[Sáng tác] Demon Crisis

Thảo luận trong 'Văn Học' bắt đầu bởi forgiuse, 26/1/12.

  1. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    Ha, mình đã chọn phải bad end.

    Có vẻ như mình không thể theo dõi truyện này được nữa rồi.

    Maybe...i could choose again in another topic.
     
  2. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light GameOver Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,194
    Nơi ở:
    Another Reality
    Chương 11: Walking Forest


    [spoil]Day 2


    Binh…bốp…bịch​

    Tiếng đấm, tiếng đạp, tiếng rên và tiếng cười. Chúng cứ liên hồi như một bản thánh ca tội lỗi. Được xướng lên bởi những đứa con của Adam, và được lắng nghe bởi chính đồng loại của chúng.

    Một khung cảnh nên thơ, dưới ánh ban mai là cảnh một đống học sinh trung học bị ba thằng côn đồ đánh hạ dưới mặt đất, với gương mặt cực kỳ thoả mãn, nụ cười man man rợ rợ và đôi mắt chẳng còn chút gì tính người. Chúng đều bị thay đổi từ giờ phút Nhân tính đang dần tan biến đi trong thành phố này. Chúng điên lên, chúng muốn cảm thấy mình là kẻ mạnh, mình không sợ, mình không sợ cái họng súng của đám quân đội kia, rồi chúng thấy những tên học sinh này đây đi ngang qua con đường vắng tanh này trong buổi sáng. Trông cứ hồn nhiên, cứ cười tươi đến phát ớn để tự nhủ rằng “mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi”. Rồi chúng lao ra, chặn đường, đánh đập, để chúng lại trông như một kẻ mạnh, như chúng là giống đực Alpha trong một bầy thú hoang dã.

    Và kẻ đang kể lại những việc này đang ở đâu ?

    Cô ấy là một cô gái xinh đẹp, nhưng gương mặt của cô gợi nên một nỗi buồn không thể nào tả được, đến mức độ người ta không còn nghĩ cô là một cô gái xinh đẹp với cái nhìn đầu tiên, mà chính là nhân thể của chính Nỗi buồn. Bộ đồng phục học sinh tươi tắn nay đã mất đi mà thay vào đó là một bộ đồ thường ngày, dù vẫn đủ để tôn vinh lên vẻ đẹp của cô gái đó, nhưng cô mặc chúng vì chúng dễ di chuyển, cho cô sự thoải mái khi đi làm nhiệm vụ của cuộc đời mình.

    Cô đã ở đây kể từ lúc bình minh, ngắm nhìn mọi thứ, ngắm nhìn những kẻ vẫn còn có gan đi qua đi lại, ngắm nhìn những thiên sứ bay không điểm dừng trên trời cao, hay lâu lâu có một vài tên tiểu quỷ đi ngang qua, thấy cô, rồi chạy ngay lập tức. Dần dần, nỗi buồn của cô trở thành lớp mặt nạ mà người đời nhìn vào thay cho gương mặt xinh đẹp này, đến độ cả quỷ dữ còn không muốn gặp cô. Nhưng cô không quan tâm. Cô chỉ đợi cho nó xuất hiện, giết nó và hết…Cô không quan tâm tới việc những người xung quanh nghĩ gì về mình nữa, và cô cũng không đủ rảnh hơi để quan tâm đến chuyện đời.

    Đám côn đồ kia, sau khi thoả mãn với đám học sinh yếu đuối, bắt đầu quay sang kẻ quan sát chúng từ đầu tới giờ. Chắc chúng không màn đến việc ngày tận thế đang ẩn chứa trên gương mặt xinh đẹp đó, hoặc chúng ngay từ đầu đã không có não để suy nghĩ, mà có khi, sự sợ hãi đã biến thành sự ngu ngốc, và sự ngu ngốc chính là thứ khiến cho chúng chẳng còn quan tâm đến những gì sẽ xảy ra cho chúng nữa. Ít ra, chúng muốn thoả mãn chính mình kể cả trong những ngày cuối cùng của bản thân.

    “Này em gái, bộ em là fan bí mật của bọn anh à ?” – Một thằng trong số đó run run hỏi, tay hắn vẫn còn dính máu mũi của đám học sinh mà hắn đánh.

    “Trông em cũng xinh nhỉ. Đằng nào thế giới này cũng sắp bị huỷ diệt rồi, ít ra anh cũng muốn có một người đẹp như em bên cạnh trong giờ phút cuối cùng đó. Sao nào em gái ?” – Một thằng khác bảo.

    “Hai bọn mày xéo đi.” – Thằng còn lại tức giận khi hai thằng kia chiếm hết lời của nó.

    “Có mày xéo thì có thằng ch*”

    Từ việc tán gái, chúng dần dần chuyển sang mâu thuẫn lẫn nhau, một lũ ngốc. Kể cả khi sắp chết, ngốc cũng chỉ là ngốc thôi.

    “Năm” – Cô gái nhỏ nhẹ nói, không ai biết được cô đang nói cho ai, hay cho chính bản thân mình.

    “Hở ? Em gái ?” – Một thằng nói.

    “Bốn” – Cô lại nói tiếp – “Ba”

    “Này, câm cái mõm của mày lại.” – Thằng đầu sỏ tức giận vì không hiểu gì, hắn nắm lấy cổ áo cô rồi đưa lên cao, đe doạ.

    “Hai” – Cô gái vẫn không thay đổi sắc mặt vô thần của mình – “Một”

    “Vẫn chẳng có gì hết, cái con chó này.” – Cả ba bắt đầu tức giận – “Cho nó một trận đi bọn bay.”

    “Zero.”

    Ngay phút ấy, chúng không hề biết rằng đồng hồ của Tử thần từ nãy tới giờ vẫn đang đếm ngược trên đầu chúng, vì chúng không biết kẻ chúng đang đụng tới là sứ giả của Tử thần.

    Thằng đầu sỏ bỗng dưng ộc máu, không rõ nguyên do tại sao. Hắn buôn cô gái kia trong vô thức, rồi từ từ bước ra ngoài. Thật may cho hắn, những kẻ giết hắn khá…nhân từ theo từ điển của Địa ngục.

    Qúa nhanh, quá thầm lặng. Một tiếng gió xoáy thổi ngang qua cả ba thằng côn đồ. Rồi khi tiếng gió qua đi, chúng chỉ còn là những lát thịt nguội đang chờ được nấu, bởi ba chị em Gorgon đảo Gorgades. Chúng không hề biết mình đã kí tên vào danh sách người chết của tử thần khi xuất hiện ngay trước mặt Izanami Izumi.

    Số phận của đám học sinh bị đánh kia cũng không hề tốt đẹp gì, khi đám Gorgon chuyển mục tiêu sang chúng. Thay vì có một kết cục tốt đẹp là bị hoá đá bởi mái tóc búi rắn kia, hay bị chặt thành từng mảnh dưới cặp vuốt sắt nhọn, cả đám khá xui xẻo, khi cả ba chị em Gorgon quyết định nuốt sống chúng làm bữa ăn. Hỡi ơi, chúng xem ra vẫn còn khá nhiều sức lực đấy chứ - đám học sinh ấy, bằng chứng là tiếng thét của từng đứa khi bị nuốt trọn bởi ba cô gái thân rắn xinh đẹp to đến độ vang hết cả dãy đường không còn bóng người này, thét trong tuyệt vọng, biết rằng hy vọng đang ở đây, hy vọng được sống đang ở trước mặt mình, tồn tại ngay trong cô gái với gương mặt buồn bã, nhưng hy vọng vẫn không xuất hiện, hy vọng không bao giờ xảy đến, thay thế vào đó chỉ còn tuyệt vọng cho đám học sinh nắm chắc cái chết của mình.

    Ngay khi đứa cuối cùng được chui vào bụng của cả ba, con đường trở nên yên ắng trở lại khi không còn tiếng thét thảm khốc của đám học sinh. Thật dễ chịu – Izumi nghĩ. Cô cũng hơi thấy mặc cảm bản thân khi không ra tay cứu giúp đám ấy, nhưng với số phận của cô, với cái “lời nguyền” vô hình mà Izumi mang trong người, cứu họ chỉ đơn thuần là một hành động vô dụng. Tại sao lại cứu những kẻ kiểu nào cũng chết ? – Kể từ phút giây đã biến đổi một Izumi hiền lành sang một bóng ma lạnh lẽo, cô không còn tin vào cái gọi là tình người nữa.

    Dựa theo lời của vị thiên sứ ngự trong người cô, thì thời gian mà “bản hợp đồng” giữa cô và Samael càng lâu, tri thức của ông ta sẽ liên tục tuông trào vào bộ nhớ của cô gái này, cho cô mạnh hơn và có thể sử dụng nhiều ma pháp mạnh mẽ, ngoài ra, cô còn có thể biết tên của những sinh vật cô đụng phải – một thế mạnh rất lớn trong quá trình chiến đấu sống còn tại đây. Tất cả không phải là khả năng của cô, chỉ đơn thuần là những gì có được khi lãnh nhận tri thức của một trong các Đại thiên sứ, dù thế, cô không quan tâm, cô sẽ dùng mọi cách để hạ gục cái con ma cà rồng chết tiệt đã biến tâm hồn cô thành một con người máu lạnh như thế này.

    Sau khi thoả mãn với đám con người nhỏ bé, cả ba chị em Gorgon bắt đầu chuyển mục tiêu sang Izumi. Biết được danh tính của cả ba, ngay từ khi chúng xuất hiện Izumi đã nhắm mắt lại sẵn rồi. Khi đám Gorgon dần áp sát, Izumi buột miệng ra một câu hỏi:

    “Biết gì về ma cà rồng không ?”

    Đám Gorgon lấy làm ngạc nhiên, khi con mồi của mình tự dưng hỏi về một loài quỷ khác biệt.

    “Hay cụ thể hơn, một tên gọi là Nosferatu ?” – Izumi tiếp tục nói.

    Đến lúc này đây, tự dưng sát khí của lũ Gorgon liền biến mất, thay vào đó là những nụ cười quái gở, hàm chứa sự chế giễu của đám quỷ đến cô gái con người nhỏ bé đây.

    “Tại sao thế con người bé nhỏ ? Sao cô nương đây lại có điều gì muốn hỏi tới Nosferatu – Kẻ Không Thể Chết ?” – Chị cả của đám Gorgon nói, miệng lưỡi của ả hệt như một con rắn độc.

    “Thù hằn cá nhân thôi mà.” – Izumi vẫn thoải mái nói chuyện tự nhiên.

    “Ô Ô…Có người còn sống để trả thù Nosferatu ư ? Thật lạ đấy. Lạ đấy.” – Chị hai nhà Gorgon lên tiếng – “Nosferatu không thể bị giết. Nosferatu là một kẻ bị đánh dấu. Đừng chạm vào những kẻ bị đánh dấu. Chúng không thể chết, những kẻ bị đánh dấu là bất tử, nhưng Nosferatu biến sự bất tử thành một trò đùa. Hắn là kẻ bất tử trong những kẻ bất tử. Đừng dây vào hắn, cô bé.”

    “Tóm lại…cả ba người biết hắn ta ở đâu không ?” – Izumi tóm lại câu hỏi.

    “Nosferatu là màn đêm, nhưng là một kẻ bị đánh dấu, hắn hoàn toàn có thể sống khi có ánh sáng mặt trời. Tuy nhiên, hắn thèm khát một thứ ánh sáng khác, hãy tìm ánh sáng của Ngôi Cha, ánh sáng của Yeshua. Ở đâu có tiếng cầu nguyện cho Người, hãy tìm ở đó, nơi đó máu sẽ đổ, nơi Nosferatu sẽ ghen ghét với những kẻ dám cầu nguyện cho Người.”

    “Hơi khó hiểu, nhưng thôi kệ…cảm ơn vì đã nhắc nhở.”

    Trước khi đám Gorgon bắt đầu đổi chủ đề về việc giải quyết Izumi ra sao, chúng đã không còn nói chuyện được nữa. Người chúng rã rời ra sau khi bị cắt thành trăm mảnh, như cách chúng đã làm với ba tên côn đồ trước kia. Izumi không phải là người làm việc đó, cô không đủ khả năng, vì thế, Samael mới chính là người sử dụng hai thanh gươm làm từ ánh sáng để tiêu diệt bầy rắn độc này. Không phải đám Gorgon không đủ thông minh để không mắt bẫy, chỉ đơn thuần chúng không nghĩ một con người nhỏ bé như Izumi lại có thể nghĩ ra một cạm bẫy đủ để tiêu diệt chúng trong một đòn.

    “Tìm ở nơi có những người cầu nguyện à ?” – Izumi đưa ra kết luận.

    Trong thời khắc bóng tối, con người luôn tìm đến ánh sáng.
    Người là ánh sáng tối cao.
    Thật không khó đoán khi nhân loạii cầu xin Người để được cứu rỗi.

    “Vậy thì chỉ cần tìm những nơi như vậy là được.” – Izumi nói – “Đi thôi Samael.”


    -----​


    Dù vậy…nói như thế dễ hơn là làm.

    Buổi trưa trôi qua nhanh hơn Izumi nghĩ. Chẳng mấy chốc đã gần 4 giờ chiều. Cô bắt đầu thấy mệt mỏi. Cả đêm qua Izumi ngủ không được ngon. Thật không khó đoán khi chẳng có ai ngủ ngon sau khi chứng kiến cả gia đình bị thảm sát cả. Giờ cô lại đi vòng quanh thành phố để điều tra, nhưng rốt cuộc, vẫn không có manh mối gì.

    “Keng.”

    Đập vỡ của kính của một máy bán hàng tự động gần đó bằng tay trần, Izumi lấy một chai nước suối uống cho đỡ khát. Sau khi đầu óc minh mẫn trở lại, Izumi tự nghĩ mình đã mạnh hơn khi trước rất nhiều. Kể từ ngày có giao ước với Samael, những việc tưởng chừng như không thể đối với một cô gái bình thường nay lại chỉ là trò trẻ con với Izumi. Nhưng liệu, chúng có đủ để tiêu diệt một Kẻ Không Thể Chết hay không ?

    Izumi bắt đầu trở nên mệt óc khi suy nghĩ lại những điều đó. Sau chục phút nghỉ ngơi, cô quẳng chai nước vào một xó rồi tiếp tục cuộc điều tra của bản thân.


    Nhưng rốt cuộc, đến tận 5 giờ chiều, cô nghĩ khoảng thời gian trôi qua thật là vô ích. Gần đó có một công viên nơi nhiều người tị nạn tụ tập, cô quyết định dừng chân tại đó trước khi bắt đầu điều tra vào ban đêm. Mọi người quanh đây đều có vẻ mệt mỏi, có lẽ làm gì cũng mệt, mà không làm gì thì lại mệt hơn. Dù vậy, cô không quan tâm, ít nhất cô nên ở đây càng ngắn càng tốt, cô không muốn cái lời nguyền quái quỷ mà cả Samael cũng không biết nguyên do bắt đầu ám những người tại đây. Nhưng thời gian của cô tự dưng bị kéo dài, khi có sự xuất hiện của một người đàn ông thân thuộc tại hàng của những người xin lương thực và nước uống – Thầy Schrodinger.

    “Thầy ? Thầy làm gì tại đây thế ?” – Izumi tự dưng bắt chuyện – điều mà cô nghĩ mình không thể nào làm được nữa khi biến bản thân thành một con người máu lạnh.

    “Ô…trò Izumi đấy à ? Thật may là trò vẫn còn…khoẻ mạnh. Ha ha.” – Ông thầy già vẫn còn cười tươi vui vẻ, kể cả khi đây là ngày thứ hai trong chuỗi ác mộng kéo dài không điểm dừng tại thành phố này – “Sertel, Louis, Kein và Victor. Cộng thêm trò nữa thì đủ bộ luôn rồi nhỉ. Ha ha. Nhưng vẫn còn nhiều học sinh khác chưa rõ tung tích, trò có thông tin gì không ?”

    “Xin lỗi thầy…nhưng em…muốn…” – Izumi không thể nào nói ra được những từ ngữ dùng để từ bỏ trách nhiệm của một lớp trưởng được. Cô vẫn chưa thể trở thành một kẻ máu lạnh như mình nghĩ – “Xin lỗi thầy…”

    Izumi không biết nói thêm được điều gì, nên cô bỏ chạy, bỏ lại ông thầy già phía sau vẫn đang băng khoăng không biết chuyện gì đang xảy ra với Izumi.


    -----​


    Trong thời điểm hiện tại, những cao ốc thương mại dần trở nên bị bỏ hoang đến độ vắng không còn một bóng người. Dĩ nhiên những thứ quý giá trong đây thì chẳng còn gì nữa sau khi trở thành nạn nhân của lòng thám vô đáy ẩn chưa bên trong Nhân loại. Izumi không biết trong cao ốc này có người tị nạn hay không, nhưng mục đích của cô tại đây khi chạy trốn khỏi thầy Schrodinger là một việc khác.

    “Cộp…” – Tiếng cửa sắt nặng nề của sân thượng toà cao ốc 30 tầng được mở ra, và vẽ nên trước mắt Izumi chính là cảnh hoàng hôn đẹp tuyệt tại thành phố bị nguyền rủa.

    “Đẹp quá.” – Izumi nói, có lẽ là với Samael – “Tại sao tôi lại vẫn có thể thốt lên câu nói đó nhỉ ?”

    Izumi rưng rưng nước mắt, nỗi đau mà cô chịu đựng khi mất cha mất mẹ đâu rồi ? Tại sao cô vẫn có thể nói như một con người bình thường khi quyết định từ bỏ nhân tính của bản thân ?

    “Tôi bất hiếu quá phải không ? Samael.”


    Samael không trả lời Izumi. Izumi cũng chỉ biết lặng lẽ mà nhìn ngắm cảnh hoàng hôn, cô không muốn nói ra lời gì nữa, vì nó hoàn toàn có thể trở thành một bằng chứng chứng minh sự phản bội của cô với nguyện vọng của mình.


    Khi Izumi vẫn đang tự hỏi bản thân về việc mình nên là một Izumi như thế nào, thì một bóng đen khổng lồ xuất hiện ngay trên đầu cô. Nó bay lướt qua cô như một vật thể bay không xác định. Tuy nhiên, nó đáp cánh gần đó, mà dùng đáp cánh cũng không phải, vì vật thể bay đó thì không có…cánh. Nó đáp qua một toà cao ốc gần đó. Cái dáng vẻ kì quái của nó khiến cho Izumi thấy khó hiểu.

    “Đó là một khu rừng ? Trên một cặp chân gà ?” – Izumi thốt lên – “Samael…đi nào.”

    Dùng phép thuật của mình, Samael tạo nên một đôi cánh thiên sứ trắng tuyết trên lưng Izumi. Izumi không biết lí do tại sao mình lại đuổi theo cái vật thể quái dị đó, nhưng cô nghĩ nó quá lạ để mà không phải đuổi theo..

    Tốc độ bay của đôi cánh này thật đáng nể - Izumi tự nghĩ, nhưng tốc độ nhảy của khu rừng biết đi kia còn đáng nể hơn. Nó nhảy từ toà nhà này qua toà nhà khác như một người khổng lồ không bị ảnh hưởng của trọng lực. Đặt biệt là thời gian càng trôi qua, khu rừng ấy đáp cánh càng ngày càng nhẹ. Nó đã làm quen được với trọng lực của trái đất. Và tốc độ của nó thậm chí còn tăng nhanh hơn nữa. Điều đó khiến cho Izumi phải mỏi mệt rất nhiều để bắt kịp khu rừng. Ít ra, cho đến khi nó quyết định dừng lại tại một sở thú không còn bóng người sau khi chơi trò rượt đuổi với Izumi đến tận 8 giờ tối – khi trời bắt đầu nở một cơn mưa nặng hạt.

    “Phù…mệt…mệt quá.” – Izumi thở hổn hển, dù đôi cánh này là phép thuật của Samael, nhưng nó vẫn vận hành trên sức lực của cô là chính, cộng với cơn mưa kia, cô bắt đầu trở nên mệt mỏi – “Không hiểu cái quái đó làm gì mà chạy như ma đuổi thế ?”

    Izumi quành lại sau lưng mình và kiểm tra xung quanh. Không có dấu hiệu gì nói lên khu rừng đó bị truy đuổi. Izumi thấy lạ, nên cô đáp cánh xuống ngay cổng rừng và quyết định đi vào trong đó.


    Khu rừng này không quá rộng, nhưng nó bằng cỡ với một biệt thự tầm trung. Bên ngoài khá rậm rạp, rất mang dáng…rừng, nhưng bên trong lại thông thoáng hơn, cây cối thì ít, đường đi thì nhiều. Đi theo con đường mòn ngày một dài ra, Izumi đến được một căn chòi, cũng với một cặp chân gà khổng lồ ở phía dưới, xung quanh được bao phủ bởi vô số những rừng cây và bờ ao khác. Căn chòi bản thân cũng là một căn nhà rất rộng, cộng với vô số những rừng cây và bờ ao khác tại đây, Izumi nghĩ đây là một dạng ma pháp không gian nhằm tăng cường ranh giới lãnh thổ. Cô dần trở nên cảnh giác hơn, vì cô vẫn không biết được chủ nhân của nơi này là bạn hay thù. Từ từ, Izumi từng bước đi tới căn chòi quái lạ đó.

    “Meo…”

    Trước mặt Izumi tự dưng xuất hiện một con mèo, Izumi khá bất ngờ khi không biết nó xuất hiện từ khi nào, nhưng khi thấy nó có những hai cái đuôi và mùi của Âm giới có đầy trên người nó, Izumi biết nó không phải là con mèo bình thường, vì ngoại trừ cái đuôi lạ thường ra, không có mèo bình thường nào lại đứng giữa trời mưa cả. Có vẻ như cơn mưa bên ngoài vẫn ảnh hưởng trong một khu rừng có ma pháp gia tăng không gian.

    Mọi thứ chỉ là khởi đầu đối với Izumi, khi từ những khu rừng xung quanh, từ những ao hồ xung quanh, yêu quái tứ phương bỗng dưng xuất hiện. Chúng không quá hầm hố so với lũ quỷ mà Izumi đối đầu trước đó, đa phần chỉ là tiểu yêu, nhưng số lượng của chúng phải lên đến hàng trăm, hàng ngàn, và tất cả đều đã bao vây cô từ mọi hướng.

    “SAMAEL.” – Lệnh cho thiên sứ của mình, Izumi đã có thể chiến đấu khi bắt đầu có dấu hiệu tấn công. Samael hiện lên sau lưng cô, sừng sững như một bức tượng, nhưng uy dũng thì không kém một chiến thần. Đám tiểu yêu này với Thiên thần của Cái Chết ắt hẳn chỉ là một trò cỏn con, dù số lượng của chúng thì lại rất đáng nể. Ngay với sự xuất hiện của Samael, đám tiểu yêu dần dần lùi xuống vài bước trong sợ hãi, dù chúng không hề rút lui, kể cả một con nhỏ nhất.

    “Chuyện gì ? Chuyện gì đang xảy ra ở đây ? Chuyện gì thế ?”

    Giọng nói đó không phải là của Izumi, cô không có một giọng nói của một bà già 80 tuổi. Giọng nói đó xuất phát từ phía căn chòi to tướng kia. Đám tiểu yêu che chắn mất tầm nhìn khiến cho cô không biết được đó là ai, nhưng khi một bầy yêu quái dần dần mở đường cho giọng nói kì quặc đó, thì Izumi thấy rõ một bà cụ với chiếc lưng còng, mái tóc bạc dài che phủ hết gương mặt, chỉ trừ cho chiếc mũi dài lạ kì với vài nốt đồi mồi ở trên. Bà cụ cầm một cái cối giã gạo nhỏ thay cho gậy ba tong. Ngoài ra, đi kèm với bà là một tên yêu quái hình dù trong chuyện dân gian Nhật Bản đang che mưa cho bà lão, cái tên hiện lên trong đầu của Izumi là Kasa-obake, còn bà già ấy thì có tên gọi Baba Yaga.

    “Cô gái trẻ kia. Cô có công chuyện gì khi đến với tệ xá của già này ? Nếu muốn đánh nhau, xin hãy tìm nơi khác với đám quỷ nào khác mà đánh, chứ đừng đánh tại đây. Đám quỷ này trốn đến đây vì không muốn đánh nhau ngay từ ban đầu rồi. Đừng để già phải ra tay với con người đầu tiên già gặp trong mấy ngàn năm qua.”

    “Quỷ…chạy trốn ? Bà đang nói cái gì thế ?” – Izumi vẫn chưa hiểu những lời Baba Yaga nói.

    “Cô không biết sao cô bé nhỏ kia ? Chẳng phải cô mang trên mình một thiên sứ để tham gia Cuộc Chiến Ba Ngôi sao ?” – Baba Yaga trả lời.

    “Cuộc chiến…Ba Ngôi ? Đó là cái gì thế ?” – Izumi thật sự không biết.

    “…” – Baba Yaga im lặng trong một khoảng – “Vậy là cô không biết gì rồi.”

    “Vâng…” – Izumi lặng lẽ đáp. Vì một lí do nào đó, Izumi nghĩ bà lão này không phải là kẻ thù của mình, dù nhân dạng của bà ta thì trông giống hệt các mụ phù thuỷ già trong những câu chuyện cổ tích doạ con nít. Nhưng Izumi ít ra có thể tự nhủ bản thân để tin tưởng bà lão đó, nên cô đã rút Samael trở lại hình xăm trên tay phải của mình – “Nói thật, cháu không biết những gì đang xảy ra tại nơi này, nếu được, xin bà hãy cho cháu vài lời khuyên.”


    -----​


    “Đã bao lâu rồi nhỉ ? Kể từ lần cuối già nói chuyện với một con người bình thường. Hehehe.” – Bà lão cười khi đang dẫn Izumi vào trong căn chòi khổng lồ của lão để trú mưa. Chiếc khăn bà lão đưa là khăn làm từ da thú, nó khá lạ đối với Izumi, nhưng cô vẫn dùng nó để lau sơ bản thân mình. Đám tiểu yêu ngoài kia đã trở lại về ao về rừng hết. Giờ trong căn chòi của Baba Yaga chỉ có Izumi, bà lão, tên yêu quái Kasa-obake dù nó đã ẩn náu trong chỗ để dù rồi, và một con yêu quái Slavic lông lá tên gọi Domovoi đang nằm phờ ra gần lò sưởi nơi phòng khách của căn chòi, khi vợ của hắn ta – một yêu quái Slavic khác gọi là Kikimora – vợ của Domovoi, một yêu quái giống sói nhưng mang bộ đồ của một bà nội trợ - vẫn đang quét dọn xung quanh phòng khách. Dù đang ở ổ yêu ma, nhưng ít ra Izumi vẫn thấy bà lão Baba Yaga là một người đáng tin tưởng, khi bà thậm chí không sợ một người mới gặp đến mức chẳng hề lo lắng rằng một kẻ mang theo thiên sứ sẽ tấn công bà ta.

    “Kikimora, làm giúp già vài li trà với, lấy loại đó nhé.” – Baba Yaga lệnh cho Kikimora. Ngay lập tức, con yêu quái sói đó bỏ ngay chổi vào một xó rồi chạy vào bếp của căn chòi để pha trà. – “Thông cảm cho Kikimora nhé, nó chưa hề gặp bóng người nào nên hơi sợ.”

    “Không sao đâu bà ơi.” – Izumi trả lời.

    “Ngồi đi Ngồi đi. Đừng có đứng trơ ở đó chứ.” – Bà lão lệnh cho Izumi ngồi xuống. Ban đầu Izumi không dám ngồi vì chiếc ghế của bà lão khá…kì quái, khi cô rờ lên thành ghế, cố nghĩ nó vẫn đang sống, chắc là một loại yêu quái ghế nào đó. Dù gì thì cô cũng không muốn làm phật lòng bà lão nên đành ngồi tạm tại đó.

    Baba Yaga ngồi đối diện Izumi. Ghế của bà gần với lò sưởi, cạnh con Domovoi đang ngủ say như chết. Bà lão tốn nhiều thời gian để ngồi xuống, không quá khó đoán so với một người giá. Khi đã an toạ, bà không nói gì, chỉ dùng tay vuốt ve con Domovoi như một con thú cảnh trong nhà. Nó thấy chủ vuốt ve cũng không làm hành động nào thừa thãi, chỉ tiếp tục ngủ dù gương mặt có phần thoải mái hơn trước. Ngay lúc đó, Kikimora run run từ trong bếp mang trà ra cho bà và Izumi. Hai tách trà ấy xanh hơn hẳn trà thường. Sau đó, Kikimora cũng chạy trốn vào xó bếp, để lại Izumi và Baba Yaga ở phòng khách một mình, nếu không tính con Domovoi.

    Khi cầm tách trà gỗ trên tay, Izumi không dám uống vì cái…màu của nó. Nhưng khi thấy Baba Yaga uống một cách ngon lành, Izumi mới nghĩ rằng đây là thứ uống được, nên đã uống một ngụm.

    “!” – Izumi không thể tin vào lưỡi mình – “Trà này…ngon quá.”

    “Thế nào ? Đặc sản của Địa ngục đấy.” – Baba Yaga cười đáp.

    “Trà Địa ngục ngon thế này cơ à ?” – Izumi nói – “Nếu thế chắc cháu phải di cư xuống đó quá.”

    “Trà này già gọi là Trà Hối Tiếc, được lấy ra từ lá của cây mọc nên dưới linh hồn của những người tự tử tại tầng địa ngục thứ 6. Cả ngàn năm mới mọc một lần, nên với già này, thì chúng rất là quý.”

    “…” – Izumi không biết nói gì thêm – “Nếu nó đang quý thế, sao bà lại cho cháu uống loại trà quý này ?”

    “Ha…thế cháu nghĩ già sẽ cho con người đầu tiên già gặp sau hơn hàng ngàn năm dưới Địa ngục một chén trà bình thường à ? Tin già đi, cháu không muốn uống nó đâu.” – Baba Yaga cười lớn.

    “Hê…vâng.” – Izumi không biết nói gì thêm – “Bà…cùng khu rừng này. Tất cả đều ở dưới Địa ngục à ?”

    “Phải…kể từ khi Vua quỷ Lucifer và Chúa trời bị giết hại, cuộc chiến Ba Ngôi nổ ra nên quỷ dữ kéo nhau lên mặt đất hết. Thiên giới đã chuẩn bị sẵn nên đã phong ấn đa số những cổng địa ngục trên nhiều hiện thực, chỉ trừ thành phố này thôi. Ở dưới đó cũng chán, nên già quyết định lên mặt đất để một lần nữa được nhìn ngắm ánh mặt trời ở dương gian này.”

    “Thế à…” – Izumi trầm tư – “Cháu không biết có nên nói ra điều này hay không, nhưng liệu…bà.”

    “Là người hay là quỷ ? Đó là ý của cháu à ?” – Baba Yaga đã đoán trước được lời nói của Izumi.

    “…Vâng…” – Izumi lặng lẽ đáp.

    “Cái đó thì đến già cũng không biết nữa. Có thể già là quỷ, có thể già là người. Tuỳ cách nhìn của cháu, thì già chỉ là một trong hai thôi, không hơn không kém.” – Baba Yaga đáp – “Đến hơn cả hàng ngàn năm dưới Âm giới, già còn không biết nữa là.”

    “Nhưng…làm sao mà bà lại ở Âm giới ngay từ đầu à ?” – Izumi hỏi – “Và quỷ được hình thành nên như thế nào ? Cháu nghĩ chúng được Chúa tạo ra để lôi kéo con người vào tà đạo, nhưng cháu không biết chúng có phải là sự thật hay không.”

    “Có thể con người xem giống loài của già là như thế, nhưng già nói cho cháu biết rằng: đó không sai, nhưng không đúng thì rất là nhiều.” – Baba Yaga bảo – “Để già kể cho cháu nghe một câu chuyện hơi dài dòng. Đó là cái ngày mà già vẫn còn là một cô bé ngây thơ trên Nhân gian. Cái ngày định mệnh ấy, ôi…Ngày mà Thiên giới và Âm giới được tái tạo, và hiện thực không còn là một nữa. Ngày Ba Ngôi trở thành những kẻ nắm lấy tất cả,. Đó là ngày mà Alternativ Realities được tạo ra.”[/spoil]
     
  3. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    Ừm...có thể nói là nếu xét về nội dung không thì chap này vẫn rất ổn, nhưng về hình thức thì có lẽ có hơi giảm một chút, đoạn sau khi Izumi đuổi theo Walking Forest, nó có vài câu dẫn hơi gượng và đơn giản. Nó thì ổn thôi, nhưng so với cái tổng thể ban đầu (chương) thì có phần không cân xứng.

    Giờ nói đến nội dung, mình chỉ có thể cảm thấy là Izumi mang theo vẻ mặt bất cần đời, tàn nhẫn, lạnh lùng...nhưng sao khi gặp phải lão già kia thì lại nhanh chóng trở về làm Izumi thông thường? Biểu hiện thay đổi không phù hợp với con người.

    Ngoài ra thì, mình thấy Izumi sao giống một tên bá vơ nào đó quá, cậu đi kiếm lại các mẫu con gái cũ cậu từng sử dụng đi.

    Well, mình có thể thấy quang cảnh cậu đang bày ra trước mắt rồi, quỷ dữ hoá ra là những kẻ hiền lành, nghĩa hiệp, lời nào nói ra là thành văn, thành thơ...còn thiên thần thì là một lũ ô hợp chỉ có cái mã ngoài, tính tình nóng nảy với mở miệng ra là kêu 'Chúa'...

    Mình đọc không ít truyện nghiệp dư nói về cái 'sự thật' này rồi, để coi đến lượt cậu thì làm ăn ra sao. (mình dám cá là cậu ủng hộ phe quỷ, và phe troll...)
     
  4. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light GameOver Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,194
    Nơi ở:
    Another Reality
    Hà, nếu cậu nghĩ mọi chuyện thật sự như thế thì đúng theo chiều hướng mình muốn dẫn dắt người đọc rồi /人◕ ‿‿ ◕人\. Cậu cứ chờ đi rồi sẽ thấy mớ này nó không đơn giản như cái "sự thật" mà cậu nghĩ /人◕ ‿‿ ◕人\
    Còn về Izumi thì đúng là lúc nào mình cũng có sự khó khăn trong thay đổi tính cách NV ==".
     
    Chỉnh sửa cuối: 24/2/12
  5. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    À, cái 'sự thật' mà mình nói là title, not the subject itself.

    Và mình chỉ muốn biết nó sẽ được kể ra sao, không phải những gì có trong nó.
     
    Chỉnh sửa cuối: 24/2/12
  6. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light GameOver Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,194
    Nơi ở:
    Another Reality
    Chương 12: La Résistance


    [spoil]Day 2


    “Chúng ta phải chọn một trong hai.”

    “Cứu ai đây ? Cả hai đều quan trọng cả.”

    “Nếu cứu một, một sẽ phải chết. Nếu cố cứu cả hai, cả hai sẽ chết. Nhưng chúng ta chỉ cần có một, một là quá đủ.”

    “Đường cùng…đây là đường cùng rồi.”

    “Phải làm sao đây…”

    ------​

    Thằng Kein tỉnh dậy sau giấc ngủ dài của nó, trông nó có vẻ khá mệt mỏi và có vài triệu chứng của bệnh nhức đầu. Tôi không trách nó vì nó ngủ trên mặt đất từ suốt đêm qua cơ mà. Tôi thì chẳng ngủ nổi khi ở trong căn phòng nhỏ, chứa đựng nhiều đồ vật dùng trong các thánh lễ của nhà thờ này. Nhìn thì giống như nhà kho đấy, mà có khi đây chính là nhà kho của một nhà thờ nào đó thì sao ? So với một nhà kho, nơi này trông khá sạch sẽ.

    Ít ra, Kein không phải là người bị mất một tay. Anh chàng Elf tên Jacob vẫn còn bên cạnh chúng tôi, thực ra hắn ta lẻn vào một góc rồi. Có điều, cánh tay hôm qua bị mất của anh ta - chúng đã lành lại. Không phải cái kiểu ma pháp tự hồi phục thân thể nào đó mà chúng tôi có. Cánh tay trái của Jacob, chúng được đính lại theo phương thức nhân tạo.

    Căn phòng này chỉ có ánh sáng duy nhất đến từ một cánh cửa sổ nhỏ, không đủ cho một đứa trẻ chui vào. Có vẻ như bên ngoài cũng không có ai, vậy thì có kêu cứu đằng trời. Ít ra những người giam giữ chúng tôi cũng không phải là hạng ác độc gì mà tống chúng tôi vào ngục tối. Họ còn để lại ba phần cơm hộp lấy từ siêu thị và chút nước cho chúng tôi, tôi và Jacob đã ăn bớt hai phần, nên phần còn lại để đó cho cái gã ngủ say từ suốt đêm qua. Thiệt tình, thằng quỷ đó ăn cái gì mà ngủ ghê thế ?

    “Đây là…đâu vậy ?” – Kein lẩm bẩm khi vừa thức dậy. – “Tối quá. Bộ vẫn còn khuya hay sao ?”

    “Tại căn phòng này tối thôi, đừng có nghĩ vậy mà lăng ra ngủ nữa.” – Tôi bảo – “Mà mày không nhớ chuyện gì xảy ra đêm qua à ?”

    “Tao nhớ là cả bọn đi diệt quỷ…Oaaa.” – Kein ngáp dài – “Sau đó kí giao ước với quỷ rồi đập chết con trùm kia. Ngoài ra tao chẳng nhớ gì nữa.”

    “Hà…mày thiệt tình.” – Tôi thở dài – “Kiểm tra sau gáy mày xem.”

    “Mày nói gì vậy ?” – Kein thắc mắc.

    “Cứ làm đi.”

    “Hờ. Thôi kệ.” – Kein bảo. Ngay sau đó, nó lấy tay sờ ngay gáy cổ mình. – “Ui da. Đau quá. Bộ đêm qua có thằng nào đánh tao à ?”

    “Đừng có dài dòng nữa, nói cho cậu ta biết sự thật đi.” – Jacob từ trong góc nói lớn.

    “Vâng vâng.” – Không chọc được Kein nên tôi hơi tức, nhưng tên Elf cũng nói đúng một phần – “Chúng ta vừa bị HLF bắt giam.”

    “HLF ? Human Liberation Front ? Cái hội khủng bố đó làm cái quái gì ở đây vậy ?” – Kein nói to.

    “Mày hỏi tao tao biết hỏi ai ? Wiki hay Google á ?” – Tôi đáp trả. – “Dù cả hội đó bắt giam bọn mình, nhưng ít ra, chúng không phải là kẻ xấu.”

    Tôi đưa phần ăn còn lại cho Kein. Nó hơi lúng túng, nhưng cũng chấp nhận mà mở ra ăn.

    Đêm qua, sau khi hạ gục Baphomet, tôi và Kein đã cầm máu cho Jacob, sau đó cố gắng tìm một nơi để điều trị cho hắn ta. Ít ra là thế cho đến khi chúng tôi thấy cả hội HLF ở ngoài cổng nhà máy Bloch, tay cầm hàng loạt những loại súng ống lạ lùng mà tôi chưa bao giờ biết. Chúng kêu bọn tôi phải đi theo chúng. Kein phản đối điều đó, và kết quả là cậu ta ăn một báng súng ngay gáy rồi gục. Tôi chính là người đưa quyết định đi theo HLF, đơn giản vì Jacob đã bất tỉnh. Theo lời của Vier, thì đây là một quyết định sáng suốt, vì vết thương của Jacob không phải là vết thương bình thường. Cho đến sáng nay, khi thấy bản thân không còn cảm thấy đau nữa, tôi mới được Vier nói về việc tri thức và ma lực của quỷ luôn luôn được truyền thẳng vào người đã lập giao ước, nên vết thương có thể hồi phục nhanh hơn bình thường nhờ vào lực sống không ngừng được tuông trào qua từ con quỷ (hay Thiên thần) đã lập giao ước. Tuy nhiên, cái của Jacob không thể gọi là “vết thương”, đó là một cái giá phải trả để sử dụng pháp thuật của Thánh thần, nên cánh tay đó vĩnh viễn không thể nào hồi phục lại được nhờ pháp thuật dù điều đó là có thể nếu như bị cắt đi theo phương thức thông thường. Ít ra, cho tới khi HLF ra tay giúp đỡ, và tôi đã thấy cánh tay của Jacob trở nên lành lặn lại khi cậu ta trở về sau đợt cứu chữa của HLF. Họ thật ra là ai ? Và họ đã làm điều đó như thế nào ?

    Trong lúc Kein chán nản nuốt lấy phần cơm hộp, tôi nhìn lại mu tay phải của mình. Một vết xăm đẹp đẽ, với con số 4 đen thăm thẳm nhưng vẫn sáng loáng hệt như một vũ trụ với các vì sao mini tụ hội lên bàn tay của chàng trai người bé nhỏ. Con số tử thần à ? – Tôi nghĩ. Như thế thì ông Vier này là thần chết rồi. Nghĩ đến việc Thần Chết là nô lệ của tôi, tôi thấy thật nực cười, cứ như những chuỗi ngày tôi vừa trải qua hệt như là một bộ phim anime nào đó. Nếu nó là một anime thì cũng hay, mà thật ra, tôi cầu cho nó chỉ là một sản phẩm tưởng tượng của con người, bởi vì…có người đã chết, có những sinh linh đã chết, không vì lí do này thì cũng vì lí do khác. Và đây mới chỉ là ngày thứ hai, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu vào luồng. Tôi cảm thấy sự chết chóc tột độ, ngày tận thế đã đến gần. Tôi có cảm giác như thế, và tôi nghĩ nó sẽ trở thành sự thật. Làm sao đây ? Làm sao để chặn nó lại đây ?

    Đừng hốt hoảng. Victor.

    Đột nhiên, giọng nói của Vier hiện lên trong đầu tôi.

    “Vier ? Ông đang ở đâu thế ?”

    “Ngươi không biết ư ? Các Master giữ sinh vật mình lập giao ước ở biểu tượng trên mu bàn tay phải. Đó là biểu tượng tượng trưng cho giao ước của cả hai. Vì lí do nào đó mà các sinh vật ấy không hiện hình lên được ở trong đây, nên họ đang náu tạm ở trong hình xăm.” – Jacob trả lời. Có vẻ giọng nói của Vier đã vọng vào đầu của Jacob và có thể là Kein.

    “Master à ? Nếu như cậu lập giao ước với thiên thần nên được những người tại đó gọi là Angel Master, thì bọn mình là Demon Master à ?” – Kein nói khi miệng vẫn còn đầy thức ăn.

    “Đúng là thế. Trong nội bộ của bọn tôi, những kẻ lập giao ước với quỷ đều được gọi là Demon Master. Nói cách khác: mục tiêu của Yggdrasil ngoại trừ diệt quỷ là các người đấy.” – Jacob nhấn mạnh.

    “…” – Tôi im lặng khi Jacob nói thế. Công nhận cũng đúng. Nếu như mục tiêu của Yggdrasil, hay của Jacob là tiêu diệt quỷ dữ, thì những kẻ tiếp tay cho chúng như tôi và Kein đều là mục tiêu cần phải khử tiếp theo. – “Chúng tôi lập giao ước chỉ vì muốn sống sót khỏi chỗ này thôi. Tôi nghĩ nhiều kẻ ngoài kia sẽ làm như thế nếu biết được sự thật của cuộc vây hãm này.”

    “Sự thật của vòng lặp thành phố Ryleh ?” – Jacob tự dưng đưa ra một dấu hỏi to tướng hiện ngay trên mặt.

    “Chẳng phải vòng lặp này được tạo nên để giữ quỷ từ địa ngục không chạy ra ngoài ư ?” – Tôi nói ra suy nghĩ của mình sau khi trải nghiệm 2 ngày tại vòng lặp Ryleh.

    “Ha ha ha ha ha…” – Jacob cười lớn. Tôi không nghĩ lời nói của tôi là thứ đáng để cười. – “Giữ quỷ ở trong vòng thành phố ? Các người nói gì vậy ? Thật nực cười.” - “Các người vẫn còn ngây thơ lắm. Sự thật không đơn giản chỉ là giữ cho quỷ ở trong để bảo vệ thế giới bên ngoài đâu. UNEO không tốt đẹp đến thế, kể cả Yggdrasil. Các người thật là xui xẻo, hay là may mắn nhỉ ? Khi được ở trong thành phố này để chứng kiến Cuộc Chiến Ba Ngôi.”

    Jacob. Đừng nói nhiều nữa.

    Ngay lúc tôi nghĩ Jacob chuẩn bị nói lên một điều gì đó quan trọng, thì ngay lập tức, tiếng vọng của Michael hiện rõ lên trong đầu tôi. Có một sự thật nào đó mà Thiên giới đang che giấu ? Nhưng đó là gì ? Xem ra mọi chuyện không đơn giản như tôi tưởng. Cũng nhờ Jacob mà ít ra tôi đã có thể biết được tôi mới nhìn thấy phần nổi của một tảng băng chìm.

    “Nói gì thì nói. Quan trọng là: làm sao thoát khỏi đây đây ?” – Jacob chuyển đề tài.

    “Ai mà biết được chứ. Tôi còn không hiểu bọn HLF muốn gì từ cả ba đứa mình.” – Tôi nói.

    “Đừng có mang tôi vào nhóm của mấy người.” – Jacob cãi.

    “Đêm qua cả ba chúng ta phối hợp nhau ăn ý lắm. Tại sao lại không chứ ?” – Kein cười rất hồn nhiên sau khi ăn xong phần cơm của nó – “Đành rằng thằng Vic nó kill-steal, nhưng nếu như cậu Jacob đây không hy sinh cho bọn mình thì có tới Tết Congo cả đám mới diệt nó được. Cảm ơn cậu nhé.”

    Đôi khi tôi phục thằng Kein thật đấy. Nó là loại người có thể khen ngợi người khác mà không làm tổn thương niềm kiêu hãnh của mình, khác hẳn với tôi – loại người không biết khen kẻ khác là gì. Nếu so sánh tôi và Kein, có thể cho tôi là Bad Cop, còn nó là Good Cop.

    “Hừ. Có khen cũng chẳng giúp ít được gì đâu.” – Jacob dỗi – “Trở lại vấn đề chính: làm thế nào để thoát khỏi đây đây ? Vì một lí do nào đó mà nơi này được đặt một kết giới ma thuật để tránh các loại sinh vật như Thiên thần hay Quỹ dữ được triệu hồi, nên chúng ta không thể gọi họ hiện hình ra được. Tuy nhiên, khả năng mà giao ước ban cho vẫn còn có thể sử dụng được, nếu dùng vũ lực…thì thoát khỏi đây sẽ không tốn một giọt mồ hôi.”

    “Quan trọng là…có ai trong đây có gan làm việc đó không ? Kể cả cậu, Jacob.” – Kein tự dưng thay đổi giọng điệu. Cái thằng trước mắt tôi không phải là thằng Kein mà tôi biết, thằng Kein đó không sỡ hữu vẻ thông minh như cái thằng tóc đỏ trước mắt tôi đang nói chuyện với gã Elf kia. – “Họ cho chúng ta thức ăn, thứ mà hiện giờ ngoài kia đang thiếu thốn, giành giật nhau. Họ chữa trị cho một tên Elf có một cánh tay không thể phục hồi. Họ ít ra không tống chúng ta vào một cái nhà giam nào đó mà vẫn ở trong một căn phòng sạch sẽ, không xiềng không xích. Và giờ cậu tính dùng vũ lực để gây hại những người ân nhân đó nhằm thoát ra à ?” – “Tôi tính nói câu “Làm người ai lại làm thế”, nhưng xui thật, cậu không phải là người. Tuy nhiên, tôi không biết Elf cư xử ra sao, nhưng “Làm Elf có ai lại làm thế không ?””

    “…” – Chưa đến nỗi cứng họng, nhưng ít ra Jacob cũng không cãi lại lời nói của Kein vì cậu ta đó hoàn toàn biết điều đó là đúng.

    “Dẹp bỏ vụ nhân tính hay Elf tính sang một bên, bọn HLF không phải là một mớ khủng bố bình thường. Tôi có thể thấy vũ khí chúng dùng rất hiện đại, hoàn toàn chưa bao giờ xuất hiện trong lịch sử vũ khí của nhân loại cả. Tôi nghĩ dù chúng ta có năng lực của Thiên thần hay Quỷ dữ thì cũng không chắc chắn có thể chạy thoát khỏi đây bằng vũ lực đâu” – Tôi nói lên quan điểm của mình – “Tốt nhất đành chờ thời vậy. Họ giam chúng ta tại đây không phải chỉ vì thích là làm. Có thể…họ muốn chúng ta hé miệng về mối quan hệ giữa cả ba với những gì đang xảy ra tại thành phố này.”

    “Cũng đúng.” – Kein bảo – “Kệ vậy…”

    “Hờ…” – Jacob thở dài – “Các người thông minh hơn tôi nghĩ đấy. Ít ra tôi cũng biết các người không phải là người xấu VÀ có trí thông minh của một người bình thường.”

    “Tại sao cậu lại quan tâm tới IQ của bọn tôi thế hả ?” – Tôi nói với giọng lưỡi cay độc.

    “Đơn giản vì tôi ghét làm người thông minh duy nhất trong một “Party” lắm.” – Jacob bảo bằng một giọng lưỡi cay độc không kém – “Chẳng phải trong mấy trò chơi điện tử hay phim ảnh do con người làm đều để người Elf chúng tôi: Một là cực kì ngu si. Hai là kẻ thông minh nhất trong một nhóm, trong khi cả hội còn lại đều ngu si đần độn quên cho muối vào canh à ?”

    “Và để tôi đoán xem: dù những nhân vật như thế có cho ra lời khuyên, cả hội anh hùng đều bỏ ngoài tai ý kiến đó. Mà thật ra như thế lại đúng á ?” – Kein chen chân vào cuộc hội thoại.

    “Chính xác. Các vị không biết nó khiến chúng tôi trông giống một lũ ngốc như thế nào đâu.”

    “Công nhận là…không sai.” – Đúng là tôi cũng có cùng quan điểm với anh chàng này, đơn giản vì tôi không thích trí thông minh của các nhân vật mà các nhà sáng tạo lồng vào tác phẩm của mình trông như một đứa trẻ lên ba gặp may cả đời. – “Bộ người Elf cũng có trò chơi điện tử à ?”

    “Làm gì có đâu.” – Jacob nói – “Chúng tôi chỉ mới có được trong tầm 50 năm trở lại đây sau khi giao lưu với con người thôi.”

    “Ô…Lạ thật đấy. Tôi cứ tưởng các vị có công nghệ còn cao hơn chúng tôi cơ.” – Kein bảo.

    “Trước khi các vị đến, thế giới của bọn tôi chỉ toàn rừng rậm thôi. Đời sống có vẻ hơi cổ đại, nhưng ít ra vẫn đủ sống.”

    “Ra là thế.” – Kein nhận xét.

    Tôi cũng không có nhận xét gì. Chỉ thấy hơi là lạ: tại sao một thế giới cổ xưa như Accel Zone lại có thể gây ảnh hưởng lớn đến toàn thể nhân loại như ngày nay được ?

    “!” – Jacob đột nhiên cứng họng – “Chậc. Ở riết mấy người riết tôi cũng muốn…Nguy hiểm thật.”

    “Này này. Đừng nhìn bọn tôi như thể bọn tôi là giống loài vi-rút nào đó thế.” – Kein nói.

    “Nói các người là vi-rút cũng không sai đâu. Chỉ trong vài giây phút vừa qua thôi, tôi đã xém quên mất nghĩa vụ của mình rồi.” – Jacob trông có vẻ rất bực bội – “Tôi nghĩ cuộc nói chuyện này nên kết thúc.”

    “…” – Tôi thật sự không hiểu Jacob đang nói gì. Nhưng thấy vẻ bực bội của cậu ta, tôi chẳng còn cảm giác muốn nói chuyện gì nữa.


    Thời gian trôi đi không biết là nhanh hay là chậm, mới đó mà ánh mặt trời đã leo lên đến đỉnh điểm của trời cao. Giờ chắc đã là trưa. Chỉ mới vài tiếng qua thôi mà trong căn phòng này tôi cứ ngỡ là đã vài ngày. Đa phần vì do chán nản, nếu như tôi mở màn một cuộc đối thoại nào đó thì sẽ khá khẩm hơn, nhưng trông Jacob chẳng còn tâm trạng nào để tham gia vào cuộc vui này, chỉ mình tôi và Kein tám nhảm thì trông thật vô duyên. Thế nên, mọi chuyện cứ tiếp tục tiếp diễn như thế cho đến giờ phút hiện tại.

    Đột nhiên, tôi sực nhớ một việc.

    “Này Kein. Làm thế nào mà mày lập giao ước với Abel được thế.” – Tôi nói với Kein – “Tao nhớ là bữa đó chỉ có Vier ở gần thôi mà. Kể cả khi xung quanh quỷ đang chạy tràn lan, một con quỷ như Abel mà ở quanh đây thì chắc hẳn ông ta đã để ý rồi ?”

    “Cái đó thì…”

    Kein bắt đầu kể cho tôi nghe về cuộc gặp gỡ lạ mặt của nó với Abel. Abel không tự dưng xuất hiện, nó xuất hiện ngay trong một khoảng khắc mơ hồ nào đó của Kein. Như một giấc mơ vậy, thật lạ lùng.

    “…” – Jacob tiếp tục im lặng không nói gì khi nghe kể chuyện này. Dù vậy, tôi thì lại có nhiều điều muốn hỏi.

    “Này Vier ? Liệu một điều như thế có thể thực hiện được không ?”


    “Này này ? Alô Alô. Tử thần nghe rõ trả lời.” – Tôi tiếp tục nói.

    “Tao nghĩ Vier không biết gì đâu.” – Kein bảo.

    “Hà. Cùng là quỷ thì phải biết ít nhất một cái gì đó chứ. Alô Alô.”

    “Cuộc gọi của quý khách hiện không thể liên lạc được, vì người gọi hiện đang có vấn đề nặng về tâm thần.”

    “!” – Tự dưng, có một giọng nói lạ chen chân vào. Khi nhìn lại, tôi thấy cánh cửa căn phòng đã được mở toang, và đứng trước lối đi dẫn tới tự do của bọn tôi là một người phụ nữ là mặt. Cô ta sẽ là một người đẹp hạng nhất nếu như không có gương mặt chán nản của một quả cà thối trên mặt và một điếu thuốc lá ngự trị trên môi. Dáng vẻ thì cao ráo, trông khi đó lại rất “tomboy”. Cô ta có một mái tóc dài đen được buôi đuôi gà và một đôi mắt màu xanh bí ẩn. Cô ta còn mang một chiếc túi xách chéo vai rất ư là…lập dị. Ngoại trừ cái áo Blouse trắng trông có vẻ uyên bác ra thì cô không khác nào một cô gái tầm tuổi 20 bình thường cả, dĩ nhiên nếu không tính gương mặt sao mà giống tôi ở cái chỗ trông cực kỳ chán nản, kể cả cái miệng lưỡi hài hước mà không ai cười nổi kia.

    “Cô là…” – Tôi buộc miệng. Nhưng cô ta chẳng có vẻ gì là nghe thấy lời tôi nói cả. Sau lưng cô ta là hai người lính của HLF, cầm trên tay loại súng lạ kì mà tôi thấy đêm qua. Cô ta đi vào sâu trong phòng, bỏ qua tôi lẫn Kein mà đến chỗ nấp của Jacob.

    “Ouch…” – Jacob thốt lên khi cô ta nắm đúng cánh tay trái được nối liền lại của Jacob, mắt thì săm săm soi soi hệt như đó là kho báu hay thứ gì quý giá như thế. Và khi soi xong vẫn còn chưa đủ, cô ta còn lấy…thuốc lá chích vào ngay cánh tay trái có vết nối liền đó.

    “OUCHHHHHH…Làm cái gì thế ?” – Jacob thét lớn khi bị bỏng. Còn đâu rồi cái vẻ uy nghiêm đêm qua của chàng trai Elf dũng mãnh tôi biết thế ?

    “Phản ứng xem ra tốt rồi. Không có dấu hiệu nào cho thấy cuộc cấy ghép thất bại. Quan trọng là khả năng sử dụng pháp thuật có được như trước hay không…Chắc phải mổ lần nửa mới biết được” – Cô ta tự lẩm bẩm với chiếc máy ghi âm thu nhỏ lấy ra từ chiếc túi xách chéo vai trước đó.

    “E Hèm. Cô Albert ?” – Một tên lính đứng ngoài cửa nói với Albert. Đó chắc chắn không phải là cái tên đẹp nhất để đặt cho một cô gái – “Cô có phiền không thưa cô Albert ? Chúng ta có việc cần phải làm đấy.”

    “Ấy cha. Quên mất.” – Cô gái tên Albert nói – “Ba vị. Up. Đi theo bọn này. John muốn gặp cả ba.”

    Albert nói quá vắng tắt, khiến tôi không hiểu được gì. Có điều, nghe sơ qua thì sếp của cô ta muốn nói chuyện với bọn tôi. Chuyện gì thế này ? Người tên John muốn gì ở bọn tôi ? Chẳng nhẽ…là do mối liên hệ giữa bọn tôi với thiên thần và quỷ dữ ?[/spoil]
     
  7. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light GameOver Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,194
    Nơi ở:
    Another Reality
    Chương 13: The First Reveals (1).


    [spoil]Ngọn gió đen của màn đêm bắt đầu thổi quanh bầu trời đầy sao tĩnh lặng. Tiếng gió xào xạc xung quanh hệt như những con chiên nhỏ lạc đường, cầu cho sói đen lẩn quanh trong gió đừng hành hạ chúng nữa.

    Ở trên cao, tuốt tận đỉnh đồi Calvaria, toạ lạc một học viện khổng lồ, như cơ ngơi của một gã đàn ông giàu có ngồi trên trời cao ngắm nhìn những con người khốn khổ dưới mặt đất. Học viện đó tên là Lovecraft – học viện Lovecraft thật sự, không như những ngôi trường mang danh Lovecraft dưới đồi, đây mới chính là nơi mà cái tên Lovecraft được gọi lên, và trở thành Nhánh Chính của dãy học viện Lovecraft.

    “Check.”

    Nói là trường, nhưng giờ đây, cái gọi là trường Lovecraft đã không còn. Dù là ban đêm, nhưng ít ra, một ngôi trường nội trú bình thường lúc nào cũng phải có lắt nhắt một vài học sinh lúc này chứ ? Không. Tất cả đều bị thay thế bởi lính tráng trang bị tới tận răng, hàng hàng lớp lớp các lều trại dành cho binh sĩ và tướng lĩnh. Cũng như xe tăng, súng ống, kể cả pháo binh, pháo phòng không lẫn trực thăng đều đã được dàn quân tại đây. Có chăng chỉ có phi cơ chiến đấu là vẫn ở nguyên tại các tàu hàm không mẫu hạm chực chờ ngoài bờ biển tiếp giáp thành phố Ryleh khổng lồ. Đây đã là trại quân đội rồi, không còn là một ngôi trường nữa.

    “Call.”

    Xa xa hơn là sự xuất hiện của những đội quân mang dấu thập tự đỏ trên lưng. Các con chiên được trời cao lựa chọn. Đội quân Thập Tự - những người tại đây gọi họ như thế. Kể từ giây phút Giáo Hoàng của thế giới con người đặt chân tại học viện này, mọi tư lệnh của các đạo quân nay phải cúi đầu trước những người Elf quyền năng, có khả năng sử dụng pháp thuật phi thường thuộc đội quân Thập Tự. Không ai biết rõ tại sao Giáo Hoàng lại được “điều” đến Lovecraft, cũng như ai là kẻ đã chuẩn bị cho mọi thứ để đối đầu với tai ương đang xảy ra tại thành phố Ryleh. Đám lính tráng thô kệch tại đây chỉ có thể đoán rằng: Kẻ đó phải thật quyền năng mới có thể chỉ bảo cho người đứng đầu mặt tin thần của hơn 2/3 dân số thế giới phải ngồi tại đâu.

    “Đây là đường cùng rồi, ngươi thật sự có muốn tới không ?”

    Và còn xa hơn cả thế, ngay trong một căn biệt thự của Lovecraft. Tại một căn phòng nhỏ, xuất hiện sự hiện diện của hai thế lực mờ ám. Một của màn đêm và một của ánh sáng. Cả căn phòng chỉ là một đêm đen dày đặc không rõ tại sao. Thế nên, có lẽ những ánh nến bay lơ lửng xung quanh cả hai thay cho ánh sáng cũng không cần phải giải thích. Thứ duy nhất được chiếu sáng ngoại trừ họ ra chính là một chiếc bàn và hai chiếc ghế họ đang ngồi. Cũng như bộ bài Tây đang tự động đóng vai trò Dealer trong trò chơi ngớ ngẩn của hai sinh vật quyền năng.

    “Hê. Meta-chan đang sợ à ? Bài của cậu thế nào ? Một đôi ? Hai đôi ? Cậu nghĩ cậu có thể thắng tôi à ?”

    Giọng nói đó được nói lên bởi một gã đàn ông vận comple đen kín không cà vạt với một chiếc mũ phớt trên đầu. Dù có màu tối, bộ đồ của hắn lại không hề chìm vào trong màn đen. Có thể là do mái tóc dài bạc trắng như một ông già mà hắn có được. Nó khiến hắn nổi bật hơn tại nơi này.

    “Đừng gọi ta với cái tên đó nữa.”

    Người đối diện với gã tóc trắng nói bằng một giọng lưỡi nhẹ nhàng, không hề chứa sự giận dữ, tuy nhiên, dường như gã chẳng có hàm chứa một điều tốt đẹp nào trong đấy. Chẳng phải đó là do bản chất của gã – một tên thư sinh mặc một áo khoác lông ? Bản chất của một thiên sứ ? Một thiên sứ không thể nói dối, là tượng trưng cho sự thánh thiện và hy vọng của mọi người. Thế nên, dù muốn thế nào, gã không thể nói ra được cái sự căm ghét của gã với tên đối diện về việc biến cái tên được ban tặng bởi trời cao cho bản thân thành một trò đùa lố lăng.

    Trong hệ thống hàng ngũ của các thiên thần: Princes, Powers, Virtues, Dominions, Thrones, Cherubim và Seraphim. Gã thư sinh này được xếp vào loại Seraphim – một hạng còn cao hơn cả Archangel. Những thiên thần dạng Seraphim gần như là những kẻ có thể bước chân vào hàng ngũ của thần thánh, và MetatronGiọng nói của Chúa - chính là Seraphim hùng mạnh nhất hiện tại, khi mà Chúa đã chết, dưới chính tay kẻ đang ngồi chơi Poker với gã đây. Nhưng tại sao ? Tại sao gã lại có thể để cho một kẻ giết chủ nhân của mình thảnh thơi như vậy ? Câu trả lời rất đơn giản: dù muốn, gã cũng không thể làm được. Hắn là một Observer – một sinh vật cực kì hùng mạnh, quyền năng của các Observer còn mạnh hơn cả Chúa lẫn Vua quỷ cộng lại gấp trăm lần, và tên Acht lại là một tên quái vật thậm chí cả trong hàng ngũ của các Observer. Tuy nhiên, với Metatron lúc này, người đàn ông tên Acht chỉ là một kẻ vô hại, không đáng để mà ra tay hạ sát. Hắn ta quá chản nản và quá ngu ngốc để mà không thèm để ý việc mình sống chết ra sao. Thành ra, một tên như thế trong mắt Metatron thì không đáng ngại.

    “Cái “Pot” hiện giờ sao rồi ? Observer ?” – Metatron hỏi Acht.

    “Vẫn như bình thường thôi. Cậu thừa biết chúng ta không thể làm được gì nó ngay lúc này mà ?” – Acht nói. Hiện giờ trên bàn của họ là một đống chíp, nếu tính ra hết thì tổng cộng trên bàn hiện giờ có khoảng trên dưới hai chục triệu đơn vị. Không ai biết rõ họ đang chơi dưới đơn vị gì ngoại trừ những con số. – “Đây là tay thứ bảy rồi, hãy kết thúc việc dự đoán của chúng ta nào. All-In.”

    Nói rồi, Acht đưa hết số chip mình có vào trong Pot – nơi để tiền trong trò chơi Poker, khiến cho giá trị tăng lên những trăm triệu.

    “Tốn nhiều thế à ?” – Metatron nói – “All-In.”

    Tới lượt đặt của Metatron, gã thư sinh cũng như Acht – đặt hết những gì mình có. Số chip của Metatron đặt vào khiến cho lượng tiền trong Pot đẩy vọt lên hàng tỉ. Cả hai đã quyết định đây sẽ là ván bài cuối cùng, mọi chuyện sẽ kết thúc trong tay thứ bảy này đây.

    “Tưởng tượng xem, Meta-chan. Tưởng tượng xem cái “Pot” ngày ấy sẽ đầy như thế nào nếu như mọi thứ theo đúng dự đoán trên bàn bài này.” – Acht nở một nụ cười bỉ ổi. Metatron không thích thái độ đó, nhưng gã cũng không nói lên ý kiến nào.

    “Cứ cho lượng Teton của một chip là hai, ít ra, khi đó chiếc “Pot” của chúng ta cũng sẽ thu được trên dưới chục tỉ.” – Metatron cười mỉm – “Quan trọng là, con tốt của ai mới là kẻ sẽ trở thành tốt thăng đây ?”

    “Cả hai đang chơi Poker, cậu mang cờ vua vào trong đây làm gì thế ? Metatron ?” – Một giọng nói lạ, có phần dễ thương vang lên thay cho giọng của hai gã mê bài bạc. Bóng tối đã che mờ đi nhân dạng của nó, nhưng đôi mắt đỏ rực như máu thuộc về kẻ vừa bước vào căn phòng ẩn này là thứ mà bóng đêm không thể che giấu được. Nó có vẻ như là một con vật, rất là nhỏ, bằng cỡ một con mèo. Nó trèo lên chiếc bàn Poker của cả hai và ngồi đó, tham gia cuộc đối thoại lạ lùng này – “Ô. Đừng để ý tới tôi làm gì. Cả hai cứ tiếp tục chơi đi.”

    Qwin Bert” – Metatron lẩm bẩm cái tên của con thú – “Vậy là cậu định tham gia vào cuộc chơi rồi à.”

    “Tôi tới trễ quá à ?” – Sinh vật tên Qwin Bert nói khi cái đuôi của nó quẩy quẩy xung quanh trong màn đêm – “Nếu thế, sau khi cả hai chơi xong Poker, chúng ta kiếm một trò nào đó khác chơi nào ? Tôi thì rất thích Dungeon & Dragon.” – “Tôi thật sự rất muốn biết Messiah của ai mới là người giành được chiếc “Pot” đây.”

    “Board Game nhập vai à ? Được, lát nữa cả ba cùng chơi nào.” – Metatron lại cười và nói.

    “Nói nhiều quá cha nội. Giải quyết nhanh cái này đi.” – Acht nói với Metatron, khiến cho gã thư sinh quay lại cuộc chơi.

    Trên bàn hiện giờ đang có 5 lá: ba lá Át (A) Chuồn, Bít, Rô và lá Đầm (Q), Gìa (K) Chuồn. Nếu như ai đó có thêm một con Át Cơ cuối cùng thì sẽ tạo nên một cặp Four of a Kind – một dạng bài còn cao hơn cả Full House. Hiện giờ tay của Metatron và Acht mỗi người cầm hai lá, và chính hai lá đó sẽ là thứ kết thúc trận đấu này.

    “Át Cơ, Gìa Cơ. Four of A Kind.” – Metatron lộ bài của mình ra, và đúng là gã thư sinh này sỡ hữu một con át cơ thật. Con Gìa Cơ trên tay gã chỉ là hàng thừa, dù nếu không có con Át, sỡ hữu ba lá Át trên bàn và một con Gìa khác đủ để biến tay của gã thành cặp Full House. Chiến thắng dường như nằm chắc trong tay gã . Giờ thì đến lượt của Acht.

    “Hê. Tôi chỉ có con Mười Chuồn, và một con Wild Card – Joker.” – Acht đưa ra tay của mình, đúng là chỉ có một con Mười Chuồn và lá Joker, nhưng điều này trong luật Poker thì không thể, vì Joker vốn không được phép có trong bộ bài. Dù vậy, tại nhiều nơi, có chỗ vẫn cho phép sử dụng Joker như một là Wild Card – một lá bài như con Tốt Thăng trong cờ Vua – một thứ có thể trở thành mọi con cờ và lá bài khác. Metatron thừa biết sử dụng lá Wild Card, Acht sẽ biến con Joker thành con Bồi (J) Chuồn – cùng với con Mười Chuồn trong tay gã tạo thành cặp bài cao nhất của trò chơi – Royal Straight Flush – gồm có Mười, Bồi, Đầm, Gìa, Át trong cùng một loại – trường hợp của Acht thì là Chuồn.

    “Ngươi ăn gian à ?” – Metatron bảo. Dù trong trường hợp này gã đã thua, nhưng ăn gian vẫn là ăn gian thôi.

    “Ha ha. Meta-chan thừa biết mà, trong “trò chơi” ngoài kia, ăn gian hay không không quan trọng. Quan trọng vẫn chỉ là thắng thôi.” – Hắn cầm con Joker ve ve vẩy vẩy xung quanh – “Tưởng tượng xem, nếu như Messiah của tôi là một Wild Card như thế này xem ? Liệu cả hai có định phán tôi là một kẻ ăn gian không ?”

    “Anh đã chọn ai làm Messiah của mình thế ? Acht.” – Qwin Bert lên tiếng khi Acht mang chủ đề Messiah trở lại – “Đừng nói rằng anh chọn một người bình thường nhé ? Chúng ta đang nói tới Messiah - kẻ sẽ lấy hết lượng Tetragrammaton trong “Pot” thay chúng ta đấy. Đây không phải là việc có thể chọn lựa qua loa đâu, nhất là với một Observer.”

    “Ôi ôi, Qwin già ơi. Nếu cậu biết tôi là ai, thì cậu hẳn sẽ biết tôi là loại đểu nào. Dĩ nhiên, tôi đã chọn một tên người bình thường, nên hãy chờ xem, liệu cho tới khi hắn làm nghĩa vụ của một Messiah, liệu chúng ta có thể gọi hắn là một tên bình thường được không...Với lại, chỉ chọn một ai đó quyền năng để làm Messiah thì chán quá. Tại sao mọi người không thảnh thơi hơn một tí đi ? Tại sao phải chăm lo từng li từng tí cho Messiah của mình hệt như chăm con nít lên ba ? Cứ để mọi chuyện diễn biến tự nhiên, rồi kết quả thắng hay thua kiểu nào cũng sẽ tự đến.” – Acht thả lỏng người ra rồi cười nhẹ - “Tiện thể… số chip này là của tôi rồi. Ha ha.”

    Ngay khi Acht ôm số chip giả vào lòng, cả Metatron lẫn Qwin Bert chỉ có thể nhìn và lo lắng cho trò chơi thật sự đang diễn ra tại thành phố này, cũng như quan tâm đến việc ai trong số cả ba sinh vật tại đây mới chính là kẻ thắng cuộc trong trò chơi đẫm máu này – trò chơi với tên gọi Cuộc Chiến Ba Ngôi.

    ------​


    Day 2


    Cô gái tên Albert dẫn chúng tôi ra khỏi nhà kho, hoặc là căn phòng nào đó. Đi theo cả ba trừ Albert ra là hai tên lính vô danh nào đó, nói vô danh vì tôi thật sự không biết tên họ. Họ cầm trên tay loại súng kì lạ mà tôi thấy hôm trước, không biết nó có công dụng gì. Kein không quan tâm nhiều lắm về những khẩu súng, nhưng Jacob thì ngược lại – tên Elf này thật sự muốn biết thứ vũ khí này có thể làm được gì. Nghĩa vụ à ?

    Xung quanh đây khá vắng vẻ. Dù đã gần trưa, nhưng cửa nẻo tại đây đã đóng kín mít hết. Soi sáng đường đi chỉ có những cây nến cắm ven đường. Canh gác khá lỏng lẻo, chỉ khi nào đi cỡ một đoạn dài tôi mới thấy có người canh gác. Tôi nghĩ những người này khá tự tin vào vũ khí của mình nên mới bố trí nhân lực như thế, hoặc có thể là do hiện giờ họ đang thật sự thiếu người ? Dù vậy, phải công nhận là nơi này trang trí rất là đẹp so với một nhà thờ. Ắt hẳn các kiến trúc sư đã rất tài giỏi mới có thể tạo nên một nơi đẹp như thế, dĩ nhiên là cũng phải tính công của các người thợ xây dựng nữa chứ.

    Ngay khi tôi vẫn còn đang lạc trong dòng suy nghĩ của bản thân, cả ba đã đến được nơi cần đến – một căn phòng. Cô nàng Albert gõ cửa, thậm chí cô ta còn không đợi tiếng trả lời từ bên trong, Albert mở toang cửa ra. Không hiểu tại sao cô ta lại được sinh ra là phụ nữ nữa ? – Tôi lẩm bẩm, cầu cho cô ta không nghe thấy, vì với phong thái của nữ khoa học gia kia thì tôi nghĩ nếu nghe thấy, tôi sẽ là một cái gạc tàn di động cho cô ta xả thuốc lên đầu. Chúng tôi đi vào trong, còn hai anh lính vô danh thì đứng canh ở ngoài cửa.

    Căn phòng này trông sáng sủa hơn bên ngoài, có thể do có một cánh cửa sổ đang mở - một cánh cửa sổ - hay là cửa kính lạ lẫm mang hình Đức Mẹ Mary đầy đủ màu sắc. Bên dưới đó là một chiếc bàn xưng tội, với hình bóng của một người in rõ trên làn giấy trắng bọc quanh cánh cửa sổ của chiếc bàn. Tuy nhiên, đó vẫn chưa phải là điểm ấn tượng của nơi đây.

    Albert ra hiệu cho cả ba ngồi xuống. Ở giữa căn phòng nhỏ hình vuông này là ba chiếc ghế - mỗi chiếc mang một kiểu dáng khác nhau không rõ vì lí do gì. Cả ba tôi – dĩ nhiên, ngồi xuống, tôi ngồi giữa, Kein ngồi tay trái còn Jacob ở ghế còn lại. Lúc này, tôi có cảm giác không hay, tất cả đều đến từ cách trang trí của căn phòng.

    Ở hai bên chiếc bàn xưng tội là hai chiếc tủ gỗ có cửa kính. Ở bên trong chúng chứa toàn những món đồ chơi trẻ em. Trông thật ngây thơ, nhưng dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo của những cây nến đặt trên tủ, tôi chỉ thấy sợ sệt. Nhất là khi cứ vài phút tự dưng có một chiếc hộp Jack-In-The-Box bắn ra một tên hề với nụ cười thân thiện, phải, thân thiện đến phát sợ. Nhưng đó vẫn chưa phải là điều đáng sợ nhất. Xung quanh khắp căn phòng được treo đầy rất nhiều tranh ảnh. Không phải là tranh phong cảnh hay là những kiểu tranh khác – chúng toàn bộ đều là chân dung. Tất nhiên là không có gì đáng sợ trong những bức tranh chân dung này, chúng đâu có máu chảy đầu rơi hay con quái vật kinh tởm nào đâu. Nhưng có gì đó rất khó nói ở chúng. Tất cả, tất cả đều là chân dung. Không phải của một người, mà là rất nhiều người, đến từ rất nhiều tầng lớp, cũng như rất nhiều lứa tuổi và giới tính khác nhau. Có người già, có trẻ nhỏ, có con nít, có người lớn, có phụ nữ, có đàn ông…Mọi thứ đều là chân dung. Và sự đáng sợ ở đây là: ánh mắt của tất cả đều nhìn vào chỗ ngồi của bọn tôi. Cái nhìn thân thiện, cái nhìn trìu mến, cái nhìn ngay thẳng, cái nhìn lạnh lùng… Chúng rất bình thường, nhưng có cái gì đó rất là bất thường trong cái sự bình thường đó. Cộng thêm dòng chữ: Big Brother is Watching You ở dưới mỗi bức tranh, tôi thật sự muốn phát điên lên vì sự quái đản của căn phòng này. Ai ? Ai đã làm việc này ? Ai đã vẽ nên tất cả những bức chân dung trên và treo lên tường như một tên nghệ sĩ bệnh hoạn ? Lúc này, tôi không dám nói lại về những bức tranh, nên đành phải lái sang chủ đề đó. Cứ tưởng tượng xem: bạn đang đi giữa đường, tự dưng, mọi người xung quanh bỗng dưng nhìn bạn chằm chằm không rõ lí do. Bạn tự nhìn mình, nghĩ xem mình có điều gì khác lạ không, và không thấy điều lạ gì cả. Bạn nhìn sau lưng, không thấy ai bất thường nào hết. Và rồi bạn nhận ra: mọi người chỉ nhìn bạn. Không có một lí do, không có một kết luận logic nào cho việc này. Họ chỉ nhìn chằm chằm, rồi lẩm bẩm những từ ngữ bạn không nghe thấy. Khi đó, một sự sợ hãi vô hình sẽ chiếm lấy bạn, rồi bạn sẽ sợ – Đó là cảm giác mà tôi đang trải qua ngay lúc này. Thật may là cái mùi khó chịu của thuốc lá mà Albert hút khiến tôi dễ giữ vững bản thân trong thực tại này hơn. Cảm ơn cô, tiến sĩ khó chịu.

    “Xin chào các bạn trẻ.” – Giọng nói vui tươi lạ lẫm như một nhân viên loa phát thanh của thập niên 80 thuộc thế kỉ 20 tự dưng phát lên khiến cả ba hoảng hồn. Nó đến từ sau chiếc bàn xưng tội, tất nhiên là giọng nói của cái bóng đen đó. Có vẻ như hắn ta đang sử dụng một loại máy biến đổi giọng sử dụng năng lượng rời (vì xung quanh đã cúp điện). – “Tôi có tên gọi chung là Big Brother. Dĩ nhiên, đó là tên gọi chung. Tôi còn có nhiều tên thân mật khác nữa, nhưng hiện tại, hãy gọi tôi là John. Rất hân hạnh được làm quen.”

    “Rất…rất hân hạnh được làm quen.” – Kein dường như là người duy nhất có đủ can đảm để nói nên lời trong lúc này – “Tôi là Kein, thằng này là Victor, còn đây là Jacob.”

    “Này. Tao có bảo mày giới thiệu tên của mọi người đâu ?” – Tôi nói lớn.

    “Nhưng ông ta giới thiệu tên trước rồi, nếu không làm vậy thì sẽ bất lịch sự lắm.” – Kein trả lời. Tôi thật sự không biết nói gì trong trường hợp này.

    “Ha ha ha ha.” – Cái gã tên John, hiện giờ vẫn chưa biết rõ danh tính, cười lớn – “Nào nào mọi người. Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ mà. Cười lên nào cười lên nào.”

    Tôi không hiểu nổi trong đầu của John – hay Big Brother hiện giờ đang có cái gì tại đó. Nếu như ông ta muốn tôi cười thì làm ơn hãy dẹp đám tranh hại não giùm cái.

    Trong lúc bọn tôi vẫn còn đang trong cuộc hội thoại với John, Albert lấy một cuốn sổ nhỏ ra từ trong chiếc túi quái dị. Cô ta đứng đó, nhìn vào Jacob rồi ghi ghi chép chép cái gì đó tôi không biết. Tôi nghĩ cô ta đang vẽ nhiều hơn là chép. Ha ha, bộ một tên Elf là sinh vật quý giá nào đó cần được vẽ lại à ? Nghe có vẻ hơi phân biệt chủng tộc, nhưng ngay lúc này đây, kể cả khi đã vào sinh ra tử một lần, đã nói chuyện phải quấy với nhau, tôi vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Jacob.

    “Ông giam giữ bọn tôi để làm gì thế ?” – Jacob lên tiếng. Thật may là trừ tôi ra, vẫn còn một ai đó bình thường tại đây. Ơ ? Tôi vừa tự xoá bỏ những lời nói cay độc mình nghĩ ra ở trên kia à ?

    “Làm gì ? Cậu hỏi ư ?” – John lại nói với chất giọng giễu cợt – “Nếu cả ba cậu chỉ vô tình ở nơi đó thì không sao. Nhưng khi các cậu kí kết giao ước với quỷ và đánh bại con quái vật đó, thì bọn tôi không thể để yên cho các cậu đi được.”

    “Thế các ông được gì khi giam giữ bọn tôi ? Hay là mấy người định mổ xẻ bọn tôi để tìm cách điều khiển quỷ dữ à ?” – Tôi bắt đầu tham gia cuộc đối thoại.

    “Ô. Cậu này có vẻ sáng sủa đấy.” – John nói ra một câu khiến tôi lẫn Kein cứng người. – “Ha ha. Đùa thôi. Dù bọn tôi có một siêu khoa học gia tại đây, tôi không nghĩ bí quyết để điều khiển quỷ có thể được khám phá chỉ với mổ xẻ một con người.” – “Chúng tôi bắt các cậu vì các cậu có năng lực. Điều khiển được quỷ không phải là điều đáng nói, nhưng tiêu diệt được một con quỷ mạnh… chúng tôi không thể làm ngơ với những con người như thế. Chúng tôi muốn cho họ một mục đích để sử dụng năng lực đó. Thế nên: Liệu các cậu có muốn gia nhập HLF không ?”

    “Không.” – Dĩ nhiên, ai lại có thể nói có trong trường hợp này chứ ? Với điểm chung đó, cả ba chúng tôi trả lời.

    “Sao các cậu trả lời nhanh thế ? Chúng tôi thật sự đang thiếu người đây. Tôi sẽ đảm bảo ưu đãi cho các cậu. Các cậu sẽ có chỗ ăn chỗ ngủ, có bảo hiểm răng miệng đàng hoàng, và chúng tôi có bánh quy để đãi các cậu.”

    “Các ngươi nghĩ bọn tôi là ai ? Con nít lên ba à ? Đừng nói những lời nhảm nhí nữa.” – Kein lên tiếng, trông nó thật thông minh ngay lúc này – “Dù bánh quy có vẻ hơi hấp dẫn.”

    “Tao mong từ giờ mày đừng phán xét ai nữa, Kein à.” – Tôi nói bằng chất giọng châm biếm.

    “Hô hô. Cậu Kein xem ra vẫn chỉ là… Kein thôi.” – John cười như một ông già Noel.

    “Mục đích mà ông nói ? Đó là gì ?” – Jacob có vẻ hứng thú với lời nói đó của John. Tôi và Kein có lẽ bị bỏ ngoài tai rồi.

    “Ô…Cậu thật sự muốn biết à ? Cậu có ý định gia nhập bọn tôi sao ?”

    “Tôi chỉ tò mò thôi.” – Jacob bảo.

    “Ok. Vậy… hãy để tôi kể cho các cậu một câu chuyện.” – John hít một hơi rồi thở dài để chuẩn bị cho một câu chuyện dài hơi – “Các cậu có tin rằng ở ngoài vũ trụ tồn tại những hiện thực khác nhau ? Như những thế giới song song ?”

    “Cái đó bọn tôi biết lâu rồi, bằng chứng là anh chàng Elf này đây đến từ Accel Zone này.” – Tôi trả lời.

    “Ô…Thế à.” – John lại nói – “Vậy, cứ tưởng tượng thế này đi: Sẽ có chuyện gì nếu như một hiện thực này muốn chiến tranh với một hiện thực khác ? Theo quan điểm của giới trẻ của các cậu thì rất là tuyệt, đúng không ?”

    “Nghe có vẻ tuyệt đấy.” – Tôi không ngạc nhiên khi thằng Kein là người nói câu đó. – “Nhưng thật đáng tiếc rằng điều đó chỉ xảy ra trên phim ảnh.”

    “Đúng là thế. Nếu đó là một bộ phim, thì những thứ đó sẽ rất tuyệt. Tuy nhiên…” – Giọng điệu của John bắt đầu thay đổi, dù vẫn sử dụng cái giọng của nhân viên phát thanh rẻ tiền – “Nếu như tôi nói với các cậu rằng: một cuộc chiến như thế đã thật sự xảy ra ? Một cuộc chiến giữa con người và một hiện thực khác. Nơi mà các cậu gọi là Accel Zone đấy ?”

    “Ông nói nhảm nhí cái gì vậy ? Chẳng có cuộc chiến nào xảy ra giữa nơi này và Accel Zone hết.” – Tôi nói to ý kiến của mình.

    “Dĩ nhiên dĩ nhiên, trong mắt các cậu, chẳng có cuộc chiến nào xảy ra hết. Nhưng nó đã thật sự diễn ra, và kết thúc trước khi nó trở thành một cuộc chiến. Trái đất này đã thua một cuộc chiến không thể nào được gọi bằng hai chữ “Chiến tranh”. Nó quá nhanh so với một cuộc chiến trong quan niệm thường thấy. Nhưng đó là sự thật.”

    “Cứ cho rằng ông nói đúng đi, nhưng chứng cứ đâu ? Chứng cứ cho rằng một cuộc chiến đã xảy ra đâu ?” – Tôi tiếp tục nói.

    “Bản thân UNEO chính là chứng cứ.” – John nói to giọng – “Cậu nghĩ với bản chất của con người, một tập hợp của nhiều quốc gia có thể được thành lập nhằm thống nhất Trái Đất lại à ? Và đó chưa phải là chứng cứ duy nhất. Cậu cứ nhìn lại mình đi, nhìn xung quanh thế giới mà cậu đang sống. Cậu có cảm nhận rằng nó đang phát triển không ? Hay chỉ đang dậm chân tại chỗ ? Tại sao thế kỉ này trông lại lạc hậu như thế kỉ 21 ? Tại sao con người lại không hề phát triển ? Tôi nghĩ cậu có thể đoán ra câu trả lời rồi nhỉ ?”

    “Tôi có thể hiểu cậu hoàn toàn không tin điều này, nhưng tôi thật sự không đến từ hiện thực này. Hiện thực mà tôi sống, đó là một nơi mà quá trình phát triển của con người không hề bị kìm hãm bởi một thế lực nào. Đó là một thế giới rực rỡ, một nơi tuyệt vời để sống. Cho đến khi chúng tôi trở thành nạn nhân hệt như hiện thực của các cậu. Chúng tôi phản kháng, nhưng vẫn không đủ để mang lại sự tự do cho bản thân. Hiện thực của chúng tôi nay đã trở thành một ảo ảnh xa vời. Nhưng tôi không chấp nhận điều đó. Sử dụng một cỗ máy tên gọi Wonder Door, tôi trở thành một nhà du hành xuyên hiện thực. Tôi cố gắng tìm cách chuẩn bị cho những nơi tôi đến không gặp phải số phận mà chúng tôi gánh chịu, nhưng kẻ thù vẫn quá mạnh, mọi nỗ lực của tôi trở nên vô ích. Và rồi, sau vô vàng thất bại, tôi có mặt tại nơi này, cầu xin cho những tia hy vọng cuối cùng.” – Dù có phải đi qua cỗ máy biến đổi giọng kì quái, tôi có thể thấy rõ gương mặt của một người đàn ông buồn bã sau cánh cửa mỏng kia khi nghe thấy những lời nói đó.

    “Thế nên… ông muốn chúng tôi về phe ông và tuyên chuyến với Accel Zone ? Tuyên chiến với người Elf ?”

    “… Đại khái là thế.”

    “Tôi thì không nghĩ vậy.” – Jacob lên tiếng sau khi lắng nghe câu chuyện – “Với vai trò là một người Elf, tôi nghĩ rằng: ông là một kẻ nói dối rất là dở đấy, John.”

    Tôi thật sự rất shốc khi nghe Jacob nói ra câu đó, có vẻ như cả Kein và Albert cũng thế khi chàng trai Elf này lên tiếng.

    “Hả ? Thế là sao ?” – Kein ngu ngơ không hiểu.

    “Hãy để tôi chỉ ra chỗ sai của ông: Đầu tiên, ông chưa thực sự nêu rõ ra kẻ thù của ông có phải là nơi mà chúng tôi sống hay không. Ông có vẻ nói tránh về kẻ thù của mình, và hoàn toàn không hề có ý định trao cho người Elf chúng tôi vai kẻ xấu mà hai người kia đang nghĩ trong đầu. Ông cũng chỉ lẩm bẩm “đại khái” khi cả hai tên ngốc kia nói về việc liệu có phải người Elf chính là kẻ thù của ông hay không. Ông hoàn toàn không chắc chắn trong lời nói của mình. Và hãy nhìn về trước đó, nếu như toàn bộ HLF được tạo ra để tuyên chiến với Elf, tại sao các ông lại tốt bụng đến độ nối liền lại tay của kẻ thù không đội trời chung ? Cho ăn cho uống đầy đủ và ít ra không đánh đập kẻ thù của mình như bản chất của chiến tranh ? Ngoài ra, lúc nãy ông có mời cả ba tham dự vào tổ chức của ông. Không biết ông có nhìn được gì ở phía bên đó không, nhưng tôi không nghĩ đôi tai nhọn của mình có thể trở nên khó nhìn như vậy .Chỉ nhiêu đó thôi, tôi khuyên ông nên nói lên lí do tại sao lại nói tránh như thế.”

    “…” – John im lặng sau khi Jacob đánh trúng tim đen của ông ta – “Đúng đúng. Có vẻ như ta đánh giá thấp ba cậu quá rồi.” – Tôi tự dưng thấy tức khi ông ta nói nên điều đó.

    “Điều mà cậu Elf đây nói… chúng đều hoàn toàn chính xác.” – John nói nên lời thú tội của mình.

    “Vậy… ông được lợi ích gì khi khiêu khích chúng tôi đánh nhau với người Elf ?” – Kein nói.

    “Quan trọng không phải là lợi ích, và tôi không hề muốn biến các cậu thành những kẻ diệt chủng. Nếu như các cậu thật sự tham gia khi trở thành nạn nhân của lời nói dối đó, tôi cũng chỉ nêu ra những mục tiêu thật sự cần phải giết thay vì người vô tội. Hiềm khích giữa Elf và con người tại hiện thực này vốn đã cao. Lợi dụng nó là một cách hay để đạt được mục tiêu của tôi. Có vẻ, tôi tính toán sơ sài quá rồi.”

    “Trở lại vấn đề chính đi.” – Tôi nói lớn.

    “Cậu nóng nảy quá nhỉ ? Cậu Victor. Nóng nảy không tốt đâu. Với lại, giữa Elf và thứ mà tôi sắp nói đây, cậu nghĩ cái nào sẽ dễ giết hơn ? Tôi nói tránh chỉ vì muốn tốt cho các cậu thôi.”

    “Ông nói… cái gì vậy ?” – Tôi có cảm giác không tốt về việc này.

    “Cậu biết sự thật mà ? Phải không ? Cậu Elf ? Liệu cậu có tốt bụng đến mức nói ra những gì mà tôi sẽ nói không ?”

    “Ông ta định nói gì thế ? Jacob ?” – Kein hỏi, trông nó cũng hơi lo lắng.

    “Ông ta định nói rằng: Các Thiên thần chính là kẻ thù thật sự của ông ta.”[/spoil]
     
  8. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    Hết thứ để nói rồi, thông cảm vậy nhé. Cậu càng cố tình viết càng khó hiểu thì mình càng ít thứ để nói.

    Well, nói về nhân vật vậy, như hôm qua đã nói với cậu trên Yahoo, các nhân vật vẫn mang trong họ đặc điểm lấy từ tính cách của cậu. Chưa có nhân vật nào thoát được lệ đó, kể cả nhân vật phụ.

    Tuy có thể nói là tính cách nhân vật phản ánh tính cách tác giả, nhưng nếu như nhân vật nào cũng vậy hết thì...

    Qua bên kia nói tiếp vậy.
     
  9. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light GameOver Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,194
    Nơi ở:
    Another Reality
    Chương 14: The First Reveals (2)


    [spoil]
    And storms are roaring in their race
    From sea to land, and land to sea,
    Their raging forms a fierce embrace,
    All round, of deepest energy.
    The lightning’s devastations blaze
    Along the thunder-crashes’ way:
    Yet, Lord, your messengers, shall praise
    The gentle passage of your day.
    Archangel Michael
    260-265 ~ Goethe’s Faust​



    Day 2


    “Này… cậu đang đùa đấy phải không ?” – Không kiềm được suy nghĩ của bản thân, tôi mở miệng ra. Tôi thậm chí còn không biết mình đang làm gì, và chuyện này có liên quan gì tới mình. Nhưng lòng tôi không giữ được những thứ cảm xúc khó tả khi nghe thấy hai chữ “Thiên thần” với vai trò là kẻ ngấm ngầm xâm chiếm Trái đất xinh đẹp của loài người chúng tôi.

    “…” – Jacob không nói một câu. Nghĩ lại về tính cách của cậu ta, Jacob không phải là loại người biết đùa.

    Trông Kein cũng sốc không kém gì tôi, dù nó giỏi hơn tôi ở chỗ giấu đi cái sốc đó. Bà cô Albert thì không nói làm gì, cô ta thậm chí còn không buồn nhìn chúng tôi hay là ai đó trong phòng nữa mà chỉ cắm đầu cắm cổ vào quyển sổ tay quý giá, như thể cái sự thật gọi là “Thiên thần xâm chiếm Trái Đất” chỉ là một trong những chuyện thường ngày trong cuộc sống của cô ta.

    “Tôi nghĩ mọi người trông vẫn chưa tin tưởng lắm.” – Jacob lên tiếng – “Hay là để tôi triệu hồi ra một thiên thần bằng xương bằng thịt cho mọi người kiểm chứng câu chuyện đó ?”

    “Này…liệu Michael có đồng ý chuyện đó không ?” – Kein lo lắng bảo. Ngay sau đó, Vier gởi lời nói tới chúng tôi cứ để cho Jacob làm những gì cậu ta muốn.

    “Sớm hay muộn thì cũng xảy ra, tốt nhất là nên nói ra bây giờ. Nhưng mọi người hãy nhớ rằng: chuyện gì xảy ra trong căn phòng này hôm nay sẽ được giữ kín tại chính căn phòng này.” – Jacob tiếp tục. Ngay sau khi nói xong, cậu ta quay sang John – “Khu vực này có một kết giới để chặn sự hiện diện của quỷ và thiên thần. Tôi không thể triệu hồi Michael khi chúng vẫn chưa được vô hiệu hoá.”

    Sau khi suy nghĩ tầm vài giây, John lên tiếng.

    “Được. Tôi sẽ lắng nghe những gì mà thiên thần của cậu muốn nói.” – “Albert !”

    Ra lệnh qua tấm màn, lời nói của John khiến cho cô nàng chán nản Albert bắt đầu phải lo công chuyện được giao. Không biết có phải do lời của John không có trọng lượng, hoặc Albert chẳng quan tâm đến thứ tự kẻ trên người dưới, nhưng cô ta cù nhây cho đến khi hút xong điếu thuốc trên môi mới chịu làm công việc của mình. Vất thuốc vào một gạt tàn gần đó, cô nàng đưa quyển sổ tay của mình ra – một quyển sổ khá to và dày, chiều dài chỉ nhỏ hơn một quyển tập một tí, có màu nâu và xem ra là hàng cổ chứ không phải là thứ dễ dàng kiếm được ngày nay. Cô ta đặt quyển sổ trong tư thế của những người đập gáy sách để dọn bụi, và như đã nói, cô ta đập gáy sách. Từ trong những trang sách, một vòng phép ma thuật xuất hiện, và một vật thể lạ từ trong quyển sách bay từ tốn ra ngoài : Một hòn đá Rune cổ. Nó nhỏ như một viên ngọc trai nhưng vẫn đủ to để chọi lủng đầu ai. Hòn đá không có gì giữ lại trên không trung liền rớt xuống đất, và Albert dùng chân mình đạp mạnh, khiến nó nát tan thành từng mảnh. Không có hiện tượng gì đặc biệt sau đó, nhưng tôi nghĩ kết giới quanh nhà thờ đã được gỡ bỏ.

    “Michael.” – Ngay lập tức, Jacob liền nói tên của một trong những vị thiên sứ hùng mạnh nhất Thiên giới hiện nay – Archangel Michael.

    Khi được chủ nhân gọi. Từ ngay phía sau lưng Jacob, một ngôi sao năm cánh sáng chói bao quanh bởi một vần hào quang lạ thường được vẽ ra giữa không trung. Tôi có thể nghe thấy những bài thánh ca của các tiểu thiên thần. Căn phòng trở nên sáng rực hơn khi một vị thiên sứ bắt đầu lộ diện. Michael – vị thiên thần dũng mãnh với gương mặt tượng đá giờ đây đã chiếm ngự căn phòng theo cách riêng của ông ta. Một khi nhìn gần, tôi và Kein chỉ biết đứng im mà thán phục vẻ đẹp tinh xảo được khắc trên từng xớ da mớ thịt như được nặn bởi những thợ tạc tài ba nhất để tạo nên Michael.

    “Michael. Ông có xác nhận điều John đây nói là đúng không ?” – Jacob nói với Michael.

    Không sai… Nhưng cũng không đúng
    Hỡi con của Adam, các người vẫn còn quá ngu muội.
    Tại sao không mở mắt ra mà nhìn tình yêu của Chúa ?​


    “Thứ tình yêu đó chính là nguyên nhân khiến tôi ngồi trên cái ghế này đây.” – John điềm tĩnh đáp. Thậm chí ông ta trông không có vẻ sợ sệt gì vị thiên sứ này kể cả khi đó là một sinh vật hùng mành còn John chỉ là một con người bình thường sau tấm màn che kia.

    “Michael. Hãy cho chúng tôi biết… tại sao Thiên giới lại làm những điều như ngấm ngầm điều khiển Trái đất ? Và cả Accel Zone lẫn nhiều nơi khác nữa ?” – Tôi lấy hết can đảm của mình để nói với Michael.

    Đó...là để bảo vệ các người

    “Bảo vệ ? Bảo vệ khỏi cái gì chứ ?” – Tôi tiếp tục.

    Bảo vệ các người khỏi lí do làm chúng ta bị kẹt tại đây.
    Đó là điều cần thiết để tránh cho sự trỗi dậy của Âm giới, của quỷ dữ.
    Thế nên, bọn ta đã bắt đầu tự tay xâm nhập vào quyền cai trị của muôn loài.
    Để đảm bảo cho ngày tận thế không trở thành sự thật.

    “Như thế có cần đến mức phải biến các người thành những kẻ xâm lược trong màn đêm không ? Con người không yếu đuối như Thiên giới nghĩ. Chúng tôi có quyền tự bảo vệ chúng tôi. Chúng tôi không phải là những đứa trẻ cần phải chăm sóc từng ngày. Tại sao các người không cân nhắc đến cảm giác của chúng tôi trước khi thực hiện điều đó ?” – Kein nói ra một tràng dài suy nghĩ của nó. Nó khiến tôi bất ngờ rằng thằng Kein trước mắt tôi có thể nói ra những lời mà tôi không thể nào nghĩ ra được.

    Thế…nếu như con người hay Elf có thể bảo vệ được mình.
    Thì liệu sự hiện diện của ta đây có phải cần thiết ?
    Hãy giữ những lời đó trong lòng, con người nhỏ bé.
    Thiên giới đã cho những đứa con của Người một cơ hội để bảo vệ bản thân.
    Nhưng tất cả cũng chỉ là một phép màu không bao giờ được thực hiện.
    Hỡi ơi, oái ăm thay.
    Chừng nào con người còn coi bản thân là kẻ thù.
    Chừng đó quỷ dữ sẽ luôn luôn hoàn toàn thống trị mọi thứ.
    Thế nên, từ kẻ bảo vệ, Thiên giới sẽ mang danh kẻ xâm lược.
    Đừng trách trời trách đất, hãy trách bản thân con người.

    “Vậy, Thiên giới đã điều khiển toàn bộ lãnh đạo của Trái đất và lập ra UNEO à ?” – Tôi lên tiếng hỏi.

    Và cả Yggdrasil.

    “Cả người Elf…” – Tôi cứng họng và tự hỏi bản thân liệu có bao nhiêu thế giới đã chịu số phận giống chúng tôi như thế này. – “Nhưng tại sao ? Các người lại hạn chế sự phát triển của chúng tôi ?”

    Phát triển mang đến sự khai sáng.
    Sự khai sáng mang đến tin thần cách mạng.
    Và cách mạng, mang đến sự nổi loạn.
    Nếu như Thiên giới không kiềm hãm Nhân loại.
    Sự nổi loạn sẽ thứ là tiêu diệt Nhân gian.
    Khi đó, Âm giới chỉ đơn thuần là thứ thừa thãi
    Một khi con người có đủ khả năng tiêu diệt bản thân..
    Để bảo vệ Nhân loại, Thiên giới không thể tai ương đó thành sự thực.
    Chúng ta tuy quyền năng, nhưng bản chất con người không thể thay đổi
    Do đó, chúng ta đã kiềm hãm con người và cả Elf lại.
    Để tránh những cuộc đổ máu không thương tiếc.
    Hận ta đi, giận ta đi, ghét ta đi.
    Hãy coi bọn ta là hiện thân của Quỷ dữ.
    Nhưng Thiên giới vẫn sẽ bảo vệ con người, kể cả khi chúng ta là ác nhân trong mắt các ngươi.

    “Các người coi thường chúng tôi quá đấy.” – John nói sau tấm màn – “Con người có thể là một kẻ ngốc đủ để tiêu diệt chính mình trong một ngày không xa. Nhưng nếu như có một kẻ thù chung, một mục tiêu chung, con người sẽ hoàn toàn có thể hoà nhập làm một.”

    Đó…Hỡi con người, là một giấc mộng viễn vông.
    Ác quỷ tràn ngập trong thành phố chỉ là sự khởi đầu.
    Nếu như chúng ta đã không chuẩn bị, không vô hiệu hoá những Hell Holes tại khắp nơi.
    Thì giờ đây ngày tàn ắt hẳn đã trở thành sự thật.

    Vô hiệu hoá những Hell Holes ? Tôi nhớ lại ngày đâu tiên, có một bản tin nói về người Elf tại Trung Đông. Nếu như lời của Michael nói là sự thật, thì những hành động như quan sát địa thế của người Elf tại Trái đất chính là việc ngăn chặn những cổng địa ngục đó à ?

    “Nhưng mà…” – Cả John cũng bắt đầu không còn những lời nói hùng hồn như trước. Ông ta đang run sợ à ? Một con người đã trải qua những điều tương tự thế này không chỉ một lần lại đang run sợ ? Tôi cảm thấy có cái gì rất là lạ trong chuyện này.

    Nếu vẫn chưa thuyết phục, chúng ta hãy cá cược một tí nào.
    Ngươi nghĩ xem: nếu như Thế giới này có trình độ từ Thế giới của Ngươi.
    Thì nó sẽ chống cự lại toàn bộ Âm giới được trong bao nhiêu ngày ?

    “Một…một tháng.” – Lời nói của John chắc chắn như đinh đóng cột, tất cả chỉ để che mờ giây phút yếu đuối trước đó của ông ta…

    Bảy giờ…

    Lời nói của Michael khiến tôi và Kein phải sợ thật sự. Liệu lũ quỷ đó mạnh đến thế ư ? Hay là do Thiên giới không hề có chút kì vọng nào về con người ? Nói gì thì nói, tôi cũng nghĩ rằng nếu như không có sự trợ giúp của Vier hay Michael đây, chúng tôi đã không thể cảm thấy buồn khi bị coi thường ngay lúc này. Suy cho cùng, con người cũng phải dựa dẫm vào một thế lực mạnh hơn để tồn tại. Thật thảm bại, thảm bại mà.

    Căn phòng ngay sau đó trở nên im lặng, không ai nói lên nổi một lời nào. Mọi người đều chìm đắm trong suy nghĩ riêng của bản thân. Chỉ cho đến khi trong túi của Albert phát lên âm thanh rè rè của một loại điện đàm nào đó, mọi người mới trở lại thực tại.

    “Có chuyện gì vậy ?” – Albert lấy điện đàm khỏi túi rồi trả lời.

    “Đội 1 báo cáo. Chúng ta…chúng ta đang bị tấn công.” – Giọng nói từ bên kia đủ to để cho tôi và những người tại đây biết được họ đang nói chuyện gì. Ngoài giọng nói, tôi có thể nghe thấy tiếng súng phát ra ở phía bên kia chiếc điện đàm và âm thanh của xác thịt bắn ra như mưa cà chua đang đổ. Không biết kẻ thù của họ là ai mà liều lĩnh đến thế.

    “Bị tấn công ư ? Tình hình sao rồi ?” – Albert nói.

    “Tệ…tệ lắm.” – Sự hốt hoảng đang dần hiện rõ trong chất giọng của người đàn ông ở đầu dây bên kia.

    “Tệ là tệ như thế nào ? Chẳng nhẽ súng ống tôi làm không hiệu quả hay sao ?”

    “Không. Hiệu quả thì có. Chúng tôi giết được khá nhiều kẻ thù. Nhưng…chúng…chúng không hề chịu chết, kể cả khi chúng tôi bắn chúng nát thành cám, chúng vẫn tái sinh trở lại nguyên vẹn. Kẻ thù…chúng thật sự bất tử. Arghhh…” – Ngay khi tiếng thét của anh lính xấu số vang lên cũng là lúc mà chiếc điện đàm chỉ còn phát ra những âm thanh rè rẹt. Sau đó, Albert bắt đầu đổi tần số liên tục. Lúc đầu còn có người trả lời với nội dung tương tự, về sau chỉ còn tiếng rè rè là thứ chào đón những người ở đầu dây bên đây.

    Và rồi…tiếng súng cũng dần vang lên. Đó là hai anh chàng đứng canh gác ngoài cửa. Tiếng súng nghe khá mạnh mẽ. Tôi có cảm tưởng như mỗi viên đạn bắn ra từ đó phải to bằng một quả đại pháo với cái tiếng ầm ầm đó. Ngoại trừ tiếng súng, tiếng la ré đặc trưng của lũ quỷ - kẻ thù hiện tại của chúng tôi, thì tôi không hề nghe thêm tiếng đạn rơi rớt. Chẳng nhẽ súng đó không xài đạn à ?

    Tiếng súng cứ dồn dập, dồn dập, nhưng cũng đến lúc nó tắt đi rồi thay vào đó là tiếng rền vang của hai kẻ xấu số, thốt lên những lời trăng trối không trọn vẹn ngay lúc tiếng thịt tiếng da của họ bị xé ra xướng lên liên hồi như một dàn nhạc thính phòng, nhịp nhàng, không ngừng không nghỉ, bởi vì lũ quỷ kia cũng không hề dừng lại trong việc đánh chén bọn họ. Rồi…sau khi chúng xong xuôi ở bên bờ cánh cửa, sẽ tới lượt bọn tôi là người chịu chung số phận.

    “Xem ra…việc bỏ đi kết giới không phải là một ý hay.” – Albert bình tĩnh nói với John một câu nói đầy tính chỉ trích. John không nói gì thêm, chỉ im lặng sau tấm màn, hoàn toàn không có một hành động nào khác cả.

    “Có vẻ như tôi cần các cậu làm chút chuyện dơ bẩn rồi.” – Miệng cười mỉm, Albert nói với cả ba chúng tôi. Cô ta đưa quyển sổ tay ma thuật ra, đập đập gáy một chút. Thay vì hòn đá Rune như lúc trước, lần này là một ít vũ khí lạnh rớt ra khỏi quyển sổ kia. Đa số là đao kiếm, ngoài ra còn có một ít thương. Chỗ vũ khí này đủ để trang bị cho một đội 10 người. – “Chúng có thể không phải là vũ khí huyền thoại hay là vũ khí ma thuật hoặc cái gì đó tương tự. Nhưng là hàng được tạo ra nhờ giả kim thuật nên cũng chẳng phải là hạng thường. Cứ dùng thoải mái.”

    Kein đi lại gần đống vũ khí rồi ngồi xuống chọn lựa – “Chẳng nhẽ bọn tôi có quyền lựa chọn à ? Ý tôi là chiến đấu hay chịu chết ấy.” – Nó chọn một thanh kiếm Nhật làm vũ khí rồi dắt ngang hông qua thắt lưng của nó. – “Tính ra bây giờ mới là lúc mà tôi sẽ thật sự làm bẩn tay mình.”

    “Cô có kế hoạch gì không ?” – Jacob nói với Albert bằng chất giọng lạnh lùng.

    “Chả biết. Giờ tôi định đặt lại kết giới khi nãy, nhưng sẽ tốn thời gian và tôi hầu như bị động trong lúc lập kết giới. Kết giới mới không có khả năng tiêu diệt quỷ bên trong kết giới, nhưng ít ra, nó có thể chặn bớt những con quỷ khác ở ngoài muốn mon men vào đây.”

    “Cầu cho cái kết giới đó của cô có thể khiến cho lũ thối tha này có thể giết được, vì tôi rất ghét những thứ chẳng bao giờ chịu chết.” – Mặt Jacob hơi cau có. Một khi chiến đấu với loại bị thịt dai sức như Baphomet, ai ai cũng sẽ ghét những tên địch không hề chết được. Tôi hiểu cảm giác đó của cậu ta.

    Jacob cũng đến gần đám vũ khí, cậu ta chọn một ngọn giáo vừa và một thanh gươm. Cùng với Kein, Jacob và Kein đều đã chuẩn bị cho giây phút khi đám quỷ chưa rõ danh tính kia tràn vào đây. Cả hai trông thật dũng cảm và oai hùng. Sự dũng cảm của Jacob có thể do là một người Elf, bản tính chiến đấu đã ăn sâu vào máu họ, và cậu ta cũng thuộc loại có máu mặt khi là lãnh đạo của một nhóm chiến binh điều khiển thiên thần. Kein thì…thật khó nói. Không phải tôi coi thường nó hay là gì, nhưng nó quả thật…rất ngốc trong con mắt của tôi. Người ta có câu nói “điếc không sợ súng”, đối với Kein, chắc nó sẽ được đổi thành “ngu không sợ chết”. Ha ha, thật nực cười, tôi đây đang chê bai Kein, trong khi nó lại sẵn sàng để chiến đấu, không hề sợ sệt khi tôi ngồi đây bị động mà khen ngợi lòng dũng cảm của nó. Giờ ai mới là người đáng chê trách đây.

    “Victor, mày không định ra trận à ?” – Kein quay sang nói với tôi.

    “Chỉ là…tao vẫn chưa quen với mấy trò như thế này lắm. Đánh quỷ, diệt quỷ. Lúc nào cũng là thứ khó nhai. Nghĩ lại thì tao toàn đánh quỷ để sống chứ có bao giờ ham muốn làm anh hùng đâu.”

    “Đừng nghĩ đây là một trò chơi. Cậu có thể chết đấy.” – Jacob nạt tôi. Biết rồi, khổ lắm, nói mãi… - “Ai cũng nghĩ như cậu thôi. Có thể loại tôi ra, vì với tôi đây là một nhiệm vụ, nhưng tôi cũng cần phải bảo vệ sự sống còn của bản thân.”

    “Vâng vâng.” – Tôi trả lời qua loa cho xong chuyện. Thời gian không còn nhiều, tôi đến đống vũ khí, chọn những thứ nhẹ và có chiều dài vừa đủ rồi bỏ vào trong chiếc cặp táp sau lưng nay đã không còn chứa một thứ gì. Tôi bỏ tầm 3 – 4 thanh kiếm vừa vào trong đó. Dắt hai thanh tại thắt lưng còn tay thì lại cầm hai thanh nữa. Tôi mang nhiều như thế trông có vẻ khá ngớ ngẩn, nhưng đêm hôm trước, những chiêu thức mạnh nhất hiện giờ của tôi ếm lên vũ khí luôn làm chúng vỡ tan ra sau khi dùng xong. Cho đến khi tôi hoàn toàn kiểm soát được năng lực của mình, đề phòng vẫn là trên hết cả. Dù đeo cả đống như vậy khá là nặng.

    Albert lại lấy thêm một thứ gì đó từ trong quyển sổ “thần kì” của cô ta. Ban đầu là một hòn đá, cùng kích cỡ với hòn đá Rune trước đó, nhưng nó không có kí tự của một hòn Rune. Tiếp theo là…một con vịt ? Ngay khi con vịt bay ra khỏi quyển sổ, Albert không ngần ngại dùng một con dao trong đống vũ khí kia cắt cổ con vịt trước khi nó kịp chạy thoát. Trông thì khá là tội, nhưng những ai quen các cảnh bếp núc, đặt biệt là ở đất nước tôi, thì sẽ thấy những thứ như thế này không quá xa lạ. Cô ta dùng máu của con vịt vẽ nên một vòng tròn quay mình có đường kính khoảng 1 mét. Lượng máu còn lại cô ta vẻ rất nhiều những kí tự mà tôi đoán là ngôn ngữ Bắc Âu xung quanh vòng tròn đó, bằng một tốc độ khiến cho tôi nghĩ cô ta đang viết tiếng mẹ đẻ của mình thay vì cổ ngữ. Mà nhanh thế là đúng, tôi có thể nghe thấy tiếng cười thít thít của đám quỷ sau cánh cửa. Chúng đã sẵn sàng lao vào trong sau khi đánh chén no nê. Đã tới lúc tôi phải sống cho đáng mặt đàn ông rồi.

    “ẦM”.

    Lũ quỷ bật cửa vào. Và…thật bất ngờ. Tôi nghĩ rằng bọn quỷ tấn công nơi này phải trông hầm hố như cỡ Baphomet. Nhưng khi chúng lộ diện, chúng chỉ là một bầy Imp – vâng, cái lũ quỷ cấp thấp mà con người như tôi đây còn tẩn cho chúng một trận trước khi có được năng lực của Vier. Dù vậy, giờ không phải lúc mà coi thường kẻ thù. Vì một lí do nào đó, chúng đã trở nên bất tử, nên giết chúng sẽ chẳng phải dễ dàng gì.

    “Ngươi…Kẻ giết bạn. Ngươi giết bạn chúng ta. Ngươi giết người chúng ta. Tội chết. Tội chết.” – Chúng không còn vẻ mặt tươi cười sau khi ăn uống no nê thoả thích ngay lúc chúng nói với tôi những câu đó. Chẳng nhẽ…chúng đến tận đây để trả thù những gì tôi làm trong ngày đầu tiên của chuỗi ngày địa ngục này ư ?

    “ABEL.” – Thét lớn, Kein triệu hồi ra Abel. Nhanh như cắt, ngay khi vừa được triệu hồi, Abel tạo ra hai tấm khiên ma thuật và đẩy ngay đám Imp cỡ 10 con trước cửa văng ra ngoài. Hay lắm Kein, chiến đấu trong đây không tiện chút nào. Nếu kéo ra ngoài hành lang, lợi thế sẽ nghiên về chúng tôi nhiều hơn. Jacob cũng hiểu điều đó, và bọn tôi chạy ra ngoài trong khi Albert hoàn thiện kết giới.

    Bọn Imp bên ngoài đông hơn tôi tưởng, và lũ bị đánh bật kia liền lao trở dậy ngay lập tức mà không có thương tích gì. Không như đám Imp ngày đầu tôi gặp, bọn này, vì lí do nào đó, lại dũng cảm hơn. Chúng không hề sợ khi đồng đội bị thương tích hay là sát hại. Chúng cũng không hoảng hốt hay vô tổ chức như trước đó. Như một phép màu, chúng giờ đây đã trở nên sắt đá, không nhí nha nhí nhố, khát máu hơn và có thể hoạt động như một khối. Chúng đã tự chứng minh cho bọn tôi thấy rằng chúng là một kẻ thù đáng để e ngại. Cộng thêm vụ bất tử nữa…

    “Mọi chuyện có vẻ sẽ khó khăn đây.” – Tôi tự lẩm bẩm trước trận đấu khó nhằn tiếp theo. Số tôi xui thật đấy.[/spoil]
     
  10. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    Chà, đây là lần đầu tiên từ đầu chương cho đến giờ cậu đã thực sự kịch tính hoá, gây hứng thú cho người đọc trước một trận chiến đấy. Vì trận đầu tiên với Baphomet có vẻ bèo nhèo hơn tưởng tượng, lại có Victor suy nghĩ tầm phào, nhưng trận này có vẻ hấp dẫn và ẩn chứa nhiều chết chóc hơn trước. Mình sẽ chờ xem sao.

    Victor vẫn chưa bỏ được tật nghĩ nhiều, nói ít, làm hạn chế...well, thế mới là hắn.

    Hôm nay cũng không biết phải nói thêm gì cho chapter này, thôi thì có thể nói là bớt hầm hố hơn trước rồi, cố gắng phát huy.
     
  11. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light GameOver Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,194
    Nơi ở:
    Another Reality
    Chương 15: Origins.


    [spoil]Day 2


    Dù không chính thức, nhưng hiện giờ, đội hình diệt quỷ của chúng tôi đã có mặt đầy đủ: tôi, Kein và Jacob cùng với Vier, Abel và Michael. Đối diện chúng tôi là một đàn Imp khát máu, thân đã lấm đầy màu máu đỏ tươi như những chiếc áo choàng khoác lên lớp da vốn đỏ sẵn của chúng. Chúng không cầm vũ khí, chỉ có hàm răng sắc nhọn và bộ vuốt sắc bén để phòng thân cũng như dùng cho việc đánh chén những kẻ xấu số mà chúng gặp phải, mà hiện giờ chính là chúng tôi. Ở phía sau, trong căn phòng nơi gã lãnh đạo John vẫn còn ngồi lừ một chỗ, Albert vẫn tiếp tục bình thản niệm chú trong vòng phép làm từ máu vịt cùng hòn đá Rune, cô ta đang thiết lập lại kết giới bảo vệ nơi này, và nhiệm vụ của chúng tôi chính là câu giờ cho cô ta làm được điều đó.

    Bọn Imp không cần pháo hiệu hay câu lệnh nào. Cứ như thần giao cách cảm, ba con lao ra từ đống quỷ lúc nhúc và nhắm vào Kein để tấn công. Kinh nghiệm chiến trận của Kein không có bao nhiêu, nó vẫn chưa thể sử dụng thanh Katana trên tay nhuần nhuyễn nên đã chém hụt con đầu tiên lao tới. Thật may là Abel đã tự thân đánh văng cả ba con ra xa, bảo vệ cho Kein.

    Tới lượt thứ hai, vẫn chiến thuật cũ, có điều chúng đổi mục tiêu sang tôi. Vier có lao tới trước, nhưng tôi vẫn theo sau. Chỗ kiếm của tôi bắt đầu khiến chân tôi chậm bước, nên tôi đành vất chiếc cặp táp chứa kiếm vào một nơi gần đó rồi tiến tới lũ quỷ với 4 thanh kiếm mang theo mình: hai tay và hai thanh dắt ở thắt lưng. Không như lúc nãy, nếu như lúc tấn công Kein, lũ Imp tấn công cùng một lúc với cả ba tên, lần này, chúng phân nhánh ra thành một hàng dọc thẳng đều. Con đầu tiên lao ra hy sinh để cho bàn tay chết chóc của Vier nắm lấy và niệm nên phép thuật chết người nhất của ông ta, con tiếp theo định lao tới phía dưới Vier để vượt qua nhưng bỏ mạng dưới lưỡi gươm đen ở cánh tay còn lại. Nhưng vẫn còn đó một con lọt qua được, tôi không thể nào ngờ tới việc này. Lần này, Vier quá bận để mà bảo vệ tôi, tôi phải tự thân bảo vệ chính mình.

    “Gyaaaaa…”

    Imp thì vẫn chỉ là Imp – tôi tự nhủ bản thân điều đó để có thêm sức mạnh. Độ nặng của hai thanh kiếm cộng hai thanh đeo ngay thắt lưng khiến tôi bị chậm lại, nhưng sức mạnh có được từ bản hợp đồng với Vier đủ để cho tôi tung một đòn chí tử vào con quỷ đỏ lao tới. Đầu tiên, tôi đâm xuyên yết hầu của con quỷ để giữ nó đứng yên, sau đó dùng thanh gươm còn lại để chặt bay đầu nó. Có thể cho là không có thứ gì có thể sống sót sau khi bị chém bay đầu, nhưng nếu như chúng thật sự “bất tử”, thì tôi không nên có suy nghĩ chủ quan như vậy. Để cho chắc ăn, tôi dùng chân mình đá cái xác của con Imp văng ra xa, lùi lại về hàng rào phòng thủ của Kein và Jacob để bảo vệ cho Albert. Vier cũng làm tương tự.

    Khó khăn rồi đây.

    Vier nói với cả ba chúng tôi.

    “Sao cơ ? Ông thấy gì lạ à ?” – Tôi nói.

    Nhìn bọn chúng đi.

    Tôi quay lại đống bầy nhầy mà tôi và Vier gây ra. Xác của lũ quỷ vẫn còn đó, một con vẫn lành lặn nhưng bị dính phải phép tử của Vier, một con bị Vier chặt đôi, con còn lại do tôi giải quyết. Chúng nằm đơ, nhưng từ từ, con bị dính phép thì đứng lên hệt như cái gọi là “chết” chỉ đau như muỗi cắn, con bị chặt đứt người thì liền lại không tốn một giọt mồ hôi, cũng như cái con bị tôi chém bay đầu khi cái đầu quay trở lại và dính liền với thân. Nếu chỉ hai con bị thương do chém thì tôi nghĩ đây là bình thường, nhưng dính phải một đòn đánh thẳng vào “Cái chết” như của Vier mà vẫn sống lại được thì lũ quỷ này thực sự bất tử rồi.

    “Grrr. Chết tiệt thật…” – Tôi bảo.

    “Giữ bình tĩnh đi, Victor. Nhiệm vụ của chúng ta không phải tiêu diệt bọn chúng, mà là cầm chân lại thôi.” – Jacob nói. Nếu loại trừ Albert và ba tên quỷ cộng thiên thần đầu to tại đây ra, thì Jacob chính là kẻ duy nhất có thể bình thản mà đối đầu với lũ quỷ này. Chẳng nhẽ đó là bản năng chiến trận của người Elf ? Hay là do cậu ta đã quen với những tình huống chiến đấu như vậy rồi ?

    “Hừ. Đúng là vậy, chờ đợi cho bà cô kia lập kết giới gì đó phải không ? Nhưng tôi sẽ an tâm hơn nếu như có thể giảm bớt dân số của đối phương trong quá trình phòng thủ, như thế còn đỡ so với việc chém một lũ bị thịt không bao giờ chết.”

    “Mày khát máu quá hoá mù rồi đấy Victor. Có chuyện gì đó rất là lạ đang xảy ra tại đây, mày có thấy được điều đó không ?” – Kein nói với tôi.

    “Chuyện lạ là…chuyện gì ?” – Tôi hoàn toàn không biết nó đang định nói cái gì.

    “Nếu mày nhìn lại, thì quân số của chúng hoàn toàn áp đảo được bọn mình, cộng với khả năng bất tử nữa. Nhưng tại sao…chúng chỉ lắt nhắt xông lên mà tấn công từng đứa ?”

    “Chúng đang thử bọn mình à ?” – Tôi nói.

    “Tao không biết. Có điều, hãy cố suy nghĩ bên ngoài cái hộp xem. Tại sao chúng chỉ có thể tấn công riêng lẻ từng đứa một ?”

    “Mày càng ngày nói càng khó hiểu đấy.” – Tôi bảo.

    “Không. Ý kiến của Kein có vẻ đúng đấy. Có điều gì đó rất lạ với một đám quỷ hành động theo bản năng như lũ Imp này đây. Chúng quá nghiêm túc, quá trật tự và có thể tấn công bài bản, chiến thuật. Không thể nào một bầy Imp bình thường có thể làm việc này được.” – Jacob nói.

    “Vậy thì bọn Imp này không bình thường à ?” – Tôi băng khoăng hỏi.

    “Không. Tôi không nghĩ chúng khác xa loại Imp mà chúng ta biết. Nhưng có thể tồn tại một con Imp như thế, và biết đâu chính nó đang đóng vai trò chỉ huy cho bọn này thì sao ?”

    “Thế thì chỉ cần hạ gục thằng đầu sỏ là được chứ gì ?” – Tôi nói tiếp.

    “Nếu đơn giản như vậy thì bọn mình đâu cần phải ngồi cố thủ tại đây.” – Kein nói – “Mà bớt tám nhảm lại, chúng đến tiếp kìa.”

    Qủa đúng như vậy. Một đợt Imp lại lao đến. Lần này số lượng không chỉ ba mà đã lên đến tận mười con. Có lẽ nhắm vào một kẻ có kinh nghiệm như Jacob khó khăn hơn hai tên gà mờ như tôi và Kein nên chúng quyết định gia tăng lực lượng. Như chiến thuật ban đầu của chúng tôi, Michael lao ra trở thành tấm khiến. Thanh kiếm lực lưỡng của ông ta đủ sức càn quét ba tên Imp xấu số. Nhưng chính sức nặng và độ kém linh hoạt của thứ vũ khí khổng lồ ấy lại bị bọn Imp lợi dụng. Ba tên bị chém đóng vai trò làm mồi nhử, vì thế, bảy tên còn lại có thể vượt qua Michael dễ dàng. Chúng đồng loạt lao tới Jacob.

    “PHẬP.”

    Nhưng Jacob không phải là loại người dễ bị xơi tái bởi bọn lũ quỷ hạ đẳng như Imp. Tay trái của cậu ta tung thương, dù không nhuần nhuyễn, nhưng nó vẫn nhanh như một tia chớp, đâm thẳng vào trán của con Imp đầu tiên rồi rút lại nhanh không kém. Cậu ta sử dụng cách tấn công tương tự cho con thứ hai, nhưng sau khi giết con thứ ba, cậu ta bỗng dưng cau có mặt lại vì đau. Chẳng nhẽ…

    Đúng rồi, tôi quên mất. Đêm qua Jacob đã hy sinh cánh tay trái của bản thân để cho Michael sử dụng kĩ năng tối thượng nhằm giúp chúng tôi hạ gục Baphomet. Vì lí do nào đó, HLF quyết định hồi phục lại cánh tay trái cho Jacob. Nhưng chỉ mới một đêm thì làm sao cậu ta hồi phục lại hoàn toàn được ? Kĩ năng thương mà cậu ta dùng có lẽ vẫn quá mức so với cánh tay này. Cây thương ở tay trái của Jacob trở nên vô dụng, nên cậu ta vất nó xuống mà tập trung hai tay vào thanh kiếm dài còn lại.

    “PHẬP.”

    Kiếm pháp của Jacob tốt hơn tôi tưởng. Sự nỗi loạn khi lũ quỷ thoát ra khỏi địa ngục và sức ép của trận đấu chống lại Baphomet đêm qua khiến cho tôi không tập trung vào những kỹ năng mà Jacob sỡ hữu, nay lại được nhìn tận mắt. Có thể nói rằng hiện giờ Jacob là người mạnh nhất trong số ba bọn tôi. Kiếm của cậu ta dường như có con mắt của riêng mình. Nó biết khi nào cần được vung, khi nào cần được đỡ và nơi đâu chính là nơi gây nhiều sát thương nhất. Một con, hai con, ba con… cứ thế lên đến sáu con, sáu lần di chuyển về phía trước của Jacob. Cậu ta đi như một dải sao trải sáng vậy. Với con cuối cùng, Jacob kết thúc bằng một nhát đâm xuyên ngực. Cậu ta đã chiến thắng.

    …Nếu như Jacob không bất cẩn quên rằng: Lũ quỷ này bất tử. Sáu con quỷ bị Jacob giết nay đã hồi sinh trở lại. Con quỷ bị Jacob bắt đầu chứng minh sự khó chịu của mình: Nó cố gắng giữ lại thanh kiếm của Jacob, không cho cậu ta vung kiếm và làm cậu ta bị động trước đợt phản công của đồng đội. Ba con quỷ trước đó bị Michael giết dĩ nhiên vẫn sống lại, và đang quấy rầy Michael, khiến ông ta lơ là việc bảo vệ chủ nhân của mình. Tình thế của Jacob hiện giờ như ngàn cân treo sợi tóc. Tất nhiên, nếu không tính sự có mặt của tôi và Kein.

    “Gyaaaaaaaaaaaa.”

    Tôi thét lớn. Trông tôi hệt như một thằng ngốc khi làm việc này, nhưng những tiếng hét như thế lại dễ làm thứ gây xao lãng kẻ thù, kiếm thêm chút giây ít ỏi cho bọn tôi trước khi quá muộn. Và đúng như tôi nghĩ, dù đầu óc có trở nên sắt đá đến đâu, Imp vẫn chỉ là Imp: chúng quay sang nhìn chúng tôi thay vì tiếp tục tấn công, đủ để cho chúng tôi có thời gian tiếp cận bọn chúng.

    “PHẬP.”

    Vier và Abel nhanh hơn chúng tôi nên đã xông lên lập vành đai bảo vệ Jacob trước. Tôi và Kein chỉ giải quyết những gì còn lại. Ngoại trừ sức nặng của đống vũ khí trên người, tôi không còn vấn đề gì trong việc chém giết cả. Kein sau khi lần đầu làm bẩn tay mình bằng thanh Katana sắc bén, nó cũng dần dần chai mòn trước những chuyện như thế này và đã có thể lấy đi sinh mạng của những thứ như lũ Imp.

    Để tránh cho những chuyện như trên xảy ra lần nữa, chúng tôi đẩy xác của lũ Imp bị giết sang một bên và tiếp tục trở lại vành đai phòng thủ.

    “Phù. Xém chút nữa là chết. Số cậu may đấy Jacob. Xem ra cậu nợ bọn này một mạng.” – Tôi cười vui đáp.

    “Hừ.” – Jacob dỗi – “Cảm ơn.”

    “Không có chi không có chi.” – Kein cười bảo. – “Nhưng quả thật mình cũng không ngờ lũ này có thể chơi đòn hy sinh để đánh lạc hướng. Chúng khá hơn mình nghĩ.”

    “Giờ chúng ta chỉ cần cẩn thận thôi. Có vẻ như chúng chỉ tấn công theo dạng từng người một vì lí do nào đó. Chỉ cần tập trung để ý bảo vệ người bị tấn công là được.” – Tôi nói.

    Lũ quỷ này đúng là một lũ ngu. So về mặt số lượng, chúng hoàn toàn có thể biến chúng tôi thành cám lợn nếu như sử dụng chiến thuật biển người. Nhưng nãy giờ những gì chúng làm chỉ là khiến bọn tôi mệt mỏi từ từ sau đó mới tổng tấn công. Có điều: sao phải nhọc công như vậy ? Có lí do nào đó khiến chúng không thể làm vậy à ? Tôi phải lật lại bộ nhớ để xem có gì lạ trong những gì xảy ra trước trận chiến cái nào.

    “Này Albert. Cô đã xong chưa ?” – Kein nói.

    “Gần xong rồi. Cỡ một hay hai giây nữa thôi.” – Dừng một hồi để trả lời, Albert tiếp tục lẩm bẩm niệm chú. – “Xong rồi.”

    Khi cô ta nói xong, chúng tôi quay lại, còn Vier, Abel và Michael cố thủ phía trước. Vòng phép xung quanh Albert liền phát sáng. Những vệt máu dưới chân Albert tự dưng bay ra khỏi mặt đất, tạo thành các tia ma thuật. Chúng hướng tới hòn đá đang lơ lửng trên không trung và khắc lên trên đó các kí tự Rune cổ. Kết giới sắp được thiết lập trở lại. Thời khắc phản công của chúng tôi đã đến.

    Nếu như…

    “Keng.”

    …Hòn đá không vỡ nát ra thành tro bụi trên không trung sau khi các kí tự được khắc xong.

    “Không. Không thể nào. Có chuyện gì vậy trời.” – Albert thậm chí cũng không còn tin vào chính mắt mình – “Kết giới đó rất là hoàn hảo. Không thể nào có chuyện bị vỡ tan ra thành từng mảnh như thế.”

    “Giờ thì sao đây…chẳng lẽ…chúng ta cứ tiếp tục đánh với lũ quỷ bất tử này à ?” – Kein nói.

    “Cô có nghĩ ra lí do tại sao kết giới lại không hoàn thiện không ?” – Jacob bảo – “Và Kein, đừng có trách bản thân mình. Nói chuyện trong lúc hoàn thành kết giới không gây ảnh hưởng gì đâu.”

    “Thế à…” – Kein thở phào nhẹ nhõm. Hê, tôi thậm chí còn không thấy cái mặt lo lắng của nó trước đó nữa. Có vẻ như cái thằng này rất giỏi giấu thâm tâm của mình khỏi người khác.

    “Nghi thức của tôi hoàn toàn không có một sai sót. Quá trình tạo dựng cũng không có vấn đề gì. Lí do gián đoạn hầu như không có. Vậy khả năng duy nhất là…” – Albert chìm trong suy nghĩ – “Đã có một kết giới khác được tạo sẵn tại đây, thế nên tôi không thể tạo một kết giới trong một kết giới được.”

    “Vậy là ngay từ đầu những chuyện thế này đã là công cốc.” – Chán nản, tôi than thở.

    “Mày nản nhanh quá đấy, Vic. Chúng ta chỉ cần thay đổi mục tiêu thôi chứ chưa hẳng là hết. Nếu như đúng là đã có một kết giới khác, thì chúng ta chỉ việc tiêu diệt cái kết giới đó, rồi lũ quỷ này đây sẽ không còn bất tử nữa. Cũng đơn giản như cách đầu.” – Kein bảo. Thằng lõi này khiến tôi trông như một kẻ ngốc tại đây.

    “Đó là một kế hoạch hay.” – Tôi nói – “Có điều, ai sẽ ở lại bảo vệ cho cái ông lãnh đạo sau tấm màn kia đây ?” – Tôi nhìn về phía John, ông ta không nói gì để biện hộ cho bản thân mình.

    “Còn ai ngoài tôi nữa đâu.” – Albert thở dài. Cô ta dù chán những hành động của John, nhưng ông ta vẫn là cấp trên của mình. Dù muốn hay không, Albert vẫn phải bảo vệ John. – “Sao, các vị đi đi. Tôi ở lại đây cho.”

    “Cô…chắc chắn không đấy ?” – Tôi còn ngờ vực Albert. Tôi biết rằng cô ta có thể sử dụng ma thuật, và ít nhiều gì cũng là người làm lại cánh tay cho Jacob. Có điều, tôi không nghĩ sau những gì cô ta làm cho chúng tôi, chúng tôi không nên để cô ta lại đây một mình trước đám quỷ lí nhí này.

    “Các vị coi thường tôi à ?” – Để chứng minh khả năng của bản thân, Albert vất cuốn sổ của cô ta ra ngoài, nhưng nó không rớt, trái lại, nó bắt đầu lơ lửng trên không như một tiểu tinh linh phục vụ chủ nhân của mình. Trước khi bắt đầu tham gia chiến trận, Albert lấy thêm một điếu thuốc nữa và bỏ lên môi, cô ta không cần hộp quẹt, chỉ cần búng tay, một ngọn lửa nhỏ hiện lên trên đầu ngón trỏ của cô ta và Albert chỉ cần dùng nó làm mồi lửa. Quyển số biết chủ nhân của mình cần gì, và nó triệu hồi ra một khẩu súng hoa cải – hay còn gọi là Sawn-off Shotgun hai nòng ổ hai viên đạn, cực mạnh khi đối đầu với số đông và ở tầm gần. Albert dùng tay phải chụp ngay khẩu súng. Ngay sau đó, quyển sổ lơ lửng cũng gọi ra một dãy đạn cho khẩu súng trên, nhưng nó không rớt ra mà vẫn dính vào trong vòng phép ma thuật của quyển sổ làm cho nó giống hệt một sinh vật sống mang hình quyển sách có cái lưỡi là một dãy đạn Shotgun vậy. – “Không cần phải lo lắng cho bà cô này. Đi đi.”

    “Nói đi là đi. Nhưng bọn tôi biết làm cách nào để phá kết giới đâu ?” – Tôi nói.

    “Kết giới dù là ma pháp, nhưng nó vẫn cần một vật làm trung tâm để cung cấp năng lượng cho kết giới. Như trường hợp của tôi là hòn đá Rune. Các vị chỉ cần tìm ra một thứ tương tự và phá nó là được. Dựa vào tình thế hiện nay, chắc chắn thủ lĩnh của đám Imp này đây đang giữ cái công tắc của kết giới đó. Chỉ cần tìm, và diệt.” – Nói xong, Albert xả ra một hơi khói dài.

    “Được rồi, hãy chia làm hai nhóm. Một nhóm ở tại đây phòng thủ, nhóm còn lại tìm diệt thủ lĩnh đối phương và phá tan kết giới. Tôi tự nguyện ở lại đây phòng thủ. Kein và Vic, hai cậu hợp tác với nhau tốt hơn nên hãy xử lí tên thủ lĩnh đó.” – Jacob nói. Tôi và Kein không phản đối, vì cả hai thừa biết ở lại đây nguy hiểm hơn là đối đầu với tên thủ lĩnh. Khả năng của Vier cho phép tôi giết được rất nhiều thứ, và khả năng của Abel cho phép Kein hỗ trợ tôi trong việc đó. Một đội hình gồm giáo và khiên, không thể nào tranh cãi độ hiệu quả của cả hai thứ đó – tôi và Kein. Chúng tôi chỉ cần xoá bỏ kết giới, nhưng nhiệm vụ của hai người này là cậm cự. Thời gian sẽ là thứ chống lại cả hai, và họ sẽ chết nếu chúng tôi không thành công. Thế nên, mọi chuyện đều trông cậy vào chúng tôi cả.

    “Nhưng cậu có đủ khả năng để bảo vệ chỗ này không ?” – Kein tỏ vẻ lo lắng.

    “Các vị không cần lo cho tôi đâu. Tôi cũng có vũ khí để đảm bảo sự sống còn của mình . Tôi lập giao ước lâu hơn các cậu, lượng tri thức và ma thuật của Michael trong người tôi đã ngang ngửa với những pháp sư lâu đời nhất. Thế nên, ít ra, tôi cũng có thể tự vệ bản thân với cái này.” – Jacob tự tin đáp – “Ausgabe

    Ngay khi niệm chú, tay của Jacob sáng lên một luồng sáng kì lạ, và ngực của cậu ta cũng xuất hiện một vòng phép sáng loáng không biết từ đâu. Jacob biết rõ mình đang làm gì. Cậu ta đút tay vào trong vòng tròn đó, và đi sâu vào…chính ngực của cậu ta. Mặt Jacob hơi đau đớn, nhưng cậu ta chịu được điều đó để lấy ra thứ nằm sau trong tận đáy lòng của mình – một tia sáng. Nó là một tia sáng có hình dáng là một thanh kiếm, nhưng đó không phải là một thanh kiếm được ánh sáng bao quanh, đó là một thanh kiếm không được làm từ sắt thép hay là hợp kim bí ẩn nào đó, nó được làm từ chính ánh sáng trong thâm tâm của cậu ta – của Jacob.

    Vũ khí căn nguyên. Một trong những pháp thuật triệu hồi tối thượng.” – Albert lẩm bẩm. – “Ma pháp biến con chữ tượng trưng cho căn nguyên của người sử dụng thành vũ khí. Phép này đã từng khiến một thế giới tràn ngập những pháp sư phải bỏ ra hơn một thập kỉ để nghiên cứu và tìm cách sử dụng, nhưng rốt cuộc cũng chỉ có trên dưới một trăm cá thể tại đó là dùng được. Thế mà giờ đây những kẻ như cậu có thể sử dụng những thứ như thế hệt như một trò trẻ con, tôi tự hỏi khả năng của những người lập giao ước như các cậu sẽ mạnh đến đâu theo dòng thời gian đây.”

    “Phép này hao tổn năng lượng của tôi nhiều lắm chứ, đừng có giỡn.” – Jacob nói, giọng của cậu ta trông không được khoẻ như trước – hậu quả của việc triệu hồi thanh gươm ánh sáng kia khỏi cơ thể của mình – “Đây là lần đầu tôi dùng nó. Tôi có hơi sợ, nhưng mọi việc có lẽ ổn rồi. Xem ra căn nguyên của tôi là “Nghĩa vụ”, vậy thì không có thứ gì có thể hợp với tôi hơn Claiomh Solais – Thánh quang kiếm này đây.” – “Đi đi Vic, Kein. Hãy để bọn tôi lo việc phòng thủ. Xử lí tên khốn rắc rối gây ra vụ này đi.”

    Tôi vẫn chưa chắc chắn lắm về việc chia nhóm ra như thế này, nhưng khi thấy quyết tâm của Jacob, tôi tự nhủ bản thân: Mình phải làm việc này. Trách nhiệm của cuộc chiến đã được đẩy vào tay tôi và Kein, chúng tôi phải làm hết mình, sự sống còn của tất cả những người còn lại tại đây phụ thuộc vào cả hai chúng tôi. Sau khi lấy lại túi vũ khí, chúng tôi từ biệt cả hai con người dũng cảm phòng thủ nơi này mà đột phá vòng vây của lũ quỷ, mở đường thoát thân ra ngoài. [/spoil]
     
  12. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,295
    Đã đọc xong chương 1(Ước gì các chap truyện đều dưới 1k chữ :( )
    Vẫn phong cách mở đầu đồ sộ thông tin một cách quen thuộc =.=

    Văn phong dí dỏm và có một style rất riêng
    Và trên hết cứ đưa mỹ nữ vào truyện là tớ khoái :x
    Ngoài ra nhân vật chính có sự tương đồng với mainchar trong truyện Mặt Trời Đen năm xưa

    Nhân vật chính mà cưa đổ đc Izumi thì giỏi :x
    Còn con bé idol Emi thì khó đấy, nhưng tác giả hoàn toàn có thể biến chuyện giữa Kein và Emi thành một câu chuyện lãng mạn nếu muốn ^^
     
  13. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light GameOver Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,194
    Nơi ở:
    Another Reality
    Haha. Cảm ơn Phan đã cmt, thật tiếc rằng từ đầu truyện đến giờ không có chương nào dưới 2k chữ cả 8-}.

    Chương 16: Call my Name

    [spoil]
    Day 2



    Chúng tôi xông pha ra khỏi dãy hành lang. Kế hoạch của hai nhóm xin được lặp lại một chút: một nhóm cố thủ, một nhóm tấn công kết thúc sự việc. Chúng tôi là nhóm tấn công, sử dụng hai tên quỷ đầu to làm tiên phong, tôi và Kein phá tan hàng ngũ của quân thù. Bất tử hay không, lợi thế sức mạnh vẫn nghiên về phe chúng tôi, nhưng lợi thế số lượng của bọn quỷ cũng không phải là thứ dễ coi thường. Như một nhà lãnh đạo một đất nước rộng lớn ở thế kỉ 20 thường nói: “Số lượng là một chất lượng riêng của nó.”

    Dãy hành lang này chỉ có một đường ra độc đạo, với hai tên quỷ đóng vai trò máy ủi, chúng tôi dễ dàng chạy ra ngoài. Nhưng cho đến khi đường đi phân ra thành các nhánh, mọi chuyện mới bắt đầu khó khăn. Lũ quỷ khắp nhà thờ đang bắt đầu tập trung lại đây, và chúng tôi đang đứng trước cánh cửa dẫn tới địa điểm mà chúng được gọi tới.

    “Hừ. Lên nào Kein, Vier.” – Tôi nói lớn. Chỉ đơn thuần là một tiếng cổ vũ trước khi lao vào chiến trận.

    Hiện giờ chúng tôi đang ở một dãy hành lang khác, nhưng nó có hai hướng khác nhau. Kẻ thù dĩ nhiên có mặt ở cả hai phía, đông chẳng kém gì ở bên trong kia. Nếu chúng tôi vượt qua chúng thì khá dễ dàng, nhưng chúng vẫn sẽ sống lại mà gây khó khăn cho hai người trong kia. Đến những lúc này đây, tôi mới thật sự ghét những kẻ chẳng chết được. Thế nên, tôi nghĩ chúng tôi không nên phí thời gian tại đây, mà nên tản ra và tìm diệt tên thủ lĩnh.

    “Kein. Mày đi hướng phải đi. Tao đi hướng trái. Nếu không thấy gì khả nghi thì tìm đường ra cổng. Có thể tên trùm đang đợi mình sẵn ngoài đó.”

    “Ok. Mày cẩn thận đó. Nhìn cái mặt đần của mày khiến tao dễ chịu hơn là mặt của lũ quỷ nhỏ kia.” – Kein cười bảo.

    “Hê. Mày nợ tao một đấm vào mặt đấy. Liệu hồn mà sống sót trở về cho tao còn đấm vào mặt mày nữa.”

    “Nhiều chuyện quá đấy.” – Kein nói xong, cả hai chúng tôi lao về hai phía cách biệt. Tôi có thể nghe được tiếng lũ quỷ tan tác trước đám khiên ma thuật của Abel. Nếu là thằng Kein, chắc nó sẽ ổn thôi. Chẳng phải những thằng thuộc dạng side-kick như nó còn sống dai hơn đỉa đói à ?

    Về phần tôi, tôi nghĩ mình mới là người dễ gặp khó khăn thật sự. Thanh kiếm dài của Vier luôn gặp khó khăn trong những địa hình chật hẹp, dù nơi đây không quá chật, nhưng chính kích thước to lớn của ông ta lại làm cho nơi này trông chật hẹp, nên thanh kiếm tưởng chừng lợi hại kia nay chỉ là một thứ vướng víu. Điều đó khiến cho trách nhiệm dọn dẹp lũ thối tha này nằm trong tay tôi, hay chính xác hơn: hai thanh kiếm mà tôi đang giữ.

    Donner.”

    Tôi lặp lại câu chú duy nhất mà tôi có thể sử dụng hiện giờ. Có thể quảng thời gian lập giao ước của tôi đã đủ lâu để biết thêm vài chú thuật hữu ích, nhưng tôi không có tâm trí để mà mò lại chúng trong đầu. Sức mạnh của sấm truyền từ hai tay tôi tới hai thanh kiếm, khiến cho nó thành hai tia sấm thật sự trong tay của gã chủ nhân quỷ dữ này. Lhông biết người ta gọi cái nguồn năng lượng cho tôi dùng những thứ như thế này là gì nhỉ ?

    “ẦM.”

    Tôi lao tới và tung kiếm. Với đòn đánh công phá mạnh như thế, tôi không tấn công trực diện vào một con quỷ nào đó, mà chủ yếu đánh vào sàn để tạo chấn động nhằm gây choáng bọn quỷ. Hãy nhớ rằng mục tiêu của tôi vẫn chủ yếu là để tìm tên trùm, không phải phí thời gian với lũ nhãi nhép. Đòn tấn công đầu lẫn đòn sau đền có tác dụng. Tôi và Vier thoát khỏi đám tiểu yêu vẫn còn đang sững sờ trước sức mạnh của sấm. Tôi chạy cùng với hai thanh kiếm trong tay và bộ kiếm trên lưng.

    Nhưng khi nghĩ lại, điều đó mới là điều đáng để nghi ngờ. Nếu như mọi khi thì hai thanh kiếm này đã nát tan thành bụi rồi, mà giờ đây chúng vẫn còn đó, bền như mới hệt như lúc tôi cầm chúng lên, ngoại trừ máu của lũ quỷ kia thôi. Cái này lạ đấy. Một là vũ khí của bà cô kia tốt đến mức chịu được những đòn phép như thế này, hai là… tôi không biết giả thuyết hai của mình là gì, chính xác hơn là chưa đoán được. Thôi kệ.

    Đường đi tại đây lại chia ra hai hướng, tôi hướng về những nơi có các dãy phòng và lần lượt kiểm tra chúng. Đa số đều bỏ trống, những nơi còn lại thì chỉ có lũ tiểu yêu đang đánh chén những kẻ xấu số của HLF. Khi chúng phát hiện ra tôi, tôi chỉ còn cách dùng Donner để mở đường thoát thân. Nhưng lần này, tôi mới thật sự thấy hai điều lạ:

    1. Kiếm của tôi vẫn không hề gãy hay có dấu hiệu bị huỷ hoại nào, kể cả khi dùng những đòn có khả năng khiến chúng lâm vào tình trạng như thế đến những năm – sáu lần. Dù lạ, nhưng tôi đã có lí do để vất bớt mớ vũ khí thừa thãi và sử dụng một thanh kiếm duy nhất.

    2. Xác của những người lính tại đây, tất cả đều không còn một mảnh chừa lại. Và tôi nói không còn một mảnh, tức là không còn một mảnh. Tất cả đều bị đánh chén sạch sẽ. Tất cả. Trừ khi bọn này đói đến thế, thì điều này quả là lạ. Bọn quỷ cũng dùng răng là chủ yếu để tấn công, nhưng vì đói ư ? Hay là vì lí do nào khác ?

    Có thể, chúng là những manh mối cho tôi tìm cách hiểu rõ bản chất của thứ kết giới này.

    Sau khi không còn việc gì để làm, tôi chạy ngược tới hướng còn lại, không biết rằng đường đi đó dẫn tới chánh đường của nhà thờ - nơi chủ yếu dùng để tiến hành các buổi lễ thường ngày của một xứ đạo. Ngoại trừ mớ bầy nhầy, dù chúng chỉ là những vũng máu còn sót lại do trận chiến trước đó của HLF và bọn quỷ, tôi chỉ có thể thấy thằng Kein đứng gần đó trầm tư thôi. Nó đã xong phần của nó. Có lẽ bọn quỷ tại đây đã kéo đến nơi cố thủ của nhóm kia hết rồi. Abel không xuất hiện, có thể nó đã gọi ông ta trở lại vết xăm, nên tôi cũng làm tương tự và rút Vier về.

    “Sao thế. Mày tìm được gì à ?” – Tôi nói.

    “Không, dĩ nhiên là không.” – Kein nói – “Nhưng chính cái không đấy lại là thứ mà tao tìm được. Có một điều gì lạ với kết giới này, ngoài ra, còn một điều nữa...”

    “Mày cũng nghĩ như tao à.”

    “Thì người ta bảo những kẻ hơn người thường nghĩ giống nhau mà.” – Nó cười, bảo.

    “Tao không dám tự nhận mình là kẻ hơn người đâu.”

    “Ồ. Vậy ư ? Nhưng tao thấy bọn mình trông chẳng giống người nữa.” – Kein lại trở về cái vẻ trầm tư của nó.

    “Ý mày là ?”

    “Mày không nhận ra sao ? Vic. Kể từ khi chúng ta kí giao ước, mày không thấy có chuyện gì lạ xảy ra sao à ?” – Nó nói lớn.

    “Tao chỉ thấy tao vừa được cho một sức mạnh to lớn. Nó cho tao sự dũng cảm cần thiết để làm những việc cần làm.” – Tôi trả lời.

    “Đúng vậy, Vic à. Tao thấy bản thân tao đã không còn sợ sệt nữa, tao đã có thể chiến đấu kể cả khi tử thần đang ở trước mặt. Nhưng khi nghĩ đến đó, tao lại thấy sợ, thấy khó chịu. Tại vì với tao, đó chỉ là sự dũng cảm giả mạo. Một thứ vay mượn từ sức mạnh của kẻ khác.” – Nó tiếp tục nói – “Mày còn nhớ những ngày đầu không ? Sự dũng cảm của mày và tao lúc đó mới chính là dũng cảm thật sự. Dù lúc đó tao thật sự rất sợ, nhưng tao tự hào về những khoảng khắc đó. Bởi vì đó là sự dũng cảm của chính tao. Nhưng giờ đây…tao thấy nhục quá, Vic à. Bản giao ước cho chúng ta sức mạnh, nhưng những gì chúng ta làm chỉ là dựa vào sức mạnh đó để tạo nên sự dũng cảm của riêng mình.”

    “Vậy ra…cái không có gì thứ hai của mày cho mày một món quà tinh thần à ?” – Tôi thở dài. Đi đến gần Kein, tôi vỗ vai nó nhè nhẹ. Rốt cuộc chỉ để tặng nó một đấm vào mặt – cái đấm mà nó nợ tôi khi nãy vì nói xấu tôi. Nó có thể đau, nhưng tôi còn đau hơn vì phải đấm thằng bạn thân nhất của mình.

    “Chỉ vì thấy những con người chiến đấu để rồi bị ăn mất xác mà mày trở nên uỷ mị thế hả ? Mày nghĩ mày chẳng còn là người khi lập giao ước à ? Đừng có bi quan như thế.” – Tôi nói – “Mà có khi như thế lại hay, chẳng phải vì mày còn cái nhìn đó cho những việc như thế mà cái chất “Người” trong mày vẫn tiếp tục tồn tại sao ?”

    “Thế thì sao ? Những người đó đã thật sự chiến đấu và chết. Sự dũng cảm của họ là thật. Dù tao có là người, nhưng một thứ động lực mơ hồ thì chẳng đủ để thuyết phục tao rằng tao là người đâu.” – Nó vực dậy và đấm tôi một cái. Nó mạnh hơn tôi nhiều, tôi bị đánh văng xa cả thước, tiện thể phá tan một vài cái ghế ngồi xem lễ trên đường bay.

    “Nếu mày không có cái động lực giả mạo đó, thì mày đứng đây làm cái gì ?” – Tôi nói trong lúc vực dậy. – “Nếu như không nhờ cái sự dũng cảm giả tạo đó, mày không xứng đáng đứng ở nơi đây.”

    “Mày…” – Nó lẩm bẩm.

    “Đừng trách bản thân mày chỉ vì cái chết của những người khác. Tao biết mày là người theo chủ nghĩa anh hùng, nhưng không anh hùng nào có thể cứu hết toàn bộ những người cần được cứu cả. Chuyện này quá bất ngờ đối với cả tao, lẫn cả mày. Nhưng liệu chỉ vì thế mà mày bỏ quên những người cần được cứu trong tương lai thì sao ?” – Tôi bảo thằng Kein suy nghĩ của mình – “Nếu như chúng ta trở thành những kẻ bán mình cho quỷ dữ thì sao ? Mặc kệ. Với mày, thì đó chỉ là một cái giá nhỏ thôi để giúp đỡ người khác phải không nhỉ ?”

    “Tao…Tao không biết nữa. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá bất ngờ để mà tao kịp phản ứng.”

    “Đứng dậy đi, Kein. Không còn nhiều thời gian đâu, trong lúc bọn mình nói nhảm tại đây, Albert và Jacob vẫn đang bảo vệ một kẻ ăn hại khác. Nhưng chính kẻ ăn hại đó đã đem lại dũng cảm cho những người ngã xuống tại đây. Đừng biến sự dũng cảm thành của riêng của mày, Kein ạ. Nói thật, những ngày đầu tiên, những điều tao làm được, tao đều có suy nghĩ trong đầu lúc đó rằng: “Chắc những gì mình làm tại đây, thằng Kein đều có thể làm trong lúc ngủ.”” – Tôi từ tốn nói – “Mày có thể gọi tao là khốn nạn cũng được. Nhưng đừng biến bản thân mày thành một thằng khốn nạn như tao. Mày là anh hùng của câu chuyện này mà, còn tao chỉ là một nhân vật hỗ trợ nhàm chán mà thôi. Nếu đóng vai anh hùng, hãy đóng sao cho trót.”

    Tôi chìa tay ra cho thằng Kein. – “Đi thôi, anh hùng rơm.”

    “…” - “Chậc. Mày nợ tao một đấm nhé, thằng khốn nạn.” – Có vẻ cú đấm của tôi đã khiến cho thằng Kein trở về cái lốt cũ của nó. Thế này thì tốt rồi. Nó chấp nhận bàn tay tôi chìa ra, và để cho tôi kéo nó dậy. Nó mạnh mẽ hơn tôi nhiều.

    Dù vậy, những gì nó nói là đúng. Kể từ khi lập giao ước, tôi hệt như có chất kích thích trong người. Không còn thứ gì khiến tôi cảm thấy sợ nữa, nhưng chính nó lại là thứ làm tôi sợ hãi. Cái ranh giới của một con người không còn tồn tại trong thâm tâm của tôi. Nó làm tôi mơ hồ rằng liệu việc lập giao ước có phải là hành động đúng hay là sai. Nhưng không như Kein, tôi không hối hận việc mình đã làm. Nó khiến cho tôi sống, thế là đủ.

    Tôi và Kein mở cánh cổng chính để đi ra ngoài. Tôi có thể cảm nhận một sức mạnh to lớn ở phía sau. Nó chính là mục tiêu của chúng tôi – kẻ gây nên toàn bộ những gì xảy ra trong nhà thờ này.


    ------​


    Tôi không biết trước đó bên ngoài nhà thờ trông như thế nào, nhưng giờ đây, mọi thứ đã chìm trong rơm rạ. Một cánh đồng rơm vàng, bao phủ xung quanh hệt như đây là một cánh đồng nào đó ở tuốt tận Châu Âu. Bầu trời cũng muốn úa vàng theo màu sắt mà mặt đất đang mang trên mặt của nó. Mọi thứ xung quanh đây, chúng đều vàng một cách kì ảo. Nó khiến cho tôi thấy rằng – đây - chính là gương mặt của cái kết giới xung quanh nhà thờ này.

    Ở gần đó, có một giọng hát quái quái dị dị vang lên. Sự quái dị của nó khiến cho chúng tôi có cảm giác khó thở. Giọng hát vọng ra ở phía trước. Cánh đồng rơm rạ khiến cho chúng tôi không thấy được hắn, hoặc hắn quá nhỏ để mà thấy nếu như so hắn với chiều cao của Imp. Tôi và Kein quyết định cẩn thận tiến lên từng bước.

    Cánh đồng này chia thành một con đường mòn từ cổng nhà thờ dẫn đến một hướng nào đó. Hệt như chủ nhân của cánh đồng đang chờ đợi chúng tôi vậy. Tôi và Kein chuẩn bị sẵn vũ khí, với Abel và Vier ở phía sau hỗ trợ. Chúng tôi chạy nhanh về phía trước và gặp nó: con Imp với bộ đồ kì quặc đang nhảy nhảy nhót nhót bên đống lửa, vang lên một bài ca quái gở không kém.

    Heute back ich, morgen brau ich,
    Übermorgen hol ich mir der Königin ihr Kind;
    Ach, wie gut, dass niemand weiß,
    dass ich Rumpelstilzchen heiß

    Nó vẫn không để ý đến chúng tôi, hoặc là nó cố tình không để ý đến chúng tôi. Tên Imp này khá lạ thường. Da nó không đỏ, nó trông như một con người bình thường mà hơi nhỏ con hơn là một tên quái vật. Nó mang cái mũ lạ kì, cái quần lạ kì và một chiếc áo lạ kì. Không phải chúng trông kì quặc, nhưng đó là một thứ khá lỗi thời, hệt như là mốt của những năm thời Trung cổ. Nó có bộ râu già và mái tóc bù xù rối rắm dưới chiếc nón quái gở. Vì một lí do nào đó, thâm tâm của tôi mách bảo rằng mình không được phép bị đánh lừa bởi cái vẻ vô hại của nó.

    Tôi không quan tâm nó có lờ chúng tôi hay không, chúng tôi vẫn phải tiêu diệt nó. Ra hiệu cho Kein – tôi, cùng với Abel và Vier, tất cả đồng loạt lao ra và tấn công nó cùng một lúc.

    Heute back ich, morgen brau ich,
    Übermorgen hol ich mir der Königin ihr Kind;
    Ach, wie gut, dass niemand weiß,
    dass ich Rumpelstilzchen heiß

    Nhưng tất cả chỉ là công cốc, nó quá nhanh, quá linh hoạt. Nó né kiếm và khiên của chúng tôi hệt như đó chỉ là những hòn đá do trẻ con ném dùng để xua đuổi nó. Nó cứ thốt lên bài ca khó hiểu quen thuộc mà tránh né. Tốc độ của tên tiểu quỷ này khiến cho Vier và Abel hệt như hai kẻ bắt mèo, nhưng con mèo này quá nhanh để cho con người bắt được. Hành động không làm gì gây hại đến chúng tôi của nó khiến bọn tôi thấy nhục, như rằng nó để chúng tôi sống dù cho mục đích của bọn này là đến để tiêu diệt nó.

    Heute back ich, morgen brau ich,
    Übermorgen hol ich mir der Königin ihr Kind;
    Ach, wie gut, dass niemand weiß,
    dass ich Rumpelstilzchen heiß

    Bài ca ấy lại được vang lên. Có thể nó có liên hệ gì với lịch sử của con tiểu quỷ này chăng ?

    “Vier. Ông có thể dịch ra được những lời nó nói không ?” – Tôi lệnh cho Vier.

    Today do I bake, to-morrow I brew,
    The day after that the queen's child comes in;
    And oh! I am glad that nobody knew
    That the name I am called is Rumpelstiltskin!

    “Đó là bản dịch à ?” – Tôi nói – “Rumpelstiltskin…” - “Kein. Mày có biết câu chuyện nào liên quan tới một tên tiểu yêu tên là Rumpelstiltskin không ?”

    “Tao chỉ nhớ một câu chuyện có cái tên tương tự. Một câu chuyện cổ do anh em nhà Grimm cóp nhặt. Kể về một cô gái bị nhà vua ép phải xay rơm thành vàng. Rumpelstiltskin đã ra tay giúp đỡ, đổi lấy đứa con mới sinh của cô gái sau khi cô ta lấy nhà vua, trừ khi cô gái đoán được tên của hắn. Chỉ cho đến khi cái tên của hắn được xướng lên, Rumpelstiltskin mới thua cuộc.”

    “Vậy à ? Mày nghĩ, tao có nên…” – Tôi nói về hướng Kein.

    “Làm tới luôn đi. Chúng mình chỉ có cơ hội này.” – Kein trả lời – “Tao nghĩ tên dịch ra không có tác dụng với nó đâu. Mày phải gọi nó bằng cái tên gốc trong bài ca của nó.”

    “Được rồi.” – Tôi quay sang Rumpelstiltskin – “Rumpelstiltskin, tên thật của mày là Rumpelstilzchen, mau biến khỏi mắt tao đi.”

    Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra, tôi chỉ thấy con tiểu yêu kia thoáng cười lên một tí. Sau đó, tôi mới biết rằng: đó là hành động ngu xuẩn nhất mà mình làm hiện giờ.

    Thay vì làm cho con quỷ kia biến mất, nó trở nên to ra một cách lạ kì, to, to đến nỗi nó biến thân một tên khổng lồ di động, một gã to bằng một toà nhà ba tầng, chuẩn bị cho việc tiêu diệt hai, không, bốn con bọ nhỏ bé dưới chân của nó. Đúng là ngu xuẩn, tôi thật ngu xuẩn mà. Chúng tôi chuẩn bị đối đầu với tai hoạ do chính miệng của tôi tạo nên.

    [​IMG]
    [/spoil]
     
  14. LionRoar

    LionRoar Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    17/2/12
    Bài viết:
    130
    Nơi ở:
    Sodom
    Đọc đến chương 4 thì phát hiện ra cái nì, ôi truyện của mình bị dìm hàng từ trước khi ra mắt =))

     
  15. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light GameOver Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,194
    Nơi ở:
    Another Reality
    Hà. Cái đó thì làm sao mình biết được 8-}. Nếu như có làm cậu hơi khó chịu thì mình xin lỗi nhé :D.
     
  16. LionRoar

    LionRoar Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    17/2/12
    Bài viết:
    130
    Nơi ở:
    Sodom
    Không có khó chịu đâu tiền bối, chỉ là nhất thời nghĩ linh tinh rồi bật cười thôi mà :))
     
  17. Chu Lão Đại

    Chu Lão Đại Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    29/3/12
    Bài viết:
    162
    Hi for, mình là trouble đây, vừa dọn nhà sang đây cùng mấy cậu cho vui.
     
  18. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light GameOver Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,194
    Nơi ở:
    Another Reality
    Ồ chào cậu :P. Xem ra cậu cũng vừa dọn nhà luôn rồi nhỉ, chúc cậu vui vẻ tại đây :D.
     
  19. Chu Lão Đại

    Chu Lão Đại Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    29/3/12
    Bài viết:
    162
    Đang tán nhảm cho đủ 50 bài đặng còn sửa, hồi đó mình nhớ có cái nick bên này mà lâu quá nên quên luôn rồi.
     
  20. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light GameOver Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,194
    Nơi ở:
    Another Reality
    Chương 17: The Truth of Magic.

    [spoil]
    Day 2




    Một con kiến sẽ nghĩ gì trước khi bị con người đè bẹp ?

    Giờ đây, tôi đang có một câu hỏi tương tự, nhưng lần này, tôi và Kein, cả hai bọn tôi chính là những con kiến bé nhỏ vô hại…dưới bàn chân của Rumpelstiltskin.

    “Tản ra đi Vic…” – Kein nói lớn. Trên lưng nó là Abel – kẻ giúp cho Kein sỡ hữu tốc độ bay của gió, nhưng họ không bay lên cao được, bởi vì mỗi lần bay là mỗi lần Rumpelstiltskin sử dụng ma thuật hắc ám của mình. Nó tạo ra một quả cầu đen giữa không trung với số lượng nhiều như một cơn mưa, và khi nó rớt xuống mặt đất, chúng tạo thành những hố đen sâu thăm thẳm – những quả cầu trọng lực. Bay cũng không được, mà chạy cũng bị đôi chân khổng lồ của nó đuổi theo. Chúng tôi tới tận đường cùng rồi sao ?

    Không…đừng bỏ cuộc – tôi tự nhủ bản thân khi né đi tầm chân khổng lồ. Đôi bàn chân hôi hám đó…tôi không muốn chúng hạ cánh lên thân mình.

    “BRAND…” – Ngay trước khi tôi trở thành một con kiến bị đạp nát, Kein tung đòn và tấn công thẳng ngay đầu Rumpelstiltskin. Vụ nổ từ hoả pháp gây nên một vết cháy nhỏ trên mặt con Imp khổng lồ, khiến nó hơi khựng lại, nhưng chỉ vài phút sau, như lũ tiểu quỷ trước đó – vết thương của nó đã trở lại bình thường, lành lặn như chưa từng có vụ nổ nói trên xuất hiện.

    “Chết tiệt thật…nếu nó bất tử thế này, làm sao để mà giết nó đây ?” – Kein tức giận, nó tiếp tục tung phép. Cả 4 nguyên tố cơ bản là Thổ - Hoả - Thuỷ - Phong đều được Kein và Abel sử dụng, cứ hệt như thiên nhiên đã tụ hợp lại trong người nó và phóng thích lên Rumpelstiltskin. Nhưng tất cả, suy cho cùng, vẫn chỉ là những con ong vô dụng dám chống đối người khổng lồ. Không có David và Goliath gì ở đây cả…David quá nhỏ bé, còn Goliath thì vừa to lớn VỪA thông minh và mạnh mẽ.

    Tôi, dĩ nhiên, không thể để cho một mình Kein chiến đấu như thế. Ra lệnh cho Vier, ông ta lao lên tận đầu của Rumpel và sử dụng cánh tay chết chóc. Hành động đó, cũng chỉ là một hành động vô hại đối với Rumpel. Nó thật sự không thể chết, nó bất tử, cũng như Baphomet trước đó vậy.

    Và hiện giờ, Jacob không ở đây, nhưng tôi chẳng thể nào để cậu ta hy sinh thân mình một lần nữa vì một đám choai choai như tôi và Kein…

    Nhưng…nếu không nhờ cậu ta, thì sức mạnh gì sẽ giúp chúng tôi hạ gục Rumpelstiltskin ?

    Đường cùng, đường cùng rồi. Chúng tôi đã thất bại, và nhận ra được sự yếu kém của mình.

    “ẦM”



    Do quá lơ đãng, tôi bị Rumpel đạp dẹp đi hơn nữa thân người. Nửa thân dưới của tôi bị nát bấy như tương cà, máu thịt chẳng còn tung ra nổi, chúng đã bị đè bẹp trước khi kịp bắn ra ngoài. Nó đau, đau lắm…Cái sức nặng của bàn chân và độ hôi hám của nó…
    Tôi sẽ chịu đựng chúng trong bao lâu đây ? Chắc là ngắn lắm…nữa thân người của tôi bị bẹp dí rồi. Máu cứ trào ra ngoài miệng không ngớt, tôi đau đến độ chẳng còn cảm thấy sự đau đớn gì nữa.

    Tôi chết rồi à ? Tệ thật…Tệ thật mà.

    Tôi muốn thét lên, nhưng chẳng còn đủ sức nữa, mắt còn không nhìn được, tai còn không nghe nổi. Chẳng phải chúng là những dấu hiệu tốt nhất để chứng minh một con người đang chết dần chết mòn ? Việc tôi còn suy nghĩ được đã là một phép màu rồi.

    Thằng Kein bên ngoài cứ la hét tên tôi, và Rumpelstiltskin cũng gần chú ý tới nó, Rumpel thả chân nó ra khỏi tôi, và bắt đầu quay sang Kein.

    Rumpelstiltskin tung một đá ngay người Kein, khiến nó văng xa ra cả thước. Tôi không còn thấy nó trong tầm mắt hạn hẹp của mình nữa.

    Vậy là kết thúc rồi…

    Tôi nên buồn hay vui đây ? Buồn vì mình bị giết ? Vui vì không còn phải chịu đựng cái gánh nặng của việc sống ? Thật là nhàm chán, giờ đây tôi quan tâm đến việc mình sẽ lên thiên đàng hay xuống địa ngục hơn. Địa ngục thì khổ thật đấy, thiên đàng thì dễ chịu, nhưng nó hơi nhàm chán.

    Tôi muốn sống, chết tiệt…

    Nhưng đây không phải là một trò chơi ngoại trừ cái màn hình Game Over, không có nút continues cho tôi bấm, và cũng chẳng có Save để mà tôi Load lại mang sống của mình. Nếu như có cách nào đó cho tôi sống, thì có chăng chỉ là New Game của một Victor Charlie khác mà thôi.

    Thôi…nói nhiều quá…tôi nên im lặng mà tiếp tục chấp nhận số phận này…







    “Chết sớm thế ? Rõ chán…” – Một giọng nói vang lên khi tôi dần chìm vào hư vô. Và khi mở mắt ra, lộ rõ trước mắt tôi là cái khuôn mặt đáng chán của tên tóc bạc bí ẩn. Kể cả khi chết, tôi vẫn không được để yên à ?

    “Biến đi…cho tôi chết.”

    “Ô Hô…Cu cậu không chết được đâu. Đành rằng làm Tốt thì kiểu nào chẳng chết…nhưng, vẫn chưa đến lúc.” – Hắn nói lẩm bẩm – “Cuộc chơi chưa kết thúc, và ta không muốn mình thua cược một cách nhạt nhẽo như thế này.”

    “Nhưng tôi chết rồi…làm ăn được gì nữa. Anh là tử thần hay là cái gì đó tương tự phải không ? Nếu anh tới mang tôi về cái xó nào ở phía bên kia thế gian thì làm đi, đừng dài dòng nữa.”

    “Ôi giời…Vic ơi. Ngươi đã chết đâu mà còn lắm lời như thế ?”

    “Hở ?”

    Hắn nói cái gì vậy ?

    Tôi nhìn lại mình. Thân tôi vẫn lành lặn, không còn vết thương nào cả. Cái thân bị đạp nát cũng đã nối liền lại. Đúng như hắn nói, tôi vẫn sống, và hệt như bản thân chưa từng bị đạp nát vậy.

    Xung quanh tôi, mọi thứ dường như bị đóng băng, nhưng không phải kiểu đóng nghĩa đen đó. Hãy coi như đây là một bộ phim DVD nào đó, và người xem chỉ vừa ấn nút Pause một tí. Những gì xung quanh tôi tương tự như vậy: bị đông cứng như có một nút Pause vô hình tác động lên.

    “Anh hồi sinh cho tôi đấy à ? Anh nghĩ anh là ai ? Chúa trời hay là cái gì đó tương tự ?” – Tôi nói với một chất giọng mỉa mai chán chường.

    “Đừng hiểu lầm ta nhé nhóc…ta hoàn toàn không hề chạm tay đến số phận của nhóc đâu. Suy cho cùng, 1st Law of Observing: Thou shall not tamper with the flows of Realities.” – Hắn nói những câu khó hiểu – “Và về ý thứ hai, cũng không sai nếu như ngươi nói ta là một chúa trời-mini.”

    “Nếu thế…chẳng nhẽ tôi tự động hồi sinh lại à ? Anh nghĩ tôi là cái gì ? Wolvenrine chăng ?”

    “Ta chỉ sợ cả Wolvenrine cũng không sống nổi trong trường hợp đó…” – Hắn cười nhẹ một tí – “Ta không phải là kẻ hồi sinh ngươi, và ngươi cũng chẳng sỡ hữu năng lực nào đó để mà tái sinh lại tại cuộc đời này. Hôm nay ta đến đây, chỉ đơn thuần giúp đỡ ngươi một tí, không phải bằng hành động, mà chỉ là lời nói thôi.” – “Ta đến đây để giảng cho ngươi về Ma thuật.”

    “…” – Tôi thật sự không hiểu đầu óc của hắn ta nghĩ gì ở bên trong, mong rằng nó vẫn còn chút nếp nhăn chứ không phẳng hoàn toàn – “Một bài giảng về ma thuật thì giúp ích gì được cho chúng tôi trong trường hợp này chứ ? Nếu như anh thấy trước đó, thì ma thuật mà bọn tôi dùng khi nãy hoàn toàn vô dụng với tên Imp khổng lồ đó.”

    CHÍNH XÁC.” – Hắn nói lớn. Liệu có cần phải nói to thế không ? – “Chúng hoàn toàn vô dụng. Và để khỏi hiểu nhầm, ta cũng bảo luôn: các ngươi hoàn toàn không có ma thuật bí ẩn nào để tiêu diệt bè lũ như Rumpelstiltskin. Xin chúc mừng, ngươi vừa tìm được hiện thực của cuộc sống. Và không như truyện tranh hay các trò chơi điện tử: ngươi-không-có-cách-nào-để-tiêu-diệt-nó.”

    “Anh đến đây chỉ để giảng bài cho vui ? Thế thì đi làm chuyện gì đó có ích hơn đi.”

    “Cái có ích mà ngươi nói, chính là việc giảng bài cho ngươi đấy. Tức không nào ?”

    “…”

    Tôi phải chịu đựng tên này đến bao giờ đây ? Tôi tức lắm rồi đấy.

    “Giảng gì thì giảng đại đi cho tôi còn về !”

    “Ấy ầy…dữ thế…” – Hắn ra vẻ sợ sệt – “Đành vậy, bắt đầu bài giảng của Einhundert Acht – Bài giảng về Ma thuật.”

    Hắn vừa nói tên hắn ra à ? Einhundert Acht, một cái tên thật kì lạ. Tôi đành gọi tắt hắn là Acht vậy.

    “Theo cậu...Victor. Ma thuật là gì ?”

    Hắn nghĩ đây là đâu ? Lớp học cõi âm à ?

    “Ma thuật…theo tôi, chúng là những khả năng được ban tặng cho những kẻ đặc biệt, những kẻ có tài năng để sử dụng chúng mà điều khiển tự nhiên theo ý mình.” – Tôi nói những gì mình nghĩ.

    “Hạn hẹp…Hạn hẹp quá đấy, Victor. Suy nghĩ của ngươi hệt như trẻ lên ba vậy.” – Hắn cười nhạo tôi. Nếu giỏi thế thì tự mà nói ra định nghĩa của ngươi đi, cần ý kiến của ta làm gì ?

    “Thế…theo anh, nó là gì ?”

    “Hãy lấy một ví dụ nho nhỏ: ngươi có đi xem ảo thuật lần nào không ?”

    “Có…nhưng chỉ qua TV thôi.” - Ảo thuật với Ma thuật có cái gì giống nhau ?

    “Tốt…hãy đưa ra giả thuyết rằng ngươi là một đứa bé, tri thức khoa học không nhiều và một ngày nọ, ngươi mở TV ra và xem một chương trình ảo thuật. Ngươi sẽ nghĩ gì ?”

    Suy nghĩ như một đứa trẻ à ? Tôi nhớ cảm giác đó, tôi lúc nào cũng nghĩ rằng các nhà ảo thuật thực sự là các phù thuỷ sống trước khi sự tồn tại của ma thuật ra đời.

    Mà khoan, chẳng lẽ…

    “Nhìn gương mặt cậu, ta cũng thừa đoán được câu trả lời.” – Hắn cười mỉm – “Đúng như cậu nghĩ, với tri thức của một đứa bé và xem gián tiếp qua TV, cậu sẽ nghĩ những trò ảo thuật đó chính là ma thuật thật sự. Nhưng…nếu ta đẩy cậu lên thành một người lớn đầy tri thức, và để cho cậu xem trực tiếp buổi diễn của một nhà ảo thuật. Thì kiến thức sẽ không còn là rào cản, và sự đánh lừa thị giác của Camera cũng đã biến mất. Cậu hoàn toàn có thể tìm ra mánh lới của “Ma thuật” mà nhà Ảo thuật tạo ra.”

    “Vậy…ý của anh là: ma thuật mà chúng tôi sử dụng chỉ đơn giản là một mánh lới không hơn không kém ?”

    “Có thể cho là vậy. Thứ ma thuật hiện giờ mà các ngươi sử dụng chỉ là một loại “Giả-Ma Thuật”, kể cả những cá nhân sử dụng ma thuật mà các ngươi biết. Quỷ và Thiên thần cũng chỉ sử dụng ma thuật tương tự. Các ngươi nghĩ nó là ma thuật bởi vì không tìm được cách giải thích cơ chế hoạt động của chúng, và khi các ngươi bỏ cuộc, thì những thứ như thế, tự thân trở thành “Ma thuật”.” – Hắn nói một mạch – “Tuy nhiên, Ma thuật thật sự tồn tại, so với “Gỉa-Ma Thuật”, chúng ta sẽ gọi đó là “Phép Màu”. Như bản chất của nó, Phép Màu là ma thuật thật sự, chúng là công cụ dùng để thực hiện những điều không tưởng. Những gì mà cậu bạn Jacob các ngươi làm khi tiêu diệt Baphomet chính là sử dụng một phần của Phép Màu đấy. Trong Hệ thống Ba Ngôi, Ngôi Ba – The Holy Spirits chính là nơi chứa đựng nguồn năng lượng của Phép Màu – được gọi với cái tên Tetragrammaton – viết tắt là Teton.

    Những kẻ được gọi là “bị đánh dấu” mà ngươi nghe thấy mấy ngày nay là những tên, vì một lí do mà ta không tiện nói ra, đã sở hữu một phần khả năng để sử dụng Phép Màu. Chẳng hạn như Baphomet, sự bất tử của nó là thật, nó, dĩ nhiên, không thể chết, nếu như đồng đội của ngươi không sử dụng Phép Màu và tạo nên một cái chết cho nó.”

    Ma thuật phức tạp hơn tôi tưởng…

    “Vậy…phép thuật của Rumpelstiltskin là Phép Màu à ? Nó là một con quỷ bị đánh dấu ?”

    “Điều đó, thì tuỳ vào suy nghĩ của ngươi. Nhưng lần này, ta sẽ giúp con Tốt yêu dấu của ta một tí: Rumpelstiltskin không phải là một con quỷ bị đánh dấu.” – Hắn cười một cách bí ẩn và nói. – “Và ngoài lề một chút, có một lí do mà trong Anh ngữ, “Pháp sư” lại được gọi với nhiều cái tên như Wizard, Warlock, Mage, Magician…Một bộ phận sử dụng “Gỉa-Ma thuật” như Wizard, Magician hay Warlock, chúng có nhiều tên gọi đơn giản vì cách sử dụng các Gỉa-Ma thuật của mỗi cái tên khác nhau. Tuy nhiên…còn có một cái tên khác đáng chú ý – đó là Sorcerer. Các Sorcerer là những kẻ sống để lách khỏi bộ luật của Ma thuật, Gỉa-Ma thuật mà họ sử dụng đều là những thứ đạt đến cảnh giới của Phép Màu, và đó là mục tiêu của đời họ: Sử dụng Phép Màu thật sự.

    Cô gái tên Albert đi cùng với các ngươi là một Sorcerer rất mạnh. Cánh tay của cậu Jacob kia không phải là một thứ có thể nối liền lại được bởi bất kì phép thuật nào. Nhưng cô ta có khả năng sử dụng cả Phép Màu…nếu như thuyết phục được, thì ả sẽ là một đồng minh hữu ích.”

    “Có lẽ ta nói nhiều quá rồi…ta nên đi thôi…” – Hắn bắt đầu nói lời từ biệt.

    “Khoan đã, chúng tôi phải tiêu diệt Rumpelstiltskin như thế nào đây ?”

    “Chẳng phải các lời giải đáp đã được nêu ra rồi sao ? Những chi tiết đáng chú ý mà ngươi nghĩ trước đó dùng để làm gì ?” – Hắn quay lưng lại – “Ta chỉ giúp ngươi được nhiêu đây thôi…Phần còn lại thì tuỳ vào khả năng của ngươi. Hẹn ngày gặp lại…”

    Nói rồi…Acht biến đi mất vào không trung, và mọi thứ xung quanh trở lại bình thường. Đồng nghĩa với cuộc chiến sinh tử của tôi, Kein và Rumpelstiltskin bắt đầu tiếp tục trở lại.

    Nhưng lần này, chúng tôi không hoàn toàn bất lực.

    Tất cả, chỉ còn phụ thuộc vào lời giải đáp mà tôi phải đưa ra.[/spoil]
     

Chia sẻ trang này