nhưng tôi không thể ngủ....tôi vẫn biết mai tôi còn phải đi làm,chiều còn phải đi học nhưng tôi ko sao ngủ được.....tôi bật máy và tôi ngồi nhìn màn hình.... tôi chẳng biết mình đang làm gì,mục đích là sao...chỉ biết là tôi chán,tôi không muốn về nhà,tôi không muốn quay lại căn nhà trống trải lạnh lẽo với 4 bức tường đó mặc dù tôi biết rồi ngày mai tôi vẫn sẽ phải quay về đó nhưng đó là sáng rõ ngày mai chứ không phải bây giờ thế nên tôi buồn,buồn vì chẳng biết mình đang làm gì và đang nghĩ chi..... (Hôm nay đang buồn,ngồi mấy tiếng rồi chán chả biết làm sao cho hết buồn ngồi viết vu vơ post đại)
Ói giời ơi sao mà nhớ anh iu we đi hix hix... @Anh iu ơi giờ này anh đang làm gì??? Có biết em nhớ anh lắm ko???
nhiều chuyện buồn quá ! vui thì ít , áp lực thì nhiều ... nhiều lúc cũng chán lắm , chỉ muốn buông xuôi tất cả cho nó thảnh thơi ... nhưng nếu buông xuôi như thế thì vô trách nhiệm quá ! thôi , dẹp tất cả qua một bên ... chiều đi uống cafe với mấy đứa bạn cho đỡ buồn ... kéo điếu thuốc cho tỉnh táo rồi làm việc tiếp ... kiếp sinh viên đúng là ... một kiếp nghèo ... đã nghèo mà còn có gf ... biết vậy mình đừng có bạn gái thì mình đỡ khổ rồi =.O
điện thoại hết tiền ... gf gọi 4 lần ... mình không trả lời vì hết $ ! em giận , send sms nói "đó là do tại anh không bắt máy đó nhé,chứ không phải do em,vậy từ nay anh đừng gọi cho em nữa nhé" ... có phải mình muốn như vậy đâu ... từ khi quen em mình xài $ như H20 ... có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu ... lúc tết xài hết 1 triệu tiền điện thoại ... đi chơi hết 1 triệu rưỡi ... đời đúng là lên voi xuống chóa ... lúc thì đại gia , lúc thì nghèo đói ...
..mệt mỏi quá...hôm nay học nhiều quá..đau hết cả đầu...còn bao chuyện phải lo nữa...ai cứu tôi với =.= vợ ơi cứu chồng T_T
1 ngày lại trôi qua như bao ngày khác . Hôm nay tới trường gặp bạn bè . Những người đã học chung 4 năm nhưng cảm giác sao mà xa lạ quá Đang khóc không biết vì sao nữa . Có lẽ vì mình cảm thấy cô đơn giữa cái thế giới quá bề bộn này . Mọi việc không còn đi theo ý mình nữa , có nhìu kế hoạch nhưng chẳng đâu vào đâu , muốn làm nhìu việc nhưng chả có cái j` cụ thể . Cái 4rum nhà tớ thì bề bộn vô cùng Hy vọng ngày mai sẽ tốt đẹp hơn . Luôn luôn lắng nghe & luôn luôn đé_o hĩu .
Đêm rồi! Vừa đặt chân về đến nhà! Chút nữa thì phải ở ngoài cả đêm rồi, may mà còn nhanh trí... phewwwwww... !!! Cả một ngày dài, nằm ườn trong phòng, khép kín cửa, che hết ánh sánh, chỉ còn mỗi một mình mình và rồi... tĩnh lặng! Trưa, mệt, ngủ... chả nhớ mơ thấy cái gì... mà đang mơ màng bỗng nhiên bật dậy... chụp lấy điện thoại, nhấn nhấn, nhắn nhắn... rồi lại trở mình vào giấc ngủ. Mệt mỏi. Tỉnh lại thì không biết tại sao mình lại đủ can đảm để làm chuyện đó nữa! ... Sáng, chiều, tối... giống nhau, thời gian đôi khi là vô nghĩa! ... Mới đi uống vài ly với mấy người bạn về! Có người đã quen, có người mới chỉ biết đến... nhưng không có cảm giác xa lạ! Bạn là bạn, thế thôi! Không đòi hỏi, không suy tính! Đơn giản như một tờ giấy trắng! ... nhẹ nhõm... thênh thang... ... Khuya! Về nhà! Một mình lang thang Sài gòn! Đông người nhưng vẫn trống trải! Lạnh! Có áo ấm, nhưng không mặc, một kiểu tự hành xác đây mà! Ho rồi! ... Về đến nhà! Chỉ còn lại ta với ta! Ta và một màu đen! Chấm hết! Đôi khi muốn nhắm mắt lại để rồi sẽ không bao giờ mở mắt ra! Nhưng không được, đằng nào cũng chỉ là cát bụi, vậy thì sống hay chết cũng giống nhau! Bước tiếp... vào ngày mai! Đêm nhé! Chỉ còn lại ta với mi! Tại sao mày không mưa nhỉ! Mưa đi, đêm!
::( Chán quá đi thôi hix hix... Sao tôi ko tự tin vào bản thân mình nhỉ??? Ko muốn ra khỏi nhà , ko muốn gặp bạn bè ....ko muốn làm gì cả :cry: Tôi trở thành con lười khi nào thế :o??? Ko phút giây nào tôi ko nhớ anh ko nghĩ đến anh. Làm sao tôi có thể bỏ mặt anh khi tình yêu anh dành cho tôi nhiều hơn tôi tưởng..... Sao anh lại yêu em nhiều như vậy...anh ngốc quá đi thôi !!!!!! edit!!!!! edit!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Nhớ quá đi thôi hix hix.....