^ ừm đúng rồi chiến tranh là phải có chết chóc chứ, nếu k 1 câu truyện chiến tranh khốc liệt đấm đá ỳ xèo cuối cùng dàn main cast còn sống nhăn răng với 1 cái end màu hồng thì =.=
^ Đúng là thế đấy Med đang phân vân bới cái end màu hồng đó với cái end all die với lại phải kill 1 nv tuyến chính phân vân dữ lắm bộ Bây giờ mới hiểu tại sao bà JR lại lúng túng ở tập 7 khi phải kill vài mống cho nó thực hơn chút btw, sao nv phụ chết quá trời mà chẳng ai lên tiếng vậy kìa ----------------- Do trục trặc ý tưởng battle lẫn skill cho nên chap này hơi lâu chút xíu Mặc dù chỉ là chap phụ về cặp shio và shini. med có thể lướt hoặc bỏ hắn nhưng một khi đã đặt bút viết thì phải xong chap đã, sau này muốn vứt đầu thì tùy
CHAP 74 SHIO VÀ SHINI [spoil] Harajuku, một khu mua sắm tất bật nhộn nhịp của Tokyo. ở đây người ta có thể bắt gặp đủ mọi phong cách thời trang từ đẹp đẽ thanh lịch dễ thương cho đến bắt mắt quái dị hay dị hợm. Chẳng hạn như gã thanh niên đang đứng trước một cửa hàng thời trang gothic loli kia. Hắn dựa vào tủ kính trưng bày những bộ đầm và quần áo với hai tông màu đen trắng, tua, ruy băng, … Hắn mặc một chiếc quần jean bạc thếch và mặc cái áo thun xám ngăn tay. Trông hắn bụi đời và bình thường nếu không có hình vẽ một con cá mập nhe hàm răng dữ tợn như phim Jaw. Hắn đứng nhìn dòng người qua lại với đủ màu sắc phong cách với vẻ hờ hững. -Con người. Cuộc sống của họ thật nhỏ nhoi nên họ mới cố công biến mình thành những người thật quái lạ. Gã lẩm bẩm. “Cạch” Cánh cửa quán bật mở và một cô gái nhỏ bước ra. Cô gái thắt hai bím tóc trên đàu bới hai dải lụa đỏ, mặc một chiếc đàm xòe hai dây tua ren với 2 màu đen trắng, viền ren nơi cuối vày và ống tay áo, còn có một thắt lưng vải cột quanh eo và thắt thành cái nơ lơn sau lưng. Cô bé cũng có đeo một đôi găng tay dài qua khuỷu tay có đính hạt lóng lánh. Khuôn mặt cô gái nhỏ, mi mục thanh tú, cặp mắt đen sáng thông minh. Cô gái xoay 1 vòng trước gã thanh niên: -Anh thấy em thế nào ? Hắn trợn mắt: -Chả ra sao cả. Em đầu còn phù hợp để ăn mặc thế này. -Anh nói thế là sao ? Cô gái dẫu môi khó chịu. -Em đâu còn nhỏ nữa, Shini. Hắn lắc đầu. -So với con người em mới 17t thôi. Cô gái chun mũi; -Và đây là mốt đó anh. Cô gái Shini vẫy tay với một đám các cô gái khác ăn vận giống cô vừa vẫy tay chào khi đi ngang. -Hừ! Con người. Họ luôn cố gắng bắt chước hoặc làm lu mờ hình ảnh của chính họ qua những thứ nhảm nhí. Hắn nheo mắt chê bai. -Ấy, những thứ nhảm nhí đó rất đáng xem đấy anh. Shini lên tiêng phản đối; -Họ thần tượng ngưỡng mộ chúng ta, sức mạnh mà họ ao ước và chỉ có chúng ta mới đạt tới. Shini cười thật tươi. -Chính vì thế nên anh mới nói họ ngu ngốc khi không thể thấy thứ đáng thấy. Cho nên em đừng bắt chước họ. -Lúc nào cũng thế. Mặt Shini dàu dàu; -Chẳng khen người ta lấy một câu. Thật khác xa với anh Seth. -Thì em đi mà khoe với Seth. Hắn bực tức nói. -Có khoe cũng chẳng được gì. Shini thở dài; -Giờ anh ta chỉ biết mỗi Alice thôi. -Hình như hai người họ hiểu nhau rồi phải không ? Hắn chợt hỏi. -Phải. Seth cũng là gã ngốc như anh thôi. Alice có cảm tình với anh ta từ lâu rồi. Shini nhìn băng quơ. -Em nói ai ngốc thế ? Hắn nhướng mắt. -Là em lẩm bẩm thôi. Shini bật cười khanh khách và xoay người một vòng. Nhiều người đi đường, trai lẫn gái, ở độ tuổi Shini đều quay lại nhìn cô. Shini thật dễ thương. Cô cứ như nhân vật bước ra từ truyện tranh hay phim hoạt hình của họ vậy. Nhiều người đi đường thầm nghĩ. Con trai thì say mê con gái thì ghen tỵ. Shini bật cười với suy nghĩ của họ. Cô dự định sẽ tặng Alice một bộ thế này. Alice mà diện lên thì Seth không thể nào buông Alice ra được. -Bộ em mua bộ đó sao ? Hắn ngạc nhiên. -Dĩ nhiên là không rồi anh Shio. Ta đi làm việc thôi. Shini cười nắc nẻ và biến vào đám đông. -Shini à, nếu em lớn hơn chút nữa thì hay biết mấy. Shio lắc đàu thầm nghĩ và bước theo cô gái. -=+=-=+=-=+=-=+=-=+=-=+=-=+=- Ngôi biệt thự rộng khoảng 1 km vuông ở một khu vực trong thành phố Tokyo này từ lâu đã là một câu hỏi lớn với những người hàng xóm sống gần đó. Họ đều e dè và tránh xa ngôi nhà này. Bức tường cao lặng câm và cánh cửa sắt luôn đóng im ỉm, thậm chí có thể nói là chưa bao giờ được mở. Họ không biết có những ai sống trong căn nhà đó hay liệu nó đã bỏ hoang từ lâu rồi. Cho dù với truyền thống mến khách của người Nhật thì họ cũng không thẻ sản sẻ điều đó cho những người mà họ còn không biết có ở đó hay không. Nhưng hôm nay cả căn nhà rực sáng đèn và tiếng ồn ào cho thấy có người bên trong. Và là cả số đông. Bên trong căn phòng khách ở chính giữa ngôi nhà lớn, bốn người đàn ông thuộc 3 lứa tuổi ngồi quì gối theo kiểu Nhật xung quanh cái bàn thấp. Họ đều vận áo sơ mi và quần tây. Người ngồi giữa là một ông lão râu bạc, chân mày bạc và tóc búi cao cũng bạc nốt, trong cứ như một lão tiên chuyện cổ tích. Người ngồi bên trái ông lão là một nam trung niên độ 30, 40t tóc đen chân mày rậm với khuôn mặt chữ nhật khá nghiêm khắc. Hai người còn lại ngồi bên phải là hai thanh niên độ hai mươi mấy, điển trai, một tóc vàng và một tóc đen. -Thưa cha, chuyện này là sao ? Người trung niên nói với ông lão, vẻ mặt hết sức bất bình. -Chính ta cũng không rõ. Đã có nhiều người mất tích và chẳng ai nhận trách nhiệm. Ông lão lắc đầu. -Đây là một âm mưu ghê tởm và phải được ngăn chặn. Người trung niên đập bàn làm nó rạn nứt. Một mảnh vải trắng trên bàn bay lên nhưng người thanh niên tóc vàng đã chụp lấy. -Nhưng gia đình ta từ lâu đã không còn dính vào chuyện tranh chấp vô vị đó từ lâu rồi mà. Kẻ nào lại dám làm điều này chứ. Người đó đặt lại mảnh vải lên bàn, dòng chữ đỏ đậm trên đó như khiêu khích: NỘP MẠNG ĐI. -Gia đình con sao rồi Kenshin ? -Họ ổn cả ông à. Tóc vàng tên Kenshin đáp. -Còn con Akira ? -Cũng vậy ông à. Họ đều ở nơi an toàn cả. Ông lão gật đầu: -Họ đều là người. Họ không nên dính vào chuyện này. -Con vẫn không hiểu. Đã có rất nhiều nguời mất tích vậy mà ba dòng tộc đều không làm gì sao. Cho dù không phải 3 dòng tộc chúng ta làm thì sẽ có kẻ thứ tư. Chúng ta phải làm gì đó chứ ? Người trung niên nhíu mày. -Có thể tất cả đều hoang mang nghi kị lẫn nhau. Ông lão chép miệng; -Nhưng loài người không đủ sức làm việc này đâu. -Còn họ Hoàng thì sao ? Ông lão lắc đầu: -Từ lâu họ đã chẳng còn thấy bóng dáng. Những người biết họ giwof đã chết cả rồi. Bây giờ họ chỉ còn là câu chuyện truyền miệng thôi. -Chúng ta không thể bị động mãi thế này. Chúng ta phải tìm hiểu cái đã. Chúng ta phải liên kết để chống lại cái âm mưu đang diễn ra kia. Người trung niên cao giọng. -Goshi! Con không nên vội vã thế. Hãy từ từ nghĩ cách đã. Ông lão nói. Những tiếng kêu la làm họ chú ý. Ai đó vừa xâm nhập vào nhà họ. Nhưng đội bảo vệ đâu. Bốn người chạy ra bên ngoài và chứng kiến một cảnh tượng kinh ngạc. Dưới ánh đèn rọi sáng sân vườn cái bóng đen lướt từ bên này qua bên kia, mỗi khi nó đụng vào những người đàn ông đeo kính đen mặc vest thì y như rắng người đó bị hất tung lên và văng đi bất tỉnh. Rồi cái bóng đen dừng lại khi tất cả những người áo đen đã bị bất tỉnh. Dưới ánh đèn cái bóng đen iện rõ là một cô gái trẻ độ 17,18t. Màu đen là do cái áo gothic loli cô đang mặc trên người. -Cô là ai ? Người trung niên cao giọng hỏi. -Điều đó không quan trọng. Cô gái cười rạng rỡ; -Quan trọng là tất cả đều ở đây. Rồi cô ngoái đầu ra sau: -Anh thấy không, Shio ? Chỉ cần 1 tờ giất là có thể dụ cả nhà họ đến đây. -Em làm giỏi lắm Shini. Đứa con trai tên Shio từ sau lứng cô gái tiến ra. Ông lão kinh ngạc nhìn hình vẽ trên áo hắn ta, một con cá mập thiệt to với hàm răng dữ tợn: -Các ngươi là người họ Huỳnh. -Chúng tôi không phải họ Huỳnh. Shio lắc đầu. -Vậy các ngươi muốn gì ? Kenshin hỏi. -Thứ các người đang sở hữu. Shini nói. -Xem ra hôm nay chúng ta phải động tay chân ròi cha à. Akira nói; -Ken, em bảo vệ ông. Còn anh sẽ cũng cha đối phó với họ. Người cha gật đầu với đứa con trai. Hai người bước ra và luồng khí vàng tỏa ra từ họ. Luồng khí tụ lại quanh hai bàn tay họ rồi dần dần trở nên đặc quánh và có hình thù nhất định. Thoáng cái đôi bàn tay của người cha đã được bao bọc bới một đôi găng tay gai vàng và đứa con là cặp móng vuốt 3 ngón sắt bén. Riêng lớp khí quanh ông lão và Kenshin thì vẫn bay lãng đãng xung quanh họ với hai màu vàng và đỏ. -Thú vị thật. Shini lẩm bẩm; -Nhà này có hai kẻ luyện thuật. -Em chọn thế nào Shini ? Shio nheo mắt đánh giá. Cả hai không có vẻ gì e ngại vì tình trạng hai đấu bốn. -Em muốn gì anh biết mà. Shini cuời vui vẻ. Cô đưa tay ra sau lưng và rút lên một luồng khí trắng. Nó dẹp và có bản dày, nhọn đàu và có tay cầm. Nó không khác gì với những cây kiếm thường thấy nhưng nó sáng trắng một cách kì lạ. -Giúp tao nhé Răng Sắt. Shini vỗ tay lên thanh kiếm. -Vậy thì anh lấy hai người kia. Shio nói và điện xẹt ra từ tay hắn. Chúng tụ lại và mau chóng trở thành hai cây búa trắng đục. -Hai đứa này đều luyện thuật sao. Chả trách chúng cao ngạo thế. Người cha bất ngờ. -Cha cẩn thận. Con thấy khí luyện của chúng không bình thường chút nào. Akira cảnh giác. -Cha biết rồi Akira. Người cha gật đầu. Shini nhìn quanh: -Để em dọn trống chiến trường đã. Cô quơ kiếm. Luồng gió xoáy ào ạt xuất hiện cuốn tất cả những người áo đen đi. -Cô làm gì vậy hả ? Ông lão giận dữ. -Đừng lo. Họ không sao đâu. Tôi chỉ muốn dọn trống chỗ này thôi. Shini bật cười khanh khách. -Tại sao các người lại tấn công những người khác hả ? Các người muốn gì ? Người cha la lớn. -Chúng tôi chỉ làm theo lời chủ nhân. Shio trả lời. -Chủ nhân các người là ai ? Ông lão hỏi/ -Ông không cần biết đâu. Shini cười và quay nói với Shio; -Xong chưa anh ? Shio gật đầu: -Ra tay thôi. Hắn vung tay. Cái búa trắng phóng vụt về phía 4 người. “Đùng” 4 người nhảy tránh trong khi cái búa kia lao vào mặt đất và tạo nên một tiếng nổ. Những tia điện xẹt ra tứ phía. Cùng lúc đó, Shini chém hai người luyện khí với một đường kiếm xé gió. Hai người tránh kịp lúc và nhìn theo nhát chém vẫn còn đà bay vút lên bầu trới. “Đùng” Nhát chém và vào màn đêm và nổ tung. -Kết giới sao ? Ông lão toát mô hôi; -Bọn này ghê gớm thật. -Tuyệt lắm anh Shio. Chúng ta có thể chơi thoải mái rồi. Shio cười hưng phấn. -Lên nào Akira. Người cha la lớn và tung một cú đấm vào Shini. Ông ta vừa áp sát cô. Shini xoay ngang kiếm dùng bản kiếm đỡ cú đấm. “Uỳnh” Ngưới cha ngạc nhiên khi Shini không bị hất văng đi mặc dù đất và cây cói sau lưng cô đều bị dư lực đòn đánh của ông ta làm nứt nẻ, vỡ nát. Ông còn kinh ngạc hơn nữa khi thanh kiếm của Shini chẳng hề hắn gì. Quả thật là một cường khí. -Cha cẩn thận. Akira từ trên không lao xuống . Người cha bị luồng gió xoáy từ cây kiếm hất văng đi. Và Shini xoay người chém một nhát về phía những móng vuốt Akira bắn tới. Nhát chém thần tốc khiến Akira không né kịp. Cậu chỉ còn cách đưa cặp móng vuốt ra đón đỡ đường kiếm sau khi nó cắt vụn những cái móng cậu bắn ra. “Đùng” Akira bị đẩy văng lên bầu trời đêm. Cậu ta va vào bức tường không khí và rơi xuống trong khi nhát chém va vào và nổ tung. Người cha thì bị luồng gió bắn văng vào một góc nhà và làm nó đổ sập. Chỉ với một chiêu họ đã biết thực lực của Shini thế nào. Cô gái này quả thực rất mạnh. Phía bên kia, ông lão vất vả phòng thù bằng những bức tường đất trước sự tấn công của những cây búa điện. Những bức tường của ông dựng nên luôn bị vỡ tung khi cây búa đụng vào. Kenshin thì liên tục tấn công bằng những mũi chông đất hay cầu lửa nhưng tất cả những thứ đo đều chạm vào lưới điện của Shio và bị hóa giải tức thì. Họ cũng không thể giúp gì cho bên kia vì mỗi cử động của họ đều bị cây búa giám sát. Nó lao tới và phát nổ thành hàng ngàn những tia điện khiến họ vất vả tránh né. Shio nhìn sang bên kia. Shini đã loa vọt lên và phóng thanh kiếm lao vun vút về phía người đàn ông. Ông ta nhoài người né tránh. “Uỳnh” Nửa ngôi nhà nát vụn với những mảnh gỗ, gạch, cát, vật dụng văng tung tóe vì luồng lốc xoáy do cây kiếm tạo ra khi nó phóng tới. Còn người đàn ông bị dư lực hất văng đi với những đường áo rách và vết cắt rướm máu trên thân thể. Shini đáp xuống và đảo người né tránh những cú cào chụp bắt của Akira. Akira điên cuồng tấn công dữ dội nhưng những đòn đánh của anh ta còn không thẻ chạm vào váy áo của Shini. Và anh ta cũng chẳng chú ý đến tóc Shini đang dài dần ra. -Akira! Cẩn thận. Người cha hét lên. Shini lắc mái tóc của mình. Những cọng tóc dài ra cuốn lấy Akira. Cậu ta vùng vẫy nhưng những cọng tóc giờ đã trở nên cứng chắc hơn sắt thép. -Mau thả nó ra. Người cha nén đau xuất hiện nhay sau lưng Shini và kẹp chặc cổ cô bằng đôi tay mạnh mẽ. -Thả nó ra không cô sẽ chết. Người cha đe dọa. Với đôi tay này, chỉ cần một cú bóp mạnh, ông sẽ bẻ gãy cổ Shini tức thì. Shio chẩng hề coi mạng sống của Shini gặp nguy hiểm là gì. Anh ta lắc đầu và nói: -Kết thúc thôi. Shio vung tay xuống. Từ trên bầu trời, hàng ngàn cây búa điện rơi xuống ông lão và Kenshin. -Không. Người đàn ông kêu to run rẩy; -Sao cô có thể làm thế được ? Thanh kiếm trắng đã đâm xuyên qua người ông ta, xuyên qua người Shini nhưng có vẻ chỉ có ông là trúng đòn. Shini ngoài đầu lại mỉm cười: -Vì tôi là một kẻ khác người. -Cha ơi. Akira kêu to và tiếng kêu bị át đi bởi hàng nghìn âm thanh chấn động rung chuyển. Cơn mưa búa điện đã đổ ập xuống ông lão và Kenshin. Akira chợt cảm thấy đau nhói ở khắp nơi. Nhưng cọng tóc đã đâm vào cơ thể cậu ta. Cậu cảm thấy sức lức mình tan biến dần. “Bịch” Shini thả Akira bất động xuống đát và rút thanh kiếm trong bụng mình ra. Cơ tểh cô chẳng hề có dầu hiệu bị tổn hại thậm chí trên cái áo cũng không hề có vết rách. Shini tiến lại chỗ Shio đang xem xét ông lão và Kenshin bị bất tỉnh nằm trên mặt đất. -Đừng dùng chiêu đó mãi. Cơ thể không bị tổn hại của em chẳng thể dùng nhiều. Shio nói chẳng ngẩng lên. -Cách này nhanh chóng và tiện lợi mà anh. Với lại răng sắt không làm em đau đâu. Shini xoay tay và thanh kiếm biến mất. Rồi cô nhìn xung quanh. Ngôi nhà cùng khu vườn xinh đẹp đã tan hoang thành bãi đất ngổn ngang vì cơn lốc xoáy và cơn mưa búa điện. -Có cần sửa lại không anh ? Cô chép miệng. -Không cần đâu. Họ sẽ xem đây là vụ nổ gas hày gì gì đó. Shio đứng dậy sau khi bao bọc hai người dưới đất thành hai khối cầu nước. Anh ta nhìn xung quanh rồi nhìn thấy tháp Tokyo rực sáng xa xa. Shio nói tiếp: -Đằng nào nơi này cũng sẽ thành bình địa ngay khi nó bắt đầu. -Anh nghĩ chủ nhân có làm quá không ? -Ý em là sao ? Shio nhìn Shini. -Việc hủy diệt thế giới ấy. -Anh chẳng cần biết nó đúng sai. Anh chỉ muốn trả ơn chủ nhân thôi. Đi thôi. Shio nhảy vọt lên trời. Hai quả cầu nước bay vọt theo anh ta. Shini lắc đầu. Cô đưa tay về phía hai người còn lại. Nước xuất hiện cuốn lấy và bao bọc họ thành hai quả cầu nước lớn. Rồi cô cũng phóng vọt lên trới với hai qua cầu nước, để lại sau lưng một đống hoang tàn mà sắp tới đây sự hoang tàn này sẽ được nhân lên bội lần. [/spoil]
Chap này đánh nhau khá dữ dội Thực lực của Shio và Shini quả đáng gờm Mình thấy năng lực của họ thú vị nhất từ trước tời giờ ^^ Ký tên: Kẹo bông.
CSI: Tokyo ... I won't get fooled again.... ... no no .... no.... ... YYYYYEEEEEAAAAAHHHHHHH!!!!!!!! ----------- Chap này có thể nói là khá, nhưng giống như alice và Seth, lại thấy con nhỏ đánh, thằng này chỉ nói nói cái gì đó đại loại "như thế có sao không?" "Có sao là có sao?" "kiếm đâm xuyên bụng mày mà hỏi có sao không?" "xuyên bụng mày sao mày lo?" YYYYYYYYYEEEEEEEEAAAAAAAAHHHHHHHHHHHHHH!
chap này cũng khá, tuy nhiên với các nv ngầu ngầu med nên cho họ khá khá 1 chút. ví như có thua 2 ng` kia thì cũng nên cầm cự lâu 1 chút, gây nhiều tổn hại 1 chút. Vì khi xuất hiện mọi ng` sẽ liên tg 4 ng` này là nv quan trọng của 1 dòng họ, ngang với mấy cái gì mà trần, nguyễn gì gì đó, trong khi sau đó lại bị KO khá dễ dàng đâm ra hơi hụt hẫng 1 tí.
lol axe btw, cái thằng ăn ko đó tạo ra kết giới đó Ý tri là cần làm cho shio và shini ấn tượng hơn btw, 4 người này cũng chỉ là một loài bt thôi, như mấy người đã mất tích, chỉ là nhà này đông người
k ý mình là làm cho những nhân vật thua cuộc cũng phải có sức kháng cự 1 tí. Hoặc đã làm im3 là phải im3 tới cùng luôn, nói chung thì 1 là cậu thể hiện đc cái khí phách "khủng" của 2 ng` shio, shini lên. 2 là cậu có thể làm tăng sức mạnh của mấy nv thua cuộc lên 1 chút, điều này mình cũng đã nói ở nv thập bát, dù thua nhưng họ vẫn phải tg đối 1 tí để ng` đọc cảm nhận 1 trận chiến hấp dẫn. Well just my opinion
CHAP 75 KHUYÊN NHỦ [spoil] Buổi cơm trưa hôm sau ở nhà Nhân diễn ra trong sự lặng lẽ. Nhân uể oải ăn cơm với nồi thịt kho trứng và tô canh chua mẹ nó đã làm. Không phải mẹ nó nấu không ngon. Bà là đầu bếp số một của nó. Nhưng như người ta thường nói, ăn cơm chỉ ngon miệng khi tinh thần sảng khoái, và bây giờ nó rất buồn, cực buồn nữa là đằng khác. Nhân mở tờ báo sáng nay ra sau. Dòng tít tin văn nghệ giải trí như cứa vào tim nó: DIỄN VIÊN TÀI HOA MỸ NGỌC LẦM BỆNH BẤT NGỜ VÀ QUA ĐỜI VÀO HÔM QUA. Trong cái bản tin đó là vô số những thông tin về sự việc Ngọc lên cơn đau tim thế nào, người ta phát hiện ra sau, đứa đến bệnh viện cứu chữa nhưng đã quá muộn. Linh cữu đặt tại nhà riêng cho người đến viếng. Sau đó là vô số lời thương tiếc của đồng nghiệp, bạn thân, đạo diễn, … nói chung là những người đã cùng gắn bó lâu dài với Mỹ Ngọc. Họ tiếc thương cho một tài năng như cô. Nhân nhìn hình ảnh Ngọc tươi cười trên mặt báo mà không kiềm được nỗi muộn phiền đang trào dâng. Mắt nó ngấn lệ. Nó đã từng nghĩ rằng nó sẽ không bao giờ được khóc thế này. Khóc vì một cô gái. Khóc vì một người quí mến nó đã ra đi. Khóc vì một người nó đã có tình cảm nhưng đã quá muộn để nhận ra điều đó. Giờ đây Nhân biết rằng người nằm trong cỗ quan tài ở nhà Ngọc kia không phải là cô hoặc chỉ là trống rỗng. Nghi và Ly đã bàn với nó rằng không nên xóa kí ức mọi người về Ngọc, với lại Ngọc đã có mối quan hệ khá rộng rãi cho nên việc này sẽ rất mất công sức. Và hai cô đã quyết định sẽ tạo cho Ngọc một đám tang. Nhân biết cái đám tang này là giả nhưng sự thật vẫn rành rành ra đó. Rằng Ngọc đã chết. Đã tan biến thành muôn nghìn hạt ánh sáng trong vòng tay bất lực của nó. Chìa khóa gì chứ. Sức mạnh đâu chứ. Nó chẳng cần gì cả. Nó chỉ muốn Ngọc quay về thôi. Nhân gào lên trong thâm tâm nó với nỗi niềm nuối tiếc vô hạn. Nó đã đánh mất thứ nó không hề nghĩ hóa ra lại có ý nghĩa với nó dường nào. Quả thật nó đã có tình cảm với Ngọc rồi sao. Thời gian quá ít ỏi để nó nhận ra điều đó. Nó nhớ những buổi học chung với Ngọc, những lần cô hát cho nó nghe, những lần Ngọc diễn lại những câu thoại trong những bộ phim mà cô đóng, những kỉ niệm của cô. Sao nó chỉ biết lắng nghe mà không chia sẻ. Nhân nhớ khuôn mặt của Ngọc, nụ cười của cô, giọng nói của cô. Tất cả mọi thứ về cô. Lẫn mùi hương một lần duy nhất nó được nếm trải. Nhân giơ cái lông công lên. Vẫn mùi hương đó, đọng lại dặt dìu khẽ vuốt ve đầu óc nó. Nhưng vật còn đây mà người đã mất rồi. Có ích gì đâu chứ. Nhân thả lỏng tay. Cái lông chim khẽ rơi là là xuống đất nhưng một bàn tay đã đưa ra đón lấy. -Ngọc sẽ buồn lắm nếu cậu đánh mất nó. Giọng Nghi vang lên. -Ngọc có còn đâu. Nhân cay đắng nói. Nghi hôm nay mặc một chiếc váy đầm trắng. Cả Ly lần gặp vừa rồi cũng vậy. Các cô gái đều mặc đồ trắng như sự tưởng nhớ về Ngọc. -Ngọc vẫn còn đó thôi. Nghi nhẹ nhàng nói. -Ở đâu ? Nhân giật mình. -Ở đây. Nghi đặt tay lên ngực mình rồi nói; -Ngọc vẫn còn đây, trong trái tim cậu và cả bọn mình. Kí ức về một con người rất thiêng liêng Nhân à. Ngọc sẽ mãi mãi sống trong cậu và không bao giờ chết đi nếu cậu vẫn còn nhớ về cô ấy. -Nghi chỉ nói vậy thôi. Ngọc đã chết rồi. Chết thật rồi. Mãi mãi chết. Nhân ảo não. -Ngọc có thể hồi sinh không ? Nó hỏi hy vọng. Nó đã đặt niềm tin vào cái gọi là phép màu ấy. -Mình không biết. Nghi lắc đầu; -Cái chết và sự sống bên kia là câu hỏi không thể giải đáp với bọn mình. Các cậu có thiên đường địa ngục, có âm dương, có kiếp trước và kiếp sau. Nhưng bọn mình chỉ là trống rỗng. Nếu đến thời điểm thì bọn mình sẽ như các cậu, nghĩa là mất đi mà còn thân xác; còn với những người như Ngọc, suy kiệt và tan biến khi không còn phép thuật kiềm giữ thì mình cũng không chắc biết điều gì về nó cả. Nhân thở dài. Vậy là ngọn nến lẻ loi đã vụt tắt. Ngọc sẽ vĩnh viễn không trò chuyện cùng nó nữa, mãi mãi không bao giờ. -Nhân à! Nghi nhìn nó thất vọng mà nói; -Làm người ai cũng phải chết. Quan trọng là họ đã sống ra sao. Ngọc rất hạnh phúc vì cuộc đời bạn ấy. Nhân không nói gì. Lòng nó bây giờ đã trống rỗng. Nghi dịu dàng nói tiếp: -Thấy cậu buồn phiền như thế Ngọc chẳng vui đâu. -Làm sao Ngọc biết được ? Nhân lặng lẽ nói. -Biết đâu Ngọc đang dõi theo cậu thì sao ? -Gì cơ ? Nó bất ngờ. -Nếu cậu thực sự quí mến Ngọc thì đừng nên để sự hy sinh của Ngọc là vô nghĩa khi cậu mãi buồn phiền thế này. Biết đâu giờ này Ngọc đang là một hạt ánh sáng bám theo cậu thì sao. VÀ nếu thiên đàng cậu có thật, Ngọc sẽ chẳng thể nào bay lên đó được đâu. Nhân thẫn thờ. Nghi nói đúng. Nó muộn phiền chẳng ích lợi gì. Điều quan trọng là phải để cho Ngọc biết nó trân trọng sự hy sinh của cô đến dường nào. Nó phải mạnh mẽ lên và quí trọng tình cảm mọi người dành cho nó. Nhân cảm thấy nhẹ nhõm. Nó nhìn Nghi: -Hôm nay Nghi đến là để vực dậy mình sao ? Nghi cười: -Mình không chắc về điều đó. Mình chỉ muốn cậu đến thăm Yến. Hình như cậu ấy bị bệnh. -Bệnh á ? Sao lại bệnh ? Nhân ngạc nhiên. -Mình không biết. Cậu nên đến ngay đi. Nghi lắc đầu và đứng dậy ra về. Nhân nhìn Nghi đi khuất. Nó quyết định sẽ không để cô gái nào vì nó mà đau buồn hay mất mạng nữa. Và nếu họ cần sự quan tâm, nó sẽ làm hết sức mình. [/spoil]
Đúng là.......Nghi của anh Huy có khác Mà sao Yến lại bị bệnh nhỉ? Tự nhiên tò mò quá Ký tên: Kẹo Bông ^^
Med ko làm dc Nhưng độ imba của skill dứt điểm KO thì quá rõ rồi. Shio chơi trận đó ai sống nổi, còn shini có thẩn thể bất hoại quá cha rồi. btw, với lại bạn xem phim ấy, khi main char chơi skill cuối thì trình độ rất imba, trùm cũng chẳng thể chống cự gì dc Điển hình là sep bị dính onimasha của cloud(my favorite skill ) Tẩu hỏa nhập ma
CSI:TP Hồ Chí Minh Coi bộ.... *Đeo kính mát vào* ..Ngọc đã chết thật rồi NOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO YYYYYYYEEEEEEEEAAAAAAAAHHHHHHHHHH! --------------- Quả là...Nhân của tui :-(
Nói thật là khi một người vừa chết, thì buồn nhất đó chính là khi tự dưng ngồi một mình rồi nhớ đến họ, những kỷ niệm về họ ta đã trải qua Buồn quá cậu à, buồn như khi chia tay bé mi lô bên quỷ sứ kia vậy. Tại sao trên cuộc đời này, có những con người thật vĩ đại, họ âm thầm chịu đựng mọi đau khổ, chỉ để nhìn thấy người khác được hạnh phúc? Nhưng trong thâm tâm mình nghĩ là họ cũng đang rất hạnh phúc.
Có những người như vậy đó hạnh phúc ngừoi kahcs chính là hạnh phúc của họ btw, do bắt đầu viết froxi nên đình chap tiếp vài ngày
Vì drop truyện cho nên spoil cái end :( Click vô đừng ngã ngữa nhé [spoil] Giỡn chơi thôi :P Vẫn đang viết đây này. Mấy hôm nay bé Nguyệt nằm trên giường hoài cứ trách med sao lại chưa cho quay tiếp [/spoil]