Lệ trời Nắng trưa lên cao đến tận đỉnh đầu, vào những thời điểm như thế này thường là lúc thời tiết nóng bức nhất, nhưng Old Flower là thành phố đã được trời phú cho cái vinh dự “không có nơi để tắm nắng” như một đặc điểm nổi bật để phân biệt với mọi nơi còn lại ở lục địa Ashen. Bạn có thể so sánh nó với những số thủ đô quen thuộc ở các lục địa khác thế giới nhưng nên nhớ: nơi đó phải thường xuyên có sương mù dày đặc như ở Luân Đôn, tuyết rơi trắng xoá như mùa đông ở Moscow và mưa nhiệt đới tầm tã như các nước ở Đông Nam Á. Tại thời điểm này đây, tuy đang là giữa trưa nhưng đứng nhìn lên bầu trời từ những khung cửa sổ ngoài hàng lang các lớp học ở trường Prim Mary, Haley vẫn có cảm tưởng nó như là buổi chiều. Old Flower tuy mưa nhiều nhưng không thiếu những ngày có nắng đẹp, vấn đề là không có buổi nắng đẹp nào được gọi trọn vẹn nếu như không có kèm theo nó là những cơn mưa dai dẳng không dứt kéo dài liên tục suốt mấy ngày hôm sau. “Tại sao Old Flower lại luôn mưa tầm tã như thế nhỉ?” Haley lại tự hỏi mình câu đó một lần nữa, cô không nhớ rõ là từ khi nào mình bắt đầu tự hỏi về vấn đề đó, nhưng lần nào cũng vậy, ý nghĩa về những cơn mưa ngoài kia vẫn hay khiến cho tâm trí cô cảm thấy lan man và mơ hồ, mọi suy nghĩ lý trí về nó đều khiến cô mệt mỏi. Trong khi đó, những xúc cảm lạ thường chẳng biết là về thứ gì cứ xuất hiện rộn ràng lên bên trong lòng của Haley. Đằng sau những cơn mưa không ngừng nghỉ của Old Flower thật sự có ẩn chứa điều gì đó không? Không hiểu sao Haley luôn cảm thấy tò mò về chúng hơn bất cứ thứ gì khác cô đã từng biết. … Nhóm bạn của Haley đã tề tựu đông đủ, nhưng chẳng thấy ai nói gì về chuyện kết quả phỏng vấn của mình cả, một phần vì họ vẫn chưa làm được gì, phần vì họ đã không còn hứng thú gì với chuyện đó nữa khi mà nhóm trưởng của họ lúc này đang bận đứng chống tay ở bậc cửa sổ, đứng suy tư nhìn vào cơn mưa nặng hạt đang trút xuống ở ngoài trời kia. Cả bọn cùng nhau ngồi bên ngoài lớp học của búp bê Đức, Salin, để nghỉ ngơi. Do một loạt những việc kỳ lạ xảy ra cộng với cơn mưa lớn đột ngột, mọi học sinh cùng phụ huynh của họ đã cùng nhau ai kéo về lớp người nấy để sinh hoạt. Kết quả là trên hàng lang lúc này chỉ còn lại một đám phóng viên ngoại lai từ trường khác đến, phải kiếm những cái ghế trống rải rác bên ngoài ngồi chờ cho cơn mưa chóng qua đi để…còn về. Rosana và Urto ngồi cạnh nhau, họ đều chờ đợi trong im lặng và chán nản, lâu lâu lại thấy Urto mở lời trò chuyện dăm ba câu, nhưng rút cuộc rồi cả hai cũng nhanh chóng quay về tình trạng lặng im như cũ. Ngồi đối diện họ là Lona, cô ngồi bắt chân, khoanh tay và ngã đầu vào tường ,mắt thì lúc nhắm, lúc mở chả biết đường nào lần…Đôi khi cô quan sát hai người bạn trước mặt mình, có lúc lại đưa mắt nhìn khung cảnh dọc theo dãy hàng lang không người, nhưng cũng có khi cô liếc nhìn về phía cửa sổ, nơi Brody và Haley đang đứng rồi bất giác thở dài. Bên cạnh khung cửa sổ khép hờ đối diện lớp học của Salin, Brody cũng đứng lặng im như Haley, cậu đang cố đoán xem thứ tâm trạng nào đang có trong Haley có thể khiến một người năng động và tinh nghịch như cô trở nên trầm tư như vậy. Nhưng lòng kiên nhẫn của Brody nhanh chóng bị thử thách, cậu không phải là các bậc thiền nhân trong các ngôi đền Ấn giáo, cậu không có đủ nhẫn nại để đoán mò thứ mà mình đang rất tò mò muốn được biết này. “Sao vậy, Haley? Có chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy? Trông cậu lạ quá.” Lời hỏi thăm của Brody đã đến tai của Haley, nhưng cô dường như chẳng có tâm trạng để trả lời nó hay thậm chí là tỏ ra dấu hiệu là mình đã nghe thấy nó. Brody hay cảm thấy một sự xa cách lạ kỳ giữa hai người, nhất là khi Haley rơi vào tâm trạng như lúc này, có thứ bản năng gì đó trong cậu không hề mong muốn điều đó xảy ra, nó đang buộc Brody phải hành động bạo dạn hơn nữa nếu như cậu muốn thể hiện cho Haley thấy cậu đang thực sự quan tâm đến cô ấy. Và như là bị lấn áp bởi cái thứ suy nghĩ đó, Brody đánh bạo nhấc bàn tay của mình và đặt nó lên vai Haley. Cậu sẵn sàng chấp nhận mọi thứ sẽ đến với mình, bị hiểu lầm, bị mắng, bị đánh…thứ gì cũng được, miễn sao đừng để cảm giác của Haley rời xa cậu vào lúc này. Nhưng mọi việc không diễn biến tệ hại như Brody đã đề phòng, ngược lại, chỉ thấy Haley khẽ quay lại nhìn cậu với một nụ cười như là lời cám ơn. Sau đó, cô nhanh chóng quay trở về với cái thế giới riêng, nơi cô đắm chìm trong suy nghĩ về những cơn mưa của mình. “Haley, cậu có biết là cậu kỳ lạ lắm không?”-Brody nhủ thầm trong bụng rồi tiến về phía sát cửa kính, đứng khoanh tay và lại tiếp tục cùng Haley nhìn đăm đăm vào cơn mưa mịt mù ngoài kia. Những cơn mưa ở Old Flower, chúng là sự hồi sinh hay là sự huỷ diệt? ---------- Phía trên tầng thượng của ngôi trường cấp 3 cho các nữ sinh Prim Mary, cơn mưa lớn và gió giật liên tục đang khiến cho sân khấu dùng cho vở kịch đang bị đe doạ, rất may là do đã tính trước là sẽ có chuyện mưa lớn nên các giáo viên đã dựng sẵn một hệ thống các mái bạt che chắn. Chỉ có điều là trước sức ép dữ dội của cơn mưa này, không biết các tấm bạt bảo vệ sẽ có thể trụ được trong bao lâu nữa. Trong cơn mưa mịt mù và lạnh ngắt bên ngoài đó, một bóng người khoác chiếc áo mưa dài đến tận gót chân đang bước đi vội vã đến khu vực sân khấu, sau khi đã thoát khỏi cơn mưa dữ dội và chui được vào bên dưới những tấm bạt, người kia vội vàng cởi ngay chiếc áo mưa đẫm nước ra, để lộ một cô gái có mái tóc dài vàng óng cùng đôi mắt xanh lam đẹp sâu thẳm. “Salin, cậu làm gì ở đây vậy?” Một giọng nói chợt phát ra thu hút sự chú ý của cô gái vừa đến, cô quay lại thì bất ngờ trông thấy phía bên trong khu vực ghế ngồi của khán giả đã có 2 người ở đó từ trước. Một người là một cô gái Á Đông khuôn mặt diễm lệ, sắc xảo. Tuy không còn mặc trên người bộ trang phục Kimono nữa nhưng Salin vẫn nhận ra cô gái đó là Kohaku Kurosawa, người đóng vai búp bê Nhật Bản. Người còn lại là một cô gái cột hai bím tóc, đeo kính, cô có nhan sắc không nổi bật lắm so với Kohaku hay Salin, tên cô là Alannah Merrickson, là người đã đóng vai chú hề vào buổi sáng hôm nay. Nhận ra cả hai người kia đều là bạn của mình, Salin bắt đầu trả lời “Ừm, mình lên đây là vì cô hiệu trưởng phát thông báo trên loa cho toàn trường bảo là các diễn viên nữ chính cho vở kịch nhanh chóng tập trung tại sân thượng để cô phổ biến về chuyện gì đó” “Hả? Thật sao?”-Kohaku biểu lộ sự ngạc nhiên “Sao vậy? Không phải cậu cũng nhận được thông báo nên mới lên đây sao?” “Không”-Kohaku lắc đầu-“Mình đã lên đây từ trước khi cơn mưa bắt đầu cơ, sau đó thì mưa xuống đột ngột quá khiến mình bị mắc kẹt lại đây luôn.” “Thế à, nhưng tại sao cậu lại lên đây sớm hơn cả mình nữa?”-Salin thắc mắc “Mình nhận được một bức thư viết tay của Arisa, cậu ấy hẹn mình lên đây có chuyện cần gặp.” “Sao? Arisa nhắn cậu lên đây ư? Cậu ấy đâu?”-Nghe thấy cái tên Arisa, Salin ngạc nhiên đến nỗi đã suýt hét lên “Bình tĩnh nào, Salin.”-Kohaku đưa hai tay ra trước mặt như can ngăn-“Mình chưa gặp cậu ấy, mình đã ngồi chờ rất lâu nhưng vẫn không thấy cậu ấy đâu cả, mình đoán có lẽ là mình đã bị ai đó chơi khăm rồi.” Ánh mắt Salin nhìn Kohaku với sự lo lắng “Thế thì rút cuộc Arisa đang ở đâu, đến giờ vẫn chưa tìm thấy cậu ấy, mình lo lắm.” “Các bảo vệ đã bắt đầu đi tìm kiếm khắp các tầng lầu rồi, dù cậu ấy đang ở đâu thì chúng ta sẽ nhanh chóng tìm thấy thôi.”-Kohaku nói rồi cười tươi. “Kohaku, cậu lúc nào cũng tỏ ra lạc quan được, mình khâm phục cậu đấy.” “Không có gì đâu, nào, ngồi xuống đây đi, mình sẽ chải lại tóc cho cậu, chúng bị rối tung lên cả rồi, có lẽ do cái áo mưa cậu mặc ban nãy đấy.” “À thôi…không cần đâu.”-Salin nói-“Để lát mình tự làm, không dám làm phiền cậu đâu, Kohaku ạ.” Rồi như sực nhớ ra sự hiện diện của một người nữa, Salin bỗng lên tiếng “Alannah ! Còn cậu làm gì ở trên đây?” Alannah chầm chậm hướng ánh mắt của mình về phía Salin, cô trông có vẻ mệt mỏi và buồn bã “Mình…lên đây để kiểm tra lại các tấm bạt thôi, mình sợ gió sẽ làm bung dây buộc của chúng nên lên đây kiểm tra lại cho chắc.” “À, ra thế, cậu quả thật tốt bụng và chu đáo đấy, Alannah”-Salin mỉm cười nói “Không, mình không…”-Alannah ấp úng “Sao vậy, có chuyện gì à ?” “Mình…cậu biết đấy…chuyện của Katinka…” Salin đi lại gần và nắm tay của Alannah an ủi “Mình biết chuyện đó cậu không cố ý mà, đừng nghĩ về nó nữa, cậu không có lỗi gì cả.” Đột ngột, Alannah bật khóc nức nở rồi gục đầu của mình vào vai Salin. Không cần nói thì Salin cũng biết lý do tại sao cậu ấy lại khóc? Nếu so với tất cả những gì mà Alannah đã trải qua ngày hôm nay như đóng giả hề, bị Froxi đánh bất tỉnh, bị vu oan, trách mắng…có thể nói là những gì đã xảy ra Katinka hay Arisa vẫn chưa phải là tệ nhất. Dù nói gì đi nữa, Alannah vẫn chỉ là một cô gái, những thứ như thế quả thật là quá sức chịu đựng của cô ấy. Salin khẽ nhìn sang chỗ Kohaku với hy vọng tìm được sự giúp đỡ từ cô để an ủi Alannah, thế nhưng những gì cô nhận được chỉ là một cái quay đi thờ ờ của cô bạn mình. Có lẽ, dù là một người trông có vẻ dễ gần, nhưng đối với những nữ sinh khác không có thân phận đủ cao quý thì Kohaku vẫn không coi trọng họ. Nghĩ đến đó, một cảm giác buồn phiền chợt xuất hiện, nếu như không có thân phận tiểu thư giàu có của mình, liệu Salin thực sự có được mọi người coi trọng như bây giờ ? Hay là sẽ giống như Alannah, bị bắt đi làm những chú hề mua vui cho các nữ sinh khác giàu có hơn. Cả ba sau đó cùng nhau ngồi yên lặng chờ cho cơn mưa qua đi, đến lúc này thì Salin đã biết rõ chắc chắn mình cũng bị chơi khăm giống như Kohaku. Chẳng biết tại sao mà kẻ chơi khăm có thể giả được giọng hiệu trưởng để lừa cô nhưng…cô chẳng còn tâm trí để mà nghĩ đến nó nữa. Bên ngoài, bầu trời u ám và xám xịt như là đang vào buổi chiều tối, tất cả đều tự hỏi là không biết cơn mưa này sẽ tiếp tục kéo dài đến bao giờ. Chỉ có một cái áo mưa mà có đến 3 người, Salin lại không muốn bỏ mặc Kohaku hay Alannah ở lại đây, trong cơn mưa lạnh lẽo này, đó là lý do tại sao cô vẫn tiếp tục ngồi lại dù biết mình đã bị lừa. Alannah bỗng dưng chợt lên tiếng, cô đang ngồi dựa đầu vào vai bạn mình “Sao người cậu lại lạnh thế, Salin?” Rồi một chuyện bất ngờ bỗng xảy ra, các bóng đèn bên trong chỗ sân khấu đột ngột vụt tắt. Tiếp theo đó, các sợi dây giữ các thanh dựng và mái bạt chợt bung ra và khiến cho tất cả những thứ phía trên đầu ba cô gái đổ ập xuống họ. … Khi mở mắt ra, cả Kohaku và Alannah đều ngạc nhiên khi mình vẫn bình yên vô sự, cả hai thì nằm ở trên mặt đất từ lúc nào, dường như có ai đó đã đẩy hai người ngã ra sàn. Cả hai cô gái sau đó tiếp tục ngạc nhiên thêm lần nữa khi bất ngờ trông thấy một mái vòm bằng băng bao bọc xung quanh mình lại, nó đã bảo vệ cả hai khỏi bị những thanh chống, mái vòm lẫn những kết cấu khác của tấm bạt ngã đè lên mình. Chưa hết bàng hoàng sau tai nạn hút chết, Alannah chỉ kịp nhìn quanh quất rồi thốt lên “Salin, còn Salin. Cậu ấy đâu rồi ?” ----------
Salin got kidnnaped by a wicked clown that came from nowhere . Có vẻ như cái chết của Andy cũng có liên quan đến tên hề . Liệu hắn sẽ xử những ai liên quan đến câu chuyện của hắn dù cho đó là ai ư ? btw, Brody có vẻ cảm Haley .
Tựa chap tuy ngắn nhưng có ý nghĩa Tự nhiên thấy nỗi phiền muội của Haley sao giống Suzumiya Haruhi quá Tại sao hung thủ lại bắt cóc Salin?
Ngẫm lại mới thấy vụ này đạo diễn axe tuyển nhiều diễn viên quá mà ai cũng xẹt qua xẹt lại thế này thì ngộp quá axe ơi :(
uhm, lượng nv phải nói là khá nhiều, trong đám mới ngoài kohaku qua cái profile ấn tượng ra thì còn lại mình thật sự k nhớ rõ, phải đến khi nào xuất hiện mới nhớ ra.
Có ai nghĩ một cô bé dễ thương xinh xắn như Haley cần phải có cái gì đó để tự bảo vệ mình khỏi mấy bọn vô lại ko?
Người đó khó có thể là Bruno, Froxi hay một ai khác ở Old Flower Chỉ có thể là 1 nhân vật do Axe thêm vào Mà nhân vật đó chỉ có thể là 1 trong những người bạn của Haley ---------- Post added at 16:57 ---------- Previous post was at 16:50 ---------- P/s: Tự nhiên nghĩ tới....Brody
Đã hiểu được tâm tư và tình cảm của mọi người, từ chap sau mình sẽ không viết profile nữa (một lần cũng do lười), đã xoá cái profile của Alannah và 3 cô búp bê kia vì thực tế họ không có vai trò quan trọng gì lắm sau này... Chà, mọi người tinh ý quá, đã đoán biết được sự thật ẩn giấu Haley mình chưa có dự tính sẽ có gì đó bảo vệ con bé vì thực tế là cô thường không phải mục tiêu của câu chuyện mà chỉ là người ngoài cuộc...nên sẽ có ít nguy hiểm Nhưng nói là vậy thôi, tại OF này, mọi thứ đều có thể xảy ra.
Theo tớ nghĩ nếu nhân vật ko xài hay ko mấy ấn tượng thì cứ lướt qua thôi cần chi làm pro5 riêng. Để chưng à
Lệ trường Nữa tiếng đồng hồ trước khi sự việc trên sân thượng xảy ra... “Các nữ sinh được phân vai chính trong vở kịch của trường chú ý ! Tất cả mau chóng tập hợp trên sân thượng gặp cô hiệu trưởng có việc gấp !” Thông báo tập hợp quái gở này khi được phát ra ban đầu có khiến các học sinh ngạc nhiên một đôi chút nhưng rồi họ cũng nhanh chóng quên mất tiêu nó. Đơn giản vì kẻ xui xẻo bị gọi lên sân thượng trong thời tiết mưa gió này không phải là họ, còn lý do họ không hề cảm thấy tội nghiệp cho các cô gái vàng ngọc bị gọi đi là vì tất cả đều là nữ sinh. Cho dù thế nào, thì vẫn có người bắt đầu cảm thấy nghi ngờ cái việc mà ai cũng tưởng là “bất thường một cách bình thường” này. “Em đi đâu vậy, Salin ?”-Froxi hỏi Salin khi cô bé đang lôi ra cái áo mưa màu xanh như đang chuẩn bị đi đâu đó. Salin quay lại nhìn Froxi tròn mắt “Thì em…đi gặp cô hiệu trưởng, chị cũng nghe thông báo rồi mà.” “Gặp mặt vào thời tiết như thế này? Em không thấy nó quá bất thường sao?” “Cũng không có gì lạ đâu chị, cô hiệu trưởng trường em hay có thói quen gọi mọi người đến đột nhiên như vậy đấy.” “Salin ơi là Salin, cho dù họp đột xuất cũng đâu cần phải yêu cầu học sinh leo lên đến tận sân thượng trong thời tiết mưa gió như vậy. Bà ấy có thể gọi đến bất cứ căn phòng nào cũng được.” Nghe Froxi nói, Salin mới giật mình lại vì sự ngây thơ của mình, cô run run nói “Nói…nói vậy, cái thông báo ban nãy vừa phát ra là giả ư?” “Chị cũng không chắc nữa.”-Froxi nói với giọng hồ nghi-“Nhưng chị cảm thấy cực kỳ nghi ngờ cái thông báo mờ ám đó.” Salin đứng lặng im một chút rồi nói “Nhưng nhỡ đâu nó là thật thì sao?” Froxi nhìn Salin, cảm thấy lời con bé nói không phải là không đúng, nếu như hiệu trưởng đã thực sự cho tập hợp Salin cùng các cô gái kia thì sao? Để xác minh chuyện hiệu trưởng có gọi các cô gái thật hay không thì phải lên đến tận văn phòng, rất mất thời gian, nếu đi một mình thì có thể nhanh hơn nhưng Froxi không dám để Salin ở lại một mình, nhất là khi cô biết đã có kẻ đã rạch nát bộ trang phục diễn của Salin ban sáng. Nếu như Froxi cùng đi với Salin để xác minh hay một mình Froxi leo lên sân thượng thì cũng được, nhưng nếu chuyện tập họp là có thật thì chắc chắn Salin sẽ trễ hẹn. Như vậy, cách tốt nhất đó chính là Froxi nên đi cùng Salin lên tận sân thượng, nếu thông báo là thật thì Salin sẽ đến đúng hẹn, Froxi sẽ quay về, nếu thông báo là giả thì cô sẽ có thể bảo vệ được Salin. “Chị sẽ đi cùng em lên sân thượng, Salin à.”-Froxi nói Với sự động viên của Froxi, Salin đồng ý là cả hai sẽ đi lên sân thượng cùng nhau cho an toàn. Nhưng khi cả hai vừa bước ra được mới có đến cửa thì bất ngờ có một con bé tóc đen đứng gần đó chạy xộc lại chỗ hai người lại và nói ngay “Em có ý này hay hơn ! ” --------- Và theo như cái ý “hay hơn” của cái con bé mà Salin bảo “tin được” đó, Froxi Elesta đã cải trang thành Salin Sazaro và đi lên sân thượng một mình. Quả thật với sự giống nhau của hai người, chỉ cần bộ đồng phục và bộ tóc giả, Froxi đã lừa được bao nhiêu con mắt người xung quanh rằng mình là Salin, kể cả hai người bạn thân của cô bé là Alannnah và Kohaku. Và không biết may mắn hay xui xẻo khi lừa được cả kẻ giấu mặt đang muốn ám hại các cô gái nữa. Khi tấm bạt bảo vệ sân khấu bị đứt dây căng và rớt xuống đầu Froxi cùng hai cô gái kia, Froxi đã nhanh tay đẩy cả hai ngã ra đất, đồng thời tập hợp nước từ hơi ẩm xung quanh, tạo một mái vòm bằng băng vững chắc chống đỡ lại vô số thứ hầm bà lằng đang rơi xuống đầu họ. Thế là cả ba được an toàn. Ngay vào khoảnh khắc nguy hiểm đó, Froxi chợt nghĩ nếu như không phải là cô mà là Salin ở đây thì cả ba người họ liệu sẽ ra sao đây. Chắc chắn chấn thương gây ra bởi bộ khung vòm nặng cả trăm ký đó gây ra cho cơ thể người sẽ rất nặng, nhẹ nhất cũng phải gãy vài cái xương. Phẫn nộ vì hành động bỉ ổi và đáng ghê tởm của tên giấu mặt, sau khi xác định rõ hai cô gái kia chắc chắn đã được an toàn, Froxi lao nhanh như tên lửa ra cơn mưa bên ngoài, dùng hết tốc lực đuổi theo kẻ vừa gây ra chuyện này. Trong cơn mưa dày đặc và mịt mù, Froxi chỉ có thể loáng thoáng trông thấy một cái bóng đen chạy đi rất vội vã trong cơn mưa, nhưng cô biết chắc đó chính là thủ phạm. Tuy vậy dù đã cố hết sức để đuổi theo nhưng Froxi vẫn không tài nào bắt kịp tốc độ của hắn, không phải vì thể lực hay tốc độ của cô thua kém mà là vì hắn đang bỏ xa cô một đoạn dài, rất khó để mà rút ngắn khoảng cách đó ngay cả nếu Froxi là một vận động viên điền kinh hay đại loại. Froxi biết nếu để hắn chạy thoát khỏi tầng lầu này, cô sẽ mất dấu hắn hoàn toàn, nghĩ thế cô bèn đổi kế hoạch. Cô ngừng chạy, ngồi chống một chân xuống đất rồi dùng 10 đầu ngón tay chạm vào mặt sân ướt sũng nước mưa. Ngay lập tức, không khí lạnh tụ tập nhanh về phía các ngón tay của Froxi, đóng băng khoảng đất rộng dính nước xung quanh cô, rồi nhanh chóng lan nhanh về phía cửa lên xuống của tầng thượng. Ngay trước khi kẻ giấu mặt kia kịp chạm tay vào nắm cửa, hàn khí đã lan đến đó và kịp dựng thành một bức tường băng cao lớn, chắn hết toàn bộ lối đi dẫn xuống tầng dưới. Ngạc nhiên vì sự việc diễn ra, kẻ giấu mặt đành quay lại và xem rút cuộc kẻ nào lại có được khả năng không thuộc về con người như vậy. Nhìn cô gái xinh đẹp đứng trước mặt hắn, hắn đã định thốt lên “là Salin?” nếu như không nhanh chóng nhận ra người này lại có màu tóc xanh dương hoàn toàn tương phản với mái tóc vàng của cô gái mà hắn biết. Xét về các cách cô ta hành động, dứt khoát và mạnh mẽ, hắn có thể khẳng định cô ta là một người hoàn toàn khác hẳn với cô gái đóng búp bê Đức thay thế. Còn đối với Froxi, cô đã thành công trong việc chặn đường rút của thủ phạm, tuy vậy cô vẫn không thể trông thấy mặt hắn vì chiếc áo mưa dày cộm dài đến tận gót cùng với cơn mưa mịt mù đã cản hết tầm nhìn. Sau một vài phút quan sát đối phương cẩn thận, Froxi quyết định không nên nói chuyện, thẩm vấn dài dòng với kẻ này, dù Bruno luôn căn dặn cô nên dùng lời lẽ trước khi ra tay, nhưng với loại thủ phạm bỉ ổi như kẻ này thì cô biết mình không nên nương tay hay lơ là một phút giây nào. Nhưng ngay khi Froxi chỉ vừa định lao về phía hắn để hạ gục thì chợt một tia sáng màu xanh chói loà cả mắt loé lên, nó không phát ra từ kẻ kia, không phát ra từ cô, mà là từ bầu trời xám xịt đang trút cơn mưa như thác đổ xuống cả hai. Và rồi như một điều hiển nhiên, chỉ trong chưa đầy một cái chớp mắt, BÙM, có thứ gì đó phát nổ ở trên sân thượng, lửa cháy, sau đó vài giây thì tiếng sấm rền mới đến kịp để tham gia vào cuộc vui đầy hỗn loạn này. Froxi có thể nhìn rõ cái gì đang cháy, là cột thu phát, cái thứ thiết bị hiện đại chết tiệt của con người giờ đây đã bị sét đánh trúng, nó mang bên trong một hiệu điện thế đủ lớn giật chết vài con Ma sói ngay lập tức hoặc có thể làm nổ tung toàn bộ thiết bị điện của một dinh thự rộng lớn. Rất may là do bản thân toà nhà là một điện trở lớn cho nên dòng điện truyền đi trong nước và đến được chỗ Froxi chỉ khiến cô cảm thấy tê rần cả người và khuỵu ngã xuống chứ không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng bị giật điện lần đầu trong đời cũng không hề khiến cô cảm thấy sốc bằng việc cô đang nhìn thấy kẻ giấu mặt ban nãy vẫn có thể đứng ung dung mà nhìn cô ngã xuống. “Hắn đang đi…ủng cao su ư?”-Froxi nhanh chóng biết lý do khi quan sát kỹ tên đó Froxi không thể nghĩ được lý do nào khác khiến cho kẻ này đi chiếc ủng vướng víu và nặng nề đó ngoài việc hắn đã lường trước được tất cả chuyện này. “Tên này…hắn thực sự là ai?” Với nhiệt từ ngọn lửa từ trạm thu phát bốc cháy, băng của Froxi nhanh chóng tan đi và kẻ khoác áo mưa xám kia đã dễ dàng mở cửa chạy thoát khỏi sân thượng. Dùng hết sức, Froxi gượng đứng dậy và đuổi theo, cô nhất quyết không để hắn thoát khỏi tay mình được, nhất khi mà cô biết mình đã suýt nữa có cơ hội tóm cổ được hắn. Đẩy mạnh cửa đi vào trong, Froxi thấy có một vệt nước kéo dài trên lối cầu thang dẫn xuống tầng dưới, cô đoán nó rơi ra từ chiếc áo mưa dính đầy nước của tên kia. Nếu làn theo dấu vết này, rất có thể cô sẽ tóm được hắn. Lao nhanh xuống những bậc cầu thang, Froxi sực nhớ là tất cả học sinh đang yên vị bên trong lớp học của mình, hàng lang của các tầng lầu lúc này rất vắng. Nếu như kẻ đó lẩn trốn vào một tầng lầu, dùng tốc độ vượt trội của mình, Froxi sẽ tóm được hắn, còn nếu giả sử hắn không dừng lại mà tiếp tục đi xuống dưới nữa, chỉ cần lần theo dấu nước mưa để lại thì Froxi vẫn có thể tìm được hắn, miễn sao chiếc áo mưa chưa kịp khô trước khi Froxi thọp cổ được tên đó. Chạy theo vệt nước để lại trên cầu thang, Froxi phát hiện nó chạy thẳng vào tầng 8 của ngôi trường này. Cảm thấy thần may mắn mỉm cười với mình, Froxi biết nếu kẻ giấu mặt rẽ vào một hàng lang vào lúc vắng người thế này, hắn sẽ chết chắc. Thế nhưng, khi vừa đặt chân xuống sàn nhà của tầng 8, Froxi hoàn toàn bất ngờ trước cảnh tượng trước mặt mình. Học sinh của các lớp học lúc này đang đứng đầy ra cả hàng lang, hơn nữa còn chen lấn và xô đẩy nhau khiến cho Froxi không thể nhìn ra được ai là ai. Tệ hơn hết, hàng lang lúc này đang…đầy nước và toàn bộ học sinh ai nấy đều bị ướt như chuột lột. Nhanh chóng hiểu ra điều gì đang diễn ra, Froxi chặc lưỡi “Hệ thống chữa cháy tự động, chết thật.” Phải rồi, do là trường hiện đại bậc nhất nên Prim Mary không hề thiếu những thiết bị hiện đại này, chỉ có điều bây giờ nó đang là tai hoạ với Froxi khi những tia nước từ vòi chữa cháy cứ phun mãi, khiến cho học sinh chen lấn nhau tìm chỗ trú chắn hết lối đi và ai nấy cũng ướt sũng. Đây là một môi trường lý tưởng cho kẻ giấu mặt trên sân thượng trà trộn thân phận của hắn vào các học sinh lẫn phụ huynh đang đứng ở đây. Nhưng thứ gì đã kích hoạt hệ thống chữa cháy? Froxi tự hỏi. Chen vào đám học sinh đang xô đẩy tìm nơi núp cơn mưa nhân tạo này, Froxi đi nhanh dọc theo hành lang, cô nhanh chóng tìm được cái áo mưa cùng với đôi ủng cao su bị vứt gần cửa một lớp học, vậy là kẻ trên sân thượng đã trút bỏ lớp hoá trang của mình và lẫn vào dòng người ở đây. Biết lúc này đây, mình không thể làm gì hơn được nữa, Froxi nghĩ có lẽ mình nên quay về lớp của Salin sẽ tốt hơn. Ít nhất, Froxi biết Salin lúc này vẫn được an toàn. --------- “Cái hệ thống phun nước chết tiệt, nó làm ướt hết bộ váy của tớ rồi.” “Nó cũng làm trôi hết phấn son trên mặt mẹ của mình, bà ấy có vẻ giận lắm, sau vụ có lẽ này bà ấy sẽ kiện cả cái trường luôn không chừng.” “Cậu nói thật chứ? Chỉ là vấn đề son phấn thôi mà, có cần phải đến mức như vậy không?” “Không chỉ là vấn đề đó thôi đâu, cậu thấy đó, từ sáng đến giờ đã có bao nhiêu chuyện ê mặt xảy ra ở đây rồi…” Ba cô gái với bộ đồng phục ướt sũng đang đứng trò chuyện với nhau trong nhà vệ sinh, họ đứng trước gương dùng máy sấy để hong khô đầu tóc và quần áo của mình. Rồi họ cũng tranh thủ bàn luận với nhau về những chuyện đã xảy ra ở trường vào ngày hôm nay, hầu hết họ đều cảm thấy rất thất vọng so với những gì mình đã trôn đợi… Tiếng nói chuyện của họ cứ thế vang lên đều đều ầm ĩ và có lẽ sẽ còn tiếp diễn đến tận tối nếu như không phải bỗng nhiên một cô trong số bọn họ chợt hốt hoảng kêu lên “Các cậu ! Các cậu có nghe thấy tiếng gì không?” Hai cô gái kia dừng trò chuyện và quay sang nhìn cô gái còn lại với vẻ mặt ngạc nhiên “Hả? Cậu nghe thấy thứ gì à?” “Phải, hình như mình nghe thấy tiếng của ai đó.” Cả ba bắt đầu nhìn dáo dác quanh nhà vệ sinh để chắc rằng mình là những người duy nhất ở trong này. “Không có ai cả, chắc cậu nghe lầm đấy, Lamina ạ.” Nhưng rồi, một tiếng ai đó bỗng kêu lên đập tan ngay câu nói trước đó của cô gái. Lần này, cả ba cô gái bắt đầu hoảng sợ và ôm lấy nhau. “Mau, mau chạy ra khỏi đây thôi ! “-Một cô gái la lớn Và hai trong số ba cô gái kia đã toan chạy đi nếu như người còn lại không chợt kêu lên “Ấy, khoan…khoan đã.” “Khoan đã cái gì?”-Hai người còn lại gần như hét lên đồng loạt “Là tiếng của một cô gái, tớ nghe rõ rồi, là tiếng của một cô gái.”-Cô gái còn lại nói với vẻ mặt hớn hở như vừa phát hiện ra được thứ gì đó. “Cô gái hay chàng trai thì đã sao, nếu chúng ta không chạy nhanh thì cũng sẽ bị con ma đó thịt thôi.” “Không, hình như có người.”-Cô gái kia nói rồi quay đầu về phía những buồng vệ sinh-“Nó phát ra từ hướng này.” Hai cô gái kia bất giác thấy lạnh hết cả sống lưng, trí tưởng tượng của họ nhanh chóng khiến họ hình dung ra hàng trăm kiểu thây ma biết ngồi bàn cầu, và chỉ cần nghĩ đến một trong số chúng cũng là đủ để làm họ muốn nôn oẹ. Nhưng cô gái còn lại dường như đã để sự tò mò lấn áp nỗi sợ của mình, cô dỏng tai nghe ngóng một lúc lâu rồi bất ngờ nhảy cẫng lên. “Tớ biết rồi, buồng vệ sinh kế cuối, tiếng của cô gái phát ra ở đó.” Nhưng khi cô quay lại thì chỉ thấy hai người bạn của mình đã chạy đi đâu mất dạng. Không để ý lắm đến việc hai cô gái kia vừa bỏ rơi mình, Lamina thận trọng tiến về phía buồng bệ sinh mà cô đã xác định là có tiếng người phát ra. Và sau một hồi đứng ở bên ngoài và chắc chắn rằng xung quanh không có gì nguy hiểm, Lamina – cô gái không biết sợ vì quá ngu ngốc, quyết định mở cửa. Và thứ mà cô thấy không phải là linh hồn hay ma quỷ, ngược lại, đó là một thiên thần. Một cô gái cực kỳ xinh xắn với mái tóc bạch kim đang bị trói chặt bên trong không gian chật hẹp của buồng vệ sinh. Cô là Arisa Nastasya Ivanov – búp bê Nga.
chà, vụ án ngày càng phức tạp, thủ phạm có vẻ khá nhiều mưu mẹo cũng như mánh khóe. Nhưng tại sao mục tiêu lại là 5 cô gái này? thủ phạm có quna hệ gì với cô gái đã chết k? hay có quan hệ gì đó với chữ "hề"
Hơ, những vụ tai nạn và âm mưu này xem ra đều xoay quanh vở kịch búp bê. Còn thủ phạm xem ra không ngại ngần mà ra tay làm bị thương (thậm chí là giết chết, như vụ sét đánh kia) các cô gái vào vai búp bê, và đã có chuẩn bị sẵn cho nhiều tình huống. Không rõ có phải thủ phạm có dựa theo tên hề trong vở kịch để trả thù từng cô gái đóng vai búp bê hay không. Có thể hắn bị hồn ma tên hề nhập. Cũng có thể hắn không muốn vở kịch được diễn vì một nguyên nhân sâu xa. Hoặc lại thêm một kẻ ghen ăn tức ở muốn hạ bệ danh tiếng của trường
Liệu Froxi đã gặp đúng đối thủ của mình so về trí thông minh rồi à ? . Mình nghĩ rằng tên đó chỉ mượn danh của chú hề để hành sự thôi , chứ ko phải chú hề thật sự . btw, biết đâu cuối arc, hồn chú hề hiện lên cảm ơn thì sao ? .
Mượn lời tri vụ điện, vụ vòi nước ---------------------------------- Lol cái tựa Làm sao Haley quen Froxi Mà sao Froxi lại dễ nghe lời Haley thế