Những câu chuyện ý nghĩa !!!

Thảo luận trong 'Tâm sự' bắt đầu bởi tini_lam, 17/7/04.

  1. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Phải nghĩ như thế nào về cuộc sống?
    Điều gì quan trọng - điều gì không quan trọng ? Hay tất cả chẳng là gì ?
    Ngày mai biết có còn hay mất...





    Trước kia có một quốc vương vô cùng sùng kính Phật pháp, kính lễ tăng bảo.
    Một hôm có một đoàn ca múa từ ngước khác lại, trong đoàn có rất nhiều hình thức biểu diễn như nghệ nhân, ảo thuật, ca múa v.v...

    Quốc vương không nỡ hưởng vui một mình bènmời vị trụ trì của quốc tự cùng thưởng thức. Vị trụ trì bởi lệnh vua khó từ chối cũng đành phải tới cùng xem.

    Khi biểu diễn, chỉ có vị trụ trì ngồi cúi mặt xuống không xem, quốc vương ngược lại ngồi bên cạnh vui vẻ không ngừng vỗ tay. Sau buổi biểu diễn, quốc vương hỏi trụ trì tiết mục nào đặc sắc nhất, người liền trả lời: “Lão tăng vô tâm không xem”.

    Quốc vương ngạc nhiên hỏi: “Hoà thượng tại sao lại vô tâm không xem?”

    “Vì đời người vô thường, chớp mắt đã chết, việc sinh tử đại sự trên mình, cho nên không có lòng xem”.

    Quốc vương nghe xong bán tín bán nghi hỏi: “Đại sự sinh tử vô thường thực ra có quan trọng và bức thiết gì để có thể khiến ngài không có lòng dạ nào xem biểu diễn của đoàn ca múa này?”

    “Không tin xin ngài tìm một tử tù lại, tôi chứng minh cho ngài thấy”
    Quốc vương nghe xong bèn lập tức ra lệnh đưa một người tử tù lại. Người trụ trì nói với quốc vương: “Xin ngài mời đoàn ca múa nọ cố gắng hết sức biểu diễn một lần nữa” rồi quay lại, bảo người lấy một thung nước đặt lên đầu người tử tù và nói với anh ta: “Nếu như đến khi các tiết mục được biểu diễn xong, nhà ngươi không để một giọt nước rơi xuống, ngươi sẽ được tha chết”

    Kết quả là mãi cho đến khi diễn xong, người tử tù đó quả nhiên không để một giọt nước nào rơi xuống, người trụ trì hỏi người tử tù có biết đoàn ca múa diễn cái gì không, người tử tù nói: “Tôi còn lòng dạ nào mà chú ý đến đoàn ca múa đó đang diễn cái gì. Tôi chỉ toàn tâm chú ý tới thùng nước trên đầu tôi, không để cho giọt nước nào rơi ra ngoài mà thôi”

    Người trụ trì lúc bấy giờ mới quay lại nói với quốc vương: “Nhanh chóng của vô thường, giống như người tử tù ngày mai đem đi chặt đầu, chỉ là cái mơ hồ qua ngày của người đời, huởng lạc của thế gian không tự biết mà thôi. Nếu mọi người đều nhìn thấy vô thường, giống như sự bức thiết sâu sắc của người tử tù bị đem đi chặt đầu, đại sự sinh tử của con người, ai còn lòng da nào mà xem người khác ca múa đây.”

    Quốc vương nghe xong chợt tỉnh ngộ, hiểu rõ thời gian lãng phí vô vị đã qua của người đời.

    Nếu như cảm giác của mọi người có thể như người tù ngày mai sẽ chết, cảm giác đối với sinh tử cũng bức thiết và gấp gáp, đem ngày mai thành ngày cuối cùng, người ta có thể phát hiện biết bao việc chưa làm, còn biết bao công tác chưa hoàn thành, mà thời gian lại ngắn ngủi, người ta có còn lòng dạ để chơi bời không? Có còn lòng dã để làm những việc vô nghĩa, lãng phí thời gian quý báu, ngắn ngủi không?
     
  2. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Tôi vẫn thường đặt ra cho mình những tiêu chí về 1 con người hoàn thiện và buộc mình phải trung thành với những tiêu chí đó. Cho tới bây giờ tôi cảm thấy mình kiệt sức...

    Theo một truyện cổ , Nasruddin là hiện thân của những người độc thân khó tính . Trong một buổi trà dư tửu hậu, khi được hỏi lí do vì sao ông không lập gia đình, Nasruddin giải thích như sau " Suốt thời thanh niên, tôi đã dành trọn thời gian để tìm kiếm người đàn bà hoàn hảo . Tại Cairo, thủ đô của Ai Cập , tôi đã gặp người đàn bà vừa đẹp, vừa thông minh , với đôi mắt đen ngời như hạt ô-liu, nhưng người đàn bà này lại không dịu dàng chút nào . Tôi đành bỏ Cairo để đi Baghdad , thủ đô Iraq ,tôi tìm thấy người phụ nữ vừa đẹp ,vừa thông minh, vừa dịu dàng, độ lượng song nàng và tôi không bao giờ đồng quan điểm về bất cứ chuyện gì . Hết người này đến người khác , người được điều này lại thiếu điều kia . Tôi đã từng tưởng mình sẽ không bao giờ tìm được người phụ nữ lí tưởng cho cuộc đời mình . Thế rồi ,một hôm, tôi gặp được nàng, người phụ nữ cuối cùng trong cuộc tìm kiếm của tôi . Nàng kết hợp tất cả những đức tính mà tôi hằng mong muốn . Nàng đúng là người hoàn hảo , nhưng cuối cùng tôi đành phải sống độc thân suốt đời vì người phụ nữ ấy cũng đang đi tìm một người đàn ông lí tưởng mà dưới mắt nàng ,tôi là người đàn ông còn quá nhiều thiếu sót "
    Người đàn ông độc thân trong câu chuyên trên đây đã quên một trong những quy luật cơ bản của cuộc sống là luật thích nghi . Thay vì bắt người khác và cuộc sống phải thích nghi với chúng ta, chính chúng ta phải tìm cách thích nghi với cuộc sống và người khác .
    Tâm lí thông thường của con người là đòi hỏi người khác hơn là đòi hỏi chính bản thân mình . Chúng ta đòi hỏi người khác phải thế này , thế kia nhưng chính chúng ta quên rằng chúng ta chưa làm được những điều mà người khác trông chờ nơi chúng ta.
     
  3. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Một tình bạn, tình yêu đẹp, biết hy sinh cho nhau.
    Có thể đây chỉ là 1 câu chuyện kể nhưng vẫn khiến tôi thấy cảm động...


    Valodia, Sasha và Tanhia là bộ 3 của trường trung học phổ thông của một thành phố nhỏ Xmolenxco chơi với nhau rất thân. Tuy 3 người học khác lớp nhau nhưng cùng trường, Valodia là chàng thanh niên mạnh khoẻ, tế nhị và nhã nhặn với mọi người. Còn Sasha học dưới một lớp, nhỏ con, nhanh nhẹn và học giỏi. Đôi bạn trai này gần nhà nhau và chơi với nhau từ hồi còn nhỏ. Họ đã từng bên nhau trong mọi xó xỉnh của thành phố khi còn ấu thơ. Khi lên trung học họ quen với Tanhia, một cô gái mới lớn được xếp vào hàng hoa khôi của trường. Tanhia có đôi mắt xám cùng mái tóc màu hạt dẻ rất nhí nhảnh. Ba người chơi với nhau thân thiết đến nỗi các bạn học của cả trường đều biết. Bọn lơn lớn ở trường thường hay bàn tán về quan hệ của bộ 3 này. Có người thì cho là Valodia và Tanhia là một cặp, có người thì cho là Tanhia yêu Sasha… Cuối cùng thì mọi người chỉ biết là ba người này chơi thân với nhau còn hơn cả ruột thịt.
    Nói thẳng ra trong trái tim của Valodia lẫn Sasha đều muốn cất giữ hình ảnh của người bạn gái thân thương Tanhia cho riêng mình. Nhưng tình bạn giữa đôi bạn trai mạnh mẽ đến mức không bao giờ hai người dám nghĩ đến chuyện thổ lộ tình yêu với Tanhia. Họ không muốn tình bạn giữa 3 người phải tan vỡ. Tanhia cũng vậy, cô biết rằng cả 2 người bạn trai đều rất yêu mình, nhưng chưa một lần nào cô thiên vị ai, vì cả Valodia và Sasha đều tốt và đáng trân trọng như nhau, hơn nữa 2 người bạn trai lại quá thân thiết và gần gũi.
    Thời gian rồi cũng trôi đi mau, 2 người bạn trai ra trường và công tác ngay tại thành phố, còn Tanhia thì đang học năm cuối của trung học. Họ vẫn gặp nhau hàng tuần, đi xem và thường đi khiêu vũ cùng nhau vào những ngày cuối tuần. Tình cảm vẫn mặn nồng như khi còn học trong trường, chỉ có điều là họ gặp gỡ nhau ít hơn.
    Rồi chiến tranh xẩy ra, cả Valodia va Sasha đều được gọi nhập ngũ cùng ngày, Tanhia thì tham gia vào đội cứu thương của quận đoàn. Ngày hôm sau là ngày lên đường ra mặt trận, cả 3 hẹn gặp nhau tại nhà của Tanhia. Tối hôm đó như những lần gặp trước, họ có mặt rất đúng giờ. Nhưng ai cũng trầm lặng và ít nói hơn. May mà Tanhia còn chạy qua chạy lại chuẩn bị đồ ăn cho bữa tối. Khi cả 3 đã cùng ngồi bên nhau, im lặng, thì Sasha cất tiếng:
    - Ngày mai là ngày bọn mình lên đường rồi mà ngày về thì không biết trước, có điều mà có lẽ không phải riêng mình mà chắc là cả Valodia nữa muốn nói với Tanhia rằng bọn anh rất yêu em.
    Như đã chuẩn bị cho câu nói từ lâu lắm rồi, Tanhia không hề bối rối ngắt lời:
    - Em biết tình cảm của hai anh dành cho em từ lâu, em yêu cả hai anh, rất yêu và rất quý trọng tình bạn của các anh, tình bạn của 3 đứa chúng mình. Em không muốn làm tổn thương một ai cả.
    Valodia nói cuối cùng:
    - Tanhia, thú thật anh rất muốn có em trong đời, nhưng anh không muốn mất đi tình bạn đã có giữa chúng ta. Thật khó, nhưng cũng đến lúc chúng mình phải đối diện với sự thật rồi.
    Họ lại im lặng, không khí trầm hẳn xuống. Chẳng còn bao lâu nữa là đến giờ phải chia tay. Tanhia đi vào bếp, làm một chiếc bánh ngọt và để vào lò, sau đó đi ra và nói với hai người:
    - Em đã làm một chiếc bánh ngọt để chúng ta cùng ăn trước lúc chia tay.Trong chiếc bánh đó em có đặt một đồng xu nhỏ, nếu anh nào ăn bánh mà trong đấy có đồng xu thì em sẽ yêu người may mắn đó, còn nếu em nhận được đồng xu thì có nghĩa mãi mãi chúng ta chỉ là bạn của nhau như bây giờ, các anh thấy được không?
    Chẳng còn cách nào hay hơn, thế là mọi người đồng ý. Khi Tanhia mang bánh vào phòng, thì thấy Valodia và Sasha đã đứng bên cửa sổ nhìn ra bầu trời tối đen nói chuyện với nhau rất thân mật, có lẽ họ tìm cách để làm giảm nỗi hồi hộp trong lòng mình. Sau khi Tanhia cắt chiếc bánh ra làm ba , cô mời 2 anh vào bàn. Họ lại im lặng nhìn vào chiếc đĩa đựng bánh đã để sẵn ở giữa bàn. Một phút trôi qua, rồi hai phút… Cuối cùng thì Tanhia nói:
    - Bây giờ em sẽ quay chiếc đĩa thật mạnh nhé. Khi nào đĩa dừng thì từng người sẽ nhận lấy phần bánh trước mặt nhé.
    Như để phá tan sự im lặng đáng sợ này, Tanhia quay đĩa thật nhanh. Trái tim trong lồng ngực của Valodia và Sasha như muốn vỡ tung vì hồi hộp. Chiếc đĩa từ từ dừng lại. Vẫn với cá tính quyết đoán của mình Sasha nhận lấy phần bánh trước mặt mình đầu tiên và từ từ cho vào mồm. Rồi đến lượt Valodia và Tanhia lấy phần tiếp theo… Họ nhai từng lần một chậm. thật chậm. Bỗng Sasha reo lên thật to và lấy từ miệng mình ra một đồng xu, anh lao vào ôm lấy Valodia và sau đó bế bổng Tanhia lên. Trong lúc Sasha đang vui sướng đến tột độ thì Valodia lặng lẽ vào phòng vệ sinh rửa mặt, một lúc sau anh quay ra và bắt tay chúc mừng Sasha. Valodia xin về sớm để 2 người ở lại tâm sự. Tiễn anh ra cửa mà nước mắt Tanhia giàn giụa hai hàng, cô ôm Valodia và bỗng oà lên khóc nức nở…
    Thời gian 3 năm trôi đi cũng thật là nhanh, Valodia trở về thành phố thân yêu của mình với nỗi buồn vô tận vì Sasha người bạn từ ấu thơ của mình đã vĩnh viễn nằm lại nơi chiến trường. Tanhia đã biết tin này, trái tím của người con gái như sắt lại. Ngay sáng hôm sau khi về Xmolenxco, Valodia đếnthăm lại cô bạn gái Tanhia hồi học sinh của mình. Vẫn căn phòng này, năm xưa có tiếng cười nói của cả 3 người mà giờ đây chỉ còn 2. Valodia kể cho Tanhia về những ngày gian khổ của mình ở chiến trường, kể về sự hy sinh dũng cảm của Sasha trong cùng tiểu đội chiến đấu với mình. Valodia kể trước lúc tắt thở Sasha đã lấy từ túi ngực mình ra đồng xu năm nào và trao cho Valodia, sasha ra đi và chỉ muốn trao lại tình yêu của mình với Tanhia cho Valodia mà thôi. Tanhia lặng lẽ đi ra phía cửa sổ, nơi mà Valodia va Sasha lần cuối đã đứng đó. Valodia đứng dậy, anh lại gần Tanhia, đặt một tay lên vai Tanhia, còn tay kia anh cho vào túi và lấy ra hai đồng xu nhỏ giống nhau đưa cho Tanhia. Và cũng chính lúc đó Tanhia xoè lòng bàn tay trái của mình ra, trong đó cũng có một đồng xu y chang như thế. Hai người lặng lẽ ôm lấy nhau, nước mắt Tanhia lại chảy dài như đêm nào đó tiến Valodia về trong khi Sasha vui mừng vì nhận được đồng xu may mắn của mình. Sau này Valodia và Tanhia trở thành vợ chồng của nhau, và hàng năm cứ đến ngày mất của Sasha họ lại cùng nhau ra nghĩa trang thăm lại bạn cũ của mình cùng với 3 đồng xu luôn trong tay.
    Ba đồng xu thật nhỏ nhưng nó lại tượng trưng cho tình bạn và tình yêu cao cả của 3 con người cao đẹp. Tại sao lại có 3 đồng xu nhỉ. Khi kể lại chuyện này cho mọi người Tanhia luôn cầm 3 đồng xu đó trong tay:
    - Hôm đó, tôi đã cố tình chọn 3 đồng xu và đặt vào 3 góc của chiếc bánh, vì tôi không muốn mất người nào cả. Ai cũng nhận được phần của mình với đồng xu trong ấy. Chỉ có Sasha, anh ấy quá chân thành và quá yêu tôi nên khi cắn phải đồng xu thì đã reo lên. Trong lúc đó Valodia lặng lẽ vào nhà vệ sinh để lấy đồng xu ra khỏi miệng mình rồi âm thầm cho vào túi quần. Còn tôi, khi thấy Sasha vui đến tột độ thì không còn đủ can đảm đưa đồng xu của mình ra nữa mà lặng lẽ dấu đi. Nhưng cũng chính hôm đó tôi biết rằng trong đời tôi được chứng kiến một tình bạn thật vĩ đại và lòng cao thượng vô biên của Valodia, vì tôi biết rằng trong túi Valodia lúc đó đang có đồng xu thứ 3
     
  4. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Bài học này quá đắt giá, ít ra là với bản thân tôi.

    Ngày xưa, có một vị đại sư muốn chọn một đệ tử làm người nối dõi. Một hôm, ông bảo hai đệ tử rằng: “Các con hãy ra ngoài và chọn về đây cho ta 1 chiếc lá đẹp nhất, hoàn mỹ nhất.”

    Hai đệ tử vâng lời thầy đi tìm lá. Thoáng chốc, người anh quay về và trình cho đại sư một chiếc lá không được đẹp lắm: “Thưa thầy, tuy chiếc lá này không phải là hoàn mỹ nhất nhưng nó là chiếc lá hoàn mỹ nhất mà con thấy”.

    Người em đi cả ngày trời và quay về với 2 bàn tay trắng, người em nói với vị đại sư: “Thưa thầy, con đã tìm và thấy rất nhiều lá đẹp, nhưng con không thể nào chọn được chiếc lá hoàn mỹ nhất.” Cuối cùng, vị đại sư đã chọn người anh.

    “Tìm một chiếc lá hoàn mỹ nhất”, chúng ta vẫn cứ luôn nghĩ đến việc “hoàn mỹ nhất” nhưng nếu bạn cứ một mực đi tìm mà không nhìn vào thực tế, không so sánh với thực tế thì bạn cứ phải vất vả để rồi… trắng tay. Cho đến một ngày nào đó, bạn mới phát hiện rằng: Chỉ vì mãi đi tìm một chiếc lá hoàn mỹ nhất mà bạn đã bỏ qua biết bao cơ hội lớn một cách đáng tiếc!

    Hơn nữa, thứ hoàn mỹ nhất của con người cuối cùng có được bao nhiêu? Trên đời này đã xảy ra không ít chuyện đáng tiếc, đó cũng do một số người xa rời thực tế đi tìm “chiếc lá hoàn mỹ nhất”, coi thường cuộc sống đạm bạc. Nhưng chính trong cuộc sống đạm bạc, vô vị đó mới chất chứa những điều kỳ diệu và to lớn. Điều quan trọng là thái độ của bạn như thế nào khi đối diện với nó.

    Trong cuộc sống chúng ta, không nhất thiết cứ phải theo đuổi những thứ hoàn mỹ mà chỉ cần bình tâm lại, từng bước từng bước tìm chiếc là mà ban cho rằng là hoàn mỹ nhất.
     
  5. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Tôi tự tặng cho mình và cho những ai đang có tâm trạng giống tôi 1 chút bình yên.

    Một vị vua ở vương quốc nọ đưa ra một giải thưởng lớn cho người họa sĩ nào có thể vẽ được bức tranh về sự hòa bình đẹp nhất. Rất nhiều họa sĩ đã dự thi. Nhà vua đã ngắm nhìn tất cả các bức tranh do những họa sĩ dự thi vẽ, nhưng chỉ có duy nhất hai bức tranh ngài thật sự thích, và nhà vua phải chọn một trong hai bức tranh đó để trao giải thưởng.

    Bức tranh thứ nhất là cảnh hồ nước êm đềm. Mặt hồ phẳng lặng như gương với những ngọn núi cao chót vót bao xung quanh hồ nước, soi bóng xuống mặt hồ bình lặng. Phía trên là bầu trời xanh thẳm với những đám mấy trắng bồng bềnh.

    Những người được ngắm bức tranh này đều cho rằng đó là bức tranh hòa bình hoàn hảo nhất. Bức tranh thứ hai cũng có những ngọn núi cao chót vót, nhưng lại trơ trọi và lởm chởm. Phía trên là bầu trời xám xịt và mưa như trút nước. Bên sườn núi là thác nước chảy ào ạt, bọt tung trắng xóa. Bức tranh không có vẻ gì đang miêu tả sự thanh bình.

    Nhưng khi nhà vua nhìn vào bức tranh, ngài thấy một bụi cây nhỏ đang lớn lên giữa khe đá phía sau thác nước. Trong bụi cây đó, con chim mẹ đang làm tổ. Và ở đó, giữa lúc dòng thác đổ ào ạt đầy giận dữ, con chim mẹ vẫn ngồi ấp trứng trong chiếc tổ của mình.

    Nhà vua đã chọn bức tranh thứ hai là bức tranh đoạt giải thưởng và ngài đã giải thích cho mọi người hiểu rằng “hòa bình không có nghĩa là một cuộc sống không có sự ồn ào, sự lo lằng hay công việc nặng nhọc. Hòa bình nghĩa là dù sống giữa tất cả những điều đó nhưng ta vẫn giữ được một tâm hồn bình lặng cho chính mình.” Đó mới là ý nghĩa thật sự của hòa bình.
     
  6. Seto

    Seto Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    31/3/03
    Bài viết:
    318
    Nơi ở:
    Cosmo Canyon
    Vua đến muộn


    --Hồi còn nhỏ, tôi thường nghe người lớn nói : “Dậy sớm nhưng vẫn muộn!”, lại vẫn thường thấy họ chuẩn bị rất sớm nhưng vẫn ko kịp thời gian. Câu trả lời thật đơn giản : “Vì kéo dài !”

    --Kéo dài nó kỳ lạ như thế đó, những người hay kéo dài thời gian, chưa chắc là đã thừa thãi thời gian để kéo dài, ngược lại có khi còn rất thiếu thời gian. Bạn sẽ phát hiện thấy rằng những người thích đến muộn thì sẽ luôn đến muộn. Nhưng ngay cả những cuộc hẹn ở sát bên nhà, họ vẫn đến muộn ngay cả khi bạn đến tận nhà họ sớm, ngồi đợi họ cùng đi nhưng chỉ thấy họ sờ chỗ này, đụng chỗ kia, cuối cùng vẫn ko thể xuất phát đúng giờ. Lý do là trong lòng họ luôn suy nghĩ : “Vội gì, vẫn còn kịp mà, hay vội gì, người khác cũng chẳng đúng giờ đâu !”

    --Vấn đề là, việc kéo dài thời gian như thế có thể ảnh hưởng đến người khác, có thể không, nhưng chắc chắn là đã làm mất đi bao thời gian quý báu và cơ hội thành công của bản thân mình.

    --Nếu bạn hỏi tôi: “Tôi thích kéo dài thời gian thì phải làm sao bây giờ ?”.
    Câu trả lời của tôi là: “Đừng kéo dài nữa! Hãy LẬP TỨC hành động !”. Thói tật kéo dài thời gian đó của bạn sẽ lành ngay.

    --Bất luận bạn dậy sớm bao nhiêu, nhưng lề mề trễ nải, đến muộn tiết học đầu tiên, thì thật đáng chê trách vô cùng, vì những người “dậy sớm, đến muộn” còn tệ hại hơn nhiều so với những người “dậy trễ, đến muộn” do quên đồng hồ báo thức. Nó cũng như những kẻ “có tiền nhưng kéo dài thời gian ko trả nợ” thì đáng chê trách hơn những người ko có tiền để trả nợ rất nhiều.

    --Thời gian ko chờ đợi bất cứ ai, nếu bạn cứ tiếp tục kéo dài thời gian thì sau này bạn mới thực sự thấm thía hậu quả của nó. Chúng ta đâu thể kéo dài được cuộc sống của chúng ta, hãy nhờ lấy điều đó.
     
  7. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Hôm ấy, đột nhiên em nói với anh rằng em đã yêu một người khác, anh vẫn ngỡ rằng em chỉ đùa vui và mỉm cười nói rằng "Thật ư?"

    Vậy anh ta rất đẹp trai phải không ?! Em trả lời "anh ta không đẹp trai như anh, cũng cao như anh, nói thật là so điều kiện thì không bằng anh......"

    Hôm sau, em viết cho anh một bức thư, em nói em đã xin nghỉ phép một ngày vì hôm đó em rất buồn nên không muốn đi làm, và em đã đến nhà người ấy. Anh phát hiện những gì em nói đều là sự thật, em đã yêu người đó.....

    Ngày thứ ba, anh đi tìm em, hỏi tại sao em yêu người đó, lí do của em là "Tại vì, khi ở bên anh em không có được cảm giác ổn định và yên bình, đôi khi bên anh em rất vui vẻ, đôi khi lại làm em đau lòng khiến em buồn bã, người đó đã cho em một cảm giác yên bình, ổn định, một cảm giác không còn thấp thỏm....." Anh chỉ biết im lặng.....

    Tối đến, anh gọi điện cho em, anh hỏi em "Phải chăng chúng ta nên chia tay ?"
    Em trả lời rằng "Em vẫn còn vấn vương giữa anh và người ấy, em không biết nên chọn ai....."
    Em muốn anh chờ đợi, chờ đợi em đưa ra quyết định cuối cùng, nhưng.... anh không thể, người đó đột nhiên chen vào giữa hai chúng ta, thậm chí đến sau này anh mới biết có một người như thế trong thế giới của riêng hai ta.....

    Ngày thứ tư, em thú nhận với anh rằng thật ra em đã nhận lời yêu nguời ấy từ hai tháng nay, hình như anh nghe thấy tiếng rạn nứt và sụp đổ trong trái tim của mình, anh cố gắng giấu đi gương mặt thất vọng và mỉm cuời hỏi em "Em còn chuyện gì giấu anh nữa không ?"
    Hình như em hơi hoảng trước phản ứng của anh,bình thường đáng ra anh sẽ nổi giận trách em khi em có thái độ vuợt quá sự cho phép với một bạn khác phái nào đó, nhưng lần này anh lại mỉm cuời hỏi em, em trả lời bẳng giọng run run nghẹn ngào "Hết rồi...."
    Anh hỏi "Em và người đó phát triển đến đâu rồi?"
    Và em trả lời "Có lẽ.......đến hôn nhau..."
    Trái tim anh cảm thấy hụt hẫng, anh nghĩ có lẽ không cần phải chờ đợi nữa, không cần phải chờ quyết định của em, anh đau lòng lắm, vì trong thời gian em vui vẻ bên người ấy tại sao lại còn đi chơi, hẹn hò cùng anh, bất giác anh nhìn xuống chân em, nơi bàn chân thon nhỏ ấy vẫn đang mang đôi giày Adidas mà anh đã mua tặng cho em trong cuộc hẹn tuần trước.
    "Tại sao hôm ấy em vẫn vui vẻ nhận lời cuộc hẹn của anh?"
    "Vì..., khi đi với anh em rất vui..."

    Đêm ấy anh ngả lưng trên giường, anh suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều, suốt hai năm bên nhau chúng ta đã trải qua không ít sóng gió, sau cùng em cũng đã thay lòng, anh không bao giờ giấu em bất cứ gì, tất cả, tất cả anh đều nói với em, vì anh sợ em lo lắng, anh biết rằng truớc kia anh quen rất nhiều bạn gái, nhưng anh cũng từng nói với em rằng suốt cuộc đời này anh dùng nhiều tâm trí và thời gian nhất vào mối tình giữa anh và em, đó là vì anh là mối tình đầu của em, anh muốn em có một cuộc tình thật đẹp, một lí do khác chính là...anh... RẤT YÊU EM. Những đợt gió đêm thoang thoảng khiến đầu óc anh rất tỉnh táo, khóe mắt có cảm giác mát lạnh, thì ra giọt nước mắt đã hình thành tự khi nào.

    "Nên buông tay thôi, nên để em đi tìm hạnh phúc của mình" đó là quyết định của anh, anh cam tâm hy sinh chính mình..... suốt đêm không ngủ, anh đến trường với thân xác mệt mỏi và bước chân nặng nề.
    Câu đâu tiên anh nói với em là "Chúng ta, nên đến hồi kết thúc rồi" đôi mắt em ửng đỏ, phút chốc giọt nước mắt vẽ một vệt dài trên gương mặt bé bỏng. Em nghẹn ngào hỏi "Tại sao? Tại sao không đợi em quyết định?" Anh im lặng, anh không muốn nhìn thấy gương mặt em ướt đẫm nước mắt vì nó khiến anh rất đau lòng, anh sẽ không kiềm chế được và ôm em vào lòng, anh sợ những lời an ủi của anh sẽ lại đưa chúng ta vào vòng xoáy tình yêu. Trải qua một thời gian im lặng dài như hàng thế kỉ em hỏi anh
    "Thứ bảy này hẹn với em nhé! Em....muốn có một cuộc hẹn với anh, cuộc hẹn này là cuộc hẹn cuối cùng".
    Em biết anh thương em hơn bất cứ gì trên đời, tuy lòng anh cứ nghĩ là không được nhưng ...anh vẫn trả lời bằng một cái gật đầu, anh sẽ kết thúc tất cả, anh sẽ rời em thật xa, đến một nơi em không thể liên lạc với anh, nhất định phải kết thúc...

    Thứ bảy, em đến nơi chúng ta vẫn thường hẹn nhau và anh vẫn đứ ng đó đợi em với hy vọng tạo một ấn tượng tốt vào trái tim em bằng một nụ cười, em như cánh bướm xinh đẹp nhấp nhô bay đến, anh muốn ôm em vào lòng biết bao và hôn lên vầng trán em, không được, anh không thể làm vậy...
    "Em ăn sáng chưa?" ~ vẫn câu hỏi cũ rích ấy
    "ăn rồi...." ~ có cảm giác em rất vui tươi
    "Chúng ta đi xem phim nhé?"
    "À....ok!" em vui vẻ trả lời
    "Có phim nào mong muốn xem không?"
    "Không có...."
    "Vậy... chúng ta đi đến đó xem có chiếu những phim gì"
    "Ừa!" Chúng ta cùng sánh vai đi, đột nhiên em quàng lấy tay anh.
    "Anh... sao không nắm tay em như thường ngày?", ừ nhỉ,đã thỏa thuận đây là lần hẹn cuối cùng... anh phải để lại một kỉ niệm đẹp trong lòng em......
    "Xin lỗi, vừa rồi anh mải suy nghĩ"
    "Suy nghĩ về chuyện gì?"
    "Ừm.. anh đang nghĩ là gần đây hình như không thấy quảng cáo phim mới" ~ anh cố nói dối em.
    "Vậy ư? Cũng không sao, đến đó mới quyết định mà"
    "Ừa" em tựa đầu vào vai anh như mọi khi
    "Hình như anh lại cao thêm đó"
    "Thật hả?'
    "Ừa, thoải mái thật..."
    "Em gầy quá đấy... phải ăn nhiều lên mới được...."
    "........."
    đến nơi, anh cũng không nhớ chúng ta đã chọn xem phim gì vì anh cứ mải hỏi em "Nên xem phim nào".
    Sau khi em trả lời anh đã vội vã đi mua vé sau đó đi mua món trà sữa em yêu thích nhất, em thấy anh chỉ cầm một ly trả sữa bèn hỏi "Vậy anh thì sao?"
    "Hử?"
    "Anh uống cái gì?"
    "À..........."
    "Không sao, em và anh uống chung"
    "................"
    Nội dung bộ phim đó anh không nhớ chút nào, anh cảm thấy rất mệt mỏi, rất bất lực. Em vẫn như xưa, ngồi trên ghế và nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh
    "Thơm lắm............."
    "Gì?"
    "Mùi hương của em....thơm lắm.....đây là mùi hương của em...."
    "............?"
    Sau khi chia tay có lẽ anh sẽ không còn nghe được mùi hương đó...có lẽ đây là mùi hương anh sẽ hoài niệm.

    Em hút một ngụm nhỏ trà sữa sau đó đưa cho anh, anh chỉ khẽ chạm vào ống hút, hình như em không biết và mải mê hướng ánh mắt lên màn ảnh.
    Cũng như tận cùng của tình yêu, bộ phim đã kết thúc, em lay anh dậy, không biết anh thiếp đi từ lúc nào.
    "Hử?"
    "Trưa rồi, chúng ta đi đâu ăm cơm nhỉ?"
    "Em muốn ăn gì?"
    "Gần đây anh có đi ăn nơi nào ngon ngon không?"
    "Không có"
    "Trên Trần Hưng đạo có một quán ăn đồ Nhật mới khai trương, nghe nói đầu bếp là một nguời Nhật rất giỏi"
    "Vậy ư? Nhưng.....có lẽ mắc lắm....."
    "Cũng không đến nỗi, hai nguời ăn chỉ khoảng ba trăm ngàn hơn chút"
    "Wa! Vậy thôi..... anh không mang nhiều tiền thế......"
    "Không sao, em có mang"
    "Không được! Ai lại để bạn gái trả tiền bao giờ"
    "Không sao, dù gì em cũng chưa dùng đến nó"
    "Nhưng sắp tới em sẽ đi du học mà! Cũng nên để dành tiền qua bên ấy chứ"
    "Anh yên tâm, có để dành mà"
    "Ừm..........."
    Em biết không? Nhìn em ăn lòng anh rất vui, có cảm giác em rất mãn nguyện, còn nhớ có lần mẹ em mời anh đi ăn món Nhật, em không dám ăn cá Hồi sống, anh nói anh ăn một nửa em ăn một nửa, thế là em bị anh ép ăn miếng cá đó, hôm sau em trách anh hại em, hại em đau bụng suốt đêm. Mẹ em cũng rất mến anh, nói anh là người duy nhất có thể "dụ" em ăn những thứ mà em không thích. Nhìn em ngồi ăn Sushi và ăn cả cá Hồi sống, "Sao anh không ăn?"
    "Nhìn em ăn là anh no rồi" ~ em đột nhiên đỏ mặt.
    "Sao mặt em lại đỏ hoét vậy?"
    "Bị anh mê hoặc đó...... anh quá đẹp trai" ~ Anh vẫn mỉm cười nhìn em.........
    Sau đó anh quả thật rất mệt, "Anh muốn về ngủ...."
    "Vâng - Cũng lâu rồi em không ghé nhà anh" - Anh kêu Taxi về. Về đến nhà anh tắm cho mát và lên giường ngủ, đang ngon giấc có cảm giác miếng nệm lún xuống, mở mắt ra thấy em kề bên, ngả đầu vào cánh tay của anh.
    "Tay anh không lực lưỡng đâu, không được êm phải không? ~ Anh từng hỏi em như thế.
    "Không phải vậy, anh vẫn nhẹ nhàng vuốt tóc em mà, rất thoải mái...." ~ và anh nhẹ nhàng vuốt tóc em
    So mới mái tóc dày của anh thì tóc em thưa hơn nhưng mềm mại hơn, bất giác anh hôn lên đôi má em. Nước mắt tự nhiên tuôn trào, may là em đã ngon giấc...... ơ!Em đột nhiên tỉnh dậy, phải chăng nụ hôn của anh đã đánh thức em?
    Em nhìn thấy anh đang khóc, em vươn tay ôm lấy anh. Anh cảm giác bờ vai em nhẹ nhàng run run, anh biết em cũng đang khóc, em nói trong tiếng nấc.......
    "Em thương anh lắm..."
    "Anh đau lòng lắm phải không?...."
    "Xin lỗi anh.... tất cả cũng do em không phải........"
    "Anh biết không?... Em rất tin tưởng vào anh......." ..... em nói và còn nói rất nhiều từ tận đáy lòng.
    Nước mắt anh tuy đã khô, nhưng..... trái tim anh vẫn còn rướm máu, em ngẩng đầu lên, anh nhìn em mỉm cười.
    "Không cần chia tay một cách đau khổ như vậy em ạ, đi theo đuổi hạnh phúc của mình nhé" ~ Em lại tựa đầu vào lòng anh.
    Kết thúc rồi, tất cả đã kết thúc, người tôi thương yêu nhất sắp ngả vào lòng một người khác.......
    Trở về nơi hẹn, đây là lần cuối anh đưa em đến chốn này, tạm biệt nhé người yêu bé bỏng, đừng để hạnh phúc vuột khỏi tay mình, hãy nắm thật chặt vào, không phải lo lắng cho anh, anh biết tự chăm sóc mình.
    Tuy không phải là lần đầu đau lòng, nhưng lại là lần đau lòng nhất, anh sẽ núp vào cái vỏ của mình, từ từ chữa lành vết thương.
    Nhìn bóng em dần xa, tim anh một lần nữa sụp đổ, anh đứng lặng và ...khóc.
    Bóng em đã khuất xa, anh biết em sẽ đau lòng và cũng khóc như anh, những giọt nước mắt ấy hai ta đã nén lại khá lâu.
    Anh biết anh đã nhiều lần làm em khổ, sẽ không bao giờ nữa đâu em, không bao giờ làm khổ em nữa, tạm biệt nhé....
    Anh thật lòng cầu chúc em, anh nghĩ sau cùng rồi anh cũng sẽ gặp một nửa khác của anh, anh sẽ tự chăm sóc mình, thất bại của anh chính là không dám tỏ rõ tình cảm ở sâu thẳm trái tim.
    Lá thư này em sẽ không bao giờ có cơ hội đọc.
    Anh yêu em...
     
  8. HoangTuBiAnGuoc

    HoangTuBiAnGuoc Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    17/5/03
    Bài viết:
    303
    Nơi ở:
    tiệm bán guốc
    Có ba chàng trai trẻ đến hỏi ý kiến một nhà hiền triết về phương thức chọn bạn đời. Nhà hiền triết bảo rằng:
    - Các con hãy đi qua cánh đồng kia. Chỉ được đi mà không được quay lại. Trên đường đi, các con hãy chọn cho mình một bông lúa to và đẹp nhất và mang về đây cho ta. Và các con chỉ được phép chọn một lần mà thôi.
    Chàng thứ nhất bắt đầu tiến vào cánh đồng. Đến khi gặp một bông lúa to và đẹp, chàng liền ngắt lấy. Nhưng đến đoạn đường sau, chàng nhận thấy rằng còn rất nhiều bông lúa to và đẹp hơn thế nhiều nhưng cũng đành ngậm ngùi đi ra khỏi cánh đồng.
    Chàng thứ hai rút kinh nghiệm của chàng trước, cứ mỗi lần trông thấy một bông lúa to và đẹp, chàng nhủ thầm còn nhiều bông to và đẹp hơn ở phía trước. Cuối cùng chàng đi ra khỏi cánh đồng mà không chọn được cho mình một bông lúa nào cả.
    Chàng thứ ba chia đoạn đường ra làm ba. Đoạn thứ nhất chàng nhận xét, phân loại các bông lúa. Đoạn thứ hai chàng kiểm chứng nhận xét của mình và khi kết thúc đoạn đường cuối, chàng chọn được cho mình một bông lúa - không phải to và đẹp nhất cánh đồng nhưng chàng rất mãn nguyện quay về.

    Dù sao cũng chỉ là một trong những câu truyện dạng cà fê chiều thứ bảy mà tôi đã đọc. Nhưng nếu tôi là chàng thứ nhất thì tôi sẽ nhắm mắt lại và đi hết đoạn đường còn lại. Nếu tôi là chàng thứ hai thì... tôi hi vọng sẽ chỉ là nếu thôi. Còn là thứ ba? Không biết tôi có đủ thời gian và kiên trì như thế không?
     
  9. FFVII_Cloud

    FFVII_Cloud C O N T R A

    Tham gia ngày:
    6/11/02
    Bài viết:
    1,592
    Nơi ở:
    Tâm trạng đa
    Đến miền đất mới, các vị sư phải tự xây dựng mọi thứ. Họ mua đất, gạch, mua dụng cụ và bắt tay vào việc. Một chú tiểu được giao xây một bức tường gạch. Chú rất tập trung vào công việc, luôn kiểm tra xem viên gạch đã thẳng thớm chưa, hàng gạch có ngay ngắn không. Công việc tiến triển khá chậm vì chú làm rất kỹ lưỡng. Tuy nhiên, chú không lấy đó làm phiền lòng bởi vì chú biết mình sắp sửa xây một bức tường tuyệt đẹp đầu tiên trong đời. Cuối cùng, chú cũng hoàn thành công việc vào lúc hoàng hôn buông xuống.

    Khi đứng lui ra xa để ngắm nhìn công trình lao động của mình, chú bỗng cảm thấy có gì đó đập vào mắt. Mặc dù chú đã rất cẩn thận khi xây bức tường song vẫn có hai viên gạch bị đặt nghiêng. Và điều tồi tệ nhất là hai viên gạch đó nằm ngay chính giữa bức tường. Chúng như đôi mắt đang trừng trừng nhìn chú. Kể từ đó, mỗi khi du khách đến thăm ngôi đền, chú tiểu đều dẫn họ đi khắp nơi, trừ đến chỗ bức tường mà chú xây dựng.

    Một hôm, có hai nhà sư già đến tham quan ngôi đền. Chú tiểu đã cố lái họ sang hướng khác nhưng hai người vẫn nằng nặc đòi đến khu vực có bức tường mà chú xây dựng. Một trong hai vị sư khi đứng trước công trình ấy đã thốt lên:

    - Ôi, bức tường gạch mới đẹp làm sao!

    - Hai vị nói thật chứ? Hai vị không thấy hai viên gạch xấu xí ngay giữa bức tường kia ư? - chú tiểu ngạc nhiên kêu lên.

    - Có chứ, nhưng tôi cũng thấy 998 viên gạch còn lại đã ghép thành một bức tường tuyệt vời ra sao - vị sư già từ tốn.
     
  10. FFVII_Cloud

    FFVII_Cloud C O N T R A

    Tham gia ngày:
    6/11/02
    Bài viết:
    1,592
    Nơi ở:
    Tâm trạng đa
    Cô bé 11 tuổi Angela bị mắc một căn bệnh làm suy nhược hệ thống thần kinh. Cô bé không thể đi lại được và các cử động khác cũng rất khó khăn. Các bác sĩ không hy vọng chữa khỏi bệnh cho cô bé. Họ tiên đoán rằng cô bé sẽ phải dính liền với cái xe đẩy trong suốt quãng đời còn lại của mình. Họ nói rằng chỉ có vài người, có thể quay lại cuộc sống bình thường sau khi mắc bệnh. Cô bé không nản lòng. Ở đó, trên giường bệnh, cô bé sẵn sàng thề với bất kỳ ai sẵn lòng nghe cô rằng cô chắc chắn sẽ đi lại được như cũ vào một ngày nào đó.

    Cô bé được chuyển đến một bệnh viện chuyên phục hồi chức năng tại vùng San Francisco Bay. Tất cả các phương pháp mà có thể áp dụng cho trường hợp của cô bé đều được sử dụng. Các bác sĩ cảm phục tinh thần không bị khuất phục của cô. Họ dạy cho cô tưởng tượng - hình dung ra cô đang đi lại. Nếu không mang lại kết quả gì khả quan thì việc này cũng đem lại cho cô bé niềm hy vọng và làm một việc tích cực để lấp bớt những giờ dài đằng đẵng ở bệnh viện. Angela sẵn lòng làm tất cả các việc cực nhọc, như các bài tập trong bể nước, xoa bóp hay các bài tập thể dục. Và cô cũng rất cố gắng trong việc nằm và tưởng tượng, hình dung cô đang đi, đi, đi!

    Một ngày kia, khi cô đang tập trung căng thẳng với tất cả sức lực của mình, tưởng tượng hai chân của mình đang chuyển động, thì giống như có một điều kỳ diệu xảy ra: Cái giường chuyển động! Nó chuyển động quanh phòng! Cô bé hét lên "Nhìn nè, coi cháu làm được gì nè! Nhìn coi! Nhìn coi! Cháu làm được rồi! Cháu đang chuyển động, cháu đã chuyển động!"

    Dĩ nhiên trong thời điểm đó thì tất cả mọi người trong bệnh viện cũng đều kêu lớn, và chạy tìm chỗ trú. Mọi người thì la hét, các thiết bị thì đổ vỡ, kiếng bể khắp nơi. Bạn cũng hiểu, đó là cơn động đất ở San Francisco. Nhưng không nên nói lại điều đó với Angela. Cô bé tin rằng cô đã làm được điều đó. Và bây giờ, sau vài năm, cô bé đã quay trở lại trường. Trên đôi chân của mình. Không có nạng, không có xe đẩy. Bạn cũng biết đó, đối với một người mà có thể tạo ra cơn động đất ở giữa San Francisco và Oakland thì việc chiến thắng một bệnh tật nhỏ nhoi tầm thường thì quá là đơn giản, phải không các bạn?


    Hanoch McCarty
     
  11. FFVII_Cloud

    FFVII_Cloud C O N T R A

    Tham gia ngày:
    6/11/02
    Bài viết:
    1,592
    Nơi ở:
    Tâm trạng đa
    Con bé nhìn chăm chăm vào bà nó như thể nó nhìn thấy bà lần đầu tiên, rồi kết luận:

    - Bà ơi, bà đúng là đồ cổ đấy! – Nó ngẫm nghĩ rồi tiếp tục – Bà nhiều tuổi. Đồ cổ cũng nhiều tuổi. Bà là đồ cổ của cháu!

    Bà nó quả là không vừa ý với câu nói của con bé, nên bà cầm quyển từ điển ra và đọc:

    - Định nghĩa đồ cổ nhé: đồ cổ không chỉ nhiều tuổi, mà còn là một thứ đã tồn tại, hoặc thuộc về thời kì xa xưa…một tác phẩm nghệ thuật chẳng hạn… Đồ cổ rất quý! – Rồi bà đặt quyển từ điển sang một bên – Bao giờ chúng ta cũng phải cẩn thẩn với đồ cổ vì nhiều khi chúng rất có giá trị.

    Để nói về một thứ đồ cổ, bà ví dụ:

    - Đồ cổ ít ra phải 100 tuổi, bà chỉ mới có 67 tuổi thôi!

    Bà dẫn con bé đi tìm quanh nhà xem có thứ đồ cổ nào không. Có một cái tủ " gia truyền".

    - Cái tủ này đã cũ lắm rồi – bà kể – Nhưng bà luôn đánh bóng nó vì nó là đồ cổ mà!

    Bà còn tìm được một cái bình trong bếp. Nó đã ở trong bếp lâu lắm rồi. Bà không nhớ nó ở đâu ra, chỉ biết khi bà mua nó thì nó cũng không còn mới. Rồi một cái giường con mà chú bà đã từng nằm ngủ nhiều năm về trước.

    Bà cũng giải thích cho con bé hiểu rằng hầu như đồ cổ bao giờ cũng ẩn chứa một câu chuyện. Nó đã từng ở nhiều nơi, thuộc về nhiều người, tồn tại qua nhiều năm. Nó trải qua sóng gió, nhưng vẫn còn tồn tại.

    Con bé có vẻ suy nghĩ lung lắm. Rồi nó bảo:

    - Cháu chẳng có đồ cổ nào ngoài bà ra cả! Mà ngày mai cô giáo bảo cháu phải mang một món đồ cổ đến lớp – Con bé mắt sáng lên – Cháu sẽ mang theo bà, bà nhé, vì rõ ràng bà cũng có rất nhiều câu chuyện và cũng rất quý giá mà!

    Chẳng hiểu vì sao bà nó lại cảm thấy hài lòng với định nghĩa này. Và bà quyết định sẽ theo con bé đến lớp vào ngày mai với tư cách là một đồ cổ của nó.
     
  12. FFVII_Cloud

    FFVII_Cloud C O N T R A

    Tham gia ngày:
    6/11/02
    Bài viết:
    1,592
    Nơi ở:
    Tâm trạng đa
    Tại một xa xôi hẻo lánh, có nhiều lời đồn đại rằng hoàng tử của đất nước sẽ đến thăm làng. Những người luôn được coi là dân đen, tầng lớp thấp trong làng đều vui mừng, vì họ tưởng như ngôi làng này đã bị lãng quên rồi.

    Dân đen làm huyên náo hằng ngày kể từ khi họ nghe tin đó.Nhưng không có ai vui mừng và "kích động" bằng một người ăn xin trong làng. Vì không biết ngày hoàng tử đến, nên ngày nào ông cũng ngồi bên vệ đường, hy vọng hoàng tử sẽ cho ông ta nhiều tiền, ít nhất là để mua gạo đủ ăn.

    Thực ra, người ăn xin có hai cái bơ sắt. Một cái để đựng tiền xin được, và một cái để đựng ít gạo của ông ta. Hằng ngày, người ăn xin vẫn ăn mặc rách rưới, tả tơi với hai cái ống bơ ngồi đó.

    Và cuối cùng, không uổng công mong đợi, hoàng tử đã đến và đi vào làng. Khi thấy hoàng tử đi qua, người ăn xin vội chìa tay ra kêu lên:

    - Xin bố thí cho kẻ hèn này!

    - Hãy cho tôi bơ gạo của ông - Đó là những lời duy nhất hoàng tử nói.

    Người ăn xin không thể tin được vào tai mình. Không có một lý do gì để một người giàu có nhất đất nước lại đi xin bơ gạo của một người ăn xin. Người ăn xin định từ chối, nhưng rồi sau khi xem xét lại, ông đổ bớt gạo ra khỏi bơ, chỉ đưa cho hoàng tử nửa bơ gạo. Hoàng tử đổ gạo vào túi mình, rồi cho tay vào túi và lấy ra một nắm vàng, bỏ vào đúng nửa bơ, bằng với số gạo mà hoàng tử nhận được, rồi lại đưa cho người ăn xin. Hoàng tử không bao giờ quay lại, còn người ăn xin thì suốt cuộc đời cứ băn khoăn tự hỏi: Điều gì sẽ xảy ra nếu ông ta đưa cho hoàng tử cả bơ gạo.
     
  13. FFVII_Cloud

    FFVII_Cloud C O N T R A

    Tham gia ngày:
    6/11/02
    Bài viết:
    1,592
    Nơi ở:
    Tâm trạng đa
    Có một cậu bé sống cùng với cha của mình, một người làm nghề huấn luyện ngựa. Do công việc, người cha phải sống như một kẻ du mục. Ông đi từ trang trại này đến trang trại khác để huấn luyện các chú ngựa chưa được thuần hoá. Kết quả là việc học hành của cậu bé không được ổn định lắm. Một hôm, thầy giáo bảo cậu bé về viết một bài luận văn với đề tài "Lớn lên em muốn làm nghề gì?".

    Đêm đó, cậu bé đã viết bảy trang giấy mô tả khát vọng ngày nào đó sẽ làm chủ một trang trại nuôi ngựa. Em diễn đạt ước mơ của mình thật chi tiết. Thậm chí em còn vẽ cả sơ đồ trại nuôi ngựa tương lai với diện tích khoảng 200 mẫu, trong đó em chỉ rõ chỗ nào xây nhà, chỗ nào đặt làm đường chạy cho ngựa.

    Viết xong, cậu bé đem bài nộp thầy giáo.

    Vài ngày sau, cậu bé nhận lại bài làm của mình với một điểm 1 to tướng và một dòng bút phê đỏ chói của thầy "Đến gặp tôi sau giờ học".

    Thế là cuối giờ cậu bé đến gặp thầy và hỏi:

    - Thưa thầy, tại sao em lại bị điểm 1?

    - Em đã hoạch định một việc mà em không thể làm được. Ước mơ của em không có cơ sở thực tế. Em không có tiền thân lại xuất thân từ một gia đình không có chỗ ở ổn định. Nói chung, em không được một nguồn lực khả dĩ nào để thực hiện những dự tính của mình. Em có biết để làm chủ một trại nuôi ngựa thì cần phải có rất nhiều tiền không? Bây giờ tôi cho em về làm lại bài văn. Nếu em sửa chữa cho nó thực tế hơn thì tôi sẽ cứu xét đến điểm số của em. Rõ chưa?

    Hôm đó, cậu bé về nhà và nghĩ ngợi mãi. Cuối cùng cậu gặp cha để hỏi ý kiến.

    - Con yêu, chính con phải quyết định vì ba nghĩ đây là ước mơ của con.

    Nghe cha đáp, cậu bé liền nhoẻn miệng cười và sau đó đến gặp thầy giáo của mình:

    - Thưa thầy, thầy có thể giữ điểm 1 của thầy, còn em xin được giữ ước mơ của mình.

    Nhiều năm trôi qua, vị thầy giáo đó đã tình cờ dẫn 30 học trò của mình đến một trang trại rộng 200 mẫu để cắm trại. Thật tình cờ, hai thầy trò đã gặp nhau. Cầm tay, thầy nói:

    - Này, khi anh còn học với tôi, tôi đã đánh cắp ước mơ của anh, và suốt bao nhiêu năm qua tôi cũng đã làm thế với bao đứa trẻ khác, tôi rất ân hận về điều đó.

    Nghe thầy nói thế, cậu bé nay đã là ông chủ vội đáp:

    - Không, thưa thầy, thầy không có lỗi gì cả, chẳng qua thầy chỉ muốn những gì tốt đẹp sẽ đến với học trò của mình mà thôi. Còn em chỉ muốn theo đuổi tới cùng những khát vọng của đời mình.
     
  14. FFVII_Cloud

    FFVII_Cloud C O N T R A

    Tham gia ngày:
    6/11/02
    Bài viết:
    1,592
    Nơi ở:
    Tâm trạng đa
    Trong lớp học dành cho người lớn, tôi giao cho mỗi người bài tập "Đến gặp một người mà anh chị yêu thương nhất, và nói với người đó rằng anh chị yêu họ."

    Tuần sau vào buổi học kế tiếp, một người trong số các học trò của tôi đã kể lại:

    - "Tôi đã giận thầy Dennis khi thầy giao cho chúng tôi phải làm việc này vào tuần trước. Tôi nghĩ tôi không cần phải nói với ai những lời yêu thương như vậy. Nhưng khi tôi đang lái xe về nhà, lương tâm của tôi bắt đầu lên tiếng. Khi đó, tôi biết chính xác tôi cần phải nói với ai câu nói đó. Năm năm trước, tôi và Cha tôi đã có một cuộc cãi nhau dữ dội và vẫn chưa được giải quyết ổn thỏa. Chúng tôi tránh mặt nhau trừ những buổi bắt buộc cả gia đình tụ họp. Gần như chúng tôi không nói với nhau một lời. Khi về tới nhà tôi nhận thức rõ ràng rằng tôi sẽ tới gặp Cha và nói với Cha rằng tôi yêu người biết chừng nào.

    Sau khi quyết định như vậy dường như một gánh nặng đã trút khỏi vai tôi. Vào 5:30 sáng, tôi đã có mặt tại nhà bố mẹ và bấm chuông gọi cửa, thầm cầu nguyện mong Cha sẽ mở cửa. Tôi sợ rằng nếu Mẹ ra mở, tôi sẽ không có đủ can đảm và nói với Mẹ thay vì với Cha. Nhưng may mắn đã mỉm cười với tôi và Cha đã ra mở cửa.

    Tôi không bỏ phí lấy một giây - bước lên một bước tôi nói với Cha: "Cha, con muốn tới để nói với Cha rằng con yêu thương Cha."

    Dường như có điều gì đó đã truyền từ tôi sang Cha. Trước mắt tôi, khuôn mặt của Cha dịu hẳn lại, những nếp nhăn dường như biến mất và Cha bật khóc. Cha mở rộng cánh tay ôm tôi vào lòng và nói rằng: "Cha cũng thương yêu con lắm, con trai, nhưng cha đã không thể nói ra được điều này."

    Nhưng đó không phải là điều tôi muốn nói. Hai ngày sau khi tôi gặp Cha tôi, người đã bị nhồi máu cơ tim và hiện nay đang ở trong bệnh viện. Tôi vẫn chưa rõ người có thể qua khỏi được hay không nữa.

    Điều tôi muốn nói với các bạn là : Đừng chờ đợi làm những điều mà bạn cần phải làm. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi chần chừ không nói với Cha? Hãy dành thời gian cho những việc bạn cần phải làm và hãy làm ngay đi!

    Dennis E. Mannering
     
  15. FFVII_Cloud

    FFVII_Cloud C O N T R A

    Tham gia ngày:
    6/11/02
    Bài viết:
    1,592
    Nơi ở:
    Tâm trạng đa
    Lúc mới sinh ra, cậu bé đã bị mù. Khi cậu lên 6, một việc xảy ra làm em không tự giải thích được. Buổi chiều nọ, em đang chơi đùa cùng các bạn, một cậu bé khác đã ném trái banh về phía em. Chợt nhớ ra cậu bé la lên:

    - Coi chừng ! Quả banh sắp văng trúng đấy.

    Quả banh đã đập trúng người cậu, và cuộc sống của cậu không như trước đây nữa. Cậu bé không bị đau, nhưng cậu thật sự băn khoăn.

    Cậu quyết định hỏi mẹ:

    - Làm sao cậu ta biết điều gì sắp xãy ra cho con trước khi chính con nhận biết được điều đó ?

    Mẹ cậu thở dài, bởi cái giây phút bà e ngại đã đến! Đã đến cái thời khắc đầu tiên mà bà cần nói rõ cho con trai mình biết: "Con bị mù!".

    Rất dịu dàng bà cầm bàn tay của con, vừa nắm từng ngón tay và đếm:

    - Một - hai - ba - bốn - năm. Các ngón tay này tựa như năm giác quan của con vậy. Ngón tay bé nhỏ này là nghe, ngón tay xinh xắn này là sờ chạm, ngón tay tí hon này là ngửi, còn ngón bé tí này là nếm ...".

    Ngần ngừ một lúc , bà tiếp:

    - ...Còn ngón tay tí xíu này là nhìn. Mỗi giác quan của con như mỗi ngón tay, chúng chuyên chở bức thông điệp lên bộ não con".

    Rồi bà gập ngón tay bà đặt tên "nhìn", khép chặt nó vào lòng bàn tay của con, bà nói:

    - Con ạ! Con là một đứa trẻ khác với những đứa khác, vì con chỉ có bốn giác quan, như là chỉ có bốn ngón tay vậy: một - nghe , hai - sờ, ba - ngửi, bốn - nếm. Con không thể sử dụng giác quan nhìn. Bây giờ mẹ muốn chỉ cho con điều này. Hãy đứng lên con nhé.

    Cậu đứng lên. Bà mẹ nhặt trái banh lên bảo:

    - Bây giờ con hãy đặt bàn tay của con trong tư thế bắt trái banh.

    Cậu mở lòng bàn tay và trong khoảnh khắc cậu cảm nhận được quả banh cứng chạm vào các ngón tay của mình. Cậu bấu chặt quả banh và giơ lên cao.

    - Giỏi ! Giỏi ! - Bà mẹ nói - Mẹ muốn con không bao giờ quên điều con vừa làm. Con cũng có thể giơ cao quả banh bằng bốn ngón tay thay vì năm ngón. Con cũng có thể có và giữ được một cuộc sống trọn vẹn và hạnh phúc với chỉ bốn giác quan thay vì năm nếu con bước vào cuộc sống bằng sự nỗ lực thường xuyên!

    Cậu bé không bao giờ quên hình ảnh "bốn ngón tay thay vì năm". Đối với cậu đó là biểu tượng của niềm hy vọng. Và hễ cứ mỗi khi nhụt chí vì sự khiếm khuyết của mình, cậu lại nhớ đến biểu tượng này để động viên mình. Cậu hiểu ra rằng mẹ cậu đã nói rất đúng. Cậu vẫn có thể tạo được một cuộc sống trọn vẹn và giữ lấy nó chỉ với bốn giác quan mà cậu có được.
     
  16. FFVII_Cloud

    FFVII_Cloud C O N T R A

    Tham gia ngày:
    6/11/02
    Bài viết:
    1,592
    Nơi ở:
    Tâm trạng đa
    Một chàng trai sắp tốt nghiệp Đại học. Đã từ lâu anh mơ ước một chiếc xe thể thao tuyệt đẹp được trưng bày ở cửa hiệu. Và anh đã nói với cha điều ước muốn đó. Ngày tốt nghiệp đến, anh háo hức chờ đợi... Buổi sáng, người cha gọi anh vào phòng riêng. "Con trai, ta rất tự hào về con" - ánh mắt ông nhìn anh thật trìu mến. Rồi ông trao cho anh một hộp quà được gói rất sang trọng. Ngạc nhiên, chàng trai mở hộp quà và thấy một quyển sách được bọc bằng vải da, có tên chàng trai được mạ vàng. Tức giận, anh ta lớn tiếng với cha: "Với tất cả tiền bạc cha có, mà chỉ có thể tặng con một quyển sách này thôi sao?". Rồi anh chạy vụt ra khỏi nhà và vứt quyển sách vào góc phòng.

    ... Nhiều năm trôi qua, chàng trai giờ đã trở thành một nhà kinh doanh thành đạt. Anh có một ngôi nhà khang trang và một gia đình hạnh phúc. Nhưng người cha đã già và một hôm anh nghĩ mình cần phải đi gặp cha. Anh đã không gặp ông ấy kể từ ngày tốt nghiệp. Trước lúc lên đường, anh nhận được một bức điện tín báo rằng người cha đã qua đời và ông trao toàn bộ quyền sở hữu cho con trai. Anh cần phải trở về ngay lập tức để chuẩn bị mọi việc. Khi bước vào ngôi nhà của cha, bỗng nhiên anh thấy một nỗi buồn và ân hận khó tả xâm chiếm tâm hồn anh. Đứng trong căn phòng ngày xưa, nhưng kí ức trong anh ùa về... Và bất chợt, anh nhìn thấy quyển sách khi xưa nằm lẫn trong mớ giấy tờ quan trọng của cha ở trên bàn, nó vẫn còn mới nguyên như lần đầu anh nhìn thấy cách đây nhiều năm.

    Nước mắt lăn dài trên má, anh lần giở từng trang, bỗng có một vật gì đó rơi ra... Một chiếc chìa khóa!!! Kèm theo đó là tấm danh thiếp ghi tên người chủ cửa hiệu, nơi có bán chiếc xe thể thao mà anh từng mơ ước. Trên tấm danh thiếp còn ghi ngày tốt nghiệp của anh và dòng chữ "Đã trả đủ".
     
  17. FFVII_Cloud

    FFVII_Cloud C O N T R A

    Tham gia ngày:
    6/11/02
    Bài viết:
    1,592
    Nơi ở:
    Tâm trạng đa
    Sáng nào, trước khi cha đi làm, cô bé cũng có "nhiệm vụ" đưa cho cha chiếc túi đựng bữa trưa. Nhưng một buổi sáng, ngoài chiếc túi thức ăn, cô bé còn đưa thêm cho cha một chiếc túi giấy màu nâu. Cái túi đã rách, và được chắp vá bởi những mảnh băng dính cùng những chiếc ghim.

    - Cái gì trong cái túi này thế? – Cha của cô bé hỏi.

    - Bố cứ cầm đi – Cô bé cười hớn hở.

    Không muốn mất thời gian, anh đem theo cả hai cái túi đến cơ quan. Sau mấy tiếng đồng hồ làm việc, anh ăn trưa và mở chiếc túi của con. Trong đó có ba viên sỏi, một con khủng long gãy đuôi và hai cái giấy gói kẹo.

    Ăn trưa xong, anh bỏ những đồ ăn thừa và cả những thứ lặt vặt của cô bé vào thùng rác.

    - Con bé toàn giữ những thứ bỏ đi" – Anh lắc đầu lẩm bẩm.

    Tối hôm đó, cô bé chạy lẽo đẽo theo cha và hỏi:

    - Túi của con đâu, cha?

    - Túi nào?

    - Túi con đưa cha sáng nay ấy!

    - Cha để ở cơ quan rồi!

    - Con quên không bỏ thiệp vào – Cô bé ríu rít – Trong túi là những thứ con thích nhất đấy, con nghĩ cha cũng thích chơi với chúng khi cha làm việc mệt quá! Cha không làm mất cái túi đấy chứ, cha?

    - Tất nhiên là không – anh cố nói dối – Cha chỉ quên không mang nó về thôi. Mai cha sẽ lấy về!

    Cô bé mừng rỡ đưa "tấm thiệp" cho cha. Đó chỉ là một mảnh giấy gập làm tư, và trong mảnh giấy có ghi " I love you, Daddy".

    Chờ lúc cô bé đi ngủ, anh vội vã quay trở lại cơ quan. Anh sợ người lao công dọn những thùng rác, và anh sẽ không lấy lại được kho báu của con.

    Anh dốc cả thùng rác ra sàn. Anh nhặt con khủng long gãy đuôi lên, đem rửa sạch khỏi chỗ thức ăn thừa. Cả ba viên sỏi, hai cái giấy gói kẹo, anh cẩn thận bỏ vào chiếc túi giấy màu nâu, dù túi đã bị rách thêm một ít.

    Sáng hôm sau, anh bảo cô bé kể cho anh nghe về những thứ trong chiếc túi. Mất khá nhiều thời gian, vì mỗi thứ đều có những câu chuyện riêng, giống như những bạn của cô vậy. Như hai cái giấy gói kẹo chính là từ những chiếc gói kẹo sôcôla mà anh mua cho cô, hay con khủng long gãy đuôi là quà của cậu bạn hàng xóm tặng cô bé hôm sinh nhật..

    Tối hôm đó, cô bé lại ôm con khủng long găy đuôi đi ngủ, cùng một với nụ cười.
     
  18. WhiteSneak

    WhiteSneak C O N T R A Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    10/10/03
    Bài viết:
    1,573
    Tại một ngôi làng nhỏ, có một vị giáo sư thường đến nói chuyện về cuộc sống, về cộng đồng vào mỗi ngày chủ nhật. Ngoài ra, ông còn tổ chức nhiều hoạt động cho những cậu bé trong làng cùng chơi.

    Nhưng đến một ngày chủ nhật nọ, một cậu bé, vốn rất chăm đến nghe nói chuyện bỗng nhiên không đến nữa. Nghe nói cậu ta không muốn nghe những bài nói chuyện tầm xàm và cũng chẳng muốn chơi với những cô cậu bé khác nữa.

    Sau hai tuần, vị giáo sư quyết định đến thăm nhà cậu bé. Cậu bé đang ở nhà một mình, ngồi trước bếp lửa.

    Đoán được lí do chuyến viếng thăm, cậu bé mời vị giáo sư vào nhà và lấy cho ông một chiếc ghế ngồi bên bếp lửa cho ấm.

    Vị giáo sư ngồi xuống nhưng vẫn không nói gì. Trong im lặng, hai người cùng ngồi nhìn những ngọn lửa nhảy múa.

    Sau vài phút, vị giáo sư lấy cái kẹp, cẩn thận nhặt một mẩu than hồng đang cháy sáng ra và đặt riêng nó sang bên cạnh lò sưởi.

    Rồi ông ngồi lại xuống ghế, vẫn im lặng. Cậu bé cũng im lặng quan sát mọi việc.

    Cục than đơn lẻ cháy nhỏ dần, cuối cùng cháy thêm được một vài giây nữa rồi tắt hẳn, không còn đốm lửa nào nữa. Nó trở nên lạnh lẽo và không còn sức sống.

    Vị giáo sư nhìn đồng hồ và nhận ra đã đến giờ ông phải đến thăm một người khác. Ông chậm rãi đứng dậy, nhặt cục than lạnh lẽo và đặt lại vào giữa bếp lửa. Ngay lập tức, nó lại bắt đầu cháy, tỏa sáng, lại một lần nữa với ánh sáng và hơi ấm của những cục than xung quanh nó.

    Khi vị giáo sư đi ra cửa, cậu bé chủ nhà nắm tay ông và nói:

    - Cảm ơn bác đã đến thăm, và đặc biệt cảm ơn bài nói chuyện của bác. Tuần sau cháu sẽ lại đến chỗ bác cùng mọi người.
     
  19. WhiteSneak

    WhiteSneak C O N T R A Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    10/10/03
    Bài viết:
    1,573
    Vào năm 1989 tại Armenia có một trận động đất lớn 8,2 độ Richter đã san bằng toàn bộ đất nước và giết hại hơn ba mươi ngàn người trong vòng chưa đầy bốn phút.

    Giữa khung cảnh hỗn loạn đó, một người cha chạy vội đến trường học mà con ông đang theo học. Tòa nhà trước kia là trường học nay chỉ còn là đống gạch vụn đổ nát.

    Sau cơn sốc, ông nhớ lại lời hứa với con mình rằng "Cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa, cha sẽ luôn ở bên con!" Và nước mắt ông lại trào ra. Bây giờ mà nhìn vào đống đổ nát mà trước kia là trường học thì không còn hy vọng. Nhưng trong đầu ông luôn nhớ lại lời hứa của mình với cậu con trai.

    Sau đó, ông cố nhớ lại cửa hành lang mà ông vẫn đưa đứa con đi học qua mỗi ngày. Ông nhớ lại rằng phòng học của con trai mình ở phía đằng sau bên tay phải của trường. Ông vội chạy đến đó và bắt đầu đào bới giữa đống gạch vỡ.

    Những người cha, người mẹ khác cũng chạy đến đó và từ khắp nơi vang lên những tiếng kêu than "Ôi, con trai tôi!", "Ôi, con gái tôi!". Một số người khác với lòng tốt cố kéo ông ra khỏi đống đổ nát và nói đi nói lại:

    "Đã muộn quá rồi!"
    "Bọn nhỏ đã chết rồi!"
    "Ông không còn giúp được gì cho chúng nữa đâu!"
    "Ông hãy về đi!"
    "Ông đi đi, không còn làm được gì nữa đâu!"
    "Ông chỉ làm cho mọi việc khó khăn thêm thôi!"

    Với mỗi người, ông chỉ đặt một câu hỏi "Anh có giúp tôi không?" Và sau đó với từng miếng gạch, ông lại tiếp tục đào bới tìm đứa con mình. Đến đó có cả chỉ huy cứu hỏa và ông này cũng cố sức khuyên ông ra khỏi đống đổ nát "Xung quanh đây đều đang cháy và các toà nhà đang sụp đổ. Ông đang ở trong vòng nguy hiểm. Chúng tôi sẽ lo cho mọi việc. Ông hãy về nhà!" Người đàn ông chỉ hỏi lại "Ông có giúp tôi không?"

    Sau đó là những người cảnh sát và họ cũng cố thuyết phục ông ta "Ông đang xúc động. Đã xong hết rồi. Ông đang gây nguy hiểm cho cả những người còn lại. Ông về đi. Chúng tôi sẽ lo cho mọi việc!" Và với cả họ ông cũng chỉ hỏi "Các anh có giúp tôi không?" Nhưng không ai giúp ông cả. Ông tiếp tục chịu đựng một mình, vì ông phải tự mình tìm ra câu trả lời cho điều day dứt ông: Con trai tôi còn sống hay đã chết?

    Ông đào tiếp... 12 giờ... 24 giờ... , sau đó ông lật ngửa một mảng tường lớn và chợt nghe tiếng con trai ông. Ông kêu lớn tên con "Armand!" Ông nghe "Cha ơi?! Con đây, cha! Con nói với các bạn đừng sợ vì nếu cha còn sống cha sẽ cứu con và khi cha cứu con thì các bạn cũng sẽ được cứu. Cha đã hứa với con là dù trường hợp nào cha cũng ở bên con, cha còn nhớ không? Và cha đã làm được, cha ơi!!"

    - Có chuyện gì xảy ra vậy? Ở đó ra sao rồi? - Người cha hỏi.

    - Tụi con còn lại 14 trên tổng số 33, cha ạ. Tụi con sợ lắm. Đói, khát… Nhưng bây giờ tụi con đã có cha ở đây. Khi tòa nhà đổ, ở đây tạo ra một khoảng không nhỏ và thế là tụi con còn sống.

    - Ra đây đi con!

    - Khoan đã cha! Để các bạn ra trước, con biết rằng cha không bỏ con. Có chuyện gì xảy ra, con biết là cha chắc chắn sẽ không bỏ rơi con!
     
  20. WhiteSneak

    WhiteSneak C O N T R A Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    10/10/03
    Bài viết:
    1,573
    Một cậu bé nọ có tính xấu là rất hay nổi nóng. Một hôm, cha cậu bé đưa cho cậu một túi đinh rồi nói với cậu: “Mỗi khi con nổi nóng với ai đó thì hãy chạy ra sau nhà và đóng một cái đinh lên chiếc hàng rào gỗ.”

    Ngày đầu tiên, cậu bé đã đóng tất cả 37 cái đinh lên hàng rào. Nhưng sau vài tuần, cậu bé đã tập kiềm chế cơn giận của mình và số lượng đinh cậu đóng trên lên hàng rào ngày một ít đi. Cậu nhận thấy rằng kiềm chế cơn giận của mình còn dễ hơn là phải đi đóng một cây đinh lên hàng rào.

    Đến một ngày, cậu đã không nổi giận một lần nào suốt cả ngày. Cậu đến thưa với cha và ông bảo: “Tốt lắm, bây giờ nếu sau mỗi ngày mà con không hề nổi giận với ai dù chỉ một lần, con hãy nhổ một cây đinh ra khỏi hàng rào.”

    Ngày lại ngày trôi qua, rồi cũng đến một hôm cậu bé đã vui mừng hãnh diện tìm cha mình báo rằng đã không còn một cái đinh nào trên hàng rào nữa. Cha cậu liền đến bên hàng rào. Ở đó, ông nhỏ nhẹ nói với cậu: “Con đã làm rất tốt, nhưng con hãy nhìn những lỗ đinh còn để lại trên hàng rào. Hàng rào đã không giống như xưa nữa rồi. Nếu con nói điều gì trong cơn giận dữ, những lời nói ấy cũng giống như những lỗ đinh này, chúng để lại những vết thương rất khó lành trong lòng người khác. Cho dù sau đó con có nói xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, vết thương đó vẫn còn lại mãi mãi. Con hãy luôn nhớ: vết thương tinh thần còn đau đớn hơn cả những vết thương thể xác. Những người xung quanh ta, bạn bè ta là những viên đá quý. Họ giúp con cười và giúp con mọi chuyện. Họ nghe con than thở khi con gặp khó khăn, cổ vũ con và luôn sẵn sàng mở trái tim mình ra cho con. Hãy nhớ lấy lời cha…”
     

Chia sẻ trang này