Những câu chuyện ý nghĩa !!!

Thảo luận trong 'Tâm sự' bắt đầu bởi tini_lam, 17/7/04.

  1. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Khi người ta gửi đi một nụ cười
    Cô gái cười với một người xa lạ rầu rĩ, nụ cười làm cho anh ta cảm thấy
    phấn chấn hơn. Anh nhớ đến sự tử tế của một người bạn cũ và viết cho
    người ấy một lá thư cảm ơn. Người bạn này vui sướng vì nhận được thư
    của người bạn cũ lâu ngày không gặp đến nỗi, sau bữa trưa anh boa một
    món tiền lớn cho chị hầu bàn. Chị hầu bàn ngạc nhiên vì món tiền boa quá
    lớn, đã quyết định mang tất cả đi mua xổ số. Và trúng số. Ngày hôm sau
    chị đi nhận giải và cho một người ăn mày trên phố một ít tiền lẻ. Người ăn
    mày rất biết ơn vì đã hai ngày nay anh ta chẳng được ăn gì. Sau bữa tối
    anh ta trở về căn phòng tối tăm của mình. Trên đường về, anh ta thấy một
    chú chó con đang rét run cầm cập, anh mang nó về để sưởi ấm cho nó. Chú
    chó rất vui mừng vì được cứu khỏi cơn bão tuyết sắp đến gần. Ðêm ấy,
    trong khi mọi người đang ngủ say thì ngôi nhà bốc cháy, chú chó con sủa
    róng riết. Chú sủa cho đến khi đánh thức tất cả mọi người trong nhà dậy và
    cứu tất cả mọi người thoát chết. Một trong những chú bé được cứu thoát
    đêm ấy sau này trở thành bác sĩ tìm ra một loại vắc-xin chữa khỏi một căn
    bệnh vô cùng nguy hiểm cho loài người. Tất cả là nhờ một nụ cười.
     
  2. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Con người chúng ta ai cũng bị ám ảnh bởi ý nghĩ"Ta phải hoàn hảo".Có lẽ
    chính những suy nghĩ này đã khiến cho chúng ta không ít lần phải rên
    lên"Đời là bể khổ".Ta luôn đấu tranh với bản thân để ngày càng tốt đẹp
    hơn.Nhưng là "nhân" thì "vô thập toàn".Khi phạm sai lầm ta bị dằn vặt,lo sợ
    không cònh được tôn trọng,tin tưởng.Sai lầm chỉ hữu ích khi nó khuyến
    khích ta tiến lên,ngược lại nó sẽ làm tê liệt con người với mặc cảm mình
    thật vô dụng,bất tài.
    Chuyện kể rằng ngày xửa ngày xưa,có một vòng tròn.Vòng tròn ta rất tự
    hào về thân hình của mình,tròn một cách hoàn hảo đến từng milimét.Thế
    nhưng,một sáng nọ thức dậy,nó bỗng thấy mình mất một góc lớn hình tam
    giác.
    Buồn bực,vòng tròn tìm mảnh vỡ hình tam giác bị mất.Vì không còn hoàn
    hảo nên nó lăn rất chậm chạp.Nó bắt đầu ngợi khen những bông hoa dại
    đang tỏa sắc bên đường.Nó tâm tình cùng sâu bọ.Nó tận hưởng ánh sáng
    mặt trời ấm áp.Vòng tròn tìm được nhiều mảnh vỡ nhưng chẳng mảnh nào
    vừa cả.Nó lại tiếp tục tìm kiếm.Một ngày kia nó tìm được một mảnh hoàn
    toàn vừa khít.Nó sướng đến run người.Giờ đây nó lại hoàn hảo như xưa.Nó
    ghép mảnh vỡ kia vào rồi lăn đi.Nhưng,ơ kìa!Sao nó lăn nhanh đến thế !
    Nhanh đến nỗi các bông hoa nhòe đi trong mắt nó,tiếng chuyện trò thì bạt đi
    trong gió.Vòng tròn nhận ra thế giới xung quanh nó trở nên khác hẳn khi nó
    lăn quá nhanh.Nó bèn dừng lại,đặt mảnh vỡ bên đường rồi chầm chậm lăn
    đi!
    Bài học cái vòng tròn tặng tất cả chúng ta là:Thật kỳ lạ khi con người ta mất
    đi một cái gì đó lại thấy mình hoàn hảo.Một người có tất cả mọi thứ trên đời
    lại là kẻ nghèo túng.Bạn sẽ không biết thế nào là ước mơ,là hy vọng,là nuôi
    dưỡng vì một ngày mai tốt đẹp hơn.Bạn sẽ không bao giờ biết cảm giác
    sung sướng khi có ai đó yêu thương bạn và cho bạn cái bạn tha thiết mong
    muốn!
    Cuộc sống không phải là cái bẫy để chờ chúng ta sa vào rồi kết tội.Cuộc
    sống có chút gì đó như mùa bóng,khi đội mạnh nhất cũng có thể bị thua và
    đội yếu nhất cũng có những giây phút huy hoàng.Mục đích của chúng ta là
    thắng nhiều hơn bại.
    Hãy biết chấp nhận sự bất toàn là một phần tất yếu của con người.Nếu ta
    đủ dũng cảm để yêu thương,đủ sức mạnh để để tha thứ,đủ hào phóng để
    chia sẻ hạnh phúc cho kẻ khác,đủ thông minh để hiểu rằng tình yêu thương
    luôn bao bọc chúng ta.Khi ấy ta đã đạt đến sự toàn mỹ mà nhiều người chỉ
    dám mơ ước!
     
  3. Gai_Maxx

    Gai_Maxx Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    7/2/04
    Bài viết:
    387
    Nơi ở:
    SomeOne'S Heart
    Tui có 1 câu chiện cảm động để cho mấy bác ngẫm nghỉ nè,ko bít các bác đã xem chưa nhưng tui thấy nó hay nên tui Post lên thui!!!
    Tựa đề: ""Cà phê uống với muối có vị gì?""
    Trong 1 buổi dạ tiệc,có 1 cô gái rất đẹp đứng tựa mình vào bức tường tay cầm li rựu đã thu hút rất nhìu cặp mắt của các chàng trai...Cô gái có vẻ rất kiêu căng và tự tin về sắc đẹp của mình nên các chàng trai mom men đến gần đều thất vọng!!!
    Sau 1 hồi có 1 anh chàng có vẽ khù khờ tiến đến trước mặt cô gái...Chỉ sau 1 vài câu giao tiếp anh chàng đã run bần bậc trước vẻ tư tin của nàng...Quá bối rối anh liền gọi 1 li cà phê,nhưng vì quá hồi hộp nên anh ta đã gọi nhầm "li cà phê cho 1 ít muối"..Trước sự ngạc nhiên của mọi người và cô gái anh chàng ngọng ngiụ giải thích:
    -Ko có gì đặt biệt cả,quê tôi vốn là 1 làng quê quen biển nhưng vì quá đói kém nên gia đình tôi dã chuyển lên Tp này sinh sống..Tuy xa quê hương nhưng tui luôn mong nhớ về nơi mình đã sinh ra nên tôi có có thói quen uống cà phê với muối để nhớ đến vị mặn của quê hương...
    Nói xong anh chàng thở phào nhe nhõm trước sự ngưỡng mộ của cô gái!!!Ít lâu sau họ kết hôn!!!Khi đã là vợ chồng thì cứ mỗi buổi sáng cô gái đều pha 1 li cà phê với muối cho chồng!!!Cứ như thế thời gian trôi đi họ sống với nhau thật êm đềm!!!
    50 năm sau chàng trai năm nào bấy giờ đã khuất...Lễ tang của ông được làm rất đơn sơ và khi đưa ông về với đất bà vợ cũng ko quên 1 li cà phê pha muối đỗ lên mộ chồng!!Sau vài tuần bà nhận được di chúc của ông để lại:
    "Em yêu của anh,cuộc đời anh đã mắc rất nhiều sai lầm và anh đã phai ân hận rât nhiều điều nhưng anh lúc nào anh cũng rất hãnh diện và vui sướng và đã lấy được 1 cô gái như em làm vợ...Đến lúc này anh có 1 sự thật muốn nói với em rằng câu chiên mà anh kể với em luc ta quen nhau 50 năm trước tại buổi dạ hội đó là điều ko có thật..Còn chuyện anh thích uống cà phê với muối càng là điều ko thật nhưng em cứ cho là sự thật nên mỗi sáng anh phải uống cà phê với muối..Thật khó mà uống nó nhưng vì đó là tấm lòng của em và vì anh ko muốn em buồn nên anh giấu kín cái sự thật đó mấy mươi năm liền!!!Sở dĩ lúc này anh mới nói ra vì anh biết chắc rằng anh đã yên nghỉ và anh ko muốn giối em thêm nữa...Mong em hiểu cho anh!!!Anh mãi yêu em.
    Chồng của em!!!!""
    Đoc xong bức thư đó bà đã khóc rất nhiều,bà khóc vì hạnh phúc và cũng vì tiếc nuối!!!Sau đó mỗi lần có ai nói đùa với bà rằng:" Cà phê uống với muối như thế nào nhỉ?"..Thì bà sẽ trả lời rằng:"Rất ngọt"
    :-s :-s :-s :-s ::( ::( ::(
     
  4. WhiteSneak

    WhiteSneak C O N T R A Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    10/10/03
    Bài viết:
    1,573
    Rất ấn tượng .Cảm ơn các bạn rất nhiều.Tuy nhioên theo tôi, các bnạ nên đầu tư thêm 1 chút xíu cho phần trình bày nữa.Như thế chắc sẽ đẹp hơn.
     
  5. vuminhtan_84

    vuminhtan_84 Liu Kang, Champion of Earthrealm Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/5/04
    Bài viết:
    5,471
    Sao cái này giống là copy ở 1 bài báo wá vậy trời +_+
     
  6. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Một bầy ếch đi dạo trong rừng và có hai con bị rơi xuống một cái hố sâu. Tất
    cả con ếch còn lại trong bầy đều bu quanh miệng hố để tìm cách cứu chúng
    lên. Nhưng khi thấy cái hố quá xâu, cả bầy liền nói với hai con ếch dưới đó
    rằng chúng chỉ còn nước chết mà thôi.
    Hai con ếch bỏ ngoài tai những lời bình luận đó và cố hết sức nhảy lên khỏi
    hồ. Những con ếch kia lại nói với chúng đừng nên phí sức, rằng chúng chỉ
    còn nước chết.
    Sau cùng, một con ếch phía dưới nghe theo những gì cả bầy nói, nó bỏ
    cuộc và ngã lăn ra chết trong sự tuyệt vọng.
    Con ếch còn lại tiếp tục cố gắng nhảy. Một lần nữa cả bầy xúm lại và thét
    lên khuyên nó hãy thôi đi. Nó càng nhảy mạnh hơn nữa. Cuối cùng nó nhảy
    được lên bờ. Cả bầy vây quanh và hỏi nó : “Anh không nghe tụi tôi nói gì
    hay sao ?” . Con ếch bảo nó bị điếc . Nó tưởng cả bầy ếch đã động viên nó
    suốt khoảng thời gian vừa qua.
    Có một sức mạnh sống và chết nơi miệng lưỡi chúng ta. Một lời động viên
    khích lệ cho một người đang bế tắc có thể vực người ấy dậy và giúp anh ta
    vượt qua khó khăn. Nhưng cũng có lời nói có thể giết chết một người trong
    cơn tuyệt vọng. Do đó, hãy cẩn thận với những gì chúng ta nói ra. Bất kỳ
    người nào cũng có thể nói những lời hủy diệt để cướp đi tinh thần của
    những người đang ở trong hoàn cảnh khốn khó, nên quí thay là những ai
    dành thì giờ để động viên và khích lệ người khác.
     
  7. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Có một chàng trai bị bệnh ung thư. Chàng trai 19 tuổi, nhưng có thể chết bất
    kỳ lúc nào vì căn bệnh quái ác này. Suốt ngày, chàng trai phải nằm trong
    nhà, được sự chăm sóc cẩn thận đến nghiêm ngặt của bố mẹ. Do đó,
    chàng trai luôn mong ước được ra ngoài chơi, dù chỉ một lúc cũng được.
    Sau rất nhiều lần năn nỉ, bố mẹ cậu cũng đồng ý. Chàng trai đi dọc con phố –
    con phố nhà mình mà vô cùng mới mẻ – từ cửa hàng này sang cửa hàng
    khác. Khi đi qua một cửa hàng bán CD nhạc, chàng trai nhìn qua cửa kính
    và thấy một cô gái. Cô gái rất xinh đẹp với một nụ cười hiền lành – và chàng
    trai viết đó là "tình yêu từ ánh mắt đầu tiên". Chàng trai vào cửa hàng và lại
    gần cái bàn. nơi cô gái đang ngồi.

    Cô gái ngẩng lên hỏi:

    - Tôi có thể giúp gì được anh? – Cô gái mỉm cười và đó quả là nụ cười đẹp
    nhất mà chàng trai từng thấy.

    - Ơ.. – Chàng trai lúng túng – Tôi muốn mua một CD...

    Chàng trai chỉ bừa một cái CD trên giá rồi trả tiền.

    - Anh có cần tôi gói lại không – Cô gái hỏi, và lại mỉm cười.

    Khi chàng trai gật đầu, cô gái đem chiếc CD vào trong.

    Khi cô gái quay lại với chiếc CD đã được gói cẩn thận, chàng trai tần ngần
    cầm lấy và đi về.

    Từ hôm đó, ngày nào chàng trai cũng tới cửa hàng, mua một chiếc CD và
    cô gái bán hàng lại gói cho anh. Những chiếc CD đó, chàng trai đều đem về
    nhà và cất ngay vào tủ. anh rất ngại, không dám hỏi tên hay làm quen với cô
    gái. Nhưng cuối cùng, mẹ anh cũng phái hiện ra việc này và khuyên anh cứ
    nên làm quen với cô gái xinh đẹp kia.

    Ngày hôm sau, lấy hết can đảm, chàng trai lại đến cửa hàng bán CD. Rồi
    khi cô gái đem chiếc CD vào trong để gói, anh đã để một mảnh giấy ghi tên
    và số điện thoại của mình lên bàn. Rồi anh cầm chiếc CD đã được gói như
    tất cả mọi ngày – đem về.



    Vài ngày sau...

    ‘Reeeeng!..."

    Mẹ của chàng trai nhấc điện thoại:

    - Alô?

    Đầu dây bên kia là cô gái ở cửa hàng bán CD. Cô xin gặp chàng trai nhưng
    bà mẹ oà lên khóc

    - Cháu không biết sao? Nó đã mất rồi...hôm qua.

    Im lặng một lúc. Cô gái xin lỗi, chia buồn rồi đặt máy.

    Chiều hôm ấy, bà mẹ vào phòng cậu con trai. Bà muốn sắp xếp lại quần áo
    của cậu nên đã mở cửa tủ. Bà sững người khi nhìn thây hàng chồng, hàng
    chồng CD được gói bọc cẩn thận chưa hề được mở ra.

    Bà mẹ rất ngạc nhiên nên cầm lên một chiếc mở thử ra.

    Bên trong hộp giấy bọc là một chiếc CD cùng với một mảnh giấy ghi " Chào
    anh, anh dễ thương lắm- Jacelyn."

    Bà mẹ mở thêm một chiếc CD nữa.Lại thêm một mảnh giấy ghi:" Chào anh,
    anh khỏe không? Mình làm bạn nhé? – Jacelyn."

    Một chiếc CD nữa, một chiếc nữa... Trong mỗi chiếc là một mảnh giấy...

    Trong mỗi cử chỉ đều có thể tiềm ẩn một món quà. Giá như chúng ta đừng
    ngần ngại mở những món quà mà cuộc sống đem lại.
     
  8. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Khi học cấp 1, có lần tôi tranh cãi kịch liệt với một cậu bạn. Thực tế, tôi
    không nhớ chúng tôi cãi nhau về cái gì, nhưng bài học ngày hôm ấy thì tôi
    vẫn nhớ mãi.

    Khi cãi nhau, tôi khăng khăng cho rằng” tao đúng, mày sai”, và bạn tôi cũng
    nhất quyết ”mày sai, tao đúng!”.

    Cô giáo tôi bắt gặp, bảo cả hai chúng tôi lên phòng giáo viên. Cô bảo mỗi
    đứa ngồi một bên cạnh bàn, chiếc bàn có một quả bóng nhựa rất lớn. Quả
    bóng màu đen xì. Thế mà khi cô giáo hỏi: ”Em thấy quả bóng màu gì?” thì
    cậu bạn tôi lại đáp: ”Thưa cô, màu trắng”.

    Tôi không thể hiểu nổi nó đang nói gì. Mắt nó bị mờ hay đầu óc nó bị điên?
    Hay nó muốn trêu tức tôi? Thế là tôi bật lên cãi: ”Màu đen chứ, đồ ngốc!”.

    Chúng tôi lại bắt đầu cãi nhau về màu sắc của quả bóng. Đến lúc này thì cô
    giáo bảo chúng tôi đổi chỗ cho nhau. Lần này, khi cô hỏi tôi: ”Qủa bóng màu
    gì?”, tôi đành trả lời “màu trắng ạ“. Bởi quả bóng đó được sơn hai màu khác
    nhau ở hai phía. Từ chỗ tôi ngồi ban đầu thì nó màu đen, còn chỗ bạn tôi thì
    nó màu trắng. Vậy mà chúng tôi đã gân cổ cãi nhau vì một điều mà cả hai
    đều chắc chắn cho là mình đúng mà không biết tại sao người kia nói ngược
    lại ý kiến của mình.
     
  9. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Một nhà hùng biện nổi tiếng đã mở đầu buổi diển thuyết của mình bằng cách
    giơ tờ 20 đôla lên và hỏi hơn hai mươi người tham dự rằng “Ai muốn có tờ
    20 đôla này?” và dĩ nhiên là có rất nhiều người giơ tay lên.

    Ông nói: “Tôi sẽ đưa tờ 20 đôla này cho một người trong số các bạn nhưng
    đầu tiên tôi làm điều này đã”. Ông bắt đầu vò nát tờ 20 đôla đó và hỏi
    tiếp: “Còn ai muốn lấy tờ 20 đôla này nữa không?”. Vẫn có nhiều người giơ
    tay.

    “Ðược, vậy nếu tôi làm như thế này thì sao?” Ông ném tờ 20 đôla xuống
    sàn, dùng giầy dẫm mạnh lên. Sau đó, ông nhặt nó lên. Bây giờ tờ 20 đôla
    đã nhàu nát và bẩn thỉu. “Nào giờ thì ai muốn có nó nữa?”, ông hỏi và vẫn có
    nhiều cánh tay đưa lên tuy ít đi so với ban đầu.

    “Các bạn thân mến, các bạn vừa được học một bài học về giá trị. Dù tôi có
    làm gì với đồng tiền này thì các bạn vẫn cần nó vì giá trị của nó vẫn không hề
    giảm sút. Nó vẫn có giá là 20 đôla”.

    "Khoẻ mạnh hay ốm yếu, thành công hay thất bại, đối với bạn bè, người
    thân, những người yêu mến bạn, bạn vẫn thật cần thiết. Giá trị của bạn là ở
    chính con người bạn. Bạn thật đặc biệt. Hãy luôn nhắc mình nhớ điều đó.
    Ðừng ngồi đếm những nỗi buồn mà hãy đếm xem bạn đã có bao nhiêu lần
    hạnh phúc.

    “Chúng ta có thể bị đánh gục, bị vò xé, bị giày xéo trong bùn đen bởi những
    quyết định sai lầm, những tình huống “đen đủi” bất chợt hiện ra cản con
    đường khiến mình cảm thấy mình dường như chẳng có giá trị. Nhưng dù
    điều gì đã xảy ra hoặc sẽ xảy ra... bạn hãy luôn nhớ rằng bản thân bạn thật
    đáng quý và giá trị ấy sẽ không bao giờ mất đi, "Và hãy giữ cho những giá
    trị đừng bao giờ mất đi bạn nhé”.
     
  10. Gai_Maxx

    Gai_Maxx Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    7/2/04
    Bài viết:
    387
    Nơi ở:
    SomeOne'S Heart
    Thấy mấy bác có vẻ ủng hộ em nên em lìu post thêm bài nữa hỉ? :;) :;) :;) Đây cũng là 1 câu chiện rất cảm động và hơi thương tâm mà tui siu tập được chứ ko phải "copy tuè 1 bài báo nào đâu à nha"!!!Câu chiện có tựa đề là:
    ...................Mẹ ơi..................{cái đề do tui tự sử đê}!!
    Cậu bé Tim 6 tuổi và cậu luôn bám lấy váy mẹ cả ngày...Đi cậu đi với mẹ,ngủ cậu cũng ngủ với mẹ,lúc nào cậu cũng đi theo mẹ như hình với bóng...Kể từ khi tan lớp về nhà là câu ở bên mẹ ko chịu rời ra!!!!
    Gia đình cậu nghèo lắm,cha cậu mất sớm để lại 2 mẹ con cậu sống bơ vơ...Nhìu khi thấy mấy đứa bạn có ba tới đón trước cổng trường thì cậu lại về hỏi mẹ:"Ba con đâu mẹ?? Sao ba ko đón con khi con tan lớp??Sao ba ko về thăm má con mình...???"..Vô số các câu hỏi Tim đặt ra cho mẹ cậu...Bà chỉ đáp lại võn vẹn có 1 câu:"Ba con đi xa,xa lắm,mai mốt ba mới về với mẹ con mình được.Con hãy cố gắng hoc giỏi để mai mốt ba về còn khoe với ba"...Cậu dạ 1 tiếng rồi chạy vào bàn ngồi học!!!Ba cậu mất khi cậu mới sinh ra...Thật đáng thương cho cậu bé chỉ biết ba mình qua bức ảnh gia đình duy nhất mà mẹ cậu luôn mang trong người...Mẹ của Tim muốn giấu chuyện này vì bà nghĩ với 1 đứa bé 10 tuổi thì cái sự thật đó quá nhẫn tâm và dẫu sao bà cũng đã dấu được Tim bấy lâu nay thì chờ thêm vài năm nữa cũng chả sao?
    Tim rất chăm chỉ,cậu ko có bạn.Xung quanh cậu toàn là những người xa lạ vì đây vốn ko phải là quê hương của cậu..Mẹ cậu đã chuyển lên đây ở khi cha cậu mất...Vì vậy cậu chỉ có mẹ và con cún nhỏ bầu bạn....Cái làng mẹ con TIm ở cũng chả lớn lắm...Nó chỉ có vài chục gia đình,bao quanh là núi..Làng có 1 cái bệnh viện,1 nhà thờ ở trên đồi và 1 trường học...Nói là trường học chứ thật ra nó chỉ vỏn vẹn có 3 lớp...2 lớp "to" nhất dành cho những người khá giả còn Tim và những đứa còn lại...Mẹ nó kiếm sống bằng nghề đan sợi...Cái nghề nghèo nàng nhưng cũng đủ sống và cho Tim đến trường...Lúc trước có 1 ông cũng trạc 50 hỏi cưới bà nhưng bà thương Tim nên từ chối!!!Hai mẹ con sống trong 1 cái nhà nhỏ,xiu vẹo năm trên đồi...Nhà hàng xóm gần nhất cũng cánh đó gần 2KM...Câu chuyện bắt đầu khi làng xảy ra nạn đói.
    Cả mấy tháng nay lang ko có 1 giọt mưa,cây cối chết khô,con sông duy nhất của làng thì ko còn 1 giọt nước...Đã vậy năm ấy làng lại xảy ra nạn dịch...Phần lớn người già trong làng đã chết hết...Cuộc sống của mẹ con Tim càng thêm khổ sở...Lúc trước 2 mẹ con cũng sống được nhờ rau quả trong rừng,nhưng giờ cây cối chết cháy.Hôm qua lại xảy ra vụ cháy rừng làm cho nhà của Tim cháy trụi!!2 mẹ con phai ở tạm cái chòi gần sông!!!Có nhiều nguòi đã bỏ làng ra đi,họ ko thể chụi nổi cái khung cảnh khủng khiếp này!!!Có gia đình bỏ lại cả những người già và những người bị bệnh đễ ra đi!!!Lúc này họ chỉ biết nằm chờ chết!!!!
    Khung cảnh của làng lúc này thật ẩm đạm,cảnh người chết,cảnh khóc than của những gai đình có người thân vừa mất thật đau thương...Mẹ con Tim cũng muốn bỏ làng đi nhưng họ đã mắc bệnh,cái bệnh đậu mùa ác độc...Đã 3 ngày nay họ ko ăn gì...Tim la khóc vì đói,bà mẹ chỉ biết dỗ con,bà vừa khóc vừa ru con ngủ cho qua cơn đói nhưng Tim ko ngủ cậu đói quá ngu ko được...Tới ngầy thứ 6,Tim bất tỉnh...Mẹ Tim hoản hốt tưởng cậu đã chết nhưng may sao tim cậu vẫn đập...Bà thương con quá cũng muốn kiếm cái gì đó cho câu ăn nhưng ăn gì bây giờ?
    Cùng đường bà đành phải lấy dao cắt miếng thịt ở đùi của bà rồi nhai nát mớm cho Tim ăn!!!Sau khi ăn xong Tim lờ mờ tỉnh dậy...Thấy cậu bé tỉnh bà mừng quá quên cả đau...Ở bắp dùi của bà máu chảy lai láng,bà hứng nốt chổ máu chảy ra cho Tim uống..." Ăn uống" xong Tim đã hoàn toàn tỉnh táo và có thể đứng dậy đi được.....
    Sang ngày thứ 7...Lúc này bà mẹ đã hoàn toàn kiệt sức...Biết mình ko thể qua khỏi bà cố gượng lừa Tim đi tìm cho bà 1 hòn đá to rồi bà dùng dao cắt luôn bộ ngực của bà!!!Bà gượng đặt " miếng thịt đó trên vách đá và viết dòng chử để lại:"To Tim{cho Tim}" rồi bà nhắm mắt...Sau 1 vài giờ Tim quây lại với hòn đá mang trên tay!!!Cậu chạy tới chỗ mẹ,vét máy lai láng nhưng cậu có biết gì đâu...Cậu cho rằng đó là màu mà mẹ cậu vẫn thường dùng để nhuộm sợi...Cậu cất tiếng hỏi mẹ:"Mẹ ơi màu đỏ ở đâu mà nhiều vậy mẹ"..Bà ko trả lời.."COn đem đá này về rồi nè mẹ ơi"..Bà vẫn im lặng..."Sao mẹ ko nói với con vậy"..Ko có tiếng trả lời??Thấy thế Tim cho rằng mẹ mình đang ngủ nên ko gọi nữa!!Cậu đến nằm cạnh mẹ như bình thường trên tay còn cầm 1 nhánh lá!!!Cậu ngước mắt lên và nhìn thấy 2 miếng thịt và dòng chữ "To TIm" viết bằng máu...Cậu reo lên vui sướng:"A mẹ kiếm được thịt cho mình nè.Mẹ hay ghê!!!"..Sau đó cậu cầm miếng thit ăn ngấu nghiến,cậu ăn như chưa bao giờ được ăn!!!Hết 1 miếng cơn đói vẫn chưa dứt,định sơi nốt miếng còn lại nhưng cậu lại nghĩ:"Mẹ chưa ăn gì nên miếng thịt này mình để dành cho mẹ"...Cậu giọ mẹ:"Mẹ ơi,dậy đi,có thức ăn nè"..Mẹ cậu vẫn ko trả lời...Cậu thiếp đi!!!
    Sang ngày thứ 8....Ngày thứ 9....Ngày thứ 10...Và đến 1 hôm có 1 đoàn người đi tìm những xác chết sau nạn dịch...Tới 1 gốc núi họ tìm thấy 2 xác chết,1 là đứa bé,1 của người phụ nữ ko còn nguyên vẹn,xác chết của người phụ nữ mất đi vài miếng thịt ở đùi và mất luôn cặp ngực!!!Họ còn tìm thấy 1 miếng thịt còn đang thối rửa đặt trên đá bên dưới có dòng chử"TO TIM"...2 xác chết ôm lấy nhau như "2 mẹ con"...Và họ đã xác định bà mẹ chết trước cậu bé khoảng 5 ngày...
    Trong cái lúc gần với tử thần nhất bà mẹ đã hi sinh cả tính mạng cảu mình cho con và đứa con dù chết đói nhưng vẫn để lại miếng thịt còn lại cho mẹ khi tỉnh lại!!!!Đó có phải là 1 tình cảm cao đẹp??? :-s :-s :-s :-s :-s
     
  11. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Có những món quà thật đơn giản nhưng đã chứa bao chân tình. Có một
    chàng trai đã gấp một ngàn con hạt giấy người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh
    chỉ là một nhân viên bình thường trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì xán
    lạn nhưng họ vẫn luôn rất hạnh phúc bên nhau. Rồi cho đến một hôm người
    yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi xa, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh
    nữa, nàng rất lấy làm tiếc nhưng rồi nỗi đau của chàng sẽ trở thành dĩ vãng.
    Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người.
    Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày
    đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ
    giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà người yêu đã
    rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của
    những tháng ngày xưa cũ.
    Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy một đôi
    vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ
    sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là cha mẹ
    của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống
    lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh
    muốn họ nhận thấy rằng anh bây giờ không còn như xưa, rằng anh bây giờ
    đã có thể tự tạo một công ty riêng, đã có thể ngồi trong một chiếc xe hơi
    sang trọng. Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ đã chối
    từ, đã làm được điều đó.
    Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng,
    anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của
    mình, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng đã từng đem đến cho anh,
    như thể thời gian không bao giờ có thể đổi thay nụ cười ấy, đang dịu dàng
    nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những
    con hạc giấy ngày nào. Đến lúc này anh mới biết một sự thật: nàng không
    hề đi đâu cả. Nàng đã mắc phải căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi.
    Nàng đã luôn tin một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn
    tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản
    bước chân anh đi đến tương lai của mình. Vì vậy nàng quyết định xa anh.
    Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để một
    ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa. Anh có thể
    đem chúng về làm bầu bạn.
    Chàng trai bật khóc...
    Chúng ta cũng vậy, như chàng trai kia, cũng chỉ nhận ra giá trị
    lớn lao về sự có mặt của một người mà cuộc đời đã ban tặng cho cuộc
    sống của chúng ta khi một sáng mai thức giấc, người ấy đã không còn bên
    ta nữa. Chỉ bởi vì họ đã chẳng yêu bạn như cách mà bạn mong đợi nơi họ.
    Nhưng điều này cũng không có nghĩa là họ không dâng hiến tình yêu của họ
    cho bạn bằng tất cả những gì họ có.
    Một khi bạn đã yêu, bạn sẽ mãi mãi yêu. Những gì trong tâm trí
    bạn có thể sẽ ra đi, nhưng những gì trong tim bạn thì mãi mãi ở lại.
    Và Trong tình yêu chẳng còn gì tồi tệ hơn để nhớ thương một
    người là ngồi cạnh họ và lo sợ rằng sẽ mất họ. Bạn hãy dành thời gian để
    nghĩ về câu này, một lúc nào đó bạn sẽ thấy rằng “hình như là vậy”.
     
  12. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Ngày xưa có 1 cô gái sống cô đơn trong ngôi nhà gỗ cạnh 1 cánh rừng .Hôm nọ , trong lúc dạo chơi cô bỗng thấy 2 chú chim non mất mẹ đang thoi thóp trong tổ trên 1 chạc cây .Lập tức cô đem chúng về nuôi trong 1 cái lồng rất đẹp .Với sự chăm sóc chan chứa tình thương của cô , 2 chú chim mgày càng trở nên khỏe mạnh và xinh đẹp .Mỗi sáng chúng cất tiếng líu lo chào đón cô.
    Một ngày kia cô quên cài cửa lồng chim .Thế là 1 chú chim liền bay ra khỏi lồng , nhưng nó chưa bay đi hẳn mà lại lượn vài vòng quanh cô như muốn chào cô lần cuối .Cô gái buồn bã nhìn theo cô không muốn rời xa nó , cô không muốn tình yêu của cô bay mất , nên khi con chim bay thật gần cô liền với tay tóm lấy nó thật mạnh . Cô sung sướng và giữ chặt nó trong tay . Nhưng 1 lúc sau cô cảm thấy con vật yêu quý bỗng trở nen mềm nhũn trên tay. Cô hốt hoảng xòe tay ra ra và bàng hoàng khi thấy nó nhắm mắt qua đời . Nó đã chết bởi chính tình yêu mà cô dành cho nó .Cô thẫn thờ nhìn con chim lẻ bạn còn lại trong lồng và bắt đầu mường tượng rằng nó cần được tự do bay vút len bầu trời xanh thẳm . Cô liền tiến đến chiếc lồng và nhẹ nhàng tung chú chim vao không trung .Nó lượn quanh cô 1 vòng , 2 vòng rồi 3 vòng .Cô đón nhận niềm vui cua nó bang ánh nhìn rang rỡ và trìu mến .Những muộn phiền trước đó không còn nữa .Bỗng nhiên chú chim nhẹ nhang đáp xuống đậu trên vai cô và hot vang những giai điệu mượt mà chưa bao giờ trong cuộc đời cô được thưởng thức. Qua tiếng hót kì diệu kia , cô chợt hiểu rằng cách nhanh nhất để đánh mất tình yêu là khi ta nắm giữ nó thật chặt .Trái lại , để giữ mãi sự yêu thương thì ta phải ân cần trao cho tình yêu 1 đôi cánh tự do.
     
  13. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Mẹ mong cho con biết thế nào là mặc quần áo cũ của anh chị, là ăn thức ăn thừa của ngày hôm qua... là đói là mệ, là đổ mồ hôi... Mẹ thực sự mong nhý thế.
    Mẹ mong cho con biết thế nào là thất bại để học lấy sự khiêm tốn, biết thế nào là thành công để học lấy sự tự tin, và cý sử trung thựcngay cả trong những chuyện chỉ có mình con biết.
    mẹ mong cho con biết thế nào là lau dọn nhà cửa và biết rửa xe và mẹ mong cho con đừng ai tặng cho một món quà đắt tiền khi con mới 17t.
    mẹ mong cho con một lần nhìn thấy một chú bê trào đời và biết chăm sóc một con chó già ốm yếu xấu xí và thýờng nằm bẹp góc nhà.
    mẹ mong cho con đánh nhau đến sýng mắt để bảo vệ một điều mà con vẫn hằng tin.
    mẹ mong cho con chia sẻ phòng của con với em con. Cũng đýợc nếu con kẻ một vạch phấn ngăn đôi căn phòng, nhýng nếu em con muốn chui vào chăn ngủ cùng với con vì nó sợ cái gì đó lúc nửa đêm thì mẹ mong là con hãy ôm lấy em.
    Và khi con muốn chõi trò chõi điện tử, còn em con muốn chõi cùng thì mẹ hy vọng con sẽ chọn em co.
    Nếu con muốn làm một cây súng cao su mẹ mong bố con dậy con tự làm lấy thay vì cho con tiền để con mua nó, mẹ cũng mong con biết đào hố trồng cây và đọc sách. Và khi con biết sử dụng computer, con vẫn biết tính nhẩm.
    Mẹ mong con bị bạn bè chê cýời khi con xô đẩy, trêu chọc một bạn nữ. Và khi con chạy về mách bố con thì bố con sẽ yêu cầu con đi xin lỗi bạn.
    Mẹ mong gì con khi con bị ngã trầy da khi leo núi, bị bỏng tay khi nấu bếp, bị dính lýỡi khi dại dột liếm nýớc đá. Những bài học nho nhỏ ấy sẽ dạy con nhiều điều về sự cẩn thận và giữ an toàn cho bản thân con và những ngýời yêu thýõng con.
    Mẹ ước gì con thấy khó chịu khi ai đó phì khói thuốc vào mặt con. Mẹ cũng chẳng ngại nếu con thử một chén rượu, nhưng mẹ mong con không thích nó. Và nếu như một người bạn rủ con thử một loại ma túy thì mẹ mong con đủ thông minh để nhận ra rằng người đó không phải là bạn của con.
    Mẹ thực sự mong con dành thời gian đi câu cá với ông.
    Đó là những gì mẹ mong con nhận đýợc mỗi ngày - những giờ phút khó khăn, thất vọng, làm việc chăm chỉ và hạnh phúc...
     
  14. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Tối hôm đó Sue cãi nhau với mẹ, rồi không mang gì theo cô đùng đùng ra
    khỏi nhà. Trong lúc đang lang thang trên đường, cô mới nhớ ra rằng mình chẳng có đồng bạc nào trong túi, thậm chí không có đủ mấy xu để gọi điện về nhà.
    Cùng lúc đó cô đi qua một quán mì, mùi thơm bốc lên ngào ngạt làm cô
    chợt cảm thấy đói ngấu. Cô thèm một tô mì lắm nhưng lại không có tiền!
    Người bán mì thấy cô đứng tần ngần trước quầy hàng bèn hỏi: "Này cô bé, cô có muốn ăn một tô không?".
    "Nhưng... nhưng cháu không mang theo tiền..." - cô thẹn thùng trả lời.
    "Được rồi, tôi sẽ đãi cô - người bán nói - Vào đây, tôi nấu cho cô một tô mì".
    Mấy phút sau ông chủ quán bưng tới cho cô một tô mì bốc khói. Ngồi ăn
    được mấy miếng, Sue lại bật khóc.
    "Có chuyện gì vậy?" - ông ta hỏi.
    "Không có gì. Tại cháu cảm động quá!" - Sue vừa nói vừa lấy tay quẹt nước mắt.
    "Thậm chí một người không quen ngoài đường còn cho cháu một tô mì, còn mẹ cháu, sau khi cháu cự cãi đã đuổi cháu ra khỏi nhà. Chú là người lạ mà còn tỏ ra quan tâm đến cháu, còn mẹ cháu... bả ác độc quá!" - cô bé nói với người bán mì...
    Nghe Sue nói, ông chủ quán thở dài: "Này cô bé, sao lại nghĩ như vậy? Hãy suy nghĩ lại đi, tôi mới chỉ đãi cô có một tô mì mà cô đã cảm động như vậy, còn mẹ cô đã nuôi cô từ khi cô còn nhỏ xíu, sao cô lại không biết ơn mà lại còn dám cãi lời mẹ nữa?".
    Sue giật mình ngạc nhiên khi nghe điều đó.
    "Tại sao mình lại không nghĩ ra nhỉ? Một tô mì của người lạ mà mình cảm thấy mang ơn, còn mẹ mình đã nuôi mình hàng bao năm qua mà thậm chí mình chưa bao giờ tỏ ra quan tâm đến mẹ dù chỉ một chút. Mà chỉ vì một chuyện nhỏ mình lại cự cãi với mẹ?
    Trên đường về, cô thầm nghĩ trong đầu những điều cô sẽ nói với mẹ: "Mẹ ơi, con xin lỗi. Con biết đó là lỗi của con, xin mẹ tha thứ cho con...".
    Khi bước lên thềm cửa, cô nhìn thấy mẹ đang mệt mỏi và lo lắng vì đã tìm kiếm cô khắp nơi. Nhìn thấy Sue, mẹ cô mừng rỡ nói: "Sue, vào nhà đi con. Chắc con đói bụng lắm rồi phải không? Cơm nước mẹ nấu xong nãy giờ rồi, vào mà ăn ngay cho nóng...".
    Không thể kềm giữ được nữa, Sue òa khóc trong tay mẹ.

    Trong cuộc sống, đôi khi chúng ta dễ cảm kích với những hành động nhỏ mà một số người chung quanh làm cho chúng ta, nhưng đối với những người thân thuộc, nhất là cha mẹ, chúng ta lại xem sự hy sinh của họ như chuyện đương nhiên...

    Tình yêu và sự quan tâm lo lắng của cha mẹ là món quà quý giá nhất mà chúng ta được tặng từ khi mới chào đời.

    Cha mẹ không mong đợi chúng ta trả công nuôi dưỡng, nhưng... Liệu có bao giờ chúng ta biết quý trọng sự hy sinh vô điều kiện này của cha
    mẹ chúng ta chưa?
     
  15. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Sau một ngày làm việc mệt mỏi và căng thẳng, người cha trở về rất muộn với bao lo toan bực bội và gánh nặng của những công việc chưa hoàn tất. Mở cửa đón ông là cậu con trai bé bỏng mới vừa tròn 5 tuổi cách đó một vài hôm
    "Cha, con có thể hỏi cha một câu được không?"
    "Tất nhiên rồi, con muốn hỏi gì vậy?" Người cha đáp lời.
    "Một giờ làm việc của cha kiếm được bao nhiêu tiền?" cậu bé hỏi
    "Đó không phải là việc của con, con còn nhỏ, không nên quan tâm đến những việc như vậy" người cha bắt đầu cảm thấy bực bội
    "Nhưng con rất cần biết điều đó thưa cha" Cậu bé năn nỉ
    "Nếu vậy mỗi giờ cha kiếm được 20$"
    Cậu bé cúi đầu tỏ vẻ thất vọng và buồn bã, sau đó cậu ngẩng lên
    "Cha có thể cho con xin $10 được không?"
    Đến lúc này người cha không thể kìm được cơn thịnh nộ đang dần dần bốc lên đầu, ông nổi giận và quát lớn
    "Nếu lý do duy nhất con hỏi cha câu đó chỉ là để xin tiền và mua một thứ đồ chơi vớ vẩn nào đó, hoặc là bất kì một thứ vô bổ nào khác thì ngay bây giờ, cha yêu cầu con về phòng và suy nghĩ về hành động ích kỉ vừa rồi của mình"
    "Cha phải đi làm vất vả cả ngày, cha không có thời gian để đáp ứng những đòi hỏi hết sức vớ vẩn và trẻ con đó của con" người cha cảm thấy vô cùng giận giữ vì hành động của cậu bé.
    Trong khi đó, cậu con trai cúi đầu lặng lẽ về phòng của mình. Còn người cha thì buông mình xuống ghế và càng lúc càng cảm thây giận giữ "làm sao nó có thể hỏi mình câu hỏi đó chỉ vì một mục đích là để xin tiền nhỉ???"
    Sau khoảng 1 tiếng đồng hồ, người cha bắt đầu bình tĩnh và suy nghĩ lại, ông chợt nghĩ "có lẽ mình hơi nóng chăng? tại sao mình không thử hỏi xem cu cậu muốn gì nhi? biết đâu thứ đồ chơi đó lại chẳng hữu ích gì cho cu cậu thì sao. Vả lại, từ trước tới nay chưa lần nào cu cậu lại xin mình nhiều tiền như vậy"
    Ông bước vào phòng của cậu bé "Con trai, con đã ngủ chưa?"
    "Con chưa ngủ, thưa cha" cậu bé lí nhí đáp lời
    "Cha đang tự nghĩ, có lẽ ban nãy cha hơi nóng với con. Lẽ ra cha không nên trút bực dọc và mệt mỏi từ cơ quan lên đầu con như vậy. Đây, cha cho con $10 như con đã xin"
    Cậu bé reo lên sung sướng "Con cảm ơn cha". Sau đó cậu lôi từ dưới gối ra một gói nhỏ trong đó cất giữ một số đồng đô lẻ. Cậu lôi ra đếm từng tờ, từng tờ một.
    Thấy con trai đã có tiền rồi mà vẫn còn hỏi xin thêm, ngươi cha lại bắt đầu cảm thấy giận giữ, ông hỏi như quát
    "Con đã có tiền rồi sao còn hỏi cha làm gì vậy?"
    Cậu bé lúc đó mới trả lời "Vì con chưa đủ. Nhưng bây giờ con đã có đủ rồi.
    Đây là $20, con có thể mua một giờ của cha được không? Ngày mai con
    muốn cha về sớm ăn cơm tối với con va mẹ"
     
  16. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Jim ngó xuống cái đồng hồ đo tốc độ trong xe trước khi dừng lại: 73km/h trên con đường giới hạn 55km/h. Lần thứ tư trong tháng này. Làm sao một người có thể bị cảnh sát phạt nhiều đến thế cơ chứ?!
    Một viên cảnh sát đỗ xe môtô và lại gần xe Jim, tay cầm quyển sổ phạt.
    "Bob? Bob mà mình hay gặp ở phòng tập thể hình đây mà!" - Jim nhận ra người quen. Nhưng điều này còn tệ hơn là một cái vé phạt. Vì trước mặt Bob, Jim luôn tỏ ra là một người gương mẫu. Bây giờ bị người quen phạt thì còn ra gì...
    - Chào Bob, gặp cậu ở đây thật là...- Jim nhún vai.
    - Chào Jim - Bob không mỉm cười như mọi khi.
    - Anh lại phạt tôi vì tôi đang vội về với vợ con ư?
    - Chắc phải thế thôi... - Bob ngập ngừng.
    "Anh ta có vẻ không quả quyết! Tốt!" - Jim nghĩ rồi tiếp:
    - Tôi vừa qua một ngày vất vả ở cơ quan. Tôi chỉ vội về với gia đình một chút thôi mà, lần này thôi! - Jim nhịp chân trên vỉa hè, nói giọng khẩn thiết nhất có thể - Anh đo được xe tôi chạy tốc độ bao nhiêu?
    - 70km/h. Anh cứ ngồi vào xe đi!
    - Không phải, ngay lúc tôi nhìn thấy anh thì tôi đã nhìn đồng hồ rồi, chỉ 65km/h thôi! - Jim cãi. Lời nói dối đến dễ hơn khi vé phạt sắp được xé.
    - Jim, anh cứ vào xe đi!
    Jim thất vọng vào xe và đóng sập cửa. Bob bắt đầu viết vào quyển sổ. "Sao hắn không hỏi bằng lái của mình nhỉ? Đồ đáng ghét, dù lý do gì mình cũng không bao giờ thèm ngồi cạnh hắn trong phòng tập thể hình nữa" - Jim nghĩ thầm.
    Có tiếng gõ nhẹ vào kính cửa sổ. Bob cầm một tờ giấy gấp đôi trong tay. Jim vặn cửa sổ xuống chỉ khoảng vài cm, đủ để giật lấy tờ giấy.
    - Cảm ơn! - Jim không giấu được vẻ khó chịu trong câu nói.
    Bob chào Jim rồi lên chiếc xe môtô của cảnh sát và phóng đi.
    Jim bực bội mở mảnh giấy ra. Không biết lần này bị phạt bao nhiêu tiền đây. Nhưng... Cái gì thế này? Đây không phải là phiếu phạt. Trong mảnh giấy trắng chỉ có viết: "Jim thân mến! Trước đây, tôi có một đứa con gái. Nó được 6 tuổi thì mất trong một tai nạn ô tô. Anh biết đấy - một tài xế lái xe quá tốc độ... Một phiếu phạt và 3 tháng vào tù, rồi anh ta được tự do. Tự do ôm ba đứa con gái của anh ta. Tôi chỉ có một đứa con gái, và tôi sẽ phải đợi đến khi nào tôi được lên Thiên Đường thì mới có thể gặp lại nó và ôm nó lần nữa. Đã một nghìn lần tôi cố tha thứ cho người đàn ông đó. Một nghìn lần tôi nghĩ rằng tôi đã có thể. Cũng có thể như vậy, nhưng rồi tôi lại phải cố bắt mình tha thứ thêm lần nữa. Cả bây giờ cũng vậy. Hãy nghĩ đến tôi! Và Jim, hãy lái xe cẩn thận. Con trai tôi bây giờ là tất cả những gì tôi còn lại. Thương yêu, Bob".
    Jim quay đầu lại nhìn, nhưng xe của Bob đã đi khuất từ lâu lắm. 15 phút sau, Jim mới có thể khởi động xe và lái về nhà. Lái từ từ, mong được tha thứ. Và mong hơn cả là được ôm những đứa con vào lòng khi anh về tới nhà.
    Cuộc sống là một món quà quý giá mà không phải ai cũng nhìn thấy cái nhãn “Xin hãy cầm cẩn thận!”.
     
  17. SP_XXX

    SP_XXX Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    27/7/04
    Bài viết:
    60
    Nơi ở:
    thái nguyên
    Mọi việc không thay đổi,
    chỉ có chúng ta thay đổi…..

    Gạch nối

    Em trai tôi là mộtthằng bé mắt đen to tròn, , nó toát ra một vẻ gì đó kỳ quặc và hơi tâm thần. Nó dở người, nó không hiểu khi nào thì người ta đùa, khi nào thì người ta thật. Học nhưngc điều căn bản khong thôi nó cũng phải tốn rất nhièu thời gian. Nó hay cười to vô cớ.
    Cho đến khi vào cấp II thì em tôi vẫn hoàn toàn bình thường, nhưng đột nhiên năm đó, cô giáo than phiền về việc nó cười một mình trong lớp. để phạt nó, cô bắt nó ngồi trong anhe, và nó dành hết thời gian phạt để ngồi ngoài phòng, chơi với một viên gạch ngói. Năm học ké tiếp, nó phải làm một bài kiểm tra và kết quả cho thấy nó phải đượcchuyển sang lớp giáo dục đặc biệt.
    Khi đã lớn hơn tôi đã bắt đầu oán giận em trai mình, khi đi bộ cùng nó mọi người cứ nhìn chằm chằm. về mặt ther chất, hình hài, chẳng có gì để nói cả, nhưng không hiểu sao nó cứ có một cái gì đó toả ra từ em tôi/ khiến mọi người phait đổ dồn vào chú ý. Đôi lúc tôi vẫn nghiến răng giận dữ, chỉ ming sao thăng em tôi cũng như mọi người, nghĩa là thành người bình thường.
    Tôi vẫn hay nhiì trừng trừng vào mặt em, để lamf cho nó không được thoải mái. mỗi khi gặp phải ánh mắt nó, sang quắc, tôi vẫn quát : “ Cái gì”, thì nó quay đi thật nhanh và lẩm bẩm ; “ không có gì”. Tôi hiếm khi gọi em tôi bằng tên của nó.
    Các bạn tôi nói rằng tôi hắc ám với em mình, tôi bỏ ngoài tai, nghĩ rằng chúng nócũng đối xử tệ hại không kém với chị emchúgn nó. Tôi cũng không nghĩ việc ở những gia đình đó, các anh chị em vẫn cóthẻ chơi trò ăn miếng trả miếng với nhau, nghĩa là bình đẳng, còn em tôi thì không làm được như thế với tôi. thỉnh thoảng tôi cũng tỏ ra tử tế với em mình chỉ vì có đám bạn ở bên cạnh, nhưng ngay sau khi chúng ra về, toi lại trở nê hắc ám như cũ.
    sự thô bạo và bực bội của tôi kéo dài cho đến một ngày hè năm ngoái, hôm đó là ngày nghỉ, nhưng bố mẹ tôi vẫn phải đi làm, tôi có hẹn với bác sĩ khám răng và do đó phải đưa em tôi đi cùng. Tròi hôm đó ấm áp, một chiều tháng bảy, mùa xuân thì đã hết, không còn một chút ẩm thấp nào lởn vởn trong không khí, chỉ còn lại cảm giác thoáng đãng của mùa hè, khi cùng nhau đi bộ, quá cao hứng toi đã nói chuyện với em mình.
    Tôi hỏi nó rằng nghỉ hè thé nào, rằng nó thích loại xe nào, rằng nó tính lamg gì trong tương lai. những câu trả lời của em tôi đúng là chán ngắt, nhưng tôi lại không thấy chán, hoá ra em tôi mê xe Cadillacs, muốn trở thành doanh nhân, thích nghe nhạc Rap, vàhoá ra tôi có một đứa em trai và cái cười nhăn răng thật ngaâ thơ, cóp thể làm cả một căn phòng hoặc thậm chí một ngày cũng trở len rạng rỡ hơn. Toi có một đứa em trai nhièu hoài bão, tử tế, than thiện, cởi mở, và nói thật nhiều nữa.
    Cuộc nói chuyện hôm ấy thật dặc biệt, đó là một khởi đầu mới mẻ đói với tôi.
    Môộttuần sau, cả nhà chúng tôi đi chơin và tôi ngôi ở băng ghế sau. Lúc đó tôi đang đọc cuốn tiểu thuyết của STEPHEN KING , cuốn RAGE, trong khi dó, ở ghế trước, ba tôi và em tai tôi ngồi nói chuyện với nhau. Láóng thoáng vài câu nói xcủa hai người làm tôi phải chú ý, và tôi bèn lắng nghe xem họ nói gì, trong lúc vẫn giả vờ là đang mê mải với cuốn truyện. Em trai tôi nói : “ tuần trước, tụi con đi bộ ra tram xe buýt. tụi con có nói chuyện với nhau rất vui, chị rât là đẽ thương với con”./
    Đó là những gie em trai tôi nói, đơn giản và chân thành. Em tôi không hề ghét tôi.em tôi dơn giản chỉ chấp nhậ là rằng cuôi cùng tôi đã trơ r thành một ngơươì chị mà đáng lẽ ngay từ dầu tôi đã phải trở thành như vậy. tôi khép sách lại và nhìnchằm chằm vào bìa sau của cuốn sách. ảnh của tác giả mờđi và tôi nhận ra rằng mình đang khóc.
    Tôi sẽ không nói dối bạn là mọi việc sau đ0s đều tốt đẹp và tuyệt diệu. giống như mọi sự thay đổi khác, không có cài gid là hoàn hảo, và cũng không có cái gì là vĩnh cửu hết. cái mà tôichỉ dám chắc là từ nay trở đi tôi sẽ không bao giờ nhìn trừng trừng vào em mình nữa. tôi đicùng em đến những chỗ công cộng, tôi giúp em học vi tính, tôi gọi em = tên riêng. Và nhấtlà tôi tiếp tục nói hcuyện với em tôi, những buôit nói chuyện dsáng chán nhất theo một cách dễ thương nhất trên đời.
     
  18. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Một chàng trai đưa cô bạn gái thân vào quán uống nước. Sau khi người phục vụ đặt hai cốc nước trắng lên bàn và đợi thì cô gái chợt đặt ra 1 câu hỏi:
    - Đố bạn, "tình yêu" là gì?
    Chàng trai mỉm cười quay sang cô phục vụ và nói:
    - Chị cho em 1 ấm trà, 1 cốc cà phê đen, 1 cốc cà phê sữa, 1 ly rượu vang và 1 ly sâm panh.
    Sau khi mọi thứ đã được mang ra, chàng trai lấy ấm trà và uống chén đầu tiên.
    Anh ta nói:
    - Tình yêu như ấm trà này.. Khi ta uống nước đầu sẽ rất đậm đà, uống nước thứ hai sẽ dìu dịu thanh thanh. Còn nước thứ ba thì sao?- Tình yêu không như ấm trà này bởi sau nước thứ 3 ấm trà sẽ không còn hương vị ban đầu.
    Anh ta lại nhấp 1 ngụm cà phê đen và nói:
    - Tình yêu mang hương vị của cốc cà phê này, lýc đầu có thể phải trải qua vị đắng nhưng dần dần vị ngọt và thơm sẽ ngấm dần vào mỗi người.
    - Nhưng tình yêu không như cốc cà phê sữa. Uống cà phê sữa ta sẽ thấy ngay vị ngọt, vị ngọt của nó đến rất nhanh và đi rất nhanh. Còn tình yêu không như vậy.
    Dứt lời, anh ta đổ cốc cà phê ấy đi và nói:
    - Tình yêu như ly ruợu này, nó thật nồng nàn, ấm áp và êm đềm.
    Anh ta lại uống ly sâm panh.
    - Không, tình yêu không thể là thứ nước khai vị chua lét này được!
    Chàng trai lo lắng vì không tìm đuợc câu trả lới. Bất chợt anh ta nhìn thấy cốc nước trắng trên bàn và reo lên:
    - Đúng rồi, hãy nhìn cốc nước kia, nó thật tinh khiết và giản dị. Rượu , cà phê và trà cũng phải bắt nguồn từ nước, tình yêu cũng như vậy. Cái nồng nàn, ngọt ngào , êm đềm và cay đắng cũng phải xuất phát từ lòng chân thành và những điều giản dị nhất, bạn ạ!
    Tình yêu là cốc nước trắng.
    Cô gái ngồi im, đôi mắt mở to. Và rồi cô từ từ nhấc ly nước lên và nhẹ nhàng đặt vào tay chàng trai.
    Chàng trai hiểu rằng, anh ta đã có 1 câu trả lời đúng
     
  19. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Có 1 cậu bé muốn được gặp Thần Hạnh Phúc. Cậu bé nhét quần áo vào 1 chiếc ba lô bé xíu, cùng 1 hộp bánh quy và 1 lon nước ngọt rồi lên đường.
    Đi đựơc qua ba khu phố, cậu bé bỗng nhìn thấy 1 cụ già. Cụ ngồi trong công viên, nhìn chăm chăm lũ chim bồ câu. Trông bà cụ có vẻ buồn và xanh xao..Cậu bé lại gần bà cụ, lấy hộp bánh và lon nước ngọt trong balô ra mời. Bà cụ lúc đầu hơi ngại ngần, nhưng rồi bà cũng nhận lấy những chiếc bánh và mỉm cười. Nụ cười của bà ấm áp tới mức làm cho cậu bé không thể không vui vẻ theo. ...Họ ngồi trong công viên cả buổi chiều, ngắm cảnh và mỉm cười. Nhưng không ai nói lời nào....
    Trời gần tối, cậu bé thấy mình bắt đầu mỏi và phải về. Bà cụ ôm lấy cậu bé trước khi cậu rời khỏi công viên. Một nụ cười tươi thay cho lời tạm biệt..
    Khi cậu bé về đến nhà, bà mẹ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt cậu sáng bừng.
    - Con có chuyện gì mừng rỡ thế? - Bà mẹ hỏi cậu bé.
    - Hôm nay con đã tìm được Thần Hạnh Phúc, con còn ăn trưa với bà ấy nữa! - cậu bé hào hứng.

    Cũng trong lúc đó, bà cụ trở về nhà. Con trai bà ra mở cửa và hỏi:
    - Mẹ ơi, hôm nay trông mẹ có vẻ vui ????
    Bà cụ đáp:
    - Trưa nay mẹ đã ăn bánh với Thần Hạnh Phúc. Con biết không, vị thần này trẻ hơn mẹ tưởng nhiều, rất nhiều
     
  20. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Khi Mùa Xuân chuẩn bị ra đi thì Mùa Hè đến. Mùa Hè mang đến cho Mùa Xuân 1 bó hoa hồng rất đẹp và nói:
    - Mùa Xuân ơi, hãy tin tôi, tôi yêu em, hãy ở lại với tôi. Chúng ta sẽ cùng đi chơi, đến tất cả những nơi mà em muốn.
    Nhưng Mủa Xuân không yêu Mủa Hè. Và cô ra đi. Mùa Hè buồn lắm. Mùa Hè ốm, nhiệt độ lên cao. Mọi thứ xung quanh trở nên rất nóng..
    Sau 1 thời gian, Mùa Thu đến, mang theo rất nhiều trái cây ngon. Mùa Thu rất yêu Mùa Hè. Cô không muốn Mùa Hè phải buồn.
    - Mùa Hè ơi, đừng buồn nữa, hãy ở lại với em. Em sẽ mang hạnh phúc cho anh.
    Nhưng với Mùa Hè, Mùa Xuân là tất cả. Và anh ra đi.
    Mùa Thu khóc, khóc nhiều lắm. Mọi thứ xung quanh trở nên ướt sũng nước vì nước mắt của nàng.
    Một thời gian sau, Mùa Đông lại đến, mang theo cậu con trai của mình là Băng Giá. Những giọt nước mát của Mùa Thu làm cho Băng Giá cảm thấy xao xuyến. Anh muốn đem lại hạnh phúc cho Mủa Thu:
    - Mùa Thu ơi, hãy ở bên tôi. Tôi sẽ xây cho em những lâu đ_ài , những con đường bằng băng. Tôi sẽ hát cho em những bài hát hay nhất. Hãy ở bên tôi.
    - Không, Băng Giá ạ. Ở bênanh tôi sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo thôi.
    Và Mùa Thu ra đi. Băng Giá buồn lắm. Gío thổi mạnh. Chỉ trong 1 đ_êm thôi, mọi thứ trở nên trắng xoá bởi tuyết. Mùa Đông thấy con như vậy thì buồn lắm. Bà nói:
    - Tại sao con không yêu Mùa Xuân? Cô ấy đã đến và hứa sẽ mang lại cho con hạnh phúc.
    - Không, mẹ ơi con không thích. Chúng ta hãy rời khỏi đây đi!
    Và họ ra đi.
    Chỉ còn lại 1 mình Mùa Xuân. Cô khóc. Nhưng rồi bất chợt Mùa Xuân nhìn ra xung quânh :"Ô, tại sao minh phải khóc chứ? Mình còn rất trẻ, và xinh đẹp nữa. Thời gian dành cho mình không nhiều. Tại sao mình không làm ra những việc có ý nghĩa hơn?"
    Và mọi thứ như sống lại: cây cối tươi xanh, ra hoa, đâm chồi nảy lộc...

    *Đây chỉ là 1 câu chuyện cổ tích của Nga thôi. Nhưng những gì đọng lại thì nhiều lắm. Phải chăng chúng ta cứ luôn chạy theo những thứ mãi mãi không thuộc về mình, luôn đòi hỏi những gì không dành cho mình? Chúng ta luôn đợi chờ. hy vọng rồi buồn, rồi khóc. Có biết bao nhiêu người như thế? Và còn biết bao nhiêu người như Mùa Xuân, nhận ra con đường phía trước?
     

Chia sẻ trang này