Những câu chuyện ý nghĩa !!!

Thảo luận trong 'Tâm sự' bắt đầu bởi tini_lam, 17/7/04.

  1. kingoflove

    kingoflove The Warrior of Light

    Tham gia ngày:
    5/11/02
    Bài viết:
    2,028
    Nơi ở:
    Hoàng Hôn
    Chuyện cổ tích hiện đại



    Chuyện cổ tích hiện đại kể rằng, ngày nay có một hoàng tử rất đẹp trai. Nhưng không may, chàng bị một bà phù thủy phù phép nên mỗi năm hoàng tử chỉ nói được một từ duy nhất. Vì thế, chàng rất buồn vì không nói chuyện được với ai. Cũng như mọi câu chuyện cổ tích, có hoàng tử thì sẽ có một nàng công chúa...


    Nàng công chúa cũng sống trong lâu đài nọ và xinh đẹp vô cùng. Hoàng tử đem lòng yêu nàng công chúa. Nhưng oái ăm thay, chàng không nói được, mỗi năm chàng chỉ có cơ hội thốt lên một tiếng và phải im lặng cả năm. Làm thế nào để tỏ tình đây? Chàng suy nghĩ và quyết định rằng hay là ta im lặng trong ba năm để được nói với nàng ba từ: Anh yêu em.

    Và chàng bắt đầu chờ đợi, ba năm trôi qua... Nhưng chàng chợt nhận ra rằng nói với nàng ba từ đó chẳng có tác dụng gì. Thế là chàng nghĩ hay là tiếp tục chờ đợi thêm 5 năm để nói với nàng thêm năm từ nữa: "Em làm vợ anh nhé".

    Chàng ta tiếp tục chờ đợi....

    Đã tám năm trôi qua kể từ ngày chàng quyết định chờ đợi, tám năm trong im lặng để được nói với nàng một câu duy nhất. Và rồi ngày định mệnh đó cũng đã tới, nàng công chúa vẫn xinh đẹp như ngày nào. Nàng đang đứng trên lan can sân thượng của lâu đài, miệng lẩm nhẩm hát có vẻ rất yêu đời.


    Chàng hoàng tử tiến tới trước mặt nàng, quỳ xuống, cầm lấy bàn tay nàng, nhìn sâu vào mắt nàng và thốt lên tám tiếng yêu thương: "Anh yêu em, em làm vợ anh nhé?".


    Bạn có biết chuyện gì xảy ra không? Như mọi chuyện cổ tích, câu chuyện sẽ kết thúc có hậu là chàng hoàng tử sẽ cưới công chúa và lời nguyền được hóa giải. Nhưng mọi việc không kết thúc như thế! Nàng công chúa, sau khi nghe xong, vẻ mặt rất ngạc nhiên. Nàng từ từ rút khỏi tai hai cái tai nghe của chiếc headphone và hỏi lại: "Anh nói gì cơ, em nghe không rõ?".


    Vậy đấy, có ba thứ trên đời này đã đi qua không bao giờ trở lại:


    - Thời gian đã đi qua không bao giờ trở lại;


    - Lời nói đã nói ra khó cơ hội để nói lần nữa;


    - Hãy chớp lấy cơ hội vì cơ hội chỉ có một lần.

    Kiến thức ngày nay
     
  2. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Có một cậu bé muốn được gặp Thần Hạnh Phúc. Cậu bé nhét quần áo vào
    một chiếc balô bé xíu, cùng một hộp bánh quy và một lon nước ngọt rồi lên
    đường.
    Đi được qua ba khu phố, cậu bé bỗng nhìn thấy một cụ già. Cụ
    ngồi trong công viên, nhìn chăm chăm lũ chim bồ câu. Trông bà cụ có vẻ
    buồn và xanh xao... Cậu bé lại gần bà cụ, lấy hộp bánh và lon nước ngọt
    trong balô ra mời. Bà cụ lúc đầu hơi ngại ngần, nhưng rồi bà cũng nhận lấy
    những chiếc bánh và mỉm cười. Nụ cười của bà ấm áp tới mức làm cho cậu
    bé không thể không vui vẻ theo... Họ ngồi trong công viên cả buổi chiều,
    ngắm cảnh và mỉm cười, nhưng không ai nói lời nào...
    Trời gần tối, cậu bé thấy mình bắt đầu mỏi và phải ra về. Bà cụ
    ôm lấy cậu bé trước khi cậu rời khỏi công viên. Một nụ cười tươi thay cho
    lời chào tạm biệt...
    Khi cậu bé về đến nhà, bà mẹ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn
    mặt cậu bé sáng bừng.
    - Con có chuyện gì mừng rỡ thế? - Bà mẹ hỏi cậu bé.
    - Hôm nay con đã tìm được Thần Hạnh Phúc. Con còn ăn trưa
    với bà ấy nữa! - Cậu bé hào hứng.
    Cũng trong lúc đó, bà cụ trở về nhà. Con trai bà ra mở cửa và hỏi:
    - Mẹ ơi, hôm nay trông mẹ có vẻ vui???
    Bà cụ đáp:
    - Trưa nay mẹ đã ăn bánh với Thần Hạnh Phúc. Con biết không, vị
    thần này trẻ hơn mẹ tưởng rất nhiều...
    Hạnh phúc giản dị hơn chúng ta tưởng nhiều... đôi khi chỉ là cảm
    giác mình được hiểu và chia sẻ, dù chỉ trong im lặng...
     
  3. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Một chàng trai tối nào cũng mơ đi mơ lại một giấc mơ... Anh ta mơ thấy
    mình đang bơi giữa một biển nước mênh mông, chỉ có một mình. Anh ta ra
    sức bơi nhưng cứ mệt dần... mệt dần... và ngay khi anh cảm thấy không thể
    tiếp tục được nữa thì có một người xuất hiện, đó là mẹ anh. Bà ngồi trên
    thuyền và ném phao xuống cho anh. Khi anh đưa tay ra định bám vào phao
    thì anh nhớ lại khi còn nhỏ, bà đã luôn chỉ trích, mắng mỏ anh như thế nào...
    Anh lờ đi, không bám vào phao và cố bơi tiếp... Bơi được một đoạn anh lại
    thấy bố anh, ông cũng đang cố gắng cứu anh. Rồi anh đột nhiên nhớ lại
    ngày xưa ông đã đánh anh khi ông không vừa ý việc gì đó... Anh quay mặt đi
    và bơi tiếp... bơi tiếp... Một chiếc thuyền khác lại xuất hiện. Lần này người
    trên thuyền là cô bạn gái cũ của anh... Cô đưa tay ra và bảo anh nắm lấy để
    cô kéo lên. Ngay khi đó, anh nhớ lại cô ta đã nói chia tay với anh như thế
    nào và nỗi đau cô ấy đã để lại cho anh suốt một thời gian dài... Anh lại bơi đi
    mà không chấp nhận sự giúp đỡ... Cứ thế, hết người này đến người khác
    xuất hiện, và đều mong anh nhận một sự giúp đỡ nào đó... Anh chị em của
    anh, rồi đến người bạn thân của anh, đồng nghiệp trong cơ quan anh...
    Nhưng cứ mỗi khi người đó đề nghị giúp đỡ thì anh lại nhớ đến những việc
    không tốt họ đã làm đối với anh, và anh không nhận sự giúp đỡ của họ...
    Anh bơi mãi và cũng vào được đến bờ trước khi kiệt sức. Rất nhiều người
    đứng trên bờ và đưa tay ra dìu anh đi... nhưng anh quay đi và tự mình đứng
    dậy... Giấc mơ đó cứ lặp đi lặp lại. Và khi tỉnh giấc anh rất mệt mỏi... Anh
    kể chuyện đó với bà anh, người duy nhất mà anh thấy chưa bao giờ làm gì
    xấu cho anh. Bà anh nghe chăm chú rồi nói: "Đó là vì cháu giữ trong lòng
    những tức giận với mọi người xung quanh". Chàng trai ngạc nhiên: "Không,
    không phải thế! Nếu cháu giận ai đó thì cháu phải biết chứ. Cháu không hề
    giận họ vì những việc họ đã làm đối với cháu...". Bà anh nhẹ nhàng trả
    lời: "Biển nước bao la là những khó khăn mà hàng ngày cháu phải đối mặt...
    Và những người xung quanh đều sẵn sàng giúp đỡ cháu. Nhưng cháu còn
    nhớ những việc không tốt họ đã làm đối với cháu và cháu không thể nhận sự
    giúp đỡ của họ! Có thể cháu tự giải quyết được một lần, hai lần... nhưng
    cháu có dám chắc lần sau cháu không chết đuối giữa biển nước đó???
    Cháu không thể sống mà cứ giữ mãi trong lòng những bực bội với người
    khác. Như thế là chưa thực sự tha thứ...".
     
  4. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Ở một miền quê nọ có một gia đình vô cùng hạnh phúc. Chỉ có hai ông bà
    sống với nhau vì con cái họ đã ra ở riêng... Du` đã già nhưng hai ông bà vẫn
    rất yêu nhau... Va` đặc biệt là ngày nào họ cũng cùng nhau chơi một trò
    chơi. Đó là trò chơi với dòng chữ "SHMILY". Trò chơi đó đơn giản chỉ là họ
    thay nhau đi tìm dòng chữ đó trong nhà mình. Mục tiêu của trò chơi là một
    người phải viết từ "SHMILY" ở một nơi bất ngờ quanh nhà, còn người kia
    sẽ đi tìm. Ông bà bôi từ đó lên gờ cửa sổ. Hay nó được viết lên hơi nước
    còn đọng lại trên gương sau khi dùng vòi nước nóng... Thậm chí có lần bà
    còn lật từng tờ của tập giấy nháp trên bàn để tìm thấy "SHMILY" trên tờ
    cuối cùng. Những mảnh giấy nhỏ với chữ "SHMILY" viết nguệch ngoạc được
    tìm thấy ở khắp nơi... có khi được nhét vào trong giày hoặc dưới gối.
    Từ "SHMILY" bí ẩn này gần như trở thành một phần trong ngôi nhà của ông
    bà, cũng giống như đồ đạc vậy...
    Trò chơi đi tìm "SHMILY" cứ tiếp diễn... cho đến khi bà bị bệnh
    ung thư. Bà yếu dần và không dậy được khỏi giường nữa. Và một ngày kia,
    tất cả mọi người trong gia đình phải đối mặt với một thực tế đau lòng: Bà
    mất... "SHMILY" được viết nguệch ngoạc bằng màu vàng trên một dải lụa
    hồng đặt cạnh giường bà vào hôm bà mất. Khi họ hàng và những người
    quen biết đã đi về, ông lại gần giường bà và bắt đầu hát cho bà nghe... giọng
    ông khàn và nghẹn... Không ai có thể quên khoảnh khắc ấy. Vì mọi người đã
    được chứng kiến một tình yêu không bao giờ chết... Nhiều năm sau, có
    người hỏi ông "SHMILY" nghĩa là gì. Và lần đầu tiên sau bao nhiêu năm,
    mọi người mới được biết "SHMILY" đơn giản là "See How Much I Love
    You"...
     
  5. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Sau một ngày làm việc mệt mỏi, người cha trở về nhà. Trong bữa ăn, đứa
    con gái bé nhỏ của ông rụt rè xin mua một tờ giấy bọc có kim tuyến lấp
    lánh. Nhưng khi cha nó hỏi để làm gì thì cô bé nhất định không chịu nói. Ông
    nói nếu không có lý do thì ông sẽ không cho cô bé tiền và bực bội đi vào
    phòng. Bỗng nhiên ông nhớ lại ngày còn bé, ông cũng đã có những lúc cần
    mua một cái gì đó mà không thể nói với cha mẹ... Ông nhớ lại ánh mắt tội
    nghiệp của đứa con gái nhỏ, cảm thấy mình hơi quá đáng... Ông sang phòng
    con va` đưa cho cô bé tiền để mua tờ giấy mà cô bé thích... Ngày hôm sau,
    khi ông về nhà, cô bé đứng chờ trước cửa với khuôn mặt rạng rỡ va` đưa
    cho ông một hộp qua` được bọc bằng tờ giấy kim tuyến lấp lánh. Ông sững
    người, cảm động ôm lấy đứa con gái bé nhỏ của mình. Cô bé giục ông bóc
    quà... và khi mở ra... ông thấy đó là một cái hộp trống không. Dường như
    bao nhiêu sự mệt nhọc trong ngày và sự thất vọng làm ông vô cùng bực tức.
    Ông quát to và tức giận nói mình đã phải làm việc cực khổ như thế nào để
    kiếm tiền, vậy mà chính con gái ông lại đi phung phí những đồng tiền mồ hôi
    công sức của ông vào những việc không đâu. Và ông còn nói thêm rằng thật
    thiếu tôn trọng người khác khi tặng một cái hộp không như thế... Đứa con
    gái nhỏ nhìn cha ngơ ngác, đôi mắt ngấn nước vừa như sợ hãi, vừa như
    ngạc nhiên... Một lát sau, khi người cha đã ngừng nói và nhắc lại là lần sau
    cô không được làm như thế thì cô bé mới rụt rè lên tiếng: "Cha ơi! Sao hộp
    lại trống không được ạ? Cha không thấy gì trong đó ư? Con đã gửi vào đó
    rất nhiều nụ hôn mà...".
     
  6. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Mẹ tôi là người thích lưu giữ mọi đồ vật cũng như niềm vui thú trồng trọt thừa hưởng từ ông ngoại. Sau khi cưới nhau, bố mẹ mua nhà ở California và chuyển đến sống ở đó nhưng thói quen tiết kiệm vẫn còn. Bằng xẻng và cuốc, khu vườn cằn cỗi dần dần xanh tươi...
    Trong nhiều năm làm việc trong vườn, mẹ đã đào được một số món đồ chơi hỏng bị ai đó bỏ đi: chú lính nhựa cầm súng đã sứt hỏng, các chàng cao bồi cưỡi ngựa bị gãy chân, những viên bi rạn nứt... Phần lớn mọi người sẽ ném những món đồ chơi hỏng này vào sọt rác nhưng mẹ lại xem chúng như báu vật. Khi chị em tôi trêu mẹ về điều này, mẹ chỉ nhẹ nhàng lắc đầu và mỉm cười:
    - Các con hay nhỉ, ngôi nhà này có lịch sử của nó. Phải có trẻ bộ công cụ lao động̉a ai đó từng sống và trưởng thành từ đây - Mẹ thường bảo như thế.
    Những món đồ chơi tìm được trong vườn được mẹ lau sạch bùn đất rồi nhẹ nhàng cất vào một hộp đựng giầy đặt trên kệ phía sau máy giặt. Năm này sang năm khác, chúng chiếm không gian và bám đầy bụi nhưng mẹ vẫ không chịu đem bỏ đi. Mẹ biết rằng có một đứa trẻ đã từng xem những chú lính nhựa, chàng cao bồi và các viên bi nhu là báu vật. Và chỉ riêng điều này cũng khiến chúng đủ tầm quan trọng để được lưu giữ.
    Một ngày nọ, có một người trạc tuổi trung tuần đến gõ cửa nhà chúng tôi. Ông tự giới thiệu về mình với chút bối rối: "Tôi đã lớn khôn từ ngôi nhà này, tôi ra thị trấn vì tang cha và cảm thấy nhớ về quá khứ của mình. Bà có phiền nếu tôi dạo quanh ngôi nhà?" - Ông giải thích.
    Mẹ thở dài biểu hiện sự thương cảm và nói: "Tôi tin rằng mình đang giữ một ít đồ vật thuộc về ông". Nói xong mẹ ra phía sau nhà, mang chiếc hộp ra và đưa cho người lạ. Lấy là khó hiểu, ông mở nắp hộp rồi thở hắt ra kinh ngạc khi những món đồ chơi thủa bé của mình vẫn còn được gìn giữ cẩn thận. Ngập tràn cảm xúc ùa về từ ký ức, ông lắp bắp cảm ơn trong đôi mắt nhoà lệ.
    Mẹ mỉm cười. Mẹ luôn hiểu rằng sớm hay muộn, những kho báu trong khu vườn sẽ lại được cần đến. Như những hạt giống ngủ quên, ký ức nằm trong những món đồ chơi chỉ chờ đúng lúc để đâm chồi...
     
  7. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Có hai người đa`n ông bị ốm nặng nằm trong cùng một phòng ở bệnh viện.
    Căn phòng có một cửa sổ mở ra ngoài. Cả hai người đều không được phép
    rời khỏi giường... Và mỗi buổi chiều, nười đa`n ông nằm cạnh cửa sổ đều
    kể cho người nằm trong những gì mình nhìn thấy qua khung cửa sổ. Người
    nằm bên trong rất vui vì những gì ông nghe được. Theo những lời kể thì bên
    ngoài cửa sổ là một công viên, có hồ nước, có trẻ con đang vui đu`a, có
    những đôi tình nhân tay trong tay dạo chơi, có rất nhiều hoa và chim chóc...
    Khi người nằm trên chiếc giường cạnh cửa sổ miêu tả thì người
    kia thường nằm nhắm mắt lại và hình dung ra cảnh tượng tuyệt vời bên
    ngoài, cảm thấy như mình đang được chứng kiến cuộc sống diễn ra hàng
    ngày qua lời kể thật sinh động của người bạn cùng phòng... Bỗng một lần,
    một ý nghĩ đột ngột xuất hiện trong đầu ông ta: "Tại sao mình cứ luôn phải
    nghe kể mọi thứ và hài lòng với việc đó thay vì được tận mắt nhìn thấy
    chúng? Thật chẳng công bằng!". Lúc đầu ông ta thấy xấu hổ vì có ý nghĩ đó
    nhưng rồi khao khát được nhìn thấy cuộc sống bên ngoài khiến cho ý nghĩ
    đó càng nung nấu trong đầu ông, làm cho ông không ngủ nổi. "Mình cần phải
    được ngồi bên cái cửa sổ" - ý nghĩ đó sôi lên.
    Một buổi đe^m, khi ông đang nằm nhìn lên trần nhà thì bệnh nhân
    nằm bên cửa sổ bắt đầu ho. Ông ấy có vẻ như bị ngạt thở, cố mò mẫm tìm
    nút ấn gọi y tá. Mỗi bệnh nhân đều có một cái nút bấm gọi y tá ở đầu
    giường mình, nhưng trong bóng tối, ông lại ho dữ dội, và không thể tìm ra cái
    nút... Người nằm trên cái giường phía trong tường thấy vậy bèn giơ tay định
    bấm nút gọi y tá giùm nhưng... cùng lúc đó, trong đầu ông thoáng qua ý nghĩ
    nếu ông được nằm trên chiếc giường đó, ông sẽ lại được ngắm nhìn cuộc
    sống... Ông bỏ tay xuống, nằm yên như đang ngủ, kiên quyết không chạm
    vào cái nút của mình để gọi giùm cô y tá... Chỉ trong 5', tiếng ho im bặt... chỉ
    còn lại sự im lặng và bóng tối...
    Sáng hôm sau, y tá vào phòng, và cô nhìn thấy người bệnh nằm
    bất động trên chiếc giường cạnh cửa sổ. Cô thở dài buồn bã và gọi người
    của bệnh viện đến đưa ông ấy đi. Ông đã qua đời...
    Sau khi người đa`n ông đó được đưa đi, người nằm phía trong
    đề nghị cô y tá chuyển mình ra giường ngoài. Cô y tá đồng ý, giúp ông
    chuyển giường rồi đi ra. Chậm chạp, người đa`n ông chống tay để ngồi lên.
    Cuối cùng thì ông cũng phải được ngắm cảnh ngoài cửa sổ chứ!
    Ông nhìn ra khung cửa... nhưng ngoài đó chỉ là một bức tường
    chắn trống trơn... Ông gọi cô y tá và hỏi tại sao người bệnh nằm ở đây
    trước kia lại tả bên ngoài có nhiều cảnh đẹp đến thế. Cô y tá đáp: "Ông ấy
    bị mù, và thậm chí cái bức tường chắn kia ông ấy cũng chẳng nhìn thấy. Có
    thể ông ấy kể như vậy chỉ vì muốn làm ông vui thôi...".
    Khi làm được cho người khác vui thì người ta thậm chí có thể
    quên cả nỗi bất hạnh của mình...
     
  8. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Nicole kéo lại chiếc áo khoác và hòa vào dòng người bên công viên. Trời tối
    và đầy sương nhưng cô bé vẫn cố gắng đi nép vào mấy bụi cây như sợ mọi
    người trông thấy mình. Đặc biệt là Ryan... cô muốn Ryan cứ đi tiếp mà
    không biết có người dõi theo...
    Nicole biết rõ con đường mà Ryan sẽ đi. Thứ 5 nào cũng vậy,
    Ryan luyện bóng đá từ 6-8h tối. Nicole thường rủ Emma đi xem Ryan tập
    bóng... Nhưng hôm nay thì không thể... Nicole rùng mình khi một giọt sương
    rơi vào đỉnh đầu. Cô rất hồi hộp! Ryan sẽ đi băng qua công viên trong khoảng
    5' nữa... và cô muốn nhìn thấy Ryan...
    Nicole và Ryan đã quen nhau nửa năm nay và đó là quãng thời
    gian hạnh phúc nhất của Nicole. Mặc dù hai đứa mới có 16 tuổi, nhưng mẹ
    của Nicole đã phải thừa nhận rằng hai đứa sinh ra như để làm bạn suốt đời
    của nhau vậy.
    Chấp nhận sự chia lìa thật khó khăn. Chẳng ai ngờ mọi sự sẽ kết
    thúc như thế này... Khi mà giờ đây Nicole đang đứng thầm lặng chờ Ryan đi
    qua, mong nhìn lại dù chỉ một nụ cười của cậu. Cô biết Ryan không thích
    những kẻ lén lút, nhưng có gì nghiêm trọng nữa đâu...
    Bất chợt, cô bé nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc của
    Ryan. Cậu ta đang đi rất nhanh với chiếc túi trên vai và chiếc mũ trai sụp
    xuống mặt. Nicole gần như bật khóc khi nhìn Ryan rất gần như vậy. Không
    thể tin được rằng tất cả đã qua, rằng cô chẳng còn được Ryan nắm tay ấm
    áp...
    Khi Ryan khuất dần trên phố, Nicole quyết định đi theo Ryan
    thêm chút nữa. Ryan có vẻ vội vàng... Nicole chợt thoáng chút nghi ngờ rằng
    Ryan đi gặp một cô bé khác... Mà cũng chẳng có lý do gì cấm cậu quen cô
    gái khác. Và dù Nicole biết mình không bao giờ được ở bên Ryan nữa,
    nhưng cái ý nghĩ Ryan sẽ nắm tay một cô bé khác thật sự làm cho Nicole
    bứt rứt và buồn vô cùng...
    Cảm giác nhẹ nhõm bao trùm khi Nicole nhận ra Ryan đang trở về
    nhà... Ryan chẳng đi gặp cô bé nào cả... Nicole dừng lại ở bến xe buýt cuối
    đường. Tại chỗ này, lần đầu tiên Ryan nắm tay Nicole để đỡ cô đứng dậy
    khi cô bị ngã... Nicole mỉm cười với ký ức ngây thơ đó... Từ chỗ này, cô bé
    có thể thấy rõ Ryan đang vào nhà. Ryan trông rất buồn. Có thể cậu cũng nhớ
    Nicole như cô bé đang nhớ cậu???
    ...
    Ryan vứt phịch chiếc túi ở hành lang và vào phòng khách. Mẹ cậu
    hỏi:
    - Hôm nay con tập tốt không?
    Ryan nhún vai, nói rằng buổi tập cũng tạm ổn.
    - Xem nào, dường như là con vẫn còn buồn phải không? - Mẹ
    Ryan hỏi tiếp.
    Cậu bé nhún vai lần nữa... mắt đỏ hoe:
    - Có chuyện này buồn cười lắm, mẹ biết không? Con cảm giác
    như Nicole ở quanh đây... Con biết là bạn ấy cũng quay lại công viên và đi
    theo con... Mẹ có tin chuyện đó không?
    - Có chứ! Nicole đã yêu quý con biết bao khi nó còn sống... và
    mẹ tin là nó vẫn luôn yêu thương con, kể cả bây giờ và về sau nữa...
    Ryan mỉm cười nhấc chiếc khung có ảnh Nicole lên và nhìn sâu
    vào mắt cô bé... Hôm nay là ngày thứ 100 kể từ khi Nicole ra đi trong một vụ
    tai nạn giao thông. Mới 16 tuổi...
    Nicole cũng bật khóc khi cô bé quay đi và tan vào làn sương lạnh
    lẽo. Cô biết mình mãi mãi không mất Ryan... nhưng cũng mãi mãi không bao
    giờ được gặp cậu thêm một lần nữa...
    Được yêu thương sâu sắc, cho dù người yêu thương mình đã
    qua đời, mình cũng sẽ được che chở mãi mãi...
     
  9. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Đã một năm rồi kể từ khi Susan bị mù vì một chuẩn đoán sai của bác sĩ...
    Cô đột ngột bị ném vào thế giới của bóng tối, tức giận, tuyệt vọng mà mặc
    cảm. Và tất cả những gì đủ để cô còn bám víu cuộc sống là Mark, bạn trai
    cô.
    Mark là một sĩ quan quân đội... Anh rất yêu Susan. Đa nhìn thấy
    cô tuyệt vọng thế nào, anh quyết định giúp Susan lấy lại được sức mạnh và
    sự tự lập. Đầu tiên, anh tìm cho cô một công việc dành cho người khiếm thị.
    Nhưng làm sao cô đến chỗ làm việc được đây??? Mark đề nghị đưa cô đến
    chỗ làm hàng ngày, dù hai ngươi ở hai đầu thành phố. Tuy nhiên sau đó,
    Mark nhận ra đó không phải là giải pháp. Susan sẽ phải tự mình đi xe buýt,
    tự đến chỗ làm - đó mới là cách đúng. Nhưng Susan rất nhạy cảm, cô ấy sẽ
    phản ứng thế nào?
    Đúng như Mark nghĩ, Susan hết sức hốt hoảng khi nghe tới việc
    mình phải tự đi xe buýt. "Em bị mù mà" - cô phản ứng bằng giọng cay đắng -
    "Làm sao em biết em sẽ đi đến đâu? Anh bỏ rơi em phải không?".
    Mark rất đau lòng khi nghe những lời đó... nhưng anh biết phải
    làm gì. Anh hứa sẽ cùng cô đi xe buýt mỗi sáng và mỗi chiều, bao lâu cũng
    được, cho đến bao giờ cô quen với việc đi xe buýt.
    Trong hai tuần đầu tiên, Mark trong bộ đồng phục quân đội, đi
    theo Susan đến nơi làm việc. Anh dạy cô làm sao để sử dụng được các
    giác quan khác, nhất là thính giác, để biết mình đang ở đâu và làm sao để
    quen với môi trường mới. Anh cũng giúp cô làm quen với những người lái
    xe buýt, nhờ họ để mắt đến cô, giữ cho cô một chỗ ngồi hàng ngày...
    Cuối cùng, Susan nói cô có thể tự đi được...
    Sáng thứ 2, lần đầu tiên họ đi theo hai hướng khác nhau...
    Thứ 3, thứ 4, thứ 5... mỗi ngày Susan đều tự đi xe buýt đến chỗ
    làm va` đón xe buýt đi về. Susan cảm thấy rất vui vì cô vẫn tự mình làm
    được mọi việc.
    Thứ 2 của năm tuần sau đó, Susan đón xe buýt đi làm như mọi
    khi. Khi cô đóng tiền mua vé tháng cho người lái xe, bỗng anh ta nói: "Tôi
    thật ghen tỵ với cô đấy nhé!"
    Susan không biết có phải anh ta nói với mình không. Vì xét cho
    cùng, ai lại đi ghen với một cô gái ma` đang phải đấu tranh để mà sống
    chứ??? Cô hỏi:
    - Sao anh lại ghen với tôi?
    - Vì cô được quan tâm và bảo vệ... Cô thật là hạnh phúc!
    - Tôi được bảo vệ??? Anh nói thế tức là sao?
    - Suốt mấy tuần qua, sáng nào tôi cũng thấy một chàng trai mặc đồng phục
    quân đội lái xe theo, rồi đứng bên kia đường nhìn cô xuống xe. Anh ta nhìn
    theo đến khi cô qua đường an toàn, đi vào nơi cô làm việc và vẫy tay chào
    cô rồi mới lái xe đi. Cô quả là một người may mắn!!!
    Susan khóc. Tuy cô không nhìn thấy Mark nhưng cô luôn cảm
    thấy Mark ở bên cạnh. Cô là người may mắn, vì cô đã nhận được món quà
    còn lớn hơn cả ánh sáng của đôi mắt, món quà mà cô không cần phải nhìn
    thấy tận mắt để tin... Món quà của Tình yêu có thể mang ánh sáng đến
    những nơi nhiều bóng tối nhất.
     
  10. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Anh gặp nàng trong một bữa tiệc. Nàng vô cùng xinh xắn và dễ thương...
    Biết bao chàng trai theo đuổi nàng trong khi anh chỉ là một gã bình thường
    chẳng ai thèm để ý. Cuối bữa tiệc, lấy hết can đảm, anh mời nàng đi uống
    cafe. Hết sức ngạc nhiên, nhưng vì phép lịch sự nàng cũng nhận lời.
    Họ ngồi im lặng trong một quán cafe. Anh quá run nên không nói được câu
    nào. Cô gái bắt đầu cảm thấy thật buồn tẻ và muốn đi về... Chàng trai thì cứ
    loay hoay mãi với cốc cafe, cầm lên lại đặt xuống... Đúng lúc cô gái định
    đứng lên và xin phép ra về thì bất chợt chàng trai gọi người phục vụ: "Làm
    ơn cho tôi ít muối vào tách cafe". Gần như tất cả những người trong quán
    nước đều quay lại nhìn anh... Cô gái cũng vô cùng ngạc nhiên. Nàng hỏi anh
    tại sao lại có sở thích kì lạ thế. Anh lúng túng một lát rồi nói: "Ngày trước
    nhà tôi gần biển. Tôi rất thích nô đu`a với sóng biển, thích cái vị mặn va` đắng
    của nước biển. Vâng, mặn va` đắng - giống như cafe cho thêm muối vậy...
    Mỗi khi uống cafe muối như thế này, tôi lại nhớ quê hương và cha mẹ mình
    da diết...". Cô gái nhìn anh thông cảm và dường như nàng rất xúc động
    trước tình cảm chân thành của anh. Nàng thầm nghĩ một người yêu quê
    hương và cha mẹ mình như thế hẳn phải là người tốt và chắc chắn sau này
    sẽ là một người chồng, người cha tốt... Câu chuyện cởi mở hơn khi nàng
    cũng kể về tuổi thơ, về cha mẹ và gia đình mình...
    Khi chia tay ra về, cả hai cùng cảm thấy thật dễ chịu và vui vẻ. Và qua những
    cuộc hẹn hò về sau, càng ngày cô gái càng nhận ra chàng trai có thật nhiều
    tính tốt. Anh rất chân thành, kiên nhẫn và luôn thông cảm với những khó
    khăn của cô. Và... như bao câu chuyện kết thúc có hậu khác, hai người lấy
    nhau. Họ đã sống rất hạnh phúc trong suốt cuộc đời. Sáng nào trước khi
    anh đi làm, nàng cũng pha cho anh một tách cafe muối...
    Nhưng khác những câu chuyện cổ tích, câu chuyện này không dừng ở đó.
    Nhiều năm sau, đôi vợ chồng già đi, và người chồng là người ra đi trước...
    Sau khi anh chết, người vợ tìm thấy một lá thư anh để lại. Trong thư
    viết: "Gửi người con gái mà anh yêu thương nhất! Có một điều mà anh đã
    không đủ can đảm nói với em. Anh đã lừa dối em, một lần duy nhất trong
    cuộc đời... Thực sự là ngày đầu tiên mình gặp nhau, được nói chuyện với
    em là niềm sung sướng đối với anh. Anh đã rất run khi ngồi đối diện em...
    Lúc đó anh định gọi đường cho tách cafe nhưng anh nói nhầm thành muối.
    Nhìn đôi mắt em lúc đó, anh biết mình không thể rút lại lời vừa nói nên anh
    đã bịa ra câu chuyện về biển và cafe muối. Anh không hề thích và chưa bao
    giờ uống cafe muối trước đó! Rất nhiều lần anh muốn nói thật với em nhưng
    anh sợ... Anh đã tự hứa với mình đó là lần đầu và cũng là lần cuối anh nói
    dối em. Nếu được làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như vậy... để được có em
    va` để được uống tách cafe muối em pha hàng ngày suốt cuộc đời anh...
    Anh yêu em!".
    Mắt người vợ nhòa đi khi đọc đến những dòng cuối lá thư. Bà gấp bức thư
    lại và chầm chậm đứng lên, đi pha cho mình một tách cafe muối... Nếu bây
    giờ có ai hỏi bà cafe muối có vị như thế nào, bà sẽ nói cho họ biết: Nó rất
    ngọt!!!
     
  11. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Lisa ngồi trên sàn với chiếc hộp trước mặt... Cái hộp cũ kĩ đựng một tờ giấy
    kẻ ô vuông. Va` đây là câu chuyện về những ô vuông...
    ***********************************
    - Các con phải tha thứ cho anh chị em mình bao nhiêu lần? - Cô giáo đọc to
    câu hỏi cho cả lớp nghe.
    Brent nói lớn: "70 nhân 7 lần".
    Lisa kéo tay cậu em trai sinh đôi Brent của mình hỏi:
    - Thế là bao nhiêu lần?
    Brent viết số 490 vào góc vở Lisa. Brent nhỏ bé, đeo cặp kính quá khổ với
    mái tóc rối bù. Nhưng năng khiếu âm nhạc của cậu thì ai cũng phải thán
    phục: Cậu học đa`n piano từ khi lên 4, kèn clarinet năm lên 7 và giờ đây cậu
    đang chinh phục cây đàn oboa. Lisa chỉ giỏi hơn cậu em trai mình mỗi một
    thứ: Bóng rổ. Hai chị em thường chơi bóng rổ sau giờ học. Brent thấp bé lại
    yếu ớt, nhưng nó không nỡ từ chối vì đó là thú vui duy nhất của Lisa giữa
    những bảng điểm chỉ toàn yếu với kém của cô.
    Như mọi khi, sau giờ học, hai chị em lại chạy ra sân bóng rổ. Khi Lisa tấn
    công, Brent bị khuỷu tay Lisa huých vào cằm. Lisa dễ dàng ghi điểm. Cô hả
    hê với bàn thắng cho đến khi nhìn thấy Brent ôm cằm.
    - Em ổn cả chứ? Chị lỡ tay thôi mà!
    - Không sao, em tha lỗi cho chị - Cậu bé cười - Phải tha thứ 490 lần, và lần
    này là 1. Vậy la` chỉ còn 489 lần nữa thôi nhé!
    Lisa cười... Nếu nhớ hết những gì Lisa đã làm với Brent thì hẳn 490 lần đã
    hết từ lâu lắm rồi.
    Hôm sau, hai chị em chơi bắn máy bay trên giấy. Sợ thua, Lisa nhìn trộm
    giấy của Brent và thắng rất dễ dàng.
    - Chị ăn gian! - Brent nhìn Lisa nghi ngờ.
    Lisa đỏ mặt:
    - Chị xin lỗi!
    - Được rồi, em tha lỗi - Brent cười khẽ - Thế là chỉ còn 488 lần thôi, phải
    không?
    Sự độ lượng của Brent khiến Lisa cảm động. Tối hôm đó, Lisa kẻ một biểu
    đồ với 490 hình vuông.
    - Chúng ta dùng cái này để theo dõi những lần chị sai và em tha lỗi. Mỗi lần
    như vậy chị sẽ gạch chéo 1 ô - Miệng nói, tay Lisa đánh dấu 2 ô. Rồi cô bé
    dán tờ biểu đồ lên tường.
    Lisa có rất nhiều cơ hội đánh dấu vào biểu đồ. Mỗi khi nhận ra mình sai, Lisa
    xin lỗi rất chân thành. Và cứ thế... Ô 211: Lisa giấu sách tiếng Anh của
    Brent và cậu bé bị điểm 0... Ô 394: Lisa làm mất chìa khóa phòng Brent... Ô
    417: Lisa dùng thuốc tẩy quá nhiều làm hỏng áo Brent... Ô 489: Lisa mượn
    xe đạp của Brent va` đâm vào gốc cây... Ô 490: Lisa làm vỡ chiếc cốc hình
    quả dưa mà Brent rất thích.
    - Thế là hết! - Lisa tuyên bố - Chị sẽ không có lỗi gì với em nữa đâu!
    Brent chỉ cười: "Được rồi mà chị!".
    Nhưng rồi vẫn có lần thứ 491. Lúc đó Brent là SV trường nhạc và cậu được
    cử đi biểu diễn tại đai nhạc hội New York. Niềm mơ ước đã thành hiện
    thực...
    Người ta gọi điện thông báo lịch biểu diễn nhưng Brent không có nhà. Lisa
    nghe điện thoại: "2h ngày mùng 10 nhé!". Lisa nghĩ mình có thể nhớ được
    nên cô không ghi lại...
    - Brent này, khi nào con biểu diễn? - Mẹ hỏi.
    - Con không biết, họ chưa gọi điện báo ạ! - Brent trả lời.
    Lisa lặng người... mãi mới lắp bắp:
    - Ôi không... hôm nay ngày mấy rồi ạ?
    - 12, có chuyện gì thế?
    Lisa ôm mặt bật khóc:
    - Biểu diễn... 2h... mùng 10... người ta gọi điện... tuần trước...
    Brent ngồi yên, vẻ mặt nghi ngờ... không dám tin vào những gì Lisa nói.
    - Có nghĩa là... buổi biểu diễn đã qua rồi??? - Brent hỏi.
    Lisa gật đầu... Brent đi ra khỏi phòng, không nói thêm lời nào. Lisa về phòng,
    ngậm ngùi khóc. Cô đã hủy hoại giấc mơ của em, đã làm cả gia đình thất
    vọng... Rồi cô thu dọn đồ đạc và lén bỏ nha` đi ngay đe^m hôm đó, để lại
    mảnh giấy nói mọi người yên tâm.
    Lisa đến Boston rồi thuê nhà sống luôn ở đó. Cha mẹ nhiều lần viết thư
    khuyên nhủ nhưng Lisa không trả lời... "Mình đã làm hại Brent... mình sẽ
    không bao giờ về nữa" - đó là những ý nghĩ trẻ con của cô gái 19 tuổi...
    Rất lâu sau, có lần Lisa gặp bà hàng xóm cũ.
    - Tôi rất tiếc về chuyện Brent... - Bà ta mở lời.
    Lisa ngạc nhiên:
    - Sao ạ?
    Bà nhanh chóng hiểu rằng Lisa không biết gì. Bà kể cho cô nghe tất cả: xe
    chạy quá tốc độ... Brent đi cấp cứu... các bác sỹ đã cố gắng hết sức nhưng
    Brent không qua khỏi... Ngay trưa hôm đó, Lisa quay về nhà...
    Cô ngồi yên lặng trước cái hộp... Trong đó không còn tờ biểu đồ kín các ô
    vuông đã đánh dấu nữa mà là một tờ giấy lớn:
    "Lisa yêu quý!
    Em không muốn đếm những lần mình tha thứ... nhưng chị lại muốn làm điều
    đó. Nếu chị muốn tiếp tục đếm, hãy dùng tấm biểu đồ mới em làm cho chị!
    Yêu thương!!!
    Brent"
    Mặt sau là một tấm biểu đồ như ngày xưa Lisa đã làm, với rất nhiều ô
    vuông. Nhưng chỉ có ô vuông đầu tiên có gạch chéo... Và bên cạnh là dòng
    chú thích bằng bút đỏ: "Lần thứ 491: Tha thứ, mãi mãi!"..
     
  12. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Có hai người bạn chơi rất thân với nhau. Một ngày hai người bạn đó vào rừng chơi và bị lạc do người kia đánh mất la bàn. Sau một thời gian khá dài tìm đường mà không được, họ trở nên mệt mỏi và bắt đầu trở nên bực bội. Người này đã quay sang trách móc người đánh mất một vài lời làm người kia rât buồn. Đến một bờ sông, họ dừng lại nghỉ ngơi và do hiểu lầm người bạn này đã tát người bạn kia một cái. Người bạn đó lại càng buồn hơn, nhưng cô ấy không nói gì mà chỉ lủi thủi ra bờ cát và viết lên đó:
    - Hôm nay người bạn thân nhất của tôi đã đánh tôi
    Người này rất lạ nhưng không dám nói gì. Họ lại cùng nhau đi tiếp. Họ cứ đi mãi và đến một con suối, người bạn kia chẳng may bị trượt chân ngã xuống mà cô ấy lại không biết bơi và cô gái đã từng tát người bạn của mình nhảy xuống cứu. Chuyện xảy ra làm người kia xúc động và cô ấy khắc dòng chữ lên hòn đá gần đó:
    - Hôm nay người bạn thân nhất của tôi đã cứu tôi.
    Lúc này vì quá tò mò, người bạn này quyết định hỏi bạn mình
    - Bạn viết điều đó có ý nghĩa gì?
    Người bạn kia trả lời:
    - Vì khi bạn tát mình, mình muốn ghi nó vào cát để cho dòng nước cuốn đi. Còn khi bạn cứu mình, mình khắc lên đá để nó còn mãi với thời gian.

    Còn các bạn? Các bạn có muốn mình cũng là người có lòng khoan dung như vậy không
     
  13. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Xin cảm ơn các khoản thuế tôi phải trả. Vì tôi biết rằng tôi đang có việc làm.
    Xin cảm ơn bãi chiến trường tôi phải lau dọn sau mỗi bữa tiệc. Bởi vì nó cho tôi biết tôi đang có rất nhiều bạn bè ở xung quanh.
    Xin cảm ơn cái bóng của tôi trên mặt đường giữa trưa hè nóng bức, nhìn tôi lao động mỗi ngày. Vì như vậy có nghĩa là nơi tôi đang ở còn có ánh sáng Mặt trời.
    Xin cảm ơn cánh cửa sổ cần phải lau chùi, cái hàng rào cần sơn lại, nóc nhà dột cần được sửa. Vì tôi vui sướng khi mình có một mái nhà.
    Xin cảm ơn tất cả những lời ca thán mà tôi nghe về tiêu cực, về xã hội. Vì nó cho tôi biết tôi còn có quyền tự do ngôn luận.
    Xin cảm ơn chỗ đậu xe xa tít ở phía cuối bãi đậu xe. Tôi mừng rằng tôi có khả năng đi đứng, lại còn được ban cho phương tiện đi lại nữa.
    Xin cảm ơn những tờ hoá đơn khủng khiếp tiền điện, tiền nước, tiền điện thoại (và cả tiền Net nữa). Vì tôi biết mình được ấm áp, đầy đủ.
    Xin cảm ơn người phụ nữ hát trật nhịp trong nhà thờ ngồi bên cạnh tôi. Vì nó cho tôi biết tôi có thể nghe được.
    Xin cảm ơn đống quần áo to tướng mà tôi phải giặt ủi. Như thế nghĩa là tôi có quần áo để mặc.
    Xin cảm ơn những khớp xương nhức mỏi sau mỗi ngày làm việc. Tôi vui vì tôi đã làm việc chăm chỉ.
    Xin cảm ơn cái đồng hồ reo inh ỏi mỗi sáng. Vì tôi sung sướng biết rằng mình lại có một ngày để sống.
     
  14. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Nếu bạn có thực phẩm để ăn, có áo quần để mặc, có một mái nhà che đầu và một nơi nghỉ qua đêm là bạn đã giàu hơn 75% thế giới này.
    Nếu bạn có tiền tiêu trong ví, có tiền ban phát cho người nghèo, có tiền để dành trong ngân hàng, bạn thuộc 8% những người giàu nhất thế giới.
    Nếu sáng nay bạn thức dậy thấy mình khoẻ hơn ngày hôm qua một chút thì bạn đã có may mắn hơn một triệu người không thể sống qua nổi tuần này.
    Nếu bạn chưa bao giờ phải trải qua nguy hiểm của chiến tranh, sự cô đơn của cảnh tù tội, nỗi đớn đau của tra tấn hay sự vật vã của đói khát, bạn đã hạnh phúc hơn 500 triệu người trên thế giới.
    Nếu bố mẹ bạn còn sống và còn hạnh phúc bên nhau thì so với thế giới, trường hợp của bạn không nhiều đâu.
    Và cuối cùng, nếu bạn đọc được thông điệp này thì bạn đã sung sướng hơn 2 tỷ người trên thế giới chẳng bao giờ được đọc bất cứ cái gì cả.
     
  15. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Mải mê đuổi bắt tham vọng, bạn dễ bỏ lỡ hạnh phúc lớn lao

    Ngày xưa, một ông vua bảo kỵ sĩ của mình rằng nếu anh ta phi ngựa xa được chừng nào, nhà vua sẽ tặng cho anh ta phần đất đai đó. Vô cùng tự tin, kỵ sĩ nhảy lên lưng ngựa và phi nhanh như tên bắn. Anh ta muốn có phần đất đai rộng lớn. Anh ta phi, phi mãi, luôn tay thúc roi giục ngựa chạy nhanh. Đói khát, mệt mỏi, anh ta vẫn không dừng lại nghỉ ngơi. Anh ta muốn được càng nhiều đất đai càng tốt.
    Khi chinh phục được một vùng đất rộng bao la thì cũng là lúc kỵ sĩ kiệt sức, ngã gục xuống. Trong phút giây cuối cùng trước khi nhắm mắt, trong đầu anh ta cứ mang mang câu hỏi: “Hà cớ gì mà mình lại phải cố gắng đến kiệt sức như thế này để lúc này xuôi tay nhắm mắt, mình cũng chỉ cần một rẻo đất nhỏ để nằm xuống?”.

    Câu chuyện kỵ sĩ cũng giống như hành trình cuộc sống của chúng ta. Chúng ta tự khoác lên cho mình áp lực làm việc, cố gắng kiếm thật nhiều tiền của, quyền lực và sự ngưỡng mộ.
    Chúng ta thờ ơ với sức khỏe của chính mình, bỏ bê những khoảng thời gian hiếm hoi ở bên cạnh gia đình yêu quý, không biết đến vẻ đẹp của cuộc sống hàng ngày xung quanh ta, quên đi những sở thích mà ta hằng đam mê.
    Để đến một ngày, khi nhìn lại, chúng ta nhận ra rằng chúng ta thật sự đâu có cần nhiều đến thế. Nhưng chúng ta cũng không thể nào quay lại để nhặt lấy những điều quý giá đã bỏ lỡ trong đời.
     
  16. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Bạn làm thế nào đây?

    Bạn đừng hạ thấp giá trị của mình bằng cách so sánh mình với những người
    khác. Đó là vì mỗi chúng ta là những con người hoàn toàn khác nhau, chúng
    ta là những cá nhân đặc biệt. Bạn chớ đặt mục tiêu của bạn vào những gì
    mà người khác cho là quan trọng. Chỉ có bạn mới biết rõ điều gì là tốt nhất
    cho chính mình.

    Bạn chớ nên thờ ơ với những gì gần gũi với trái tim của bạn. Bạn hãy nắm
    chắc lấy như thể chúng là những phần trong cuộc sống của bạn. Bởi vì nếu
    không có chúng, cuộc sống của bạn sẽ mất đi ý nghĩa.

    Bạn chớ để cuộc sống trôi qua kẽ tay vì bạn cứ đắm mình trong quá khứ
    hoặc ảo tưởng về tương lai. Chỉ bằng cách sống cuộc đời mình trong từng
    khoảnh khắc của nó, bạn sẽ sống trọn vẹn từng ngày của đời mình.

    Bạn chớ bỏ cuộc khi bạn vẫn còn điều gì đó cho đi. Không có gì là hoàn toàn
    bế tắc mà nó chỉ thật sự trở nên bế tắc khi bạn thôi không cố gắng nữa.

    Bạn chớ ngại nhận rằng mình vẫn chưa hoàn thiện. Đó chính là sợi chỉ mỏng
    manh ràng buộc mỗi người chúng ta lại với nhau.

    Bạn chớ ngại mạo hiểm. Nhờ mạo hiểm với những vận hội của đời mình mà
    bạn học biết cách sống dũng cảm.

    Bạn chớ khóa kín lòng mình với tình yêu bằng cách nói bạn không có thời
    gian yêu ai. Cách nhanh nhất để nhận được tình yêu là hãy cho đi. Cách
    chóng nhất để đánh mất tình yêu là níu giữ thật chặt. Còn phương thức tốt
    nhất để giữ được tình yêu là bạn hãy chắp cho nó đôi cánh.

    Bạn chớ băng qua cuộc đời nhanh đến nỗi không những bạn quên mất nơi
    mình sống mà còn có khi quên cả bạn định đi về đâu.

    Bạn chớ quên nhu cầu tình cảm lớn nhất của con người là cảm thấy mình
    được đánh giá đúng.

    Bạn chớ ngại học. Kiến thức không có trọng lượng. Nó là kho báu mà bạn
    có thể luôn mang theo bên mình một cách dễ dàng.

    Bạn chớ phí phạm thời giờ hoặc lời nói một cách vô trách nhiệm. Cả hai
    điều đó một khi mất đi sẽ không khi nào bắt lại được. Cuộc đời không phải
    là một đường chạy mà nó là một lộ trình mà bạn hãy thưởng thức từng
    chặng đường mình đi qua.

    Quá khứ đã là lịch sử. Tương lai là một màu nhiệm. Còn hiện tại là một món
    quà của cuộc sống, chính vì thế mà chúng ta gọi đó là tặng phẩm (*)".
     
  17. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Hoàng Minh năm nay mới 17 tuổi, thế mà đã mắc bệnh ung thư dạ dày. Bác
    sỹ nói rằng cậu phải vào bệnh viện điều trị bằng phương pháp hóa học, may
    ra mới có thể đẩy lui bệnh. Minh làm gì còn cách lựa chọn nào khác...!
    Mọi việc có vẻ tiến triển tốt. Những cơn đau bắt đầu giảm. Nhưng
    sau vài tuần điều trị, tóc của Minh rụng dần... Một thời gian sau, cậu chẳng
    còn sợi tóc nào trên đầu. Chán nản, xấu hổ... Minh đã đập vỡ 2 chiếc gương
    soi... cậu bé cảm thấy xa lạ và không muốn nhìn thấy chính mình... Minh
    không muốn gặp bất cứ ai... Cuộc sống cứ khép kín trong 4 bức tường bệnh
    viện cho đến ngày bác sỹ nói cậu sắp được ra viện... Và nếu sức khỏe tốt
    thì vẫn kịp đi khai giảng với các bạn.... Chưa bao giờ trong suy nghĩ của
    Minh, đó lại là một tin vui...
    Một hôm, có 2 người bạn thân từ hồi bé vào thăm Minh. Ban đầu,
    Minh định không gặp. Nhưng 2 cậu bạn nhắn vào là có 1 điều vô cùng bất
    ngờ dành cho Minh. Khi 2 cậu bé bước vào, Minh hết sức ngạc nhiên khi
    thấy giữa mùa hè nắng nóng mà cả 2 đều sùm sụp cái mũ rõ to. Và khi họ
    nhấc mũ ra... trên đầu 2 người chẳng có sợi tóc nào. Minh ngơ ngác: "Các
    cậu cạo trọc à? Để làm gì?". Nhưng rồi ngay lập tức, Minh hiểu ra... Cả 3
    nhìn nhau và phá lên cười. "Các bạn trẻ, xin hãy giữ im lặng cho!" - cô y tá
    khẽ nhắc nhở. Nhưng ngay khi quay lưng đi, cô cũng mỉm cười...
    Kết thúc khóa điều trị, Minh trở về nhà. Lũ bạn cùng lớp kéo đến
    thăm Minh. Tụi con trai không quen nói những câu thăm hỏi tình củm nên
    ngồi chưa nóng chỗ đã nhao nhao lên, bảo Minh cạo trọc đầu cho
    mình. "Chúng tớ thích kiểu tóc này của cậu... Chơi nổi một mình là không
    xong đâu đấy nhé!". Minh không ngạc nhiên như lần trước nhưng cũng lúng
    túng chẳng biết làm gì. Một cậu bạn đứng dậy, chạy đi lấy kéo và giúi vào
    tay Minh: "Nào, ra tay cho tớ trước nhé!".
    Ngày khai giảng, Minh đến lớp. Không mũ, không khăn buộc đầu.
    Những việc như thế bây giờ thật là thừa, vì ở lớp chẳng có cậu con trai nào
    mà đầu không trọc lông lốc. Bọn con gái còn suýt soa khen: "Con trai lớp
    mình trông... cá tính!". Tuy không tham gia được các trận đá bóng, những
    hiệp bóng chuyền sôi động như xưa, nhưng trên khuôn mặt Minh luôn có nụ
    cười rạng rỡ... Không cô đơn, không chán nản, không buồn phiền... "Tôi biết
    ơn cuộc sống đã cho tôi những người bạn luôn ở bên tôi khi vui cũng như
    khi buồn, khi thành công cũng như khi thất bại, không phải để nói lời chúc
    mừng hay an ủi tôi, mà đơn giản chỉ là THỰC SỰ Ở BÊN CẠNH...!!!".
     
  18. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Tôi chưa bao giờ nghĩ là mình thích các cuộc chia tay trên sân
    ga, ở các sân bay hay bến cảng. Tôi ghét phải nhìn mọi người ôm hôn và
    chào tạm biệt nhau. Nó làm tôi xúc động đến phát mệt!
    Nhưng chính vì thế, mỗi khi gặp một thử thách trong cuộc sống,
    tôi thường ra sân bay thành phố nhìn mọi người tạm biệt nhau. Để thấy rằng
    mình vẫn hạnh phúc khi không phải nói lời chia tay với những người thân
    yêu... Nhìn mọi người cố níu kéo nhau và khóc nấc lên, tôi cảm thấy mình
    còn có rất nhiều thứ quý giá. Những người thân trong gia đình, bạn bè,
    những người yêu nhau cuối cùng phải xa cách, nhìn họ sải rộng cánh tay để
    nắm tay nhau, cho đến khi chỉ còn hai đầu ngón tay của hai người chạm vào
    nhau... đó là những hình ảnh mãi mãi khắc sâu trong tâm trí tôi.
    Và tôi cũng học được nhiều điều từ những giây phút chia ly ấy...
    Có một lần, tôi nghe loáng thoáng tiếng hai cha con đang bên
    nhau những giây phút cuối cùng. Họ ôm nhau và người cha nói: "Ba yêu
    con! Ba chúc con đủ!". Cô con gái đáp: "Ba ạ, con cũng yêu ba lắm! Và con
    cũng chúc ba đủ!".
    Thế rồi cô con gái đi. Tôi thấy người cha cứ đứng nhìn theo, thấy
    ông ấy muốn và cần được khóc. Tôi lại gần, nhưng không muốn xen vào
    giây phút riêng tư của ông nên không nói gì... Bỗng ông ấy quay sang chào
    tôi và hỏi:
    - Đã bao giờ anh nói tạm biệt với một người, và biết rằng mãi mãi
    không gặp lại chưa?
    - Xin lỗi ông cho tôi hỏi, ý ông là ông "vĩnh biệt"? Có phải ông
    vừa "vĩnh biệt" con gái ông? Tại sao vậy?
    - Tôi già rồi, mà con tôi sống cách đây đến nửa vòng Trái đất -
    Người cha nói - Thực tế, tôi biết, lần sau khi con tôi quay về đây có thể tôi
    đã không còn nữa.
    - Khi ông tạm biệt con gái ông, tôi nghe thấy ông nói: "Ba chúc
    con đủ". Tôi có thể biết điều đó nghĩa là gì không?
    Người cha già mỉm cười:
    - Đó là lời chúc "gia truyền" của gia đình tôi, đã qua nhiều thế hệ
    rồi...
    Ông ngừng giọng, nhìn lên trời cao như thể cố nhớ lại từng chi
    tiết, và ông cười tươi hơn:
    - Khi tôi nói: "Ba chúc con đủ", tôi muốn chúc con gái tôi có cuộc
    sống đủ những điều tốt đẹp và duy trì được nó".
    Rồi ông lẩm nhẩm đọc: "Ba chúc con đủ ánh Mặt trời để giữ cho
    tâm hồn con trong sáng. Ba chúc con đủ những cơn mưa để yêu quý ánh
    Mặt trời. Ba chúc con đủ hạnh phúc để giữ cho tinh thần con luôn sống. Ba
    chúc con đủ những nỗi đau để biết trân trọng cả những niềm vui nhỏ nhất.
    Ba chúc con đủ những gì con muốn để con có thể hài lòng. Ba chúc con đủ
    mất mát để con biết gìn giữ những gì con có. Và ba chúc con đủ lời chào để
    vượt qua được lời tạm biệt cuối cùng"...
    Ông khóc, và quay lưng bước đi... Tôi chỉ còn biết nói với
    theo: "Thưa ông, tôi chúc ông đủ!"

    Và các bạn của tôi, tôi cũng chúc các bạn như vậy...!!!
     
  19. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Trong một tuần, có hai ngày mà chúng ta không cần phải bận tâm
    về chúng, có hai ngày chúng ta không nên để vướng bận, lo âu hay sợ hãi...
    Ngày đầu tiên chính là ngày hôm qua, với tất cả lỗi lầm, với tất cả
    những sai sót, với những nỗi buồn và cả những niềm đau. Ngày hôm qua đã
    qua rồi, và mãi mãi vuột khỏi tầm tay chúng ta...
    Chẳng có bất cứ điều gì có thể thay đổi được ngày hôm qua.
    Chúng ta chẳng thể lấy lại những thứ đã cho đi, cũng chẳng thể xoá đi dù
    chỉ là một lời chúng ta đã nói. Bởi ngày hôm qua đã qua rồi...
    Ngày còn lại chính là ngày mai, với những thử thách mà chúng ta
    chẳng thể biết được. Những phiền muộn hay niềm vui của ngày mai cũng ở
    ngoài tầm tay chúng ta.
    Mặt trời ngày mai sẽ mọc. Dù toả sáng rực rỡ hay bị che khuất
    sau những đám mây thì Mặt trời ngày mai vẫn mọc. Và cho đến tận lúc đó,
    chúng ta không thể nào đánh cuộc xem chuyện gì sẽ xảy ra. Vì ngày mai
    vẫn chưa đến...
    Chúng ta chỉ còn lại một ngày - đó là ngày hôm nay. Bất cứ một
    người bình thường nào cũng có thể vượt qua mọi thử thách chỉ trong một
    ngày hôm nay. Nhưng họ lại thường gục ngã khi phải cộng thêm vào gánh
    nặng của ngày hôm qua và những gánh nặng của ngày mai.
    Con người thường đau khổ không phải vì hiện tại mà chính vì
    những nuối tiếc trong quá khứ và nỗi lo âu cho tương lai. Vì thế, chúng ta
    hãy sống cho trọn vẹn một ngày!!!
     
  20. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Định nghĩa từ "Family"

    Tôi va phải một người lạ trên phố khi người này đi qua. “Ồ xin lỗi”, tôi nói.
    Người kia trả lời: “Cũng xin thứ lỗi cho tôi, tôi đã không nhìn cô”. Chúng tôi
    rất lịch sự với nhau.

    Nhưng ở nhà thì mọi chuyện lại khác. Tối nọ, lúc tôi đang nấu bếp thì cậu
    con trai đến đứng sau lưng. Tôi quay người và đụng vào thằng bé làm nó
    ngã chúi xuống sàn nhà. “Tránh xa chỗ khác” - tôi cau mày nói. Con trai tôi
    bước đi, trái tim bé nhỏ của nó vỡ tan. Tôi đã không nhận ra là mình đã quá
    nóng nảy.

    Khi đã lên giường tôi nghe một giọng nói thì thầm: “Khi đối xử với người lạ
    con rất lịch sự, nhưng với con mình con đã không làm như vậy. Hãy đến tìm
    trên sàn nhà bếp, có những bông hoa đang nằm ở cửa. Đó là những bông
    hoa mà con trai con đã mang đến cho con. Tự nó hái lấy những bông hoa
    này: nào hoa hồng, màu vàng và cả màu xanh nữa. Nó đã yên lặng đứng đó
    để mang lại cho con điều ngạc nhiên, còn con thì không bao giờ thấy những
    giọt nước mắt đã chảy đẫm lên trái tim bé nhỏ của nó”.

    Lúc này thì tôi bật khóc. Tôi lặng lẽ đến bên giường con trai và quỳ
    xuống: “Dậy đi, con trai bé nhỏ, dậy đi. Có phải những bông hoa này con hái
    cho mẹ không?”. Thằng bé mỉm cười: “Con tìm thấy chúng ở trên cây kia.
    Con hái cho mẹ vì chúng đẹp như mẹ. Con biết là mẹ thích lắm, đặc biệt là
    bông hoa màu xanh”.

    Thế bạn có biết từ family có nghĩa là gì không?

    FAMILY = Father And Mother, I Love You!
    (Gia đình = Ba và mẹ, con yêu ba mẹ)
     

Chia sẻ trang này