BÀI HỌC ĐẦU CHO CON Quê hương là gì hả mẹ Mà cô giáo dạy hãy yêu? Quê hương là gì hả mẹ Ai đi xa cũng nhớ nhiều? Quê hương là chùm khế ngọt Cho con trèo hái mỗi ngày Quê hương là đường đi học Con về rợp bướm vàng bay Quê hương …là con diều biếc Tuổi thơ con thả trên đồng Quê hương… là con đò nhỏ Êm đềm khua nước ven sông Quê hương là cầu tre nhỏ Mẹ về nón lá nghiêng che Là hương hoa đồng cỏ nội Bay trong giấc ngủ đêm hè Quê hương… là đêm trăng tỏ Hoa cau rụng trắng ngoài thềm Tiếng ếch râm ran bờ ruộng Con nằm nghe giữa mưa đêm Quê hương… là bàn tay mẹ Dịu dàng hái lá mồng tơi Bát canh ngọt ngào tỏa khói Sau chiều tan học mưa rơi Quê hương là vàng hoa bí Là hồng tím giậu mồng tơi Là đỏ đôi bờ dâm bụt Màu hoa sen trắng tinh khôi Quê hương… mỗi người đều có Vừa khi mở mắt chào đời Quê hương …là dòng sữa mẹ Thơm thơm giọt xuống bên nôi Quê hương…mỗi người chỉ một Như là chỉ một mẹ thôi Quê hương…nếu ai không nhớ Sẽ không lớn nổi thành người. (Đỗ Trung Quân)
Hồi trước nghe nói có cái điều luật trong giấy khai sinh quê quán là nơi bố mình đẻ ra bó tay thằng nào nghĩ ra cái này