Ta đang chờ xem Kong tạo ra cảnh lãng mạn thế nào với Froxi đây Mà nếu như vậy thì BS đâu có sợ. Lò nguyên tử mà
Xanh lục “Truyện kể rằng: Có một vương quốc nọ là nơi sinh sống của những con búp bê xinh đẹp, chúng là những con búp bê tượng trưng cho những cô công chúa và các vị hoàng tử ở thế giới loài người. Mỗi con búp bê tượng trưng cho một người sẽ mang dáng vẻ của người đó vào thời điểm đẹp nhất trong tuổi thanh xuân của họ và sẽ lưu giữ mãi hình dáng đó cho dù người mà nó tượng trưng có già hay chết đi. Truyền thuyết nói rằng nếu đặt một con búp bê vào bên trong tủ kính cầu vòng, chủ nhân của con búp bê ấy sẽ không bao giờ già đi nữa còn bản thân nó sẽ được bảo tồn vĩnh viễn, nói cách khác, họ trở nên bất tử và mãi mãi giữ được vẻ trẻ trung, xinh đẹp của mình. Ở thế giới búp bê Llod này, chỉ có 5 con búp bê toàn diện nhất được lựa chọn để đặt vào thất sắc kính, chúng cũng là 5 con búp bê đại diện cho năm cô gái xinh đẹp nhất ở thế giới loài người. Búp bê Lime của Đức. Búp bê Katinka của Hà Lan. Búp bê Arisa của Nga. Búp bê Rwanda của Châu Phi. Búp bê Kohaku của Nhật Bản. Thất sắc kính thì lại được canh giữ và chăm sóc bởi một một gã hình nhân mang hình dạng một tên hề, nhiệm vụ của hắn là trông coi, lau chùi thất sắc kính mỗi ngày, bản thân hắn không được phép chạm vào 5 con búp bê cao quý kia cũng như không được rời khỏi thất sắc kính nữa bước. Hơn 1 thế kỷ trôi qua, ngày nào cũng như ngày nào, tên hề cũng chỉ biết hài lòng làm tròn bổn phận của mình và hắn không lấy đó làm phiền, bởi vì trong thâm tâm hắn đã phải lòng 5 con búp bê kia rồi. Đối với hắn, không có niềm hạnh phúc nào lớn bằng việc được mỗi ngày được nhìn ngắm những con búp bê bên trong tủ kính bảy màu rực rỡ kia. Nhưng 5 con búp bê kia lại không nghĩ vậy, chúng vô cùng chán ghét cuộc sống bị giam cầm bên trong cái không gian sặc sỡ này, chúng rất muốn tự do đi ra bên ngoài, chủ nhân của chúng ở thế giới loài người cũng đã sống quá lâu rồi, họ chỉ muốn được tận hưởng một cuộc sống ngắn ngủi mà đáng quý như bao người bình thường khác thôi. Một ngày nọ, 5 con búp bê bỗng dưng cất tiếng nói “Chúng tôi rất muốn được ra khỏi đây, anh hề ạ! Hãy mở cửa tủ cho chúng tôi ra đi.” “Chuyện đó là không được phép, thưa các cô.”-Tên hề đáp “Tại sao không chứ? Chúng tôi chỉ muốn có cuộc sống như bao con búp bê bình thường khác, chúng tôi không cần sự bất tử này nữa.” “Nhưng tôi không thể để cho các cô ra ngoài, nếu “ông lớn” biết được thì tôi sẽ bị trừng phạt rất nặng.” “Anh có thể đi cùng chúng tôi, anh không cần thiết phải ở lại nơi này làm gì.” “Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng tôi chỉ là một con hình nhân, tứ chi của tôi đều bị trói buộc bởi những sợi dây, tôi đâu thể nào đi đâu xa hơn xung quanh thất sắc kính được.” “Hãy để chúng tôi ra ngoài, chúng tôi sẽ giải phóng cho anh. Chúng tôi sẽ cắt những sợi dây ràng buộc anh với cái tủ này. Tất cả chúng ta rồi sẽ được tự do.” Thằng hề cảm thấy bị thuyết phục bởi lời nói của các cô gái, chạy trốn ư? Tại sao không chứ? Hắn vừa được tự do, vừa được ở bên cạnh những cô gái mà hắn yêu quý, như thế chẳng phải tốt hơn việc suốt đời suốt kiếp ở lại đây và chỉ có thể nhìn ngắm họ qua lăng kính mờ ảo kia sao? Sau khi suy nghĩ một lúc, tên hề cuối cùng đã đồng ý. Lợi dụng thời điểm lúc bắt đầu của một năm mới, khi sảnh đường thất sắc kính không có ai đến tham quan vì mọi người đang bận ăn mừng năm mới, tên hề đã lén mở khoá tủ kính và thả cho 5 cô búp bê đi ra ngoài. Được tự do sau gần 100 năm trời, các cô gái vui mừng ca hát và nhảy múa, bản thân tên hề cũng vui lây từ các cô, hắn quả thật thích nhìn các cô gái khi cử động, cười nói chứ hơn là khi họ ngồi im bất động trong tủ kiếng. “Xin hãy giữ lời hứa, xin hãy cắt dây cho tôi.”-Tên hề nói “Dĩ nhiên là chúng tôi không quên rồi.”-Các cô trả lời Các cô gái lập tức tản đi tìm kiếm những thứ có thể cắt được dây, phải mất gần nữa ngày họ mới tìm được những cây kéo bằng vàng bên trong một cửa tiệm thời trang để đem về đây. Những sợi dây rối tất nhiên là không dễ cắt bỏ đi tí nào, do vậy mỗi cô gái chỉ tập trung lo một phần khác nhau của tên hề: đầu, tay trái, tay phải và chân trái, chân phải. Các cô cứ thế miệt mài cắt những sợi dây cho đến gần sáng hôm sau thì hoàn thành, kết quả là tất cả những sợi dây gắn kết với tên hề đã được cắt bỏ hết, thế nhưng... Không có dây, tên hề không còn có thể cử động cơ thể được nữa. Điều này nằm ngoài dự tính của tất cả bọn họ. Và một điều tệ hơn : gần đến giờ Ông lớn đến đây để kiểm tra tủ kính như mỗi buổi sáng xem có thiếu con búp bê nào không. Nếu như bị bắt gặp bởi ông lớn, các cô gái biết mình sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể rời khỏi nơi này được nữa. Không bao giờ. “Chúng tôi phải đi đây.”-Các cô gái nói “Xin đừng bỏ tôi ở lại đây một mình.”-Tên hề rên rỉ “Chúng tôi không thể mang anh theo được, chúng tôi không đủ sức.” “Xin hãy ở lại đây với tôi, đừng bỏ tôi lại một mình.” “Chúng tôi không muốn ở lại đây, chúng tôi đã thực hiện lời hứa của mình, còn bây giờ chúng tôi muốn được tự do.” “Tôi cũng muốn được tự do.” “Nhưng anh không thể có tự do, anh chỉ là một con rối, rối thì không thể sống mà thiếu dây buộc được, đó là số phận của anh. Còn chúng tôi cũng có số phận của riêng mình, chúng tôi không thể chăm lo cho số mệnh của anh.” “Xin hãy ở lại, tôi không thể sống thiếu các cô.”-Tên hề ra sức nài nỉ “Chúng tôi không thể ở lại, chúng tôi không muốn ở lại đây, chưa bao giờ muốn. Vĩnh biệt.” Mặc cho gã hề tội nghiệp rên rỉ và khẩn thiết cầu xin, các cô gái vẫn bỏ đi mất, bọn họ nhanh chân rời khỏi toà lâu đài được xây hoàn toàn bằng kính này trước khi Ông lớn đến. Sau khi thoát ra khỏi đó, bọn họ chia tay nhau, mỗi người trong bọn họ lại đi đến một vùng đất khác nhau để sinh sống và cũng kể từ đó không ai còn ai trông thấy họ nữa. Còn về số phận tên hề, sau khi ông lớn trở về từ tiệc mừng năm mới, phát hiện ra 5 con búp bê vô giá của mình đã biến mất, ông ta liền nổi giận với tên hề lúc này chỉ còn là một đống gỗ nằm la liệt “Mi đúng là một tên hình nhân vô dụng và ngu ngốc, đáng lẽ từ đâu ta đã không nên cho mi có hình dáng làm gì, giờ đây ngươi chỉ còn có ích trong việc làm củi nhóm bếp thôi.” Tên hề ngay sau đó bị tháo rời ra từng phần rồi được chất lên chung cùng với đống củi dùng cho đốt nóng lò sưởi. Ngọn lửa tàn nhẫn của chiếc lò sưởi lập tức thiêu cháy tên hề, xoá sạch đi mọi dấu vết của một gã hình nhân đáng thương, suốt cuộc đời sống trong sự cô đơn và thiếu mục đích, chưa một lần được hưởng trọn vẹn một niềm hạnh phúc nào cả dù là nhỏ nhoi, một kẻ lạc loài. … Về phần các cô gái được 5 con búp bê kia tượng trưng cho, các cô đã thoát được khỏi kiếp sống bất tử, các cô đã có thể lấy chồng, sinh con đẻ cái và tận hưởng được một cuộc sống thực sự của một con người. Tuy vậy, thảm hoạ nhanh chóng kéo đến, những đứa con gái của các cô sinh ra đều mang một căn bệnh lạ cùng với một dấu ấn kỳ lạ màu đen, họ thường qua đời rất sớm ở tuổi đôi mươi. Đối với những người còn sống sót thì dù có con, cháu thì miễn là nữ thì chúng cũng sẽ gặp phải tình trạng như vậy. Cuối cùng, nghe nói chiến tranh đã nổ ra sau đó, 5 cô gái đó đã qua đời cùng lúc với nhau: cùng năm, cùng tháng, cùng ngày, cùng thời điểm. Khi chết các cô không có bất cứ một người thân nào bên cạnh mình cả, họ bị bỏ rơi trong cô đơn và tuyệt vọng và cuối cùng ra đi trong đau đớn. Ở thế giới Llod, năm con búp bê kia được tìm thấy đã bị thiêu rụi thành tro cùng thời điểm với khi 5 cô gái ở thế giới loài người vừa mất. Đó chính là câu chuyện cổ tích về lời nguyền của một gã hề.” … “Ôi trời, em vừa kể truyện cổ tích đó à? Sao mà nghe kinh dị vậy?”-Froxi thốt lên-”Mà chị không nhớ là đã nghe qua có câu truyện như thế bao giờ?” Salin và Froxi lúc này đang đi song song với nhau trên con đường dài phẳng lì trải nhựa dẫn đến trường Prim Mary. Do quãng đường từ quán rượu Satan's Blood đến trường của Salin khá là xa nên cô bé quyết định sẽ giết bớt thời gian cho hai người bằng cách kể cho Froxi nghe câu truyện cổ tích độc quyền riêng ở trường của cô. “Thật ra câu truyện em vừa kể cho chị nghe là phiên bản cải biên lại rồi đấy, trong câu truyện gốc thì số phận của tên hề lẫn các cô công chúa còn bi thảm hơn nhiều.”-Salin mỉm cười nói “Chị thật không thể thích nổi những cái kết thảm kịch của mấy câu chuyện như vậy.”-Froxi ngán ngẩm nói “Câu truyện này thật ra xuất phát từ một lời đồn thổi đã có từ rất lâu trong trường của em rồi.”-Salin nói-”Đó là lời đồn về một kẻ bí ẩn mang hình dạng của một tên hề thường thoắt ẩn thoắt hiện ở trong trường. Không ai biết hắn là ai cả, cũng không ai biết mục đích của hắn là gì, chỉ biết là sự hiện diện của hắn đã có từ rất lâu rồi nên nó dường như đã trở thành một điều hiển nhiên đối với học sinh của trường Prim Mary luôn...” “Có chuyện kỳ lạ như thế ư? Mà nói thế nghe không ổn lắm nhỉ? Chúng ta đang sống ở Old Flower mà phải không? Có lẽ nên nói “quả là một chuyện bình thường”, Salin nhỉ?”-Froxi đùa Salin gật đầu “Phải rồi, lễ hội năm nay trường em tổ chức tập kịch đấy, chủ đề của vở kịch này là lấy từ câu truyện vừa rồi em mới kể cho chị nghe đấy.” “Trường em chọn câu truyện cổ tích bi thảm đó làm chủ đề cho vở kịch sao? Họ đang nghĩ gì vậy?”-Froxi ngạc nhiên “À, thật ra có một chút thay đổi nhỏ đó chị, trong vở kịch của tụi em, tên hề sẽ bị thay bằng một con rồng, còn đoạn kết sẽ là có một vị hoàng tử đến cứu 5 cô công chúa ra ngoài.” Froxi lập túc bật cười với cái ý tưởng đó “Ôi, phải nói đúng là kiểu truyện cổ tích truyền thống rồi...ha ha ha...” “Vâng, em cũng nghĩ nó hơi cũ.”-Salin đồng tình-”Nhưng vui là chính mà, phải không chị?” “Ừm, tất nhiên rồi.”-Froxi đáp-”Chị chỉ mong sao đoạn cuối vở kịch sẽ không trở thành hài kịch.” “Ừm, chị cứ yên tâm đi! Mà chị Froxi biết không, tên của 5 con búp bê trong câu truyện ban nãy là lấy từ tên thật của 5 cô gái sẽ đóng vai của chúng đấy.” “Thật vậy sao?” “Vâng ạ.”-Salin đáp lại-”Câu truyện cải biên em kể chị được viết bởi một nam sinh đã qua đời, vở kịch này một phần cũng là để tưởng nhớ cậu ấy.” Một khoảng lặng nhỏ giữa hai người, rồi sau đó đột nhiên Froxi mỉm cười nham hiểm “Thế em có nghĩ thay đoạn con rồng và hoàng tử vào câu truyện sẽ khiến linh hồn của nam sinh đó nổi giận và tìm mọi người trả thù không?” “Chị đừng có doạ em nữa !”-Salin cười méo xẹo … Một lúc đi bộ khá lâu sau, lúc này Salin và Froxi đã đến được một trong những khu vực khác lạ nhất của Old Flower, huyện Cantaloupe, nơi này có phong cách nhà cửa hoàn toàn trái ngược với vẻ cổ kính của thành phố. Nếu muốn kiếm một nơi ở Old Flower mà sự phát triển của nơi đó hợp với thời đại của mình nhất thì có thể kể nêu ra cái tên huyện Cantaloupe. Các công trình “khác lạ” được xây dựng ở đây gồm nhà cao tầng, nhà máy, xí nghiệp, bệnh viện, trường học...tất cả đều mang dáng dấp của nền văn minh ở các đại lục khác, huyện Cantaloupe thực chất là một chi nhánh của đại khu Shinsei Milk-đại khu sinh sống chỉ toàn là con người, và bởi vì toàn con người nên không lạ gì nếu họ cũng muốn xây dựng một cuộc sống tiện nghi đầy đủ như những người ở thế giới bên nọ. Prim Mary là ngôi trường hiện đại nhất và tốt nhất tại Cantaloupe, chất lượng giáo dục đứng thứ nhì sau Corruptawish nếu tính ra toàn thể Old Flower. Và nếu nói về một ngôi trường điểm mà chỉ dành cho con cái của các đại gia thì bạn cũng có thể tự đoán mò ra quy mô của nó sẽ như thế nào. “Đó chị, đó là trường của em đó chị Froxi.”-Salin nắm lấy tay Froxi lắc lắc, trong khi tay kia lại chỉ chỉ về phía xa. Froxi lấy bàn tay đặt úp trên trán, nhướn mắt nhìn ra xa rồi nói “Salin, chị phải nói thật là trường của em tuy lớn đấy nhưng...sao trông nó lại tẻ nhạt đến buồn cười thế kia...” Salin giãy nãy lên “Không, chị nhầm rồi, đó là bãi đỗ xe mà, trường em nằm kế bên cơ !” “Sao?” -Froxi giật mình nhìn sang bên cái nơi mà ban nãy cô đã không nghĩ đó là trường của Salin. Cái đầu tiên là tường, nhưng có thể bỏ qua nó vì ngoài việc cao lớn thì nó chẳng có gì đặc biệt lắm, đằng sau những bức tường đó là dãy cái kiến trúc nằm cách đều nhau một khoảng, chúng là những toà nhà màu trắng lớn rộng về chiều dài, cấu tạo từ hàng chục những căn phòng giống nhau mà thành, và những căn phòng đó, chúng là những lớp học. Có thể tạm coi trường trung học phổ thông Prim Mary là một ngôi trường con nằm trong hệ thống dãy trường đằng sau bức tường đó. Đi đến gần bức tường cũng là lúc Froxi thấy xuất hiện cánh cổng của liên hợp trường Prim Mary này. Cô cũng bắt đầu thấy xuất hiện những học sinh mặc đồng phục trông giống như Salin, nữ thì váy đỏ viền trắng, nam thì quần tây đỏ sơ mi trắng. Ngoài ra còn có những người khác không mặc đồng phục và trông khá lớn tuổi, Froxi đoán họ là những phụ huynh đến đây để tham dự lễ hội năm cuối cấp cùng với con cái của mình, họ khác Froxi ở chỗ là dường như không có ai trông còn quá trẻ như Froxi, hay ít nhất, không bận đồ quá nhí nhảnh như cô. Cùng Salin đi vào cánh cổng của trường, Froxi có cảm giác giống như mình vừa bước qua một khải hoàn môn thu nhỏ vậy. Mà cái cảm giác đi qua một cánh cổng to lớn có những bức tường cao lớn bao bọc xung quanh còn làm cô liên tưởng đến một thứ khác nữa: trại giam. Nhưng cái ý nghĩ quái đản ấy tồn tại không lâu, ngay khi Froxi vừa đặt chân vào bên trong khuôn viên của ngôi trường thì nói lập tức tan biến ngay. “Salin à, hãy nói với chị là chúng ta không đi nhầm chỗ đi.” Salin lấy tay che miệng cười. “Chúng ta không đi nhầm chỗ đâu, chị Froxi ạ.” Froxi vừa nhìn thấy cái gì thế? Là một sân gôn ? Một công viên cây xanh? Một cánh đồng? Trải dài theo tầm mắt của Froxi là một khu vực vô cùng rộng lớn được bao phủ bởi những thảm cỏ xanh mượt, những con đường lát gạch có nhiều lối rẽ dẫn đến những khu vực khác nhau, bao gồm luôn các toà nhà quét sơn trắng mà ban nãy Froxi có thấy ở phía bên kia bức tường. Chúng là những ngôi trường phải không? Lúc này Froxi càng nghi ngờ điều đó hơn . Ở phía phải tầm nắt của Froxi là một khu vực không có công trình xây dựng nào, ở đó chỉ có một khu vườn dây leo xanh ngắt chạy dài cho đến tận cổng trường. Quả là lạ khi ngôi trường này lại chào đón các học sinh bước vào cổng bằng một khu vườn trồng toàn các loại cây có dây leo, tất nhiên là chúng không mọc lùm xùm chắn mất lối đi của học sinh mà đã được những thợ làm vườn nuôi trồng một cách khéo léo tạo thành những khoảng trống vừa đủ cho học sinh đi ngang qua không bị vướng vào dây. Dù ai đã nghĩ ra cái ý tưởng xây dựng một ngôi trường như thế này thì người đó hẳn là một người rất chuộng màu xanh. Cảm giác mệt mỏi ban nãy Froxi đã bị đánh tan bởi không gian tuyệt đẹp bên trong này, cô chậm rãi cùng Salin đi dọc theo con đường mòn đầu tiên họ thấy sau khi ra khỏi khu vườn để tiến vào trong, họ vừa đi vừa nhìn ngắm những kỳ quan lạ mắt ở đây. Ở hai bên con đường Froxi và Salin đang đi là những cây kiểng được tỉa thành hình cây dù cụp nằm dài dọc theo con đường, đối với những chỗ trống không có đường lát gạch hay cây cảnh thì lại có những hồ nước nhỏ nhân tạo với cá bơi tung tăng bên trong. Các không gian trống được tận dụng một cách tối đa nhưng vẫn tạo được sự hài hoà kỳ lạ, sự sắp xếp hợp lý và nghệ thuật góp phần xoá đi mất cảm giác tù túng hay chiếm dụng không gian do quá nhiều thứ được bày ra ở đây. Và phải nói rằng tuy khuôn viên trường được bao bọc bởi hàng hàng lớp lớp cây cối nhưng những người thiết kế vẫn thêm vào xung quanh những thứ quen thuộc như chậu hoa, cột đèn cùng với ghế ngồi và...thùng rác, chúng có tác dụng đem lại cảm giác gần gũi và thân thiện với không gian đầy hoa cỏ xanh tươi này cho học sinh. “Chủ tịch của ngôi trường này hẳn là một nghệ sĩ”-Froxi thầm nhủ-”Nếu không thì ít nhất cũng là một người đam mê nghệ thuật.” Sau khi đi được một quãng dài kha khá thì bất chợt trển con đường của Salin và Froxi xuất hiện 2 ngã rẽ, Froxi còn đang nhìn chúng bối rối thì Salin đã nhanh chóng kéo tay cô và đi nhanh về phía bên phải. “Chúng ta đi phía này, chị Froxi ạ.” “À...ừm.”-Froxi bước đi theo Salin, cô cũng nhanh chóng nhận ra các nữ sinh khác đều đi về phía bên này, trong khi thì các nam sinh thì lại đi về phía bên kia. “Salin này, sao các nam sinh lại rẽ qua lối bên kia vậy?”-Froxi thắc mắc “À, ở đây, nam và nữ sinh không học chung lớp, họ được sắp xếp học ở những toà nhà khác nhau chị ạ” “Tại sao lại thế?” “Bởi vì trường này có cả chế độ học nội trú cho nên nhà trường phải tách nam và nữ ra riêng với nhau.”-Salin đáp-”Học sinh nội trú ở đây có một điểm đặc biệt là không phân lớp riêng, mà học cùng với những học sinh bình thường như em luôn.” “Thế em có từng học nội trú ở đây chưa, Salin?”-Froxi hỏi Salin mỉm cười đáp “Trước kia thì có, em đi học nội trú vì lúc đó em còn nhỏ, bố em không cho ở nhà một mình, nhưng giờ em đã lớn rồi, em không cần phải ở lại trường sau giờ học nữa.” “Thời gian trước em đã từng ở đây sao? Cảm giác học nội trú nó như thế nào?” Salin nhún vai “Lạ lắm chị ạ, thời gian đầu thì em cảm thấy rất nhớ nhà, nhưng sống trong sự tiện nghi đầy đủ của trường cùng với không gian thanh bình ở đây, em dần thấy thú vị và quên đi. Nhưng khi sự thú vị qua đi rồi thì nỗi nhớ nhà xuất hiện trở lại, tuy không lớn như trước nhưng lại thường xuyên hơn, em nhớ là hồi đó mỗi sáng thức dậy hầu như lúc nào em cũng thấy hai mắt mình ướt đẫm, rồi thật lạ khi chuyện đó cũng chỉ kéo dài một thời gian ngắn nữa thôi...” Froxi nhìn Salin thông cảm “Chị không biết em đã trải qua thời gian khó khăn như vậy, em quả thật là mạnh mẽ đó, Salin à.” Salin lắc đầu “Không đâu chị, em như thế đâu thể gọi là mạnh mẽ được.” Froxi mỉm cười nắm lấy tay Salin “Đừng tự ti quá Salin à, em có một trái tim mạnh mẽ hơn nhiều người mà em không biết đó thôi, những chuyện tồi tệ mà em đã trải qua không hề làm cho em gục ngã, không làm cho em mất đi vẻ lạc quan yêu đời, yêu người của mình. Những điều đó chị nghĩ đôi khi những người đàn ông mạnh mẽ nhất cũng chưa chắc làm được đâu.” “Nhưng...”-Salin ngập ngừng, bởi cô biết tuy Froxi nói là thế, nhưng bản thân Salin chưa thể mạnh mẽ được như Froxi nói. Tâm trí cô vẫn chưa thể quên đi được cảm giác mặc cảm tội lỗi đã giằng xé tâm can mình kể từ cái đêm hôm ấy, cái đêm mà cô đã tự tay kết liễu sinh mạng của người cô yêu bằng 2 viên đạn bạc do chính tay cô bắn ra. “Vững tâm lên, Salin, đừng để cho những chuyện không vui chiến thắng được chị em mình.”-Froxi nắm chặt hai tay Salin và nâng lên “Vâng, có lẽ chị nói đúng...”-Salin gật đầu và nhẹ nhàng rút tay của mình ra-”Chúng ta đi tiếp thôi chị à...” Froxi ngậm ngùi nhìn dáng người nhỏ bé của Salin bước đi trong buồn bã, cô tự trách mình dường như đã nói những thứ không cần thiết. Có lẽ do chưa từng yêu nên Froxi không biết được cảm giác đánh mất đi người mình yêu nó ra sao, nhưng không có nghĩa là cô chưa từng trải qua cái cảm giác tương tự. Mắt Froxi chợt nhoà đi khi nghĩ đến những chuyện cũ, hai chị em cứ thế lầm lũi người trước người sau bước đi trong im lặng, cả hai đều cảm thấy có lỗi vì lỡ làm cho người kia buồn nhưng cũng chẳng biết làm cách nào để mở lời chấm dứt sự tình này. Mọi chuyện có lẽ sẽ cứ tiếp tục diễn biến như thế nếu như không bất ngờ có một tình huống xảy ra. Tình huống ấy là: Froxi trông thấy hình như có ai đó đang thập thò đằng sau những bụi cây phía trước. Ban đầu, Froxi tưởng là mình gặp phải ảo giác hoặc nhìn lầm, nhưng rồi sau đó cô giật mình nhận ra đúng là có kẻ đang núp và tên này ăn mặc vô cùng diêm dúa. Mái tóc hắn xù lên và có màu xanh, mũi đỏ, mặt thì tô vẽ, quần áo kẻ sọc, hắn trông chính xác như là...một tên hề. Gã hề lúc này đang ngồi cười khúc khích, hắn chờ cho Salin tiến gần tới chỗ bụi rậm nơi hắn đang núp thì ngay lập tức nhào người ra. “Á!!!”-Salin hét lên thất thanh “Tránh xa con bé ra !”-Froxi hét to và chạy đến Salin hoảng sợ nhắm mắt lại nên không biết được chuyện gì xảy ra tiếp theo, cô chỉ đột nhiên thấy mình bị ai đó đẩy ngã về phía sau, rồi một tiếng va chạm lớn vang lên. Mất thêm một một lúc sau đó Salin mới dần dần mở mắt ra, cô trông thấy Froxi đầu tiên, chị ấy đang đứng trước mặt của cô, còn tên hề, hắn dường như đã bị Froxi đánh ngã lăn ra đất. “Salin, em không bị gì chứ?”-Froxi quay ra sau hỏi “Em không sao, cám ơn chị nhiều.”-Salin thở phào Rồi đột nhiên bỗng từ đâu xuất hiện thêm 4 gã hề khác khiến cho Salin và Froxi thót tim, nhưng rồi họ cũng nhanh chóng nhận ra là bọn chúng không tấn công họ mà là đang bu lại xung quanh chỗ của tên hề mới bị đánh ngã kia. “Alannah, cậu không sao chứ?”-Một gã hề bỗng lên tiếng “Cậu ấy bất tỉnh mất rồi.”-Một người gã khác kêu lên, nhưng lần này là một giọng nữ Trong khi Froxi bối rối trước cảnh tượng này thì Salin đã lấy tay che miệng và thốt lên “Thôi chết, chúng ta đánh nhầm người rồi chị Froxi ơi.”
ừm câu chuyện cổ rất hay, nhưng mình muốn nghe bản thê thảm của nó kìa, bản này có lẽ còn hơi nhẹ nhàng quá
cậu chuyện cổ tích hay đấy, dù kết thúc khá là buồn :(. But, b*tchs deserve an end like that . Ối, Friendly fire .
Có sạng tạo trong việc tự mình tạo nên một câu truyện cổ tích đúng theo phong cách cổ tích Mà bản kinh dị chắc là hồn ma anh hề đi báo thù giết từng cô búp bê theo cách thức dã man nhất nhỉ Nó làm ta nhớ đến bài thơ này [spoil] Ten Little Sailor Boys Ten Little Sailor Boys went out to dine, One choked his little self, and then there were nine. Nine Little Sailor Boys sat up very late, One overslept himself, and then there were eight. Eight Little Sailor Boys traveling in Devon, One stayed there, and then there were seven. Seven Little Sailor Boys chopping up sticks, One chopped himself in halves, and then there were six. Six Little Sailor Boys playing with a hive, A bumblebee stung one, and then there were five. Five Little Sailor boys going in for law, One got in Chancery, and then there were four. Four Little Sailor Boys going out to sea, A red herring swallowed one, and then there were three. Three Little Sailor Boys walking in the zoo, A big bear hugged one, and then there were two. Two Little Sailor Boys sitting in the sun, One got frizzled up, and then there was one. One Little Sailor Boy left all alone, He went and hung himself, and then there were none. [/spoil] Mà khúc miêu tả cảnh sân trường Prim Mary hay đấy, nó đem lại cho người đọc một cách nhìn đó có nét mới mẻ và thân thiện hơn hẳn Còn cảnh miêu tả tâm trạng của Froxi và Salin thì khỏi chê rồi Btw, chắc chapter sau người ta nhờ Froxi đi đóng vai thằng hề thế giùm quá, còn Salin thì đóng vai một trong 5 cô búp bê hỉ
Chuyện cổ tích rất hay Trường quí tộc có khác Sao lại có nam đó Một tên hề đã die --------------- Quái, sao cmt cụt ngủn hà
Cám ơn mọi người đã cmt, mọi người đã đoán đúng gần hết diễn biến tiếp theo rồi , cái trường này mình miêu tả thành kiểu học viện luôn rồi, quy mô trường so với nó nhỏ quá rồi :-p ------ Điểm cuối của bài thơ nói về các trò chơi trốn tìm thường là khởi đầu của những thảm kịch -------- Nghi vấn kỳ này: Who was the one wore a clown suit?
Five - O Muốn tìm kiếm một nơi nào đó có thể khiến bạn quên đi sự u ám của thành phố Old Flower này? Hay là đang kiếm một khu vườn địa đàng của nhân gian? Hãy đến Prim Mary mà trông. Mặc dù bản thân những người đã xây nên khu vườn tuyệt đẹp ở ngôi trường chưa bao giờ dám tự nhận nó như vậy nhưng điều đó đã được thừa nhận một cách rõ ràng bởi tất cả những người đã từng đến đây. Chắc hẳn mỗi người trong đội ngũ những nhà thiết kế đã nghĩ đến vườn địa đàng khi nghĩ ra bản thiết kế cho toàn bộ cấu trúc của khuôn viên này. Ước vọng của họ có lẽ là muốn tất cả những người chiêm ngưỡng tác phẩm này có thể cảm nhận về ngôi vườn này như họ đã từng cảm nhận, và vào lúc này đây có thể nói là điều đó phần nào đã trở thành hiện thực rồi. Ở đằng sau 3 toà nhà màu trắng, vốn là những ngôi trường riêng biệt nằm bên trong khu vực này, là một vườn cây mê cung xanh rì, khu vườn đó chính là sân trường, hay nói cách khác là sân chơi vào giờ giải lao của học sinh trong trường. Bên trong cái mê cung này thật ra không ngoằn nghèo rồi dẫn đến địa ngục như đúng nghĩa mê cung, nó thực ra chỉ gồm có một số lối rẽ khá rối rắm một tí trước khi dẫn đến trung tâm của mê cung cũng chính là sân chơi, nếu cứ bám một bên tường mà đi thì bảm đảo sẽ không bao giờ lạc. Bên trong sân chơi có bài trí hồ nước, cây cảnh, vườn hoa, vườn ươm, ghế đá giống như những gì đã có ở bên ngoài. Ngoài ra còn có thêm một cái đình mái vòm với cái cột trụ kiểu Roma cổ xưa nằm ở giữa sân cộng thêm bức tượng của thằng cha nào đấy đứng bán khoả thân ở ngay giữa cái vòm ấy. Dù đã đến đây từ sáng sớm, nhưng nhận thấy mình không có việc gì quan trọng lắm để làm, Haley đã lén trốn nhóm bạn của mình và lẻn tới khu vườn yên tĩnh này để tham quan và nghỉ ngơi. Sau khi đã nhìn ngắm chán chê cái kỳ quan lạ thường trong đây và cảm thán “nơi đây đúng là thiên đường” như bao con người không bị mù khác khi lần đầu đặt chân đến đây, lúc này Haley lại đang ngồi thư giãn trên một băng ghế gỗ, lấy bút phác thảo lên sổ tay của mình khung cảnh tuyệt đẹp bên trong khu vườn mê cung này. Chưa hết, cô còn rãnh rỗi đến nỗi vẽ luôn lại bản đồ của cái mê cung này sau khi đã đi hai vòng và nhớ hết tất cả đường đi nước bước bên trong. Thật ra mà nói, cái mê cung này chỉ làm cho người ta lạc đường khoảng 3,4 lần là cùng trước khi họ bắt đầu quen với đường đi của nó. Riêng với cái sổ tay của mình, Haley sẽ không bao giờ bị lạc thêm bất cứ 1 lần nào cả. Còn về lý do tại sao Haley lại rong chơi ở đây trong khi lại để bạn bè của mình vất cả lo liệu tất cả công việc được giao thì có thể nói là giải thích rất đơn giản nhưng dài dòng: tất cả công việc cô được giao đã được Haley hoàn thành xong từ ngày hôm qua nhưng vì muốn có cái cớ để tiếp tục tham quan cái trường này thêm, Haley vẫn chưa nộp báo cáo của mình… Đó là điều mà cô định nói cho tên bạn da nâu Brody của mình khi hắn ta sắp tìm thấy cô đang thảnh thơi ngồi vẽ ở đây trong vòng vài phút tới nữa. ... “Haley cậu đây rồi, tại sao cậu lại lẻn ra đây chơi trong khi bọn tớ đang bận rộn thế kia, giải thích đi ! “ Haley chỉ mỉm cười rồi trích dẫn lý do đã nói ở trên cho Brody nghe. “Đừng có xạo, chỉ với nữa buổi tham quan ngắn ngủi của ngày hôm qua thì làm sao cậu có thể…”-Brody chưa kịp dứt lời thì Haley đã bất ngờ chìa ra ngay trước mặt câu một xấp giấy. “Xem thử đi, bản nháp viết tay của mình mất cả đêm qua để làm đó, giờ chỉ cần gõ lại là có thể đem nộp cho cô Tessa ngay.” Brody tỏ vẻ không tin, cậu vội vã nhận xấp giấy từ Haley rồi lấy tay lật nhanh những trang giấy có các nét chữ ngoằn nghèo của cô trên đó và nhìn chăm chú, chỉ 1 phút sau Brody đã bị thuyết phục. “Đúng là văn phong của cậu rồi, Haley, nhưng…mình không ngờ cậu có thể làm tất cả nhanh như vậy.”-Brody vẫn chưa thực sự hết ngạc nhiên. Haley cười “Chỉ bỏ chút thời gian ra cộng với sự tập trung vừa đủ thôi. Bây giờ chúng ta có thể cho những người khác trong nhóm có thời gian rãnh để tham quan nơi này, những công việc còn lại hãy để anh chị khoá trên đảm nhận.” Sau khi đã nhận tập viết tay của Haley như là vật để chứng minh, Brody liền chạy đi thông báo cho những người còn lại trong nhóm là toàn bộ công việc được giao đã hoàn thành, bọn họ có thể ra về sớm hoặc tiếp tục ở lại trường Prim Mary để xem kịch nếu muốn. Riêng đối với Haley, cô vốn dĩ định ngồi ở lại trong khu vườn mê cung một lúc nữa, nhưng bởi vì đã có vài nam sinh của Prim Mary đã chú ý đến có 1 con bé nữ sinh trường khác đang ngồi vẽ trong vườn là Haley rồi bắt đầu bàn tán nên cô đã quyết định rời khỏi đó ngay. Quay về chuyện làm sớm ban nãy, thực tình là bởi bản thân Haley không có hứng thú lắm với cái công việc “Tìm hiểu nội dung những hoạt động ngoại khoá trong lễ hội của học sinh trường Prim Mary” được giao nên Haley đã quyết định kết thúc nó trước để dành nhiều thời gian hơn cho việc “ghi nhận quá trình diễn ra các hoạt động ngoại khoá của học sinh trường Prim Mary” vốn là của các anh chị khoá trên. Và dĩ nhiên công việc thứ hai thú vị hơn nhiều, nó giống như là một đám nhóc được ai đó tặng cái xe đạp mới toanh, một nữa trong số bọn nhóc được vinh dự chạy thử chiếc xe đó trong khi mấy đứa còn lại phải ngồi nghe “ai đó” giảng về cách đạp xe… Một lúc lâu sau khi rời khỏi vườn mê cung, Haley đến được nơi mà cô nhờ Brody tập hợp những người bạn của mình lại, đó là một dãy hàng lang lớp học ở lầu 7, là tầng lầu nằm bên dưới nơi tập trung tất cả các học sinh trường Prim Mary và phụ huynh của họ. Riêng lễ hội và phần kịch, tất cả chúng sẽ diễn ra trên tầng cao nhất - Sân Thượng. Vừa gặp mặt, chưa kịp để họ mở lời than phiền mình, Haley đã nhanh nhảu xổ một tràng về cái ý tưởng cô đã nghĩ từ nãy giờ với tất cả bọn họ. “Cậu định giành việc với các anh chị lớn à? Không được đâu ! “-Một cô gái lên tiếng ngay sau khi lời đề nghị của Haley được đưa ra. “Phải đó, Rosana nói đúng, mình chẳng muốn cạnh tranh đâu, dù gì họ cũng là đàn anh đàn chị, chúng ta không nên chơi trội để tránh gây mất cảm tình với họ.”-Tên mập Urto hùa theo, hắn thích con bé Rosana tóc nâu xoăn gợi cảm nên có dịp là cứ bênh mãi. Thế nhưng, sự phản đối không chỉ dừng lại có 2 người kia, lát sau gã da nâu Brody cũng lên tiếng “Ừm, Haley…” “Dừng lại ! Mình biết các cậu định nói gì!”-Haley mở lời trước khi tên da nâu kịp nói hết câu, cô biết chắc chắn tên bạn Ấn Độ của mình sẽ chỉ chọn hoặc là giải pháp an toàn, hoặc là rút lui thôi cho nên phải bắt hắn á khẩu trước-“Nhưng các cậu hiểu lầm rồi, mình không kêu chúng ta sẽ đi giành việc với anh chị khoá trên, mà chúng ta sẽ nghĩ ra những thứ khác để làm…” “Mình không muốn bị lôi vào thêm bất cứ kế hoạch ngớ ngẩn nào của cậu nữa, Haley à!”-Lona nói, cô gái có đôi mắt tím này cũng hay chống đối Haley, nhưng không phải là luôn luôn như tên Brody. “Bình tĩnh nghe mình nói đã, có thể nói là tất cả những việc liên quan đến lễ hội thì các anh chị lớn đã đảm nhận gần hết rồi, tuy nhiên, chúng ta vẫn có một công việc quan trọng hơn mà những người lớn chưa được giao…” “Hả, có sao, đó là gì?”-Rosana hỏi “Đó là tìm hiểu về những cô gái đóng vai chính trong vở kịch ngày hôm nay.”-Haley nháy mắt “A !”-Cả bọn đồng thanh “Haley à, công việc này là quá sức với những học viên năm nhất như bọn mình.”-Urto lo lắng, lấy tay quệt mồ hôi, cái tên này luôn trầm trọng quá mọi chuyện. “Các cậu đừng lo lắng quá, tất cả chúng ta đều được mời đến đây với tư cách phóng viên tập sự, chắc chắn bên trường Prim Mary đã thông báo chuyện này, nhưng về việc phân công việc cho các phóng viên như thế nào thì các học sinh của trường Prim Mary đều không biết. Chúng ta chỉ cần lợi dụng chỗ đó để mà tiến thôi.” Brody thở dài “Không, Haley à…” “Các cậu nghĩ sao?”-Haley lại một lần nữa chặn được chữ bay ra từ miệng tên Brody “Ê, đừng có lờ tui đi !”-Brody điên tiết lên và quát-“Tôi cũng có quyền ý kiến chứ ?” “Mình không muốn nghe ý kiến từ một người toàn đi bàn lui.”-Haley lắc đầu “Ơ, tôi đã được nói gì đâu nào ?”-Brody chồm lên phản đối-“Mà làm như có mình tui bàn lui không bằng ấy ! “ Chưa kịp để cho Brody la hét thêm câu nào, Lona đã tiến từ phía sau lên, đẩy cậu ta sang một bên và đứng đối mặt với Haley Nhìn vào đôi mắt tím kỳ lạ của Lona luôn làm cho Haley cảm thấy bất an, và lần này cũng vậy, Haley có lẽ đã chạy đi trốn từ lâu rồi nếu như không còn phải bận ở lại thuyết phục những người này theo mình. “Sao vậy, Lona?”-Haley mím môi-“Nếu…cậu không muốn tham gia thì….” “Nghe rất thú vị !”-Lona lên tiếng-“Mình tham gia !” “Thật sao ?”-Haley la lớn ngạc nhiên và sau đó nhân được ngay một cái gật đầu xác nhận từ kẻ “hay phản đối” mình kia. “Tuyệt !”-Haley reo lên và nắm tay Lona-“Cám ơn cậu nhiều nhé, Lona ! Nói thật nếu ban nãy mà cậu nói những thứ đại loại như ‘thật vớ vẩn’, ‘dẹp đi’ thì chắc mình đã bỏ cuộc rồi…Cám ơn nhiều ! “ “Đủ rồi.”-Lona rút tay lại-“Sao cậu lại nghĩ xấu mình thế chứ? Giờ thì phân công ra sao đây?” “À ! Chúng ta sẽ…” Tiếp theo đó, Haley và Lona đắm chìm trong việc bàn bạc kế hoạch riêng của họ, quên mất tiêu sự hiện diện của cả ba người kia, điều đó khiến cho Rosana lẫn Urto bối rối trong khi Brody vẫn tỏ vẻ dứt khoát với chuyện tự tiện này. “Chúng ta làm gì bây giờ hả, Brody?”-Rosana hỏi, khuôn mặt cô hiện rõ sự lưỡng lự “Cứ lờ hai người họ đi.”-Brody đứng dựa vào tường nói-“Chúng ta đang có đông người hơn, rồi họ cũng sẽ nghĩ lại cho xem, chẳng thể làm được gì nhiều với con số ít ỏi đó.” Rosana cùng Urto gật đầu tỏ vẻ đồng tình nhưng trông khá miễn cưỡng, và nhìn cái biểu hiện đó của họ khiến Brody lo lắng là họ sẽ thay đổi ý định sớm thôi. Quả nhiên, chỉ 15 phút sau, họ đã không thể chịu nổi và quyết định nhập bọn với Haley, Brody chỉ còn biết ôm đầu thở dài. “Lại đây luôn đi, Brody, nhập bọn cùng bọn mình luôn đi, vẫn còn một chỗ trống đấy.”-Haley cười và lấy tay ngoắc anh chàng da nâu “Được rồi, tới ngay, không cần cậu phải mời đâu.” … “Nào bốc thăm đi các cậu, 4 lá phiếu trên tay tớ có ghi tên bốn cô gái mà chúng ta sẽ đi theo để khám phá về họ, việc bốc thăm này sẽ quyết định xem ai sẽ đi theo ai.”-Haley hồ hởi nói rồi chìa lòng bàn tay có chứa có những tờ giấy được gấp nhỏ lại ra. “Sao lại là bốn?”-Brody thắc mắc-“Mình nhớ có 5 cô gái đóng kịch lận cơ mà? Đừng nói là có kẻ bị cho ra rìa nhé?” “Không đâu Brody”-Lona nói-“Bốn lá này là cho chúng ta, Haley đã giành người đóng vai búp bê Đức rồi !” “Sao lại thế? Như thế là không côn bằng !”-Brody phản đối ngay lập tức “Thôi nào, Brody, thực ra thì ai cũng được thôi.”-Rosana nhỏ nhẹ nói-“Với lại Haley là người nghĩ ra chuyện này, cậu ấy có quyền quyết định chứ?” “Nhưng mà…” Haley thở dài “Mình không muốn giành với các cậu búp bê Lime đâu, chỉ là có một chuyện mình muốn làm rõ hơn về cô gái này thôi.” Sau khi dứt lời, khuôn mặt của Haley biểu lộ chút lo lắng, khiến cho không khí giữa cả bọn bỗng chùng xuống một ít “Ấy”-Haley sực nhớ ra chuyện đang làm-“Các cậu bốc thăm đi nào.” Dù có vẻ miễn cưỡng, nhưng cuối cùng Brody cũng đồng ý bốc thăm với 4 sự lựa chọn, cậu chỉ không hiểu là tại sao cứ hễ mình mở mồm là lại lên tiếng phản đối Haley dù rằng là cậu chính là người ủng hộ những hành động của cô ấy nhiều nhất? Việc đó thì có lẽ phải đi hỏi thánh Ala mới biết. Và sau khi tất cả đã chọn phiếu của mình, kết quả sau cùng là: -Rosana sẽ đi tìm Rwanda, búp bê Châu Phi. -Brody đi tìm Katinka, búp bê Hà Lan. -Ortu đi tìm Kohaku, búp bê Nhật Bản. -Lona thì là Arisa, búp bê Nga. Riêng Haley sẽ đi tìm Lime, người đóng vai búp bê Đức theo sự lựa chọn chủ quan của mình, cô có chút thắc mắc riêng trong lòng về người này khi vô tình đọc được bài báo sáng nay. Sau khi đã phân công xong, cả bọn chia nhau ra đường ai nấy đi, Haley dặn là sau 1 tiếng đồng hồ nữa thì gặp nhau tại vườn hoa trên sân thượng, lúc đó là lúc tổng kết thông tin họ kiếm được. Khi nhóm của Haley vừa rời khỏi hành lang tầng 7 được một lúc, từ phía cầu thang, một gã hề bỗng xuất hiện, hắn bước lên trên một cách chậm rãi rồi lặng lẽ tiếp tục tiến lên tầng 8 cho đến khi mất hút. Không lâu sau đó tại phòng riêng của búp bê Hà Lan, một vụ tai nạn đã xảy ra. Rosana Fesilie Loài: Con người Tuổi: 16 Ngoại hình: Tóc nâu dài, có những sợi ngắn xoăn tít đối xứng nhau, mắt nâu, đồng phục nữ sinh Jalen giống Haley. Tính cách: Một cô bé không tự tin lắm về khả năng tự đưa ra quyết định của mình. Công việc: Học sinh Nơi đặc trưng: Dinh thự dòng họ Fesilie, trường Jalen Hành trang: Cái túi nhỏ màu hồng chẳng biết đựng cái gì. ----- Là bạn học với Haley, một cô bé khá xinh xắn, cô là một người có tính cách thiên theo số đông, thường không dám tự mình quyết định điều gì đó lớn, cô cảm thấy an toàn trong nhóm của Haley vì bản thân không cần phải lo sợ về các ý kiến không dứt khoát. (Do Haley quyết định giùm cô) Urto Barcelano Loài: Con người Tuổi: 16 Ngoại hình: Tóc nâu luôn, cũng xoăn giống Rosana nhưng hơi bị ngắn, người hơi phát phì một chút. Tính cách: Nhát. Công việc: Học sinh Nơi đặc trưng: Liên hợp nhà của công ty Barce Hành trang: Cái khăn tay để lau mồ hôi. ----- Là một cậu bạn khá béo của Haley, cậu luôn sợ sệt nhiều thứ và thường xuyên đổ mồ hôi kể cả khi không lo sợ, tuy vậy, Urto lại rất tốt bụng và đáng tin, biết giữ ý với phụ nữ. Cậu thích Rosana và hay mắc tật ba phải theo cô… Lona (không biết họ) Loài: Con người (!?) Tuổi: 17 Ngoại hình: Tóc tím nhạt, đôi mắt màu tím đậm, sắc sảo, cô có cơ thể phát triển nhất trong 3 cô gái ở nhóm, cao nhất (nhóm) và cũng là một trong các hoa khôi của khoa truyền thông. Tính cách: Không rõ Công việc: Học sinh Nơi đặc trưng: thường thấy ở những nơi của hội Tidan (hội phù thuỷ - bị nhà thờ Old Flower cấm nhưng cảnh sát thì không?) Hành trang: Lắc tay có nạm Thạch anh tím. ----- Bạn của Haley, tính cách quái gở cũng như xuất sứ kỳ lạ, không có nhiều thông tin về Lona trừ việc cô có dính líu đến một tôn giáo mờ ám ở Old Flower nhưng nhà trường lẫn nhà thờ vẫn không có bằng chứng rõ ràng về việc này…
Có thể hơi phiền Nhưng có con bé Haley là bạn cũng vui đấy chứ Haley đúng kiểu con gái ko thích ngồi yên 1 chỗ và luôn....thừa năng lượng
mình thấy văn phong của Axe đoạn đầu không ổn một chút, và đôi chỗ còn hơi sai chính tả . Chắc là 2 tuần học quân sự ảnh hưởng ít nhiều tới Axe rồi . Btw, profile của Lona lạ nhỉ . Chắc chắn ẻm là sinh vật huyền bí hoặc là người bảo vệ ngầm trẻ tuổi .
Axe cũng coi 5-O à -------------------------------- Sau HAley lại chú ý Salin nhỉ Hy vọng nhỏ Lona không phải người mình nghĩ
Đâu có, chuyện Salin bị thay thế cho Lime chỉ có...Salin, hiệu trưởng và 4 cô gái kia biết... Hawaii Five-O bản cũ coi hay hơn bản mới gấp trăm lần :-D [video]2LnK8b_jk8w[/video] ---------- Post added at 10:35 ---------- Previous post was at 10:14 ---------- Bổ sung cái ảnh minh hoạ cho cái vườn, hì hì
Còn câu này Không biết có vụ nào sắp viết ko btw, vụ này là linh hồn thằng viết kịch bản hóa hề trả thù