Loại này từng gặp. Rất là ức chế. Cứ như ai rảnh rỗi ép nó với cả không cho nó tự do lựa chọn ấy . Vừa ích kỉ lại vừa ngu thì chịu sao nổi.
Ko liên quan nhưng cuộc đời đôi khi nực cười ở chỗ có những người sống chẳng cần cố gắng, chẳng cần đc ai công nhận nhưng phụ huynh thì cứ chiều hết mình Có những người cố gắng cả đời chỉ mong đc công nhận thì lại chẳng bao giờ đc
đúng y chang mình đây nè :( cố gắng quá trời quá đất, giờ ra đường thở câu nào người ta tin răm rắp, về nhà thì nói nhỏ nhẹ với bà mẹ thế nào là đúng là sai vẫn ăn chửi ngạo mạn, biết đách gì chỉ tau :(
Tội nghiệp Hộp Hình như mi ở Khâm Thiên. Trước trọ ở ngõ chợ thì mới biết gái teen Khâm Thiên láo như ranh. Thôi, giới thiệu cho ta, ta giao hoan đất trời nhau với nó cực mạnh chắc cũng giảm được ít cân. Ít nhất ta cũng có tiền trả tiền nhà nghỉ
nó với thằng bồ chắc cũng fang nhau như gà rồi, có giảm cân nhờ tập luyện, căn bản thái độ với gia đình như shit... Ta thì khỏi cần tội nghiệp đâu vì ta vốn ko thèm để mắt đến nó nữa rồi...
Ta kể chuyện chính đời ta cho nghe nè: Bố mẹ ta công nhân nhưng cố cày cuốc cho ta ăn học được ở trường chuyên lớp chọn của thành phố, tỉnh. Ta biết thế nên cố học đứng trong top lớp, thi giải thành phố, tỉnh này nọ hàng năm lấy bằng khen cho hai ông bà nộp vào nhà máy để ha oai. Lớn lên ta đi du học tự túc rồi về VN làm cho công ty nước ngoài luôn. Ông già ta cũng tuýp người có chí nên từ công nhân ổng tự học hỏi vươn lên làm quản đốc rồi giám đốc nhà máy. Ta phục ổng lắm nhưng có cái là từ khi ông già lên giám đốc một cái là không thừa nhận hay chịu nghe ý kiến của ta nữa. Ta từ nhỏ biết gia đình khó khăn nên cố ăn học, về nước cũng tự kiếm sống bằng lương của mình, lấy vợ để ông bà hai bên tự lo tiền mừng đưa ông bà lấy hết. Hai vợ chồng ta tự cày tiền mua chung cư mua xe 4 bánh mà cũng chả xi nhê gì với ông già, đéo bao h khen đc một câu. Ngược lại thằng anh họ đích tôn của ta, nhà bác cũng công nhân nhưng không có chí tiến thủ như ông già nên cả đời chả có thành quả gì cũng không biết hướng cho con học hành. Thằng anh họ ta học hết 12 không học ĐH nữa mà học nghề, rồi may có ông già ta cho vào công ty làm rồi tạo điều kiện nâng đỡ nên cũng nên người. Buồn cái là ông già thế đéo nào lại coi trọng thằng anh họ vãi lon. Cái đéo gì ta nói cũng để bố hỏi anh C. Trong khi ta giải quyết cho cái một là xong. Đi khám sức khỏe cũng kêu thằng anh họ chở từ quê lên chứ không thèm ta đưa đi dù ta ở HN nhưng đã bảo con sắp xếp nghỉ đưa ông đi rồi. Thằng anh họ thì nhiều khi nói chuyện với ta ngu bỏ mẹ. Nó nhờ có ông già ta nâng đỡ mới có ngày nay mà cứ như kiểu nó giỏi vãi lon ra ý, ta nói cái gì cũng phải cố chêm vào để tỏ ra hiểu biết hơn người. Ta vất vả cày cuốc mua chung cư thì ngày nhập trạch nó lên hỗ trợ vì ông già ta nhờ xong vào đến nhà chê bí, kêu đéo bao h nó ở đc, rồi ông bà già ta cũng đéo thể ở đc cái nhà ta vừa mua. Cái đm đéo phải anh họ với có ông bà già ở đấy ta chửi cho một trận. Xong mua cái xe là việc của ta nó cũng phải hót với ông già nên ông già gọi điện bảo sao ta không mua Toy mà đi mua Ford cho nó tốn mới WTF. Ta cáu nạt đi thì ông già mới thôi. Riết ta cũng chán đéo thèm để ý ông già nghĩ gì luôn nên kệ, đời ta tự lo được rồi nên chỉ quan tâm sức khỏe ông bà già thôi. Sống không được bố mẹ thừa nhận cũng được.
Ông anh của mi có số quý nhân phù trợ Có nhiều ông nói là ko nên làm chỗ người quen vì dễ va chạm rồi mất lòng nhau này nọ nhưng thực ra vấn đề này hên xui thôi Ai mà hợp môi trường thì cs phất lên ầm ầm ấy chứ ở đó mà va chạm với chả mất lòng
Nhất thân, nhì quen, tam qyền, tứ chế. Các cụ nói từ ngàn đời xưa rồi chả sai đâu. Thằng nào được tạo điều kiện chỗ người quen mà không bật lên được thì chỉ tại bản thân kém cỏi chứ chửi gì môi trường.
Uhm 1 là ko đủ giỏi 2 là có tài nhưng ko hợp cạ, giống như kiểu ko gặp thời ấy, cái số phải cô độc chứ ko nhờ vả đc ai