Chỉ có 1 điều muốn nói: forgiuse đã đi...hơi quá rồi :-0 Bảo vệ cứ như 1 đám Barbarian Giáo Hoàng như ông vua trong phim gì đó bị lý liên kiệt ám sát Lại thêm 1 màn sụp trap tái diễn nữa
ờ thì mình hơi rush, tưởng tượng xem: vừa viết mà vừa bị hối việc cùng một lúc thì ai chẳng như thế .
Thì cậu cứ thong thả thảnh thơi, Neige rơi vô tay tóc nâu dài rồi thì Kai lấy cớ gì đòi Raymond chú ý đến mình đây?
“Yuumi, anh… xin lỗi.” “Xin lỗi gì cơ ?” – cô gái với đôi mắt đen sâu thẳm và mái tóc bồng bềnh gợn sóng nhìn hắn. Đôi mắt ấy dường như đang mở to hơn bao giờ hết, mùi hương từ cơ thể cô dường như đang nồng nàn hơn bao giờ hết. “Anh không có nhiều thời gian chăm sóc cho em.” – Hắn thở dài – “Thật may là em lại vào đúng bệnh viện anh đang thực tập. Nếu không…” “Em hiểu mà” – Cô nhoẻn miệng cười, nụ cười xua tan mọi lo âu trong lòng hắn – “Khi nào anh trở thành bác sĩ, anh sẽ chữa cho em mọi căn bệnh, nhé ?” “Tất nhiên rồi.” – Hắn cười tươi rạng rỡ, đưa ngón út ra – “Anh hứa.” “Hứa đấy nhé.” – cô móc ngón út vào ngón tay hắn. Nhưng hắn cảm thấy có gì đó không ổn. Đúng là hắn đã hứa với cô như thế, tại giường bệnh này, nhưng… có một cái gì đó không đúng ở đây, mà hắn lại không thể nhớ ra được. Hắn lắc mạnh đầu xua tan những suy nghĩ kì quái đó. Yuumi đang ở trước mặt hắn, khỏe mạnh, vui vẻ, còn gì đáng để mà lo nghĩ nữa ? “Anh vừa trải qua một giấc mơ kì lạ nhất.” – Siegwelt gãi đầu nhìn lén nàng, trông đáng yêu hết sức – “Trong mơ anh đã là bác sĩ, nhưng anh lại sống ở một cái thành phố chết tiệt nào đấy mà toàn là những kẻ quái đản thôi. Ở đó, anh là một kẻ mất trí nhớ, ý anh là anh vẫn nhớ em, nhưng em hoàn toàn không có trong giấc mơ đó. Yuumi à, anh đã sợ…” Hắn cứ thế nắm chặt tay cô, rồi nằm gác đầu vào lòng cô mà kể về những điều kì lạ trong mơ của hắn, về những đợt thôi miên trị liệu để tìm lại kí ức, về cái quán rượu kì lạ nơi không phải khách hàng nào cũng là những người bình thường, về gã chủ quán tóc bạch kim kì quái, về… một cô hầu bàn. Không, thật ra thì hắn tuyệt nhiên chưa đả động gì đến cô hầu bàn ấy, nhưng cái suy nghĩ về cô đã khiến hắn im bặt. Hắn nhìn quanh phòng và bắt gặp một cốc nước lọc đang để trên bàn. Tại sao cái cốc đó lại thu hút hắn đến thế ? Không, không phải là cái cốc, mà chính là thứ chất lỏng bên trong nó. Hắn mơ hồ cảm thấy có một mối liên hệ nào đó giữa cô hầu gái bí ẩn và nước, nhưng lại không thể nhớ ra được. “Anh làm sao thế ?” –Yuumi đưa tay vẫy vẫy trước mặt khiến hắn giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man. “Không, anh… không sao.” –Siegwelt chống chế, tiến lại gần ôm cô vào lòng để xua đi cái hình ảnh một cô nàng trong bộ đồ hầu gái trắng đen vẫn đang lởn vởn trong lòng. Hắn khẽ cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn tràn đầy tình yêu chân thành mà hắn dành cho cô. Nhưng giây phút bờ môi hắn chạm vào cô cũng là lúc trong đầu hắn lóe lên một hình ảnh khác, không phải hình ảnh một cô gái tóc xanh trong bộ đồ hầu gái nữa. Đó là hình ảnh về một bãi cỏ xanh mượt, điểm xuyết trên những bông hoa nhỏ màu trắng tinh. Ở trên trời mây đen đang kéo đến vần vũ, và những hạt mưa bắt đầu rơi tí tách. Trong ánh nắng chiều tà mờ ảo, là một tấm bia đá màu đen được đẽo gọt rất tròn trịa. Và kìa, chính hắn đang quì cạnh tấm bia đó, chính hắn đang lặng lẽ rơi nước mắt, chính hắn đang khẽ chạm tay lên dòng chữ màu trắng được khắc nổi : “Yuumi Wasure Shin’nai 12/5/1920 – 22/9/1940” Hắn giật nảy mình, bật người lui về phía sau. Trước mặt hắn vẫn là đôi mắt đen sâu thẳm, giờ đây đang nhìn hắn với một vẻ hết sức ngạc nhiên. “Không ! Không ! KHÔNGG !” – Hắn gào lên, đầu hắn bỗng nhiên đau nhức một cách dữ dội, tựa như có hàng ngàn mũi kim đang đâm vào não. Hắn khụy gối xuống nền nhà, trán đập xuống đất, hai tay ôm lấy đầu. Trước mắt hắn lại chớp lên hình ảnh một chiếc quan tài đen với vải đệm màu đỏ rực, và nằm trong đó là một cô gái với mái tóc đen bồng giờ đây đang ngủ một giấc dài. “Sieg ! Anh sao vậy ?” – Yuumi lao xuống khỏi giường bệnh đỡ hắn dậy – “Đừng làm em sợ !” “Yuu… em… không phải là thật !” – Hai tay vẫn ôm chặt lấy đầu, hắn cố gượng dậy nhìn thẳng vào mắt cô – “EM CHẾT RỒI, YUUMI ! EM KHÔNG THỂ LÀ THẬT ĐƯỢC !” Một cơn đau nữa nhói lên, hắn lại thấy cái quang cảnh giường bệnh khi nãy, vẫn là Yuumi đang nằm trên giường, nhưng cô đã yếu và xanh xao lắm rồi. Hắn đang quì gối bên cạnh, nắm chặt bàn tay gầy mòn của cô cho đến khi sinh khí dần dần rời bỏ cô vĩnh viễn... Sau khi những hình ảnh đó trôi qua, điều kế tiếp Siegwelt biết là mười đầu ngón tay hắn càng ngày càng bấu chặt vào đầu, cố gắng kìm nén cơn đau dữ dội từ phía bên trong. Bất chợt, hắn cảm thấy một sự thay đổi kì lạ đang diễn ra, lớp da và cả xương sọ hắn đang dần dần chuyển thành một thứ gì đó rất cứng, khiến hắn không còn đau nữa. Rồi đến mười đầu ngón tay của hắn cũng dần dần cứng lại. Cảm giác này vừa kì lạ lại vừa quen thuộc, khiến hắn nhớ đến giấc mơ kì lạ của mình. Nhưng nếu đó là giấc mơ thì cái hiện tại trước mặt hắn cũng không thể là hiện thực được. Vì Yuumi… Nghĩ đến Yuumi, hắn bất giác chợt ngước nhìn lên, vừa đủ để thấy cô nở một nụ cười dịu dàng với hắn. Hai dòng nước mắt lặng lẽ lăn trên má, cô cất tiếng nói nhẹ nhàng : “Anh nói đúng, em chỉ là một ảo ảnh. Một ảo ảnh do chính bản thân anh tạo ra. Nơi đây cũng không phải thế giới thực, chỉ là một pháp giới nữa mà thôi…” Siegwelt đấm mạnh tay xuống nền nhà, làm phiến đá trắng lót sàn bị vỡ nát. Hắn chẳng mảy may để ý là bàn tay mình giờ đây đang có một màu sắc hết sức kì lạ, điều hắn quan tâm là cái giấc mộng tươi đẹp của hắn vừa bị chính mình tự tay phá nát. Tại sao chứ ? Tại sao hắn lại phải quan tâm đây là ảo hay thực, tại sao hắn không thể sống hạnh phúc với Yuumi ngay tại đây trong khi ngày xưa hắn đã không thể ? Hàng loạt câu hỏi lướt nhanh qua đầu, bất giác hắn chợt rơi lệ. Chao ơi, hắn ghét nhất là khóc, ghét nhất những thứ không minh bạch rõ ràng, vậy mà cuối cùng cũng chẳng thể cản nổi chính bản thân mình. “Yuumi… anh có thể ở lại đây được không ?” – hắn mệt mỏi chống tay xuống đất, ngước lên nhìn cô – “Anh nhớ em.” “Anh cũng biết là anh không thể mà, Sieg. Nếu anh nhớ em, thì hãy mãi nhớ em như thế thôi. Anh đừng sống với quá khứ nữa, con người mạnh mẽ trước kia của anh đâu ?” – Yuumi cũng đang khóc – “Old Flower đang cần anh, bạn bè đang cần anh, cô ấy đang cần anh.” “Froxi… em biết cô ấy sao ?” “Dĩ nhiên là em biết, em chỉ là ảo ảnh do anh tạo ra thôi mà, đồ ngốc.” – Cô gượng cười, đôi mắt phảng phất chút buồn – “Cô ấy là một người tốt, và anh cũng thế. Em yêu anh, nên đừng làm em buồn khi anh hủy hoại cuộc đời mình chỉ vì em.” Hắn im lặng nhìn cô, chẳng phải vì hắn không biết nói gì nữa, ngược lại là đằng khác, hắn muốn nói rất nhiều điều với cô. Hắn muốn kể cho cô rằng cuộc sống của hắn đã xuống dốc như thế nào sau khi cô mất, rằng hắn đã chán nản, mệt mỏi và mất hết ý chí như thế nào, rằng hắn đã đăng kí quân ngũ và mất trí nhớ như thế nào, rằng hắn đã cố vượt qua vết thương lòng ấy từ rất lâu rồi nhưng chưa bao giờ thành công, rằng mỗi ngày hắn chưa bao giờ quên nhớ về cô cả… Nhưng tất cả giờ đây đều là vô nghĩa, vì cô thật sự đã chết, còn hắn thì đang lạc trong một ma pháp gợi lại những kí ức tươi đẹp nhất của đời mình. Hắn lôi trong cổ ra một cái mặt dây chuyền làm bằng một thứ kim loại sáng bóng, nắm chặt. “Yuumi, anh… xin lỗi.” Tất cả trước mắt hắn mờ dần đi. Căn phòng, chiếc giường bệnh, cái sàn nhà vỡ nát… chỉ còn Yuumi vẫn đứng sờ sờ trước mặt hắn. Cô vẫn đứng đó cho đến khi tất cả mọi thứ xung quanh đều tan biến, chỉ còn hai người đứng đối mặt với nhau trong một khoảng không gian trống rỗng. Cô đưa tay ôm lấy hắn, rồi tan thành từng hạt ánh sáng nhỏ lấp lánh tỏa ra khắp nơi. Mọi thứ trước mắt hắn chói lòa, chẳng còn gì rõ ràng nữa. RẦM ! Hắn rơi xuống cái sàn nhà lát đá cẩm thạch của nhà thờ, toàn thân vẫn sáng màu của kim loại. Mất vài giây định thần, hắn đứng dậy nhìn lại xung quanh. Có lẽ… hắn đã trở lại với Old Flower, với cái thế giới thật mà hắn phải sống – một thế giới sẽ không bao giờ có Yuumi. Rồi hắn chợt nhớ đến Julien, Froxi và cả gã thiên thần Gabriel quái đản đó nữa. Họ đang ở đâu ? Liệu họ có kịp thoát khỏi cái pháp giới ảo tưởng đó, hay sẽ mãi mãi đắm chìm trong nó. Siegwelt không hiểu nhiều về ba người họ, nên cũng không dám khẳng định gì hơn. “Froxi… hy vọng là em không sao.” Siegwelt nghĩ thầm. Hắn không biết trong cái thế giới ảo giác đó cô sẽ phải trải qua những gì, nhưng hắn tin là sớm muộn cô cũng sẽ vượt qua được nó. Có lẽ sẽ tốn thời gian hơn một chút, vì hắn vốn thoát được sớm là nhờ cơ chế tự phòng vệ của bản thân. Nhìn lên trần nhà đã thủng một lỗ to, bản năng của lính mách bảo hắn rằng ở đây đang có một việc rất kinh khủng diễn ra, rồi hắn chợt tiếc rằng đã để quên cái vali đồ nghề của mình ở nhà. “Thôi thì có gì xài nấy vậy.” – Siegwelt lẩm bẩm, đưa tay lật tung vạt áo khoác của hắn lên, để lộ hai khẩu súng lục hai bên hông kèm với hàng loạt những viên đạn đặc biệt được gắn khéo léo phía sau chiếc thắt lưng da. Còn lại những băng đạn và bộ dao mổ thì hắn giắt vào mặt trong của áo khoác. Hắn khẽ nhấc hai cây súng lên, nhìn sơ qua một lượt rồi kiểm tra lại các chi tiết. Cặp súng gồm hai khẩu, một trắng một đen. Cả hai đều mang hình dạng của một loại súng lục cỡ lớn với nòng to, dài và chỗ lắp băng đạn ở phía dưới báng, nhưng khẩu màu trắng có một cái ổ đạn quay 6 viên, còn khẩu màu đen có một khớp quay gồm bốn nấc nằm trên thân súng. “Fate, Destiny” – Hắn lẩm bẩm – “Lại phải nhờ đến hai con rồi.” Nhẹ nhàng đặt lại hai khẩu súng vào bao, hắn nhìn xung quanh một lượt rồi quyết định sẽ kiếm một chỗ cao hơn để quan sát. Mất hai giây cường hóa cho tứ chi và chuyển hóa đôi bàn tay thành kim loại, hắn bật một cú lên thẳng trần của nhà thờ rồi dùng hai bàn tay kim cương bám chắc vào mái vòm bằng đá cứng. Dùng một tay làm điểm tựa để di chuyển tay kia đến điểm bám mới, cứ thế hắn di chuyển trên trần đến một lỗ thủng lớn gần đó. Khi đã leo ra khỏi lỗ thủng, hắn mới nhận ra rằng tình hình tồi tệ hơn mình tưởng rất nhiều : Toàn bộ Old Flower giờ này đang xảy ra một cuộc chiến kinh thiên động địa giữa những sinh vật huyền bí và những Kẻ bảo vệ, bao gồm cả Thập tự quân của Giáo Hoàng. Khói, lửa, tiếng la hét, kêu gào, gạch đá và máu vương vãi khắp nơi. Những cư dân bình thường của Old Flower phần thì đóng chặt cửa nẻo và ngồi trong nhà cầu nguyện, phần thì cố gắng tìm đường thoát thân giữa cảnh hỗn loạn, để rồi vô tình lạc vào một trận chiến tàn khốc nào đó mà bỏ mạng. Mải mê suy nghĩ, hắn chợt nhận ra trong người mình đang phát ra một tiếng “bíp ! bíp !” nhỏ. Sau vài giây lục lọi các túi áo khoác, hắn lấy ra một thiết bị định vị toàn cầu được ngụy trang dưới hình dáng một cái đồng hồ đeo tay, tất nhiên có kèm chức năng xem giờ. “Trời đất ơi ! Tại sao lại quên được nhỉ !?!” Hắn vội vã bật nắp của chiếc “đồng hồ” lên xem xét, sau đó gập người lại rồi phóng đi thật cao và xa về hướng Bắc. Cứ thế, hắn nhảy trên khắp các nóc nhà của Old Flower, mỗi nơi hắn đi qua để lại hai dấu chân lún sâu xuống nền xi măng và các dấu ngón tay rải rác. Hắn cố gắng đi thật nhanh đến nơi phát ra tín hiệu của chiếc máy : cậu bé Misty. _________________________________________ “Ngủ ngon nhé, hai đứa.” – Gã quấn đầy băng nói khẽ, khép cánh cửa gỗ dày lại phía sau lưng. Gã bước qua hành lang của tòa biệt thự với những bước chân rất nhẹ, không gây nên một tiếng động nào. Trở nên hoàn toàn vô hình, vô thanh, đã là một phần quen thuộc trong cuộc sống của gã, quen đến mức gã gần như làm việc đó như một phản xạ tự nhiên. Hành lang dẫn đến sảnh lớn của ngôi nhà, được thiết kế theo lối cổ điển với một cái đèn chùm pha lê to treo ở chính giữa, sàn nhà lót đá hoa cương với họa tiết các hình tròn đồng tâm. Vậy là phần việc gã phải làm đã hoàn tất, giờ đây chỉ cần phải canh gác hai đứa trẻ an toàn cho đến khi “cô ta” quay trở lại. RẦM ! Hai cánh cửa lớn bằng gỗ sồi bị thủng một lỗ ở ngay chỗ ổ khóa : Một bàn tay vừa đấm xuyên qua nó. Đúng hơn đó là một viên đá to màu trắng trong suốt có hình dạng nắm đấm. Gã lập tức tàng hình toàn bộ cơ thể rồi nấp vào một góc tường gần nơi vừa đi ra. Liền ngay sau đó, hai cánh cửa lớn bị đạp tung vào trong, bởi một viên đá to hơn có hình dạng một bàn chân người, duy có cái khác là viên đá này có đeo cả giày nữa. “Misty ! Cháu ở đâu !?” – Gã có đôi chân kim cương gào lên. Chết tiệt thật ! Lại cái tên bác sĩ trời đánh đó – Vô Hình nghĩ. Nhìn cách hắn đưa cái đồng hồ đeo tay lên trước mặt rồi nhìn vào đó trừng trừng, gã biết đó là một thứ dụng cụ định vị tiên tiến nào đó, và thứ đó đã dẫn hắn đến đây. Gã thật sơ suất không kiểm tra người thằng bé, không ngờ nó lại có gắn “bọ” trên người. Tình thế này quả thật rất nguy cấp đối với gã, không thể để hắn ta giải cứu được đứa bé, nếu không... Vừa nghĩ đến đó, Siegwelt đã chạy đến đoạn hành lang mà gã đang nấp, tiến thẳng về căn phòng nơi hai dứa trẻ đang ngủ. Gã đưa cánh tay vô hình ra quật ngang vào mặt tên bác sĩ, lúc này đang tập trung chạy nên không hề phòng bị gì cả. Rầm ! – Siegwelt bật ngửa một vòng trước khi ngã sấp mặt xuống đất. Theo phản xạ tự nhiên, hắn liền bật dậy thủ thế, nhưng tuyệt nhiên trong cái hành lang trước mặt không hề có ai cả. Chưa hết bất ngờ vì đòn đánh vừa rồi, hắn đã lãnh thêm một cú đá trời giáng vào sau lưng. Loạng choạng tiến về phía bức tường gần nhất, hắn biến toàn thân thành kim cương, rồi vận dụng tối đa các giác quan để tìm ra kẻ thù giấu mặt. Đâu đó xa xa vang vọng lên tiếng nổ, tiếng súng, tiếng la hét của trận chiến ngoài kia, nhưng đó không phải thứ mà hắn muốn tìm. Hắn căng mắt ra nhìn nhưng cũng không thu được kết quả nào khả quan. Trong phòng thoang thoảng mùi gỗ sồi, mùi trầm hương và hoa huệ, và lẫn đâu đó là mùi băng vải đã cũ mốc – thứ hết sức quen thuộc đối với công việc của hắn. “Vô Hình, là anh đó sao ?” – Siegwelt ngạc nhiên, bắt đầu tiến bước về phía sảnh lớn của căn phòng, nơi cái mùi vải mốc đó đậm hơn hẳn. Hắn giảm bớt một phần kim cương trong cơ thể để cử động uyển chuyển hơn, nhưng vẫn đảm bảo độ an toàn. “Tại sao anh lại ở đây, Bác Sĩ ?” – Tiếng nói của gã quấn băng vang vọng giữa bốn bức vách tường, khiến hắn khó lòng xác định vị trí hơn. “Câu đó tôi phải hỏi anh mới đúng.” – Hắn đưa mắt nhìn quanh căn phòng hòng tìm thấy một dấu hiệu khả dĩ nào đó của kẻ đang ẩn mình, nhưng vô ích – “Tại sao anh lại làm việc này ?” Đáp lại hắn là sự im lặng của tòa nhà, chỉ vang khẽ mấy tiếng bước chân vang vọng trên hành lang phía trên căn sảnh. Bỗng nhiên từ bên trái hắn vang lên một tiếng rít xé gió. Âm thanh rất nhỏ nhưng đối với đôi tai đang được cường hóa của hắn thì nó nghe như tiếng quạt gió lồng lộng vậy. Siegwelt đưa hai tay lên vừa kịp lúc một thứ gì đó vô hình sắp chạm vào má trái của hắn, cánh tay trái hắn đau nhói lên một nhát. Có một cái gì đó không rõ hình dáng đã găm vào đó rồi. “Bell phải không ?” – Hắn nhớ lại chuyện quá khứ - “Zack, anh phải hiểu rằng, Misty đối với tôi cực kì quan trọng, cũng như Bell đối với anh vậy.” “Tôi sẽ cho nổ tung cả cái Ashen này nếu có ai làm hại nó.” – Hắn gằn giọng – “Anh cũng sẽ làm như vậy chứ, với người mà anh yêu quí ?” Từ phía sau lưng hắn, lại ba cái ám khí nữa bay đến. Lần này hắn bắt được nhịp chuẩn, vung tay hất cả ba trước khi chúng kịp chạm đến người mình. Món ám khí vô hình văng ra khỏi tay hắn rơi xuống đất đánh keng một cái, nhưng nó vẫn không hiện ra. “Đừng cố đoán tẩy tôi, Bác Sĩ ạ.” – Giọng nói vang lên từ phía sau lưng Siegwelt, nhưng khi hắn quay lại thì chả có gì ở đó ngoài một bức tranh cổ treo trên tường – “Không còn cách nào khác...” “LUÔN LUÔN CÓ CÁCH, ZACK à !” – Hắn nói to, tay trái khẽ chạm vào thắt lưng – “Anh đang giúp đỡ nhầm người rồi. Hãy để tôi giúp anh.” “Tôi biết, Bác Sĩ à.” – Vô Hình nói – “Nhưng anh không thể giúp tôi được.” Vừa dứt lời, cái chùm đèn trên đầu hắn đã rơi xuống, một cách hết sức nhẹ nhàng và tự nhiên, như thể đã đến lúc nó phải rơi vậy. Hắn không biết Vô Hình đã bí mật cắt dây treo từ khi nào, chỉ biết cái đèn rơi xuống rất nhanh và bất ngờ khiến hắn chỉ còn kịp đưa hai tay lên đỡ. Cảnh tượng như một cơn thác trong suốt đổ ập xuống người hắn, nhũng mảnh pha lê đập vào tay, vào vai hắn rồi vỡ tan nát văng tung tóe khắp sàn nhà. Trong lớp bụi mờ vừa dấy lên, Siegwelt vẫn đứng yên bất động, rồi hắn khẽ rùng mình lắc bỏ những mảnh pha lê còn sót lại trên người. Trong không gian giờ đã không còn âm thanh nào nữa : Vô Hình đã tranh thủ lúc cái đèn ập xuống người hắn mà bỏ trốn khỏi tòa biệt thự.
Cũng không sao, một khoảng lặng để nv thể hiện quá khứ, tâm trạng và suy nghĩ trước khi vứt bỏ tất cả để tiến vào trận chiến cuối cùng cũng ổn. Mà k0 ai cmt về nội dung à
Ờ thì nội dung cũng được . Ta thì thấy bác sĩ trở về hiện thực dễ dàng quá trong khi bản thân muốn cho các NV bị kẹt vật lộn với sự hạnh phúc nhiều hơn .
Đó là cơ chế tự bảo vệ của não bộ của BS, bởi vậy mới có đoạn ôm đầu, các tế bào bạch cầu đang tự tấn công não của chính hắn để đưa hắn ra khỏi ảo giác.... vân vân. Nói dài dòng vậy chứ thật ra là Axe bảo ta cho BS thoát ra sớm sớm còn đi cứu 2 đứa bé
Chỉ cần cho tớ đưa trâu bò lại thì mọi chiện sẽ được giải quyết bằng bạo lực, không cần suy nghĩ nhiều
Siegwelt tự biết rằng mình không nên đuổi theo tên Vô hình, như thế rất mạo hiểm. Siegwelt đã từng đuổi theo Claus để rồi trúng kế của hắn và khiến Froxi bị thương, sau đó đuổi theo Ulrich khiến cả hai người suýt chút là đã bị kẹt luôn bên trong thế giới của thuyết tương đối. Sau khi đứng kiên nhẫn chờ đợi và quan sát tình hình thêm một lúc nữa để chắc rằng tên Vô Hình đã bỏ đi thật rồi chứ không phải đang giở mánh khoé nào đó, Siegwelt lúc này mới thận trọng tiến về phía cầu thang để đi lên lầu tìm Misty. Siegwelt rất lo lắng sẽ gặp phải một đối thủ nào đó ở trên lầu nữa, đó có thể là kẻ đã hút hắn vào bên trong thế giới ảo tưởng đến 2 lần, năng lực của kẻ đó không hề tầm thường. Tuy nhiên, rút cuộc dường như trời đã giúp hắn, sau khi đi lên được 2 tầng lầu, Siegwelt nhận thấy dường như chẳng có ai khác trong căn nhà này nữa cả và tín hiệu trên máy định vị vẫn cho thấy Misty vẫn đang ở đây, rất gần đây thôi. Quyết định không chần chờ thêm nữa, Siegwelt chạy thẳng một mạch lên trên tầng thượng của toà nhà, nơi mà hắn tin chắc là Misty đang ở trên đó. Bước từng bước dài lên những bậc thang, quên luôn sự mệt mỏi của cơ thể do gánh theo sức nặng của sự kim loại hoá cơ thể, Siegwelt không muốn phải lãng phí thêm một phút giây nào nữa. Hắn biết rằng cuộc đời vốn khó lường, mọi chuyện xảy ra có khi đã nắm chắc trong tay nhưng vẫn có thể vụt mất, hắn muốn gặp lại Misty ngay lập tức, gặp lại con trai của ân nhân đã cứu mình, để có thể ít nhất đem lại hạnh phúc cho con trai của họ như một cách để trả ơn. ẦM ! Đá văng cánh cửa ở cuối bậc những bậc cầu thang dẫn lên tầng thượng, Siegwelt tiến ra phía sân thương, hắn đã tự nhủ dù thế nào thì sự an toàn của Misty cũng sẽ là mối bận tâm hàng đầu của hắn, nhưng hắn đã lầm. Đập vào mắt của Siegwelt đầu tiên là một cô bé với mái tóc vàng óng vô cùng nổi bật, cô đứng quay lưng lại với hắn và đang cố sức trèo lên trên cái lan can bằng sắt ở phía ngoài mép của tầng thượng. Những thứ đó khiến cho Siegwelt lập tức liên tưởng đến một người đang chuẩn bị nhảy lầu tự tử. “Này, cháu gái, cháu đang làm gì thế ?”-Siegwelt la lớn Neige nghe tiếng gọi lớn thì giật mình quay lại và trông thấy Siegwelt, thế là cô bé đột nhiên gấp gáp trèo nhanh hơn nữa khiến hắn vô cùng hoảng hốt. Trông bộ dạng của cô bé không có vẻ gì là sợ độ cao từ tầng 6 này mà là đang sợ hãi hình dạng của Siegwelt khi hắn kim loại hoá cơ thể. Như hiểu được sự thể, Siegwelt lập tức chuyển hoá cơ thể lại thành dạng bình thường rồi lập tức nhanh chân chạy đến chỗ của Neige “Nguy hiểm đó, xuống ngay đi cháu !” Cô bé thấy Siegwelt tiến tới thì hét lớn “Đừng đến gần tôi, tôi sẽ nhảy đó !” Siegwelt lập tức ghì mạnh người lại khi nghe thấy câu nói đó “Đừng, đừng làm điều dại dột như thế !”-Siegwelt can ngăn “Tôi không dại dột, tôi đã nhận ra tất cả, các người tưởng tôi là trẻ con không biết gì ư?”-Cô bé nói, giọng giận dữ. “Ta không hiểu cháu đang nói gì ?” “Đừng giả vờ nữa, các người là những kẻ xấu xa, bắt tôi rời khỏi ông của tôi, đem tôi nhốt trong một căn phòng rộng lớn, giờ lại trói tôi cùng cậu bé kia trong một gian nhà chật hẹp. Tôi đâu phải là một con vật, sao lại đối xử với tôi như thế ?”-Cô bé nói rồi oà khóc Siegwelt dần hiểu ra cô bé kia đang nói gì, nếu hắn không lầm thì cô là một trong 3 đứa trẻ mà Julien và Bruno có nhắc đến. Cũng giống như Misty, cô cũng bị bắt cóc rồi chuyển từ tay của người này sang tay người khác, bị đối xử tồi tệ, bị phản bội lòng tin...như thế là quá nhiều với một đứa trẻ. Siegwelt bỗng dưng cảm thấy một cơn thịnh nộ khủng khiếp trào dâng trong lòng mình. Tại sao bọn trẻ này phải chịu đựng những thứ vượt quá mức như vậy? Chính nghĩa ư? Vì lợi ích của cá nhân hay lợi ích số đông? Lý do nào có thể biện minh cho việc có 3 đứa trẻ đang phải chịu khổ sở như thế này? Chẳng có lý do nào cả. Chẳng có thứ gì trên đời này có thể dùng để thay thế cho những gì mà những đứa trẻ này đã mất, hay những hạnh phúc nhỏ nhoi mà chúng đáng được hưởng khi còn đang ở độ tuổi này. Không giống như Julien lạnh lùng và những kẻ còn lại, Siegwelt biết hắn từng là con người, hắn có trái tim của một con người, cho nên hắn cần phải bảo vệ những đứa bé đó. Và hắn biết, cho dù hậu quả như thế nào, chỉ cần được nhìn thấy lại được nụ cười của những đứa trẻ đó thì bản thân hắn sẽ không bao giờ hối tiếc. Dứt khỏi dòng suy nghĩ của mình, Siegwelt hướng ánh mắt của mình lần nữa về phía Neige, cô bé lúc này vẫn còn đang nức nở, hai tay cô run run bám vào thanh vịn của lan can, mà chỉ cần thả nhẹ tay ra là cô sẽ ngã xuống ngay. “Hức...anh Julien bảo chỉ ra ngoài chơi...một chút rồi về...hức...vậy mà anh ấy giao tôi cho một chú...tóc trắng..hức hức...họ nhốt tôi trong một cái phòng đầy thánh giá...hức...” Siegwelt thả lỏng người của mình, nhẹ nhàng tiến từng bước chậm và ngắn về phía cô bé trong khi miệng nở một cụ cười hiền lành “Cháu tên gì hả, cháu gái?” Cô bé lấy tay lau mắt rồi nhìn về phía Siegwelt với ánh mắt nghi hoặc “Chú...hỏi làm gì?” “Tại vì ta luôn hỏi phải tên bệnh nhân của mình trước khi khám cho họ.”-Siegwelt đáp “Chú là...bác sĩ à?” “Phải, ta là một bác sĩ, bác sĩ không phải là kẻ xấu, đúng không nào? Ta được ông của cháu nhờ đến đây đón cháu về đấy.” “Thật không?”-Neige mở to hai mắt mừng rỡ nhưng rồi lại lập tức rụt người lại dè chừng-”Tôi không tin ! Chú nói dối, nếu ông tôi bảo chú đi đón tôi mà chú lại không biết tên của tôi ư? Rõ ràng chú còn không biết ông tôi là ai nữa mà...“ Siegwelt biết cô bé này không hề dễ bị đánh lừa nên đành nói thật “Cháu nói đúng, ông của cháu và ta chưa gặp nhau bao giờ, đây cũng là lần đầu ta biết mặt cháu, cô bé tuyết à. Tuy vậy, ta vẫn rất muốn giúp cháu tìm ông của mình...Và điều đó là sự thật.” Neige tỏ ra bối rối và ngạc nhiên khi Siegwelt gọi mình là “cô bé tuyết”, vì tên cô bé quả đúng có nghĩa là tuyết. Phải nói là từ khi bị bắt đi khỏi khu vườn của ông mình cho đến nay, Neige chưa hề được ai gọi tên mình một cách tử tế, mọi người cô gặp coi cô như người dưng, chẳng ai muốn trò chuyện với cô, chẳng ai coi sự hiện diện của cô là quan trọng cả. Ngày hôm nay, như một điều kỳ lạ, Neige lại được nghe thấy ai đó gọi gần đúng tên của mình, mặc dù thực tế cô và người ấy chỉ mới gặp nhau chưa đầy 10 phút. Về phần Siegwelt, “cô bé tuyết” chỉ là hắn buột miệng gọi đại vì hắn đã nghĩ có Misty là sương mù, Raine là mưa thì đứa còn lại chắc hẳn phải là tuyết. Dù không biết là cái tên nào trong các biến thể các cái tên liên quan đến tuyết nhưng không quan trọng lắm, chỉ cần trấn an được cô bé thì gọi như thế cũng là ổn rồi. “Là Neige...” Siegwelt chợt nghe thấy cô bé lẩm bẩm gì đó, nhưng không nghe rõ nên hắn hỏi lại “Cháu vừa nói gì cơ? Ta nghe không rõ” “Là Neige, tên tôi là Neige ! Neige Vi Lalonde !...”-Cô bé la lớn A, ra là Neige ! Siegwelt thầm nghĩ. Hắn cũng từng nghĩ đến cái tên này rồi vì trông thấy dáng vẻ của Neige mang tư chất quý tộc, nếu không tính luôn giọng nói lai Pháp của cô nữa. “Được rồi, Neige, cám ơn vì đã cho vị bác sĩ này biết tên của cháu, ta rất cảm kích. Nhưng có chút rắc rối ở đây, ta có thể nhờ cháu thêm một chuyện nữa được không, Neige?” Neige thận trọng nhìn về phía Siegwelt một hồi lâu rồi mới khẽ gật đầu “Cám ơn cháu nhiều”-Siegwelt nói-”Chả là ta rất sợ độ cao, ta không thể khám cho cháu nếu như cháu cứ đứng mãi ở ngoài đó như thế. Ta muốn cháu hãy từ từ , thận trọng trèo lên lan can rồi bước vào bên trong này lại, cháu làm được không?” “Nếu cháu bước vào trong, chú hứa sẽ dẫn cháu đi tìm ông nội chứ?” Siegwelt có thể thấy là Neige đang dần tin tưởng hắn khi cô bắt đầu xưng hô “cháu” thay vì “tôi” như trước, tuy vậy Siegwelt vẫn không để sự khinh suất làm lơ là vào lúc này. “Ta xin lấy danh dự của một bác sĩ để hứa điều đó, chỉ cần cháu bình yên vô sự thì ta sẽ có thể giúp cháu làm nhiều chuyện khác hơn nữa.” Khuôn mặt của Neige bỗng dưng thay đổi đột ngột, từ hoang mang sang bình thản, dường như đã có chuyện gì đó xảy ra. Siegwelt chỉ thấy rằng cô bé chợt mỉm cười, nhưng là một nụ cười rất buồn “Cháu sẽ vào ngay đây, chú bác sĩ ạ, nhưng xin chú hãy hứa với cháu thêm một chuyện nữa nhé?” “Đó là gì?”-Siegwelt hỏi “Số phận của chúng cháu, xin hãy để chúng cháu tự quyết định.”-Neige nói Siegwelt ngạc nhiên, có phải hắn vừa nghe Neige nói “chúng cháu”? Rồi bỗng dưng Siegwelt cảm thấy sau lưng mình có ai đó, hắn quay đầu lại thì thấy có một cậu bé tóc xám đang đứng ở đó. “Misty? Là cháu phải không, cháu ổn chứ?”-Siegwelt lập tức nhận ra ngay đó là ai Misty nhìn về phía Siegwelt nhưng không nói gì, để rồi sau đó bất giác thằng bé nở một nụ cười với hắn như Neige đã làm. Ánh mắt và nụ cười buồn đau như vậy vốn không phải là thứ thuộc những đứa trẻ, đúng không? Mãi dành sự tập trung của mình về phía Misty, Siegwelt không nhận ra là Neige đã leo được vào bên trong và đi đến đứng cạnh hắn từ lúc nào. Khẽ nắm lấy bàn tay thô ráp của Siegwelt, Neige nhìn hắn với ánh mắt thiết tha “Chú sẽ hứa chứ?” Siegwelt nhìn xuống bàn tay nhỏ bé của Neige đang nắm chặt tay mình, rồi hắn nhìn sang Misty, nhìn cánh tay gầy gò, khuôn mặt xanh xao, đôi môi khô khốc của thằng bé, bất giác một niềm xúc động mãh liệt dâng lên trong Siegwelt, hắn nhẹ quỳ gối xuống và ôm chặt cả hai đứa trẻ vào lòng mình. “Ta hứa !” ---------- Tại nơi đóng quân của Giáo Hoàng, thánh đường lớn nhất Old Flower, 4 con người vốn nằm im bất động và chìm trong những giấc mộng riêng của mình lúc này đã chẳng còn ai. Ngồi trên cái ghế phía trên thánh đường, vốn dành cho các linh mục khi cử hành lễ, Gabriel lúc này đang ôm trán và trầm tư về những gì mình đã trải qua trong giấc mộng. “Ký ức đúng là một trong những gánh nặng lớn nhất cho những sinh vật bất tử như mình.”-Gabriel lẩm bẩm-”Tiếc là một ký ức giả cho một thiên thần như thế quả là cực kỳ vụng về, Michael và Lucifer của ta quá thượng đẳng để mà trở thành ký ức của những phép thuật trá hình thông thường.” Từ xa chỗ Gabriel đang ngồi, Julien đang ngồi im nhìn mông lung tỏng lúc chờ người cuối cùng thức tỉnh khỏi ảo giác là Froxi tỉnh dậy, hắn không buồn giúp cô vì hắn biết cô sẽ nhanh chóng nhận ra mình đang chìm đắm trong cái gì thôi. Sau một lúc lâu, Froxi đã mở mắt tỉnh dậy, nhưng cô vẫn chưa thể tỉnh táo hoàn toàn, những dư âm của phép thuật khống chế tâm trí con người thường giống như là những gì để lại cho những nạn nhân sống ót của một vụ nổ bom hạt nhân. Ngồi dậy và ngẫm nghĩ, Froxi bất giác thở dài “Tôi đã mơ thấy Bruno cầu hôn với mình, tôi đã nghĩ đó có lẽ sẽ là hạnh phúc lớn nhất của đời mình. Nhưng anh có biết không, tôi...không hề cảm thấy hạnh phúc...Tình yêu của tôi dành cho anh ấy không phải là những thứ như thế...” Julien im lặng nghe, sau đó hắn lặng lẽ tiến đến một cây cột bị ngã và ngồi lên đó “Dù là kẻ nào đã tạo ra ảo giác cho chúng ta, thì tôi phải nói hắn quá tự tin và ngây thơ. Hắn nghĩ chỉ cần đọc lại ký ức của chúng ta là có thể làm giả chúng, cái hắn không ngờ là những ký ức giả này lập tức bị phủ nhận ngay vì nó vốn không hề hợp với bản chất thực của chúng ta.” Froxi gật đầu rồi nói “Anh nói đúng, kẻ tạo ký ức cho tôi không hề biết rằng tuy tôi yêu anh Bruno nhưng chưa bao giờ muốn trở thành vợ của anh ấy cả, mà trong thâm tâm tôi muốn cứ mãi là cô hầu bàn tinh nghịch của anh ấy là thôi. Còn anh, Julien ?” Julien thẫn thờ nói “Tôi không hề yêu quý cha của mình, thế mà trong mơ ổng lại gọi tôi là “Julien yêu quý” khiến tôi muốn nổi hết da gà. Hơn nữa, kẻ tạo ký ức giả cho đã bỏ sót mất một thành viên trong gia đình của tôi....” “Sao, anh nói thật chứ? Đó là ai?” Julien thở dài lắc đầu “Tôi không nhớ nữa, đó có thể là một người em trai, một cô em gái, cũng có thể là anh hay chị, nhưng dù là ai thì tôi đã quên mất người đó, mặc dù trong thâm tâm của tôi biết chắc là người đó có tồn tại.” “Quả là một lỗ hổng lớn.”-Froxi ngạc nhiên thốt lên-”Thảo nào anh chẳng có vẻ gì luyến tiếc giấc mơ của mình.” “Và một lý do nữa”-Julien nhếch mép nói-”Tôi chưa bao giờ có ý định muốn gặp lại gia đình của mình.” Froxi im lặng không nói gì nữa, cô biết Julien và cô đều có những thứ khó nói ra, tốt nhất là thay vì ngồi kể về những ký ức giả tạo thì họ nên dành cho mình những phút tự ngẫm nghĩ lại những gì đã trải qua thì hơn. Nhưng bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, Froxi bỗng nói lớn “Tôi vừa nhớ ra một chuyện, không biết nó có quan trọng không nhưng...tôi đã gặp một cô bé tóc trắng, chính cô bé ấy đã kéo tay tôi và dẫn tôi đi ra khỏi giấc mơ của mình.” Julien khẽ liếc nhìn Froxi rồi thở dài “Còn tôi thì sau khi đấm vào mặt thằng bạn xấc láo, bỏ chạy trốn thì trông thấy một con bé tóc trắng, mãi nhìn nó nên tôi bị vấp ngã và...tỉnh giấc.” Julien sau đó quay về phía Gabriel và hỏi “Tôi chắc là anh cũng đã gặp lại Raine, có đúng không anh bạn?” Gabriel chỉ khẽ gật đầu Froxi bỗng nhìn quanh một lúc rồi thốt lên “Bác sĩ...anh ấy đâu rồi?” --------- Hai tiếng đồng hồ trước, một tiếng nổ lớn phát ra từ phía nơi đặt trụ sở tối cao của chính quyền thành phố Old Flower, nó doạ chết khiếp hàng trăm sinh vật huyền bí chạy tán loạn lên đồng thời thu hút hàng chục tay bảo vệ và cảnh sát tập trung lại. Tuy vậy, khi các bảo vệ đến nơi, trụ sở của chính quyền- vốn là một dinh thự cực kỳ rộng lớn đã trở thành đống gạch vụn được một nữa. Với hàng hàng lớp lớp các mảng tường bê tông, gạch và đất đá đổ chất thành đống với nhau cộng với hàng người lũ lượt kéo nhau bỏ chạy khỏi toà nhà, việc cứu cho toà nhà to lớn đang bốc cháy ngùn ngụt kia đã trở thành việc bất khả thi. Vì sự thể đó, đội cứu hộ của thành phố đành quyết định bỏ mặc vụ cháy cho một cơn mưa đang dày đặc kéo mây đen tới rồi quay về với việc hỗ trợ các thánh hộ vệ đi trấn áp các sinh vật huyền bí. Ba tiếng đồng hồ trước đó, bản năng sói của Kai đột nhiên bùng phát, tuy chưa hoá thân nhưng khả năng nghe, nhìn, ngửi và di chuyển của anh đã tăng lên gấp nhiều lần. Điều đó khiến Kai lo lắng và anh đã định rút về chân cầu Everest để trốn nếu như không có một thứ mùi quen thuộc ngăn cản anh lại. Kai không bao giờ có thể quên được mùi của những tên tội phạm mà mình đã đích thân bắt, nhất là khi hắn là kẻ đã cướp đi sinh mạng của cha mẹ Raine. Cho dù ai đó có chôn hắn ở dưới đất suốt 10 năm trời rồi đào lên lại thì với cái mũi cực thính của loài ma sói, Kai vẫn có thể nhận ra được. “Có mùi thuốc súng, mùi dây chì nóng chảy, mùi hăng của dầu hoả...đúng là tên Skull rồi, chỉ có điều bây giờ hắn còn sở hữu thêm mùi giấy và sơn nước của tranh vẽ.”-Kai tự nhủ-”Giả thuyết hắn là một xác chết sống lại từ một bức tranh phù thuỷ đã đúng.” Lần theo cái mùi khác lạ đó, Kai dần dần tiến đã tiến vào bên trong phía toà nhà lớn của chính quyền Old Flower từ lúc nào không hay. ... Một tiếng đồng hồ trước, sau khi các lính cứu hoả bỏ cuộc và để mặc toà nhà này, Kai đã tưởng mình sẽ chết ngạt mất, vì khói bốc lên khắp nơi trong toà nhà này dày đặc đến mức đáng báo động, đúng lúc đó thì một cơn mưa lớn ập xuống đã cứu anh. Tuy sau đó khả năng đánh hơi của Kai bị giảm đi do hít phải nhiều khói và do cơn mưa, nhưng anh biết Skull vẫn còn lẩn quẩn ở đâu đây .... Nữa tiếng trước, khi đang đi dọc theo dãy hàng lang dài dẫn đến hội trường lớn ở tầng trệt thì Kai phát hiện ra một cô gái vẫn còn đang đi lạc ở bên trong toà nhà này, cô ta nhìn thấy Kai thì hốt hoảng bỏ chạy. Dù biết đuổi theo sẽ càng doạ cô gái đó sợ hơn nhưng Kai vẫn phải làm thế, anh cần đưa cô ta ra ngoài ngay vì tuy lửa đã tắt nhưng kết cấu của toà nhà đang yếu đi và có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, sẽ rất nguy hiểm nếu còn quanh quẩn đây. Mười phút trước, sau khi dầm cả cơ thể đến ướt sũng và lạnh cóng trong cơn mưa nặng hạt ở toà nhà đã bị thổi bay nóc, Kai đã dồn được cô gái kia đến chân tường. Nhưng khi anh định mở lời bảo sẽ giúp cô gái rời khỏi đây thì đột nhiên cô ta rút từ áo khoác mình ra một khẩu súng lục rồi nã hai phát về phía Kai. … Hiện tại, Kai đang nằm ôm vết thương và thở nặng nhọc ở trên mặt sàn ướt sũng, máu vết thương chảy loang ra khắp nơi, nhưng sau đó chúng nhanh chóng bị rửa trôi ngay bởi lượng nước mưa đang trút xuống như thác đổ từ bầu trời đen ngòm. Cô gái ban nãy sau khi tặng Kai hai viên kẹo đồng thì lập tức bỏ chạy mất, bóng dáng của cô ta biến mất dần trong cơn mưa dày đặc đến xám xịt. Kai không trách cô gái kia tại sao lại bắn anh, cô ta có lẽ chỉ cố gắng tự vệ thôi, anh chỉ trách tại sao cơn mưa lại quá lớn như vậy, nó lớn đến nỗi một người dù cố sức hét to đến đau cũng sẽ bị tiếng mưa rơi át đi mất. Trong bức màn trắng xoá tạo ra do cơn mưa, Kai nghe thấy hàng loạt những tiếng lộp bộp do những hạt nước tạo ra và chúng đang giao hưởng với nhau tạo thành những thanh âm kỳ lạ. Sau đó Kai thấy lạnh, rất lạnh. Cơn đau do những viên đạn ghim vào người chẳng là gì so với cái lạnh cắt da thịt của từng hạt mưa rơi xuống trên cơ thể anh. Mưa có lúc nhẹ nhàng như một cơn gió nhẹ miên man, khiến con người ta vui sướng mỗi khi chạm vào. Đôi khi nó lại trở thành những mũi kim nhọn hoắt lạnh lùng đâm xuống da thịt của những kẻ không một mái ấm. Nhưng đối với Kai, mưa chỉ khiến cho anh nhớ đến một cái tên, một con người. Một con người mà số phận của cô đã vốn trở thành một phần trong những cơn mưa của thành phố này. … Kai không biết là mình có bị ảo giác do đang bị thương không, hay là tiếng mưa rơi vô tình tạo thành những âm thanh như vậy. Dù sao đi nữa thì anh cũng đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang vang lên đâu đó quanh đây, có thể là bên trong tâm trí anh cũng nên? “Cùng trở về nhà với em nào, anh Kai !” Thế là mặc kệ cơn mưa mịt mù, mặc kệ vết thương đang dần xé toạc những mạch máu của mình, Kai khó nhọc đứng dậy, nhìn về phía Bắc của thành phố rồi chậm rãi bước đi từng bước một. Anh đang trên hành trình trở về nhà, ngôi nhà đích thực của mình. Ngôi nhà đó không có phòng khách hay giường ngủ, không có vách ngăn hay tivi, chỉ có đầy những kỷ niệm, đó là con sông Everest êm đềm. Kai vẫn tiếp tục bước đi trong cơn mưa về phía trước, mặc do lý trí của anh cứ khăng khăng đó chỉ là một ảo giác. Bởi vì anh biết, chẳng có gì tệ hơn việc chết trong đống gạch vụn. ...
oài, thoát khỏi ma pháp dễ dàng thế . Mình tính làm cho nó lâu lâu với phức tạp thêm một tí . btw, người đẹp trong tòa nhà lớn là ai thế ? .