@Gia: cám ơn, mình đoán có lẽ chuyện giữa Lenny và Lisa là ít sóng gió nhất ở trong toàn HDT đấy : P @Kagi: cám ơn nhiều, phải nói là tuy ngoài mặt hay tỏ ra lãnh đạm với những người hầu nhưng Diana là một người sống rất tình cảm, sự ra đi của bất cứ ai thân thiết đều cô không thể kiểm soát được mình, nhất là khi đó là 1 người mà cô đặc biệt xót thương. Về số chap, do đánh dấu sự trở lại nên mình dùng chap tròn cho nó đẹp. Một lần nữa, cám ơn hai cậu đã ủng hộ
Một thời tăm tối – Một thời để nhớ Câu chuyện thuộc về loại vận mệnh: Sự lựa chọn của những con ngườI nắm trong tay thứ gọi là lá bài Sabbath. Qua đó họ phải chiến đấu và giành lấy những lá bài Sabbath khác, những người được chọn như chính họ. Kẻ thu thập đủ 25 lá đầu tiên và lắp vào vào tròn Azygous thì sẽ có một điều ước và khả năng đi đến các kho báu bị ẩn giấu. Nhưng thật không dễ dàng vì những người giữ những thẻ bài Sabbath đều không phải tầm thường. Những cuộc chiến tranh đoạt. Mưu toan và thù địch. Lòng tốt, sự hữu nghị và hòa hoãn. Ai thật và ai giả dối. Tất cả đều phơi bày trong Happy Dark Time. Tuy cốt truyện hấp dẫn nhưng đó cũng là nhược điểm đáng sợ khi tác giả đưa ra lượng lớn các nhân vật và thông tin đồ sộ. Việc không khai thác hết hoặc không đầy đủ tuyến 25 nhân vật mang thẻ bài và những nhân vật râu ria gắn liền với họ cũng làm độc giả hụt hơi và mỏi mệt. Điểm trừ cũng là điểm cộng, tác giả axetylen(atiso) đã khéo léo nhào nặn những nhân vật nền thật kĩ lưỡng. Từ người bình thường cho đến bí ẩn như con ma cà rồng lẫn bà phù thủy. Tất cả đều có sự chọn lọc và sắp đặt kĩ càng. Một truyện rất đặc sắc 1 Heart can trường quả cảm. 1 Satori hiền lành dễ mến. Melissa nhút nhát dịu hiền, Jessica thánh thiện, Laura tinh ranh, rồi Rogan tốt bụng, Rin khôn ngoan, Diana sắc sảo, Lenny lạnh lùng tình cảm … Tất cả đều được khắc họa kĩ lưỡng. Ai cũng có nét riêng hết sức tuyệt vời Phải nói đây là truyện đầu tiên med thật sự theo dõi và med thực sự ấn tượng về nó đấy atiso. Ban đầu khi post truyện lần đầu med đã tự cười khỉnh khi đã đọc kha khá truyện trong box (lúc đó med vẫn là khách ăn chơi ). Med đã thấy phong cách người nổi nhất box lúc bấy giờ là chan và cưởi khẩy với cách 1 hàng của chan. Med tự tin rằng với lượng chữ và khả năng của mình đều hơn hẳn chan và mọi người trong box. Rồi khi cậu post truyện thì med mới sực nhận ra sự ghê gớm của văn học mạng. Mọi người đều là những đối thủ đáng gờm. Phải nói atiso viết rất vừa tay, câu cú liền mạch, văn gãy gọn. Med thực sự shock Rồi sau đó khi Aw gặp những va vấp đầu tiên mà hóa ra lại là điểm chí mạng. Med thực sự cảm thấy mình đã quá kiêu căng. Med nhận ra cho dù chan kém về tất cả những khoản miêu tả, tình tiết nhưng những tình cảm của chan rất trong sáng và hồn nhiên. Med thua xa ở điểm đó Đến bây giờ chan và atiso vẫn là hai người ủng hộ med hết mức trong AW. Med trân trọng điều đó. Chan là người khuyên med nên theo điểm mạnh logic và miêu tả của mình. Atiso là người thẳng thắn chỉ ra khuyết điểm của med. Med vô cùng cám ơn hai cậu đã vì truyện AW Med cũng cám ơn HDT vì nhờ nó mà med quen biết đươc với Atiso. HDT đúng là một câu chuyện med nhớ nhất ở Box VH. Ps: med không biết chấm plot, văn phong, nhân vật là gì cả nên chỉ có thể viết nhận xét của mình thôi
Ồ, cám ơn med, nhờ có các cậu (Gia, med, Kagi) đã ủng hộ mình, đã là động lực cho mình đi qua giai đoạn khó khăn nhất. Phải nói là dù khen hay chê thì nó cũng đã giúp mình ngày một hoàn thiện hơn khả năng, để có thể làm hài lòng các cậu thêm nữa. Mong là với sự động viên mà các cậu giành hết tâm huyềt cho mình, mình sẽ trụ được cho đến cùng.
Nhưng cái quan trọng nhất là: Cậu đã định hình được cái end trong đầu chưa? Đa phần những người viết truyện dài hơi mà ko theo đc tới cùng thì 1 phần là do chưa có đc ý tưởng đoạn kết trong đầu Nếu cậu chưa có thì một trong các điều này sẽ xảy ra: 1. Hiatus again 2. End sẽ rush(Kinh nghiệm bản thân) 3. End sẽ rất chi là......không hay Chả hiểu sao quan sát hướng đi của cậu chuyện mình có cảm giác cái end sẽ khá là troll
Mình quả đúng là chưa hình dung được cái end, nhưng hướng đi của câu truyện...mình cũng không nghĩ là có sẵn kết thúc sẽ dễ dàng hơn. Tất nhiên mình cũng muốn đẩy nhanh tiến độ của câu chuyện hết mức có thể, nhưng mình cũng lại muốn mọi thứ diễn ra ở HDT có thêm chiều sâu, không chỉ diễn biến chỉ 1 lần rồi quên. Cho nên...phần nào đó, HDT trở thành nơi để mình tự thử thách chính mình, làm sao cho cảm xúc và tình tiết vẫn có thể đan xen lẫn nhau mà không dẫn đến trật đường ray. Vì mình yêu tác phẩm của mình, cho nên mình không muốn hời hợt với nó quá.
Tất nhiên để đi đến đc kết thúc thì đó là cả 1 nghị lực Nhưng tớ nghĩ là nếu viết ngắn một chút cũng không sao Với lại ý của tớ là End Giả Định Sau này trong quá trình viết tất nhiên chúng ta sẽ có sự thay đổi một chút Nhưng cái End Gốc sẽ giúp chúng dễ dàng hơn trong nhiều thứ :)
13.5 Old life. New life Nếu bạn hỏi tôi : ngày đáng mong chờ nhất của tôi trong tuần là ngày nào, tôi sẽ không một chút ngần ngại mà trả lời rằng: không có ngày nào cả. Tôi còn nhớ rất rõ, từ những ngày đầu đi học tại trường Myon, cứ mỗi buổi sáng thức dậy thì việc đầu tiên tôi phải làm là nhìn ra ban công cửa sổ, tìm xem đã hình dáng của anh ấy đã xuất hiện trong lớp sương mù màu bạc che phủ ngoài kia chưa? Dù cho kết quả là thế nào thì tôi vẫn nhanh chân chạy vào phòng tắm rửa mặt và sửa soạn lại bộ dạng của mình. Tôi chải tóc, xoa một lớp kem mỏng, dùng son dưỡng ẩm rồi nhìn kỹ mình thật lâu trước gương để chắc là không bỏ sót một chi tiết xấu xí nào chưa che đi. Mỗi ngày tôi vẫn đều đặn lặp đi lặp lại thói quen này nhưng không bao giờ có thể cảm thấy đủ tự tin hoàn toàn để bước xuống nhà để gặp anh. Phải, luôn luôn như thế, cho dù đã sửa soạn cho mình chỉn chu nhất có thể , tôi vẫn đứng im lặng ở trên gác chưa dám xuống lầu. Tôi sợ nếu mình chủ động bước xuống hồ hởi chào đón anh sẽ làm tôi trông như một con bé hư hỏng, thế là chỉ khi nào tiếng nói chuyện râm ran của mẹ và anh chấm dứt, mẹ lớn tiếng gọi tên thì lúc đó tôi mới từ từ đi xuống nhà, mặt giả vờ như là đang khó chịu lắm nhưng trong lòng lại rộn ràng một niềm vui không tả xiết. Và vẫn như mọi lần đến đây, anh vẫn đứng đó, dưới cùng của những bậc cầu thang, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn tôi, nụ cười sao mà ấm áp còn hơn cả Mặt trời. Tôi không muốn tỏ ra quá vui mừng khi anh ân cần đón tôi từ cầu thang ra đến tận cửa, tôi chỉ có thể nói chuyện và cư xử với anh thật tự nhiên như một cô em gái bình thường, không thể hiện ra niềm hạnh phúc của một cô gái đang yêu khi được ở gần bên người cô ta thương mến. Mọi thứ, chỉ giới hạn đến một mức nhất định, và tôi biết giới hạn của mình, tôi sẽ không bao giờ nói ra tình cảm trong lòng để không khiến anh phải khó xử. Tôi cứ tự nhủ có lẽ chỉ cần mỗi ngày ở bên cạnh anh, nhìn nụ cười và nghe thấy giọng nói ấm áp truyền cảm của anh, thế là đủ rồi. Thật sự tôi là một đứa hèn nhát nhưng lại quá tham lam, tôi muốn anh là của mình nhưng sợ sẽ mất anh khi nói ra tình cảm thật. Thế nên tôi đành níu kéo anh lại theo một cách cực kỳ khó coi là trở thành gánh nặng cho anh, bằng cách trở nên thật ngang bướng, hư hỏng. Tôi biết là việc mình làm là hoàn toàn sai nhưng tôi không thể dừng lại được, tôi không muốn sẽ có ngày thức dậy mà không được nhìn thấy anh nữa, cho nên…cho nên…tôi sẽ làm tất cả mọi thứ để có thể giữ anh bên cạnh mình. Tôi có lẽ đã sống cuộc sống ích kỷ và hèn nhát đó đến suốt đời, nếu như không phải vô tình có một sự kiện kỳ lạ bỗng ập đến cuộc đời vốn không mấy yên ổn này của tôi. ---------- “Meliessa, dậy đi, trễ giờ học rồi đó con!” Lorelei lên tiếng gọi cô con gái của mình từ bên ngoài cửa phòng ngủ của nó, không có tiếng trả lời lại, tuy chuyện này vẫn thường xuyên xảy ra nhưng bà vẫn băn khoăn là đã có bao giờ con bé thực sự quan tâm đến lời nói của bà chưa? Lorelei biết là những ngày trước đây, Meliessa ngoan ngoãn đi học và chịu chăm chỉ đến lớp cũng là nhờ có Ben, nếu không thì với bản tính của nó, lời nói của Lorelei hầu như chẳng hề có chút trọng lượng nào trong việc khuyên nhủ. Lorelei bước xuống nhà với tâm trạng trống rỗng, nghĩ lại thì mẹ con bà chưa khi nào thực sự có thời gian tâm sự để hiểu nhau hơn, nhất là sau cái chết của cha con bé, mối quan hệ mẹ con giữa họ mỗi lúc càng mờ nhạt. Nếu không có Ben, không biết Meliessa lúc này thực sự đã như thế nào? Là một người làm mẹ, Lorelei vẫn thường tự hỏi tại sao mình lại không có được sự tin tưởng từ con gái mình? Không lẽ bà đã thất bại trong việc làm chỗ dựa tinh thần cho con cái của mình? Hay là…trong mắt của Meliessa, bà cũng như bao nhiêu người phụ nữ khác của dòng họ Lazario, cũng khuất phục trước quyền hành của những người đàn ông, và việc đó khiến con bé không thể tỏ ra tôn tọng bà với tư cách một người làm con? Meliessa, nó…thực sự khó tính và cố chấp đến mức độ như vậy ư? Trong đầu còn bộn bề những câu hỏi về thái độ của con gái mình, Lorelei đã nghe một tiếng động quen thuộc cắt ngang suy nghĩ của mình. Là tiếng xe – bà tự nhủ - đến nhà mình bằng xe hơi vào buổi sớm tinh mơ thế này, chắc chắn chỉ có thể là một người: anh họ của Meliessa, Ben. Ngẫm lại thì từ khi chồng của bà mất, đã không còn nhiều khách quen hay họ hàng thường xuyên đến thăm hai mẹ con bà nữa. Kể cả những chị em thân thiết trong dòng họ hay con bé Sophia vốn thân thiết với Meliessa cũng không, bạn bè của thì Meliessa cũng có đến đôi lần nhưng với thái độ tiêu cực của con bé dành cho chúng thì bọn trẻ cũng không dám quay lại nữa. Duy nhất chỉ có Ben… Việc có được người cháu làm nghề thầy giáo thường xuyên đến nhà để khuyên nhủ, chỉ bảo cho Meliessa đã giúp cho mối bận tâm của Lorelei phần nào nhẹ nhõm đi rất nhiều, nhưng bà vẫn luôn băn khoăn: nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy, liệu có đến một ngày khi mà trong mắt của Meliessa không còn chỗ đứng của bà nữa, chỉ tràn ngập hình ảnh của người anh họ hiền lành, dễ mến, gần như thay thế luôn vai trò dẫn dắt của một người làm mẹ như bà không? Nhưng bà có thể đòi hỏi thêm gì nữa chứ? Chỉ cần con bé vẫn được vui vẻ như mọi khi được, trong mắt nó không xem trọng bà cũng được. Nó thực sự đã trải qua rất nhiều mất mát, Lorelei nghĩ mình nếu ích kỷ níu kéo nó lại bên mình thì cũng không đạt kết quả gì, chi bằng… Nghĩ thế bà cũng không ngần ngại nữa, vội vàng chạy lại kéo cánh cửa sắt lên rồi nở nụ cười hiền hậu với người vừa đến hôm nay. “Chào cháu, Ben, hôm nay lại làm phiền cháu thêm lần nữa rồi.” “Con chào dì.” “Ơ?” ….. Meliessa tất nhiên là nghe tiếng mẹ của mình gọi, cô cũng nghe thấy tiếng xe đến, nhưng không giống với ngày xưa, cô không còn bận tâm đến chuyện ngoái đầu ra cửa sổ và nhìn xuống, cũng không hối hả chạy vào nhà tắm để trang điểm lại tóc tai, mặt mũi nữa. Ngược lại, cô lại càng sợ phải đối mặt với Ben hơn trước kia, trước đây nếu có chuyện gì khó nói giữa họ thì cũng chỉ là vấn đề tình cảm, còn bây giờ, nó là mối quan hệ phát sinh giữa họ cùng với rất nhiều người mà họ quen biết: là Max, là Clever, là Rin, là…Azygous. Nhưng đối với mọi chuyện đã rất khác biệt so với quá khứ đó, bản thân Meliessa cũng có một sự thay đổi rất lớn. Xách cặp của mình và đeo lên trên vai, trước khi rời khỏi phòng, cô quay lại và nhẹ nhàng nói “Chúng ta cùng đi đến trường nào, Jessica.” Jessica nở một nụ cười đáp lại, gật đầu rồi cùng với bạn mình đi xuống nhà. ….. ”Chào cậu, Meliessa.” “…” Trước khi bước xuống nhà và đối mặt với Ben, Meliessa đã hít một hơi dài để lấy lại tự tin, nhưng chỉ vừa đặt chân xuống bậc thang cuối cùng, một giọng nói đã khiến mọi sự chuẩn bị tâm lý của cô bỗng dưng biến mất. “Rin, sao cậu lại đến đây?” Người vừa đến đây chính là Rin, không phải là Ben như Lorelei hay Meliessa đã tưởng. Meliessa dĩ nhiên là ngạc nhiên nhưng so với Lorelei thì chẳng là gì. Đầu tiên người bà đã tưởng chắc chắn sẽ là Ben hoá ra lại là một cô gái cao lớn và xinh đẹp tự xưng là bạn của Meliessa, nhưng nó cũng chưa khiến bà hoảng hốt bằng việc thấy rất nhiều lớp vải băng quấn quanh tay, chân và đầu của cô gái đó. Trông cô ta cứ như là vừa mới xuất viện sau một vụ tai nạn rất nặng. “Mình đến để đón cậu, Meliessa.” “Nhưng…cậu…cậu không cần phải làm như vậy.”-Meliessa có thể cảm thấy việc Rin đến nhà mình là chuyện không bình thường, và càng không bình thường hơn khi cô ấy đang bị thương khắp cả người như thế kia. “Không có gì đâu mà.”-Rin mỉm cười nhẹ nhàng-“Cứ coi như là mình đến nhờ cậu dìu mình đến trường vậy nhé!” Meliessa không biết phải nói gì, Rin có cả xe đưa rước riêng thì cần gì phải nhờ cô dìu đến lớp? Thế nhưng cô ấy đã chính thức nhờ vả rồi thì làm sao cô có thể từ chối được, nhất là khi…Rin bị ra nông nỗi này là do Jessica. “Vậy…cũng được, chúng ta cùng đi đến trường.” Meliessa không thấy có lý do gì nên từ chối, thật sự thì việc đụng độ lại Rin khiến cô có chút lúng túng nhưng trước sau gì thì họ cũng sẽ phải gíap mặt nhau rất nhiều trong tương lai, thay vì cứ tránh né thì chi bằng cứ nói chuyện trực tiếp với nhau, như vậy sẽ giúp Meliessa gỡ được nhiều khúc mắc đang mang nặng trong lòng hơn. “Vậy tụi con đi học đây, chào mẹ.”-Meliessa quay sang Lorelei và nói “Con cũng đi đây, chào dì.”-Rin tiến đến gần, cúi đầu lễ phép chào rồi cùng Meliessa bắt đầu bước đi. “Khoan đã, cháu bị thương như thế, liệu có thực sự ổn để đi bộ đến trường?”-Lorelei gọi Rin lại, vừa có nhiều điều muốn hỏi vừa cảm thấy quan tâm thực sự. “Không sao đâu, con ổn mà dì, mấy vết thương này không thể làm khó cho con được đâu.”-Rin mỉm cười trả lời, cố gắng nâng cánh tay đang băng bột của mình lên như chứng minh cho Lorelei thấy là cô thực sự không sao. Lorelei ái ngại nhìn Rin, rồi lại nhìn Meliessa, con bé chỉ nở một nụ cười nhẹ với bà rồi gật đầu, như ngụ ý muốn nói ‘không sao đâu mẹ, tụi con sẽ ổn thôi’. Và đó là lần đầu tiên sau một khoảng thời gian rất lâu rồi, Lorelei mới thấy lại được nụ cười bình thường từ đứa con gái của mình. --------- Lớp A12IV, trước giờ vào lớp. Ngày hôm nay, Lisa đã không còn cảm thấy ưu tư phền não như mấy bữa trước nữa, chuyện xích mích giữa cô và Nancy cách đây vài ngày tuy có khiến tâm trạng cô trở nên nặng nề, nhưng vào lúc này đây cô không còn muốn nhớ đến nó nữa, giữ mãi trong lòng cũng chẳng ích gì. Bởi vậy, bất chấp thái độ của Nancy vẫn có chút ngại ngùng khi cả hai gặp nhau nhưng Lisa vẫn không lấy làm buồn, cô tin là nếu mình vẫn giữ vững thái độ tích cực thì theo thời gian mọi chuyện nhất định rồi sẽ ổn cả thôi. Phải, chỉ cần cô lúc này phải thật sự vui vẻ lên. “Lisa, cậu đang làm gì mà cứ tủm tỉm cười một mình vậy?” “Oái !” Lisa giật mình quay lại, tay trái giấu nhanh chiếc điện thoại ra sau lưng còn ngón tay thì bấm nhanh vào nút ‘lưu’ xuất hiện trên màn hình tin nhắn. Người xuất hiện kế bên bàn học của cô là Holland, một trong hai chị em sinh đôi vẫn luôn đi cùng với Nancy và cô khi bọn họ vẫn còn thân thiết, là những người bạn thân thiết nhất với cô chỉ sau mỗi Nancy. Tuy hôm nay hơi ngạc nhiên khi chỉ thấy có mỗi Holland đi riêng nhưng Lisa vẫn mỉm cười đáp lại. “Chào cậu, Holland !” “Cậu đang giấu giấu diếm diếm cái gì vậy? Mình chưa thấy cậu tỏ ra thập thò như ăn trộm trước đây bao giờ.” “Mình…”-Lisa biết hành động có vẻ lén lút của mình không qua nổi mắt Holland-“Mình chỉ đang nhắn tin thôi.” “Thế thì có gì phải hoảng hốt như thế khi mình gọi?”-Holland nói, giọng nói như vẫn chưa thoả nỗi nghi ngờ “Ờ…ừm…” Biết là điệu bộ của mình càng tỏ ra giấu diếm thì càng bị tra khảo ráo riết thêm, Lisa đành phải đưa ra trước mặt chiếc điện thoại cầm tay cô đang giấu sau lưng. “Cậu…đổi điện thoại rồi à?”-Holland ngạc nhiên nhìn chiếc điện thoại màu hồng mới tinh trên tay Lisa. “Ừm…” “Đổi số luôn rồi phải không? Mấy hôm trước chị hai mình có gọi cậu nhưng không được.” “Ừm…” Holland thở dài một cái rồi nói “Vậy sao không nói với tụi mình một tiếng, làm tụi mình cứ tưởng là mạng của thành phố bị nghẽn không à. Mình còn xém nữa đã đi khiếu nại lên công ty rồi đấy, may chị Maira bảo không cần thiết phải làm thế và ngăn mình kịp thời.” “Xin…xin lỗi đã khiến hai chị em cậu hiểu lầm đến mức như vậy.”-Lisa ngập ngừng nói-“Thế Maira đâu rồi?” Holland ngồi phịch xuống ghế, khoanh hai tay và bắt chéo đùi, nói “Maira bảo mình vào lớp trước, chị ấy có vài chuyện cần giải quyết với một học sinh ở lầu 3.” “Có chuyện gì quan trọng à? Sao cậu ấy lại phải đích thân leo lên tới tận đó? Nancy…” Lisa định nói là có phải do Nancy lại biến mất nên Maira mới phải cất công lên đó tìm không, nhưng khi nhìn một vòng quanh thì cô thấy Nancy vẫn còn ở trong lớp, nếu như vậy thì Maira lên tận lầu 3 để tìm ai? Từ trước đến giờ cô ấy có bao giờ quan tâm đến những chuyện xảy ra ở khu vực của học sinh lớp B và C đâu. Tiếng chuông báo giờ vào học vang lên đột ngột giữa lúc Lisa vẫn còn mang theo mối nghi hoặc đó trong đầu. Maira vẫn chưa trở lại lớp.
Atiso miêu tả Mel làm mình Và hai cô gái sau khi đánh nhau u đầu mẻ trán giờ đã bắt đầu nghĩ về nhau hay là về cùng một ai đó Thứ lỗi cho med nhưng hai đứa Holland và Maria có phải nv mới không ^_^
Ha ha, cám ơn nhiều nhé med, Maira và Holland thật sự đã xuất hiện rất nhiều lần rồi, họ là hai chị em sinh đôi, bạn thân của Nancy và Lisa đó. Nếu lục kỹ các chap cũ thì cậu có thể thấy mình đã nhắc đến họ không dưới 3 lần.
1. Tớ vẫn nhớ cặp sinh đôi đó Ví dụ như cái lần Lisa cãi nhau với Nancy. Lisa bị Nacy đẩy ngã đập đầu vào bàn(Vì vụ của Rogan). Hai chị em sinh đôi đó đã an ủi Lisa 2. Tớ hiểu tâm sự của Meliessa. Thật đáng buồn khi cố gắng níu giữ những thứ không thể thuộc về mình :( 3. Bí ẩn mới phát sinh. Maira đang từ nhân vật phụ có lẽ bắt đầu có vai trò trong truyện rồi ư?
Atiso pot chap làm mình nhớ cái thời mà Darren, AW và HDT cùng song hành. Bây giờ chỉ mỗi Darren đã hoàn thành chặng đường trong khi AW vẫn còn lỡ dỡ
chà, 1 chap tâm trạng và đời thường. Nói lên phần nào nội tâm các nv sau 1 thời gian có thể nói là có nhiều biến cố phát sinh, hơn nữa toàn là các cô gái học sinh xinh tươi mơn mởn với những mối tình đáng yêu của mình. btw, vẫn rất mong biết đc các nv khác ntn, Roy, patchoulli, v.v... Có lẽ đây là mặt mạnh cũng như khó khăn của HDT khi số lượng nv nhiều mà ng` đ5oc lại có cảm tưởng là nv nào cũng quan trọng cả nên mong chờ đc đọc về mọi nv chăng.
@Gia: Ừm, đôi khi con người không thể mãi níu giữ được thứ mình muốn, Meliessa vẫn nghĩ nếu cố hết sức giữ lại thì có lẽ một ngày nào đó nó sẽ là của mình, nhưng không, thứ đã muốn đi thì dù có mãi níu kéo vẫn không thuộc về mình. Vậy nên, thay vì cứ giữ nó mãi bên mình thì hãy thả cho nó đi, nở một cụ cười chúc nó hạnh phúc, để cho ấn tượng cuối cùng của nó về mình không phải là sự đau buồn, mà là sự khoan dung. @Med: yeah, mình cũng nhớ thời đó. @Kagi: Xin hãy yên tâm, mình sẽ phát triển đầy đủ tất cả tuyến truyện của các nv, e là lâu, nhưng còn đỡ hơn để nó hời hợt.
Theo med Melissia là cô gái tinh tế. Chắc chắn cô sẽ nhận ra ai là người đáng để cô đặt niềm tin và hy vọng
Meliessa quả tinh tế Tuy nhiên thiếu sót của cô có lẽ là sự lạnh lùng P/s: Đôi khi ta biết có những thứ không thuộc về mình, nhưng ta vẫn muốn có nó.........
13.7 Lost (1) Khi một người bỗng dưng đánh mất thứ quan trọng trước mắt mình, họ sẽ cảm thấy như thế nào? 9g30 sáng, trường Myon. REEENG !!! “Được rồi, cả lớp nghỉ đi…” Tiếng chuông báo hiệu giờ giải lao vừa vang, lời nói của vị giáo viên kia còn chưa ra khỏi miệng trọn vẹn thì đám học sinh trong lớp đã nháo nhào lên như mới bắt đầu một phiên chợ. Kỳ lạ là dù bát nháo đến vậy nhưng không có lấy một người chạy ra khỏi lớp, vị nữ giáo viên cảm thấy hơi khó hiểu, tuy nhiên cũng không để ý lắm, nhanh chóng xách vali tài liệu của mình lên, cô bước ra khỏi lớp. Lớp B12III hôm nay có một chuyện quái lạ, thần kỳ xảy ra, cả ba con người ưu tú tưởng chừng như sẽ biến mất vĩnh viễn khỏi cái lớp buồn tẻ này đột nhiên cùng một lúc xuất hiện trở lại. Kinh ngạc hơn nữa là hai trong số họ có vẻ không còn nguyên vẹn như trước nữa, trông họ dường như đã trải qua những biến cố gì đó rất lớn, khiến cho dù chỉ một thời gian ngắn không gặp nhưng đã trông khác đi rất nhiều. Bị đặc biệt chú ý nhất là Rin, được rất nhiều người vây lấy, quan tâm thăm hỏi, cô nàng xinh đẹp có thân hình tuyệt mỹ này từ khi gia nhập tập thể 12BIII thì dường như chỉ đến lớp được có vài ngày, còn lại sau đó thì nghỉ học liên miên trường kỳ, không những thế, như là một phong trào, nó còn kéo theo nhiều thành phần khác trong lớp nghỉ học theo, đặc biệt nhất là Rogan và Meliessa. Có một số người thấy thế cũng thử cúp học hai, ba ngày xem sao, thế nhưng lúc đi học lại thì vẫn hết hồn khi thấy ba cái bàn trống trơn ở trong lớp, đại biểu cho chủ nhân của chúng dường như không có ý định quay lại ngôi trường này nữa. Thế là mọi người đều nghĩ chuyện đó sẽ là một điều tất nhiên không cần bàn cãi, vậy mà trước khi cái ý nghĩ ấy kịp ngấm vào đầu của những học sinh ở đây thì…họ đã trở lại. Sự kinh ngạc trên mặt mấy học sinh trong lớp không biết dùng từ gì để diễn tả. Rin bị thương, băng bó hầu như khắp mọi nơi, từ cánh tay đến đầu gối, vai rồi hông, nhìn bông hoa xinh đẹp trong lòng mình bị tàn tạ khiến những nam sinh trong lớp vừa xót thương vừa khó hiểu. Nhưng họ không vì thương thế của Rin mà bớt đi sự hâm mộ đối với cô, thậm chí lại còn coi đó là một điểm nhấn đáng chú ý nhất trong sự thay đổi của một mỹ nhân. Có lẽ, những người con gái kiên cường luôn được đánh giá rất cao trong mắt cánh mày râu. Rogan, khi cậu ta quay lại lớp thì không được nhiều sự hân hoan tán thưởng cho lắm, bọn con trai tất nhiên có đến cười nói, vỗ vai, bắt tay thăm hỏi nhưng không đến nỗi vui mừng nhảy cẫng lên, bọn con gái thì lộ vẻ quan tâm nhưng lại không dám đến gần, có lẽ tai tiếng của Rogan vẫn chưa được rửa sạch cho đến giờ. Tuy là thế, Rogan vẫn thật sự tốt số hơn rất nhiều so với Meliessa, khi cô quay trở lại lớp, thậm chí không có một tiếng động nào phát ra, không ánh mắt nào nhìn về phía cô kéo dài đủ 5 giây, Rogan có lẽ là người duy nhất khẽ vẫy tay chào cô, nhưng tất cả cũng chỉ có thế mà thôi. Meliessa cũng không lấy làm buồn lòng về chuyện này, cô biết cái tiếng không thân thiện, khó gần của mình chẳng thể khiến người ta tỏ ra vui mừng khi thấy mình quay lại được, việc có mặt cô hay không ở trong lớp này hẳn cũng chẳng khiến ai bận tâm suy nghĩ. Có thể là cũng có người quan tâm khi thấy Meliessa trở lại lớp, nhưng họ cũng chẳng biết phải làm gì để thể hiện ra nó, Meliessa đối với họ thực sự luôn có một khoảng cách vô hình nào đó. Giờ ra chơi, cô cũng chỉ có thể ngồi suy tư trong thế giới riêng của mình như mọi khi, nhưng khác với khi xưa là lúc này cô đã không còn cảm thấy quá cô độc nữa, hiện giờ cô có Jessica ở bên mình mọi lúc mọi nơi. Ngoài ra còn có Rin nữa, dù rằng cậu ấy đang bị rất nhiều học sinh khác vây xung quanh, nhất thời không thể trông thấy được cô. Nhưng khiến cho Meliessa buồn phiền nhất ngày hôm nay chính là : bỗng trông phút chốc, cô không còn cảm thấy có thứ gì đó thú vị với mình nữa. Cô đã từng rất trông mong vào tình cảm đầu đời của mình, hay đã từng ước ao sẽ có một ngày nào đó đem lại danh dự cho những người đàn bà trong gia tộc Lazario, hoặc ít nhất là có thể chiến thắng Azygous để giúp cho người bạn thân thiết của mình có thể trở lại bình thường. Nhưng vào lúc này đây, dường như mọi thứ lý tưởng, ước ao đó đã trở nên quá mờ nhạt, cảm giác muốn đạt được chúng đối với cô không còn quá mãnh liệt nữa, dù cô chưa bao giờ một lần nghĩ là mình có thể dễ dàng vứt bỏ chúng được. Cảm giác trống rỗng này thật khác lạ, không giống với trước kia, nó giống như là cả thế giới này chỉ còn lại mỗi mình mình thôi vậy. Rogan rút cuộc cũng là người đầu tiên rời khỏi lớp học sau khi thoát khỏi hàng đống câu hỏi của lũ bạn chung quanh, bọn họ đều có một thắc mắc chung, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần đó là : tại sao cả ba người đều tự dưng nghỉ học rồi đồng loạt xuất hiện trở lại cùng một lúc như vậy, liệu có ẩn tình gì đó sâu xa trong chuyện này hay không? Rogan chỉ có thể liên tục lắc đầu bảo mình không biết, đó chỉ có thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, câu trả lời này rõ ràng không bao giờ có thể thoả mãn sự tò mò của lũ bạn, nhưng cậu có thể làm gì hơn? Cậu không thể nói là cả ba người đều tham gia vào thánh chiến Azygous và suýt bán mạng nên chẳng có tâm trí để đi học nữa. Hoàn toàn không thể. Khác với Meliessa, Rogan lúc này lại có một tâm tình vui vẻ thoải mái hơn xưa rất nhiều, sau khi gặp lại người em gái của mẹ mình là Sasha, thì việc đó làm cho Rogan cảm thấy có thêm nhiều hy vọng vào cuộc sống hơn. Dì ấy lúc này đã qua cơn nguy kịch, giờ chỉ cần dì ấy khỏi thì khi có thời gian, Rogan nhất định đến gặp và hỏi thăm dì ấy tất cả mọi chuyện liên quan đến Hiavara lẫn mẹ mình xưa kia, nghĩ đến đó thôi cũng khiến Rogan cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều. Đó là chưa kể đến Satori...Rogan sau lần hợp tác với cô bé, sau đó còn gặp lại ở thư viện, cậu cảm thấy ngày càng quý mến cô bé ấy hơn, có thể có được một người bạn đáng mến và thú vị như vậy, còn ai có thể mong gì hơn chứ? Tiến chầm chậm về phía cầu thang, Rogan chợt nhìn thấy một bóng người vừa lạ vừa quen. Cô gái có mái tóc màu đào này, cô ta là…Lisa, bạn của Nancy đúng không nhỉ? Rogan đột nhiên tự hỏi một lần nữa, học sinh lớp A như cô ta làm gì ở đây chứ? Lisa cũng không khó khăn để nhìn thấy Rogan, hình dáng hai người đã khắc sau vào trí nhớ của đối phương sau cái lần vừa chạm mặt là bị mắng té tát đó của Rogan. Lisa thực tế không quá ghét Rogan, nhưng không hiểu sao cứ đụng mặt nhau là cô tự nhiên nổi nóng trở lại, còn Rogan thì từ đầu đến cuối không hề tỏ ra một tia thù địch nào cả. “Chào bạn…”-Rogan không thể cứ nhắm mắt làm ngơ đi ngang như không thấy Lisa tới, nên dù có hơi e dè cô ta, cậu cũng buông ra một câu chào thân thiện-“Dạo này Nancy…” “Nancy khoẻ !”-Lisa đáp lại một câu lạnh lùng khiến cả người Rogan khựng lại-“Vẫn ổn cho dù không có cậu bên cạnh.” Nói xong, cô ấy một mực đi thẳng về phía bên kia cầu thang, không thèm nhìn lấy Rogan một lần. Điều này khiến tâm trạng đang vui của Rogan bất chợt trầm xuống một chút, cậu thở dài rồi quay mặt đi xuống lầu. Tâm trạng của Lisa cũng không khá hơn, khi Rogan vừa đi khỏi thì cũng là lúc cô tự hỏi chính mình : sao tự dưng mình lại phản ứng lại cậu ta với một thái đô khó chịu như vậy, cậu ta đã có làm gì sai đâu? Rút cuộc cũng là mình giận cá chém thớt. Trở lại với mục đích chính của mình khi lên đây, Lisa tạm quên đi vấn đề đó, cô bắt đầu ngó dọc ngó ngang để tìm xem người bạn thân Maira của mình, từ đầu đến giờ vẫn chưa thấy xuất hiện trở lại. Từ khi quen biết với Lenny, cô đã không còn cảm thấy lạ lẫm khi đến tầng ba nơi học sinh lớp B và C cư trú này nữa. Không tìm thấy Maira, Lisa cũng không cảm thấy vội vã lắm, có lẽ cậu ấy đã về rồi, nhưng tại sao tự dưng Maira lại đến lớp C? Cô không biết, nhưng cô nghĩ là mình sẽ có cơ hội để hỏi cậu ấy sau thôi, còn giờ đây, cô chỉ băn khoăn là liệu mình có nên đến lớp của Lenny để thăm cậu ấy không? Vì cô chưa bao giờ đến đó chính thức một lần cả. Nhưng thoáng nghĩ có lẽ mình không nên làm phiền cậu ấy, Lisa quyết định rời đi. --------- Khi một người bỗng dưng đánh mất thứ quan trọng trước mắt mình, họ sẽ trở nên như thế nào? 18g30, quán rượu Precious Stone. Nó đã đóng cửa một thời gian cũng tương đối dài rồi. Một ngày, cư dân của trung tâm thành phố đột nhiên phát hiện quán rượu quen thuộc của họ đã ngừng hoạt động, ai nấy đều nảy sinh tâm trạng buồn bã mất tự nhiên. Dù có nổi tiếng hay không, sự hiện diện của nơi này đã là một thứ gì đó không thể thiếu được vào mỗi buổi tối, sự thân thiện của những người làm trong quán rượu cũng khiến cho ai nấy đều yêu mến trong lòng. Khi mà những thứ ấy vô tình biến mất một cách đột ngột, một khoảng lặng hụt hẫng liền bao trùm lấy con đường vốn rất náo nhiệt âm thanh của cuộc sống này. Từ phía quán rượu đóng cửa im lìm và tối tăm, đôi lúc có những người đi đường chợt nghe được những âm thanh phát ra từ bên trong, chúng là những tiếng khóc và rên rỉ rất ghê rợn, hầu hết ai cũng rùng mình mà tránh xa ra khỏi khu vực này, có người thậm chí còn la hét bỏ chạy. Dần dần, lời đồn đại là cái quán rượu này có ma hay quỷ được hình thành nên và khiến cho những khách quen ngày xưa của Precious Stone nghĩ đến đều không tránh khỏi nhăn mặt. Mọi người chỉ còn biết tiếc rẻ nhìn cái nơi vốn là thiên đường kia trở thành một cái gì đó đáng xa lánh tột cùng, cho đến một lúc… ẦM !! Những người buôn bán xung quanh hoặc đứng gần đó mà có biết đến quán Precious Stone đều đồng loạt giật mình khi thấy một cô gái trẻ mái tóc xanh dương xen trắng mặc áo Blouse như ở phòng thí nghiệm giật tung cánh cửa vốn đã phong toả kín lối đi vào quán rượu, sau đó cô ta ung dung bước vào trong. Có người đã định gọi điện báo cho cảnh sát, nhưng khi nhìn thấy vẻ đẹp và khí thế của cô gái kia, họ lại thôi, có lẽ vì không ai nghĩ một cô gái có nhan sắc như vậy lại có thể là kẻ xấu xa được. Cô gái kia vừa mới vào quán, đi được một đoạn đã lớn tiếng kêu lên “Sapphire !!! Em ở đâu ?” Không chờ quá lâu, cô lập tức nghe được có tiếng khóc thút thít từ phía đằng sau nhà vọng đến, liền nhanh chân chạy đến đó “Sapphire !”-Cô gái lặp lại lần nữa, lần này cô đã có thể thấy được người mà mình đang tìm, cô bé ngồi bệt dưới mặt đất, bên trong một căn phòng trắng tinh có những thứ máy móc như một phòng thí nghiệm. “Chị…chị Aquamarine”-Saphire giọng thều thào, ngẩng đầu lên nhìn người vừa đến. Cô gái tóc xanh chợt giật mình, Sapphire lúc này đã trở nên cực kỳ tàn tạ, mắt nó đỏ hoe, tóc rối bù, bộ đầm quý tộc xộc xệch, sắc mặt như đã trải qua sự thống khổ nào đó suốt nhều ngày liền. Aquamarine nhìn thế nào cũng không thể nhận ra con bé Sapphire tinh nghịch ngày nào giờ trông rất thê thảm trước mặt mình. “S…Sapphire, đã có chuyện gì xảy ra?”-Cố trấn tĩnh lại cho mình không quá xúc động, Aquamarine hỏi cô bé. Nhưng Sapphire không trả lời, nói đúng hơn là không thể trả lời, vì chính miệng nói ra chuyện này đối với cô bé là quá tàn nhẫn, cô chỉ có thể lao đến ôm lấy Aquamarine mà gào lên khóc thật to, khiến cho cô gái tóc xanh biển liền chấn động và ngỡ ngàng theo. Không nói gì, cô xiết chặt Sapphire vào lòng mình, để cho cô bé thoả sức khóc lóc, chính cô hiện giờ cũng không thể nào giữ lại sự bình tĩnh của mình nữa. Cô đã thấy, thân thể tan nát của Xion nằm trong dung dịch phục hồi màu xanh kia. “!!!” Chợt, Aquamarine cảm nhận được một thứ gì đó vụt ngang qua giác quan của mình, ánh mắt cô hiện lên sự cảnh giác đề phòng, cuối mặt xuống gần với Sapphire, cô thì thào “Sapphire ngoan, nín đi nào, em phải kiên cường lên để tiếp tục sống và phục vụ cho gia tộc Belphegor nữa chứ. Chuyện của Xion nhất định chị sẽ không bỏ qua, chúng ta sẽ trả thù cho cậu ấy, nhưng giờ em phải nín khóc đi đã.” Nhưng Sapphire không thể dừng khóc, cho dù là lý do gì đi chăng nữa, chừng nào con tim của nó còn chảy máu, nó vẫn sẽ còn rơi lệ, không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản được. “Chị xin em đấy, Sapphire, hãy dừng lại đi !”-Giọng Aquamarine chợt trở nên khẩn trương, cô nói-“Chị vừa cảm thấy…Amber đang đến. Hãy nín khóc đi, nếu con bé mà thấy…em sẽ gặp nguy hiểm đấy…” Không có tác dụng gì, dù có là Amber xuất hiện thì Sapphire cũng hoàn toàn không kiểm soát được cảm xúc của mình, nó dù muốn dừng nhưng chẳng thể dừng, trên đời này ai có thể dễ dàng dừng lại khi đang khóc chứ? Nhận thấy áp lực từ kẻ sắp đến kia ngày càng lớn dần, Aquamarine không còn cách nào khác, đành bất đắc dĩ dùng tay chặn miệng của Sapphire lại, khiến cho con bé tuy nước mắt giàn giụa nhưng vẫn không thể phát ra một tiếng rên rỉ nào được. “Um…um…m..” Aquamarine suýt nữa đã hét lên khi con bé cắn mạnh vào lòng bàn tay của cô, thậm chí cô còn định giơ tay đánh nó, nhưng cuối cùng lại không nỡ làm vậy, thế là cô đành cắn răng chịu đựng cơn đau nhỏ bé nhưng lại hành hạ tâm trí của cô một cách kinh khủng. “Sapphire…em phải kiên cường lên…chị làm tất cả mọi thứ…là vì muốn tốt cho em thôi.” …
1. Cuộc sống của Meliessa có vẻ quá buồn tẻ và cô đơn Đến lớp không có bạn thân Về nhà cũng đang mất dần đi mục đích sống........ 2. Sự trở lại của Lisa vẫn khó chịu như ngày nào Nếu là người khác thì đã bụp nhỏ này một trận rồi 3. Các nhân vật ở trong quán rượu không biết là nhân vật mới hay cũ nữa......vì không nhớ lắm :(
Ôi! Rin, một bông hoa tươi đẹp ngày nào giờ đã tàn tạ, vậy mà ong bướm vẫn vờn quanh vì mật ngọt. Rogan, một thân cây vững chải ngày nào giờ bong tróc, chỉ có lũ dây leo là còn quấn quít. Liệu có ai mang cho nó một dòng nước lạnh. Và Mel, đóa hoa dại ngày nào giờ đã trổ hoa nhưng mãi chỉ là đóa hoa lẻ loi trong cõi vô thường vì ko màu mè, ko hương sắc. ---------------------------- Đám nhà đá quí vẫn chưa ra tay mạnh nhỉ Chờ sự xh của mcr ăn chay