Nếu đôi ta yêu nhau trong khoảng trời xưa ấy. Liệu em có đứng đó đợi anh cuối đoạn đường. Hay chỉ là cơn gió thoảng qua chút mộng mơ. Như một khúc tình ca dở dang trên phím đàn.
Đừng bao giờ sợ mất người mình yêu vì người ấy quá đặc biệt. Bởi thiếu đi tình yêu của bạn, kẻ đặc biệt đó cũng chỉ là... bình thường thôi. Bởi vì chỉ có bạn, chính bạn, duy nhất bạn, mới có thể nhìn ra những điều đặc biệt ở một con người bình thường để yêu thương nhiều đến vậy. Chúng ta yêu một người không phải với vì người ấy đặc biệt. Chúng ta yêu họ bởi vì họ đem lại cảm giác khác biệt trong trái tim mình...!
Hãy cười thật nhiều ♥ Để đến cả nỗi buồn cũng phải mỉm cười với bạn :) :) :) Và hãy sống thật tốt Để ngay cả cái chết cũng buồn khi bạn ra đi
^ toàn những câu stt của FA với sến thôi sao dạo này ít quote nào bựa bựa hay hay thể nhỉ, đợt trước thì cứ có miết
Đừng nghĩ cần có tới 8 triệu dân trong một thành phố mới đủ khiến cuộc sống này náo loạn. Chỉ cần hai người thôi là đã thấy đủ cay, đắng, mặn, nồng...
Sống có lúc hèn lúc sang Khi nhai giò chả, khi sàng cơm thiu Anh đi qua rất nhiều buổi chiều, chiều Sài Gòn, chiều Paris, Chiều Matxcova... Nhưng anh chỉ thích nhất một chiều... Chiều gì em biết ko, đó là "Chiều anh tí ..."
Quyết tâm kéo topic này lên :( Vừa post bên voz, giờ bên này :( Có khi nào trong cơn mơ thổn thức Tình đôi ta còn đó, được không em ? Để ta về với biết bao nỗi nhớ Chất niềm mơ giữa muôn trùng cỏ dại Chút mộng vàng còn giữ mãi trong tim Niềm khát khao khi nào còn mãi đó Để đôi mình không hát khúc chia phôi... Có khi nào trên con đường người đi Hình bóng anh còn vương trong tiềm thức Câu tình ca ngày xưa ngân khe khẽ Chiếc lá vàng còn rơi nhẹ theo em... Có khi nào giữa khung trời bao la Em giật mình biết rằng em vẫn nhớ Giây phút đầu ngọt ngào giữa trời sao Góc Nhà thờ tình đôi ta chớm nở Đẹp hoa hồng trong tựa hạt sương đêm... Anh nhớ em, nhớ nhiều lắm người ơi...
[spoil]Chuyện người con gái Nam Xương Bị con xì đểu lên giường với giai Sống hiền chẳng biết kêu ai Chồng nàng được cái đẹp zai nhưng đần Nước xa không cứu lửa gần Mẹ chồng bảo lãnh, chồng đần vẫn nghi Bởi vì từ lúc chàng đi Đêm nằm lạnh lẽo làm gì cho vui Lại thêm con nhỏ tính cùi Tối ngày kêu bố, chả vui tẹonào Nàng ngồi nghĩ phải làm sao Soi đèn tạo cái bóng cao giống chồng Cho qua những tháng mùa đông Thằng con đã lớn tồng ngồng vẫn ngu Sống đời chỉ biết đánh đu Tự nhiên mách bố là bu có bồ Lão bố nghe thế phát rồ Nhảy vào sỉ vả đội mồ nàng lên Phận gái đâu dám kêu rên Nhảy sông tự vẫn mong lên thiên đình Chồng nàng ở lại một mình Thương vợ chết thảm, niệm tình nên thôi Từ ngày thằng nhỏ mồ côi Một đêm trời tối mới lồi việc ra Chỉ ngay cái bóng tường nhà “Thằng zai lại đến! Này ba! Nó kìa” Trương Sinh nước mắt đầm đìa Vì nghe chém gió xa lìa Vũ Nương Nhưng giờ chỉ biết xót thương Khấn cho một vái, thắp hương rồi chuồn. ----- Cùng làng có thím Phan Lang Chính dân chài lưới nên hàng rất to Ngày ngồi đan lưới co ro Đêm đêm lại xuống phá đò đi câu Một hôm sông mới đổi màu Đang từ đen kịt, đục ngầu mới điêu Phan Lang tưởng có cá nhiều Quăng 3 tấm lưới làm liều may ra Nhưng mà cái tổ sư cha Được con rùa nhỏ với 3 con mè Bonus thêm đống vàng khè Vướng vào cái lưới bét nhè thật kinh Nhưng mà chuyện bất thình lình Phan Lang anh lại thương tình rùa con Bé tẹo nên thịt chả ngon Vứt mịa xuống nước anh còn đi câu Sau này nước ngập sông sâu Phan Lang chết đuối ở đầu dòng sông Trôi về cuối khúc Chín Rồng Mắc cạn ở dưới cánh đồng “Thủy Cung” Tạo ra cảnh tượng hãi hùng Nhưng người chốn đó ung dung lạ đời “Tên này phúc phận dân chơi Hồi trẻ hắn đã giúp đời cứu ta Thế nên vận hạn xảy ra Dang tay cứu giúp cũng là đúng thôi” Thế là thuốc chuột cứ bôi Cám lợn nguyên cả một nồi úp lên Phan Lang vội vã kêu rên “Số mình chưa chết, mình hên vãi lưng” “Ở đây không được làm ồn” Cung nữ lúc đó ôn tồn nhắc ngay Phan Lang nửa tỉnh nửa say “Vũ Nương – con vẹo, là mày đúng ko?? Mày đi để lại thằng chồng Đêm nào nó cũng đòi thông tau nè” Vũ Nương nghe thế khóc nhè “Thủy cung tau có nghỉ hè đâu bây Từ ngày tự tử xuống đây Linh Phi thím ấy cù nhầy lắm cơ Đêm nào cũng chỉ làm thơ Muốn xin về phép toàn “chờnăm sau” Giờ tau chẳng thể về đâu Chúng mày hạnh phúc với nhau được rồi Còn tau thân gái đơn côi Bây giờ chỉ thích ngắm xôi ăn gà Hôm nào trời đẹp bão qua Bảo chàng tau sẽ ghé nhà dọa chơi” Trương Sinh nghe chuyện rụng rời Lập đàn cúng lễ để mời nàng lên Lạnh lùng nàng ngóc đầu lên Âm thầm xuất hiện kế bên chồng nàng Trương Sinh thấy sợ vãi hàng Đốt hương khấn vãi mong nàng tha cho Vũ Nương cười khẩy “khỏi lo Im mồm đứng đấy chị cho cụcvàng” Và rồi nàng bước nhẹ nhàng Đi vào làn khói giữa hàng cỏ lau... Thế rồi từ đó về sau Lang – Sinh 2 đứa thông nhau suốt đời. [/spoil] Của ai trong này
Làm bài thấy nhớ giúp em mấy tiết học ấy , thiết tha mặn nống :( Làm xong em hứa với thầy Không nói cô giáo , chuyện thầy với em