chậc, chán đời tại sao số mình lại đen đúa như mực tàu thế này, chết quách đi cho rồi - Tiên, anh coi em là người bạn thân nhất, anh ko thể nào yêu em đc, có chăng thì đó chỉ là tình cảm bạn bè - Phong, mày mượn tao 100k, hôm nay đã là tháng thứ 6 sao mày ko trả..rồi, tình bạn tao với mày chỉ có 100k thôi à, đáng giá nhễ
Hành động có chút nóng nảy, bốc đồng nhưng cảm thấy thoải mái, không hối hận, mong là con người thật của mình được hiểu đầy đủ ^^
hic, hứa ko ngủ để xuống nhà ku Hùng, thế mà nằm lát lại ngủ mất ko hay. dạo này mình yếu đô ghê quá...
mỗi người có việc của người đó, éo gì mà cứ đứng núi này ngó núi nọ, để xem kết quả thế nào mà cứ soi cách làm
đi thôi nào, cái tính chần chừ, nán lại tí nữa bực thật, lần nào cũng vậy, bao giờ mình mới bỏ dc tính đó đây ...
..Tối lại thức khuya onl..(mặc dù chẳng biết bây h onl để làm gì nữa...)...có 1 cảm giác gì đó khác lạ..... ..Chiều Cn đi FR ở Lenin rồi........Mong quá đi mất ..^^
Một năm nữa anh sẽ đi đến một chân trời xa, anh còn sự nghiệp, nếu còn yêu, em hãy chờ nhé, còn nếu ko dc thì cũng dễ hiểu thôi. P/s: mới nhìn thấy lão Po lên mod, nhẹ tay cho anh em tí nha, tính Po hơi nóng đấy :p
10/9/2007 hôm nay là 1 ngày khó quên trong đời của mình .. Giờ tim rất đau, mắt rất nhức vì đã khóc rất lâu ... Mệt mõi, rất mệt mõi .. Ngay cả người mình tin cạy nhất nhiều năm qua, bây giờ quay lại sĩ nhục mình .. Tuy không dùng tay chân đánh mình, nhưng những câu nói vô tình đó, sĩ nhục đó còn đau hơn những cú đá .. Những câu nói đó đã bóp nát trái tim của mình. Sĩ nhục mình xong thì lại xin lỗi, lại khóc rồi năn nĩ mình. Ờ ờ, thì mình tha lỗi, lại một lần nữa phải nỡ 1 nụ cười thật tươi để cho người ấy an tâm ... nhưng ...
mới thức dậy... trong lòng vui vẻ... bỗng 2 chữ trách nhiệm chợt thoáng qua, nhưng rồi mình cũng nhanh chóng gạt đi như bao lần trc... so funny
hix, lúc nào online mình cũng muốn chat với bạn, nhưng sao điều đó khó wá.Bạn bít ko, bạn là nguồn động lực giúp mình chăm chỉ đi học, nhưng sao khi đi học mình lại ko gặp đc bạn .chỉ mới 2 ngày ko gặp nhưng sao mìhn nhớ bạn wá
khó quá .một tập thể hay nhưng cố mãi vẫn ko chen chân vào được .khó thật dù đã quá 1 tháng 30 ngày .có nên nản ko nhỉ. làm sao đây.nhiệt tình cái gì cũng muốn giúp nhưng vẫn ko vô được. edit : tuy lần đầu tiên mình nhìn thấy bạn ,nhưng mình cảm thấy 1 cảm giác lạ làm sao . Cố để gần nhưng sao khó quá. sao chuyện gì cũng khó thế. bạn là động lực để mình cố gắng lên giảng đườn đều đều.
đứng ngoài nhìn.... thấy người ta buồn, mình cũng ko vui... nhưng thấy ng` ta vui, mình cũng ko vui nốt >___<..... có lẽ vì mình ko có đc những j` mình muốn, nên cũng chẳng muốn ng` khác có đc.... thế nhưng, mình thích nhìn ng` khác cười hơn, lúc đó, trông đẹp hơn hẳn ^^ Đứng ngoài nhìn, mới thấy, nhiều lúc mình thường quan trọng hóa vấn đề, giờ hiểu ra, thì thấy nhẹ nhàng hơn hẳn. Ai cũng có lúc thất bại ........ SN zui zẻ :)