hôm nay phát hiện ra rằng.. người mình đeo đuổi có tật nói dối.. làm sao bây giờ đây trời.. cái tật đó mình ghét lắm..
Ừhm... Hôm nay có nhìu chuyện! Ko bít là vui nhìu hơn hay bùn nhìu hơn! Dù gì cũng đáng mừng ^^ Ko uổng công mình! ^^ Okie! Cố lên ta hỡi! yeah! Em iu Ti! Em iu mama! Em iu PAPA! Em iu Cô Chi! Em iu anh :*! Dzui wa' đi là lá la ^^ Cố lên ta ơi! ___________________________ Oey`! Nhưng mà bít nói sao dzới chị Như đây @_@ mấy cái kia đều cao, chỉ có mỗi cái môn kì vọng nhứt của mình lại thấp! Oey`! Ko bít chị Như có bùn ko nữa ::( sry chị Như ::( em ko hỉu sao lúc đó lại óanh sai nhìu thía nhưng mò mấy cái kia em cao hết! Sẽ cố gỡ lại ^^
hình như đang tách rời cuộc sống bên ngoài ! để bước vào cuộc sống của những dân nghiện ol war game . bạn bè gái rú gì bỏ hết ,rủ đi đâu cũng ko đi đánh game nguyên đêm, sáng ngủ li bì ,chiều tối dậy đi học ! học về lại war tiếp ... cuộc sống cứ thế cứ thế .giờ ko ai rủ rê dt ,nt , hic ...
1 điểm Hóa Sao mà ghen tức với bọn lớp khác thế Từ nhỏ chưa bị 1 điểm bao giờ, cùng lắm 3 là kịch kim, vậy mà bây h X-(
mệt + buồn ngủ + lạnh + bực tức ... đó là cảm giác vào buổi tối hôm qua , nhưng dù sao đi chăng nữa gf hạnh phúc là mình cảm thấy vui rồi ...
hôm qua về nhà lúc 3h... ngủ 12 tiếng... mệt mỏi thật... giờ phải tắm và đi cùng tụi bạn... cuộc đời chỉ vui vào chiều đến tối, nên đành phải cố tận hưởng nó để quên đi cái buổi sáng vậy...
dm ! làm như ngon quá nhỉ ... ừ , thì từ nay trở đi tôi ko bao giờ vào nữa , giở cái giọng đó ra khó nghe thật , đúng là con người cạn trào ráo máng ...X(
Em xinh! Đúng không em ... Em mặc áo đồng phục trắng tinh, con mắt long lanh, to và đen láy. Môi em lấp lánh trong ánh năng dịu của mùa thu, em nhảy múa trong những cơn gió nhẹ. Biết nói gì bây giờ ... Em đẹp và đáng yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi em ... Trong muôn ngàn khuôn mặt trên đường phố, ánh mắt anh dán chặt vào em. Trong khoảnh khắc mặt đối mặt mắt chạm mắt... Nụ cười anh hé lên thân thiện và đầy tình cảm... - Nhìn cái mẹ mày ! - Em nói. Ôi giọng nói ngọt ngào ... Nó giành giật xé tan nát trái tim anh mất rồi. Người anh lâng lâng. Cái cảm giác thăng hoa đó có thể đưa anh lên gặp tổ tiên khi công tơ mét chỉ ở mức 65km/h. Nói lên điều này có nghĩa là anh đã đặt em lên cao hơn mạng sống của mình rồi em biết không em ? Đường HN đông đúc trong giờ tan tầm, buổi trưa mà. Em bước thoăn thoắt về phía trước, về phía bóng cây mát rượt, xào xạc - Nơi anh đang đứng. Cái cảm giác hai người đến với nhau vào một buổi trưa, dưới tán cây, xung quanh là dòng người tấp nập thật là đặc biệt. Mổi bước của em đến gần anh là mỗi milimet các mạch máu cảm xúc anh sùng sục. - Chào em, chúng ta đi ăn em nhé. Tất cả vốn liếng về nụ cười, tất cả kinh nghiệm về biểu đạt được anh phô diễn mọt cách kín đáo, đủ để em biết mà thôi. - Ăn cái l*n mẹ mày. Rồi em kiêu xa bước đi ... Môi anh chạnh lại, anh mắt nhìn vào khoảng không em bỏ lại ... Tôi không biết em nghĩ mình là ai, em xì tin một cách vật vã. Ngạo nghễ tột đỉnh. Tất nhiên, trong mắt tôi Em là Rác Rưởi. From My blog :)