Có mùi Shoujo-Ai . Đọc cả chương cứ ngỡ như đang đọc Conan ấy , với Froxi là Ran và Haley là Conan . Cây gậy và củ cà rốt , Mỹ thật đáng sợ . Đúng là Froxi, biết chơi chiến thuật tâm lý , đốt khai ngay ổ cho cáo nó chui ra khỏi tổ . Giờ đến lượt tấm màn bí ẩn của Katinka đc lật ra .
1. Cả trường toàn nữ thế này biết ngay sẽ có SA mà 2. Một chuyện tình SA thú vị, giờ mới thấy thinh thích con bé Kohako đc 1 chút 3. Mới giải đc mys phụ thôi, còn chờ mys lớn 4. Nếu ai đã đọc Conan những chap mới nhất thì sẽ thấy Haley giống Conan còn Froxi giống.....Sera
Box váng nhu chùa mà mói có chap thì du mat anh em, láng giêng gân xa btw, tác gia giò bi dí chap nhu mây ông mangaka
Chưa ăn thua Box này cần nhiều nhân lực hơn P/s: Có một số mangaka sáng tác suốt 20 năm mà có được vài trăm chap
Froxi không phải chơi "cây gậy và củ cà rốt" mà dùng kế rung cây nhát khỉ. Run dữ quá nên con khỉ kohaku phải té khỏi cây Cơ mà không hiểu cô nàng biết gì vì có thấy điều tra gì đâu Kun chơi giấu tình tiết không hà :( Vầy làm sao mà đoán Ví như đoạn Haley thấy con nhỏ tóc vàng đón kohaku cắt mất tiêu Vậy là kohaku thấy katinka làm nên bao che à Cặp này SA cũng hay phết
Hiện đại tích (3) “Katinka, em hãy bắt đầu bằng việc nói cho mọi người ở đây biết: thực ra là đã có chuyện gì xảy ra giữa em và Alannah ở bên trong lớp học của mình?”-Froxi quyết định đặt câu hỏi để Katinka có thể dễ dàng bắt đầu câu chuyện của mình. Katinka khẽ mím chặt môi khi nghe Froxi nhắc đến chuyện của Alannah, cô bắt đầu kể với giọng nói nghe có vẻ nặng nề “Mọi chuyện xảy ra ở đó…,việc em bị ngất đi…hoàn toàn không phải lỗi của Alannah. Thực ra, Alannah không hề tấn công em như mọi người đã tưởng, thực tế là ngược lại, chính em…đã tấn công bạn ấy…” “Hả, cái gì cơ ?” Những lời bàn tán ồn ào lại tiếp tục vang lên như mọi lần mỗi khi có ai đó tuyên bố thứ gì đó gây sốc. “Em nói vậy là sao, Katinka? Khi chị vào thì thấy người bị đánh ngã là em mà?”-Froxi thắc mắc “Vâng, em là người bị xô ngã, nhưng đó chỉ là hành động tự vệ của Alannah, em thật sự là người đã lao đến đánh bạn ấy trước.”-Katinka nói trong khi hơi cúi xuống để giấu đi sự xấu hổ trên khuôn mặt “Nhưng…tại sao?”-Froxi hỏi-“Phải có lý do gì đó cho việc tự dưng em lao đến tấn công bạn ấy chứ?” “Dạ vâng, nguyên nhân sâu xa là bởi vì…do một chuyện đã xảy ra cách đây đã hơn 1 tuần.” “Là chuyện như thế nào ?” "Một tuần trước khi đến buổi kịch, em phát hiện mình bị một kẻ nào đó bám đuôi, hắn liên tục gửi cho em những lá thư với nội dung như nhau suốt 7 ngày trong tuần, đó là hình vẽ một gã hề trông vô cùng đáng sợ, lần đầu tiên thấy hắn em đã suýt nôn. Trong hộp thư thoại của nhà em thì chứa đầy những đoạn thu âm giọng cười ghê rợn của một kẻ nào đó, hôm nào nhấc điện thoại lên mà vô tình nghe được giọng cười đó là coi như em sẽ bị ám ảnh suốt cả buổi tối hôm đó.” Froxi nhận thấy âm điệu trong lời của Katinka hình như hơi lạc đi một tí, hai tay của cô thì đôi lúc lại run lên bần bật, có vẻ như là cô bé rất sợ hãi khi phải nhắc đến những chuyện này. Để Katinka có thể bình tĩnh hơn, Froxi lấy hai tay mình nắm chặt đôi bàn tay của cô bé lại “Không sao đâu, Katinka! Có chị và mọi người ở đây, chẳng có ai có thể làm hại em được nữa đâu.” Katinka khẽ gật đầu, cô biết rằng chỉ duy nhất khi ở nơi đây, được vây quanh bởi những con người mình tin tưởng thì cô mới thực sự an toàn, do đó cô sẽ không có gì phải sợ mà không thể kể hết ra. “Dù có chuyện gì xảy ra, chị Froxi nhất định sẽ bảo vệ mình, chị ấy là chị của Salin, là một người rất đáng tin cậy.”-Katinka thầm nhủ. Hít một hơi dài vào ngực để có thể trấn tĩnh lại tinh thần, Katinka bắt đầu tiếp tục trở lại “Và…bởi vì thế, chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi ấy, em đã bị những khuôn mặt hề và giọng cười của kẻ bám đuôi kia ám ảnh, đến nỗi nó đã gây ra cho em một sự sợ hãi lớn với những chú hề. Vì lý do đó mà…” “Chị hiểu rồi, vì lý do đó mà em đã ở lì luôn trong lớp học của mình, lại còn đóng cửa kín mít, em sợ nhìn thấy những chú hề hoá trang đang đi lại bên trong trường phải không?” “Dạ phải.”-Katinka gật đầu-“Cứ gặp hề là em cảm thấy mất bình tĩnh và toàn thân run rẩy không thể kiểm soát được, rất đáng sợ…” “Và…chị đoán là…có phải lúc đó Alannah vô tình tới lớp em, thấy bộ trang phục hề bạn ấy đang mặc nên em đã không giữ được bình tĩnh và tấn công bạn ấy có phải không?” “Dạ thực ra…nếu chỉ sợ bộ đồ hề thì cũng không đủ động cơ để khiến cho em phải tấn công một ai đó đâu ạ.”-Katinka thở dài “Em nói vậy là sao?” “Trước khi Alannah đến lớp của em, đã có một kẻ khác đã đến đó từ sớm hươn, và hắn ta…cũng mặc một đồ hề.” “Sao, thật như vậy ư?”-Lần này không chỉ có những người xung quanh mà đến Froxi và Haley cũng tỏ ra rất ngạc nhiên. “Em không biết hắn là ai, cũng không thể đoán được hắn là nam hay nữ qua bộ trang phục đó, chỉ biết là hắn tự dưng bất ngờ xông vào trong lớp lúc em chỉ có một mình, và rồi hắn…” “Hắn…thế nào?” Katinka không nói gì thêm, cô chỉ lẳng lặng gỡ chiếc áo khoác trên người xuống, sau đó kéo tay áo ở bên phải lên, để lộ ra một vết sưng lớn ở trên cánh tay phải của mình. “Ai đã làm như thế này với em…Đừng nói với chị chính là gã hề đó nhé?” Katinka khẽ gật đầu như xác nhận. “Hắn dám đánh em sao?”-Froxi nói lớn một cách giận dữ “Vết sưng là do em đã đưa tay lên đỡ được cú tát của hắn, lúc va chạm em có cảm tưởng như xương tay của mình muốn nứt cả ra, đau lắm chị à.” “Ra tay đánh cả con gái, tên giấu mặt này quả thật là hết thuốc chữa rồi.”-Mọi người xung quanh đồng loạt bày tỏ sự phẫn nộ, quả thật những việc dẫn đến bạo lực với phụ nữ luôn khiến cho người ta muốn lên án. Froxi nhìn cánh tay nhỏ nhắn bị sưng đỏ lên của Katinka mà xót xa, cô chậm rãi nói “Có phải vì lý do đó…mà khi thấy Alannah xuất hiện, em đã không kiềm chế nỗi mình…?” “Vâng, khi thấy Alannah trong bộ đồ hề, em đã gần như đánh mất hết lý trí, em trở nên sợ hãi tột độ, sợ rằng gã hề đó sẽ lao đến đánh mình lần nữa. Và thế là…” Haley khẽ thở dài một cái như là đánh dấu sự kết thúc mọi nghi vấn của tất cả mọi người ở đây về Alannah. Riêng với Katinka, vẫn còn một câu hỏi lớn hơn cho cô mà mọi người ở đây đã muốn cô giải đáp từ nãy giờ rồi. “Vậy Katinka này…”-Salin tiến từ phía sau lên và hỏi-“Việc cậu chạy đến đây để xin lỗi Kohaku thật ra là như thế nào vậy?” ---------- Nhận thấy Katinka có vẻ mệt mỏi, Salin bèn kéo chiếc ghế của mình ra và nhường cho cô ngồi, sau khi tạm nghỉ vài phút để lấy lại hơi, Katinka tiếp tục kể “Để giải thích vì sao mình lại đến đây hạ mình và xin lỗi Kohaku, mình xin bắt đầu kể từ lúc mình tỉnh lại và tìm thấy bản thân đang nằm trong phòng y tế….” “Sau khi nhớ lại những chuyện đã xảy ra với mình, mình cảm thấy hối hận khi đã không chịu suy xét kỹ càng khi ra tay đánh ai đó, lại còn hèn nhát lẩn trốn một mình bên trong lớp học. Mình đã tự nhủ nhất định phải tìm cho bằng được kẻ đã bày trò hại mình, và vì thế mình đã viết một bức thư để hẹn gặp Kohaku lên sân thượng.” Froxi chợt nhận ra điều gì đó “A, không lẽ bức thư mà Kohaku đã nói với Salin là…” “Dạ vâng, bức thư Arisa gửi cho Kohaku thật ra là em đã mạo danh cậu ấy để gửi, em muốn gặp riêng Kohaku vì nghi ngờ chính cậu ta đã bày trò trêu mình, em sợ nếu dùng tê mình để gửi thư thì Kohaku sẽ không thèm quan tâm đến nó nên…cuối cùng em đã quyết định giả nét chữ của Arisa - người mà ai ai cũng đang tìm kiếm từ buổi sáng, mong có thể dụ bằng được con bé người Nhật lên sân thượng để gặp mặt.” “A, vậy ra người đã gọi Kohaku lên sân thượng trước khi có thông báo triệu tập chính là em ư?”-Froxi nói “Dạ vâng, bởi lý do đó em mới muốn đến đây để xin lỗi cậu ấy, chính em đã đẩy Kohaku vào chốn nguy hiểm như vậy.”-Katinka trả lời Froxi đặt tay lên vai Katinka và cười nhẹ “Thực ra thì…em không có lỗi gì đâu, cho dù Kohaku không lên sân thượng sớm vì bức thư của em thì lát sau bạn ấy cũng sẽ lên đó khi nghe thấy thông báo triệu tập thôi.” Katinka ngẩng mặt nhìn Froxi “Cám ơn chị đã an ủi em, chị Froxi.” Rồi Froxi nói tiếp “Nhưng tại sao em hẹn Kohaku lên đó rồi lại không xuất hiện? Có phải do cơn mưa?” Katinka gật đầu “Dạ phải, ban đầu em định sẽ đợi một lúc rồi mới lên đó để gặp Kohaku, thế nhưng cơn mưa hồi ban trưa trút xuống quá đột ngột và quá lớn, khiến cho em cảm thấy chùn chân.” “Vậy là em quyết dịnh ở dưới này luôn và không lên nữa?”-Froxi hỏi “Đúng là em đã có ý định như vậy, nhưng rồi em nghe thấy có thông báo triệu tập của trường yêu cầu các nữ sinh đóng vai chính trong vở kịch có mặt, rồi còn tình cờ trông thấy Salin mặc áo mưa đi lên đó, thế là em cũng quyết định bám theo.” “Ơ?”-Froxi ngạc nhiên-“Vậy là em cũng có mặt ở trên sân thượng lúc trời mưa ư? Sao chị không thấy em?” “Chị nói vậy…không lẽ chị cũng có mặt trên sân thượng lúc đó ư?” “Phải, thật ra…”-Froxi nói rồi kéo tay của Salin đến đứng cạnh mình-“…Salin mà em thấy đi lên sân thượng đó chính là chị.” Katinka đã suýt thốt lên vì bất ngờ “Vậy chị…là Salin lúc đó?” “Phải đó ! Chị đã giả trang thành Salin để đi lên đó thế cho con bé. Còn em, lúc đó em ở đâu?” “Em…lúc đó em đứng ở bên ngoài lều…em có nhìn vào trong để xem có Kohaku ở đó không, và đúng là Kohaku có ở đó, ngoài ra còn có Alannah lẫn Salin-người mà em mới biết thực ra là chị Froxi. Và bởi vì em chỉ muốn gặp gỡ riêng với Kohaku để đối chất nên em đã quyết định là sẽ không vào đó để gặp mọi người mà sẽ trở xuống.”-Katinka kể-“Và vào lúc đó bỗng có một chuyện bất ngờ xảy ra.” “Chuyện bất ngờ…”-Froxi ngẫm nghĩ-“Ý em là vụ sụp lều đó à?” “Dạ vâng, chỉ vừa mới quay lưng đi và bước được vài bước thì em chợt nghe một tiếng động lớn thót tim, khi quay lại em đã thấy cả cấu trúc mái của sân khấu đổ ập xuống.”-Katinka run run nói-“Nhìn cảnh tượng đó tim em như ngừng đập, lúc đó em không biết phải làm gì nữa ngoài việc đứng nhìn, và rồi biết chắc chắn bản thân sẽ chẳng giúp ích gì được nên em quyết định chạy đi tìm người giúp.” Froxi càng nghe Katinka kể càng thấy có gì đó không ổn “Này, Katinka, nói cho chị nghe xem, có phải lúc ở trên đó em mặc áo mưa xám và đi ủng có đúng không?” Katinka thở dài “Vậy là chị đã nhận ra rồi phải không? Vâng, em chính là người mặc áo mưa xám bị chị chặn lại đó.” Froxi mở to hai mắt ngạc nhiên “Cái gì? Nhưng sao em lại…” Katinka lập tức thanh minh “Em không phải là người đã làm sụp lều xuống đâu, chị Froxi ! Thậm chí lúc chạy về phía cửa để tìm người giúp em cũng không biết là có Salin…à không, có chị đuổi theo đằng sau cho đến khi phát hiện thấy một bức tường băng lớn chặn lối đi của mình.” “Vậy ra em là kẻ chị đã đuổi theo”-Froxi nói-“Thế còn vụ sét đánh xuống cột thu phát, em có làm nó không?” “Dạ không ạ.”-Katinka lắc đầu-“Lúc cột thu phát bị đánh thì chính em cũng sợ đến mức đi không nổi, nhưng lúc đó em không biết chị là ai nên em không dám đứng lại, chỉ biết chạy mà thôi.” Froxi lấy tay đặt lên trán mình “Ôi trời, vậy là chúng ta mãi đuổi theo nhau mà đã để cho kẻ chủ mưu thực sự trốn mất...Chắc chắn sau khi chị em mình đi khỏi, hắn đã lợi dụng cơ hội đó để trốn xuống mà không cần phải tốn chút công sức nào.” Katinka khuôn mặt ngơ ngác như bản thân vừa phạm phải một lỗi lớn nào đó “Em xin lỗi, chị Froxi. Nếu không vì đuổi theo em thì chị đã…” “Không sao đâu Katinka ạ, chuyện cũng đã qua rồi, chị phải mừng vì lúc đó đã không làm gì tổn thương em mới phải. Cám ơn em đã giúp bọn chị lắp ghép những chi tiết cuối cùng lại với nhau.” Nói rồi Froxi quay sang nhìn Haley và thấy con bé khẽ gật đầu với mình “Có vẻ như…”-Haley chỉ tay về phía hai cô gái còn lại, Rwanda và Arisa-“Hai chị là những người cuối cùng tham gia vào câu chuyện của ngày hôm nay.” [spoil]Xin lỗi mọi người, càng ngày mình càng thấy diễn biến câu chuyện đi vô bế tắc : P[/spoil]
2 Down, 2 Remain, and then there were none - Chế biên từ câu nói của Agatha Christie . When you eliminate everything impossible, what remain must be the truth - Câu nói của Sherlock Holmes . Sự thật luôn chỉ có một - câu nói của Conan .
1. Nếu mỗi người là 1 câu chuyện thì chắc tầm 2 hoặc 3 chap nữa mới xong vụ này 2. Thì ra là quân mình đuổi theo quân ta 3. Tội nghiệp Katinka, không những bị hành hạ về mặt tinh thần mà cả về mặt thể xác 4. Sao lại bế tắc? 5. Mình cũng phải drop bao nhiêu truyện thì mới thực sự ổn định ở cái My World
1. Ta nghi kun cân 4 chap nua co 2. Ko doc suy luân ta à 4. Bê tac vì tình tiêt rôi ram ây mà 5. Hy vong axe-kun vân giu dc
còn 2 ng` nữa để hoàn thành những mảnh ghép còn thiếu, lại tiếp tục hóng chap mới. btw sao những học sinh lại k tỏ vẻ gì khi biết Froxi dùng đc băng giá vậy?
Ui Sao lại bế tắc hả Axe? Mình thấy câu chuyện vẫn có vẻ trơn tru mà? Là bí ý tưởng sao? Hay là do bạn không muốn đi sâu vào thể loại trinh thám? Ký tên: Kẹo Bông
Kẻ nói thường chỉ biết phân nữa của sự thật. Những lời nói và suy luận của Haley đã làm cho các cô gái ở đây nghĩ là mọi thứ đều do một mình con bé này suy đoán ra hết. Nhưng ngoài những thông tin về Lime và một chút ít suy đoán về Kohaku thì Haley thực sự chẳng hề nắm rõ hết mọi sự việc ở Prim Mary ngày hôm nay. Cái mà Haley và Froxi đã làm chỉ là tỏ ra như mình đã sáng tỏ về mọi thứ và để cho các cô gái tự mình kể câu chuyện của họ. Và nhờ có Katinka, gần như tòan bộ những uẩn khuất xảy ra giữa sự kiện rạch áo của Kohaku và vụ sập lều đã dần được làm rõ, điều đó như một cây cầu giúp nối những sự kiện rời rặc với nhau thành một thể thống nhất các câu truyện hỗn động xảy ra tại Prim Mary. Hai cô gái cuối cùng còn lại, những người duy nhất vẫn chưa nói gì về họ cho đến lúc này, chính là những mảnh ghép cuối cùng để làm sáng tỏ tất cả mọi chuyện. “Chúng ta đã có sự xác nhận của chị Froxi về các chi tiết trong lời kể của chị Katinka và có thể không nghi ngờ gì nữa mà khẳng định chị ấy chính là người mặc áo xám trên sân thượng lúc xảy ra vụ sụp lều. Ngoài ra, theo như lời chị Katinka đã nói thì chị ấy không làm cho lều sụp xuống, mà có thể là do kẻ nào khác đã ở đó. Thế câu hỏi được đặt ra là : nếu chị Froxi, chị Katinka và kẻ giấu mặt kia đều cùng ở trên sân thượng, ai là người đã làm hệ thống chữa cháy hoạt động?”-Haley bắt đầu phát biểu về nghi vấn của mình “Ơ?”-Các cô gái ngơ ngác-“Vụ hệ thống chữa cháy có liên quan đến chuyện này à ?” “À, cái này em quên chưa nói”-Haley cười-“Sỡ dĩ chị Froxi không thể bắt được chị Katinka sau khi hai người rời khỏi sân thượng là do hệ thống phun nước tự nhiên hoạt động, khiến tất cả học sinh bỏ chạy tán loạn, và như thế đã giúp cho kẻ bị đuổi theo có thể dễ dàng lẩn trốn vào đám đông.” “Vậy…”-Một cô gái đột nhiên chỉ tay phía Katinka-“Là cậu ta làm chứ còn ai, vì không phải cậu ta dùng nó để thoát khỏi chị của Salin ư? Thế thì rõ ràng là cậu ta đã lên sẵn kế hoạch tẩu thoát rồi…” Katinka lập tức đưa tay lên huơ huơ trước mặt như vừa để phản đối, vừa để thanh minh “Không phải, mình không có.” “Đừng nói dối, cô sử dụng hệ thống chữa cháy để thoát khỏi chị Froxi, nếu thế thì chứng tỏ cô phải làm điều gì đó rất mờ ám, tôi đoán chắc việc cô nói mình không làm lều sụp cũng là dối trá nốt.”-Cô gái kia vẫn tiếp tục những lời buộc tội “Không, mình thề là mình không biết gì về cái hệ thống này cả, mình chỉ chạy thật nhanh xuống lầu, và khi vừa xuống đến nơi thì đã thấy nước lênh láng khắp nơi rồi. Và mình chỉ vô tình lợi dụng nó để chạy thoát thôi.” “Cô vẫn còn chối nữa ư?” “Mình không có thật mà…”-Giọng của Katinka nghẹn lại như sắp khóc Froxi biết mình nên can thiệp ngay, dù gì thì tiếng nói một người lớn như cô rất có tác dụng trong chuyện này “Thôi được rồi, dừng lại đi các em, có gì thì hãy nghe con bé Haley nói xong cái đã.” Rồi cô hất đầu với Haley như bảo cô bé hãy nói nhanh ra những gì định nói luôn đi “Các chị có thể cho chị Katinka là kẻ đã làm sụp lều và kích hoạt hệ thống chữa cháy cũng được, nhưng có hai vấn đề đó là: các chị có cơ sở nghi ngờ chị Katinka là bởi vì chị ấy đã thừa nhận mình là kẻ mặc áo mưa xám, nếu không làm chuyện đó thì chị ấy vẫn còn an toàn cho đến tận lúc này. Thứ hai, chị Katinka không thể là người đã làm cho hệ thống phun nước trong trường hoạt động được.” Các cô gái đứng xung quanh tỏ ra khá ngạc nhiên “Em nói không thể nghĩa là sao? Mà sao em lại quá chắc chắn như vậy?” “Em nói vậy là bởi vì em đã tìm được nguyên nhân đã làm cho hệ thống chữa cháy tự động bị kích hoạt.”-Haley cười “Thật chứ?”-Có tiếng đồng thanh “Vâng ạ, em sẽ cho các chị thấy ngay bây giờ đây.”-Haley nói rồi bước về phía cánh cửa, ngoắc tay những người bạn khác của mình vào trong lớp-“Các cậu ơi, đem nó vào trong đây đi.” Từ bên ngoài cửa, Urto và Rosana, những người chưa xuất hiện từ nãy đến giờ, bước vào lớp cùng với một vật gì đó trên tay họ. Khi quan sát kỹ, có thể thấy vật đó trông như một cái bình màu trắng có quai cầm bên hông cùng với sợi dây dài màu đen dính dưới đáy bình. “Đây là…” Haley nhận lấy cái bình từ tay bạn mình rồi quay ra nói “Đây là cái ấm pha trà. Là một thứ vô cùng quen thuộc với tất cả các chị, nhất là chị phải không, chị Rwanda?” Là một trong hai người cuối cùng còn ở lại, khi bị nhắc đến tên mình, Rwanda bỗng giật nảy người, trông điệu bộ lấm la lấm lét “Em…em vừa nói gì?” “Dạ, em định hỏi là chị trông thứ này có quen không ạ?”-Haley nói “À…ừm…chị cũng không chắc lắm.” Haley cười tinh nghịch “Em chỉ hỏi là vậy cho vui thôi, chứ thực ra cái bình này là em lấy từ lớp học của chị đấy.” Rwanda không phản ứng lại trò đùa đó, chỉ tránh đi ánh nhìn đến từ Haley. “Có vấn đề gì với chiếc bình này?”-Các cô gái xung quanh xôn xao “Chiếc bình pha nước nóng này chính là nguyên nhân làm cho hệ thống chữa cháy tự động bị kích hoạt, hai người bạn của em đã đi vòng quanh trong trường để tìm hiểu thì biết được là có nhiều người thấy khói xuất phát từ khu vực quanh lớp học chị Rwanda. Khi đó Rosana bạn em nhớ ra là lớp của chị Rwanda có mở gian hàng trà, bạn ấy đoán rằng có thể một trong các dụng cụ pha trà bên trong lớp của chị Rwanda đã gây ra cháy nên em đã vào đó tìm thử và phát hiện ra cái bình này.” Các cô gái xung quanh đứng quan sát cái bình mà Haley đang ôm trên tay nhưng không hiểu nỗi nó đã gây ra cảnh tán loạn trưa hôm nay như thế nào. “Nhìn bên ngoài thì trông nó có vẻ bình thường, nhưng…”-Haley xoay nhẹ cái bình ra đằng sau, ở đó có một vết sạm đen lớn trên thành bình-“Linh kiện bên trong bị hư hỏng hết rồi, mép đáy bình thì bị cháy đen sạm, rõ ràng là chính cái bình này đã gây ra lửa.” “Thật vậy à, nhưng sao tự nhiên nó lại bắt lửa chứ?” Haley bê cái bình đến gần một cái bàn gần đó rồi đặt lên, sau đó cô bé kéo sợi dây điện nối gần đáy bình và nói “Nguyên nhân là đây, các chị phải tới đây nhìn thật kỹ thì mới có thể thấy được.” Trên sợi dây mà Haley đang cầm, lòng bàn tay trái của cô bé nâng lên một đoạn dây mà trên đó các cô gái thấy những sợi đồng lưa thưa lòi ra từ trong lớp cao su xung quanh chúng. “Sợi dây này đã bị cắt”-Haley nói-“Nhưng không phải cắt đứt, mà là tuốt một phần vỏ của 2 dây ra, sau đó cắt vài sợi dây đồng, nối một ít của dây nóng qua bên dây lạnh. Làm như thế thì sau đó chỉ cần ai đó cắm phích này vào ổ thì dòng điện trong dây sẽ bị ngắn mạch và…” “Á !”-Ai đó đột nhiên la lên-“Vậy ra việc tự nhiên điện đóm trong trường tắt phụp vào lúc giữa cơn mưa là do chiếc bình này gây ra ư? Lúc đó cứ tưởng là do sét đánh nên điện tắt chứ?” “Ủa, có chuyện đó sao?”-Froxi ngạc nhiên “À, chuyện này xảy ra trước khi chị xuống nên chắc chị không biết, em cũng quên nói với chị vì chính em cũng đã quên béng nó đi mất”-Haley gãi đầu nói “Này Haley, như thế không ổn chút nào.”-Froxi nói-“Vụ chập mạch của chiếc bình này làm cho điện tắt, nhưng hệ thống chữa cháy cũng dùng điện để hoạt động cơ mà? Nếu điện cúp rồi thì làm sao khói từ chiếc bình có thể kích hoạt được hệ thống chữa cháy chứ?” “À, vấn đề là kẻ cắt dây của chiếc bình này không phải dùng nó để gây cháy, mục đích của hắn chỉ là để gây tắt điện thôi.” “Hả? Sao cơ ?”-Lại có tiếng đồng thanh-“Thế rút cuộc điện cúp thì có liên quan gì đến việc hệ thống chữa cháy tự hoạt động?” Haley từ từ giải thích “Hệ thống chữa cháy kích hoạt khi bộ cảm biến của nó nhận thấy nhiệt độ trong phòng vượt qua mức cho phép, điển hình là nhiệt độ bên trong khói hoặc hơi nước. Để tránh cho mọi thứ nhả ra khói đều làm cho cái hệ thống nhạy cảm này phun nước, mọi lớp học và văn phòng hiện đại đều đã được lắp máy điều hoà. Và khi hệ thống điều hoà không hoạt động do điện tắt, nhiệt độ trong lớp của chị Rwanda chắc chắn sẽ nhảy vọt do có quá nhiều hơi nước toả ra từ các ấm trà đặt xung quanh, và lượng nhiệt đó sẽ tập trung nhiều ở bên trên nên những ai ngồi bên trong phòng đều không cảm thấy gì cho đến khi nước bắt đầu phun như mưa.” Mọi người đồng loạt ồ lên ngạc nhiên vì giả thuyết nghe rất lạ lùng này của Haley “Nhưng….điện vẫn cúp thì làm sao hệ thống chữa cháy hoạt động ?” “Hệ thống không cần thiết phải hoạt động ngay vào lúc đó, 15 phút sau khi điện cúp thì đám hơi nước không thoát ra được vẫn còn đang tích tụ gần trần nhà, khi đó chỉ cần điện mở lại thì hệ thống phun nước sẽ được kích hoạt ngay.” Haley nhìn ra xung quanh, xem thái độ phản ứng của mọi người khi đã phát biểu xong, cô thở dài khi thấy những ánh mắt hoài nghi của họ trao cho mình. Nói thẳng ra thì chính bản thân Haley còn không tin nổi những gì xảy ra đó là sự thật nữa cơ mà. “Các chị có thể tin hay không những gì em nói cũng được, nhưng căn bản là sự việc này đã chứng tỏ là chị Katinka không thể sắp đặt chuyện kích hoạt hệ thống chữa cháy nếu như bận ở trên sân thượng được, lý do là vì ngày hôm nay chị Katinka không hề đặt chân đến lớp của chị Rwanda dù chỉ một lần, các học sinh ở đó có thể làm chứng.” Và như là một loại phản ứng theo bản năng sau mỗi lần ai đó bị loại trừ ra khỏi danh sách bị nghi ngờ, các cô gái bắt đầu chuyển ánh nhìn của mình về phía Rwanda, điều đó khiến cho cô cảm thấy sợ hãi và bất giác đứng lùi lại. “Cho em hỏi chị một câu nhé, chị Rwanda?”-Haley nói-“Tại sao trưa nay chị không có mặt ở trên sân thượng khi có thông báo triệu tập?” “Ơ chị…chị…” “Em cảm thấy là không phải ngẫu nhiên khi mà chuyện chị vắng mặt và chuyện hệ thống chữa cháy đều có phần nào đó liên quan đến chị. Chị Rwanda, có phải chị biết chuyện gì đó mà em và mọi người ở đây chưa biết không?” Rwanda bối rối và đắn đo trước những lời nói dồn hết những sự nghi ngờ vào cô của Haley, cô đưa tay lên miệng và bất giác cắn nhẹ ngón tay của mình, bộ dạng của cô như là đang cô gắng đấu tranh trong một sự dắn đo, phân vân nào đó. “Chị Rwanda, em mong chị có thể nói thật, vì mọi người ở đây đã thực sự mệt mỏi với những điều úp úp mở mở đến phát điên rồi.”-Haley thở dài Froxi cảm thấy hơi ngạc nhiên khi nghe những gì mà con bé Haley vừa nói, nó như là một sự hối thúc mà cô vẫn tưởng một con nhóc vốn bình tĩnh như nó không nên có. Quan sát Haley, Froxi thấy rằng con bé dường như đang biểu lộ ra bên ngoài, dù chỉ một chút thôi, nhưng đó chính là sự mệt mỏi của nó. Suy cho cùng thì tuy có cái đầu hơi già đời hơn những đứa cùng trang lứa với mình, bản thân con bé Haley cũng mới chỉ mới 15-16 tuổi, thể chất và tinh thần của nó luôn có một mức giới hạn nào đó, và vào lúc này đây Froxi đang thấy được sự giới hạn đó. Froxi cảm thấy thật may khi mình là một phụ nữ trưởng thành cũng như một sinh vật huyền bí, nó giúp cho cô phá bỏ đi mọi giới hạn vốn có của một người bình thường, thậm chí là của cả một người đàn ông trưởng thành khoẻ mạnh. Nhờ đó mà cô có thể làm việc, chiến đấu hoặc suy nghĩ…liên tục nhiều ngày liền mà vẫn không cần ngủ hay nghỉ ngơi. Ví dụ như vào lúc chiều tà lúc này đây, khi mà tất cả con người đều cảm thấy mệt mỏi và cảm thấy không thể suy nghĩ minh mẫn được nữa thì Froxi vẫn cảm thấy bản thân mình khoẻ mạnh và tràn đầy năng lượng như một người vừa mới ngủ dậy. Cô vẫn có thể bình tĩnh nghĩ ra cách khiến cho Rwanda thừa nhận việc đã làm chứ không dùng hạ sách như Haley thế kia. Sự hiện diện của Rwanda trong ngày hôm nay dường như là quá ít ỏi nếu không tính kẻ bị trói gô là Arisa, cô ta còn thậm chí còn không rời khỏi lớp học của mình. Do đó việc tìm ra một bằng chứng rõ ràng cáo buộc chuyện hệ thống chữa cháy với Rwanda có liên quan đến nhau dường như là lực bất tòng tâm. Tuy vậy, việc “nghi ngờ” tự nó đã có tác dụng rất tốt, giống như Kohaku, cô cũng bị mọi người đổ dồn sự hoài nghi về phía mình, mọi thứ dường như chỉ ra rằng những chuyện xảy ra đều có liên quan đến cô, bất giác trong đầu Rwanda sẽ cảm thấy “Mọi người sẽ không tin những lời bào chữa của mình, cố gắng chối đến cùng thì cũng chỉ khiến cho hoàn cảnh của mình thêm giống Kohaku thôi”. Cái hay nhất ở đây chính là Rwanda có vẻ nhút nhát hơn Kohaku, có lẽ điều đó sẽ khiến cô mau chóng thừa nhận những hành động của mình hơn. Nếu không, Froxi cũng đã chuẩn bị sẵn một đòn tâm lý khác cho con bé, đó là việc con bé dường như là người duy nhất ‘không bị hại’ vào ngày hôm nay, nếu như nói thẳng ra “vậy em chẳng có liên quan gì đến chuyện này, xin lỗi đã làm phiền em” sẽ khiến Rwanda cảm thấy như mình bị bỏ rơi, cô bé ắt sẽ tìm cách tạo ra sự hiện diện của mình trong toàn bộ những chuyện này, và đó cũng là lúc con bé sẽ nói thật. Nhưng Froxi cảm thấy là mình sẽ không cần dùng đến nó đâu, bởi vì … “Được rồi, mọi người… không cần phải tiếp tục nghi ngờ thêm nữa đâu, những gì mà con bé Haley nói nãy giờ quả thật là ám chỉ đến mình. Và mình cũng xin thừa nhận là : mình chính là người đã gây ra sự việc mà tất cả mọi người đang nhắc đến, làm cho các hệ thống chữa cháy đột nhiên phun nước hàng loạt.” Xung quanh, mọi người đồng loạt rộ lên tiếng bàn tán cùng tiếng thở dài, cứ như là nói “biết ngay mà !”, bởi vì họ đã quen với sự thể này từ lúc con bé Haley bắt đầu cáo buộc Kohaku đến giờ. Froxi tranh thủ nhìn qua nét mặt Haley thì thấy sự nhẹ nhõm của con bé, có lẽ là vì tránh được việc phải cố sức buộc tội ai đó đến cùng. Ngược lại với Haley, sắc mặt Salin có vẻ không được tốt lắm, có vẻ là sự không vui khi biết thêm một người quen của mình có dính líu đến cái âm mưu nào đó diễn ra suốt cả ngày hôm nay. Froxi khẽ chạm bàn tay mình lên vai Salin, cô bé quay lại và nhận thấy một nụ cười ấm áp trên môi cô gái băng. Froxi cũng không biết mình cười vì thứ gì, có lẽ vì cô cảm thấy vui khi ở trên thế gian này vẫn có những trái tim yêu thương vô hạn, không biết tính toán như của cô bé tiểu thư nhà Sazaro này. ----------- “Vậy do cậu đã thừa nhận việc mình đã làm rồi nên bọn này cũng hỏi thẳng luôn nhé, tại sao lại cậu gây ra vụ báo cháy đó? Cậu có liên hệ gì với vụ ám hại Kohaku và Salin không?” Rwanda, cô gái Châu Phi, giờ đây đang là trung tâm của sự tra hỏi, dường như biết chắc mình sẽ bị hỏi những câu như thế này, cô chỉ nhẹ nhàng trả lời “Có một điều chắc các cậu không biết, mình tự nhủ sẽ không bao giờ để bản thân mình dính líu bất kỳ thứ gì liên quan đến cái danh hiệu búp bê mà ai đó đã bày ra, nó khiến mình trở nên xa cách với bạn bè trong lớp cũng như trong câu lạc bộ trà. Mình ghét cái danh hiệu “búp bê” và cũng chẳng muốn thân thiết quá với 4 cô gái còn lại cũng có danh hiệu đó, tuy nhiên, chỉ vì một sai lầm không đáng có mà mình đã phải làm ngược lại nguyên tắc đó.” “Đó là gì ?” Rwanda khẽ thở dài một cái trước khi lên tiếng lại một lần nữa “Các cậu còn nhớ cuộc thi pha trà giữa các trường thuộc phân khu Shinsei Milk được tổ chức vào năm ngoái?” “Có nhớ, trường ta tuy nằm ở Old Flower nhưng vẫn thuộc về Shinsei Milk nên chúng ta cũng được tham gia, và thật bất ngờ khi năm đó trường chúng ta đã chiến thắng vang dội.”-Một người hồi tưởng “Phải, lớp LB803 của mình đã ẵm giải thưởng về lĩnh vực pha trà về cho trường, đó quả thật là một vinh hạnh rất lớn. Tuy nhiên, có một điều mà các cậu không biết, chúng ta có được giải thưởng đó là bởi vì…mình đã gian lận.” “Cái gì?”-Các cô gái đồng loạt la lên rất lớn-“Cái gì cơ ?” “Thật không thể ngờ !”-Salin thốt lên, dường như không thể chịu nổi những cú sốc dồn dập đến với mình, trông cô như muốn đổ gục xuống đất, may mà mỗi lần như thế đều có Froxi đỡ cô gượng lại. “Cậu…cậu…cậu đã gian lận như thế nào?”-Những cô gái xung quanh hỏi Rwanda “Mình đã sử dụng một thứ hương liệu đặc biệt”-Rwanda nói bằng giọng thễu não-“Gọi nó là một thứ thuốc ma thuật thì đúng hơn, thứ có đầy ở Old Flower mà dân ở Shinsei không bao giờ nằm mơ thấy được. Nó có tác dụng tạo hương vị giả tạo cho đồ ăn lẫn đồ uống, thậm chí đánh lừa được cả những đầu bếp có kinh nghiệm lâu năm. Những kẻ duy nhất không bị thứ thuốc này lừa có lẽ là các pháp sư chế ra nó, và các cậu biết đấy, ban giám khảo cuộc thi không phải là pháp sư…” “Thật không ngờ…”-Ai đó nói-“Đến cả một người tài năng như cậu cũng lại phải dùng đến thủ đoạn này để chiến thắng ư?” “Mình cũng đã tự dằn vặt, chửi rủa bản thân mỗi khi bất giác nhớ lại chuyện đó, các cậu cũng có thể thấy mình không bao giờ đem chiếc cúp vàng chiến thắng ra trưng bày trong câu lạc bộ, đối với mình nó là thứ gì đang xấu hổ hơn là tự hào…”-Rwanda nói-“Nhưng tin hay không là tuỳ các cậu, thứ hương liệu đó mình không biết nó từ đâu đến, nó chỉ tự nhiên xuất hiên trong đống đồ dụng cụ của mình. Mình đã vốn chỉ định dùng thử một lần xem tác dụng nó thế nào, nhưng sự khao khát đem chiến thắng về cho câu lạc bộ, cho cả trường đã làm mình mờ mắt…không..thực sự…mục đích của mình chỉ là muốn bản thân được mọi người coi trọng hơn thôi…” Các học sinh bên trong lớp sau khi nghe xong thì gần như đồng loạt thở dài, họ vừa giận, vừa thất vọng nhưng cũng phần nào đó thông cảm cho Rwanda. Nhưng dù gì thì việc biết được một thành quả to lớn mà tập thể trường có được là do gian lận thì ai nấy không ai tránh khỏi bị sốc. Có lẽ chỉ riêng nhóm bạn của Haley và Froxi là những người không thuộc về tập thể này nên không hề cảm thấy sốc như họ. Chủ động tiến về phía Rwanda, Haley hỏi “Thế việc đó đã ảnh hưởng đến việc chị khiến mình dính líu đến những cô búp bê còn lại thế nào?” Trong vài giây đầu, Rwanda im lặng chưa trả lời lại câu hỏi của Haley, cô chỉ đưa mắt đảo nhanh quanh phòng, dường như là để quan sát thái độ của tất cả mọi người về lỗi lầm của mình. Và rồi như chụp được khoảnh khắc khi mà sự giận dữ mọi người dường như dịu bớt đi một chút, cô mới nói “Việc mình gian lận để chiến thắng, không hiểu sao…đã có ai đó đã biết được, và kẻ đó đã dùng nó để uy hiếp, buộc mình phải làm những chuyện mình không muốn vào ngày hôm nay.” Khuôn mặt các cô gái xuất hiện sự biến sắc “Sao? Cậu…bị ai đó uy hiếp à?” “Phải, nỗi sợ bị vạch trần điều xấu hổ ấy trước toàn thể các học sinh trong trường đã khiến mình không thể làm gì khác hơn ngoài việc chấp nhận nghe theo lời kẻ đó. Trong bức thư nặc danh mà tên đó gửi mình, hắn có khi đầy đủ các hướng dẫn cặn kẽ về những việc mà mình cần phải làm, và dù rất băn khoăn về mục đích của kẻ này nhưng mình không có lựa chọn nào khác cả. Mình rất xin lỗi…” “Thế…những chuyện mà chị bị kẻ đó bắt phải làm là gì?”-Haley lại hỏi “Có hai chuyện mà hắn bảo chị làm.”-Rwanda nhìn Haley nói-“Thứ nhất là gây chập dây điện, khiến cho cầu dao của trường tự ngắt, gây mất điện trong vài phút, riêng việc vòi chữa cháy tự kích hoạt là điều mà chị không bao giờ ngờ tới, thật đấy. Còn chuyện thứ hai đó là…” Rwanda ngừng mạch nói trong chốc lát, khẽ quay người qua nhìn người còn lại, người mà từ nãy giờ vẫn chưa nói một câu gì từ khi đến đây, Arisa Nastasya Ivanov. Rồi với ánh mắt tràn đầy sự hối lỗi, cô lại tiếp “Việc thứ hai đó chính là bắt cóc Arisa lại và…nhốt cô ấy vào buồng vệ sinh.” “...” Rwanda dường như nghe thấy có rất nhiều âm thanh ồn ào phát ra ngay sau đó, sau cái khoảnh khắc mà cô nói ra câu nói kia, mọi người có thể lúc này đang rất giận dữ, đang la mắng hoặc chỉ trích cô thậm tệ…Cô không còn cảm thấy nữa, có lẽ cô đã quá xấu hổ để mà có thể nghe hết tất cả những điều đó. Chỉ duy nhất một điều khiến Rwanda lo lắng, thậm chí là vào lúc này rồi mà Arisa vẫn giữ được thái độ lạnh nhạt băng giá của mình, chẳng buồn biểu lộ một chút cảm xúc nào trên gương mặt, trông chẳng khác nào như…một con búp bê. …
Có lẽ Arisa biết kẻ nào sai khiến Rwanda chăng? Froxi lúc nào cũng là cô gái năng động và tràn đầy năng lượng nhỉ? Sướng thật, ước gì mình đc như cô ấy
Không hiểu sao mình cứ cười như thằng điên trước 4 chữ này . Suy cho cùng kẻ đó chính là... Ngay lúc này thì Rwanda đã thua cuộc rồi . Haley đã sử dụng chiêu giương Đông kích...Đông , dùng mồi nhử trước rồi lao tới tấn công trực diện . Chỉ sợ rằng Rwanda sẽ lợi dụng cơ hội này rồi trốn thôi . Mình thấy những chương gần đây Haley overwhelmed quá , trừ trận Kohaku ra hầu như Haley toàn điều khiển cuộc đấu trí , chương sau của Arita nên cho cô bé làm một đối thủ khó nhai của Haley . Haley to Others: .
Tiếu đề hay \^|^/ CHi tiết cái ấm trà thật độc đáo. Té ra med nghĩ sai :( Nhưng cậu chơi giấu nhẹm tình tiết thật ko hay. Làm sao đoán ra được Tự nhiên nghĩ tới câu :Nói vậy tất cả chúng ta đều là nạn nhân lẫn thủ phạm à" Xin lỗi san về thái độ của minh từ nay san viết bt đi. San dùng từ "hạ sách" với Haley làm mình thấy