Nhật ký box Tâm sự (tính đến ngày 31/12/2007)

Thảo luận trong 'Lưu Trữ' bắt đầu bởi So_No_Mi, 6/7/07.

  1. So_No_Mi

    So_No_Mi Follow_Your_Heart

    Tham gia ngày:
    24/2/04
    Bài viết:
    12,888
    Nơi ở:
    NaGaSaKi citY
    đến khi nào mới dừng lại đây :((
     
  2. {M}ot{M}au{D}en

    {M}ot{M}au{D}en Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    30/9/07
    Bài viết:
    19
    Nơi ở:
    {M}iền{Đ}ất{H}ứa
    ..Chán nản......
    ..Cảm giác ấy lại về......
     
  3. .:Homeless:.

    .:Homeless:. Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    3/10/07
    Bài viết:
    150
    kakkaka
    từ tóc dài đến lưng quần
    mình cắt thành tóc tém
    =))
    quá ngầu quá ngầu. (quá ngầu vì vào ngay cái tiệm professional .. dân pro cắt công nhận đẹp thiệt ... mà chặt cũng đẹp .. chặt ngay $40 cho 1 cái đầu )
    mấy người chỗ làm ai cũng nói mình giống demi moore trong phim The Ghost =))
     
  4. So_No_Mi

    So_No_Mi Follow_Your_Heart

    Tham gia ngày:
    24/2/04
    Bài viết:
    12,888
    Nơi ở:
    NaGaSaKi citY
    chậc ! hôm nay thằng em bà con nó bận rồi , vậy thì mai xuống chỗ nó vậy ... để xe ở nhà trỌ xem ra nguy hiểm quá , mới bị trỘm vIếng mà để xe ở nhà ko yên tâm tí nào :whew:

    thôi , đi chế tách cafe uống cho tỉnh táo nào ...
     
  5. quoclong88

    quoclong88 T.E.T.Я.I.S

    Tham gia ngày:
    22/8/04
    Bài viết:
    658
    Nơi ở:
    HN
    " em iêu a "

    và a cũng iêu e :x
     
  6. uglydoll333

    uglydoll333 Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    13/6/06
    Bài viết:
    275
    Nơi ở:
    My lovely house
    Sẽ nhớ mãi nhớ mãi khi chúng ta bên nhau
    Cùng nhau đi shopping, cùng nhau uống cà phê
    Cùng nhau vào Đông Ba, cùng nhau ra Windows
    Cùng nhau tới Berrace, cùng nhau dạo Sài Gòn
    .......
    Nhớ lắm....
    ...Thời gian ơi ! Hãy trở lại.....
     
  7. Tomoe

    Tomoe Cô gái đến từ hôm qua

    Tham gia ngày:
    31/5/06
    Bài viết:
    1,491
    Nơi ở:
    hôm qua
    When you are deep in your sleep
    I am here looking out to the window
     
  8. So_No_Mi

    So_No_Mi Follow_Your_Heart

    Tham gia ngày:
    24/2/04
    Bài viết:
    12,888
    Nơi ở:
    NaGaSaKi citY
    Nghe bài "Hy Vọng" mình cảm thấy vui hơn 1 chút ... tí nữa đi uống cafe cho vui vậy , Sad ...

    " ... Có khi nào bạn đánh mất đi chính mình và lạc lối giữa bao con người,
    giữa dòng đời chìm trong màu đen.
    Đi về đâu đi về đâu...?

    U mê trong cơn mơ tìm một lối đi cho riêng ta.
    Cuộc sống trôi đi không buông tha ngày tháng qua.
    Xua tan bao đêm đen để được thấy chút ít ánh sáng và nỗi đau phôi pha đi mau.
    Từng cánh tay yếu đuối vươn lên nguyện cầu. .... "
     
  9. rockyboybuon

    rockyboybuon Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    9/2/07
    Bài viết:
    351
    Nơi ở:
    ngheokhung.myminicity.com
    chán... về còn chán hơn...mai đi cạo đầu lại thôi...
    chán... còn 1 đống bài chưa vẽ... lười wa'...
     
  10. bi_bin

    bi_bin Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    21/6/06
    Bài viết:
    292
    2 tháng lương 2k, trả hết nợ vay đóng tiền học, từ nay khỏi phải lo nghĩ...
    Tiết kiệm tiền làm 1 chuyến về VN chơi, nhớ nhà quá rồi, mấy năm rồi còn gì...



    Mình chia tay nhé, em ko muốn thấy anh khổ vì em nữa...
     
  11. nguyentrung0904

    nguyentrung0904 Mega Man

    Tham gia ngày:
    8/3/06
    Bài viết:
    3,187
    Nơi ở:
    Natural Sciences
    Nhìn nó mình lại thấy tội , mình nhẫn tâm thật....
     
  12. Asakura Love You

    Asakura Love You Nho Tia Chớp :* :x Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    13/7/04
    Bài viết:
    6,321
    Đầu óc mình dạo nài bị sao ý nhỉ. Lung tung lộn xộn. chả có cái đek gì cố định cả....
    p/s: nghèo như cuối tháng T_T
     
  13. I{†ngLuc†fer

    I{†ngLuc†fer Mario & Luigi

    Tham gia ngày:
    4/7/06
    Bài viết:
    738
    Nơi ở:
    Unknown
    Mk...mình đúng là thằng ngố...T__T' chờ cái reply mà cả h đồng hồ...thế mà vẫn chờ...ko hiểu nổi...
     
  14. Tomoe

    Tomoe Cô gái đến từ hôm qua

    Tham gia ngày:
    31/5/06
    Bài viết:
    1,491
    Nơi ở:
    hôm qua
    Mình đang nghĩ gì thế nhỉ, có thấy thick hắn ko thế, lúc nghĩ là có lúc nghĩ là ko, cái nào là đúng?
     
  15. Harmory

    Harmory Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    4/3/06
    Bài viết:
    232
    Nơi ở:
    Hentai Lair
    tới hôm wa ,tư nhiên em lại pm hỏi mình co muốn nói j vơi em ko?, sau ca tuấn em keu mình làm bạn co lẻ tốt hơn. nhưng mình lai ko bỏ dc suy nghi muốn o bẽn em, mình ko muốn hy vong nua rọi lại thất vọng, làm minh cứ khó nghỉ ca ngày hôm nay ^^
     
  16. M0nokuroBoo

    M0nokuroBoo Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    20/7/07
    Bài viết:
    25
    Sẽ thật khùng vì đã yêu em. Một đứa con gái mà lại có thể nói ra những lời như vậy. Còn quá 1 thằng con trai hư hỏng. Để rồi xem. Ko có anh, em có sống đc ko.
     
  17. So_No_Mi

    So_No_Mi Follow_Your_Heart

    Tham gia ngày:
    24/2/04
    Bài viết:
    12,888
    Nơi ở:
    NaGaSaKi citY
    Hôm nay con chuột quang cùi bắp sau gần 3 năm hoạt động bị vỡ nút bấm bên trái rồi , định sửa nhưng thôi , xin tiền mua luôn 1 con mới để chiến Counter StriKe cho rồi :devil:

    Chuyến đi xuống Bình Phước làm mình mệt thật , mệt nhưng một phần vì bx , một phần vì anh em ... thêm 1 phần học hỏi kinh nghiệm và quen được thêm 1 thằng bạn nữa ... Nhậu cũng vui phết :)) , chầu nhậu tốn hết 400.000 :| , 2 chầu cafe tốn hết 100.000 :|
     
  18. Poupou

    Poupou Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    19/7/03
    Bài viết:
    295
    Tôi muốn viết một câu chuyện về bạn, về tôi, về những gì tôi đã dành cho bạn. Nhưng cuối cùng nó cũng chỉ là một mùa giáng sinh không có tuyết rơi, bởi vì ở nơi này giáng sinh chẳng có gì hơn thế . Tôi không còn có thể viết về một thứ tình cảm nào sâu đậm hơn tình bạn và đau khổ hơn tình yêu. Bởi vì như một mùa giáng sinh không tuyết, cái gì cũng mờ ảo và nhòa nhoạt, cho nên tôi sẽ không viết gì nhiều hơn thế.

    Nhưng mà giáng sinh thì vẫn cứ là giáng sinh, nên tôi vẫn sẽ viết. Một câu chuyện về bạn, về tôi, về những gì tôi dành cho bạn. Một mùa giáng sinh không có tuyết rơi.


    1.“Câu chuyện của chúng ta
    Là những gì đã lỡ từ ngày hôm qua
    Ta không đưa tay bắt

    Hôm nay em về
    Hoa lòng nhẹ bẫng
    Nghĩ suy

    Anh không buông tay với
    Mùa đã xa
    Dài hơn ngày cuối”

    Tôi với bạn vốn cũng chưa bao giờ thân thiết. Chỉ là một thoáng tình cảm học trò năm cuối cấp, rồi thôi. Tôi cũng chưa bao giờ vì những tình cảm ấy mà giữ trong lòng nhiều quá. Tôi vốn nhanh quênvà ngạc nhiên sao mình có thể quên nhanh như thế, như cuộc đời này vẫn đòi hỏi ở một người muốn sống sao cho thoải mái. Đôi lúc nghĩ lại, tôi vẫn bật cười một mình, bởi thứ tình cảm ngây ngô ngày trước , ở một thì quá khứ rất xa thơi trung học . Tôi vẫn luôn giữ thói quen xấu ấy, chộp bắt một hình ảnh tĩnh tại thật đẹp và yêu lấy nó, huyễn hoặc mình rằng đó là tất cả những gì con người tôi thích có được, và thích đến mê mệt những ấn tượng mà hình ảnh đó tạo ra. Có lẽ, cũng bởi tôi chỉ yêu cái mà tôi yêu, nên cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chẳng tìm ra được một ai đó của riêng mình.

    Nhưng mà, bạn cũng vẫn chỉ là một cô gái bình thường, vẫn sẽ thích một chàng trai bình thường bằng những cách thể hiện rất bình thường. Bởi vậy nên bạn ta đi khỏi đời tôi rất nhẹ nhàng, đến mức mà tôi không nhận ra, chỉ đến khi thấy mình cười nhẹ nhõm mỗi lần nói chuyện với cậu ta, tôi mới biết rằng đã lại một mảnh nữa trong trái tim tôi được giải phóng khỏi chủ nhân của nó. Tôi cười an lành, không một chút tị hiềm khi nghe cô bạn kể về bạn và những nét dễ thương của bạn , chỉ thoáng nhíu mày khi nghe phải những lời nhận xét trái tai, rồi lại nhún vai cho qua, bởi vì tôi không có tư cách gì và cũng không muốn chen chân vào cuộc sống riêng tư của bạn.

    Mọi chuyện đã chìm vào kí ức của ngày hôm qua. Chờ đợi điều không bao giờ đến cũng không phải là một điều khủng khiếp. Cũng như năm nào tôi cũng chờ đợi những hạt tinh thể li ti rớt xuống từ đen thẫm bên trên nhưng chẳng bao giờ thấy. Bởi vì tôi vốn không quen hy vọng. Không hy vọng thì sẽ chẳng bao giờ thất vọng. Và càng bởi vậy, nên những điều kì diệu càng ít đến với tôi.
    2. “Quá khứ bụi mờ
    Mưa Diễm xanh xanh
    Đưa tay chạm vào ảo ảnh

    Vỡ tan và lấm bụi
    Lấm bụi

    Ừ thôi em về
    Nắng đong đầy khóe mắt
    Người đi”

    Tôi nhìn chăm chú vào tấm kính lọc màu xanh ngăn cách không gian trong và ngoài quán thành hai mảng đối chọi nhau rõ rệt. Tôi hồ như có thể cảm nhận được không gian đang chuyển động trong cái quán nhỏ hơi tối này, còn ở ngoài kia, không gian như lắng lại chỉ gắt gay toàn nắng, dù cho người vẫn đi qua đi lại, ai cũng đều bận rộn. Tôi gọi một cốc cacao đá, và nhăn mặt vì quá ngọt. Tôi cảm thấy hơi nực cười khi ở giờ phút này mà tôi vẫn có thể nghĩ đến điều đó. Nghĩa là toàn tâm toàn ý tôi chẳng hề nghĩ đến bạn. Nhưng tôi vẫn đang chờ đợi một người không bao giờ đến , và ngay lúc này đây, tôi vẫn đang chờ đợi. Tôi đã từng nghĩ rằng, cảm giác ấy chắc hẳn phải ngọt ngào, khi ta ngồi yên lặng ở một không gian, ngắm nhìn những chuyển động ở một không gian khác, tìm kiếm lấy một bóng hình thân thuộc lẫn trong đó, rồi tách hẳn ra, và bước vào cùng một không gian với ta. Nhưng tôi không có được cảm giác đó. Chỉ có ánh mắt tôi vẫn chăm chú dõi ra ngoài.

    Tôi gọi thêm một cốc yaour đá, yêu cầu chủ quán mở nhạc Trịnh. Tiếng saxophone Biển nhớ vang lên, da diết, khoét sâu vào da thịt tôi những cảm giác mơ hồ trống trải. Nó tựa hồ như là tiếc nuối. Một nỗi niềm tôi chưa từng biết. Tôi nhìn đồng hồ, rồi lại bước vào nhà vệ sinh để rửa tay và chỉnh lại đầu tóc. Đứa con trai với làn da trắng, đôi mắt to đen và đôi môi nhợt nhạt nhìn lại tôi, và chúng tôi mỉm cười. Nó nói với tôi rằng, dù bất kì chuyện gì xảy ra, nó cũng sẽ mỉm cười như thế. Tôi cười lại, và bước ra ngoài, đổi một tư thế ngồi khác, và đắm mình vào cái nắng đã biến thành màu xanh lọc khi chiếu xuyên qua mảng kính.

    Tôi biết, những cô hầu bàn trong quán đang nhìn tôi lạ lẫm. Họ có thể đoán già đoán non nếu như tôi đang chờ đợi ai đó, hoặc giả chỉ là tôi đang độc ẩm. Nhưng tôi không nói gì, chỉ lắng nghe tiếng nhạc vọng ra từ phía cái loa cũ kĩ, suy nghĩ miên man, miên man về giấc mơ của tôi, về những gì tôi đã từng chờ đợi, về những ảo ảnh trong quá khứ. Tôi gặp lại một tôi đứng chờ trong cái gió mùa đông, nhìn đăm đăm vào không khí, đợi chờ đến khi bóng tối đổ sập xuống tất cả những con đường mà mắt tôi chạm đến, để rồi lững thững đạp xe về. Tôi gặp lại một tôi nói cười và quay cuồng sống, chờ đợi đến quắt quay tiếng chuông điện thoại của một người, chờ đợi đến khi đổ sụp và bật khóc trong đêm, viết điên cuồng rồi đốt tất cả đi thả vào trong gió. Và tôi bắt gặp một tôi ngồi im lặng trong không gian tối tăm tràn một màu xanh xám, nhìn đăm đăm ra ngoài cửa, thoáng nhói lòng vì những bóng áo trắng xuyên qua trước mắt mình.

    Cái ước mơ đó, giống như là giấc mơ từ thời thơ trẻ của tôi. Mong muốn được một lần chạm vào một bông tuyết. Trong kí ức xa xưa của con bé tôi ngày ấy, tôi đã từng nghĩ rằng tuyết chắc hẳn cũng mềm và ngọt như kem, bông lên và không bao giờ tan chảy. Tôi đã từng nghĩ rằng tôi có thể giữ lấy bông tuyết trong tay, cất nó vào trong tủ, để mỗi một mùa đông về, tôi sẽ đem ra ngắm, và tưởng tượng rằng mình đang được đứng trong một không gian trắng xóa.

    Nhưng cuối cùng, cũng chỉ có một mình tôi, đứng trong bóng tối, mưa và nắng vần vũ ở một nơi nào xa hơn nơi tôi đang đứng, câm lặng nhìn những bông tuyết vô hình chảy tan thành nước dưới chân.

    Tôi đứng dậy, trả tiền và đi về. Tôi phá vỡ cái không gian xanh xám ấy, bước ra phía bên kia cánh cửa, nơi những con nắng chói chang làm lóa mắt tôi và con đường lắng bụi , bước chậm rãi từng bước, nhìn xuống cái bóng của mình đã hơi chếch về phía sau lưng, để lại sau lưng tất cả, bông tuyết không bao giờ tan chảy, ảo ảnh, bóng áo trắng đến lịm người, và cả một phần trái tim tôi đã chảy tan thành lệ trong tiếng nhạc quay vòng.

    3.”Chạm mặt rồi phôi phai
    Xanh như bầu trời
    Nụ cười

    Tay không bấu víu
    Trong như lời nói dối
    Xa xăm

    Con đường rất cũ
    Bàn chân khác dẫm lên
    Ba lần không bao giờ đủ”

    Tôi chưa từng yêu.

    Tôi chưa từng yêu nhưng đã hơn một lần cất giấu trong lòng thứ tình cảm tương tự thế. Như là khi tôi nhìn thấy một mái tóc, hoặc một nụ cười, hoặc một ánh nhìn không dõi về phía tôi. Tôi yêu cảm giác an lành mỗi khi tôi nghĩ rằng tôi có thể yêu một người nào đó. Tôi yêu cảm giác nhẹ nhàng mỗi khi tôi nghĩ về một ai đó, dìu dịu, dìu dịu, vẽ những bức tranh không có bóng tối và nước mắt, hòa những tông màu thật nhạt để tô điểm lên bức tranh những mảng sáng rất dịu dàng.

    Nên khi thấy nụ cười của bạn. Trong thoáng chốc, tôi tưởng như mình đã chạm được đến một bông tuyết nào rất nhẹ, nhưng không bao giờ tan chảy. Có lẽ, là bởi tại thứ ánh sáng nhạt nhòa và những cơn gió đã che phủ tầm mắt của tôi, nên nụ cười ấy trở nên vô giá. Tôi giữ lấy nó, nhẹ nhàng như đứa trẻ - tôi sẽ cầm bông tuyết trong mơ của nó.


    Bạn đã nhiều lần cười như thế. Nhưng tôi chỉ nhìn thấy duy nhất một lần và hình ảnh đó đã in đậm vào trong tôi , nó mãi mãi dừng lại ở buổi trưa hè hôm ấy, và rồi vỡ tan, biến thành những mảnh li ti của kí ức, mà tôi tham lam giữ chặt trong mình và không bao giờ để ai nhìn thấy nữa. Cho nên đến khi thấy bạn trai của bạn chở bạn , trong cái đêm cuối cùng khi buổi thi kết thúc, tôi hoàn toàn không nghĩ rằng họ đã dẫm lên kỉ niềm của mình. Nó chỉ, đơn thuần là, một con đường khác, một tình cảm khác. Bởi trong lòng tôi đã có riêng một con đường và một nụ cười, mà tôi sẽ giữ, cho đến khi nào tất cả trong tôi chợt hóa thành hư không và tất cả trở nên vô nghĩa, khi mà đột nhiên bầu trời đêm sẽ rơi xuống hằng hà sa số những bông tuyết trắng và tôi phát hiện ra rằng chúng có thể chảy tan khi nắm chúng trong tay.

    Một buổi tối nào đó , tôi định hỏi cậu ta ba câu hỏi nhưng tôi đã có thể tự mường tượng được câu trả lời, và tôi vẫn chưa được nghe câu trả lời đích thực vì đơn giản là tôi không hỏi nữa.

    4.”Quá khứ không là xa xăm
    Chỉ là quá khứ
    Một mảng sáng lẫn vào bóng tối

    Hoa và nắng nhập nhòe
    Những bông tuyết không là màu trắng
    Rơi xuống chẳng ai nghe

    Chưa đưa tay chạm lấy
    Đã chảy tan
    Mắt người không thấy”

    Giáng sinh đã đến rồi. Ở đất nước này, giáng sinh không có màu trắng. Hay ít nhất là đối với tôi, giáng sinh là một điều gì đó xa lạ và giả dối, vậy mà hình ảnh những bông tuyết rơi không ngừng từ phía bên kia bóng tối lại vô cùng thân thuộc, đến mức tôi biết rằng mình sẽ đưa tay bắt lấy một bông tuyết như thế nào nếu như nó vô tình đậu xuống vai tôi.

    Có lẽ, quá khứ trong tôi đã ngủ yên, chìm đắm trong thế giới riêng của nó, nơi tôi không bao giờ gọi dậy và cũng không tìm cách len vào để ngắm nhìn lại những ngày tháng đã qua. Tôi ít lên mạng hơn, và cũng không còn bận tâm đến bạn nữa. Tôi đã có cuộc sống riêng, với những niềm lo toan mới.. cho tương lai. Tôi nghĩ rằng ai cũng vậy, vì thời gian sẽ luôn trôi qua.

    Thời gian vẫn cứ luôn trôi qua, cũng như tôi luôn biết rằng chẳng có một bông tuyết nào mãi mãi không tan, nhưng vẫn có một bông tuyết như vậy, ngủ yên trong thẳm sâu tôi từ cái ngày thơ bé. Cũng như có một phần tôi vẫn chong mắt nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ vào thời khắc chúa giáng sinh, chờ đợi nếu như được nhìn thấy một lần những đốm sáng trong suốt vĩnh hằng. Tôi vẫn luôn luôn chờ đợi, chờ đợi từ trước lúc tôi biết rằng tôi đang làm điều đó, chờ đợi đến vô cùng những điều sẽ không bao giờ thành hiện thực. Nhưng tôi biết rằng mình đã không còn chờ đợi ở bạn, khi bóng áo và nụ cười đã nhòa tan vào kí ức của ngày hôm qua, khi tôi có thể bật cười mỗi lần nói chuyện mà không thấy mình cô độc, và khi tôi có thể đối diện bạn mà không hề thấy tâm hồn mình đi lạc vào vùng tĩnh lặng sâu dưới tận cùng của tất cả những kí ức bỏ quên.

    Chưa đầy 1 tuần nữa là đêm Chúa giáng sinh. Tôi tắt hết đèn đi, bật một ngọn nến lên, và im lặng đếm ngược từng giây một, chong mắt ra phía ngoài trời, chờ đợi những gì mà đứa trẻ - tôi vẫn luôn chờ đợi. Đồng hồ chỉ 0h, và bao trùm quanh tôi vẫn chỉ là bóng đêm tuyệt đối, với lập lòe một ngọn lửa nhỏ cháy âm ỉ trước mắt.

    Tôi vẫn biết là tuyết chỉ là nước đá, nhưng bởi vì tôi chưa bao giờ có thể nhìn thấy nó, tôi vẫn tự hỏi, có khi nào lại có một bông tuyết mềm và ngọt như kem, xốp như bông, và không bao giờ tan chảy?
     
  19. Master Bate

    Master Bate Legend of Zelda

    Tham gia ngày:
    25/11/07
    Bài viết:
    1,004
    Biết là thua chắc, nhưng vẫn cứ cắm đầu vào
    Thế thì mình là thằng ngu hay người lạc quan? :-/
     
  20. _ChickenFat_

    _ChickenFat_ Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    19/10/06
    Bài viết:
    189
    Ngu ngốc và chung thủy khác nhau chỗ nào nhỉ?? =))
    Lâu thế rùi mà lẫn chưa quên là sao??
    Nhạt nhẽo quá !!!
     

Chia sẻ trang này