I think this place is too big and complicated to load, u need to reduce size or it will be over populated My newest Mother Tonight i'm leaving mother Earth I betrayed her for mistress Venus Marching through the fierce darkened sky Alone and cold, i merely close my eyes I fear so much for what will be If a new home have the endless sea A deep blue sky like my mother's eye And the sweet love i can never find In dream, her words remind me kindly: "Child, when you're sad just run back to me I always here for you to see My heart grows old without your hug Like i did before, when you was hurt Years were dashing faster than a flash One day, you flied away from me so fast Wherever you go, i will be waiting For i know, you will return for me and crying..." Awake and my eyes filled with tears Why i was so cold when she stayed near? Her hands save my life so many times To raise me, she was cursed and damned No longer mother can stand by my side I regret until the last day of this life Now where i can find her again? To scream i need her so much, before the end In my nameless grave, her voice's rising: "Dear, why did you cry? You must be tricked and suffered outside By your best friends and your beloved Through your eyes i can say how painful it hurts Too many scars in your lonely soul Forgive yourself, it's only sorrow My lullaby will wipe away all your sadness To paradise you must peacefully rest..." Mother, i'm the worst awful shame But your love for me still remains the same Tonight i lay down slowly on your bosom My withered heart once again can be blossomed How long has it been to feel this sensation? Love in this cold world was long forbidden You're the Earth and fatally contaminated It's my greed that torn you and penetrated "Child, i gave birth for you to end my life..." -Mother-
Sắp tròn 1 năm rồi ngày anh lập ra cái Nhật ký này đấy. Giống như một cái nhà chúng mình xây ra, anh xây trước, em đắp sau, bao nhiêu kỷ niệm và những điều đã nhớ, đã quên. rồi thì thời gian, rồi thì vất vả, mọi thứ trôi qua nhanh quá là nhanh, em và anh đều đã đổi khác, ko còn là Con thú, hay Thảo nguyên, hay gì hết. Chúng mình lao vào cuộc sống một cách vội vã và đầy liều lĩnh. Nhân sinh quan đổi thay, cảm xúc cũng đổi thay, và chúng mình dần quên đi cái tổ ấm ngày xưa của hai đứa, là nơi hai đứa nhìn ra nhau những khoảnh khắc đầu tiên. Hôm nay em lại rẽ qua nơi này, đọc lại, từng dòng từng chữ, cố nhớ lại từng chút. Có khi em đọc lại em thấy lạ lẫm, có khi đọc lại lại thấy thân quen. Nhưng giờ em đã có thể hiểu hết những gì anh viết mà ngày ấy em cho rằng quái đản, kỳ dị. Em nhận ra mình đã trở thành một cái gì đó giống như một phần trong tâm hồn nhau, một nơi thẳm sâu và nhẹ nhàng, chạm vào những điều mà chúng mình chưa từng cho ai biết. Em biết rằng điều anh và em mong ước đầu tiên đã trở thành hiện thực. Hiểu tận cùng, chấp nhận tận cùng. Hạnh phúc quá phải không anh? Bao nhiêu khó khăn gian khổ, mà con đường phía truớc vẫn mịt mù, em rất sợ phải nhìn về phía trước, để nhận ra rằng mình chẳng biết đâu là nơi mình phải đến, và chẳng biết mình đang cố gắng vì cái gì. Biết không anh, biết không anh? Về lại thảo nguyên thân yêu, sao em thấy thanh thản thế này. Để nhớ về một thời yêu đương không toan tính, không lo âu, không nghi ngại. Yêu và chỉ yêu mà thôi.
Lâu lâu qua lại ngó phát. Anh bặt vô âm tín trên cái diễn đàn này bao lâu rồi Khổ thân cậu bé của tôi ngày nào, giờ cơm áo gạo tiền đè lút mặt, ai bảo yêu sớm cho khổ ra. Thương lắm. Cố lên anh nhé. Cố lên. Em yêu anh.