ngày hôm nay là ngày gì thế nhỉ post nhầm cái topic đã bị Daki warn rồi (chưa kịp edit) (ng` càng già càng khó tínhX() còn gọi mình dear nữa mới kinh :'>
Đã biết 1 lần yêu rồi lại 1 lần thất vọng , đã biết phải sống cho bản thân , gia đình , bạn bè , ng thân . Nhưng sao trái tim vẫn ích kỉ , mù quáng đến vậy , cứ yêu rồi lại thất vọng ..
con đường nào mới thật sự tốt, con đường nào mới thật sự là đúng........................................................
what's love nó làm ta hạnh phúc cũng làm ta đâu khổ đúng là yêu thì khổ ko yêu thì lỗ làm sao bây giờ
hic, k800i, vì mày mà 2 bữa nay tao phải khổ nhọc bao nhiu, giờ phải lên cửa tiệm lần nữa, phải kéo tụi bạn đi như ngày hôm qua, tụi nó mới chịu đàng hoàng, khốn nạn thật
em, có lẽ mọi chuyện đã không thay đổi được rồi ::) cả hai chúng ta đã cố gắng hàn gắn nhưng cũng đồng thời cố xa nhau ::) lúc em cố gắng thì anh thờ ơ, và ngược lại. Giờ anh vẫn nhớ em, nhớ nhiều. Nhưng chẳng làm gì được cả ::) chẳng lẽ lại kết thúc như thế này sao ^___^ Em đã nói rằng, em muốn anh suy nghĩ thật chín chắn bởi vì em ko muốn mình phải hối hận và đặc biệt là anh "phải hối hận". ::) anh đã không nói gì lúc đó, nhưng em có biết đâu, tình yêu nó là một cái gì đó con người ta không thể điều khiển được. Có thể phải hối hận, có thể phải buồn đau... nhưng - yêu em - Anh chấp nhận tất cả. Anh đã chuẩn bị tất cả, những dự định, tinh thần... anh sẵn sàng mất hết - chỉ cần có em. Nhưng cuối cùng, cái anh đánh mất lại là em ^___^ bởi vì anh quá yêu em, yêu nên anh không muốn em đi trên con đường đó cùng anh, em nên hạnh phúc - vui vẻ với một ai đó, ai cũng được, nhưng chắc chắn không phải là anh. Chỉ có em biết được bên trong con người anh, hiểu được nó ::) anh sẽ cố gắng trở thành bạn thân, thật thân, bạn tri kỉ nhé ::) rồi chúng mình vẫn được gặp nhau mà. Anh ngỡ rằng mình sẽ khóc khi mất em, nhưng anh lại không thể khóc, nói chuyện với em vẫn là cái giọng - gương mặt lạnh lùng đó. Buồn chán nản - thất vọng là những gì còn lại trong anh. Nhưng anh vẫn cười, cái kiểu cười và bộ mặt phớt đời mà từ bé anh đã tập được. Giờ sao anh căm ghét nó thế, đã có lúc anh nghĩ rằng, làm tất cả để có thể có em, anh sẵn sàng quỳ xuống - nhưng anh lại lầm, con người anh nó không được như vậy, nó khô khan và sống theo một lý tưởng riêng - tự nó không thể nào hủy được chính nó. Anh sẽ không gọi điện, không nhắn tin hay viết thư nữa đâu... và em, em cũng hãy làm như thế đi, đừng để anh còn hi vọng, hãy cho anh thanh thản trong niềm đau.
lâu lắm rồi mới lên aqua, vui thật, các em chíp giờ càng ngày càng xinh... nhưng giờ về rồi thì tự dưng chóng mặt quá...
Well ! lại một đêm nữa ,1 đêm thức đánh WarcraftIII với tụi nó .Sáng về ko dám ngủ ,ngồi online đến giờ .>_< sợ ngủ là quánh 1 giấc tới 6-7 h tối luôn thì thế nào cũng có thêm 1 đêm thức trắng kế tiếp . Ko hiểu sao cứ mỗi lần đến những tháng 10 -11 -12 trời gió bấc thì nghe trong người nó cứ sao sao ấy ,thấy thiếu thiếu hay nuối tiếc 1 cái gì đó ? ==>quá khứ ! người ấy ! cuộn sống ... !thật ra thì 3 thứ này nó vẫn thế ah ko có gì thay đổi ! mình vẫn ám ảnh vẫn đi tìm và vẫn nhàm chán . Tìm và trãi qua ko ít nhưng thật trong sâu thẳm thi chỉ 2 người con gái luôn làm mình nhớ đến khi buồn hay tuyệt vọng nhất ...rồi bỗng nhiên nhớ đến tên của 2 người thì mình cảm thấy vững tin hơn nhiều ! sao cũng đc cớ sự thế nào cũng đc với 2 người bất cứ khi nào thời gian nào cũng sẽ ngoại lệ và đặc biệt .
nhẹ như một chiếc lá cuối thu rớt xuống làn nước... làn nước hơi khẽ lung lay. Giờ có lẽ đó là tâm hồn mình, nó đã quá mãnh liệt - quá khổ đau rồi, mình hãy để nó nghỉ đi, Ừ... mày nghỉ đi, mày đừng nghĩ nữa. Tao biết rồi mày sẽ vượt qua được mà ::)
tối qua, hắn đua xe với tụi bạn suốt 2 tiếng... chợt nhận ra hôm nay là thứ 7, chợt nhận ra nhiều cặp dắt díu, gf ôm bf tình tứ chạy, cười đùa... bỗng hắn mỉm cười... liếc nhìn sau xe thấy 1 cái gì đó thóang đãng... rồ ga... hắn chợt quên khỏang khắc vừa rồi... Tối khuya về nhà, trong đầu hơi xỉn... như mọi hôm, lăn đùng ra ngủ... bỗng nhiên ko ngủ dc, chợt nhận ra điều gì đó, hắn lại mỉm cười... hình như hắn cảm thấy mình cô độc, bao lâu rồi nhỉ... Trằn trọc gần suốt đêm, để rồi rút ra là mình phải thay đổi... giải quyết dc vấn đề, hắn chìm vào giấc ngủ... Sáng nay, mệt mỏi, chạy đi lòng vòng qua đại nhà 1 ai đó... sau tụ họp vài lần, đến cafe nắng chiều... bỗng 1 nhỏ bạn nói nhỏ với hắn 1 câu gì đó, hình như là hắn có gf chưa, hay gì đó... hẳn mỉm cười tự cao... trả lời 1 cách máy móc... hiện hắn ko muốn có gf... nhỏ hiểu ý quay đi... ...rốt cuộc hắn vẫn cô độc suốt 2 năm nay...
L..ạ...n..h... t...h..ế... Mặc 4 áo trong đó 2 cái áo len .đeo găng tay các kiểu mà vẫn run cầm cập.... Có điều lúc đèo cô bé thì thấy ấm hẳn..hị hị.... Ko đoán và ko nói trước được gì cho tương lai ::)