Những câu chuyện ý nghĩa !!!

Thảo luận trong 'Tâm sự' bắt đầu bởi tini_lam, 17/7/04.

  1. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Mặt Trăng và Mặt Trời tranh cãi với nhau về Trái Đất. Mặt Trời nói:"Lá và cây cối, tất cả đều màu xanh.". Nhưng Mặt Trăng thì lại cho rằng, tất cả chúng mang 1 ánh bạc lấp lánh. Mặt Trăng nói rằng, con người trên Trái Đất thường ngủ. Còn Mặt Trời lại bảo con người luôn hoạt động đấy chứ.
    - Con người hoạt động, vậy tại sao trên Trái Đất lại yên ắng đến vậy? - Mặt Trăng cãi.
    - Ai bảo là Trái Đất yên lặng? - Mặt Trời ngạc nhiên- Trên Trái Đất mọi thứ đều hoạt động, và còn rất ồn ào, náo nhiệt nữa.
    Và họ cãi nhau rất lâu cho đến khi Gió bay qua:
    - Tại sao các bạn lại cãi nhau về chuyện này chứ? Tôi đã ở bên cạnh Mặt Trời khi Mặt Trời nhìn xuống Trái Đất, và tôi cũng đi cùng Mặt Trăng khi Mặt Trăng xuất hiện. Khi Mặt Trời xuất hiện , mọi thứ là ban ngày, cây cối màu xanh, con người hoạt động. Còn khi Trăng lên, đ_êm về, mọi người chìm vào giấc ngủ.
    Nếu chỉ nhỉn mọi việc dưới con mắt của mình, thì mọi thứ chẳng có gì là hoàn hảo, trọn vẹn cả. Không thể đánh giá Trái Đất chỉ bằng con mắt của Mặt Trời hoặc Mặt Trăng được. Cũng vậy, khi đánh giá 1 con người, 1 sự việc nào đó, không thể nhìn từ 1 phía được...
     
  2. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Một hôm, Mặt Trời, Mặt Trăng và Gió đến ăn tối tại nhà của bác Sấm Sét và cô Tia Chớp. Còn mẹ của họ là Vì Sao thì ở nhà.
    Mặt Trời và Gió rất tham lam, và luôn chỉ nghĩ đến bản thân mình. Trong bữa ăn, họ ăn rất nhiều và không nghĩ gì đến người mẹ đang ở nhà cả. Còn Mặt Trăng, mỗi 1 món ăn, cô lại để dành mang về cho mẹ 1 ít. Khi bọn họ trở về nhà, Vì Sao đã hỏi:
    - Các con yêu quý, ở đó họ cho các con ăn những gì?
    - Con được ăn rât nhiều món ngon mẹ ạ, và con đã ăn hết tất cả phần của mình - Mặt Trời trả lời.
    - Con cũng đã ăn rất nhiều mẹ ạ, ăn hết tất cả- Gió nói.
    Còn Mặt Trăng, cô lấy tất cả những gì đã để dành cho mẹ ra, dọn lên bàn và mời Vì Sao ăn. Họ đã có 1 bữa ăn không chỉ đầy thức ăn ngon, mà còn đầy cả lòng yêu thương nữa.
    Vì Sao rất buồn vì Mặt Trời và Gió, bà nói:
    - Mặt Trời, con trai của ta. Con chỉ luôn nghĩ đến mình, chỉ quan tâm đến cảm xúc của mình mà chẳng bao giờ nghĩ đến người khác. Sau này sẽ không có ai muốn gần gũi và yêu quý con đâu. Con sẽ trở thành 1 con người nóng bỏng, gay gắt, để rồi tất cả mọi người, mỗi khi thấy con đều phải che mặt lại.
    Còn con, Gió yêu quý, con rất tham lam. Con luôn sống cho bản thân, sẽ không có ai yêu quý con cả và mọi người luôn tránh xa con.
    Mặt Trăng yêu quý của ta, con thật là 1 người chu đáo ngoan ngoãn. Con sẽ trở nên trong sáng, mát dịu. Tất cả mọi người rồi sẽ yêu quý con.

    * Cuộc sống luôn vậy, luôn có sự vận động nhân quả. Cho và được cho luôn tồn tại song song với nhau.
     
  3. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Ngày xưa ở triều đại Trung Quốc có 1 viên tứơng rất nổi tiếng về môn bắn cung. Bất cứ ai sống trong triều đại đó cũng đều không thể không biết tới tên tuổi ông ta.
    Một hôm trong lúc ông ta đang luyện tập bắn cung , tình cờ có 1 người bán rượu đi ngang qua. Ông bán rượu này tỏ ra vẻ rất thờ ơ với những bài luyện tập của viên tướng, thấy vậy viên tướng liền biểu diện ngay 1 màn bắn cung xuất chúng của ông bằng cách bắn đứt 1 sợi dây thứng ở cách xa ông ta. Sau khi bắn xong, viên tướng quay qua ngừơi bán rựơu và hỏi:
    - Sao, ông thấy tôi thế nào?
    Người bán rượu liền trả lời 1 cách không ngần ngại:
    - Thường thôi!..
    Nghe người bán rượu trả lời như vậy, viện tướng hết sức tức giận liền hỏi lại:
    - Vậy theo ông thấy thì trên đất nước Trung Hoa này có được bao nhiêu người bắn cung giỏi giống được như tôi, vậy mà tại sao ông lại cho là "thường thôi!" ?
    Người bán rượu đáp:
    - Nếu như ông cho ông giỏi, vậy tôi hỏi ông -nói tới đây người bán rượu móc từ trong người ông ta ra 1 tiền đồng và đặt nó lên trên 1 cái miệng chai rỗng, sau đó ông ta tiếp- ông có thấy được cái lỗ nhỏ xíu ở chính giữa cái đồng tiền này không?-
    - Có - viên tướng đáp.
    - Vậy ông có thể nào dùng 1 cái chai có chứa sẵn rượu trong đó và rót rựơu đó vào trong cái chai rỗng này qua cái lỗ nhỏ xíu này của tiền đồng mà không làm cho đồng tiền bị ướt đựơc không?
    Viên tướng vội đáp mà không cần suy nghĩ:
    - Việc đó thì có gì đâu mà khó!
    Nói tới đây viên tướng liền thực hiện theo những gì mà người bán rượu vừa thách thức. Nhưng quả thật rằng ông ta không thể nào mà không làm ướt đựơc tiền đồng khi ông ta đổ rượu vào trong cái chai.
    Người bán rượu lấy từ trong người ra 1 đồng tiền khác và đặt nó lên miệng của cái chai rỗng hồi nãy và từng bước thực hiện lại những gì mà ông ta vừa thách thức viên tướng. Không có 1 chút xíu rượu nào dính vào tiền đồng cả...
    Sau khi bỏ chai rượu xuống, người bán rượu giải thích:
    - Ông là 1 viên tướng, việc ngày đêm ông chú trọng vào công việc luyện tập binh khí và sử dụng thành thạo chúng thì đó cũng chỉ là chuyện đương nhiên thôi. Còn tôi là một người bán rượu, ngày đ êm phải bôn ba với việc bán rựơu cho nên rót rượu thành thạo cũng chỉ là chuyện thường. Không có gì phải tự hào cả...
     
  4. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Ngày xửa ngày xưa, có 1 hòn đảo, nơi có tất cả mọi cảm xúc sinh sống: Hạnh Phúc, Nỗi Buồn, Trí Thức và những cái khác bao gồm cả Tình Yêu.
    Một ngày kia, các cảm xúc đựơc thông báo rằng hòn đảo sẽ chìm, vì vậy tất cả đều đóng thuyền rời đi, ngoại trừ Tình Yêu. Tình Yêu là người duy nhất ở lại. Tình Yêu muốn chống chọi đến giây phút cuối cùng. Khi hòn đảo sắp chìm, Tình Yêu mới quyết định nhờ giúp đỡ.
    Sự Giàu Có đi ngang qua Tình Yêu trên 1 chiếc thuyền rất lớn, Tình Yêu nói:
    -Giàu Có ơi, có thể đưa tôi đi cùng không?
    Sự Giàu Có trả lời:
    - Không, rôi không thể, trong thuyền có rất nhiều vàng bạc, đây không có chỗ cho anh đâu!
    Tình Yêu bèn quyết định nhờ Phù Hoa, người cũng đi qua trên 1 con ràu rất đẹp.
    - Phù Hoa ơi, hãy giúp tôi!
    Phù Hoa trả lời:
    - Tôi không thể giúp anh, Tình Yêu ạ! Anh quá ẩm ướt và có thể sẽ làm hỏng tàu tôi.
    Nỗi Buồn đang ở gần đó, Tình Yêu hỏi:
    - Nỗi Buồn ơi, hãy cho mình đi với cậu!
    -Ôi, Tình Yêu, mình buồn quá, mình chỉ muốn được ở 1 mình....- Nỗi Buồn từ chối
    Bỗng nhiên có 1 tiếng gọi:
    - Lại đây Tình Yêu, ta sẽ đưa cháu đi !
    Đó là 1 người lớn tuổi. Quá vui mừng và vui sướng, Tình Yêu quên cả hỏi xem họ đang đi đâu. Khi đến 1 miền đất khô ráo, người lớn tuổi ấy lại tiếp tục đi con đường của mình.
    Tình Yêu hỏi Tri Thức, 1 người lớn tuổi khác:
    - Ai vừa giúp tôi vậy?
    - Đó là Thời Gian - Tri Thức trả lời.
    - Thời Gian ư ? - Tình Yêu hỏi- Nhưng tại sao Thời Gian lại giúp cháu?
    Tri Thức mỉm cười khôn ngoan rồi nói:
    - Bởi vì chỉ có Thời Gian mới hiểu đựơc giá trị của Tình Yêu.
     
  5. trungyhth

    trungyhth Mario & Luigi Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    6/5/04
    Bài viết:
    861
    Nơi ở:
    Trái tim KL
    NGƯỜI NGÀY XƯA



    Sinh là một anh học trò nghèo kiết xác tha phương cầu học. Anh ở trọ trong một ngôi chùa, ngày đêm dùi mài kinh sử để ứng thí. Quan huyện sở tại cũng là người xứ khác bổ nhiệm đến, thường lui tới chùa vì quan rất mộ đạo. Quan có một cô con gái tuổi độ trăng tròn, nhan sắc mỹ miều diễm lệ. Một hôm nhân ngày lễ Vu lan, cô gái theo cha đến chùa. Vừa trông thấy người ngọc, Sinh ôm lòng thầm yêu trộm nhớ. Nhưng chàng đã có vợ con ở quê nhà, lại thuộc gia đình nghèo khó, mà nàng thì đang độ xuân xanh, lá ngọc cành vàng. Chuyện lương duyên thật khó nỗi ước mơ. Mối tình bị chướng duyên ngăn trở càng thêm nồng nàn thắm thiết, mặc dù chưa một lời trao đổi, tình yêu chỉ đơn phương. Chàng đành nuốt nước bọt ngâm câu "tình tuyệt vọng":

    “Lòng ta chôn một khối tình
    Tình trong giây phút mà thành thiên thu.”

    Nàng thoáng hiện tới chùa một lần rồi không bao giờ trở lại. Con "người gieo thảm" đó để lại trong lòng Sinh một mối tương tư cay đắng, vì không thể nào trăm năm tính cuộc vuông tròn. Hình ảnh nàng đang ám ảnh Sinh một cách mãnh liệt, thì bỗng một hôm, chàng nghe tin nàng đã chết. Ôi! Rõ thật là: "Ngày xuân xanh sơ ngộ để thiên thu."
    Mới thấy nàng có một lần, nhưng Sinh lăn khóc thảm thiết khi hay tin nàng lìa trần. May thay, tục lệ lúc bấy giờ ưa chôn người chết ở nguyên quán, nên quan huyện ướp xác quàng thây nàng tại ngôi chùa Sinh trú ngụ, chờ ba năm sau sẽ đưa về cố quận. Từ đó Sinh được đêm ngày gần gũi người đẹp... trong quan tài. Mối tình si vẫn nồng đượm, có lẽ còn mặn mà hơn xưa, bởi lẽ giờ đây không còn gì ngăn cách. Cái chết xóa tan mọi bất bình đẳng giữa con người, phá đổ mọi ranh giới tài sản, địa vị, giai cấp... Mỗi bữa ăn, Sinh đặt một mâm cơm trên nắp quan tài cúng cho vong linh hưởng xong, chàng mới chịu hạ xuống ăn. Chàng kể lể với người trong quan tài như sau:
    "Ối nàng ơi! Âm dương đôi ngã, nàng có thấu cho lòng tôi không? Khi nàng còn sống, nàng là lá ngọc cành vàng, tôi chỉ là một kẻ thư sinh bần hàn ăn nhờ ở đậu, có khi nào đài gương soi đến đậu bèo! Nhưng tôi yêu nàng tha thiết, tình riêng luống ra ngẩn vào ngơ. Hình bóng nàng đậm nét trong tim tôi. Bây giờ, nàng nằm đó, tôi đứng đây, cách nhau có một tấm ván quan tài, chỉ trong gang tấc vậy mà thành ra biết mấy trùng quan san! Ôi! Sao con tạo khéo trêu người dường bấy! Khi tôi được hân hạnh gần gũi nàng, thì nàng đã hóa ra người thiên cổ, thành cái xác không hồn! Ước sao nàng hãy sống lại, tôi xin đổi bất cứ gì để đôi ta được tái ngộ trên dương trần! Xin nàng chứng giám cho lòng tôi."
    Bữa ăn nào cũng vậy, việc cúng cơm và đọc văn tệ than khóc người đẹp trở thành một tục lệ bất biến trong đời chàng thư sinh. "Hữu cầu tất ứng", lời cầu nguyện của chàng chẳng bao lâu cảm ứng được vong hồn người chết. Một đêm nàng hiện về thỏ thẻ:
    "Cảm tấm tình si của chàng, em đã xin với Diêm vương cho em được tái sinh vào ngôi nhà số 555, đường Nguyễn Văn Trổi, thành phố Hồ Chí Minh. Mười lăm năm sau đúng vào ngày rằm tháng bảy, chàng hãy đến tìm em ở đó, chúng ta sẽ gặp gỡ để vầy mối lương duyên. Nhưng chàng ôi, Diêm vương có ra một điều kiện. Muốn tái sinh, em phải nhờ người thân chí thành tụng một Tạng Kinh Kim Cương thì mới được như ý. Vậy, nếu chàng có lòng, xin chàng hãy tụng kinh cho em."
    Sinh tỉnh dậy mừng rỡ, ghi rõ ngày tháng nàng đã hẹn lên vách, ghi luôn cả địa chỉ mới của cô gái. Từ đó chàng xếp bút nghiên, chuyên chú tụng Kim cương đến sáu ngàn lần như nàng dặn, phải hết mất ba năm. Năm đó chàng đã bốn mươi lăm tuổi. Còn những mười hai năm nữa mới gặp lại người đẹp ngày xưa! Sinh vẫn ôm lòng chờ đợi, hình ảnh yêu kiều của nàng mỗi ngày một đậm nét trong trí tưởng.
    Về phần cô gái, quả nhiên thần thức cô đã thác sinh vào một gia đình thường dân ở địa chỉ trên, để đáp lại tấm tình si của anh học trò. Cô mang hình đáng một cô gái nhu mì dễ yêu, nhưng không có gì gọi là cá lặn chim sa cho lắm. Mối tình đeo đẳng từ lúc còn nằm trong quan tài, khiến tiềm thức cô vẫn một mực đợi chờ anh chàng thư sinh mặt trắng. Với tình yêu mới nở, cô tưởng tượng hình dung của anh chàng ít ra cũng bằng chàng Kim:

    "Phong tư tài mạo tuyệt vời.
    Vào trong phong nhã, ra ngoài hào hoa."

    Ngày tháng thoi đưa, sắp đến ngày hẹn. Chàng thư sinh bây giờ tuổi đã xấp xỉ lục tuần, râu tóc hoa râm, sắm mặt phong trần vì nỗi đời mưa nắng. Nhưng mối tình thì vẫn tươi trẻ như thuở ban đầu, vì nó vô hình vô tướng nên không có già bệnh như cái thể xác của anh. Tình yêu đã không đổi, nên hình ảnh nàng trong tim anh không chút đổi thay, đó là nét đẹp đắm nguyết say hoa của một lần sơ ngộ. Anh yêu, là yêu cái hình bóng của nàng thì đúng hơn. Vì nếu nàng còn sống thì chắc chắn bây giờ nàng cũng không còn như hình bóng anh tôn thờ.
    Cái ngày hẹn hò đã đến. Anh chàng thắng bộ y phục mới tinh, chải lại mái tóc nửa đen nửa bạc không biết bao nhiêu lần, cố che dấu càng nhiều tóc bạc càng hay. Anh cũng không quên bôi dầu láng mượt như thời trang dạo đó. Nhưng làm gì thì làm, không thể hóa trang cái già thành trẻ. Không thể nào xóa hết những vết hận năm tháng khắc sâu trên vừng trán nhăn nheo.

    "Phong trần đến cả sơn khê
    Tang thương đến cả hoa kia cỏ này."

    Huống chi là con người, dù nó có nỗ lực bao nhiêu để xóa bỏ vết tích thời gian trên thân thể. Nhưng tâm hồn của chàng, mối tình si của chàng vẫn không chịu già theo tuổi tác, mà nó vẫn là mối tình đầu của tuổi đôi mươi, của cái lần sơ ngộ. Cho nên anh chàng hăng hái, hăm hở thuê xe tắc xi đến địa chỉ nàng hẹn để gặp lại tình xưa. Phần nàng cũng vậy, con tim rộn rã với tình yêu, với mộng đẹp và với hình ảnh chàng thư sinh khả ái. Chắc hẳn mặt chàng phải đẹp như mối tình của chàng! Chắc hẳn chàng phải tươi trẻ như hoa xuân phong nhụy! Ôi, cảm động làm sao sẽ là cái phút giây gặp gỡ! Ngàn năm hồ dễ đã ai quên.
    ...Mỗi người sống trong tâm tưởng hình ảnh tuyệt vời của người kia, và của mối tình, tưởng tượng đến cái lúc gặp gỡ mà suýt chết ngất người vì sung sướng. Chiếc xe tắc xi đã dừng lại trước một ngôi nhà chúng cư dơ dáy. Nàng con gái đã ra đứng tựa cửa trông chờ. Mà nào thấy đâu bóng hình "hoàng tử của lòng em"? Chỉ là một cụ già trông càng già hơn do bởi nỗ lực làm cho có vẻ trẻ. Cô gái buột miệng hỏi:
    - Ông kiếm ai?
    - Xin lỗi, cho tôi hỏi thăm nhà tiểu thư...
    - Ông là ai?
    - Tôi là thư sinh ở trọ chùa Bà Ðầm. Xin cô cứ thưa lại với tiểu thư như vậy.
    Cô gái òa khóc, nói trong tức tưởi:
    - Không phải, không phải! Trời ôi! Chàng đã phụ tình, đã lừa dối ta! Chàng đã si mê người khác, nên đưa ông già này đến thay! Chàng lừa dối ta! Thật chàng khinh ta quá mức!
    Nàng ôm mặt bỏ chạy một mạch vào nhà trong. Cụ thư sinh lủi thủi lê bước trên đường về. Chàng như bừng tỉnh cơn trường mộng: hình ảnh cô tiểu thư đã chết thật rồi, nhờ chàng vừa tai nghe mắt thấy. Vâng, nhờ thấy người con gái sống, mà chàng chết được trong tim hình ảnh người con gái chết. Bấy lâu hồn ma vẫn sống mãnh liệt trong lòng chàng dưới hình ảnh một cô nương hoa nhường nguyết thẹn. Nhưng bây giờ, sau mười lăm năm chờ đợi, chàng chỉ bắt gặp một cô gái nhan sắc tầm thường như trăm ngàn cô gái khác, nào có gì đâu?
    Chàng trở về, giở lại Kinh Kim Cương ra tụng, đến câu kết:

    Hết thảy pháp hữu vi
    Như mộng huyễn ảo ảnh
    Như sương và như chớp
    Hãy quán sát như vậy.

    Chàng tỉnh ngộ, thầm nhủ:
    "Cảm ơn nàng. Nàng đã đem lại cho ta SỰ THẬT. Nàng đã cho ta thấy cái phi lý của tưởng tượng. Ta sẽ không còn ôm giữ một hình ảnh nào, vì Phật đã dạy: Pháp còn phải bỏ huống chi phi pháp. Nhan sắc nàng, cái nhan sắc mà mười lăm năm nay ta từng say đắm, đã không thực, huống chi là hình ảnh, hoài niệm về nhan sắc ấy. Cái thực đã không thực, huống hồ là mộng tưởng trong tâm."
     
  6. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Hai thiên thần đi chu du dưới hình dạng của những người nghèo khó, dừng chân ở 1 ngôi nhà khá giả. Hai thiên thần xin gia đình kia cho ở lại nhờ qua đ_êm nhưng gia đình đó rất khiếm nhã, tỏ vẻ khó chịu và bảo hai thiên thần vào nhà kho mà ở.
    Khi hai thiên thần dọn dẹp chỗ ngủ trên sàn lạnh, thiên thần lớn tuổi hơn trông thấy 1 lỗ trên sàn nhà và ra tay sửa lại nó. Thiên thần nhỏ tuổi hỏi tạo sao, , thiên thần lớn trả lời:
    - Mọi việc không phải luôn luôn như chúng ta thấy!
    Đêm hôm sau, hai thiên thần lại dừng chân ở 1 gia đình nghèo và xin ở lại qua đ_êm. Hai vợ chồng bác nông dân túng thiếu về tài sản nhưng có thừa lòng hiếu khách nên đã mời hai thiên thần bữa ăn đạm bạc và mời họ ngủ trên giường.
    Sáng sớm hôm sau, hai thiên thần thấy hai vợ chồng bác nông dân buồn rười rượi. Con bò duy nhất cung cấp sữa cho gia đình họ đã chết. Thiên thần nhỏ tuổi hết sức sửng sốt về việc đó và kết tội:
    - Gia đình thứ nhất rất giàu có thì Người lại giúp họ. Gia đình này nghèo khó và hiếu khách thì Người lại bắt con bò của họ phải chết.
    - Mọi việc không phải luôn như chúng ta thấy! - thiên thần lớn chỉ nói vậy.
    Khi hai thiên thần lại tiếp tục lên đường, thiên thần lớn mới nói:
    - Khi chúng ta ở trong nhà kho của gia đình giàu có, ta để ý thấy có 1 kho vàng dưới cái lỗ ở nền nhà kho nhưng chủ nhà lại thô lỗ và keo kiệt nên ta hàn cái lỗ đó lại, họ sẽ không bao giờ tìm được vàng. Còn tối qua, khi chúng ta đang ngủ trên giường nhà bác nông dân nghèo, thần chết đã tới và nói phải đem vợ bác nông dân đi. Ta đã đưa con bò của nhà bác nông dân ra thay thế. Và may mắn là thần chết đã chấp nhận con bò. Mọi thứ không như chúng ta thấy!
     
  7. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Một ngày nọ, vua Salomon muốn làm bẽ mặt Benaiah, 1 cận thần thân tín của mình. Vua bèn nói với ông:
    - Benaiah này, ta muốn ông mang về cho ta 1 chiếc vòng để đeo trong ngày lễ và ta cho ông 6 tháng để tìm chiếc vòng đó.
    Benaiah trả lời:
    - Nếu có 1 thứ gì tồn tại trên đời này, thưa đức vua, tôi sẽ tìm thấy nó và mang về cho ngài, nhưng chắc là chiếc vòng ấy phải có gì đặc biệt?
    Nhà vua đáp:
    - Nó có sức mạnh kỳ diệu. Kẻ nào đang vui nhìn vào nó sẽ thấy buồn, và nếu ai đang buồn nhìen vào nó sẽ thấy vui.
    Vua Salomon biết rằng sẽ không đời nào có 1 chiếc vòng như thế tồn tại trên thế gian này, nhưng ông muốn cho người cận thần của mình nếm 1 chút bẽ bàng.
    Mùa xuân trôi qua, mùa hạ đến nhưng Benaiah vẫn chưa có 1 ý tưởng nào để tìm ra 1 chiếc vòng như thế. Vào đ_êm trước ngày lễ, ông quyết định lang thang đến 1 trong những nơi nghèo nhất của Jerusalem. Ông đi ngang qua 1 người bán hàng rong đang bày những món hàng trên 1 tấm bạt tồi tàn. Benaiah dừng chân lại hỏi:
    - Ông có bao giờ nghe nói về 1 chiếc vòng kỳ diệu làm cho người hạnh phúc đeo nó quên đi niềm vui sướng và người đau khổ đeo nó quên đi nỗi buồn không?
    Người bán hàng lấy từ tấm bạt kên 1 chiếc vòng giản dị có khắc 1 dòng chữ. Khi Benaiah đọc dòng chữ trên chiếc vòng đó, khuôn mặt ông rạng ngời 1 nụ cười.
    Đêm đó, toàn thành phố hân hoan , tưng bừng đón mủa lễ hội.
    - Nào, ông bạn của ta - Vua Salomon nói - ông đã tìm thấy điều ta yêu cầu chưa? Tất cả cận thàn có mặt đều cười lớn và Salomon cũng cười.
    Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Benaiah đưa chiếc vòng ra và nói:
    - Nó đây, thưa đức vua!
    Khi Salomon đọc dòng chữ, nụ cười biến mất trên khuôn mặt vua. Trên chiếc vòng đó có khắc dòng chữ :" ĐIỀU ĐÓ RỒI CŨNG QUA ĐI".
    Vào chính giây phút ấy, vua Salomon nhận ra rằng : tất thảy những sự khôn ngoan, vương giả và quyền uy của ông đều là phù du, bởi vì 1 ngày nào đó ông cũng chỉ là cát bụi..
     
  8. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Thủơ nhỏ, khi nhìn thấy những con bướm đ _êm màu nâu đất, tôi vừa ghét vừa sợ vì chúng quá xấu xí, không như những chú bướm có màu sắc sặc sỡ khác. Cho đến 1 ngày, tôi đã thay đổi suy nghĩ khi nghe câu chuyện như sau:
    "Xưa lắm rồi, khi đó những chú bướm đ_êm cũng có màu sắc rực rỡ như những loài bướm khác, thậm chí còn lộng lẫy hơn những chú bướm bây giờ. Một ngày nọ, những thiên thần thấy buồn bã vì mây đen che phủ bầu trời khiến họ không còn nhìn thấy loài người ờ chốn trần gian. Họ khóc - nước mắt thiên thần rơi xuống tạo nên những giọt mưa trắng xoá. Những chú bướm đ_êm hào hiệp vốn ghét nhìn thấy mọi người buồn phiền. Vì thế chúng rủ nhau làm thành 1 chiếc cầu vồng. Bướm đ_êm nghĩ rằng nếu nhờ những loài bướm khác giúp sức thì chúng chỉ cần cho đi 1 ít màu sắc của mình là có thể tạo nên 1 chiếc cầu vồng tuyệt đẹp. Thế là 1chú bướm đ_êm tìm đến nữ hoàng của nhưng loài bướm khác để nhờ giúp đỡ. Nhưng những loài bướm khác quá đỗi ích kỷ và tự phụ nên không muốn cho đi màu sắc của mình, dù chỉ là 1 chút.
    Những chú bướm đ_êm quyết định làm việc đó 1 mình. Chúng vỗ cánh thật mạnh làm bột phấn rơi rắc trong không trung tạo thành những đám mây ngũ sắc lung linh như thủy tinh. Những đám mây từ từ giãn ra tạo thành 1 đường viền dài. Nhưng chiếc cầu vồng chưa đủ lớn, vì thế các chú bướm đ_êm cứ tiếp tục cho đi màu sắc của mình, cứ thêm vào từng chút một cho đến khi chiếc cầu vồng kéo dài đến tận chân trời. Những thiên thần trông thấy cầu vồng trở nên vui sướng. Họ mỉm cười, nụ cười ấm áp chiếu rọi xuống trần gian làm nên những tia nắng rạng rỡ. Và những chú bướm đ_êm ấy chỉ còn lại duy nhất 1 màu nâu thô mộc bởi chúng đã cho đi tất cả những sắc màu lộng lẫy nhất để dệt nên chiếc cầu vồng tuyệt diệu..."


    * Đừng nên chăm chăm nhìn vào diện mạo, hãy soi rọi để tìm thầy những điểm sáng bên trong 1 con người. Có ai đó đã nói:" NHÂN CÁCH LÀ NGỌC QUÝ, NÓ CÓ THỂ CẮT RỜI NHỮNG NGỌC QUÝ KHÁC"
     
  9. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Một cô gái nói hỏi bạn trai của mình:
    - Tại sao anh yêu em?
    - Tại sao em lại hỏi như thế, sao anh tìm đựơc lý do chứ! - Chàng trai trả lời.
    - Không có lý do gì tức là anh không yêu em.
    - Em không thể suy diễn như thế được!
    - Nhưng bạn trai của bạn em luôn cho cô ấy biết lý do anh ta yêu cô ấy!
    - Thôi đựơc, anh yêu em vì em xinh đẹp, giỏi giang, nhanh nhẹn. Anh yêu em vì nụ cười của em, vì em lạc quan. Anh yêu em vì em luôn quan tâm đến người khác.
    Cô gái cảm thấy hài lòng.
    Vài tuần sau cô gặp tai nạn khủng khiếp, nhưng rất may cô vẫn còn sống. Bỗng nhiên cô trở nên cáu kỉnh vì cô thấy mình vô dụng. Một hôm cô nhận được lá thư từ bạn trai mình:
    "Chào em yêu!
    Anh yêu em vì em xinh đẹp. Thế thì với vết sẹo trên mặt em bây giờ anh không thể yêu em được nữa.
    Anh yêu em vì em giỏi giang nhưng bây giờ có làm được gì đâu. Vậy thì anh không thể yêu em.
    Anh yêu em vì em nhanh nhẹn nhưng thực tế là em đang ngồi trên xe lăn. Đây không phải là lý do để anh có thể yêu em
    Anh yêu em vì nụ cười của em. Bây giờ anh không thể yêu em nữa vì em lúc nào cũng nhăn nhó , than vãn.
    Anh yêu em vì em quan tâm đến người khác nhưng bây giờ mọi người lại phải quan tâm đến em quá nhiều. Anh không nên yêu em nữa.
    Đấy, em chẳng có gì khiến anh phải yêu em vậy mà anh vẫn yêu em. Em có cần lý do nào nữa không em yêu?"

    Cô gái bật khóc và chắc chắn cô không cần 1 lý do nào nữa. Còn các bạn có bao giờ hỏi những người thân của mình vì sao họ yêu bạn không? Tình yêu đôi khi không nhất thiết phải cần lý do đâu bạn ạ!
     
  10. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Vào năm 1989 tại Armenia có một trận động đất lớn 8,2 độ Richter đã san bằng toàn bộ đất nước và giết hại hơn ba mươi ngàn người trong vòng chưa đầy bốn phút.

    Giữa khung cảnh hỗn loạn đó, một người cha chạy vội đến trường học mà con ông đang theo học. Tòa nhà trước kia là trường học nay chỉ còn là đống gạch vụn đổ nát.

    Sau cơn sốc, ông nhớ lại lời hứa với con mình rằng "Cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa, cha sẽ luôn ở bên con!" Và nước mắt ông lại trào ra. Bây giờ mà nhìn vào đống đổ nát mà trước kia là trường học thì không còn hy vọng. Nhưng trong đầu ông luôn nhớ lại lời hứa của mình với cậu con trai.


    Sau đó ông cố nhớ lại cửa hành lang mà ông vẫn đưa đứa con đi học qua mỗi ngày. Ông nhớ lại rằng phòng học của con trai mình ở phía đằng sau bên tay phải của trường. Ông vội chạy đến đó và bắt đầu đào bới giữa đống gạch vỡ.

    Những người cha, người mẹ khác cũng chạy đến đó và từ khắp nơi vang lên những tiếng kêu than "Ôi, con trai tôi!", "Ôi, con gái tôi!". Một số người khác với lòng tốt cố kéo ông ra khỏi đống đổ nát và nói đi nói lại:

    "Đã muộn quá rồi!"

    "Bọn nhỏ đã chết rồi!"

    "Ông không còn giúp được gì cho chúng nữa đâu!"

    "Ông hãy về đi!"

    "Ông đi đi, không còn làm được gì nữa đâu!"

    "Ông chỉ làm cho mọi việc khó khăn thêm thôi!"

    Với mỗi người, ông chỉ đặt một câu hỏi "Anh có giúp tôi không?" Và sau đó với từng miếng gạch, ông lại tiếp tục đào bới tìm đứa con mình. Đến đó có cả chỉ huy cứu hỏa và ông này cũng cố sức khuyên ông ra khỏi đống đổ nát "Xung quanh đây đều đang cháy và các toà nhà đang sụp đổ. Ông đang ở trong vòng nguy hiểm. Chúng tôi sẽ lo cho mọi việc. Ông hãy về nhà!" Người đàn ông chỉ hỏi lại "Ông có giúp tôi không?"

    Sau đó là những người cảnh sát và họ cũng cố thuyết phục ông ta "Ông đang xúc động. Đã xong hết rồi. Ông đang gây nguy hiểm cho cả những người còn lại. Ông về đi. Chúng tôi sẽ lo cho mọi việc!" Và với cả họ ông cũng chỉ hỏi "Các anh có giúp tôi không?" Nhưng không ai giúp ông cả. Ông tiếp tục chịu đựng một mình, vì ông phải tự mình tìm ra câu trả lời cho điều day dứt ông: Con trai tôi còn sống hay đã chết?

    Ông đào tiếp... 12 giờ... 24 giờ... ,sau đó ông lật ngửa một mảng tường lớn và chợt nghe tiếng con trai ông. Ông kêu lớn tên con "Armand!" Ông nghe "Cha ơi?! Con đây, cha! Con nói với các bạn đừng sợ vì nếu cha còn sống cha sẽ cứu con và khi cha cứu con thì các bạn cũng sẽ được cứu. Cha đã hứa với con là dù trường hợp nào cha cũng ở bên con, cha còn nhớ không? Và cha đã làm được, cha ơi!!"

    "Có chuyện gì xảy ra vậy? Ở đó ra sao rồi?" Người cha hỏi.

    "Tụi con còn lại 14 trên tổng số 33, cha ạ. Tụi con sợ lắm. Đói, khát… Nhưng bây giờ tụi con đã có cha ở đây. Khi tòa nhà đổ, ở đây tạo ra một khoảng không nhỏ và thế là tụi con còn sống."

    "Ra đây đi con!"

    "Khoan đã cha! Để các bạn ra trước, con biết rằng cha không bỏ con. Có chuyện gì xảy ra con biết là cha chắc chắn sẽ không bỏ rơi con!"
     
  11. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Sống trên đời ,chắc hẳn ai cũng có những uớc mơ của riêng mình,có thể nhỏ bé ,hoặc có thể cao xa,nhưng ở một khía cạnh nào đó,nhìn chung,chúng đều là những dự kiến ở tương lai,hiện tại chưa có khả năng hoặc chưa đủ năng lực để thực hiện.


    Biết uớc mơ là tốt , thực hiện đuợc uớc mơ đó lại cang tốt hơn nữa.Nhưng không phải ai cũng thực hiện đuợc những uớc mơ của mình,bởi nhiều lý do khác nhau.Tôi đã từng nghĩ và khẳng định chắc chắn rằng không bao giờ tôi chịu từ bỏ uớc mơ của mình,dù trong bất cứ hoàn cảnh nào.Nhưng giờ đây,tôi hiểu,không phải tất cả những gì mình suy nghĩ đều trở thành hiện thực,dù cho bạn có cố gắng hết sức,bất chấp mọi khó khăn đi nữa,đôi khi,uớc mơ mãi chỉ là uớc mơ!Vì sao ư?Bởi nhiều lúc,bạn phải biết hy sinh vì một ai đó, vì một vấn đề nào đó,bởi có khi,uớc mơ của bạn làm ảnh huởng đến nguời khác,bởi .v.v.

    Để làm đuợc điều đúng,đôi khi bạn phải vững vàng từ bỏ những thứ mình thích nhất,thậm chí là những uớc mơ của bạn!Vững vàng từ bỏ uớc mơ không có nghĩa là bạn chấp nhận suông mọi điều,bởi dẫu sao,đó cũng là những điều bạn muốn,và không ai có quyền dập tắt nó,bạn không cần cố tỏ ra bình thuờng,Bạn có thể buồn chứ,có thể đau chứ,thậm chí bạn có thể khóc

    Chỉ cần bạn không cảm thấy nuối tiếc về những điều bạn đã làm,vững vàng từ bỏ uớc mơ,đơn giản chỉ là thế!Liệu bạn dám thử không,và bạn sẽ làm đuợc chứ?Điều đó còn phụ thuộc vào bản lĩnh của mỗi nguời!Riêng tôi,tôi đang đứng truớc nguỡng cửa ấy,nhưng chưa dàm buớc vào,bởi thực lòng,tôi vẫn còn chút do dự,tôi vẫn cần chút thời gian nữa để vững vàng từ bỏ uớc mơ của minhvà để không nuối tiếc vì quyết định của mình!
     
  12. tidus_FFX-2

    tidus_FFX-2 Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    16/10/04
    Bài viết:
    478
    Nơi ở:
    team hadouken
    GIÁ TRỊ

    một nhà diễn thuyết nổi tiếng bắt đầu buổi nói chuyện của mình bằng cách đưa ra tờ 20 dola.nhìn xuống phía dưới đám đông,ông ta hỏi lớn:
    ai muốn tờ 20 dola này?
    những cánh tay bắt đầu giơ lên.nhà diễn thuyết lại nói:
    tôi sẽ đưa tờ 22 dola này cho 1 trong số các anh,nhưng trước hết hãy để cho tôi làm điều này.
    nói rồi ông ta vò nát tờ giấy bạc và hỏi:
    Ai vẫn còn muốn tờ 20 dola này?
    vẫn còn có những cánh tay giơ lên.
    tốt!._ nhà diễn thuyết tỏ vẻ hài lòng:
    vậy nếu tôi làm như thế này thì sao?
    ông vất tờ 20 dola xuống đất và dẫm chân lên rồi nhặt lên,bây giờ nó trông thật nhàu nát và bản thiểu.
    Bây giờ ai còn muốn tờ 20 dola này?
    vẫn còn có những cánh tay giơ lên dẫu có ít hơn lúc đầu.
    Các bạn thân mến.các bạn đã học được 1 bài học giá trị.bất kể những gì tôi đã làm với tờ giấy bạc này,các bạn vẫn muốn có nó bởi tất cả những điều đó chẳng làm giảm đi giá trị của tờ 20 dola này chút nào.nó vẫn có giá trị là 20 dola"
    nhiều lần trong cuộc sống,chúng ta bị vấp ngã,thất bại,thậm chí "đi đến đường cùng" chỉ vì những quyết định sai lầm hay hoàn cảnh đưa đẩy.những lúc đó,chúng ta cứ nghĩ mình thật vô dụng. KHÔNG đâu bạn ạ! Hãy luôn tin rằng mỗi con người là 1 món quà của tạo hoá,và bạn chính là 1 món quà vô giá.Đừng bận tâm đến những gì đã xảy ra,kể cả những gì sẽ xảy ra,dù bất kỳ hoàn cảnh nào,bạn cũng sẽ không bao giờ mất đi giá trị của chính mình.dù bạn sạch sẽ,tươm tất hay hôi hám,bản thỉu;trẻ trung,xinh đẹp hay nhăn nheo,già nua,bạn vẫn có ý nghĩa đối với những người yêu mến bạn
     
  13. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Viên kim cương của cậu đẹp quá! – Janet thốt lên khhi nhìn thấy chiếc nhẫn của tôi- Đẹp ghê gớm!

    - Cảm ơn cậu – Tôi nói, rồi “tự thú” – nhưng đó không phải là kim cương thật đâu, chỉ là đá riziconi làm giả thôi!

    Janet tròn mắt:

    - Thật thế không? Tớ đảm bảo không ai phân biệt được đâu!


    Tôi luôn thích sưu tập những đồ trang sức dễ thương, nhất là đồ làm giả, và khi mọi người tưởng đó là đồ thật, tôi thấy rất thú vị. Janet nhìn chăm chăm vào “viên kim cương” to và lấp lánh của tôi:

    - Tớ chưa bao giờ có thứ gì như thế - Cô ấy thở dài và nhìn xuống tay mình.

    Janet và chồng cô không thể mua được những thứ đồ dù chỉ hơi đắt tiền một chút. Họ sống ở phố dưới và có bốn con trai. Cả hai vợ chồng Janet làm việc rất vất vả nhưng cũng chỉ đủ sống.

    Ý nghĩ về việc tặng chiếc nhẫn của mình cho Janet đến với tôi ngay lúc đó. Buổi tối về nhà, tôi tháo ngay chiếc nhẫn ra. Dù đó chỉ là một chiếc nhẫn bằng đá ziriconi giả kim cương, đó vẫn là chiếc nhẫn tôi thích nhất và thường đeo nó bên cạnh ngón tay đeo nhẫn cưới. Nghĩ đến việc gõ cửa nhà Janet và tặng cô ấy cái nhẫn mà cô ấy vừa khen, tôi thấy mình hơi… kì cục. Tôi cứ cân nhắc suốt cả tuần, cuối cùng đi đến quyết định, nếu tôi gõ cửa nhà Janet mà cô ấy không có ở nhà tức là tôi không nên tặng cho cô ấy nữa và không cần băn khoăn về điều đó nữa.

    Sáng hôm sau, tôi đặt chiếc nhẫn trong một chiếc hộp màu xanh, gói cẩn thận rồi đem sang nhà Janet. Có thể cô ấy nghĩ tôi bị điên. Hàng xóm kiểu gì mà đi tặng nhau cái nhẫn giả cơ chứ. Mà tôi cũng không thân với cô ấy lắm kia mà.

    Vài lần, tôi định quay về nhà, nhưng với ý nghĩ rằng “chắc gì cô ấy có ở nhà, Janet hay đi vắng lắm!”, cuối cùng, tôi cũng đã đứng trước cửa nhà Janet. Tôi gõ cửa, khẽ và ngập ngừng. Không ai ra mở. Lần gõ nữa. Không ai ra mở.

    Thật sự lúc đó tôi thấy nhẹ nhõm hơn. Có thể Janet đi đâu đó rồi và tôi không phải băn khoăn về việc tặng Janet chiếc nhẫn nữa. Ngay khi tôi chuẩn bị quay đi, tôi nghe tiếng mở cửa bất ngờ và tiếng Janet: “Xin chào!”.

    - Chào Janet – Tôi cảm thấy bất ổn kinh khủng, nhưng vẫn đưa cho Janet chiếc hộp- Tặng cậu.

    Janet mở chiếc hộp và ngay lập tức nhận ra đó là cái gì. Cô ấy ngạc nhiên đến mức lặng đi trong một phút rồi đưa lại chiếc hộp cho tôi:

    - Tớ không nhận đâu… Thế này là quá nhiều…

    Tôi ấn chiếc hộp vào tay Janet:

    - Tớ quý cậu và luôn luôn như thế. Tớ muốn cậu giữ nó.

    Tôi chưa bao giờ thấy vui hơn lúc này, khi Janet nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn với ánh mắt chưa hết ngạc nhiên. Cuối cùng, Janet nói nhanh:

    - Nếu có bao giờ cậu thay đổi quyết định thì cứ nói với tớ nhé. Tớ sẽ trả nó lại cho cậu!

    Chiếc nhẫn hơi nhỏ so với tay của Janet nên tôi chỉ cho cô ấy một hiệu kim hoàn để chỉnh lại. Tôi biết hiệu kim hoàn đó, giá cả rất phải chăng.

    Tôi nghĩ câu chuyện đến đây là kết thúc, nhưng khoảng hai tuần sau, khi qua nhà Janet, tôi thấy cô ấy chạy vụt ra:

    - Tớ có món quà cho cậu- Cô ấy vừa nói vừa cười rồi đưa ra một chiếc hộp.

    - Janet, cậu không cần phải làm như thế!

    - Cậu cứ mở ra đi! – Janet cười với vẻ bí mật.

    Trong chiếc hộp là chiếc nhẫn giả kim cương của tôi. Lần này đến lượt tôi ngạc nhiên, hơi thất vọng vì Janet không muốn giữ nó.

    - Tớ đã tới hiệu kim hoàn đó để chỉnh lại chiếc nhẫn – Janet giải thích – Nhưng người ở hiệu kim hoàn nói rằng nếu nới rộng nó ra thì nó sẽ bớt đẹp đi rất nhiều.

    Và Janet kể câu chuyện của cô ấy cho tôi nghe. Đã hàng năm trời, cô ấy có một chiếc nhẫn đặt trong ngăn kéo. Đó là chiếc nhẫn kim cương của mẹ cô để lại, nhưng viên kim cương đã rơi mất. Janet chưa bao giờ được đeo chiếc nhẫn. Năm nào cũng vậy, cứ vào ngày mẹ cô mất, cô lại mở ngăn kéo tìm chiếc nhẫn rồi lại cất nó đi. Các hiệu kim hoàn đều nói để thay viên kim cương thì phải cần hàng ngàn đôla và Janet sẽ không bao giờ có đủ tiền để làm việc đó. Cô đã không còn hy vọng có thể đeo chiếc nhẫn của mẹ. Nhưng khi cầm chiếc nhẫn của tôi đến hiệu kim hoàn mà tôi chỉ, người ta đã nói rằng để thay một viên đá ziriconi giả kim cương thì chỉ tốn chưa đến 100 đôla…

    Janet giơ tay cho tôi xem. Chiếc nhẫn của cô ấy lấp lánh và đúng như cô ấy từng nói không ai có thể phân biệt được đó là đá ziriconi hay kim cương thật.

    - Đây là lần đầu tiên kể từ ngày mẹ tớ mất, tớ được đeo chiếc nhẫn mẹ tặng - Giọng Janet như sắp khóc - Tớ cảm ơn món quà của cậu. Cậu đã làm được hơn những gì cậu nghĩ. Cậu hãy giữ lấy chiếc nhẫn của cậu vì chiếc nhẫn của mẹ tớ mới là thứ tớ thực sự muốn đeo.

    Tôi cầm chiếc nhẫn của mình về nhà. Tôi nhận ra rằng có những kế hoạch của cuộc sống mà bạn không bao giờ ngờ trước được kết quả khi bạn chưa bắt đầu. Chỉ cần bạn cho đi bằng một niềm tin.
     
  14. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Khi chúng tôi đến thăm nhà Gayle , chúng tôi nhìn thấy một tấm thiếp được đặt rất trang trọng trên bàn, giữa phòng khách. Trông tấm thiếp đã cũ, lại hơi lem nhem, nói chung không có gì sang trọng hay độc đáo. Nhưng Gayle đã kể cho chúng tôi nghe câu chuyện về tấm thiếp đặc biệt mà cô đã nhận được 11 năm về trước.
    Đó là khi Gayle 21 tuổi, cuộc sống rất khó khăn và cô mang thai nhưng không có chồng.


    Cô phải đi làm phục vụ ở một cửa hàng ăn. Hôm ấy là gần Tết, đã 4 giờ chiều và Gayle chuẩn bị đi về.Bỗng có một phụ nữ vào cửa hàng với vẻ mặt rất buồn khổ. Khi Gayle hỏi chuyện,người phụ nữ kia kể rằng chồng cô đã mất, cô phải nuôi ba đứa con, và bây giờ không có lấy một đồng để mua gì cho chúng ăn Tết. Thậm chí, cô ta cũng chẳng biết làm gì để có tiền. Gayle lục lọi trong ví, tìm được đúng 4 đô la - tiền công của cô cho cả ngày làm việc hôm đó. Cô đưa cả cho người phụ nữ khốn khổ:

    - Không nhiều lắm, nhưng mong rằng nó giúp được chị . . .

    Người phụ nữ khóc, cảm ơn và đi ra khỏi cửa hàng.
    Hôm đó, khi Gayle về nhà, cả gia đình mắng mỏ cô quá ngây thơ, ngốc nghếch, hẳn rằng đã bị lừa và sẽ không bao giờ gặp lại người phụ nữ kia nữa đâu.Hai tuần sau Tết, người phụ nữ quay lại cửa hàng ăn nơi Gayle làm việc:

    - Không nhiều lắm, nhưng mong rằng cô thích nó...
    Người phụ nữ cũng cảm ơn Gayle, và nói rằng những đứa con của cô muốn tặng quà " sau Tết " cho Gayle.

    Khi Gayle mở hộp "quà", trong đó chỉ có một tấm thiếp tự làm, hơi lem nhem và giấy bìa hơi cũ, nét chữ rất trẻ con: "Cám ơn cô Gayle ! Cảm ơn cô vì sự nhân hậu và lòng tin".

    Gayle kể, chưa có món quà Tết nào có ý nghĩa với cô đến thế, vì cô biết rằng cô đã giúp được người cần sự giúp đỡ. Khi Gayle kể câu chuyện trên cho chúng tôi nghe, mọi người đều rất xúc động. Gayle nói, cô luôn đặt tấm thiếp lên bàn vào mỗi dịp Tết đến, như một kỷ niệm ấm áp để nhắc mọi người ý nghĩa thực sự của Tết là gì.
     
  15. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Câu chuyện này là câu chuyện của các bạn, câu chuyện về cuộc đời của mỗi người chúng ta. Nếu chúng ta, ngay giờ phút này, ngồi nghĩ lại quãng đời đã qua, hồi tưởng lại các ký ức vui, buồn, các tình cảm mà chúng ta đã từng trải qua,... mọi thứ, chúng ta cảm thấy rằng chúng ta thật sung sướng khi đã trải qua những giờ phút đó. Và từ bây giờ, chúng ta cảm nhận rằng cuộc sống của chúng ta là một quyển sách, đó là quyển sách cuộc đời. Quyển sách này chưa kết thúc, chúng ta là những người viết nên trang sách cho chính chúng ta. Và vì thế, hãy hít một hơi thật sâu vào và bắt tay vào việc.


    Gia đình: Đã có bao giờ bạn nói với cha mẹ, anh chị em của bạn rằng bạn yêu thương họ chưa? Tôi dám nói là chưa. Chúng ta đôi khi không để ý đến những gì chúng ta có và không trân trọng nó. Chúng ta không tỏ bày sự yêu thương của chúng ta với những người trong gia đình, để rồi một ngày kia, ta phải hối tiếc vì điều đó. Tôi đã mất đi ông bà nội, và cả bà cô nữa. Tôi cảm nhận rất rõ sự hối tiếc trong lòng vì đã không nói lên được lời yêu thương đối với họ. Và bây giờ, họ đã ra đi, tôi không còn cơ hội để làm được điều đó nữa.

    Bạn bè: Đã có bao giờ, bạn định nghĩa bạn bè của mình phải là người thế nào chưa? Tôi cũng dám chắc là chưa, và tôi chúc mừng cho bạn vì điều đó. Chúng ta phải có bạn bè, và chúng ta trân trọng tình bạn mà chúng ta đang có với nhau. Tôi rất hân hạnh được làm quen với rất nhiều người bạn, những người đã không hề để ý đến các tính xấu của tôi mà làm bạn và chia sẻ mọi sự với tôi. Và tôi biết rằng khi họ cần, tôi sẽ ở bên cạnh họ.

    Tình yêu: Bạn có bao giờ nghĩ người yêu của mình phải là người như thế nào chưa? Tôi dám chắc là rồi. Nhưng có bao giờ bạn nghĩ rằng, người yêu lý tưởng của mình là không hề tồn tại không? Rằng điều bạn cần là một người chia sẻ với mình như một người bạn và hơn thế nữa không. Rằng tình yêu giống như một cuộc chơi kéo co giữa hai người không? Khi bạn và bạn của mình có tranh chấp, nếu cả hai người cùng kéo, sợi dây sẽ đứt, nhưng nếu một người kéo, còn người kia thả, sợi dây sẽ không đứt mà bền vững mãi không. Nhưng bạn hãy nhớ, nếu bạn là người kéo, đừng kéo quá nhiều, vì sợi dây không dài lắm để đối phương thả đâu. Đừng bỏ phí bất kỳ cơ hội nào. Hãy trân trọng những gì mình có.

    Hôn nhân: Bạn có bao giờ nghĩ về cuộc sống gia đình chưa? Tôi không dám nói đến điều này nhiều. Vì bản thân mình cũng chưa có kinh nghiệm, nhưng sự tưởng tượng của con người là vô hạn. Bạn có nghĩ rằng hôn nhân sẽ gắn kết hai người lại với nhau không? Rằng bạn phải chấp nhận tất cả mọi thứ của đối phương và chung sống với nhau. Tôi không nghĩ sâu xa đến thế. Tôi chỉ hy vọng rằng mình làm được điều này. Nếu có một lúc nào đó, tôi, hay đối tượng của tôi tức giận, điều duy nhất tôi làm là ôm người đó vào lòng và nói "Anh yêu em" bởi vì tình yêu thì xóa đi các bất đồng và gắn kết chúng ta lại với nhau.

    Con cái: Con cái là hình ảnh của chúng ta. Vì thế, hãy cố gắng tạo ra một hình tượng tốt, mà qua đó, chúng ta có thể thấy được kết quả của điều chúng ta làm qua con cái chúng ta. Và chúng ta hạnh phúc về điều đó.

    Sự nghiệp: Bạn có bao giờ nghĩ mình sẽ làm gì chưa? Chắc là có rồi bạn nhỉ. Nhưng cho dù gì đi nữa, hãy nhớ lấy nguyên tắc của sự thành công: "Nỗ lực trước, gặt hái sau". Hãy cố chiêm nghiệm điều này. Nó rất quan trọng đối với bạn. Và hãy nhớ, không hề có cố gắng nào là vô ích cả.
     
  16. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Khi tôi mở cửa sau tiếng bấm chuông, tôi chẳng nhìn thấy ai cả. Nhưng đó là vỉ tôi không nhìn xuống.

    - Ông ơi, ông mua một thanh kẹo để gây quỹ cho đội bóng chày nhi đồng phố mình nhé!

    Thằng bé khoảng 6 tuổi, thấp lũn cũn, đội mũ bóng chày, tay giơ một thanh kẹo sôcôla to. “Đồng bọn” của nó đứng đằng sau, cách nó vài bước và trông có vẻ “cùng một đội” trừ việc cái mũ của nó màu xanh.


    ”Ôi trời”- Tôi nghĩ thầm- “Mình đã đóng thuế rồi, tại sao các đội bóng chày nhi đồng còn muốn gây quỹ bằng cách này cơ chứ?”

    -Xin lỗi cậu bé- Tôi khép cửa- Ông không mua đâu.

    - Ông ơi chờ đã- Cậu bé đội mũ xanh nói to bằng giọng đầy quyền lực. Nó giật lấy thanh kẹo từ tay cậu bé đầu tiên và giơ cao trước mặt tôi.

    - Ông ơi, ông có trách nhiệm xã hội phải giúp đỡ đội bóng nhi đồng- Tôi mở to mắt còn nó thì tiếp tục- Ngoài ra, cái kẹo này có giá rất đặc biệt, chỉ rẻ bẳng một nửa kẹo bán ngoài cửa hàng thôi!

    Tôi mở rộng cửa ra hơn và bước ra sân. Có lẽ cậu bé nghĩ là tôi đã “khuất phục” nên liếng thoắng:

    - Thậm chí thanh kẹo này không đến một đôla nữa! Bao giờ đóng thuế, ông có thể nói với nhân viên thu thuế và họ sẽ giảm số tiền cho ông bằng tiền kẹo!

    Thật không cãi nhau được với cậu bé láu lỉnh này. Để thực hiện trách nhiệm xã hội của mình, để tiết kiệm thời gian và tiết kiệm tiền bạc (ấy là cậu bé nói thế), tôi đành lấy tiền mua thanh kẹo.

    Lúc hai cậu bé bò đi, tôi còn nghe thấy cậu bé đội mũ xanh nói với cậu bé kia: “Thấy chưa, cậu phải như thế mới được, mạnh dạn lên!”.

    Trong khi tôi đang đừng ngoài cổng ăn thanh kẹo, và đúng lúc hai cậu bé kia đi khuất tầm mắt, thì tôi thấy một cậu bé khác, nhỏ hơn, lao như gió trên một chiếc xe đạp ba bánh. Anh bạn nhỏ này, chắc chắn chưa đến 4 tuổi, là một hình ảnh quyết tâm kỳ lạ. Đầu cuối thấp tránh gió, tay nắm chặt tay lái, chân guồng nhanh đến sát tôi. Cậu bé phanh két lại trước mặt tôi, trèo xuống xe, ngẩng lên vào bảo:

    - Ông, cho cháu một xu! Cháu gây quỹ cho đội bóng chày nhi đồng!

    Tôi biết tôi không có tiền lẻ. Mừng quá, ít nhất tôi cũng “thắng” được trận này!

    Tôi cho tayvào túi và rút ra một nắm tiền 5 xu.
    - Xin lỗi cháu nhé- Tôi cười và xòe bàn tay cho nó nhìn- Ông không hề có đồng một xu, thấy không?

    - Thế thì cháu đành lấy 5 xu cũng được, cảm ơn ông!- Thằng bé dứt khoát cầm lấy một đồng xu trong lòng bàn tay tôi, bỏ vào túi, trèo lên chiếc xe ba bánh và phóng đi tiếp, đầu cuối tránh gió và chân guồng nhanh.

    Tôi không thể hiểu là nên bực tức, vì bỗng nhiên mình như có tên trong danh sách “người có nhiều tiền lẻ của thành phố”, hay phải mừng vì tôi vừa được đối mặt với hai con người bé nhỏ nhưng rất quyết tâm để đạt được mục đích của mình.

    Tôi thích nghĩ theo kiểu thứ hai hơn. Và tôi tin là mình vừa diện kiến tương lai trong hình hài hai cậu bé đến với tôi vào một buổi sáng nắng đẹp, bởi cuộc sống sẽ thuộc về những tính cách như vậy.
     
  17. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Đừng tiếc thời gian để cười đùa,vì nụ cười
    chìn là âm nhạc của tâm hồn.
    Đừng tiếc thời gian để suy nghĩ,vì suy nghĩ
    chính là nguồn gốc của mọi năng lượng.
    Đừng tiếc thời gian để vui đùa,vì đó chính là
    nguồn gốc của tuổi xuân bất diệt.
    Hãy dành thời gian để học, đó chính là suối
    nguồn của sự khôn ngoan.


    Đừng tiếc thời gian để cười đùa,vì nụ cười
    chìn là âm nhạc của tâm hồn.
    Đừng tiếc thời gian để suy nghĩ,vì suy nghĩ
    chính là nguồn gốc của mọi năng lượng.
    Đừng tiếc thời gian để vui đùa,vì đó chính là
    nguồn gốc của tuổi xuân bất diệt.
    Hãy dành thời gian để học, đó chính là suối
    nguồn của sự khôn ngoan.
    Hãy dành thời gian để yêu và được yêu, vì tình
    yêu là ơn huệ tuyệt vời nhất của cuộc đời.
    Đừng tiết thời gian dành cho bạn bè,đó chính
    là con đường dẫn đến hạnh phúc.
    Đừng tiết vì đã dành thời gian cho người khác.
    ngày sẻ ngắn đi nếu bạn chỉ sống cho
    riêng mình.
    Hãy dành thời giờ cho công việc,vì đó chính là
    cái giá cần phải trả để có sự thành công.
    Đừng tiết thời gian cho những giấc mơ,những
    giấc mơ đưa bạn tới tận những vì sao.
    Hãy dành thời gian để bảo vệ sức khỏe -

    đó là nguồn của cải thật sự của cuộc sống
     
  18. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Bốn ngọn nến đang cháy trong 1 căn phòng. Bầu không gian trong phòng tĩnh lặng tới mức người ta có thể nghe thấy tiếng thì thầm của những ngọn nến.
    Cây nến thứ I than vãn:
    - Ngọn lửa của ta là biểu tượng của sự thái bình, hòa thuận. Thế nhưng đời nay những cái đó thật chông vênh. Thế giới hiếm khi im tiếng gươm súng, người với người, thậm chí vợ chồng, anh em trong 1 nhà cũng chẳng mấy khi không cãi cọ". Thế rồi ngọn nến leo lắt , ngọn lửa mờ dần cho tới khi ánh sáng lụi tắt hoàn toàn.
    Ngọn nến thứ hai vừa lắc lư vừa kể lể :
    - Ta là niềm tin, thế nhưng trong thế giới này hình như ta đã trở nên kẻ thừa thãi, một món xa xỉ. Biết bao kẻ sống chạy theo thời không cần niềm tin." Nói rồi ngọn nến từ từ tắt, toả ra 1 làn khói trắng luyến tiếc.
    - Ta là tình yêu - ngọn nến thứ 3 nói - Nhưng ta không còn đủ sức để toả sáng nữa. Người ta gạt ta qua một bên và không thèm hiểu giá trị của ta. Cứ nhìn thế giới mà xem, không thiếu kẻ quên luôn cả tình yêu đối với người ruột thịt nhất của mình". Dứt lời phẫn nộ, ngọn lửa vụt tắt.
    Căn phòng trở nên tối tăm hơn. Chỉ còn 1 ngọn nến nằm tận góc xa vãn tiếp tục phát ra ánh sáng, nhấp nháy như ngôi sao độc nhất giữa bầu trời âm u.
    Bất chợt 1 cô bé bước vào phòng. Thấy ba ngọn nến bị tắt, cô bé thốt lên:
    - Tại sao các bạn không cháy nữa? Cuộc sống này luôn cần tới các bạn. Hòa Bình - Niềm Tin - Tình Yêu luôn phải tỏa sáng tới củng kia mà!".
    Cây nến thứ 4 nãy giờ vẫn lặng lẽ cháy trong góc phòng lên tiếng đáp lời cô bé:
    - Đừng lo ! Tôi là Hy Vọng. Nếu tôi còn cháy, dù ngọn lửa cũng rất mong manh, chúng ta vẫn có thể thắp sáng lại Hòa Bình - Niềm Tin và Tình Yêu.
    Mắt cô bé sáng lên. Cô bé dùng ngọn nến thứ 4 - ngọn nến Hy Vọng - thắp sáng trở lại các cây nến khác.
     
  19. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Nước Mỹ, năm 1972. Tại 1 tỉnh vùng núi xa xôi, trong 1 thị trấn nhỏ vô danh có 1 chàng trai bị kết án tù. Cảnh sát đã chứng minh đựơc rằng anh phạm tội và 3 năm tù là 1 thời gian vừa đủ để anh sửa chữa lại mọi chuyện. nhưng Mary - người vợ sắp cưới của chàng trai thì không thể tin điều đó. Ngày mở phiên tòa, mặc cho chàng trai không ngừng quay về phía sau tìm kiếm thì cô vẫn vắng mặt.
    Trước khi lên chiếc xe dành cho các tù nhân, chàng trai nhờ chuyển cho Mary 1 lá thư rồi bước đi ngay. Anh không kịp nhìn thấy cô đang đứng khuất phía sau, vừa khóc vừa nắm chặt tờ giấy với những dòng ngắn ngủi: "Anh biết rằng anh không xứng đáng với tình yêu của em. Anh cũng không dám hy vọng em sẽ còn yêu anh sau những chuyện này. Nhưng nếu em tha thứ cho anh thì hãy buộc 1 dải ruybăng vàng lên cây sồi già duy nhất ở quảng trường của thị trấn vào ngày anh trở về. Và nếu không nhìn thấy dải ruybăng, anh sẽ ra đi mãi mãi và không bao giờ quấy rầy em nữa.".
    Trong suốt 3 năm ngồi tù, dù chàng trai có mong mỏi tin tức của Mary đến đâu thì cô vẫn bặt tin. Năm đầu tiên, anh tự nhủ rằng có lẽ cô vẫn chưa thể quen được với việc chồng sắp cưới của mình là 1 người phạm tội. Năm thứ hai, chàng trai nhờ người hỏi han tin tức và chỉ nghe phong phanh rằng cô ấy đã đi xa, xa lắm và không biết khi nào mới quay trở về. Đến những tháng cuối trong tù, anh đã không còn nghĩ tới những dải ruybăng vàng nữa. Nhớ về cô gái anh yêu lại càng không. Đến ngày ra tù, chàng trai quyết định nhày lên xe bus đi thẳng ra thành phố chứ không ngang qua quảng trường như anh đã hẹn.
    Nhưng rồi 1 chuyến , hai chuyến xe đã dừng lại rồi chạy tiếp mà chàng trai vẫn chần chừ không leo lên. Mãi tời khi chuyến cuối cùng đã chạy qua, anh mới lầm lũi đi bộ tới quảng trường. Lý trí bảo anh hãy đi theo hướng ngược lại, nhưng tình yêu trong anh thì vẫn bắt anh hướng về phía trước. Rồi 30 phút sau, người trong thị trấn ngạc nhiên thấy 1 chàng trai khóc nức nở dưới tán sồi vàng rực bởi hàng trăm dải ruybăng...
     
  20. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Hai người yêu nhau nhưng gặp sự phản đối mạnh mẽ từ phía gia đình nhà cô gái. Họ cho rằng chàng trai không xứng với địa vị của gia đình cô và họ sẽ không tha thứ cho cô nếu tiếp tục với anh ta. Mặc dù cô gái rất yêu chàng trai nhưng khi hai người gặp nhau cô luôn hỏi:"Anh có yêu em nhiều không?"..Cô hay bực bội do chàng trai không trả lời như ý cô mong muốn. Và áp lực gia đình khiến hai bạn trẻ bất hoà. Cô thường trút giận lên chàng trai.
    Về phía mình, chàng trai luôn chịu đựng trong im lặng. Sau 1 năm tốt nghiệp, anh quyết định đi du học. Trước khi ra đi, anh đã cầu hôn với cô gái:" Anh biểu lộ tình cảm của mình bằng lời nói không giỏi, nhưng tất cả những gì mà anh biết là anh yêu em. Về phía gia đình, anh sẽ cố gắng hết sức thuyết phục họ đồng ý. Em thuận ý làm vợ anh chứ?".
    Cô gái ưng thuận và với sự quyết tâm của chàng trai, cuối cùng thì gia đình cô gái cũng nhượng bộ và đồng ý cho họ kết hôn với nhau. Trước khi chàng trai đi du học, hai người làm lễ đính hôn. Cô gái tham gia công tac xã hội trong khi anh tiếp tục học ở nước ngoài. Họ bày tỏ tình cảm của mình qua những lá thư và điện thoại.. Tuy có sự khó khăn nhưng họ vẫn luôn nghĩ về nhau...
    Một ngày nọ cô gái bị tai nạn giao thông trên đường đi làm. Khi tỉnh dậy cô thấy cha mẹ mình bên cạnh giường. Cô cảm nhận đựơc tình trạng tồi tệ của mình. Nhìn thấy mẹ khóc, cô muốn làm cho mẹ yên lòng nhưng những gì cô thốt ra chỉ là tiếng thở dài. Cô đã mất đi giọng nói. Bác sĩ bảo rằng tai nạn đã gây tổn thương não của cô khiến cô không thể nói đựơc nữa. Cô suy sụp mặc dù cha mẹ cô động viên rất nhiều. Trong suốt thời gian ở bệnh viện cô chỉ biết khóc trong thầm lặng.
    Xuất viện về nhà, tình trạng của ôc cũng chẳng thay đổi gì. Mỗi khi có tiếng chuông điện thoại reo, cô cảm giác như từng nhát dao đâm vào tim. Cô không muốn cho anh biết và càng không muốn trở thành gánh nặng của anh. Cô viết cho anh 1 lá thư nói rằng cô không còn đủ kiên nhẫn đợi chờ anh nữa, Cô gởi lại anh chiếc nhẫn đính hôn. Chàng trai gởi hàng ngàn lá thư và gọi biết bao cuộc điện thoại nhưng cô không trả lời và chỉ khóc. Cha mẹ cô quyết định chuyển nhà, hy vọng rằng cô sẽ thật sự quên những gì đã xảy ra để có thể sống yên ổn.
    Cô gái học ngôn ngữ cử chỉ và bắt đầu một cuộc sống mới. Mỗi ngày cô tự nhủ hãy quên anh ấy đi. Nhưng một hôm, bạn của cô đến cho hay anh trở về. Cô van xin người bạn đừng cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với cô. Từ đó cô không nhận đựơc tin tức gì của anh.
    Một năm trôi qua, người bạn của cô đến thăm và trao cho cô thiệp mời dự lễ kết hôn của anh. Trái tim cô gái tan vỡ. Khi mở thiệp cưới cô thấy tên mình trên tấm thiệp. Ngước mắt lên cô thấy anh dang đứng trước mặt.
    Chàng trai dùng cử chỉ nói với cô gái:" Một năm qua anh đã dành thời gian học ngôn ngữ này. Chỉ để em hiểu rằng anh không quên lời ước hẹn của chúng ta. Hãy cho anh có cơ hội nói với em rằng anh yêu em".

    Anh lồng chiếc nhẫn vào tay cô gái....Và cuối củng thì cô cũng đã hài lòng với lời tỏ tình của anh.
     

Chia sẻ trang này