[Sáng tác] Happy Dark Time

Thảo luận trong 'Văn Học' bắt đầu bởi Axetylen, 28/1/11.

  1. lehuutri123

    lehuutri123 Dragon Quest Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    5/3/07
    Bài viết:
    1,350
    vừa đọc xong hết, phải nói là rất ấn tượng, tâm lý nhân vật được bạn miêu tả khá tốt, tuy vậy mình vẫn thích nhân vật irene hơn vì mình hợp với kiểu ng` để lí trí chiến thắng tình cảm, tuy vậy lúc cô thả wyvern đi thì mình cũng không còn nhiều cảm tình nữa, cứ tưởng bạn sẽ xây dựng 1 nhân vật lạnh lùng suy nghĩ vì lợi ích của số đông chứ, nhưng cũng k sao vì nó hợp với không khí của bộ truyện.

    Dù vậy với ý kiến riêng của mình thì bạn nên đưa 1 hoặc 2 nhân vật imba vào với sức mạnh áp đảo toàn bộ bọn nhóc "thế hệ sau" ở đây. Vì có 1 câu nói trong 1 bộ truyện mà mình khá ấn tượng đó là :"Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi âm mưu cũng chỉ là rác rưởi." Lúc đầu mình cứ nghĩ Sasha là 1 nv như vậy nhưng đáng tiếc cô vẫn chưa đạt tới trình độ đó. Như vậy có lẽ sẽ làm độc giả ấn tượng với sức mạnh của những người ở "thế hệ trước" (tuy nhiên chỉ là ý kiến của mình mà thôi).

    1 điều nữa là one wing bird với cả cái "ư ư" nó hơi giống trong umineko nhỉ? ;)). hì
     
    medassin thích bài này.
  2. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,302
    Ặc
    Ông cũng coi Umineko à?

    Bắt tay nào, vậy là gặp đồng đạo rồi \:D/
    Lại phát hiện thêm một người là dân Manga Anime ở box này :))
     
    Chỉnh sửa cuối: 13/4/11
  3. medassin

    medassin The Pride of Hiigara

    Tham gia ngày:
    13/3/09
    Bài viết:
    9,250
    Nơi ở:
    12 Casa, OF city
    ^
    ^
    Đọc nhanh dễ sợ :-& Lúc trước từng cày 50 chap Ngục thánh 1 ngày =))
     
  4. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    10
    Locate

    Xion chống tay, lặng người suy nghĩ về Tina, người em gái sinh đôi thất lạc của anh. Từ lúc tỉnh lại trong phòng thí nghiệm, Tina đã bị ai đó mang đi rồi, anh không hề có một chút thông tin gì về nó. Bản thân Xion cũng không có ý định tìm lại Tina, bởi họ chưa gặp nhau một lần nào cả, không có thứ tình cảm nào đó giữa họ được hình thành khiến cho Xion muốn làm như vậy cả.

    “Anh Emerald bảo là muốn lần gặp mặt này của chúng ta sẽ có thể đủ tất cả các thành viên. Tất nhiên từ lâu anh và Tina đã được coi là người nhà của tụi em, do đó anh Emerald rất muốn anh có thể mang Tina trở về.”-Sapphire tiếp tục nói, khuôn mặt tinh nghịch của cô đã biến mất từ lúc nào.

    “Nhưng...đã một thời gian rất lâu rồi kể từ khi con bé bị người ta đem đi, anh không thể biết được chính xác hiện nay nó đang ở đâu.”-Xion trả lời

    Sapphire mỉm cười
    “Anh không phải lo đâu, anh Emerald đã nói cho em một cách để tìm ra chị ấy.”

    “Đó là cách gì?”

    Bất ngờ, Sapphire chồm người tới trước và giật mạnh miếng che mắt của Xion ra.

    “Sapphire, em...”

    Do phải che mắt quá lâu, mắt phải của Xion lập tức bị đau nhức khi nhận được ánh sáng chiếu vào. Anh cúi mặt xuống và lấy tay che hai mắt lại.

    “Mau...đưa trả lại anh miếng che mắt..”-Xion khổ sở nói

    “Nào anh Xion, từ từ mở mắt ra và nhìn em nào.”

    Xion liền từ từ ngẩng mặt lên lại, mở hai mắt ra một cách chầm chậm.
    Con mắt phải của Xion, nó không phải là một con mắt bình thường, đồng tử của nó là một màn hình đang hiển thị những con số nhị phân đang chạy một cách liên tục và hỗn loạn.

    “Dùng con mắt bị che của mình anh có thể thấy được những gì chị Tina đang thấy bên mắt phải chị ấy. Nói cho em biết, anh đang thấy những gì nào?”

    Xion lặng người một lúc, anh đang cố làm quen những hình ảnh gửi về từ một nơi rất xa nơi này.

    “Anh thấy...sách, có rất, rất nhiều sách, những dãy sách đang chạy dần ra phía sau lưng...”

    “Vậy có lẽ chị ấy đang ở một thư viện, và đang...bước đi.”-Sapphire trầm ngâm-”Anh còn thấy gì nữa không?”

    “Ừm...có người....đó là 3 cô gái trẻ, họ đang ngồi uống trà trên một cái bàn.”

    “Anh có thể miêu tả hình dáng của họ không?”

    “Không thể nhìn rõ cả một lúc 3 người...Tina dường như chỉ nhìn chằm chằm mãi vào một người.”-Xion khổ sở nói-”Anh nhức mắt quá, Sapphire, cho anh nghỉ một lúc được chứ?”

    “Chịu khó một chút nữa thôi.”-Sapphire nói-”anh hãy miêu tả ngắn gọn người mà Tina đang nhìn vào cho em xem?”

    “Ờ....cô ta có tóc tím, mắt đỏ, mặc bộ đầm quý tộc mang phong cách Châu Âu cổ xưa...”

    Đột nhiên, mặt của Sapphire chợt biến sắc đi
    “Thư viện...Cô gái tóc tím...không lẽ con nhỏ đó là....là Lauratie Cecil Lanu !!!”

    “Ơ...em biết cô ta à?”-Xion ngạc nhiên hỏi

    “Sao lại không?”-Sapphire la lên một cách giận dữ-”Chính cô ta là kẻ giết chết anh Jade !”

    “...”

    ----------​

    Lúc này, tại thư viện, Meliessa đang kể lại cho Diana và Laura nghe sự việc xảy ra ngày hôm qua, khi mà cô vội vã đuổi theo bạn của mình mà để quên mất Jessica ở lại.
    Sáng nay, khi sực nhớ ra, Meliessa đã lập tức chạy đến trường từ rất sớm để tìm kiếm, nhưng vẫn không tài nào tìm ra Jessica ở bất kỳ đâu.
    Laura thở dài sau khi nghe câu chuyện, khiến cho Meliessa cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng Diana thì bình thản, nở một nụ cười thông cảm.

    “Được rồi, tôi sẽ giúp em tìm ra cô nàng thiên sứ thất lạc của mình.”

    Meliessa cúi đầu cám ơn Diana một cách biết ơn, Diana chỉ cười nhẹ rồi tiến vào phía bên trong thư viện.

    Diana lục lọi ở bên trong nhà kho của mình thứ gì đó rất lâu, nhưng cuối cùng chỉ thấy cô trở ra tay không, khuôn mặt thì bị lấm bẩn.

    “Laura, tớ cần nhờ cậu và Tina một chút, nếu được thì kêu cả Eva luôn.”

    Laura nghe Diana nói như vậy là biết cô đã không tìm thấy thứ cô cần, Diana cần thêm người tìm phụ với mình.

    “Đi thôi, Tina !”-Laura ra lệnh, rồi cô đứng dậy, cùng Tina đi về phía nhà kho.

    “Em cũng muốn giúp !”-Meliessa nói

    “Được thôi, nhưng coi chừng bẩn đồng phục của mình đấy.”-Diana nói

    “Không sao đâu.”-Meliess đáp, rồi cùng 3 người kia tiến về phía nhà kho.



    Sau hơn cả buổi trưa lục lọi, với sự giúp đỡ của một vài người hầu nữa, họ cuối cùng cũng thấy cái thứ mà Diana cần tìm.

    “Có lẽ hôm nào tớ cần kiếm lại câu thần chú sắp xếp đồ đạc. Nhưng cho dù vậy, đồ đạc cũ bây giờ đã nhiều đến nỗi tớ không thể ký hiệu cho chúng được nữa.”-Diana thở dài nói, trong khi tay cầm một cuộn giấy rất lớn và đi ra ngoài.

    “Còn đánh dấu và sắp xếp chúng làm gì?”-Laura thở dài-”Cậu cứ gom hết lại, đem bán cho ve chai một lần luôn cho gọn.”

    “Đừng đùa, đâu phải thứ gì nói bán là cũng bán được.”

    “Thế có những thứ cậu đã không xài đến cả chục năm rồi, không ve chai thì cũng chuột gặm thôi.”

    “Thư viện này không có chuột”-Diana khẳng định

    “Nhưng có bụi.”-Laura gắt-”Tớ nói rồi đó, cậu không thể cứ giữ mãi những thứ của gã Simon đó.”

    Diana đành gật dù đầu cho có lệ, cô biết khó mà thuyết phục cho Laura cứng đầu kia nghe theo ý mình.

    Meliessa lúc này cũng ho sặc sụa bước ra từ nhà kho cũ, cô được những người hầu trao cho chiếc khăn ướt để lau mặt. Sau đó cô tiến lại phía chiếc bàn đọc sách lớn, nơi Diana đang trải ra cuộn giấy mà cô ta vừa tìm thấy.

    “Đây là gì vậy?”-Cô hỏi

    “Là một thủ thuật dò tìm bằng phép thuật, có chức năng giống như thiết bị định vị ngày nay.”-Diana nói-”Chỉ có điều, chúng ta không cần gắn lên người chúng ta tìm kiếm một thiết bị phát sóng, mà chỉ cần một cái gì đó mang đặc điểm của người ấy.”

    “Nhưng...bạn ấy là một linh hồn, liệu nó có thể dò ra bạn ấy chứ?”-Meliessa lo lắng hỏi

    “Nó có thể dò ra vị trí của một con kiến nếu như chúng ta lấy được chân của con kiến ấy.”-Diana trả lời

    “Thế thì em nên lấy thứ gì đặc trưng cho bạn ấy đây, bạn ấy chỉ là linh hồn...bạn ấy...”-Meliessa đang nói dở thì bỗng nhiên cô sực nhớ đến một thứ.

    Và cô lấy từ trong cặp mình ra thứ đó.
    Thẻ bài Sabbath của cô.

    “Có lý lắm.”-Diana nói-”Tấm thẻ này chắc chắn có mang đặc điểm của Thiên Sứ kia, bởi vì nó biểu thị cho sức mạnh kết hợp từ hai người.”

    Diana lập tức nhận tấm thẻ từ tay Meliessa, đặt nó vào góc bên trái của tấm giấy trắng tinh, sau đó lấy một loại bột lạ rắc xung quanh tấm thẻ một vòng tròn, rồi kế đến là hình một ngôi sao sáu cánh đè lên tấm thẻ.
    Tiếp đó, Diana lấy ra những đồng xu nhỏ, đặt lên bàn và niệm chú.

    Một dãy ký tự phép thuật mờ nhạt dần xuất hiện xung quanh Diana, bao lấy người cô, sau đó chạy dài từ tay cô đến tấm giấy trắng.
    Ngay sau đó, tấm giấy lập tức hút những bột vẽ và Diana dùng để vẽ ngôi sao sáu cánh lại với nhau, một hình vẽ bắt đầu được tạo thành từ loại bột đó, chỉ một lát sau đã hoàn chỉnh.

    Meliessa cảm thấy hình vẽ này rất quen.
    Nếu như cô không nhớ lầm, thì đây là...bản đồ của Thành Phố Bạc.

    Trong số những đồng xu trên bàn, có hai đồng xu bỗng dựng dậy, sau đó chúng chầm chậm lăn đến tấm bản đồ rồi dừng lại.
    Meliessa nhìn vào vị trí những đồng xu dừng lại trên bản đồ, và thấy nơi mà đồng xu thứ nhất chỉ đến không phải chỗ nào xa lạ mà chính là thư viện này.

    “Đồng xu đó chỉ vị trí của em đấy”-Diana nói-”Do tấm thẻ này biểu thị đặc trưng của một lúc hai người nên nó chỉ ra hai chỗ, một là của em, cái còn lại là của người chúng ta cần tìm.”

    “Vâng.”-Meliessa gật đầu, rồi nhìn vào vị trí của đồng xu thứ hai.

    Nó chỉ đến một vị trí khá lạ, Bảo Tàng Buretio.
    Nơi đó Meliessa có biết.

    Bảo tàng đó vốn là nơi cất giữ, trưng bày những hiện vật hiếm có, là bằng chứng cho sự hiện diện của những sinh vật huyền bí bên trong thành phố Bạc. Trước đây, nơi đó thu hút rất nhiều người đến, nhưng giờ đây, chính quyền cảm thấy cái bảo tàng này sẽ khiến cho người dân sa lầy vào những chuyện huyền bí, hoang đường nên đã ra lệnh đóng cửa. Và kể từ đó đến nay, bảo tàng này đã bị bỏ hoang được 4 năm.

    Meliessa chỉ không thể hiểu là tại sao Jessica lại đến đó?

    “Bảo tàng Buretino, quả là một địa điểm không thường xuyên.”-Diana trầm ngâm nói
    Diana đã nghĩ là khi một linh hồn hay một con người đi lang thang trong thành phố thì khi dò vị trí, các đồng xu sẽ nằm ở bất cứ vị trí nào trên bản đồ. Tuy vậy, vẫn có một số khu vực mà Diana đã tính toán được là nếu di chuyển một cách ngẫu nhiên, khả năng Jessica đến được đó sẽ là khá thấp, nếu vị trí xuất phát tính từ trường Myon.

    Và một trong số những địa điểm nói trên chính là bảo tàng Buretino.

    Rõ ràng, việc thiên thần bảo hộ của Meliessa đi đến đó là một sự sắp đặt có chủ ý.
    Diana không thể biết được là chủ ý của ai, có thể là của chính bản thân Jessica, nhưng cô vẫn cảm thấy không ổn.

    Meliessa nhận lại tấm thẻ, cúi đầu cám ơn Diana và nói
    “Cám ơn cô, cô Diana, có lẽ em sẽ đến đó để tìm bạn ấy ngay.”

    “Khoan đã, đừng đi vội !”

    “Ơ, có chuyện gì không ạ?”-Meliessa ngạc nhiên hỏi

    “À không, chỉ là ta cảm thấy em không nên đi một mình đến đó.”-Diana nói-”Ta có một linh cảm chẳng lành.”

    Meliessa có hơi rùng mình khi nghe Diana nói như vậy, nhưng cô nghĩ chắc linh cảm của Diana cũng chỉ là linh cảm thôi, Jessica sẽ chẳng bao giờ đưa cô vào tình thế nguy hiểm cả.

    “Chỉ để đề phòng thôi”-Diana tiến lại gần Meliessa-”Hiện giờ không có thiên sứ bên cạnh mình, khả năng em bị thua trận khi bị đối thủ tìm thấy là rất cao. Cho nên tôi sẽ...”

    Diana nhìn về phía Laura, lập tức cô nàng ma cà rồng lắc đầu như muốn nói “việc ai người nấy lo.”

    Tuy vậy, Laura biết là Diana sẽ không bao giờ nghe lời của mình.

    “Tôi sẽ đi cùng em đến đó, Meliessa.”

    Meliessa ngạc nhiên ấp úng
    “Ơ, có lẽ...không cần phiền đến cô đâu, cô Diana.”

    “Đây không phải vì chuyện cá nhân đâu”-Diana nói-”Ta tin chắc rằng ở bảo tàng ấy đã có chuyện rồi.”

    Meliessa cảm thấy dù không muốn nhưn cũng không thể không tin được lời nói của Diana, cô ta là một phù thuỷ tinh thông nhiều kiến thức, lại đã sống hơn cả trăm năm. Nghe theo lời cô ta khuyên bảo thì chỉ có lợi chứ không có hại.

    “Vâng, vậy thì được thôi ạ. Chúng ta sẽ cùng đến đó, chỉ có điều...Diana, cô có thể đi bộ chứ?”

    Diana mỉm cười, một nụ cười rất đẹp và hiền lành.
    Chỉ tiếc là chẳng có một người con trai nào ở đây để chứng kiến nụ cười hoàn mỹ ấy cả.

    “Chúng ta không cần phải đi bộ”-Diana nói rồi dẫn Meliessa đi tới một cánh cửa nằm bên hông của thư viện này.

    Meliessa cực kỳ bất ngờ khi trông thấy một con ngựa trắng tinh, tuyệt đẹp đang đứng trong khu vực trống bên hông của thư viện. Con ngựa này quả là một tạo vật tuyệt mỹ, hoàn hảo nhất mà Meliessa từng chứng kiến cho đến giờ, nếu không tính cả Jessica lúc hoá thân.
    A! Con ngựa ấy còn có một đôi cánh màu trắng sau lưng nữa chứ.

    Riêng bản thân Tanya, nó vẫn chưa hiểu tại sao Satori vẫn chưa tới để đón nó về.
    Nhưng nó biết rằng nếu có Satori ở đây, cô cũng sẽ yêu cầu nó giúp đỡ Diana và Meliessa.
    Cho nên nó chẳng ngần ngại để cho hai người họ leo lên lưng nó và cưỡi đi.

    ---------- Post added at 14:08 ---------- Previous post was at 14:04 ----------

    @lehuutri: cám ơn vì đã chịu khó đọc và nhận xét cho fic của mình.
    Mình biết bạn rất thích các nhân vật dùng lý trí để suy xét, tiếc là các nhân vật của mình thường rất dễ mềm lòng.
    Hơn nữa, một con người như Irene, đến lúc nào đó, cũng phải biết nên dừng lại, khăng khăng giữ ý kiến của mình mãi sẽ khiến cho người đọc bực mình vì: tới nước này mà ẫn còn lì lợm.
    Còn về những nhân vật áp đảo:thật ra trong thành phố đã xuất hiện rất nhiều nhân vật có khả năng imba nhưng hiện tại vẫn chưa xuất hiện. Sasha có thể nói là người đầu tiên.
    Câu này rất hay, tuy vậy, mình thấy mọi chân lý trong vũ trụ này đều chỉ mang tính tương đối thui. Hì hì.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13/4/11
  5. medassin

    medassin The Pride of Hiigara

    Tham gia ngày:
    13/3/09
    Bài viết:
    9,250
    Nơi ở:
    12 Casa, OF city
    ^Chưa đọc nên chưa thể cmt :D

    Câu này hay cực \m/ Med cũng có dự đinh thế :-bd Rep tri nào \m/
     
  6. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,302
    Khoản này thì tớ cũng giống Axe
    Kể cả nhân vật phản diện đôi khi cũng rất dễ mềm lòng :))

    Chuẩn đấy :D
     
  7. medassin

    medassin The Pride of Hiigara

    Tham gia ngày:
    13/3/09
    Bài viết:
    9,250
    Nơi ở:
    12 Casa, OF city
    Chap trên có hai cái bất ngờ :-o
    ------------------
    Emereld mà là con trai :))
    ------------------
    Eva là Tina :-? Mà lại sống cũng kẻ giết họ hàng của mình sao :-?
     
  8. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    Kỷ niệm truyện mình tròn 10 chap nào mọi người ^^

    [​IMG]
     
  9. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,302
  10. lehuutri123

    lehuutri123 Dragon Quest Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    5/3/07
    Bài viết:
    1,350
  11. medassin

    medassin The Pride of Hiigara

    Tham gia ngày:
    13/3/09
    Bài viết:
    9,250
    Nơi ở:
    12 Casa, OF city
    Ti toe 1 tấm :)
    Được bao nhiêu chữ thế axe :P
    --------------------
    Không biết có nên làm kỉ niệm 60 chap không :-"
     
  12. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    10.2
    White And Black

    Yêu và ghét dường như là hai cảm xúc đối nghịch với nhau.
    Nhưng trên cuộc đời này, mọi thứ dường như càng đối nghịch nhau thì lại càng có mối liên hệ chặt chẽ với nhau hơn.

    Yêu và ghét, dường như là những cảm xúc sẽ đổi chỗ cho nhau nếu số lượng của chúng vượt một giới hạn nào đó.
    Đó là khi mà đột nhiên một người lại đi ghét người mình yêu thương, và bỗng yêu người mà bản thân ghét cay ghét đắng?

    Cảm xúc của con người vô cùng kỳ lạ và rất mau đổi thay, nhưng nó cũng phần nào thật thú vị. Nó khiến cho con người ta không thể mãi bám theo một cảm xúc nhất định, cũng như dành riêng nó cho bản thân.

    Cảm xúc cũng như mọi thứ khác trong cuộc sống, cần được san sẻ cho tất cả mọi người.
    Bởi cuộc sống vốn là một sự cân bằng.

    --------​

    Diana và Meliessa cuối cùng cũng đã đến được khu vực nơi mà viện bảo tàng cũ kỹ Buretino toạ lạc, tuy nhiên điều họ không ngờ sẽ thấy khi đến đây chính là một quầng mây đen đang hình thành ở khu vực này. Quầng mây này chính là dấu hiệu của một cơn bão, việc nó xuất hiện làm cho bầu trời bỗng tối mịt cho dù lúc này chỉ mới có 2 giờ chiều, gió thổi mạnh lên và liên tục tạo ra những tiếng gió rít nhức tai.

    Nhận thấy tình tạng đó, Diana biết rằng việc tiếp tục cưỡi Tanya để bay đến bảo tàng không phải là ý hay, cho nên cô quyết định cho Tanya đáp xuống một khu vực dân cư gần đó, dùng phép thuật giấu nó đi, rồi cùng Meliessa đi bộ đến viện bảo tàng.
    Đoạn đường còn lại đến bảo tàng tuy khá ngắn, nếu chạy thật nhanh thì có thể đến được đó chỉ trong vòng chưa đầy 1 phút, nhưng bởi vì Diana không thể chạy nổi nên cả hai đành phải đi bộ đến một cách chậm rãi.

    “Thật lạ!”-Meliessa nói-”Em không nhớ là có nghe dự báo thời tiết nói hôm nay thành phố có bão.”

    “Tất nhiên là không! Vì cơn bão này không được hình thành một cách tự nhiên, có ai đó đã tạo ra nói.”-Diana đáp

    Meliessa ngạc nhiên nhìn Diana, nhưng cô chỉ khẽ gật đầu một cái để xác nhận những gì cô vừa nói.
    Meliessa không thể tưởng tượng ra được mối liên hệ nào giữa việc Jessica bị lạc đến viện bảo tàng và việc xuất hiện một cơn bão nhân tạo, mọi chuyện vẫn còn nằm trong sự mù mờ, và để biết được thì chỉ còn cách tìm ra được Jessica.

    Mất một lúc khá lâu sau đó, hai người bọn họ mới tới được chỗ họ cần. Bản thân Meliess rất mệt do phải chống chọi với sức gió thổi ngược về, nhưng cô biết là mình không có thời gian để nghỉ, cả hai cần nhanh chóng tìm ra Jessica rồi sau đó rời khỏi đây thật sớm trước khi cơn bão kia trở thành một hung thần thực sự.

    Trước tiên, họ cần phải đi vào được trong viện bảo tàng cái đã.

    Cánh cửa viện bảo tàng sau lưng họ đã bị khoá chặt bằng nhiều lớp ổ khoá, dây xích và những miếng giấy dán niêm phong đã cũ, có thể làm nản lòng những tên trộm cổ vật nghiệp dư có ý định chôm chỉa ở đây.
    Tuy nhiên, đối với một phù thuỷ Diana đây thì việc đột nhập lại không có vẻ khó khăn lắm. Cô tạo ra một vòng phép ngũ giác nằm ở giữa một ma trận chữ la tinh trên cánh cửa, sau khi vòng phép hoàn thành và sáng lên thì chỉ cần đưa tay lại gần đã thấy nó xuyên qua cánh cửa.

    Cả hai người đi vào trong, Diana vẫn để vòng phép chưa xoá nó vội, vì nghĩ có lẽ họ sẽ ra ngay. Diana nhanh chóng soi sáng đường bằng thứ ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ tay của mình, rồi cùng Meliessa đi sâu vào trong viện bảo tàng. Họ lập tức thấy xuất hiện trước mắt mình là những con đường thẳng nhiều lối rẽ chéo và góc cạnh đúng theo kiểu của một viện bảo tàng, ngoài ra họ còn thấy bày biện xung quanh là những hiện vật của những sinh vật huyền bí. Nào là đầu của hươu quỷ, da trăn khổng lồ, vuốt của người sói, quan tài được cho là từng có kẻ hút máu người nằm trong đó, tiêu bản hoàn chỉnh của người rừng, vài tấm cảnh chụp của ma và linh hồn...v...v...

    Trong ánh sáng yếu ớt phát ra từ tay Diana, bộ sưu tập đồ sộ này của viện bảo tàng bỗng trở nên ma quái và ghê rợn hơn thấy rõ. Meliessa đã nhiều lần phải thót tim khi đang đi thì bỗng giật mình nghe thấy tiếng gió lùa qua khe cửa tạo ra những âm thanh ghê rợn, hoặc bất giác quay sang thì thấy bức tượng gã người rừng đang nhìn chằm chằm vào mình.
    Dù không muốn tỏ ra là mình đang rất sợ hãi, nhưng cuối cùng Meliessa vẫn không kiềm được, cô bèn tiến lại gần Diana rồi dựa sát vào cô ấy.

    “Đừng lo lắng”-Diana trấn an-”Những sinh vật này cho dù đang sống cũng không đáng sợ như vẻ ngoài của chúng đâu.”

    “Không phải...”-Meliessa thú nhận-”Em không biết chúng có gây nguy hiểm cho mình hay không, em chỉ đơn giản là sợ hình thù của chúng.”

    Diana bật cười khi nghe Meliessa nói vậy
    “Quả là một cô bé thật thà.”

    Meliessa thấy thật lạ vì mình không hề có vẻ ngại ngùng khi kể những tâm sự của bản thân cho Diana. Ví dụ như sáng nay, khi bắt gặp ánh mắt dịu dàng từ Diana, không hiểu sao, những chuyện khó nói mà Meliessa vẫn giữ trong lòng như chuyện của Rin hay của Max, cô đều thuật lại cho Diana nghe mà không có chút do dự.

    Nụ cười hiền từ của Diana khiến cho những ngươi đã tìm đến cô và tâm sự thì luôn cảm thấy mình đã chọn đúng người, và họ không ngần ngại mà bộc bạch hết nỗi lòng của mình.
    Diana không chỉ lắng nghe, mà cô còn có những lời khuyên hay hành động thực tế để giúp đỡ những người cần mình.
    Quả là một người phụ nữ hiếm có.

    Meliessa quả thật tò mò về thân phận trước kia của Diana. Tại sao cô lại sở hữu được một cơ ngơi lớn như thư viện Diana và Simon, từ đâu cô có nó, trước khi có nó cô từng là một con người như thế nào?
    Tuy vẫn rất nhiều câu hỏi muốn thắc mắc, nhưng Meliessa không dám hỏi, cô chỉ mừng là mình đã gặp được Diana.
    Và những người khác nữa.


    Sau khi băng qua hết một loạt những dãy hàng lang trưng bày từ vừa cho đến nhỏ hẹp, họ đã chứng kiến sự đa dạng thật sự của những bằng chứng về các sinh vật huyền bí, nhưng Diana biết hơn một nữa trong số đó là đồ giả, không có liên quan hoặc bị ngộ nhận...

    Bỗng trong không gian im lặng xung quanh, một âm thanh trong trẻo đột nhiên cất lên.
    Nghe như giọng một ai đó đang hát.
    Diana và Meliessa lặng người đi trước thanh âm đó. Bởi dù tiếng hát đó quả rất hay, rất mượt mà, nhưng ở một nơi ma quái như cái viện bảo tàng này, có tiếng hát như thế lại mang cảm giác không hề ổn tí nào.
    Cho dù người hát là ai đi nữa, thì cô ta cũng đã chọn sai chỗ mà biểu diễn rồi.

    Bị giọng hát kia làm cho hoảng sợ, nhưng Meliessa vẫn không dám đòi Diana quay về. Bởi vì cô lúc này rất lo lắng khi nghĩ đến chuyện liệu một cô gái yếu đuối như Jessica có chịu đựng nổi sự ghê rợn của nơi này.
    Cả hai người lại tiếp tục tiến đến phía trước vì bây giờ chỉ còn một con đường độc đạo duy nhất dẫn họ đến càng ngày càng gần tiếng hát đó hơn.

    Và sau khi đi hết con đường độc đạo, họ lập tức đặt chân mình đến một nơi khác xa với chỗ trưng bày ban nãy. Không gian xung quanh là một gian phòng hình tròn vô cùng rộng lớn, với mái nhà hình vòm và những bức tường cong vòng quanh căn phòng.
    Cũng khác với hàng lang trưng bày mà họ đã thấy, nơi này không còn là nơi trưng bày những bằng chứng về những sinh vật huyền bí nữa, mà giống như là một thánh đường tập trung những tạo tác nghệ thuật mô tả lại những sinh vật huyền bí của những người thời xưa. Trong đó bao gồm tranh vẽ, tượng tạc, điêu khắc, trang phục, xác ướp...Dường như chủ đề về các sinh vật huyền bí ở nơi đây chỉ là đề tài phụ để tôn vinh lên những tác phẩm lâu đời có giá trị nghệ thuật cao này.

    “Thật không thể tin nổi chính quyền đã vất bỏ hết tất cả những thứ này.”-Diana chậc lưỡi-”Đúng là một sự phí phạm lớn.”

    Meliessa cũng không thể giấu nỗi sự tiếc rẻ của mình
    “Tất cả chỉ vì chúng lấy chủ đề về sinh vật huyền bí thôi ư?”

    Diana trầm ngâm
    “Họ làm vậy có lẽ là vì...thời buổi bây giờ, những thứ tâm linh ấy không giúp cho con người ta kiếm được bữa cơm như trước đây. Những người còn quan tâm đến chúng hiện nay rất ít, nếu có thì chắc cũng là do tò mò hoặc bất đắc dĩ, chứ không còn ai thực sự coi nó như là một cái gì đó quan trọng với cuộc sống nữa.”

    Meliessa cảm thấy có chút buồn trong lời nói của Diana, chắc cô đang nhớ lại về thời xưa của mình, khi mà con người thời ấy có thể sống hết mình hoặc sẵn sàng chết vì những thứ phi vật chất. Vào thời ấy, những người như Diana, hay những phù thuỷ, vẫn còn được coi trọng.

    Trong lúc cả hai người Diana và Meliessa đang lặng người tiếc nuối cho những gì đẹp đẽ đã bị lãng quên tại nơi này, thì tiếng hát ngân nga ban nãy lại đột ngột vang lên lần nữa, khiến cho cả hai người giật mình.
    Hướng ánh nhìn của mình về hướng họ nghe âm thanh phát ra, hai người họ tìm thấy trên một cây cột cẩm thạch có độ cao gần chạm tới nóc nhà là một cô gái tóc trắng đang ngồi đung đưa hai chân của mình và...hát.
    Meliessa lập tức nhận ra người đang ngồi hát đó không ai khác hơn chính là Jessica bạn cô trong dạng thức thiên sứ.

    “Jessica!”-Meliess la lên-”Là cậu đấy phải không? Mình đây, Meliessa đây! Cậu ổn chứ?”

    Thiên thần tóc trắng nghe thấy tiếng gọi, cô khẽ quay đầu nhìn xuống dưới nơi Meliessa và Diana đang đứng. Cô mỉm cười với họ một cái rất nhẹ, rồi lại ngẩng đầu lên tiếp tục ngâm nga bài hát của mình.
    Meliessa rất ngạc nhiên khi thấy Jessica ngó lơ mình, trong lòng cô bỗng nỗi dậy một cảm giác ân hận, cô nghĩ rằng nhất định Jessica đang giận mình vì chuyện cô bỏ rơi cậu ấy ngày hôm qua.

    “Jessica! Cậu có nghe tớ không? Tớ muốn xin lỗi cậu về chuyện hôm qua, về việc tớ đã để cậu lại ở trường một mình.”

    Nhưng cô gái tóc trắng kia vẫn ngồi nhìn Meliessa thản nhiên như không có chuyện gì, miệng vẫn tươi cười và tiếp tục hát bài hát dường như không có điệp khúc của mình.

    “Jessica! Cậu nói gì đó đi chứ? Tại sao cậu không trả lời tớ?”-Meliessa nhìn lên Jessica-”Hãy xuống đây đi, làm ơn!”

    Cô gái tóc trắng đột nhiên ngừng hát, cô lấy tay để gần miệng nở một nụ cười tinh nghịch, sau nhẹ nhàng đứng dậy, khẽ đập đôi cánh phóng nhẹ tới một cái bục để tượng ở gần chỗ Meliessa đang đứng một cách nhẹ nhàng.

    “Gọi tôi có chuyện gì không hả, cô bé?”-Cô gái tóc trắng khẽ cười rồi nói
    Meliessa ngạc nhiên vô cùng khi Jessica lại xưng hô với mình như vậy, cứ như là cô không hề quen biêt với Meliessa vậy.

    “Cậu đang nói gì vậy Jessica, là mình đây mà, chứ cô bé nào?”

    “Xin lỗi, nhưng cô bé gọi ai là Jessica cơ?”-Cô gái tóc trắng vẫn nói trong khi vẫn giữ trên môi nụ cười.

    “Là...là cậu.”

    “Tôi....là Jessica?”-Thiên thần bật cười-”Không đâu, cô bé lầm rồi.”

    Lúc này, cả Diana và Meliessa đều ngây người ra khó hiểu, qua cách nói chuyện của cô gái kia thì có thể thấy đúng là cô ta không phải Jessica, vậy thì cô ta là ai?

    “Vậy...cô là ai?”-Meliessa hỏi

    “Tôi hả? A, tôi cũng muốn nói ra mình là ai lắm nhưng diều đó là không được phép.”-Cô gái thiên thần cười

    Diana ngẫm nghĩ một lúc rồi nói
    “Thực ra cô không cần nói tôi cũng có thể đoán ra cô là ai. Dựa vào ký hiệu của 5 thanh gươm nằm rải rác trên trang phục của cô, cộng với hai đôi cánh và năng lực phục hồi vết thương của mình, tôi có thể nói cô chính là vị thiên sứ thứ 23 trong hệ thống phân loại thiên thần. Là thiên sứ mang cấp bậc Thrones, thiên sứ của sự chữa lành, Melahel.”

    Thiên thần tóc trắng nhìn Diana với đôi mắt và cái miệng ngạc nhiên, cô không ngờ là ở thời đại bây giờ vẫn còn có người có thể nhận dạng được cô là ai. Thường khi may mắn gặp một thiên thần, sẽ rất hiếm có ai có thể xác định thiên thần đó là thiên thần nào trong số 72 thiên thần của Thượng Đế.

    “Ngày xưa khi đọc các bảng phân loại đó, tôi đã nghĩ là chỉ để cho vui thôi, chứ không bao giờ nghĩ là có lúc dùng đến nó.”-Diana nói

    “Thật là bất ngờ.”-Melahel cười tươi-Đã rất lâu rồi mới có người gọi lại được đúng tên của tôi. Điều đó khiến tôi cảm thấy hạnh phúc vì bản thân đã không bị lãng quên hoàn toàn.”

    Meliessa ngạc nhiên khi biết rằng đứng trước mặt mình bây giờ không phải là Jessica trong lốt thiên thần nữa, mà chính là bản thân thiên thần đó. Cô có nhớ là Jessica từng nói với mình là hình dáng thiên thần của cậu ấy là mượn từ một cô gái xinh đẹp mà cậu ấy vô tình gặp phải trên đường đi. Vậy ra cô gái đó chính là Melahel, thiên thần của sự chữa lành.
    Nhưng tại sao Melahel lại xuất hiện ở Thành Phố Bạc này, và tại sao Melahel lại cho Jessica mượn hình dáng của cô ấy? Quan trọng hơn, lúc này Jessica đang ở đâu?

    Dường như biết Meliessa đang lo lắng điều gì, Diana lập tức hỏi
    “Vậy cô gái thiên sứ kia, cô có thể nói cho tôi biết hiện giờ linh hồn của cô bé tên Jessica đang ở đâu không?”

    “A”-Melahel la một cái rõ to, rồi cười-”Jessica, linh hồn cô gái ấy quá yếu để có thể duy trì cho mình tiếp tục tồn tại, cho nên cô ấy đã ngủ đông và nhường lại quyền kiểm soát cơ thể cho tôi.”

    “Cô nói vậy có nghĩa là sao?”-Meliessa hỏi

    “Jessica mà các bạn nói đến, cô ta vốn chỉ là một phần ý chí nhỏ nhoi của một bệnh nhân đang trong quá trình hôn mê. Để tự bản thân có thể tồn tại, cô ta cần ở bên cạnh một thực thể sống nào đó nhằm lấy năng lượng từ đó để duy trì cho trạng thái không hoàn chỉnh của mình. Nếu không làm như vậy, sự thiếu hụt năng lượng sẽ khiến cho cô ta rơi vào tình trạng ngủ đông, và sẽ không còn có thể điều khiển cơ thể mà tôi cho cô ta mượn nữa.”

    Meliessa đã hiểu ra, Jessica từng nói việc cậu ấy xuất hiện một phần là do lời thỉnh cầu của Meliessa, vậy tức là cậu ây cần cô để tiếp tục duy trì tình trạng thái tồn tại mỏng manh của mình. Không có Meliessa, linh hồn Jessica sẽ nhanh chóng suy yếu và đã có thể biến mất nếu như cô ấy không kịp ngủ đông để tiết kiệm năng lượng bị tiêu hao.

    Trong lòng Meliessa bỗng cảm thấy xuất hiện một nỗi ân hận ray rứt, cũng như một nỗi sợ hãi không nói lên được, sẽ ra sao nếu Jessica biến mất? Con đường của cô trong cuộc chiến Azygous sẽ chấm dứt, cơ hội để cứu Jessica “thật” sẽ không còn. Tất cả bao nhiêu hy vọng từ những người đã tin tưởng, ủng hộ cô như Clever, Rin, Max, Diana.....cũng sẽ nhanh chóng bị tan biến như bọt nước.

    “Phải giúp cho cậu ấy tỉnh lại”-Meliessa tự nhủ-”Và xin lỗi cậu ấy cho bằng được.”

    “Melahel, xin hãy giúp tôi, xin cô hãy cho tôi biết cách nào đó có thể giúp đánh thức Jessica tỉnh dậy.”

    “Rất tiếc”-Melahel lắc đầu-”Tôi không biết.”

    “Sao lại thế? Cô là một thiên thần cơ mà?”

    “Nhưng mỗi thiên thần được tạo ra chỉ để đảm nhận những nhiệm vụ nhất định”-Melahel nói-”Và tôi chỉ có thể chữa lành cho thể xác, không phải linh hồn.”

    Kể cả bản thân Melahel cũng không biết.
    Vậy thì ai biết chứ?
    Meliessa trong phút chốc rơi vào tâm trạng tuyệt vọng.
    Giá như cô đừng quá ích kỷ, giá như ngày hôm qua cô đã không quá chú tâm vào chuyện của Ben và Rin, thì mọi thứ đã không ra thế này.
    Rút cuộc thì thứ mà Meliesaa nhận được khi đuổi theo ai người bọn họ cũng chỉ là sự đau lòng.
    Thế thì thà ở cạnh Jessica thì hơn.

    Hai tay của Meliessa nắm chặt lại, lòng quặn thắt vì hối hận, lúc này cô thực sự rất muốn khóc.
    Nhưng cô biết khóc lóc cũng sẽ chẳng giải quyết được gì, cho nên đã cố gắng kìm nén nó xuống.

    Có lẽ Diana sẽ biết được thứ gì đó. Có lẽ là vẫn chưa hết hy vọng.
    Nghĩ vậy Meliessa liền quay sang định hỏi ý kiến của Diana, nhưng cô lập tức bắt gặp khuôn mặt đầy lo lắng của cô ta.

    “Cô Diana, có...chuyện gì à?”

    “Từ nãy giờ, tôi đã để ý là có thứ gì đó cứ khiến cho tôi có cảm giác khó chịu, và giờ thì tôi đã tìm ra nó rồi.”

    Nói rồi Diana liền chỉa tay về phía một cây cột khác nằm đối diện với cây cột mà Melahel đã đứng.
    Melissa nhìn lên đỉnh của cây cột này, thì ngay lập tức bắt gặp một sinh vật vô cùng kỳ lạ và quái đản.
    Đó là một con chim khổng lồ có màu đen, chỉ có điều nó có kích thước của nó vô cùng lớn. Meliessa không thấy đầu của con chim đâu, chỉ thấy trên người của nó là hai con mắt màu đỏ vô cùng ghê rợn.

    Sinh vật đó có thể mô tả giống như là một con người khoác lên đôi cánh màu đen, sau đó bỏ đi phần đầu và thêm hai con mắt màu đỏ to như hai cái đèn xe ở thân.
    Đặc điểm nổi bật nhất của con chim này chính là đôi mắt đỏ của nó, nhìn vào đôi mắt đó khiến cho con người ta cảm thấy vô cùng hoang mang và sợ hãi, gây ra một áp lực rất lớn lên tinh thần.
    Dĩ nhiên, Meliessa và Diana cũng không ngoại lệ.

    Nhưng Meliessa cảm thấy dường như còn cái gì đó từ ánh nhìn của sinh vật kia ngoài cảm giác sợ hãi nó mang theo ra.
    Nhưng đó chỉ là những cảm giác vô cùng mập mờ, không rõ ràng, cũng như không đủ để trấn an cô trước vẻ kinh dị của sinh vật đó.

    “Đó...đó là sinh vật gì vậy?”-Meliessa hỏi

    Diana hướng cái nhìn thận trọng về sinh vật kia rồi nói

    “Đó là Mothman, một trong những sinh vật kỳ bí bậc nhất trong lịch sử, mà con người hay gọi là “người có cánh” hay “người bướm”...”

    Mothman?
    Không hiểu tại sao Meliessa lại cảm thấy cái tên ấy rất quen.
    Nhưng trong lúc này, cô không thể nhớ nỗi rút cuộc cô đã nghe nó ở đâu.

    Bị Diana phát hiện, sinh vật màu đen kia vốn đứng yên như tượng bắt đầu cử động, nó mở ra đôi cánh to khủng khiếp của mình, rồi đập mạnh một cái mạnh, phóng cả thân hình lên trên không.
    Con chim bay lên, nó tông thủng cả trần nhà và thoát ra bên ngoài, để lại một lỗ thủng vô cùng lớn trên mái vòm.
    Nhưng xon chim không bay đi, mà vẫn còn lơ lửng ở trên đầu của Diana và Meliessa.

    “Có vẻ như...con chim đó đang tính chào hỏi chúng ta...”-Diana nói

    “Chào hỏi?”

    “Đứng sát vào tôi nhé, sẽ không hề nhẹ nhàng đâu.”

    Meliessa chưa kịp ngạc nhiên thì đã thấy Diana kéo tay cô lại, sau đó cô lập tức tạo một màn chắn bằng phép ở phía trên đầu.
    Từ trên không, con chim màu đen bỗng đập mạnh đôi cánh của mình, lập tức hàng loạt những tia gió lốc nhỏ bắn xuống chỗ 3 người Meliessa, Diana và Melahel đang đứng.

    ẦM! ẦM! ẦM!
    Chỉ trong chốc lát, hàng loạt những đồ vật tạo tác bên trong căn phòng hình tròn đã bị vỡ vụn hàng trăm mảnh dưới sức công phá khủng khiếp từ đòn tấn công của con chim màu đen kia. Rất may là Meliessa và Diana đã phòng thủ kịp thời

    “Melahel !”-Meliessa la lên, cô không biết liệu cô gái tóc trắng kia có chịu được đòn tấn công chết người này không.

    Sau khi đợt tấn công kết thúc, Meliessa nhìn quanh thì thấy Melahel vẫn bình an vô sự, và còn ngồi vắt vẻo ở trên cây cột ban đầu.
    Trong lòng Meliessa thở phào vì chuyện đó, nhưng cô cũng biết rằng nguy hiểm vẫn chưa thực sự qua đi.

    Dù không biết tại sao con chim kia lại tấn công mình, nhưng rõ ràng nó đã coi Diana và Meliessa là đối thủ của nó.
    Họ cần phải hạ gục nó nếu muốn an toàn rời khỏi đây.
    Ngoài ra, họ cũng cần phải tìm cách đánh thức Jessica tỉnh dậy.

    Meliessa quay qua nhìn Diana, và cảm thấy dường như Diana đã hiểu được cô muốn làm gì
    “Tôi sẽ giữ chân con chim ấy lại, trong lúc đó em hãy tìm cách cố gắng đánh thức Jessica dậy nhé!”

    “Nhưng...”-Meliessa nói-”Cô có cách nào...”

    “Rất tiếc là tôi cũng không biết.”-Diana nói-”Nhưng theo kinh nghiệm của cá nhân mình, nếu thực sự Jessica tồn tại được là do em, thì nhất định em sẽ có thể gọi cô ấy tỉnh dậy được mà không cần tới một phương pháp cụ thể nào cả.”

    Meliessa băn khoăn nhìn Diana trong khi cô chỉ nở một nụ cười nhẹ
    “Hãy làm những gì bản thân thấy nên làm.”

    Con chim lúc này lại tiếp tục tấn công họ, lần này, nó tập trung sức mạnh của cơn bão phía trên cao lại thành một lốc xoáy và phóng mạnh xuống.
    Ngược với những gì Meliessa đã nghĩ là Diana sẽ tạo ra thêm một vòng phép để chống đỡ, cô lại tạo ra một...lốc xoáy khác.
    Dùng những cơn gió của cơn bão đang lùa vào trong viện bảo tàng, Diana tạo một lốc xoáy xoay ngược chiều với cơn lốc của con chim màu đen, với mục đích để chúng tự triệt tiêu khi chạm vào nhau.

    Khi hai con lốc chạm nhau, quả nhiên cả hai lập tức yếu đi thấy rõ, lúc này Diana bỗng kéo tay Meliessa và đẩy cô vào trong cơn lốc của mình.
    Theo sự điều khiển của Diana, con lốc của cô lập tức sử dụng những lực nâng cuối cùng của nó trước khi tan biến để nâng Meliessa lên và đưa cô đến chỗ mà Melahel đang ngồi.

    “Tớ nhất định sẽ đánh thức cậu dậy, Jessica.”

    Thiên thần tóc trắng kia chỉ nghiêng đầu và nở một nụ cười hiền lành.

    Còn ở dưới đất lúc này, Diana đang bắt đầu đọc thần chú, cô thi triển một vòng phép có hình đôi cánh ở giữa hình thành ngay dưới chân mình, đó là thần chú khiến cho con người có thể lơ lửng.
    Sau khi vòng phép đó biến mất, Diana lập tức từ từ được nâng lên không, giống hệt như cái lần cô xuất hiện trước mặt Meliessa lần đầu tiên.
    Diana tung người, lao nhanh về phía con chim màu đen đang chuẩn bị tung thêm một đợt tấn công nữa.

    “Sylphae...Howling !”-Diana hô

    Một ánh sáng màu xanh lập tức được hình thành quanh Diana.
    Khi một cột lốc xoáy khác được phóng ra từ phía cơn bão đến chỗ Diana, nó lập tức bị cô hút vào ánh sáng màu xanh bao quanh mình.
    Và khi Diana lao đến được chỗ con chim, ánh sáng màu xanh ấy lập tức phóng thích toàn bộ năng lượng của cột lốc xoáy ban nãy, trả về lại cho chủ nhân của nó.

    UỲNH !
    Con chim bị sức mạnh đó đánh văng lên phía trên, Diana sau đó cũng lập tức lao theo nó.
    Ở phía dưới, chỉ có thể nhìn thấy hình bóng mờ nhạt của cả hai đã lao vào bên trong cơn bão mịt mù.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18/4/11
  13. lehuutri123

    lehuutri123 Dragon Quest Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    5/3/07
    Bài viết:
    1,350
    ye mình rất thích chi tiết nhận dạng melahel với mothman. Và sau Sasha thì Diana là nv thứ 2 mình hy vọng là sẽ đủ imba để áp đảo. ;))
     
  14. medassin

    medassin The Pride of Hiigara

    Tham gia ngày:
    13/3/09
    Bài viết:
    9,250
    Nơi ở:
    12 Casa, OF city
    ^
    Ôi trời. Axe đề dành hàng :|

    Mượn câu mi cmt:
    ---------------------------------------------------
    Có nhầm người ko :-?
    ----------------------------------------------------
    Sao Rin đánh nhau với Mel vậy :-?
     
  15. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    Tình hình là mình đang bị khủng hoảng ý tưởng đi tiếp cho Happy Dark Time nên tạm delay một thời gian ngắn :-D
    Trong thời gian đó, mình sẽ đẻ một câu chuyện ngăn ngắn để phục vụ mọi người.
     
  16. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,302
    Tớ hy vọng cho dù có thể nào thì truyện vẫn sẽ đi tới đc hồi kết
    Chứ đừng để trì hoãn vô thời hạn như truyện Thời Mộng Mơ của bạn Quả Đấm

    Tớ rất muốn thấy đoạn kết của giấc mơ
    Ai cặp với ai?
    Ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng?
    Liệu kết thúc sẽ có hậu với tất cả mọi người không?

    Đây là những cái tớ muốn biết ở đoạn kết :)
    Vì vậy sau khi cậu viết tiếp thì tớ sẽ ủng hộ đến cùng \m/
     
    Chỉnh sửa cuối: 18/4/11
  17. medassin

    medassin The Pride of Hiigara

    Tham gia ngày:
    13/3/09
    Bài viết:
    9,250
    Nơi ở:
    12 Casa, OF city
    Bao lâu thế :-?? Ra đến vô cùng :)):((
    --------------------------
    Med thì muốn biết ai cặp với ai và cái vòng tròn đó như thế nào, điều ước đó có thật sự thành sự thật ko ;))
     
  18. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,302
    Tại vì......ai ai cũng muốn một Long Story hoàn hảo
    Nhưng truyện càng dài thì end càng khó
    Tớ nghĩ chúng ta khi đọc truyện không nên đòi hỏi quá ở cái end
    Chỉ cần nó rõ ràng một chút là ổn :)

    Bao nhiêu tinh túy dồn hết vào giữa truyện
    Cho nên đoạn cuối đâu phải lúc nào cũng hoành tráng đc :)
     
  19. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    Khi nào có ý tưởng lại, cộng với khi viết không bị tắc nữa thì sẽ thông truyện lại, tạm thời bây giờ mọi người qua ủng hộ truyện kia của mình nhé :-D
     
  20. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    10.4
    In The Storm

    Có lẽ đã hơn 15 phút trôi qua từ khi Diana đuổi theo con chim màu đen kia.

    Nhưng thời gian ở bên trong cơn bão dường như kéo dài ra tới hàng trăm lần, Diana đã không thể đếm nổi là đã có bao nhiêu đòn tấn công mà cô đã nhận phải từ con chim kia, cũng như không biết được đã bao nhiêu lần mình thất bại khi cố gắng giữ con chim ấy lại.

    Thu gọn mình bên trong vòng tròn phép dùng để bảo vệ cơ thể trước những cơn gió mạnh chết người ngoài kia, Diana không thể làm gì nhiều, cô chỉ có thể ngồi chờ, tìm kiếm một cơ hội để phản công lại. Cũng giống như con chim kia dường như không hề mệt mỏi khi tấn công liên tục vào cô, Diana cũng không hề mất đi kiên nhẫn của mình để tìm cơ hội hạ gục con chim, bất chấp sự thật rằng từ nãy giờ ngoài đòn đánh phủ đầu thành công, cô chưa thể làm được gì nó.

    Diana đoán rằng cơn bão này dường như được hình thành do một sự vận động liên tục đều đặn tạo nên, không giống như các cơn bão thường, sức mạnh hình thành nên chúng sẽ dần tiêu tán đi theo thời gian, trong vài trường hợp lại gia tăng thêm, dù là thế nào thì chỉ số năng lượng của cơn bão sẽ luôn thay đổi.

    Cơn bão này thì khác biệt hoàn toàn, trạng thái năng lượng của nó như một cánh quạt quay, chuyển động mãi với một tần số và chu kỳ nhất định, không thay đổi theo thời gian. Diana đã thử sử dụng Sylphae để lấy đi một lượng năng lượng khá lớn ra khỏi cơn bão, sau khi kiểm tra lại, cô phát hiện ra lượng năng lượng bị lấy đi đó thì bằng đúng với một lượng năng lượng mới đã được bù vào cơn bão ngay sau đó.

    Cơn bão này, tuy về mặt động lực học là đang di chuyển, nhưng về mặt nhiệt động học, nó là một thứ tĩnh...

    Để tạo ra và duy trì một cơn bão lớn tới mức này, chỉ một con chim màu đen ban nãy không thể làm được chuyện đó. Cần phải nhiều sinh vật như thế cùng hợp lực với nhau thì mới có thể đủ sức tạo ra được một cơn bão tĩnh lớn đến như vậy.
    Và giờ, khi mọi chuyện đã sáng tỏ, Diana biết cô đang phải đối phó với không chỉ một, mà ít nhất 6 con chim Mothman ở ngoài kia.

    Nhưng đó không phải là một tin xấu với Diana, mà ngược lại.

    Mothman không sống theo đàn, khi di chuyển hay hành động cũng vậy. Mỗi Mothman sẽ chỉ xuất hiện ở 1 khu vực nhất định, mục đích là để cảnh báo tai hoạ cho khu vực đó. Trong trường hợp 1 khu vực mà có nhiều tai hoạ xảy ra thì khu vực đó cũng sẽ xuất hiện nhiều Mothman, tuy nhiên tất cả những con Mothman đó đều cũng chỉ là một con thôi.
    Hay nói cách khác, Mothman là loài có khả năng phân thân.

    Khi ngẫm ra được điều đó và so sánh với trường hợp của mình, Diana nhanh chóng tìm ra phương hướng giải quyết vấn đề của mình.
    Cô có thể sử dụng phép “dung hợp” để phá bỏ đi phép phân thân của Mothman, khi 6 Mothman bị dung hợp lại làm 1, cơn bão sẽ nhanh chóng biến mất.

    “Identity Mixing ! “

    Một vòng phép khổng lồ hình thành bao phủ xung quanh Diana, khác với các vòng phép trước, kích thước của cái này là vô cùng lớn. Nó là 1 hình tam giác lớn nằm ngoài một hình tam giác nhỏ, nằm giữa hai hình tam giác này là những ký tự ma thuật , ở mỗi đỉnh của hình tam giác lớn là một vòng tròn phép nhỏ, bao bọc tất cả chúng là một vòng phép lớn.

    Diana bay về phía một trong 3 đỉnh của hình tam giác này, cố giữ cho thân hình mình lơ lửng phía trên vòng phép nhỏ đó. Với hai đỉnh còn lại, Diana đọc chú, khiến cho từ chúng phóng ra hàng trăm tia sáng hình dáng như những sợi dây, chúng lập tức dài ra và bủa vây đi khắp mọi hướng, hình thành nên một mạng lưới các sợi dây phép nằm rải rác khắp mọi nơi ở bên trong cơn bão mịt mù này.

    Những sợi dây này chính là kết quả của một loại phép bắt giữ những sinh vật bóng tối, nếu như một sinh vật bóng đem nào vô tình chạm phải chúng, sinh vật đó sẽ nhanh chóng bị trói chặt lại và sau đó sẽ bị thanh tẩy bởi những sợi dây.

    Ngạc nhiên là dù mang vẻ ngoài rất đáng sợ, bộ lông và đôi cánh đen, cùng với đôi mắt đỏ rực, nhưng Mothman lại không phải là một sinh vật của bóng tối. Ngược lại với suy nghĩ của con người, đó là Mothman xuất hiện ở đâu thì sẽ mang tai hoạ đến nơi đó, thực tế cho thấy khi Mothman xuất hiện, hàng trăm và hàng ngàn người đã bị nó thu hút và nhờ đó tránh xa được những khu vực có tai hoạ.

    Nhưng trải qua bao thế kỷ trôi, dù cho có cố gắng đến mấy, con người vẫn không thể hiểu được những việc tốt đẹp mà Mothman đem đến cho họ. Họ chỉ thờ ơ gắn sinh vật này thuộc vào “quỷ dữ” hay “sinh vật đến từ địa ngục”...và không hề coi trọng nó như họ đã coi trọng ma cà rồng hay thiên thần.
    Thực tế là, thiên thần hay ma cà rồng chẳng đem lại lợi ích gì cho con người cả ngoài “những hình tượng”.

    Đó có phải là lý do mà Diana, cũng như Meliessa lại nhìn thấy một nỗi buồn sâu thẳm bên trong con mắt có màu đỏ rực kia không?


    XOẸT !
    Diana bỗng nhận được một tín hiệu từ vòng phép, nó cho thấy toàn bộ 6 Mothman đã lọt vào cái bẫy mà cô giăng ra.
    Ngay lập tức, Diana kích hoạt vòng phép hoạt động, nó bắt đầu xoay vòng và khởi động quá trình dung hợp.
    Khi vòng phép sáng lên, lập tức kèm theo nó là sự xuất hiện của những ánh sáng lớn chói loà, chúng đang chớp tắt một cách liên tục ở phía trong cơn bão.
    Đó là dấu hiệu cho thấy cả 6 Mothman đang trong quá trình phân rã ra và chuẩn bị hợp nhất lại.

    Sức gió xung quanh sau đó dần giảm đi, chứng tỏ vòng tròn bão mà 6 Mothman kia tạo ra đã bị phá vỡ, đồng nghĩa với việc chỉ còn lại 1 con. Quá trình dung hợp đã hoàn tất.
    Các tia sáng hình sợi dây bắt đầu thu hồi về, Diana cẩn thận kiểm tra từng đầu dây để xem kết quả .

    Tuy nhiên, dù đã kéo hết tất cả dây về, Diana vẫn không thể thấy được con chim Mothman đâu cả, đáng lý ra là nó vẫn đang bị trói vào dây chứ?
    Thất bại ư? Có lẽ nào...?

    Đúng lúc nghĩ mình đã thất bại, thì chợt Diana trông thấy một bóng đen lượn rất nhanh ngang qua trước mặt mình, rồi sau đó lao nhanh ra khỏi cơn bão lúc này đã suy yếu đi rất nhiều.

    “Ra là sau khi hợp nhất, ngươi đã lấy lại sức mạnh gốc của mình.”-Diana mỉm cười và lập tức tung người đuổi theo con chim đó.

    Diana nhảy lộn người lại để ra khỏi cơn bão, động tác như một chú cá heo nhảy qua chiếc vòng. Sau khi xoay được 2 vòng, cô dùng Syphya để thu hút toàn bộ sức mạnh còn lại của cơn bão, hợp chúng thành một tia lốc xoáy có hình dáng của một con rồng

    “Typhoon Dracoon !”

    Con rồng uốn lượn quanh người Diana, rồi sau đó phóng rất nhanh xuống phía dưới sinh vật màu đen kia. Đối với một sinh vật có cánh như con quái kia, việc bị một cơn lốc xoáy ập lên đầu là không hay chút nào, vì sau đó đôi cánh của con chim sẽ không tuân theo ý muốn của nó nữa, mà để mặc cho cơn lốc hình rồng kia cuốn mạnh nó xuống mặt đất.

    ẦM !
    Có tiếng động lớn phát ra, Diana biết con chim đã rớt xuống tới mặt đất và có lẽ đã va phải thứ gì đó ở phía dưới đó.
    Bỗng cô chợt nhớ đến Meliessa, cô bé đang ở dưới đó để đánh thức Jessica, nhỡ đâu cô bé gặp rắc rối với chon chim màu đen thì sao? Diana nhanh chóng vận phép điều khiển cơ thể bay nhanh xuống phía dưới.

    Đáp lên cây cột bỏ không mà Mothman đã từng đứng trên đó, Diana quan sát quang cảnh xung quanh và nhận thấy nó không khác ban nãy là mấy, cũng hoang toàn và đổ nát, rất nhiều cổ vật lẫn tác phẩm quý giá đã bị phá huỷ. Ngoài ra, mái nhà bằng kiếng của gian phòng hình tròn này giờ đã có thêm một lổ thủng mới, tất nhiên là cả hai lỗ thủng đó đều là do con chim Mothman kia gây ra.

    Nhưng cái đáng chú ý hơn đó chính là một vị trí đổ nát mà tại đó mọi vật xung quanh đều bị dạt ra và nằm tập trung hướng vào một điểm, đó chính là nơi mà con chim màu đen kia đã rơi xuống.
    Lạ thay, chẳng có sinh vật lạ nào đang ở đó cả, chỉ thấy một cô gái trẻ có mái tóc màu đen cùng dáng người rất đẹp đang nằm sóng xoài trên mặt đất. Đầu cô chảy máu, quần áo rách rưới, tay chân thì đầy những vết trầy xước. Ngoài ra, cô dường như đã bị gãy một cánh tay.

    Diana không thể không nhận ra cô gái này, cô ta chính là người đã tới thư viện của cô vào cái đêm Azygous bắt đầu, cô ta cũng đã tranh cãi với Laura về việc có nên coi con người là nguồn thức ăn hay không.

    Cô ta là Rin...Rin Mothman.

    A! Đến tận lúc này thì Diana mới nhớ ra cái họ của Rin, cô quả thật là đã...lớn tuổi rồi.


    Diana không biết tiếp theo nên xử lý ra sao với Rin đây? Bởi cô ta chính là bạn của Meliessa, mà cô lại đánh cho Rin ra nông nỗi thế kia. Thật khó xử.

    Quay sang nhìn về phía cây cột đối diện, Diana mong chờ một tín hiệu tốt từ Meliessa.
    Ở cây cột phía bên kia, lúc này, mặc dù không biết rút cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng Melahel hiện đang ẵm Meliessa, dường như đã ngất đi, ở trên tay. Khuôn mặt của Melahel thì lúc này đã không còn mang vẻ đùa giỡn, tinh nghịch nữa. Những dấu hiệu trên liệu có phải là...

    Như để xác nhận suy đoán của Diana, thiên thần tóc trắng vỗ mạnh đôi cánh của cô ta. Và chỉ trong thoáng chốc, ngay cả Diana cũng chưa kịp nhận ra, thì Melahel đã bay tới chỗ Diana và đậu ngay trước mặt của cô.

    Nhẹ nhàng chống đầu gối của mình xuống, cô gái tóc trắng nói
    “Xin hãy chăm sóc Meliessa dùm tôi, mọi chuyện còn lại với Rin hãy để cho tôi giải quyết.”-Thiên thần tóc trắng cất giọng, một giọng nói nghe rất ấm áp và truyền cảm.

    “Jes..Jessica phải không?”-Diana hỏi chậm rãi và lập tức nhận được cái gật đầu nhẹ từ cô gái tóc trắng.

    Diana đã nghĩ Meliessa nhất định có thể làm được, nhất định cô bé sẽ đánh thức Jessica dậy được, tuy nhiên cô bé đã làm điều đó như thế nào?
    Tại sao Meliessa lại biết cách đánh thức Jessica? Và tại sao chỉ có mỗi Meliessa là biết được?

    Mặc dù trong đầu còn rối rắm với những câu hỏi, nhưng Diana vẫn nhanh chóng trở lại vấn đề chính
    “Ừm...không có Meliessa, liệu cô vẫn ổn khi chiến đấu một mình?”

    “Vâng!”-Thiên thần tóc trắng đáp rồi ngẩng mặt lên-”Cô không cần phải lo về chuyện đó nữa, vì kể từ lúc này, khi chiến đấu, Meliessa sẽ luôn ở bên cạnh tôi.”

    Diana ngạc nhiên nhìn Jessica, đôi mắt trắng của cô ta đã thay bằng màu xanh biếc của biển, đôi môi thì nhỏ và có màu hồng, khác hoàn toàn với đôi môi mang màu trắng lạnh giá của Melahel.

    “Meliessa, cô ấy...thật lòng em chỉ muốn cô ấy có một cuộc sống bình thường như bao người khác...”

    Diana ngạc nhiên khi thấy Jessica bỗng hạ giọng xuống và xưng “em” với cô, nhưng cô không nói gì, mà chỉ im lặng lắng nghe.

    “Khi cô ấy đánh thức em dậy, em đã nhìn thấy...tất cả, những ước mơ, hy vọng, cùng bao nhiêu là tâm sự được giấu kín trong lòng của bạn ấy. Chúng quả thật rất nhỏ nhoi và giản đơn...Thế nhưng, Meliessa đã không thể có được bất cứ thứ gì mình muốn cả, kể cả một cũng không...”

    “Em đã tự hỏi con đường chúng em đang đi là đúng hay là sai? Hay tất cả chỉ vi em, Jessica “thứ hai” đã yêu cầu bạn ấy, mà Meliessa phải liều mạng dấn thân vào một cuộc chiến mà nó vốn dĩ sẽ không phải là mối bận tâm của bạn ấy, để rồi phải từ bỏ đi tất cả những mơ ước mà bạn ấy đang theo đuổi. Điều đó thật ích kỷ, vô cùng ích kỷ !”

    Diana im lặng một lúc, sau đó lên tiếng hỏi
    “Vậy em...có định bỏ cuộc?”

    Jessica nhìn Diana với đôi mắt đầy quyết tâm
    “Không, em muốn tiếp tục chiến đấu ! Em sẽ chiến đấu, nhưng không phải vì lợi ích của hai “Jessica” nữa, mà là vì Meliessa. Cả hai tụi em đều nợ Meliessa một lời cám ơn cho sự quan tâm vô hạn từ bạn ấy.”

    “Em sẽ không hối hận chứ, Jessica?”

    Jessica lắc đầu
    “Meliessa và em dường như đã tìm được điều gì đó, mà bọn em chưa thể nhận ra được. Cô biết không, Diana, ngoài ký ức và những ước muốn ra, em cũng đã cảm nhận được những niềm vui và sự hạnh phúc hiện tại của Meliessa, trong khi cậu ấy đang đánh thức em dậy. Và cô có biết đó là những gì không?”

    Diana im lặng như chờ cô trả lời

    “Là cô đó.”

    “Hả?”-Diana tròn mắt ngạc nhiên

    “Phải, là cô....và rất nhiều những người khác nữa: Ben, Laura, Rogan, Sophia, Max....tất cả những người mà đã đem lại cho Meliessa niềm vui mà cậu ấy chưa bao giờ có được trước đây.”

    Rồi Jessica nhìn xuống phía dưới, nơi mà lúc này có Rin đang đứng, cô đang ôm một tay bị gãy của mình.
    “Và có cả cô nữa, Rin à !”

    Rin chỉ im lặng, nhìn xuống mặt đất, hít một hơi dài rồi thở ra.
    Khi Rin ngẩng đầu dậy, cô thấy Jessica đã giương hai đôi cánh trắng của mình lên từ lúc nào, nó đang phát ra một thứ ánh sáng rực rỡ ra xung quanh. Và trong ánh sáng trắng ấy, Rin bỗng cảm thấy những vết thương trên người cô dường như đang hồi phục đi một cách nhanh chóng.

    Rin còn chưa hết ngạc nhiên thì Jessica đã lên tiếng
    “Hãy chuẩn bị sẵn sàng đi, Rin Mothman! Vì những việc cô đã làm khiến cho cô lúc này đã trở thành kẻ thù của chúng tôi.”

    Rin khẽ nở một nụ cười, sau lưng cô bỗng dưng xuất hiện từ đâu một đôi cánh rất to có màu đen. Ngay sau khi vừa xuất hiện, đôi cánh của Rin đã mở to ta, trông vô cùng ấn tượng.

    Dinana ngỡ ngàng nhìn Rin
    “Thì ra, cô ta chính là hậu duệ của loài chim kỳ bí ấy, thảo nào...”

    Rin bỗng lấy từ trong đôi cánh của mình ra một tấm thẻ, đó chính là thẻ bài Sabbath của cô.
    “Jessica, chúng ta đặt cược nhé !”

    Không trả lời lại, Jessica chỉ im lặng tung cánh bay lên trời rồi sau đó đổi hướng, lao thẳng đến chỗ của Rin.
    Nhưng Rin biết, đó là câu trả lời của cô ta, chấp nhận lời thách thức. Rin lập tức cúi người lấy đà, dậm chân mạnh xuống đất rồi vỗ đôi cánh đen tuyền của mình phóng rất nhanh về phía Jessica.
    Sự va chạm giữa họ lập tức gây ra một vụ nổ lớn bên trong căn phòng, một tia sáng rực rỡ phát ra, bao trùm đi khắp căn phòng hình tròn này.

    Vào khoảnh khắc đó, khi nhìn thấy ánh sáng chói loà kia phát ra và bao phủ lấy mình, Diana bỗng nhớ lại những ký ức ngày xa xưa của mình.

    Đã rất lâu rồi, cô mới nhìn thấy lại được một cảnh nào đó mà nó lại giống với một khung cảnh trong quá khứ của mình đến vậy.
    Quá khứ đó, nó lại gắn với một con người.

    Hiện giờ người đó liệu vẫn bình yên?

    Simon Savatine?

    ----------​

    Cách đây hai ngày...
    ...

    “Tin nhắn đó viết gì thế, anh Ben?”-Rin ngạc nhiên hỏi vì thấy Ben mỉm cười khi đọc xong tin nhắn vừa nhận được.

    “Dì Clever chu đáo hơn anh tưởng”-Ben nói-”Dì ấy đã lo xong tất mọi chuyện mà Albert giao cho, lại còn chuẩn bị trước cho Max lẫn Meliessa đối thủ của riêng họ. Cho dù không ra ngoài nhiều, nhưng dường như là mọi việc, mọi thứ có liên quan đến trận chiến này, dì ấy đều nắm được hết.”

    Rin không hiểu Ben đang nói gì, cô cũng không biết Clever là ai? Tuy nhiên, nếu cô không nhầm, thì Ben vừa có nhắc đến Meliessa.

    “Anh có thể nói rõ cho em hiểu không?”-Cô hỏi

    “Em tự xem đi.”-Ben nói và đưa cho Rin điện thoại của mình.

    Rin đọc những dòng tin nhắn của Clever mà vô cùng ngạc nhiên. Tại sao bà ta lại sắp xếp cho Ben đi đối đầu với Meliessa? Bà ta không lẽ không biết Ben không có khả năng chiến đấu ư? Và hơn hết tại sao lại là Ben?

    “Thật ra...Rin này, dường như khi dì Clever yêu cầu anh đi gặp Meliessa, tức là ám chỉ đến em đó.”

    Rin tiếp tục nhìn Ben bằng khuôn mặt ngạc nhiên, Ben từ tốn cười và giải thích.
    “Anh không biết bằng cách nào dì Clever biết đến em, nhưng việc sắp xếp cho em và Meliessa đối đầu nhau là Clever muốn em thay dì ấy “đào tạo” cho Meliessa.”

    “Vậy là cô ta...không tin tưởng vào năng lực của Meliessa? Mặc dù đã trao thẻ bài Sabbath cho bạn ấy?”

    “Em cũng biết phải không, Rin? Khả năng của Meliessa là vô cùng lớn, có thể nói là không thua kém gì Cody. Tuy nhiên, với kinh nghiệm còn kém của mình, nếu Meliessa gặp phải bất cứ trận đấu nào dù lớn hay nhỏ cũng sẽ có nguy cơ thất bại là khá cao, đó là chưa kể đến tính mạng con bé sẽ gặp nguy hiểm...”

    “Em đã hiểu rồi.”-Rin nói-”Em chấp nhận!”

    “Em chắc chứ, Rin?”-Ben hỏi với vẻ ái ngại-”Việc chấp nhận thực hiện điều này có thể sẽ làm rạn nứt tình bạn giữa em và Meliessa...”

    Rin lắc đầu
    “Mọi chuyện...sẽ ổn thôi, bạn ấy đã có những người bạn rất tốt bên cạnh rồi.Dù không có em, bạn ấy cũng sẽ ổn thôi...”

    Ben có chút ngần ngại khi trông thấy ánh mắt và lời nói ngập ngừng của Rin. Vì Rin trước giờ khác lắm, cô không cần thêm một người bạn nào trong cuộc sống cả, cô chỉ cần trí tuệ, kiến thức và sức mạnh, là những thứ giúp cho cô trở nên một con người hoàn hảo. Tuy nhiên, Ben nhận thấy điều đó đã thay đổi.

    “Rin à.”-Ben nhẹ nhàng nói-”Như anh đã nói trước đây, em hoàn toàn tự do, em có thể đi bất cứ lúc nào em muốn. Không cần phải ở bên cạnh anh nữa, giao ước của chúng ta đã không còn.”

    Rin gật đầu nhẹ và mỉm cười
    “Em hiểu mà, cám ơn anh nhiều, Ben.”

    “Không, anh phải cám ơn em mới đúng. Em đã bảo vệ em gái anh.”-Ben cười-”Hay là mai anh mời em một bữa ở nhà hàng nhé, coi như là thưởng cho lần hợp tác cuối cùng của chúng ta ? Em sẽ đến chứ?”

    “À, vâng, tất nhiên rồi.”-Rin đáp

    “Nếu không muốn thì em có thể không đi.”

    “Không đâu, em muốn đi mà.”

    “Thế thì được, mai anh đón em sau giờ học nhé.”

    “Vâng.”

    ...
    Đó là cái đêm mà trước khi ở mọi thứ ở Thành Phố Bạc bắt đầu trở nên lộn xộn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7/5/11

Chia sẻ trang này